10. Chuông chiều trong gió khẽ ngân nga Bên cửa hoàng hôn đã nhạt nhòa Nhân thế phồn hoa ta bỏ mặc Ngồi trong đình nhỏ vẽ liên hoa
11. Gảy khúc tì bà, mộng chốn xa Nhân sinh như khói buổi chiều tà Gần trong gang tấc chạm không tới Hận cũ, tình xưa đã nhạt nhòa.
12. Như trăng hé nửa đợi chiều buông Chẳng thể bên nhau đến tận cùng Lỡ hẹn luân hồi, người có đợi Một đời một kiếp có đủ không?
13. Bên khung cửa sổ giọt sầu rơi Mơ mộng tàn theo một tiếng cười Năm tháng nếu như quay trở lại Mong sao ta sẽ chẳng yêu người
14. Khắc khoải bên hiên mộng đã già Một mình cô độc giữa phồn hoa Thời gian như nước không ngừng chảy Bóng nhạn dần buông buổi xế tà.
15. Khói tỏa chiều buông cháy ánh tà Ngoại ô thành cổ chỉ mình ta Liêu xiêu bóng đổ con đường nhỏ Nghĩa cũ tình xưa đã nhạt nhòa.
16. Ngày ấy nếu ta không gặp nàng Cuộc đời ta sẽ khác đi chăng? Bình an một kiếp trong nhân thế Sẽ chẳng đau thương chẳng bẽ bàng.
17. Bổ xuống một đao, máu ngập trời Hồn vương mộng cũ tiếng ai cười? Máu tanh nét vẽ đường sinh tử Nơi ấy không người ta chẳng vui!
18. Hoa cỏ còn vương vệt máu khô Là ai đang vẽ Sơn Hà Đồ? Là ai trong mộng còn chưa tỉnh Thuở ấy phồn hoa hóa bụi mờ?
19. Một thoáng mơ hồ giấc mộng tan Chiều đông buông xuống tuyết ngập tràn Bên hiên gió cuốn khung trời vỡ Kí ức hôm qua đã úa tàn