Phần 1: Cõi Vong Xuyên Bên bờ bỉ ngạn cõi Vong Xuyên, Bỗng thấy ai kia - vị thánh hiền. Hai tay đan chéo, thân toàn máu, Mắt buồn thăm thẳm mấy trăm niên. Triệu năm văng vẳng, lòng tan tác, Thuở ấy, người đây, nước mắt triền. Chim kia gào thét, muôn muông thú, Họa đem làn gió ném bên hiên. [Thảo luận - Góp ý] - Những tác phẩm thơ hay nhất của Tiểu Mịch
Phần 2: Khóc Nỗi buồn ta đem chất trong lòng, Bỉ Ngạn ta khóc tiễn nhân vong. Vạn năm tình cũ bên nhân cổ, Thấy bóng ai kia, nhói cõi lòng. Dặm trường thương tiếc cùng hoa tiếu, Hoa nở đỏ chót nỗi thương yêu. Tâm buồn man mác cùng niên cổ, Vẫn bóng ai kia - dáng mỹ miều.
Phần 3: Đùa Bỉ Ngạn Hôm nay ta muốn nói đôi dòng, Hai câu ta hết ấy là xong. Đùa thôi viết tới ba câu lận, Xấu quá nên thôi để bốn dòng.
Phần 4: Kéo duyên Bỉ Ngạn là hoa cõi Mạnh Bà, Cả đời rộ nở kiếp thân hoa. Thân cây tan tác không màu lá, Đau đớn ai kia, dẫn lối mà. Thiên thư đã định mang duyên kiếp, Uyên ương đôi lứa sẽ tránh xa. Họa chăng muốn kéo nhưng không được, Thì cũng thường thôi, hết cách mà.
Phần 5: Gọi Bỉ Ngạn Tặng Hoa ta muốn nói đôi lời, Bây giờ thơ viết cũng thiệt hơi. Hôm nào mà rảnh tặng ta nhé, Vài bài ta đọc lấy mà chơi. Có qua không lẽ ngài không lại, Mang tiếng thi ca tốt tuyệt vời, Buông người không phải "my" nhân cách. Linh Thư Bỉ Ngạn ới ời ơi!
Phần 6: Hoa Bỉ Ngạn Một rừng Bỉ Ngạn - đóa hoa tiên, Cảnh ấy người đây chuốc ưu phiền. Vong Xuyên mang tiếng loài hoa đẹp, Chính nhờ phật pháp hóa lên thiên. Ngàn năm vạn kiếp thân toàn máu, Người rằng chỉ ước chốn bình yên. Lòng ta xao xuyến tin trăng trối, Gió xoáy hoa rơi rớt mạn thuyền.
Phần 7: Mạn Đà Hoa Có một loài hoa tên Mạn Đà, Thân cây một gốc lá không ra. Nại Hà nơi ấy mang lưu luyến, Chỉ bát canh thôi - nước Mạnh Bà. Nhân tình thái thế sẽ quên đi, Bóng dáng người xưa, nhớ đến kỳ. Một chốc tình trường ra tro bụi, Duyên này cứ thế cắt chia ly.