Welcome! You have been invited by Dungqwe to join our community. Please click here to register.
Chương 579: Cuộc chiến của Tam Cường

[HIDE-THANKS]Liễu Tương Như nhìn tôi, ánh mắt vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.

"Không đúng, tôi có thể cảm nhận được lực tấn công của cậu không mạnh bằng tôi, nhưng tại sao tôi lại rơi vào thế hạ phong chứ?"

Liễu Tương Như lập tức hỏi tôi.

Tôi khẽ mỉm cười: "Vậy sao? Nhưng rõ ràng tôi cảm thấy lực tấn công của anh không mạnh bằng tôi mới đúng. Đây chính là nguyên nhân anh rơi vào thế hạ phong."

Nói xong rồi lướt về phía Liễu Tương Như, hiện giờ chính là lúc Thu Khô sát cơ phát huy tác dụng. Mặc dù Liễu Tương như đã phát hiện ra điều này nhưng chỉ cần hắn ta vẫn còn ở trên võ đài thì không thể thoát khỏi Thu Khô sát cơ.

Thấy tôi tấn công lần thứ hai, Liễu Tương Như bắt đầu tránh đi. Khí tức trong người hắn không ngừng bùng lên như thể muốn tìm ra sơ hở trong đòn tấn công của tôi vậy. Chỉ có cách phá được Thu Khô sát cơ thì thực lực của hắn mới được khôi phục.

Dưới ảnh hưởng của Thu Khô sát cơ, thực lực của Liễu Tương Như bị áp chế rất nhiều.

"Thiên Thương nhất chỉ."

Tôi quát khẽ, làm sao tôi có thể để lại cơ hội cho Liễu Tương Như ở thời điểm then chốt này được. Nếu đã nắm bắt được thời cơ này, thì tôi phải thừa thế xông lên. Thiên Thương nhất chỉ bộc phát, Liễu Tương Như không tránh được, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

Đồng tử của hắn mở lớn.

"Tôi hiểu rồi, đây là một kiểu trận pháp năng lượng khác, được cậu sử dụng cùng với thiên địa linh hỏa trận. Loại trận pháp này có thể làm thực lực của tôi suy yếu.."

Liễu Tương Như còn chưa nói hết thì tôi đã áp sát tới chỗ hắn.

"Đáng tiếc, anh phát hiện quá chậm."

Tôi nhìn Liễu Tương Như, một ngón tay của tôi điểm lên người hắn. Cả người Liễu Tương Như run lên, một tấm chắn xuất hiện trước mặt anh ta tạo thành một tiếng vang lớn. Bên trên tấm chắn nhanh chóng xuất hiện vết nứt.

Vết nứt càng lúc càng lan rộng, sau đó toàn bộ tấm chắn vỡ nát, cả người Liễu Tương Như trúng đòn nghiêm trọng, bay ra ngoài.

Hắn rơi xuống võ đài, vừa kịp ổn định cơ thể thì nôn ra một ngụm máu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt có chút không cam tâm nhưng hiện giờ kết quả đã rõ ràng rồi, thắng thua đã định.

Sắc mặt trắng xám của hắn ta xuất hiện một chút bất đắc dĩ: "Cậu thắng rồi."

Thu Khô sát cơ, quả thực khiến người ta khó mà phòng bị nổi.

Bởi vì trước đó tôi chưa từng sử dụng Thu Khô sát cơ ở Chiến Thần điện. Gặp phải tình thế này, cho dù Liễu Tương Như có phát hiện ra Thu Khô sát cơ thì cũng muộn rồi.

"Liễu Tương Như sư huynh, thua rồi sao?"

"Chuyện này.."

Dưới lôi đài, mọi người nhìn tình cảnh trước mặt cũng khó mà chấp nhận nổi. Tuy nhiên đối với nhiều người mà nói thì kết quả này cũng không phải không thể chấp nhận được, bởi vì Trần Vô Kị kia đã khiến bọn họ bất ngờ quá nhiều lần. Từ khi bắt đầu Trần Vô Kị đã khiến bọn họ liên tục phải bất ngờ, đến bây giờ cho dù có xuất hiện thêm chuyện gì bất ngờ đi chăng nữa thì cũng không phải không thể chấp nhận nổi.

Tôi nhìn về một hướng khác, cuộc chiến giữa Chiến Nguyên và Thẩm Vô Phỉ cũng đã kết thúc. Chiến Nguyên quỳ một chân trên sàn đấu, không bị đánh bay xuống võ đài.

Nhưng lúc này Chiến Nguyên đã lộ rõ thể trạng không thể tiếp tục chiến đấu nổi nữa.

Sắc mặt hắn ta trắng bệch, khí tức cũng trở nên hỗn loạn.

"Còn muốn đánh tiếp không?"

Thẩm Vô Phỉ cũng không tiếp tục tấn công mà nhìn Chiến Nguyên rồi hỏi.

Chiến Nguyên gắng gượng đứng dậy, lắc đầu với Thẩm Vô Phỉ: "Cái tên nhà anh, quả thực không phải khủng khiếp bình thường thôi đâu."

Nói xong, hắn xoay người cứ thế bước xuống khỏi lôi đài. Kết quả đã rõ ràng. Thẩm Vô Phỉ hoàn toàn xứng đáng với hai chữ cường hãn. Cách giải quyết của Chiến Nguyên cũng không khiến những người đang xem trận chiến cảm thấy kinh ngạc. Thẩm Vô Phỉ thắng là dự đoán của tất cả mọi người. Tôi nhìn Thẩm Vô Phỉ, khí tức của anh ta trầm ổn đến đáng sợ, hoàn toàn không có chút cảm giác dư thừa.

Tên này vừa trải qua một trận chiến kịch liệt mà vẫn giữ được phong thái này, thật sự khủng khiếp.

"Vòng giao đấu này kết thúc, người thắng cuộc Thẩm Vô Phỉ, Trần Vô Kị, bước vào tam cường."

"Điều tức nửa giờ, Chiến Nguyên đấu với Liễu Tương Như, người thắng đấu với Quan Sâm, trở thành người cuối cùng của tam cường."

Giọng nói từ tốn của trưởng lão vang lên, chỉ còn duy nhất một cơ hội bước vào tam cường, Quan Sâm và hai người còn lại sẽ đọ sức giành lấy cơ hội này.

Còn tôi và Thẩm Vô Phỉ thì có thể dùng thời gian đó để khôi phục thể lực đã tiêu hao.

Sau nửa tiếng đồng hồ, trận chiến trên lôi đài bắt đầu. Chiến Nguyên và Liễu Tương Như đều rất mạnh, đánh hơn nửa tiếng đồng hồ mới phân thắng bại. Cuối cùng, Liễu Tương Như thắng cuộc.

Trận tiếp theo Quan Sâm đối chiến với Liễu Tương Như.

Quan Sâm cũng là người khiến tôi cảm thấy thâm sâu khó lường, ở vòng đấu trước, hắn chính là người xếp sau Thẩm Vô Phỉ.

Trong mắt tôi cả hai người này đều không chỉ là kẻ mạnh thông thường, còn ai mạnh hơn thì khó nói lắm.

Ngay cả cuộc chiến giữa Quan Sâm và Liễu Tương Như tôi cũng coi trọng Quan Sâm hơn.

Tôi đã khôi phục thể lực xong, vì vậy vẫn nên theo dõi cuộc chiến giữa Quan Sâm và Liễu Tương Như một chút. Dù sao nếu Quan Sâm thắng thì rất có thể tôi sẽ đối đầu với hắn.

Biết người biết ta là tốt, mặc dù chỉ dựa vào một trận chiến ngắn ngủi thì không thể phát hiện toàn bộ át chủ bài của Quan Sâm được nhưng ít nhất thì tôi vẫn sẽ biết được một chút thực lực của hắn ta.

Trên lôi đài, tôi nhìn thấy vũ khí của Quan Sâm không phải trường kích mà là một thanh phủ kích. Loại phủ kích này khá hiếm gặp, dài hơn búa nhưng lại không dài như trường kích.

Động tác của Quan Sâm rất thong thả thẳng thắn, hơn nữa hắn ta tấn công rất mạnh mẽ. Trong trận chiến với Liễu Tương Như, hắn chưa từng phòng thủ mà đã ở thế tấn công ngay từ ban đầu, giữ thế chủ động.

Cuối cùng, cả người Liễu Tương Như bị Quan Sâm đánh bay xuống lôi đài.

Liễu Tương Như thua rồi.

Quan Sâm bước vào tam cường. Hắn thu hồi thanh phủ kích của mình, ánh mắt hướng về phía Thẩm Vô Phỉ rồi lại liếc về phía tôi.

"Tam cường đã được quyết định, sau nửa giờ điều tức sẽ tiến hành rút thăm, bắt đầu cuộc chiến thủ tịch."

Trưởng lão đứng dậy nhìn ba người đang đứng trên lôi đài rồi nói. Giọng nói của ông ấy lập tức đẩy bầu không khí lên cao. Cuộc tranh tài thủ tịch suốt hai, ba ngày nay, cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Trên lôi đài còn lại ba người. Ba người này hiện giờ đại diện cho hầu như toàn bộ những thiên tài hàng đầu Chiến Thần điện.

Sau này, thủ tịch đệ tử dẫn đầu toàn bộ đệ tử của Chiến Thần điện, sẽ là một trong ba người này. Không cần biết người đó là ai, thì đều trở thành sự ngưỡng mộ của toàn bộ đệ tử Chiến Thần điện.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 580: Chiêu này gọi là Khai Thiên

[HIDE-THANKS]"Đã tới giờ."

Giọng nói của trưởng lão từ trên đài cao truyền xuống. Tiếng ồn ào huyên náo ở bên dưới lập tức trở nên yên lặng, mọi người lẳng lặng nhìn ba người đang đứng trên lôi đài.

"Ba người các cậu bước lên rút thăm, trên ba thẻ thăm có một thẻ là thẻ khiêu chiến."

"Người rút được thăm khiêu chiến có thể lựa chọn một trong hai người khác để chiến đấu, người thắng sẽ giao đấu với người còn lại tranh vị trí đầu."

Giọng nói từ tốn của trưởng lão vang lên, quy tắc rất đơn giản và dễ hiểu.

"Người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được thủ tịch lệnh của Chiến Thần điện chúng ta, có thể sử dụng tất cả tài nguyên ở Chiến Thần điện, dẫn đầu đệ tử Chiến Thần điện.

Nhìn những người ở dưới, trưởng lão tiếp tục chậm rãi nói, phần thưởng cuối cùng mới là điều quan trọng nhất.

Thủ tịch lệnh, dẫn đầu đệ tử Chiến Thần điện, hơn nữa có thể sử dụng toàn bộ tài nguyên ở Chiến Thần điện. Đây chính là quyền lợi của đệ tử thủ tịch của Chiến Thần điện.

Không thể không thừa nhận rằng phần thưởng này khiến người ta rất khao khát, nhưng người muốn có được nó cũng phải có thực lực nhất định mới có thể giành được.

Hít sâu một hơi, mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi nhưng đến lúc này vẫn không tránh khỏi cảm giác áp lực trong lòng.

Tôi ngẩng đầu lên, trưởng lão đứng trên đài cao phóng ba cây thăm trúc về phía đám đông đang kích động ở bên dưới, ba chúng tôi bắt được thăm.

Truyền linh khí vào đó, trên thăm trúc của tôi trống không, không có chữ gì cả.

Quan Sâm lập tức giơ cây thăm trúc của hắn lên.

Bên trên có một chữ" chiến ". Rất hiển nhiên, Quan Sâm rút trúng thăm khiêu chiến.

" Sau đây, Quan Sâm tự do khiêu chiến. "

" Quan Sâm, cậu muốn khiêu chiến với ai? "

Trưởng lão chủ trì nhìn Quan Sâm rồi hỏi. Ánh mắt của Quan Sâm quét qua tôi và Thẩm Vô Phỉ. Tôi đứng tại chỗ không nói lời nào.

Cho dù Quan Sâm khiêu chiến với ai trước thì tôi cũng khó tránh khỏi phải đánh một trận. Dưới sự chú ý của mọi người, Quan Sâm bước về phía tôi.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Quan Sâm, thái độ nghiêm túc.

" Để xem vận may đi. "

Sau đó Thẩm Vô Phỉ xoay người bước xuống khỏi lôi đài. Trưởng lão chủ trì nhìn phía dưới rồi tuyên bố.

" Trận này, Quan Sâm đối chiến với Trần Vô Kị. "

Võ đài lại thay đổi, biến thành một võ đài hình tròn có đường kính năm mươi mét.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên võ đài.

Quan Sâm và Thẩm Vô Phỉ là hai kẻ mà tôi không thể nhìn thấu. Không biết thực lực của hắn mạnh đến mức nào, nhưng nhất định tôi phải dùng toàn lực đối phó với hắn.

Khí tức trên người Quan Sâm bộc phát, quanh người tôi, Sát Khí Bốn Mùa cũng bùng lên. Tôi nhìn Quan Sâm đang xông về phía mình, tôi lùi lại phía sau, Sát Khí Bốn Mùa hoàn toàn bộc phát, sức mạnh đan xen vào nhau ở giữa võ đài. Trong tay Quan Sâm, trên thanh phủ kích tỏa ra luồng khí tức khiến người ta sợ hãi.

Phủ kích đột nhiên chém xuống người tôi, sóng khí trên không trung đan xen vào nhau. Tôi muốn tránh đi mới giật mình phát hiện ra đòn tấn công của Quan Sâm rất nhanh.

" Nhất kích, Động Càn Khôn. "

Tiếng hét trầm thấp vang lên, sức mạnh khủng khiếp đan xen trên Hắc U trường kích, Hắc U trường kích đập xuống thanh phủ kích.

Hai người va chạm, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Cả người tôi lập tức lùi lại, bàn chân lê trên mặt đất. Tôi có thể nhìn thấu dấu vết rõ ràng trên võ đài, trong lòng càng nghiêm túc hơn.

Thực lực của người này nhất định đã đạt cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, lần trước tôi đấu với Liễu Tương Như cảnh giới Thông Linh hậu kỳ, chỉ có điều Liễu Tương Như là người tài ba trong số cảnh giới Thông Linh đỉnh phong. Cho dù Liễu Tương Như gặp phải đối thủ cảnh giới Thông Linh hậu kỳ thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Nhưng tôi lại cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ Quan Sâm.

Huyền Vũ thể bị tôi đẩy tới mức cao nhất, Huyền Vũ khí không ngừng luân chuyển quanh người tôi, không chút sơ hở.

Thấy Quan Sâm lại xông tới chỗ mình, tôi nhanh chóng biến mất. Nhưng Quan Sâm đang lao giữa không trung lại đột nhiên xoay người, bay về hướng khác.

Rõ ràng hắn cũng giống Liễu Tương Như, cho dù tôi có sử dụng tốc độ nhanh hơn nữa thì cũng không thể chiếm ưu thế.

Bởi thì bọn họ chỉ còn nửa bước nữa thôi là tiến nào cảnh giới Thần Hợp rồi. Thực lực như vậy, đương nhiên sức mạnh thần hồn rất mạnh mẽ, khả năng nhận biết cũng mạnh hơn.

" Phục Ma kích! "

Từng bóng tàn ảnh xuất hiện giữa không trung bao vây Quan Sâm ở chính giữa. Nguồn sức mạnh từ đất trời lại xuất hiện, tấn công về phía Quan Sâm ở bên trong.

Nhìn thấy từng bóng tàn ảnh của trường kích trên bầu trời nhưng sắc mặt của Quan Sâm lại không hề biến hóa lớn, hắn tỏ vẻ rất thản nhiên.

Trên phủ kích của hắn, từng luồng bạo khí khủng khiếp bùng lên.

" Nhất lực phá vạn pháp. "

Khi tiếng hét của hắn vang lên, tôi nhận được trên thanh phủ kích của hắn có một luồng khí thế bùng lên, từ trên không trung đập xuống người tôi.

Trường kích và phủ kích va chạm.

Đinh đinh đinh.

Những tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, đúng lúc đó tôi nhìn thấy tàn ảnh của cây trường kích vỡ nát, nhưng tàn ảnh của thanh phủ kích kia thì không, nó vẫn tiếp tục đập xuống người tôi.

Tôi nhảy lên, trên nắm đấm, khí thế đã ngưng tụ xong.

" Huyền Vũ Khiếu Thiên. "

Sau lưng tôi, một cái bóng Huyền Vũ cổ xưa xuất hiện. Nõ khẽ ngẩng đầu lên trời, gầm một tiếng thật dài khiến người ta kinh sợ. Âm thanh của tiếng gầm này như thể không có thực nhưng lại tác động tới lòng người.

Sóng khí khủng khiếp lan ra bốn phía, trận pháp trên võ đài xuất hiện một vết nứt. Thấy vậy, trưởng lão chủ trì đang đứng trên đài cao lập tức đứng dậy rồi hướng về phía võ đài vung tay lên. Vết nứt kia phát sáng rồi nhanh chóng liền lại.

Đòn tấn công vừa rồi, đã ảnh hưởng tới cả trận pháp trên võ đài.

" Lần trước ngươi và Liễu Tương Như chiến đấu tôi đã quan sát rồi, hiện giờ trận pháp năng lượng quanh người cậu có thể khiến thực lực của đối thủ suy yếu, Liễu Tương Như tiếp xúc với cậu nửa khắc nên thực lực của hắn bị yếu đi, khiến hắn cảm thấy sức tấn công của hắn không mạnh như cậu. "

" Bây giờ tôi cũng có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh này nhưng tôi sẽ không cho cậu nhiều thời gian như vậy đâu. Tạm thời tôi cũng chưa nghĩ ra cách đối phó với trận pháp chủ bài này của cậu, cũng may là nó cần thời gian mới có thể phát huy được tác dụng. "

" Nhất định trước khi nó kịp phát huy tác dụng tôi phải đánh bại cậu. "

Từng lời nói của Quan Sâm vang lên. Nghe hắn nói vậy, trong lòng tôi thoáng khựng lại. Không ngờ hắn chưa từng gặp phải Thu Khô sát cơ mà chỉ dựa vào trực giác đã có thể biết được sự khủng khiếp của Thu Khô sát cơ rồi.

Hiện giờ, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, không bị Thu Khô sát cơ của tôi ràng buộc.

Dứt lời, Quan Sâm nhảy lên về phía tôi, trên thanh phủ kích, từng luồng linh khí thuần khiết không ngừng tràn vào.

" Chiêu này, gọi là Khai Thiên. "

" Trần Vô Kị, cậu có thể đỡ nổi không?"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 581: Trận đấu cuối cùng

[HIDE-THANKS]Giọng nói trầm thấp của Quan Sâm vang vọng trên võ đài, giống hệt như chiếc rìu khổng lồ trên tay hắn ta vậy, tạo cho người ta một áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Tôi nhìn về phía trước, thấy được bên trên cây rìu trong tay Quan Sâm vẫn đang ngưng tụ khí tức lại.

Tên này thực sự muốn đánh bại tôi trước khi Sát Khí Thu Khô hoàn toàn được hình thành.

Tôi nắm chặt nắm đấm lại, khí tức xung quanh nhanh chóng dồn về phía cơ thể tôi, máu trong người tôi lúc này dường như đang sôi sục cả lên, một cỗ lực lượng bắt đầu từ trong máu tôi bạo phát ra bên ngoài. Theo máu thịt, kinh mạch của tôi, bắt đầu lan ra khắp cơ thể.

Toàn bộ cơ thể tôi đang tiếp nhận sự đột phá của một luồng sức mạnh, một ánh sáng vàng kim bắt đầu phát ra từ cơ thể tôi, bao lấy toàn bộ cơ thể tôi ở bên trong, sâu trong cổ họng tôi vang lên những tiếng gầm trầm thấp.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc rìu khổng lồ trước mặt chém về phía mình, âm thanh bị đè nén sâu trong cổ họng tôi cuối cùng cũng bật ra, tôi há miệng gầm lên một tiếng.

Vút!

Ngay khi ánh sáng vàng tỏa ra, toàn thân tôi như một tia chớp vàng, lao thẳng về phía trước.

Trên không trung, sau khi ánh sáng vàng không ngừng chuyển động thì tạo thành một con cự long màu vàng, lúc này con cự long kia trực tiếp công kích đòn tấn công trong không trung.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nó trực tiếp va chạm với cây rìu khổng lồ.

Bùm..

Khoảnh khắc hai đòn công kích va chạm trên không trung vang lên một tiếng nổ chói tai. Lúc này, vẻ mặt của tên Quan Sâm trước mặt biến sắc, cây rìu trong tay hắn vậy mà lại bị một luồng sức mạnh đánh văng ra.

Nó bay lên vẽ một vòng cung trên không trung và đáp thẳng xuống sàn đấu. Mà thân ảnh của Quan Sâm cũng đột ngột bay về phía sau. Sau khi ngã xuống đất, hai cánh tay vẫn đang giơ thẳng trên không trung của Quan Sâm bắt đầu run rẩy liên tục. Hắn nhìn chằm chằm hai tay của mình, kinh hãi đến nỗi không thể thốt ra tiếng nào, ban nãy cây rìu trong tay hắn và cả hai tay của hắn nữa dường như vừa chịu lấy một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Hình bóng con rồng vàng ban nãy đã biến mất, hình bóng của tôi lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Hóa Long lại là một một loại đạo thuật khác.

Tôi cũng có chút ngạc nhiên, thì ra trên người tôi lại có nhiều đạo thuật như vậy. Thứ này tôi đạt được từ tấm bia đá trên người, trước đây tôi chưa từng phát hiện ra sức mạnh lớn như vậy.

Có vẻ như bây giờ khi tôi sử dụng đạo thuật đã có thể huy động một số lực lượng giữa thiên địa, khiến cho sức công kích của đạo thuật trên người tôi tăng lên rất nhiều.

"Ha ha, tôi thua rồi."

Tôi nhìn chăm chú vào Quan Sâm ở phía trước, tôi đang nghĩ có nên việc tiếp tục ra tay hay không, dù sao thì, quy tắc của trận đấu, một là hắn tự nguyện đầu hàng hoặc là tôi phải đánh Quan Sâm rớt xuống khỏi võ đài.

Nhưng Quan Sâm lại bất ngờ nhìn tôi và nở một nụ cười gượng gạo, nói.

Nghe vậy, tôi cũng sững người lại. Đôi tay run rẩy của Quan Sâm dần dần ổn định lại, sau đó hắn ta nhìn về hướng Thẩm Vô Phỉ đang đứng.

"Ban đầu, tôi nghĩ là tôi có thể đánh bại tên này. Tôi muốn xem cậu ta rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng tên này mạnh hơn tôi nghĩ."

Câu nói của Quan Sâm, tràn đầy cảm giác thất vọng, hắn cảm thấy thất vọng không phải vì không thể trở thành trưởng đệ tử, mà là vì hắn vốn muốn so tài với Thẩm Vô Phỉ một lần, nhưng vì đã thua trận này, hắn đã không còn cơ hội nữa rồi.

Ba người đứng đầu sẽ không cần biết ai thứ hai ai thứ ba nữa mà chỉ cần tranh nhau xem ai về nhất là được. Nói cách khác, tiếp theo đây trận đấu này chỉ còn có tôi và Thẩm Vô Phỉ.

"Sau trận chiến này, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thỏa mãn mong nguyện của anh."

Thẩm Vô Phỉ nhìn Quan Sâm, trầm giọng nói. Trên mặt Quan Sâm sau khi nghe xong hiện lên một tia vui mừng, sau đó nhìn về phía Thẩm Vô Phỉ gật đầu: "Được, đây là anh hứa đấy nhá."

Nói xong, Quan Sâm bước xuống sàn đấu.

Cùng lúc đó, rất nhiều đệ tử phía dưới và các trưởng lão trên đài cao đều trầm mặt nhìn về võ đài.

Có lẽ họ đều đang nghĩ rằng, một tên chỉ có sức mạnh cảnh giới Thông Linh trung kỳ, lại còn đến từ hạ giới, vậy mà lại có thể đi đến tận vòng này.

Quan Sâm và Thẩm Vô Phỉ là những người đứng hàng đầu trong toàn bộ Chiến Thần điện, cho dù xét cả thượng giới thì họ đều là những người tài năng hiếm có.

Thế nhưng, tất cả những sự thật này đều giống như đang đùa cợt với những trưởng lão trong Chiến Thần điện, một tên từ hạ giới lên lại cứ như vậy một đường dễ dàng qua ải.

"Đạo thuật này thật sự có khí tức của một con rồng thật. Chiến Thần điện của chúng ta không hề có loại đạo thuật này. Đại Thần Tướng, xem ra đệ tử của ông còn có quý nhân khác giúp đỡ đấy!"

Giờ phút này, ngay cả Thần Chủ Thần Điện đang ngồi ở chính giữa cũng hơi nheo mắt lại, từ đầu đến giờ cũng chỉ có ông ta trong mắt lóe lên tia hứng thú.

Nghe vậy, Chiến Thương Khung cũng nhàn nhạt đáp lại: "Mỗi người ai cũng có quý nhân của riêng mình, kỳ thực hạ giới không hề yếu như chúng ta tưởng. Dù sao thì đó cũng là nơi cội nguồn của mọi thứ, vùng đất đó đã có nền văn minh tu luyện kéo dài hàng nghìn năm thậm chí lâu hơn nữa."

"Mặc dù chúng ta tự xưng là thượng giới, nhưng vẫn là một phần đất của mảnh đất đó thôi."

Khi giọng nói của Chiến Thương Khung vang lên, không ai ở đó lên tiếng phản đối, bởi vì mọi người đều rất rõ ràng đây không phải là nói đùa. Châu Bồng Lai ban đầu thuộc về mảnh đất đó, nhưng vì linh khí đã cạn kiệt, nhiều cường quốc của Bồng Lai đã hợp sức tách Châu Bồng Lai ra.

"Tôi thực ra rất tò mò, tên này và Vô Phỉ, ai mạnh hơn ai nhỉ?"

Một nụ cười thích thú hiện lên trên khóe miệng của Phó Điện chủ, dù sao hai người này đều là đệ tử của Chiến Thần điện, bất kể là ai trở thành trưởng đệ tử, Chiến Thần điện cũng sẽ không đối xử tệ với thiên tài như vậy.

Lúc này, Nhị Thần Tướng cũng nhẹ giọng nói: "Vô Phỉ đã tiến một nửa vào cảnh giới Thần Hợp rồi, hơn nữa nửa năm trước hắn vốn đã có thể đột phá, có điều đứa nhỏ này lại trấn áp chính mình không đột phá mà thôi."

Ngay khi Nhị Thần Tướng vừa thốt ra câu nói ấy, ngay cả ánh mắt của Điện chủ cũng lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.

Nửa năm trước đã có thể đột phá cảnh giới Thần Hợp sao?

"Nói như vậy nghĩa là tên tiển tử này muốn ngưng tụ Nguyên Thần Thiên phẩm sao?"

Phó Điện chủ nhìn về Nhị Thần Tướng, thấp giọng hỏi. Nhị Thần Tướng nghe xong cười cười, không nói gì, hiển nhiên là đã ngầm thừa nhận.

Nguyên Thần Thiên phẩm, đây là điều kiện cơ bản hoàn mỹ nhất để tiến vào Vực Cảnh.

Khi một người tu luyện tiến vào được cảnh giới Thần Hợp sẽ ngưng tụ Nguyên Thần của chính mình, mà linh hồn này cũng có thứ bậc, cấp độ linh hồn càng cao thì năng lượng tương hợp giữa trời và đất cũng càng cao.

Nguyên Thần được chia thành ba cấp bậc, Thiên phẩm, Địa phẩm, Huyền phẩm.

Nguyên Thần cấp Huyền là Nguyên Thần thông thường nhất, nếu chỉ ngưng tụ Nguyên Thần ở cấp Huyền, thì e rằng kiếp này không thể có quan hệ gì với Vực Cảnh.

Muốn vượt qua ngưỡng cửa của Vực Cảnh, yêu cầu tối thiểu cũng phải là Nguyên Thần cấp Địa.

Tuy nhiên vẫn còn không ít khó khăn, dù có ngưng tụ được Nguyên Thần cấp Địa, cũng phải dùng rất nhiều bảo vật của thiên địa để nâng cấp Nguyên Thần lên Thiên phẩm giả thì mới có cơ hội tiến vào Vực Cảnh

Gọi là Thiên phẩm giả, nghĩa là chưa đạt tới được Thiên phẩm nhưng có thể chịu được tác động năng lượng khi tiến vào Vực Cảnh.

Mà Thiên phẩm thật thì ngay từ đầu khi ngưng tụ Nguyên Thần, liền ngưng tụ ra được Nguyên Thần Thiên phẩm.

Loại Nguyên Thần này vừa vặn kết hợp hoàn mỹ giữa thiên địa, tu luyện ở cảnh giới Hợp Thần sẽ đạt tới tốc độ kinh ngạc, có cơ hội tiến vào Vực Giới, hoặc nói tỷ lệ thành công cao hơn nhiều so với Nguyên Thần Thiên phẩm giả.

Hơn nữa, Nguyên Thần Thiên phẩm là điều kiện hoàn hảo để tiến vào Vực Cảnh.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 582: Đấu với Thẩm Vô Phỉ

[HIDE-THANKS]Giữa những lời bàn tán của vài vị Thần Tướng xung quanh, khóe miệng của Nhị Thần Tướng nhếch lên một nụ cười không hề che giấu, bởi vì Thẩm Vô Phỉ chính là đệ tử của ông ta.

Đây cũng là vị đệ tử mà ông tự hào nhất.

"Mặc dù đứa trẻ Vô Phỉ này có chút thiên phú, nhưng nó vẫn cần phải rèn luyện nhiều thêm nữa."

Sau đó, Nhị Thần Tướng cũng nhàn nhạt lên tiếng.

Tuy lời nói nghe có vẻ khá khiêm tốn, nhưng mọi người đều có thể nghe ra ý tứ của lời nói.

"Nhị ca, bây giờ vẫn chưa chắc ai thắng ai thua đâu!"

Ở bên cạnh, một vị Thần Tướng nhìn sang Nhị Thần Tướng lên tiếng nhắc nhở. Lúc này đệ tử của bọn họ đều đã bị đánh bại sạch sẽ, trận chiến cuối cùng này hiển nhiên không liên quan gì đến bọn họ.

Bây giờ thấy Nhị Thần Tướng đắc ý như vậy, trong lòng bọn họ cũng có chút khó chịu.

Bọn họ đã đạt đến trình độ này rồi, không thể nào so sánh thực lực với nhau được nữa, so là so đệ tử của bọn họ kia kìa, trong hoàn cảnh này đệ tử chính là mặt mũi của bọn họ.

Hơn nữa, Thẩm Vô Phỉ cũng là con át chủ bài trong lòng ông, con át chủ bài mà có thể thu Chiến Thần Kích về cho ông.

Vậy nên, lúc này, ông rất hiểu tâm trạng đố kị của những người xung quanh, ông điềm nhiên nói: "Vô Phỉ trong lứa trẻ ở Chiến Thần điện, nếu nó xưng thứ hai thì không ai dám đứng nhất."

Câu nói này vô cùng tự tin và kiêu ngạo, cũng trực tiếp thừa nhận sự xuất sắc của Thẩm Vô Phỉ. Nửa năm trước hắn đã có thể tiến vào cảnh giới Thần Hợp, nhưng hắn lại trấn áp cảnh giới của mình mà không đột phá.

Hắn ta còn muốn ngưng tụ Nguyên Thần đến Thiên phẩm, loại thiên tài này quả là hiếm thấy. Cho dù là ở Chiến Thần điện thì cũng là thiên tài trăm năm trở lên mới xuất hiện một lần. Ông phải thừa nhận rằng hai trăm năm trước Chiến Vô Địch quả thực rất tài giỏi, chưa tới 20 tuổi đã lên đến cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, hơn nữa cũng trấn áp tu luyện, tuy rằng ông không cam tâm, nhưng thật sự thế hệ trẻ thời đó thật sự không có ai có thể bì qua được Chiến Vô Địch.

Chiến Thương Khung lạnh nhạt nhìn về phía võ đài, ông cũng không nói thêm gì, tính cách ông không phải như vậy.

Chuyện gì thì cũng phải đợi đến phút cuối cùng mới biết kết quả ra sao.

"Mọi người tự điều chỉnh khí tức của mình lại trong vòng nửa tiếng, trận chiến cuối cùng, Trần Vô Kị đấu với Thẩm Vô Phỉ."

Trưởng lão chủ trì nhìn các đệ tử của Chiến Thần điện đang hưng phấn ở phía dưới, tuy rằng bọn họ không đứng trên võ đài, nhưng trận chiến cuối cùng này thật sự khiến cho tất cả mọi người phía dưới đều trông mong.

Nửa tiếng này cảm giác dài hơn hẳn nửa tiếng thường ngày, dưới sự háo hức chờ đợi của mọi người, vị trưởng lão chủ trì lại lần nữa đứng lên nói với phía dưới: "Đến giờ rồi, trận chiến cuối cùng, bắt đầu!"

Lúc nghe thấy giọng của trưởng lão chủ trì cất lên, tôi đứng bật dậy khỏi võ đài, thở phù ra một hơi.

Ở giữa toàn bộ Quảng Trường Diễn Võ, chỉ có một võ đài khổng lồ, võ đài khổng lồ này có đường kính khoảng một trăm mét, toàn bộ võ đài được bao phủ bởi một trận pháp, mà tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của trận pháp này mạnh hơn trước rất nhiều.

Như vậy chứng tỏ các trưởng lão rất xem trọng trận đấu cuối cùng này, kỳ thực các trưởng lão đều rất rõ trận chiến cuối cùng là lúc bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân, rất có thể ở các trận trước mỗi người đều đã giữ lại át chủ bài cho trận này.

"Cậu quả thực khiến tôi kinh ngạc đấy."

Trên sàn đấu, Thẩm Vô Phỉ mặt không cảm xúc nhìn tôi, sau đó nhàn nhạt lên tiếng. Cả câu nói này của hắn ta không hề có chút cảm xúc nào.

Mặc dù hắn ta nói tôi khiến hắn ta kinh ngạc ngạc nhiên, nhưng tôi lại không nhìn ra được hắn ta có chút kinh ngạc nào.

Nghe vậy, tôi cũng bất đắc dĩ mỉm cười: "Có lẽ do tôi may mắn thôi".

Tôi sờ sờ cái mũi, nhìn Thẩm Vô Phỉ trước mặt. Khí tức trên người hắn ta thâm sâu đến kinh người, trong đôi mắt kia không có một tí cảm xúc dư thừa, hắn ta đem lại cho người khác cảm giác không thể nhìn thấu được con người này.

"May mắn cũng là một loại thực lực. Tất nhiên, thực lực thì cậu không hề thiếu."

"Nhưng điều ta muốn nói ở đây là ta hy vọng sẽ thấy nhiều điều bất ngờ hơn từ ngươi. Nếu tất cả những gì ngươi biểu diễn ra ban nãy đã là tất cả thì ta e rằng như vậy vẫn chưa đủ."

Thẩm Vô Phỉ lại lần nữa nhàn nhạt lên tiếng, lần này, khi hắn ta nói ra, tôi đã cảm nhân được khí tức trên người hắn bắt đầu ngấm ngầm phát ra.

Và khí tức này đang không ngừng bay lên. Cảm nhận được sự tồn tại của khí tức này, tôi trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Sư phụ đã từng nói với tôi rằng trong số các đệ tử của các Thần Tướng, rất có thể có người đã bước nửa bước vào cảnh giới Thần Hợp, những đối thủ mà tôi gặp phải trước đây có thể xem là rất mạnh, nhưng tôi không hề cảm nhận được khí tức của cảnh giới Thần Hợp trên người họ.

Bây giờ, khi tôi cảm nhận được khí tức của Thẩm Vô Phỉ trước mặt mình, tôi mới hiểu rằng người mà sư phụ nói này chính là Thẩm Vô Phỉ, hắn ta chính là người duy nhất tiến vào nửa bước cảnh giới Thần Hợp trong những đệ tử trẻ tuổi này.

"Cảnh giới Thần Hợp một nửa, cậu quả nhiên là kẻ ẩn giấu sâu nhất."

Tôi nhìn Thẩm Vô Phỉ trước mặt, vẻ mặt nghiêm trọng. Nghe vậy, mặt Thẩm Vô Phỉ vẫn không chút biểu cảm, sau đó hắn ta nhìn tôi, trầm giọng trả lời: "Cậu sai rồi. Nửa năm trước tôi đã tiến vào cảnh giới Thần Hợp rồi, chỉ là tu vi đã bị tôi trấn áp lại, không để nó đột phá mà thôi."

Nghe những lời của Thẩm Vô Phỉ nói, trong lòng tôi như nổi bão, tên này nửa năm trước đã tiến vào cảnh giới Thần Hợp rồi sao? Chẳng qua là hắn tự mình trấn áp tu vi lại á?

"Hừ, thực sự là một bất ngờ lớn!"

Tôi nhếch miệng cười, lúc này nói cái gì cũng không ích gì nữa, tôi đã biết Thẩm Vô Phỉ trước mặt rất mạnh, nhưng không ngờ tên này lại mạnh đến vậy.

Nhưng mạnh hơn nữa thì tôi cũng có thể làm được gì đâu chứ? Chuyện gì nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt thôi, bất kể kết quả của trận chiến này như thế nào.

"Tôi tin rằng cậu cũng có bất ngờ dành cho tôi, vậy nên tôi đang đợi cậu đây."

Thẩm Vô Phỉ ở trước mặt tôi cũng không nóng lòng muốn công kích tôi, mà chỉ dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, tựa hồ như đã xác định trên người tôi vẫn còn có một tuyệt chiêu cuối chưa dùng tới.

Nhìn vào ánh mắt của Thẩm Vô Phỉ, tôi khẽ thở dài, rồi tay tôi bắt đầu biến hóa các kết ấn.

Máu trong cơ thể tôi bắt đầu sục sôi cả lên, một luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo không ngừng lưu chuyển trong cơ thể tôi, trên người tôi xuất hiện một màn sương máu, bao phủ toàn thân tôi.

Ngay lập tức, khí tức trong người tôi cũng vào lúc này tăng vọt.

Đã đến được cảnh giới Thông Linh hậu kỳ, nhưng khí tức vẫn tiếp tục tăng lên.

Cảnh giới Thông Linh đỉnh phong rồi, thế nhưng lại vẫn chưa dừng lại.

Khi khí tức đang không ngừng tăng lên, tôi lại đột nhiên cảm nhận được có một rào cản chặn tôi lại. Tôi biết rất rõ đây chính kết giới của cảnh giới Thần Hợp, nói cách khác, hiện tại tôi vẫn chưa thực sự tiến vào cảnh giới Thần Hợp, cho dù tôi có dùng sức mạnh của Cuồng Thần Nộ để mạnh lên thì tôi vẫn không thể phá vỡ kết giới này.

Cảnh giới Thần Hợp nửa bước, đây cũng đã là giới hạn cuối cùng tôi có thể đạt được sau khi sử dụng Cuồng Thần Nộ rồi.

Tôi ngẩng đầu lên, ngay lúc này, tôi chợt nhìn thấy một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng của tên Thẩm Vô Phỉ.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 583: Kịch liệt

[HIDE-THANKS]"Thực lực của tên Trần Vô Kị sao lại tiến bộ lên như vậy?"

"Đã gần bằng với Thẩm Vô Phỉ sư huynh luôn rồi, tên này gian lận đấy à?"

Ở bên dưới võ đài, cảm nhận được những thay bên trên, khuôn mặt của mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Họ đều biết rất rõ thực lực của Thẩm Vô Phỉ, không nghi ngờ gì nữa, ngay cả nếu như bây giờ Thẩm Vô Phỉ phát ra sức mạnh cảnh giới Thần Hợp thì bọn họ cũng không ngạc nhiên gì mà dễ dàng chấp nhận.

Nhưng cái tên Thông Linh sơ kỳ kia lúc này lại lộ ra thực lực cấp này, bọn họ hiển nhiên không thể dễ dàng tiếp nhận như vậy.

"Đây chắc là một bí thuật dùng để tăng sức mạnh lên."

Trong đám người, một thanh niên có thân hình vạm vỡ trầm giọng nói, không phải ai khác mà chính là Phàn Lực, lúc này mắt hắn loé sáng, bởi vì hắn cũng rất mong đợi trận chiến cuối cùng này.

Hắn biết nếu tên đó đã dám tự mình đến Chiến Thần điện thì chắc chắn không tự mình chuộc nhục vào thân đâu, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là biểu hiện của tên này vượt xa hơn cả mong đợi của hắn.

"Điện chủ, điều này có vẻ hơi không hợp quy tắc phải không?"

Cảm nhận được luồng khí tức phía trên võ đài thay đổi, Nhị Thần Tướng cũng nhìn về phía Điện chủ ngồi ngay chính giữa, vội vàng nói ra.

Nghe vậy, Điện chủ chưa nói gì thì phó Điện chủ đã bật cười.

"Nhị Thần Tướng, bí thuật này cũng là một loại đạo pháp, bí thuật này là do Trần Vô Kị tự mình tu luyện ra, không phải do ngoại lực của người khác gây ra, vậy thì có vấn đề gì chứ?"

Câu này rất rõ ràng đã phủ định lời nói của ông ta.

Cái gì cũng có mức độ của nó, đôi khi mức độ này hơi chênh chút thì cũng không sao, nhưng cũng không thể chênh quá lộ liễu được.

Nghe được lời nói của phó Điện chủ, Nhị Thần Tướng không còn cách nào khác, đành phải im lặng không nói nữa.

Trong trận chiến tranh chức trưởng đệ tử này, quả thật có quy tắc không được dùng ngoại lực do trưởng bối đưa ra, mà nâng cao thực lực không chỉ là dựa vào ngoại lực, mà còn có một bí thuật tương đối hiếm thấy.

Trên thực tế, Chiến Thần quyết của Chiến Thần điện cũng có thể coi là một loại bí thuật, nhưng bí thuật này nói có thể nâng cao thực lực cũng không quá, khác biệt là sau khi dùng Chiến Thần quyết gia tăng thực lực sẽ không để lại di chứng.

* * *

Trên võ đài, tôi nhìn nụ cười trên môi của tên Thẩm Vô Phỉ trước mặt, giống như hắn ta đang nhìn thấy thứ hắn thích vậy.

Nhìn nụ cười của tên này khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi không có hứng thú với đàn ông đâu nhá!

"Tôi biết cậu sẽ không khiến tôi thất vọng. Nếu như quá dễ dàng đoạt được vị trí trưởng đệ tử, với tôi như vậy cũng quá vô nghĩa."

Lúc này, Thẩm Vô Phỉ trước mặt đang nhìn chằm chằm vào tôi, tên này không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy linh khí trong cơ thể tôi tăng vọt, ngược lại trở nên vô cùng vui vẻ.

Nghe được những gì Thẩm Vô Phỉ nói, tôi không biết phải nói gì, cuối cùng nhìn hắn ta và nói: "Tôi chỉ đang sử dụng một loại bí thuật mà thôi."

Nhưng tôi vừa dứt lời, Thẩm Vô Phỉ khẽ lắc đầu: "Không cần biết cậu dùng cái gì, miễn là thực lực của chính cậu là được. Đơn giản mà nói, cứ cho đây là trận đấu sống còn của chúng ta đi, như vậy thì mặc kệ cậu dùng lực lượng gì cũng sẽ không bị chỉ trích."

"Trần Vô Kị, ra tay đi."

Dứt lời, lần này Thẩm Vô Phỉ kích động nhảy lên, trên không trung nhanh chóng xuất hiện một đạo dư ảnh, tôi không dám lơ là một chút nào, Hắc U trường kích nhanh chóng đâm về phía trước.

Đột nhiên, Hắc U trường kích va chạm với một thứ gì đó, ngay lập tức bắn ra tia lửa dữ dội, một sức mạnh khủng khiếp bùng nổ ngay tại đó. Thân người tôi lùi lại về phía sau vài mét, mà Thẩm Vô Phỉ trước mặt tôi cũng vậy.

"Lại lần nữa."

Khí tức trên người tên này lập tức ổn định lại, cả người lại lao về phía tôi, cảm giác được khí tức trên cơ thể tên này lại tăng vọt, trái tim tôi chợt chùng xuống.

Huyền Vũ khí trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển xung quanh, trên đầu tôi phảng phất xuất hiện hình dáng của Huyền Vũ, mặc dù hình ảnh Huyền Vũ này trông có chút hư ảo, nhưng khí tức tỏa ra khắp cơ thể tôi lại mang đầy vẻ cổ xưa.

"Được, như cậu muốn."

Hay tay tôi nắm chặt thanh Hắc U trường kích, trên cánh tay tôi nổi lên từng đường gân xanh rõ ràng, trên Hắc U trường kích đột nhiên xuất hiện từng đường vân kích.

Tại hiện trường, truyền ra từng đợt âm thanh va chạm, từng luồng sóng khí không ngừng bắn tung tóe ra xung quanh toàn bộ võ đài, dội lên trên bức tường trận pháp bao vây xung quanh, gây ra từng đợt gợn sóng.

Thậm chí vì sóng khí quá đáng sợ, những gợn sóng đó đánh ra cực kỳ dày đặc, thậm chí như thể chúng sắp đập vỡ hoàn toàn bức tường trận pháp vậy.

Một ngọn kích, phá nát sông núi.

Trên bầu trời hiện ra một cảnh tượng hư ảo, sông và núi xuất hiện ngay trên cây kích, giống như thiên thạch đang rơi xuống, va chạm ngay tại hiện trường.

Bùm!

Vào thời điểm hai nguồn năng lượng như núi và sông va chạm vào nhau, lúc này toàn bộ không gian nhanh chóng bị bóp méo và vỡ vụn, trên không trung xuất hiện một lỗ đen không gian cực lớn, sau đó một lực hút cực lớn truyền từ lỗ đen không gian ra khu vực xung quanh. Hút hết năng lượng ở xung quanh vào bên trong.

Thời điểm tôi nhìn thấy lỗ đen không gian này, cả cơ thể của Thẩm Vô Phỉ và tôi bắt đầu không ngừng lui về phía sau tránh đi.

Cứ như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tên Thẩm Vô Phỉ này vẫn luôn ở thế thượng phong, hiện tại tôi đã dùng đến cả Cuồng Thần Nộ rồi, tôi nghĩ như vậy đã đủ mạnh rồi. Vừa đáp xuống đất, Thẩm Vô Phỉ ở trước mặt hắn bước lên một bước dài, bóng người hắn thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng quỷ dị. Nhìn thấy cảnh này, trái tim của tôi khẽ chùng xuống, nhanh chóng chuyển động Hắc U trường kích. Trên bầu trời, vô số hư ảnh của những chiếc kích dài xuất hiện.

Dường như quấn lấy cả người của Thẩm Vô Phỉ vào giữa, thấy Thẩm Vô Phỉ đang tiến đến trước mặt mình, những hư ảnh kích đó lập tức nhào về phía Thẩm Vô Phỉ.

"Phục Ma kích!"

Hàng loạt chiếc kích hư ảnh rơi xuống, nhưng mỗi bóng ma không phải ảo ảnh mà là mang theo một sức mạnh tấn công thực sự, trường kích xoay tròn trong tay Thẩm Vô Phỉ, hình thành một cơn bão trên không.

Chiếc kích đang quay trên tay Thẩm Vô Phỉ, ngay lập tức đánh bật những cây kích hư ảnh ra.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử tôi co rút lại, cả người lao ra, nhấc lên trường kích trong tay đâm tới.

"Một kích, diệt quỷ thần!"

Phía trên bầu trời, những chiếc kích hư ảnh bị ngưng hình tại chỗ, chúng giằng co, nhe răng múa vuốt, như thể bị một sức mạnh đáng sợ khóa chân, trong giây phút tiếp theo chúng sẽ hoàn toàn tan nát lại vậy.

Trường kích lao về phía trước, đòn tấn công nhanh chóng phá gió lao đến, giống như một thiên thạch, rơi về phía trước Thẩm Vô Phỉ.

Sắc mặt Thẩm Vô Phỉ trầm xuống, lúc này hắn ta cũng đã hoàn toàn bước vào trạng thái chiến đấu, bạo phát sức mạnh trong cơ thể ra.

"Phá cho tôi!"

Tiếng gầm vang lên từ miệng Thẩm Vô Phỉ, cây trường kiếm trong tay hắn ta không hề báo trước đột nhiên đổi hướng lao thẳng về phía trước, đòn này vậy mà lại khiến lông mày của tôi cảm giác được có chút lành lạnh.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 584: Thiền Cảnh

[HIDE-THANKS]Tôi thầm kinh hãi trong lòng, bởi vì đòn tấn công của Thẩm Vô Phỉ trông cực kỳ bình thường, nhưng từ đòn tấn công này, tôi lại cảm nhận được một loại sức mạnh khiến tim người khác không khỏi đập mạnh.

Điều này chứng tỏ đòn tấn công này chỉ có vẻ ngoài bình thường, nhưng thực chất lại là một chiêu giết người bí mật.

Dưới đòn tấn công của thanh trường kích, tôi thấy đòn tấn công của mình giống như một tờ giấy mỏng, bị cắt nát thành từng sợi một. Cuối cùng, cây kích trực tiếp va chạm với Hắc U trường kích. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy Hắc U trường kích trong tay mình đột nhiên bắt đầu run lên.

Tần suất của cơn chấn động này khá cao, sức mạnh khủng bố truyền đến lòng bàn tay tôi, cảm giác tê dại khủng khiếp lan ra cả hai cánh tay của tôi.

Cảm nhận được tình hình này, có thể nói tôi vô cùng bàng hoàng.

Bây giờ Huyền Vũ khí trên người tôi đã hoàn toàn bộc phát ra rồi, nhưng tên Thẩm Vô Phỉ này lại vẫn có thể làm cánh tay tôi tê dại lâu như vậy?

Vào lúc này, vô số Huyền Vũ khí nhanh chóng vây đến cánh tay của tôi, xua tan cảm giác tê liệt này.

"Thế nào? Chiêu này, gọi là Phá, có thể phá vỡ mọi thứ."

Một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ trong miệng Thẩm Vô Phỉ trước mặt, nghe vậy trong lòng tôi có hơi sửng sốt, tên này thật là quá kiêu ngạo.

Có thể phá vỡ mọi thứ á?

"Là nó sao?"

Tôi thở ra một hơi, sau đó một làn sóng sức mạnh bắt đầu lan ra xung quanh. Sát Khí Bốn Mùa rất nhanh liền vây lấy toàn bộ bên trong võ đài. Cảm nhận được sức mạnh này, khóe miệng Thẩm Vô Phỉ trước mặt thoáng chốc trở nên nghiêm nghị.

Nhưng tên này lại không hề né tránh, vào lúc này, hắn lại chậm rãi nhắm mắt lại.

"Đây chính là thứ khiến Quan Sâm thua đấy à? Ẩn giấu rất tốt, thậm chí không thể phát hiện ra được, có chút thú vị đấy."

Tên đó nhàn nhạt nói. Nghe thấy những lời này, tôi ngẩn cả ra, tên này thực sự không phải tự tin bình thường đâu, hắn rõ ràng biết Quan Sâm thua dưới Sát Khí Bốn Mùa thế mà khi cảm nhận được sức mạnh của Sát Khí Bốn Mùa vẫn không chút sợ hãi.

Ngọn lửa bao trùm lấy cơ thể tôi, đồng thời trên võ đài cũng hiện lên một màn sương mờ ảo, có thể nhìn thấy lờ mờ những giọt nước trong sương mù đã bắt đầu dần biến thành băng tuyết. Sức mạnh băng khiến lòng người sợ hãi kia vào lúc này nhanh chóng tăng lên.

Phóng về Thẩm Vô Phỉ đang đứng ở giữa, đôi mắt nhắm nghiền của Thẩm Vô Phỉ khẽ mở ra, trường kiếm trong tay bắt đầu vang lên âm thanh vù vù. Khoảnh khắc tiếp theo, cây kích trong tay hắn ta đâm về phía trước.

"Phá!"

Ngay lúc ấy, lớp băng tuyết vừa hình thành trên mặt đất trực tiếp xuất hiện vết nứt, bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

"Tôi nói rồi mà, nó có thể phá vỡ mọi thứ."

Thẩm Vô Phỉ trầm giọng nói, nhìn thấy lớp băng tuyết xung quanh sụp đổ, tôi cũng có chút không thể tin được, đạo pháp của tên này sao lại quỷ dị như vậy chứ?

Ngay đến Sát Khí Bốn Mùa mà nó cũng có thể dễ dàng phá vỡ như vậy?

"Tôi nghe nói trong Vực Cảnh mỗi cường giả sẽ có một giới của riêng mình. Trong giới đó, tôi chính là trời!"

"Cái thứ này của cậu, chắc vẫn chưa đạt được cảnh giới gì nhỉ?"

Thẩm Vô Phỉ dường như vẫn còn cảm nhận được sức mạnh của Sát Khí Bốn Mùa. Nghe những lời này của hắn ta, tôi biết rằng hắn ta rõ ràng không sợ Sát Khí Bốn Mùa. Tôi không có ý định trì hoãn thời gian với hắn ta, lập tức song về hướng Thẩm Vô Phỉ.

Trong phút chốc, tôi tiến đến trước mặt hắn ta, đâm Hắc U trường kích xuống.

Cây kích trong tay Thẩm Vô Phỉ nhẹ nhàng đâm về phía tôi, lúc này tôi mới kinh hãi phát hiện rằng Thẩm Vô Phỉ vào lúc này dường như đã bước vào một trạng thái rất kỳ lạ, cảm giác của hắn ta đối với mọi vật xung quanh đã đạt đến đỉnh điểm rồi.

Lý do khiến hắn có thể đột phá bất kỳ đạo pháp nào dễ dàng như vậy không phải vì đạo pháp của tên này rất mạnh, mà là sau khi bước vào trạng thái kỳ quái này, tên này dường như có thể rất nhanh tìm ra sơ hở của bất cứ thứ gì.

Tìm ra được sơ hở, cộng thêm sức mạnh đáng sợ của mình, thì bất kỳ đạo pháp nào hắn ta dường như đều có thể phá vỡ rất đơn giản.

Bây giờ, bị bao bọc bởi sát khi bốn mùa, hắn ta dường như vẫn đang cẩn thận cảm nhận nó, tôi nghĩ rằng e là tên này đang muốn lĩnh ngộ Sát Khí Bốn Mùa.

Tôi cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài thêm thời gian với Thẩm Vô Phỉ nữa, nếu tiếp tục trì hoãn sẽ khá bất lợi cho tôi.

Tôi thậm chí còn nghĩ, đến lúc đó, Sát Khí Bốn Mùa của tôi sẽ không có chút ảnh hưởng gì đến tên này.

Nhận biết được tình hình này, tôi tất nhiên muốn tìm cách kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.

"Một kích, Nát Tinh Tú."

Khí tức ở trên trường kích một lần nữa dâng lên cao, chiêu thức thứ tư của Chiến Thần Kích pháp, cũng là chiêu thức mạnh nhất của Chiến Thần Kích mà đệ tử của Chiến Thần điện có thể chạm tới.

Ngôi sao tản phát ra ngoài, mà trên ngôi sao ấy đang ấp ủ một sức mạnh huỷ thiên diệt địa. Thẩm Vô Phỉ hơi ngước lên nhìn lên trên đỉnh đầu ta, sau khi hấp thu rất nhiều năng lượng chung quanh, ngôi sao dường như đã biến lớn lên rất nhiều.

Sau khi ngôi sao khổng lồ hình thành, nó ngay lập tức lao xuống hướng của Thẩm Vô Phỉ.

Tuy nhiên, đối mặt với đòn tấn công khổng lồ này, cả khuôn mặt Thẩm Vô Phỉ không chút cảm xúc, trường kiếm trong tay vẫn ở trạng thái ban đầu, sau đó lập tức đâm thẳng về phía trước.

Nhìn cảnh này, trái tim tôi hơi chùng xuống, bởi vì lúc nhìn thấy cây kích này, tôi thậm chí đã đoán được đòn tấn công của mình vẫn không thể đe dọa đến Thẩm Vô Phỉ. Quả nhiên, ngay vào lúc ý nghĩ này nảy sinh trong lòng tôi, tôi nhìn thấy thanh trường kiếm trong tay Thẩm Vô Phỉ đâm vào vì sao kia, trong khoảnh khắc đó, ngôi sao nứt ra từng mảnh, rồi biến thành vô số mảnh vỡ năng lượng bay tứ tung bốn phía.

Mà lực va chạm cực lớn này cũng đánh văng cả người của tôi bay ra ngoài, thậm chí lúc văng ra tôi còn phun ra một ngụm máu.

Không còn cách nào khác, bất kì sức mạnh nào đối chọi với tên này đều chẳng có tác dụng.

"Đây là.. Thiền Cảnh?"

Vào lúc này, các trưởng lão trên đài cao đều lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng, đôi mắt đục ngầu của bọn họ dường như loé lên ánh sáng chói mắt.

Lúc này, đến cả con ngươi của Chiến Thương Khung cũng hơi co lại.

"Tên tiểu tử Vô Phỉ này, vậy mà lại bước vào Thiền Cảnh rồi sao?"

"Trong Chiến Thần điện chúng ta, cậu ta có lẽ là người thứ hai chưa đạt đến cảnh giới Thần Hợp lại bước vào được Thiền Cảnh."

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng của Phó Điện chủ, đồng thời trong giọng nói của ông ta cũng ẩn chứa một chút ngạc nhiên và phấn khích.

Bởi vì biểu hiện của Thẩm Vô Phỉ đã nói với ông ta rằng từ đây Chiến Thần điện sẽ có một người cấp siêu đẳng với năng lực khủng khiếp, đến lúc đó, vị trí của Chiến Điện ở thượng giới sẽ được ổn định.

Mà từ câu nói của phó Điện chủ, Thẩm Vô Phỉ vậy mà chỉ là người thứ hai tiến vào Thiền Cảnh?

Mọi người có mặt đều biết rằng, người đầu tiên đã chết.

Anh ta chính là Chiến Vô Địch hai trăm năm trước, nhưng khi những người trong Chiến Thần điện nghe được tin tức này, thì Chiến Vô Địch đã chết mất rồi.

Mà tin tức này, lại do chính Chiến Thương Khung sau này kể lại.

Chiến Vô Địch, 18 tuổi đã đạt cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, lĩnh ngộ được Thiền Cảnh, nếu không anh ta cũng không thể tự mình tiêu diệt một môn phái ở hạ giới.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 585: Phá Trán Bách Xuất

[HIDE-THANKS]Trước những lời bàn tán xì xào xung quanh, Nhị Thần Tướng chỉ cười trừ không nói gì.

Thiền Cảnh là một cảnh giới khá huyền bí, và đó cũng là một trong những điều kiện để bước vào Vực Cảnh.

Những cao thủ sau khi bước vào Vực Cảnh thì xung quanh sẽ hình thành nên một giới, mà ở đó, họ là bất khả chiến bại, tất nhiên sau khi mọi người cùng đạt đến cảnh giới giống nhau, thì trong Vực Cảnh vẫn sẽ phân ra kẻ yếu kẻ mạnh.

Cảnh giới của mỗi người có thể giống cũng có thể khác nhau, đều thông qua sự lĩnh ngộ của chính bản thân về thiên địa, từ đó kết hợp những lĩnh ngộ này lại cô đọng thành thế giới của chính mình. Mà Thiền Cảnh, cũng là một loại lĩnh ngộ.

Bình thường đa số những người đã đạt đến cảnh giới Thần Hợp thì mới thử tiếp xúc Thiền Cảnh, khi đạt được cảnh giới Thần Hợp thì thần hồn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, giao tiếp với thiên địa cũng trở nên nhạy bén hơn.

Như vậy, khả năng lĩnh hội Thiền Cảnh cũng lớn hơn. Thế nhưng chưa tiến vào cảnh giới Thần Hợp đã có thể lĩnh ngộ được Thiền Cảnh thì chỉ có cao thủ có thiên phú mới làm được.

Lúc này, tôi lui về sau, bởi vì tôi phát hiện ra, cho dù đòn tấn công của tôi có xảo quyệt đến đâu thì cũng sẽ bị Thẩm Vô Phỉ trước mặt phá vỡ. Đôi mắt hắn ta cực kỳ sắc bén, trông giống như chỉ trong vài giây hắn ta lập tức có thể tìm ra được sơ hở trong đòn tấn công của tôi vậy.

Điều này khiến tôi nghĩ, nếu thực lực của tôi không đủ hoàn toàn đè bẹp tên Thẩm Vô Phỉ thì tên này chẳng phải là bất khả chiến bại sao?

Tôi phải thừa nhận rằng trong những người cùng lứa tuổi thì Thẩm Vô Phỉ trước mặt tôi là đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp, dù ở khía cạnh nào thì tên này cũng mạnh hơn tôi nghĩ nhiều.

"Thiền Cảnh này của tôi tên là Phá Trán Bách Xuất (*). "

(*) Phá Trán Bách Xuất: Nghĩa là sơ hở chồng chất.

Lúc này, Thẩm Vô Phỉ ở trước mặt nhìn tôi, thấp giọng nói.

Nghe những lời này của Thẩm Vô Phỉ, tôi ngây cả người.

"Đại ca ca, Thiền Cảnh chính là bí mật của Vực Cảnh, lúc này em không thể giải thích rõ cho anh, sau khi tiến vào Thiền Cảnh, có thể biến hóa thần thông, thậm chí khi ở trong Vực Cảnh còn kinh khủng."

Cùng lúc đó, tiếng giải thích của Huyên Nhi vang lên trong đầu tôi, nghe xong lời giải thích của Huyên Nhi, tôi nhìn tên Thẩm Vô Phỉ trước mặt, trong lòng lại chấn động.

Theo lời của Huyên Nhi, tôi biết rằng Thiền Cảnh là một loại năng lực lĩnh ngộ rất khủng khiếp, mà bây giờ Thẩm Vô Phỉ lại đã lĩnh ngộ được Thiền Cảnh rồi.

"Đại ca ca, nếu em không nhìn nhầm thì Thiền Cảnh của người này có thể giúp hắn ta tìm được sơ hở của đối phương, tiếp tục luyện thêm thì có thể rất nhanh tìm được sơ hở của đối phương, hơn nữa còn có thể từ đó phản công lại."

Huyên Nhi như một cô quân sư nhỏ của tôi, bây giờ đang truyền bá kiến thức cho tôi. Nghe vậy, tôi càng thêm sửng sốt, tên Thẩm Vô Phỉ vậy mà lại lĩnh ngộ được Thiền Cảnh lợi hại như vậy.

Theo Huyên Nhi nói thì Thẩm Vô Phỉ đã bước vào Vực Cảnh, mà Phá Trán Bách Xuất này cũng đã tiến vào Vực Cảnh, trong giới của anh ta, có thể nhìn thấy tất cả mọi sơ hở.

Chỉ cần có thể nhìn ra chính xác sơ hở của đối thủ, vậy thì không phải mọi đòn tấn công của đối thủ đều vô dụng sao?

"Huyên Nhi, có cách nào để đối phó với Thiền Cảnh này không?"

Tôi nhìn Thẩm Vô Phỉ trước mặt, hắn bây giờ giống như đang chờ tôi ra tay tấn công, bởi vì Thiền Cảnh của hắn chủ yếu phá bỏ đòn công kích của tôi, mà hắn ta thực ra cũng rất muốn công kích tôi, trên phương diện tinh thần công kích tôi!

Vì Huyên Nhi biết rất nhiều thứ nên tôi cũng muốn xem liệu Huyên Nhi có thể tìm ra cách giải quyết hay không. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Huyên Nhi nói với tôi: "Đại ca ca, Thiền Cảnh khó mà bị thứ khác áp chế được, trừ phi anh cũng vào được Thiền Cảnh."

Nghe xong câu nói của Huyên Nhi, tôi không khỏi cảm thấy có chút buồn rầu, tôi mới chỉ nghe Huyên Nhi nói vài câu về Thiền Cảnh thôi mà, mới chỉ hiểu sơ sơ thôi, làm sao mà lĩnh ngộ ra dễ vậy được.

Tôi tin rằng Thẩm Vô Phỉ cũng đã mất một thời gian dài để lĩnh hội Thiền Cảnh, tôi chắc chắn đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về Thiền Cảnh. Tôi không ngờ tên Thẩm Vô Phỉ này lại vượt xa người cùng trang lứa nhiều như vậy.

"Nếu cậu không ra tay, vậy thì để tôi."

Vào lúc này, Thẩm Vô Phỉ ở trước mặt nhìn thẳng tôi, ngay lúc tôi nghe thấy lời này, khí tức trên cơ thể tôi lập tức trầm xuống, bây giờ tôi dường như không còn lựa chọn nào khác. Tôi thu lại Hắc U trường kích sau đó nhảy vọt về phía trước.

Trên người tôi, một cỗ khí tức bắt đầu nhanh chóng lao về phía trước mặt, bóng dáng Huyền Vũ sau lưng tôi lúc này cũng dần dần rõ ràng rắn chắc hơn, toàn bộ bóng dáng to lớn kia nhào về phía đối phương áp xuống.

Tôi thấp giọng gầm lên một tiếng, nắm đấm trực tiếp hướng về phía Thẩm Vô Phỉ giáng xuống, trên không trung lập tức ngưng tụ một áp lực hùng vĩ. Tôi chắc chắn cho dù đối diện với tôi là cao thủ Thần Hợp nửa bước thì cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, Thẩm Vô Phỉ đối diện vẫn có vẻ mặt bình thản, hắn ta như thể chẳng thèm để ý đến đòn tấn công của tôi vậy.

Thanh trường kích trên tay hắn ta cũng bắt đầu ngưng tụ khí tức, đây là để ngay khi nhìn thấy được sơ hở của tôi sẽ công kích đây mà.

"Chiêu này của cậu, có đến tận năm chỗ sơ hở đấy."

Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt lại phát ra từ miệng Thẩm Vô Phỉ, nghe thấy giọng nói của tên này, toàn thân tôi run lên, hắn thật sự đã nhìn ra năm sơ hở trong chiêu Huyền Vũ thất thức của tôi sao?

Làm sao có thể?

Ngay cả bản thân tôi cũng chỉ biết ba sơ hở, hơn nữa với thực lực này, đôi khi tôi thực sự không có nhiều thời gian để nghĩ đến việc quan sát tìm ra các sơ hở.

Bởi vì cho dù có kịp thời phát hiện ra sơ hở, cũng không có cách nào phản ứng nhanh như vậy, nhưng đối với Thẩm Vô Phỉ, người đã lĩnh ngộ được Thiền Cảnh thì lại hoàn toàn khác. Tốc độ phát hiện sơ hở của hắn ta rất nhanh, vậy nên hoàn toàn đủ thời gian để phản ứng lại.

Mắt tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Vô Phỉ trước mặt, trường kích của anh ta đâm về phía tôi. Thấy vậy, bóng dáng tôi trực tiếp biến mất trong không trung.

Sự kinh hãi bao trùm toàn bộ võ đài theo hình dáng tôi biến mất cũng lập tức biến mất theo, lông mày của Thẩm Vô Phỉ khẽ cau, cây trường kích trên tay hắn ta cũng được thu lại.

Lúc này, bóng dáng của tôi xuất hiện trong khoảng không ngay sau lưng Thẩm Vô Phỉ, dùng chiêu thức tương tự tấn công xuống Thẩm Vô Phỉ, nhưng Thẩm Vô Phỉ vẫn không phản ứng nhiều với thủ đoạn này của tôi, vẫn điềm nhiên như cũ nhìn tôi.

"Vô dụng thôi, tốc độ của cậu so với Thiền Cảnh của Phá Trán Bách Xuất thì chẳng là gì cả."

"Lần này, cậu có bốn điểm sơ hở."

Thẩm Vô Phỉ tiếp tục lên tiếng, và vào khoảnh khắc hắn ta cố gắng đâm cây trường kích trong tay lần nữa, tôi lại biến mất trước mặt Thẩm Vô Phỉ.

Thẩm Vô Phỉ không hề ngạc nhiên với thủ đoạn này của tôi. Đối với hắn mà nói, hắn ta chỉ cần đứng tại chỗ, chờ tôi tấn công, sau đó hắn ta sẽ có thể nhìn thấy sơ hở trong đòn tấn công của tôi từ đó phản kích lại.

Khách quan mà nói, hắn ta không cần tiêu hao chút năng lượng nào.

Mà tôi thì liên tục thay đổi hướng, thậm chí rút lui các đòn tấn công từng lần một. Đối với tôi, nó tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

"Cậu nghĩ cứ lãng phí thời gian như vậy có thú vị không hả?"

Thấy tôi vẫn đang né tránh, tấn công từ một góc độ khác, Thẩm Vô Phỉ có chút mất kiên nhẫn lên tiếng.

"Sao hả? Tôi thấy nó rất thú vị đấy chứ."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 586: Lệnh Bài Trưởng Đệ Tử

[HIDE-THANKS]Một giọng nói vang lên sau lưng Thẩm Vô Phỉ, sau đó bóng dáng của tôi đột nhiên xuất hiện sau lưng Thẩm Vô Phỉ.

Ngay khi nghe thấy giọng nói của tôi, thanh trường kích trong tay Thẩm Vô Phỉ lại đâm về phía tôi. Lần này, tôi có thể cảm nhận được động tác của Thẩm Vô Phỉ rõ ràng nhanh hơn, bởi vì hắn ta không muốn để tôi có cơ hội trốn đi nữa.

Tuy nhiên, vào lúc cây trường kích đâm ra từ tay Thẩm Vô Phỉ, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.

"Làm sao có thể?"

Vẻ mặt hắn ta kinh hãi, ánh mắt nhìn tôi đầy hoài nghi, thấy vẻ mặt này của Thẩm Vô Phỉ, tôi khẽ mỉm cười: "Cái này thì tôi phải cảm ơn anh rồi, lần lượt giúp tôi tìm ra sơ hở trên người mình, như vậy tôi mới có thể tránh đi những sơ hở đó rồi."

Ban nãy, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, lúc đó tôi đã quá tuyệt vọng, mặc dù không biết phương pháp này có dùng được không, nhưng dù sao tôi cũng phải thử.

Thẩm Vô Phỉ nói với tôi rằng hắn ta nhìn thấy năm sơ hở trên người tôi, mà cho dù có bao nhiêu sơ hở đi nữa, hắn ta cũng chỉ có thể chọn một khuyết điểm để tấn công tôi.

Vậy thì Thẩm Vô Phỉ có thể được coi là người giúp cho tôi biết những khuyết điểm trên cơ thể mình.

Sau đó, khi tôi thay đổi vị trí của mình và xuất hiện, tôi đã che giấu một sơ hở của bản thân, mà sơ hở mà hắn ta có thể nhìn ra là một sơ hở khác.

Cứ như vậy, bằng cách này, sau năm lần thay đổi liên tục, tôi đã tránh được cả năm sơ hở trên người bản thân.

"Cậu mỗi lần đều thay đổi vị trí là để tôi tự mình giúp cậu tìm ra sơ hở sao?"

Lúc này, sắc mặt của Thẩm Vô Phỉ có chút khó coi. Hắn ta không ngờ rằng Phá Trán Bách Xuất mà hắn ta tự hào sẽ bị tôi lợi dụng. Tất nhiên, ban nãy tôi không hề chắc cách này có tác dụng hay không, chỉ mang ý định thử mà thôi.

Bây giờ xem ra, cách này thực sự rất hữu ích. Lúc này, khí tức trên người tôi tiếp tục tăng lên.

"Huyền Vũ thất thức! Huyền Vũ Khiếu Thiên!"

Tôi gầm lên một tiếng trầm thấp, nhìn Thẩm Vô Phỉ rồi giơ quyền lên lao về phía hắn ta. Trên nắm đấm của tôi vào lúc này đột nhiên xuất hiện bóng dáng khổng lồ của Huyền Vũ, lao thẳng về phía Thẩm Vô Phỉ.

Sắc mặt Thẩm Vô Phỉ nặng nề, thanh trường kích trong tay hắn ta bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt sau đó cũng lập tức nhào về phía Huyền Vũ.

Tôi hít một hơi thật sâu, tôi biết rằng nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này, sẽ rất khó để đánh bại Thẩm Vô Phỉ một lần nữa, bởi vì tôi chỉ có thể lợi dụng Phá Trán Bách Xuất Thiền Cảnh của hắn ta một lần duy nhất.

Lần tiếp theo, Thẩm Vô Phỉ sẽ không bao giờ cho tôi một cơ hội như vậy nữa, mà sẽ soi ra hết tất cả sơ hở của tôi từng lần một.

Vì vậy, đối với cơ hội này, tôi sớm đã chuẩn bị đầy đủ.

"Dị Long Kinh, Hóa Long!"

Ngay khi tôi vừa hét ra, một luồng sáng vàng bắt đầu xuất hiện từ khắp người tôi. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi dường như bị ánh sáng vàng ấy bao lấy.

Cùng lúc đó, phía trước vang lên tiếng động lớn, đòn tấn công của Thẩm Vô Phỉ va chạm với Huyền Vũ của tôi gây ra một âm thanh khiến màng nhĩ của người ta đau đớn.

Gào!

Sau một tiếng gầm lớn vang lên, bóng dáng một con rồng màu vàng đột nhiên từ không trung lượn qua, sắc mặt vừa mới bình tĩnh lại của Thẩm Vô Phỉ hắn vừa mới ổn định lại, bây giờ lại có chút đỏ lên. Ngay lúc này, hắn ta cảm nhận được có một nguồn sức mạnh cực lớn đang lao về phía hắn.

Bóng dáng của một con rồng không ngừng phóng to lên trong mắt hắn, hắn vẫn nhìn ra được sơ hở trong chiêu này, tuy rằng chỉ có hai chỗ, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì ban nãy va chạm với đòn tấn công kia đã làm khí tức hắn loạn cả lên. Thế nên, hắn không thể nào ngưng tụ đủ năng lượng để phá giải đòn tấn công này.

Có lúc, ngay cả khi ngươi đã nhìn ra được sơ hở, nhưng sức lực của ngươi quá yếu thì cũng không có cách nào phá giải được sơ hở này.

Cuối cùng, Thẩm Vô Phỉ khoanh tay bắt chéo trường kích trước mặt mình, mà con rồng kia cũng lao thẳng vào phía trên hai vai của Thẩm Vô Phỉ.

Khoảnh khắc cỗ sức mạnh chấn động trực tiếp đè ép lên cơ thể Thẩm Vô Phỉ, hắn ta giống như một con diều giấy gãy, bị đánh văng ra ngoài.

Con rồng màu vàng kia vẫn đứng im tại chỗ, rồi sau đó dần dần hiện ra hình dáng của người bên trong.

Thân ảnh của Thẩm Vô Phỉ bay về phía mép võ đài, lần này bóng dáng của hắn trực tiếp rơi xuống khỏi võ đài. Sau khi đứng vững lại, Thẩm Vô Phỉ có chút sững sờ, đứng ngơ ra như trời trồng.

Xung quanh rất yên tĩnh không hề có một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được âm thanh một cây kim rơi xuống.

Trên đài cao, rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào võ đài, bởi vì cảnh tượng trước mắt thực sự khiến bọn họ hết sức kinh ngạc.

Mới vài phút ban nãy thôi, Thẩm Vô Phỉ rõ ràng là người chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng cú lội ngược dòng vào lúc này thực sự khiến bọn họ không ngờ được.

"Vô Phỉ sư huynh.. thua rồi sao? Tôi có bị hoa mắt không vậy?"

Cuối cùng, một giọng nói rất nhỏ vang lên từ trong đám đông, phá vỡ sự im lặng, mặc dù giọng nói của hắn ta rất nhỏ, thậm chí chỉ đang tự hỏi chính mình, thế nhưng mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng.

Đặc biệt là Nhị Thần Tướng, lúc này sắc mặt của ông ta không ngừng co quắp, hai tay nắm chặt tay vịn trên ghế ngồi, để lại một dấu tay có thể thấy rõ.

"Ha ha, cậu thắng rồi đấy."

Lúc này, Thẩm Vô Phỉ đang đứng trên mặt đất bên dưới cười gượng một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn về người đang đứng trên võ đài.

Đối mặt với sự rộng lượng của Thẩm Vô Phỉ, tôi hít một hơi thật sâu, tảng đá vốn đang đè trên đầu lúc này hoàn toàn được buông xuống.

"Thắng thì tôi nhận, nhưng tôi vẫn phải nói, anh quá bất cẩn."

Tôi ôm quyền chào Thẩm Vô Phỉ, phải thừa nhận với sức mạnh của Thẩm Vô Phỉ, tôi thắng được là bởi vì hắn ta quá chủ quan, bất cẩn, mà tôi thì lại thích dùng những chiêu xảo quyệt.

Nếu trận chiến này là một trận chiến sinh tử thì chắc chắn tôi và Thẩm Vô Phỉ sẽ không dễ dàng phân định thắng bại như vậy.

Nhưng quy tắc là quy tắc.

Bây giờ Thẩm Vô Phỉ đã bị tôi đánh văng xuống khỏi võ đài, điều đó chứng tỏ rằng hắn ta đã thua rồi.

"Cuộc đấu giành chức trưởng đệ tử, người chiến thắng, Trần Vô Kị!"

Trưởng lão chủ trì đứng thẳng người dậy, quét mắt một vòng xuống bên dưới, cuối cùng, tiếng nói của ông ta vang vọng ra, tựa như truyền thẳng vào trong tai từng người một. Nghe vậy, đám đệ tử Chiến Thần điện phía dưới sốc toàn tập.

Thậm chí bắt đầu bàn tán thảo luận.

"Từ nay về sau, Trần Vô Kị sẽ là trưởng đệ tử của thế hệ đệ tử Chiến Thần điện này."

Vào lúc này, Điện chủ người từ nãy đến giờ chưa nói gì nhiều đã đứng dậy, chắp tay sau lưng, đôi mắt ưng quét xuống bên dưới, ngay lúc đó cảm giác giống như có một áp lực vô hình bao vây cả hiện trường.

Loại cảm giác đó, như thể có sẵn trong cơ thể mình vậy, không phải vị Điện chủ kia cố ý phát ra.

Nói xong, Điện chủ vừa vung tay một cái, tôi thấy ngay có một cái thẻ bài đang bay về hướng của tôi, tôi cũng không từ chối, trực tiếp vươn tay bắt lấy tấm thẻ bài ấy.

"Đây là lệnh bài trưởng đệ tử. Từ giờ trở đi, cậu có thể huy động tất cả tài nguyên có lợi cho cậu trong Chiến Thần điện này."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 587: Bái kiến Đại sư huynh

[HIDE-THANKS]Trên tấm lệnh bài có khắc hai chữ "Chiến Thần", mà mặt sau cũng có hai chữ "Thủ Lĩnh", lệnh bài có màu vàng đồng, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác rất xưa cổ.

Đây chính là lệnh bài trưởng đệ tử sao?

Hiện tại khi tôi đã đoạt được nó vào tay mình, trong lòng tôi lại có vài phần cảm xúc hỗn độn. Vào lần đầu tiên tiếp xúc với sư phụ, có thể coi đó là lúc tôi có một chút liên hệ với Chiến Thần điện.

Lúc đó tuy sư phụ rất nghiêm khắc nhưng lại cho tôi một cơ hội để giữ lấy Chiến Thần Kích, lúc đó tôi chỉ mời vừa Thông Mạch mà thôi.

Tất cả điều này cứ như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Cùng lúc đó, ánh mắt của tôi nhìn về phía đài cao, dừng ở nơi mà Chiến Thương Khung đang đứng, trước ánh nhìn của mọi người tôi cúi gập người vái ông một lạy, cái vái lạy này thay cho tất cả những lời mà tôi muốn nói với ông.

Ngẩng đầu lên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên khuôn mặt nghiêm túc ấy lộ ra một nụ cười thật sự phát ra từ trong tim.

Sau đó, tôi quay đầu nhìn xuống bên dưới. Ở đây hầu như toàn bộ đều là đệ tử trẻ tuổi của Chiến Thần điện, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm tôi, một số người trong số họ còn có vẻ hơi sững sờ, mà đa số ánh mắt tôi nhìn thấy lại mang đầy sự hoài nghi. Thực ra, trong trận chiến vừa rồi, ai có con mắt tinh tường cũng có thể thấy rằng phần thắng của tôi có chút lợi dụng thủ đoạn bất chính nên mới thắng được, cũng là do Thẩm Vô Phỉ quá bất cẩn.

Nhìn thấy ánh mắt của những người này, tôi khẽ mỉm cười, tôi biết chính xác những người này đang nghĩ gì.

Tôi ngửa tay ra, trên tay tôi xuất hiện một cây kích, thân kích màu đen, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy rằng có ánh lên vài đường vân màu vàng kim lấp ló.

"Đã từng có rất nhiều người cho rằng tôi không xứng đáng có được nó."

"Ngay cả khi nó đã nhận tôi làm chủ nhân, vào ngày tôi bước vào trong Chiến Thần điện, những gì tôi thấy là những đôi mắt đầy sự nghi hoặc."

"Vì vậy, trong trận chiến tôi cố ý không sử dụng Chiến Thần Kích dù chỉ một lần, chỉ để cho mọi người thấy rõ, tôi có thể khiến nó nhận tôi làm chủ nhân vậy thì tôi cũng có thể thuyết phục được mọi người."

Vừa dứt lời, tôi vận tất cả lượng linh khí trong cơ thể dồn về phía Chiến Thần Kích. Ngay giây sau, bên trên Chiến Thần Kích bộc phát ra một nguồn chiến ý cuồn cuộn chíu thẳng lên trời.

Chiến ý đáng sợ này ngay lập tức tràn ngập cả võ đài.

"Cậu cho rằng cậu thật sự là đối thủ của Vô Phỉ sư huynh sao? Chỉ là do cậu giỏi dở trò thôi."

Ngay lúc tôi vừa dứt lời, bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng hét nghiêm nghị, tôi nhìn xuống bên dưới mới phát hiện người đang nói không phải ai khác, mà chính là Đỗ Hoài Ngọc.

Tên này e rằng vẫn còn oán hận tôi vì đã bị tôi loại ở vòng ba.

"Thật sao? Anh nghĩ mình có thể thay mặt Thẩm Vô Phỉ nói câu này sao?"

Tôi tức giận nhìn chằm chằm phía dưới lời nói vừa rơi xuống, Đỗ Hoài Ngọc ngây ngốc cả ra, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không tìm được lí do gì để phản bác.

"Thua rồi cũng đã thua rồi. Không có lý do gì để gạt bỏ sự thật rằng tôi đã thua."

Đúng lúc này, Thẩm Vô Phỉ ở trước mặt tiến lên một bước, nói xong hắn ta ôm quyền, cúi mình hướng về phía võ đài

"Thẩm Vô Phỉ, bái kiến đại sư huynh!"

Thẩm Vô Phỉ vừa dứt lời, hiện trường đột nhiên náo động, tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Vô Phỉ. Một lúc sau, một giọng nói khác cất lên.

"Sở Lực, bái kiến đại sư huynh."

"Quan Sâm, bái kiến đại sư huynh."

Ngay khi từng tiếng hô truyền ra, càng lúc càng nhiều người trong quảng trường diễn võ hô theo.

"Bái kiến đại sư huynh."

Cuối cùng, mọi người cùng đồng thanh hô vang lên, nhìn những bóng người phía dưới đang cúi đầu về phía mình, tôi biết rất nhiều người trong số họ hẳn vẫn có chút không tin tưởng tôi.

Bởi vì theo họ nghĩ thì, mặc dù tôi đã thắng Thẩm Vô Phỉ, nhưng sức mạnh của Thẩm Vô Phỉ vẫn cao hơn tôi.

Nhưng một trăm câu giải thích cũng không thể bằng một lần hành động thật chứng minh cho họ thấy.

* * *

Trên Thương Khung Phong, tôi từ từ mở mắt ra trong phòng của mình, với sự giúp đỡ của sư phụ, di chứng ba ngày đã giảm xuống còn nửa ngày, đương nhiên không phải mỗi lần dùng Cuồng Thần Nộ đều có thể gặp may mắn như vậy.

Sau khi khí tức trong cơ thể hồi phục, tôi cảm nhận được ngoài sân có một luồng khí tức, thế là tôi liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

"Sư phụ, người lại ở bên ngoài chờ con rồi."

Tôi bước ra khỏi phòng, vội vàng đến sau lưng Chiến Thương Khung cúi người hành lễ với ông.

"Thế nào rồi, cơ thể ổn cả rồi chứ?"

Chiến Thương Khung quay lại nhìn tôi với nụ cười trên môi, có thể thấy rằng tâm trạng ông ấy không tệ.

"May mà có sư phụ, vốn dĩ di chứng của bí thuật này kéo dài tận ba ngày."

Tôi cười gượng một tiếng. Chiến Thương Khung khẽ gật đầu nói: "Ừm, bí thuật này tuy có thể nâng cao sức mạnh, nhưng cũng nên cẩn trọng. Nếu lỡ sau này lúc di chứng xuất hiện lại không có người đáng tin cậy bên cạnh, thì dù cho là một con dã thú cũng đủ lấy mạng của con rồi."

Nghe vậy, tôi gật đầu lia lịa.

"Nhân tiện, đây là phần thưởng còn lại của cuộc đấu này."

Lúc này, Chiến Thương Khung đưa cho tôi một nạp giới, ngoài lệnh bài, ngay từ đầu tôi đã có một số phần thưởng khác, chẳng hạn như Phá Cảnh đan, Dung Thần đan..

Tất nhiên, có cả đạo thuật nữa.

"Về phần đạo thuật thì không có ở đây. Bây giờ con đã có lệnh bài. Con bất cứ lúc nào cũng có thể vào trong Đạo Thuật Các để tìm bất cứ loại đạo thuật nào."

Lúc này, Chiến Thương Khung cũng lên tiếng nhắc nhở tôi.

"À đúng rồi, sư phụ, con vẫn là nên trả lại Hắc U cho người vậy."

Tôi nhanh chóng lấy Hắc U ra. Dù sao thì Hắc U này cũng là vũ khí của Chiến Thương Khung. Lúc trước ông chỉ là cho tôi mượn. Hơn nữa, đó là vì tôi không muốn dùng Chiến Thần Kích để chiến đấu. Bây giờ tôi xem như đã thành công lấy được quyền sử dụng Chiến Thần Kích rồi. Nếu như tôi đã có thể quang minh chính đại nắm giữ Chiến Thần Kích, vậy thì Hắc U có thể trở lại với chủ cũ rồi.

"Ừm, Hắc U cũng đã theo sư phụ nhiều năm như vậy, sư phụ cũng có chút không đành lòng giao cho tiểu tử ngươi."

Chiến Thương Khung cười khẽ, nhanh chóng nhận lấy Hắc U.

Lúc này, Chiến Thương Khung bảo tôi dưỡng thương cho tốt, nếu có vấn đề gì trong việc tu luyện thì hãy gọi ông ấy bất cứ lúc nào.

Tôi vẫn rất biết ơn về điều này, dù sao có câu nói hay rằng: "Sư phụ có thể dẫn ngươi đến tận cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do ngươi tự quyết định".

Nhưng đối với sư phụ của tôi, không tồn tại vấn đề này, chỉ cần tôi cần ông giúp, ông có thể chỉ điểm cho tôi bất cứ lúc nào.

"Sư phụ, con muốn hỏi ý kiến người một chuyện."

Lúc này tôi nhìn Chiến Thương Khung sau đó lên tiếng hỏi.

Chiến Thương Khung quay lại nhìn tôi, hỏi tôi có chuyện gì vậy?

"Sư phụ, người có nghe nói chuyện Thánh Tử của Vô Hoa cung muốn lấy vợ chưa ạ?"

Tôi nhìn sư phụ trước mặt hỏi, nghe xong câu hỏi của tôi, lông mày của Chiến Thương Khung khẽ cau lại: "Con muốn đến Vô Hoa cung?"

Cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu, nói ra tất cả những khúc mắc trong lòng, bởi vì đối với Chiến Thương Khung, tôi không có gì phải giấu giếm cả.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 588: Tin tức của Ân Đình Đình

[HIDE-THANKS]Nhìn thấy sư phụ trước mặt ngập ngừng không nói, tôi cũng đứng ở đó chờ, một lát sau nhìn thấy trên mặt sư phụ nở một nụ cười chua xót.

"Tiểu tử, con đừng nói với sư phụ là muốn xông vào Vô Hoa cung nha?"

Chiến Thương Khung nhìn tôi hỏi, nhưng tôi không hề trả lời lại câu hỏi này.

Dưới cái nhìn của sư phụ, cuối cùng tôi nhìn ông ấy và nói: "Sư phụ, nếu con thậm chí không thể bảo vệ những người con yêu thương thì dù sau này con có đạt đến Vực Cảnh hoặc mạnh hơn cũng có ích gì chứ?"

Câu này của tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nghe tôi nói vậy, sư phụ khẽ thở dài.

"Năm đó, trong bức thư Vô Địch để lại cho sư phụ cũng nói y như vậy."

Lúc này tôi mới biết rằng vì việc mình, làm sư phụ nhớ đến chuyện của Vô Địch sư huynh, tuy thực lực của Vô Địch sư huynh rất mạnh, nhưng anh ấy vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, vậy nên mới gặp phải chuyện bất hạnh.

Trên thực tế, bây giờ tôi cũng không khác gì, tôi biết rất rõ, vì sự an toàn của tôi, sư phụ không khuyến khích tôi mạo hiểm.

"Nhưng nếu con đã biết đến Vô Hoa cung thì cũng nên tìm hiểu nhiều hơn một chút. Thực lực của Vô Hoa cung tuy không bằng Chiến Thần điện, nhưng cũng gần như vậy, nhưng con phải biết rõ, tuy rằng hiện tại con là trưởng đệ tử của Chiến Thần điện, nhưng con vì một cô gái mà làm náo loạn lên với Vô Hoa cung thì có thể Chiến Thần điện sẽ không hỗ trợ con đâu."

Nghe những lời này của Chiến Thương Khung, tôi lại bắt đầu có chút do dự. Không phải tôi thất vọng, bởi vì thực ra, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tất cả những điều này.

Chỉ là tình huống mà sư phụ vừa nhắc đến, phải biết rằng nếu một môn phái này đấu với một môn phái khác, nếu không phải có thù hận thấu trời, thì không môn phái nào muốn xảy ra chuyện này.

"Sư phụ, thật ra con cũng đã sớm nghĩ tới tình huống này, nhưng có một số việc không thể trốn tránh, bởi vì nếu trốn tránh con sẽ hối hận cả đời."

Tôi nhìn Chiến Thương Khung trước mặt, ánh mắt hừng hực lửa cháy, lúc này ông ấy cũng đang nhìn tôi, hồi lâu sau, khóe miệng nghiêm túc hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Được, Chiến Thần điện không ủng hộ con, nhưng sư phụ sẽ hỗ trợ con."

Nghe những gì Chiến Thương Khung nói, tôi thầm sửng sốt.

"Sư phụ, như vậy không tốt lắm đâu?"

Dù sao, thân phận của ông khác với tôi, tôi chỉ là đồ đệ của Chiến Thần điện, còn ông là Đại Thần Tướng của Chiến Thần điện, phải biết rằng, địa vị của ông ngang bằng với Điện chủ, nếu đến lúc đó ông giúp tôi ra mặt, chắc chắn sẽ khiến cho Chiến Thần điện và Vô Hoa cung đối đầu với nhau.

"Có gì không tốt chứ, sư phụ giúp đệ tử của chính mình, có gì sai đâu?"

"Nhưng chuyện Thánh Tử của Vô Cung Hoa muốn lấy vợ mà tiểu tử con vừa nói, sư phụ e rằng không thể xảy ra đâu. Theo sư phụ biết, đệ tử của Vô Hoa cung sẽ không kết hôn. Bọn họ chỉ sẽ tuyển hoặc trực tiếp cướp từ bên ngoài về một số nữ đệ tử để đào tạo trở thành" một cái lò "(*). "

(*) Ý nói đến việc song tu (giao hợp) để tăng sức mạnh trong khi tu tiên, nhưng ở đây lại không phải là song tu bình thường, bồi dưỡng âm khí cho bên nữ, sau đó bên nam thông qua giao hợp đạt được loại âm khí đó, kết quả tu vi của người nữ sẽ giảm xuống rất nhiều, còn tu vi người nam lại tăng lên.

"Cho nên sẽ không có chuyện cưới xin như con nói, cho dù có qua bao nhiêu đời thì người phụ nữ đó vẫn sẽ bị nhẫn tâm bỏ rơi."

Chiến Thương Khung nhìn tôi, nói cho tôi biết tình hình của Vô Hoa cung. Nghe vậy, trái tim tôi khẽ nhói, nếu đúng như vậy thì tình huống của Ân Đình Đình bây giờ là như thế nào?

Có lẽ vì nhìn thấy sự lo lắng trong lòng tôi, Chiến Thương Khung lên tiếng nói: "Con trước tiên đừng lo lắng quá, dù sao bây giờ có lo lắng cũng không có ích gì."

"Cô gái mà con nói đến, khi cô ấy được Vô Hoa cung đưa đi đang ở tu vi gì?"

"Cảnh giới Thiên Sư."

Tôi nhanh chóng trả lời, hơn nữa trước đó từ gia chủ của Ân gia tôi biết được thì hình như người của Vô Hoa cung nói rằng họ sẽ không tổ chức thành thân cho đến khi sức mạnh của Ân Đình Đình đạt đến cảnh giới Thông Linh.

Nhưng thiên phú của Ân Đình Đình vốn dĩ cũng không tệ, nếu Vô Hoa cung dốc hết sức bồi dưỡng, nói không chừng bây giờ cô ấy đã ở cảnh giới Thông Linh rồi.

"Như vậy đi, sư phụ sẽ mau chóng phái thám tử giúp con nghe ngóng tin tức, con đợi nghe tin của sư phụ đi."

Sau đó, Chiến Thương Khung nhìn tôi, ý bảo rằng bây giờ tôi không nên hành động hấp tấp, mà hãy chờ kết quả điều tra của ông ấy, tôi đương nhiên tin tưởng Chiến Thương Khung. Thực tế, chuyện trong những môn phái lớn có thám tử thì cũng không có gì kỳ quặc, ít nhất phải biết được một số động tác của các môn phái khác.

Như sư phụ đã nói, cho dù tôi có vội vàng cũng không có ích gì, trong tình huống như vậy, tôi chỉ có thể chờ đợi.

May mắn thay, ngay ngày hôm sau, sư phụ đã truyền tin trở lại.

"Tin vui là nha đầu đấy không sao, bởi vì thể chất riêng của nha đầu đó rất hợp với vị Thánh Tử của Vô Hoa cung, cho nên bọn họ chuẩn bị dùng cô ấy để đột phá cảnh giới Thần Hợp."

"Thời gian là một tháng sau."

Chiến Thương Khung nhìn tôi, ông ấy cũng không giấu giếm tôi tin tức tra ra được.

Nghe vậy, tôi cau mày.

Một tháng sao?

Nếu tôi đã đến thượng giới, nhất định không thể không quản Ân Đình Đình, cho dù tôi phải một mình xông vào Vô Hoa cung thì nhất định cũng phải cứu Ân Đình Đình ra cho bằng được.

Đó là người phụ nữ của tôi.

"Sư phụ, con muốn bế quan."

Tôi ngẩng đầu nhìn Chiến Thương Khung, bế quan là lựa chọn tốt nhất lúc này cho tôi, tôi nhất định phải nâng cao thực lực của mình, tuy rằng tôi đang ở cảnh giới Thông Linh trung kỳ, nhưng nếu với thực lực này mà muốn xông vào Vô Hoa cung, hoàn toàn không đủ.

"Được, con không cần lo lắng, đến lúc đó sư phụ sẽ cùng con đi đến Vô Hoa cung."

Sư phụ nhìn tôi, vỗ vai tôi nói.

Sau khi nhận được câu trả lời của sư phụ, trong lòng tôi cảm thấy bình ổn hơn rất nhiều, quan trọng là ít nhất bây giờ Ân Đình Đình vẫn bình an vô sự, tuy rằng một tháng đối với tôi vẫn còn hơi eo hẹp, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đến Vô Hoa cung.

Tôi không bế quan ngay mà trước tiên đi đến Đạo Thuật Các.

Tôi nắm trong tay lệnh bài trưởng đệ tử, trong Đạo Thuật Các tôi hầu như không bị hạn chế gì, trước tiên tôi sẽ ghi chép lại Chiến Thần quyết, Chiến Thần quyết bản thân nó là một bí thuật của Chiến Thần điện, nó có thể nâng cao thực lực của ta hơn nữa lại không có di chứng.

Ngoài ra, tôi không chọn các đạo thuật khác, thật ra để thành thạo một đạo thuật cần rất nhiều thời gian.

Bây giờ trên người tôi đã có rất nhiều đạo thuật rồi, chỉ cần tôi có thể luyện tập những đạo thuật này đến mức hoàn thiện, đối với tôi như vậy là đã đủ.

Tối hôm đó, tôi chính thức bế quan.

Ban đầu tôi lựa chọn tăng thực lực, cầm trong tay một viên Phá Cảnh đan, viên Phá Cảnh đan này có thể bảo đảm nâng cao thực lực của tôi lên cảnh giới Thông Linh hậu kì, hơn nữa cũng sẽ không có di chứng gì, nhưng tôi chỉ có thể uống một viên.

Tôi há mồm trực tiếp đem viên Phá Cảnh đan này nuốt vào bụng, lúc này tôi cảm giác được trong cơ thể cảm thấy một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng nổ, sau đó nhanh chóng khuếch tán về phía tứ chi.

Tôi biến hóa kết ấn trên tay, không ngừng hấp thu năng lượng xung quanh.

Mặc dù năng lượng của Phá Cảnh đan này rất mạnh, nhưng nó cực kỳ tinh khiết, chứa rất ít tạp chất.

Đó là lý do tại sao đảm bảo tuyệt đối rằng nó có thể nâng cao một tầng cảnh giới.

Cảm nhận được linh lực trong khí phủ tôi gia tăng nhanh chóng, tôi ổn định lại tinh thần, không ngừng thu thập khí tức bên ngoài vào bản thân.

Ngay khoảng khắc đó, một âm thanh nặng nề phát ra từ cơ thể tôi, tôi cảm thấy khí tức của cơ thể dần dần tăng lên.

Cảnh giới Thông Linh hậu kỳ rồi!

Phá Cảnh đan này quả thực là một thứ đồ tốt, nó đã nâng cảnh giới của tôi lên rất nhiều trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Nhưng hiện tại, thứ tôi cần phải tu luyện vẫn còn rất nhiều.

Nhưng trước đó, tôi muốn xem liệu tôi có thể lấy được thứ gì tốt từ trong tấm bia hay không, dù sao thì từ lần trước tôi có được Dị Long Kinh thì lệnh bài không hồi đáp lại tôi nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back