

CUỘC ĐỜI BẤT HẠNH
Có người đã từng nói rằng: "Nếu bạn tin rằng mình bất hạnh bởi vì bạn từng yêu thương và từng mất mát, hãy ném bỏ suy nghĩ đó đi. Người đã yêu thương chân thành sẽ không bao giờ mất mát tất cả".
Tôi đã từng nghĩ số phận bất hạnh của mình sẽ không bao giờ thay đổi nhưng.. Nó đã thật sự thay đổi thay vì là sự bất hạnh đến tột cùng mà đó là hạnh phúc đến tột độ. Hạnh phúc ấy hiện lên khi tôi đã yêu ; đã nhớ; đã buồn ;.. Tại sao buồn lại là hạnh phúc? Vì tôi buồn không phải là gặp khó khăn, gặp chuyện xấu mà là vì tôi buồn khi thiếu người ấy.
Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy là hạnh phúc. Lúc tôi hai, ba tuổi gì đấy tôi chưa từng được gặp mặt bố lần nào cho tới lúc tôi năm tuổi thì bố tôi bỗng xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không rõ là tại sao lại như vậy và cứ như thế tôi cũng bắt đầu làm quen cuộc sống khi có bố. Lúc đó tôi cứ cho rằng mình có một người bố rất tuyệt vời nhưng không đó chỉ là một cái suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ ngây thơ mà thôi, thay vì ông ấy đem cho tôi một cuộc sống hạnh phúc đầy nụ cười thì ông ấy đem cho tôi những ngày tháng tù túng thẫm đầy những giọt nước mắt của sự bất hạnh. Tại sao ư? Tại vì bố tôi là một người nghiện ma tuý, ông ấy đã lỡ bước vào con đường chết mà ông ấy không hề biết. Các bạn có biết làm con của một người nghiện ma tuý rất là khổ sở không? Họ phải đối mặt với những con mắt khinh bỉ, xa lánh, lạnh lẽo của người đời mẹ và tôi cũng vậy, hằng ngày phải chịu những lời qua tiếng lại khiến tôi rất chán ngấy, tôi thắc mắc rằng bố tôi là người gây chuyện nhưng những con người ngoài kia lại đối xử vậy với mẹ con chúng tôi mà không phải là bố tôi, tại sao họ lại ghét tôi trong khi tôi là người vô tội và cứ thế hàng nghìn câu hỏi tại sao cứ hiện ra trong đầu tôi. Có nhiều lúc tôi ghét bố tôi lắm nhưng thương thì lại càng nhiều hơn, tôi thương cái tấm thân khoẻ mạnh giờ đây chỉ còn bộ da bọc xương, tôi thương cho một người hay cười giờ đây lại trở thành người khó tiếp xúc, nói chuyện, tôi thương cho một người cha lam lũ vì dòng đời xô đẩy mà dấn thân vào con đường nghiện ngập.. con thương bố nhiều lắm bố ạ!
Như mọi người thấy đấy, cuộc đời tôi vừa bất hạnh vừa khổ đau, cái bất hạnh ấy đã làm tôi trở thành một con người ít nói, bên ngoài thì cứ giả vờ mạnh mẽ nhưng bên trong lại là một tâm hồn yếu đuối, hay khóc. Tôi chưa từng được trải nghiệm việc khóc trước mặt người khác bao giờ cả, cứ gặp chuyện gì buồn hay tủi thân là tôi lại cố gắng nén những giọt nước mắt ấy vào hoặc không kìm được nữa thì phải trốn ở một góc nào đó rồi khóc thật khổ sở làm sao! Vì luôn cô đơn một mình chẳng thể tâm sự cùng ai tôi đã tượng tượng ra một người bạn để nói chuyện cùng tôi, thật điên rồ phải không tôi còn nghĩ mình đã bị trầm cảm nữa cơ. Tất nhiên là người do mình tưởng tượng ra lúc nào cùng hoàn hảo trong mắt mình, tôi đã tưởng tượng ra một chàng trai có một bờ vai vững chắc để tôi có thể dựa vào cậu ấy mỗi khi buồn, một đôi bàn tay mềm mại để tôi có thể nắm lấy mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn, trong vô thức tôi đã xem cậu ấy là con người và tâm sự hết tất cả những chuyện buồn mà lâu nay tôi chưa từng kể với ai. Đọc đến đây chắc nhiều người nghĩ tôi đã bị điên rồi đúng không? Đúng vậy tôi nghĩ tôi đã điên thật rồi, một cô bé 13 tuổi như tôi đáng lẽ ra phải vô tư mà chơi đùa, học tập nhưng ngược lại là đa sầu đa cảm, suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn chẳng hạn như là cái chết
Tôi đã từng nghĩ số phận bất hạnh của mình sẽ không bao giờ thay đổi nhưng.. Nó đã thật sự thay đổi thay vì là sự bất hạnh đến tột cùng mà đó là hạnh phúc đến tột độ. Hạnh phúc ấy hiện lên khi tôi đã yêu ; đã nhớ; đã buồn ;.. Tại sao buồn lại là hạnh phúc? Vì tôi buồn không phải là gặp khó khăn, gặp chuyện xấu mà là vì tôi buồn khi thiếu người ấy.
Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy là hạnh phúc. Lúc tôi hai, ba tuổi gì đấy tôi chưa từng được gặp mặt bố lần nào cho tới lúc tôi năm tuổi thì bố tôi bỗng xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không rõ là tại sao lại như vậy và cứ như thế tôi cũng bắt đầu làm quen cuộc sống khi có bố. Lúc đó tôi cứ cho rằng mình có một người bố rất tuyệt vời nhưng không đó chỉ là một cái suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ ngây thơ mà thôi, thay vì ông ấy đem cho tôi một cuộc sống hạnh phúc đầy nụ cười thì ông ấy đem cho tôi những ngày tháng tù túng thẫm đầy những giọt nước mắt của sự bất hạnh. Tại sao ư? Tại vì bố tôi là một người nghiện ma tuý, ông ấy đã lỡ bước vào con đường chết mà ông ấy không hề biết. Các bạn có biết làm con của một người nghiện ma tuý rất là khổ sở không? Họ phải đối mặt với những con mắt khinh bỉ, xa lánh, lạnh lẽo của người đời mẹ và tôi cũng vậy, hằng ngày phải chịu những lời qua tiếng lại khiến tôi rất chán ngấy, tôi thắc mắc rằng bố tôi là người gây chuyện nhưng những con người ngoài kia lại đối xử vậy với mẹ con chúng tôi mà không phải là bố tôi, tại sao họ lại ghét tôi trong khi tôi là người vô tội và cứ thế hàng nghìn câu hỏi tại sao cứ hiện ra trong đầu tôi. Có nhiều lúc tôi ghét bố tôi lắm nhưng thương thì lại càng nhiều hơn, tôi thương cái tấm thân khoẻ mạnh giờ đây chỉ còn bộ da bọc xương, tôi thương cho một người hay cười giờ đây lại trở thành người khó tiếp xúc, nói chuyện, tôi thương cho một người cha lam lũ vì dòng đời xô đẩy mà dấn thân vào con đường nghiện ngập.. con thương bố nhiều lắm bố ạ!
Như mọi người thấy đấy, cuộc đời tôi vừa bất hạnh vừa khổ đau, cái bất hạnh ấy đã làm tôi trở thành một con người ít nói, bên ngoài thì cứ giả vờ mạnh mẽ nhưng bên trong lại là một tâm hồn yếu đuối, hay khóc. Tôi chưa từng được trải nghiệm việc khóc trước mặt người khác bao giờ cả, cứ gặp chuyện gì buồn hay tủi thân là tôi lại cố gắng nén những giọt nước mắt ấy vào hoặc không kìm được nữa thì phải trốn ở một góc nào đó rồi khóc thật khổ sở làm sao! Vì luôn cô đơn một mình chẳng thể tâm sự cùng ai tôi đã tượng tượng ra một người bạn để nói chuyện cùng tôi, thật điên rồ phải không tôi còn nghĩ mình đã bị trầm cảm nữa cơ. Tất nhiên là người do mình tưởng tượng ra lúc nào cùng hoàn hảo trong mắt mình, tôi đã tưởng tượng ra một chàng trai có một bờ vai vững chắc để tôi có thể dựa vào cậu ấy mỗi khi buồn, một đôi bàn tay mềm mại để tôi có thể nắm lấy mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn, trong vô thức tôi đã xem cậu ấy là con người và tâm sự hết tất cả những chuyện buồn mà lâu nay tôi chưa từng kể với ai. Đọc đến đây chắc nhiều người nghĩ tôi đã bị điên rồi đúng không? Đúng vậy tôi nghĩ tôi đã điên thật rồi, một cô bé 13 tuổi như tôi đáng lẽ ra phải vô tư mà chơi đùa, học tập nhưng ngược lại là đa sầu đa cảm, suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn chẳng hạn như là cái chết
Chỉnh sửa cuối: