Bài viết: 1986 

Chương 679: Chạy cũng nhanh đấy
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trong rừng, một đội nhân mã trong nháy mắt xuất hiện, trong ánh mắt của những tên đó đều có sát khí nồng đậm.
"Chết tiệt, bọn sâu kiến Dược Cốc, cũng dám giết người của Hỏa Long Thánh Cung ta."
Trên mặt của người dẫn đầu kia sát khí hiện lên, trong đôi mắt ẩn ẩn có hỏa diễm ngưng tụ.
Trước khi đánh giết, phân thân cố ý lưu lại thời gian cho người của Hỏa Long Thánh Cung truyền tin, nếu không truyền tin ra ngoài, vậy thì còn gì thú vị nữa? Chuẩn xác mà nói, quả thực là một chút thú vị cũng không có.
"Truyền lệnh cho những đội ngũ còn lại, nhìn thấy người của Dược Cốc, giết không tha."
Bầu không khí trong rừng trầm ngâm một hồi lâu, thanh niên cầm đầu kia lại một lần nữa thấp giọng nói.
Cùng với giọng nói của hắn truyền ra, chung quanh đã có đệ tử của Hỏa Long Thánh Cung bắt đầu truyền tin.
"Huyên Nhi, nhanh chóng giải quyết chiến đấu, trong này có sáu con yêu thú nửa Vực Cảnh, còn lại mười con đều là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ."
Tôi nhìn những yêu thú chung quanh này, cảm giác trong lòng nặng nề, khá lắm, thực lực của những yêu thú này càng ngày càng mạnh, ba người chúng tôi bên này thì không vấn đề gì, vấn đề là mấy đệ tử còn lại của Chiến Thần điện.
"Mọi người cẩn thận, kéo dài một ít thời gian là được."
Tôi vội vàng phân phó những người còn lại.
Nháy mắt sau đó, yêu thú trước mắt đánh về phía chúng tôi, thân hình tôi lướt mạnh ra, lực lượng lĩnh vực ở xung quanh trong nháy mắt tràn ngập ra, nghiền ép về phía hai con yêu thú nửa Vực Cảnh.
Tốc độ của bọn chúng trong nháy mắt giảm mạnh, mà tôi nhắm chuẩn thời cơ, Chiến Thần Kích trong tay đột nhiên đánh chết một con yêu thú trong đó, sau đó chuyển sang một con yêu thú khí vận nửa Vực Cảnh khác.
Cho dù tôi có thể miểu sát bọn chúng, nhưng cũng cần một chút thời gian, mà mười con yêu thú cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ còn lại vẫn sẽ công kích những đệ tử khác.
Trong bảy người còn lại, có ba người thực lực chỉ có cảnh giới Thần Hợp trung kỳ.
Còn mấy người còn lại là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ.
Một người cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong cũng không có.
Cho nên, đối mặt với sự vây giết của mười con yêu thú, bọn họ có thể nói là tương đương nguy hiểm.
Vút!
Không trung, một tiếng vang phá không xuất hiện, một chiếc trường tiên màu đen trong nháy mắt lao vào trong bầy yêu thú kia, bây giờ tôi chỉ có thể để trường tiên màu đen đi giúp bọn họ kéo dài một chút thời gian.
Mà con yêu thú khí vận trước mắt này rõ ràng là linh trí cao hơn, trên thân bộc phát ra sức phản kháng cực kì khủng bố, dưới sự áp chế lực lượng của tôi, nó vậy mà còn có thể phản kích.
"Huyền Vũ thất thức, phá."
Trên nắm tay, bao phủ bởi quyền cương kinh khủng, không gian trước mắt bị quyền cương chấn vỡ, yêu thú kia cũng phát ra một tiếng rên rỉ, toàn bộ thân thể triệt để nổ tung ở trên không trung, từng đạo khí vận ngưng tụ ở trên đỉnh đầu của tôi.
Lúc này, thân hình tôi đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở giữa đàn yêu thú.
Đánh bật đám yêu thú đang bao vây chúng tôi ra.
Sau đó, tôi liên tiếp đánh chết ba con yêu thú, đồng thời trọng thương bảy con yêu thú trước mặt.
"Nhanh, mọi người một người đánh giết một con, sau đó tiến vào trạng thái chữa thương, điều chỉnh khí tức của mình."
Tôi nói với bảy người, có hai người bị thương khá là nghiêm trọng, nhưng mà trên người bọn họ có đan dược chữa thương, mặc dù không phải là thượng phẩm, nhưng cũng có thể rất nhanh khôi phục thương thế của mình.
Trong khoảnh khắc toàn bộ bọn họ ngồi xuống chữa thương, lông mày của tôi nhíu một cái, bởi vì tôi cảm giác được có người đang lại gần phía chúng tôi.
Cảm giác được tình huống này, khí tức trên người tôi tràn ra.
Không đến hai phút, từng thân ảnh từ trong rừng lần lượt lướt ra, sau đó vây quanh tất cả mọi người chúng tôi ở giữa.
"Ấy, đây không phải là người của Chiến Thần điện sao? Xem ra, thu hoạch của các người không tệ nha!"
Một tên cầm đầu dáng người khôi ngô, nhìn thấy chúng tôi, khóe miệng nổi lên một nụ cười đầy hứng thú, nhìn thấy dấu ấn trên ngực những người này, đôi mắt của tôi hơi co rụt lại.
Đây là người của Hoang Tông?
Lúc này, tôi nhìn thấy phía trước một thân ảnh đứng dậy từ trong đám người.
"Trần Vô Kị, chúng ta lại gặp mặt."
Khoảnh khắc tôi thấy rõ người này, tôi cũng nhớ ra, tên này chính là người tiến về Chiến Thần điện khiêu chiến đệ tử tông môn của chúng tôi, ngay cả Quan Sâm cũng thua ở dưới tay hắn.
Nhưng mà cuối cùng cũng không lấy được quả ngon ở trong tay tôi.
"A, xem ra anh thăm dò được tên của tôi rồi, nhưng mà tên của anh, tôi vẫn luôn không biết, cũng không có hứng thú biết."
Nghe được lời của tôi, khóe miệng hắn co quắp lại, rất rõ ràng, hận ý bên trong ánh mắt hắn đã biểu hiện rất rõ ràng.
"Trần Vô Kị, cậu tốt nhất đừng đắc ý, đây là Hoàng Trần sư huynh của tôi, huynh ấy chính là thủ tịch đệ tử của Hoang Tông, ở trong tay của huynh ấy, tôi chịu chưa được 5 phút."
Sắc mặt tên kia có chút dữ tợn nhìn tôi chằm chằm, đối với chuyện bị tôi đánh bại, nhìn dáng vẻ của hắn là vẫn chưa quên được, không đơn thuần là không quên được, ngược lại còn vô cùng ghi hận trong lòng.
"Đã nhìn ra rồi, bản lãnh giậu đổ bìm leo (*) đúng là không nhỏ."
(*) Ý chỉ những kẻ cơ hội, lợi dụng thời cơ lúc người ta ngã xuống chẳng những không giúp mà còn hại thêm hoặc chiếm lợi cho mình.
Tôi khẽ gật đầu, nhìn Hoàng Trần trước mắt nói, lúc này, trên mặt Hoàng Trần lại hiện ra một nụ cười cực kì tự nhiên, nhìn về phía tôi nói thẳng.
"Trần Vô Kị đúng không? Cậu hẳn là rõ ràng, tại chiến trường tẩy lễ này, không có người quản có phải giậu đổ bìm leo hay không, mục đích duy nhất mà chúng ta tiến vào là vì đạt được càng nhiều khí vận, sau đó lúc ở Vọng Thần đài, có thể có thu hoạch càng nhiều."
"Nói trắng ra là, sau khi tiến vào chiến trường tẩy lễ này, sống chết có số, trách, cũng chỉ có thể trách cậu vận khí không tốt."
Tên Hoàng Trần trước mắt này còn tính là thẳng tính, sẽ không nói những lời nói âm dương quái khí kia.
Nghe lời này tôi cũng khẽ gật đầu.
"Anh nói lời này cũng khá có lý, nói thế này là muốn giết chúng tôi, đoạt khí vận? Hay là chúng tôi giao ra khí vận liền có thể giữ lại mạng sống?"
Lúc này, đương nhiên vì tôi muốn kéo dài thời gian cho đám người Phàn Lực ở phía sau.
Hi vọng bọn họ có thể nhiều thêm một chút thời gian để trị thương. Trước mắt chỉ có tám người, chứng minh rất có thể là trong chiến đấu bọn hắn chết mất hai người.
Lúc này, khóe miệng Hoàng Trần nổi lên một nụ cười lạnh.
"Giao ra khí vận, chúng tôi lập tức rời đi, cậu chỉ có thời gian 3 giây, đừng nghĩ kéo dài."
"Ba, hai.."
Tên này cũng rất cẩn thận, biết tôi sẽ kéo dài thời gian, cho nên thời gian để tôi cân nhắc là rất ngắn, mà trong khoảnh khắc tiếng nói của hắn chấm dứt, đột nhiên cả người tôi lướt về phía trước.
Một giây sau, thân hình xuất hiện ở trước mặt Hoàng Trần.
Cùng lúc đó, sắc mặt Hoàng Trần trong nháy mắt trở nên âm trầm, thân hình hắn lui về phía sau 2 bước.
"Giết."
Theo một tiếng ra lệnh của hắn, ở phía sau, những tên đệ tử Hoang Tông kia trong nháy mắt lướt đi, mà mục tiêu của bọn hắn cũng cực kỳ rõ ràng, đó chính là đám người Phàn Lực đang chữa thương ở sau lưng tôi.
Nhưng tôi cũng không quan tâm, hai người Huyên Nhi và Nhị Cáp ngăn lại mấy con tôm nhỏ này không có vấn đề gì.
Về phần tôi, thì là xuất hiện ở trước mặt Hoàng Trần, đối mặt với chiến đấu như vậy, tôi nhất định phải giải quyết một cách nhanh chóng, bởi vì ai cũng không biết đằng sau sẽ có nguy hiểm khác xuất hiện hay không.
Sau khi giải quyết nhanh chóng, mới có thể làm tốt chuẩn bị nghênh đón nguy cơ tiếp theo.
"Cậu.. là Vực Cảnh?"
Sắc mặt Hoàng Trần trước mắt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mà khóe miệng của tôi thì hiện lên một nụ cười nhạt, không nói một lời.
Lúc này, trong tay Hoàng Trần xuất hiện một tấm phù triện, hắn trực tiếp bóp nát, sau đó tôi nhìn thấy một vầng sáng trực tiếp bao phủ cả người Hoàng Trần, mà thân hình của hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Tên nay, vậy mà ngay lập tức lựa chọn chạy trốn?
Không thể không nói, rất quyết đoán, còn lại bảy tên đệ tử Hoang Tông cũng bị hắn bán như vậy.
"Chết tiệt, bọn sâu kiến Dược Cốc, cũng dám giết người của Hỏa Long Thánh Cung ta."
Trên mặt của người dẫn đầu kia sát khí hiện lên, trong đôi mắt ẩn ẩn có hỏa diễm ngưng tụ.
Trước khi đánh giết, phân thân cố ý lưu lại thời gian cho người của Hỏa Long Thánh Cung truyền tin, nếu không truyền tin ra ngoài, vậy thì còn gì thú vị nữa? Chuẩn xác mà nói, quả thực là một chút thú vị cũng không có.
"Truyền lệnh cho những đội ngũ còn lại, nhìn thấy người của Dược Cốc, giết không tha."
Bầu không khí trong rừng trầm ngâm một hồi lâu, thanh niên cầm đầu kia lại một lần nữa thấp giọng nói.
Cùng với giọng nói của hắn truyền ra, chung quanh đã có đệ tử của Hỏa Long Thánh Cung bắt đầu truyền tin.
"Huyên Nhi, nhanh chóng giải quyết chiến đấu, trong này có sáu con yêu thú nửa Vực Cảnh, còn lại mười con đều là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ."
Tôi nhìn những yêu thú chung quanh này, cảm giác trong lòng nặng nề, khá lắm, thực lực của những yêu thú này càng ngày càng mạnh, ba người chúng tôi bên này thì không vấn đề gì, vấn đề là mấy đệ tử còn lại của Chiến Thần điện.
"Mọi người cẩn thận, kéo dài một ít thời gian là được."
Tôi vội vàng phân phó những người còn lại.
Nháy mắt sau đó, yêu thú trước mắt đánh về phía chúng tôi, thân hình tôi lướt mạnh ra, lực lượng lĩnh vực ở xung quanh trong nháy mắt tràn ngập ra, nghiền ép về phía hai con yêu thú nửa Vực Cảnh.
Tốc độ của bọn chúng trong nháy mắt giảm mạnh, mà tôi nhắm chuẩn thời cơ, Chiến Thần Kích trong tay đột nhiên đánh chết một con yêu thú trong đó, sau đó chuyển sang một con yêu thú khí vận nửa Vực Cảnh khác.
Cho dù tôi có thể miểu sát bọn chúng, nhưng cũng cần một chút thời gian, mà mười con yêu thú cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ còn lại vẫn sẽ công kích những đệ tử khác.
Trong bảy người còn lại, có ba người thực lực chỉ có cảnh giới Thần Hợp trung kỳ.
Còn mấy người còn lại là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ.
Một người cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong cũng không có.
Cho nên, đối mặt với sự vây giết của mười con yêu thú, bọn họ có thể nói là tương đương nguy hiểm.
Vút!
Không trung, một tiếng vang phá không xuất hiện, một chiếc trường tiên màu đen trong nháy mắt lao vào trong bầy yêu thú kia, bây giờ tôi chỉ có thể để trường tiên màu đen đi giúp bọn họ kéo dài một chút thời gian.
Mà con yêu thú khí vận trước mắt này rõ ràng là linh trí cao hơn, trên thân bộc phát ra sức phản kháng cực kì khủng bố, dưới sự áp chế lực lượng của tôi, nó vậy mà còn có thể phản kích.
"Huyền Vũ thất thức, phá."
Trên nắm tay, bao phủ bởi quyền cương kinh khủng, không gian trước mắt bị quyền cương chấn vỡ, yêu thú kia cũng phát ra một tiếng rên rỉ, toàn bộ thân thể triệt để nổ tung ở trên không trung, từng đạo khí vận ngưng tụ ở trên đỉnh đầu của tôi.
Lúc này, thân hình tôi đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở giữa đàn yêu thú.
Đánh bật đám yêu thú đang bao vây chúng tôi ra.
Sau đó, tôi liên tiếp đánh chết ba con yêu thú, đồng thời trọng thương bảy con yêu thú trước mặt.
"Nhanh, mọi người một người đánh giết một con, sau đó tiến vào trạng thái chữa thương, điều chỉnh khí tức của mình."
Tôi nói với bảy người, có hai người bị thương khá là nghiêm trọng, nhưng mà trên người bọn họ có đan dược chữa thương, mặc dù không phải là thượng phẩm, nhưng cũng có thể rất nhanh khôi phục thương thế của mình.
Trong khoảnh khắc toàn bộ bọn họ ngồi xuống chữa thương, lông mày của tôi nhíu một cái, bởi vì tôi cảm giác được có người đang lại gần phía chúng tôi.
Cảm giác được tình huống này, khí tức trên người tôi tràn ra.
Không đến hai phút, từng thân ảnh từ trong rừng lần lượt lướt ra, sau đó vây quanh tất cả mọi người chúng tôi ở giữa.
"Ấy, đây không phải là người của Chiến Thần điện sao? Xem ra, thu hoạch của các người không tệ nha!"
Một tên cầm đầu dáng người khôi ngô, nhìn thấy chúng tôi, khóe miệng nổi lên một nụ cười đầy hứng thú, nhìn thấy dấu ấn trên ngực những người này, đôi mắt của tôi hơi co rụt lại.
Đây là người của Hoang Tông?
Lúc này, tôi nhìn thấy phía trước một thân ảnh đứng dậy từ trong đám người.
"Trần Vô Kị, chúng ta lại gặp mặt."
Khoảnh khắc tôi thấy rõ người này, tôi cũng nhớ ra, tên này chính là người tiến về Chiến Thần điện khiêu chiến đệ tử tông môn của chúng tôi, ngay cả Quan Sâm cũng thua ở dưới tay hắn.
Nhưng mà cuối cùng cũng không lấy được quả ngon ở trong tay tôi.
"A, xem ra anh thăm dò được tên của tôi rồi, nhưng mà tên của anh, tôi vẫn luôn không biết, cũng không có hứng thú biết."
Nghe được lời của tôi, khóe miệng hắn co quắp lại, rất rõ ràng, hận ý bên trong ánh mắt hắn đã biểu hiện rất rõ ràng.
"Trần Vô Kị, cậu tốt nhất đừng đắc ý, đây là Hoàng Trần sư huynh của tôi, huynh ấy chính là thủ tịch đệ tử của Hoang Tông, ở trong tay của huynh ấy, tôi chịu chưa được 5 phút."
Sắc mặt tên kia có chút dữ tợn nhìn tôi chằm chằm, đối với chuyện bị tôi đánh bại, nhìn dáng vẻ của hắn là vẫn chưa quên được, không đơn thuần là không quên được, ngược lại còn vô cùng ghi hận trong lòng.
"Đã nhìn ra rồi, bản lãnh giậu đổ bìm leo (*) đúng là không nhỏ."
(*) Ý chỉ những kẻ cơ hội, lợi dụng thời cơ lúc người ta ngã xuống chẳng những không giúp mà còn hại thêm hoặc chiếm lợi cho mình.
Tôi khẽ gật đầu, nhìn Hoàng Trần trước mắt nói, lúc này, trên mặt Hoàng Trần lại hiện ra một nụ cười cực kì tự nhiên, nhìn về phía tôi nói thẳng.
"Trần Vô Kị đúng không? Cậu hẳn là rõ ràng, tại chiến trường tẩy lễ này, không có người quản có phải giậu đổ bìm leo hay không, mục đích duy nhất mà chúng ta tiến vào là vì đạt được càng nhiều khí vận, sau đó lúc ở Vọng Thần đài, có thể có thu hoạch càng nhiều."
"Nói trắng ra là, sau khi tiến vào chiến trường tẩy lễ này, sống chết có số, trách, cũng chỉ có thể trách cậu vận khí không tốt."
Tên Hoàng Trần trước mắt này còn tính là thẳng tính, sẽ không nói những lời nói âm dương quái khí kia.
Nghe lời này tôi cũng khẽ gật đầu.
"Anh nói lời này cũng khá có lý, nói thế này là muốn giết chúng tôi, đoạt khí vận? Hay là chúng tôi giao ra khí vận liền có thể giữ lại mạng sống?"
Lúc này, đương nhiên vì tôi muốn kéo dài thời gian cho đám người Phàn Lực ở phía sau.
Hi vọng bọn họ có thể nhiều thêm một chút thời gian để trị thương. Trước mắt chỉ có tám người, chứng minh rất có thể là trong chiến đấu bọn hắn chết mất hai người.
Lúc này, khóe miệng Hoàng Trần nổi lên một nụ cười lạnh.
"Giao ra khí vận, chúng tôi lập tức rời đi, cậu chỉ có thời gian 3 giây, đừng nghĩ kéo dài."
"Ba, hai.."
Tên này cũng rất cẩn thận, biết tôi sẽ kéo dài thời gian, cho nên thời gian để tôi cân nhắc là rất ngắn, mà trong khoảnh khắc tiếng nói của hắn chấm dứt, đột nhiên cả người tôi lướt về phía trước.
Một giây sau, thân hình xuất hiện ở trước mặt Hoàng Trần.
Cùng lúc đó, sắc mặt Hoàng Trần trong nháy mắt trở nên âm trầm, thân hình hắn lui về phía sau 2 bước.
"Giết."
Theo một tiếng ra lệnh của hắn, ở phía sau, những tên đệ tử Hoang Tông kia trong nháy mắt lướt đi, mà mục tiêu của bọn hắn cũng cực kỳ rõ ràng, đó chính là đám người Phàn Lực đang chữa thương ở sau lưng tôi.
Nhưng tôi cũng không quan tâm, hai người Huyên Nhi và Nhị Cáp ngăn lại mấy con tôm nhỏ này không có vấn đề gì.
Về phần tôi, thì là xuất hiện ở trước mặt Hoàng Trần, đối mặt với chiến đấu như vậy, tôi nhất định phải giải quyết một cách nhanh chóng, bởi vì ai cũng không biết đằng sau sẽ có nguy hiểm khác xuất hiện hay không.
Sau khi giải quyết nhanh chóng, mới có thể làm tốt chuẩn bị nghênh đón nguy cơ tiếp theo.
"Cậu.. là Vực Cảnh?"
Sắc mặt Hoàng Trần trước mắt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mà khóe miệng của tôi thì hiện lên một nụ cười nhạt, không nói một lời.
Lúc này, trong tay Hoàng Trần xuất hiện một tấm phù triện, hắn trực tiếp bóp nát, sau đó tôi nhìn thấy một vầng sáng trực tiếp bao phủ cả người Hoàng Trần, mà thân hình của hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Tên nay, vậy mà ngay lập tức lựa chọn chạy trốn?
Không thể không nói, rất quyết đoán, còn lại bảy tên đệ tử Hoang Tông cũng bị hắn bán như vậy.
Chỉnh sửa cuối: