"Hãy để cô có thời gian, và sự im lặng, đủ giấy để mắc sai lầm và tiếp tục." Cuối tuần trước, tớ lại có một cú ngã trong lòng. Trộm nghĩ về tất cả những lỗi lầm của bản thân để rồi lại dựa giá trị của mình vào đó. Tớ cứ run rẩy và nhỏ bé dần trong những câu từ vang lên nói rằng "mình không xứng đáng". Đêm về tớ nằm cuộn tròn trong chăn, mặt vùi vào gối và cứ nghĩ về những lần "đáng lẽ mình có thể làm tốt hơn", "đáng lẽ mình có thể tránh được", "đáng lẽ" và vạn lần "đáng lẽ". Tớ có khả năng tưởng tượng rất tốt, khi mà mỗi lần nhắm mắt vào, tớ sẽ quay về khoảng thời gian nơi tớ nghĩ mình có thể sửa chữa được mọi chuyện – nhưng chỉ với tư cách một người vô hình ở đó. Tớ tự chứng kiến mình không ý thức và ý thức làm những điều mà sau này mình hối hận cũng chẳng làm được gì nữa rồi. Tớ cứ đứng đằng sau mình, muốn kéo mình lại, đứng giữa mình và người khác, muốn bịt miệng để ngăn cho mình không nói những lời làm tổn thương mình và người khác, thậm chí còn đứng mắng mình vì "biết thế sao vẫn còn lì lợm vậy?" Biết được câu chuyện đó của tớ, bạn tớ bảo rằng "em phải nhớ rằng nó ở trong đầu em, nó không còn ở trong hiện tại của em nữa". Khi càng bị những hình ảnh đó dồn đến, tớ chớp mắt thật nhiều để nhìn được mình đang ở đâu, cái gì đang thật-sự-trước-mặt-mình, rằng mình đang ở một nơi an toàn rồi. Tớ, lúc đầu còn giận mình, vì sao từng nấy thời gian vẫn chưa thể chữa lành hoàn toàn. Cho dù biết vết thương vẫn có thể nhiễm trùng một ngày nào đó, cho dù biết nó lại lên lớp da non mới thôi. Sẹo thì mãi mãi là sẹo, sẽ không bao giờ có thể quay lại được như trước đây nữa. Mình sẽ không bao giờ có thể lại ngây thơ, hồn nhiên như trước nữa. Vẫn người bạn đó, nói với tớ là "mọi vết sẹo trên người đều chỉ nói là em đã sống sót qua một cơ số thảm họa". Chính tớ hồi đó cũng chẳng thể tin mình có thể đi đến tận lúc này. Chị ấy nhắc lại "chứ em nghĩ, đứa nào đã cứu em dậy từ mùa hè năm ấy" – đầu tớ ngay lập tức trả lời "chính em". Đúng, chính tớ đã biết mình cần sự chia sẻ và với ra những bàn tay sẵn sàng nắm lấy mình, chính tớ biết mình cần được ôm nên hay hỏi rằng người khác liệu người khác có thể ôm mình được không, chính tớ cần được xoa dịu nên tớ kể cho những người mình tin vì biết rằng họ có thể xoa dịu mình. Đúng, chính tớ không thể chịu được việc để cuộc sống của mình như đống hổ lốn nên bước ra khỏi nó để nhìn vào và sắp xếp lại như tớ muốn. Ừ, sẹo thì mãi mãi là sẹo, nhưng nhờ đó tớ biết cách lớn một cách tử tế hơn. Không cần phải là như trước, vì lúc đó vẫn còn đần độn lắm. Maya Angelou từng nói rằng" "Forgive yourself for not knowing what you didn't know before you learned it." – "Tha thứ cho bản thân vì đã không thể biết điều mình không biết trước khi học được nó". Vậy nên, vẫn với khả năng tưởng tượng đó, tớ nhắm mắt vào và ôm mình, thật chặt.
MỘT THOÁNG TRỞ VỀ PHỐ XƯA: PHỐ ĐINH TIÊN HOÀNG HÀ NỘI ngày ấy.. Bây giờ, ai cũng biết tòa nhà mang tên Hàm Cá Mập trên phố Đinh Tiên Hoàng! Vào khoảng 1975-1980, cạnh tòa nhà này có cửa hàng Bách Hóa! Người Hà Nội quen gọi là Bách Hoa 12 Bờ Hồ! Ngay cạnh đó có hiệu thuốc Đông Y của ông Cứu Thế! Đi qua, vẫn thấy 1 ông già gày gò, râu tóc bạc trắng, ngồi bắt mạch kê đơn cho khách! Năm ấy nghe nói ông 75 tuổi! Người Hà Nội năm ấy nhắc nhiều đến ông Cứu Thế vì ông cưới cô vợ 18 tuổi! Vợ chồng ông lang Cứu Thế có 1 đứa con trai! Sau khi ông Cứu Thế mất, người vợ bán nhà và về quê! Căn nhà mặt tiền trông thẳng ra đền Ngọc Sơn, vị trí tuyệt đẹp! HÀ NỘI NGÀY XƯA ẤY: Hà Nội 1991-1993 mà đã tưởng như một thời xa vắng.. Nhìn những bức ảnh Hà Nội vào khoảng 1991-1993, thấy nhiều thay đổi! Người nước ngoài nói về món TIẾT CANH cũng lạ: Ăn sáng là máu lợn tươi cùng ruột cắt nhỏ, rau thơm và đâu phộng! Một số hình ảnh về cuộc sống ở Hà Nội cuối thế kỉ XX: Những hình ảnh cuộc sống đời thường của người Hà Nội vào những năm đầu thập kỉ 19 của thế kỉ XX: Những hình ảnh bình dị, cuộc sống giản đơn, thậm chí có chút gì đó nhộn nhạo.. Tuy nhiên cuộc sống thật sự bình yên, vô tư.. Anh bán ngan gà, ngồi ngay trên đường làm cho khách.. Hà Nội 1991-1993 mà đã tưởng như một thời xa vắng.. Nhìn những bức ảnh Hà Nội vào khoảng 1991-1993, thấy nhiều thay đổi Góc sinh hoạt chung của một khu tập thể.. Bây giờ, ta thấy thay đổi nhiều quá..
Hồi Xưa coffee – Những năm 90 trong "lòng" thế kỉ 21 Liệu bạn có bao giờ muốn tìm cho mình một góc nhỏ và ở yên trong đó, tránh xa những xô bồ của cuộc sống, tận hưởng những giây phút yên bình, được nhâm nhi tách cà phê thơm nóng và thả hồn theo những trang sách? Nếu đã từng như thế thì Hồi Xưa coffee chính là nơi để bạn có thể "trốn" mình vào. Quán tọa lạc trên con đường 37 Nguyễn Văn Cừ, P. Tân Phú, Tp. Đồng Xoài, T. Bình Phước. Với không gian thoáng mát, mang đậm phong cách thời xưa độc đáo, hiện nay, Hồi Xưa coffee không còn là địa điểm xa lạ đối với giới trẻ Đồng Xoài. Đến với Hồi Xưa, ta dường như được sống lại những năm 90 ở thành thị Việt Nam. Những bức ảnh, những bài báo cũ, máy đánh chữ, chiếc điện thoại phím xoay, đài cát-xét, chiếc loa kèn cổ, chiếc xe vespa của một thời xưa cũ.. Tất cả tạo nên một phong cách Retro, thu hút sự chú ý của giới trẻ, những người đi tìm cho mình cảm giác mới trong một thời đại đã xa. Những lọ hoa thạch thảo xinh xinh, mang trên mình sắc tím, gợi lên sự nhớ nhung, hoài niệm cũng là điểm nhấn cho không gian của quán. Đặc biệt, tại Hồi Xưa coffee, đồ uống vô cùng ngon và đa dạng với giá cả phải chăng. Những ly coffee capuchino cũng được trang trí vô cùng xinh xắn, tạo cảm giác bắt mắt và ngon miệng.