Ngôn Tình [Dịch] Anh Trai Tốt Quá Phải Làm Sao Đây? - Thập Lục Nguyệt Tây Qua

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi IrisRuan, 24 Tháng sáu 2020.

  1. IrisRuan

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Người chống lưng cho em ấy chính là tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Trạch sờ sờ cằm, giọng điệu thản nhiên chậm rãi vang lên, "Tới chơi một ván nào, một ván quyết định thắng thua. Tôi thắng, cô ấy phải đi với tôi. Thế nào, Hoắc tổng?"

    Một tiếng Hoắc tổng kia, giọng điệu hơi cao lên, mang theo vẻ khiêu khích.

    Mạc Trạch không nói nếu hắn thua sẽ thế nào, giống như là hắn căn bản sẽ không thua.

    Khóe môi hắn nhếch lên ý cười nhẹ nhàng, đôi mắt đắc ý như chiến thắng nhất định thuộc về hắn

    Hoắc Vũ nghe vậy, trong lòng đầy sự bất an.

    Theo như ý của Mạc Trạch, đánh một ván lớn chính là lấy cô đây làm tiền đặt cược?

    Xuất thân của Hoắc Dữ Sâm và Mạc Trạch không giống nhau, Mạc Trạch chỉ là con riêng Mạc gia.

    Hắn là kết quả một đêm xuân phong của ông Mạc và người phụ nữ bên ngoài.

    Hoắc Vũ còn nhớ rõ, Mạc Trạch đến năm mười tám tuổi mưới được đón về Mạc gia, còn trước mười lăm tuổi, hắn vẫn luôn lưu lạc đầu đường.

    Mẹ hắn cũng không quan tâm hắn sống hay chết. Vì sinh tồn, hắn phải đi khuân gạch, rửa chen bát, nhân viên thu ngân, cuộc sống khổ sở cùng cực thế nào hắn đều từng trải qua. Có một đoạn thời gian dài, hắn sống trong cảnh tưởng chừng sẽ chết đi vì đói.

    Cũng trong khoảng thời gian này mà hắn đã nhìn thấu lòng người, luyện thanh bộ dáng điềm tinh trước mọi việc.

    Năm hắn mười lăm tuổi, do Mạc lão gia lên tiếng, Mạc Sầm Phong mới đón hắn trở về Mạc gia. Nhưng sau khi Mạc Trạch đến Mạc gia, với thân phận con riêng thì hắn cũng sống không tốt.

    Lớn hơn hắn còn có hai người anh trai cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn hắn thì có một đứa em gái nhỏ.

    Trừ hắn ra, ba người còn lại đều là do vợ Mạc Sầm Phong sinh ra.

    Không khó tưởng tượng, hắn ở Mạc gia đã chịu sự xa lanh như thế nào.

    Nhưng hiện tại hắn đã 25 tuổi, một nửa tập đoàn tài chinh Mạc thị đều đã rơi vào tay hắn, mà nửa cái còn lại, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nắm trong lòng bàn tay. Bởi vậy có thể thấy được năng lực của hắn không hề tầm thường.

    Mà Hoắc Vũ nhớ rất rõ ràng, Mạc Trạch phất lên từ từ sòng bạc ở Las Vegas.

    Quá trình cụ thể thì cô không thể nào biết được, bởi vì trong truyện cũng không miêu tả cụ thể chuyện này.

    Dù gì nội dung chính của truyện là chuyện tinh cảm của nam nữ chinh, chứ không phải quá trình làm giàu của Mạc Trạch.

    Thời điểm Mạc Trạch gặp được Hoắc Dư Khanh, giá trị con người hắn đã trở nên xa xỉ. Tính theo thời gian, lúc này Mạc Trạch còn chưa gặp gỡ Hoắc Dư Khanh, đại khái còn khoảng thời gian nửa năm, bọn họ mới gặp nhau.

    Sau khi hai người gặp mặt, Mạc Trạch chi rất nhiều tiền cho Hoắc Dư Khanh, mà khi đó, quá khư của hắn đã sớm chôn vùi trong cát, cho dù là những người biết hết mọi chuyện cũng không dám tùy tiện nhắc đến quá khứ nghèo túng của hắn.

    Việc Mạc Trạch trở nên giàu có, đối với ai mà nói cũng đều là bí ẩn

    Tại phòng này, đoán chừng trừ Hoắc Vũ ra không có người thứ hai biết được.

    Cô thậm chí còn biết, năng lực của Mạc Trạch đã đạt đỉnh cao.

    Ngay cả khi có camera giam sát cũng sẽ không có ai có thể phát hiện ra thủ đoạn nhỏ của hắn.

    Hắn đúng thật là được ông trời phù hộ, sau một đêm đã trở mình, thắng được số tiền lớn, hơn nữa bởi vì vậy mà hắn ta đã lọt vào mắt xanh của ông chủ sòng bạc lớn nhất Las Vegas và được đánh giá rất cao. Không mất nhiều thời gian để cả hai thành lập một liên minh kinh doanh và đứng trên cùng một chiến tuyến.

    Ông chủ sòng bạc ở Las Vegas kia, chính là vị Bá Nhạc trong đời Mạc Trạch, ông ta đã giúp không ít để hắn có thể đứng vững ở Mạc gia như hôm nay.

    Mạc Trạch nếu đã đưa ra đề nghị chơi ván bài này, ắt hẳn đã sớm có tính toán trong lòng.

    Vậy.. Hoắc Dữ Sâm sẽ chấp nhận đề nghị này của hắn sao?

    Nàng theo bản năng mà đem ánh mắt chuyển sang anh trai cô. Hoắc Dữ Sâm lúc này đang thưởng thức ly rượu trong tay, vụn ly thủy tinh lúc nãy đã được người phục vụ sạch sẽ từ lâu.

    Nghe được câu hỏi này của Mạc Trạch, hắn hơi ngước mắt, đáy mắt anh thâm thúy, là một mảnh sâu không lường được.

    Một lát sau, anh mới cong môi cười một cái, "Chỉ sợ không được."

    Mạc Trạch buông tay xuống, cười đến vẻ mặt vô lại, "Đừng như vậy mà, Hoắc tổng. Theo tôi thấy, trên thế giới này bất luận là cái gì, đều có giá trị rõ ràng. Giống như anh, cũng giống như tôi, lại giống như, cô gái xinh đẹp này. Không chiếm được, chỉ có thể trách không đủ năng lực. Như vậy đi, phần thưởng thắng cuộc đều do anh quyết định, cao thế nào tôi cũng theo, tôi đây tuyệt đối sẽ không rút lời. Hoắc tổng, ngài thấy được không?" Đến cuối cùng, Mạc Trạch đều dùng kính ngữ mang theo ý trào phúng để xưng hô.

    Câu cuối cùng của hắn chính là muốn Hoắc Dữ Sâm biết khó mà lui.

    Đầu ngón tay thon dài của Hoắc Dữ Sâm tùy ý quét một vòng lên thanh ly rượu, sau đó mới nhàn nhạt nói, "Đầu tiên, cô ấy không phải một món đồ. Tiếp theo, cho dù tôi đồng ý đánh cược thì sô tiền không phải cậu nói trả nổi là trả." Nói tới đây, Hoắc Dữ Sâm dừng một chút, sau đó mới ẩn ẩn cười mà nói, "Giá trị con người Mạc Tổng bất quá chỉ có 2 tỷ, hửm?"

    Một tiếng hửm kia, âm cuối tê tê dại dại, tuy là dễ nghe, nhưng lại làm thần sắc Mạc Trạch lập tức trắng bệt.

    Hắn phấn đấu suốt mười năm mới được như hiện tại.

    Giá trị con người này của hắn, đủ để cho phần lớn người trên thế giới này phải ngước nhìn, nhưng ở trước mặt Hoắc Dữ Sâm, hắn lại không là cái gì.

    Mạc Trạch tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hắn hít sâu vài cái mới miễn cưỡng áp xuống được lửa giận trong lòng.

    Hắn dùng nắm tay chống cằm, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm, "Tiền đặt cược nhiều ít, Hoắc tổng cứ nói một con số. Mặc kệ lớn bao nhiêu, ngươi dù sao cũng phải cho tôi mục tiêu để phấn đấu chứ."

    Hoắc Dữ Sâm cong cong môi, thanh âm không vang, lại cực kì mạnh mẽ: "Người chống lưng cho em ấy chính là tôi."

    Những lời này của Hoắc Dữ Sâm rất có trọng lượng.

    Như hòn đá rơi vào mặt hồ, tạo ra một mảnh bọt nước.

    Qua đó cũng đã thể hiện rõ ràng thái độ của anh. Hoắc Dữ sâm sẽ dùng toàn lưc của mình để che chở cho cô gái nhỏ này. Trừ phi có một ngày, thế lực của Mạc Trạch có thể vượt qua anh, bằng không Mạc Trạch vĩnh viễn đều không thể động đến Hoắc Vũ.

    Mạc Trạch theo bản năng nghiến răng, trong lòng tràn đầy lửa giận. Hoắc Dữ Sâm là cố ý giằng co với hắn đúng không?

    Hiện tại mọi chuyện đã không còn liên quan đến những người khác. Mà là cuộc chiến giữa hắn cùng Hoắc Dữ Sâm.

    Mạc Trạch hơi ngả thân mình về phía sau, khôi phục lại bộ dáng tùy hứng lúc ban đầu.

    Hắn không phải không tức giận, chỉ là hắn đều đang ghi thù trong lòng, sau này sẽ thanh toán một lần với Hoắc Dữ Sâm.

    Mấy năm nay hắn lăn lộn ngoài xã hội cũng đã học được cách nhẫn nhịn, cũng hiểu được thế nào là chờ đợi cơ hội một phát chí mạng.

    Manh động nhất thời không có ý nghĩa gì, lúc này trực tiếp trở mặt với Hoắc Dữ Sâm không phải là nước đi sáng suốt.

    Chỉ cần trong nháy mắt, trên mặt hắn không còn vẻ tức giận.

    Mạc Trạch tùy ý xua tay, "Được thôi được thôi, nếu anh đã coi trọng cô ấy như vậy, trước tiên sẽ không lấy cô ấy đặt cược. Chúng ta tùy tiện chơi một ván, xem thử vận may?"

    Đôi mắt Hoắc Dữ Sâm trầm tĩnh, anh không nói gì, nhìn dáng vẻ Mạc Trạch chắc hôm nay là quyết tâm muốn thắng anh một ván, được rồi vậy anh sẽ từ từ dập tắt khí thế của hắn.

    Mạc Trạch cười đến vẻ mặt thoải mái, "Nếu tôi thắng, mảnh đất ở phía Đông anh phải nhường lại cho tôi. Nếu thua, tôi kêu anh một tiếng ba, thế nào?"

    Hoắc Vũ không biết mảnh đất phía đông mà Mạc Trạch nói là thế nào, có điều có thể làm Mạc Trạch mở miệng đòi hỏi nhất định không phải là thứ nhỏ nhặt.

    Máy sưởi làm không khí trong phòng có chút nóng, Hoắc Dữ Sâm thong thả ung dung mà mở hai nút ở cổ tay áo, sau đó vén lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực.

    Tuy rằng nhìn thái độ Hoắc Dữ Sâm vẫn bình thản, nhưng Hoắc Vũ cảm thấy trận này đánh cược này nếu không có ngoài ý muốn, nhất định là Mạc Trạch thắng.

    Năng lực trời sinh của hắn không có gì phải nghi ngờ.

    Nghĩ như vậy Hoắc Vũ có chút lo lắng, cô cũng không biết là đầu óc mình bị gì, nhất thời nhiệt huyết dâng lên không hề nghĩ ngợi mà nói, "Anh muốn thắng anh tôi, thắng tôi trước rồi nói."

    Hoắc Vũ vừa những lời này ra, trong phòng có không ít người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

    Vừa dứt lời, ngay cả Hoắc Vũ cũng cảm thấy bất ngờ với chính mình, không biết phải làm sao.

    Cô sao lại xúc động mà nói ra câu này vậy chứ!

    Cho dù đời trước vận may của cô thật tốt, mỗi lần có hoạt động rút thăm trúng thưởng, cô đều có thể may mắn trúng giải, nhưng vận may đó của cô ở trước mặt cao thủ là hắn đây, có lẽ cũng không không là gì đi?

    Nhưng lời nói đều đã nói ra..

    Hiện tại còn có thể không biết xấu hổ mà thu hồi sao?

    Hoắc Dữ Sâm giơ tay lên xoa mi tâm, có chút ngoài ý muốn.

    Hắn mở miệng nhưng còn chưa kịp nói gì, Mạc Trạch cũng đã phá cười ha ha, "Được nha, tôi chơi cùng em một ván."

    Mạc Trạch thế mà không để ý hai tiếng "anh tôi" mà Hoắc Vũ vừa nói ra.

    Năm nay người ta không phải đều thích chơi mấy trò tình thú sao?

    Đừng nói là gọi anh, còn có cha nuôi, hắn đã sớm nghe qua không ít lần.

    Hoắc Vũ nhấp nhấp môi, nuốt một ngụm nước miếng.

    Cô theo bản năng mà nhìn thoáng qua Hoắc Dữ Sâm.

    Hoắc Dữ Sâm thấy dáng vẻ cô nhóc đang lo lắng bất an, thế nhưng lại mĩm cười.

    Anh cười lên rất đẹp, khóe môi hơi giơ lên, đáy mắt như là có một dãy sao trời chiếu sáng, "Cứ thoải mái, thắng thua không sao cả."

    Nếu Hoắc Dữ Sâm đã nói như vậy, Hoắc Vũ cũng không còn lo lắng gì.

    Dù sao cô thắng hay thua cũng không quan trọng.

    Nếu như thua, Hoắc Dữ Sâm vẫn sẽ cùng Mạc Trạch chơi một ván.

    Thôi thì vậy, cứ tùy tiện chơi thôi.

    Dù sao kết cục cuối cùng cũng là thua, Hoắc Vũ dứt khoát hoàn toàn thả lỏng tinh thần.

    Những người khác cũng không có suy nghĩ muốn tham gia vào, đều ở một bên nhìn, cho nên lúc này liền biến thành Hoắc Vũ cùng Mạc Trạch một đấu một.

    Bởi vì là một đấu một, nên thật ra không cần chú ý gì, mỗi người trực tiếp chọn năm lá bài, cuối cùng mở toàn bộ ra, bài ai lớn hơn thì người đó thắng.

    Để công bằng, bọn họ không ai chia bài, bày tất cả lá bài lên mặt bàn, tự Hoắc Vũ và Mạc Trạch chọn rút.

    Lúc chọn lá đầu tiên, Mạc Trạch cười nói ưu tiên phái nữ, nhường Hoắc Vũ chọn lựa.

    Hoắc Vũ trước kia chưa từng chơi qua trò này, lúc này cô chính là một tay gà mờ đích thực.

    Chỉ là trước kia cô trà trộn vào giới giải trí, xem qua rất nhiều lão đại chơi bài, cho nên cô vẫn là biết cái nào là bài lớn bài nhỏ.

    Đều đến giờ phút này, tiếp tục ngượng ngùng lo lắng cũng không phải phong cách của cô.

    Cho nên cô thực dứt khoát mà rút một lá bài đầu tiên cho mình.

    Lá bài đầu tiên không cần mở trước mặt mọi người. Hoắc Vũ sau khi rút xong, tự mình cẩn thận mà nhìn thoáng qua.

    Cô chỉ mở ra xem một góc nho nhỏ của lá bài, hơn nữa còn xem rất nhanh.

    Vừa nhìn thấy, cô liền dứt khoác đem bài khép lại, không cho người khác có cơ hội nhìn lén.

    Nhìn bộ dáng như lâm trận với kẻ địch của cô, Mạc Trạch cười khẽ ra tiếng, "Em gái nhỏ, đừng căng thẳng như vậy nha, chúng ta tùy tiện chơi thôi."

    Tuy nói Hoắc Vũ đã đoán được cuối cùng khả năng cao là mình sẽ thua, nhưng là cô vẫn là muốn nỗ lực một phen.

    Có lẽ, thần may mắn sẽ phù hộ cho cô thì sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2021
  2. IrisRuan

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Hoắc Vũ chọn xong, liền đến phiên Mạc Trạch.

    Hắn không cần suy nghĩ mà tùy tiện chọn một lá bài, sau đó liếc mắt xem rồi khép bài lại.

    Mạc Trạch là một cao thủ trong trò này, Hoắc Vũ biết hắn tuyệt đối không tùy ý như vẻ ngoài mà hắn biểu hiện ra. Nhưng cô cũng không kiềm chế được mà nhìn hắn vài lần.

    Thấy ánh mắt ngầm đánh giá của Hoắc Vũ, Mạc Trạch thậm chí còn đùa giỡn nháy mắt với cô.

    Ánh mắt hắn đào hoa phong tình, thêm bộ dáng khôi ngô tuấn tú cũng đủ khiến bao người say mê.

    Nhưng Hoắc Vũ chỉ làm bộ làm như không thấy.

    Nếu như không quan sát được gì từ vẻ mặt hắn, cô vdứt khoát không nhìn nữa.

    Lần chọn thứ nhất đã xong, lần thứ hai cũng bắt đầu.

    Trừ lá đầu tiên có thể cất lại chính mình xem trước, bốn lá sau đều phải mở ra trước mặt mọi người.

    Đôi mắt Hoắc Vũ quét qua một vòng, sau đó chọn lấy lá bài thứ hai.

    Trong lần thứ hai này cô chọn trúng lá J bích.

    So với thái độ hết sức nghiêm túc của Hoăc Vũ, Mạc Trạch trông có vẻ vô cùng thoải mái, bài hắn chọn là lá Q cơ.

    Tiến độ trò này rất nhanh.

    Ngay sau đó chính là lượt thứ ba.

    Trong mắt Hoắc Vũ những lá bài này không có gì là khác nhau.

    Mặt trên đều là cùng màu, cùng hoa văn. Cho dù có nhìn kĩ bao lâu cũng không nhìn ra được cái gì. Cho nên đến cuối cùng cô nhắm mắt chọn bừa một lá.

    Lượt thứ ba, cô bắt được 10 bích, mà Mạc Trạch lại là J cơ.

    Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Hoắc Vũ, Mạc Trạch mấp máy môi, búng tay một cái với nhân viên phục vụ.

    Sau khi người phục vụ này đến hỏi cần gì, Mạc Trạch cười đưa cằm nhếch về hướng Hoắc Vũ, "Lấy cho cô gái nhỏ này một ly nước trái cây."

    Hoắc Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, trực tiếp từ chối, "Cảm ơn, có điều tôi cũng không cần."

    Hoắc Vũ cho rằng chính mình trừng mắt để uy hiếp người khác, nhưng trên thực tế, động tác của cô trong mắt hắn không hề có lực uy hiếp, ngược lại mang theo một chút đáng yêu, ngây thơ.

    Tâm trạng Mạc Trạch vô cùng vui vẻ, cười ra tiếng, "Cô bé, thoải mái đi, chỉ là trò chơi thôi mà. Nhìn em như vậy, tôi cũng không đành lòng thắng em mất."

    Hoắc Vũ: .

    Trong miệng nói không đành lòng, trên mặt không phải là bộ dáng nhất định phải thắng sao?

    Hoắc Vũ tầm mắt rủ xuống, bày ra bộ mặt cự tuyệt cùng loại người này nói chuyện.

    Mạc Trạch sờ sờ cằm, cảm thấy vô cùng hứng thú với cô gái trước mặt.

    Đến lượt thứ tư, Hoắc Vũ nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu.

    Cô vừa định giơ tay ra, nhưng lúc này có một bàn tay ấm áp chạm đến ngón tay cô. Một luồng nhiệt truyền đến cả bàn tay.

    Nàng theo bản năng mà quay đầu nhìn lại.

    Hoắc Dữ Sâm lúc này đang ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô quay đầu, anh vỗ vỗ bàn tay cô, như đang trấn an, "Đây chỉ là trò chơi. Thắng thua cũng không quan trọng."

    Thì ra cả Hoắc Dữ Sâm cũng phát hiện ra cô rất căng thẳng.

    Nhưng làm sao bây giờ, tuy rằng cô vừa cảm thấy mình gặp phải Mạc Trạch nhất định sẽ thua, nhưng lại vừa hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện trên người mình.

    Hiện tại cô chính là cảm thấy mâu thuẫn như vậy. Nhưng cô thực ra là muốn thắng. Cô muốn giúp Hoắc Dữ Sâm.

    Hoắc Vũ ừ một tiếng, sau đó mới rút lá bài kế tiếp.

    Lá thứ tư của cô chính là Q bích, mà Mạc Trạch chính là 10 cơ. Cả ba lá của ba lần rút gần nhất, cả hai đều có 10, J, Q.

    Có điều Hoắc Vũ toàn lá lá bích, mà Mạc Trạch thì toan là lá cơ.

    Nhưng trong trò chơi này, bích lớn hơn cơ.

    Nói cách khác, trước mắt khả năng thắng của Hoắc Vũ cao hơn so với Mạc Trạch.

    Nhưng chưa đến cuối cùng, cũng chưa biết bài ai lớn hơn.

    Giờ khắc này, lá cuối cùng và lá đầu tiên lại trở nên vô cùng quan trọng.

    Đến khi vòng thứ tư qua đi, vẻ mặt ung dung của Mạc Trạch mới có một chút biến hóa.

    Mặc dù giờ phút này hắn vẫn cười, nhưng chỉ có chính hắn biết, vẻ tươi cười đã không còn nhẹ nhang như ban đầu.

    Bài này đối mặt hắn bất lợi.

    Hắn nhận ra rõ ràng được điều này.

    Nhưng làm sao hắn có thể sẽ bại bởi cô?

    Hắn đã đạt đến trình độ lão luyện, sao có thể thua dưới tay một kẻ gà mờ như cô?

    Này sao ó thể?

    Thể loại bài này, hắn từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc.

    Hắn khi còn nhỏ mua không nổi điện thoại, không thể lên mạng, cũng không đi tiệm net, ktv, cờ bạc chỉ là thú vui lúc rảnh rỗi hắn thường cùng vài đứa bạn chơi thôi.

    Loại bài này rất thịnh hành. Khi đó bọn họ cũng không chơi ăn tiền, chỉ đơn thuần coi như trò chơi giải trí.

    Hắn từ nhỏ đã có lòng háo thắng, dù là những trò chơi nhỏ cùng đám bạn, hắn cũng muốn thắng cho bằng được.

    Cũng chính bắt đầu từ lúc đó, hắn bắt đầu học được cách động tay động chân trên những lá bài.

    Mạc Trạch híp mắt, nhìn trên bàn có sáu lá bài đang mở.

    Cuối cùng hắn chọn một một lá quan trọng nhất.

    Hoắc Vũ vốn dĩ không biết Mạc Trạch đã hoàn toàn không thư thái như vẻ ngoài.

    Sau khi được Hoắc Dữ Sâm trấn an, cô cũng thả lỏng được một chút.

    Dù sao chỉ còn một lá cuối cùng, liền mặc cho số phận đi.

    Nghĩ như vậy, cô vẫn như những lần trước, nhắm mắt lại tùy tiện chọn.

    Cô vẫn luôn tin tưởng thế gian sẽ có kỳ tích tồn tại.

    Chỉ cần trong lòng có niềm tin, có lẽ, kỳ tích liền sẽ thực sự xuất hiện trước mắt cô?

    Chọn xong, cô đem lá bài để thật mạnh xuống bàn.

    Nàng chính mình còn chưa kịp mở mắt xem, xung quanh đã có tiếng xuýt xoa.

    Ay? Cô thật ra đã rút trúng lá gì?

    Hoắc Vũ lập tức tò mò mở mắt, sau đó bất ngờ phát hiện chính mình rút trúng lá mà minh mong muốn, K bích!

    10, J, Q, K bích, chỉ còn thiếu mỗi lá át chủ bài!

    Mà sau khi Mạc Trạch nhìn đến bài của Hoắc Vũ, sắc mặt đã không còn tốt.

    Lá cuối cùng của hắn, như thế nào lại không xuống tay được.

    Lúc này, Triệu Hạo như là đoán được điều gì, trên mặt mang theo nét cười mà thúc giục nói, "Mạc tổng như thế nào không rút? Là không dám sao?"

    Mạc Trạch hừ một tiếng, mở ra là lá 9 cơ.

    Đến bây giờ, năm lượt rút đã kết thúc.

    Tiếp theo chính là lộ ra lá át chủ bài kia.

    Mạc Trạch còn chưa động tay, Hoắc Vũ cũng đã thực dứt khoát mà lật ra lá át chủ bài!

    Đúng là A bích!

    Năm trương bài, đã toàn bộ mở trước mặt mọi người.

    Hoắc Vũ có trong tay 10, J, Q, K, A bích! Cũng chính là bài lớn nhất.

    Lúc này cô cảm giác mình như lọt vào sương mù dày đặt, cảm thấy mơ hồ không thể tin nổi.

    Cô ngàn lần không nghĩ tới, lúc này đây thần may mắn lại phù hộ cho mình.

    Bài lớn như vậy mà lại là bị cô nhắm mắt lại tùy tiện chọn trúng!

    Bất kể la sát chủ bài của Mạc Trạch là gì, so với Hoắc Vũ cũng không thắng nổi!

    Mạc Trạch vẫn chậm chạp không mở bài, Triệu Hạo thừa dịp không ai chú ý, nhanh tay mở ra bài của hắn.

    8 cơ!

    8, 9, 10, J, Q cơ! Cũng là bài lớn nhưng cũng không thể so lại với bên Hoắc Vũ.

    Cuối cùng chỉ có thể thấy bại!

    Hoắc Vũ vô cùng vui mừng, nàng vậy mà thật sự thắng! Nàng dựa vào vận may của mình, thắng được cao thủ là Mạc Trạch!

    Nghĩ tới đây, đôi mày cô hơi cong, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo cùng tự đắc.

    Sự kiêu ngạo tự đắc cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại mang theo vài phần đáng yêu.

    Hoắc Vũ nhịn không được nhìn về Hoắc Dữ Sâm khoe khoang, "Anh ơi, em thắng!"

    Hoắc Dữ Sâm nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, đáy mắt hiện lên ý cười.

    Hoắc Vũ trên mặt vui mừng như thế nào tàng đều không giấu được. Xem ra, đời trước cô vận may không ai sanh bằng, kéo dài tới cả đời này.

    Hy vọng vận may này của cô có thể kéo dài thật lâu.

    Hoắc Vũ bên này vui quên trời đất, Mạc Trạch bên kia lại là tình cảnh bi thảm.

    Hắn không nghĩ tới chính mình lần đầu tiên cũng là duy nhất bại trận, lại là bại dưới tay một cô nhóc không có tý kinh nghiệm nào.

    Mạc Trạch thua rồi, hắn cũng không có tâm trạng ngồi trong phòng bao tiếp, hắn đứng dậy cầm lấy áo khoác, hướng về Hoắc Vũ cười, "Cô gái nhỏ, chúng ta lần sau gặp lại nha." Nói xong, hắn không cùng những người khác chào hỏi, liền trực tiếp rời đi.

    Vừa rời khỏi, vẻ mặt tươi cười của Mạc Trạch lập tức liền biến mất, khuôn mặt hắn trầm xuống, nói vưới Khương Trí Ninh đang ở phía sau, "Theo dõi tình hình trong phòng bao đó."

    Khương Trí Ninh do dự vài giây, lúc sau mới có chút khó xử mà nói, "Trạch ca, căn phòng vừa rồi không có gắn thiết bị theo dõi."

    Mạc Trạch lúc này cũng phản ứng lại.

    Bị thua bởi một cô gái, làm đầu óc hắn cũng có chút hồ đồ. Phòng bao VIP tuyệt đối riêng tư, không có camera giam sát.

    Mạc Trạch dùng tay sờ cằm chính mình, lẩm bẩm hỏi, "Cậu cảm thấy, cô ấy có động tay chân trên lá bài không?"

    Khương Trí Ninh suy nghi một lát, mới cẩn thận mà trả lời, "Chắc là không có."

    Nhìn thế nào cũng thấy cô vừa rồi đều là tùy tiện chơi. Hơn nữa một người chưa từng chơi qua như cô sao có năng lực động tay chân trước mặt bọn hắn?

    Mạc Trạch nghe thấy câu trả lời này, cũng không có gì ngạc nhiên.

    Kỳ thật trong lòng hắn trong lòng hắn cũng biết, cô không có.

    Chẳng qua hắn vẫn muốn xác nhận từ người khác về điểm này.

    Nhưng đúng là cô không động tay chân, hắn mới cảm thấy không dám tin.

    Nếu là vận khí tốt thì phải may mắn bao nhiêu mới rút trúng bài như thế đây?

    Nếu chỉ là vận may thì còn tốt, nhưng nếu, không phải thì sao?

    Mạc Trạch cảm thấy, xem ra hắn cần phải đánh giá lại cô gái này.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...