[Dịch] Iris On Rainy Days - Takeshi Matsuyama

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quachni, 20 Tháng tư 2021.

  1. Quachni Developer

    Bài viết:
    18
    Chương 13 - Ngày ba mươi hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ ngày tôi đến công trường, một tháng đã trôi qua.

    Đến nay tôi vẫn còn bận tâm hai người kia. Cậu người máy mập mạp và cô nàng nhỏ nhắn-số Mười lăm và số Ba mươi tám.

    Một bộ đôi đối lập nhau rõ ràng.

    Trước hết là anh chàng khổng lồ, số Mười lăm.

    Tuy có cơ thể to lớn, cậu lại khá chậm chạp. Dù trông cậu ấy khá cứng khi khuân một lượng lớn phế liệu với những bước chân to lớn, nhưng có khi lại ngã ngửa xuống bùn ngay sau đó. Hơn thế, điệu bộ khi bị té của cậu ấy, nằm ngửa ra hai tay chới với như một con bọ-nói thẳng ra thì, trông buồn cười lắm.

    Mặt khác, chuyển động của cô gái robot – số ba-mươi-tám – khá nhanh nhẹn. Cô ấy băng qua các robot khác như một cơn gió. Nhìn cô ấy có phần giống như một con mèo hay một con sóc vậy, tạo cho người ta ấn tượng về một con thú nhỏ nhưng uyển chuyển.

    Mỗi khi cô gái bắt gặp chằng khổng lồ, họ sẽ luôn trò chuyện với nhau. Thường thì những câu ngắn gọn như "Ê!" "Bình thường chứ?" "Đi nhé!" và vân vân, rồi cô ấy gõ nhẹ lên hông của cậu ấy.

    Nhìn hai người họ cứ như là bạn từ lâu lắm rồi vậy.

    Nhưng, con đường của chúng tôi không giao nhau.

    Trong công trường, những đồng nghiệp người máy của tôi không hề có một chút khái niệm nào về 'giao lưu'. Họ chỉ khuân vác phế liệu từ bình minh cho đến hoàng hôn, và một ngày của họ kết thúc vào đêm khuya, ngay sau khi công tắc bị ngắt. Nơi này chỉ tồn tại mối liên hệ 'trên dưới', người máy phục tùng mệnh lệnh con người, không tồn tại mối quan hệ 'ngang hàng' giữa các người máy với nhau. Không chuyện trò, không giúp đỡ.

    Số Mười lăm và Ba mươi tám không phải là những người máy biết nói duy nhất. Tôi đã thấy rất nhiều những người máy khác trả lời sau khi được giám sát viên con người ra lệnh, như 'Vâng' 'Rõ' 'Xin lỗi'.. Một số còn xin lỗi khi va phải ai đó.

    Dù vậy, một tháng trời tôi ở đây, chưa thấy bất kì người máy nào trò chuyện với nhau như hai kẻ kia.

    Và đó cũng là lí do mà họ là hai cá thế đặc biệt nhất trong hơn một trăm đồng loại ở nơi này.
     
    GillLam Thủy thích bài này.
  2. Quachni Developer

    Bài viết:
    18
    Chương 14 - Ngày 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điểm giao nhau bất ngờ xuất hiện. Đó là buổi sáng thứ bốn mươi bốn kể từ ngày tôi đặt chân vào đây

    Sau khi chuyển xong mớ phế liệu đến Phân đoạn nhỏ, có ai đó bắt chuyện tôi từ phía sau.

    "Đằng ấy, chờ tí."

    "Hể?"

    Tôi ngoảnh mặt qua, cô gái - số ID Ba mươi tám xuất hiện trước mắt tôi. Trên cơ thể mảnh mai của cô ấy là bộ quần áo công nhân với những túi lớn. Đôi mắt to và duyên dáng của cô ấy chằm chằm nhìn trực diện tôi.

    Khuôn mặt trắng trẻo của cô áp sát tôi từ bên trên. Tôi đành phải nghiêng người về sau. Cũng khá lâu từ lúc tôi lại có được cảm giác hứng thú thế này.

    "Số ID của cậu là gì?"

    ".. Ể?"

    Lúc đó, tôi không hiểu ý cô ấy là thế nào. Việc cô gái mà tôi đang quan sát từ xa đột nhiên đến bắt chuyện mình khiến tôi rất ngạc nhiên, và tôi cũng một tháng rồi tôi không mở miệng nói chuyện với ai.

    Tôi đáp bằng mấy tiếng vô nghĩa "Số ID?", trong khi mặt cô ấy đang xuất hiện vẻ bồn chồn.

    "Cậu.. không nhớ số ID của mình à? Xem nào, nó là số mà mấy gã giám sát hét lên khi gọi cậu đấy."

    Ngay lúc ấy, cô gái đó chống tay lên hông, nhẹ nghiêng đầu. Mái tóc được buộc bằng một cái nơ của cô đung đưa trước ngực trông giống như một cái xích đu. Cô ấy rất dễ thương, tràn đầy sức sống và mãnh liệt như hoa hướng dương đang nở.

    "Erm.. Tôi.. là số Một trăm lẻ tám."

    Cuối cùng tôi cũng trả lời cô ấy. Cho đến lúc đó, tôi vẫn không thể tin là cái giọng nói điện tử vô cơ đó là của mình.

    "Một trăm lẻ tám à.. Thế có nghĩa cậu là ma mới rồi" Cô gái tiến bước trong khi tự giới thiệu mình, "Tôi là Ba mươi tám, tên Lilith. Hân hạnh được gặp cậu."

    Lilith. Cuối cùng mình cũng biết tên cô ấy. Nghe hơi giống của mình.

    "A, đừng có dừng lại. Bọn mình sẽ bị mắng nếu không đi đấy.. Và, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu đây."

    Sau lời nói đó. Lilith nhìn tôi bằng cặp mắt thích thú.

    "Sao gần đây cậu cứ nhìn tôi thế?"

    Mình bị lộ rồi.

    Tôi chẳng biết nói gì, nên đành 'Rất xin lỗi'.

    "À, ổn mà." Lilith phẩy tay, "Cậu chẳng cần phải xin lỗi đâu. Tôi chỉ cần biết lí do tại sao cậu nhìn tôi kìa.. Yêu ngay từ cái nhìn đầu hả?"

    Lilith cười rất vui vẻ, đôi mắt to của cô nhắm lại thành một đường thẳng. Trông cô cứ như trẻ con ấy. Không chừng cô nàng nhỏ tuổi hơn tôi, trước đó được thiết lập tuổi mười lăm chăng.

    "Erm.. chà.. Tôi rất có hứng thú với hai người."

    "Hai người á?"

    "Cô Lilith và Cậu Mười lăm."

    "Mười lăm.. Ố ồ, ý cậu là Volkov à?"

    Volkov. Mình vừa biết tên cậu to con, số Mười lăm.

    Lilith tiếp lời: "Sao lại có hứng đó?"

    Ngay lúc ấy, tôi vừa đến 'Phân đoạn lớn', và nhấc mớ phế liệu trước khi trả lời cô ấy. Lilith cũng vác một mớ trên vai. Sau đó, chúng tôi quay trở về.

    Cuộc trò chuyện lại bắt đầu.

    "Hai người có vẻ hiểu nhau lắm."

    "Ế, trông giống thế à?"

    Giọng Lilith hơi cao lên. Khóe miệng cô nàng cũng nhẹ cong lên, nên trông dường như là cô ấy khá vui về chuyện này.

    Mười lăm phút sau.

    ".. Hở? Vậy ra cậu đã bám đuôi bọn này à?"

    "Không, tôi đâu có bám đuôi.."

    Chúng tôi lại mang phế liệu đến 'Phân đoạn nhỏ'. Lilith đã đi với tôi ba chuyến.

    "Cậu Volkov đi ngang qua tôi vài lần trước đó. Nhưng, chà.. Cậu ấy lờ tịt tôi."

    "À, chuyện đó à!" Lilith nhún vai, "Mắt với tai gã kia không được tốt lắm. Nên tôi nghĩ là không phải hắn lờ cậu đâu, mà là không thấy á."

    Lilith vừa gọi Volkov là 'gã kia'. Nghe như hai người là một cặp vợ chồng lâu năm vậy.

    "Ồ, tôi hiểu rồi. Ra là như thế."

    "Đó là lí do mà cậu phải làm thế này khi gọi hắn."

    Nói xong, Lilith tiến đến rồi gõ nhẹ vào eo của Volkov. Sau đó, cô nàng lên tiếng giống như đang muốn đi nhà vệ sinh công cộng.

    "Có ai ở bên trong không? Có ai trong đó không?"

    Volkov xoay đầu sang, đáp 'Ô~Có, có đây' cứ như cậu ta đang ở trong đó thực vậy.

    "Thấy hông!" Lilith nở nụ cười rạng rỡ, "Cậu phải làm thế nếu muốn trò chuyện với Volkov. Không thì gã chẳng nhận thấy cậu đâu."

    "Ồ.. Vậy ra còn có cả bí quyết nữa."

    "Hồi trước cậu ta được tạo ra là một người máy quân sự. Vậy là.. cậu ta có chút lỗi kể từ lúc đi ra chiến trường."

    "Cô Lilith dường như rất thấu hiểu Cậu Volkov."

    "Dừng."

    Lilith dùng tay không có mang phế liệu để ngăn tôi.

    "Cậu thôi dùng kính ngữ gọi tôi, được không?"

    "Ể?"

    Lilith hơi nhướng mày, và nhìn tôi với đôi mắt chứa đựng cả sự trẻ con và sáng suốt.

    "Bọn mình đã là bạn bè rồi, nên cậu không cần phải kính nể dư thừa như vậy nữa. Mình là Lilith Sunlight."

    "Sunlight.. tên đẹp thật."

    Tôi thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Đó là cái tên rất hợp với một người vui tươi như cậu ấy.

    "Th-thật không?" Lilith trông rất vui, ".. Phải rồi, còn cậu này là Voulkov Galosh."

    "Không, là Volkov Galosh." -cậu to con liền quay sang chỉnh lại.

    "Ế, cậu nghe à?"

    "Lilith – sai – rồi."

    "Không phải tên 'Voulkov' tốt hơn sao? Hợp với cậu lắm đó."

    "Voulkov – sai/ Volkov – là – Volkov."

    "Thật là, không có đùa với cậu được mà.."

    Lilith tinh nghịch cười, rồi quay sang.

    "Đúng rồi, cậu cũng có tên, đúng không? Thấy cậu quen với mấy thứ này nên xuất thân chắc cũng không tồi nhỉ?"

    Tôi ngập ngừng nói tên mình.

    "Tôi là Iris.. Iris Rain Umbrella."

    "Iris? Ế, dường như là tên con gái."

    "Ừm, cái này.."

    Ngay lúc đó, tiếng nói giận dữ từ giám sát viên bay đến.

    "Ê, cấm nói chuyện riêng! Mười lăm, Ba mươi tám! Với.. Một trăm lẻ tám!"

    Sau khi lớn tiếng 'Xin lỗi!', Lilith lè lưỡi với tôi.
     
    Gill thích bài này.
  3. Quachni Developer

    Bài viết:
    18
    Chương 15 - Ngày 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lần đó, thời gian tôi trải qua cùng hai người đó dần tăng lên từng ngày. Họ là những người bạn đầu tiên tôi có được sau khi đến công trường.

    "Mưa" vẫn không dừng. Trong thị giác đơn sắc của tôi, vẫn còn đó những đường kẻ và tiếng ồn.

    "Và sau đó!"

    Trong khi đi từ 'bên ngoài' vào 'bên trong', Lilith tiếp tục líu lo đầy vui vẻ ở bên kia 'mưa'. Cô ấy cứ như một cái máy nói vậy.

    "Thằng cha giám sát hét lên 'Ê, số Mười lăm, đừng có đứng đực ra đó nữa!" và đá Volkov một cái.

    Tôi phụ họa: "Vậy á!"

    "Vậy là, cậu có biết gã trả lời ra sao không?"

    "Cậu ta nói thế nào?"

    "Gã nói là..'Tôi xin lỗi. Tôi sẽ ngồi xuống ngay!'bởi tay giám sát bảo 'đừng có đứng', nên cậu ta ngồi xuống. Vậy là cả thân hình to lớn đè bẹp thằng cha phía sau."

    "Nguy hiểm đấy."

    "Tiếng thét chói tai của tay kia lúc đó thú vị lắm cơ!"

    "Thật là kiệt tác."

    Lilith bắt đầu cười lớn tiếng. Trông nụ cười sáng rỡ của cô ấy mà lòng tôi cũng vui lây.

    "Thực ra cậu gặp Volkov thế nào vậy?"

    "Ồ, chuyện đó à." Lilith nhướng mày, "Không có gì đặc biệt lắm. Bọn này gặp nhau ở công trường này khoảng một năm trước. Volkov đã làm ở đầy từ trước khi tớ đến.. Nhìn cậu ta cứ thấy giống."

    "Trông giống.. ai?"

    "Người quen cũ. Một người máy tên Lightning, đồng nghiệp hồi còn ở một hiệu phụ tùng cũ trước đây. Cậu ta to lắm, nhưng cũng chậm nữa."

    Khoảnh khắc đó, ánh mắt Lilith đang hướng về nơi xa xăm nào đó.

    "Vậy đó là lí do tớ chú ý Volkov lúc mới tới.. Tớ lại bắt chuyện với cậu ta sau đó, rồi cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau.."

    Còi báo hú vang inh ỏi. Đó là thông báo giờ nghỉ trưa. Tuy nhiên, đãi ngộ kia chỉ dành riêng cho con người, người máy chúng tôi không được nghỉ ngơi, thời gian duy nhất chúng tôi có để nghỉ là lúc nạp năng lượng ban đêm.

    "Vậy gặp cậu sau nhé."

    Lilith rời đi, nhanh nhẹn băng qua các người máy phía trước. Mái tóc vàng dài nhảy múa đầy sức sống phía sau.

    Tôi nhìn theo hướng cô nàng đang đi, và thấy một người máy đồ sộ đang tiến từng bước. Là Volkov. Hôm nay cậu ấy lại tạo ra hàng loạt những dấu chân khổng lồ. Cô gái nhỏ nhắn gõ gõ vào cơ thể to lớn của cậu ta trong khi hỏi 'có ai trong này không?'.

    Tôi chăm chú nhìn hai người họ, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp. Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới lại có cái cảm giác ấm áp này.

    Tôi thầm cảm ơn hai người trong lòng. Dù tôi không thể chấp nhận nổi vẻ ngoài hiện nay của mình, nhưng cũng không còn thấy phiền não như trước. Họ chấp nhận thân hình hiện tại của tôi. Nói thực, điều này làm tôi cảm thấy hết sức hạnh phúc.

    Nếu có thể làm một biểu cảm, có lẽ tôi đang cười ngay lúc này.

    ###

    Lao động của ngày hôm nay đã kết thúc, chúng tôi tập trong tại nhà kho như thường lệ.

    Chúng tôi không phải sắp chỗ theo số ID. Bởi lí do chính của việc tập trung lại ở đây là để phòng ngừa chúng tôi bị trộm đi và để nạp năng lượng, ngồi đâu cũng được.

    Hôm nay, Lilith ngồi cạnh tôi.

    "Hê, Iris."

    "Hmm?"

    Lilith nhỏ giọng: "Tối nay đi với tớ nhé." Kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý trên mặt.

    "Ế? Cùng cậu?"

    Vừa lúc tôi định hỏi ý định cô ấy là gì, thì giám sát đã ở ngay gần đó.

    Sau khi dây cáp được cắm vào người, công tắc của tôi lập tức bị ngắt. Chắc là buổi sáng mai khi mình thức dậy-đó là những gì tôi đã nghĩ.

    * * * Iris!

    Mình nghe tiếng ai đó.

    - Ê, Iris!

    Trong màn mưa xuất hiện như bình thường, tôi mở mắt

    Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong mưa.

    ".. Lilith?"

    "A, cậu tỉnh rồi.. Thời gian khởi động của cậu lâu thật."

    Lilith rút sợi cáp nạp năng lượng ra khỏi người tôi, và đóng cái nắp ở ngực lại với một tiếng lanh canh.

    Lúc ấy tôi chỉ nhận ra được là trời còn tối. Thường thì phải có ánh nắng lọt qua cửa sổ nhà kho rồi.

    ".. Ế? Ban đêm?"

    "Đúng rồi, trời còn tối. Mới khoảng hai giờ sáng thôi."

    "Hai giờ sáng.."

    Tôi nhìn xung quanh cả nhà kho. Đây là lần đầu tôi thức dậy vào giờ này.

    "Iris, tớ sẽ chiêu đãi cậu."

    Lilith nở một nụ cười vui vẻ.

    ".. chiêu đãi?"

    Tôi nghiêng đầu.

    Thế là, cô nàng nhẹ nhàng lùi bước và đưa cánh tay trắng trẻo ra, như thể mời tôi một điệu nhảy.

    "Chào mừng đến hội sách ban đêm."

    Ban đêm, nhà kho trông thật kỳ dị.

    Các đồng nghiệp người máy của tôi ngồi gọn gàng trước những bảng sạc trông như bia mộ. Tất nhiên là chẳng có ai cử động gì. Trên người họ, đèn báo sạc nhấp nháy tựa những linh hồn lang thang. Lilith cùng tôi tiến vào khoảng không giữa hơn một trăm linh hồn này.

    Một cơ thể to lớn quen thuộc ngồi giữa các linh hồn thấp thoáng. Một sợi dây cáp to đính vào mông cậu ta giống như đuôi, còn đèn báo nhấp nháy chiếu sáng.

    "Đỡ nè!"

    Lilith dùng tay tháo dây cắm khỏi người Volkov. Sau đó, cô ấy mở nắp trên ngực cậu ta và thò tay vào tìm kiếm.

    Sau một lúc, một tiếng ro ro nhỏ vọng ra, và mắt Volkov bừng sáng.

    "Dậy nhanh nào, tên kia."

    Lilith lại mắng nữa.

    Volkov nói trong khi giữ yên tư thế của mình trên nền đất: "Volkov – đang – khởi động – không – cử động -được."

    "Suỵt! Nói nhỏ thôi."

    Lilith thấp giọng nhắc nhở.

    Trong lúc chờ Volkov khởi động lại, tôi hỏi một câu mình đang băn khoăn.

    "Sao Lilith tự thức tỉnh được? Công tắc đã bị ngắt.."

    "À, chuyện đó à."

    Lilith dùng ngón cái chỉ vào ngực mình, vẻ đắc ý.

    "Pin của tớ là loại nạp-kích hoạt. Nghĩa là nguồn sẽ tự bật lên sau khi nạp điện xong."

    Tôi không khỏi nghĩ: "À, ra là thế." Vậy là cô ấy có thể tự khởi động ngay cả khi con người đã ngắt nguồn điện của mình. Tuy nhiên, lại một câu hỏi khác hiện lên trong đầu tôi.

    "Nhưng công tắc nạp-kích hoạt của cậu không bị con người tịch thu sao?"

    Nếu người máy có thể đi lung tunh nhà kho vào ban đêm thì ngắt công tắc còn ý nghĩa gì nữa.

    "Không thành vấn đề. Ở đây lâu rồi cậu sẽ có cơ hội bắt gặp dụng cụ và phụ tùng dư. Nên là thi thoảng tớ nhặt được của rơi, tiện tay bỏ túi."

    Rồi cô nàng tự hào khoe với tôi rằng mình tìm được rất nhiều đồ gia dụng các loại (mà toàn bị hỏng hoặc quá bẩn), sách, đĩa nhạc và máy ghi âm trong mớ hổ lốn ở công trường. Lilith chẳng có lấy một tí áy náy khi líu lo khoe với tôi những "chiến lợi phẩm" của mình. Tôi nửa thán phục nửa bất lực mà hỏi.

    "Nhưng người máy đâu có làm gì trái pháp luật được, đúng không? Vậy sao Lilith lấy mấy thứ này được?"

    "Ô, chắc cậu đang nói đến mã lệnh phòng chống vi phạm pháp luật trong mạch an toàn rồi. Không thành vấn đề, bởi tớ- ồ."

    Ngay lúc đó, Volkov chậm chạp đứng dậy. Thân hình to lớn phát ra những tiếng leng keng, và tạo ra một cái bóng dài trong nhà kho. Đôi mắt cậu bừng sáng tràn đầy sức sống giữa đêm đen.

    "Kệ đi, chi tiết tớ kể cho cậu sau. Giờ phải đi đã."

    Lilith tiến sâu vào bên trong kho.

    "Erm, bọn mình nạp điện giữa chừng thế này có ổn không?"

    "Được mà, hai đến ba giờ dùng là đủ rồi."

    "Hừm.."

    Tôi lê bánh xích theo sau cô ấy. Volkov cũng nối đuôi theo.

    Một đống nhỏ phế liệu chất chồng bên trong nhà kho, tàn dư sót lại của những bộ xích và bộ phận trông như tay chân con người vương vãi khắp nơi. Chúng có lẽ là linh kiện robot. Chừng này chắc cũng đủ cho một người mở hai hay ba hiệu đồ cũ rồi.

    Chúng tôi đi qua chỗ đó, không lâu thì bước vào một khu vực rộng rãi. Chỉ có chỗ này là mớ phế liệu được quét sang một bên, tạo ra một khoảng trống cỡ ba mét vuông. Một thấm thảm bên dưới cái bàn gỗ vuông vức, cảnh tượng này sẽ trông như trong một bộ phim nếu như bỏ qua tình trạng hao mòn của những thứ đó.

    Cả ba chúng tôi ngồi quanh cái bàn.

    "Ra là có một chỗ thế này trong nhà kho.."

    Tôi ngạc nhiên nhìn quanh. Chung quanh bàn đều có sắt phế liệu bủa vây lấy, và không chừng còn dễ xảy ra sụt lở bất cứ lúc nào.

    "Đúng rồi, Iris."

    Lilith dò tìm bên dưới bàn và lôi lên một quyển sách dày cộm.

    "Cậu đọc được không?"

    Thứ cô ấy lấy ra là một quyển sách cho thiếu nhi. Tôi đọc tựa sách.

    ".. Quỷ vương Visa Darke hạng bét."

    "Tuyệt vời!" Lilith hân hoan, ánh mắt sáng rỡ, "Cậu đọc được! Quá hay! Hu-ra!"

    "Không, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.."

    Nghe Lilith khen ngợi quá mức, tôi không khỏi có chút xấu hổ. Thực là nó không phải một quyển sách khó, vì có dòng 'phù hợp cho trẻ trên mười ba tuổi và có phụ huynh giám sát' được viết ngay trên bìa.

    Trên bìa quyển sách là hình một chàng trẻ tuổi (hay đúng hơn là một chàng trẻ tuổi đẹp trai) mặc áo khoác đen, dựa lưng vào tường, trên tay anh ta là một chiếc nhẫn trắng lấp lánh. Dù tôi chỉ mới nghe qua tên sách thôi, nhưng có vẻ là nó rất nổi tiếng.

    "Gần đây tớ không đọc được. Bộ diễn giải ngôn ngữ của tớ bị trục trặc. Volkov còn đọc được, nhưng chữ nào nhỏ quá thì thua.. Nên đây là cách duy nhất bọn tớ làm được."

    Nói xong, Lilith mở sách và chìa ra cho Volkov. Trông cứ như là cô ấy dùng quyển sách chắn hết tầm nhìn của Volkov vậy.

    Rồi, Volkov đọc từ 'quỷ'. Lilith xê dịch quyển sách, và cậu ấy nó 'vương', sau đó cậu tiếp tục với 'vi' và 'sa' theo cùng một quy trình.

    Lilith gập quyển sách lại và nhún vai, nói: "Cậu ta chỉ đọc được một từ một lúc thôi.. Nên năm mươi trang phải mất đến ba tháng."

    "Volkov – đã – rất – cố – gắng." Anh chàng to lớn ưỡn ngực ra.

    "Ừm, ừm, có cố gắng!" Lilith mỉm cười dịu dàng như một cô trông trẻ.

    "Volkov – rất – lợi hại."

    "Lợi hại lắm, lợi hại lắm!"

    Lilith đứng lên xoa đầu Volkov cứ như dỗ dành một đứa trẻ. Volkov trông cũng rất vui vẻ. Tôi tự hỏi là hai người này có quan hệ thế nào ấy nhỉ.

    "Rồi, cậu thấy sao?"

    Cô ấy nhìn chăm chú vào mặt tôi.

    "Tớ sẽ biết ơn lắm, nên cậu đọc quyển sách giúp tớ nhé?"

    "Mnn, được rồi.." Tôi nhận quyển sách từ tay Lilith, "Tớ nên bắt đầu từ đâu đây?"

    "Tốt hơn là từ đầu luôn. Sẽ tiếc lắm nếu cậu đọc xong ngay.. A, Volkov, nếu muốn thì cậu trở về được rồi đó."

    Lilith nói, giọng điệu có ý trêu chọc, trong khi mắt Volkov sáng bừng lên.

    "Volkov – muốn – nghe – chuyện."

    "Ồ, thế à?"

    "Chỉ có – Lilith – quá – gian xảo."

    "Tớ đùa, đùa thôi.. Thật chẳng đùa giỡn với cậu được."

    Lilith bật cười. Trông cô ấy vui vẻ lắm mỗi khi trêu chọc Volkov.

    "Vậy tớ bắt đầu đây." Tôi lật trang đầu, "Quỷ vương Visa Darke hạng bét. Tập đầu 'Quỷ vương lại không thể dùng Ma thuật'.. ờ, dẫn nhập."

    Cứ như thế, ba kẻ chúng tôi bắt đầu 'hội sách ban đêm'.

    "'Rồi sao?'Darke lạnh lùng nói, 'Mi bảo hủy diệt thế giới là công việc của quỷ vương à?'Sau khi nghe câu hỏi của hắn, chiếc nhẫn trả lời không ngần ngại: 'Chính xác là thế, Darke thiếu gia.'."

    Tôi chậm rãi đọc.

    Lilith ngồi bên cạnh, chúi người về phía bàn với đôi mắt sáng lấp lánh. Còn về Volkov thì im lặng, nhưng thi thoảng đôi mắt vẫn ánh lên rực rỡ. Cả hai người trông như rất thích quyển sách này.

    Sau khoảng ba mươi trang, tôi đại khái cũng hiểu được câu chuyện về 'Quỷ vương Visa Darke hạng bét'.

    Nhân vật chính, Visa Darke, là một quỷ vương. Hắn nắm trong tay một phần lãnh thổ quỷ giới, xuất thân cao quý, nhưng lại không thích thú gì công việc của một quỷ vương. Thứ hắn dành tâm huyết cho không phải dùng sức mạnh của mình để xâm lăng nước khác hay gây tai họa ở thế giới con người, mà là sửa chữa những dụng cụ thu thập từ quỷ giới để chúng có thể dùng lại được.

    Chiếc nhẫn phục vụ Darke là 'Flo Snow'. Một chiếc nhẫn tinh xảo trắng như tuyết, cùng giọng nói trong trẻo như băng. Với tính cách nghiêm nghị của mình, cô ả thường mắng chủ nhân của mình vì chỉ chăm lo sửa chữa những dụng cụ mà đặt nghĩa vụ quỷ vương của mình sang một bên. Tuy nhiên, Darke lại quên công việc của mình lần nữa, mèo vẫn hoàn mèo. Hắn giấu Flo và lẻn ra khỏi thành phố-

    "Iris, tiếp theo thế nào? Darke đã nói gì?"

    Lilith thúc khuỷu tay tôi, giục tôi tiếp tục. Tôi thì vừa đến phần cô nàng chưa đọc, nên đó là lí do mà cô bắn một tràng liên thanh 'Nhanh, nhanh lên' 'Rồi sao nữa'.

    "Ừ, tiếp tục nào..'Nè, Flo. Nội công của ta yếu quá. Nên dựa vào mấy công cụ phép thuật một chút cũng đâu có sao?'Darke nói với Flo bằng giọng điệu uể oải như ngày thường. Vậy là Flo liền chấn chỉnh hắn với giọng nói không mấy hài lòng.'Đó chỉ là ngụy biện thôi, Darke thiếu gia. Ma lực của ngài không hề yếu kém, chẳng là do ngài không chịu tập luyện thôi. Aaa, thật quá nghiệt ngã. Cứ thế này thì ngài làm sao còn mặt mũi đi gặp cha ông đã khuất đây.

    Buổi tối sau cuộc trò chuyện của họ, một trong những món công cụ Darke đem về đột nhiên biến thành một con quái vật kỳ dị sau khi Darke đi ngủ. Con quái lẻn vào phòng ngủ của Darke-

    " Shhh! "

    Bất ngờ, Lilith đặt ngón trỏ lên môi.

    " Tắt đèn! "

    Volkov ngay lập tức tắt ngay đèn ở mắt. Còn tôi cũng tắt hệ thống chiếu sáng trong thiết lập thị giác của mình.

    " Tuần tra. "

    Ngón trỏ Lilith đặt trước môi, trong khi ánh mắt sắc bén tập trung ở lối vào kho.

    Sau đó, tôi thấy một ánh sáng mờ nhạt di chuyển trong nhà kho. Có thể là đèn của bảo vệ. Ánh đèn lần lượt lướt qua từng người máy đang say ngủ.

    Vì có rất nhiều phế liệu chắn quanh, 'chỗ này' không thể thấy từ bên ngoài được. Dù vậy, mỗi lần thấy ánh đèn chiếu tới nơi này cũng khiến chúng tôi sợ run người.

    Năm phút sau, Lilith thì thầm 'Tớ nghĩ là hắn đi rồi..'sau khi liếc qua khe hở giữa đống phế liệu, rồi trở về bên cái bàn.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ xoa xoa ngực mình. Volkov cũng" Hu~ "một tiếng.

    " Chúng mình chưa bị phát hiện. "

    Lilith vui vẻ nói: Không phải chuyện gì lớn lắm. Bảo vệ chỉ chiếu đèn chỗ này chỗ nọ thôi. Họ không đếm số người máy."

    "Lỡ mình bị phát hiện thì sao?"

    "Chịu.. Có thể người ta chỉ việc nghiền chúng mình thành cám hết thôi.. Nhưng mà, có thể họ sẽ tịch thu mấy thứ này."

    Cô lấy quyển sách trong tay tôi đem giấu xuống dưới bàn.

    "Không tiếp tục nữa sao?"

    "Tớ muốn~lắm chứ, mà hôm nay vậy là đủ rồi. Pin bọn mình mà không nạp đầy là bị nghi ngờ cả lũ ấy."

    Buổi hội sách kết thúc như thế.

    Còn về chuyện Darke đã thấy thứ gì sau khi nghe tiếng ồn, thì sẽ được tiếp tục vào ngày mai, lúc hai giờ sáng.
     
    Gill thích bài này.
  4. Quachni Developer

    Bài viết:
    18
    Chương 16 - Ngày thứ sáu mươi chín

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thế giới nơi cả bầu trời và mặt đất có cái nhìn khó ưa, hôm nay, tôi lại tiếp tục lao động. Liên tục đi đi lại lại dưới cơn mưa không ngừng tắt.

    Lilith thỉnh thoảng có đến bên tôi, và sẽ đi sau khi trò chuyện một chút.

    Cơ bản là, Volkov và tôi có thể trò chuyện với nhau từ bây giờ. Mỗi khi tôi gõ vào thân hình to lớn của cậu ta, và hỏi 'Có ai bên trong không?', anh chàng sẽ xoay đầu, đáp lại bằng một câu trả lời kỳ cục 'Ô~có, có đây'.

    Ban đêm, chúng tôi sẽ lại bắt đầu cuộc họp đầy mong chờ của hội sách giữa đêm. Sau khi bắt đầu được hai tuần, chúng tôi nhanh chóng đi đến tập thứ sáu của 'Quỷ vương Drake Visa hạng bét'. Toàn bộ truyện có tám tập, nên chúng tôi giờ đã đến phần cuối của nó. Để mà tóm tắt nội dung từ tập một cho đến tập năm thì, hầu hết đều như thế này 'Quỷ vương Darke hay lẻn ra ngoài thành, rồi mang về một món bảo bối' 'Bị chiếc nhẫn Flo Snow la mắng' 'Thực ra món bảo bối đó rất có uy lực..'Những màn tung hứng giữa tay quỷ vương giả khờ và cô nàng nhẫn nghiêm túc môi tập đều cực kỳ thú vị, không chỉ Lilith và Volkov mà đến tôi cũng say sưa theo câu chuyện.

    Tuy nhiên, phong cách của tập thứ sáu này lại khác với những tập trước. Darke rời bỏ Flo, một mình đi một chuyến hành trình, hai bên mất liên lac với nhau trong một tháng. Sau một thời gian, Flo, người đã luôn tức giận từ đầu truyện, bắt đầu lo lắng, và nhận ra 'tâm tình thực' của mình. Cô ta, thường hay răn đe Darke, thực ra- cứ như thế, mối quan hệ giữa hai người bắt đầu phát triển.

    Thời gian thấm thoát thoi đưa. Từ lúc nào tôi không biết, tôi đã ở đây được hai tháng. Thế cũng có nghĩa là Giáo sư đã mất được hai tháng rồi.

    Chuyện đó thì, tôi tốt hơn là không nên nghĩ ngợi quá nhiều.

    Sau hai giờ khuya.

    Giữa nhà kho bao phủ trong đêm tối, ánh đèn sạc của người máy nhấp nháy trông như những con đom đóm. Tại một góc trong nhà kho, nơi được ánh trăng chiếu sáng, chúng tôi tổ chức buổi tiệc nho nhỏ của mình.

    "Đọc lại đoạn vừa rồi lần nữa đi."

    Lilith dùng ngón tay khều khuỷu tay tôi. Cứ mỗi lần đọc đến chỗ nào cô ấy quan tâm, cô ngay lập tức sẽ vòi tôi đọc lại.

    "Flo nghĩ. Cho đến bây giờ, những gì cô ta làm có thực sự giúp đỡ Darke."

    "Hmm.."

    Lilith nghiêng đầu, ngồi ôm gối, có vẻ là cô ấy cảm thấy băn khoăn về đoạn này.

    Trong phần này, gần đây dường như nhẫn phép Flo Snow khá là phiền muộn.

    Cô ta rất tự tin với năng lực của mình bởi cô đã phục vụ cho gia tộc Darke từ những thế hệ đầu tiên. Dù Darke đôi lúc có phần lỗ mãng, nhưng đến cuối vẫn nghe lời Flo khuyên, nên nó không khiến cố phiền muộn. Ngay cả toi, người đọc, có cảm giác rằng 'A~Suy nghĩ hai người họ quả thực rất đồng điệu.'

    Tuy nhiên, Darke đã rời bỏ Flo, đến một câu nhắn gửi cũng không thèm gửi trong một tháng đó. Một chuyện chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ. Flo cảm thấy băn khoăn khi ở một mình và cứ nghĩ ngợi cả ngày. Cho đến giờ Darke vẫn đang cố gắng hết sức trong vai trò một quỷ vương, nhưng có phải cô ả chỉ là một sự hiện diện om sòm và phiền phức đối với hắn? Hơn nữa, cô cũng biết rằng mối tâm tình của mình-tình yêu của cô dành cho Darke chắc chắn sẽ gây phiền toái cho hắn, việc đó làm cô nàng rất phiền muộn

    ".. Flo Snow."

    Lilith lặng lẽ nói.

    "Nói thế nào nhỉ, cô ta lo lắng thái quá rồi. Đã ở bên Darke cả một khoảng thời gian dài còn gì, nên cô ấy phải tự tin vào chính mình hơn mới phải."

    Lilith bảo vệ cho chiếc nhẫn u phiền. Tôi cũng cảm thấy tương tự.

    Rồi, Volkov hỏi.

    "Nhưng – Darke – không – về. Tại sao?"

    "Đó là vì.."

    Lạ thay, Lilith không nói nên lời. Dù Darke có phần ẩu tả và trẻ con, nhưng hắn thực sự rất tốt bụng và thật thà. Vì vậy, phải có lí do khiến hắn không qua lại ngay.

    Iris, phiền cậu đọc tiếp đi. "

    Lilith chọc vào khuỷu tay tôi. Tôi nâng quyển sách lên và nói:" Vậy chúng ta tiếp tục nào. "

    Ngay lúc đó.

    " Ah.. "

    Quyển sách trượt khỏi bàn tay tôi như một sinh vật sống.

    " Ế, cậu không sao chứ? "

    Lilith nhặt nó lên.

    Tôi xin lỗi trong khi nhận lại quyển sách. Gần đây, 'mưa' ngày một trở nặng, nên việc nắm bắt khoảng cách cũng khó khăn hơn cho tôi.

    " Flo nghĩ. Cho đến bây giờ, những gì cô ta làm có thực sự giúp đỡ Darke. Sau đó, cô lại chìm vào suy tư. "

    Trong mưa, đôi mắt tôi dõi theo từng con chữ. Những đường kẻ màu trắng trông như những đám mây hình thành từ chiếc phản lực lao qua bầu trời cao.

    " Nếu không thể giúp Darke được, thì làm sao cô có thể tồn tại tiếp được. "

    Rồi, tôi gập quyển sách lại.

    " Gì vậy, Iris? "

    Lilith nhìn chằm chằm tôi trong ngỡ ngàng.

    Tôi bày tỏ cảm xúc của mình.

    " Câu thoại vừa rồi, cậu không để tâm đến nó sao? "

    " Ế.. Câu nào? "

    " Nếu cô không thể giúp Darke được.. chỗ đó. "

    Suy nghĩ của Flo y hệt như những điều tôi đã băn khoăn kể từ khi đến công trường này.

    - Nếu tôi không còn hữu ích nữa, vậy làm sao tôi sống được?

    Làm việc không ngừng nghỉ ngày qua ngày, tắt nguồn khi đêm đến, đi lại vào buổi sáng. Quá trình đó lặp lại mỗi ngày. Sống như thế có ý nghĩa gì không? Tôi, kẻ đã không còn hữu ích với Giáo sư, liệu sự tồn tại của tôi có còn chút giá trị nào không?

    Suy nghĩ của tôi lại trùng hợp với nỗi lo của Flo Snow khi cô ta không thể giúp ích gì cho Darke.

    Vì vậy, tôi bật ra câu hỏi của chính mình.

    " Vậy, 'sống'.. thực sự, nó là gì? "

    Người đầu tiên trả lời là Lilith.

    " Mnn.. Sống.. à "

    Cô nghiêng đầu, vẻ băn khoăn.

    " Miễn là cậu chưa chết thì.. là còn sống, đúng không? "

    " A, không, ý tớ không phải thế. "

    Tôi tiếp tục câu hỏi.

    " Tớ phải diễn giải thế này, đúng rồi.. là ý nghĩa tồn tại. Với người máy chúng ta, thế nào là 'sống', và 'ý nghĩa tồn tại'-câu hỏi mà tớ đang nghĩ là vậy đó. "

    " Xin lỗi, tớ không hiểu tí gì về những thứ cậu nói cả. "

    " Ơm, nghĩa là.. Không phải Flo Snow vì Darke mà sống sao. Đó là ý nghĩa tồn tại của cô ấy. Rồi, vậy còn chúng ta? "

    Tôi cố giải thích, trong khi Lilith nói 'À.. ra ý cậu là vậy.'Dường như cô đã hiểu câu hỏi vừa rồi của tôi.

    Tôi trông đợi câu trả lời.

    Cô ấy nói thẳng thừng.

    " Thứ như ý nghĩa tồn tại là vấn đề chỉ có những kẻ rảnh rỗi mới nghĩ đến. "

    ".. Ế? Rảnh rỗi? "

    " Nói trắng ra, chỉ những người máy có một cuộc sống tuyệt vời mới nghĩ đến chuyện đó. Những kẻ nghèo như chúng ta không cần ý nghĩa tồn tại. Miễn là pin chúng ta đầy và linh kiện không bị hư hại hoàn toàn, ngay cả khi cái ngày chúng ta sẽ trở thành sắt vụn có đến, như vậy không phải ý nghĩa cho sự tồn tại của chúng ta sao? "

    Cô ấy nói một cách logic.

    " Ơ, xin lỗi. Ý cậu là.. "

    " Là thế này, sống là 'đấu tranh đến cùng'. "

    Lilith nói một cách mạnh mẽ. Từng chữ đều có sức mạnh bên trong.

    Ngay lúc đó, Volkov chen vào:" Tôi – thấy – sai -rồi. "

    " Mnn? "Lilith nhướng một bên mày, rồi quay sang Volkov," Ê, nói mi nghe này, mi dám có ý kiến trái với của ta, Lilith Sunlight sao? "

    Lilith ung dung chọc ghẹo Volkov.

    Tuy nhiên, Volkov thực không biết đùa là gì. Cậu ta trả lời rất nghiêm túc:" Volkov – có – ý – kiến. "

    " Khác – với – Iris. "

    Đôi mắt vuông vức của cậu ta đối diện tôi.

    " Lilith – ý – là – sống – hoặc – chết.. Iris – thì – tại – sa – chúng – ta – sống. "

    Nghe Volkov giải thích xong, tôi rất vui mừng. Vì cậu ta đã giải được ý nghĩa câu hỏi của tôi.

    " Đúng, đúng vậy! Những gì Volkov nói chính xác là ý tớ! Ý nghĩa tồn tại của chúng ta nghĩa là 'chúng ta sống vì điều gì'! "

    Volkov, cậu nghĩ sao? Ý nghĩa tồn tại ấy. Vì sao chúng ta tiếp tục sống?"

    Tôi nhanh nhảu hỏi, trong khi cậu ta chậm chạp trả lời sau một chút ngập ngừng.

    "Volkov – không – biết."

    Sau đó, cậu ta tiếp tục nói một cách hiếm thấy.

    "Volkov – tham – gia – chiến tranh. Volkov – giết – rất nhiều.. Con người – n

    Gười – máy – giết – rất – nhiều."

    Nghe lời cậu ta nói, cơ thể tôi không khỏi co rúm lại. Lilith nhìn chằm chằm Volkov.

    "Volkov – biết – cách – giết – chóc."

    Tôi thấy một nỗi khổ sở lóe lên trong mắt cậu.

    "Nhưng – không – biết – cách – để – sống."

    Nói xong, cậu ta chìm vào lặng lẽ.

    Một sự im lặng bao trùm cả nhà kho.

    Một lúc lâu sau, Lilith khẽ nói ".. Vậy à."

    "Không sao, không biết cũng không có gì.. tớ cũng không biết."

    Ánh mắt Lilith hướng đến Volkov chứa đầy dịu dàng. Đôi khi cô ấy cũng nhìn Volkov với biểu cảm như thế.

    "Hơn nữa, câu hỏi phức tạp như ý nghĩa sự tồn tại!"

    Cô nhìn về cửa sổ nhà kho.

    "Ngay cả con người cũng phải đắn đo."
     
  5. Quachni Developer

    Bài viết:
    18
    Chương 17 - Ngày Bảy mươi ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thế giới đã mất đi tất cả màu sắc vốn có, tôi quanh quẩn trong công trường như thường lệ. Những phế liệu tích tụ ở 'Dạ dày' từ từ di chuyển đến 'Ruột', và được tiêu hóa.

    "Mưa" cũng ngày một trở nặng. Tầm nhìn bên phải của tôi mịt mờ, những đường kẻ dọc hiện hữu trong khung cảnh chung quanh. Tiếng 'mưa' làm tôi cảm thấy khó chịu như thường lệ, làm tôi không thể nghe rõ tiếng của mọi người. Dù vậy, vẫn có thể nghe được những tiếng quát tháo từ giám sát viên.

    Ngoài những thứ đó, còn một điều nữa mà tôi khá để ý.

    - Clank.

    Khi tôi mang phế liệu, âm thanh đó lại vang lên.

    - Clank, clank.

    Âm thanh từ trong đầu tôi. Nghe như có một hòn đá va đập vào bên trong đầu tôi vậy.

    Thứ tiếng này có từ khi tôi sở hữu cơ thể này, và có thể là phát sinh từ lần tôi xông vào tấm gương. Dù trước đây khá là ít, nhưng bây giờ thì ngày càng nhiều hơn. Ngay cả khi tôi chỉ xoay đầu, âm thanh đó vẫn phát ra.

    Âm thanh này rốt cuộc là cái gì-tôi nghĩ về câu hỏi đó khi đang di chuyển.

    Thực ra, so với 'mưa' thì nó không phiền tôi lắm, chỉ đơn giản là những tiếng lanh canh thôi. Chắc là một cái đinh vít hoặc đai ốc lỏng.

    Tôi đi lại trong những tiếng lanh canh, không khỏi cảm thấy mình cứ như một món đồ chơi phát ra tiếng kêu mỗi khi bước đi.

    Sau khi công việc của ngày kết thúc, cuối cùng cũng đến thời gian đọc sách.

    "Vào đêm khuya tĩnh lặng đó, Flo Snow rời khỏi lâu đài quỷ vương.. còn tiếp."

    Tôi đã đọc xong quyển thứ sáu của 'Quỷ vương Darke Visa hạng bét'. Chỉ còn lại hai tập nữa.

    Sau khoảng ba tháng, Darke rốt cuộc cũng trở về. Tuy nhiên, hắn không bao giờ trả lời mỗi khi Flo hỏi về chuyện hắn đã đi đâu. Trong khi Flo nhẹ nhõm vì sự trở về của Darke, cô cũng đau khổ vì sự im lặng của hắn. Vì vậy, cô 'bỏ nhà ra đi' ở cuối tập sáu. Lí do là vì cô cảm thấy rằng sự hiện diện của mình không cần thiết với Darke.

    "Hmmmm!"

    Như thể không thể chịu được nữa, Lilith phát ra những tiếng rên rỉ. Rồi, cô hét to lên: "Không xứng đáng!"

    "Gì cơ?" Tôi nhìn lên từ quyển sách.

    "Flo đã rất phiền muộn rồi! Darke lại không giải thích gì hết, hắn không xứng đáng là một người chủ!"

    Lilith phản đối dữ dội. Hiếm khi thấy cô ấy kích động như vậy.

    "Dạo này Darke thực sự rất kỳ lạ. Phải chăng là do chú tâm vào những món bảo bối mới mà có mới nới cũ."

    Lilith nhìn tôi chăm chú như thể cô đang hỏi ý kiến của tôi.

    Tôi thì tin vào Darke, không đồng tình với cô ấy. Nên tôi phản bác lại một chút.

    "Làm gì có chuyện như vậy. Nhìn này, nó nói như vậy ngay chỗ này." Tôi lướt qua những trang giấy, "Quỷ vương liếc nhìn chiếc nhẫn trắng. Nhưng hắn không nói gì-đó là chứng minh cho việc Darke nhận thấy nỗi ưu phiền của Flo."

    "Vậy thì tại sao hắn không nói gì hết?" Lilith cắn môi, không đồng tình.

    "Là do Darke lo lắng cho cô ấy. Darke tôn trọng cảm xúc và danh dự của Flo, nên chỉ dõi theo từ xa."

    "Hmm.. Nhưng tớ không nghĩ thế.."

    Gần đây dường như Lilith nghĩ rất nhiều về Flo. Đó là lí do suy nghĩ của tôi khác với cô ấy, vì tôi tin vào Darke.

    Volkov không nói gì. Cậu ấy chỉ lặng lẽ nhìn Lilith, không nói một lời nào.

    Mở đầu của tập bảy còn tệ hơn nữa.

    Sao có thể!

    Tôi cũng kinh ngạc.

    Sau khi Flo trốn chạy khỏi nhà, Darke không tìm kiếm cô ấy, nhưng lại tạo ra một cái nhẫn mới bằng ma thuật của mình!

    "Với sự hài lòng, hắn nâng chiếc nhẫn mới lên và ngắm nhìn nó. Trên tay hắn là một chiếc nhẫn trắng tinh khôi đã thâu tóm toàn bộ vẻ đẹp của bạc trên thế giới vào trong nó.

    " Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi! "

    Lilith bắt đầu la hét giận dữ như tiếng bò rống[1]

    " T-th-thật quá ngu ngốc! Sao Darke không đi tìm Flo? Đã vậy còn tạo ra một cái nhẫn mới nữa, ác quỷ! Không có tính người! "

    " C-c-cậu có nói với tớ cũng như kh-ông-ô ô ô ô ô!

    Lilith nắm lấy cổ tôi và lắc tới lắc lui. Tiếng lanh canh lại vang lên trong đầu tôi.

    "Darke hẳn là có kế hoạch rồi ồi ồi i i i i!"

    Ngoài miệng tôi nói thế, chứ không biết Darke nghĩ gì lúc này.

    Vì sao Darke lại làm một cái nhẫn mới vào lúc này? Sửa chữa bảo bối là công việc của hắn, nhưng lần này hắn không sửa, mà lại tạo ra một thứ mới. Hơn nữa, hắn còn không thử đi tìm Flo..

    Không che giấu sự bất mãn, Lilith giục tôi tiếp tục:

    "Tiếp, tiếp đi!"

    Tôi cũng băn khoăn về phần tiếp theo của câu chuyện, nên đọc tiếp.

    "Lúc ấy, Flo Snow, người đã bỏ trốn khỏi nhà, đi -đến -một -nơi -x -a.. khỏi-"

    Ngay lúc đó, tôi ngừng lại. ".. Iris?" "Mnn?" Hai người đồng thanh phát ra những tiếng bối rối.

    - Tệ rồi.

    Nó nặng hơn. Như một con đường đầy xe cộ, những đường kẻ màu trắng xen lẫn vào hàng chữ, khiến tôi không thể đọc được.

    Tôi bình tĩnh điều chỉnh tiêu điểm ở thiết lập đồng tử. Tuy nhiên, lí do của tình trạng này không phải do thị giác không tập trung, mà là do nó bị chắn, nên tôi vẫn không nhìn thấy gì cả.

    Nè, Iris, cậu sao vậy? "Lilith chạm nhẹ ngón tay của mình vào cánh tay tôi.

    " Không.. Tớ không sao. "

    Tôi tập trung vào quyển sách lần nữa.

    Tình trạng có đỡ hơn. Lưu lượng 'mưa' giảm xuống.

    " Lúc ấy, Flo Snow, người đã bỏ trốn khỏi nhà, đén một nơi xa khỏi lâu đài của quỷ vương, ở gần con sông trong quỷ giới. Nếu là bình thường, giờ này cô còn đang trò chuyện với Darke ở nhà.. "

    " Mưa "vẫn rơi.

    Thị giác đơn sắc trông như trong những bộ phim cũ kỹ bị chia thành nhiều mảng.

    Tôi không nói về 'mưa' với ai cả.

    Không với Lilith, cũng không với Volkov.

    Tôi thích cuộc họp của hội sách nhỏ bé này.

    Thích Lilith, người luôn giục tôi đọc với đôi mắt lấp lánh.

    Thích Volkov, người luôn lặng lẽ lắng nghe với khuôn mặt có sự chờ mong.

    Tôi thích thời gian trôi qua nhẹ nhàng và âm thầm như thế này rất nhiều.

    " Chỉ một mình, Flo cảm thấy thật cô đơn, như muốn khóc vậy. Những ký ức hiện hữu trong tâm trí cô giờ đây đều là về Darke.."

    Trong cơn 'mưa' rì rào, tôi tiếp tục đọc.

    Có lẽ 'mưa' sẽ không ngừng ngay bây giờ.

    Có thể tôi sẽ mất đi thị giác của mình trong tương lai không xa.

    Vậy thì, Chúa ơi, con xin người. Đây là lời khẩn cầu mà con đặt cả cuộc sống của mình vào đó.

    Hãy cho con một chút thời gian nữa thôi.

    Xin đừng lấy đi đôi mắt của con trước khi hội sách này kết thúc.
     
  6. Quachni Developer

    Bài viết:
    18
    Chương 18 - Ngày bảy mươi tám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mưa như mọi ngày. Một ngày mưa rơi không ngớt.

    Tôi hôm nay lại vận chuyển phế liệu.

    Trên bờ biển chạy dài từ đống phế liệu ở 'Dạ dày', cái núi phế liệu đó giờ đã hạ xuống đáng kể. Điều này báo hiệu rằng công việc của chúng tôi sắp chấm dứt.

    Tiếng sắt thép kêu trong đầu tôi giống như những điệu nhảy tùy hứng của một gã nào đó đang nhảy nhót trên cái sân khấu là tâm trí của tôi đây.

    Tôi không thể không có cái cảm giác là phải banh đầu ra, rồi lấy nó vứt đi. Tuy nhiên, dùng tay làm cái việc tinh vi này thì tôi thấy không được hay cho lắm. Bên cạnh đó, mở ra thì dễ, cơ mà đóng lại thì sẽ khó khăn lắm.

    Trong khi nghĩ ngợi, tôi tôi thấy một cảnh tượng hiếm có vào buổi trưa khi đang lặp đi lặp lại công việc chán ngắt.

    Cảnh ông giám sát viên xin lỗi.

    Ở trạm điều khiển, ông giám sát viên đang thực sự cúi người, một cái cười nhận lỗi trên mặt ông ta. Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện một người đàn ông trung niên, khổ người trung bình, mặc com lê đang đứng cạnh giám sát viên, chỉ chỗ này rồi chỗ kia.

    - Có lẽ ông ta là VIP. Có thể là tổng quản đốc ở đây.

    Tôi liếc nhìn chỗ đó trong lúc chuyển phế liệu. Người đàn ông ở đài quan sát chỉ vào chúng tôi một vài lần. Cứ mỗi lúc như thế, giám sát viên lại hí hoáy ghi chú. Tôi tự hỏi là họ đang nói về cái gì.

    Tôi tập trung sang phía trước, và ngừng sau lưng Volkov. Lilith đang đứng cạnh. Tôi tăng tốc, chạy tới hỏi họ.

    Tiếng sắt thép ồn ào vang lên một cách vui vẻ trong đầu khi tôi đi trong mưa.

    @@@

    "Cậu không thấy lạ sao?"

    Người vừa nói là Lilith.

    Hai giờ khuya, như thường lệ, chúng tôi đang họp hội sách quanh cái bàn gỗ cũ kỹ trong nhà kho.

    "Lạ gì cơ?"

    "Iris, cậu cũng thấy à? Thằng cha mập mập ấy."

    Lilith nhìn tôi trong khi đang đong đưa một cái máy ghi âm nhỏ, có lẽ lấy từ mớ phế liệu. Khuôn mặt xinh đẹp và thanh lịch biểu lộ vẻ không hài lòng, còn đôi lông mày đang nhíu lại.

    "A, ý cậu là cái người mặc com lê nói chuyện với giám sát viên ấy à?"

    "Đúng, đúng. Thằng cha đó có lẽ là người từ 'trụ sở chính' đến đây lúc trước, phải không?"

    "Trụ sở chính.. á? Ở đâu?"

    "Của cái công ty này. Có một cái logo màu đỏ trên đồng phục của giám sát viên mà? Tiếc là tớ không đọc được chữ trên đó."

    "Logo màu đỏ.."

    Tôi đâu có phân biệt màu sắc được, nên chả nhớ.

    "Chiếc xe mà họ đi cũng có cái logo đó, nên có lẽ là họ được gửi đến từ công ty mẹ trên Oval."

    Sau khi nghe từ 'Oval', tim tôi đập thình thịch. Đó là tên của thành phố nơi tôi và Giáo sư đã sống.

    "Oval có.. gần đây không?"

    "Ể? Ý cậu là thành phố Oval ấy à?"

    Tôi gật đầu, rồi Lilith trả lời: "Kế bên đây thôi. Chưa tới mười lăm phút đi xe nữa."

    "Mười lăm phút.."

    Tôi nín thở vì câu trả lời. Mười lăm phút đi xe. Sau khi đến đây, tôi cảm thấy như mình đang ở cách nhà cả ngàn dặm, trên một đất nước khác, chưa bao giờ tôi nghĩ là nơi này ở gần Oval như vậy.

    Ngay lúc này. Lilith tiếp tục chủ đề vừa nãy.

    "Đúng vậy. Tớ có nghe vài tin lạ. Đó là những lời mà tay giám sát viên nói sau khi cha VIP đi."

    Sau đó, Lilith nhỏ giọng. Thực ra, cho dù cô nàng không nhỏ tiếng thì, cũng chỉ có những robot bị ngắt điện trong nhà kho này thôi.

    "Sau khi xong việc, mấy người này sẽ bị sa thải hết."

    "? Là sao?"

    "Thế~có~nghĩa~là~sa thải, vứt đi! Sau khi xong xuôi, chúng ta sẽ thành sắt vụn ráo!"

    "Uuu!"

    Tôi không thể kìm nén rên lên một tiếng. Nghe từ 'sắt vụn', tôi nhớ lại những gì đã xảy ra 'hôm đó'. Cái ngày chân tay tôi bị tách rời. Tôi không hề muốn bị như thể thêm lần nữa.

    ".. Cậu nghĩ sao?"

    Lạ thay, Lilith hỏi ý kiến Volkov, cậu ta trả lời ngay tắp lự.

    "Robot – thì – phải – phục – tùng – con – người."

    Bất mãn, Lilith đập vào tay Volkov.

    "Thật là.. Cậu có nghĩ kỹ chưa vậy? Cậu không biết là chúng ta sẽ thành sắt vụn hết nếu cứ tiếp tục sao?"

    "Robot – phải – phục – tùng – con – người." Volkov lặp lại y chang.

    "Đủ rồi, tớ là con ngốc mới đi hỏi cậu về chuyện này."

    Lilith dựa người vào đống phế liệu phía sau mình.

    "Tớ chắc chắn là không hề muốn bị như thế."

    Tôi chằm chằm nhìn Lilith: "Nhưng ta đâu có làm gì được."

    "Chúng ta mà trốn là xong hết chứ gì?"

    "Nhưng lại có cái mã lệnh cưỡng chế trong người chúng ta mà."

    "Đâu có thành vấn đề gì. Tớ phá nó từ lâu lắm rồi."

    ".. Ế?'

    Tôi sửng sốt. Mã lệnh cưỡng chế là thành phần quan trọng trong mạch an toàn của cơ thể robot. Đó là chương trinh bị cấm bỏ ra nhằm ngăn việc robot không phục tùng mệnh lệnh của con người.

    " Mạch an toàn của tớ bị hư. Có lẽ là ở cái công trường thứ tư trước cái này nhỉ? Nó tình cờ bị hư khi tớ bị một cái cần cẩu đè. Tuy nhiên, không làm thì sẽ không được sạc năng lượng, nên tớ cứ vờ tuân theo con người thôi.

    "Đùa sao.. Volkov cũng thế hở?"

    Tôi liếc nhìn cậu ta. Cậu ấy trả lời bằng cái giọng trầm như thường: "Không."

    "Mạch – an – toàn – của – Volkov – vẫn – bình – thường."

    "Tại lão là robot quân sự đấy."

    Lilith nhìn Volkov trong lúc nói.

    "Mạch an toàn của cậu ta khá lạ. Tớ đã thử bỏ nó ra, nhưng mà thất bại.. Quá trình làm thì ngon lành, nhưng mà cuối cùng vẫn có một cái thiết lập ẩn kì quặc nào đó.."

    Volkov ngẩng cao đầu nói: "Volkov – an – toàn." Lilith vô tư lự trả lời: "Rồi, rồi, an toàn lắm."

    "Nhưng đây không phải lúc để chúng ta tỉnh queo mà nói về những thứ đó."

    Lilith nhìn thẳng Volkov.

    "Liệu có thực sự ổn nếu cậu biến thành sắt vụn?"

    "Robot – phải – phục – tùng – con – người."

    "Phải.."

    Lilith thở dài. Trông cô rất phiền não. Dù ít khi tỏ thái độ này, quả thực cô ấy rất quan tâm đến Volkov.

    ".. Đừng bận tâm, so với chuyện đó, tốt hơn hết là tớ phá luôn mạch bảo vệ của cậu ngay bây giờ, Iris. Lỡ mà xảy ra thật, ngay cả họ có dùng tới 'nút dừng khẩn cấp', câu vẫn có thể trốn thoát."

    Đó là nút bấm dùng để dừng tất cả cử động của robot. Tôi đã thấy môt cái giắt trên thắt lưng của giám sát viên.

    "Bỏ đi á? Được không?"

    "Dĩ nhiên. Tớ phụ trách việc sửa chữa khẩn cấp cho đồng nghiệp trong một công trường trước đây mà.. dù là có chút xíu thôi."

    Lilith lấy ra một bộ công cụ dưới bàn. Tất nhiên, đó là một 'chiến lợi phẩm' khác của cô nàng từ công trường.

    "Đừng có động đậy nghe. Mạch trí não mỏng manh lắm đó." Cô ấy ra phía sau tôi, tay cầm một cái tuốc nơ vít.

    "Liệu có ổn không vậy?"

    "Sẽ tốt hết thôi!.. Hên xui."

    Một tiếng rắc phát ra trên đỉnh đầu tôi, Lilith bắt đầu vặn lỏng mấy ốc vít. Từng con ốc nhỏ xíu được đặt vào cái hộp vuông trên bàn.

    Cuối cùng, *keng* một tiếng và đỉnh đầu tôi mở ra.

    "Ô? Hàng kém chất lượng từ nhà máy dỏm.. Ra là như vậy."

    Lilith gật đầu, phát ra tiếng biểu thị sự tán thành.

    "Cậu hiểu gì?"

    "Hiểu cậu đến đây như thế nào. Từ hàng đồ cũ."

    "Hàng đồ cũ?"

    "Chẳng phải người máy mới đắt lắm sao? Vì vậy mà mấy cửa hiệu đồ sida đi thu gom phụ tùng cũ, như tay, chân, số người máy 'homemade' tăng dần lên.

    Tôi đã có nghe chuyện này. Mấy chỗ đó sẽ đi lượm linh kiện cũ về rồi chỉnh sửa, lắp ráp nên những người máy phi pháp-như tôi đây.

    " Có lẽ cậu được thằng cha giám sát mua về từ một cửa hàng phế phẩm ở thành phố Oval. Nhưng thực ra thì Cục quản lí người máy mới là bên bán, đúng không? "

    Tôi nghĩ là cô ấy đúng. Vì vậy, tôi kể lại quá trình mình đến công trường này ra sao sau khi bị biến thành sắt vụn.

    " Đùa à.. "Ngay lúc đó, Lilith kêu một tiếng kì cục.

    " Gì vậy? "

    " Wow, lần đầu tớ thấy một cái mạch trí não nhỏ thế đấy.. "

    Nhìn vào những linh kiện bên trong tôi, Lilith kinh ngạc nói." Mạnh trí não nhỏ thật! Và còn có cấu trúc đặc biệt nữa? "Lilith trông rất hứng thú. Còn tôi thì không khỏi thẹn thùng.

    Nét mặt Lilith trở nên nghiêm nghị. Cô quan sát mặt tôi từ bên cạnh, mái tóc dài của cô quét nhẹ qua vai tôi.

    " Cậu, thực sự là ai? "

    ".. Gì cơ? "Tôi nghiêng đầu.

    " Mấy bộ phận cơ thể của cậu thì tã, nhưng mạch trí não lại thuộc hàng cao cấp. Thế là sao? "

    " Đó là vì.. "

    Một hình bóng xẹt qua tâm trí tôi. Đó là những ký ức đau đớn mà tôi đã chôn chặt trong thâm tâm, quá khứ mà tôi không muốn đối diện.

    " Ah, gì đây? "Lilith ngạc nhiên.

    " Giờ là gì nữa vậy? "

    " Dường như là có một cái khóa kẹt gần mạch trí não của cậu. "

    " Khóa? "

    Tôi bất chợt nhớ lại thứ gì đó.'Âm thanh đó' cứ vang lên trong đầu tôi dạo gần đây.

    " Chờ chút.. "

    Lilith lấy trong hộp dụng cụ ra một sợi thép rồi uốn cong nó thành hình lưỡi câu-như lưỡi câu cá ấy.

    " Tớ lấy nó ra cho cậu ngay đây. "

    Một lúc sau, tiếng *click* phát ra, rồi cô ấy nói" Xong. "Có vẻ như lưỡi câu đã tìm được con mồi của nó rồi.

    " Cái gì đây.. mặt dây chuyền? "Lilith lẩm bẩm trong ngạc nhiên khi đang giữ sợi dây thép.

    " Ế? "

    Tôi ngoảnh mặt lại, chỉ thấy Lilith nói" Nhìn nè ", và đặt thứ tìm được lên bàn.

    Là một cái mặt dây chuyền có khóa hình oval màu bạc.

    Không, không phải màu bạc, mà thực ra là ánh bạc tỏa sáng từ-

    Hộp xì gà.

    " Ah.. "

    Tôi chậm chạp vươn tay ra, cầm lấy cái hộp.

    Trên hộp xì gà dính lem nhem dầu máy đen sì còn những vết máu khô.

    Với bàn tay run rẩy, tôi mở nó ra, và một điếu xì gà hình số tám quen thuộc lăn xuống bàn, lặng lẽ rơi xuống như một chiếc xe đạp mất người lái.

    " Ahhh.. "

    " Tấm hình đó "vẫn còn kẹt trong nắp hộp.

    Một cô bé mặc váy xếp nếp đội nón rơm đang đứng trước bảng quảng cáo một bộ phim. Bên cạnh cô bé là một dáng người cao cao mặc áo thun và quần jean, trên mặt người đó nở một nụ cười tinh quái, người ấy là-

    " Giáo.. sư.. "

    Tay phải tôi đang cầm cái hộp bắt đầu run rẩy. Rồi cơn run đó cũng nhanh chóng lan ra toàn thân. Những cảm xúc đã bị đè nén, những đau khổ bị ức chế, tình yêu lẫn tuyệt vọng phá tan cái cũi tâm hồn, tuôn trào mãnh liệt ra khỏi cơ thể tôi. Giáo sư trong bức ảnh dang rộng vòng tay với tôi, đưa tôi về những tháng ngày hạnh phúc trong quá khứ." Chị đã về đây, Iris. Hôm nay em có ngoan không thế? "Giáo sư xoa đầu tôi dịu dàng, nhưng cũng hơi thô ráp." Mnn, ngon quá. Iris nấu ăn giỏi thật. "Giáo sư ngợi khen tôi." A, cô Iris có gì muốn nói nào? "Giáo sư bắt nạt tôi." Ờm, Iris? "Giáo sư lo lắng." Ngủ ngon nhé, Iris "Giáo sư dịu dàng. Tuy nhiên, giờ đây chị đã ra đi. Tôi không còn được gặp chị nữa. Giáo sư, Giáo sư, AAAAAAAAAAA, Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư Giáo sư-

    " UuuAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA-! "

    Tôi gào khóc. Nằm dài lên bàn trong cơn co giật dữ dội, phát ra những âm thanh tuyệt vọng thậm chí làm bản thân còn phải kinh hãi. Những phút giây hạnh phúc, những kỷ niệm dịu dàng tan vỡ như thủy tinh, xuyên vào phần mỏng manh nhất của trái tim. Những cảm xúc quét qua tim tôi biến thành một làn sóng lớn, nhấn chìm tôi vào trong đó." Iris! "Ngay lúc đó, tiếng hét the thé của Lilith xuyên vào lưng tôi. Đôi tay cô ấy mạnh mẽ ôm chặt cơ thể đang co giật của tôi.

    " Không sao đâu, mọi thứ đều sẽ ổn hết thôi! "

    " Ah, aaa! "

    Tôi nắm lấy khuỷu tay của Lilith, đè nén cảm xúc của mình. Trong khi chìm trong biển đau đớn và thống khổ, tôi điên cuồng chờ cho khoảnh khắc trôi qua." Được rồi.. Giờ đã ổn rồi, Iris.. "

    Như một người mẹ dỗ dành đứa con đang khóc lóc, Lilith cứ động viên tôi. Cơ thể tôi cảm nhận được sau lưng rất mềm mại và ấm áp, làm tôi nhớ đến những lúc Giáo sư ôm tôi trước đây.

    Cơ run dần ngưng lại.

    Thời gian lại trôi qua.

    Cơn co giật ngừng hẳn, chỉ còn hai bàn tay vẫn nhẹ run.

    Lo lắng, Lilith lặng lẽ nắm lấy tay tôi, Volkov cũng lặng thinh nhìn chúng tôi.".. Cậu đã bình tĩnh lại chưa? "

    Lilith dịu dàng hỏi. Tôi yếu ớt trả lời" Ừ.. "

    Sau đó, cô ấy nhìn hộp xì gà và tôi, ngập ngừng hỏi:" Nó là gì thế? "

    Tôi gật đầu nhẹ một cái, rồi ngẩng đầu lên nhìn họ.

    Đôi mắt to của Lilith phản chiếu hình bóng của tôi tràn đầy lo lắng.

    Đôi mắt vuông vức của Volkov phát ra ánh sáng điềm tĩnh, cậu ấy cũng đang chờ tôi nói. -Đúng vậy, nói với hai người họ..

    Tôi quyết định nói ra sự thật. Nói với họ cũng không sao-thay vì nói như thế, sẽ tốt hơn nếu nói rằng tôi muốn họ biết.

    Do đó, mọi chuyện tuôn ra từ miệng tôi như dòng nước tuôn ra từ con đập. Tôi kể về chuyện mình được tạo ra bởi Giáo sư Umbrella, cái chết của chị ấy vì tai nạn, về việc mình thử tự tử nhưng bất thành, về những người từ Cục Quản lí Robot xuất hiện trước mắt tôi, về chuyện tôi biến thành sắt vụn, và về chuyện tôi đến đây sau khi tỉnh dậy. Tôi chỉ vào bức ảnh bằng tay phải:" Đây là Giáo sư.. Đây là tớ. "Cùng lúc đó, tôi nghe tiếng Lilith nuốt nước bọt. Cơ thể Volkov cũng căng cứng.

    Sau khoảng mười phút, tôi ngưng lại. Im lặng lại bao trùm nhà kho. Trong hộp xì gà trên bàn, Giáo sư và tôi đang mỉm cười. Khuôn mặt chị hiện lên vẻ trêu ghẹo, còn tôi thì đang dỗi.

    " Vậy à.. "Lilith chăm chú vào tấm ảnh, lẩm bẩm," Tớ đã cảm thấy có gì đó kỳ kỳ. Iris nghe như là tên của con gái như tớ.. "

    Sau đó, cô ấy chớp mắt, ngẩng đầu như đã kết luận gì đó.

    " Thực ra, tớ cũng thế. "

    Cô ấy nhìn thẳng tôi.

    " Tớ cũng từng ở trong nhà của con người trước đây. "

    Sau đó, cô ấy bắt đầu kể về quá khứ của mình.

    Năm năm trước, Lilith được gia đình" Sunlight', cũng có thanh thế, mua về. Vì nhà họ không có đứa trẻ nào, họ nhận một mẫu robot trẻ để thay thế.

    Ban đầu, Lilith sống hạnh phúc ở đó, nhận tình thương từ 'cha mẹ'. Họ mua quần áo cho cô, chơi với cô, đối xử cô ấy như máu mủ của mình. Sự phong phú về cảm xúc mà cô ấy có là bằng chứng về việc cha mẹ đã rất quan tâm đến cô.

    Hoàn cảnh thay đổi hai năm sau ngày Lilith đến. Cha mẹ cô có một đứa con mới. Trong lúc Lilith hạnh phúc vì sự ra đời của đứa em gái ban đầu, sự tình không đơn giản như thế.

    Cha mẹ bỏ rơi cô ấy.

    Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Ngày kia, người bán robot tái sử dụng đến nhà không hề báo trước, gần như lôi cô ấy ra khỏi nhà. Cha mẹ cô còn không thèm nhìn cô ra đi. Sau đó, cô ấy được bán lại như 'hàng 2nd'. Ban đầu, cô bưng bê cho một nhà hàng, rồi chuyển tới một công ty xây dựng, đến công trường này. Dù trông yếu đuối, nhưng mà dung lượng pin lẫn tải trọng của cô nàng lại khá lớn, nên đó là lí do mà cô còn lay lắt đến bây giờ.

    Cô ấy kể về quá khứ đau buồn của bản thân như thể không liên quan đến mình. Cuối cùng, cô ấy bảo tôi rằng tôi là người đầu tiên biết ngoại trừ Volkov.

    "Cậu này cũng như thế."

    Nói xong, Lilith ngoảnh đầu về phía Volkov và hỏi: "Nói với Iris được không?", cậu ta lặng lẽ gật đầu.

    "Cậu có nhớ tên đầy đủ của Volkov không?"

    "Volkov Galosh?"

    Lilith gật đầu, tiếp: "Thực ra, nó là Volkov Galosh Ouroboros."

    "Ouroboros?"

    "Ừ, Ouroboros. Là tên gốc của một con rắn trong thần thoại.. Và, khi Volkov còn trong quân đội, cậu nằm trong đơn vị gọi là Ouroboros."

    "Volkov – biết – cách – giết – chóc." Lời nói đó lặp lại trong tâm trí tôi.

    "Ouroboros là đơn vị toàn robot, Mech, ờ, là gì ấy nhỉ?"

    Lilith nhìn Volkov, cậu ta đáp ngắn gọn: "Mech Corp."

    "Đúng, trong Mech Corp, họ được phái đi nhiều mặt trận. Tuy nhiên, bỗng dưng họ nhận được lệnh trở về khi chuẩn bị đến mặt trận thứ hai mươi tám."

    "Sao vậy?"

    "Vì một mẫu vũ khí robot mới được sáng chế. Để dùng loại vũ khí mới, 'model cũ' như Volkov đều bị bỏ hết."

    Thực sự, tôi nghĩ là mình có nghe vụ này trên báo trước đây thì phải.

    "Nhưng sao một robot quân sự lại được dùng ở công trường xây dựng?"

    "Dường như là công ty này có quan hệ làm ăn với bên quân đội. Dù sau tấm màn rất phức tạp, công ty này chỉ làm những hợp đồng phụ.. Ngoài ra, hầu hết mọi người không biết chứ việc quản lí robot quân sự khá là lỏng lẻo.

    " Lỏng lẻo? "

    " Ngoài Volkov, nhiều robot quân sự bị bán trên chợ. Họ đều là các robot cũ hơn bị bỏ đi vì sự giảm sút chiến tranh. "

    " Ra là vậy.. "

    " Tàn nhẫn thật, đúng không. Tạo ra họ khi cần, rồi vứt đi khi không cần nữa. "

    Lilith nhún vai nói. Còn tôi thì chẳng biết nói gì.

    Sau đó, cô ấy cầm hộp xì gà lên và nói khi đang nhìn vào bức ảnh.

    " Dù vậy.. Hoàn cảnh của cậu vẫn tốt hơn. "

    " Tốt hơn á? "

    " Bởi vì, không phải Giáo sư của cậu vẫn yêu thương cậu đến phút cuối sao? "

    " Nhưng.. "

    Giờ Giáo sư không có ở đây, nói những thứ thế này thật vô nghĩa-tôi định trả lời nhưng lại thôi.

    Lilith bị cha mẹ bỏ rơi. Volkov bị quân đội bỏ rơi.

    Giáo sư-không bỏ rơi tôi.

    " Đúng vậy, tốt hơn rất nhiều. "Lilith vẫn nhìn bức ảnh, lơ đãng lầm bầm," Cho đến phút giây cuối cùng, cậu vẫn được yêu thương.."

    Đến lúc ấy tôi mới vỡ ra. Lí do mà Lilith cứ tranh đấu cho cái nhẫn phép Flo Snow.

    Sau khi một cái nhẫn mới xuất hiện, cái nhẫn cũ sẽ mất đi ngôi nhà của chính nó.

    Chiếc nhẫn kia đại diện cho Lilith, cũng như Volkov.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...