Đam Mỹ Tương Lai Hai Ta Trùng Phùng! - Thỏ béo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thỏ béo, 10 Tháng tư 2021.

  1. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Tên tác phẩm: Tương lai! Hai ta trùng phùng!

    Tác giả: Thỏ béo

    Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh

    Ảnh bìa

    Link góp ý:

    Giới thiệu:

    Người ta thường có câu "cha tạo nghiệp thì con gánh" câu đó có bao giờ sai đâu.

    Doãn Kỳ mang danh một thiếu gia, y sinh ra là để gánh tội thay phụ thân mình. Cuộc đời của y không được xuôn sẽ, bệnh thì liên miên, xuôi xẻo thì đầy mình. Thầy bói nói nếu y có thể vượt qua 18 tuổi thì sau này y có thể sống bình an đến hết đời, nếu không y sẽ chết Dương phủ cũng theo y mà sụp đỗ.

    Chỉ còn vài ngày nữa y đã 18 tuổi, nhưng trời trớ trêu thay, thổ phỉ đột nhập vào phủ, lại còn cường bạo y, xem y là một nam kỹ mà đặt dưới thân.

    Đêm y tròn 18 cũng là đêm y rời khỏi thể xác mình, đúng như lời thầy bói đã nói Dương phủ cũng theo y mà sụp đỗ.

    Y trọng sinh đến một nơi xa lạ, mà sao này y mới biết đây là thế giới của 3000 năm sau. Thế giới này cho y gặp được người đã cường bạo mình, gặp được thị vệ của y. Rồi cuộc sống của y sẽ ra sau..
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2021
  2. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 1: Dương Phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh trăng soi sáng cả bầu trời chiếu lên thân ảnh của ba người mặt áo đen.

    Một tên trong đó lên tiếng nói với người áo đen có khí thế lãnh đạo "đại ca à! Hay lần này đại ca vào đó kiếm một người làm áp trại phu nhân đi! Nếu đại ca không thích nữ nhân cũng có thể kiếm một nam nhân bọn em đây sẽ giơ hai tay, hai chân ủng hộ đại ca!"

    Tên áo đen còn lại cũng hùa theo "đúng đó đại ca! Nghe nói Dương gia có một đứa con trai, nhưng mà đó giờ chưa từng có ai gặp mặt cậu ta cả", tên áo đen kia tiếp lời "chắc là xấu quá nên không dám ra ngoài, dù gì Dương gia này cũng làm không ít chuyện ác đi, con của họ làm sao mà đẹp được ngươi thật ngốc!" nói rồi liền cốc đầu tên đó một cái.

    Tên áo đen bị cốc liền nổi giận "lão tam ngươi dám nói ta ngốc còn cốc đầu ta!"

    Tên áo đen kia vẫn bình thản "thế nào! Muốn cốc lại ta sao tên lão nhị lùn" thế là hai người họ cứ ta một câu ngươi một câu.

    Người nãy giờ vẫn im lặng trên trán đã nổi gân xanh "các ngươi có im không! Các ngươi là đang đi trộm đó, muốn người ta còng đầu cả đám lên quan phủ không!".

    Người gọi là lão tam liền nhanh chóng lên tiếng "tất nhiên là không rồi vậy mà đại ca cũng hỏi!", người gọi là lão đại liền hừ lạnh "thế thì im miệng cho ta, lo quan sát tình hình đi".

    Họ đây chính là thổ phỉ, nhưng họ chưa hề làm gì mà sai trái cả họ chỉ đi cướp các nhà làm ăn bất chính, họ cũng chưa từng giết hại một ai, cũng không ăn hiếp một cô gái nào cả nên họ rất là thiện lương nha.

    Hôm nay mục tiêu của họ là Dương gia, gia đình buôn bán bất chính lại thường bốc lột người dân, nên hôm nay họ sẽ thay dân trừ bạo lột sạch của cải của căn nhà này.

    Người gọi được gọi là lão đại lên tiếng "bây giờ chia nhau ra đi! Xong việc gặp nhau ở chỗ này!" dứt lời liền dùng khinh công mà bay đi.

    Hắn quan sát xung quanh liền thấy một nơi có nhiều lính gác hơn hẳn những chỗ khác, đây chắc là nơi quý nhất của Dương phủ này đi.

    Hắn ẩn đi khí tức của mình, bay trên nóc của các trang viên, hắn liền dừng lại. Dùng tay gỡ một tấm ngói ra để quan sát tình hình bên dưới.

    Hắn chỉ thấy được một máy tóc dày đen mượt, cùng với bộ xiêm y trắng mỏng manh, không biết có phải là mũi hắn rất thính hay không nhưng hắn ngửi được một mùi hương rất nhẹ lại thanh thiết.

    Bên dưới chỉ có hai người một nam một nữ, không biết sao tầm nhìn của hắn lại chỉ dừng lại trên người nam nhân tóc đen đang ngồi đó, hắn đang tập trung nghe xem bên dưới họ đang nói cái gì.

    Cô gái nói "thiếu gia! Tại sao lại chưa đi ngủ vậy?"

    Người được gọi là thiếu gia bĩu môi nói "ta không ngủ được, không biết tại sao mấy hôm gần đây ta chỉ cần nhắm mắt lại liền nhìn thấy mình ở một nơi rất kỳ lạ!"

    Cô gái nhỏ giọng trấn an "không sao đâu thiếu gia, thiếu gia đã lớn mộng xuân là chuyện bình thường!"

    Thiếu gia gương mặt đỏ bừng lên "Tiểu Hồng! Ý của ta không phải như thế, nơi mà ta nói nó rất lạ!"

    Người gọi là Tiểu Hồng cười cười nói "thiếu gia đừng lo, chỉ là thiếu gia suy nghĩ nhiều thôi! Sinh thần 18 tuổi của thiếu gia đã sắp đến rồi, điều đó chứng tỏ thiếu gia bây giờ là một người trưởng thành, thiếu gia phải tự lo cho bản thân đừng để lục phu nhân phải lo lắng!"

    Người thiếu gia gật đầu như đã hiểu "ngươi đừng lo! Ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà! Bây giờ đã khuya rồi ngươi nên về nghĩ ngơi đi!"

    "Vậy nô tỳ xin cáo lui!" nói rồi liền ra ngoài đóng cửa lại.

    Y chính là thiếu gia nhà họ Dương, Dương Kỳ là con của lục phu nhân, tuy mang danh là thiếu gia nhưng lại không hề kêu căng. Y lúc sinh ra đã có đạo sĩ đến nhà nói y sinh ra là để gánh những tội lỗi của phụ thân mình, đến lúc đủ 18 tuổi y sẽ có một kiếp nạn. Nếu vượt qua được năm 18 đó sau này y có thể sống yên vui nếu không y sẽ phải rời đi, Dương gia sẽ sụp đổ.

    Mọi người cũng không tin chuyện này là thật, nhưng y sinh ra thân thể đã yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường lại thường xuyên gặp nạn, đạo đạo sĩ nói là thân y phải gánh tội nên cuộc đời y tới lúc 18 sẽ không gặp được điều may mắn.

    Khi y biết chuyện này, y càng trân trọng mạng sống này hơn. Ngày nào y cũng cố gắng vui vẻ mà sống, nhưng mấy hôm nay y lại có những giấc mơ vô cùng kì lạ điều này khiến cho y vô cùng lo lắng.

    Y ngồi đưa tay chống cằm mà nhìn mặt trăng đang bên ngoài cửa sổ, y cảm thấy trăng đêm nay lại không sáng bằng những ngày thường, nó mang theo sự u ám.

    Y cứ lo ngẩn ngơ, đến khi cảm nhận có người đang đến gần mình, y liền bị dọa sợ, liền hét lên "A!.. Ưm! Ưm!" nhưng y chưa kịp kêu cứu đã bị người ta điểm huyệt cho bất động khiến cho y chỉ có thể ưm a, y cảm thấy người trước mặt này rất đáng sợ****.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2021
  3. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 2: Thật ghê tởm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Kỳ nhìn người trước mặt một thân đen, đây chính là thổ phỉ sao! Ý nghĩ này làm cho cậu càng lo sợ hơn.

    Triệu Phong mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hắn sống phiêu bạt khắp nơi, đến năm hắn 20 tuổi liền được ban chủ của trại nhận làm đồ đệ, trong một lần giao đấu với quan phủ bị trọng thương, ông liền nhường chức này cho hắn. Hắn cũng cai quản được hai năm rồi, quan phủ điều không dám đụng đến họ. Tiếng ác Dương gia đồn xa, hắn muốn hôm nay sẽ quét sạch nơi này lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai tên lính vài giờ trước.

    Một tên lính gác có vẻ hung tợn "này huynh đệ lại đây uống xíu rượu đi!"

    Tên lính gác kia có vẻ hơi do dự "nhưng còn phải canh phòng nữa?"

    Tên có vẻ hung tợn nói "chúng ta ngồi đây chứ có đi đâu, mà ngươi lo!" tên kia thấy cũng đúng liền ngồi xuống hớp một ngụm rựu nói "ta thấy tiểu thiếu gia cũng quá xinh đẹp đi, còn đẹp hơn cả vợ ta nữa!" tên hung tợn mắng "ngươi bé mồm xíu! Muốn chết à!" tên kia không bỏ được vẻ si mê của mình, mà châu đầu nói nhỏ với tên hung tợn "người ta nói hồng nhan bạc mệnh mà! Thiếu gia thật đáng thương khi có một người phụ thân như thế!". Thế là hai người cứ chụm đầu lại mà to nhỏ.

    Triệu Phong đứng trên nóc, khoảng cách xa họ nên chỉ nghe được là người thiếu gia này rất xinh đẹp, làm hắn nổi lên tò mò liền lén leo cửa sổ vào, lại nhìn thấy một người có gương mặt kiều diễm đang thất thần nhìn ánh trăng, những ánh sáng chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ đó làm hắn không kiềm lòng được mà đến gần. Khi người đó nhìn thấy hắn, liền muốn la lên hắn liền nhanh tay mà điểm huyệt.

    Hắn đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp đó rất mịn, lại mềm làm hắn luyến tiếc không thôi. Hắn tiến sát đến quan sát thật kỉ gương mặt của người trước mặt nhờ vào ánh trăng, tay hắn lướt khắp nơi trên gương mặt mặt người nọ, từ mắt đến mũi rồi đến đôi môi đỏ tươi ma mị kia. Hắn không kiềm chế được bản thân mà hôn lên đôi môi đang quyến rũ kia, ban đầu chỉ là môi chạm môi, như cảm nhận được vị ngọt của đôi môi đó hắn liền điên cuồng mà hút lấy hắn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ liền luồn chiếc lưỡi của mình vào bên trong lại gặp phải sự chống cự của người kia. Hắn nhìn thấy được sự chống đối qua ánh mắt sáng kia, nó làm khơi gợi lên con dã thú muốn chinh phục trong người hắn. Hắn liền dùng tay bóp mạnh chiếc eo mãnh thảnh kia, người kia vì ăn đau liền hé miệng ra mà rên rỉ đó là cơ hội tốt cho chiếc lưỡi hắn luồn vào moi móc từng ngỏ ngách bên trong, đến khi cảm nhận được người kia sắp thiếu dưỡng khí hắn mới luyến tiếc buông ra.

    Hắn nhìn gương mặt ửng hồng vì thiếu dưỡng khí dưới ánh trăng nó càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hắn đến lạ thường. Hắn cảm thấy có gì đó đang dâng trào trong người mình, nó sắp bức điên hắn rồi. Hắn liền bế cậu đặt lên chiếc giường, dùng thân thể cường tráng của mình ép lên.

    Dương Kỳ gương mặt nhợt nhạt, cậu rất sợ người trước mặt, cậu cố gắng phát ra tiếng động nhưng những lời kêu cứu khi khoát ra khỏi miệng chỉ là những tiếng ưm! A! Trong lòng chỉ thầm móngẽ có ai đó đến cứu cậu.

    Triệu Phong chưa bao giờ nghĩ một người con trai lại có sức hút đến thế này, như thể tạo hóa đã quá ưu ái cho cậu đi, một gương mặt mà không có một người nào sánh bằng cùng với vẻ đẹp của đôi mắt đó làm hắn không thể nào kiềm chế được dục vọng bấy lâu chưa giải phóng của mình.

    Dương Kỳ nhìn thấy đôi mắt đang chuyển sang đỏ ngầu của người đàn ông đang đè trên người mình, cậu sắp bị khí tức đó đè ép cho ngợp thở.

    Sau lớp khăn che mặt, Triệu Phong lại nở một nụ cười tàn nhẫn. Cậu là con trai của Dương gia thì không có khả năng là một người trong sáng, sạch sẽ được, không chừng với vẻ đẹp này đã lên giường với biết bao người rồi đi. Hắn không hề biết ánh mắt của mình bây giờ không khác gì hai ngọn lửa như thể muốn thiêu cháy người dưới thân vậy.

    Dương Kỳ đôi mắt đã hơi ẩm ướt vì sợ, cậu cảm thấy khó thở quá. Có một luồn hơi nóng thổi bên tai cậu, tiếng nói lạnh băng vang lên "thật ghê tởm!". Trái tim cậu bắt đầu run rẩy, giọng nói đó như đâm thẳng vào trái tim cậu vậy! Cậu ước gì bây giờ mình có thể nói chuyện dù chỉ một câu, cậu muốn hỏi người trước mặt này cậu đã làm gì nên tội với anh ta chứ! Tại sao anh ta lại đem cậu ra sĩ nhục như thế!

    Hắn nhìn đôi mắt đang đẫm lệ kia, ý muốn ngược đãi người trước mặt này dâng lên, làm hắn không thể kiểm soát được bản thân mình nữa liền một phát đem y phục của người dưới thân lột xuống. Trong đầu của hắn bây giờ chỉ có cơ thể trắng nõn của người dưới thân, hắn như một con hổ đói mà nhào vô xâu xé cậu như thể muốn đem cậu nuốt vào bụng vậy.

    Dương Kỳ không kiềm chế được nước mắt nữa mà mặc cho nó tuôn rơi bên gò má của mình, người này đang xem cậu như một kỹ nam mà làm ra chuyện đồi bại đó! Tại sao ông trời lại cho cậu gặp phải kiếp nạn này, tại sao ông không dứt khoát mà đem mạng sống của cậu đi, có lẽ nó còn tốt hơn những gì mà cậu đang chịu**.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2021
  4. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 3: Sự thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Tiệu Phong hôn lên gò má y lại cảm nhận được sự mằn mặn, ngước lên lại thấy được đôi mắt đẫm lệ đầy phẫn hận mà nhìn hắn. Hắn cũng không biết mình làm sao, như thể cơ thể không còn là của hắn, nó không còn nghe theo hắn nữa mà chỉ tuôn ra những từ khiến người khác tổn thương "cậu uất ức như thế là vì tôi chưa thỏa mãn cậu sao! Vậy để tôi hôm nay sẽ cho cậu dục tiên dục tử thế nào!"

    "Ưm! Ưm!" y không muốn người khác xem y là kỉ nam, làm ơn hãy buông tha cho y đi mà! Làm ơn đi! Y chỉ có thể kêu gào trong tuyệt vọng.

    Hắn ta không quan tâm đến sự cầu xin trong đôi mắt của người dưới thân, mà chỉ biết hành động như một con dã thú. Hắn liền đem vật to lớn của mình thúc thật mạnh vào nơi ấm áp đó không hề có bước dạo đầu nào cả, cảm nhận được sự khích chặt và ấm áp của người dưới thân đem lại. Hắn đôi mắt trở nên đỏ ngầu, nhịp điệu lại bắt đầu nhanh lên, mạnh bạo hơn.

    Hắn chỉ lo chiềm đắm trong khoái cảm đó, mà không hề biết người dưới thân đã đau đến hít thở không thông.

    Y cố gắp hớp lấy từng ngụm không khí để kéo dài sự sống của mình, nhưng hắn ta không hề cho y thời gian để hít thở. Mỗi cú thúc của hắn như thể muốn đem cơ thể y xé toạc ra 'đau quá! Mẹ ơi cứu con! Làm ơn tha cho tôi đi! Làm ơn' y chỉ có thể kêu khóc trong lòng, y không thể chịu được nữa mà ngất đi.

    Triệu Phong sau khi đã thỏa mãn, nhìn lại đã thấy người kia bất tĩnh nhân sự, với những thương tích mà hắn đã để lại. Hắn không ngờ có một ngày mình lại quan hệ với một nam nhân, hắn cũng không thể biết bản thân mình đã làm gì, hắn chỉ muốn giày vò người trước mặt này. Sau khi lấy lại tinh thần, liền chỉnh lại y phục xem như chưa có gì xảy ra liền hướng cửa sổ mà đi.

    Hắn không hề biết sau này mình phải hối hận vì hôm nay đã đối với y như thế.

    Sáng hôm sau, tại phủ Dương gia lại có tiếng hét thất thanh "A! A!", làm cho cả phủ nháo loạn lên. Cả ngày hôm đó Dương phủ điều bị rối loạn.

    Dương lão gia sau khi biết tin liền vô cùng tức giận, cho người phong tỏa tất cả tin tức, ai lan truyền ra ngoài điều bị giết không tha.

    Dương Kỳ sau khi tỉnh lại cứ thờ thờ, thẩn thẩn làm cho lục phu nhân lo lắng không thôi. Cậu sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, nằm bất động mà nhìn lên trần nhà.

    Ở một nơi khác, có một nam tử đang ôm một bình rựu đang uống liên tục, từ đêm đó Triệu Phong không thể nào bình ổn tâm trí của mình được, trong đầu luôn xuất hiện thân ảnh của người đó, hắn sắp bị bức cho phát điên.

    Hắn liền dùng khinh công bay đi, vẫn là không kiềm chế được bản thân mà đi đến Dương phủ, lại đi đến căn phòng đó lần này hắn không thể trèo cửa sổ nên trực tiếp từ nóc nhà đi xuống, rất nhẹ nhàng không hề gây ra tiếng động.

    Hắn tiến đến bên giường, cứ nghĩ người đó đã ngủ hắn liền vén lên tấm màng mỏng ấy. Hắn xém chút bị dọa, người đó vẫn mở mắt, vẫn là gương mặt xinh đẹp đấy nhưng tại sao đôi mắt đó lại trở nên vô hồn, chỉ nhìn chầm chầm trần nhà không hề phát hiện ra hắn.

    Nhìn thân ảnh tiều tụy đó, hắn thật sự muốn giết chết chính mình tại sao hắn lại có thể làm ra những chuyện đó với con người trước mặt này. Chuyện là trước khi đến đây hắn đến đây đã đi ngang qua một căn phòng, hắn cũng không tính dừng lại nhưng lại nghe thấy tên người ấy, hắn liền ghé tay mà nghe.

    Lục phu nhân "tại sao ông có thể nhẫn tâm như thế, nó là con ông đó!"

    Dương lão gia tức giận nói "ta không có đứa con vô dụng như thế, bà xem đi nó đã mang lại sự nhục nhã cho Dương gia này!"

    Lục phu nhân "Dương Kỳ vô dụng sao? Ha! Ha! Nó là vì ai mà như thế này, không phải là vì người phụ thân như ông sao? Tại sao nó lại sinh ra trong gia đình này chứ! Phải ráng tội nghiệt của người cha mình, bệnh tật, xui xẻo thì ập đến liên miên nhưng nó vẫn vui vẻ mà sống, nó có bao giờ trách cứ ông không? Bây giờ ông lại nói nó vô dụng!" bà không kiềm chế được nước mắt mà để nó tuôn trào ra khóe mi.

    Dương lão gia "đó là bổn phận của người con như nó phải làm, tôi đây không phải kiếm tiền nuôi nó với bà sao?"

    Lục phu nhân gương mặt lấm lem nước mắt "tôi sẽ đem nó rời khỏi nơi này và cũng không bao giờ cho nó nhận ông là phụ thân, ông không xứng đáng!"

    Dương lão gia gương mặt nhăn nheo tức giận mà đỏ bừng "bà có dõi thì cứ đem đứa con vô vụng đó rời khỏi đây và nhớ đã rời khỏi Dương gia này thì đừng bao giờ quay lại!"

    Lục phu nhân nước mắt lấm lem mà chạy đi. Phía sau liền vang lên tiếng đỗ vỡ do người đập phá.

    Triệu Phong hắn không ngờ có một ngày mình lại trở nên đê tiện, hèn hạ thế này. Chỉ vì dục vọng của bản thân mà làm tổn thương một người con trai thánh thiện thế này**.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2021
  5. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 4: Dương gia sụp đổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Hắn lại gần bên giường ngồi xuống, đưa tay chạm lên khuôn mặt của y, cảm xúc mềm mại truyền đến đầu ngón tay, nhưng sao nó lại lạnh đến thế. Hắn đưa tay dò xét hơi thở của y, hắn rút tay lại, cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi, hơi thở của y yếu ớt đến mức xém chút hắn đã không cảm nhận được.

    Hắn liền đỡ cậu ngồi dậy, muốn dùng công lực của mình truyền cho y. Hắn vận công đem công lực của mình truyền qua cho y, lại không ngờ trong lúc này đôi mắt của y lại trở nên có hồn.

    Y chống trả hắn dẫn đến cả hai điều bị công lực phản lại, cả hai không hẹn liền phun ra một ngụm máu.

    Dương Kỳ ho ra một ngụm máu, đây không khác gì muốn lấy mạng cậu "khụ khụ" làm kinh động đến bọn thị vệ bên ngoài.

    Bọn thị vệ bên ngoài nghe có tiếng động lạ liền trực tiếp xông vào, một tên trong đó hét lên "có khích khách, thiếu gia bị thương mau gọi đại phu" nói xong liền rút kiếm lao đến Triệu Phong.

    Dù mới bị thương, nhưng cũng không làm giảm được khí thế của hắn. Tiệu Phong nhanh chóng liền trả đòn, không ổn! Hắn phải rời khỏi đây trước mới được, vì không cảnh giác đã bị trúng mũi tên của thị vệ kia, trong mũi tên có độc. Hắn liền rút mũi tên ra, trực tiếp đem kiếm đâm thẳng vào ngực tên kia, lúc tên kia ngã xuống chính hắn cũng không sức lực nào nữa liền khụy xuống "khụ khụ", hắn biết mình đã không xong rồi! Chỉ là cả cuộc đời hắn cũng chỉ hối tiếc người kia.

    Trong phủ bị khung cảnh đẫm máu làm cho nháu loạn. Bên trong căn phòng nào đó lại phát ra tiếng khóc thê lương "con à đừng bỏ ta, chỉ cần con tỉnh lại chúng ta sẽ rời khỏi đây, nhất định sẽ không để con chịu khổ!".

    Người đại phu cũng lên tiếng an ũi "xin lục phu nhân bớt đau buồn, tiểu thiếu gia trên linh thiên sẽ không vui đâu!"

    Lão gia lúc này lại hét lên "bằng mọi cách phải cứu được nó sống dậy, chỉ cần còn thở là được rồi. Nó mà chết Dương gia này sẽ sụp đỗ, không được để chuyện đó xảy ra, không thể để công sức của ta đổ sông đổ biển được!"

    Lục phu nhân tiến tới tát cho Dương lão gia một bạt tay, mạnh đến mức bàn tay đã run rẩy đỏ ửng lên, nước mắt xuôi dòng mà chảy trên gương mặt bà "ông không xứng đáng làm phụ thân nó, có người cha nào mà đối xử với con ruột mình như vậy không! Ông có còn là con người không, trong mắt ông chỉ có tiền bạc và danh vọng. Có lẽ nó chết đi cũng là một sự giải thoát, chỉ mong nó kếp sau có thể đầu thai vào một căn nhà tốt, chứ không phải thối nát thế này!"

    Dương Lão gia tức giận liền sai người lôi lục phu nhân ra ngoài giam lại.

    Dương Lão gia bên má vẫn còn hằn dấu ta "đại phu còn cách nào cứu giản không?"

    Đại phu "lão phu thật sự đã hết cách, xin lão gia thứ tội"

    Dương Lão gia mặt hầm hầm quát "ông là đại phu mà không thể cứu người được, vậy sống còn ít lợi gì! Người đâu đem ra ngoài giết cho ta!"

    Đại phu liền hoảng sợ mà cầu xin "xin lão gia tha mạng, nhà thần còn vợ và hai con nhỏ cần thần nuôi, xin ngài tha cho ta!"

    Dương lão gia "mau đem ra ngoài cho ta!"

    Đại phu bị lôi ra ngoài vẫn kêu la thảm thiết "lão gia tha mạng! Lão gia.." đến khi tiếng hét bắt đầu nhỏ dần rồi im bậc.

    Lúc này một tên thị vệ lại xông vào, hớt hãi nói "lão gia không xong rồi bên ngoài có khoảng 50 tên sơn tặc đã xông vào phủ giết hơn một nữa người của chúng ta"

    Lão gia tức giận "mau theo ta ra ngoài, giết sạch bọn chúng"

    Trên đường đi, đâu đâu cũng là xác người, máu me lênh láng, mùi máu tanh tưởi bốc lên bao trùm cả Dương Phủ.

    Lúc Dương lão gia đến nơi, thì số người trong tay đã chết hơn một nữa, bên kia cũng đã thiệt hại không ít.

    Lão Nhị thấy người tới liền khinh bỉ một cái "tới rồi sao, vậy thì tốt!"

    Dương lão gia nhìn một đám sơn tặc trước mặt mà lên giọng chất vấn "các ngươi là ai, tại sao lại giết người của ta"

    Lão Nhị "haha! Ngươi không đoán được sao! Ta đến đây tất nhiên là để lấy mạng của ngươi để đền cho đại ca ta rồi"

    Dương lão gia "thì ra tên kia là lão đại của các ngươi, đáng tiếc lại bại dưới thị vệ của ta, đáng tiếc đáng tiếc a!"

    Lão Tam lúc này lên tiếng "không cần phải nói nhiều với loại người như hắn, chúng ta mau lấy mạng hắn để tế cho đại ca nơi chính suối"

    Lão Nhị hét lớn "anh em tất cả xông lên, hôm nay chúng ta phải giết tên này để an ủi linh hồn nơi chính suối của đại ca"

    Dương lão gia cũng không chịu thua kém "tất cả xông lên, giết bọn chúng cho ta"

    Hai bên đao kiếm tranh đấu, đao kiếm đã giết không ít người máu đã sắp chảy thành sông.

    Lão tam "chỗ này để đệ lo, huynh mau đi giết lão già kia đi!"

    Lão Nhị "vậy đệ phải cẩn thận đó!"

    Lão tam "biết rồi! Mau đi đi"

    Lão nhị "ừm!" rồi dùng khinh công bay đến chỗ Dương lão gia đang định trốn đi, dùng một kiếm đâm xuyên trái tim lão ta, lão ta chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn trừng lớn như thể không chắp nhận kết cuộc này vậy.

    Trong một đêm, Dương gia đã hoàn toàn sụp đỗ, sự việc này khiến cho người dân vui mừng không thôi! Sự việc này đã được sổ sách nhà Minh ghi lại, Dương gia ác bá đã bị thổ phỉ tiêu diệt trong một đêm**.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2021
  6. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 5: Gặp chủ nhân thân thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Dương Kỳ nặng nề mà mở mắt, đầu đau không thôi. Cậu dùng hai tay vỗ vỗ đầu mình, lúc này mới phát hiện trên tay phải đang có sợi dây gì đó cắm vào da thịt, Dương Kỳ định rút ra lại có người lên tiếng ngăn cản "nè! Cậu làm gì đó!"

    Cậu hướng đến người đang phát ra giọng nói, là một người mặc trang phục trắng ngắn đến đầu gối, trong lòng cậu đang nghĩ cô gái này nhà nghèo không đủ vải mặc sao, trên đầu lại đội nón trắng, này là đang để trang ai sao? Cậu nghi hoặc hỏi "ở đây có ai chết sao?"

    Cô y tá nhìn cậu khinh bỉ một cái "đúng là sắp có, tôi đây đang định ăn mừng thì lại tĩnh, đúng là mạng lớn mà! Chậc chậc thật đáng tiếc!"

    Cậu nhìn ra được người trước mặt có địch ý với mình, nhưng cậu nhớ mình không quen cô nương này. Còn vì cái gì cậu lại ở một nơi xa lạ thế này, không phải bản thân đã chết rồi sao. Nghi hoặc mỗi ngày thật nhiều nhưng lại không có ai giải đáp cho cậu.

    Lúc này cửa phòng lại bật mở, bước vào là hai người với trang phục kỳ quái, nữ nhân khoảng 40 tuổi gương mặt hốc hác, tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, phía sau là một cậu trai trẻ khoảng 15 tuổi, gương mặt khó chịu mà nhìn cậu.

    Nữ nhân liền chạy lại ôm cậu mà òa khóc "cuối cùng con cũng tĩnh lại, tiểu Kỳ con làm mẹ lo quá!", bàn tay khô ráp của bà sờ lên gương mặt của cậu, cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, không kiềm được mà rớt nước mắt, Dương Kỳ đưa tay vỗ vỗ lưng cho bà.

    Người con trai đang yên lặng nãy giờ lại bất chợt lên tiếng "tôi còn tưởng anh ngủ mãi mãi luôn rồi chứ! Quăng tai họa của anh lại cho tôi và mẹ ránh". Chỉ là ngoài miệng thì cai độc thế thôi chứ trong lòng cũng lo lắng cho người anh trai này lắm.

    Người phụ nữ lại lên tiếng trách cậu trai "Dương Nam à! Anh con mới tĩnh con không thể lựa lời nào tốt nói sao!"

    Dương Kỳ lúc này vô cùng hoang mang, hai người này là ai? Đây là đâu? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cậu. Lúc này đầu lại truyền tới một trận đau đớn, cậu trực tiếp mà ngất đi.

    Trong bóng tối cậu nhìn thấy một người con trai ăn mặc cũng rất kỳ quái.

    Người con trai kia hướng cậu mà đi tới, trong không gian mờ mịt này làm cậu có chút lo sợ, định sẽ chạy đi theo bản năng, nhưng lại bất chợt nhận ra chỗ này không phải một con người có thể đến.

    Người con trai kia lên tiếng "cậu đừng sợ! Tôi sẽ không hại cậu đâu."

    Doãn Kỳ bình tĩnh lại, hướng người kia mà nói ra nghi hoặc của mình "Đây là đâu, vì sao tôi lại ở đây? Cậu là ai?"

    Người con trai giải thích "đây là trong mộng của cậu, còn tôi là chủ nhân của thân thể cậu đang sở hửu"

    Cậu ngạc nhiên "chủ nhân thân thể này là sao? Cậu nói gì mà tôi không hiểu gì hết vậy!"

    Người con trai thở dài một hơi "cậu lại đây ngồi xuống tôi nói cho cậu nghe"

    Cậu hơi do dự nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh người ấy.

    Cậu con trai bắt đầu nhìn về một hướng xa xôi, đôi mắt ẩn chứa bi thương "tôi là đại thiếu gia Dương gia, có cha mẹ yêu thương chiều chuộng, chỉ cần là thứ tôi muốn là điều có được trong tay, em trai tôi cũng thế. Đến một ngày tôi gặp được người ấy, thiếu gia Triệu gia Triệu Phong, tôi mới cảm nhận được cảm giác không có được thứ mình muốn là như thế nào. Bị tình yêu che mờ mắt, tôi đã làm nên một chuyện vô cùng ngu ngốc là hạ thuốc anh ta, nhưng ông trời cũng không giúp tôi, anh ta phát hiện liền đem công ty nhà tôi làm cho phá sản, cha tôi vì thế mà lên cơn đau tim qua đời. Gia đình trở nên túng thiếu, nhưng vẫn chưa kết thúc, vị hôn thê của anh ta cho người lái xe đăm chết tôi. Vì thế anh mới có cơ hội nhập vào!"

    Cậu nghe nói thế cũng ngại không thôi, là cậu đã chiếm lấy cơ thể của người ta bây giờ người ta tới là để đòi lại cậu cũng không thể mặt dày mà không trả "tôi sẽ trả lại cơ thể cho cậu, tôi không biết mình làm sao vào được đây, tôi không phải muốn chiếm cơ thể cậu đâu"

    Cậu con trai lắc đầu "không thể trả lại được đâu, linh hồn anh đã hòa nhập vào thân xác tôi rồi"

    Cậu càng cảm thấy tội lỗi "thế phải làm sao?"

    Cậu trai nhìn anh nở một nụ cười "số tôi đã tận. Chỉ mong anh thay tôi sống tiếp, hãy chăm sóc cho mẹ và em trai tôi, còn nữa em trai tôi hiện đang rất hận tôi, nếu có gì cậu hãy ráng bỏ qua cho nó, tất cả là do tôi đã phá hỏng cuộc đời nó. Coi như tôi xin anh, nếu có kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa để trả món nợ này!"

    Doãn Kỳ gật đầu chấp nhận "cậu không cần làm thế, cậu đã cho tôi cơ hội được sống lại, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho mẹ và em trai của cậu vì thế hãy an tâm đi!"

    Cậu con trai nở một nụ cười mãn nguyện, thân ảnh bắt đầu tan biến dần vào hư không "thật cảm ơn! Chúc anh hạnh phúc", rồi thân ảnh hoàn toàn biến mất vào trong bóng tối.

    Cậu cũng bị một lực hút đi**.
     
  7. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 6: Em trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Dương Kỳ lúc mở mắt ra vẫn là trần nhà trắng xóa ấy, bây giờ theo kí ức nguyên chủ để lại thì đây chính là y quán cũng giống như y quán của y ở thế giới bên kia.

    Người phụ nữ thấy cậu tĩnh liền mừng rỡ ôm lấy cậu, cậu biết đây sẽ là mẹ của mình sau này.

    Mẹ ôm cậu vào lòng, cho cậu cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, tay vuốt ve lưng cậu "con làm ta lo lắm có biết không, có còn chỗ nào không khỏe ta gọi bác sĩ đến khám cho con"

    Bà định buông cậu đi ra ngoài gọi bác sĩ đã bị cậu ngăn lại "mẹ à! Con khỏe rồi bây giờ chúng ta có thể về nhà được không?", cậu thật sự sắp không chịu nỗi nơi này, cảm giác lành lạnh mang theo mùi thuốc cứ làm cậu thấy sắp ói đến nơi.

    Bà đặt cậu xuống giường "con vẫn chưa khỏe cứ ở đây nghĩ ngơi thêm vài ngày đi!"

    Lúc này cửa mở, theo đó là giọng của cậu trai "con thấy anh nói đúng đó! Chúng ta về đi, ở đây tiền viện vừa mắt vừa khó ở"

    Bà nghe thấy thế cũng hơi do dự, tiền viện của cậu là bà đi vay mới có, nhưng sức khỏe con bà cũng rất quan trọng.

    Dương Kỳ thấy bà do dự, liền làm nũng "~mẹ à! Về nhà đi mà! Nha! Nha!".

    Bà thấy bộ dạng đáng yêu đó của cậu liền giơ tay đầu hàng "được! Để mẹ đi làm thủ tục rồi chúng ta về nhà!"

    Bà đi để lại cậu và người em trai, cậu em này này da không trắng như cậu, khuôn mặt cũng có nét nam tính tuy là không rõ lắm. Tóm lại cũng có dáng của người đàn ông trụ cột gia đình.

    Dương Kỳ biết vì cậu mà Dương Nam phải nghĩ học "Dương Nam em có muốn đi học lại không, tuy không thể học ở trường quý tộc nhưng trường bình thường anh vẫn có thể lo cho em"

    Dương Nam nhướn mài "anh lấy gì mà lo, thân anh còn lo không xong. Với lại tôi không muốn đi học, không muốn nghe lời sỉ nhục của người khác"

    Cậu đã hứa với nguyên chủ là sẽ chăm sóc cho họ thì không thể thất hứa "anh có thể đi làm thêm. Anh biết tất cả là do sự bồng bột của anh nhưng em hãy nghĩ cho tương lai của em, còn có cả mẹ nữa. Chúng ta chỉ cần đi thật xa nơi này đến một thành phố nhỏ làm lại từ đầu"

    Dương Nam có hơi do dự, mẹ luôn khuyên hắn đi học lại nhưng hắn diều cự tuyệt, lúc đó hắn thấy trong mắt bà đượm buồn. Hắn thấy cậu nói cũng có lý, tương lai của hắn vẫn là quan trọng, mai ra sau này còn có thể đổi đời lo được cho mẹ "để tôi suy nghĩ"

    Cậu mừng thầm trong lòng như thế là có hi vọng rồi "anh xin lỗi! Tất cả là do anh"

    Dương Nam lấy cháu mới mua về đặt lên tay cậu "lời xin lỗi của anh không có ít, mau ăn đi rồi về nhà!"

    Dương Kỳ nhìn hộp cháu trong tay, chỉ là cháu trắng cùng vài lá hành một chút thịt nhưng cậu cảm thấy đây là món ngon nhất y từng ăn "em ăn chưa hay ăn cùng anh đi, nhiều lắm anh ăn không hết"

    Hắn nhanh chóng từ chối "anh định để tôi ăn đồ thừa của anh à!"

    Cậu bĩu môi "nào có chứ! Vậy em ăn trước đi anh ăn sau"

    Hắn tránh né "không cần!"

    Cậu cười cười, múc một muỗng đưa đến trước mặt Dương Nam "nào đừng ngại, a! Nào!"

    Hắn nhìn muỗng cháu đang kề bên miệng, lại nhìn vẻ mặt đang chờ đợi của cậu mà bất giác há miệng nuốt vào, mùi cháu thơm lan tỏa trong miệng, từ ngày gia đình biến cố hắn cũng chưa ăn được một bữa nào đàng hoàng.

    Cậu nhìn hắn "thế nào ngon không?"

    Hắn ngại ngùng mà gật đầu. Cậu thấy thế đưa tay lên đầu hắn xoa xoa "ngoan lắm! Muỗng nữa nào!"

    Dương Nam mặt đỏ bừng, đây là lần đầu Dương Kỳ đút hắn ăn, quan tâm hắn như thế, hắn ăn được vài muỗng thì không ăn nữa "anh ăn đi, e.. em no rồi! Ra ngoài một chút đây!" nói rồi liền chạy đi mất.

    Dương Kỳ nhìn bộ dáng lúng túng kia mà buồn cười không thôi, em trai cậu đáng yêu chết được. Cậu vui vẻ ăn hết phần cháu còn lại, quên hết những chuyện đau buồn kia, cứ như thế mà làm một Dương Kỳ mới.

    Cuối cùng cậu cũng về đến nhà, căn nhà cũ kĩ nhưng lại rất sạch sẽ, một phòng khách, một phòng bếp nhỏ, hai phòng ngủ. Bên góc là bàn thờ đặt di ảnh của một người đàn ông gương mặt phúc hậu đang mĩm cười. Cậu đi đến đốt một nén nhan cuối đầu mà lại, trong lòng hứa với di ảnh trước mặt "chào bác! Con là Dương Kỳ từ nay con sẽ bảo vệ bác gái và đứa con của bác, con nhất định sẽ cho họ một cuộc sống thật tốt, thật đầy đủ".

    Mẹ cậu lên tiếng "Dương Kỳ con còn mệt mau vào phòng nghĩ đi! Dương Nam mau phụ anh con xách đồ vào!"

    Dương Nam kéo túi đồ đến phòng ngủ "con biết rồi!"

    Cậu cũng nhanh chóng theo hắn vào phòng, ngồi xuống chiếc gường duy nhất trong phòng "em cũng nghĩ đi, để đó chút anh làm cho"

    Hắn liền bỏ đồ xuống "ừ vậy anh làm đi, t.. e.. em đi ngủ đây!" nói rồi nằm xuống giường.

    Cậu trợn mắt, chỉ là nói cho có lệ thôi làm thiệt luôn sao "em không thương anh gì hết!"

    Hắn vòng tay kéo cậu nằm xuống giường "ngủ đi! Chúc dậy cùng dọn"

    Câu cười hì hì mà nhìn hắn "vậy mới đúng chứ!", cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên môi lại nở một nụ cười**
     
  8. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 7: Triệu Kha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Dương Kỳ bắt đầu đi tìm việc làm, thân là một thiếu gia đi có người đưa xe rước nên bây giờ cậu phải đi bộ. Cậu đã đi hỏi hết những cửa hàng ở gần đây nhưng không có ai chịu nhận cậu cả, hai chân cũng đã mỏi nhừ. Cậu ngồi xuống bên vệ đường, chủ quán đã từng hỏi cậu đã đắc tội với ai, còn có thể là ai khác nữa chứ ngoài tên mà thân chủ yêu chứ!

    Nhưng cậu nhất định sẽ không từ bỏ, cậu không tin ông trời sẽ tiệt tất cả đường sống của cậu. Dương Kỳ quyết định bỏ 50k đi xe ôm đi xa hơn một chút kiếm việc, xe dừng tại ngã ba, móc tiền ra mà tiết không thôi.

    Cậu tiếp tục đi cuối cùng dừng lại trước tấm bảng tuyển người của một tiệm làm bánh, Dương Kỳ nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục lộn xộn của mình bước vào.

    Bên trong không lớn lắm nhưng điều kỳ lạ là khách toàn là nữ, cậu cứ thế đứng đó ngốc một hồi.

    Đến khi có một giọng nói trầm ấm vang lên "cậu cần gì sao?". Cậu xoay người lại đập vào mắt là hình ảnh của một người con trai có thân hình cao ráo, gương mặt sắc cạnh, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự chết chóc nhưng lại rất cuốn hút người khác, cậu đã biết tại sao ở đây toàn là nữ rồi.

    Cậu nhìn hắn mà vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, chiếc mũi nhỏ ửng hồng, giọng nói yếu ớt vang lên giữa những âm thanh ồn ào lại đặc biệt nhỏ đến đáng thương "tiếu tiếu".

    Triệu Kha nhìn người con trai trước mặt, thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe đang đẫm lệ, chiếc mũi nhỏ đang khịt khịt, đôi môi đỏ hồng mấp mái nhưng hắn không nghe rõ vì khoảng cách hơi xa với từ lúc cậu vào mọi người đặc biệt ồn.

    Triệu Kha nghi hoặc hỏi lại "cậu nói gì!"

    Vẽ mặt của hắn lạnh lùng mà nhìn cậu khiến cậu bừng tỉnh, cậu có gắng chớp chớp mắt, dùng tay vỗ vỗ mặt, môi lại câu lên một nụ cười ngượng ngùng "tôi đến xin việc", gương mặt thất vọng, làm sao Tiếu có thể ở đây được chứ chắc là người giống người đi.

    Hắn khó hiểu nhìn cậu trai trước mặt nhưng cũng không để ý nhiều "vậy cậu tên gì"

    Cậu bắt đầu nghiêm túc "tên Dương Kỳ"

    Hắn ồ một tiếng, đây không phải là người chuyên đeo bám người em trai yêu quý của hắn sao, một thiếu gia mà phải đi xin việc cũng quá đáng thương rồi đi "lương ở đây một tháng là 5 triệu nếu cậu chấp nhận thì mai có thể đi làm"

    Dương Kỳ mừng rỡ "được! Tôi chấp nhận, mai tôi nhất định sẽ đi làm đúng giờ. Thật cảm ơn anh!", nói cuối đầu một góc 90 độ.

    Hắn cảm thấy người này thật khác so với lời đồn "không cần cảm ơn! Cậu làm chăm chỉ là được rồi!"

    Cậu tươi cười "vâng! Vậy ông chủ tôi về đây!" nói rồi liền tung tăng chạy ra cửa. Triệu Kha nhìn theo bóng người nhỏ nhắn kia mà thất thần, môi lầm bầm "thật giống".

    Dương Kỳ sao rời khỏi, liền đi bộ để tiết kiệm tiền, cậu còn phải để tiền lo cho em trai đi học, lo cho mẹ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy. Tuy hai chân mỏi nhừ nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ, vừa vào tới nhà đã gọi to "mẹ ơi! Con tìm được việc rồi!"

    Mẹ cậu dưới bếp đi lên, vui vẻ nói "tốt quá rồi! Tội nghiệp cực cho con rồi!" bà đưa tay lau mồ hôi cho cậu "nhanh đi tắm rửa rồi ra ăn cơm!"

    Cậu ngó nghiêng "mà Dương Nam đâu rồi mẹ!"

    Mẹ cậu đi xuống bếp nói vọng ra "nó vẫn còn ở trong phòng ấy!"

    Cậu vâng một tiếng rồi chạy vào phòng.

    Dương Nam đang ngồi trên giường thất thần thì nghe tiếng cửa mở, biết cậu đã về "về sớm vậy, không ai chịu nhận à!"

    Cậu bị khinh thường liền sôi máu "anh mày đây đi xin việc mà không có người chịu nhận à! Chỉ cần với gương mặt đẹp trai ngời ngời này ai có thể cưỡng được!".

    Hắn không nói gì nằm dài ra giường không thèm quan tâm. Dương Kỳ đi đến bên giường "nè! Chừng nào em đi học, anh dẫn em đi đăng kí!"

    Hắn chán nãn trả lời "đi học tốn tiền lắm!"

    Cậu vỗ ngực mà tự hào "anh đây làm một tháng được 5 triệu a! Nếu không đủ vẫn có thể đi làm ca đêm. Em nhất định phải đi học, mai anh sẽ dẫn em đi đăng kí ở trường gần đây, thế nào?"

    Hắn trùm chăn qua khỏi đầu "anh muốn sao cũng được!"

    Cậu khó chịu kéo cái mền kia "em làm như anh đi học không bằng, đừng hờ hững thế chứ!"

    Dương Nam ở trong chăn rầu rĩ nói "em chỉ sợ anh mệt rồi ngã bệnh thôi!"

    Cậu sững người, cảm động xém chút rơi nước mắt, người em này đang lo cho cậu, tuy thật sự không phải là người nhà nhưng cậu có cảm giác đây mới là gia đình mà mình mong muốn.

    Cậu đưa tay xoa đầu Dương Nam cách lớp chăn "ngốc quá! Anh đây khỏe như vậy! Với lại bổn phận của anh trai là lo cho em mình ăn học đến nơi đến chốn, không phải sao!"

    Dương Nam ở trong chăn không nói gì, vành mắt đã đỏ, ban đầu hắn rất hận người anh này, tại cậu mà gia đình mới phá sản, ba mới chết hắn mới trở nên thế này. Nhưng từ lúc ở bệnh viện không biết vì cái gì sự căm hận đó cũng giảm dần, đến bây giờ trong lòng hắn chỉ có sự thương cảm đối với người anh trai này**.
     
  9. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 8: Ngày đầu đi làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Cậu thấy hắn không nói gì, liền buông lời trêu chọc "nè! Đừng có cảm động quá mà khóc nha!"

    Dương Nam có tật giật mình "mơ tưởng"

    Cậu kéo tắm chăn "vậy chui ra đây, cho anh nhìn cái nào!"

    Hắn cố níu cái chăn thật chặt "không ra!"

    Cậu kéo không được liền bỏ cuộc "không ra thì thôi!", hắn đang ngẩn ngơ đã vậy chịu thua rồi sao, cậu liền hét lên "mẹ ơi! Dương Nam nó nói đang giảm cân, nó bảo hai chúng ta ăn đi không cần chừa nó!"

    Mẹ cậu đang trong nhà bếp không hiểu chuyện gì, con trai của bà giảm cân sao, chuyện này hơi lạ.

    Dương Nam lật tung cái chăn ngồi dậy "mẹ đừng nghe lời anh hai! Anh ấy đang trêu con đó!"

    Mẹ cậu không hiểu chuyện gì cũng đáp lại "yên tâm vẫn có phần con đây này!"

    Dương Kỳ gương mặt bỉ ổi "ha! Ha! Cuối cùng vẫn phải thua anh mày!"

    Hắn không thèm nhìn cậu một cái, chỉ hừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng. Nhưng cậu vẫn thấy đôi mắt hơi đỏ kia, trong lòng càng quyết tâm phải bảo vệ em trai này.

    Cậu nhanh chóng tắm rửa, đi bộ cả ngày mồ hôi không. Lúc đi ngang qua chiếc gương, cậu mới thấy được gương mặt của thân chủ từ lúc xuyên đến giờ.

    Cậu nhìn gương mặt trong gương mà nãn, gương mặt thì non chẹt, mắt to tròn, mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng, chiếc cằm thanh tú, cậu đưa tay sờ lên gương mặt liền cảm giác được mềm mịn, da lại trắng không tỳ vết, là một thiếu gia có khác. Không giống cậu lúc trước gương mặt xanh xao, tái nhợt nhưng gương mặt lúc trước ra dáng nam nhân hơn gương mặt hiện tại. Cậu thở ra một hơi, thôi kệ đi dù sao mình đã lấy thân xác người ta không thể đòi hỏi nhiều.

    Sau khi ăn cơm, hai người liền chen lên một giường mà nằm ngủ tới sáng, trời mới vừa sáng cậu đã nhanh chóng gọi em cậu dậy "Dương Nam dậy đi đến trường đăng kí nào!"

    Hắn từ trong chăn giọng ngáy ngủ "em tự đi! Anh chuẩn bị đi làm đi, đi trể ông chủ đuổi việc bây giờ!"

    Cậu thấy cũng đúng, cậu phải đi bộ gần một tiếng mới đến nơi, nhưng việc học của em trai vẫn quan trọng "em phải nhớ đi đăng kí đó! À mà này! Nói với mẹ, hôm nay anh sẽ về trễ không cần chờ cơm anh!"

    Dương Nam khó chịu "biết rồi! Mà ngày đầu đi làm lại phải tăng ca sao?"

    Cậu đây là định sau khi tan làm sẽ tìm việc làm làm ca đêm "anh định tìm việc làm thêm"

    Hắn trong chăn không biết có nghe không, qua lúc lâu mới trả lời "đừng cố! Ngã bệnh không ai lo đâu!"

    Cậu chỉ cười cười "anh biết chăm sóc bản thân mà! Thôi anh đi chuẩn bị đây!" nói xong liền nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân. Trang phục một áo sơ mi trắng, một quần kaki đen ôm trọn cơ thể lộ ra cặp mông căng tròn cùng hai chân thon gọn, một đôi giày bata trắng, cùng chiếc áo khoác nỉ xanh dương ra khỏi nhà.

    Bây giờ xe vẫn chưa nhiều, cậu nhanh chóng mua một ổ bánh mì không ăn lót dạ, vừa đi vừa ăn. Lúc đến được tiệm bánh đã là 6h50, cậu nhanh chóng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán nhanh chóng bước vào cửa tiệm.

    Triệu Phong thấy cậu có không nhìn một cái "sớm!"

    Cậu cười cười đáp trả "ngày đầu đi làm đâu thể đi trể!"

    Hắn vẫn đang chú tâm vào việc sắp xếp mấy chiếc bánh "cậu đi dọn bàn ra đi"

    Cậu chỉ vâng một tiếng, nhanh chóng lột áo khoác làm lộ ra chiếc áo sơ mi ôm sát cơ thể, sắn tay áo lên đến khủy tay làm lộ ra làn ra trắng nõn không một lỗ chân lông, đáng tiếc không ai chiêm ngưỡng.

    Dương Kỳ nhanh chóng trải bàn, sắp xếp các bình hoa lúc hoàn thành xong cũng đã đến giờ mở cửa tiệm.

    Những cô gái nhanh chóng tràn vào, làm cậu phải chạy qua chạy lại mồ hôi cũng đã có một lớp mỏng.

    Tiệu Kha cũng không rãnh ran gì "cậu mang cái này đến bàn số 5 đi!"

    Cậu nhanh chóng vâng một tiếng rồi bưng bánh đi, bàn số 5 là ba cô gái mặc trang phục trung học. Cậu đặt bánh lên bàn, nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hai chiếc răng khểnh nh nho cùng hai lúm đồng tiền xinh xinh "chúc quý khách ngon miệng". Ba cô gái đứng hình một lúc, cậu đang định rời khỏi liền bị một trong ba kéo lại "anh gì ơi! Anh tên gì vậy? Nhà ở đâu? Cho em số phone đi, anh có người yêu chưa, anh bao nhiêu tuổi rồi, anh cao bao nhiêu, thích ăn gì, cung gì..".

    Cậu bị cô gái này làm cho có chút chóng mặt hên mà có cô gái tóc ngắn nói giúp "nè! Con nhỏ hám trai, mày không thấy còn bao nhiêu người đang đợi anh ấy sao! Mày muốn anh ấy bị đuổi việc! Còn không buông ra"

    Cô gái có gương mặt tròn tròn lúc này mới buông ra "thật xin lỗi, anh đi làm việc đi trưa em đến tìm anh"

    Cậu sau khi được thả liền nhanh chóng chạy đi, cô gái này thật đáng sợ ngang nhiên dám nắm tay cậu ở chốn đông người, không ra dáng nữ nhi khuê các chút nào. Nhưng cậu cũng nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu, khách hàng đang hối cậu đến thời gian dừng chân một xíu cũng không có. Đến trưa khách mới bớt, cậu mới có thời gian mà đặt mông lên ghế hai chân đã bủn rủn, mồ hôi thắm ướt cả áo sơ mi**
     
  10. Thỏ béo

    Bài viết:
    0
    Chap 9: Bị trêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **Dương Kỳ vừa lau mồ hôi trên trán, chưa kịp nghĩ lại có người gọi "anh đáng yêu ơi! Em đến rồi đây!", nghe giọng nói này cậu chẳng còn tinh thần nào mà làm việc nhưng cũng phải cố gắng lết thân tàn đi tới.

    Cậu cố gắng nở một nụ cười "quý khách dùng gì ạ!". Cô gái có gương mặt tròn tròn chỉ tay vào menu "anh cute lấy em 2 phần này, 3 phần này, 3 cái này nữa, với lấy em một ly kem ba ly nước ép cam, anh lấy em nhiêu đó trước đi chút em gọi thêm", cậu thầm nghĩ trong lòng sau này chàng trai nào mà cưới trúng cô gái này chắc có phước lắm. Nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười thật tươi "quý khách chờ một lát sẽ có ngay".

    Cậu đem tờ giấy ghi chú đưa cho hắn, Triệu Kha vừa xếp bánh vào khay vừa nói "mới ngày đầu đi làm đã có gái để ý, số cũng tốt há!".

    Cậu nhận khay bánh tươi cười đáp lại "cũng tàm tạm thôi!", nói xong quay gót hướng bàn ba cô gái kia đi tới.

    Cậu đặt từng phần ăn xuống bàn, đến phần ăn cuối cùng vừa mới đặt xuống chưa kịp thu tay về đã bị người nắm lấy.

    Cô gái mặt tròn nắm tay cậu cười cười nói "bây giờ quán đã hết khách, anh có thể trả lời những câu hỏi hồi sáng của em không?"

    Doãn Kỳ nhìn vẻ mặt chờ đợi của cô thì không nở từ chối, nhưng thế này có phải quá thân mật rồi không "em muốn hỏi gì anh điều sẽ nói, nam nữ thụ thụ bất thân để người ta nhìn thấy không được tốt lắm!"

    Triệu Kha đứng không xa họ lắm, cũng nghe được câu nói của Doãn Kỳ mà nhịn cười.

    Ba cô gái đứng hình một lúc, sau đó liền bỏ đi hình tượng nữ nhân mà cười lăn lộn.

    Cô gái có chút cá tính nhìn cậu từ trên xuống dưới "anh đừng nói với tụi em là, anh từ thời Tống hay thời Minh gì xuyên đến đây đó nha! Thời đại này ai lại còn quan tâm đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nữa chứ!"

    Cậu tuy lúc trước luôn luôn ở trong phủ nhưng vẫn biết mình đây là ở dưới triều đại nào, vì vậy vừa nghe đến thời Minh xém chút nữa cậu đã gật đầu, hên mà còn một tia lý trí cuối cùng sót lại, nếu để người ta biết cậu là một linh hồn khác xuyên vào cơ thể này không chừng sẽ đem cậu trói lại rồi thiêu sống luôn.

    Vừa nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ, bất chợt rùng mình một cái, mà hình như những cô gái này biết nơi cậu từng sống, vậy là có hai thế giới tồn tại song song sau, ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu cậu đã vui mừng không thôi "thế các em có biết Dương phủ ở thời Minh giờ như thế nào không?".

    Cô gái tóc ngắn lắc lắc đầu "tụi em học giở lịch sử lắm! Anh đi hỏi ông chủ đẹp trai kia đi, anh ấy sống lâu hơn tụi em chắc biết đó!"

    Cậu hơi tiếc nuối mà à một tiếng, đột nhiên cảm nhận được mu bàn tay mình vừa chạm vào cái gì đó mềm mềm. Nhìn xuống thấy bàn tay mình đang đặt ở trên má của cô gái mặt tròn từ lúc nào, cậu định rút tay lại nhưng cô ấy nắm chặt quá! Bỗng chốc hai má của cậu cũng đỏ bừng lên, cậu chưa từng tiếp xúc với cô gái nào thân mật như lúc này.

    Cô gái mặt tròn tròn ôm tay cậu cọ cọ "anh đừng keo thế chứ! Tay anh vừa mềm lại vừa trắng thích chết đi được!" như nhớ ra gì đó, cô một tay ôm tay cậu, một tay kia vừa chỉ hai con bạn mình "con nhỏ tóc ngắn là Lâm Anh, con có cá tính kia là Kim Hoa, em là Nhã Nhi. Còn anh tên gì thế!"

    Cậu vì câu khách hàng là thượng đế, nên cũng không còn động đậy nữa "anh tên Dương Kỳ"

    Nhã Nhi được nước lấn tới, vừa vân vê ngón tay cậu vừa hỏi "thế anh đã có người yêu chưa?"

    Cậu không biết cô hỏi vấn đề này để làm gì, nhưng cũng thành thật trả lời "ch.. chưa có"

    Nhã Nhi nắm tay cậu kích động "thật tốt quá! Anh trai em cũng độc thân, để em đóng gói anh ấy mang đến tặng anh nha!"

    Doãn Kỳ nghe cô nói mà đầu óc một mảng mờ mịch gì mà đóng gói, gì mà tặng anh cậu nghe không hiểu chút nào hết.

    Kim Hoa thấy vẻ mờ mịt của cậu liền giải thích "anh ngây thơ quá a! Nó chính là muốn gã anh nó cho anh đó!"

    Cậu ngạc nhiên nói "nhưng anh là con trai, anh cũng không phải là nam kỹ"

    Lâm Anh nhìn cậu nhăn mài "nam thì có sao, bây giờ xã hội đâu có kỳ thị, họ nắm tay hôn nhau đầy đường đó có sao, với lại anh đừng dùng từ nam kỹ nghe nặng nề lắm!"

    Hắn tuy vẫn làm việc, nhưng tâm vẫn luôn để ý đến bọn họ. Khi nghe được từ nam kỹ kia anh bắt đầu nhíu mài nhìn cậu, rơi vào trầm tư.

    Cậu không biết thế giới này lại khác như vậy, lúc cậu ở thế giới của mình thì nam nhân mà yêu nhau điều là tội đồ hoặc là những nam kỹ.

    Kim Hoa nhìn đồng hồ thấy đã trễ, liền tính tiền, nhìn lại Nhã Nhi vẫn còn ôm tay cậu thì tức không thôi "cậu còn không buông tay anh ấy! Chiếm tiện nghi của người ta chưa đủ hả!"

    Nhã Nhi luyến tiếc buông ra "tớ vẫn chưa cảm thấy đủ, thật sự muốn bắt anh ấy về nhà nựng cho nó đã!"

    Lâm Anh lắc lắc đầu "em khuyên anh sau này không nên đi một mình, kẻo bị nó bắt thì khổ lắm đó!"

    Nhã Nhi cãi lại "cậu làm như tớ hèn hạ tới mức đó! Chỉ cần anh tớ cua được anh ấy, thì anh ấy chính là anh dâu mình lúc đấy mình muốn làm gì chả được! Hắc hắc!"

    Kim Hoa kẹp cổ cô nàng lôi đi "tụi em đi trước đây!"

    Cậu vẫy tay tạm biệt "đi đường cẩn thận"

    Nhã Nhi đang bị kẹp cổ hét lớn "em biết rồi anh dâu"

    Cậu mặt hơi hồng, cậu nở một nụ cười thật tươi về phía họ rời đi**.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...