Vào một buổi sáng như thường lệ, các đại thần vào cung thiết triều. Mọi lần thiết triều, không khí đã căng thẳng, giờ thêm một vị Mặc Vương ngồi bất động như pho tượng kia, các đại thần chả khác nào đội thêm một tảng tá lên người.
Nội dung chính của buổi triều hôm nay là xử tội hai viên quan tham ô ngân sách quốc gia và cống phẩm của ngoại quốc.
Tiền được trích ra giúp dân sửa nhà sau trận lũ, Thái úy ăn bớt, cho người chặn mọi nguồn tin từ dân.
Cống phẩm từ ngoại quốc, viên quan đi sứ trên đường về "tiện tay" lấy một ít về làm của riêng.
Nhưng, Mặc Vương đi đánh trận về, dọc đường nghe lê dân bá tính xôn xao, cấp tốc cho người đi điều tra. Vừa về đến triều, hắn nhận được kết quả, lập tức trình lên Hoàng thượng.
Hắn muốn thanh lí lão Thái úy đương triều lâu rồi, chỉ đợi thời cơ hôm nay thôi.
Còn nhớ, mới ngày đầu hắn nhận sắc phong, Thái úy cho rằng hắn có thể lợi dụng được, sai người trong đêm tới gặp hắn. Người này nói bao nhiêu, Mặc Vương vẫn cự tuyệt thẳng thừng.
Rồi thì Thái úy đích thân đến, cũng không thành.
Từ đó, Thái úy ra sức kéo hắn về phía mình, vẫn bất thành. Sau cùng, Mặc Vương trở thành một trong những người đối đầu với thế lực nhà Thái úy.
Hừ, tưởng ta sợ? Hiện giờ, Thái úy đại nhân sống hay chết, còn phải xem sắc mặt của bản vương.
Thái úy đại nhân cúi rạp đầu trước Long chầu. Ông không ngờ rằng, giây phút này một Thái úy đã làm mưa làm gió bao năm qua giờ lại bị lật đổ bởi một tiểu tử mới vào triều được mười năm.
Ông thật không cam tâm!
- Thái úy, khanh còn lời nào để nói không? - Hoàng thượng trên ngai vàng hỏi lại.
- Hồi Bệ hạ, là thần đã sai. Thần chỉ xin Bệ hạ tha cho gia quyến của thần, mọi việc đều là do thần gây ra, không liên quan đến..
- Thái úy đại nhân, chẳng lẽ gia quyến của ngài lại không dùng tới số ngân lượng tham ô đó?
Mặc Vương lên tiếng, Thái úy càng không thể biện bạch.
Vì sự thật, phủ Thái úy, ngay cả ông lão quản gia cũng được mặc y phục bằng lụa.
Mà tiền đâu ra để mua số lượng lớn lụa cho hạ nhân trong phủ mặc? Ngoài tiền tham ô, bổng lộc của Thái úy suy cho cùng vẫn chỉ đủ cho hạ nhân mặc đồ bằng vải thô.
Hơn nữa, phủ, đâu phải nơi ít người?
Và đấy mới là tiền chi cho vải may đồ của hạ nhân, với bổng lộc của Thái úy mà đủ hết các khoản khác mới là lạ!
Nói sao thì, hôm nay, cả nhà Thái úy với viên quan đi sứ kia, đều không thoát khỏi trị tội.
Thêm một điều nữa, Mặc Vương không hề nhân từ.
Còn Thái tử thì ngược lại. Viên quan đi sứ xén bớt cống phẩm thuộc công của Thái tử. Thái tử xin Hoàng thượng miễn tội chết cho gia quyến nhà viên quan kia, giáng làm thường dân, lệnh rời khỏi kinh thành.
Tin này được ban xuống cho toàn dân thiên hạ biết. Thế lực của Mặc Vương lẫn Thái tử tăng lên đáng kể.
Tiểu Lục đem tin về nói với Huyền Thủy Lưu, nhưng người không ở trong Tịch Dương cung nên phải chạy đi tìm.
Tam công chúa Yến quốc đang đi dạo cho đỡ chán. Nàng đâu có dại mà đi tìm người ta gây sự, nói tới tên Mặc Vương kia thì càng không. Đi dạo gặp bao nhiêu cái miệng bàn tán, nàng nhận ra rằng tên vương gia này quá tàn nhẫn.
Trị tội, một người cũng không tha.
Thế mà mấy tiểu thư công chúa bánh bèo vẫn mộng tưởng? Bó tay!
Có lẽ mấy bánh bèo nghĩ là chết trong tay mỹ nam, đời này không uổng?
Cơ mà theo nàng, chết vì trai là một cái chết khờ dại.
Vì đời còn bao nhiêu người đẹp, cần quái gì cắm đầu vào một tên tàn nhẫn hơn cả giặc Mỹ những năm kháng chiến?
Có tiếng đàn văng vẳng vào tai nàng công chúa ngốc. Huyền Thủy Lưu lắng tai nghe, là tiếng đàn tranh.
Ôi thiên địa ơi, là đàn tranh đó, nàng cực thích đàn tranh, dù nàng không biết đánh loại đàn này!
- "Ai đang đánh đàn thế nhỉ? Hình như bên này, qua xem thử phát!".
Huyền Thủy Lưu dùng tai tìm đường. Mấy cung nữ hay thái giám thấy người mặc y phục đỏ rực như tân nương, đồng loạt liếc mắt với ý khinh thường nàng. Nàng chẳng thèm chấp, cứ đi về hướng tiếng đàn.
Bỗng, một loạt cung nữ thái giám đồng thời quỳ xuống.
Cái gì thế? Tự dưng cúi đầu trước nàng là sao?
Huyền Thủy Lưu ngó ngang ngó dọc, chỉ có mình nàng đứng.
- Các ngươi.. Là..
- Tam công chúa đừng hiểu lầm, là kiệu của Mặc Vương sắp tới thôi.
Một thái giám "tốt bụng" nhắc nàng. Nàng ồ lên một tiếng, tí nữa làm nàng tưởng sắp mất mấy năm tuổi thọ rồi.
Tiểu Lục nói Mặc Vương đi tới đâu, người người quỳ rạp tới đó.
Thế là trừ người có đầu óc ngốc nghếch là nàng nhỉ?
Hừ, có thông minh nàng cũng không quỳ đấy, xem hắn làm gì được nàng!
Quỳ cha quỳ mẹ chứ không quỳ trước người không quan hệ, đặc biệt là cái tên Mặc Phi Khanh đó!
Thế là nàng vô tư tìm người đang đánh đàn tiếp. Lần mò thế nào, nàng tới trước một cánh cửa.
Nàng đang tính mở ra thì có tiếng vọng lại:
- Tham kiến Mặc Vương!
Như một phản xạ tự nhiên, nàng quay ra nhìn, thấy một kiệu tám người khiêng đang tới, đi đầu là thị vệ áo đen đeo bịt miệng chỉ hở hai con mắt.
Kiệu tám người khiêng?
Kiệu tám người khiêng?
A, nàng nhớ ra rồi! Trong phim cổ trang, kiệu tám người khiêng là dành cho Hoàng hậu dùng. Giờ ai đó đang ngồi kiệu tám người khiêng.. Ha ha ha, tên này có khi nào có vấn đề với giới tính? Hay là chứng tỏ mình sang chảnh đây?
Cơ mà bản cô nương thích tin vào vế trước hơn.
Thị vệ dẫn đầu tên Hắc Vũ, thấy một cô nương áo đỏ nhìn chằm chằm vào Vương gia nhà mình mà suy tư gì đó rồi mắt nháy lên ý cười, biết rõ đấy là ai.
- Vương gia, xem ra Tam công chúa vẫn còn rất khỏe.
Mặc Vương liếc mắt một cái, ý nghĩ vừa xẹt qua đầu hắn, cây sáo trúc trong ống tay áo lao vụt ra, hướng tới Huyền Thủy Lưu.
Huyền Thủy Lưu tính bỏ đi. Kĩ năng của một sát thủ nổi lên, nàng né người một góc bốn mươi lăm độ, chỉ kịp nhìn thấy vệt màu xanh vụt qua.
Trùng hợp, vệt xanh vụt qua, kéo theo khăn che mặt của nàng đi, nửa mặt bên trái của nàng hiện ra.
Nàng ngạc nhiên, mắt xẹt qua tìm thứ vừa vụt qua. Một cây sáo trúc cắm trên tường? Xem lỗ thủng mà cây sáo tạo ra không hề nhỏ, nàng tự hỏi đó có phải do thứ gọi là nội lực?
Xét theo phim cổ trang, thì là nội lực thâm hậu?
Thôi xong, mặt của nàng bị lộ rồi! Mau nhặt khăn che mặt!
Mặc Vương ngồi trong kiệu, toàn bộ hành động đều thu vào mắt.
Nghe nói Tam công chúa bị hạ độc trên mặt trái, thái y nói không chữa được. Sao giờ không thấy? Và cô ta vừa tránh được một chiêu của bản vương?
Huyền Thủy Lưu đeo khăn che mặt lại xong, nhớ ra việc Mặc Vương vừa tính ám sát nàng. Đùa chứ cái tên này, bản cô nương đã phóng hỏa đốt nhà hắn hay gì đâu? Giỏi lắm, tính gây sự chứ gì, được, lão nương cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Nói là làm, Huyền Thủy Lưu lấy nỏ trong túi đeo trên người, nỏ được nạp đạn sẵn, chỉ việc ngắm và bắn.
Đây là nỏ thần của nàng, do nàng và nhóm bạn trong Vô Tình Điện chế ra.
Sự thần kì chính là..
Mặc Vương thấy Tam công chúa đang giơ tay nhắm bắn hắn, chưa kịp điều khiển sáo trúc quay lại thì đạn từ nàng đã bay đến.
Huyền Thủy Lưu cười đắc chí. Xin lỗi nhé, tốc độ ngươi không bằng ta đâu!
Đạn từ nỏ thần bay đến và ghim vào mặt đất trước cửa kiệu. Huyền Thủy Lưu cười đếm từ một đến ba.
Hắc Vũ vừa rút kiếm ra thì đạn nổ.
Mặc Vương vẫn không nhanh bằng đám khí mà đạn phát ra.
Vị cô nương nào đấy ôm bụng cười chảy nước mắt.
Nỏ thần của An Dương Vương một phát bắn ra ngàn tên giết địch.
Nỏ thần của nàng một phát bắn ra khí thối ám "địch" đủ bảy ngày mới thôi, dẫu chỉ dính một chút khói.
Cho chừa nhé cái tột ám sát bản đại thần!
- Còn tiếp-