Cô gái tôi thương (Ảnh bìa) Tác giả: ANP Thể loại: Tự truyện Tình trạng: 3/12 Chương Văn án: Tình yêu như một cách để thể hiện thanh xuân vậy, có thể ngắn ngủi nhưng chúng ta phải biết cách níu giữ và quý trọng nó, lúc ấy ta mới nhận gia được giá trị sâu thẳm của nó. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của ANP
Chương I: Lần đầu gặp nhau Bấm để xem Giữa trời đầy tuyết phủ, tôi lặng đi đến trường những cơn gió lạnh như thúc giục tôi tới trường nhanh, nhưng không phải mỗi thế, có một tiếng gọi âm thầm nào đó lầm tôi bước nhanh hơn. Tôi vào lớp đúng lúc tiếng trống trường vang lên. Đám bạn tôi ai ai cũng rét rung cầm cập. Thầy giáo cùng với cô gái bước vào, cô ấy trạc tuổi tôi, cao ráo và khá xinh, cô ấy đến từ ngoại ô thành phố mới chuyển đến đây để sinh sống làm bọn con trai lớp tôi phát thèm, thầy giới thiệu: - Cả lớp đây là học sinh mới đến học cùng các em trong năm lớp 12 này, cùng vỗ tay nào. Các em hãy cùng nhau giúp đỡ bạn mới nha. - Vâng ạ - Cả lớp đồng thanh đáp tất nhiên là trừ tôi. Cô ấy mỉm cười mặt đỏ ửng lên và nói nhẹ nhàng: Cảm ơn các bạn nhiều lắm Tôi cũng chẳng có quan tâm mấy tới cô ấy nhưng có lẽ "Ghét của nào trời trao của ấy" tôi không biết rằng cô ấy sẽ khiến tôi phải thay đổi cảm xúc và đưa tôi tới cảm xúc mà tôi chưa từng có. Vì lớp khà đông và tôi là học sinh cá biệt nên phải ngồi một mình nên còn mỗi bàn tôi là còn chỗ. Cô ấy đến và mỉm cười chào tôi, tôi chỉ chào lại thành tiếng cho có lệ rồi bơ đi như chẳng có gì xảy ra. Giờ ra chơi mọi người xúm lại hỏi han các thứ về cô ấy, cô ấy học khá giỏi và lại ngồi cùng bàn với tôi nên đám bạn cứ so sánh tôi với cô ấy là cặp đôi "Angel and Devil" tôi thì khá tức còn cô ấy chỉ lặng lẽ cười, phải đến khi thầy cô tới đám bạn mới về chỗ. Vì trời lạnh đột ngột nên xong tiết này tôi được về sớm, tôi chạy nhanh xuống cầu thang thì bị trượt chân, vết ngã khá nguy hiểm, cô ấy chạy xuống giúp tôi băng bó vết thương rồi dặn dò tôi cẩn thận. Tôi nổi cáu và hét to trước mặt đám bạn và cô ấy: - Cút đi! Ai cần mày giúp, tao tự xử được Đám bạn tôi bất ngờ, t ôi chạy nhanh ra khỏi đó mặc kệ thái độ buồn tủi của cô ấy. Tôi vẫn tức, tôi đang là tên đầu gấu đứng hạng đầu của trường thì lại được giúp đỡ bởi người con gái mới đến. Càng nghĩ tôi càng tức, tôi chạy nhanh về nhà, mở chiếc máy tính của tôi để chơi game. Trong lúc đợi khởi động tôi nhìn qua cửa sổ thấy cô ấy đang đi bộ về nha, nghĩ về hôm qua tôi biết có gia đình mới chuyển về đây, tôi nghĩ là của gia đình cô ấy, căn nhà khá lớn nên tôi đoán cô ấy là con của gia đình giàu có. Tôi chơi đến tận chiều rồi mới nấu cơm ăn, bố và mẹ tôi đều đi làm ở xa và lâu lâu mới về nhà một lần nên tôi ở một mình, được bố mẹ chu cấp để ăn học nên tôi cũng không phải lo kiếm sống. Bữa cơm do tên lười nấu quả là chẳng giống bữa cơm, bát mì tôm cùng với trứng và hai cây xúc xích, chăm lắm thì tôi cũng chỉ rán quả trứng ăn, luộc ít rau với cơm thôi. Tôi đánh một giấc tới sáng rồi lại đi học. Hôm nay, có bài kiểm tra một tiết, mọi người thì đang học bài ôn bại thì mình tôi ngồi chơi. Chợt cô ấy viết vào tờ giấy rồi đưa cho tôi trong tờ giấy có ghi "Hôm qua cậu có đau lắm không" tôi chợt bất ngờ rồi thấy cay cay ở sống mũi và hơi thẹn, lâu lắm rồi tôi mới được quan tâm như này cùng với đó là rất ân hận vì hành động ngày hôm qua. Tôi e thẹn không biết trả lời như nào ngoài câu "Cảm ơn vì chuyện hôm qua và xin lỗi cậu". Cô ấy trả lời "Không sao đâu mình hiểu mà", tiếng trống vào lớp mọi người hoang mang vì đến tiết kiểm tra. Bắt đầu kiểm tra ai cũng cắm mặt vào làm tất nhiên trừ tôi, tôi chỉ gục xuống như đang có gắng giải một bài toán khó mà thôi. Chợt cô ấy nói khẽ "Cậu chép đi này, nhanh lên nhé" rồi cô ấy cho tôi xem bài. Nếu như thường tôi mặc kệ nhưng tại sao tôi lại nói cảm ơn và chép như là chuyện thường vậy nhỉ cứ thế đến hết tiết thầy thu bài, bỗng nhiên cô ấy lặng nói với tôi "Chỉ lần này là cậu được chép bài của mình thôi nhé", 'Điều ấy là tất nhiên, vì cậu sẽ giúp tớ học nhá, được không"tôi đáp rất thắn và không chút ngại ngùng. Cô ấy gật đầu đồng ý và nhẹ mỉm cười. Lần đầu tôi thấy cảm kích từ người khác mà không chút do dự gì. Từ đó cô ấy giúp tôi trong các môn học sau hơn 3 tháng tôi đã có tiến bộ hơn trở thành một trong các học sinh tốt của lớp. Dần dần từ tình bạn tôi có cảm tình muốn thổ lộ với cô ấy nhưng lại ngại không dám nói vì tôi sợ tình bạn này sẽ biến mất, tất nhiên tôi không muốn thế và cái tình cảm ấy tôi cứ giữ kín trong lòng, khép cánh cửa đưa nó ra ngoài, giấu nó trong trái tim đã từng đóng băng đầy chông gai, cứng nhắc này của tôi. Ghi chú: Cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn một ngày tốt lành. Chương II: Sẽ ra mắt sau Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình
Chương II: Lời tỏ tình Bấm để xem Tối hôm đó tôi trăn trọc mãi không ngủ được, trong đầu tôi chỉ quanh quẩn mãi xem tôi có nên tỏ tình không. Tôi yêu cô ấy nhưng tôi sự cô ấy không yêu tôi, rồi vì cái lời tỏ tình sai thời điểm đó tôi sợ cô ấy sẽ xa lánh tôi, sẽ không còn bên tôi nữa. Trăn trọc mãi đến khoảng 4 giờ sáng tôi mới ngủ được và tất nhiên sáng hôm sau tôi bị đi học muộn do dậy muộn. Bỏ qua bữa sáng, tôi chạy một mạch đến trường. Các dãy lớp im thin thít, tôi cố gắng vào lớp thật sớm. Tôi mở cánh cửa vào lớp hầu hết cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên một số ít thì cưới khe khẽ, khác với ba tháng trước lúc đó tôi là tên đầu gấu máu mặt nhất trường được cho cái danh "Máu liều nhiều hơn máu não" nên khi tôi đi học muộn thì chẳng ai dám ho he gì vì sợ tôi đánh, nhưng bây giờ tôi khá là khác vì đã chăm học hơn và bớt tính đầu gấu đi rồi. Tôi nhìn cả lớp với 1 ánh hừng hực sát khí và ai cũng im re, chắc chẳng ai tin là tôi đã thay đổi. Bỗng tôi nhìn tới chỗ cô ấy tôi cũng thấy cô ấy cười mỉm nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy thích. Tôi vào chỗ ngồi và cô ấy nói khẽ: - Tối qua mơ về ai à? Sao dậy muộn thế? - Vừa nói cô ấy vừa cười khẽ. Tôi buột miệng trả lời: - Đúng rồi. Sao cậu biết hay vậy, hihihi. Tự nhiên cô ấy ngừng cười, ánh mắt trĩu xuống và ít nói chuyện với tôi hẳn. Trong đến ba tiết tiếp theo mọi thứ vẫn như vậy, tôi cảm thấy buồn hẳn với tôi mọi thứ như đang kéo dài thêm làm tâm trạng tôi càng ảo não. Tiếng trống tan trường vang lên trước khi về thày dặn chúng tôi là về nha theo cặp làm bài văn để ngày kia nộp. Tự nhiên tôi không biết nên vui hay buồn nữa, được làm cùng cô ấy đúng là rất vui nhưng cô ấy đang buồn thế này thi vui sao được. Về nhà, tôi ăn nhanh gói mì sống cho bụng có cái mà tiêu hóa rồi nằm lên giường nghĩ bụng "Chắc cô ấy không sang đây làm đâu, nên ngủ nướng được rồi". Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông cửa, xem đồng hồ đã ba giờ chiều, tôi chạy nhanh xuống để mở cửa, ra là chuyển phát nhanh, họ đưa tôi cái túi trong đó chứa tiền ăn học của tôi trong tháng này với dòng chữ mẹ tôi viết "Gửi con trai yêu", tôi cười thầm lòng thấy vui hơn chút ít. Đang cuẩn bị ngủ tiếp thì lại co tiếng chuông cửa tôi nghĩ bung "Mẹ lại gửi gì à nhiều ghê", nhưng lúc mở ra tôi thấy cô ấy đang cầm giấy tờ gì nhiều lắm hóa ra là để làm bài thầy giao. Cô áy vào nhà đặt đống giấy ấy ra và nói "Làm nhanh lên nhé để mình về". Tôi và cô ấy làm việc trong sự im lặng. Tưng giây trôi qua tôi và cô ấy cứ im lặng không ai nói gì hơn. Tầm hơn bốn giờ việc đã xong cô ấy đang sửa soạn đồ ra về thi tôi nói: - Cậu có biết tối qua tớ tơ tưởng về ai không, người vợ tương lai của tớ đấy. - Ừm thế à. Cô ấy trả lời và chỉ nhìn tôi với ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn. Lúc này tôi nhận ra cô ấy cũng thích tôi nên tôi mạnh gian thẳng luôn: - Cậu cho phép tớ tiếp tục tơ tưởng về cậu nhé. Bỗng nhiên cô ấy thay đổi nết mặt trở nên nghi ngờ, nhưng hơi vui vui. Tôi nói lại: - Cậu làm người yêu tớ nhé được không. Cô ấy ôm trầm tôi và nói nhỏ vào tai tôi "Rất tiếc không". Tôi buồn hằn rồi tôi tự nhủ "Thôi lần đầu biết yêu thế này là được rồi, thế vẫn đủ cho mình cảm thấy đỡ bớt trong lòng phần nào nỗi nhớ về cô ấy", nhưng cô ấy nói tiếp "Cậu không có cửa làm người yêu tớ đâu, nên làm chồng tương lai của tớ nhé". Tôi vui hẳn lên, bất ngờ làm tôi không kìm nen được sự xúc động, tôi trả lời "Được chứ". Cô ấy để lại những món đồ trên bàn rồi cùng tôi xem bộ phim mà cô ấy ưa thích. Đến hơn năm giờ cô ấy mới về, chúng tôi chào nhau, tôi vội xin số điện thoại của cô ấy để tối nhắn tin với nhau, cô ấy mỉm cười đồng ý. Tôi thẹn thùng rồi tạm biệt cô ấy, đâu là lần đầu tiên tôi tỏ tình nhưng tôi lại không cảm thấy xấu hổ gì cả tôi chỉ cảm thấy hơi thẹn một tí thôi. Vừa ăn xong thì tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: - Làm gì đấy người em yêu nhiều - À mình vừa ăn xong - Tôi trả lời - À mà tại sao cậu lai chọn tớ đẻ yêu vậy lớp còn nhiều người mà? Tớ làm sao bằng các bạn ấy được. - Cậu biết mà, tớ đâu có biết yêu là gì đâu tớ chọn cậu là vì con tim tớ mách bảo đấy chứ, lúc mới vào học tớ còn nghĩ cậu không thuộc về tớ cớ, thất ra lúc đó tớ hơi không ưa cậu nên thế nhưng rồi cậu vẫn quan tâm tới tớ như thế làm sao tớ tiếp tục bơ cậu đươc. Vậy rồi từ tình bạn đến tình yêu, tớ muốn tỏ tình với cậu nhưng sợ thất bại nên lại thôi, nhưng ai ngờ lời tỏ tình ấy lại xảy ra bằng cách như chiều nay chứ. Tôi với cô ấy nhắn tin đến tận tối khuya và tất nhiên trước khi đi ngủ cô ấy và tôi đều nói - Chúc ngủ ngon. Ghi chú: Cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn một ngày tốt lành. Chương III: Sẽ ra mắt sau Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình
Chương III: Tương tư Bấm để xem Lời chúc tuy đã nói nhưng tôi vẫn chưa thể ngủ, không phải vì nhớ nhung về cô ấy mà tôi đang suy nghĩ về mọi sự diễn ra. Thật sự chuyện tình cảm nó có thể nhanh vậy sao, nếu các bạn nghĩ khoảng mấy tháng trời tôi cùng cô ấy học với nhau là dài ấy thì không hề, thật sự tôi chưa thật sự tin được, nó có thể nói là hơi khó để nói nhưng thật sự tôi không dám nghĩ chuyện tình yêu lại đến nhanh như vậy. Tôi còn nhớ lúc gặp cô ấy, tôi còn khờ khạo như thế nào vậy mà bây giờ, thật sự khó để tưởng tượng thật. Tôi chưa thể ngủ được vì hàng đống suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, "hình như mình chưa thật sự biết quá nhiều về cô ấy, và thậm chí lời yêu mình nói ra như là lời vu vơ thôi mà" - tôi thầm nghĩ. Tôi lướt qua trang cá nhân của cô ấy, không có mấy là hình ảnh về chính cô ấy, ai nhìn qua cũng đều nghĩ đây là cái acc clone, tôi cố gắng tìm thêm được những gì thì hay thêm cái đó, nhưng khó thế nhỉ. Sau một hồi tìm kiếm thì cố gắng cảu tôi không hề được đền đáp, tôi cũng thấm mệt nên đã đi ngủ cho lại sức. Sáng hôm sau, tôi dậy hơi mệt do hôm qua thức hơi muộn nhưng vẫn phải gượng dậy, sau một hồi hì hục nấu ăn sáng và vệ sinh cá nhân, tôi cũng ra đến cổng, cánh cổng vừa mở ra thì cô ấy chạy đến ôm và chào tôi, thật sự bất ngờ, tôi như đứng hình trong đầu tôi dậy lên cả nghìn cả vạn suy nghĩ nhưng nó đểu tan biến ngay sau đó, cô ấy đưa đôi tay ấm áp cầm lấy bàn tay lạnh giá của tôi, kéo tôi đi học. Trên đường thật sự tôi không biết nói gì quá nhiều, một kẻ khờ được đưa vào tình yêu thì thật khó cho chính tôi, tôi chỉ biết trả lời và đáp lại những cây hỏi và câu nói của cô ấy thôi, không muốn cô ấy thất vọng nhưng thật sự tôi khá kém trong việc giao tiếp tình cảm như thế này, cô ấy thì lại không như vậy, liên tục kể chuyện, hỏi tôi vài câu và ôm lấy tôi, cảm giác tôi tuy hơi ngại với cô ấy nhưng cũng rất ấm lòng. Khi vào tiết học, cô ấy như con người khác vậy, khá khắt khe và cầu kì, thật sự học cùng cô ấy tôi không được bay nhảy như lúc xưa lắm nhưng thôi, bây giờ tôi cũng sẽ phải học hành tử tế nên mấy việc đó không sao cả. Trong buổi học đó, tôi thông minh đột xuất, tính mời cô ấy ăn cơm để nói tâm sự đôi ba câu, nhưng lịa nhận ra mình không biết nấu ăn quá nhiều, nhưng vẫn liều thử. Buổi trưa hôm ấy, trên đường đi học về tuy hơi ngờ ngợ và ngài ngại nhưg tôi vẫn mạnh dạn hỏi cô ấy: - Liệu trưa nay cậu rảnh không, nếu có thì đến nhà tớ ăn cơm nhá? Vừa hỏi mà tôi vừa ngại. Nhưng tôi vẫn nhận ra được đôi chút ngập ngừng trong câu trả lời cảu cô ấy: - Ừm, xin lỗi nhá, rảnh thì tớ không rảnh lắm. Vừa để cô ấy nói hết câu tôi ngậm ngùi trả lời: - Thật vậy hả tiếc quá nhỉ.. Thật không ngờ, cái lần này tôi lại nhận câu trả lời như vậy, tôi không biết nên như thế nào tiếp thì cô ấy lại là người mở lời trước: - Bận thì bận thật đấy nhưng kệ chứ trưa tớ qua nhá. Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng vừa vui gật đầu lia lịa như đứa trẻ. Chúng tôi tạm biệt trước cổng nhà tôi. Thật nhanh chóng tôi chạy vào nhà, vội thay qua quần áo và lao vào siêu thị mua một đống thứ mà tôi xem được lúc sáng, vừa mua tôi vừ mong là sẽ làm được vì thấy đọc cũng dễ dễ. Vừa mua về đến nhà, chuẩn bị cho công cuộc chiến đấu gian khổ thì cô ấy tới, tôi cuống cuồng, xem giờ thật sự còn sớm, sao cô ấy đến sớm vậy nhỉ. Mở cổng đưa cô ấy vào nhà, cô chỉ cười nhẹ và nói một câu: - Đâu rồi, cháy mấy cái nồi rồi. Cần sự trợ giúp không nào. Thật sự tôi vừa ngại vừa hơi giần giận, đáp: - Cháy gì đâu, trình độ bếp trưởng không phải lo. Nhưng tự nhiên hơi ngượng vì chưa nấu được gì nên tôi cố chữa cháy: - Bếp trưởng giải nhưng thiếu bếp phó thì không làm được gì cả nên là nhường cậu bếp phó đấy. - tôi đáp. Cô ấy cười mỉm rồi gật đầu, không nói gì đi thẳng vào bếp. Thật sự lúc này tôi mới há hốc mồm, không chỉ học giỏi và xinh đẹp thì cô ấy thật sự giỏi bếp núc, đôi tay vừa nhanh vừa chính xác, đứng nhìn thôi chứ tôi không biết giúp được gì không, có lẽ thấy tôi thẫn thờ như mất hồn, cô ấy nhẹ nhàng nói: - Thôi cứ chơi đi, tớ nấu tí cậu rửa bát cho tớ, thế là được chứ gì. - vừa nói cô ấy vừa cười, nhìn xinh thật đấy. Mặc dù hơi không thích rửa bát nhưng tôi vẫn phải gật đầu chấp nhận, chẳng thể làm gì hơn. Nhưng tôi không muốn mọi thứ chỉ như vậy, tôi nhẹ nhàng bước tới ôm sau eo cô ấy và nói nhẹ: - Anh thích đứng đây với em được không. Lần đầu tiên tôi dám bạo như này, thật sự tôi có ngại nhưng tôi vẫn muốn làm thế này với cô ấy để như phần nào đáp ại một chút tình cảm cô ấy cho tôi. Cô ấy ngây người và hơi đỏ mặt nhưng sau đó nhìn tôi cười nói nhẹ nhàng: - Hông cho đâu, cho anh đứng đây, anh phá lắm. Chưa đầy 30 phút, cô ấy đã nấu xong một bữa ăn cho tôi và cô ấy, nhìn ngon thật luôn ấy. Ngôi ăn mà tôi chỉ dám ngó nhẹ để nhìn cô ấy chứ không dám đối mặt vì tôi vẫn ngại lắm, tuy dạn bao nhiêu trong cuộc sống thì lại non bấy nhiêu trong chuyện tình cảm. Ngôi một lúc lâu tôi và cô ấy nói hết chuyện này đến chuyện khác, và thậm chị có thêm nhiêu thứ tôi bây giờ mới biết về cô ấy. Ăn xong thì cũng đã quá trưa, tôi lại gạ gẫm cô ấy ở lại xem phim, tuy cô ấy lắc đầu nhưng chỉ đôi câu nói thì cô ấy ở lại luôn. Mãi xem phim mà đến tận 5h chiều cô ấy mới về được. Khi cô ấy về, tôi cũng chẳng buồn làm gì nữa, lên giường định đánh một giấc no say nhưng lại là dòng suy nghĩ chảy vào đầu. Tôi bây giờ mới hiểu ra, tại sao cô ấy lại chủ động đến vậy và tại sao cô ấy lại lại chọn tôi. Bố mẹ cô ấy là những doanh nhân rất thành đạt nên rất ít khi quan tâm cô ấy, nên cô ấy luôn cảm thấy cô đơn, cô luôn tìm cách để có một ai đó quan trọng trong đời sống để quan tâm và được quan tâm. Càng nghĩ tôi càng thương cô ấy lắm, tôi chỉ thầm nhắm mắt và hứa với lòng là sẽ luôn yêu thương và quan tâm cô ấy hết mực. Trước khi đi ngủ, tôi không quên húc cô ấy ngủ ngon mặc dù bây giờ chỉ mới 6h30p và thêm một dòng tin nhắn nữa: Anh yêu em. Ghi chú: Cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn một ngày tốt lành. Chương IV: Sẽ ra mắt sau Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình