Chap 10: Bar Thời Đại * Bấm để xem *Cậu dọn dẹp quán thật sạch sẽ, tầm nhìn lại lơ đảng đặt trên người hắn, cậu hơi cần chừ bước lại gần. Cậu kêu một tiếng "ông chủ!" Triệu Kha vẫn chăm chú tính xổ sách, cũng không có ngẫn mặt lên "có chuyện gì!". Doãn Kỳ gãi gãi đầu "à! Chỉ là em muốn hỏi, ông chủ có biết Dương gia ở thời Minh giờ như thế nào không?" Hắn lúc này mới ngẩn mặt lên nhìn cậu nghi hoặc hỏi "cậu hỏi cái này để làm gì!" Cậu hơi ấp úng "ch.. chỉ là tò mò thôi!" Hắn nhìn chằm chằm vào cậu "cái này thì có gì để tò mò, có liên quan gì đến cậu sao?" Cậu bị nói trúng liền giật mình, nở ra một nụ cười cứng ngắc "nào có, ông chủ làm tiếp đi em đi làm việc đây!", cậu nói xong xoay lưng định rời đi, sau lưng lại truyền đến giọng nói của người kia "thời Minh cách đây 3000 năm trước, Dương gia thời đó nổi tiếng là cường hào, ác bá nhưng ông trời có mắt, trong một đêm Dương phủ đã bị thổ phỉ đột nhập giết sạch không chừa một ai, trong lịch sử có lưu lại cậu muốn biết thêm cứ lên mạng mà tìm". Dương Kỳ hai vai run nhẹ cố gắng kiềm nén nước mắt, là tên đó sao? Tại sao hắn lăng nhục cậu như thế vẫn chưa đủ sao, tại sao còn giết gia đình cậu, hắn thật độc ác mà! Hắn nhìn hai vai đang run nhẹ kia, hai chân mài nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi. Từ lúc đó, Dương Kỳ không có cách nào chú tâm vào công việc, cứ thờ thờ thẩn thẩn đến khi quán đóng cửa, cậu gương mặt ỉu xìu như bong bóng xì hơi chào ông chủ một tiếng rồi rời đi. Trên đường mua một ổ bánh mì lót dạ, vừa đi vừa nhìn xung quanh, bất ngờ dừng lại trước một bảng hiệu nhấp nháy ba chữ "bar thời đại!". Nhưng đó không phải tâm điểm cậu chú ý, mà là tấm bảng tuyển phục vụ trước cửa trong lòng liền phấn chấn trở lại. Nhét nữa ổ bánh mì còn lại vào túi, chỉnh chu gọn gàng chuẩn bị bước vào lại bị hai người phía trước cản lại. Bảo vệ gác cổng nhìn cậu hỏi "mời xuất thẻ vào!" Cậu nhìn hai người trước mặt lo sợ nói "tôi đến xin việc!" Tên bảo vệ nhìn cậu một lúc nói "quán chỉ truyển người đủ tuổi" Cậu cười cười nói "tôi đã đủ 18 tuổi rồi a! Không tin các anh nhìn xem!" cậu đưa chứng minh cho họ xem. Tên bảo vệ kia nhìn nhìn chứng minh, xong lại nhìn cậu như thể không tin vậy. Cuối cùng vẫn không tìm thấy điểm nào không thích hợp, liền trả lại cho cậu "mời cậu đi lối phía sau!" Cậu hướng họ cảm ơn một tiếng, rồi quay đi. Cậu đi vào trong tiếng nhạc sập sình cùng ánh sáng lấp lóe kia làm cậu đầu óc xoay mòng mòng nhưng cũng không khó chịu lắm, chắc là thân chủ từng tới những chổ như thế này. Cậu đứng đó nhìn nhìn, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi lại phía cậu "xin chào! Tôi là quản lí ở đây, cậu cần gì!" Cậu nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, bất giác cũng thẩn trương lên "tôi đến xin việc!" Quản lí nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, rất vừa lòng gật đầu một cái "cậu đi theo tôi kí hợp đồng làm việc" Doãn Kha đọc thật kỉ hợp đồng rồi kí tên. Cậu là làm việc theo ca, có ba ca, cậu đây là làm ca thứ nhất từ 19h đến 23h lương một tháng 7 triệu, còn có thể có tiền bo nữa như vậy còn gì là tốt bằng. Quản lí nhìn nhìn cậu "cậu làm luôn bây giờ được không?" Doãn Kỳ gật đầu, quản lí đưa cậu một bộ đồ bảo cậu đi thay rồi ra nhận việc. Cậu cằm đồ nhanh chóng thay vào, áo sơ mi trắng kết hợp với áo véc ngắn tay làm lộ ra tay áo sơ mi, cổ áo véc hình chữ v làm hở ra hàng cúc ngay ngắn, trên cổ là chiếc nơ màu đỏ. Thêm chiếc quần tây bó sát người làm lộ ra đường cong duyên dáng, chiếc quần ôm trọn lấy đôi chân thon gọn. Cùng với vẻ mặt non nớt của cậu khiến người khác rất muốn hung hăng mà chà đạp một phen. Quản lí vô cùng vừa lòng, đem cậu giới thiệu với mọi người "đây là người mới, mọi người phải giúp đỡ cậu ấy đó! Đừng để tôi thấy trình trạng ma củ ăn hiếp ma mới nghe chưa!" Mọi người vâng một tiếng. Quản lí vỗ vỗ vai cậu "cố gắng mà làm việc, cùng mọi người làm quen đi!" Cậu gật đầu một cái hướng mọi người giới thiệu "em tên Dương Kỳ, mong mọi người chỉ bảo" trong năm người ở đây cậu là nhỏ nhất. Nhanh chóng có người tiến lên làm quen "tôi là Ngô Đồng, kia là Hạo Minh, Nhã yến, Tố Như còn người kia là Hạng Nam". Cậu gật đầu xem như chào hỏi, nhưng có vẻ hai cô gái cùng với Hạng Nam không thích cậu cho lắm, còn người tên Hạo Minh mặt vẫn lạnh nhạt như củ, chỉ có Ngô Đồng là vui vẻ nói chuyện với cậu không ngừng "sau này cưng có thể gọi anh đây là anh Đồng, anh năm nay cũng 22 tuổi rồi!" Cậu cũng nghe lời kêu một tiếng "anh Đồng!" Ngô Đồng khoát vai cậu "giọng nói thật dể nghe nghe nha! Nếu có gì khó khăn cứ nói anh, còn bây giờ làm việc thôi kẻo quản lí lại la" Mọi người điều tản ra ai làm việc nấy**.
Chap 11: Triệu Phong Bấm để xem **Cậu mới vào làm, nhưng tiền bo lại được rất nhiều, nhờ vào gương mặt đáng yêu khiến cả nam lẫn nữ không thể cưỡng lại được. Vì thế ba người kia càng thêm chán ghét cậu. Nhã Yến giọng khó chịu "kiếm cách tống tên kia đi, nếu không sau này chúng ta sẽ khó mà sống với tên đó!" Hạng Nam hối thúc Nhã Như "nè! Không phải thường thường ngươi lanh trí lắm sao? Mau tìm cách giải quyết tên đó đi!" Nhã Như nhăn mài "ngươi yên lặng xíu coi, không phải ta đang nghĩ cách sao!" Hai người còn lại không biết làm gì ngoài việc im lặng, Nhã Như đưa tay vuốt vuốt cằm "a! Có rồi, mau lại đây!" Ba người chụm đầu to nhỏ nói gì đó, rồi không hẹn cùng nhau nở ra nụ cười tính kế. Doãn Kỳ vì được bo nhiều tiền nên tâm trạng cũng rất vui vẻ. Vì vậy khi Nhã Yến nhờ cậu mang đồ lên phòng 305 cậu cũng vui vẻ mà đồng ý. Cậu đưa tay gõ cửa, bên trong nhanh chóng có người trả lời "vào đi!" Cậu nhìn vào thấy ba người đàn ông trẻ tuổi cùng với 4 cô gái tiếp viên của quán đang dính lấy nhau, cậu nhanh chóng cuối đầu đặt rựu xuống bàn, rồi nở một nụ cười thật tươi "chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ!". Nụ cười của cậu đã làm bọn họ say đắm, cậu đang định rời khỏi thì có người gọi lại "cậu lại đây rót rựu cho tôi!" Cậu hơi do dự "nhưng tôi chỉ bưng đồ thôi! Các anh đợi tôi sẽ đi gọi người phục vụ các anh!" Người tóc vàng lên tiếng "không cần! Tôi chính là muốn cậu, nhiêu đây đã đủ chưa?", hắn đặt một triệu lên bàn. Cậu hơi khó xử "hay đợi tôi đi xin phép quản lý cái đã!" Người đàn ông bị cậu chọc cho tức lên "cậu ahihi chê ít, thế nhiêu đây đã đủ chưa!" hắn lấy ba triệu đập lên mặt bàn. Doãn Kỳ vẫn là hơi do dự đứng yên một chỗ, cậu đây không phải chê tiền, chỉ là sợ quản lý tìm không thấy sẽ bị đuổi việc thôi. Tên tóc vàng xông lên kéo cậu ngồi xuống, làm cậu một phen hú hồn, hoảng loạn đang định đứng lên lại bị người nhấn xuống "cậu ngồi yên, cắm động đậy" Cậu cũng thật ngoan ngoãn, lưng thẳng, mặt nhìn về phía trước, nhưng gương mặt lại nhăn nhó "vẫn là không được, quản lí mà tìm không thấy sẽ bị đuổi việc, hôm nay là ngày đầu đi làm không thể để bị đuổi việc được!" cậu dùng gương mặt đáng thương hề hề mà nhìn người tóc vàng. Tên tóc vàng nhìn cậu, bỗng nhiên trong lòng hắn nổi lên cảm giác tội lỗi, giống như hắn đang ăn hiếp một đứa trẻ vậy. Chậc! Chậc! Nhìn nó đi đáng thương ghê chưa kìa! Một coi gái thấy vậy đứng ra nói giúp cho cậu "anh Thành, anh đừng làm khó cậu ấy mà! Tới đây, em phục vụ anh" Lâm Thành định bảo cậu ra ngoài, thì người nảy giờ vẫn yên lặng lên tiếng "cậu lại đây!" Mọi người trong phòng điều tròn mắt mà nhìn hắn, hắn nổi tiếng khó tính có bao giờ để người nào lại gần đâu. Hắc Dạ thấy cậu vẫn còn ngồi đó, thì hối thúc cậu nhưng giọng nói lại vô cùng mềm nhẹ "đừng sợ! Lại đó đi!". Giọng nói đó như có ma lực, cậu cứ như thế mà đi đến ngồi bên cạnh người đàn ông kia. Đến khi hồn trở về với xác, thì cậu lúng túng không thôi rất muốn mở lười, nhưng người đàn ông này đáng sợ quá cứ nhìn chằm chằm cậu, trên trán cậu cũng đã có một tầng mồ hôi. Từ lúc Doãn Kỳ bước vào hắn đã nhận ra cậu, nhưng mà cậu hình như không hề nhận ra hắn. Hắn ban đầu cứ nghĩ cậu đang giả vờ, nhưng quan sát cậu một hồi cũng không thấy điều gì khác thường. Hình như từ lúc vào cậu chỉ nhìn hắn đúng một cái, về sau hoàn toàn không hề đánh mắt về phía hắn một cái. Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như bị người khác ngó lơ. Triệu Phong nhìn cậu hỏi một câu mà hắn đã biết đáp án "cậu tên gì?" Cậu cuối đầu, hai tay nắm chặt, giọng lí nhí đáp "tên Dương Kỳ" Sau đó không khí đột nhiên yên lặng lạ thường, làm mọi người nghẹt thở không thôi. Lâm Thành vẫn là không chịu nổi không khí khó thở này, liền lên tiếng "cậu còn ngồi đó làm gì, không mau rót rựu cho anh Triệu" Cậu định từ chối, liền nhận được ánh mắt sắt lẹm từ người kia. Liền yên lặng ở trong lòng tủi thân, hai môi mín lại dáng vẻ uất ức không thôi. Triệu Thành vẫn là không chịu được "cậu có tin là tôi kêu quản lí đuổi việc cậu không!" Cậu tay chân lúng túng, gấp ráp đến không thôi "đừng mà! Tôi rót liền đây", cậu đưa tay rót vào ly hắn, đến khi rựu đầy ly mới thôi. Hắn nhìn cái ly mà mặt trở nên u ám "cậu rót như thế cho ai uống" Cậu vẫn tỉnh bơ trả lời "là cho anh uống" Hắc Dạ xém chút là phun rựu trong miệng ra "nhóc rốt cuộc có biết phục vụ là như thế nào không?" Cậu ngoan ngoãn mà lắc lắc đầu. Hắc Dạ thở ra một hơi, không biết quản lí nhà hắn kiếm cậu trai này ở hành tinh nào ra nữa "nhóc rót nữa ly thôi, rót đầy sẽ bị đổ" Cậu gật gật đầu như đã hiểu, cằm lấy cái ly kia liền bị đổ lên tay một ít. Trước con mắt của mọi người đem ly đổ vào chai rựu, miệng chai rựu hơi nhỏ nên bị tràn ra một ít, đến khi còn nữa ly mới đặt xuống**.