Đam Mỹ [Edit] Người Chế Tác Anime Tài Năng Nhất [Trọng Sinh] - Đàm Sơ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yuu2214, 2 Tháng mười 2020.

  1. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng như trước đây, thời điểm Mục Túc Tinh tỉnh dậy, Tần Thanh đã rời đi.

    Trên bàn lưu lại một chén cháo gạo trắng cùng hai đĩa rau xanh, phía dưới ly pha lê đè nặng một tờ giấy ghi chú, Mục Túc Tinh cầm nó lên nhìn nhìn, mặt trên nhắn cậu buổi sáng hôm nay sửa sang lại hành lý cho tốt, buổi chiều tan học Tần Thanh sẽ qua tới giúp cậu dọn về đi.

    Mục Túc Tinh đối với việc ở nơi nào không có ý kiến gì, hiện giờ cách thời gian tốt nghiệp chỉ còn một năm, dọn sớm dọn muộn đều phải muốn dọn ra ngoài, trước tiên dọn đi cũng tốt.

    Trên đường về trường học, theo thường lệ Mục Túc Tinh lựa chọn tàu điện ngầm.

    Khi đi qua màn hình tinh thể lỏng thật lớn hai bên thông đạo tàu điện ngầm trạm, Mục Túc Tinh còn cố ý dừng lại nhìn thoáng qua, dựa theo cách nói của người phụ trách bên kia trạm tàu điện ngầm, lại qua nửa tháng, hệ liệt anime ngắn < Hoàng Tử Bé > liền sẽ ở tất cả trạm tàu điện ngầm thành phố Tinh Ninh đồng loạt "Chiếu phim".

    Thừa dịp thời gian còn chưa tới trường học, ngồi trên tàu điện ngầm nhàn hạ, Mục Túc Tinh rốt cuộc có thể dành ra không gian, sửa sang lại một loạt thu hoạch sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.

    Tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến như cũ không có biến hóa, Mục Túc Tinh hồi tưởng một chút mấy vị họa sĩ nguyên họa, họa sĩ phân cảnh trứ danh kiếp trước chính mình biết đến, trong lòng có tính toán, cuối cùng mới kiểm tra một loạt khen thưởng được hệ thống ban phát sau khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh lần này.

    Chế tác anime ngắn thành công cũng như bước lên trạm tàu điện ngầm thành phố Tinh Ninh được khen thưởng 1000 điểm thành tựu.

    Đồng thời, bởi vì lần này là bảy bộ anime ngắn của cậu đồng thời bước lên trạm tàu điện ngầm, tương đương với nhận thầu sở hữu cửa sổ tuyên truyền video của trạm tàu điện ngầm, hệ thống phán định cậu hoàn thành nhiệm vụ che giấu đặc thù, khen thưởng là 3000 điểm thành tựu, cộng thêm được phân phối 1 điểm kỹ năng và một thẻ rút thăm trúng thưởng một lần.

    Như vậy tính lên, hiện tại trên tay cậu có tổng cộng 4000 điểm thành tựu và một thẻ rút thăm trúng thưởng một lần.

    Đến nỗi 1 điểm kỹ năng có thể tự do phân phối, Mục Túc Tinh nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đem nó cộng vào trong kỹ năng { Tiết tấu màn ảnh } này.

    Mục Túc Tinh: "013, giúp ta đem điểm số cộng vào tiết tấu màn ảnh."

    [ Tinh, chúc mừng ký chủ kỹ năng tiết tấu màn ảnh tăng lên cấp 6. ]

    Cùng với âm nhắc nhở của hệ thống, bảng tư liệu cá nhân hoàn chỉnh lại lần nữa hiện lên trước mặt Mục Túc Tinh --

    Họ tên: Mục Túc Tinh

    Tuổi: 20

    Danh vọng: 50 (không có tiếng tăm)

    Bản lĩnh nguyên họa: Cấp 5

    Thẩm mỹ nghe nhìn: Cấp 6

    Kỹ thuật nhuộm đẫm: Cấp 5

    Tư duy thiết kế: Cấp 5

    Tốc độ sáng tác: Cấp 5

    Tiết tấu màn ảnh: Cấp 6

    Biên kịch tự sự: Cấp 5

    Điểm thành tựu: 4000

    Mục Túc Tinh nhìn lướt qua tư liệu chính mình, ngoài ý muốn nhướng mày: "50 điểm danh vọng?"

    013: [ < Hoàng Tử Bé > do ký chủ chế tác đã hấp dẫn sự chú ý của nhân sĩ chuyên nghiệp trong phạm vi nhất định, bởi vậy đạt được 50 điểm danh vọng. ]

    Mục Túc Tinh hiểu rõ.

    Đã biết nơi phát ra danh vọng, cậu lại lần nữa đem lực chú ý chuyển tới điểm thành tựu và thẻ rút thăm trúng thưởng.

    4000 điểm thành tựu cũng đủ cho cậu mua một bộ manga có độ dài trung bình không tồi ở trong cửa hàng hệ thống hoặc bản quyền, dùng để cải biên anime, đến nỗi thẻ rút thăm trúng thưởng..

    Mục Túc Tinh nghĩ nghĩ, ôm suy nghĩ dù sao là thẻ rút thăm trúng thưởng hệ thống đưa, không dùng thì phí, click mở ao thẻ lâu ngày không mở --

    Ánh sáng đủ mọi màu sắc bắt đầu ở tạp trong ao nhấp nháy, Mục Túc Tinh cũng trở nên khẩn trương lên, cũng chính ở ngay lúc này, cậu đột nhiên minh bạch vì cái gì nhiều người chơi như vậy lại yêu sâu sắc việc rút thẻ, ai không muốn làm một mộng thoát Phi nhập Âu đâu?

    Cùng với một tiếng "Tinh" rõ ràng, một tấm thẻ bài trong đó đột nhiên phát ra ánh vàng chói mắt.

    Ngọa tào?

    Chẳng lẽ là một phát nhập hồn?

    Tuy là Mục Túc Tinh tự nhận Phật hệ, đối với kết quả rút thăm trúng thưởng không để ý lắm, lúc này cũng không khỏi đại đại kinh hỉ một lần, lần rút thẻ cuối cùng vào đợt trước cũng chỉ là thẻ R, lúc này nếu là thẻ vàng, hiển nhiên chính là thẻ SSR hiếm thấy nhất, không biết sẽ là một thẻ bài dạng gì?

    Cậu tò mò mở ra thẻ bài, cùng lúc đó, thẻ bài thượng tin tức cũng tự động hiện lên ra tới --

    [ SSR ] Thẻ kỹ năng sắm vai nhân vật (vĩnh cửu)

    Giúp ký chủ nháy mắt nắm giữ kỹ xảo biểu diễn của ảnh đế đỉnh cấp, cũng ở trong phạm vi khuôn mẫu thay đổi khí chất bản thân, độ dung hợp với nhân vật tùy ý đạt tới trên 90%.

    Thời gian hạn định: Không hạn.

    Mục Túc Tinh: .

    Mục Túc Tinh có chút tâm tắc.

    Từ hiệu quả trên thẻ mà xét, tấm thẻ này đích xác không thẹn với cấp bậc SSR, rốt cuộc tựa như trên mặt thẻ nói như vậy, nó có thể khiến một người bình thường nháy mắt có được kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế, lại kết hợp một gương mặt không tồi, nếu đưa tới giới giải trí, chắc chắn là kịch bản ảnh đế đời kế tiếp.

    Nhưng mẹ nó cậu là một người anime chế tác đó!

    Muốn loại thẻ SSR này có ích lợi gì? Đi Hội chợ anime chơi COSPLAY sao?

    "Đầu tiên là thẻ phối âm, hiện tại lại là thẻ sắm vai nhân vật," Mục Túc Tinh nhịn không được phun tào: "Mi rốt cuộc là Hệ thống bồi dưỡng bậc thầy anime, hay là Hệ thống bồi dưỡng CV đỉnh cấp, hoặc là Hệ thống bồi dưỡng COSER đệ nhất thế giới vậy?"

    [ Bản hệ thống là Hệ thống bồi dưỡng bậc thầy anime, hết thảy đều lấy chế tác anime là ưu tiên, phối âm và sắm vai nhân vật đều là kỹ năng mang tính chất phụ trợ, thỉnh ký chủ chuyên tâm chế tác anime, không cần chấp nhất với bàng môn tà đạo. ] 013 có nề nếp nói.

    Mục Túc Tinh: .

    Cậu khi nào chấp nhất với bàng môn tả đạo? Những thứ đó không phải đều là chính hệ thống đưa đến trước mặt cậu sao?

    Trong lòng Mục Túc Tinh buồn bực, cũng tựa hồ mơ hồ hiểu rõ kịch bản của hệ thống: Đối với những kỹ năng có liên quan với chế tác anime, nhưng không ảnh hưởng trực tiếp, hệ thống thường thường sẽ cho cậu cực kỳ hào phóng, ví dụ như CV và sắm vai nhân vật, nhưng đối với kỹ năng có thể trực tiếp đề cao năng lực chế tác anime, hệ thống lại biểu hiện đến cực kỳ bủn xỉn.

    Hiển nhiên, làm Hệ thống bồi dưỡng bậc thầy anime, so với dùng một tấm thẻ bài giúp cậu nháy mắt mãn cấp, 013 càng có khuynh hướng muốn cậu từng bước từng bước một chậm rãi tìm kiếm và phát triển tự do.

    Nghĩ thông suốt điểm này, Mục Túc Tinh cũng không hề rối rắm, ngược lại bắt đầu suy xét bộ anime tiếp theo của chính mình.

    Dựa theo ý tưởng trong đầu, sau khi hoàn thành < Hoàng Tử Bé >, cậu tính toán mượn Kế hoạch giúp đỡ chế tác nguyên sang anime của trường học, chế tác một bộ anime bình thường dài 26 tập.

    Nếu anime ngắn giống như < Hoàng Tử Bé > vậy, cậu còn có thể cùng Văn Phi Hàng, Phương Liên ba người hợp tác hoàn thành, nhưng nếu là một bộ anime có độ dài trung bình, thì không phải ba người tiểu đánh tiểu nháo là có thể hoàn thành. Đến lúc đó bất luận là nhân viên trong các chức vị, thời gian hoặc là tài chính, nhu cầu của các phương diện đều sẽ nhân lên mấy chục lần.

    Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh đưa ra nâng đỡ là 10 vạn điểm tín dụng -- trên thực tế chút tiền ấy hoàn toàn không đủ làm anime.

    Nói dễ hiểu, một bộ anime 2D chất lượng cũng không tệ lắm, mỗi phút yêu cầu tiêu hao tài chính là 3 đến 5 vạn điểm tín dụng, nếu là anime chất lượng thượng thừa, mỗi phút tiêu hao tài chính, ngay cả 10 vạn điểm tín dụng đều có. Kiếp trước Lục Việt bắt được danh ngạch nâng đỡ này không sai, nhưng mà riêng việc đi khắp nơi tìm kiếm nhà đầu tư, đã bỏ ra khoảng chừng hai tháng.

    Mục Túc Tinh lại không có phiền não trong phương diện này.

    Trong tay cậu còn có cha mẹ lưu lại cổ phiếu Đằng Không Game, mấy năm nay lớn lớn bé bé hoa hồng cộng lại, lấy ra 2000 đến 3000 vạn điểm tín dụng làm anime, vẫn là không có vấn đề.

    Vấn đề về phương diện nhân viên, nếu muốn ở trong thời gian ngắn thành lập đoàn đội chế tác khiến cậu vừa lòng, hiển nhiên là không có khả năng, mà thời gian kế hoạch nâng đỡ của trường học khởi động, là khoảng vài ngày sau, Mục Túc Tinh dự tính đến lúc đó mở một đợt chiêu mộ công khai tong trường học, ở bổn giáo tuyển một ít học sinh nguyện ý gia nhập, hơn nữa thực lực còn tính không tồi.

    Đến nỗi kịch bản..

    Mục Túc Tinh đối với cửa hàng hệ thống tác phẩm trầm tư trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt dừng trên một light novel gọi là < Infinite Stratos (IS) >.

    Đây là một bộ light novel không thể nói là có nhiều ý mới, hay là thú vị cỡ nào, vừa lúc tương phản, toàn quyển light novel này tràn ngập máu chó, kịch bản ngốc nghếch tình tiết tô sảng, là light novel thuộc loại harem bán manh bán thịt phi thường điển hình.

    Thứ gọi là Infinite Stratos (IS), là chỉ một loại binh khí siêu cấp chỉ có phản ứng ới nữ tính, vũ khí mạnh nhất thế giới, bởi vì lực lượng không bình đẳng, bởi vậy bối cảnh chuyện xưa là một thế giới nữ tôn nam ti, do nữ tính làm chủ.

    Vai chính < IS >, là nam tính duy nhất trên toàn thế giới có thể điều khiển IS, làm trường hợp đặc biệt duy nhất, cậu bị chính phủ mạnh mẽ đưa vào Học viên Infinite Stratos xưa nay chỉ có nữ tính, trở thành nam sinh duy nhất bên trong vườn trường, bởi vậy mà triển khai một loạt chuyện xưa.

    Mục Túc Tinh đối với loại light novel harem ngốc nghếch này không có hứng thú gì, điều khiến cho cậu chú ý cũng không phải là bản thân bộ light novel này, mà là trong lúc vô ý cậu ở trong một quyển sách khác ghi lại lịch sử phát triển anime dị vị diện, đọc được chuyện cười có quan hệ với quyển light novel này sau khi anime hóa.

    Ở một thế giới khác, bộ light novel này sau khi cải biên thành anime, còn có một tên gọi khác là < Vách tường danh tác >, bởi vì bộ anime này về sau khi đem bán, lấy cốt truyện mị trạch lạn tục, máu chó, không hề có nội hàm đáng nói, đạt được doanh số cực kỳ khủng bố, doanh số này thậm chí còn xếp hạng phía trên những tác phẩm như < Fate/Stay Night >, < Toaru Kagaku no Railgun >..

    Thứ gọi là Vách tường danh tác, đơn giản mà nói chính là --

    Chính IS, là vách tường của danh tác -- doanh số xếp hạng dưới IS, không có tư cách được gọi là danh tác.

    Tác giả có lời muốn nói :(Lấy doanh số tới đánh giá một bộ tác phẩm ưu khuyết là sai lầm. Cụ thể nhìn chương sau, đừng bị kết cục chương này lầm đạo)

    Ngày hôm qua xem xong rồi Thám tử Pikachu

    Cho dù là như vậy thì như thế nào đâu?

    Ta vĩnh viễn đều không thể có được một con Pikachu (khóc)
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  2. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đơn thuần dùng doanh số một bộ anime để bình phán chất lượng của nó, đương nhiên là một điều không hợp lý.

    Mà Vách Tường Danh Tác, đã là tên khác của < IS >, cũng là một loại cách gọi khác đối với anime có doanh số cao, nhưng không nội hàm, ngốc nghếch bán thịt, trừ điều này ra, nó càng nhiều biểu đạt, là sự bất đắc dĩ và tự giễu với những tác phẩm anime có danh tiếng tốt, đánh giá cao, nhưng doanh số lại xa xa không kịp loại anime harem bán thịt này.

    Nhưng mặc kệ nói như thế nào, < IS > là bộ đầu tiên, cũng là bộ < Vách Tường Danh Tác > mang tính đại biểu nhất, cho nên doanh số khủng bố đương nhiên cũng là không thể nghi ngờ.

    Phảng phất biết ý tưởng của Mục Túc Tinh, 013 có chút do dự: [ Ký chủ có hay không xác định muốn mua sắm quyền cải biên light novel < IS > thành anime? ]

    Bản quyền < IS > cần điểm thành tựu là 3000, dựa theo cửa hàng hệ thống đưa ra ưu đãi giảm giá 20%, thực tế điểm thành tựu phải trả là 2400 điểm.

    Mục Túc Tinh: "Xác định."

    Lần đầu tiên, 013 cũng không có trước tiên thực hiện mệnh lệnh của cậu, sau khi trải qua ba giây đồng hồ trầm mặc, 013 rốt cuộc mở miệng: [ Tôi không hiểu. ]

    "Không hiểu cái gì?"

    [ Ký chủ rõ ràng có thể lựa chọn tác phẩm đã có doanh số, đồng thời chất lượng cũng đứng đầu để cải biên anime, giống < EVA >, < Mahou Shoujo Madoka ☆ Magica >, < Code Geass > đều là lựa chọn tương đương không tồi, vì cái gì lại muốn lựa chọn loại tác phẩm trừ bỏ doanh số, trên thực tế cũng không có thứ gì như < IS >? Nếu chỉ vì gom góp tài chính, < Naruto > mới là lựa chọn càng tốt. ]

    Mục Túc Tinh hơi chút ngoài ý muốn.

    Nhưng cậu nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời nghi vấn của 013: "Mi nói rất đúng, nhưng cũng không đúng."

    "Đầu tiên, < IS > cũng không phải chân chính không có chút gì." Mục Túc Tinh nói: "Là một bộ thương nghiệp anime lấy bán manh, bán thịt cùng hậu cung làm điểm nhấn chủ yếu mà nói, kỳ thật là < IS > làm được phi thường đúng chỗ, tạo hình đẹp mắt, các loại kiểu dáng nhân vật nữ tính cái gì cần có đều có, thiết kế cơ giáp, thiết kế đặc hiệu cũng là cảnh đẹp ý vui, điểm manh, điểm châm, điểm sảng một cái đều không thiếu, từ trình độ tiêu phí mà nói, nó hoàn toàn chọc trúng cũng như thỏa mãn quảng đại tâm lý người xem trạch nam."

    "Đối với thương nghiệp anime mà xét, có được vài loại nguyên tố tiêu phí cũng không khó khăn, khó khăn chính là vài loại nguyên tố đó đều có thể chuẩn xác chọc đến điểm trong lòng người xem đồng thời, cũng có thể đem mấy loại nguyên tố đó dung hợp hoàn mỹ."

    "Điều này, < IS > làm được."

    013 nhắc nhở cậu: [ Nhưng nó vẫn là vô pháp cùng anime chân chính có doanh số và danh tiếng đánh đồng. ]

    "Mi suy xét chính là tiền lời cùng danh tiếng, ta suy xét lại là phí tổn một bộ anime, nguy hiểm cùng lợi ích thị trường."

    "Đầu tiên là vấn đề phí tổn, giống loại tác phẩm như < Naruto >, < One Piece > này, tạm thời đều không nằm trong phạm vi suy xét, thứ nhất điểm thành tựu mà chúng nó cần đều trên 2 vạn điểm, thứ hai hiện tại ta cũng không có năng lực khống chế loại anime siêu dài tập này."

    Mục Túc Tinh tiếp tục nói: "Tiếp theo là vấn đề khác biệt văn hóa, trước không nói bản quyền < EVA >, < Mahou Shoujo Madoka ☆ Magica >, hiện tại ta mua nổi hay không, văn hóa thế giới nơi ta ở, cùng văn hóa thế giới tương ứng với những nguyên tác manga đó, chắc chắn là có khác nhau nhất định."

    "Một bộ anime ưu tú lại được truy đuổi rộng rãi, là không có khả năng thoát ly văn hóa khu vực cùng vị trí thời đại mà tồn tại đơn độc." Nói tới đây, Mục Túc Tinh lắc lắc đầu: "Mi nói những anime đó ở thế giới nguyên bản có thể nổi tiếng, không đại biểu ở thế giới chúng ta cũng giống nhau có thể nổi tiếng."

    013: [ < IS > chẳng lẽ không có khác biệt văn hóa sao? ]

    "< IS > đặc thù ở chỗ, nó kịch bản về kịch bản, lại vừa lúc thỏa mãn tâm lý YY của khán giả, loại tâm lý này là tâm lý mà sở hữu người xem trạch nam cho phép, ở bất luận thế giới gì đều là thông dụng," Mục Túc Tinh phân tích nói: "Càng quan trọng hơn, loại kịch bản này, vừa lúc là thế giới chúng ta không có."

    Trước mắt anime trên thị trường tuy rằng cũng có phân biệt thương nghiệp anime và nghệ thuật anime, nhưng tổng thể mà nói, đều không có giống như < IS > vậy thương nghiệp hóa đến hoàn toàn.

    Nguyên nhân chính là như thế, đối với doanh số của < IS > ở thế giới này, Mục Túc Tinh vẫn có tin tưởng rất lớn.

    "Tóm lại, ta cho rằng, < IS > có phí tổn cùng nguy hiểm đều tương đối thấp, bán điểm lấy thỏa mãn tâm lý con người là chủ, ở trên phương diện vòng tiền này, sẽ so những anime ưu tú khác càng thích hợp."

    * * *

    Thời điểm Mục Túc Tinh trở lại phòng ngủ, Văn Phi Hàng và Phương Liên đã chờ ở nơi đó.

    Hai người một tên không chút để ý nhìn anime đang theo dõi, một tên thì thất thần chơi game, thoạt nhìn rất giống như không có chuyện gì, nhưng Mục Túc Tinh biết, tâm tư hai người kỳ thật đã sớm không ở trên game và anime--

    Dựa theo đánh cuộc trước đó của bọn họ, từ đây hai người liền phải gia nhập đoàn đội chế tác của Mục Túc Tinh, cùng nó đối ứng, anime dài tập bắt đầu chế tác dưới sự nâng đỡ của trường học, hiển nhiên cũng lưu lại vị trí cho bọn họ. Chỉ là thời điểm trước kia bọn họ đánh đố, còn cảm thấy ý nghĩ của Mục Túc Tinh là kỳ lạ, lúc này mộng tưởng trở thành hiện thực, tức khắc lại cảm thấy có chút khó có thể nói lên lời.

    Liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư hai người, Mục Túc Tinh dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, đều đừng diễn, lúc trước thời điểm không đùi cho các cậu ôm, một ngụm một cái kêu cầu đùi rất vui sướng, hiện tại cho các cậu đùi ôm thật, nhưng thật ra biết rụt rè không nghĩ muốn?"

    Phương Liên đó là người nào vậy, hắn nếu là biết cái gì gọi là ngượng ngùng, kia mới là gặp quỷ, lập tức một tay buông máy, một tay theo cột bò kêu rất mau: "Do không phải còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt sao, rốt cuộc chúng ta muốn thành lập chính là studio anime mạnh nhất thế giới!"

    Hắn nói được đắc ý dào dạt, dõng dạc hùng hồn, Mục Túc Tinh lại lộ ra một vẻ mặt có chút cổ quái, Phương Liên kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Tớ nói không đúng chỗ nào sao?"

    Mục Túc Tinh: ".. Không, không có gì."

    Chỉ là ở cửa hàng hệ thống manga "Ta muốn trở thành Hokage", "Ta muốn trở thành vua hải tặc".. xem được rất nhiều câu nói như thế, thời điểm đọc manga còn không cảm thấy, lúc này ở hiện thực nghe người ta nói ra tới, nghe tới thật đúng là.. Đã trung nhị lại càng cảm thấy thẹn.

    Bên kia Văn Phi Hàng cũng ném xuống anime đang xem, quay đầu nhìn qua, hứng thú bừng bừng nói: "Nếu muốn thành lập studio, thì dù sao cũng phải có một cái tên, đúng không?"

    Vừa dứt lời, ánh mắt hai người đồng loạt nhất trí rơi xuống trên người Mục Túc Tinh, hiển nhiên là tính toán đem quyền đặt tên giao cho cậu.

    Mục Túc Tinh cũng không có ý tứ từ chối, trên thực tế tại rất sớm trước kia, cậu đã nghĩ tới tên studio --

    "Liền gọi Họa Ảnh Anime đi."

    "Họa Ảnh?" Văn Phi Hàng gật gật đầu: "Tên này không tồi, đơn giản dễ hiểu, rất thích hợp."

    Phương Liên cũng không có gì ý kiến, chẳng qua.. Hắn nhướng mày, không có ý tốt nói: "Tớ nhớ rõ, có một cặp cổ kiếm, tên là Đằng Không và Họa Ảnh phải không? Thành thật công đạo, có phải hay không cậu ở tên tuổi studio chúng ta bỏ vào cái gì tâm tư không muốn người biết?"

    "Đằng Không là của tớ, Họa Ảnh cũng là của tớ," Mục Túc Tinh làm bộ không có nghe hiểu bạn cùng phòng trêu chọc, bình tĩnh nói: "Đồng dạng đều là công ty tớ kỳ hạ, tớ cho Họa Ảnh Anime định ra mục tiêu chính là trở thành Đằng Không Game giới anime, có vấn đề sao?"

    Không có cho Phương Liên nhiều cơ hội BB, Mục Túc Tinh dường như không có việc gì mà dời đi đề tài: "Tóm lại, nửa tháng sau trường học sẽ chính thức khởi động kế hoạch nâng đỡ nguyên sang anime, việc này các cậu biết đi?"

    Văn Phi Hàng với Phương Liên gật gật đầu.

    Việc này từ hơn nửa năm trước liền ở trên diễn đàn trường học ồn ào huyên náo rất nhiều lần, hai người muốn không biết cũng không được.

    "Chính thức chế tác anime nói, ba người chúng ta khẳng định là không đủ, đến lúc đó sẽ yêu cầu rất nhiều nhân viên, nơi sân, thiết bị trường học sẽ sắp xếp thay chúng ta, phương diện công nhân tớ tính toán ưu tiên tìm từ trong trường học. Thời gian nửa tháng này tớ sẽ bế quan chuyên tâm viết kịch bản gốc anime, về vấn đề liên hệ trường học này liền giao cho các cậu."

    Văn Phi Hàng hỏi: "Vậy tài chính làm sao bây giờ? Anime dài tập muốn tốn không ít tiền đi?"

    Mục Túc Tinh bình tĩnh nói: "Phương diện tài chính, trừ bỏ trường học hữu nghị tài trợ 10 vạn điểm tín dụng, những tài chính khác một mình tớ ra."

    Phương Liên nhíu nhíu mày: "Không tìm mặt khác nhà đầu tư sao? Một mình cậu mà nói, có thể hay không nguy hiểm quá cao? Vạn nhất.."

    Mục Túc Tinh có tiền về có tiền, nhưng chế tác anime dù sao cũng là có nguy hiểm rất lớn, nếu là mấy nhà đầu tư cùng nhau, cho dù ngoài ý muốn, cũng có người chia sẻ, nhưng nếu là một mình Mục Túc Tinh bỏ vốn, đến lúc đó một khi anime nằm liệt giữa đường, số tiền tổn thất sẽ cực kỳ khổng lồ.

    Mục Túc Tinh im lặng trong chốc lát, sau đó nghiêm trang nói: "Nếu tớ nói sở dĩ một mình tớ bỏ vốn, là bởi vì không muốn bị những nhà đầu tư khác chiếm tiện nghi, các cậu tin sao?"

    Nếu là ở trước kia, Mục Túc Tinh nói cho bọn họ, cậu sở dĩ quyết định một mình bỏ vốn, là bởi vì tin tưởng năng lực lợi nhuận của anime chính mình, không muốn đem tiền lời của mình chia cho người khác, Văn Phi Hàng và Phương Liên khẳng định là không tin, chính sau khi < Hoàng Tử Bé > nghịch tập ly kỳ..

    Văn Phi Hàng với Phương Liên liếc nhau, bán tín bán nghi nhìn về phía Mục Túc Tinh.

    Tuy rằng không có hoàn toàn tin tưởng, nhưng đối với cách nói có thể nói là cuồng vọng của Mục Túc Tinh, hai người cũng không có trực tiếp phủ định, ngược lại có chút tò mò hỏi: "Cậu có tin tưởng như vậy sao?"
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  3. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì có cô nương nhắc tới vấn đề liên quan đến seiyuu, hiện tại giải thích đơn giản một chút.

    Bổn văn giả thiết là thế giới song song, toàn cầu thống nhất, nói cách khác Lam Tinh chỉ có một quốc gia, cho nên đối với tên tiếng Nhật, tiếng Anh trong anime, người xem cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bản thân Lam Tinh là nhất thể.

    Ngôn ngữ vừa không là quốc ngữ cũng không phải tiếng Nhật tiếng Anh, tức Lam Tinh thông dụng ngữ.

    * * *

    Mục Túc Tinh cười tủm tỉm hỏi: "Muốn đánh cược không?"

    Văn Phi Hàng và Phương Liên xem xét liếc mắt cậu một cái, không chút do dự quay đầu liền đi: "Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là chạy nhanh đi thương lượng với trường học nên làm sao bây giờ."

    "Còn có chiêu mộ trong trường, các bảng tuyên truyền của trường học đều dán thông báo, đến lúc đó chúng ta liền mở cái buổi thông báo tuyển dụng nhỏ, tuyển mười mấy cu li.. Khụ, công nhân thích hợp."

    Hai người nói nói, dưới chân giống như bôi dầu, đi cũng không thèm quay đầu lại, phảng phất căn bản không nghe thấy lời Mục Túc Tinh nói, Mục Túc Tinh xem mà dở khóc dở cười.

    Đem nhiệm vụ nói chuyện với trường học giao cho hai người, Mục Túc Tinh thì bắt đầu bế quan, chuyên chú suy xét nội dung kịch bản.

    Ưu điểm và khuyết điểm của < IS > đều rất rõ ràng, đây là một bộ light novel thương nghiệp cực kỳ điển hình, không có nội hàm sâu rộng gì, toàn bộ tình tiết nó thiết trí, cơ hồ đều là vì lấy lòng người xem mà xuất hiện, làm bộ đầu tiên mà nói cũng thực dễ dàng hái được doanh số cực cao --

    Đến nỗi những bộ cùng phong sau này, vậy không ở trong phạm vi suy xét của Mục Túc Tinh, rốt cuộc có cửa hàng hệ thống ở, cậu không lo không có kịch bản tốt có chất lượng và doanh số cao để làm.

    Xác định phương hướng đại khái chính mình muốn, Mục Túc Tinh bắt đầu viết kịch bản văn tự gốc.

    Tuy nói bản thân light novel nguyên tác chính là kịch bản văn tự, nhưng Mục Túc Tinh vẫn là tính toán chính mình viết một kịch bản văn tự gốc khác, thứ nhất cậu phải làm chính là cải biên anime, không phải rập khuôn anime, dưới tình huống bảo trì điểm sáng trong nguyên tác số lượng cải biên vừa phải cũng rất quan trọng, tiếp theo.. Chỉ có thể nói, làm một bộ light novel ecchi harem chuyên phục vụ cho trạch nam, phong cách, lời kịch của < IS > thật sự là nát đến không còn nát hơn.

    Sau khi xem qua nguyên tác một lần, Mục Túc Tinh phát hiện chính mình đối với phong cách văn như vậy thật sự khó có thể xuống tay vẽ phân cảnh kịch bản gốc, cho nên chính mình dứt khoát một lần nữa viết một phần kịch bản văn tự.

    Hiện tại năng lực { Biên kịch tự sự } của cậu chỉ mới cấp 5, nếu là cải biên loại danh tác như < Naruto >, khẳng định sẽ có rất lớn khó khăn, bởi vì bản thân < Naruto > đã có một ít tình tiết cùng lỗ hổng cần được chỉnh sửa và bổ sung, tỷ như Naruto đã từng nói qua, hứa hẹn sau khi lên làm Hokage sẽ thay đổi nhà Hyuga có thực hiện được không? Hyuga Neji chết cũng không cần thiết rập khuôn, kết cục liền càng không cần phải nói, Mục Túc Tinh hoài nghi chính mình nếu dám để cho Sasuke đi chuộc tội, tuổi già của cậu nói không chừng liền dựa bán lưỡi dao làm giàu.

    Lời tuy là nói như vậy, nhưng những hố đó cũng không phải cậu muốn lấp là có thể lấp, Mục Túc Tinh dự đoán, ít nhất chờ năng lực { Biên kịch tự sự } và { Tiết tấu phân cảnh } của chính mình đạt tới cấp 8 trở lên, mới có năng lực thử nghiệm cải biên < Naruto >.

    Nhưng đối với loại tác phẩm như < IS > này, vậy thì không hề áp lực.

    Không thể không nói, nguyên tác light novel < IS > đích xác không thẹn với danh hiệu "Mua tranh minh họa tặng giấy vệ sinh" "Mỹ dự", lời kịch toàn văn cực kỳ trung nhị, thậm chí nhiều lần xuất hiện câu nói vô nghĩa không logic, khiến người xem phải xấu hổ, làm Mục Túc Tinh một bên viết lại, một bên nhịn không được sinh ra kính ý cực cao với tổ chế tác của một thế giới khác --

    Đây là tổ chế tác tốn bao nhiêu tâm huyết, mới có thể đem nguyên tác nát như vậy làm thành thương nghiệp anime loại harem điển phạm cấp bậc sách giáo khoa vậy?

    Mục Túc Tinh đầu tiên đem nguyên tác light novel < IS > lặp lại nhìn vài lần, sau đó đơn độc rút ra một tập vở trắng, suy xét kế hoạch sửa chữa toàn diện.

    Đầu tiên là cốt truyện, trong nguyên tác cốt truyện viết phi thường đơn giản thô bạo, dùng một câu tới nói chính là "Tuy rằng không biết vì cái gì dù sao tất cả em gái đều yêu nam chính", tuy rằng không hề logic lại cực kỳ hàng trí, nhưng Mục Túc Tinh cũng không tính toán sửa chữa điểm này -- ai làm rất nhiều người xem chính là ăn một bộ này đâu?

    Trước mắt, Lam Tinh nơi cậu, cùng Địa Cầu nơi < IS > xuất hiện thời kỳ cực kỳ tương tự: Anime harem tuy có, nhưng phần lớn đều chú ý phương pháp cơ bản, còn chưa đến tình cảnh hoàn toàn vứt bỏ đầu óc, giống < IS > loại này hoàn toàn làm lơ logic, thật đúng là bộ thứ nhất.

    Đối với phần lớn anime mà nói, đây là khuyết điểm. Nhưng đối với thương nghiệp anime mà nói, đây lại là một thời kỳ tất nhiên sẽ trải qua trong quá trình phát triển anime, tự nhiên không thể sửa lại.

    Đơn giản chải vuốt rõ ràng mạch cốt chuyện, thời gian chuyển nhà ước định với Tần Thanh cũng tới rồi, may mà đồ vật yêu cầu cậu thu thập không tính nhiều, đại đa số là đồ dùng sinh hoạt sáng sớm đã chuẩn bị, chờ Mục Túc Tinh thu thập xong tất cả đồ vật, thời gian vừa lúc 7 giờ tối.

    Bữa tối là mì nấm kim châm trứng do dì Lan quản gia xuống bếp, hai người ngồi bên cạnh bàn ăn cùng nhau ăn bữa tối, Mục Túc Tinh thử nói chuyện nói kế hoạch nâng đỡ của trường học, và việc sắp tới khả năng chính mình sẽ vội vàng làm anime, Tần Thanh ngồi yên tĩnh nghe cậu nói, ngẫu nhiên hỏi một hai câu.

    "Công tác có thể, không thể không có tiết chế," Tần Thanh nói, xem vẻ mặt đã khôi phục tới rồi thời điểm trước kia của hai người, đến nỗi nội tâm nghĩ như thế nào chính là không thể biết được: "Có cái gì yêu cầu, trực tiếp gọi điện thoại cho anh -- số điện thoại còn nhớ đúng không?"

    Mục Túc Tinh ngoan ngoãn gật gật đầu: "Nhớ rõ."

    Buổi tối hai người tự nhiên là từng người trở về phòng, trường hợp xấu hổ mà Mục Túc Tinh dự đoán cũng không có xuất hiện, cuộc sống "Ở chung" thoạt nhìn cùng dĩ vãng cũng không có khác nhau quá lớn, hai người một người thì khai phá trò chơi, một người lại chuyên chú chế tác anime, đều là loại hình vội lên liền đi sớm về trễ, cũng chỉ ngẫu nhiên buổi sáng cùng nhau đi vài bước, bữa tối tâm sự việc học tình hình gần đây.

    Đáng giá nhắc tới chính là, tật xấu thích viết kịch bản gốc vẽ tranh suốt đêm của Mục Túc Tinh bị sửa đúng lại hoàn toàn, có Tần Thanh nhìn chằm chằm, cậu muốn tu tiên cũng tu không được, chỉ có thể thành thành thật thật dựa theo yêu cầu của đối phương, qua nửa tháng như vậy, thứ khác không nói, khí sắc ngược lại thật sự tốt hơn rất nhiều.

    Việc ngoài ý muốn ban đêm ngày đó, hai người ai cũng không có nhắc lại.

    Mục Túc Tinh quyết định chờ hoàn thành xong anime trên tay, lại cùng Tần Thanh nói về chuyện này, thứ nhất cậu yêu cầu một chút thời gian tự hỏi, thứ hai cũng cho Tần Thanh đủ thời gian để quan sát, hiện giờ cậu cùng quá khứ cậu khác nhau, đến lúc đó, mặc kệ Tần Thanh tin tưởng hay không, Mục Túc Tinh đều tính toán đem việc chính mình trọng sinh nói cho đối phương.

    Khi thông tri trường học dán đầy bảng tuyên truyền Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, kịch bản Mục Túc Tinh viết cũng đã tới tập 10, ba người chọn một tiệm cà phê phụ cận trường học, cũng coi như là làm một cuộc họp đơn giản đối với giai đoạn công tác thứ nhất.

    "Phía bên trường học tớ đã thương lượng tốt, đến lúc đó sẽ chuyên môn dọn ra một phòng học cho chúng ta dùng để phỏng vấn," Văn Phi Hàng nói, một bên lấy ra một chồng tư liệu dày nặng: "Đây là giấy báo danh bọn họ điền xong, chúng ta sàng chọn một hồi, những người còn lại sẽ được thông báo phỏng vấn."

    Phương Liên tiếp nhận tư liệu, tùy tay lật lật: "Tên Thẩm Bác này không cần -- điểm thi cuối kỳ tất cả đều là sao chép ra, khóa thực nghiệm cơ bản làm rối tinh rối mù, quá vô dụng, tới cũng chỉ biết kéo chân sau chúng ta."

    "Tên Dụ Viễn này có thể, tiêu chuẩn nguyên họa cơ bản đạt tiêu chuẩn, lưu lại đi."

    Ba người nhanh chóng đem tư liệu nhìn qua một lần, trong lúc Phương Liên còn mang thù rút ra một tờ đã từng ở diễn đàn trường học cùng hắn đại chiến 300 hiệp --

    "Tớ ghét nhất chính là loại đầu tường thảo này," Phương Liên xì một tiếng khinh miệt, biểu tình rất là ghét bỏ: "Phía trước còn ở trên diễn đàn nơi nơi mang tiết tấu nói A Mục không xứng với cái danh ngạch này, hiện tại thấy chúng ta phải làm anime lại mặt dày chạy tới, thực sự là quá không biết xấu hổ."

    Mục Túc Tinh đối chuyện này nhưng thật ra cảm thấy không sao cả: "Vậy đổi một người đi." Học sinh muốn tiến tổ có rất nhiều, thiếu một người cũng chẳng sao cả, dù sao có rất nhiều học sinh càng xuất sắc bổ sung cho bọn họ.

    "Đúng rồi, kịch bản gốc anime tớ đã viết tới tập 10 rồi, các cậu xem thử trước đi."

    "< Infinite Stratos >? Cái tên thật kỳ quái, tớ nhìn xem," Văn Phi Hàng rất có hứng thú tiếp nhận kịch bản, chờ sau khi hắn xem xong, biểu tình lại trở nên vi diệu: "Này.."

    Mục Túc Tinh hơi hơi mỉm cười, đối với phản ứng của Văn Phi Hàng cũng không ngoài ý muốn, cậu quay đầu nhìn về phía Phương Liên: "Phương Liên, cậu cảm thấy thế nào?"

    Hoàn toàn tương phản với nét mặt có chút khó nói của Văn Phi Hàng, vẻ mặt Phương Liên lúc này lại là hưng phấn, hắn gấp không chờ nổi xem xong rồi kịch bản, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Cecilia chính là vợ mới của tớ!"

    Cecilia đúng là mỹ thiếu nữ tóc vàng quăn làm dự khuyết sinh đại biểu nước Anh trong < Infinite Stratos >.

    "Kịch bản đâu?" Mục Túc Tinh hỏi: "Có chỗ nào yêu cầu chỉnh sửa lại không?"

    "Chỉnh sửa?" Phương Liên kinh ngạc giơ cao một bên lông mày, không thể tưởng tượng nói: "Phần kịch bản này căn bản chính là thần tác, có cái gì cần chỉnh sửa?"

    Mục Túc Tinh hơi hơi mỉm cười, biết mục đích chính mình muốn đã đạt được.

    "Nhưng mà!" Văn Phi Hàng nhăn chặt mày: "Cậu không cảm thấy lỗ hổng logic trong phần kịch bản này rất nhiều sao? Hơn nữa giả thiết cũng.. Tuy rằng tớ có thể lý giải manga anime harem tỉ lệ nam nữ tốt nhất chính là không cân đối, nhưng bộ < Infinite Stratos > này không khỏi cũng quá.."

    Nam tính duy nhất trên thế giới có thể sử dụng IS, tiến vào Học viên IS chỉ có nữ tính, cái giả thiết này từ căn bản đã tràn ngập trần trụi ý vị lấy lòng người xem trạch nam. Điểm này ở Văn Phi Hàng xem ra, quả thực là không thể nói lý.

    "Nhưng mà," Phương Liên đánh gãy hắn: "Cậu không cảm thấy Cecilia đặc biệt đáng yêu sao?"

    Văn Phi Hàng: "?"

    "Kỳ thật Rin cũng rất đáng yêu, rốt cuộc loli mới là chính nghĩa!" Phương Liên nâng cằm lên, ngược lại bắt đầu phát sầu: "Nhưng là Charlotte thuộc tính phúc hắc cũng siêu cấp đáng yêu, Laura thiếu nữ được nuôi lớn như vũ khí chiến tranh cũng quá khiến người đau lòng.. Tớ có thể lựa chọn tất cả không?"

    Văn Phi Hàng không phải rất muốn phản ứng hắn.

    Phương Liên lại hứng thú bừng bừng nói: "Đúng rồi, phương diện seiyuu A Mục cậu tính toán làm sao bây giờ?"

    Mặt Mục Túc Tinh lộ ra mỉm cười: "Nếu cậu nói đến CV Cecilia, trong lòng tớ mong muốn người được chọn là CV Lưu Uyển."

    - - cũng chính là nữ thần đại danh đỉnh đỉnh trong lòng trạch nam giới CV hiện nay.

    Thứ gọi là thương nghiệp anime, đương nhiên hẳn là nên có bộ dáng thương nghiệp anime, Mục Túc Tinh không tính toán bắt đầu dùng tân nhân, lúc này đây, dưới tình huống có thể mời đến, cậu sẽ tận khả năng lựa chọn nam thần nữ thần đại danh đỉnh đỉnh ở giới CV!

    Cho dù mời không tới những seiyuu nổi danh đó, nhưng có được ký ức kiếp trước cậu vẫn có thể mời đến đại bài seiyuu trong tương lai, tóm gọn một câu, cần phải cho vợ của khán giả tất cả thay đổi người!

    "Đừng quan tâm Hàng Tử, thẩm mỹ tên kia sớm đã vặn vẹo!" Phương Liên vỗ vỗ bả vai Mục Túc Tinh, nghiêm trang nói: "Tin tưởng tớ, A Mục, tớ cảm thấy bộ anime này nhất định sẽ bạo!"
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  4. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn Phi Hàng vẻ mặt buồn bực nhìn hai người.

    Mục Túc Tinh không nhịn được mà bật cười.

    Kỳ thật cậu hiểu rất rõ, vì cái gì đều là một kịch bản anime, Phương Liên sẽ nhanh chóng Get đến điểm manh, cũng hãm sâu trong đó, mà Văn Phi Hàng lại thờ ơ với nó, phản ứng của đối phương là cảm thấy khó hiểu.

    Đây là vấn đề định vị của người xem.

    Hai người một là thanh niên thiên văn nghệ, một nguời còn lại là kỹ thuật trạch điển hình trầm mê game, anime, cho nên Văn Phi Hàng thích < Hoàng Tử Bé >, Phương Liên thích < Infinite Stratos >, chỉ có thể nói thẩm mỹ mỗi người khác nhau, loại hình yêu thích cũng có điều khác nhau.

    Mà định vị thị trường của < IS >, đúng là lấy Phương Liên làm đại biểu người xem.

    Xác định kịch bản < IS > không có vấn đề quá lớn, Mục Túc Tinh liền đem nhiệm vụ liên hệ người phỏng vấn giao cho hai người Văn Phi Hàng và Phương Liên, chính mình thì đi thư viện, tiếp tục bế quan viết kịch bản.

    * * *

    Lúc Đái Ngữ Yên nhận được thông tri phỏng vấn là buổi chiều hôm sau.

    Văn Phi Hàng và Phương Liên đem đợt chiêu mộ này chuẩn bị cực kỳ chính thức, thông báo mời phỏng vấn không có truyền đạt trực tiếp thông qua tin nhắn di động, mà là chính thức đưa từng người một bức thư thông tri, ngoại trừ thông báo cô thông qua sơ thí, cũng như mời cô tham gia phỏng vấn ngày hôm sau, còn giới thiệu đơn giản tình huống liên quan trong chế tác anime lần này.

    Đầu tiên, dựa theo hứa hẹn trường học đưa ra, tất cả học sinh tham gia đợt chiêu mộ lần này, cũng như thành công được thuê, sẽ được cộng thêm 4 điểm học phân sáng tạo thực tiễn.

    Tiếp theo, sở hữu tài chính chế tác anime lần này sẽ từ thổ hào ba ba Mục Túc Tinh một mình gánh chịu, tất cả học sinh một khi được thuê, ngoại trừ học phân sáng tạo thực tiễn được trường học khen thưởng, Mục Túc Tinh sẽ dựa theo giá cả thị trường phát tiền lương cho người tham dự.

    Đái Ngữ Yên rất vừa lòng với điều khoản như vậy.

    Đối với tuyệt đại đa số học sinh chuyên ngành anime mà nói, ở trước khi tốt nghiệp có thể tham dự tổ chế tác anime đứng đắn, là cơ hội phi thường hiếm có, Đái Ngữ Yên xuất thân bình thường, có cơ hội như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

    "Như thế nào? Cậu cư nhiên thật đúng là đi chế tác tổ của Mục Túc Tinh?" Bạn cùng phòng Thẩm Cam Vũ liếc liếc mắt thư thông tri trong tay cô một cái, châm chọc mỉa mai nói: "Chuyên ngành anime chúng ta ai không biết, Mục Túc Tinh chính là một cái gối thuê hoa, tổ chế tác tam vô như vậy, cậu cũng dám đi?"

    Đái Ngữ Yên cũng không để ý đối phương châm chọc, cô tâm bình khí hòa nói: "Tiêu chuẩn chế tác của Mục Túc Tinh cũng không kém hơn Lục Việt."

    "Lúc trước thời điểm danh ngạch kế hoạch nâng đỡ mới đưa ra, học sinh trường học chúng ta có phản ứng gì cậu đã quên?"

    "Đó là bởi vì trình độ các cô không đủ, bị thành kiến che mờ đôi mắt." Đái Ngữ Yên nói trắng ra, hơn nữa thành công thấy khuôn mặt bạn cùng phòng nháy mắt đen xuống.

    Đái Ngữ Yên lại không thèm để ý dời đi tầm mắt, căn bản không có đem phản ứng của đối phương để ở trong lòng.

    Hình thức phòng ngủ nữ sinh Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh thực hiện là bốn người, Đái Ngữ Yên cũng không để ý quan hệ với bạn cùng phòng có thể gượng gạo hay không, bởi vì ngay từ khi bắt đầu đại học, đối phương liền cùng hai bạn người cùng phòng khác ôm đoàn, kết phường cô lập cô -- bởi vì Đái Ngữ Yên quá chính trực.

    Có đôi khi, quá mức ngay thẳng và chính trực chưa chắc là một chuyện tốt, tỷ như khi toàn bộ nữ sinh phòng ngủ đều ôm hảo cảm với Lục Việt, mà cô lại ngay thẳng tỏ vẻ, chuyện danh ngạch kế hoạch nâng đỡ, Lục Việt thua không oan, bởi vì tác phẩm của Mục Túc Tinh so với hắn còn ưu tú hơn một chút, Đái Ngữ Yên đã bị các cô trực tiếp đeo lên mũ "Thích Mục Túc Tinh, nằm mơ đều muốn chim sẻ thành phượng hoàng".

    Không có phản ứng bạn cùng phòng âm dương quái khí, Đái Ngữ Yên dựa theo địa điểm trên thư thông tri, đi tới phòng học số 303 dãy thực nghiệm, tới nơi đã có gần 50 người đang chờ ở đó.

    Cô đợi ước chừng nửa giờ bên ngoài phòng học, mới nghe được bên trong gọi tên cô vào.

    Đái Ngữ Yên đi vào phòng học, liếc mắt một cái liền thấy thanh niên ngồi ngay chính giữa, sau bàn học. Người này lúc này đang nghiêng mặt, nhíu mày lại, nói khẽ với người bên cạnh điều gì đó, sau một hồi hai người nói chuyện vài câu với nhau, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cô.

    "Cô chính là Đái Ngữ Yên?"

    Thanh niên một bên nói chuyện, một bên cúi đầu, duỗi tay lật xem lý lịch sơ lược cô đưa qua lúc trước. Đái Ngữ Yên gật gật đầu, khi đang khẩn trương chuẩn bị chờ đợi đối phương dò hỏi, lại nghe nam sinh ngữ ý không rõ "Ừ" một tiếng, sau đó dứt khoát lưu loát nói: "Lưu lại đi."

    "..."

    Đái Ngữ Yên kinh ngạc ngẩng đầu, giống cô có cùng hoang mang đồng dạng còn có Văn Phi Hàng và Phương Liên ngồi bên cạnh, người trước là kỳ quái nhìn một chút lý lịch sơ lược trong tay Mục Túc Tinh, còn Phương Liên lại là đem cô gái trước mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lần --

    Cũng chỉ là tiêu chuẩn thanh tú bình thường mà.

    Mục Túc Tinh không nghĩ tới chính mình lại gặp lại "Người quen" kiếp trước, thế nhưng là tại tình huống như vậy.

    Cậu nhớ rõ cô nàng này -- một phương diện là bởi vì cảm giác và thẩm mỹ kinh người của đối phương trong phương diện sắc thái, về phương diện khác thì bởi vì "Hành xử khác người" của đối phương.

    Chỉ nói về thiên phú, kỳ thật Đái Ngữ Yên cũng không tính kém, nhưng nói đến may mắn thì thực sự không tốt lắm, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn tìm không được cơ hội gì, thật vất vả tiến vào một tổ chế tác anime điện ảnh, cố tình lại là cái loại hình "Mười năm mài một kiếm" này, trung gian càng là gặp phải nhiều khúc chiết như mấy lần bị rút vốn, xét duyệt không thông qua..

    Muốn nói những tổ chế tác khác nhìn trúng năng lực của cô cũng không phải không có, nhưng cô nàng này quá cứng đầu, cố chấp, đã đáp ứng muốn cùng người ta làm anime điện ảnh, từ lương thấp cho đến không có tiền đầu tư vẫn đi theo một đường đến cuối, cũng chưa nói qua nửa câu muốn chạy lấy người.

    Kiếp trước Mục Túc Tinh cũng từng mời cô gia nhập tổ chế tác của mình, chỉ là Đái Ngữ Yên một lòng nhào vào bộ anime điện ảnh không biết khi nào mới có thể công chiếu kia, rốt cuộc vẫn là cự tuyệt.

    Có lẽ một đời này, chính mình có cơ hội bổ toàn cái tiếc nuối này?

    Mục Túc Tinh cười cười, lại không có giải đáp nghi hoặc của ba người, trùng hợp thông báo tuyển dụng cũng tiến hành đến không sai biệt lắm, cậu đơn giản đứng dậy nói: "Tính lên hẳn là có hơn hai mươi người đi? Cứ như vậy đã, hẳn là đủ dùng." Dừng một chút, lại đối Đái Ngữ Yên nói: "Nơi sân trường học an bài là 201, thời gian thống nhất là ngày kia, nếu thuận tiện, đến lúc đó cố gắng có mặt trước 9 giờ."

    Đợt chiêu mộ tiến triển rất nhanh, không đến thời gian một ngày, Mục Túc Tinh đã tuyển ra nhân viên cậu yêu cầu. Ngay khi Văn Phi Hàng và Phương Liên còn đang giật mình vì hiệu suất của Mục Túc Tinh, người sau đã bắt đầu suy xét đến việc phân phối các hạng mục vào ngày đó như thế nào.

    Rốt cuộc kiếp trước cậu cũng làm qua không ít anime, đối với những lưu trình này sớm đã nhớ kỹ trong lòng, hiện giờ lại chế tác, tự nhiên hiệu suất rất cao.

    Hai ngày sau, phòng học 201.

    Ba người Mục Túc Tinh không chờ bao lâu ở phòng học, đã nghênh đón giáo sư phụ đạo được trường học an bài lại đây.

    "Đây là giáo sư Trương đảm nhận cố vấn trường học lần này," Văn Phi Hàng giới thiệu nói: "Trong quá tình chế tác anime, nếu mọi người gặp được vấn đề khó khăn gì khó giải quyết, đều có thể nhờ giáo sư Trương giúp đỡ, giáo sư sẽ tận khả năng vì mọi người đưa ra giải đáp."

    Ở đây đều là học sinh, Văn Phi Hàng vừa dứt lời, đoàn người liền ào ào lạp lạp đứng lên hướng giáo sư chào hỏi.

    Có chút người thì bắt đầu may mắn chính mình có thể gia nhập tiểu tổ chế tác này -- ít nhất từ trước mắt xem ra, trường học đối với kế hoạch nâng đỡ này không chỉ có biểu hiện ở trên tiền tài cùng giúp đỡ trên sân đơn giản như vậy, rốt cuộc 10 vạn điểm tín dụng nhìn nhiều, kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ làm 2-3 phút anime thôi.

    Có giáo sư Trương ở, bọn họ đụng phải vấn đề gì trong thao tác thực tế, cũng có giáo sư phụ đạo một chút, sau này tốt nghiệp công tác, cũng sẽ thích ứng tốt hơn.

    Giáo sư Trương không mặn không nhạt ừ một tiếng, trên mặt lại không có biểu tình gì, ánh mắt ông đảo qua nhìn mọi người ở đây một cái, bỗng nhiên nhíu mày: "Như thế nào chỉ có những người này? Lục Việt không ở nơi này sao?"

    Trong phòng học nháy mắt yên tĩnh.

    Sự tình tuy rằng đã qua đi hơn nửa năm, nhưng xích mích giữa Mục Túc Tinh và Lục Việt, đã sớm không phải ngày một ngày hai, phần lớn học sinh đều hiểu rõ trong lòng, lúc này nghe giáo sư hỏi Lục Việt, một đám đành phải cúi đầu nhìn xem mặt đất, làm bộ không nghe thấy câu hỏi xấu hổ này.

    Những học sinh khác có thể coi như không nghe thấy, ba người Mục Túc Tinh thì không được.

    Phương Liên mắt thấy Mục Túc Tinh nhăn nhăn mày, vội vàng cười tủm tỉm dẫn đầu mở miệng giải thích: "Là như thế này, thưa giáo sư Trương, lần này chúng em thông báo tuyển dụng ngoại trừ tổ chức tuyển chọn, còn sẽ lấy ý nguyện cá nhân lầm chủ, lần này bạn học Lục Việt cũng không có báo danh, chúng em đương nhiên cũng không thể cưỡng ép hắn ta gia nhập chúng em

    " Không tham gia báo danh? "Giáo sư Trương nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, đối với một học sinh bên cạnh nói:" Cậu đi đem Lục Việt gọi qua đây, liền nói là ta bảo hắn lại đây thực tiễn thực tế, học tập một chút các lưu trình chế tác anime."
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  5. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Học sinh kia liếc mắt nhìn Mục Túc Tinh một cái, không dám động.

    Nếu Mục Túc Tinh chỉ là một vị tổng đạo diễn bình thường, vậy thì dễ dàng xử lý, nhưng Mục Túc Tinh không chỉ là người tổng phụ trách chế tác anime lần này, còn là người đầu tư duy nhất của toàn bộ tổ chế tác, nói cách khác, đó chính là thổ hào ba ba của mọi người, tổng đạo diễn không có còn có thể đổi người khắc, đắc tội nhà đầu tư?

    Còn muốn làm anime không?

    Học sinh được kêu đi không dám động, những người khác cũng chỉ dám cúi đầu, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, giáo sư Trương nhíu nhíu mày, sắc mặt dần trầm xuống, mắt thấy trường hợp càng thêm xấu hổ, Phương Liên do dự mà muốn hay không đi ra giảng hòa, liền nghe Mục Túc Tinh bình tĩnh nói: "Đây là anime của tôi."

    Cậu ngước mắt nhìn thẳng giáo sư Trương, thần sắc và ngữ khí trong đó không có ý tứ thoái nhượng chút nào: "Tôi cho rằng nhân thủ hiện tại cũng đủ hoàn thành chế tác bộ anime này."

    Cậu vừa dứt lời, mọi người cơ hồ dùng mắt thường đều có thể thấy giáo sư Trương đen mặt, trong lúc hai người giằng co, không biết là ai hô một câu: "Đạo diễn Kỷ tới!"

    Chọc cho trong lòng người một phòng học đều khẽ nhúc nhích, theo bản năng nhìn ra bên ngoài.

    Khi ánh mắt người trong phòng đồng loạt nhất trí rơi xuống tây trang giày da trên người nam nhân trung niên, hơn một nửa người trong phòng học tức khắc đôi mắt đều sáng ngời!

    Kỷ Tân Vinh!

    Cư nhiên là Kỷ Tân Vinh!

    Hiện giờ quốc gia còn không có chính thức thực thi một loạt chính sách nâng đỡ anime, trước mắt cũng chỉ có bộ phận người cực nhỏ thông qua con đường đặc thù biết được thông tri, nói ngắn gọn, mãi cho đến hiện tại, ngành sản xuất anime đều không thể xưng là có bao nhiêu hưng thịnh, phí tổn chế tác quá mức tốn kém, cùng đĩa lậu phim ảnh, tài nguyên internet càn rỡ, khiến cho chế tác anime ở phần lớn thời điểm càng như là vì yêu mà làm

    Anime TV còn như thế, càng không cần phải nói anime điện ảnh.

    Nhưng Kỷ Tân Vinh thì khác.

    Làm đạo diễn điện ảnh số một giới anime, tác phẩm của Kỷ Tân Vinh không chỉ có nhiều lần nhận được giải thưởng anime điện ảnh cũng khá nổi danh trong nước, vẫn là đạo diễn hiếm có có thể ở phòng bán vé dành được lợi nhuận, cũng vì nguyên nhân chính đó, đối với kế hoạch anime điện ảnh của Kỷ Tân Vinh, rất ít có nhà đầu tư có thể cự tuyệt.

    Đặc biệt tác phẩm của Kỷ Tân Vinh chú ý chất lượng, thông thường một làm chính là 5 năm, bỏ lỡ cơ hội này, lại muốn đầu tư tác phẩm của Kỷ Tân Vinh, phải chờ 5 năm tiếp theo, vì thế, mỗi một lần Kỷ Tân Vinh làm xong một bộ anime, đều sẽ có vô số nhà đầu tư múa may tiền mặt, lâu lâu dò hỏi kế hoạch tiếp theo của hắn.

    Trong khoảng một tuần trước, anime điện ảnh < Ngân Hà Nóng Bỏng > do Kỷ Tân Vinh chế tác vừa mới hạ rạp, tổng phòng bán vé cao đến 300 triệu điểm tín dụng, trực tiếp đổi mới ký lục phòng bán vé anime điện ảnh!

    Tuần trước bọn họ còn xem các loại báo chí đưa tin, nói không ít nhà đầu tư đã vây đổ kế hoạch mới của Kỷ Tân Vinh, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên ở trong trường chính mình học thấy bản thân Kỷ Tân Vinh!

    Nghĩ đến đây, hơn phân nửa người trong phòng học đều không khỏi trở nên hưng phấn!

    Đây chính là Kỷ Tân Vinh đó!

    Có thể nói Kỷ Tân Vinh là người đứng đầu anime điện ảnh đó!

    Phải biết rằng, bộ anime điện ảnh Kỷ Tân Vinh làm gần đây nhất mới hạ rạp không lâu, kế hoạch anime điện ảnh mới còn chưa có bắt đầu, lấy tư thế này của trường học, nói rõ là thỉnh Kỷ Tân Vinh tới làm một ít chỉ đạo dạy học hiện trường, đối với đám học sinh bọn họ mà nói, có một vị đại lão nghiệp giới chỉ đạo một bên như vậy, điều này đối kinh nghiệm học tập, tương lai vào nghề của bọn họ, tuyệt đối là có lợi không hại!

    Càng không cần phải nói có thể hay không có người được Kỷ Tân Vinh nhìn trúng, do đó tiến vào tổ chế tác của hắn, tham dự chế tác bộ anime điện ảnh tiếp theo.

    Cũng may mọi người kích động về kích động, nhưng cũng còn tính khắc chế, không có làm ra hành động kỳ kỳ quái quái gì.

    Kỷ Tân Vinh đối với ứng phó trạng thái như vậy hiển nhiên cũng cực kỳ thành thạo, sau khi tiến hành tự giới thiệu đơn giản có thể có có thể không, sau đó chính là nói vài câu cổ vũ, nhưng mà tuy là như thế, học sinh ở đây nghiễm nhiên cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn.

    Nhưng thật ra một bên chủ nhiệm giáo vụ một đường đi theo lại đây nhíu nhíu mày, cứ việc lực chú ý của bọn học sinh rất nhanh đã bị Kỷ Tân Vinh đột nhiên đến thăm hấp dẫn, nhưng không khí xấu hổ nguyên bản lại vẫn cứ còn ở, chủ nhiệm xử lý đủ loại hạng mục công việc đột phát trong trường như vậy, làm sao có thể không nhìn ra được?

    Ông nhìn thoáng qua nụ cười lúc này của giáo sư Trương có hơi chút miễn cưỡng, trên mặt dường như không có việc gì, ông quyết định chút nữa đến tìm giáo sư Trương hỏi một chút rốt cuộc là tình huống như thế nào, trường học thật vất vả mới mời được Kỷ Tân Vinh, lúc này đây tự nhiên là đặt sự tình của Kỷ Tân Vinh làm ưu tiên hàng đầu.

    Đoàn người ngay ngắn trật tự giao lưu vài câu khách sáo, Kỷ Tân Vinh mới nói: "Kịch bản gốc anime đưa tôi xem một chút."

    Dựa theo lưu trình chế tác anime, đầu tiên phải làm chính là tiến hành thảo luận kịch bản gốc, Kỷ Tân Vinh nếu nói lời này, hiển nhiên không phải đơn giản chỉ là tới đây xem một chút như vậy, mà là chuẩn bị chỉ điểm một ít.

    Văn Phi Hàng vội vàng cung cung kính kính đem kịch bản gốc đưa qua.

    Trong lòng Phương Liên lại có chút bất an, hắn liếc mắt nhìn Mục Túc Tinh một cái, lúc này người sau cũng không có đứng ở xung quanh vòng tròn lấy Kỷ Tân Vinh làm trung tâm, mà là tùy ý đứng ở địa phương ở rìa ngoài, trên mặt không có bất luận biểu tình gì -- nhưng theo bản năng Phương Liên lại cảm thấy, lúc này Mục Túc Tinh hẳn là không phải rất cao hứng.

    Vì cái gì?

    Ở người ngoài xem ra, có đại lão nghiệp giới như Kỷ Tân Vinh tự mình chỉ đạo, là cơ hội nằm mơ đều cầu không được, Mục Túc Tinh nếu là có ý kiến gì với điều này, đó chính là không biết tốt xấu.

    Nhưng mà sau khi trải qua quá trình chế tác < Hoàng Tử Bé >, Phương Liên lại phát hiện, kỳ thật là Mục Túc Tinh phi thường chán ghét người khác ở trong quá trình cậu chế tác anime vung tay múa chân.

    Đừng nhìn ngày thường bộ dáng Mục Túc Tinh nhìn như dễ tính dễ nói, nhưng đề cập đến chế tác anime, vậy đối phương quả thực là một giây biến thành lục thân không nhận, đối Mục Túc Tinh mà nói, tổ chế tác anime nơi cậu chỉ cần một âm thanh dẫn đầu -- đó chính là âm thanh của cậu.

    Ngay từ đầu Phương Liên còn may mắn lần này có trường học hỗ trợ, nếu không các phân đoạn nhỏ không đáng kể sẽ vội đến không biết làm sao mới được, nhưng hiện tại, Phương Liên ngược lại cảm thấy đây chưa chắc là chuyện tốt gì.

    Những học sinh khác có lẽ còn cảm thấy thích nghe ngóng, nhưng Mục Túc Tinh thật sự có thể chịu đựng trong tổ chế tác anime của mình, bên trên còn đè nặng hai vị người lãnh đạo trực tiếp sao?

    Thực mau, Phương Liên liền phát hiện, chính mình lo lắng kỳ thật không có bất luận ý nghĩa gì --

    Bởi vì tất cả mọi người đều nhận ra, Kỷ Tân Vinh vừa mới cùng bọn họ giao lưu khi còn mang theo ý cười nhàn nhạt sau khi xem kịch bản gốc anime, càng xem tiếp, sắc mặt lại càng trở nên khó coi, chờ đến khi hắn đem toàn bộ kịch bản gốc anime xem xong, càng là đen mặt, im lặng không lên tiếng đem kịch bản gốc ném mạnh về phía mặt bàn!
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười một 2020
  6. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thứ này viết cái trò cười gì vậy!"

    Kỷ Tân Vinh cau mày, quả thực giận không thể át: "Học sinh Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, viết ra kịch bản gốc cư nhiên chỉ có loại trình độ này? Ngày thường đạo sư của cậu dạy cậu như thế nào? Không ai nói người chế tác anime nhất định sẽ viết được kịch bản gốc, nhưng nếu cậu không có tài năng, vậy thì đừng ôm lấy công việc, cậu nhìn xem cậu viết cái đồ vật quỷ quái gì, tôi đều phải đỏ mặt thay cậu!"

    Toàn trường yên tĩnh.

    Theo lý mà nói, giống loại người chế tác đỉnh cấp nghiệp giới được trường học ra sức mời tới này, nếu không phải kịch bản thật sự quá kém, thì sẽ không nói ra loại lời nói không chút lưu tình nào giống như vậy, nếu phản ứng của Kỷ Tân Vinh kịch liệt như thế, vậy phần kịch bản gốc này..

    Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi xuống kịch bản gốc trên bàn kia, ánh mắt tức khắc liền trở nên kỳ quái.

    Giáo sư Trương quay đầu đi, dường như xem đều không muốn lại xem một hồi.

    Trong lòng Phương Liên lộp bộp một chút, theo bản năng liếc mắt nhìn Mục Túc Tinh một cái, sợ cậu giống như nói giáo sư Trương vậy cũng đem Kỷ Tân Vinh nói một đợt, cũng may Mục Túc Tinh chỉ là nhăn nhăn mày, lại là một câu cũng không có nói.

    Trong lòng Văn Phi Hàng khẽ nhúc nhích, lúc này hắn xem như hoàn toàn hiểu rõ, vì cái gì chính mình lại không thích phần kịch bản gốc anime này.

    Anime của vị đạo diễn Kỷ này tuy rằng cũng có thể kiếm tiền, nhưng xét đến cùng, anime mà hắn chế tác, trước sau không có lệch ra khỏi quỹ đạo phạm trù nghệ thuật, loại anime điện ảnh thiên hướng nghệ thuật tuy rằng tiểu chúng, anime điện ảnh của Kỷ Tân Vinh lại thắng ở chỗ cốt truyện cũng không kém, hơn nữa nhiều lần có thể lấy thưởng.

    Rất nhiều người cho dù là không có hứng thú với anime, khi biết có một bộ anime điện ảnh danh tiếng tốt lại đoạt giải, cũng sẽ xuất phát từ an lợi trên mạng mà chạy đi xem.

    Nhưng < IS > không giống nhau.

    Là một phần kịch bản gốc anime TV, logic cốt truyện < IS > có rất nhiều địa phương ngay cả Văn Phi Hàng đều cảm thấy tràn đầy tào điểm, trong đó vai ác càng là hàng trí nghiêm trọng, liền kém đem mặt đưa qua cho vai chính đánh, không chỉ có như thế, toàn bộ kế hoạch anime, từ thiết kế nhân vật cho đến nội dung cốt truyện, nơi nơi đều là vì lấy lòng người đọc mà cố tình thiết kế.

    Nói dễ nghe một chút, đây là một phần kịch bản gốc anime TV thuần túy thương nghiệp; nói khó nghe, đặt ở trong mắt đạo diễn lớn như Kỷ Tân Vinh vậy, đó chính là nông cạn, tục tằng, trần trụi, mị trạch không thèm che dấu một chút nào!

    Khó trách sau khi Kỷ Tân Vinh xem xong kịch bản gốc, lại tức đến như vậy.

    Đạo diễn anime như Kỷ Tân Vinh vậy, tính tình cổ quái là một phương diện -- phần lớn đạo diễn loại thiên tài hơn phân nửa tính tình đều khác hẳn với người thường, trong lòng bọn họ luôn có một phần kiêu ngạo thuộc về đạo diễn, đạo diễn càng thiên hướng nghệ thuật, trong lòng càng sẽ giữ vững điểm mấu chốt của mình, ở bọn họ xem ra, giống Mục Túc Tinh vậy, quả thực chính là sắp đem sáu chữ "Tôi đúng là tới gom tiền" viết ở trên mặt, có thể không tức sao?

    Chủ nhiệm thấy thế liền thầm nghĩ không tốt, tính tình Kỷ Tân Vinh ông cũng biết đến, huống chi, hắn là người mà trường học hao phí rất nhiều công phu mời đến, không thể dễ dàng đắc tội được, chỉ đành phải trừng mắt liếc mắt nhìn Mục Túc Tinh một cái, một bên vội vàng nói tránh đi: "Đúng rồi, đạo diễn Kỷ, thời điểm buổi sáng hôm nay, giáo sư Lý còn nói với tôi, lâu rồi chưa thấy được anh, nói anh lát nữa có rảnh thì đi chổ ông ngồi chơi một hồi, nếu không.. Chúng ta liền đi nhìn xem trước?"

    Chủ nhiệm vừa nói như vậy, Kỷ Tân Vinh cũng bình ổn xuống dưới.

    Lúc này hắn vẫn còn tức với kịch bản rách nát kia của Mục Túc Tinh, nhưng dù sao nơi này cũng là Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, hạng mục nâng đỡ trước mắt, bên Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh coi trọng bao nhiêu hắn cũng biết đến, bên này hắn tức giận là nhỏ, lỡ như đến lúc đó sự tình được người ta truyền ra ngoài, trên mặt Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh cũng khó coi, chính hắn cũng là bạn cùng trường của Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, mặc kệ nói như thế nào, chút mặt mũi này vẫn là phải cho.

    Kỷ Tân Vinh hạ giọng nói, rốt cuộc vẫn là bước xuống bậc thang: "Được, vậy trước đi tới chỗ lão Lý ngồi một hồi đi."

    Đoàn người tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để lại một đám học sinh hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao.

    Đợi khi đoàn người chủ nhiệm và Kỷ Tân Vinh rời đi, giáo sư Trương cũng đi theo đứng lên: "Ta đã lớn tuổi rồi, theo không kịp tư duy thẩm mỹ của đám người trẻ tuổi các cậu, cho nên không ở chỗ này vướng bận," ông khách khách khí khí nói: "Các cậu cố gắng làm, đừng khiến cho trường học thất vọng."

    Nói xong, cũng đi theo rời khỏi.

    Hai vị đại lão đều đi luôn như vậy, ở đây ánh mắt học sinh xem Mục Túc Tinh cũng trở nên có chút không đúng, nhìn nhìn lại vẻ mặt người xung quanh và chính mình đều giống như mây đen dày đặc, tức khắc có chút hối hận khi tới báo danh tham gia cái hạng mục này.

    Phải biết rằng, đầu tập hoặc cuối tập anime, đều sẽ viết danh sách nhân viên tổ chế tác, người nào phụ trách hạng mục gì, chỉ cần xem là hiểu ngay, nói cách khác, bộ anime này của Mục Túc Tinh nếu là bộ phim thô tục nát bét, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt đối với việc tìm công tác của bọn họ sau tốt nghiệp.

    Mục Túc Tinh liếc mắt nhìn một vòng sắc mặt mọi người, liền biết hôm nay khẳng định là không làm anime được nữa, đơn giản nói: "Hôm nay liền dừng ở đây, thời gian cụ thể chúng tôi sẽ thông báo sau, mọi người về đi."

    Cậu vừa dứt lời, tức khắc mười mấy người mênh mông cuồn cuộn đi ra phòng học, hiển nhiên ngay cả một giây đều không muốn ở lại. Trong phòng học tức khắc trở nên trống trải đi, chỉ còn lại ba người Mục Túc Tinh, Văn Phi Hàng và Phương Liên.

    Văn Phi Hàng: "Hiện tại làm sao bây giờ?"

    "Tớ cảm thấy chúng ta cũng không cần quá sốt ruột," Phương Liên nhưng thật ra rất bình tĩnh: "Dựa theo kịch bản cũ rích của trường học, việc này hơn phân nửa sẽ từ lớn hóa nhỏ, quá lắm thì bảo A Mục chỉnh sửa kịch bản gốc, làm lại anime."

    Mục Túc Tinh lại nói: "Ai nói tớ muốn sửa kịch bản gốc?"

    Văn Phi Hàng do dự nói: "Chính là phía bên đạo diễn Kỷ Tân Vinh.."

    Phương Liên ngạc nhiên nói: "Hiện tại liền đạo diễn Kỷ Tân Vinh? Tao nhớ rõ trước kia mi không phải fans Kỷ Tân Vinh sao? Còn một miệng một tiếng thần tượng, mi thay đổi như thế nào nhanh như nữ nhân vậy?"

    "Tên mập chết tiệt, mi câm miệng cho tao," Văn Phi Hàng tức giận liếc mắt trừng hắn một cái: "Tao phấn chuyển lộ được không? Nếu mi bị thần tượng của mình giáo huấn không lưu tình chút nào trước công chúng như vậy, mi còn có thể tiếp tục phấn sao?"

    Sau khi hiểu rõ lý do chính mình không thích < IS >, kỳ thật Văn Phi Hàng có thể lý giải phản ứng của Kỷ Tân Vinh.

    Chỉ là tuy rằng hắn cũng là thanh niên văn nghệ, lại không cực đoan giống như Kỷ Tân Vinh vậy, anime thì ý nghĩa phải cao thượng, có chiều sâu? Hắn thích anime có logic rõ ràng, cốt truyện xuất sắc chất lượng tốt, nhưng cũng không phủ định anime được gọi là nông cạn tục tằng ngốc nghếch bán manh bán thịt hậu cung, ở trong mắt hắn, kỳ thật < IS >, vẫn là có rất nhiều chỗ đáng khen, cũng đích xác tồn tại khả năng hot lớn, nhưng có lời nói kia của Kỷ Tân Vinh, kế tiếp, con đường của Mục Túc Tinh chỉ sợ sẽ càng thêm khó đi.

    Muốn nói trong lòng không có khó chịu, làm sao có thể?

    Phương Liên nói: "Vậy thì không nhất định, nếu là lão bà Lưu Uyển nhục mạ tao ở trước công chúng, tao khẳng định sẽ không thoát phấn."

    Văn Phi Hàng không thể nhịn được nữa: ".. Mi vẫn nên câm miệng đi, tao cùng loại biến thái tử phì trạch như mi không có tiếng nói chung."

    Mắt thấy hai người liền phải ầm ỹ, Mục Túc Tinh không chút hoang mang, chỉ nói một câu khiến cho hai người an tĩnh trở lại.

    "Tớ sẽ không sửa kịch bản gốc, cũng không cần sửa," Mục Túc Tinh nói: "Không cần để ý Kỷ Tân Vinh nói, hắn căn bản là không hiểu thương nghiệp anime."

    Sắc mặt Phương Liên khẽ biến, nhìn nhìn trái phải, phát hiện lúc này trong phòng học đích xác chỉ còn lại ba người bọn họ, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng: "Ngọa tào, anh hai cậu nói nhỏ một chút, lời này của cậu nếu để cho người khác nghe được, tuyệt đối sẽ tạo thành tinh phong huyết vũ!"

    Văn Phi Hàng cũng có chút ngốc.

    Một sinh viên còn chưa có tốt nghiệp, cư nhiên nói một đạo diễn anime có 300 triệu phòng bán vé anime điện ảnh không hiểu thương nghiệp anime? Lời này nếu nói ra, không thể không bị toàn bộ nước miếng giới anime bao phủ!

    Mục Túc Tinh nhún nhún vai.

    Cậu nói vốn là sự thật, chỉ là lúc này vòng anime quá nhỏ, còn chưa nhìn ra được mà thôi.

    Mục Túc Tinh cũng không chán ghét Kỷ Tân Vinh, tương phản, kỳ thật cậu còn có chút đồng tình Kỷ Tân Vinh.

    Nếu Kỷ Tân Vinh là loại đạo diễn anime kiên trì đi con đường văn nghệ thì không sao, nhưng cố tình sau này ngành anime bay nhanh phát triển hơn hai mươi năm, hắn bởi vì đỏ mắt phòng bán vé anime điện ảnh thương nghiệp, bắt đầu làm anime thương nghiệp mà hắn coi thường.

    Việc này kỳ thật cũng không có gì, rốt cuộc người vẫn là phải ăn cơm, nhưng vấn đề ở chỗ, mặt ngoài Kỷ Tân Vinh làm anime thương nghiệp, nhưng trong lòng trước sau luôn xem thường một khối này, trong lòng hắn khinh thường người xem anime thương nghiệp, cho rằng là bọn họ khiến cho toàn bộ sản nghiệp anime trở nên thô tục, năng lực yếu kém --

    Một người đạo diễn xem thường anime thương nghiệp, thì làm sao có thể chế tác tốt anime điện ảnh thương nghiệp đâu?

    Trước kia hắn làm anime điện ảnh, cho dù phòng bán vé chỉ có hai ba trăm triệu, so ra kém những bộ điện ảnh anime có phòng bán vé gần hơn 1 tỷ, nhưng ít nhất còn có danh tiếng, cùng giải thưởng, mà từ sau khi hắn đi làm anime thương nghiệp, kết quả kia chỉ có thể dùng huyết phác để hình dung, có thể nói là vừa không khen ngợi trầm trồ, cũng không ăn khách, kết quả là, ngược lại đem thanh danh mà thời trẻ rất vất vả thành lập tốt, tất cả đều hủy hết.

    Thời điểm kiếp trước, Mục Túc Tinh chế tác điện ảnh anime còn trùng hợp cùng đợt chiếu với một bộ tác phẩm của Kỷ Tân Vinh -- khi đó Mục Túc Tinh mới chỉ là một tân nhân đạo diễn anime điện ảnh mà thôi, nhưng tuy là như vậy, tác phẩm thương nghiệp lớn được Kỷ Tân Vinh chuẩn bị tỉ mỉ, cuối cùng phòng bán vé đều không bằng một người mới như Mục Túc Tinh.

    Mục Túc Tinh nói Kỷ Tân Vinh không hiểu anime thương nghiệp, thật đúng là không phải ngạo mạn.
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  7. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giống như dự đoán của ba người, không quá nửa ngày, phía bên trường học thông qua chủ nhiệm truyền đạt kiến nghị hy vọng Mục Túc Tinh có thể sửa chữa kịch bản của mình, vì bảo đảm chất lượng kịch bản, trường học tỏ vẻ, Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh thậm chí nguyện ý tìm nhân viên chuyên nghiệp liên quan hỗ trợ chỉnh sửa.

    "Xin lỗi," đối với chuyện này, Mục Túc Tinh biểu hiện thật sự bình tĩnh, cũng rất kiên quyết, cậu nho nhã lễ độ nói: "Tạm thời tôi còn chưa có ý tưởng chỉnh sửa kịch bản, về sau hẳn là cũng sẽ không có."

    Chủ nhiệm nhíu mày, nét mặt không vui.

    Ở ông xem ra, Mục Túc Tinh quả thực không biết điều.

    Tuy rằng ông không nhìn qua kịch bản, nhưng nghĩ kỹ cũng biết, có thể khiến Kỷ Tân Vinh tức thành như vậy, hơn phân nửa không phải là cái kịch bản tốt gì. Đối với chế tác anime mà nói, một phần kịch bản gốc anime tốt chính là hơn một nửa mạng sống của anime, cốt truyện có vấn đề, cho dù hiệu quả anime làm được rất tốt, cũng chỉ uổng phí.

    Hiện giờ trường học nguyện ý tốn tiền tìm nhân viên chuyên nghiệp giúp Mục Túc Tinh sửa chữa kịch bản, đặt ở trên người bất luận một người sinh viên nào, chỉ sợ đều là chuyện vui cầu còn không được, Mục Túc Tinh cư nhiên không đồng ý?

    Chủ nhiệm có chút đau đầu.

    Nếu là thay đổi học sinh khác, đụng phải người không biết tốt xấu như vậy, cùng lắm thì trường học đem phần danh ngạch này đổi cho người khác là được, nhưng cố tình người này là Mục Túc Tinh, thậm chí tài chính đều do đối phương chính mình ra, cho dù trường học yêu cầu cậu, nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu ngoài miệng, căn bản vô pháp đưa ra bất luận uy hiếp nào mang tính thực tế.

    Chẳng lẽ khiến cho Mục Túc Tinh tiếp tục làm như vậy?

    Như vậy cũng không phải không được, dù sao tài chính đều do chính hắn ra, hắn nếu là nguyện ý tiêu tiền làm anime chơi, cho hắn làm là được, vấn đề ở chỗ, cái kế hoạch gọi là nâng đỡ này, đại biểu chính là mặt mũi trường học, sở dĩ trường học phí nhiều tâm huyết như vậy, cũng là vì sau khi chính phủ công khai chính sách có liên quan, bằng vào tác phẩm của học sinh trong kế hoạch nâng đỡ, vào năm sau trong đợt chiêu sinh sẽ hấp dẫn càng nhiều tài nguyên học sinh.

    Nhưng một khi Mục Túc Tinh làm như vậy, đừng nói tuyên truyền, nếu đúng là lấy danh nghĩa tác phẩm tiêu biểu của học sinh đưa ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười giới đại học.

    Nguyên bản chủ nhiệm còn muốn cùng Mục Túc Tinh nói chuyện thêm, khiến cậu ý thức được sửa chữa kịch bản đối với cậu chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hại, nề hà đối phương dầu muối không ăn, bất kể chủ nhiệm nói cái gì, đều là một câu "Tôi không tính toán sửa kịch bản", rơi vào đường cùng, chủ nhiệm cũng chỉ tức giận khó chịu đi về.

    Cùng lúc đó, bài post có quan hệ đến chuyện này, cũng đang hot trên diễn đàn trường học.

    Tiêu đề: Lý thảo, đây có tính hay không là nguyên hình tất lộ?

    Nội dung: Sự thật chứng minh, bất luận bề ngoài ngụy trang đẹp như thế nào, gối thêu hoa chính là gối thêu hoa, đến cuối cùng vẫn là sẽ lộ nguyên hình.

    Lầu 1: ? Có ý tứ gì? Chủ lầu cậu có thể hay không nói rõ ràng hơn một chút?

    Lầu 2: Tôi giống như ngửi được hương vị dưa to, chuyển băng ghế đến ngồi chờ.

    Lầu 3: Chủ lầu là nói chuyện ở phòng học 201 ngày hôm qua đi? Tại hiện trường, emmmmm.. Nói thật, tôi đều cảm thấy xấu hổ thay Mục Túc Tinh.

    Lầu 4: Mục Túc Tinh? Cùng hắn có quan hệ?

    Lầu 5: Tôi nhớ rõ mấy ngày nay tổ chế tác anime nguyên sang kia của hắn không phải đang nhận người sao? Chẳng lẽ là nói chuyện này?

    Lầu 6: Giải thích một chút cho người không hiểu rõ trong lầu, ngày hôm qua vốn là ngày tổ chế tác chính thức khởi công, vốn dĩ hết thảy vẫn còn thuận lợi, kết quả không nghĩ tới trường học lại mời đạo diễn Kỷ Tân Vinh đến chỉ đạo, theo lý mà nói đây hẳn là chuyện tốt, rốt cuộc đạo diễn Kỷ Tân Vinh có địa vị gì các cậu cũng biết, được hắn chỉ đạo, anime này cũng sẽ không quá kém.

    Kết quả ai cũng không nghĩ tới, sau khi đạo diễn Kỷ xem xong kịch bản gốc anime, liền đen mặt tại chỗ, nói thẳng người nào đó viết cái thứ trò cười gì, thật là xấu hổ chết.

    Không phải tôi nhiều chuyện, trước kia Mục Túc Tinh làm như thế nào, tốt xấu đều là ở trong trường học chúng ta, hiện tại hay rồi, trực tiếp đem mặt ném đến trước mặt đại đạo diễn nghiệp giới, thật là đủ rồi.

    Lầu 7: Trường học chỉ sợ cũng hối hận đến ruột phát xanh đi? Sớm biết rằng như vậy, còn không bằng đem danh ngạch cho Lục Việt đâu, ít nhất người ta điệu thấp đáng tin cậy không gây chuyện, cũng không đến mức gây ra ồn ào lớn như vậy.

    Lầu 8: Trường học nói như thế nào?

    Lầu 9: Còn nói như thế nào, phỏng chừng cũng chỉ là bảo Mục Túc Tinh sửa kịch bản thôi, thật sự không được, liền thỉnh biên kịch chuyên nghiệp đỉnh cấp nào đó chỉnh sửa giúp hắn, trông cậy vào trường học đem Mục Túc Tinh đổi đi? Xin lỗi, không tồn tại.

    Lầu 10: . Hồi trước tôi còn tham dự thông báo tuyển dụng của Mục Túc Tinh, hiện tại bắt đầu may mắn không được tuyển, bằng không đến lúc đó Mục Túc Tinh làm ra một lạn phiến tuyệt thế, phỏng chừng tôi cũng sẽ đi theo xui xẻo, run bần bật. Jpg

    "Ngọa tào," tùy tiện nhìn nhìn mấy lầu phía trước thiệp, Phương Liên không thể nhịn được nữa: "Những người này cũng quá không biết xấu hổ đi? Chuyện tổ chế tác tùy tiện đem ra bên ngoài nói? Ỷ vào chúng ta không phải tổ chế tác chính thức, không có hợp đồng mới làm như vậy?"

    Chuyện phát sinh tại phòng học 201, đối với trường học mà nói, chung quy không phải là chuyện tốt gì, tự nhiên sẽ không cố tình truyền ra bên ngoài, thậm chí còn sẽ tận lực bọc, biết rõ việc phát sinh tại 201 như vậy, hơn nữa kỹ càng tỉ mỉ viết trong bài post, hiển nhiên cũng chỉ có người được tổ chế tác tuyển vào ngày đó.

    Văn Phi Hàng gãi gãi tóc, tức giận: "Được rồi, đừng nhìn, đám anh hùng bàn phím trên diễn đàn kia có sắc mặt gì tớ còn không biết sao? Hiện tại việc cấp bách, là ngẫm lại < IS > nên làm sao bây giờ, còn có, rốt cuộc là ai đem chuyện của tổ chế tác tiết lộ ra ngoài? Loại người này khẳng định không thể lại lưu tại tổ chế tác."

    Thực mau, Văn Phi Hàng liền phát hiện chính mình không cần lo lắng vấn đề này.

    Không đến một ngày sau, phía bên Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh liền đưa ra phương án giải quyết.

    Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh cũng không có thu hồi danh ngạch của Mục Túc Tinh, mà là đem danh ngạch kế hoạch nâng đỡ nguyên bản gia tăng thành hai cái, mà cái danh ngạch thứ hai này, tự nhiên cũng liền rơi xuống trên đầu Lục Việt, không quá hai ngày, trường học liền truyền ra các loại tin tức như Kỷ Tân Vinh đối Lục Việt rất vừa lòng, đã mời Lục Việt sau khi tốt nghiệp gia nhập tổ chế tác của mình..

    Chuyện này trái lại cùng tình cảnh kiếp trước giống nhau như đúc.

    Họa vô đơn chí là, theo tổ chế tác của Lục Việt bắt đầu chiêu mộ nhân thủ, hơn mười vị học sinh nguyên bản gia nhập tổ chế tác của Mục Túc Tinh, cũng đưa ra quyết định rời khỏi tổ chế tác.

    Dù sao phúc lợi trường học đưa ra đều là giống nhau, nhưng so sánh lợi hại, tác phẩm của Mục Túc Tinh nghiễm nhiên chính là một đại lạn phiến, cùng với ở chỗ này cho kiếp sống chức nghiệp trong tương lai của mình lưu lại một thanh danh nát bét, còn không bằng đi tổ chế tác của Lục Việt thử thời vận đâu, nói không chừng còn có thể nhận được chỉ đạo của đạo diễn cấp quan trọng như Kỷ Tân Vinh.

    "Tôi muốn rời khỏi tổ chế tác."

    "Xin lỗi, tớ cảm thấy năng lực của tớ đại khái không đủ để xứng với tổ chế tác, các cậu vẫn nên tìm người khác đi."

    "Ngày thường học trưởng Lục Việt đối với tớ rất tốt, anh ấy hy vọng tớ có thể qua đi giúp đỡ, xin lỗi."

    * * *

    Theo một người lại một người học sinh đứng dậy hướng ba người xin từ chức, nét mặt Văn Phi Hàng và Phương Liên càng thêm khó coi, duy nhất không có việc gì giống như người đại khái cũng chỉ có Mục Túc Tinh -- lúc này người sau đang tập trung chuyên chú lật một chồng tư liệu không biết từ đâu tới đây, hiển nhiên cũng không có đem rời đi của những người đó để ở trong lòng.

    Thấy hai người đều là một bộ vô cùng lo lắng táo bạo, Mục Túc Tinh còn có chút không thể hiểu được: "Phía trước tiền lương nguyên bản mà tớ cho bọn họ đều là giá cả thị trường bình thường, với mức tiền này hoàn toàn đủ cho chúng ta đi thị trường nhân tài tìm họa sĩ nguyên họa, họa sĩ phân cảnh có kinh nghiệm phong phú, cần gì tức giận đáng tiếc?"

    Văn Phi Hàng: ".. Đúng nha."

    Mục Túc Tinh không chút để ý nâng nâng mắt: "Hơn nữa, không phải còn có người không đi sao?"

    Lời tuy là nói như vậy, nhưng lúc này toàn bộ tổ chế tác, cộng thêm ba người Mục Túc Tinh, tổng cộng cũng chỉ dư lại chín người -- nhân tiện nhắc tới, phía trước Đái Ngữ Yên được Mục Túc Tinh trực tiếp chủ trương lưu lại cũng ở trong đó.

    Trong phòng học im ắng.

    Văn Phi Hàng lưng dựa cửa chính phòng học, rũ mắt không nói, Phương Liên thì ngồi ở trên một cái bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình di động, mặt mày hai người rõ ràng đều có lo âu. Ánh mắt Đái Ngữ Yên lước qua hai người, cuối cùng rơi xuống trên người thanh niên giờ phút này vẫn ngồi ở ngay trung tâm phòng học.

    Ngọn tóc cậu mềm mại, đôi mắt đen bóng tự nhiên hơi rũ, giống như tản mạn dừng ở một xấp tư liệu mở ra trên bàn, trong tay nắm một cây bút máy màu bạc trắng, trầm tĩnh lại lãnh đạm.

    Giống như trong ngọn gió giữa hè vọt ra từ sâu trong rừng rậm, phảng phất chỉ cần nhìn người trước mắt này, chính mình cũng không tự giác bình ổn tâm tình.

    Đái Ngữ Yên chưa thấy qua nhiều ít tổng đạo diễn anime, lại mạc danh cảm thấy, cái gọi là người chế tác anime, có lẽ nên là cái dạng này --

    Bình tĩnh, trầm ổn, tự tin, vô luận tổ chế tác gặp phải ngoài ý muốn như thế nào, chỉ cần ngẩng đầu thấy cậu ở, việc gì đều không đáng sợ hãi.

    Mục Túc Tinh buông bút máy.

    Không ai bảo ai, tất cả người còn lưu lại trong phòng học theo bản năng ngẩng đầu, động tác nhất trí nhìn về phía cậu. Mục Túc Tinh cong lên đôi mắt, gập lên ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Còn có người muốn rời khỏi sao? Hiện tại đứng ra còn kịp."

    "Rời khỏi? Vui đùa cái gì vậy?" Phương Liên trừng mắt: "Không sợ nói cho cậu, Phương gia tớ tung hoành giang hồ hai mươi năm, trước nay cũng không biết hai chữ ' lùi bước ' viết như thế nào!"

    Văn Phi Hàng nhướng mày: "Vậy mi liền có hơi ngưu bức, đều đọc sách mười năm vẫn là tên thất học."

    Trong lúc hai người lẫn nhau dỗi, Đái Ngữ Yên lại chú ý tới, trước đây bực bội bất an còn tràn ngập trên mặt mày hai người, lúc này thế nhưng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

    Phía dưới học sinh cũng đi theo cười hì hì nói: "Thật vất vả bế lên đùi thổ hào, ai rời khỏi ai ngốc bức đúng không?"

    "Đúng đó, muốn rời khỏi chúng tớ đã sớm đi, làm sao còn có thể ở đến bây giờ?"

    "Không phải đều ký hợp đồng sao?"

    Trong thời gian mấy người cậu nhìn một cái tôi nói một câu, một hạng mục khác chờ đợi trù bị rất lâu, rốt cuộc cũng chân chính bước lên sân khấu thuộc về nó --

    Thành phố Tinh Ninh, trạm tàu điện ngầm số 1.

    "Đúng vậy, chính là nơi này, lại điều chỉnh vị trí một chút.. Tốt, không sai, chính là như vậy," Nhan Y Lăng nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: "Những trạm tàu điện ngầm khác hẳn là cũng chuẩn bị không sai biệt lắm đi, hiện tại chỉ chờ buổi sáng ngày mai tàu điện ngầm vận chuyển buôn bán."

    Nhớ tới hệ liệt anime ngắn được mọi người từ trên xuống dưới trong Cục Văn hóa khen không dứt miệng, trao tặng hi vọng, cô lại là khẩn trương lại là chờ mong hít sâu một hơi.

    Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong.

    Hiện tại, chỉ còn xem < Hoàng Tử Bé > có cho bọn cô một không kinh hỉ hay không.
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  8. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rốt cuộc cậu có đi hay không đó? Đừng đứng ở chỗ này chặn đường được không?"

    Cùng với giọng nói chỉ trích bất mãn của người qua đường vang bên tai, Cao Viễn hơi hơi sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại từ trong anime ngắn trước mặt, hắn vội vàng xin lỗi liên thanh, một bên hướng bên cạnh tránh ra một bước, làm đám người chen chúc phía sau đi qua, chính mình thì đứng tại chỗ, nhất thời không hiểu sao lại không muốn rời đi.

    Hắn nhìn anime ngắn không ngừng lặp lại truyền phát, trên mặt tường màn hình tinh thể lỏng.

    "Hồi lên sáu, tôi thấy một bức tranh vẽ một con trăn đang nuốt chửng một con mãnh thú, và với cây chì màu, tôi đã vẽ được một bức tranh cho chính mình. Bức tranh đầu tiên -- một con trăn đang ăn thịt một con voi, tôi đem khoe tuyệt tác của mình với những người lớn và hỏi họ rằng nó có làm họ kinh hãi không."

    Trong hình chính giữa con trăn màu nâu sẫm nhô lên về phía trước, nó thực sự không giống như là một con trăn tiêu hóa voi, ngược lại như là mũ đội đầu không có quy tắc.

    Vì thế họ trả lời: "Một cái mũ thì có gì đáng sợ?"

    "Thế là tôi phải vẽ phía trong của con trăn, để cho người lớn có thể hiểu, tôi nghĩ, thế này người lớn hẳn là minh bạch tôi vẽ chính là một con trăn tiêu hóa voi, mà không phải là cái mũ đi?"

    Nhưng những người lớn lại nói: "Quên những con trăn bụng đóng hay bụng mở đi, tinh lực của con, nên tập trung vào để học địa lí, lịch sử, làm tính và ngữ pháp những sự tình có ý nghĩa như vậy."

    Nhân vật trong hình thở dài rung đùi đắc ý: "Sau lại tôi liền không hề vẽ tranh, cũng từ bỏ sự nghiệp họa sĩ rực rỡ từ dạo ấy, bức tranh số 1 rồi bức tranh số 2 lần lượt thất bại đã làm tôi nản lòng, người lớn có bao giờ tự mình hiểu được chuyện gì đâu, và thật là mệt cho trẻ con lúc nào cũng cứ phải giải thích cho họ."

    Đại khái tình tiết trong anime ngắn quá chọc lòng người, khiến Cao Viễn không khỏi nhớ tới chính mình khi thiếu niên -- đồng dạng nhiệt tình yêu thương vẽ tranh, có khi thật sự tâm ngứa khó nhịn, còn có thể bất chấp nguy hiểm bị bắt được, đánh bạo ở trên sách giáo khoa ngữ văn tô màu vẽ tranh, cho danh nhân trong sách vở vẽ thêm chòm râu, đổi một tạo hình gì đó càng là chuyện thường ngày.

    Thời điểm càng nhỏ, hắn cũng sẽ vẽ các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, như là hoa hồng màu đen, ngọn cỏ có hình dáng rất giống sâu..

    Phần lớn thời điểm hắn đều không hề được đến người lớn khích lệ, mà chỉ là những uốn nắn quy cũ: Hoa hồng hẳn là màu đỏ, như thế nào sẽ có hoa hồng màu đen đâu? Rừng rậm tại sao lại có ngọn cỏ hình dáng kỳ quái như vậy? Rõ ràng thứ con vẽ là một con sâu lông xù xù mà.

    Sau này trưởng thành, lại trầm mê vẽ tranh, người nhà liền không hề phóng túng giống như thời thiếu niên vậy:

    "Con đã là người lớn rồi, làm sao mỗi ngày còn không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ trầm mê những thứ tiêu khiển như phim hoạt hình, chỉ có trẻ con mới thích mấy thứ này, con chừng nào thì mới có thể trưởng thành một chút?"

    "Thỉnh thoảng con muốn vẽ chơi, ta không ý kiến, chính là con nên đem tâm tư đặt ở trên chính đạo, vẽ tranh có thể thành cơm ăn sao?"

    "Người khác có thể đem vẽ tranh biến thành nghề nghiệp, đó là người khác có thiên phú, nhưng con được không? Khi còn nhỏ ngay cả vẽ một đóa hoa hồng con đều vẽ không tốt, còn muốn sau này dựa vẽ tranh mà sống? Sao có thể đâu?"

    Mọi việc như thế nói nhiều nghe nhiều, ngay cả chính Cao Viễn, cũng không khỏi sinh ra hoài nghi với chính mình.

    Hắn nghĩ có lẽ cha mẹ nói không sai, thiên phú của hắn không đủ để khiến hắn có thể dùng vẽ tranh mà sống, vì thế hắn từ bỏ hội họa mà chính mình thích rất lâu, ngược lại đi học tập chuyên ngành tài chính khiến cha mẹ vừa lòng, sau tốt nghiệp hắn thành công tiến vào một nhà công ty chứng khoán, sinh hoạt quy luật mà ổn định.

    Chỉ là vào rất ít rất ít thời điểm, ngẫu nhiên hắn mới có thể nhớ tới cái mộng tưởng thời niên thiếu có liên quan hội họa kia, nhớ tới hoa hồng màu đen nở rộ, cùng ngọn cỏ giống như sâu lông xù xù.

    Sau này hắn mới biết, loại cỏ rất giống sâu có tồn tại, nó mùa đông là sâu, mùa hè là cỏ, cho nên gọi là đông trùng hạ thảo, là đông dược do một chi nấm ký sinh trên ấu trùng bướm, mà khi hắn làm như vô tình nhắc tới câu chuyện xưa này, lại chỉ được đến một câu khinh phiêu phiêu của người lớn:

    "Vậy à? Còn có loại chuyện này, ta cũng không ấn tượng."

    Nguyên lai những đả kích và biến chuyển chặt đứt mộng tưởng của hắn, ở trong mắt những người lớn, chẳng qua là một việc bé nhỏ không đáng kể thôi.

    Cao Viễn ngơ ngẩn nhìn anime ngắn trước mắt. Hiện tại là buổi sáng 7 giờ, tàu điện ngầm người đến người đi, nơi nơi đều là mọi người đi làm và đi học, hắn vốn nên đồng dạng vội vàng chạy tới địa điểm chính mình công tác, bắt đầu một ngày công tác theo khuôn phép cũ mới đúng, lúc này đối với anime ngắn trước mắt, nỗi lòng lại hoảng hốt, bước không ra một bước, cũng nói không thành lời một câu nào.

    * * *

    Lâm Dương Băng kéo bước chân mỏi mệt, thời điểm từ tàu điện ngầm số 3 đi xuống, đã là buổi tối 8 giờ.

    Trước đây công ty đều là tan tầm buổi chiều 5 giờ, chỉ là gần nhất công ty có quá nhiều sự tình, thường thường vội long trời lở đất, thật vất vả chờ cấp trên thả người, thường thường đều là buổi tối 8 9 giời, chậm một chút nữa, 11 giờ đều là có, giống như hôm nay vậy 8 giờ tan tầm, đã xem như phi thường khó được.

    Quá mệt mỏi.

    Trong lòng hắn đã mỏi mệt đến cực điểm, lại cũng đành chịu.

    Không có biện pháp, hiện giờ hắn còn trẻ, đúng là thời điểm phải cố gắng giao tranh, cũng không thể ở thời điểm bạn cùng lứa tuổi đều tăng ca, chính hắn thì vui chơi hưởng thụ đi? Cho dù qua được một cửa trong lòng kia, nhưng sau này ngày lễ ngày tết, gặp phải các loại hội bạn học, thì nên làm cái gì bây giờ?

    Một chút tiền lương chính mình lấy về này, ở trước mặt thân thích người nhà, bạn bè bạn tri kỉ ngẩng đầu được sao?

    Hắn thở dài, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt vô ý thức rơi xuống trên màn hình tinh thể lỏng phía bên phải lối đi, chợt ngơ ngẩn.

    Vốn dĩ Lâm Dương Băng không tính toán xem video bên trên -- không nhìn cũng biết, giống nhau lúc này, không ngoài dự đoán chỉ là truyền phát một ít quãng cáo thôi, mà khi hắn nhìn đến nội dung trên màn hình, lại thật đánh thật ngây ngẩn cả người.

    "Những người lớn rất thích con số." Trong hình ảnh thiếu niên nho nhỏ nói như thế nói: "Khi bạn nói chuyện với họ về một người bạn mới, họ chẳng bao giờ hỏi bạn, giọng nói hắn ta thế nào, hắn thích chơi trò gì, hắn có sưu tầm bươm bướm không."

    "Họ chỉ hỏi: Hắn ta bao nhiêu tuổi, hắn ta có mấy anh em, bố hắn ta kiếm được bao nhiêu tiền, bọn họ cho rằng như vậy mới xem là bạn bè."

    Lâm Dương Băng ngây ngẩn cả người.

    Hắn bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước, thời điểm hắn còn chưa cùng mối tình đầu chia tay, lúc ấy khi hắn đi nhà cô thăm hỏi, kỳ thật là có rất nhiều lời nói muốn nói -- về hắn sẽ đối tốt với cô như thế nào, tâm tư tiến tới của hắn, quy hoạch của hắn về nghề nghiệp của mình, về tương lai của hai người.. Còn có rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều.

    Nhưng tất cả đều ở khi cha mẹ đối phương hỏi tới tiền lương của hắn, biểu tình trên mặt chần chờ vi diệu, cùng thái độ lạnh nhạt hiện rõ mà hóa thành hư ảo.

    Lúc này thình lình nhìn đến nội dung trong video, trong lúc không kịp dự phòng, Lâm Dương Băng thiếu chút nữa đều rơi xuống nước mắt.

    Đúng vậy, đây là thế giới của người trưởng thành.

    Nếu cậu muốn nói chuyện phòng ở và công việc của mình, như vậy cậu liền không thể nói "Tôi có một phần công việc cực kỳ thích hợp với tôi" "Tôi thích công việc hiện tại, cách phòng ở hiện tại của tôi rất gần, buổi sáng có thể ngủ nướng thêm mười phút, tuy rằng trước mắt tiền lương không cao, nhưng tương lai phát triển rất tốt", hay là "Tôi có một căn nhà xinh đẹp, sáng sớm có thể nghe thấy chim chóc kêu to, ánh mặt trời sẽ lưu loát tiến vào từ cửa sổ," bởi vì người lớn thường thường đều sẽ nghe không hiểu.

    Nhưng nếu cậu nói "Tôi có một công việc lương tháng 5 vạn", hoặc là "Tôi có một căn nhà có giá trị 1000 vạn", vậy thì tất cả mọi người sẽ lộ ra vẻ mặt tán thưởng hâm mộ.

    Giống như gia đình bạn gái cũ của hắn vậy.

    Bọn họ không chú ý tới ôn nhu và quý trọng của hắn đối với bạn gái, so với nỗ lực mà hắn trả giá rất nhiều vì tương lai hai người, bọn họ càng để ý hắn có một công việc lương cao thể diện hay không, cho nên khi hắn thận trọng nói đến suy xét và an bài của mình với công việc và gia đình trong tương lai, thái độ thất vọng thờ ơ của phương sau khi hỏi đến tiền lương, liền đủ để đem động lực và khát khao giao tranh trong ba năm tới đánh trúng dập nát.

    Một đoạn cảm tình kia kết thúc đến rất đột nhiên lại nhanh chóng, hắn thậm chí còn không có kịp nói cho cô và người nhà cô, hắn là thật sự, rất yêu rất yêu cô.

    "Mẹ nó," hắn nhịn xuống đáy lòng chua xót, mắng: "Đầu năm nay quảng cáo tàu điện ngầm đều mẹ nó chọc tâm như vậy sao? Còn có cho người sống, thao."


    • Đông trùng hạ thảo: là một loại đông dược quý có bản chất là dạng ký sinh của loài nấm Ophiocordyceps sinensis thuộc nhóm nấm Ascomycetes trên cơ thể ấu trùng của một vài loài bướm trong chi Thitarodes Viette. Nó được sử dụng từ lâu trong y học cổ truyền Trung Hoa và y học cổ truyền Tây Tạng. Tên gọi "đông trùng hạ thảo" (tiếng Tạng: Yartsa gunbu hay yatsa gunbu, tiếng Trung: 冬虫夏草, dōng chóng xìa cǎo) là xuất phát từ quan sát thực tế khi thấy vào mùa hè nấm Ophiocordyceps sinensis mọc chồi từ đầu con sâu nhô lên khỏi mặt đất. Vào mùa đông thì nhìn cặp cá thể này giống con sâu (côn trùng), còn đến mùa hè thì chúng trông giống một loài thực vật (thảo mộc) hơn.
      [​IMG]
     
    Ánh Phượng Thiên thích bài này.
  9. Yuu2214

    Bài viết:
    17
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...