Trời Sài Gòn tháng mười mưa nắng bất chợt, có khi ban ngày đang nắng chang chang, đến chiều lại mưa tầm tã, có mấy hôm trời âm u, mưa lâm râm không ngớt, lại có mấy hôm nắng gay nắng gắt, nóng bức cả người. Như buổi chiều nay, trời nắng suốt từ sáng, không khí ngột ngạt. Võ Tài ra cái ghế đá ngoài ban công ngồi đọc sách. Cái ban công này phía trước có trồng mấy bụi cây xanh mướt, không biết có phải do ông chủ nhà làm không, nhưng tự nhiên cũng làm cho không khí dễ chịu đi phần nào. Thằng Long với thằng Điệp đã ra ngoài từ hơn một tiếng trước, đi lấy xe máy nhà thằng Long trên quê gửi xuống.
Mấy bữa nay nó đã đi học. Nhưng những ngày đầu của năm nhất nhìn chung vẫn rất rảnh rỗi, học một buổi, nghỉ ba buổi. Mấy ngày nay nó cũng không thấy Trang Nhi, không biết nàng đã đi đâu. Ở nhà mãi cũng thấy chán nản, nên nó quyết định đi tìm việc làm. Công việc chủ yếu mà nó nhắm vào là phục vụ quán ăn, bưng bê café, bán hàng.. những thứ lặt vặt mà hầu như sinh viên nào cũng ráng đi tìm. Nhưng đã đi ba ngày rồi, tới chỗ nào cũng để lại số điện thoại, thậm chí là cả email, mà chưa thấy ai phản hồi tiếng nào. Thằng Điệp cũng cùng chung tình trạng, vẫn chưa kiếm được gì làm.
Hôm nay trời nóng dị thường. Võ Tài ngồi trên ban công cũng thấy ngột ngạt, đưa mắt nhìn xuống đường, trưa nắng vắng vẻ, cả con hẻm nhỏ không thấy bóng người qua lại. Bây giờ nó mới để ý, con hẻm này vừa sâu, vừa rộng, có lẽ bên trong kia còn có mấy con hẻm nhỏ khác. Nó chưa bao giờ đi vào trong đó, cũng chẳng có việc gì mà vào. Mà ở thành phố này, người ta vốn lạ lẫm lẫn nhau. Có khi hai người hàng xóm sống cạnh nhau mấy năm mà đến tên tuổi cũng không biết. Khác hẳn làng quê đậm nghĩa đậm tình, bước ra cửa là gặp người quen. Cho nên nó đương nhiên cũng chẳng mấy bận tâm trong con hẻm này rốt cuộc là có những thứ gì.
Bỏ cuốn sách đã đọc hơn một nửa, nó liền rông xuống dưới nhà qua hàng tạp hóa mua nước uống. Lão Sáu ngồi bên hàng vé số, tay cầm cái quạt quạt liên hồi, thấy nó thì tươi cười bảo: "Trời nóng quá, cậu ra ngồi chơi, ở trên đó làm gì?"
Từ hôm nghe lỏm được chuyện nọ, Võ Tài ít lui tới với lão, giờ nghe lão mời nó cũng hơi lưỡng lự, nhưng nghĩ lại thấy mình nên bình thường vẫn tốt hơn, nên nở một nụ cười kéo ghế lại ngồi gần, định gọi hai chai nước cho hai người. Nhưng lão Sáu cản lại, bảo chỉ uống trà thôi.
Lão cười tươi nói: "Sao rồi, mấy bữa nay học hành thế nào?"
Võ Tài nói: "Cũng bình thường bác ạ. Mấy bữa đầu nên cũng chẳng học gì nhiều. Rảnh rỗi nên con đang tìm việc làm thêm."
"Thế có tìm được chưa?"
"Vẫn chưa ạ! Chỗ nào họ cũng bảo để họ xem. Con định chiều nay thằng Điệp đưa xe về rồi lại đi tiếp."
"Thế mấy cậu muốn làm cái gì?" Lão Sáu phe phẩy quạt hỏi.
"Thì phục vụ hay bưng bê gì đó thôi. Chủ yếu là làm ngoài giờ thôi bác."
Lão Sáu nghe vậy bật cười ha hả nói: "Mấy cậu sao không nói ta sớm. Ta có mấy đứa đàn em cũ mở mấy hàng café lớn lắm. Để tao bảo chúng cho mấy cậu vào làm."
Võ Tài mừng rỡ nói: "Vậy hả bác. Nhưng liệu có được không?"
Lão sáu vẫn cười bảo: "Có gì mà không được. Mấy đứa đó ngày trước vốn là đàn em theo ta bươn chải giang hồ, về sau lập nghiệp ở Sài gòn này ta cũng giúp đỡ không ít. Giờ chẳng lẽ ta nhờ nhận mấy đứa cậu lại không được sao. Để ta gọi bọn họ thử xem."
Nói rồi cũng không đợi Võ Tài nói gì, lão liền bốc máy, bấm số gọi, lát sau thì nghe lão sang sảng nói: "Cậu dạo này khỏe không?"
"Cũng không có việc gì nhiều, quán café cậu vẫn còn đang bán đấy chứ?"
"Ờ.."
"Ta có mấy thằng cháu sinh viên. Cậu xem sắp xếp cho nó chỗ bưng bê được không?"
"À.. vậy hả. Vậy cám ơn cậu nhé, để mai ta bảo mấy đứa nó đến."
Lão Sáu gác máy lại cười bảo: "Xong rồi đấy. Để ta cho cậu số điện thoại. Ngày mai cậu cứ gọi một cái rồi đến làm việc."
Võ Tài nghe cứ tưởng như đùa, không ngờ việc lại dễ dàng vậy, bèn vội vàng lấy số điện thoại rồi cám ơn rối rít. Ác cảm với lão cũng vơi đi quá nửa.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, bỗng thấy đầu hẻm có mấy người chạy vào. Đi đầu là một lão già ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đeo mắt kính đen, tay cầm một cái gậy nhỏ, trông y như một lão ăn mày. Lão ta tay dắt theo một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, mặt mũi bẩn thỉu, ăn mặc lem luốc, duy chỉ có khuân mặt trẻ con với đôi mắt sáng ngời là vẫn không che đi được.
Hai người, một già một trẻ đó, đang chạy thục mạng. Phía sau có ba tên to xác rượt theo, vừa rượt vừa chửi: "Lão già chết tiệt, mau đứng lại!"
Lão ăn mày chạy thêm mấy bước thì quăng luôn cả gậy, kéo đứa nhỏ ráng tăng tốc. Nhưng sao lão có thể nhanh hơn những tên kia, vừa chạy tới ngay chỗ Võ Tài thì đã bị một tên vọt lên trước chặn lại. Lão ăn mày biết không thoát được cũng đành dừng lại.
Tên chắn đường bước tới chẳng nói chẳng rằng thụi vào bụng lão một phát rồi quát: "Đòi chạy hả! Báo hại bọn tao rượt theo thục mạng, mệt gần chết."
Lão ăn mày tướng tá gầy gò, khắc khổ, thêm bộ quần áo rách rưới thì nhìn đến tội nghiệp. Lão bị thụi một cái vào bụng mắt nổ đom đóm, cái kính đen văng khỏi cả mặt. Xem chừng cái kính đó là thứ giúp lão giả mù.
Thằng nhỏ thấy lão bị đánh vật xuống đất thì la to: "Đừng đánh ông cháu. Cháu xin mấy chú!" Rồi quay xuống đỡ lão già dậy, trên tay vẫn cầm xấp vé số.
Mấy tên kia dường như đã bình tĩnh hơn. Một tên mặc áo đen bó sát người phình lên bộ ngực lực lưỡng, mặt rỗ chằng chịu, gằn giọng nói, cái giọng ngọng ngọng giống như người nhai xi-gum: "Sao? Suốn làm ăn mà không muốn đóng tiền hả. Chán sống rồi thì nói!" Hai tên còn lại khoanh tay đứng nhìn.
Lão già khổ sở nói, giọng Thanh Hóa đặc sệt: "Mấy anh xét cho. Hai ông cháu tôi mấy bữa nay làm ăn ế ẩm, vé số thì không ai mua, xin ăn thì không ai cho. Không phải tôi có ý trốn tránh, chỉ là quả thật không còn đồng bạc nào. Thằng cháu tôi thì hôm qua lại lên cơn sốt, tôi có buôn bán được gì đâu. Đi rách cả dép, mời khan cả họng mà đến cơm còn không đủ no. Các anh rộng tình cho tôi xin khất thêm.."
Lão chưa dứt lời thì tên kia đã quát, cái giọng vừa khàn vừa ngọng nghe có hơi là lạ: "Câm cái mồm lão lại. Cái điệp khúc đó lão đã hát bao nhiêu lần rồi. Lão trễ tiền của đại ca đã hai tuần nay, cả vốn lẫn lãi hôm nay nếu không đưa đủ thì từ nay đừng hòng làm ăn nữa. Bây giờ có trả không?"
Lão già ngơ ngác, mếu máo bảo: "Có tiền đâu mà trả!"
Tên kia trợn mắt bảo: "Không có tiền cũng phải trả. Không thì ta đập chết lão!"
Một tên đang đứng khoanh tay nhìn, dáng người nhỏ thó, tóc dựng đứng, liền chen vào: "Chúng ta vào nhà lão coi có gì lấy được thì cứ lấy tạm, xong rồi lôi lão về cho môn chủ xử lý."
Tên còn lại cuối cùng, dáng người mập mạp quá đỗi, vẻ mặt ngờ nghệch, lại để kiểu tóc quả dừa, quay sang thắc mắc với tên nhỏ con: "Ủa anh! Lão ta có nhà hả? Chúng ta có cần đốt luôn không?"
Tên nhỏ con quay sang gí tay lên trán gã bảo: "Thằng ngu này, đốt nhà cho đi tù hả!" Rồi quay sang hất hất với tên đô con bảo: "Nói lão dẫn về phòng, coi có gì lấy được không."
Tên đô con tức thì quay xuống lão già quát: "Có nghe thấy gì không? Mau dẫn bọn ta về nhà ông coi."
Lão già vẫn nằm vạ vật trên đất bảo: "Bọn ta đến cơm không có mà ăn, làm gì có nhà."
Tên đô con tức khí, khuân mặt bắt đầu hiện sắc đỏ, hắn nói: "Ta bảo nhà là cái chỗ lão ngủ đấy. Lão trọ ở đâu mau dẫn đường."
Lão già vẫn chống chế: "Ông cháu ta ban ngày rong rủi ngoài đường phố, bạ chỗ nào thì ngủ chỗ đấy, trước giờ không có thuê phòng."
Tên đô con giận tím mặt nhưng không biết phải làm sao, bèn nói với tên nhỏ con: "Anh hai, chúng ta làm sao, lão tiền không có, nhà không có."
Tên mập mạp cũng quay sang nói: "Phải đấy anh hai. Lão ta không có tiền. Hay chúng ta đi về thôi, ở đây làm gì."
Gã vừa nói xong thì đã bị tên nhỏ con cho ăn một cái bạt tai quát: "Không đòi được tiền mà về, chúng mày dám vác mặt đến gặp môn chủ à."
Gã mập mạp bị đánh, nhưng vẫn lầm bầm: "Nhưng lão ta có tiền đâu.."
Gã nhỏ con không thèm lí đến tên đàn em, phun một bãi nước bọt xuống đất rồi bước đến chỗ hai ông cháu lão ăn mày, kế ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt lão. Cái gã này tuy thân hình nhỏ thó, nhưng khuân mặt lại cực kì hung dữ, trên mặt còn có một vệt sẹo dài vạch ngang qua trán. Lão ăn mày bị nhìn đến đơ cả người.
Gã nhỏ con nói: "Lão ăn mày, đừng tưởng ta không biết lão cố tình giấu tiền làm của riêng không chịu đưa cho bọn ta." Nói tới đó hắn móc trong quần ra một con dao găm, quơ quơ trước mặt lão ăn mày, giọng đã trở nên gay gắt hơn. "Giờ ta bảo lão có chịu đưa ra không. Nếu không ta sẽ xẻo chim thằng nhỏ này cảnh cáo. Mau!"
Tên mập mạp loáng thoáng nghe thấy lời gã nói, liền vội vàng chen vào, sắc mặt rất khó hiểu: "Anh hai! Anh hai! Xẻo chim nó, làm sao nó đi tiểu?"
Tên nhỏ con quát: "Câm mồm!"
Võ Tài ngồi ngoài quan sát, cảm thấy mấy tên du côn này có mấy phần hài hước, nhưng rõ ràng cũng rất dữ tợn, lời nói không hề giống hù dọa, chỉ e tên kia nói là làm thật, sẽ cắt mất của thằng nhỏ. Nếu thế thật thì kiểu gì cũng phải ra tay ngăn cản. Lão Sáu ngồi cạnh nó, phe phẩy chiếc quạt, bĩnh tĩnh ngồi xem. Trận tranh cãi ồn ào giữa trưa cũng khuấy động những người trong hẻm. Nhưng giờ này thiên hạ đều đi làm với đi học cả, những người ở nhà chủ yếu là ông già bà cả, cũng chỉ lén lén lút lút trong nhà nhìn ra.
Lão già mặt túa mồ hôi, quơ tay ôm thằng nhóc vào người, vẻ mặt khổ sở nói: "Anh hai xét cho, tôi làm gì có đồng nào."
Tên nhỏ con hình như đã hết kiên nhẫn, liền đứng lên, hất hàm hử một tiếng ra hiệu cho tên mập mạp động thủ.
Thế mà tên mập mạp lại không hiểu ý tròn mắt hỏi: "Sao anh hai?"
Gã nhỏ con tức giận quát: "Tao bảo mày lôi thằng nhỏ ra đây cho tao xẻo chim nó."
Tên mập mạp ngạc nhiên: "Hả! Anh hai tính làm thật hả, không phải chỉ hù lão thôi sao?"
Gã nhỏ con dường như hết chịu nổi, bừng bừng tức giận, quát tên đô con: "Mày lôi nó ra đây!"
Tên đô con lập tức xông vào, giằng co lôi thằng nhỏ với lão già. Lão già sức yếu sao chống nổi với hắn, giữ được một lúc thì hắn đã lấy được thằng nhỏ.
Thằng nhỏ giãy giụa kịch liệt, tung chân đá loạn vào không khí, khóc lóc không thôi, mồm kêu liên hồi: "Thả ta ra, thả ta ra!"
Tên đô con xiết chặt nó trong đôi tay lực lưỡng của mình, miệng lầm bầm chửi: "Lại còn giẫy à."
Thằng nhỏ giãy giụa mãi không thoát được, trong lúc luống cuống há mồm ngoạm một cái thật mạnh vào tay kẻ bắt mình. Tên đô con bị cắn rú lên đau đớn buông vội thằng nhóc ra rồi xoa xoa chỗ bị cắn, mặt lập tức biến sắc, túm cổ thủ phạm rồi tát một cái rõ mạnh. Thằng nhỏ ăn tát choáng váng đầu óc, lảo đảo như muốn té. Võ Tài thấy một đứa bé bị tát đến quay cuồng như vậy, người nhổm cả lên chực xông ra, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh xem tình hình thế nào.
Tên đô con lại xiết thằng nhỏ vào tay trở lại. Tên nhỏ con quát tên mập mạp: "Mày qua giữ chân nó."
Tên mập mạp đớ ra, nhưng nhanh chóng hiểu ý vội bước lên hợp lực với tên đô con giữ thằng nhỏ lại. Thằng nhỏ vậy là hết đường giãy giụa.
Lúc đó tên nhỏ coi ve vẩy con dao trước quần thằng nhỏ, nhìn lão già nói: "Lão quý tiền của lão hơn cả cháu của lão sao?"
Lão già mắt đã rươm rướm nước, tuyệt vọng van xin: "Mấy anh xin tha cho nó, tha cho nó. Mấy ngày nữa tôi sẽ mang tiền đến đủ."
Tên nhỏ con không lý gì đến lời van xin, kéo phăng chiếc quần đùi bẩn thỉu của thằng nhỏ xuống, túm lấy cái nhỏ xíu của nó kéo lên rồi kê dao vào, chắc sẽ làm thật.
Võ Tài không thể nhịn được nữa, chai C2 đã uống cạn trong tay lập tức phóng ra như tên bắn. Nghe bộp một tiếng, con dao găm trong tay tên nhỏ con đã bị đánh văng xuống đất.
Ca ba tên kia kinh ngạc, tên mập mạp lên tiếng trước tiên: "Anh hai, sao anh hai quăng dao đi vậy?"
Tên đô con thông minh hơn nói: "Anh hai muốn cho lão một cơ hội hả?"
Tên nhỏ con lườm lườm hai thằng đàn em, kế đến quay nhìn về phía sau. Hắn chỉ thấy Võ Tài và lão Sáu ở đó. Lão Sáu thì vẫn phe phẩy quạt, miệng thậm chí còn hơi mỉm cười. Còn Võ Tài đã đứng dậy, sắc mặt trầm trọng. Con đường vắng hoe, không còn ai khác.
Tên nhỏ con còn phân vân chưa biết ai trong hai người đã ra tay, Võ Tài đã lên tiếng: "Mấy anh sao lại đi bắt nạt một thằng bé như vậy. Không biết nhục sao!"
Tên nhỏ con tính tình vốn không hiền hòa gì, cứ như bình thường thì đã xông đến dằn mặt bằng mấy cú đấm. Nhưng khi nãy thấy Võ Tài phóng chai C2 nhẹ tênh mà đánh văng được con dao trong tay gã, gã tuy không phải cao thủ nhưng cũng có chục năm luyện võ, tay cầm cực kì chắc, liền biết ngay Võ Tài không phải hạng vừa. Gã ráng nén giận hỏi: "Giang hồ ai lo chuyện đó. Cớ gì mà lại xen vào chuyện người khác?"
Tên mập mạp tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Anh hai, nó chỉ đứng xem thôi mà, càng oai cho anh em ta."
Tên đô con dường như đã nhận ra điều gì đó liền góp ý: "Hay để em ra táng cho nó mấy cái bạt tai rồi đuổi vào nhà tránh ngứa mắt anh hai."
Tên nhỏ con không lý gì tới hai tên đàn em lắm chuyện, dường như hắn đã quen với cách cư xử của chúng, mắt vẫn nhìn Võ Tài.
Võ Tài nói: "Các người ức hiếp trẻ con người già giữa phố, ai thấy cũng có thể ra tay giúp đỡ. Khi nãy lão đã nói là không có tiền nên xin khất lại mấy hôm, các người việc gì phải làm khó một lão ăn mày như thế?"
Tên nhỏ con bước đến gần, mặt giật giật mấy cái nói: "
Nhóc con, lại dám dạy đời ông mày à. Muốn yên thân thì mau biến, để ta nổi giận thì sẽ chịu chung số phận với thằng nhóc kia đấy."
Hắn buông mấy lời dọa nạt mà không hề thấy Võ Tài có vẻ gì sợ sệt, lại đang lúc ban ngày ban mặt, trước mắt hai thằng đàn em, hắn tuyệt không thể để mất mặt. Huống chi khi nãy có thể vì hắn không để ý mới bị đánh văng con dao, chứ hắn không tin lại thua một tên thiếu niên. Nghĩ thế ý đã quyết, liền ra lệnh cho đàn em: "Hai đứa mày lôi nó ra đây cho tao cạo đầu."
Hai tên kia dạ một tiếng nhận lệnh, buông ngay thằng nhỏ xuống rồi tiến lại Võ Tài. Thằng nhỏ vừa thoát thân liền lao ngay vào lão ăn mày. Võ Tài máu nóng cũng đã bốc lên, không đợi hai tên kia tới gần đã phi thân tới tung ra một cú song cước. Hai tên đàn em trước nay vốn cậy to xác bắt nạt người khác, chưa hề đụng cao thủ bao giờ, thấy Võ Tài đương nhiên là không coi ra gì. Nhưng mắt chúng chưa kịp nhìn rõ thì mỗi tên đã bị dính một cước vào ngực phải thối lui liền ba bước, tròn mắt nhìn nhau như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Kế đến lại đồng thanh la lớn xông tới, hai tên hai bên định là sẽ một chiêu nhấc bổng Võ Tài lên. Võ Tài lại tung mình lên một lần nữa, xoay eo tung ra một cú Toàn PhongCước quất ngay mặt tên đô con đứng bên trái, chân chưa chạm đất lại phóng tiếp một cú Kim Tiêu Cước, chân phải của nó vươn thẳng như một ngọn chùy thúc vào giữa ngực tên mập mạp, xong rồi mới nhẹ nhàng tiếp đất. Hai tên kia liền thụ thương ôm người la đau oai oái.
Tên nhỏ con thấy Võ Tài xuất chiêu như gió, cước lực dào dạt, tất nhiên không phải hạng tầm thường. Hắn tự thấy nếu có giao thủ thì chưa chắc đã giành phần thắng. Cân nhắc một hồi hắn mới nhứ nhứ con dao chỉ vào mặt Võ Tài nói: "Mày được lắm, đợi đấy, mai tao sẽ đến tìm."
Nói rồi gằn giọng một tiếng quát: "Đi về!"
Hai tên đàn em lồm cồm bò dậy theo anh hai rút ra khỏi hẻm, trước khi đi cũng không quên quay lại nhứ nhứ Võ Tài ý bảo hãy đợi đấy.
Ba tên vừa đi ra thì đầu hẻm gặp thằng Long với thằng Điệp quẹo xe máy đi vào, hai bên ánh mắt giao nhau. Bọn du côn lúc đó hình như nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, chỉ chực núm cổ hai tên vướng đường lôi xuống xe đánh cho một trận xả giận. Còn thằng Long tính vốn đã chẳng biết sợ ai, thấy mấy tên này mặt mày dữ tợn, hình dáng kì dị, lại cứ nhìn mình chằm chằm, cũng không ngại nhìn lại. Đôi bên đấu mắt. Cũng may bọn thằng Long đi xem máy nên lướt nhanh qua, còn như mà đi bộ thì chắc đã xảy ra chuyện.
Lão Sáu lúc đó cười ha hả nói: "Không ngờ cậu lại giỏi võ như vậy, ta thật nhìn không ra. Khi nãy cậu đánh hay lắm."
Võ Tài gãi gãi đầu đáp: "Có gì đâu mà giỏi bác. Lúc ở nhà cháu có học qua một chút cho khỏe người thôi à."
"Học qua một chút mà vậy cơ à!" lão Sáu cười cười chọc.
* * *
Hai ông cháu nọ bị một phen hú vía. Lão ăn mày lồm cồm bò dậy, miệng lẩm bẩm nói gì đó, còn thằng nhóc thì chạy ngay đến chỗ Võ Tài, đôi mắt trẻ con sáng rực đầy ắp sự ngưỡng mộ, ngây thơ nói: "Anh, anh đánh giỏi quá! Anh chỉ cho em đánh với được không, để lần sau tự em sẽ đánh bọn chúng."
Võ Tài xoa xoa đầu thằng nhóc nói: "Đánh nhau có gì hay ho chứ. Em có khát nước không, anh gọi cho uống."
Thằng bé cũng không ngại từ chối vui vẻ đáp: "Em thích uống sì tin."
Võ Tài gọi hai phần nước cho hai ông cháu lão ăn mày rồi cùng ngồi xuống. Lúc đó thằng Long với thằng Điệp cũng về tới, đậu xe kịch một cái rồi cùng sà vào ngồi chung.
Thằng Long nhất thời chưa để ý đến hai vị khách kia, ngoác mồm văng ra một câu nói tục rồi than: "Trời đất gì nóng như cái lò lửa, kinh!"
Rồi tự rót lấy một ly trà đá uống ừng ực.
Cơn nóng hơi nguôi nó mới nhìn thấy có ăn mày ngồi chung bàn, cũng ngạc nhiên hỏi: "Ơ! Ai đây?"
Võ Tài bèn thuật sơ lại tình hình lúc nãy. Thằng Long nghe xong vỗ đùi đét một cái nói: "Vậy mà tao không biết. Nãy gặp ba thằng nó ngoài đầu hẻm, biết vậy đã xuống xe đập cho một trận rồi."
Thằng Điệp xỉa vào: "Xung vậy mày, thấy hai thằng kia to cỡ nào không?"
"To vậy ăn thua gì, thằng Long hăm hở, thằng Tài hai chiêu hạ bọn nó, tao ít nhiều gì thì cũng bốn năm chiêu là cùng."
Võ Tài nói: "Thôi, kệ bọn nó đi, rồi quay sang lão ăn mày hỏi, bác làm sao mà bị chúng đòi tiền gắt thế?"
Lão ăn mày dốc cạn ly nước. Hình như lão ít khi uống nước ngọt nên đặc biệt thấy ngon, lại rót tiếp một ly nữa, uống vơi nửa mới thủng thẳng đáp: "Hai ông cháu tôi vừa bán vé số vừa ăn xin ở mấy con đường quanh đây. Hai tháng nay chưa đóng" thuế hàng "cho tên đại ca, nên hắn cho ba thằng này cứ vài ngày lại tới đòi một lần. Đòi mãi không được nên hôm nay chúng định hành hung giữa đường. Hai ông cháu lão thế đơn lực bạc địch sao lại bọn chúng đành phải tháo chạy, vào trong này thì bị tóm được. May nhờ có cậu trượng nghĩa cứu giúp, lão đây muôn phần cảm tạ."
Thằng Điệp thấy lão ăn nói sặc mùi kiếm hiệp thì cười hì hì, còn thằng Long thì cười ha hả khoái trá. Thằng Điệp chợt thắc mắc: "Mà thuế hàng là cái gì?"
Lão ăn mày lại hớp một ngụm nước, nhai đá rau ráu nói: "Bọn nó gọi vậy cho sang, chứ nói toẹt ra là phải đóng tiền bảo kê. Ở cái đất Sài Gòn này, mấy cậu thanh niên thì chắc không biết, chứ phàm làm cái gì cũng phải đóng tiền hết. Làm khu nào thì đóng tiền cho đại ca khu đó. Bọn chúng tôi ăn mày thì đóng tiền ăn mày. Mấy đứa bán hàng rong thì phải đóng tiền bán hàng rong, vé số thì đóng tiền vé số, cả đĩ điếm, nhà hàng, khách sạn cũng phải đóng tiền tuất. Nếu không đóng thì chúng đánh cho khỏi bán buôn làm ăn gì."
Thằng Long lại tức giận vỗ đùi đệm vào một câu tục rồi nói: "Cái quái gì kì vậy! Mấy người xin ăn vất vả việc gì phải nộp tiền cho chúng!"
Nhưng lão ăn mày vẫn bình thản giải thích: "Cậu trẻ tuổi không hiểu chuyện. Chứ cứ tưởng muốn cầm xấp vé số ra đường bán thì được à. Lại không bị bọn nó túm đầu đánh cho chết ấy chứ."
Thằng Long vẫn hậm hực, nhưng không biết phải nói gì, đành tợm một ngụm nước giải nhiệt.
Thằng nhóc ngồi nãy giờ đã uống cạn chai Sting, lúc đó mới cất giọng lanh lảnh chen vào: "Môn chủ của em ghê lắm, ai mà không đưa tiền thì ông ấy đánh chết."
Võ Tài xoa xoa đầu nó, rồi hỏi ông già: "Tên môn chủ là ai thế bác?"
Ly nước cũa lão già đã hết nhẵn, lão bèn rót trà vào uống một ngụm to rồi mới nói: "Hắn là cái tên cầm đầu thu tiền ở khu này. Cả quận Gò Vấp này hình như có bốn năm khu gì đó, mỗi khu gồm mấy phường, chúng nó tự phân chia với nhau. Ai làm ở khu nào thì tự động đến mà ghi danh đóng tiền cho chúng. Hồi trước ông cháu lão kiếm ăn ở bên kia, nhưng mà bị chèn ép quá nên chạy sang bên này. Không ngờ qua bên này ế kinh khủng, xin rách cả quai hàm mà chả chó nào nó cho, vé số thì mời mười tên mới có một tên mua, thử hỏi tiền đâu mà đóng thuế cho chúng. Cái tên cầm đầu ở khu này hiệu xưng là Tùng Chột, vì mắt hắn bị chột. Nhưng hắn mê phim kiếm hiệp nên tự phong mình là Môn Chủ nghe cho nó oách, gọi đầy đủ là Quách Tùng Độc Nhãn Môn Chủ. Đấy! Mấy cậu nghe có ghê không. Lão đây thì chỉ thích Hồng Thất Công lão bang chủ thôi. Tiếc là bây giờ không còn Cái Bang như ngày xưa, nếu không lão quyết phải lên làm được chức chưởng lão chín túi mới thôi."
Lão già nói tới đó mắt ánh lên một vẻ hào sảng. Thằng Long bật cười ha hả.
Võ Tài cũng phì cười. Lão già như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt trở nên trầm trọng nói: "Khi nãy cậu xuất thủ đánh ba đứa tụi nó, chắc chắn chúng sẽ không chịu bỏ qua. Chỉ e ngày mai chúng kéo người đến thanh toán cậu đấy. Bọn này là người của Thanh Long bang, trước giờ vốn chẳng coi vương pháp ra cái gì đâu. Lão khuyên cậu nên đi ngay đi thôi. Khi nãy lão thấy cậu xuất chiêu mau lẹ, cũng có thể xem là bậc cao thủ. Nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, cậu một thân một mình, người xưa nói:" Mãnh hổ nan địch quần hồ ", cho nên kẻ anh hùng không sợ cái thiệt trước mắt, tạm lánh đi cũng quyết không ai chê cười."
Mặc cho thằng Long đã toe toét cười vì cái kiểu nói chuyện sặc mùi kiếm hiệp của lão, nhưng hình như Lão vẫn nói tiếp..
Còn Võ Tài chỉ nghe tới ba chữ Thanh Long Bang thì đã giật bắn người, không để ý đến những gì lão nói phía sau nữa. Liên Hoa Bang và Thanh Long Bang là hai cái tên nó đang rất muốn tìm hiểu. Vậy nó liền chặn ngay lời của lão lại hỏi: "Bọn chúng là người của Thanh Long Bang sao?"
Lão già đột nhiên bị hỏi, lời đang ồ ạt tuân ra phải ngưng lại, nhất thời im lặng một lúc để sắp xếp lại ý tứ, lúc đó mới đáp: "Đúng vậy! Chúng là người của Thanh Long Bang."
Võ Tài liền gọi cho lão thêm một chai nước nữa, kế lại mua cho thằng bé một ổ bánh, rồi ân cần hỏi: "Là thế nào bác nói rõ hơn được không?"
Lão ăn mày buông một tiếng thở dài, mắt nheo lại, điều chỉnh tư thế ngồi sao cho giống với các bậc cao nhân khi luận chuyện thiên hạ. Lão trước giờ vốn là kẻ ưa nói, nhưng thường ngày thì ngoài đứa cháu mới tám tuổi chưa biết gì thì tìm đâu ra người nghe, lúc đó thấy Võ Tài đặt câu hỏi, đương nhiên là rất thích thú, bèn cố sắp xếp lại những kiến thức trong đầu, rồi uống một ngụm nước lấy hơi, từ từ nói. Phía bên kia, lão Sáu đang phe phẩy quạt, cũng ngưng thần lắng nghe: "Các cậu hậu sinh không biết chuyện cũng là điều đương nhiên. Giang hồ vốn hiểm ác, long hổ tranh đấu không ngừng nghỉ, miềng mồi ngon thì tự nhiên lắm kẻ nhòm. Thiên hạ này, ý ta là cái đất Sài Gòn này, lại chẳng phải miếng ăn béo bở hay sao. Lão đặt chân đến đây vào một buổi thu tàn gần bốn chục năm trước. Khi đó nơi này chỉ có Thanh Long Bang hoành hành mà thôi. Lúc đó đại danh Năm Đồng Tử ai nghe tới cũng phải khiếp xanh mặt. Ta lúc đó tài cao chí lớn, được lão bang chủ thu dùng, làm tới chức đường chủ, đứng đầu mấy quận trong thành phố, ai cũng phải kính nể."
Thằng nhóc nhìn lão ngây thơ hỏi: "Về sau ông bị người ta đuổi khỏi sư môn phải không ạ?"
Số là thằng bé đã nghe câu chuyện này nhiều lần, lúc nào nghe tới chỗ này cũng hỏi như thế.
Võ Tài chỉ định hỏi về Thanh Long Bang, không ngờ lão ăn mày lại kể luôn cả thân thế của lão ra, lại càng không ngờ lão lại từng là người trong Thanh Long Bang. Phía bên này, lão Sáu tay quạt chợt ngưng, có lẽ cũng hơi giật mình về thân phận lão già kia.
Lão ăn mày quát thằng nhóc một tiếng rồi lại tiếp tục kể: "Không ngờ hai chục năm trước lại xuất hiện một Liên Hoa Bang do tên Lưu Bạch Phong đứng đầu, không biết từ đâu ùn ùn kéo đến, thanh thế cực lớn, nhân mã cực đông. Tên này ta từng thấy mấy lần, hắn ta tóc trắng như tuyết, lúc nào cũng mặc một tấm trường bào màu đen, võ công cực kì cao siêu, tính tình thì quái dị, dưới trướng lại có Ngũ Đại Sứ Giả, tên nào tên nấy cũng đều là cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, thế lực Liên Hoa Bang đã bành trướng như bèo rộ trên sông, không ngừng cướp đất giành ăn với Thanh Long Bang. Đôi bên đánh nhau không biết là bao nhiêu trận, chết không biết bao nhiêu là người, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Anh hũng ngã xuống nhiều không sao kể xiết, oán thù chất lên tới tận trời.
Năm đó xảy ra vụ đụng độ lớn giữa hai bang phái, dẫn tới việc thay triều đổi đại. Số là Lưu Bạch Phong làm càn, không coi anh em đồng đạo ra gì, công khai tuyên chiến với Thanh Long Bang. Hắn chỉ đạo đàn em kéo bè kéo lũ đánh phá mấy chục tổng đàng của Thanh Long Bang khắp các quận huyện trong thành phố. Thanh Long Bang đương nhiên cũng đâu chịu ngồi không chờ chết, lập tức hiệu lệnh huynh đệ đứng lên chống lại. Gần một tuần lễ không ngày nào là không có đánh nhau, không chỗ nào là không có chém giết. Chính quyền cũng chỉ đành bó tay ngồi nhìn hai băng phái mạnh nhất thành phố thanh trừng lẫn nhau. Cảnh tượng thành phố hồi đó tựa như xảy ra nội chiến, đôi bên giao tranh kịch liệt, giành giật từng góc phố con đường.
Ta thân là đường chủ, cai quản quận Gò Vấp và quận Bình Thạnh, đương nhiên cũng không nằm ngoài cuộc chiến. Năm đó ta thống lĩnh bộ hạ chém nhau một trận kịch liệt với chúng ở ngã năm Chuồng Chó, cách đây mấy cái ngã tư đấy, đuổi đánh nhau tới tận vòng xoay Lăng Cha Cả, gây ra một phen đại náo loạn, dân tình khiếp vía. Kết quả là bọn ta có bao nhiêu mạng đều chết sạch. Ta thân mang trọng thương chạy về tổng đàng ở Chợ Lớn cấp báo tình hình. Nhưng đến đó ta mới hay, Năm Đồng Tử lão bang chủ trúng mai phục giữa đường, bị Ngũ Đại Sứ Giả của Liên Hoa Bang vây công. Ngài một đấu năm đánh mất mạng một tên, trọng thương ba tên, nhưng sau cùng bị trúng độc thủ, may nhờ có đệ tử là Yến Tùng mang người tới cứu kịp thời mới chạy thoát, nhưng thọ thương quá nặng, cầm cự chỉ được hơn một tháng thì đem chức bang chủ truyền lại cho Yến Tùng rồi quy tiên.
Tên Yến Tùng này bản lĩnh cũng không phải vừa, vốn đã học được một thân công phu Đồng Tử Công của sư phụ, tâm cơ lại cao. Vừa lên làm bang chủ hắn đã tìm cách bình ổn cục diện, tập trung lực lượng giữ đất làm ăn. Nhưng thủy chung vẫn bị bọn Liên Hoa Bang chèn ép, thế lực ngày một suy yếu, cầm cự đến hôm nay thì chỉ còn lại mấy phần sinh lực. Phần lớn địa bàn đã phải nhượng lại cho Liên Hoa Bang."
Lão nói tới đó liền uống một hơi cạn sạch ly nước rồi lại tiếp tục: "Ở Gò Vấp này có hai khu là đất của Thanh Long Bang. Khu này và một một khu nữa. Mỗi khu như vậy Thanh Long Bang gọi là một Hội, đứng đầu là một Hội Chủ. Nhiều Hội hợp lại thành một Đường, đứng đầu là Đường Chủ. Khu này gọi là Lô Hội, khu còn lại gọi là Hắc Hội, cùng với 3 hội nữa bên quận Phú Nhuận hợp thành Địa Long Đường. Ta nghe cái tên đấy mà cũng thấy chướng tai. Nhưng mà mặc kệ, bọn tôm tép chúng nó hôm nay dám đuổi đánh lão mà không biết khi xưa ta ghê ghớm cỡ nào, nhất định sẽ có ngày ta cho chúng biết tay."
Thằng Long nghe lão thuật chuyện giang hồ hấp dẫn cũng quên cả cười, lúc đó mới hỏi: "Thế sao lão lại thành ra như bây giờ?"
Lão già buông ra một tiếng thở dài não ruột nói: "Ta bị kẻ gian hãm hại, vu cho cái tội nội gián, xém tí nữa thì mất mạng, cũng may bỏ chạy kịp lúc. Ta bị bọn chúng truy nã ráo riết, nên mới phải giả dạng đi làm ăn mày thế này đây."
Võ Tài nghe lão thuật chuyện xong thì ngẩn ngơ suy nghĩ. Cảm thấy thế sự quá nhiễu nhương, sự tình càng lúc càng phức tạp.
Lại nghe lão ăn mày nói: "Thanh Long Bang thế lực tuy có suy yếu, nhưng ở Sài Gòn này ít nhiều gì cũng là đệ nhị bang phái. Thuộc hạ của chúng rất nhiều, trước giờ không có ai lại ngu xuẩn đi chọc giận chúng. Cậu đánh người của bọn chúng, thì đúng là chuốc họa vào thân rồi. Tuy khi nãy ta được cậu cứu, nhưng chắc từ giờ cũng không thể sống yên được, nay mai phải chuyển địa bàn thôi."
Thằng Long mặt đỏ bừng nói: "Sợ cái gì chứ, cứ để chúng qua đây ta sẽ đánh một trận cho đã."
Thằng Điệp nói: "Giỏi quá, đánh được bao nhiêu đứa đây!"
Võ Tài lại hỏi lão già: "Thế hai ông cháu lão ở đâu?"
Thằng nhỏ nhanh nhảu đáp: "Ở cuối hẻm nè anh."
Lão già xác nhận lại: "Cuối hẻm đấy. Chứ cậu không biết cuối con hẻm này toàn là dân ăn mày, bán vé số, bán hàng rong ở à."
Võ Tài lắc đầu nói không biết, lại nghĩ tới chuyện phiền toái với Thanh Long Bang thì không khỏi thấy đau đầu.
Hai ông cháu lão ăn mày uống no nước, chuyện trò thêm mấy câu nữa thì đứng dậy dắt nhau đi về. Thằng nhóc luôn mồm xin Võ Tài để được ra chơi rồi học võ. Võ Tài cũng xoa xoa đầu nó bảo khi nào rảnh thì cứ ra nó chơi, nó dạy chữ cho.