Ngôn Tình [Edit] Làm Càn Sủng Nịnh - Cửu Đâu Tinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi letrang22102003, 31 Tháng ba 2021.

  1. letrang22102003

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Không thể ra ánh sáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trans: Hồng Lan Clover

    Beta: Adela

    Thời điểm Phó Kính Thâm nói lời này, biểu cảm của anh rất thật, anh nhìn cô với ánh mắt như thiêu đốt, không ngại thể hiện tình cảm của mình trước mặt cô.

    Lương Tri dời mắt đi, không được tự nhiên mà gặm trái cây.

    Phó Kính Thâm ngồi sau cô, trong tay cầm một chút tóc tiểu cô nương, cô không gội đầu vì vừa hết sốt nhưng tóc vẫn thơm tho, mềm mại sạch sẽ, hắn thản nhiên đưa tóc lên mũi ngửi, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự chiếm hữu rõ ràng.

    Lương Tri ngồi dưới đất một lúc, Phó Kính Thâm sợ mặt đất lạnh nên muốn kéo cô lên, lần này Lương Tri rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi dậy bên cạnh hắn.

    "Anh thực sự muốn đi hả?" Cô hỏi.

    "Ừ." Người đàn ông gật đầu, "Nhân tiện đưa tiểu bằng hữu nhà tôi đi học."

    "Ai là 'tiểu bằng hữu' nhà anh chứ.." Lương Tri thì thầm.

    Phó Kính Thâm cười khẽ.

    "Không phải anh thật sự muốn nói gì mà 'tiểu phu nhân' hay gì gì đó chứ?"

    Cô dùng ngón tay chọc vào bộ ngực rắn chắc của anh, nhướng mày: "Đừng nhắc đến em nha."

    Phó Kính Thâm yên lặng nhìn cô, biết cô sẽ có phản ứng như vậy, khóe miệng giật giật, trầm thấp cười nói: "Tôi nói tiểu phu nhân của tôi, liên quan gì đến em?"

    Đôi mắt Lương Tri trợn tròn, lời này của hắn là có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn còn cất giấu tình nhân khác, như vậy cư nhiên còn tuyên bố nói muốn theo đuổi cô, một chút cũng không có tư tưởng tự giác của người theo đuổi, quai hàm tiểu cô nương phình phình, tức giận mà nói: "Được thôi, tốt nhất là như vậy."

    Cô nói xong liền chuẩn bị đi khỏi chỗ hắn, đi chân trần leo sang dãy ghế sô pha bên cạnh, sau khi ngồi xuống liếc mắt nhìn hắn liền cảm thấy khoảng cách giữa hai người vẫn chưa đủ xa. Phó Kính Thâm vẫn cười, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi cô, nhìn thấy Lương Tri đặt đôi chân thon thả trên ghế sô pha, trái tim hắn ngứa ngáy, vừa định đưa tay ra sờ thì đã thấy cô gái nhỏ tránh ra, còn không thèm nhìn hắn cái nào.

    Phó Kính Thâm cười lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lại sủng nịch.

    Cô trừng mắt nhìn hắn, định trực tiếp nhường ghế sô pha lớn cho người đàn ông khó ưa nào đó đã có tình nhân, cô gái chân trần bước lên ghế sô pha rồi đứng dậy, cầm lấy trái cây trên bàn trà rồi bước vào phòng ngủ.

    "Em đi đâu vậy?" Anh hỏi.

    "Em sẽ không nói cho anh biết." Lương Tri không quay lại, ngữ khí ra vẻ lạnh như băng.

    Chính là, vẻ ngoài giận dữ và ghen tuông của cô gái cũng rất đáng yêu. Phó Kính Thâm rất có hứng thú mà ở phía sau lưng cô nhìn một lát. Khi cô gái chuẩn bị vào phòng và khóa cửa, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo.

    Rõ ràng là cô không cho hắn ở trước công chúng nhắc tới mối quan hệ của hai người, hắn còn chưa kịp thương tâm, tiểu tổ tông đã trở nên tức giận. Tính khí của cô gái đến nhanh chóng. Phó Kính Thâm biết này phải được dỗ dành ngay lập tức, nếu không để càng lâu càng khó có thể dỗ dành được, về mặt pháp lý, hắn là chồng hợp pháp của cô, nhưng bản thân hắn lại biết rằng về mặt tình cảm, cô còn chưa đồng ý đâu, bây giờ hắn chỉ là một kẻ đáng thương không được gặp người, cũng chưa thể theo đuổi đến tay.

    Hắn tự giễu cười, đẩy nhẹ cửa ra, Lương Tri đang nằm trên giường quay lưng về phía cửa, cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường trong chiếc chăn bông lớn, trông cô chỉ nhỏ như vậy, Phó Kính Thâm cảm giác như hắn chỉ cần dùng một tay là đã có thể bế cả người lên.

    Lúc hắn đến gần, miệng Lương Tri vẫn còn đang nhai nhai, hẳn là nằm trên đó thèm ăn, nhân tiện cắn một miếng trái cây, cô chưa kịp nuốt xuống, khi cô nhai hai má phồng phồng, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu, lúc tức giận cũng không quên ăn, Phó Kính Thâm chỉ cảm thấy bảo bối nhà hắn thật sự quá đáng yêu, nam nhân đứng ở bên giường lớn suýt chút nữa không nhịn được nở nụ cười.

    Lúc hắn vào cửa, Lương Tri cũng đã biết, lúc này Phó Kính Thâm đang đứng sau lưng cô, nhịp tim của cô cũng đang tăng nhanh, cô không biết anh sẽ làm gì trong giây tiếp theo, dù sao hắn cũng không phải là chính nhân quân tử, thời điểm lưu manh cũng không kém cạnh ai.

    Quả nhiên, Phó Kính Thâm đã không phụ sự mong đợi của cô. Lương Tri cứng lưng. Thân thủ hắn nhanh nhẹn. Ngay cả khi chăn bông lớn được cô quấn chặt, hắn vẫn có thể dễ dàng đưa tay vào, sau đó dán lồng ngực ấm áp của mình vào lưng cô, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng.

    Lương Tri nhai trái cây một lúc lâu cuối cùng cũng nuốt xuống, trong không khí vẫn còn mùi thơm trái cây, Phó Kính Thâm không biết xấu hổ mà dựa vào cổ cô, Lương Tri vươn tay đẩy ra, nhưng lại không đẩy được gia hỏa mặt dày này.

    "Anh đang làm gì vậy.." Mặc dù đang oán giận, nhưng giọng điệu lại mềm như bông.

    Phó Kính Thâm nhắm mắt nhẹ ngửi một lúc, cằm đặt lên bờ vai mềm mại của cô, tiếng nói nặng nề mà lẩm bẩm: "Vậy em ở trên giường làm cái gì?"

    Giọng nói của hắn rất có từ tính, lỗ tai Lương Tri liền hơi ngứa, cô giật giật thân mình, thực sự không thể thoát ra khỏi vòng tay cứng rắn này, vì thế tiểu gia hỏa tức giận mà nói: "Ngủ!"

    Ở phía sau, Phó Kính Thâm cười khẽ: "Anh ngủ cùng em."

    "Ai muốn ngủ cùng anh a, không phải anh quên mất anh còn đang theo đuổi em chứ, em căn bản còn không có đáp ứng đâu, huống hồ còn có nhiều tiểu thái thái xếp hàng chờ Phó tiên sinh bồi như vậy, Phó tiên sinh sợ là không đủ sức nha."

    Những lời của cô gái đầy ghen tị, Lương Tri lúc này vẫn nhỏ, không biết giấu giếm khi ghen, cho rằng mình che giấu tốt, nhưng ý cười trong mắt Phó Kính Thâm càng sâu hơn.

    Anh mơ hồ ghé vào tai cô, nhẹ nói: "Anh tinh lực có đủ hay không, Phó phu nhân hẳn là hiểu rõ nhất."

    Ai muốn hiểu anh? Dù Lương Tri trong sáng nhưng cũng không đến mức không hiểu lời nói của hắn. Hiện giờ, cô chỉ hận không thể dùng cùi chỏ đâm chết người đàn ông sau lưng mình, để anh không còn giở trò côn đồ như thế này nữa.

    Lương Tri không nói lời nào, ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong vòng tay anh, cô lại rất ngoan. Nếu nói Phó Kính Thâm không có cảm giác gì, liền thật không phải nam nhân. Hắn ho nhẹ, ngừng ôm người nọ vào lòng.

    Lương Tri bật dậy khỏi giường, không cho anh cơ hội này nữa.

    Cô chạy đến bên cửa sổ ngồi, cô gái mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi. Chiếc rèm trên cửa sổ bị gió thổi qua, mơn trớn khuôn mặt thanh tú của cô. Phó Kính Thâm nhìn chăm chú xem đến nhập thần, cảm thấy thấy thế nào cũng xem không đủ, thật sự là mỹ.

    Một lúc lâu sau, hắn nhìn Lương Tri cười bất đắc dĩ, cuối cùng đứng thẳng người làm một người theo đuổi chưa được cô chấp nhận, nhàn nhạt nói: "Anh không thể công khai sao?"

    Cô biết anh đang ám chỉ điều gì.

    Thực ra, chủ đề anh vừa nói cũng chỉ muốn đùa cô một chút. Cô sẽ tiếp tục phát triển trong làng giải trí trong tương lai. Trong vòng này có rất nhiều tin đồn, lại sớm nhấc lên quan hệ với người có thân phận như hắn. Tin đồn thì không dễ nghe chút nào, nỗi lo của cô gái nhỏ là chính đáng, hắn có thể hiểu được.

    Là do hắn thực sự ích kỷ muốn tuyên bố chủ quyền, muốn mọi người biết đây là nữ nhân của hắn, không ai khác có tư cách động vào, tốt nhất liền ý tưởng đều không thể có, nếu không liền chính hắn đều không thể bảo đảm lại sẽ làm ra cái chuyện gì làm cô sợ hãi.

    Chính là Lương Tri dường như không nghĩ theo hướng như hắn nghĩ, cô không ngại người khác sẽ suy đoán ra sao sau khi biết mối quan hệ của hai người. Nhưng mà, cô trở lại trường chỉ để học tập chăm chỉ và cải thiện kỹ năng diễn xuất của cô, sau khi biết mình đã hủy hợp đồng, kỳ thật cũng có chút nhẹ nhõm, cô không còn nhớ gì khi bước chân vào nghề, hủy bỏ hợp đồng và bắt đầu lại từ con số 0 là cách thực tế và đúng đắn nhất.

    Ở những nơi như làng giải trí, cập nhật rất nhanh, cô không có ý định trở thành một ngôi sao truyền thông nổi tiếng, chỉ mong vai diễn nhỏ của mình có thể được mọi người công nhận, không có công ty quản lý quạt gió thêm củi, nổi tiếng xong tàn lụi là một kết quả không thể tránh khỏi, nhưng chỉ bằng cách này, cô mới có thể thực sự trở lại khuôn viên trường, giữ khuôn phép thành thật kiên định mà tiếp thu lão sư dạy dỗ.

    Nhưng, thân phận của Phó Kính Thâm lại là một sự tồn tại nịnh bợ đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng phải a dua nịnh hót, cô lo mọi người nhìn thấy cô sẽ coi như nhìn thấy Phó Kính Thâm, không dám dạy dỗ không dám chỉ trích.

    Đây không phải là kết quả mà cô mong muốn.

    Cô nhìn anh với vẻ mặt hối lỗi, cô gái ngập ngừng không nói vì sợ làm tổn thương trái tim anh.

    "Được rồi được rồi, xem vẻ mặt ủy khuất của em đi, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt em đấy, rốt cuộc ai bắt nạt ai hả?"

    Người đàn ông nhướng mày bóp chặt má cô: "Anh nhận, ai kêu anh yêu em chứ, không cho nói liền không cho nói, anh sai Từ Cải đổi chủ đề khác." Vốn dĩ cũng chính là trên chọc cô, hắn biết lập trường của cô.

    Thiếu nữ: "..."

    Lương Tri thấy hắn thỏa hiệp, được một tấc lại muốn tiến một thước lên: "Anh cũng đừng tới trường học tìm em nha, bị người thấy được không tốt.."

    "Ai thấy được không tốt? Lão tử giết chết hắn." Nam nhân khẽ cắn môi, giận sôi máu.

    Lương Tri nhìn tính tình hiếm thấy trên người nam nhân, cũng thấy buồn cười, trên lông mày hiện lên sự ấm áp, cười tinh quái: "Đương nhiên là người theo đuổi khác của em rồi, em rất nổi tiếng đó."

    Đúng vậy, cô rất nổi tiếng, sao hắn lại không biết cơ chứ, giờ phút này hắn chỉ muốn đem cô ăn vào bụng, ai cũng không thể đoạt.

    Đêm hôm đó, người đàn ông đưa cô trở về biệt thự, khi Lâm mẹ thấy hai người hòa thuận như cũ, thậm chí so với lúc trước vẫn còn một chút tôn trọng nhau như khách còn thân thiết hơn, lão nhân gia cảm thấy rất an tâm.

    Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy hai chiếc vali lớn nằm trên sàn, Lương Tri đang thu dọn đồ đạc một nửa, Lâm mẹ cũng không có đụng vào đồ của cô.

    Mặc dù Phó Kính Thâm biết rằng cô sẽ đi học, nhưng khi thực sự nhìn thấy cô ấy thu dọn đồ đạc định rời khỏi hắn, trong lòng vẫn là một trận buồn đến hoảng.

    Phó Kính Thâm thản nhiên nghiêng người sang một bên nhìn cô, sắc mặt đen kịt cũng không tiến tới giúp đỡ.

    Cầu Cầu vô tâm đang vui vẻ nhảy nhót giữa hai chiếc vali đang mở, người đàn ông uể oải liếc nhìn nó, trong lòng rủa thầm: 'Đồ ngu ngốc, chỗ dựa của ngươi cũng sắp bỏ rơi người mà vẫn vui vẻ như vậy.'

    Lương Tri một người rất bận rộn. Bản thân Lâm mẹ nhìn một cái rồi định bước tới giúp cô, rốt cuộc ba năm này đều là bà chiếu cố phu nhân, biết tiên sinh đối thái thái tốt, đều mau đem người sủng thành tiểu kiều hoa nhu nhược, hiện giờ có nhiều hành lý muốn thu thập như vậy, bà sợ cô ăn không tiêu.

    Nhưng lúc bà còn chưa kịp đi đến, đã bị Phó Kính Thâm chặn lại giữa chừng, mặt không biểu tình nhàn nhạt nói: "Để cô ấy tự thu thập đi."

    Người đàn ông thầm nghĩ trong lòng, tốt nhất nên quên ở nhà, hắn có thể thường thường cho cô đưa một chuyến.

    Lương Tri nào biết gia hỏa này ý xấu, vẫn cắm đầu vào giữa hai chiếc vali, Phó Kính Thâm thỉnh thoảng lại thản nhiên bước đến gần cô, trong lúc cô gái nhỏ không để ý, hắn thản nhiên lấy những thứ cô cho vào rồi bí mật mang về.

    Lương Tri dọn dẹp nửa ngày, nhìn chiếc vali hai tay chống nạnh không hiểu sao, lẩm bẩm nói: "Em nhớ là em bỏ vào rồi mà.."

    Phó Kính Thâm ở sau người ý vị không rõ mà cười khẽ. Hắn an ủi đến: "Chậm rãi dọn, không nóng nảy."

    Tốt nhất là nên dọn mười ngày nửa tháng cũng được, càng lâu càng tốt, haiz, có thể chậm một ngày thì chậm một ngày đi.

    Lương Tri ngửa đầu hướng hắn cười cười: "Vâng."

    Rồi sau đó lại đem Tiểu Cầu Cầu vô tội từ trong rương hành lý bắt ra, tiểu cô nương tiếng nói kiều mềm mà giáo huấn nó: "Cầu Cầu, có phải ngươi hay không, không được quấy rối nga."

    Cầu Cầu ủy khuất hỏng rồi, đáng thương vô cùng mà cọ cọ ở chân cô, lắc lắc mông nhỏ đi đến chỗ Phó Kính Thâm.

    "Uông ô!" Tiểu gia hỏa to gan lớn mật mà cùng hắn lý luận.

    Phó Kính Thâm thậm chí còn không thèm nhìn nó, kéo kéo khóe miệng trào phúng nó: "Con chó ngu ngốc."

    Cầu Cầu: "..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  2. letrang22102003

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Tạm ứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trans: Hồng Lan Clover

    Beta: Adela

    Lương Tri cũng chưa bao giờ được đi xa nhà, nguyên bản gia cảnh cũng không tốt lắm, từ nhỏ không có cơ hội đi du lịch xa nhà, lần cuối cô thu dọn đồ rời đi, đó là do vào năm 17 tuổi, bà nội và ba cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.

    Năn đó Tiểu Lương Tri vẫn đang học lớp 12, đây là năm quan trọng nhất cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô nhu thuận lại hay cười, lúc còn nhỏ lễ phép. Đương nhiên các giáo viên trong trường rất thích cô, cũng đã nghe được một số tin đồn về cô từ các học sinh khác. Mặc dù không dễ dàng để hỏi quá nhiều về việc nhà của người khác, nhưng rốt cuộc vẫn muốn thương cô nhiều hơn một chút.

    Họ hàng của gia đình cô giáo chủ nhiệm là một giáo viên dạy múa ba lê, thấy Lương Tri có vẻ ngoài xinh đẹp tinh tế, lại là một hạt giống tốt để bước vào con đường nghệ thuật, lúc đó cô đột ngột không còn gia đình, phải tự lực cánh sinh. Thức ăn và nhà ở đã trở thành một vấn đề, chưa kể đến việc đi học. Cô giáo có lòng tốt quyết định nhận cô bé, ít nhất là nuôi cô bé đến tuổi trưởng thành. Nếu cô bé có thích làm những việc khác, cô bé cũng có thể tìm một lối đi khác.

    May mắn thay, cô gái nhỏ chăm chỉ theo cô giáo để học múa ba lê, cô rất hứng thú và có vẻ có chút năng khiếu thiên phú, cô luôn nói rằng cô nhớ là khi còn nhỏ đã nhìn thấy mẹ múa ba lê, nhưng sau khi bà mất nhiều năm, cô gần như không thể nhớ nổi khuôn mặt của bà, nhưng cô vẫn không thể quên được hình dáng thanh tú như con thiên nga nhỏ trong trắng tinh khiết đó.

    Tiểu cô nương cũng vì đam mê thay đổi giữa chừng, lão sư thấy cô là một kho tàng, nên cũng nguyện ý trau dồi, đặc biệt đưa cô đến trung tâm đào tạo chuyên nghiệp để đào tạo.

    Quá trình luyện tập khá vất vả, thậm chí đón năm mới cũng ở trung tâm đào tạo, cô và Thành Tiểu Sương đã cùng cổ vũ nhau và được như ước nguyện thi đỗ vào khoa biểu diễn.

    Năm đó khi cô trúng tuyển, giáo viên đã nộp đơn xin học bổng cho cô, sau đó gia đình cô giáo nhập cư đến Mỹ. Nghĩ đến chắc cũng đã ba bốn năm, bây giờ bản thân cũng đã kết hôn, cô cũng không nhớ rõ trong ba năm này, rốt cuộc còn có gặp giáo viên hay không.

    Hiếm hoi lắm mới có chuyện tiểu cô nương thu dọn hành lý, xúc động sinh tình, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện trước khi vào đại học.

    Có lẽ là thực sự được Phó Kính Thâm nuông chiều quá rồi. Thời điểm thu hồi này nọ, cũng rất tùy tâm sở dục. Trong đầu cô đang nghĩ về những việc khác, động tác trên tay cũng không có trật tự gì. Sau khi cất một ít đồ dùng sinh hoạt, tuỳ ý đem một ít quần áo tương đối thích hợp mặc trong khuôn viên trường ném vào trong vali, căn bản ngay cả gấp cũng không, tựa hồ chỉ xếp tất cả chúng vào là xong.

    Phó Kính Thâm lười biếng ngồi một bên nhìn cô dọn dẹp, lại thản nhiên liếc nhìn hai chiếc vali lớn đang mở, quần áo bên trong xộc xệch khiến hắn không khỏi lắc đầu mỉm cười.

    Nhưng mà, cô gái nhỏ có vẻ vẫn đang rất nghiêm túc thu dọn đồ đạc.

    Phó Kính Thâm đấu tranh một lúc lâu, bản thân anh thực sự hy vọng cô sẽ từ từ thu dọn thì có thể đi muộn một chút, sau vài lần quấy rối, hắn mới thấy cách làm này thực rất trẻ con, cho dù thu dọn không xong, người vẫn phải rời đi, hắn không giữ được cô ở lại.

    Người đàn ông nhếch khóe miệng khẽ thở dài, thật sự không thể nhìn dáng vẻ cô tự mình vật lộn như vậy nữa, đành chấp nhận vận mệnh, ngồi xổm về phía trước bên cạnh vali của cô, vươn tay thay cô lấy từng bộ quần áo trong vali ra, từng cái từng cái gấp lại có trật tự, phân loại ngay ngắn đồ đạc rồi xếp vào bên trong cho cô.

    Lương Tri khi quay lại nhìn thấy thì vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, hắn thấy bộ dạng của cô liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, nam nhân thay cô khóa lại hai cái vali lớn, phủi tay rồi đứng dậy khỏi mặt đất.

    "Nếu Phó phu nhân thực sự biết ơn, tôi đề nghị em nên cân nhắc việc thưởng một chút cho người theo đuổi em." Khóe môi hắn hơi cong lên.

    Lương Tri nhướng mày, ánh mắt ngập tràn nụ cười, giọng điệu quyến rũ hỏi: "Ví dụ?"

    "Ví dụ, cho tôi một danh phận chính thức?" Phó Kính Thâm đề nghị thập phần hợp lý.

    Lương Tri suy nghĩ kỹ hồi lâu, cũng không tiếp nhận lời đề nghị đó.

    Ánh mắt cô khẽ cười nhìn thẳng vào anh: "Đừng có mơ."

    "Chậc chậc!" Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Sao bây giờ cô gái nhỏ lại khó theo đuổi vậy chứ?"

    Lương Tri bị anh chọc cười, đuôi mắt cong lên thích thú, Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm nụ cười mềm mại yêu kiều của cô, trong lòng không biết là tư vị gì, phải tận tay đưa cô đi xa mình, lại có lẽ một tuần chỉ vào cuối tuần mới có thể gặp cô một lần.

    Cuối cùng, vẫn là hắn đích thân lái xe đưa cô đến trường, có rất nhiều thứ phải mang theo, anh đổi sang một chiếc xe bảo mẫu lớn hơn, thân xe và biển số khá khiêm tốn, có lẽ là chiếc xe khiêm tốn nhất trong gara để xe của anh. Lương Tri khá hài lòng, lúc này mới đồng ý để anh trực tiếp lái xe đến ký túc xá.

    Bên ngoài nắng chói chang, cỏ cây hoa lá đều bị phơi nắng đến thiếu sức sống, những mái đầu học sinh nhăn nhúm vì ánh nắng gay gắt, mọi người cau mày trốn vào trong bóng râm, nhưng cho dù như vậy, điều hòa mát lạnh trong xe cũng vẫn không giữ được chân Lương Tri.

    Cô gái nhỏ nhìn khuôn viên trường đại học đã lâu không gặp, trong lòng tràn đầy hưng phấn, gương mặt lộ rõ nụ cười, cô càng cười càng vui, tâm trạng Phó Kính Thâm lại càng trở nên tồi tệ hơn.

    "Đi học vui như vậy sao?" Hắn nhớ trước đây hắn từng rất chán ghét, không thích trường học chút nào, cũng không thích đến lớp, may mà đầu óc thông minh, sau này lại tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, dựa vào sự nhạy bén và tàn nhẫn vốn có, đưa Phó thị càng ngày càng lớn mạnh.

    Lương Tri một giây trước vẫn đang tựa đầu vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, lúc này nghe thấy anh nói chuyện, quay đầu lại mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"

    Phó Kính Thâm bị cô chọc cho tức chết rồi.

    Chiếc ô tô tối màu đậu dưới bóng râm của tòa nhà ký túc xá, Lương Tri không đợi anh cúi người xuống, động tác nhanh nhẹn thay mình tháo dây an toàn, vừa quay người chuẩn bị mở cửa thì người đàn ông bên cạnh đã "cạch" một tiếng, bình tĩnh khóa cửa lại.

    "Có chuyện gì vậy?" Cô quay đầu nhìn anh khó hiểu.

    "Ở lại với anh một lát." Giọng anh trầm ấm, Lương Tri cơ hồ nghe được từ lời nói của người đàn ông to lớn này có chút làm nũng, trái tim thiếu nữ chợt dịu lại, thành thật ngồi xuống chỗ của mình, mềm mại chằm chằm nhìn anh.

    Hắn không nói gì mà chỉ lười biếng nhìn cô, tuy rằng tim Lương Tri đập rất nhanh, nhưng cũng không từ chối, anh muốn nhìn thì để anh từ tốn nhìn vậy.

    Cuối cùng cô thật sự phải đi, trước khi đến cô đã gọi điện cho Thành Tiểu Sương, kêu cô ấy sau hơn một tiếng đồng hồ xuống lầu đón mình một chuyến, đúng lúc này, một cô gái mập mạp xuất hiện ở phía trước kí túc xá, trông có vẻ bằng tuổi Lương Tri, cô gái đứng trên cầu thang ở cửa, ráo rác nhìn xung quanh, chắc là đang đợi ai đó.

    "Tiểu Sương tới đón em rồi, em phải đi rồi, Phó tiên sinh?"

    "Ừm.." Hắn rất muốn giả vờ như không nghe thấy, cuối cùng côn đồ kéo cô lại: "Không hôn một cái rồi đi sao?"

    Lương Tri nhất thời đỏ mặt, giả bộ bình tĩnh trừng mắt nhìn hắn, Phó Kính Thâm biết không thể cưỡng cầu, đành đưa ra thỉnh cầu thứ hai: "Vậy ôm một cái đi?"

    Hắn nói xong liền nghiêng người lại gần cô, cô cười hì hì một tiếng rồi né sang một bên, lẩm bẩm nói: "Anh còn chưa chính thức đâu, không cho ôm."

    "Tạm ứng một cái không được sao?"

    Cô gái nhỏ rất nguyên tắc lắc lắc đầu: "Không được."

    Phó Kính Thâm thật sự rất muốn trong xe này xử lý cô, vừa nghĩ, ngày đó một đêm hắn muốn mấy lần thì mấy lần, mặc cho cô có khóc có xin như thế nào cũng vô dụng, loại sự tình này, làm gì có người đàn ông nào muốn dừng lại, cô lại kiều diễm như vậy, hắn hận không thể chết trên người cô, nhưng bây giờ lại đến bước này, thậm chí một cái ôm hắn cũng không thể đòi hỏi. Phó Kính Thâm cảm thấy 28 năm này của mình thực sự là sống vô ích rồi, nhưng bây giờ, người đàn ông có chút vô sỉ này thực sự không dám chống lại cô.

    Hắn khẽ thở dài, cam chịu mở khóa cho cô, sau đó quay đầu nhìn đống hành lý lớn phía sau xe, hắn làm bộ muốn xuống xe, thay cô xách đống hành lý lên trên lầu, những thứ đó cũng không nhẹ, làm sao hắn có thể để cô được tự làm được chứ.

    "Anh đang làm gì vậy?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.

    Người đàn ông nhướng mày: "Chuyển đồ cho em, sao vậy?"

    "Ký túc xá nữ, nam nhân vào làm gì.."

    Cái quy tắc chết tiệt gì đây chứ, Phó Kính Thâm tỏ vẻ không hài lòng: "Nhiều đồ như thế này? Cánh tay nhỏ của em còn cần nữa không vậy?"

    "Tiểu Sương giúp em cùng chuyển mà, em làm được."

    Anh không tin cô có thể: "Còn cái máy rửa bát ở sau xe thì sao? Hai cô gái như bọn em có thể biết cách lắp nó không?"

    "Anh có khoa trương quá không.. Ký túc xá sinh viên làm sao có thể dùng cái này.." Lương Tri không khỏi bật cười, vị thiếu gia này đúng là chưa bao giờ sống cuộc sống của một sinh viên bình thường.

    "Còn rửa bát thì sao? Tay của em anh chạm vào còn phải cẩn thận từng chút. Làm sao anh có thể để em đụng vào những thứ đó?" Nam nhân nói như một chuyện đương nhiên, hắn thực sự xem Lương Tri như bảo bối mà nuôi dưỡng, một chút khổ sở cũng không muốn thấy cô chịu đựng, nói xong còn nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm trong lòng bàn tay mình tranh thủ xoa xoa, rồi thản nhiên nói: "Hay là anh kiếm cho em một căn hộ tốt ở gần trường nhé. Em cũng không cần chịu khổ ở cái chuồng lợn này, anh bình thường cũng tiện đến chăm sóc cho em."

    Lương Tri làm sao không biết trong đầu anh đang có chủ ý gì chứ, tự mình rút tay ra, hắn rũ mắt nhìn cô, giờ phút này, tiểu cô nương một chút cũng không sợ hắn: "Thuận tiện cho anh chăm sóc gì chứ? Là thuận tiện cho anh qua đây giở trò lưu manh à?"

    Phó Kính Thâm gật đầu thừa nhận, dù sao thì da mặt hắn cũng không mỏng như cô: "Nếu em cứ nhất quyết hiểu theo cách này, thì cũng không phải là không thể."

    "Được rồi được rồi, bình thường những sinh viên đại học bọn em đều là đến nhà ăn của trường để ăn, không cần nấu ăn cũng không cần rửa bát, Phó tổng không cần lo lắng về chuyện đó." Cô kiên nhẫn trấn an anh, cũng lo lắng Tiểu Sương đã đợi bên ngoài quá lâu, cô vừa nói xong liền muốn xoay người xuống xe.

    Phó Kính Thâm nghe những lời đó liền cảm thấy khó chịu, anh nhướng mày: "Đồ ăn ở căng tin có ăn được không?" Có rất nhiều người cũng rất nhiều bạn học nam. Khi nghĩ đến điều đó, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, thật sự không thể tự thuyết phục mình an tâm một chút, nhưng Lương Tri giống như chú chim vừa được thả ra khỏi lồng, không có chút buồn bã nào, mà chỉ có thể thấy cô đang vui vẻ mong chờ.

    Thành Tiểu Sương đứng ngoài cửa, Lương Tri vừa xuống xe đã vội vàng chạy như bay tới chỗ cô, ba năm này cô rất ít đi học, càng không có cơ hội quay lại sống ở ký túc xá, Tiểu Sương biết Lương Tri sẽ trở lại, cả đêm đều kích động đến không ngủ được, thấy Lương Tri lao về phía mình, hai cô gái nhỏ quan hệ rất tốt, ôm chầm lấy nhau một cách hạnh phúc.

    Phó Kính Thâm vẫn đang ngồi trong xe, sắc mặt xanh mét, người đàn ông liếc mắt nhìn hai cô gái trẻ xúc động ôm nhau ở phía dưới ký túc xá, tức đến nỗi không có chỗ trút.

    Hắn thậm chí đến cơ hội ứng trước một cái ôm cũng không có, tiểu tổ tông này đối với người khác lại có thể ôm thoải mái như vậy, hắn vẫn là ở vị trí cuối cùng, hắn nắm vô lăng thật chặt, tưởng chừng có thể bóp nát nó, gì mà bạn học nam khiến hắn lo lắng, bạn học nữ cũng con mẹ nó không an phận.

    Cửa sổ xe gần đầu hắn vẫn mở một nửa, thỉnh thoảng có sinh viên đại học đi ngang qua, nhìn chằm chằm vào ký túc xá, sau đó bắt đầu kích động thét lên chói tai, tiếng thét chói tai xuyên qua cửa sổ xe truyền đến tai hắn, các nàng đang nói: "Trời ạ! Đó có phải là Lương Tri không? Cô ấy đã trở lại trường học rồi sao! Xinh quá, còn đẹp hơn cả trên TV nữa, tớ muốn in ảnh ra và dán nó lên đầu giường a!"

    Phó Kính Thâm cố gắng nghẹn khí, cố nén xúc động cưỡng lại ý muốn bước ra khỏi xe và bắt người phụ nữ nhỏ bé bắt mắt này về.

    Lương Tri đến trường ngày đầu tiên là vào thứ 2. Trong biệt thự thiếu vắng bóng cô, Phó Kính Thâm trên mặt cũng không mỉm cười nổi.

    Bình thường nam nhân có sức nhẫn nại rất mạnh, vào sáng thứ ba lại không nhịn được mà gửi cho Lương Tri một tin nhắn: "Buổi tối em có về nhà không? Anh đến đón em?"

    Một lúc sau, một tin nhắn được gửi lại, Phó Kính Thâm đợi đến tim cũng đau rồi, lập tức cầm điện thoại lên xem, nhưng xem rồi thà rằng không xem.

    Cô nói: "Thứ hai em mói đến trường, hôm nay mới thứ ba nha."

    Hắn suy nghĩ một chút, nghiến răng gõ vào điện thoại từng chữ một: "Thứ ba cũng tốt, thứ ba, ngày này là tốt lành, thích hợp về nhà."

    Tiểu Lương Tri: "..."
     
  3. letrang22102003

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Thiếu niên tảo hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trans: Hồng Lan Clover

    Beta: Adela

    Một ngày sau khi Lương Tri chuyển về ký túc xá, Tiếu Tâm Vũ cũng quay trở lại trường học.

    Bây giờ cô ta đẹp lên rất nhiều, bất kể là độ hot trên mạng hay địa vị ở công ty, tất cả đều cao hơn trước.

    Lương Tri vốn là tiểu tổ tông của cả công ty, cô đối xử với mọi người rất tốt, là một cô gái đáng yêu ngoan ngoãn, hầu hết các nhân viên làm việc với Lương Tri trong công ty đều rất thích cô, nhưng cô đã chấm dứt hợp đồng và rời đi, nhiều nhân viên trước nay có quan hệ tốt với cô, họ đều không nỡ, điều càng làm cho họ không thoải mái chính là, người quản lý của công ty kia coi như không có việc gì xảy ra, tuỳ ý dùng Tiếu Tâm Vũ thay thế vị trí ban đầu của cô.

    So với Lương Tri, Tiếu Tâm Vũ ham muốn nhanh chóng thành công hơn nhiều, cô ta chỉ kết giao với những người có nền tảng và tầm ảnh hưởng lớn để có thể giúp đỡ cô ta, bên dưới sự khôn ngoan là dục vọng xấu xa khó che giấu.

    Lần này cô ta trở lại trường học với một khi thế ngút trời, giống như chỉ sợ người khác không biết, phía sau còn mang theo ba người trợ lý đến dọn dẹp ký túc xá cho cô ta.

    Tiếu Tâm Vũ quay lại làm thủ tục thôi học, vốn dĩ việc này cũng không cần cô ta ra mặt, đương nhiên có người lo liệu được. Nhưng gần đây ả khá nổi, chỉ có trở lại trước mặt bạn học, thầy cô, loại hư vinh đặc biệt này mới dễ dàng làm cô ta thỏa mãn nhất.

    Năm cuối cấp khoa có rất nhiều việc, rất nhiều sinh viên để hoàn thành tiết mục thuyết trình tốt nghiệp cuối kỳ, sau kỳ nghỉ hè sẽ không nhận show, chỉ những người đã ký hợp đồng với công ty thỉnh thoảng sẽ tham gia một số hoạt động nhỏ, hầu hết các hoạt động được sắp xếp sau khi tốt nghiệp.

    Nhưng mà, Tiếu Tâm Vũ thì khác, năm nay, cô ta đã mở ra một bước ngoặt trong sự nghiệp của mình. Ả phải cố gắng hết sức để nắm bắt cơ hội lật ngược tình thế. Lần này, người quản lý nhắc tới chuyện thôi học, không nói đến câu thứ hai Tiếu Tâm Vũ liền đáp ứng, cô ta luôn cảm thấy lăn lộn trong giới giải trí mới thực sự là lựa chọn tốt nhất, vì vậy ngay cả khi đây là chốn học đường mà bao nhiêu nam nữ tu sĩ mơ ước, ả cũng ra đi không chút luyến tiếc.

    Có tổng cộng bốn cô gái trong ký túc xá của Lương Tri, ngoài Tiểu Sương và cô, còn có Tiếu Tâm Vũ và Tưởng Chanh Chanh.

    Trên cơ bản cũng chỉ có Thành Tiểu Sương và Tưởng Chanh Chanh thường ở trong ký túc xá.

    Khi Tiếu Tâm Vũ đưa ba trợ lý mênh mông cuồn cuộn trở về ký túc xá, tình cờ là mấy cô gái kia cũng ở đó.

    Khi bước vào cửa, cô ta tự đắc, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn ba người trong phòng, uể oải ngồi vào chỗ, sai sử trợ lý làm việc.

    Ngày hôm kia, khi Tiếu Tâm Vũ đã xác nhận tin tức về vai diễn trong bộ phim kinh dị cạnh tranh khốc liệt trong giới trước đó, cô ta vừa mới công bố trên mạng, đã làm dậy sóng dân tình, ứng cử viên triển vọng nhất trước đó chính là Lương Tri. Không có lý do gì khác, chỉ vì nhân vật chính của bộ phim là một mỹ nữ kiều diễm, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lúc này hoa lại rơi vào tay Tiếu Tâm Vũ, cô ta nhìn biểu cảm của Lương Tri, là biểu cảm thường thấy mà người thắng nhìn kẻ thua cuộc.

    Tiếu Tâm Vũ giả vờ mỉm cười một cách thân thiện với Lương Tri, đắc ý nói: "Tri Tri, những gì công bố trên mạng mấy hôm trước, chắc cậu cũng nhìn thấy rồi. Thật ra, cũng không phải là tớ muốn diễn, chủ yếu là vì Quan tỷ quá coi trọng, tớ cũng chỉ là một diễn viên nhỏ chưa ra khỏi khuôn viên trường. Tớ không thể nói được gì. Chị ấy kêu tớ diễn thì tớ chỉ có thể diễn thôi. Cậu đừng để ý nhé.."

    Quan tỷ là quản lý chung trước đó của cả hai người.

    Lương Tri vẫn cầm kéo trong tay, Tiểu Sương nói rằng tóc mái dài quá nên nhờ cô cắt đi, lúc này mọi suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào những sợi tóc mái mềm mại của bạn thân, Tiếu Tâm Vũ nói gì, cô cũng không cẩn thận nghe.

    Tiếu Tâm Vũ đã đợi một lúc lâu, trong ký túc xá ngoại trừ tiếng của chính mình, không có người nào lên tiếng, trước mặt mấy trợ lý trực tiếp bị coi như không khí, ả ít nhiều có chút giữ không nổi mặt mũi, trong lòng cũng có chút sốt ruột liền chuyển mục tiêu đến các trợ lý, thái độ của cô ta có chút khó chịu, lên giọng hướng về phía bọn họ mà nổi giận quát ầm.

    Tưởng Chanh Chanh cũng hiếm khi trở về một chuyến, ngồi vào chỗ của mình, không biết cô lấy gì ra từ trong túi xách đắt tiền của mình ra, nghe thấy Tiếu Tâm Vũ lớn giọng, có chút không vui mà nhíu nhíu mày.

    Một lúc lâu sau, Lương Tri cắt tóc xong cho Thành Tiểu Sương, Tiểu Sương còn đang bận soi gương, cô lúc này mới quay sang nhìn Tiếu Tâm Vũ đang vô duyên vô cớ ngồi một bên.

    Tự đáy lòng, vì những lời đồn đại trước đây, cô vẫn không có nổi thiện cảm với người phụ nữ trước mặt.

    Nhìn thấy sự chú ý của Lương Tri cuối cùng cũng đến với mình, Tiếu Tâm Vũ với khuôn mặt mà cô ta cho là quen thuộc nhất, mỉm cười ngạo nghễ: "Bất quá Tri Tri cậu yên tâm, tớ cũng biết trước đây cậu rất thích bộ phim này, nếu không.. nếu không cũng không ra sức giành giật như vậy? Mặc dù bây giờ là tớ diễn rồi, nhưng cậu phải tin tớ, tớ nhất định sẽ diễn tốt, không để cậu thất vọng đâu."

    Cô ta đã tự cho là mình đang diễn một vở kịch rất hay, nhưng mà Lương Tri lại sững sờ nhìn về phía cô ta, cũng không rõ cô ta đang nói cái gì.

    Cô không còn ký ức trước đây, cô cũng không biết bộ phim mà dường như cô đã chiến đấu để giành lấy rốt cuộc là gì, thậm chí còn không thể nhớ được, Quan tỷ mà cô ta luôn miệng nhắc đến rốt cuộc là ai.

    Nhưng mà, thông báo chính thức mà cô ấy nói, là cách đây 3 ngày. Lúc đó.. có vẻ như là ngày đầu tiên cô muốn quay lại trường học. Phó Kính Thâm cứ quấy riết lấy cô đòi bồi thường. Cô cảm thấy hơi mềm lòng liền ôn nhu ngoan ngoãn ở bên anh cả ngày, hai người dính nhau như hình với bóng, người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội chơi điện thoại, xem tin tức.

    Lương Tri nhìn Tiếu Tâm Vũ và chỉ có thể thuận miệng trả lời: "Được rồi."

    Cô không nhớ rõ, cũng không tức giận gì. Lúc này, cô chỉ một lòng nghĩ rằng, mình thực sự có thể học được một cái gì đó ở trường, ngược lại không quá để ý những gì Tiếu Tâm Vũ theo đuổi.

    Tuy nhiên, vẻ ngoài không quan tâm nhưng lại được trời ưu ái này của cô mới chính là điều khiến Tiếu Tâm Vũ ghen tị nhất.

    Lương Tri đáp lại một cách thờ ơ, như thể một nắm đấm đó đánh vào bông hoa của cô, khiến cô ta như nghẹt thở, Tiếu Tâm Vũ tiếp tụ nói: "Nhớ rằng trước đây cậu có vẻ khá ngưỡng mộ đạo diễn đó? Lần này được anh ấy hướng dẫn, tớ cảm thấy rất vinh dự." Tiếu Tâm Vũ nghiêng đầu, bộ dạng ngây thơ lãng mạn như thiếu nữ, nếu không hiểu bộ dạng thường của cô ta, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy cô ta ngây thơ đáng yêu.

    Nhưng mà, tất cả mọi người trong toàn bộ ký túc xá này đều biết đức hạnh của cô ta, Tiểu Sương cười một tiếng chế nhạo, trừng mắt với cô ta.

    Tưởng Chanh Chanh ở bên cạnh càng không dễ chọc, cô là thiên kim tiểu thư con nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính khí cao ngạo, có chút độc đoán, nhưng đối nhân xử thế lại có nguyên tắc riêng, tuy rằng cô thường nói năng thẳng thắn một chút, nhưng quan hệ của cô với Lương Tri, Tiểu Sương cũng rất tốt. Từ nhỏ đến lớn đã không vừa mắt với loại người trà xanh miệng Phật tâm xà như Tiếu Tâm Vũ.

    Khi quay lại, cô tỏ ra khá không vui, cô ấy đập chiếc túi Hermès xuống bàn "bốp" một cái, ánh mắt quét qua Tiếu Tâm Vũ, vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt, cô gái tình cờ nhặt chiếc mũi khoan vừa được dán trên móng tay của mình như thể không có chuyện gì xảy ra, một lúc sau, cô hỏi: "Nghe nói nhân vật nữ chính là một cô gái xinh đẹp vô song?"

    Tiếu Tâm Vũ nhìn cô, chưa từng nghĩ cô sẽ nói chuyện, trong lòng có chút sợ hãi, yếu ớt trả lời: "Uh.."

    Tưởng Chanh Chanh nghe vậy khẽ cười một tiếng, sau đó vẻ mặt cao ngạo nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn dáng vẻ của Tiếu Tâm Vũ bình thường như là một mớ rau tuỳ ý chọn trong đóng rau ở chợ, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy mà cô cũng dám nhận à? Diễn kịch cũng không đáng sợ. Ai xấu người đấy xấu hổ."

    Những lời nói đó tuy nhẹ nhàng bay bổng, nhưng lại như kim châm đâm sâu vào tim Tiếu Tâm Vũ, sắc mặt ả tái nhợt, nhưng trong ký túc xá, tất cả mọi người ngoại trừ cô, thậm chí bao gồm cả mấy trợ lý mà cô mang theo đều không nhịn được cười.

    Tưởng Chanh Chanh không thể so với Lương Tri, Tiếu Tâm Vũ biết gia cảnh của Lương Tri không tốt, nhưng không hiểu sao cô lại được khen ngợi, ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn đó dựa vào đâu mà cô được nâng đỡ, vì vậy Tiếu Tâm Vũ đối với cô luôn là ghen tị tận đáy lòng, nhưng Tưởng Chanh Chanh thì khác, gia thế của cô hiển hách, thậm chí còn chưa bước vào giới, đã có vô số tài nguyên tốt để cô tuỳ ý chọn, đường đường chính chính thực sự là một công chúa, Tiếu Tâm Vũ thực sự đối với cô kiêng dè nể nang muôn phần.

    Cô ta không dám phản bác, sắc mặt cứng đờ, hồi lâu sau mới miễn cưỡng giật giật khóe miệng, thúc giục trợ lý nhanh chóng thu dọn rồi về sớm.

    Vào ngày thứ ba 'tốt lành' đó, Lương Tri không về nhà, Phó Kính Thâm khó chịu đến không chịu nổi, xe của anh cũng đã lái đến dưới ký túc xá của cô, chỉ cần một câu đồng ý của cô, có thể lập tức đem người đóng bao đưa đi rồi.

    Tối hôm đó anh ở dưới lầu ký túc xá của cô cả đêm, trong khuôn viên trường đại học khắp nơi đều có thể thấy được các đôi tình nhân thân thiết ân ái, Phó Kính Thâm nhìn thấy, mặt liền trầm xuống, hút thuốc cả một đêm, đợi đến khi trời hửng sáng mới lái xe rời đi.

    Cầu Cầu dường như cũng cảm nhận được một hơi thở hơi khang khác, cả ngày trong căn biệt thự to lớn hoang vu không có cô chủ nhỏ của nó, người tắm cho nó hàng đêm đã thay đổi từ một cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng thành Phó Kính Thâm lạnh lùng.

    Cầu Cầu vừa sợ hãi vừa có một chút ấm ức, nó chưa bao giờ rời xa Lương Tri, trong ánh mắt con vật nhỏ lộ ra nỗi nhớ, gần như giống hệt nỗi nhớ của Phó Kính Thâm.

    Phó Kính Thâm dùng một khuôn mặt lạnh băng sấy khô lông cho nó, ngữ khí có chút không thân thiện: "Cô ấy đã không cần mày nữa, mày vẫn còn nhớ cô ấy à?"

    Người đàn ông nói xong liền tự cười một tiếng chế nhạo mình, nói là nói với Cầu Cầu, nhưng ngược lại cũng như đang châm chọc chính mình.

    Nhưng hắn có thể làm gì với cô chứ? Cô thu dọn đồ đạc đi rồi, hắn còn phải ở nhà thành thành thật thật giúp cô chăm sóc tiểu bảo bối, kẻo khi cô trở về thấy Cầu Cầu bị ấm ức, lại khóc lóc trách móc hắn..

    Thật ra hắn không sợ cô khóc đâu, khi cô khóc cũng đẹp tới rụng tim, chỉ là hắn sẽ cảm thấy đau lòng, khóc, loại chuyện này, khóc trên giường khóc là được rồi, lúc khác hắn đều không nỡ.

    Lương Tri đắc đạo, Cầu Cầu cũng thăng thiên.

    Thằng nhỏ cũng cũng giống như hắn cả ngày chỉ nghĩ về Lương Tri, nó chán nản không vui, Phó Kính Thâm cũng không còn cách nào khác, ngay cả đi làm cũng mang theo con vật nhỏ này đi cùng, cho nó tuỳ ý ở tòa nhà Phó thị vui chơi, người trong công ty tranh giành đùa giỡn trêu ghẹo nó.

    Ngày hôm sau, Phó Kính Thâm liền yêu cầu Từ Cải xin bằng được lịch học của Lương Tri. Lương Tri đã không đi học theo thời khóa biểu ban đầu, cô đã bỏ lỡ nhiều buổi học, có vài môn cô cố ý chọn học.

    Sau ngày hôm đó, Lương Tri luôn cảm thấy như là có người đang theo dõi mình trong lớp.

    Trong lớp học thể hình, cô gái nhỏ đã thay một bộ quần áo tập màu hồng nhạt, bộ quần áo ôm sát cơ thể càng làm cho dáng người yểu điệu của cô ấy quyến rũ hơn, Phó Kính Thâm đứng bên ngoài cửa sổ của lớp học thể hình, thân hình mềm mại của Lương Tri, ngay cả khi không tập luyện đã lâu, động tác của cô vẫn rất chuẩn mực và thanh thoát, cô học rất nghiêm túc, đôi mắt đẹp như hoa mai chăm chú nhìn cô giáo. Nhiều nữ sinh bên cạnh nhận ra Lương Tri, trong cả tiết học đều len lén nhìn sang phía cô.

    Phó Kính Thâm nghiến răng thật mạnh, đôi mắt dưới cặp kính râm tối sầm lại.

    Hắn gần như đi theo cô đến tất cả các lớp học, Lương Tri toàn tâm toàn ý, rất quý trọng cơ hội có thể trở lại trường học lần này.

    Tối hôm đó cô muốn cùng các bạn đến lớp học múa để tập múa ba lê, tiết mục này là để chuẩn bị cho vài ngày tới đón tân sinh viên, ban đầu sinh viên khoa diễn xuất chỉ sắp xếp diễn kịch, nhưng chủ nhiệm bộ môn đột nhiên tìm người phụ trách sinh viên của sự kiện này, vừa nói lộ liễu vừa bí mật, theo như nghe nói sẽ có người có danh vị cao tới, khoa biểu diễn không thể bị khoa khác qua mặt.

    Cô gái đứng đầu tổ chức đem tâm tư chuyển tới người vừa mới trở về trường học là Lương Tri, luận diện mạo, cô đương nhiên là xuất chúng nhất, chính là sợ đại minh không bằng lòng tham dự, không tiện mở lời.

    Nhưng thật ra, Tiểu Sương nói một câu Lương Tri hiếm có cơ hội tham gia hoạt động nhóm như thế này trong trường, thời điểm đồng ý, đến cả trưởng khoa cũng có chút ngạc nhiên.

    Vở kịch đã được kết hợp gần như ổn rồi, một buổi biểu diễn ba lê tạm thời đã được bổ sung vào khoa. Lương Tri năm lớp 12 đã theo cô giáo học qua, trong lòng ít nhiều đã nắm vững.

    Cả nhóm người đều thay đồ thành thiên nga nhỏ màu trắng tinh khiết, eo của Lương Tri rất nhỏ, chiếc váy có voan che phủ càng làm nổi bật đôi chân thon dài mềm mại của cô gái nhỏ.

    Đây cũng là lần đầu tiên Phó Kính Thâm nhìn thấy cô mặc trang phục như vậy, người đàn ông nhịn không được hít một hơi, trong lòng nóng bừng, thầm mắng một câu.

    Bên ngoài cửa sổ trời cũng dần tối, hắn ẩn hiện trong màn đêm, vẫn như cũ anh tuấn đĩnh bạt.

    Bạn học trong phòng diễn tập thỉnh thoảng nhìn ra ngoài vài lần, khuôn mặt nam nhân mặc sắc tuấn lãng, cao quý tự đại, rất khác với nam sinh viên đại học nhìn thấy trong khuôn viên trường. Năm nay hắn 28 tuổi, xung quanh lộ ra một sức hấp dẫn độc đáo của một người đàn ông thành thục, đều là sinh viên của khoa biểu diễn, ánh mắt sắc nhọn của cô gái liếc mắt một cái có thể nhìn ra được trang phục của hắn rất có giá trị, thậm chí cả những chiếc khuy măng sét cũng sáng chói và đắt tiền.

    Không ít cô gái lặng lẽ đỏ mặt, nhịn không được kích động muốn ra ngoài nhìn.

    Trong phòng diễn tập gây ra không ít xáo trộn, cho dù Lương Tri đang chuyên tâm, cũng không tránh khỏi đi theo mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Nhưng mà khi cô mới quay đầu, liền thấy bên cánh cửa sổ chỉ mở một nửa, bóng dáng một người đàn ông quen thuộc lười biếng tựa vào hành lang, khóe miệng anh khẽ nhếch, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh sáng rực lên nhìn cô chăm chú như thiêu đốt.

    Nhịp tim trong lồng ngực của cô gái đột nhiên tăng nhanh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đến xem cô diễn tập, cũng như hai người sẽ gặp nhau theo cách này.

    Không phải là chưa từng mặc váy ba lê biểu diễn trước mặt mọi người, nhưng mà ở trước mặt anh, đây là lần đầu tiên, trong lòng cô có một loại cảm giác đặc biệt không giải thích được, luôn cảm thấy trước mặt anh tựa hồ như là có sự khác biệt rất lớn so với nhưng người khác.

    Lương Tri mím môi ngượng ngùng lườm anh, người đàn ông chỉ cười, anh đến đây nhìn cô, bị cô phát hiện, anh chỉ hào phóng đứng đó không bước đi, xem hết bài nhảy.

    Nhạc vẫn đang vang lên, Lương Tri vừa căng thẳng vừa ngại ngùng, cô biết anh vẫn ở đó, vẫn luôn không rời đi.

    Sau khi kết thúc bài nhảy xong xuôi, buổi diễn tập tối nay cuối cùng đã hoàn thành, Lương Tri nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Kính Thâm vẫn nhìn cô cười như khi nãy.

    Cái cổ trắng nõn của cô gái cũng lộ ra, chỉ có một mình anh trong đêm, Lương Tri đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng, đôi tay nhỏ bé xinh xắn khẽ nắm lấy chân váy, tao nhã ngượng ngùng cúi đầu tư thế cảm ơn anh, sau đó đỏ mặt, kiễng chân, nhanh chóng quay lại theo mọi người ra khỏi phòng diễn tập.

    Phó Kính Thâm không nhịn được mà mỉm cười, cả trái tim đều bị bảo bối của mình trêu chọc cho choáng váng khó mà bình tĩnh lại được.

    Sau khi tổng duyệt, có một cô gái nói sẽ mời đi ăn đêm, muốn mọi người cùng đi, Lương Tri rất ít tham gia hoạt động nhóm, thay xong quần áo cũng chỉ có thể đi cùng.

    Nhưng mà cô vừa ra khỏi tòa nhà và nhận được tin nhắn từ Phó Kính Thâm.

    "Vừa nãy nhìn thấy anh rồi?"

    "Ừm.." Cô trả lời rất nhanh, nếu không nhìn thấy anh, vừa rồi cúi đầu chào là cho ai xem chứ.

    "Cô thiên nga nhỏ xinh có bằng lòng chấp nhận lời mời ăn tối cùng tôi không?"

    Lương Tri cắn đầu ngón tay, hối lỗi trả lời: "Có lẽ không được đâu, em phải đi ăn cơm với mọi người rồi."

    Phó Kính Thâm nghiến răng tức giận: "Cùng một đám phụ nữa đi ăn có gì ngon chứ?"

    Lương Tri vui vẻ cười khanh khách, bạn bè bên cạnh nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo ý tò mò, thiếu nữ đỏ mặt xua tay, ôm điện thoại di động cười ngây ngốc.

    Cô thực sự có chút vô tâm theo mọi người đến khu ăn đêm của canteen trường.

    Chiếc xe của Phó Kính Thâm ẩn hiện trong màn đêm, khói xe lượn lờ.

    Hắn cau mày nhìn Lương Tri cười nói với bạn bè, cùng nhau ăn uống, hắn cũng biết đây là cuộc sống mà cô thích, nhưng đối với hắn thực sự có chút tàn nhẫn.

    Một lúc lâu sau, người đàn ông lại dùng thủ đoạn ngây thơ như cũ uy hiếp cô, thật ra Phó Kính Thâm cũng không còn ôm hy vọng gì nữa, hắn biết bây Lương Tri không sợ mình nữa, hắn gửi tin nhắn: "Còn muốn ăn bao lâu nữa đây. Này, có ra hay không? Có tin là trong buổi tọa đàm mấy ngày nữa, anh sẽ bắt tất cả các bạn của đều sẽ em đến nghe câu chuyện thiếu niên tảo hôn của anh không?"

    Gửi tin nhắn xong, điện thoại bị ném sang bên cạnh ghế phụ, nhưng chưa được vài giây, điện thoại rung lên, khi hắn bấm vào xem, trái tim nóng bừng trong lồng ngực gần như muốn nhảy ra ngoài, chỉ cần nhìn qua từ ngữ cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu nhẹ nhàng của Lương Tri.

    Tin nhắn cô nói: "Được rồi, anh đợi một chút, lát nữa em sẽ lẻn ra ngoài nha, Phó tiên sinh."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...