Chia sẻ Ngày hôm nay của cậu thế nào?

Discussion in 'Góc Chia Sẻ' started by bong1902, May 27, 2021.

  1. bong1902

    Messages:
    2
    Ngày hôm nay của cậu thế nào?

    Sẽ là một ngày dài nếu phải thức dậy từ sáng sớm, bắt đầu những công việc khô khan và gặp một vài chuyện không như ý..

    Một ngày đằng đẵng, thật tệ nếu phải một mình giữa những ngày hao hao giống nhau. Có lẽ thời gian chậm lại một chút ở những giây chờ đèn đỏ kia, dưới ánh đèn vàng hiu hắt,

    Ước gì sau một ngày như vậy nhận được câu hỏi ấy, một câu hỏi xoa dịu tất cả "Ngày hôm nay của cậu thế nào?".

    Để có thể sà vào lòng ai đó kể hết những cáu giận, mệt mỏi phải trải qua, cho lòng nhẹ bớt và ngủ ngon hơn..

    Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Nếu một ngày cuộc sống bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút và tô điểm cho nó những vì sao lấp lánh..

    Còn cậu, hôm nay của cậu thế nào?
     
  2. Hi!

    Tôi đang tận hưởng những ngày cuối cùng của năm 2020, tĩnh lặng, đôi khi, man mác buồn.

    Tôi nhớ vài năm về trước, cái cảm giác về quê ăn Tết nó khác lắm. Cái cảm giác háo hức đếm từng ngày để về quê với ba mẹ, em trai, em gái dần dần không còn, thay vào đó, là sự.. bình thản? Vì sao nhỉ!

    Có lẽ, sự bình thản này được tôi luyện mà có. Khi đối mặt với khó khăn, với áp lực nào đó, điều đầu tiên chúng ta cần làm không phải là bình thản đón nhận sao? Bình thản khi xếp hàng chờ ở một nơi công cộng nào đó để tới lượt, bình thản khi đột nhiên một ngày nhận được cuộc gọi của người bạn nào đó mình từng thân, từng cùng nhau nói về những ước mơ, hoài bão muốn thực hiện, nó nói "tao sắp kết hôn rồi, mày có thể sắp xếp được thời gian tới chung vui với tao không", bình thản khi trước mắt là cả đoạn đường dài đang tắc cứng, dù giờ làm đang điểm rồi.. Có lẽ, từ trong sâu thẳm, ta biết, gấp gáp, háo hức, mong chờ, hay thậm chí là hụt hẫng.. thì nó vẫn cứ xảy ra, đang tiếp diễn, chờ ta!

    Có lẽ, đó là trưởng thành! Ai cũng phải trải qua, không nhiều thì ít. Ai rồi cũng phải lớn thôi! Không phải là cơ thể, mà là nhận thức! Ngày càng ngày càng thực tế hơn?

    Chẳng thế mà người ta thường nói "người lớn thường cô đơn"! Chẳng ai có thể hiếu hết ai, ngay cả chính bản thân người đó, có thể là cảm xúc chi phối chúng ta, dẫn đường cho chúng ta, cũng có thể là ảnh hưởng của ngoại cảnh, hay đơn giản chỉ là ta muốn thế, vậy thôi!

    Tôi nghĩ, điều chúng ta cần làm đơn giản chỉ là mạnh mẽ, bình thản tiến về phía trước và cảm nhận!

    Hãy sống theo cách bạn muốn, bình thản cũng được, hối hả cũng được, lặng lẽ cũng được, ồn ào cũng được, miễn sao đừng dửng dưng, bạn nhé!

    Một vài cảm xúc lẫn lộn của sáng thứ bảy cuối cùng của năm 2020!

    Các bạn thì sao? Hãy viết ra đây vài dòng tâm trạng của bạn hiện giờ, tôi luôn ở đây, lắng nghe, đồng cảm!
     
    Ca sơ likes this.
  3. Bão cuối mùa

    Messages:
    0
    Mình chưa biết bắt đầu từ đâu, có lẽ từ tối hôm qua. Tối qua như mọi ngày, mình ăn xong thì đưa thằng cu nhà c gái về vì mấy hôm nay thằng bé đến nhà mình chơi rồi ăn tối ở nhà mình xong mình sẽ đưa nó về nhà.

    Hai mẹ con mình đưa thằng bé về, cu nhà mình được gần 2 tuổi, 2 mẹ con chơi ở nhà bác một lúc rồi mới về. Về đến nhà là 8 rưỡi, thấy ông chồng đang nằm ở ghế xem điện thoại, nhìn ra bếp thấy mâm cơm để trên bàn bếp, xoong nồi, bát đĩa ngồn ngang. Trong lòng lửa tức bốc lên cuồn cuộn, bỗng nhớ đến tối hôm qua về cũng như vậy, mình bảo chồng từ mai a ăn xong thì rửa bát đi. Tối nào cũng vậy, ông ý ăn xog là để nguyên đó, hôm thì còn nguyên ở bàn ăn, mọi ngày mình tức trong lòng nhưng vẫn dọn dẹp. Nay mình bảo vậy thì ông chồng bảo đéo phải rửa, vứt mẹ hết đi. Mình hầm hầm thu đống bát cho vào túi bóng. Đúng lúc đó cu con khóc bám lấy mẹ, mình trượt tay làm rơi vỡ đống bát, may cu con không bị sao. Mình cáu thằng bé vì sợ nó bị đứt chân mới đẩy nó ra, thằng bé khóc, mình bỗng thấy sót trong lòng quá. Mình giận chồng nên mình vẫn mang đống bát đũa lành, vỡ đi vứt. Vứt xong mình vào dỗ con cho nó uống sữa.

    Lúc này, chồng mình bắt đầu chửi mình, mình cũng bật lại, hai vợ chồng lời qua tiếng lại mày tao với nhau, mình vẫn vừa cho con uống sữa vừa nói nhau với chồng, nói nhau với chồng được một lúc mình ôm thằng cu trong lòng mà chua sót vì thấy nó phải nghe những lời cạn tình nghĩa của bố mẹ nó. Mình thôi không nói lại chồng mình nữa, mình vừa ôm con vừa vờ nói chuyện với nó về hoạt hình trên tivi để nó không phải nghe bố mẹ nó cãi nhau. Còn chồng mình thì vẫn chửi mình mãi không có ai tiếp nữa thì cũng thôi. Rồi mình cũng dỗ cho thằng bé ngủ. Nhưng mình thì có một đêm không ngủ.

    Sáng dậy đi làm, trong lòng vẫn lẩn quẩn chuyện buổi tối. Phải làm sao, tiếp tục sống như vậy thì không được, kết thúc cũng không, vậy phải làm sao đây, ai giúp mình được đây. Giúp chồng mình thay đổi con người, vợ chồng có thể sống vui vẻ. Con mình không phải chứng kiến cảnh bố mẹ nó cãi nhau. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, mình lại nhìn ra một điều nếu mình kìm nén cảm xúc, không để cơn giận của mình bùng lên và mình xử lý nhẹ nhàng hơn thì có lẽ nhà mình đã không có trận đấu khẩu giữa hai vợ chồng. Vì bản thân mình thực sự rất mệt mỏi với cảnh gia đình như thế này, nhưng mình cũng không muốn vợ chồng mình phải chia tay. Nên mình cữ mãi suy nghĩ luẩn quẩn làm sao giải quyết được vấn đề của vợ chồng mình và mình nhận ra mình có sai. Mình chưa đủ tinh tế, chưa thông minh khi giải quyết vấn đề. Mình chưa làm được việc là khiến người khác tự làm như ý của mình. Và giờ mình phải nghĩ xem giải quyết vấn đề của vợ chồng mình như thế nào để gia đình mình lại vui vẻ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...