Ngôn Tình Cho Hạt Nắng Thêm Một Ngày Nghỉ Phép - Vibidi

Discussion in 'Truyện Drop' started by Vibidi410, Dec 1, 2020.

  1. Vibidi410

    Messages:
    67
    Chương 8: Em trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Louie đi thay cho Louis một cái khăn chườm lạnh mới, lạnh đến choáng váng đầu óc. Không những thế còn thô bạo đắp chăn cho người. Kết quả lại biến người thành con nhộng trong kén chỉ chừa mỗi cái đầu để thở.

    "Em trai, đi ngủ đi, ngoan nào, đừng làm loạn nữa!"

    Louie là con gái út. Tuy được các tỷ tỷ và các ca ca yêu thương nhất nhà nhưng nàng lại vô cùng muốn có thêm một đứa em trai. Có lẽ Louis nhỏ hơn nàng một tuổi nên nàng luôn xem người là em trai mình. Da trắng, tóc đen, môi đỏ lại còn thông minh, tài giỏi. Em trai như thế ai mà chẳng muốn chứ.

    Nhưng Louis lại là trường hợp ngoại lệ. Người là hoàng thượng, là chân mệnh thiên tử, cao cao tại thượng, kiêu hãnh ngất trời. Sao có thể để một nữ nhân nhỏ bé như nàng gọi là em trai? Đừng nói là lớn hơn một tuổi, có lớn hơn mười tuổi như Anna hay Marry cũng chưa dám gọi người như thế.

    "Em trai? Ai mà thèm làm em trai của ngươi? Ngươi có tư cách làm chị gái ta sao? Ngươi như thế là phạm tội khi quân phạm thượng, mất mạng như chơi đó, ngươi biết không?"

    Người kiệm lời như Louis, ngày thường nói không quá ba câu, đến lúc mắng người lại không có điểm dừng.

    Bỗng dưng xuất hiện một người chị gái vừa xinh đẹp lại vừa có thể gọi mưa, còn không thích sao? Kích động như thế làm gì? Có phúc mà không biết hưởng.

    "Người đừng có lúc nào cũng mang chuyện chết chóc ra để hù dọa ta. Người là vua chứ đâu phải là đao phủ? Mở miệng ra chỉ toàn là chém chém giết giết. Ta điên rồi, lại đến thăm kẻ máu lạnh như người."

    Louie hối hận rồi. Vừa nãy còn thấy người tội nghiệp. Tiến thoái lưỡng nan!

    "Còn không phải do ngươi ban tặng sao? Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!"

    Chấm hỏi chấm hỏi chấm hỏi?

    "Hôm đó là đứa trẻ hư nào không nghe lời. Bệnh rồi lại muốn ta chịu trách nhiệm. Ăn cướp à?"

    Hình như Louis vừa nghe thấy từ gì đó sai sai:

    "Đứa trẻ hư?"

    Nàng gọi Louis là em trai thì thôi đi, đằng này còn to gan gọi người là đứa trẻ hư. Đúng là dung túng cho nàng một lần, nàng lại không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi.

    Louis toàn thân tỏa ra hơi thở chết chóc, như Diêm Vương đòi mạng. Đôi mắt nổi lên những sợi tơ máu, ánh nhìn sắc nhọn như muốn phanh thây nàng ra thành trăm ngàn mảnh.

    Trong chớp mắt, Louis đã vùng khỏi chăn. Louie trước khi bị con sói hung hãn ấy tóm được, đã bỏ chạy thục mạng. Ra đến cửa thì gặp bác thợ săn Anna, nàng được cứu rồi.

    Louie nấp sau lưng Anna, khi nãy ai đó còn hèn nhát bỏ chạy, bây giờ có người chống lưng lại hung hăng tố cáo:

    "Anna, Anna, cứu mạng! Bệ hạ, bệ hạ muốn giết người diệt khẩu!"

    Louis thật muốn bóp chết cô gái này, thật muốn cắt phăng đi cái lưỡi đang thè ra trêu ngươi hắn.

    Anna bị hai con người trẻ tuổi phiền phức này xoay như chong chóng.

    "Có ai đó giải thích cho tôi tình huống này là tình huống gì không? Tại sao bệ hạ lại muốn giết người diệt khẩu?"

    Louie mím môi, chỉ điểm người trước mặt:

    "Hỏi hắn, ta không biết."

    Louis ngoắc ngoắc ngón trỏ, lãnh đạm hạ lệnh:

    "Mau đến đây."

    Trước mặt Louis không phải một mà đến tận hai người. Người như thế ai mà biết được người là gọi Louie hay là Anna. Nàng trước giờ tham sống sợ chết, không dễ gì mới thoát khỏi miệng cọp, cũng không ngốc đến nỗi tự mình tìm đến hang cọp một lần nữa.

    Louie đẩy đẩy Anna lên trước, nói nhỏ:

    "Gọi người đấy!"

    Nói trong hoàng cung này Louis hiểu nàng thứ hai thì không ai dám nhận mình thứ nhất. Để tránh sự nhầm lẫn đáng tiếc, Louis miễn cưỡng nhắc lại một lần nữa, rõ ràng, rành mạch, đúng người, đúng thời điểm, không thể chối cãi.

    "Công chúa Louie, ngay bây giờ, qua đây."

    Louie không rét mà run. Cả người như có luồng điện chạy qua, giật một cái. Ánh mắt cầu cứu trong vô vọng.

    Louis thì như con sói đợi mồi, dần dần mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì Anna thì người nhất định sẽ dùng cách thô bạo dạy dỗ nàng một trận.

    "Còn không mau qua đây?"

    Anna mỉm cười ôn hòa, đi đến khoác tay Louis, đem Louie từ miệng sói đói trở về.

    "Được rồi, được rồi, bệ hạ trong người không khỏe, đừng giận, sẽ tổn hại đến long thể. Công chúa Louie vừa đến, một số quy tắc còn chưa rõ, sau này cứ cho người đến dạy là được, người đừng để bụng."

    Louie thở phào nhẹ nhõm. Anna đã nói đến thế rồi Louis dù có cam tâm tình nguyện hay là không thì đều phải thả người.

    Anna dìu người trở về giường, trước khi đi người còn trao cho nàng một ánh nhìn cảnh cáo. Đồ điên!

    "Cô cũng đến đây ngồi đi."

    Louie cười khổ, điên cuồng lắc đầu, sống chết cũng không muốn qua đó ngồi:

    "Hai người cứ tự nhiên đi. Đừng để ý đến ta."

    Anna cũng không có thói quen miễn cưỡng người khác.

    "Bệ hạ, người xem, đây là canh gà thần thiếp hầm cho người."

    Đến đây Louie bỗng chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa có gì bỏ bụng. Đói chết mất!

    Anna vốn định hầu hạ Louis dùng canh nhưng biểu tình của người có vẻ từ chối. Như đã nói, nàng không có thói quen miễn cưỡng.

    Nàng vốn muốn gần gũi với người một chút, nhưng người đối với nàng không có tự nhiên chỉ có khách sáo. Dù có tận tâm tận tụy với người thế nào, nàng cũng chẳng thể trở thành ngoại lệ.

    "Công chúa Louie, nhà cô có bao nhiêu người?"

    Louie bối rối một giây sau đó vui vẻ trả lời:

    "Mười hai hay mười ba người gì đó. Ta cũng không nhớ rõ nữa."

    Anna tròn xoe mắt ngạc nhiên:

    "Đông vậy sao?"

    "Người có biết vì sao không?"

    Louie thần thần bí bí, mờ mờ ám ám khiến Anna tò mò:

    "Vì sao?"

    Louie nhỏ giọng:

    "Năm mười bảy tuổi cha ta đã có tiểu hoàng tử rồi."

    Louis nghe xong liền sặc, ho khan kịch liệt. Anna cũng ngượng đỏ mặt. Người năm nay cũng vừa tròn mười bảy tuổi. Nàng như thế chẳng phải bảo người nên có tiểu hoàng tử rồi sao?

    Nhưng con gái người ta gả cho hắn cũng được gần hai năm. Cũng chưa từng một lần được bước lên long sàn của hắn. Con người hắn suốt ngày chỉ biết có công việc. Các triều thần cũng thúc giục người mau chóng có tiểu hoàng tử nhưng người chẳng hề để tâm đến. Thân làm thê tử như Anna và Marry vô cùng phiền lòng.

    Nàng chính là mượn gió đẩy thuyền, lo lắng cho an nguy đất nước, bận tâm đến vận mệnh dân tộc, không hề có ý định lấy công báo tư thù.

    "Sao hai người có vẻ căng thẳng thế?"

    Anna chột dạ mau chóng phủ nhận.

    "Đâu có."

    Louis dùng khăn tay tao nhã lau khóe miệng, thân ái trao cho nàng một ánh nhìn cảnh cáo.

    "Bệ hạ, sao người lại nhìn ta như thế? Ta lại nói gì sai sao? Hay là.."

    "Ý của ngươi là gì?"

    "À.. ta chỉ đang kể về gia đình của mình thôi. E rằng bệ hạ quá nhạy cảm rồi."

    Louie đá mắt về chén canh gà đang còn nghi ngút khói, thản nhiên bảo:

    "Bệ hạ mau dùng canh gà đi. Nguội rồi sẽ không còn ngon đâu."

    Louis cười nhạt, đặt chén canh gà xuống bàn, không phải canh gà không ngon mà là muốn dằn mặt nàng.

    "Ta đột nhiên không muốn ăn nữa."

    Louis uể oải vươn vai, ngả người xuống giường, bán mặt vào tường bán lưng cho họ, vô cùng tàn nhẫn.

    Anna đương nhiên không vui. Canh gà nàng hầm lâu như thế, tốn công như thế, vậy mà người vừa chạm môi đã không muốn dùng nữa. Louie thật muốn thay nàng ấy dạy cho cái tên không biết điều này một trận.

    Nhân lúc Anna đi cất lại canh gà vào giỏ, Louie tiến sát lại gần mép giường, nhắm vào hông của con người đó véo một cái. Louis đau điếng định kêu lên thì bị nàng bịt miệng lại, bao nhiêu âm thanh đau đớn đều nuốt lại vào bụng.

    "Người điên rồi sao? Người ta bỏ công hầm canh gà tẩm bổ cho người, người lại không ăn? Làm vậy mà coi được sao?"

    Louis rơi vào thế bị động, hoàn toàn bất lực.

    "Người liệu hồn mà ăn hết cho ta."

    Bàn tay véo ngay hông càng gia tăng thêm lực như cảnh cáo. Người đau muốn chảy nước mắt. Đến khi Anna quay lại thì nàng mới chịu bỏ ra. Đem mọi thứ trả về nguyên vẹn. Còn tươi cười nói với Anna:

    "Bệ hạ đổi ý muốn dùng canh gà rồi. Có thể phiền người.."

    Anna nghe xong lập tức vui vẻ trở lại.

    "Đương nhiên có thể."

    Anna đem canh gà đến cho Louis. Người giả vờ tươi cười nhận lấy. Miễn cưỡng cho từng muỗng vào miệng. Louie mỉm cười hài lòng.

    Anna kiên nhẫn đợi người dùng xong hết canh gà, ngượng ngùng hỏi, ánh mắt tràn đầy sự kì vọng:

    "Có ngon không?"

    Louie tiếp tục dùng ánh mắt tạo sức ép lên người, buộc người phải mở miệng nói rõ ràng một chữ:

    "Ngon!"

    Anna mỉm cười hạnh phúc. Nàng cẩn thận đỡ người nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho người chứ không thô bạo như người nào đó.

    "Bệ hạ, người ngủ một lát đi."

    Anna đợi sau khi người chợp mắt, mới đứng dậy phân phó công việc cho các cung nữ.

    Nhưng mấy trò lừa bịp trẻ con này chỉ lừa được mỗi Anna ngây thơ thôi. Còn lâu mới qua mặt được Louie. Nàng dùng nửa con mắt cũng nhìn ra được cái tên này đang giả vờ ngủ.

    Hắn đã làm bao nhiêu thất đức với nàng, nàng có thể ra đi dễ dàng vậy sao. Ít nhất cũng phải chọc hắn tức chết thì mới hả dạ.

    Nhân lúc Anna không để ý, nàng tiến sát lại gần mép giường. Lần này không động thủ mà là động khẩu.

    "Đàn ông đàn ơ gì mà dầm mưa có một chút đã bệnh lên bệnh xuống. Lúc ta học gọi mưa đã dầm mưa hết ba tiếng đồng hồ cũng có làm sao đâu. Ta nghi ngờ việc người có phải là đàn ông đích thực không đấy."

    Louis chỉ giả vờ ngủ, đương nhiên vẫn nghe thấy nàng nói mắng, hơn nữa còn nghe không sót một chữ nào.

    Nhưng con cừu non này cũng quá tinh ranh rồi. Nhân lúc sói chưa kịp động thủ đã bỏ chạy thục mạng. Tiếng còn đó nhưng người đã biến đâu mất tiêu.

    "Người mau chóng khỏe lại nhé! Khi nào rảnh sẽ đến thăm người."

    Không cần đợi Louie rảnh, sáng ngày hôm sau đã có người đã chủ động đến Vũ Linh cung tìm nàng.

    "Ta nhớ người bệnh là bệ hạ, không phải ta. Người đến thăm ta làm gì?"

    "Đến chứng minh ta có phải là đàn ông đích thực hay không!"
     
    Last edited: Feb 23, 2021
  2. Vibidi410

    Messages:
    67
    Chương 9: Đừng cản trở bổn cô nương yêu đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Louie đang ung dung thảnh thơi ăn hoa quả thì bị câu nói quá sức mờ ám này của Louis làm cho sặc. Bao nhiêu táo đang nhai dở trong miệng đều phun hết ra ngoài. Cảnh tưởng vừa mất mặt lại vô cùng khó coi. So với lời nói, người vẫn hài lòng với phản ứng thành thật này của nàng hơn.

    "Cái này cũng cần phải chứng minh sao? Trong cung này có ai mà không biết người là đàn ông đích thực."

    Louie trước mặt người cố trưng ra bộ dạng tự nhiên nhất có thể, nụ cười cũng đã lên tận mang tai nhưng vẫn không thể dập tắt được ngọn lửa nghi ngờ đang bùng cháy trong mắt người.

    Louis không vội, rất bình thản, rất kiên nhẫn, cũng không hề có ý muốn vạch trần nàng.

    Louie hối hận rồi, hôm qua nàng nhịn một chút, nói ít đi một câu thì chẳng phải sẽ sống thọ hơn vài năm sao?

    "Vậy mà vẫn có người nghi ngờ ta không phải là đàn ông đích thực."

    Louis đến Vũ Linh rồi còn nói bóng nói gió, sợ người khác không biết người đang chỉ đích danh nàng sao.

    Sinh mạng đáng quý, Louie thà vứt bỏ lòng tự tôn còn hơn máu đổ đầu rơi, chết không nhắm mắt dưới tay người.

    "Gì cơ? Tốt nhất đừng để ta gặp hắn! Ta gặp chỗ nào ta giết chỗ đó. Thật không ngờ trên đời vẫn còn có kẻ ấu trĩ như thế."

    Không ngờ nàng lại vô liêm sỉ như thế. Da mặt dày đến nỗi có thể làm được áo chống đạn rồi. Louis khóe môi cong lên một nụ cười thích thú.

    Sự xuất hiện của Louie như thổi đến sa mạc khô cằn này một làn gió mới. Đã lâu rồi, họ không thấy người cười. Từ sau khi cô ấy đi, nàng là người duy nhất có thể làm người cười..

    "Vậy ngươi nói xem, ta có nên.."

    Louie không cần đợi người nói hết câu đã tưởng tượng ra được viễn cảnh thịt nát xương tan, thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Nội tâm nàng gào thét:

    "Không!"

    Sự nhạy cảm của nàng càng làm cho ý cười trên môi Louis thêm đậm nét. Thì ra trêu chọc nàng chính là thú vui tao nhã của người.

    "Ta còn chưa nói hết câu mà công chúa Louie."

    Nàng đúng là ngốc hết chỗ nói. Có ai chưa đánh đã khai như nàng không? Thường ngày nói dối không chớp mắt, sao lúc cần lại thành thật đến tàn nhẫn như thế?

    "Hả? À chuyện đó.. Ý ta là.. người như hắn không đáng được bệ hạ quan tâm. Người cũng đừng lãng phí thời gian quý báu của người vào hắn. Phải, ý ta là thế đó."

    Louie khẩn trương đến mức tự bản thân cũng cảm thấy khó hiểu. Chỉ là giải thích cho người nghe thôi mà. Sao lại căng thăng đến mức nói năng lộn xộn như thế? Chẳng phải hôm qua nàng mắng người lưu loát lắm sao? Nếu cứ tiếp tục như thế thì nàng nhất định sẽ biến thành trò cười của mọi người.

    Không, là trò cười của mỗi Louis.

    "Người như thế là đang nghi ngờ ta sao?"

    Từ ánh mắt nghi hoặc đến điệu cười giễu cợt của Louis đều khiến nắm đấm của nàng ngứa ngáy. Nếu không phải người là nam chính của tiểu thuyết thì nhất định không sống nổi quá hai dòng đâu.

    "Ta có sao?"

    Coi kìa, coi kìa, đến cách người phủ nhận cũng đáng ghét như thế nữa. Làm sao đây? Nàng thật muốn đấm vào khuôn mặt điển trai giả tạo ấy một cái quá.

    "Chẳng lẽ không?"

    Louis cười gian tà. Kì thực đối với thái độ ngang ngược không xem ai ra gì của nàng người lại không hề nổi giận. Ngược lại còn cảm thấy nàng rất cuốn hút, rất có chiều sâu. Đổi lại nếu là người khác thì nhất định đã bị người ăn thịt từ lâu rồi.

    "Ngươi đoán xem."

    Nếu người còn thử thách sự kiên nhẫn của Louie như thế thì nàng không chắc bản thân sẽ kiềm chế được đâu.

    "Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ, câu ta ghét nhất chính là câu đó đấy."

    Người muốn gì thì cứ nói thẳng ra. Sao cứ phải bắt người khác đoán ý mình thế? Đoán trúng rồi thì sẽ có thưởng sao? Đúng là toàn làm mấy chuyện vô bổ.

    "Anna quý phi và Marry quý phi, chào mừng hai nương nương đại giá quang lâm."

    Nơi này còn chưa đủ loạn hay sao mà Anna và Marry cũng đến góp vui thế. Hôm nay là ngày gia đình đoàn viên à?

    "Bệ hạ và công chúa Louie nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"

    Vui vẻ? Nhìn nàng giống đang vui vẻ lắm sao? Là con mắt nào của mấy người nhìn thấy nàng vui vẻ thế? Nàng tức muốn phát điên lên rồi đây này. Nếu không phải vì Anna đã từng cứu nàng một mạng thì Louie nhất định sẽ mắng người là kẻ không mắt nhìn.

    "À.. bệ hạ nói muốn ban thưởng việc thần gọi mưa cho người. Nhưng thần bảo người không cần bận tâm. Được gọi mưa cho người là phúc ba đời của thần thiếp."

    Lời thoại này ta viết không tệ! Vừa khiêm tốn lại vừa không mất lòng ai. Bệnh tự luyến lại bắt đầu tái phát rồi.

    "Gì cơ?"

    Louis khủng hoảng trầm trọng. Sự tình làm thế nào mà phát triển thành như vậy rồi?

    Trước khi sự thật vì người mà bại lộ. Louie đã thô bạo ngấu nghiến bàn chân của người, còn cười tít mắt, cưng chiều bảo:

    "Ngoan nào."

    Gọi là cưng chiều nhưng nó chẳng khác gì một lời đe dọa.

    Louis cảm nhận được một sự tê dại từ bàn chân truyền đến đại não. Một hồi sau đó thì mất hoàn toàn cảm giác. Kiểu bàn chân với cổ chân quyết định đường ai nấy đi vậy.

    Thiên hạ có câu: Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

    "Phải! Công chúa Louie đúng là quá khách khí rồi."

    Louis miễn cưỡng phối hợp với nàng diễn một màn thật đặc sắc.

    "Dạo gần đây không thấy bệ hạ đến Hoa Niên, thần thiếp còn nghĩ người bận việc chính sự, thì ra là bận đến Vũ Linh cung."

    Marry nói như vậy chẳng khác nào bảo Louie tranh sủng, dụ dỗ quân vương bỏ bê chính sự. Huống hồ gì đây là lần đầu tiên Louis đến cung của nàng. Nếu trách thì phải trách Marry không đủ sức mê hoặc.

    Còn về phần Louis, trên mặt người viết rõ to ba chữ "không quan tâm". Chẳng hiểu sao khi thấy người hờ hững với Marry như thế, nàng lại có cảm giác người đang gián tiếp đứng về phía mình, trong lòng vô cùng hả hê. Ngược lại, người nào đó bị bơ đẹp, trong lòng vô cùng buồn bực.

    "Không biết quý phi nương nương hôm nay đến đây là có việc gì muốn chỉ bảo thần thiếp."

    Louie cứu Marry khỏi một màn thảm hại, coi như là làm việc thiện.

    "À.. công chúa Louie mọi ngày lễ nghi không được chuẩn mực. Ta sợ người sẽ làm hỏng nếp sống của hoàng cung nên muốn tìm một ma ma lớn tuổi dạy cho người."

    Con người này nói ra câu nào cũng đều khiến người khác tức chết mà. Nàng hành xử không chuẩn mực? Thế nào là hành xử không chuẩn mực?

    Louie thấp cổ bé họng, muốn đòi lại công bằng đành phải đưa mắt cầu cứu Louis. Nhưng người không những "bơ" Marry mà còn "bơ" luôn cả nàng. Liếc muốn lé luôn mà người vẫn không có động tĩnh gì. Hơn nữa còn quay người đi để trốn tránh trách nhiệm.

    Hay lắm! Đúng là không thể tin tưởng ai ngoài bản thân mà.

    "Thần thiếp ngu ngốc, không biết bản thân lễ nghi không chuẩn mực ở điểm nào. Mong nương nương chỉ rõ."

    "Cách cô đi, cách cô đứng, cách cô nói chuyện đều không chuẩn mực."

    Lên giọng, nhấn mạnh hay kéo dài Marry đều làm rất tốt, rất hiệu quả trong việc chọc điên Louie. Nàng hít thở sâu, ám thị bản thân nhất định không được nổi giận.

    "Nương nương nói phải."

    "Nghi thức trong cung ta thật sự cần phải học lại."

    "Vậy khi nào chúng ta bắt đầu học đây?"

    Marry không chút do dự đáp:

    "Ngày mai."

    "Hả? Gấp gáp vậy sao?"

    Marry từ trước đến nay đều không có chuyện nói hai lời. Nàng có hét đến rách cả cổ họng cũng vô dụng.

    Còn về phần Louis, sau nhiều lần bị Louie tra tấn dã man thì vô cùng đồng tình với việc làm này của Marry. Chỗ dựa cuối cùng cũng sụp đổ. Điều này làm nàng khổ tâm hết sức.

    "Được rồi, được rồi, ta nghe nói tỷ muốn hái hoa về làm son môi, ta đi cùng tỷ."

    Anna kiếm cớ vội vàng kéo tay Marry đi. Nàng sợ nếu còn ở lại lâu thêm chút nữa, nhất định sẽ có người phải đổ máu. Còn việc người đó là ai thì phải xem trí tưởng tượng của bạn phong phú đến mức nào.

    Đợi sau khi Anna dắt Marry đi, nàng bắt đầu biến Louis thành bao cát để xả giận.

    "Thấy ta bị đè đâu cưỡi cổ như thế chắc người vui lắm nhỉ?"

    Louie kéo ghế, không chút tao nhã ngồi xuống.

    "Không có! Ta không hề vui."

    Louie hừ lạnh, tự rót cho mình một tách trà, một hơi uống cạn. Louis nhìn tách trà trong tay nàng lại vô cùng bất an, liệu nàng có bóp nát nó rồi làm bị thương mình như hồi ở lãnh địa Mưa hay không? Người bỗng thấy lo lắng.. cho tách trà đó quá! Tất cả đều được làm từ vàng nguyên chất, bể thì uổng lắm.

    Louis rụt rè tiến đến, bẽn lẽn gỡ từng ngón tay của nàng ra, đặt lại chén xuống bàn, giọng điệu khiêu khích nàng:

    "Chẳng lẽ ngươi sợ sao?"

    Louie ngồi còn Louis thì đứng, theo bản năng nàng phải ngẩng đầu lên đối diện tầm mắt người, thẳng thắn thừa nhận, nhưng thái độ có chút đáng ghét:

    "Phải! Ta sợ đấy. Rất sợ. Vô cùng sợ. Được chưa?"

    Ngoài trời đã nóng, trong người Louie còn nóng hơn. Mồ hôi thẫm đẫm tóc và trán. Bỗng thấy người trước mặt dù không làm gì sai vẫn cảm thấy vô cùng chướng tai gai mắt.

    "Nếu bệ hạ không còn việc gì nữa thì về cung của người đi. Đừng ở đây cản trở bổn cô nương ta yêu đời nữa."

    Louis trợn mắt, chỉ tay run run, tức không nói nên lời:

    "Ngươi.. được lắm! Cứ đợi đấy!"

    Vậy mà sáng sớm ngày hôm sau, vẫn có người mất liêm sỉ chạy đến cung của người xin cứu mạng.

    Louis vẫn còn ôm hận, sống chết cũng quyết không cho nàng vào trong trình diện.

    "Bệ hạ, ta có chuyện quan trọng muốn nói với người."

    Louie da mặt dày như áo chống đạn, dù người đã dứt khoát cự tuyệt thì nàng vẫn bên ngoài kêu gào thảm thiết. Thái giám Ngô muốn cản cũng không cản nổi.

    "Công chúa Louie, bệ hạ đang bận bàn kế đánh giặc với các vị tể tướng, không thể tiếp người được. Mong người hồi cung đợi tin."

    Louie biết ngay là thái giám Ngô đang nói dối. Gà còn chưa gáy đã bàn kế đánh giặc. Bộ tể tướng thì không cần ngủ hả?

    Nàng là một người thức thời. Lấy từ trong ống tay áo ra hai chén trà. Như đã nói, đều làm từ vàng nguyên chất, dúi vào trong tay lão thái giám.

    "Của ít lòng nhiều. Mong ông nhận cho."

    Thái giám Ngô thấy nàng trước đại điện người người qua lại, lại dám công khai mua chuộc người của bệ hạ thì vô cùng hoảng hốt, đúng là gan to bằng trời.

    "Công chúa Louie, xin tự trọng."

    Kế hoạch A thất bại, Louie thở dài thườn thượt, trả "hàng nóng" về lại chỗ cũ. Bắt đầu triển khai kế hoạch B.

    "Nói với bệ hạ, ta muốn thương lượng với người việc gọi mưa."

    Ai ai cũng biết, để mời được người của lãnh địa Mưa, bệ hạ đã phải bỏ ra một số tiền không nhỏ. Vì thế, việc gọi mưa luôn là chủ đề nóng bỏng tay.

    Thái giám Ngô do dự một khắc rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho một tên thị vệ vào hỏi ý Louis. Louie mừng thầm trong bụng.

    Nhưng người trở ra báo tin, bệ hạ hận thù mờ mắt, có là gọi mưa thì cũng một mực không thương lượng.

    Louie không còn cách nào khác, từ bên ngoài hét thật to, không những để người bên trong nghe thấy mà còn muốn cả hoàng cung cũng phải thức giấc.

    "Bệ hạ, nếu người đồng ý tiếp ta, bất cứ khi nào người muốn, ta đều sẽ gọi mưa cho người."

    Louis thầm nở nụ cười tà mị, ánh mắt gian trá vô thức nhìn về phía cửa, chậm rãi hạ lệnh:

    "Cho người vào."
     
    Last edited: Mar 3, 2021
  3. Vibidi410

    Messages:
    67
    Chương 10: Quý phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Louie thầm mắng con người Louis quá mức thực dụng.

    Cánh cửa cao ba mét từ từ mở ra, đại điện giác vàng nguy nga lộng lẫy dần dần hiện ra trước mặt nàng. Ở nơi cao nhất, phảng phất bóng dáng một thiếu niên trẻ tuổi.

    Từ hướng Louie, nàng chỉ có thể nhìn thấy được góc nghiêng của người khi tập trung phê chuẩn tấu chương. Tóc đen, da trắng, sóng mũi cao và thẳng, đôi mắt linh hoạt chỉ cần liếc sơ qua một cái có thể nắm được hết toàn bộ nội dung. Xem ra việc phê chuẩn tấu chương cũng không tốn quá nhiều chất xám của người.

    Nhưng càng nhìn lại càng thấy Louis giống như một chàng hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích. Rất không thực. Đẹp đến động lòng người.

    "Công chúa Louie hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì cần thỉnh giáo sao?"

    Louis mắt vẫn không rời khỏi tấu chương, lơ đãng hỏi một câu máy móc.

    "Vâng."

    "Trùng hợp lắm, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."

    Rõ ràng là người cũng có chuyện muốn nói với Louie. Tại sao ngay từ đầu lại còn muốn cùng nàng trao đổi điều kiện? Gian thương!

    "Ta nói trước nhé?"

    Có phải người không thế? Hôm nay lại còn hỏi ý nàng. Nhưng Louie thật sự nước đã tới chân. Không thể nhường người ba bích được.

    "Để ta nói trước!"

    Nàng quên mất Louis là vua, ba bích không cần nàng nhường. Dù là cầm ba cơ thì người vẫn có thể điềm nhiên đi trước. Vì ở đây, người mới chính là luật.

    "Từ khi nào thần lại có quyền nói trước vua thế?"

    Louie nhất thời nóng nảy không kịp phân cao thấp đã bật lại người một câu:

    "Vậy còn hỏi ý ta làm gì?"

    Louis ngang ngược trả lời:

    "Đó là thông báo, không phải hỏi ý ngươi."

    Nếu người không phải là vua thì nhất định sẽ là một tên nhóc đáng ghét, nhất định sẽ bị nàng đấm cho vài phát vì cái tội giỡn mặt rồi. Nhưng cái mạng nhỏ nàng khó khăn lắm mới giữ được, nếu còn phạm lỗi thì nhất định sẽ không xong với Anna. Nàng một chữ nhịn, hai chữ cũng là nhịn.

    "Vậy người nói trước đi."

    "Ngày mai trước mặt toàn dân thiên hạ, ta sẽ sắc phong ngươi lên thành quý phi."

    Louie tròn xoe mắt. Có lẽ việc hôm nay Kim Lục ma ma nổi tiếng là hung dữ nhất hoàng cung đến dạy nàng học nghi thức cũng không thể kinh khủng hơn tin nàng sắp được sắc phong thành quý phi. Lại còn là ngay ngày mai.

    Sao không một ai thông báo trước với nàng một tiếng vậy? Nàng có thể hiểu như thế chính là không cho nàng quyền được lựa chọn không? Việc phải chấp nhận là bổn phận của nàng à? Một chuyện hệ trọng như sắc phong quý phi mà người lại có thể nói ra bình thản như thế. Rốt cục thì ở đây người xem ta là gì? Không khí?

    "Dù có là thông báo thì chẳng phải người cũng nên thông báo với ta sớm hơn sao? Nếu người đã sắp đặt đâu ra đó cả rồi thì còn thông báo với ta làm gì."

    Louis nhất thời không ngờ được Louie lại phản ứng mạnh như thế.

    "Sao ngươi lại đột nhiên nổi nóng như thế? Việc sắc phong quý phi chẳng phải rất tốt sao? Thiên hạ này có bao nhiêu cô gái ước mà không được."

    "Nhưng một trong số những cô gái ấy không có ta."

    Louis chớp chớp mắt ngạc nhiên:

    "Ngươi không muốn à?"

    Louie thành thật trả lời:

    "Đương nhiên không muốn."

    Nàng vốn không cần tiền bạc, cũng không cần nắm trong tay quyền lực. Nàng không muốn cuộc sống sau này là một chuỗi ngày tranh sủng và đấu đá lẫn nhau ở chốn hậu cung. Lại càng không muốn đem tình cảm của mình san sẻ cho nhiều người khác. Để rồi ngày ngày phải chờ đợi, để rồi chết dần chết mòn trong cung điện lạnh lẽo.

    "Vậy đâu mới là thứ ngươi muốn?"

    Louie chỉ muốn sau hai năm, nàng sẽ trở về lãnh địa Mưa, xây một ngôi nhà gỗ nhỏ ở gần bờ biển phía nam, ngày ngày ngắm bình minh, tối đến sẽ ngắm hoàng hôn. Sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ cùng với mình yêu thương.

    "Việc ta muốn gì hay không muốn gì, còn quan trọng sao?"

    Nếu không phải các quan đại thần từng giờ từng khắc đều thúc giục Louis sắc phong Louie thành quý phi nhằm che mắt người ngoài thì người cũng sẽ không hành động khi chưa hỏi qua ý của nàng như thế.

    Đối với sự tức giận của nàng người hoàn toàn có thể thông cảm. Nhưng nếu ngày mai nàng vẫn mặt nặng mặt nhẹ như thế thì chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể hết sao.

    Người vỗ tay ba cái, các cung nữ nối đuôi nhau bước vào đại điện. Mỗi người đều bưng một mâm bí ẩn. Tên nhóc đáng ghét này lại muốn bày trò gì nữa đây? Thấy nàng hoàn toàn không hề có ý định xem xem trong mâm đó có gì, người đành tự mình phát giác:

    "Không muốn xem xem bên trong có gì sao?"

    Nghe thì như câu nghi vấn nhưng thật ra là mệnh lệnh bức người. Louie không còn cách nào khác, đi đến từng mâm, lật mở chiếc khăn màu đỏ đang che đậy nhưng thứ bí ẩn bên trong.

    Mâm đầu tiên là vàng.

    Mâm thứ hai là châu báu.

    Mâm thứ ba là gấm vóc thượng hạng.

    Sau đó còn những thứ linh tinh khác như tranh, bình hoa, sách, trâm, giày..

    Mưu kế phản chủ. Không những không dỗ dành được Louie mà còn khiến nàng tức giận thêm bội phần.

    "Người nghĩ có thể dùng những thứ này để mua chuộc ta?"

    Nực cười! Tên nhóc đó nghĩ phụ nữ đều cùng một loại ham hư vinh sao?

    Louie cầm một thỏi vàng sau đó nện mạnh xuống, tuy tạo ra tiếng động kinh hồn bạt vía nhưng thỏi vàng cơ bản vẫn không hề hấn gì:

    "Ta không cần một đồng một cắc nào của người."

    Louie nổi giận dọa cho khắp hoàng cung gà bay chó chạy. Ma ma Kim Lục cũng không dám bước vào Vũ Linh cung nửa bước. Nguyên đêm hôm đó Louie uống rượu trút bầu tâm sự với những cung nữ hầu hạ nàng.

    "Tên nhóc đó nghĩ mình là ai chứ? Sao ta lại phải nghe lời hắn? Nếu đã sắp đặt đâu ra đó cả rồi còn nói với ta làm gì? Muốn chọc điên ta sao?"

    Louie luôn miệng "tên nhóc này, tên nhóc nọ" dọa cho trên dưới Vũ Linh cung đều sợ khiếp vía.

    "Công chúa, người như thế sẽ mất đầu như chơi đấy."

    Louie say rồi. Trời có sập xuống nàng cũng không sợ.

    "Ta mặc kệ. Chém ta rồi, ta thách hắn tìm được người nào vừa xinh đẹp, vừa tốt tính lại còn gọi mưa giỏi được như ta đấy!"

    Say rồi nên bệnh tự luyến cũng năng thêm.

    Nhưng những cung nữ lại như ngồi trên đống lửa. Hầu hạ cho người như nàng còn yếu tim hơn chơi trò cảm giác mạnh.

    "Công chúa ngày mai người còn phải dậy sớm, mau đi ngủ thôi."

    Sáng hôm sau, gà còn chưa gáy đã bị đám người hầu gọi dậy. Hôm qua uống quá chén, hại hôm nay nhức đầu, cộng thêm buồn bực trong lòng nên hành hạ cung nữ hầu hạ nàng vất vả không ít.

    Người ta nói người đẹp vì lụa. Nhưng đối với nàng lại chính là lụa đẹp vì người.

    Nàng ngày thường mặc trang phục của lãnh địa Mưa quen rồi, hôm nay lại phải diện trang phục của vương quốc Mặt Trời, vừa cầu kỳ vừa lòe loẹt lại còn nặng như vác cả bao cát trên người. Nàng có chút không quen. Hại bệnh đau cột sống của người già lại tái phát.

    Louis mặc hoàng bào giác vàng, từng đường kim mũi chỉ đều được những bậc thầy may thủ công hết 3600 giờ liền. Khoa trương hết sức!

    Thấy Louie ủy khuất ngồi chán nản một góc, Louis vừa thấy tội vừa thấy buồn cười, ngồi xổm xuống, bỡn cợt nàng:

    "Sao hả? Định vác bộ mặt chán đời này đi khắp nơi cho thiên hạ cùng chiêm ngưỡng à?"

    Louie lườm chết người:

    "Đúng thế! Ta sẽ mang bộ mặt này từ đây đến cuối đời. Mang đến khi nào người cảm thấy ghét bỏ nó rồi đá ta ra khỏi hoàng cung."

    Louis không nhịn được phì cười.

    "Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hôm nay luôn đi."

    Louie nhếch mép cáu kỉnh:

    "Điêu vừa thôi."

    Trên cỗ xe ngựa đến quảng trường thành phố, nơi buổi lễ sắc phong quý phi đang được gấp rút chuẩn bị:

    "Ta nói này, trang phục của đất nước các người thiếu tính thẩm mỹ vô cùng luôn đấy!"

    Nàng nói câu này mười lần rồi. Lần đầu tiên là nói với nhà thiết kế. Chín lần còn lại là nói với đức vua Louis. Nói đến mức người chỉ muốn đem kim chỉ khâu luôn cái miệng này của nàng lại.

    "Ngươi còn nói nữa thì đừng trách tại sao ta lại đá ngươi xuống ngựa."

    Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi.

    "Lại còn đi dọa dẫm người khác? Ta là đang góp ý. Người không tiếp thu thì thôi còn muốn đá ta xuống ngựa. Có đức vua nào bạo lực như người không chứ?"

    Người nói một nàng nói lại mười. Cứ như thế chí chóe nhau suốt đường đi.

    "Ta nói không đúng sao? Người có thấy không?"

    Louie chỉ cho Louis xem bộ quần áo của người phụ nữ dọc đường đi. Một bộ đồ được chắp vá từ những mảnh vải nhiều màu khác nhau. Sau đó lại chỉ vào trang phục mình đang mặc:

    "Nó giống thế đấy!"

    Nàng đúng là to gan. Dám so sánh cả trang phục hoàng gia với quần áo của thường dân. Không cảm thấy phép so sánh này quá khập khiễng sao? Louis lườm nàng. Ánh mắt sắc bén như dao khiến đối phương phải rùng mình.

    "Đừng nóng đừng nóng. Ta chỉ là nói sự thật thôi. Người đã từng nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa chưa? Nó giống vậy đấy!"

    Louis ngơ ngác:

    "Cầu vồng?"

    Louie phấn khích miêu tả:

    "Đúng thế. Một thứ có hình dạng giống như cái cầu và có bảy màu."

    Louis có vẻ hứng thú.

    "Ngươi chưa từng nhìn thấy sao?"

    Louie có vẻ ngạc nhiên. Mỗi lần nàng gọi mưa đều xuất hiện cầu vồng. Sao người lại không thấy. Chỉ có một lý do duy nhất.

    "Người.. chưa từng chiêm ngưỡng cơn mưa của ta à?"

    Louis có vẻ bối rối. Người không nhìn thấy bởi vì xem được một nửa thì thấy nó quá ướt át nên đã không xem nữa. Thế nên cũng không biết đến cuối cùng còn có một màn đặc sắc đó.

    Louie cuối cùng cũng hiểu được "thành ý" của người.

    "Không phải.."

    Louis vốn định giải thích nhưng Louie đã cản lại:

    "Ta hiểu mà."

    Kể từ đó, không thấy nàng nói thêm một từ nào nữa.
     
    Last edited: Mar 29, 2021
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...