Chương 20: Tiểu khả ái giống như ta, rất khó có người không thích. Purine edit! Bấm để xem Trước cửa khách sạn có không ít người, hơn nữa phần lớn đều là nhân viên công tác đoàn phim 《 Cố nhân lai 》. Sau một tháng quay phim, hầu hết các nhân viên đều có thể nhận ra được sự cạnh tranh tương đối giữa hai nhân vật nữ chính, Bối Ni và Diệp Phù Dư. Nhưng cũng có thể nhận ra mỗi lần đều là do Bối Ni gây sự, mà Diệp Phù Dư nhàn nhã không có việc gì mới chú ý tới một hai lần. Có mấy lần Diệp Phù Dư đại khái là tâm tình không tốt lắm, liền an vị bên cạnh nhìn Bối Ni ở bên kia nhảy nhót như thể một kẻ ngốc. Mọi người cũng thật không hiểu được vì cái gì mà mắt Bối Ni lại nhìn không ra Diệp Phù Dư là thật tâm ghét bỏ Ngô Quán Quân. Diệp Phù Dư đẩy Bối Ni ra liền hướng thang máy mà đi, đợi Bối Ni phản ứng lại vì kinh ngạc khi bị 'tình địch' lật tẩy thì đã không thấy bóng dáng Diệp Phù Dư nữa. Mà ánh mắt cô ta vô tình đảo qua xung quanh, nhận thấy những ánh mắt xem kịch, dường như mắt thường cũng có thể nhận thấy được khuôn mặt Bối Ni tối sầm nhanh chóng. Cô ta hoàn toàn không thèm để ý nơi này sẽ có paparazzi, trầm mặt lớn tiếng hét một câu: "Nhìn cái gì? Thực sự đẹp như vậy sao?" Đừng nói, đúng thật là rất đẹp a. Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng. Nhưng hiện tại sự mập mờ giữa Bối Ni và đạo diễn đã được công khai, bọn họ cũng hiểu rằng không thể cùng Bối Ni đối nghịch, vì vậy chỉ có thể bĩu môi xoay người rời đi. * Trong phòng khách sạn, Diệp Phù Dư nằm sấp trên giường ngáp dài, Vu Lam ở bên cạnh giúp thu dọn hành lý. Con thỏ tinh nhân lúc không có ai liền đem tai thỏ thả ra, hai cái tai thỏ dựng thẳng lên, run rẩy phấn chấn. Vu Lam mở miệng nói: "Em biết Bối Ni nhất định sẽ khiêu khích chị!" Nói đến mấy chữ cuối cùng, tai thỏ càng run lợi hại hơn. Diệp Phù Dư không quan tâm lắm, cái đuôi sau lưng không biết đã lộ ra từ lúc nào, cô nheo đôi mắt hồ ly ngáp dài một cái, khóe mắt lấm tấm vài giọt nước mắt sinh lý, mu bàn tay cọ một cái lau đi: "Từ khi chị đến đoàn, số lần cô ta khiêu khích chị không một trăm thì cũng tám mươi lần, cũng không gặp lần nào cô ta cười trờ về." Cho nên đôi khi, Diệp Phù Dư còn rất khâm phục Bối Ni Loại này cùng nghị lực đánh không chết ở nhiều diễn viên nữ thật sự hiếm có. Hai người đang nói chuyện, Diệp Phù Dư đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay rung lên một chút, cô theo bản năng nhìn xuống thì thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn từ không có tên. Bất quá trí nhớ của Diệp Phù Dư vẫn luôn tốt, dãy số này cô nhận ra là của Lận Châu. Lúc trước Lận Châu chính là dùng số này để gửi tin nhắn yêu cầu sống cùng nhau. 【 Đến khách sạn chưa? 】 Diệp Phù Dư nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Lận ảnh đế thế nhưng còn có thời gian để quan tâm đến việc cô đã đến khách sạn hay chưa. Đây hình như là lần đầu tiên có người quan tâm đến sự an toàn của cô kể từ khi cô rời Minh sơn đến đây. Cái đuôi phía sau cô vẫy vẫy hai lần, cô dùng ngón tay chọc vào màn hình: Tới rồi [dễ thương] Bên kia đã rất nhanh hồi tin lại -- [Tới rồi là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt, quay phim cố lên. Gặp phải chuyện không giải quyết được thì tìm tôi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng. 】 "Đây mẹ nó là Lận Châu?" Bên tai bỗng dưng vang lên một âm thanh, Diệp Phù Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vu Lam nắm hai cái tai thỏ của mình không biết cái gì chạy tới. Cô gái nhỏ nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc không thể tin được: "Ngày đó Lận ảnh đế nhìn quá rõ ràng rất khó ở chung." Giống như ai đó thiếu nợ anh ta 100 triệu. Diệp Phù Dư nháy mắt mấy cái: "Tiểu khả ái giống như ta, rất khó có người không thích."
Chương 21: Sống không còn gì luyến tiếc Purine edit! Bấm để xem "Hồ ly tinh như chị, rất khó có nam nhân nào không thích." Vu Lam buông tay, tai thỏ lại nhảy dựng lên. Diệp Phù Dư: "..." Cảm ơn em đã khẳng định đối với hồ ly chúng tôi Nhìn thấy vẻ mặt không muốn nhiều lời của Diệp Phù Dư, Vu Lam cười hì hì một tiếng, duỗi tay choàng lên bả vai người trước, nhường mày nhìn Diệp Phù Dư, nhỏ giọng thử hỏi: "Thực không phải em nhiều chuyện, Dư tỷ, chị cảm thấy chị cùng Lận ảnh đế có thể hay không phát triển thành vợ chồng thực sự?" Vu Lam biết Diệp Phù Dư không thích những cuộc hôn nhân sắp đặt của Văn phòng Hôn nhân. Cô đã nhìn thấy điều đó trong hai lần trước. Nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm giác được-- Có lẽ lần này, sự tình sẽ chuyển biến tốt hơn. Dù sao đối phương chính là Lận Châu a! Sức hấp dẫn của Lận Châu quả thực không người nào có thể sánh được! Diệp Phù Dư trầm mặc nhìn chằm chằm con thỏ tinh trong vài giây, cuối cùng ngón tay chống lên bả vai con thỏ tinh một chút một chút đẩy người ra. Cô mặt không đổi sắc nói: "Vì nghĩ cho an toàn sinh mệnh của chị, chị cảm thấy mọi người vẫn là bạn bè thì tốt hơn." Nói thì đúng là vậy, nhưng.. Vu Lan cau mày, lỗ tai vểnh lên cao: "Tuy nhiên, nếu họ biết chị đã ly hôn với Lận Châu, fans của Lận ảnh đế sợ là sẽ càng tức giận hơn, đúng không?" Đây thật sự không phải là Vu Lam nói quá, chẳng phải Lận Châu là người tốt nhất trong mắt fans sao? Ngộ nhỡ đến lúc có tin đồn rằng hai người ly hôn vì Diệp Phù Dư cảm thấy hai người không hợp hay sao đó, tiểu hồ ly nhà bọn họ sợ rằng sẽ bị bạo phá trực tiếp. Người hâm mộ chỉ có thể chấp nhận điều này: Ca ca ta chướng mắt cô, cô có thể lăn đi! Ca ca ta vĩnh viễn là tốt nhất, nữ nhân như cô không xứng! Vu Lam nói làm cho Diệp Phù Dư lơ đãng bổ nào một chút hình ảnh, nháy mắt đuôi đã dựng đứng lên. Chết tiệt, cho nên tình huống của cô hiện tại là, mặc kệ có ly hôn hay không, mẹ nó đều muốn mạng a! Diệp Phù Dư đem toàn bộ thân mình chông ở trong chăn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. * Vào buổi tối, thời điểm Diệp Phù Dư gặp lại Bối Ni là lúc cô xuống lầu ăn cơm. Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, bước trên đôi giày cao gót tám phân, dáng người cao gầy lại gợi cảm, trực tiếp đem Ngô Quán Quân ở bên cạnh áp thành một người qua đường. Này một đôi từ *** biến thành quan hệ yêu đương đứng đắn lúc này đang ở thang máy dính dính tựa vào nhau, tay Ngô Quán Quân đặt trên hông người phụ nữ, ngón tay nhẹ nhàng xoa kên làn da bị vải bọc lấy. Diệp Phù Dư chỉ liếc một cái đã cảm thấy cay mắt, cô vội vàng đem lực chú ý của mình từ trên hai người kia kéo về, ánh mắt nhìn thẳng vào những con số màu đỏ đang nhảy không ngừng ở bên của thang máy. Vu Lam là người hiểu rõ nhất mâu thuẫn giữa Diệp Phù Dư và Bối Ni ngoại trừ vài vị đương sự, lúc này cô đang dựa vào Diệp Phù Dư để cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Cô không có một chút thiện cảm nào với Bối Ni, sợ rằng nếu cô bị người phụ nữ kia chọc tức, cô sẽ trực tiếp cắn người. Con thỏ nóng nảy cũng căn người, lời này cũng không phải tùy tiện nói cho hay. Tuy nhiên, hai con yêu tinh Diệp Phù Dư và Vu Lam có thể cho rằng cài gì cũng chưa nhìn thấy, còn Bối Ni thì không. Hôm qua Bối Ni vừa mới bị Diệp Phù Dư kích thích, hôm nay thật vất vả mới kéo được cánh tay của đạo diễn, đụng phải Diệp Phù Dư, cô ta mới không bỏ lỡ cơ hội khiến người khác ghét bỏ này. Nghĩ đến đó, Bối Ni cười mở miệng: "Một thân quần áo của Phù Dư khá đẹp, nhưng chất vải nhìn qua không được tốt lắm. Nói cho tôi biết đó là nhãn hiệu nào, về sau tôi sẽ tránh". Bị gọi đến tên, Diệp Phù Dư thở dài thật sâu.
Chương 22: Chị hai, buông tha cho tôi đi! Purine edit! Bấm để xem Chị hai, buông tha cho tôi đi! Một cô gái nhỏ như tôi suốt ngày cãi nhau với một bác gái như cô thật sự quá mất mặt rồi. Cô không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi a! Nhưng mà dù trong lòng cô có gào thét như thế nào cũng vô ích. Người Diệp Phù Dư này.. À không, con hồ ly Diệp Phù Dư này tuy rằng chỉ là một con hồ ly nhỏ hoang dã, vừa sinh ra đã không được thấy cha mẹ của mình, các trưởng lão ở Minh sơn khi dạy dỗ cũng rất cưng chiều cô ấy. Vì vậy đã nuôi dưỡng nên một Diệp Phù Dư cãi nhau tuyệt đối không nhận thua, đánh nhau cũng nhất định muốn thắng. Nhớ năm đó cô ấy là một con hồ ly ở Minh sơn đánh nhau thành một tiểu yêu quái bất khả chiến bại. Nghĩ rằng một mình đơn độc đến thành phố lớn muốn thu liễm một tí, nếu không đến lúc Cục quản lý yêu tinh trục xuất trở về thì thật là mất mặt. Nhưng bất kể như nào cũng không nghĩ tới, luôn luôn có người khiêu khích tính tình của cô. Khóe miệng Diệp Phù Dư giật giật hai cái, vừa xoay người lại bắt gặp ánh mắt của Vu Lan, vẻ mặt lộ ra vẻ mỏi mệt. Vu Lam thấy muốn bật cười, thực tế cô cũng không nhịn xuống, một tiếng cười cười cứ thế phun ra. Vu Lam: "..." Cô hình như không cẩn thận quạt gió châm lửa rồi. Diệp Phù Dư hung hăng xoa xoa đầu thỏ của Vu Lam, ánh mắt nhìn thẳng vào Bối Ni. Mà bởi vì tiếng phun cười kia, Bối Ni đã đem ánh mắt khóa trên người Vu Lam. Diệp Phù Dư liền đem con thỏ nhỏ giấu giấu sau lưng, đó là một hành động theo bản năng. "Chị Bối Ni, thật không phải tôi nói, tục ngữ đã có câu tiền nào của nấy. Chị muốn mua quần áo chất lượng cao, về sau liền chuyên chọn quần áo HG mà mua đi. HG là hàng xa xỉ đứng đầu, chắc chắn chất lượng siêu cấp tốt." Vu Lam thiếu chút nữa lại cười ra tiếng. HG quả thật là xa xỉ hàng đầu, một cái quần áo không có sáu số đơn vị là không thể mua xuống. Những nữ diễn viên giống như Bối Ni, tuy rằng có thể đứng trước mặt Diệp Phù Dư làm bộ làm tịch nhưng như thế nào thì trong lòng mình vẫn có chút cưỡng bách. Cô ta bình thường kiếm được tiền cũng không tính là nhiều, hơn nữa lúc đấy phần lớn đều bị công ty lấy đi vì còn hợp đồng. Đây cũng là lý do vì cái gì mà Bối Ni nóng lòng kiếm một kim chủ, mà kim chủ luôn luôn không đáng tin cậy Ngô Quán Quân này cũng không có vấn đề gì. Cô ta cần đóng phim, và cô ta cũng muốn tiền. Nhưng vào lúc này, Diệp Phù Dư nói giống như tát thẳng vào mặt cô ta, thậm chí là trào phúng cô ta một cách rõ ràng. Bối Ni đột nhiên nghĩ đến cảnh khiêu khích Diệp Phù Dư chiều hôm qua và kết quả bị đối phương phản giết hình tượng, tròng mắt vừa chuyển, kỹ năng diễn xuất bùng nổ, biểu tình uất ức. Cô ta thoáng lùi mình về sau vài bước, hơi cong đầu gối, chuẩn xác lọt vào lòng ngực của Ngô Quán Quân. Ngô Quán Quân hiển nhiên không nghĩ rằng Bối Ni sẽ nhào vào lòng ngực ngay lúc này, thời điểm ông vào trong lòng tâm lơ đãng một chút. Khóe mắt Bối Ni có chút đỏ lên, nhỏ giọng nghẹn ngào thút thít: "Ông xã à, anh nghe một chút cô ấy nói cái gì! Nếu em có số tiền này, em còn phải đóng phim sao!" Mặc dù lúc trước Ngô Quán Quân đối với Diệp Phù Dư có chút ý tứ không rõ ràng, nhưng lúc này có mỹ nữ ở trong ngực, nhất định ngay lập tức nắm chắc, tức khắc thể hiện chút dỗ dành "Được rồi được rồi đừng khóc, không phải là quần áo HG sao? Ông xã mua cho em, em nghĩ muốn cái gì ông xã đều mua cho em." Nói tốt một phen mới đem Bối Ni dỗ dành được, Ngô Quán Quân xoay chuyển, ánh mắt dừng trên người Diệp Phù Dư, cau mày nghiêm mặt: "Tiểu Diệp, cha mẹ cô không dạy cô lễ nghi cơ bản sao? Cùng tiền bối nói chuyện như thế nào? Còn không nhanh chạy lại xin lỗi Bối Ni?" Diệp Phù Dư: "?" Trên trán một vòng dấu chấm hỏi, Diệp Phù Dư nhướng mày cười: "Cha mẹ tôi chỉ dạy tôi ở nơi công cộng đừng lúc nào cũng làm người ta chán ngấy khó chịu, ghê tởm đến mức tôi có thể đem cơm đời trước ói ra."
Chương 23: Họ gọi đấy là không thể nhịn được Purine edit! Bấm để xem Ngô Quán Quân: "..." Bối Ni: "..." Vào khoảnh khắc khi giọng nói kia truyền vào tai, Ngô Quán Quân và Bối Ni đều có chút không thể tin được, thậm chí còn nghi ngờ mình có phải nghe nhầm hay không. Nếu không tạo sao mà Diệp Phù Dư lại kiêu ngạo đến mức này chứ? Mặc dù Ngô Quán Quân không đẹp trai, nhân phẩm cũng kém, nhưng lại làm đạo diễn. Nhiều năm như vậy, hắn ta đều được phụ nữ dỗ dành, bỗng nhiên nhảy ra một người không để cho hắn mặt mũi như Diệp Phù Dư, thiếu chút nữa bị tức chết, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác không giống như vậy. Đại khái chính là người quanh năm ăn cứt bỗng nhiên được ăn một bữa cơm tươm tất nên cảm thấy mới mẻ. Tay Ngô Quán Quân vỗ nhẹ hai cái vào eo của Bối Ni, cau mày nhìn chằm chằm Diệp Phù Dư một lúc lâu: "Tiểu Diệp, cô có thành kiến gì với tôi phải không? Con người của tôi ấy à, tuy không được người gặp người thích như nhân dân tệ, nhưng mà cái thái độ này của cô có phải hơi quá đáng không hả? Dù sao thì tôi cũng là đạo diễn, cô có thể được đóng bộ phim này đều là do tôi cho cô chút thể diện đấy." Vẻ mặt của Ngô Quán Quân không được tốt lắm. Nhưng Diệp Phù Dư không hoảng sợ chút nào, cô gái nhỏ dựa lưng vào thang máy, ánh mắt liếc qua con số màu đỏ đã chuyển về số 1. Khóe miệng cô chậm rãi nâng lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đạo diễn, làm người thì phải biết tự giác, anh chọn tôi vì cái gì thì trong lòng anh tự biết rõ." Ngay khi nói xong, cửa thang máy mở ra, Diệp Phù Dư cùng Vu Lam bước ra ngoài, không ở trong thang máy nhiều thêm một phút. Vu Lam hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Phù Dư, vẻ mặt tiểu hồ ly nhà bọn họ có vẻ không ổn lắm. Nghĩ đến những gì công ty đã làm với Diệp Phù Dư lúc trước, Vu Lam không khỏi thở dài trong lòng. Nếu đổi thành cô ấy, cô cũng sẽ tức giận. Năm đó Diệp Phù Dư thực sự rất ngây thơ, nghĩ rằng con người cũng thân thiện như yêu quá ở Minh sơn, lại không ngờ rằng bản chất con người so với bản tính động vật còn đáng sợ hơn. Quả thật hố cô ấy đến chết. Nếu không phải vì kiêng kị phải trả cái giá trên trời khi vi phạm hợp đồng, Vu Lam cảm thấy Diệp Phù Dư nhất định đã sớm bỏ chạy lấy người. Tất nhiên là bọn họ có thể vay tiền, nhưng theo tính cách của Diệp Phù Dư chắc chắn không muốn chắp tay đưa không nhiều tiền như thế cho đám quỷ hút máu của công ty. Vu Lam đuổi kịp tới, kéo nhẹ cánh tay của Diệp Phù Dư, nói nhỏ: "Chị đừng tức giận, không cần chấp nhặt với loại người như thế." Thật ra Diệp Phù Dư cũng không tức giận lắm, chỉ nghĩ đến lúc trước mình quá ngu ngốc, không nói được gì. Cô đưa tay xoa cắm, thở phào nhẹ nhõm: "Chị không tức giận, em yên tâm." Hai người giải quyết bữa tối trong nhà ăn của khách sạn, vữa ăn xong đã thấy Bối Ni lôi kéo Ngô Quán Quân đi ra ngoài. Cô ta tóc hơi rối, đôi môi đỏ mọng, vừa nhìn liền có thể đoán được trong nửa giờ qua hai người họ đã làm gì. Tiểu bạch thỏ Vu Lam chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng, con thỏ tinh cầm củ cà rốt cảm khái: "Con người a, thật sự là một loài động vật thần kỳ, nhưng lại giống như dã thú vậy, lúc nào cũng có thể động dục được." Diệp Phù Dư sờ cằm, không thể phủ nhận lời nói của Vu Lam được. Tuy rằng những người này chỉ chiếm một bộ phận nhỏ con người. Cô chạm vào lỗ tai nhỏ của Vu Lam, giọng điệu u ám: "Họ gọi đấy là không thể nhịn được." "Tình khó kiểm soát." "Không sai biệt lắm" Diệp Phù Dư gật gật đầu. "Xí." Vu Lam cong miệng nhỏ, rời ánh mắt khỏi hai người Ngô Quán Quân, kéo Diệp Phù Dư đi vào thang máy: "Đáng ghét, đến một con thỏ tinh như em cũng biết không thể làm ở nơi cộng cộng."
Chương 24: Hai người này nhất định sẽ bị quả báo Bấm để xem Purine edit! Bị Vu Lam hết sức ghét bỏ - Ngô Quán Quân và Bối Ni - đã bị paparazzi chụp được những hành động mập mờ khó đỡ ở trong quán bar vào đêm đó. Sau khi biết tin, Diệp Phù Dư ngay lập tức chạy đến hiện trường hóng hớt. Trước đó, Ngô Quán Quân và Bối Ni công khai chuyện tình cảm đã gây náo loạn các trang mạng. Ngô Quán Quân là người như thế nào, người ở trong hay ngoài vòng giải trí hầu như đều biết. Mà trước đó Bối Ni cũng không được tính là nổi tiếng, một nữ diễn viên may mắn nổi tiếng nhờ bức vẽ P, cũng coi là tạm. Tuy nhiên không thể phủ nhận, vì Bối Ni công khai cùng Ngô Quán Quân nên nhiệt độ (1) tăng không ít. (( 1) Nhiệt độ ở đây là chỉ độ nổi tiếng, độ hot của nghệ sĩ) Nhưng bây giờ, cái gọi là nhiệt độ chính là Bối Ni có nhiều cơ hội bị mắng chửi hơn mà thôi. Ba Gia V: Đạo diễn Ngô Quán Quân và nữ diễn viên Bối Ni thể hiện tình cảm mỗi ngày sau khi công khai. Tối ngày 12, hai người bị chụp lại cảnh hôn môi ôm eo trong một quán bar ở thành phố W, tình cảnh vô cùng kịch liệt. 【Hình ảnh】 【Hình ảnh】 【Hình ảnh】 - - "Cái quái gì vậy? Hôn môi rồi ôm eo? Bàn tay kia đặt ở chỗ nào rồi ngươi thấy không?" - - "Hahaha, tài khoản tiếp thị này cũng rất nể mặt đi, tay của Ngô Quan Quân, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn thấy chúng ở đâu. Cũng chịu Bối Ni luôn đấy, thật là một người phụ nữ phóng túng a." - - "ahihi thật cay mắt. Còn là nhân vật công chúng, có thể đem hai người này giết rớt hay không a?" - - "Tôi thực sự bội phục Bối Ni. Một người đàn ông xấu như vậy cũng có thể xuống tay được, vì nổi tiếng thật là cái gì cũng bất chấp. Haiz, nhưng tôi lại không thấy có bao nhiêu nổi a." * * * Nằm trên giường Diệp Phù Dư, Vu Lam cười đến rung giường, hai cái tai thỏ run rẩy hết sức, không thể dừng lại được. "Chị Dư, chị có thấy không! Em nói rồi, hai người này nhất định sẽ bị quả báo!" Diệp Phù Dư nheo mắt, ít nhiều nhờ sự việc này của Ngô Quán Quân và Bối Ni, nhân vật nữ số 2 của cô cũng nhận được một làn sóng chú ý nhất định. Có rất nhiều người vì để hạ thấp Bối Ni, mà nói cô ta có thể hay không học tập Diệp Phù Dư, từ khi vào đoàn phim đến bây giờ đều không có chút tin tức nào, an an phận phận như thế không tốt sao? Diệp Phù Dư cũng không ngại để cư dân mạng giẫm một cái, dù sao thì Bối Ni cũng không tính là lưu lượng (2), fans cũng không nhiều. Hơn nữa lúc này giúp Bối Ni nói chuyện sợ là sẽ bị đánh sập tại chỗ. (( 2) Lưu lượng: Những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý) Fans cũng không ngốc như thế. "Cơ mà em nói này chị Dư, chị có nghĩ rằng vì rắc rối của Ngô Quán Quân và Bối Ni dẫn tới bộ phim này không thể tiếp tục quay hay không? Nếu như thế cũng tốt, đỡ cho chị suốt ngày bị nhằm vào." Diệp Phù Dư nghe thấy câu này, khóe miệng giật giật hai cái. Trải qua thời gian kết thân với Vu Lam, chung quy lại cô cảm thấy mặc dù Vu Lam chỉ là một con thỏ tinh, không có tinh thông các loại kỹ năng cao siêu xưa và nay, nhưng lại có cái miệng quạ đen, hễ mở miệng điều gì là sẽ trở thành sự thật. "Nếu bộ phim này thực sự không quay được nữa, chị nhất định sẽ mua cho em một rương cà rốt an toàn không thuốc trừ sâu." Diệp Phù Dư nói lẩm bẩm, khi đang nói điện thoại rung một chút, là một ID quen thuộc. Thời điểm cô ăn dưa (3) xem náo nhiệt luôn dùng một cái tài khoản Weibo nhỏ khác, cũng chính là tài khoản cô dùng để kiếm sống bằng cách giúp người đổi vận. (( 3) "Dưa" theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt. "Ăn dưa" là thích hóng hớt drama, bình phẩm chuyện của người khác và hay hùa theo đám đông đó) Trước khi đến thành phố W, cô đã gửi lông Bạch Trạch cho người mua, lúc này chính là đối phương gửi tin nhắn lại cho cô ấy. 【Cô Diệp, rất cảm ơn lông Bạch Trạch của cô, mấy ngày nay vận may của tôi vô cùng tốt. Hôm qua tôi đã mua một khối đá thô, lúc cắt phát hiện ra được một viên đá ngọc bích rất lớn! Tôi cắt một viên nhỏ để làm ra một mặt dây chuyền, cho tôi xin địa chỉ để tôi gửi cho cô. Đương nhiên tiền công vẫn sẽ chuyển vào thẻ của cô, còn mặt dây chuyền này xem như là quà cảm ơn của tôi! 】
Chương 25: Toàn bộ kéo đen* Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 26: Anh ta bị mù sao? Bấm để xem Purine edit! "Thực sự đi?" Vu Lam có chút bất an. Đừng chỉ nghĩ cô ấy là một con thỏ tinh, thế mà thời gian cô ấy ở giới giải trí dài hơn Diệp Phù Dư rất nhiều, cô ấy đã làm trợ lý của rất nhiều người, cũng đã nhìn thấy không ít mặt tối trong giới này rồi. Con thỏ tinh nhíu mày, trong đầu vô thức hiện ra rất nhiều hình ảnh khủng bố, kinh hãi: "Ngộ nhỡ bọn họ muốn giết người diệt khẩu.." Diệp Phù Dư: ".. Bọn họ ngại chính mình chìm chưa đủ nhanh sao?" Huống hồ hai con yêu tinh bọn họ còn có cái gì phải sợ hai người bình thường chứ? Diệp Phù Dư đau lòng xoa xoa đầu thỏ, nghiêm túc sâu xa nói: "Về sau mấy cái đấy xem ít lại chút, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh đấy." Vu Lam: "..." * Hai người sửa sang lại quần áo, ra khỏi phòng liền hướng lên trên lầu mà đi. Ngô Quán Quân là một đạo diễn, phòng của ông ta ở trên tầng trệt của tầng một, thế nên Vu Lam và Diệp Phù Dư thường xuyên có thể nhìn thấy Bối Ni đi lên lầu. Đi đến phòng đạo diễn, Diệp Phù Dư mang vẻ mặt lười nhác mà gõ cửa. Trong phòng, Bối Ni đang dựa mình trong vòng tay của người đàn ông, khóc cho đỏ bừng mắt, bộ dạng tủi thân khiến Ngô Quán Quân nhịn không được mà đau lòng, đang định mở lời an ủi thì nghe tiếng gõ cửa vang lên. Anh ta sửng sốt một lúc, trong lòng biết rằng Diệp Phù Dư đã đến. Vỗ nhẹ vào eo Bối Ni, anh ta thì thầm nhẹ nhàng: "Chắc hẳn Diệp Phù Dư đã đến, trước tiên em sửa sang lại một tí không đến lúc đó bị cô ấy chê cười thì anh đau lòng lắm." Bối Ni thầm nghĩ như thế cũng hợp lý bèn vội vàng đứng lên chạy vào phòng tắm. Ngô Quán Quân vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Phù Dư và cô trợ lý nhỏ đang đứng cùng nhau, Ngô Quan Quân nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái nhỏ kia liền cảm thấy hơi sững sờ một lúc. Anh ta thực sự thích khuôn mặt của Diệp Phù Dư, thậm chí còn sinh ra rất nhiều tâm tư. Thế nhưng Diệp Phù Dư lại không thích anh ta. Không những không thích anh ta, còn phòng bị anh ta rất gắt gao. Ngô Quán Quân muốn tìm cơ hội tiếp cận mà không được. Có đôi khi anh ta tự hỏi, vì cái gì mà Diệp Phù Dư lại không đếm xỉa đến mình, thậm chí còn có thể khiêu khích anh ta một cách kiêu ngạo như vậy. Ngô Quán Quân nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần cũng không đoán ra được, hơn nữa Bối Ni luôn đối xử rất tốt với anh ta, thế nên trong lòng Ngô Quán Quân luôn tự nhủ: Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, không chừng người ta đang "lạt mềm buộc chặt" đây. Thế nên anh ta cùng Bối Ni tốt hơn. Người đàn ông nheo nheo mắt, ánh mắt đảo quanh người Diệp Phù Dư một lượt, cuối cùng nở một nụ cười: "Tiểu Diệp, tới đây a. Vào ngồi đi." Vu Lam kéo kéo ống tay áo Diệp Phù Dư, người sau nhẹ nhàng cầm lấy tay người trước, khóe miệng khẽ giật: "Nếu không có chuyện gì quan trọng, đạo diễn không ngại đứng ở đây giải thích cho rõ đi." "Ôi, đừng lo lắng. Thực ra cũng không phải chuyện tốt lành gì, là Bối Ni muốn tâm sự với cô. Hơn nữa đứng ở cửa là cái bộ dạng gì nữa a." Diệp Phù Dư hạ mi, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc ở phía sau, quay đầu theo bản năng liền nhìn thấy Bối Ni đang đi về phía mình, một bàn tay đã giơ cao lên hướng trên mặt mình mà tới. Vu Lam trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh này, gấp đến độ thiếu chút nữa là tung cái đuôi ra. Diệp Phù Dư nhíu mày, thấy cái tát sắp giáng xuống mặt mình, trong đôi mắt đen kịt của cô chợt lóe lên một tia sáng đỏ sậm. Dưới cái nhìn của sáu con mắt, Bối Ni trượt chân, lòng bàn tay đổi hướng, pia một cái vỗ vào mặt chính mình. Vu Lam kích động mở miệng: "Xinh đẹp!" Ngô Quán Quân: "..." Anh ta bị mù sao?
Chương 27: Đây không phải là mơ mộng hão huyền sao? Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 28: Vừa rồi tôi đang thảo luận với một con thỏ tinh. Bấm để xem Purine edit! Diệp Phù Dư và Vu Lam nhìn thấy dáng vẻ "ngoan ngoãn" của Ngô Quán Quân liền cảm thấy vô cùng vừa ý. Vẻ mặt hai người lười biếng thả lỏng từ từ rời khỏi phòng của Ngô Quán Quân. Ngay khi bước ra khỏi phòng, Vu Lam không không chế được biểu cảm của mình, ôm lấy cánh tay của Diệp Phù Dư mà hét lên: "Oa a a chị Dư thật là đẹp trai nha! Thật là không uổng công em lớn tuổi hơn nhưng vẫn gọi chị một tiếng chị mà." Diệp Phù Dư: "Cảm ơn lời khen, nhưng chị có dự cảm không tốt lắm." Vừa nói xong một câu, Vu Lam chớp chớp mắt, đang định hỏi lại dự cảm thế nào mà không tốt thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Phù Dư vang lên. Hai con yêu tinh: "..." Cái này có chút xấu hổ. Diệp Phù Dư vỗ vỗ cánh tay con thỏ tinh ý bảo đối phương nhanh thả tay mình ra, sau đó lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một số điện thoại lạ. Diệp Phù Dư dám chắc chắn rằng số điện thoài này cô chưa từng nhìn thấy. Tuy nhiên, cô vẫn bấm nghe. Từ bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp không hề có cảm tình giống như người máy: "Cô Diệp Phù Dư, Chi cục quản lý yêu tinh ở thành phố W đã kiểm tra đo lường thấy dao động bất thường của cô. Xin hỏi cô vừa làm gì vậy?" Diệp Phù Dư: "..." Cô biết rồi! Vu Lam cũng nghe thấy âm thanh từ trong điện thoại truyền đến, khóe miệng giật giật hai cái, nhìn Diệp Phù Dư đang ngẩn người đối diện nói: "Sao mà cục quản lý yêu tinh không chỗ nào vắng mắt? Giống như ruồi bọ." Diệp Phù Dư phải thừa nhận rằng mặc dù phép ẩn dụ của Yu Lan không mấy dễ nghe, nhưng lại miêu tả cực kỳ hợp lý. Cô giật giật khóe miệng, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Vừa rồi tôi đang thảo luận với một con thỏ tinh." Ở bên kia, nhân viên công tác của Cục quản lý yêu tinh mặt không đổi sắc nhìn màn hình chiếu video Bối Ni liên tục ngã xuống đồng thời còn tự tát mặt mình, trầm mặc hai giây rồi hỏi: "Thật sao?" Đương nhiên Diệp Phù Dư không thể thừa nhận sự thật. Bị Cục quản lý yêu tính bắt được cô dùng năng lực yêu quái để đối phó người thường, nhẹ thì sẽ bị phạt tiền, còn nặng thì hủy tu vi đuổi về núi sâu rừng già, cái nào cũng không phải là lựa chọn tốt. Diệp Phù Dư không thể chỉ vì một Bối Ni mà chủ động chấp nhận hình phạt như thế. Khóe miệng cong lên một vòng cung hoàn mỹ, ngọt ngào nói: "Đương nhiên." Nhân viên công tác: ".. Được rồi, tôi hiểu rồi. Thật xin lỗi đã làm phiền bạn, chúc bạn một cuộc sống vui vẻ." "Được rồi, tôi cũng chúc anh thăng tiến trong công việc nha." Sau khi cúp máy, nhân viên công tác xoa vành tai hơi đỏ của mình, cắt bỏ theo dõi. Đột nhiên, một cái đầu lông xù đi tới bên cạnh anh ta thăm dò: "Cùng nói chuyện với nữ thần cảm giác thế nào?" "Không tệ lắm, chỉ là có chút khẩn trương." "Tôi cũng đoán được. Nhưng anh thế mà thích một con tiểu hồ ly hoang dã, thật là khiến người ta bất ngờ nha." Người nọ vẫn trầm mặc không nói lời nào. Bên kia, Vu Lam trơ mắt nhìn cô gái nhỏ vui vẻ ấn tắt cuộc gọi, nhất thời ánh mắt có chút mờ mịt: "Chuyện này xong rồi sao?" Diệp Phù Dư vô tội chớp mắt: "Xong rồi." "Vì cái gì mà hồ ly tinh các người tùy tiện lừa mọi người là có thể thành công? Lần trước em khóc cho đỏ mắt cả nửa ngày trời cũng không thấy người của Cục quản lý yêu tinh khai ân với em!" Vẻ mặt Vu Lam có chút không thể tin được. Nghe vậy, Diệp Phù Dư mỉm cười với cô ấy, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô nhìn qua trông đặc biệt khoe khoang, sau đó lại nói ra một câu khiến Vu Lam nghe có phần quen tai: "Cũng không phải là em không biết, tiểu hồ ly đáng yêu giống như chị rất khó có yêu tinh nào không thích." Vu Lam: "..." Quả nhiên là rất khó có người đàn ông nào không thích nhỉ. Là một con thỏ tinh, cô tức!
Chương 29: Tự tôi đánh chính mình? Bấm để xem Purine edit! Bối Ni hôn mê trong khách sạn suốt hai ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của người đại diện nhà mình. Khi người đại diện thấy cô ta mở mắt ra, trái tim treo trên cao suốt hai ngày nay cuối cùng cũng được hạ xuống chỗ vốn có. Anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi." Bối Ni vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm. Cô ta cau mày, cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước đó. Hình như cô ta bảo Ngô Quán Quân gọi Diệp Phù Dư vào phòng, bởi vì trên mạng tuôn ra chuyện cô ta và Ngô Quán Quân ở quán bar không kìm lòng được mà làm chút chuyện. Bối Ni cảm thấy chuyện này là do Diệp Phù Dư tung ra, nếu không thì làm sao có thể vừa vặn chụp lén tốt thế. Quả thực Diệp Phù Dư đã đến phòng rồi, nhưng sau đó thì sao? Hình như là cô ta đã tự đánh mình? Tôi tự đánh mình? Bối Ni đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đại diện đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp, đối phương giật giật môi, giọng điệu không rõ hỏi: "Vừa nhớ đến cô làm cái gì à? Nhìn xem cô tự đánh bản thân đến bộ dạng gì rồi." Khoảnh khắc giọng nói kia hạ xuống, Bối Ni không chút do dự, bật người dậy lấy điện thoại ra mở camera rồi bật camera trước. Tuy nhiên khi cô ta nhìn thấy mặt mình đã choáng váng ngay lập tức. Mặt cô ta sưng phù đến mức nhìn không ra hình dạng gì, hai bên má còn lưu lại dấu bàn tay rõ ràng. Nhìn qua dường như chẳng khác gì cái đầu heo. Bối Ni: ".. Tôi làm sao mà lại trở nên như thế này?" Người đại diện nghe đến đây thì trợn mắt xem thường: "Cái này phải hỏi cô nha. Dù sao lúc đạo diễn Ngô gọi tôi đến thì đã thấy cô biến thành như vậy, còn nói là cô tự tát chính mình." Mặc dù trước khi ngất đi ký ức rất rõ ràng, Bối Ni cũng nhớ rõ bản thân lúc ấy ngã sấp xuống, nhưng làm sao cô ta có thể tự tát mình nhiều lần như vậy chứ? Đây chắc chắn là do yêu nữ Diệp Phù Dư giở trò yêu quái sau lưng! Bối Ni nghiến răng hung hãn, sắc mặt gần như dữ tợn, trong ánh mặt kia bùng lên sự thù hận mãnh liệt khiến người đại diện hết hồn. Người đại diện mở miệng có vẻ định nói gì đó lại bị Bối Ni đánh gãy: "Ngô Quán Quân đâu?" Người đại diện không ngờ Bối Ni sẽ di dời nói sang chuyện khác nhanh như vậy, nên lập tức chưa phản ứng lại được. Mã người phụ nữ nhìn bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch của anh ta, lông mày nhíu chặt hơn: "Anh nhìn tôi như thế làm gì? Những người khác đâu?" Nghe vậy, người đại diện nhếch vội vàng cười mỉa hai tiếng, lặng lẽ nhét điện thoại vào túi áo trong: "Cô vừa mới tỉnh lại thì tìm đạo diễn Ngô làm gì? Mấy ngày nay cô bị thương hôn mê, đoàn phim đều nghỉ rồi." "Anh ta chưa từng đến xem tôi sao?" Bối Ni trầm giọng hỏi, một ý nghĩ sâu xa chợt lóe lên trong đầu, vẻ mặt lại trở nên dữ tợn: "Anh ta không phải lại đi tìm đồ tiểu tiện nhân Diệp Phù Dư kia chứ?" "Ai ôi tổ tông ơi, cô đang nói cái gì vậy. Tính cách của đạo diễn Ngô không phải cô không biết, chuyện này với cô Diệp Phù Dư có liên quan gì chứ." Mặc dù anh ta là người đại diện của Bối Ni, nhưng nói thật thì đôi khi anh ta thực sự không quen với hành vi của Bối Ni lắm. Nhưng không còn cách nào khác, Bối Ni là được cấp cao của công ty đặc biệt dặn dò phải chăm sóc chu đáo, cho dù là anh ta thương tiếc cho Diệp Phù Dư vô tội bị liên lụy, nhưng cũng không thể ngăn cản Bối Ni làm bất cứ điều gì. Người đại diện không ngờ rằng bản thân chỉ là nói ra sự thật nhưng lại khiến Bối Ni bỗng dưng phát điên. Người phụ nữ bỗng đứng dậy cầm lấy cái gối phía sau, hung dữ nện lên người anh ta, một đôi mắt đỏ bừng tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm anh ta: "Cút ngay cho tôi!" Người đại diện bị đánh nhảy dựng, thực sự không muốn để ý người phụ nữ điên này nữa, vội vàng xoay người, thở dài rồi rời đi. Được phân một người nghệ sĩ như này, thật là nghiệp chướng nha.