Tác phẩm: Luyến duyên Tác giả: Tiểu Đan Thể loại: Truyện ngôn tình Link thảo luận: Các Tác Phẩm Của Tiểu Đan Văn án: Cửu Vương điện hạ - là Thiên đế của Thiên giới, vì say mê Thần Biển Đông Hải - Yên Nhi, mà phá bỏ thiên quy, khiến trời đất nổi loạn. Mối tình oan trái bắt đầu sóng gió khi bị một thượng thần Thiên giới phát hiện, rồi đày Cửu Vương xuống Lao Hỏa Ngục, chịu đau đớn. Còn lừa Yên Nhi rút ra thứ Long Châu mà đối với nàng, nó chính là thứ để duy trì sự sống, nhưng hóa ra, chính nó lại là thứ hại chết tộc của nàng. Lúc ấy, nàng vừa sinh con, nhưng cũng là lúc sắp kết liễu cuộc đời. Nàng vì cứu Cửu Vương, lấy hết máu tim kết thành một viên Đan rồi cho chàng uống. Cuối cùng, nàng mất, chàng và hai con ở ẩn trên núi. Còn chàng, vẫn day dứt về cái chết của Yên Nhi, đêm luôn mơ thấy nàng khóc, còn tưởng tượng ra hình bóng của nàng. "Sen vàng thuần khiết Bỉ Ngạn bi ai Loài thanh cao, loài nhuốm bụi trần Định sẵn thiên mệnh Vĩnh viễn, bất ngộ, bất tương".
Chương I - Mở đầu Bấm để xem [ Uyên Sơn] Lão Bà Bà thấy hai đứa trẻ vẻ mặt không được tốt, bà hỏi: - A Tiên, A Nhược, sao hai con không ngủ đi, đã khuya lắm rồi! - Nãy ca ca có kể cho con rằng, ca ca mơ thấy một vị thần tiên nào đó vô cùng xinh đẹp, nhưng người đó nhìn ca ca thì chỉ khóc, không có nói gì thêm, hơn nữa, người đó còn rất giống với bức họa treo trong phòng của cha nữa. Ca ca nói rằng ca sợ, không ngủ được, nên con thức cùng ca ca luôn. A Nhược nói xong, Lão Bà Bà không thể kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố gắng tự trấn an bản thân, rồi an ủi hai đứa trẻ: - Hai con nghe này, đó chỉ là ác mộng thôi, được chứ, đừng sợ. Chắc là do A Tiên nghĩ ngợi nhiều quá thôi. Giờ hai con ngủ đi nhé, đừng gây tiếng động lớn, để cha còn nghỉ ngơi được không? Nói xong, Lão Bà Bà vội vàng chạy ra ngoài, rồi lấy tay che miệng để hai đứa trẻ không nghe thấy tiếng khóc của bà: - Công chúa, nếu người nghe thấy lời của Lão Bà, hãy báo mộng cho ta biết, người đã về gặp mặt A Tiên đúng không? Người chắc đang đau khổ, cô đơn lắm, Lão Bà rất nhớ người. Vị thần tiên mà A Tiên nói tới không ai khác chính là mẫu thân của cậu, một nữ nhân bất hạnh đã mất cách đây năm năm trước. Bây giờ, khi hoài niệm lại, chắc hẳn Cửu Vương và Lão Bà Bà sẽ không thể kìm nổi cảm xúc. [ Năm năm trước, tại Cửu Tiêu Vân Điện] Cửu Vương điện hạ đang ngồi đọc tấu chương do các thượng thần trình lên. Vẻ mặt ung dung, nghiêm túc của chàng đọc kĩ từng chữ trên trang giấy để phê duyệt và xử lí cho thỏa đáng, đó là lý do khiến các thượng thần trong triều vô cùng kính trọng chàng. Vốn dĩ nói kính trọng cũng không có gì quá đáng, vì bản thân Cửu Vương vốn mới chỉ có hai vạn tuổi, nhưng vì tài cao đức rộng, tu vi tài trí hơn người, nên chàng đã được ngồi lên vị trí Thiên đế ngay từ khi được một vạn tám ngàn tuổi. Còn các thượng thần lớn khác trong triều, đều là những vị có tuổi tác rất cao, thậm chí, hơn Cửu vương đến vài chục vạn tuổi. Dù thế, nhưng với tính cách cương trực, tài trí hơn người, từ khi chàng lên đứng đầu Thiên giới, mọi thứ được chàng xử lí rất ổn thỏa, không để phật lòng ai, chỉ có những người hay đi ghen ghét, đố kị, mà điển hình là Thái Tỵ Thượng thần, ngài ta bên trong thì mưu mô, xảo quyệt, nhưng ở ngoài thì ngọt nhạt với Cửu Vương, với các vị thần khác, nên không ai nghi ngờ ngài ta. Tuy vậy. Cửu Vương vẫn luôn phải đề phòng. Giờ bàn chính sự đã tới, Cửu Vương sai, Lưu Hạ tinh quân đi báo các vị thần về tại cửu Tiêu Vân Điện để làm việc. Lưu Hạ tinh quân là người luôn kề vai sát cánh bên Cửu Vương, luôn trung thành bên chàng, giúp chàng xử lý chuyện sổ sách của Thiên giới, vì thế, Cửu Vương cũng rất xem trọng Lưu Hạ. Lưu Hạ vừa hoàn thành xong nhiệm vị, tới bẩm báo Cửu Vương điện hạ: - Bẩm điện hạ, thần đã đi chiêu gọi các vị thượng thần. Chỉ một chút nữa là mọi người sẽ đến đông đủ, tại hạ xin được cáo lui. - Tốt lắm, ngươi không phải lui, ở lại đây, cùng bàn với ta và các vị thượng thần khác. Vừa nói xong, các vị thần đã đồng loạt đến đông đủ, trong đó, Thái Tỵ Thượng thần là người tiên phong dẫn đầu, vừa vào đã bẩm báo luôn: - Bẩm điện hạ, thần có việc quan trọng cần bẩm báo gấp. - Mời Thái Tỵ cứ nói. - Dạ thưa, như chúng ta đã biết, Đông Hải thuộc quyền quản lý của Thiên giới. Nhưng mấy ngày gần đây, tại hạ lại nghe được rằng, những sinh linh ở Đông Hải đang tập hợp lực lượng để đòi lại công bằng, chúng muốn được tự do, muốn thoát khỏi vòng vây của Thiên giới, thần thấy, chúng đang có ý muốn phản. - Có chuyện này sao. Ở điều thứ một nghìn một trăm mười hai trong Thiên quy, Thiên giới và Đông Hải có mối thù không đội trời chung, vạn kiếp chưa thể gỡ bỏ. Tuy ta đã điều hành Thiên giới được hai trăm năm, nhưng cũng chưa từng đặt chân tới Đông Hải, nhưng vẫn luôn cử Lưu Hạ tinh quân đi dò xét, nhưng không hề có bất cứ động tĩnh nào. Nay, không ngờ lại có chuyện này. Bạch Vân thượng thần đứng lên bẩm báo: - Bẩm điện hạ, người chớ nên tin hết mà chưa kịp kiểm chứng gì. Bấy lâu nay, tuy thù oán chưa thể giải, nhưng không thể phủ định rằng, Đông Hải chưa hề có ý làm phản, cũng chưa hề gây tổn hại gì, hay thậm chí là đặt chân lên mảnh đất Thiên giới, họ cũng chưa từng. Như vậy, họ thật sự muốn làm phản hay sao. Bạch Vân nói xong, Thái Tỵ quay sang nhìn ngài với ánh mắt sắc lẹm, rồi vội lên bẩm báo với Cửu Vương: - Lời thần nói hoàn toàn là có căn cứ, là do chính thần tìm hiểu rồi đi đến kết luận. Không thể một lúc mà gạt bỏ đi được, xin điện hạ minh xét. - Ta đâu có nói rằng sẽ gạt bỏ lời của ngươi, nhưng cũng nên lắng nghe lời góp ý của những vị thần khác chứ. Thôi được, nếu đã như vậy, ngày mai ta sẽ đích thân đi tới Đông Hải để kiểm chứng, nếu họ có ý làm phản, chúng ta sẽ không tha cho họ, nếu họ vẫn chịu an phận, chúng ta sẽ không đụng đến họ. Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc. Mời các thượng thần về điện nghỉ ngơi.
Chương II - Gặp gỡ và kết nghĩa Bấm để xem Sáng hôm sau, Cửu Vương chuẩn bị lên đường tới Đông Hải, lúc ấy có thêm Lưu Hạ đi theo, hắn nói: - Điện hạ hãy cầm lấy nắm hoa Diễm Hương này, ở Đông Hải sóng to gió lớn, cho dù là người có tu vi cao đến mấy cũng khó mà thích nghi kịp được với không khí ở đó. Huống hồ, lần này là lần đầu ngài tới Đông Hải, thần nghĩ ngài hãy cầm theo. - Được rồi, ngươi chu đáo quá. Chúng ta lên đường thôi. Lần này sẽ chỉ có hai chúng ta đi, vì để các vị thần đi, mỗi người một ý kiến, lúc đó sẽ khó mà giải quyết. - Vâng. Rồi hai người lên đường. Quả nhiên không khí ở Đông Hải chênh lệch với Thiên giới quá lớn, khiến Cửu Vương có chút khó chịu. - Đến đây là tới Đông Hải rồi sao? - Vâng, chúng ta mau xuống thôi. Hạ chân xuống, nơi này gió to quá, nhưng bù lại, cảnh tượng nơi này thật đẹp: - Không ngờ, Đông Hải lại đẹp tới vậy, nhưng đáng tiếc, người Thiên giới chúng ta lại tới nơi này với mục đích là thăm dò chứ chẳng phải du ngoạn, tiếc quá! - Thần không biết giữa Thiên giới và Đông Hải có mối thù gì, nhưng mỗi lần thần tới thăm dò ở nơi đây, mọi sinh linh ở đây đều rất hiền hòa, tốt bụng, còn thân thiện nữa, thần không dám nói là người Thiên giới, vì sợ họ sẽ sợ hãi, rồi lé tránh, nhưng lát nữa, người phải nói thật thân phận của mình, để họ còn biết mà cư xử. - Được rồi. Đúng lúc ấy, có một nữ nhân xinh đẹp với chiếc đuôi cá lớn màu xanh. Nàng mặc bộ y phục màu xanh ngọc, tay cầm cây sáo, làn da nàng trắng như tuyết, đôi môi đỏ, mắt nàng long lanh. Nàng hiện lên giữa biển cả mênh mông gợn sóng, khiến ánh mắt Cửu Vương không thể rời được nửa khắc: - Là ai tới vùng biển Đông Hải của ta vậy? - Xin hỏi quý danh vị cô nương đây, là ai vậy? - Xin được xưng danh - Thần nữ Đông Hải. - Là thần nữ Đông Hải sao? Ta đây cũng xin được giới thiệu, ta là Cửu Vương điện hạ, Thiên đế của Thiên giới. - Là người Thiên giới. Ngài tới đây làm gì? Bản thân là Thiên đế mà ngài phải đích thân xuống đây, không biết, Đông Hải ta đã đắc tội gì? - Thật khiến Thần nữ hiểu lầm. Cũng như những chuyến đi mọi lần, ta chỉ muốn đi du ngoạn vài nơi, thấy Đông Hải đúng là mỹ cảnh hiếm có, nên tùy hứng xuống đây. Dù giữa hai tộc có khoảng cách quá lớn, nhưng chỉ cần không tổn hại tới nhau, sẽ vẫn có thể đi lại, đúng không? Nhưng không ngờ, hôm nay lại đánh động đến Thần nữ đây, đúng là cảm thấy có chút có lỗi. - Xin Cửu Vương điện hạ đừng nói vậy. Ta cũng chỉ là công chúa ở đây, được cha mẹ phong cho chức Thần nữ để cai quản Đông Hải, còn cha mẹ thì đi tới phương khác để giải quyết chuyện lớn. Ta đây cũng chẳng biết mối thù kia sâu đậm đến đâu. Nhưng ta vẫn luôn ra lệnh cho sinh linh Đông Hải không được đặt nửa bước chân vào Thiên giới, nếu không sẽ vi phạm luật trời. Cũng sợ một Đông Hải nhỏ bé như vậy, nếu lỡ vi phạm thiên quy, sẽ bị diệt tộc mất. Không ngờ, Thiên đế ngài, khác hẳn với trí tưởng tượng của ta. - Thì ra là vậy. Ta đã hiểu rồi. Lưu Hạ, ngươi lui trước đi, để ta và Thần nữ giải quyết chuyện hiểu lầm này. Lưu Hạ cũng lui ngay, để cho Cửu Vương xử lý ổn thỏa. - Vậy cho ta mạo phạm được hỏi tên Thần nữ được không? - Sao lại gọi là mạo phạm. Tiểu nữ thân có chức vụ nhỏ bé, lại xưng hô không phải phép với ngài, mong ngài thứ lỗi. Còn về tên, tiểu nữ là Yên Nhi. - Tên đẹp lắm. Vì lý do kia, chúng ta không thể đường đường chính chính là bằng hữu được, vậy chúng ta có thể bí mật làm bằng hữu, Thần nữ có đồng ý không? - Ngài đừng nói khách sáo như vậy, sao tiểu nữ dám làm bằng hữu với Thiên đế được chứ? Mạo phạm quá! Cũng đừng gọi tiểu nữ gì hết, cứ gọi Yên Nhi cho thân thuộc. - Được, nhìn Yên Nhi cũng chỉ trạc tuổi muội muội của ta, vậy từ giờ, Yên Nhi sẽ là sư muội của ta, được không? - Dạ thưa Cửu Vương sư huynh! Huynh hoàn toàn khác với những người Thiên giới khác, không lạnh lùng, không ghét bỏ sinh linh Đông Hải, cũng khôngcao ngạo như họ, huynh thật khác biệt, huynh còn là Thiên đế nữa! Huynh tốt với ta quá! - Vì muội đặc biệt. - À, đúng rồi, mới gặp mặt nhau, không thể không có quà. Yên Nhi có hai cây sáo được Hồng Quân lão tổ ban tặng. Người nói một cây Yên Nhi giữ, cây còn lại sẽ giao cho một nam nhân mà thật sự tốt với Yên Nhi, hơn nữa, người đó còn có duyên dài dài với muội nữa. Nay ta thiết nghĩ, người đó chính là huynh, nên ta tặng nó cho huynh, mong huynh hãy cất giữ nó cẩn thận. - Muội yên tâm, ta hứa, nếu ta làm mất nó, ta sẽ bị thiên lôi đánh, được chưa? - Huynh đừng thề độc, không đáng đâu. Đúng rồi, câu sáo này có thể liên lạc được đó. Chỉ cần huynh viết một bức thư vào không gian nơi huynh đang ở, rồi thổi cây sáo này, thư ấy sẽ đến chỗ ta ngay, và ngược lại. - Kì diệu vậy sao? Được. Vậy những chuyện hôm nay chúng ta nói, sẽ là bí mật không ai biết cả, được chứ? - Vâng. Cửu Vương tạm biệt Yên Nhi rồi quay về Thiên giới. Chàng đã gạt bỏ thiên quy sang một bên để kết huynh muội với một nữ nhân mà chàng đã say đắm từ cái nhìn đầu tiên. Chàng không thể không lo nghĩ tới hậu quả sau này, nhưng chàng chỉ có thể nghĩ thoáng rằng, chuyện này sẽ chỉ là bí mật, hơn nữa, cũng chẳng ai biết ngoài hai người cả. Một Thiên đế cương trực, vì chính sự mà đi tới vùng đất lạ, lại vô tình lạc vào cơn mê đắm mỹ sắc của Thần nữ xứ Đông Hải. Không thể phủ nhận nét đẹp tuyệt trần của nàng, đẹp đến nỗi mà sự cứng rắn trong lòng Cửu Vương cũng bị tan chảy, khiến chàng vì sự ngây thơ, thuần khiết của nàng mà phá luật lệ Thiên giới. Trước mắt, mọi thứ có vẻ rất thuận lợi và tốt đẹp. Nhưng tai mắt khắp nơi, lại thêm những kẻ thủ đoạn vô biên, liệu hai người họ có được yên ổn?
Chương III - Tương tư Bấm để xem Về tới Cửu Vương điện, chàng giấu cây sáo mà Yên Nhi tặng vào trong tay áo. Về tới thư phòng, chàng mới mang nó ra rồi ngắm nghía thật kỹ: - Cây sáo này thật đẹp, và nàng cũng vậy. Từ trước tới nay, ta bận lo công việc trên Thiên giới đến nỗi quên mất ngoài kia đáng ra còn có bao nhiêu người có thể cho ta niềm vui. Nàng tuy là người Đông Hải, biết rằng làm bằng hữu với ta sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng nàng không những không sợ, nàng còn tặng ta món quà quý giá này, nàng, thật sự thật lòng thật dạ sao? Đúng lúc ấy, Lưu Hạ tinh quân xin cầu kiến: - Điện hạ, người nên vui mừng, nhưng đừng quên đề phòng. - Ý của ngươi là sao? - Tuy từ trước đến nay, người Đông Hải sống ẩn dật, lương thiện, nhưng người cũng đừng quên, họ cũng là kẻ thù của chúng ta, nếu họ thật sự có âm mưu gì, chúng ta khó mà tránh kịp. - Ta biết, không phải ngươi, đã nghe ta và Yên Nhi nói chuyện rồi chứ? - Điện hạ đừng trách tội thần. Thật ra, cô ấy cũng rất tốt, từ cử chỉ, hành động đều không đáng nghi ngờ, nhưng không phải vì thế mà chúng ta lơ là được, cảnh giác là tốt nhất, nếu không hậu quả gây ra, cho dù là cả nhân gian, cũng khó mà gánh chịu được. - Ta hiểu tâm ý của ngươi, ta sẽ lo liệu thật tốt. Giờ ngươi lui đi. Thấy Lưu Hạ lui ra ngoài, Cửu Vương vội lấy cây sáo ra, đồng thời viết thư cho Yên Nhi: - Tiểu Ngư Yên Nhi xinh đẹp, muội đang làm gì vậy? Ta vừa ngắm kỹ lại cây sáo muội tặng ta, không ngờ nó đẹp đến thế. Ngày mai ta sẽ tranh thủ thời gian đến thăm muội nhé! Rồi Cửu Vương thổi cây sáo, lá thư bay tới chỗ Yên Nhi. Yên Nhi ở Đông Hải cũng đang ngồi đợi thư của Cửu Vương, quả nhiên, thư đã bay tới. Yên Nhi đọc trong sự vui mừng, hào hứng, đến khi đọc được rằng ngày mai Cửu Vương sẽ tới, nàng mừng đến rớt nước mắt, nàng vui vì cuối cùng cũng có một người bằng hữu khác những sinh linh ở Đông Hải bằng lòng bầu bạn, nói chuyện, và chơi cùng nàng. Nàng cũng lấy cây sáo viết lại cho Cửu Vương: - Ta giận huynh rồi đó. Tại huynh nói ngày mai tới thăm ta tiếp nên ta khóc luôn rồi. Cảm ơn huynh đã chịu bầu bạn với ta. Từ trước đến nay, ngoài các sinh linh ở Đông Hải, không có ai chịu bầu bạn với nhân ngư chúng ta cả, cũng chẳng có ai tận tình quan tâm đến ta như huynh. Mà ta nghe nói, ở Thiên giới đẹp lắm, ta cũng muốn một lần lên đó, nhưng chắc cả đời này cũng chẳng có cơ hội. Cửu Vương nhận được thư, vừa vui lại vừa cảm thấy đáng thương cho Yên Nhi. Chàng nghĩ, tại sao vì một mối thù từ rất nhiều đời, nhiều kiếp trước, nhưng người sau vẫn phải gánh chịu, thật là không thỏa đáng. Nhưng đáng tiếc, tất cả mọi người ai cũng tuân theo thiên quy, nên không ai dám phạm luật. Nếu họ biết, chính Thiên đế mà họ luôn tôn trọng lại đi vi phạm thiên quy, họ sẽ trừng phạt chàng thế nào? Hôm sau, chàng lén lút tới Đông Hải mà không có ai đi theo, tới nơi, chàng gọi to tên Yên Nhi, nàng liền xuất hiện: - Huynh to tiếng quá, lỡ ai đó nhìn thấy, cả hai chúng ta sẽ không được yên đâu. - Ta xin lỗi, tại ta nhớ muội mà! - Ta cũng nhớ huynh, sao huynh tới đây được vậy? Huynh còn có bao nhiêu việc cần giải quyết mà.. - Ta đã cố gắng thu xếp nhanh nhất để có thể tới thăm muội. Đúng rồi, hôm qua muội tặng ta quà, ta còn chưa có gì tặng cho muội, muội nói xem, muội muốn thứ gì, ta sẽ tặng cho muội. - Ta nói ra sợ huynh không làm được thôi. Rồi Yên Nhi cười gượng, mọi cử chỉ của nàng, đối với Cửu Vương, đều vô cùng đáng yêu, vì chàng đã phải lòng nàng mất rồi. Vì trước giờ, đâu có nữ nhân nào khiến cho chàng ngày đêm mong nhớ, rồi hứa hẹn, quan tâm tới thế. - Muội cứ nói đi, cho dù là thứ gì, ta cũng sẽ cố gắng hết sức. - Ta đã từng ước sẽ có những đóa Bỉ Ngạn Hoa để trồng ở dưới cung, nhưng chúng phải có đủ lá và hoa. - Bỉ Ngạn Hoa, ta chưa từng nghe về loài hoa này. - Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trong gió, nhuốm màu đỏ rực, lộng lẫy nhưng lại vô cùng bi thương và đau đớn. Ta đã từng nghe truyền thuyết về loài hoa này. Nếu đã có hoa thì sẽ không có lá, nếu có lá sẽ không có hoa, lá và hoa mãi mãi không thể gặp được nhau. Ta muốn chúng được hội ngộ một lần, nhưng có lẽ, điều này thật sự sẽ không bao giờ xảy ra đâu. - Sao muội lại thích loài hoa này chứ? - Muội cũng không biết nữa? Khi nhìn thấy nó, ta cứ luôn nghĩ tới cuộc đời mình, nếu nó thật sự như vậy, sẽ đau đớn biết bao. Nghe xong, Cửu Vương nắm lấy tay Yên Nhi, càng ngày càng chặt, hơi thở dốc của chàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yên Nhi: - Muội nghe này, cuộc đời muội, sẽ hạnh phúc cả đời, nếu không có ai bên cạnh muội, hãy để ta! Sao muội không nghĩ tới thứ gì đó tốt đẹp hơn, chẳng hạn như muội có thể đi lại như một người bình thường. - Ta đã từng ước, nhưng không thể đâu. - Ta sẽ giúp muội, hãy tin ta. Nói xong, Cửu Vương ôm chặt lấy Yên Nhi, rồi luôn miệng nói hãy tin ở chàng. Chàng là thật lòng thật dạ với Yên Nhi, và nàng cũng vậy, nhưng những chuyện chàng có thể làm, không ai có thể ngờ tới.
Chương IV - Bỉ Ngạn Hoa I Bấm để xem Cửu Vương trở về, tìm Lưu Hạ, hỏi ngọn ngành về đóa Bỉ Ngạn Hoa: - Lưu Hạ, ngươi có từng nghe truyền thuyết về Bỉ Ngạn hoa không? - Hôm nay điện hạ lại có hứng thú với chuyện này sao. Nhưng thần nghĩ, nếu ngài đã biết, thì hãy quên nó đi, còn nếu chưa biết, thì cũng đừng nên biết, đóa hoa này, mang một kí ức rất đau thương. - Ta đã biết rồi. Ta cũng biết, đóa hoa này nếu đã có hoa, sẽ không có lá, mà nếu đã có lá, thì sẽ chẳng có hoa. Lưu Hạ, ngươi trước nay tinh thông các thuật biến hóa, ngươi có thể làm cho chúng mọc lên một cây nguyên vẹn được không, vừa có lá, cũng sẽ có hoa luôn. - Điện hạ, ngươi nhờ việc này, khác gì làm khó thần. Hàng vạn năm nay, đóa hoa này, chưa bao giờ mọc lên nguyên vẹn cả, chúng vốn định sẵn, lá và hoa sẽ chẳng thế gặp nhau rồi, thần nghĩ, nếu ngài có ý định gì đó, thì hãy nên bỏ đi. - Hàng vạn năm nay không thể, không có nghĩa là bây giờ không thể. Ngươi hãy đi tra sổ sách Thiên giới xem, chắc chắn sẽ có mà. Hãy giúp ta lần này đi. - Sao ngài phải cố chấp như vậy. - Vì ta đã hứa rồi. Vì một người quan trọng mà ta đã tự đưa ra những điều không thể, nhưng ta nguyện ý. Lưu Hạ tinh quân vô cùng khó xử, hắn đi tới nới cất giữ sổ sách Thiên giới, bắt đầu tìm kiếm, miệng hắn lẩm bẩm: - Không biết, ngài ấy còn có ý định gì nữa đây. Chắc chắn lại liên quan tới Yên Nhi rồi. Không biết ả ta có ý tốt gì hay không, sao lại đi quen với điện hạ rồi bắt ngài làm những điều vô lý như thế. Hắn tìm cả buổi chiều, nhưng hoàn toàn không có lấy một chữ ghi chép về Bỉ Ngạn Hoa. Cuối cùng, hắn thấy nóng lòng, rồi nói: - Chỉ còn cuốn Vạn Thiên Bất Từ của Thiên hậu đời trước. Người cũng là người rất am hiểu về hoa. Chắc chắn, người sẽ ghi chép lại. Rồi hắn lấy cuốn sách ấy, quả nhiên có ghi chép lại, hơn nữa, nó còn rất rõ ràng và chi tiết: "Bỉ Ngạn hoa, ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Nhưng lá và hoa vĩnh viễn không thể gặp nhau. Đóa hoa vẫn đỏ rực lên, rạng rỡ giữa Hoàng Tuyền lạnh lẽo, nhưng lại chẳng đủ can đảm để đi ngược lại với lời nguyền truyền kiếp mà ngươi phải chịu đựng. Ta muốn ngươi vừa có hoa, vừa có lá, muốn ngươi được một lần trọn vẹn, vì ngươi, vốn dĩ đã bi thương đến tột cùng. Ta đã từng gặp Mạnh Bà, người nói rằng đóa hoa này, nếu muốn vừa có hoa vừa có lá, phải dùng máu của chính người mà thật sự muốn nó được trọn vẹn, mỗi ngày trích ra một ít. Đến khi đủ bảy bảy bốn mươi chín lần nhuốm máu, nó sẽ tự động ra cả hoa lẫn lá. Ta vẫn tin lời nói ấy là sự thật, xuốn Hoàng Tuyền, mong rằng sẽ không có ai ngu ngốc lại chỉ vì một đóa hoa mà đánh đổi cả mạng sống. Chỉ tiếc cho những kẻ si tình, vì tình mà đánh đổi cả tính mạng. Đáng tiếc!". Lưu Hạ đọc xong, hắn còn suýt nữa làm rơi cuốn sách xuống đất: - Thật đáng sợ. Sao ta có thể nói cho điện hạ biết được, như vậy, khác gì bảo ngài tìm đến cái chết. Đúng lúc ấy, Cửu Vương đến, hỏi Lưu Hạ rằng hắn đã tìm thấy cách chưa. Hắn vội giấu cuốn sách ra đằng sau, rồi gượng gạo nói chưa. Cửu Vương nghi ngờ, rồi giật lấy cuốn sách, đọc nó. Lưu Hạ chỉ dám cúi đầu xuống đất, lặng người chờ Cửu Vương lên tiếng: - Đừng lo, ta không chết được đâu. - Sao ngài hi sinh vì một nữ nhân vừa quen biết như vậy. Nỡ cô ta chỉ nói vậy để hại ngài, ngài vẫn tình nguyện sao. Để thần đi hỏi tội cô ta. - Đừng. Nàng sẽ không lừa ta đâu. Đó là ước nguyện của nàng từ rất lâu rồi. Ta muốn cho nàng biết, những thứ tưởng chừng như không thể, một ngày nào đó, chúng đều có thể xảy ra. Quan trọng là, người ta có cam tâm tình nguyện hay không. Ngươi yên tâm, tu vi của ta rất cao, nếu là người thường, họ có thể chết, nhưng với ta, chỉ bị thương một chút thôi. Không đáng, không đáng. Rồi chàng lẳng lặng bỏ đi trong sự lo lắng và can ngăn của Lưu Hạ. Chàng nguyện chịu tổn thương để nữ nhân mà mình yêu được toại nguyện. Nếu nàng biết, sao nàng cho phép chàng tổn thương bản thân như vậy? Tối hôm ấy, chàng lén đi gặp Mạnh Bà ở Hoàng Tuyền. Xuống dưới đó, không khí ảm đạm, âm u tới lạ, chỉ thấy những linh hồn đi qua dòng sông, tới uống chén canh quên lãng rồi bước sang thế giới mới. Chàng nhìn xung quanh, cuối cùng, chàng cũng đã ngừng ánh mắt ở chỗ những đóa hoa đỏ rực kia. Cuối cùng, chàng cũng được ngắm nhìn Bỉ Ngạn Hoa một cách thật sự. Chúng đẹp thật, nhưng thật bi thương, thật đau đớn. Chàng vội bỏ đi, rồi tới chỗ Mạnh Bà. Vừa tới nơi, Mạnh Bà đã vội nhận ra chàng là Thiên đế: - Không biết hôm nay, Thiên đế lại hạ mình tới nơi lạnh lẽo của Mạnh Bà ta, là có chuyện gì? - Không dám giấu. Ta tới để muốn xin người đây, cho ta mang một ít hoa Bỉ ngạn về Cửu Vương điện để có cớ sự cần giải quyết. - Quả nhiên, những đóa hoa đỏ rực kia cũng có thể làm nên cớ sự hay sao? Đừng nói, là ngài muốn làm cho lá và hoa của Bỉ Ngạn hoa được hội ngộ đó chứ? - Sao bà biết? - Ánh mắt ngài đã nói hết cho ta biết rồi. Nếu tâm ý đã quyết, ta cũng đâu thể làm được gì. Nhưng ta chỉ khuyên ngài một câu: Tình ái là thứ khiến con người ta ngu muội, can tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ. Nhưng, đừng vì tình ái mà đánh đổi quá nhiều, kể cả những thứ vốn dĩ nó phải được bảo vệ, thì lại bị đánh mất, khiến đôi uyên ương vạn kiếp bất luân hồi. Được rồi, ta nghĩ ngài chỉ nên lấy một bông mà thôi. Nó nhuốm máu của ngài bảy bảy bốn mươi chín lần, nhưng chỉ khiến ngài tổn thương không nhiều. - Ta muốn nhiều hơn. Mười bông! - Như vậy máu của ngài làm sao đủ? - Ta ắt sẽ có cách. Mạnh Bà chỉ lắc đầu, rồi bỏ đi, mặc cho Cửu Vương muốn lấy bao nhiêu tùy ý. Chàng mãn nguyện, rồi quay trở về Thiên giới.
Chương V - Bỉ Ngạn Hoa II Bấm để xem Trở về Cửu Vương điện, chàng vội đặt những bông hoa xuống. Lúc ở Hoàng Tuyền, chúng vẫn nở rộ, đỏ rực. Nhưng vừa về tới Cửu Vương điện, chúng đã héo rũ, tàn xuống, chỉ còn là những hạt nhỏ li ti. Chàng nhận ra: Hóa ra không phải thứ gì cũng nguyên vẹn ngay từ đầu. Nó đều trải qua những giai đoạn vô cùng khắc nghiệt, và trước mắt, chính là nhuốm máu của chàng. Chàng đưa mười hạt ra ngoài hồ nước trước cửa thư phòng, gần ngay cạnh cây bồ đề, chỗ mà chàng thường ngồi để thư giãn và tập luyện vào mỗi buổi sáng. Nhưng kì lạ thay, trong hồ nước kia, lại có ba đóa sen vàng. Chàng thấy vậy, mỉm cười nhẹ, rồi bảo: - Tuy cùng là hoa, nhưng có loài thanh cao, có loài lại nhuốm đầy bi thương. Mong rằng, các ngươi đừng kì thị nhau, hãy để chúng lớn lớn lên thật nhanh và tốt. Sen vàng này, ngươi lớn lên nhờ linh khí và sự trong lành của Cửu Vương điện. Còn Bỉ Ngạn, nó lớn lên nhờ máu của ta, tuy đã nhuốm hồng trần, hai ngươi vốn dĩ đối nghịch nhau, nhưng chỉ có sự nhường nhịn mới chung sống hòa thuận được. Ngươi ở bên ta lâu như vậy, đừng làm ta thấy vọng. Rồi chàng để mười hạt giống xuống hồ, bắt đầu dùng máu để nhỏ vào từng hạt giống, quả nhiên, chúng đã ánh lên, rồi chìm sâu xuống hồ. Mỗi một lần, chàng đã mất tới mười giọt máu, hết bảy bảy bốn mươi chín lần, sẽ tổn thương linh khí rất nhiều, liệu sự cố gắng của chàng cũng được đền đáp. [ Tại Đông Hải] Yên Nhi thấy đã lâu, Cửu Vương chưa liên lạc với mình, nàng lo lắng, gửi thư qua cây sáo: - Dạo này huynh thế nào rồi? Sao lâu vậy chưa gửi thư cho ta? Ta nhớ huynh lắm, khi nào huynh có thể tới thăm ta vậy? Cửu Vương ở Thiên giới nhận được thư, vui mừng viết lại: - Không phải đâu, ta cũng nhớ muội, chỉ là ta bận một chút chuyện thôi. À đúng rồi, mai ta lại tới gặp muội nhé! Ta có chuyện quan trọng cần nói với muội. Yên Nhi ở Đông Hải, thấy thư gửi lâu rồi mà vẫn chưa có hồi đáp, nàng đã đi lên trên mặt biển để nhận thư nhanh hơn. Giữa đường đi, nàng vô tình bắt gặp một nhân ngư đang nói chuyện với một bà lão. Nhìn kĩ, bà ta có vẻ rất quen, hình như, là bà lão hay đi giúp đỡ những nhân ngư muốn hóa thành hình người. Nhưng những nhân ngư ấy, chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp. Nàng tiến lại gần, lấp vào một bụi cây gần đó, rồi lắng nghe cuộc nói chuyện giữa họ: - Thưa bà, từ trước đến nay, ở Đông Hải, ta chưa hề biết đến làm bạn với con người là như thế nào. Ta muốn được trải qua cảm giác đó, ta muốn được yêu, muốn được tự do, chứ không phải bị giam cầm ở đây. Ta muốn mất cái đuôi này, muốn được đi du ngoạn khắp nơi. Nếu không phải vì lời nguyền quái ác kia, ta muốn lên Thiên giới để hưởng thụ cuộc sống đáng có. - Được, nhưng ngươi phải đánh đổi một thứ, đó là tuổi thọ của ngươi. Một nhân ngư bình thường, nếu ở Đông Hải sẽ có thể hưởng thọ đến vài trăm năm. Nay, ngươi phải đồng ý mất đi hai trăm năm tuổi thọ của ngươi, ngươi sẽ có quyền được hóa đuôi các thành chân người. Mà cũng không hẳn là người, khi lên bờ, ngươi sẽ là một thần tiên. Ngươi sẽ có thể điều khiển nó bất cứ lúc nào. Nếu ngươi muốn lên bờ, nó sẽ tự động biến thành chân, còn nếu ở dưới biển, nó sẽ hóa thành đuôi cá, nhưng đổi lại, ngươi sẽ không được thọ đâu, ngươi, sẽ chỉ sống được cùng lắm là hai trăm năm. Mà ngươi bây giờ, cũng đã tám mươi tuổi rồi. - Ta nguyện ý, xin bà hãy giúp ta. - Được. Rồi bà ta đưa cho nhân ngư một bát nước, Yên Nhi theo dõi nhân ngư đó để xem khi uống xong, lên bờ, đuôi cô ấy có hóa thành chân hay không. Quả nhiên lên bờ, đuối bỗng hóa thành chân, cô ấy có vẻ vô cùng vui sướng, nhưng cái giá phải đánh đổi là nửa mạng sống của của cô ấy. Chính vì sự kì diệu kia đã làm bùng cháy lên khao khát được biến thành người của Yên Nhi. Nàng muốn được hóa thành người, muốn được cùng Cửu Vương đi du ngoạn khắp Tam giới chứ không phải bắt chàng đến thăm nàng mỗi ngày, trong khi nàng chỉ có thể ở lại Đông Hải mà chẳng thể đi đâu. Nàng đang suy nghĩ thì bức thư của Cửu Vương đã tới. Nàng đọc được, lòng vô cùng vui sướng. Nàng bắt đầu nghĩ tới những quyết định rất mạo hiểm. Tối hôm ấy, nàng tới hỏi bà lão kia: - Thưa bà, bà thật sự có thể biến đuôi cá thành chân người sao? - Đúng vậy, ta còn có thể biến cô thành thần tiên khi lên bờ kìa. - Nhưng cái giá phải trả là quá đắt. - Nhưng đổi lại, ngươi sẽ được tự do, được bay bổng, chứ không phải bị giam cầm ở nơi Đông Hải lạnh lẽo này. Yên Nhi lo sợ, rồi trở về cung của mình. Nàng hỏi Lão Bà Bà, là người thân cận luôn ở bên nàng và chăm sóc cho nàng: - Bà ơi, bà sẽ luôn ủng hộ con chứ? - Đương nhiên rồi. Từ trước đến nay, ta đã bao giờ phản đối công chúa chuyện gì đâu. Công chúa là người thông minh, sao lão đây có thể phản đối người được? - Vậy bà cũng sẽ đồng ý khi con muốn hóa đuôi thành đôi chân chứ? Lão Bà nghe xong, hoảng hốt, rồi lắc đầu: - Sao công chúa có thể nghĩ vậy. Cuộc sống ở dưới này rất tốt mà, phải chăng đã có thứ gì đó tác động tới người? Người có biết, cái giá phải trả sẽ rất đắt không? - Con biết. Nhưng con đã có người trong lòng rồi. Con muốn được ở bên chàng, muốn được có những giây phút tốt đẹp bên chàng, như vậy, con không còn gì để hối tiếc nữa. - Người chắc chắn chứ? - Con chắc chắn. - Lão đây sẽ luôn ủng hộ người, dù biết là nguy hiểm, nhưng ý người đã quyết, lão đây đành lực bất tòng tâm. Lão cũng không thể để người ngày đem ủ rũ, rồi cố gắng gượng sống qua ngày ở Đông Hải được. Vậy mọi thứ giao cho người định đoạt. Yên Nhi đã yên tâm, nhưng nàng còn phải chắc chắn một chuyện: - Con cảm ơn bả, nhưng bà phải hứa với con, đừng nói cho cha mẹ con biết, nếu không họ sẽ ngăn cản con, như vậy, con sẽ càng đau khổ. - Lão xin hứa. Yên Nhi đã có thể yên tâm, bây giờ, nàng cần gặp mặt Cửu Vương một lần, nhưng sẽ không nói cho chàng biết sự thật để chàng yên tâm, rồi nàng sẽ lặng lẽ làm.
Chương VI - Tình yêu trỗi dậy. Bấm để xem Hôm sau, Cửu Vương tới gặp Yên Nhi. Thấy nàng ngồi trên một hòn đá lớn đang tương tư điều gì đó mà không để ý rằng Cửu Vương đã tới. Chàng lẳng lặng bước tới, lấy hai tay che mắt của Yên Nhi lại, rồi trêu đùa nàng: - Đoán xem ta là ai? - Cửu Vương, huynh cứ trêu ta thôi! Rồi chàng liền bỏ tay ra, hỏi chuyện Yên Nhi: - Muội tương tư chuyện gì vậy? Sao không phát hiện ra là ta đã tới? - Ta đang nghĩ, nếu có chân, được đi lại tự do trên Tam giới, liệu có vui không? - Vui chứ, đương nhiên rất vui. Không phải Yên Nhi muốn có một đôi chân chứ? - Ta cũng đang suy nghĩ chuyện đó. Nhưng không sao, có hay không có cũng vậy. Mà huynh có chuyện gì muốn nói với ta vậy? - Ta đã tìm được Bỉ Ngạn hoa đủ cả lá và hoa rồi. Không bao lâu nữa, ta sẽ mang tới tặng muội. - Huynh cứ đùa ta, trên đời này, làm gì có chuyện vô lí như thế. - Yên Nhi đừng nghĩ tiêu cực. Muội nghe ta nói đây, trên đời này, chẳng có điều gì là không thể cả, quan trọng là ta có tình nguyện hay không thôi. Vì muội, ta có thể sẵn sàng làm bất cứ thứ gì, muội, hiểu tâm ý của ta chứ? - Vậy, huynh có nhận ra tâm ý của ta không? - Vậy muội? - Ta thích huynh, thích từ lần đầu gặp mặt. Ta thích con người huynh, thích sự ân cần, quan tâm của huynh dành cho ta, có lẽ, ta đã yêu huynh mất rồi. - Nàng, nói lại lần nữa được không? - Ta yêu huynh. - Cuối cùng ta cũng được nghe câu này từ chính miệng nàng. Nàng có biết, ngay từ lần đầu gặp mặt nàng, trái tim ta đã chẳng đủ mạnh mẽ để kìm nén tình yêu ta dành cho nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ không phụ nàng. Cửu Vương đã không đủ kiên nhẫn để kìm lại tình cảm của mình. Chàng đưa tay vòng ôm lấy eo nàng, ghì mạnh, rồi kéo nàng lại gần. Đôi môi chàng cũng ngày một sát với Yên Nhi, rồi chàng nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn đang ướt của nàng. Hôn lên má, hôn lên trán nàng. Mỗi cái hôn sâu đậm bao nhiêu, tình cảm của chàng cũng mặn nồng như thế. Chàng từ từ đặt nàng nằm xuống, mặt sát lại khuôn mặt của nàng. Má nàng đã ửng hồng, đôi môi nàng cười nhẹ, ánh mắt long lanh nhìn Cửu Vương. Tình yêu trong lòng chàng càng sục sôi, ánh mắt nhìn thẳng vào Yên Nhi, như muốn chiếm hữu nàng, muốn nàng là của riêng mình. Đôi môi ấy lại di chuyển tới tai của nàng: - Khi ta sát lại khuôn mặt của nàng, ta lại càng nhìn rõ nữ nhân của ta đẹp tới nhường nào. - Chàng mạo phạm ta rồi đó! - Ta không mạo phạm nàng, là nàng nguyện ý mà. Cửu Vương ôm chặt lấy Yên Nhi, nhẹ nhàng kéo eo của nàng lên, đưa mặt nàng ghì sát vào mặt của mình lần nữa. Lấy tay vén nọn tóc còn vương trên mặt Yên Nhi: - Vướng quá, sao nọn tóc này dám che đi khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Yên Nhi chỉ dám ngượng ngùng, nằm im không dám lên tiếng mặc cho Cửu Vương mạo phạm. Chàng cứ tùy hứng mà hôn Yên Nhi, đôi môi nàng tới giờ vẫn còn ướt át, khuôn mặt nàng cũng đã in đầy vết hôn sâu của người nàng yêu. Cứ như vậy. Cửu Vương đã ở đó với Yên Nhi qua đêm. Suốt cả đêm, chàng nằm đó ôm lấy nàng, sờ lên chiếc đuôi hễ nhạy cảm là sẽ vùng vẫy. Chiếc đuôi màu xanh đặc biệt của nàng sờ vào khiến Cửu Vương rất thích thú: - Nàng ngủ đi, cũng đã muộn rồi. - Chàng hôn ta trước khi đi ngủ đi, như vậy, ta mới ngủ ngon được. - Nàng hư lắm, để Cửu Vương dạy dỗ nàng. Chàng lấy hơi, hôn một cái thật sâu và nồng vào trán nàng, rồi chuyển xuống môi: - Môi nàng mềm lắm, mềm hơn tất cả mọi thứ trên đời. Vừa ngọt ngọt, thơm thơm, lại đầy mùi vị. Thôi, để môi ta chạm môi nàng suốt đêm nay cho nàng ngủ ngon nhé! - Vậy cũng được. Rồi chàng kéo Yên Nhi lại gần, đưa đôi môi chạm vào môi Yên Nhi, rồi cả hai người cùng nhắm mắt. Buổi tối ngọt ngào ấy cứ thế mà trôi qua, trôi qua trong sự viên mãn, để hai người được chìm đắm trong tình yêu của đối phương. Sáng hôm sau, Cửu Vương tỉnh dậy trước, chàng thấy Yên Nhi đang ngủ say, khuôn mặt vẫn toát lên sự vui vẻ, nên không nỡ đánh thức nàng dậy. Chàng chống tay, nhìn ngắm nàng kĩ hơn. Đúng lúc ấy, Yên Nhi cũng mở mắt. Nàng nhìn Cửu Vương, rồi nhẹ nhàng nói: - Ta nhìn kĩ chàng, nam nhân của ta, tiên khí đầy người, dung mạo bất phàm, chàng đẹp lắm. - Bây giờ nàng mới biết sao? Rồi hai người cười với nhau. Yên Nhi lấy tay sờ lên thân hình vạm vỡ của Cửu Vương: - Y phục của chàng ướt hết rồi. - Cái tay hư của nàng, cứ sờ như vậy, tim của ta sắp nhảy ra khỏi nồng ngực rồi. Cũng đến giờ ta phải thu xếp để trở về Thiên giới, nàng ở đây ngoan nhé, chắc phải một thời gian dài nữa ta mới có thể quay lại gặp nàng, nhưng khi quay lại, sẽ có bất ngờ dành cho nàng. Ta về nhé. Yên Nhi vẫn ở đó, lấy tay vẫy chào đến khi Cửu Vương đi xa khuất, không còn thấy rõ nữa. Trở về, chàng nhìn thấy những hạt li ti ở dưới hồ đã bắt đầu lớn dần: - Từ hôm qua tới giờ, ta đã trích cho các ngươi ba trăm giọt máu rồi. Nhưng không sao, hôm nay tâm trạng ta tốt, sẽ trích nhiều một chút cho ngươi mau lớn nha. Chàng vào thay y phục, rồi ra ngoài vận khí, truyền máu vào mười hạt giống. Mỗi lần như vậy, chàng đều phải ngồi để điều khí trong vòng ba canh giờ để máu trong cơ thể được lưu thông, nếu không, chàng sẽ kiệt sức mất. Lưu Hạ tinh quân lúc ấy cũng xin cầu kiến: - Điện hạ, tại sao người phải điều khí? - Không có gì, chỉ là, ta muốn mạch máu được lưu thông, để cơ thể thấy tốt hơn thôi. - Hay tại ngài đã truyền máu vào những hạt giống ở ngoài hồ kia. Thần đã biết hết rồi, người đã tới Hoàng Tuyền để lấy Bỉ Ngạn Hoa. Đã đem chúng về để truyền máu cho đủ bảy bảy bốn mươi chín lần. Nếu như nó có thể trọn vẹn thì thôi, ngài hi sinh bao nhiêu vì người ngài yêu, thần cũng sẽ không phản đối ngài. Nhưng nếu không thành công, nguyên thần của ngài bị tổn hại, hơn nữa còn chẳng có tác dụng gì với chúng, thử hỏi, việc làm của ngài, có phải vô ích quá không? - Ta tự biết mình đang làm gì. Ta cũng xin nhận tấm lòng của ngươi dành cho ta, nhưng ngươi yên tâm, Cửu Vương ta sẽ bình an mà. Chỉ là máu thôi, có phải hi sinh cả mạng sống đâu. - Nhưng không có máu, người sống được sao? - Chỉ là thiếu một chút máu thôi, không sao. Lưu Hạ bất lực, hắn không thể làm gì để ngăn cản Cửu Vương, nên liền bỏ đi. Cửu Vương cũng hiểu cho tấm lòng của Lưu Hạ, bản thân chàng cũng biết rõ sự nguy hiểm khi làm việc này, nhưng vẫn nói cho qua chuyện, để mọi người cảm thấy yên tâm. Vì chàng tin, tình yêu của Yên Nhi đủ để tiếp sức cho chàng, để chàng có thể hoàn thành lời hứa với người mình yêu mà nguyện đánh đổi mọi thứ.
Chương VII - Nghi ngờ Bấm để xem Dần dần, cứ như vậy, cơ thể của Cửu Vương càng ngày càng kiệt sức, khiến chàng phải ở yên trong thư phòng để điều khí. Có khi một tuần, chàng chỉ lên điện có một lần, và cứ thế hàng tháng nay, chàng cũng chỉ lên điện có hai lần, với trạng thái và khuôn mặt mệt mỏi, thiếu sức sống. Thái Tỵ thượng thần nghi ngờ Cửu Vương đang có chuyện gì đó giấu giếm mọi người, nên bí mật theo dõi chàng. Tối hôm ấy, ông ta đến Cửu Vương điện, đứng ở ngoài theo dõi nhất cử nhất động của Cửu Vương. Đúng lúc ấy, chàng bước ra ngoài, lại tiếp tục truyền máu cho những đóa hoa. Chúng đã không còn là hạt giống nữa, chúng đã lớn lên từng ngày nhờ máu của Cửu Vương nuôi dưỡng, chúng nở rô, đỏ sực lên, có đủ lá và hoa, vì máu của chàng, đã truyền cho chúng bảy ngàn bảy trăm lần. Rồi chàng rút cây sáo ra, viết thư cho Yên Nhi. Nhưng khi bức thư được truyền đi, Thái Tỵ đã lấy trộm thư, rồi đọc trộm: - Yên Nhi sao? Không phải cô ta là Thần nữ Đông Hải à? Quả nhiên hắn ta dám có quan hệ mờ ám với người ở Đông Hải, dám vi phạm thiên quy, lại còn giấu giếm mọi người. Bỉ Ngạn hoa, chính là thứ để tặng cho con yêu nữ kia, cũng chính là thứ khiến hắn trở nên thảm hại thế kia. Cửu Vương, tuy bây giờ ta chưa có đủ bằng chứng để cho ngươi thoái ngôi. Nhưng ngươi yên tâm, ngươi sẽ không ngồi cái ghế đó lâu được nữa đâu. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, rồi ta sẽ là người thống lĩnh Thiên giới. Hắn bỏ đi, và đương nhiên, bức thư ấy cũng không thể đến tay Yên Nhi. Và ngày nào cũng vậy, mỗi một bức thư mà chàng viết, đều bị hắn đọc trộm rồi thiêu hủy mất. Yên Nhi ở Đông Hải, ngày đêm mong ngóng thư từ Cửu Vương, nàng cũng đang trăn trở việc đôi chân. Rồi tối hôm ấy, vì quá lo lắng, nàng đã quyết định sẽ đánh đối tuổi thọ để đi tìm Cửu Vương. Nàng bí mật đi tìm bà lão kia, rồi trao đổi với bà: - Ta muốn có được đôi chân, ta muốn thành tiên, xin bà hãy đồng ý cuộc trao đổi này. - Không ngờ, thần nữ của chúng ta, cũng có lúc lại để ham muốn lấn át lý trí tới vậy. - Đừng nhiều lời, bà chỉ cần khiến đuôi của ta hóa thành đôi chân mà thôi. Rồi bà ấy đưa cho Yên Nhi một bát nước, bảo nàng uống. Bà ta nói chỉ cần hết đêm nay, nàng có thể đi lại được trên bờ. Sáng sớm hôm sau, Yên Nhi đã vội vã bơi lên bờ, rồi nàng đưa chiếc đuôi rời khỏi mặt nước, quả nhiên, cái đuôi đã hóa thành đôi chân. Trong đầu nàng bây giờ không còn nghĩ được nhiều nữa, nàng vô cùng vui sướng khi được có đôi chân của một con người bình thường. Nàng chỉ nghĩ tới việc sẽ tới gặp Cửu Vương, tưởng tượng ra dáng vẻ của chàng sẽ ra sao khi nhìn thấy nàng như vậy: - Ta không còn nhân ngư nữa, ta đã trở thành người. Không, ta đã là tiên mới đúng. Trước nay, ta chính là tiên ngư, giờ đây, ta đã là thần tiên thật sự trong hình dáng của một con người. Vui quá, Cửu Vương, chờ ta, ta sẽ cho chàng một bất ngờ. Phải rồi, ăn mặc như vậy lên Thiên giới sẽ không phải phép, phâir đổi y phục thôi. Rồi nàng dùng phép thuật vừa có được biến ra một bộ y phục màu trắng ngọc, càng làm nổi bật lên nàng da trắng của nàng, khiến nàng trở thành một nàng tiên thực thụ. Nàng bắt đầu lên đường tìm Cửu Vương. Còn tại Thiên giới, Cửu Vương nhận được tin Ma giới đang làm loạn, chúng đang dẫn hàng vạn quân tới trước cổng thành Thiên giới. Nếu như Cửu Vương không ra mặt chiến đâu, e rằng khó mà đuổi được chúng rời khỏi mảnh đất này. Vì hàng ngàn năm nay, Cửu Vương đã là chiến thần hùng mạnh của Thiên giới, mỗi trận chiến có mặt chàng, chưa một trận nào phải chịu thua hay thất thế cả. Nhưng giờ đây, chàng vừa trải qua thời gian truyền máu cho Bỉ Ngạn hoa, đến nay cũng đã hoàn thành bảy bảy bốn mươi chín lần, nguyên khí đang bị tổn hại nặng nề, nếu còn ra trận, không biết có còn sức hay không. Nhưng chàng vẫn phải giấu bệnh, mặc giáp ra trận. Trận chiến rất ác liệt, Yêu ma vô cùng mạnh, chúng còn có những thủ đoạn hiểm ác khôn lường, mục đích của chúng là phải giết chết Cửu Vương. Chàng phải cố gắng dùng hết sức lực còn lại để chiến đấu. Ma tôn của Ma giới, nhân lúc Cửu Vương không để ý, dùng Liên Hỏa Đao - Binh khí vô cùng lợi hại của Ma giới, định đâm xuyên tim của Cửu Vương. Nhưng lúc này, Yên Nhi xuất hiện. Thấy mũi kiếm chuẩn bị đâm vào Cửu Vương, nàng chạy nhanh tới để đỡ thay chàng. Nhát kiếm đâm xuyên qua tim của nàng, rồi rút mạnh ra khỏi cơ thể, tiếng kêu của nhát kiếm như đang cứa dần vào tim của Yên Nhi, nàng bất tỉnh. Cửu Vương quay lại, thấy Yên Nhi nằm yên bất động, máu chảy ướt hết y phục của nàng, chàng tức giận, hét tên nàng, rồi dùng hết sực, lấy lực giết hết bọn yêu ma xung quanh, khiến chúng phải rút lui. Chàng vội ôm lấy Yên Nhi, ẩm nàng về phòng để chữa trị. Vết đâm sâu quá, khiến hơi thở của nàng rất yếu, sắp không thể cầm cự nổi nữa. Cửu Vương vừa ẩm nàng, vừa khóc, cầu xin nàng đừng rời đi. Về tới thư phòng, chàng vội đặt Yên Nhi xuống. Truyền linh khí vào nàng để cầm máu: - Không ổn, nếu còn để như vậy, chắc chắn máu nàng sẽ chảy cạn kiệt. Phải dùng tới thứ này thôi. Chàng chạy tới lò luyện đan, lấy báu vật của Thiên Giới, là Bất Tử Càn Khôn Đan, cho Yên Nhi ăn. Dù biết như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Thiên giới, cũng như phải tự chịu phạt, nhưng chàng nguyện hi sinh để nhìn thấy Yên Nhi được an toàn. Chàng mau chóng đến gần Yên Nhi, dùng phép lấy long châu của nàng ra, rồi cho viên đan vào giữa, đẩy vào tim nàng, rồi điều khí cho nàng. May mắn, viên đan đã cứu được nàng. Nàng chỉ cần nằm nghỉ ba ngày ba đêm là sẽ có thể khỏe lại. Lúc ấy, vì quá kiệt sức, Cửu Vương cũng ngã xuống, ngất đi. Lưu Hạ lao tới, thấy Cửu Vương bất tỉnh, hắn vội đỡ chàng dậy rồi điều khí cho chàng, nhưng bệnh tình của chàng có lẽ không khả quan hơn Yên Nhi là mấy. Vì chàng đã mất quá nhiều máu, lại mất sức trọng trận đấu vừa rồi, e rằng, nguyên thần đã bị tổn hại quá lớn.
Chương VIII - Truyện ở Cửu Vương điện Bấm để xem Yên Nhi hôn mê sâu mất ba ngày ba đêm. Buổi tối hôm ấy, khi nàng tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn rất yếu. Nàng nhìn xung quanh một lượt, thấy căn phòng thật lạ, cũng chẳng thấy ai. Nàng gắng hết sức để đứng dậy, kéo mảnh áo vào cho kín cổ, vì trong khi chữa trị vết thương, y phục của nàng cũng không còn nguyên vẹn nữa. Nàng tìm xung quanh thư phòng xem có nước không, vì đã ba ngày không có thứ gì bỏ bụng, cũng chẳng có lấy một giọt nước để uống, cổ họng của nàng, cũng khô cứng lại rồi. Xung quanh cũng chẳng có gì khác thường ngoài một tấm màn được che ngay trước mắt: - Hình như sau tấm màn có người thì phải. Giọng Yên Nhi yếu ớt, nàng bước từng bước chậm rãi, vén tấm màn lên, thì ra, Cửu Vương đang nằm ở trong đó. Yên Nhi hốt hoảng, nàng lao tới ngồi bên cạnh Cửu Vương. Sắc mặt của chàng nhợt nhạt lắm, như không còn chút sức lực nào vậy, Yên Nhi khóc nức nở: - Xin chàng đừng dọa Yên Nhi như vậy, ta sợ lắm. Chàng hãy tỉnh lại đi, chàng còn chưa thấy rõ dáng vẻ của ta khi có chân mà, chàng phải nhìn Yên Nhi thật rõ chứ, chàng không thể nằm đây như vậy được, nói gì đi. Đúng lúc ấy, Lưu Hạ bước tới, thấy Yên Nhi đang ngồi khóc, dù biết không tiện để vào, nhưng Lưu Hạ muốn nói rõ ràng với Yên Nhi: - Cô tỉnh rồi sao? Thấy Lưu Hạ, Yên Nhi vội lấy tay gạt nước mắt, rồi đứng lên chào hỏi: - Vâng, cho ta hỏi, Cửu Vương bị làm sao vậy? Sao chàng lại ra nông nỗi này? - Vậy trước tiên phải hỏi cô đã. Có phải cô là người muốn được thấy Bỉ Ngạn hoa đủ cả hoa và lá không? - Đúng vậy. - Vậy thì cô hỏi lý do để làm gì. Vì cô, vì cái mong muốn vô lý của cô, điện hạ đã phải xuống Hoàng Tuyền, hái hoa Bỉ Ngạn về, rồi dùng máu để truyền cho chúng bảy bảy bốn mươi chín lần, một bông thì đã đành, đằng này, ngài ấy còn lấy máu để nuôi dưỡng tận mười bông hoa, như vậy khác gì trêu đùa giữa sự sống và cái chết? Cô nhìn đi, mười đóa bỉ ngạn đủ cả hoa và lá của cô đó, đánh đổi lại với nguyên khí ngàn năm của điện hạ, có đáng không? Ngài đã mang trọng thương, lại đi chinh chiến bất chấp, khiến nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, bây giờ, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại nữa. Lưu Hạ nói xong, tức giận bỏ đi. Yên Nhi lê từng bước chân nặng nề ra đứng trước hồ nước, nơi mười đóa hoa Bỉ Ngạn vẫn nở rộ, lung lay theo gió: - Hóa ra ta đã hiểu câu nói của chàng rồi. Chàng nói trên đời này chẳng có gì là không thể, chỉ có tình nguyện hay không tình nguyện. Hóa ra, cái tình nguyện của chàng, chính là đánh đổi cả mạng sống vì một mong ước viển vông của ta, ta đúng là ngu xuẩn, rất ngu xuẩn. Nàng ngã xuống, khóc nghẹn, nàng cảm thấy dằn vặt và hối hận vô cùng. Lẽ ra những câu nói ấy không nên phát ra từ miệng nàng, lẽ ra không nên để Cửu Vương nghe thấy. Với một con người cứng đầu và bất chấp như chàng, còn chuyện gì mà chàng không dám làm nữa. Bản thân là thượng thần, tuy tu vi cao, nhưng một khi tổn thương nguyên khí, có lẽ phải tu dưỡng đến hàng trăm năm mới hồi phục lại được. Yên Nhi quyết định, lấy long châu của nàng, dùng nó để độ khí có thể giúp vết thương của Cửu Vương nhanh chóng hồi phục hơn. Nàng không hề chậm trễ, rút long châu ra khỏi tim, thi triển phép thuật độ khí cho Cửu Vương. Hết một canh giờ, vết thương cũng đã có khá nhiều tiến triển. Yên Nhi kiệt sức, nàng ngồi xuống bên cạnh Cửu Vương, áp mặt vào bàn tay chàng. Tay chàng lạnh lắm, không còn ấm áp như lúc chàng vuốt ve mái tóc của Yên Nhi nữa. Nhưng đối với nàng, đó chính là nơi ấm áp nhất. Nàng quá kiệt sức, ngất đi trong lòng bàn tay của Cửu Vương. Một lúc sau, Cửu Vương tỉnh lại. Chàng cố gắng gượng để mở thật to đôi mắt, vì mắt của chàng, cứ như không muốn mở ra để nhìn thế giới xung quanh nữa, nó quá nặng nề. Rồi chàng thấy bàn tay như có thứ gì đó đang đè nặng, chàng nhìn xuống, là Yên Nhi. Cửu Vương giọng yếu ớt gọi tên Yên Nhi. Nhưng gọi mãi, nàng vẫn không tỉnh, chàng bắt đầu lo lắng. Chàng gắng gượng ngồi dậy, đỡ lấy Yên Nhi, cho nàng nằm bên cạnh mình. Rồi chàng lại gọi, tay vẫn sờ lên mặt nàng để xem nàng có cử động không, nhưng cơ thể nàng cũng rất lạnh, môi nàng tái nhợt, Cửu Vương lo sợ, độ khí cho nàng một lúc rồi đặt nàng nằm sát mình nhất có thể. Cửu Vương lấy chăn, đắp cho nàng, rồi ôm chặt lấy nàng: - Đừng dọa ta, Yên Nhi, nàng chưa khỏi bệnh, nàng chạy ra đây làm gì chứ. Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta làm sao sống nổi. Bỗng nhiên, tiếng ho phát ra từ Yên Nhi, nàng tỉnh rồi. Nàng ngước mắt nhìn Cửu Vương: - Chàng tỉnh rồi, chàng dọa Yên Nhi sợ lắm, chàng đừng làm vậy nữa. - Nàng mới là người dọa ta. Nàng nghỉ đi, đừng nói gì nữa. Nàng ôm ta thật chặt vào, ta cũng ôm nàng, để nàng đỡ lạnh, được không? - Ta lạnh lắm, ta muốn ngủ. - Được, nàng ngủ đi, ngủ dậy sẽ khỏe ngay thôi.
Chương IX - Truyện ở Cửu Vương điện II Bấm để xem Vài ngày sau, bệnh tình của Cửu Vương và Yên Nhi đã có biến chuyển tốt, bây giờ họ mới nói cớ sự ra để đối phương biết: - Yên Nhi, sao đuôi của nàng lại hóa thành chân? Sao nàng có thể tìm đến Thiên giới? - Cũng đơn giản lắm. Ta tìm được cách biến đuôi thành đôi chân trong một cuốn sách ở thư phòng của mẫu thân thôi. Ta làm theo câu thần chú, vậy là được. Còn việc lên Thiên giới, ta tự tìm đường lên thôi, cũng không khó khăn cho lắm. Chàng, không còn gì để nói với ta nữa sao? - Chuyện gì? - Chàng hái hoa Bỉ Ngạn ở đâu vậy? - Thì nàng nói là ở Hoàng Tuyền, thì ta xuống Hoàng Tuyền hái. Nhưng Mạnh Bà chỉ cho có mười bông, nên ta không thể lấy thêm cho nàng được, có phải, nàng chê ít đúng không? - Chàng nói dối. - Ta nói thật mà, không tin nàng đi hỏi Lưu Hạ sẽ rõ. - Đáng tiếc là, Lưu Hạ lại không nói vậy. Hắn nói những bông hoa này, là do máu của chàng nuôi dưỡng mà thành, có đúng không? Cửu Vương mới nhận ra, thì ra Yên Nhi đang dò hỏi chàng, vì vốn dĩ, nàng đã biết từ lâu. Cửu Vương nắm lấy tay nàng, dỗ dành nàng: - Ta xin lỗi, là ta sai, nàng tha thứ cho ta, ta hứa, sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa. - Chàng không được hứa, mà phải thề, chàng coi tính mạng mình không là gì sao, chàng liều mạng vì những thứ mà đáng lẽ, nó không đáng bằng một phần mạng sống của chàng. Chàng cứ phải làm cho Yên Nhi lo lắng chàng mới vừa lòng sao? Tuy đó là ước nguyện của ta, nhưng nó thật vô lí, chàng vì một lời nói vô ý nghĩa mà đến cả mạng cũng không cần nữa. Chàng.. Nói đến đây, Yên Nhi không thể tiếp tục lên tiếng, vì Cửu Vương đã cướp đi cơ hội nói của nàng rồi. Chàng không dùng lời nói, không dùng tay để ngăn cản Yên Nhi, mà dùng chính đôi môi của mình. Chàng lấy môi ghì chặt đôi môi của Yên Nhi, để nàng không thể than thở nữa! - Nàng không được nói nữa, nếu không, Cửu Vương sẽ dạy dỗ nàng lần thứ hai đấy! - Chàng.. Yên Nhi tròn mắt, vì lúc này, không phải là cảm giác ghì chặt như ban nãy, mà còn có chút đau đớn: - Đã bảo là không được than nữa mà! Môi nàng ngọt thật, nhưng sao hôm nay, nó lại đắng thể nhỉ? - Ai bảo chàng là môi ta đắng? Rồi Yên Nhi kiễng chân, hôn lấy Cửu Vương. Lần này, chắc vị ngọt đã hiện rõ, vì lần này, là Yên Nhi chủ động hôn chàng: - Ngọt chưa? - Ngọt, rất ngọt. Cửu Vương mỉm cười, ẩm Yên Nhi về thư phòng, chàng đóng sầm của lại: - Lần này, nàng đừng hòng chạy thoát. - Là chàng sai trước đó, chàng đừng hòng thoát mới đúng. Cửu Vương bắt đầu đặt Yên Nhi nằm xuống, trao nụ hôn nhẹ cho nàng, một cái, rồi hai cái, tay chàng cũng cởi hết y phục trên cơ thể xuống. Rồi cũng đưa tay rút thắt lưng trên người Yên Nhi dần dần tuột ra, đưa tay kéo y phục nàng rơi xuống, còn một mảnh vải mỏng, chàng cũng cảm thấy vướng víu trong lúc này: - Ta yêu nàng lắm, Yên Nhi à. - Ta cũng vậy. - Nay nàng đã là người của ta, sau này, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. - Đâu phải bây giờ, ta mới là người của chàng. Cửu Vương quay sang, cười với Yên Nhi, rồi ôm nàng thật chặt: - Ngủ đi, ngủ thật say, ngủ trong vòng tay của ta, hãy áp sát mặt nàng vào trái tim ta, để cảm nhận tình yêu mà ta dành cho nàng. - Được, cùng ngủ thôi. Tối hôm ấy thật vui vẻ và lãng mạn. Họ dành những lời nói đường mật, dành những thứ tình cảm chân thành nhất trao cho đối phương. Vậy là bí mật của Cửu Vương cũng đã được Yên Nhi chấp nhận. Nhưng còn bí mật của nàng, đến bao giờ, Cửu Vương mới biết được? Sáng hôm sau, Thái Tỵ thượng thần đã đến cầu kiến từ rất sớm, đúng lúc ấy, thấy Cửu Vương đang dưỡng thần ở dưới gốc bồ đề, ông ấy mới lại gần, rồi khẽ gọi: - Bẩm điện hạ, thần có việc muốn bẩm báo. - Nói đi. - Ở Đông Hải vừa báo tin, Thần nữ ở đó đã mất tích được ba ngày rồi. Họ đổ lỗi cho chúng ta, nói rằng vì mối thù xưa, nên bắt Thần nữ về để làm vật trao đổi, uy hiếp sinh linh Đông Hải. Nay Thiên giới ta vừa có một nữ nhân không rõ lai lịch, thần lo sơ, đó chính là Thần nữ trà trộn vào Thiên giới để làm nội gián, mong điện hạ minh xét! - Thiên giới và Đông Hải, vốn đã không có liên lạc gì, nhưng tại sao, ngươi lại biết Thần nữ bị mất tích? Thái Tỵ mới lo sợ, nói trá cho qua: - Tin Thần nữ mất tích đã lan truyền khắp Tam giới, đương nhiên phải đến tai thượng thần Thiên giới rồi. Mong điện hạ sớm điều tra để Thiên giới chúng ta không bị hiểu lầm. - Được, ngươi lui đi. Thái Tỵ đạt được mục đích, vì hắn muốn dò thám xem, Cửu Vương có chịu thừa nhận là đang giấu giếm Thần nữ hay không, nhưng chàng lại không nhận. Như vậy, càng có cớ cho hắn thực hiện mưu mô xảo quyệt mà hắn đã lên kế hoạch bao lâu nay, đó là lật đổ Cửu Vương, thống lĩnh Tam giới.