Bách Hợp Hương Vị Của Ánh Sáng - Rei Horina

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tử Liên Thiên Nữ, 20 Tháng năm 2021.

  1. Hương vị của ánh sáng.

    Tác giả: HorinaRei

    Thể loại: Bách hợp, truyện ngắn.


    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tử Liên Thiên Nữ

    [​IMG]

    * * *

    "Tách.. tách.."

    Trong không gian tĩnh lặng, bỗng chốc vang lên những âm thanh thật chói tai.

    Là tiếng mưa rơi, hay vẫn là âm thanh của đồ vật rơi vỡ khiến nước tràn ra ngoài?

    Tôi cũng không rõ, bên tai liên tục truyền đến từng âm thanh lách tách, từ mờ nhạt đến rõ dần, âm thanh đập lên cửa kính, rơi xuống mái tôn, cuối cùng dừng trên nền đất, lặng lẽ hòa tan thứ âm thanh ồn ào đó.

    Tuy ồn ào, nhưng đối với tôi, đó lại là thứ âm thanh duy nhất liên kết tôi với thế giới này.

    Tôi cố gắng nâng người dậy, trong một không gian tối tăm cùng mờ mịt, lặng lẽ nhích người sang bên cạnh. Cảm nhận xúc cảm mềm mại của chăn màn, tôi men theo cạnh giường, muốn đặt chân xuống đất.

    Giống như một thói quen, đầu tiên dùng chân xác định những thứ có xung quanh nền, lại dùng hai cánh tay quơ loạn một hồi trong không khí, cuối cùng tôi cũng có thể đặt tay lên chiếc bàn cạnh đó.

    Cảm giác lạnh lẽo của mặt bàn truyền đến, như đánh nhẹ một cái lên trái tim tôi. Cẩn thận xem xét, lại chạm đến một thứ mềm mại như bông, dán chặt lên cạnh bàn sắc nhọn. Trái tim trống rỗng của tôi rốt cuộc dâng lên một tia cảm xúc. Tôi cũng không rõ nó là gì, khi chính bản thân từ lâu cũng chỉ có chua xót và mệt mỏi.

    Trước mắt chỉ toàn là màu đen u tối, cho dù tôi đã cố gắng chớp mắt bao nhiêu lần, phần bóng tối đó cũng không biến mất. Tôi cũng không cố gắng làm lại điều đó nữa, cho dù cố gắng, cũng chỉ vô ích.

    Chính là, sẽ thật ghen tỵ với những người sợ bóng tối.

    Tôi mò mẫn bước ra gần cửa sổ, vô lực tìm kiếm xung quanh, nhưng cái gì cũng động không đến, cho dù cảm giác có đặc biệt mẫn cảm, khi không nhìn thấy, cũng đều trở nên thật vô dụng.

    Mẹ nói ghế sofa nằm cạnh cửa sổ, thế nhưng tôi tìm không thấy, mọi thứ xung quanh tôi giống như chưa bao giờ tồn tại, cả một thế giới rộng lớn, chỉ có một mình tôi cô độc và trơ trọi.

    Tôi tìm không thấy ghế sofa, nhưng cánh tay lại quơ trúng một vật thật cứng, âm thanh rơi vỡ lấn át cả tiếng mưa bên ngoài.

    Trái tim tôi đập một tiếng nặng nề, cơ thể giống như không nghe theo mệnh lệnh, sững sờ mà đứng yên.

    Cái gì.. vừa rơi sao?

    Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một thứ vượt quá mức tôi nhận biết khiến trí não tôi đình trệ. Trong thoáng chốc, tôi đã muốn khóc ra thành tiếng. Thế nhưng, vẫn là không thể khóc. Bố mẹ sẽ phiền lòng.

    Rốt cuộc sau đó rất lâu, tôi cũng biết, thứ rơi xuống đó, gọi là bình hoa. Chỉ biết nó gọi là bình hoa, nhưng hình dáng nó thế nào, tôi lại hoàn toàn không rõ.

    Thật vô dụng.

    Mà, cũng đâu quá khó chấp nhận, ngay cả nước mắt của chính mình có hình dáng gì, tôi cũng không biết. Da thịt trực tiếp tiếp xúc, nhưng lại không cảm nhận được hình dạng. Chỉ biết nước mắt sẽ lăn dài trên má, lúc nóng, lúc lại chợt lạnh, lại còn có thể khiến một phần quần áo bị ướt, thật phiền phức, cũng thật khiến người khác khó chịu.

    Thế nhưng, tôi lại muốn nhìn thấy thứ đồ vật phiền phức đó.

    Khát cầu nhìn thấy những loại hình dáng khác nhau, không phải một màn u tối trước mắt.

    Mẹ nói màu sắc tôi nhìn thấy.. là màu đen. Thế giới này lại có rất nhiều màu sắc khác nhau, đỏ, cam, vàng, xanh, tím..

    Màu đỏ sẽ là loại màu sắc gì? Còn xanh dương?

    Mẹ không thể giải thích, chỉ hàm hồ nói là một màu rất đẹp, giống mặt trời. Còn xanh dương, là một loại màu sắc xinh đẹp, giống con gái của mẹ vậy.

    Vậy, mặt trời sẽ ra làm sao?

    Thế giới quan của tôi chẳng có gì ngoài một cảm giác u ám, ngay cả cơ thể tôi như thế nào tôi còn không biết nữa là những thứ xa vời đó.

    Cho đến khi tôi gặp một người bạn.

    Mẹ tôi nói, cô ấy có nụ cười rất đẹp, rất dịu dàng, cũng rất hiền hậu.

    Ừm.. tôi không rõ, sống gần hai mươi năm, những điều đó đối với tôi vẫn thật xa lạ.

    Nhưng tôi biết rõ một điều, bàn tay cô ấy, rất ấm, là một bàn tay mềm mại, có lẽ chính là một bàn tay rất đẹp đi. Và đôi bàn tay ấy, luôn nắm lấy tay tôi, cẩn thận dắt tôi đi qua thật nhiều nơi, từng chút từng chút làm những thứ mà trước đây tôi chưa từng làm.

    Tôi nghe rất nhiều lời khen về nụ cười của người con gái ấy, ngoại hình xinh đẹp, mắt to tròn thiện lương.

    Nhưng, chỉ bằng giọng nói trong veo và ấm áp của người ấy, cũng đủ khiến trái tim tôi rung động thật nhiều.

    Tôi hỏi cô ấy, bầu trời sẽ như thế nào.

    Cô ấy chỉ bật cười, dùng âm thanh khiến tôi yêu thích ấy mà trả lời: "Không có hình dạng, chỉ là một khối vật chất lơ lửng mà thôi."

    Không có hình dạng?

    Vậy màu đỏ?

    Cô ấy nắm lấy tay tôi, áp lên ngực chính mình. Tôi chợt nhận ra, lúc này, hai trái tim lại hòa cùng nhịp đập.

    "Là màu của tình yêu, chỉ cần hai trái tim hòa cùng nhịp đập, cậu sẽ nhìn thấy màu đỏ."

    Tôi hỏi, màu xanh thì sao?

    "Màu của hi vọng, hy vọng một ngày đến mãi về sau, chúng ta đều ở bên nhau như thế này."

    Lần đầu tiên, tôi thật sự khao khát nhìn thấy, nhưng không cần phải nhìn thấy thế giới này, với tôi hiện tại, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, người con gái có giọng nói ôn nhu kia thôi.

    Tất cả giác quan của tôi đều bị một người con gái chiếm lấy. Đến lúc tôi hoảng hồn bừng tỉnh, tự bao giờ, người con gái ấy đã nằm trong lòng tôi.

    "Cậu khóc sao?"

    Cô ấy để mặc tôi ôm lấy, chỉ thật cẩn thận vươn tay lau đi nước mắt trên mặt tôi. Trái tim tôi thắt lại, không biết vì hành động này, hay vì tích tụ của bản thân bấy nhiêu năm cùng lúc bùng nổ, trái tim trống rỗng bỗng điên cuồng đập lại, mang theo hơi ấm trước nay tôi chưa từng cảm thấy.

    "Vậy thế giới này, có hình dạng như nào?"

    Lần đầu tiên, tôi nghe thấy cô ấy do dự, đáy lòng cũng không nhịn được căng thẳng theo. Còn mơ hồ dâng lên sợ hãi.

    Bất chợt, tôi khao khát cô ấy nói ra một hình dáng cụ thể, cụ thể đến mức tôi có thể ôm lấy nó.

    "Tôi không biết.."

    "Thịch.", buồn cười thật, rõ ràng bình thường tôi đều sẽ bật cười, thế nhưng, lúc này lại không thể. Cuộc đời lại sẽ bất công đến vậy? Cướp đi của tôi đôi mắt, lại muốn cướp đi thứ quý giá nhất của tôi lúc này?

    Tôi vòng tay ôm lấy đối phương thật chặt, không muốn thả ra, bất chấp tất cả cũng muốn giữ người ở lại. Cảm xúc này đến khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi chính mình, lại ẩn ẩn thỏa mãn.

    Trong run rẩy, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra câu hỏi cuối cùng: "Ánh sáng là màu gì vậy?"

    Không gian chìm trong im lặng, lâu đến mức khiến tôi gần như muốn phát điên, rố cuộc cô ấy cũng lên tiếng.

    "Muốn biết thật sao?"

    Trong không gian của tiếng mưa rơi, giống với lần gặp nhau năm mười bảy tuổi ấy, chỉ còn đọng lại một âm thanh ấm áp.

    "Theo định luật tán sắc ánh sáng, ánh sáng từ mặt trời, cũng chính là thứ ánh sáng chúng ta vẫn hay nhìn thấy, là một dải màu biến thiên liên tục từ đỏ đến tím."

    Rốt cục tôi bật cười, người trong lòng cũng cười theo.

    "Ánh sáng của tôi, cũng chính là tình yêu và hy vọng đặt ở nơi cậu.."

    ".. Mà thế giới của tôi, mang một hình dáng gọi là cậu."

    Từng âm thanh mềm mại vang lên trong đầu tôi. Đến cuối cùng, rốt cuộc, tôi cũng tìm ra đáp án cho chính mình.

    Thế giới của tôi là cậu, mà hương vị của ánh sáng, chính là âm thanh của cậu- người con gái tôi yêu.

    Hoàn
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...