Chương 514: Hái hoa
[HIDE-THANKS]Hoa sen quét về phía tôi và Huyên Nhi. Vào lúc này, Chiến Thần Kích xuất hiện trong tay tôi, đánh về phía hai cái lá sen trước mặt tôi. Thứ này cứ như thành tinh rồi vậy, không ngừng vươn dài về phía tôi và Huyên Nhi muốn quấn lấy.
Lần này, Chiến Thần Kích trong tay tôi trực tiếp chém về phía đài sen, đài sen bị gãy, tôi và Huyên Nhi bắt đầu tiến về phía trước.
Đừng xem chỉ còn cách khoảng 10m, lúc này, bị những thứ này quấn lấy thật sự khó có thể nhúc nhích được một tấc.
Ban đầu tôi vốn muốn dùng Chước Thần, nhưng tôi lại nghĩ đến Chước Thần là linh hỏa của trời đất, nhiệt độ vô cùng khủng khiếp, nếu đến lúc đó khiến băng tan thì làm sao bây giờ?
Rơi xuống hồ có lẽ là tình huống tồi tệ nhất đối với tôi và Huyên Nhi.
"Huyên Nhi, anh lo phía trước, em nhìn phía sau."
Tôi hét lên với Huyên Nhi ở phía sau, trong tình huống này bốn phía đều có hoa sen và lá sen. Tôi và Huyên Nhi tiếp tục cắt đứt những thứ này, nhưng dường như tôi phát hiện ra những thứ này theo đó cũng càng sinh trưởng nhanh hơn, tốc độ tấn công cũng nhanh hơn.
Lúc ban đầu, sức mạnh do những thứ này tạo ra không lớn lắm, nhưng khi bị cắt đứt nhiều lần, chúng không chỉ tăng thêm tốc độ, mà còn là thực lực của chúng, chúng đã đạt tới cảnh giới Thiên Sư luôn rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, không phải rất nhanh thôi chúng sẽ đạt đến cảnh giới Thông Linh sao?
Xung quanh có nhiều hoa sen và lá sen có sức mạnh của Thông Linh như vậy, thế thì tôi và Huyên Nhi chỉ có thể bị mắc kẹt mãi ở nơi này.
"Anh, bọn chúng hình như đang ngày càng trở nên mạnh hơn."
Tiếng cảm thán của Huyên Nhi từ phía sau truyền đến, hiển nhiên Huyên Nhi cũng đã phát hiện ra vấn đề này. Lúc này trong lòng tôi đang cân nhắc, nghiêm trọng mà nhìn mọi thứ trước mắt.
"Huyên Nhi, cứ tiếp tục như vậy mãi không ổn. Một lát nữa anh sẽ dùng Linh Hỏa của trời đất mở đường, chúng ta nhanh chóng xông qua bên kia."
"Nhớ, nhất định phải nhanh lên, nếu không băng dưới chân chúng ta sẽ tan chảy, chúng ta sẽ lâm vào tình trạng khó khăn hơn."
Tôi nói với Huyên Nhi. Nghe xong thì khuôn mặt xinh đẹp của Huyên Nhi trở nên có chút nghiêm túc, rồi nhìn tôi gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, nhiệt độ nóng rực bắt đầu khuếch tán không gian chung quanh, tôi giơ tay chưởng về phía trước. Trong lòng bàn tay tôi phát ra ngọn lửa, giống như một con rồng bao phủ lấy những lá sen đang vươn đến. Lúc này tôi nhìn thấy lớp băng dưới chân cũng như thể đang tan ra.
"Huyên Nhi, đi mau."
Tôi trầm giọng la lên với Huyền Nữ sau lưng, nói xong tôi lập tức bay đi. Huyền Nhi chém xuống thanh trường kiếm trong tay, trực tiếp cắt đứt lá sen đang vươn đến, sau đó vội vàng theo sát phía sau tôi.
Ngọn lửa phía trước mở đường, tôi cảm nhận được từ chân chuyền đến cảm giác lành lạnh, băng tan thành nước, tôi nhìn về phía chân mình và chợt thấy những con cá kỳ lạ vốn đang bị đóng băng trong hồ không biết từ lúc nào đã bắt đầu bơi lội trở lại.
Thấy vậy tôi sợ hết cả hồn.
"Huyên Nhi, mau vào bên trong Ngọc Tỷ."
Tôi vội vàng nói với Huyên Nhi, lúc này Huyên Nhi không chút do dự, trực tiếp đi vào trong Ngọc Tỷ, thấy phía trước còn có khoảng cách hai ba thước, tôi phun lửa đến mạnh nhất đốt cháy sạch sẽ đám lá sen hoa sen đó.
Lúc này, tôi cảm giác được băng có vẻ như đã hoàn toàn tan chảy, tôi trực tiếp kích hoạt Phù Du Thân Pháp, nhún một cái trực tiếp nhảy lên phần đất liền ở phía trước.
Lúc này, chân tôi đã ướt sũng nước, lúc này từ phía trong hồ truyền đến tiếng "phịch phịch". Tôi nhìn thấy những con cá kỳ lạ đó giống như cực kỳ không cam lòng hàm răng sắc nhọn của chúng phát ra những tiếng động lạ. Khiến cho mặt nước vốn phẳng lặng bắn tung tóe cà lên.
Lúc này Huyên Nhi từ trong Ngọc Tỷ đi ra.
"Anh, chúng ta qua được rồi."
Nghe được lời của Huyên Nhi, tôi khẽ gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nguy hiểm thật đấy may mà không sao, những đóa hoa sen kia thật sự quá khó giải quyết.
Lúc này, tiếng đập trong hồ dần dần khôi phục yên tĩnh, lá sen vươn dài cũng bắt đầu dần dần thu lại.
Dường như bọn chúng chỉ tấn công khi có thứ gì đó ở giữa hồ, bình thường trên mặt đất không phải là phạm vi tấn công của chúng.
Haizz..
Thở phù một hơi. Thành thật mà nói, cửa ải này có lẽ là cửa ải khó khăn nhất. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ có cảm giác gấp gáp và nguy hiểm như vậy. Thật khó tưởng tượng nếu chúng tôi bị rơi xuống hồ thì sẽ như thế nào.
Sau một hồi bình tĩnh trở lại, tôi đứng dậy, quay lại nhìn bức tường đá phía sau.
Lần này, không có cánh cửa nào đột nhiên xuất hiện cả, nó hoàn toàn trông giống như một bức tường đá bình thường.
"Anh, hình như không có cửa."
Huyên Nhi khó hiểu lên tiếng. Tôi cũng đang đánh giá bức tường đá trước mặt. Ban nãy ở cửa ải bốn cỗ quan tài, sau khi chúng tôi giải quyết được bọn lính canh trong bốn cỗ quan tài, chiếc thang đá đã tự động xuất hiện. Thế nhưng lần này, lại chẳng xuất hiện cánh cửa nào cả.
Lẽ nào chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua cửa ải này sao? Hoặc là có một lý do khác?
"Huyên Nhi, cẩn thận một chút, không chừng vẫn còn nguy hiểm đấy."
Tôi nhắc nhở Huyên Nhi bên cạnh, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh. Nếu chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được cửa ải này vậy chắc chắn sẽ còn thứ gì đó xuất hiện khảo nghiệm chúng tôi.
Nhưng sau khi tôi nhìn xung quanh, tôi lại thấy nơi này chẳng có gì đặc biệt cả.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Huyên Nhi truyền đến.
"Anh, anh nhìn chỗ này xem, có giống như hình dáng một đóa hoa không?"
Nghe xong câu nói của Huyên Nhi, tôi vội vàng chạy đến, cô ấy không biết từ lúc nào đã bước tới trước bức tường đá để nhìn nó. Mà vừa rồi vì đứng xa nên tôi không nhìn thấy vật này.
Lúc này sau khi tiền đến gần, Huyên Nhi chỉ vào một cái rãnh, nhưng là một cái rãnh có hình dạng, trông giống như một bông sen.
"Thứ này, chứng tỏ điều gì chứ?"
Tôi sờ cằm nhìn chăm chú vào rãnh trước mặt. Chắc hẳn thứ mà Huyên Nhi tìm ra ẩn chứa một cơ quan nào đó, nhưng tôi đang tự hỏi cơ quan đó là gì.
"Anh, có phải là muốn chúng ta hái một đóa hoa sen từ trong hồ đặt vào đây không?"
Huyên Nhi lần nữa nhìn tôi nói. Nghe vậy, cả người của tôi cứng đờ cả ra, nói đùa gì vậy, tôi vừa mới thoát khỏi cái hồ giết người đó, giờ lại muốn tôi trở về hái hoa sen?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đầy buồn bực, vị Đế Khốc này thật đúng là biết chơi mà.
Chơi đến nỗi khiến những người chúng tôi quay vòng vòng.
Tôi quay đầu nhìn mặt hồ yên bình, tôi biết dưới hồ những bông hoa trông có vẻ đẹp đẽ kia, thật ra đều là thứ giết người. Tôi và Huyên Nhi bị bọn chúng tấn công, khó khăn lắm mới thoát ra được. Giờ lại bảo tôi phải trở về lại một lần nữa?
"Haizz, thôi để anh đi, Huyên Nhi, em chờ anh ở chỗ này."
Sau khi cân nhắc một lúc, tôi nhìn Huyên Nhi nói. Nghe vậy, lúc này Huyên Nhi đột nhiên nhìn tôi lên tiếng: "Anh, chỉ hái mỗi một đóa hoa, chúng ta đâu cần phải tự mình xuống hái đâu nhỉ?"
Khi nghe thấy những lời này của Huyên nhi, tôi phút chốc sửng sốt ngây cả người.[/HIDE-THANKS]