Xuyên Không Khuynh Thành Ngự Thú Sư - Dạ Tước Linh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thao01319, 20 Tháng hai 2021.

  1. thao01319

    Bài viết:
    11
    Tên truyện: Khuynh thành ngự thú sư

    Tác giả: Dạ Tước Linh (thao01319)

    Thể loại: Xuyên không, Trọng sinh, Nữ cường, Dị giới, Huyền huyễn, Sủng ngọt

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Dạ Tước Linh

    Ảnh bìa truyện: [​IMG]

    Văn án:

    Lôi Tuyết, đội trưởng đội đặc công gồm những người sở hữu dị năng trên toàn thế giới. Cô đã bỏ mình trong lúc làm nhiệm vụ. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình lại trở thành phế vật tam tiểu thư - Lãnh Nguyệt Tâm - của một gia tộc nổi tiếng ở đế quốc - Lãnh gia.

    Phế vật? Liên quan gì đến ta? Một khúc đàn nhưng lại đưa tới vô số thế lực tranh đoạt.

    Hắn - Đông Phương Ẩn - được xem là chiến thần trên chiến trường, sát phạt quyết đoán, lạnh lùng vô tình. Một ngày nọ, hắn xuất hiện với một bộ bạch y, khiến nàng phải kinh diễm.

    Một lần nọ, hắn nhẹ nhàng nói: "Nguyệt Nguyệt, dù cho cả thiên hạ đều ruồng bỏ nàng, nàng chỉ cần biết rằng phía sau nàng vẫn mãi có ta".

    Cho dù phải đối nghịch lại với cả thiên hạ, đi ngược lại với phép tắc, nàng cũng muốn cùng hắn nắm tay đi hết đoạn đường của cuộc đời này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2021
  2. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 1: Xuyên không về cổ đại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm tối, trong Lãnh phủ, người hầu đi qua đi lại gấp rút, trong tay mỗi người đều cầm một thùng nước, sắc mặt ai nấy cũng đều vội vàng.

    Lãnh Lâm mang theo người hầu bước nhanh đi tới, sắc mặt dọa người, nhìn căn phòng trước mắt bị lửa thiêu đốt, lạnh giọng hỏi: "Đây là đang có chuyện gì?"

    "Này.." Quản gia có chút sợ hãi nhìn về phía Lãnh Lâm.

    Nhưng khi nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của đại tiểu thư Lãnh Yên Nhiên, ông chợt cúi đầu, có chút sợ hãi nói: "Hồi lão gia, chỉ sợ là tam tiểu thư không cẩm thận làm rơi đèn dầu xuống sàn dẫn đến bắt lửa lớn như này ạ".

    "Lại là đứa nữ nhi phế vật kia à?" Lãnh Lâm xoa xoa giữa hàng lông mày, tức giận nói: "Hôm trước thì rơi vào hồ sen, hôm nay thì lại thiêu cháy cả căn phòng, rốt cuộc thì nó có thể làm được chút gì đó có ích không?".

    Nói xong, Lãnh Lâm nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Lãnh Nguyệt Tâm đâu, liền lạnh giọng hỏi: "Con bé ấy đi đâu rồi? Phòng ở của mình đã cháy thế này rồi mà nó còn không biết tới dập lửa?".

    "Này!" Lão quản gia càng cúi đầu thấp hơn.

    "Hồi lão gia, tam tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng không thấy ra ngoài, nhưng lửa lớn như thế này, chỉ sợ là.." Một mama cắn chặt răng, trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: "Chỉ sợ là sớm đã bị thiêu chết rồi ạ!".

    Lãnh Lâm vừa nghe vậy, nhìn căn phòng đang chìm trong biển lửa kia, nhấc chân lên liền cho quản gia một đạp, phẫn nộ quát: "Các ngươi làm ăn kiểu gì thế, cháy mà không biết cứu người trước sao?".

    Nhìn sắc mặt của Lãnh Lâm, quản gia không dám nói thêm lời nào, chẳng lẽ muốn hắn nói với lão gia rằng đây là do đại tiểu thư cùng tứ tiểu thư cố ý phóng hỏa giết tam tiểu thư ư?

    Huống chi trước đó tam tiểu thư đã bị đại tiểu thư đánh ngất..

    Lãnh Lâm trong lòng đầy lửa giận, muốn nuốt cũng nuốt không trôi. Phế vật kia đã chết thì cũng không quan hệ gì với ta, nhưng còn Thái Hậu bên kia thì ta phải biết ăn nói làm sao a, cũng phải cho Thái Hậu một cái công đạo rõ ràng chứ.

    Bởi vì lúc trước nàng (Lãnh Nguyệt Tâm) đã cứu sống tôn tử của nàng (Thái Hậu), huống chi nàng (LNT) còn có hôn ước với Tam hoàng tử, hiện giờ nàng đã chết, chắc chắn Thái Hậu sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu a!

    "Phế vật, chỉ có một người mà cũng không cứu được, các ngươi đều là một đám phế vật." Lãnh Lâm càng nghĩ càng tức giận, ông hận không thể đem hết đám người vô dụng này kéo ra ngoài loạn côn đánh chết.

    "Cha, nàng dù sao cũng chỉ là một phế vật, chết thì cũng đã chết rồi, hà tất gì người phải tức giận như vậy chứ!".

    Người vừa nói không phải ai khác mà chính là đại tiểu thư dòng chính của Lãnh gia - Lãnh Yên Nhiên.

    Nghe người nữ nhi này nói xong, Lãnh Lâm liền liếc nhìn Lãnh Yên Nhiên, trong thoáng chốc, ông nghi ngờ chuyện này cùng nữ nhi này của mình cơ hồ có chút quan hệ với nhau.

    Chỉ là Lãnh Yên Nhiên sắc mặt bình tĩnh, dường như cùng chuyện này không có quan hệ gì, hắn cũng không có chứng cứ, mà cho dù có chứng cứ, hắn cũng không thể mang ra mà trị tội nàng được!

    Trong phòng, bên trong ngọn lửa, nữ tử lẽ ra đã bị lửa thiêu cháy đến thay đổi hoàn toàn bộ mặt giờ phút này lại hoàn toàn không có tổn thương gì nằm ở đó, trên ngón tay trái của nàng, có một chiếc nhẫn hồng bảo thạch tỏa ra ánh sáng lập loè chói mắt ở bên trong ngọn lửa.

    Giây tiếp theo, nguyên bản nữ tử đang nhắm chặt đôi mắt chợt mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm tựa như giếng cổ, tràn ngập hàn khí, khiến người ta phải run sợ.

    Trên đầu truyền đến một trận đau đớn, nơi bị đánh cũng đau đến muốn chết đi sống lại.

    Lôi Tuyết nhíu mày, đây là đâu, không phải là mình đã đưa đám Phong Linh về rồi sau đó liền đã chết sao? Nếu mình đã chết vậy thì nơi này là nơi nào? Mình còn sống ư?

    Không đúng.

    Giây tiếp theo, Lôi Tuyết đột nhiên trợn to đôi mắt, từ bên trong ánh mắt của nàng, trước mắt nàng là một ngọn lửa lớn cháy hừng hực.

    Theo bản năng, Lôi Tuyết định đứng lên, nhưng người lại không còn chút sức lực nào cả..

    Nàng mới phát hiện mình đang ở bên trong ngọn lửa..

    Bất quá lúc này, trong đầu Lôi Tuyết lại chợt truyền đến cơn đau, nàng nhíu chặt mày lại!

    Trong đầu nàng, hàng loạt những hình ảnh xuất hiện như những thước phim chậm rãi phát ra.

    Còn có những ký ức liên tiếp ùa về.

    Đại lục Quang Diệu, với Lăng quốc là đế quốc lớn nhất, Tam tiểu thư con vợ lẽ phủ tướng quân, Lãnh Nguyệt Tâm.

    Tuy rằng là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ thiên phú đã kinh người, cho nên địa vị ở trong nhà so với tiểu thư dòng chính còn cao hơn.

    Năm mười hai tuổi, tại đại hội luận võ dành cho con cháu thế gia, nàng nhận thức Tam hoàng tử Lăng Sở Thiên. Từ đó, nàng bắt đầu chạy theo phía sau hắn như cái đuôi không rời.

    Cũng năm ấy, hoàng đế hạ chỉ ban hôn cho nàng và Thái Tử.

    Nàng kháng chỉ không muốn tiếp chỉ, lấy cái chết của mình ra, làm cho hoàng đế phải thu hồi lại ý chỉ, lại theo ý nàng, ban hôn cho nàng và Tam hoàng tử, cho phép nàng đến khi mười sáu tuổi liền thành thân.

    Nguyên bản trên đời này không ai dám lấy cái chết ra để uy hiếp hoàng đế, nhưng chỉ vì nàng thiên phú kinh người, tám tuổi đã là ổn linh thất tinh, mười hai tuổi đã là luyện linh tam tinh, cấp bậc linh lực như vậy dù cho có người đến cuối đời vẫn không thể nào đạt đến được, nhưng nàng, một hài tử chỉ mới mười hai tuổi đã có thể đạt đến cấp bậc ấy thì việc lấy cái chết của bản thân ra để bức hoàng đế thu hồi ý chỉ cũng là một điều khá dễ dàng để thực hiện được.

    Chỉ là niềm vui không được bao lâu, một năm sau, Tam hoàng tử lãnh binh chiến đấu với Từ quốc, quốc gia chỉ đứng sau Lăng quốc.

    Khi đó, nàng đã là vị hôn thê của Tam hoàng tử, tưởng chừng được đi theo hắn cùng nhau xông pha lên chiến trường, nhưng hắn (Lăng Sở Thiên) không đồng ý, nàng phải đành nhờ cha vận dụng một ít mối quan hệ mới có thể nữ cải nam trang vào đội quân đế quốc theo hắn ra chiến trường.

    Trận chiến khi ấy, bọn họ lẽ ra đã có thể thắng, nhưng đột nhiên giữa chừng Từ quốc không biết từ đâu ra mời đến một nhóm cao thủ, ngạc nhiên hơn là những cao thủ đó đều có thực lực cao hơn thực lực của nàng.

    Mắt thấy Lăng Sở Thiên sắp phải chết trong tay đám cao thủ đó, nàng không màng tất cả, liều mạng đến cứu hắn, mang hắn về đến quân doanh.

    Sau khi trở lại quân doanh, chưa kịp tiến vào quân trướng, nàng liền ngã ra hôn mê bất tỉnh.

    Lúc sau tỉnh lại, nàng liền được báo rằng linh lực của nàng đều đã bị đối phương đánh tan, hết thảy thực lực đã hóa thành hư không, từ đây về sau không thể tu luyện trở lại!

    Nàng đã từng là thiên tài xuất sắc nhất của đế quốc, được vô số người ngưỡng mộ, chỉ trong một đêm, huyễn linh của nàng đều bị đánh tan, không thể tu luyện, nàng từ đây đã trở thành phế vật..

    Nàng thậm chí đã tìm đến cái chết, nhưng Lăng Sở Thiên đã đảm bảo với nàng rằng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ cưới nàng làm chính phi, từ đây về sau sẽ cưng chiều nàng, sủng nàng, để nàng có được những thứ tốt nhất trên đời này.

    Chỉ là, lúc ấy là lúc ấy, đã ba năm trôi qua, tuy nàng không có thực lực nhưng nàng vẫn thông minh như cũ, trước hai năm còn đang rất tốt, đến một năm, mắt thấy nàng đã sắp mười sáu tuổi, Lăng Sở Thiên càng thêm ngồi không yên, hắn là nhi từ của Quý Phi, là nhi tử được yêu thích nhất của đương kim hoàng thượng, có năng lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, như thế nào có thể để một tiểu thư phế vật trở thành chính phi của hắn kia chứ. Từ đó, hắn không ngừng ám sát, hạ độc, khiến nàng cửu tử nhất sinh, nhưng nàng vẫn có thể kiến trì sống tiếp tới hiện tại, cho đến ngày hôm qua, nàng bị tứ muội đánh ngất, nàng không còn biết chuyện gì đã xảy ra lúc sau nữa..

    Tất cả ký ức trong quá khứ đã ùa về hết, Lôi Tuyết nhíu chặt mi lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

    Xuyên không?
     
    Đường Lam Nguyệt, tieucattxavper thích bài này.
  3. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 2: Chiếc nhẫn này từ đâu tới?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liền ngay thời điểm đám người đứng trước phòng chuẩn bị rời đi, từ trong căn phòng đã bị lửa thiêu rụi ấy, một dáng người chậm rãi đi ra.

    Người nọ không bị tổn hao gì, thậm chí ngay cả quần áo cũng đều không bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay khi nhìn đến người nọ, mọi người đều bị dọa đến lùi lại một bước.

    Bởi vì người nọ không phải ai khác mà chính là Tam tiểu thư, người mà đã được coi là chết trong biển lửa kia của họ..

    Giờ phút này, Lãnh Lâm cũng chưa thể nào rời đi, bởi hắn cũng như những người đó, đều bị dọa đến mức không biết nói gì, tự nhiên cũng không có cách nào rời đi.

    Lãnh Yên Nhiên cùng Lãnh Thiên Linh nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm đi ra từ căn phòng ấy thì hai mắt mở to, mà trong ánh mắt ấy, đều là chứa sự hoài nghi, không tin tưởng vào những gì trước mắt.

    Không thể như vậy được? Tại sao lại như vậy? Lửa lớn như vậy, nàng cư nhiên không bị thiêu chết?

    Đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn về phía Lãnh Yên Nhiên và Lãnh Thiên Linh liếc một cái, Lãnh Nguyệt Tâm một câu cũng chưa nói.

    Lúc này Lãnh Lâm mới hoàn hồn, đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm và nói: "Đây, đây là đang xảy ra chuyện gì?".

    Thật ra, Lãnh Lâm muốn hỏi chính là tại sao lửa lớn như thế mà ngươi vẫn không có chuyện gì, nhưng ngẫm lại cảm thấy không ổn lắm mới chuyển câu hỏi.

    Lôi Tuyết liếc nhìn Lãnh Lâm, nàng nhớ lại khi trước, thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm còn là thiên tài xuất sắc của đế quốc, chỉ cần nàng muốn cái gì, hắn đều có thể cho nàng, tất cả mọi chuyện đều dựa vào nàng. Cho đến khi nàng mất hết linh lực, biến thành phế vật mọi người chê cười, ban đầu hắn còn an ủi nàng, sau lại dần dần bỏ mặc, không quan tâm đến nàng nữa. Nếu không nhờ có Thái Hậu tạo áp lực cho Lãnh Lâm, nói không chừng hắn sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà, gạch tên ra khỏi gia phả Lãnh gia.

    Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm tự nhiên đối với Lãnh Lâm sẽ không có sắc mặt tốt, lại không tức giận, bình tĩnh nói: "Người thật không biết chuyện gì sao?"

    Lãnh Lâm đương nhiên là biết cháy, nhưng thứ hắn muốn biết chính là tại sao nàng lại có thể không tổn hao một chút nào trong khi lửa cháy lớn như thế.

    Lãnh Lâm nhìn Lãnh Nguyệt Tâm từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, khi nhìn đến tay trái của nàng, hắn phát hiện nơi đó xuất hiện một chiếc nhẫn hồng thạch, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, hắn hỏi Nguyệt Tâm: "Nguyệt Tâm a, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?"

    Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, liền biết thứ Lãnh Lâm đang hỏi là gì, chính là chiếc nhẫn luôn theo nàng ở kiếp trước, đó là bảo vật gia truyền mà bà nội luôn xem là bảo bối trong tay, sau cha mẹ lần lượt qua đời, nàng bị mang đi, từ nhỏ đã phải tiếp thu huấn luyện. Chiếc nhẫn này chính là vào lúc nàng mười hai tuổi, bà nội qua đời đã giao nó cho nàng. Từ đó về sau, nàng vẫn luôn mang theo nó bên mình. Thời điểm xuyên đến đây, ngay trong đám lửa, khi nhìn thấy nó cũng xuyên đến đây với mình, nàng cũng thấy hoảng sợ.

    Nhưng mà Lãnh Lâm này vừa mở miệng, không phải là quan tâm, hỏi han nàng có bị thương chỗ nào không, mà là hỏi về lai lịch của chiếc nhẫn này, nếu Lãnh Nguyệt Tâm đã chết mà nghe được lời nói này, không biết nàng ta sẽ nghĩ như thế nào!

    Chiếc nhẫn này của nàng cũng có chỗ kỳ lạ, nếu nàng không làm rõ chuyện này, Lãnh Lâm sẽ không hết hứng thú, tòm mò đối với nó.

    "Cha nói đùa rồi, chiếc nhẫn này là khi trước có một công tử thế gia tặng cho nữ nhi, nói là tặng làm lễ vật, bất quá chỉ là một chiếc nhẫn thôi, cũng không có gì kỳ quái." Lãnh Nguyệt Tâm thần sắc bình tĩnh nhìn Lãnh Lâm.

    Lãnh Lâm nhăn nhăn mày, thật sự là như thế, trước kia, khi nàng còn là một thiên tài, có rất nhiều thế gia công tử đến phủ tặng lễ vật cho nàng, hơn nữa đều là những đồ vật cực kỳ trân quý, ngay cả hoàng đế cũng ban thưởng cho nàng rất nhiều.

    Một chiếc nhẫn, cũng không có gì là ghê gớm!

    Nghĩ đến đây, Lãnh Lâm sắc mặt không tốt, tức giận hỏi: "Vậy viện của ngươi vì sao lại thành ra như vậy? Vì sao lại đột nhiên cháy?"

    Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, liền bật cười, nói: "Cha, cái này người phải hỏi đại tỷ cùng tứ muội vì sao lại đánh ngất nữ nhi, nếu không phải ta giữa chừng tỉnh lại, phát hiện phòng đang cháy, liền trốn đi từ địa đạo dưới gầm giường, chỉ sợ ta đã sớm bị thiêu chết."
     
    tieucattxavper thích bài này.
  4. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 3: Chẳng lẽ việc ta trọng sinh cùng chiếc nhẫn này có quan hệ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lãnh Yên Nhiên ngẩn người ra, nàng không nghĩ đến Lãnh Nguyệt Tâm liền như vậy nói trắng ra.

    Quay đầu lại trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Linh, miệng cười nhưng bên trong không thể cười nổi nói: "Tam muội muội là đang nói đùa sao, làm sao ta và tứ muội có thể đánh ngất muội được?"

    Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn quản gia một cái, ánh mắt cười như không cười, cũng không nói một lời nào.

    Hiện tại nàng còn rất nhiều chuyện vẫn chưa rõ sự tình, vẫn là nên chờ vài ngày sau rồi tính.

    Lãnh Lâm bị các nàng nháo đến phiền, cứ việc trong lòng biết là chuyện như thế nào, lại không muốn hỏi nhiều, vẫy vẫy tay, đạm bạc nói: "Nếu đã không có việc gì, liền đều trở về viện của mình đi, viện của tam tiểu thư tạm thời đã bị thiêu hủy, tạm thời ngươi đi Thủy Linh Các ở một khoảng thời gian chờ viện của ngươi xây lại đi."

    Dứt lời, Lãnh Lâm liền xoay người rời đi.

    Lãnh Yên Nhiên có chút há hốc mồm, Thủy Linh Các đó là nơi trước kia Lãnh Nguyệt Tâm ở, là viện tử tốt nhất của Lãnh phủ, bên trong đó trừ cha ra thì không còn ai được ở đó cả. Bởi vì lúc ấy Lãnh Nguyệt Tâm là một thiên tài, cho nên mọi chuyện cha đều nghe theo nàng, chỉ là hiện tại, nàng rõ ràng chính là một cái phế vật không hơn không kém, vì cái gì nàng lại có thể vào noi đó ở?

    Nàng dường như đã ám chỉ đề cập qua rất nhiều lần việc vào đó ở nhưng lần nào cha cũng không đáp ứng.

    "Lãnh Nguyệt Tâm, không nghĩ tới trận lửa lớn thế này lại không thể thiêu chết phế vật như ngươi, ngược lại còn giúp ngươi trong họa có phúc." Lãnh Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, bên trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

    Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nàng một cái, vẫn chưa mở miệng nói một lời nào.

    Ngay thời điểm tất cả mọi người rời đi, có một nha hoàn vẫn còn đứng tại chỗ.

    Trong trí nhớ của nàng, nha hoàn này này là nha hoàn trước kia của nàng, chẳng qua lúc trước phạm phải sai lầm, liền bị nàng đuổi khỏi viện.

    Đường đi đến Thủy Linh Các trong đầu nàng vẫn còn một ít kí ức, Lãnh Nguyệt Tâm dựa vào kí ức đi đến trước sân.

    Bên cạnh Thủy Linh Các là một cái hồ sen, lúc này đang là đầu mùa hạ, gió nhẹ thổi qua, hoa sen đung đưa không ngừng, thế nhưng khiến cho Lãnh Nguyệt Tâm trong lòng lại sầu thêm.

    Nhiệm vụ bị tiết lộ, cũng không biết đám Phong Linh bọn họ sau khi trở về như thế nào!

    Nàng đi vào trong viện, nơi này buổi tối cũng không có người, nhưng ban ngày lại có người quét dọn, cho nên vẫn rất sạch sẽ.

    Ngồi ở trên ghế, Lãnh Nguyệt Tâm giơ tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa, bắt đầu ngẫm nghĩ.

    Tựa hồ lúc ấy, trước khi chết, nàng nhìn thấy được một ánh sáng lóe lên từ chiếc nhẫn này..

    Những kí ức đó cứ không ngừng chảy ngược vào trong tâm trí nàng, Lãnh Nguyêt Tâm nhăn mày lại, lầm bầm nói: "Chẳng lẽ việc ta trọng sinh đến nơi này cùng chiếc nhẫn này có quan hệ với nhau chăng?"

    Xoa xoa giữa mày, Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy những năm gần đây thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

    Đầu tiên là Phong Vũ Thiên bị Y quốc chiếm lấy toàn bộ phòng thí nghiệm ngầm vì phong sát đại giới, tiếp theo là kim bài sát thủ đệ nhất cư nhiên bị một cái quân đội đặc chủng xử lý, hiện tại còn lại là nàng, Z quốc bị tổn thất nghiêm trọng a..

    Nhưng vào lúc này, ngay trong đầu nàng chợt lóe lên thứ gì đó, nhanh đến mức nàng không thể bắt kịp.

    Trầm tư xong, Lãnh Nguyệt Tâm cũng biết đây là một thế giới như thế nào.

    Thế giới này không chỉ có đại lục Quang Diệu, ngoài ra còn có Thiên Khải, Nguyệt Lạc, chia làm ba đại lục, mà ba đại lục này chia ra cũng thật kỳ quái, không phải là một hình tam giác, mà là một đường thẳng, Quang Diệu ở đầu, tiếp đến là Thiên Khải nằm giữa Quang Diệu và Nguyệt Lạc, cuối cùng là Nguyệt Lạc.

    Nhưng đó vẫn chưa phải là toàn bộ thế giới, trên chín tầng mây kia, còn có Thần tộc sống ở đó. Chưa kể đến còn có Ma tộc, nơi bóng tối bao trùm lấy tất cả, để có thể đến Ma tộc, chỉ cần đi qua khỏi Nguyệt Lạc.

    Ngoài ra còn có Quỷ giới, Thủy tộc cùng với rất nhiều chủng tộc thần bí khác.

    Đây cũng là một thế giới cường giả vi tôn, nguyên nhân chính là vì như vậy, trước kia Lãnh Nguyệt Tâm mặc dù là con vợ lẽ, nhưng địa vị của nàng trong nhà so với con vợ cả còn muốn cao hơn rất nhiều lần, cũng chính là nàng là thiếu nữ thiên tài trong mắt mọi người!
     
    xavpertieucatt thích bài này.
  5. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 4: Phân chia cấp bậc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng qua thiên tài cũng có thời điểm gặp xui xẻo.

    Mà thế giới này, phân biệt có vài loại chức nghiệp, lấy linh lực, vũ lực, luyện đan, luyện khí làm chủ.

    Linh lực chia làm 10 giai đoạn: trúc linh, cố linh, ổn linh, tu linh, luyện linh, hóa linh, tuyệt linh, thiên linh, địa linh, thần linh. Đây là cấp bậc mà người trên đại lục đều biết đến, trong truyền thuyết, người đã đạt đến cấp bậc thần linh có thể trở thành người của Thần tộc, bất quá đây chỉ là truyền thuyết, bởi vì mỗi giai đoạn cấp bậc linh lực lại có đến 10 tinh cấp bậc theo thứ tự từ nhất tinh đến thập tinh. Chính vì thế, người ta không thể biết được liệu rằng có ai có thể đạt được cấp bậc cao hơn thần linh hay không nữa.

    Vũ lực cũng chia làm 10 giai đoạn: luyện võ, tu võ, võ sĩ, võ tướng, võ tông, võ tôn, võ thánh, võ linh, võ hóa, võ thần. Mỗi cấp bậc cũng chia ra 10 tinh cấp bậc, nhưng mà vũ sư (người dùng vũ lực) lại có địa vị trong xã hội thấp hơn linh sư (người dùng linh lực). Bởi con người chỉ cần cố gắng luyện tập là có thể trở thành vũ sư, nhưng muốn trở thành linh sư thì ngoài cố gắng ra cần phải có đó chính là thiên phú.

    Luyện đan sư lần lượt phân ra các cấp bậc như: dược đồ, dược sư, dược tôn, dược thánh, dược linh, dược thần. Mỗi cấp bậc luyện đan sư cũng chia làm 10 tinh. So với linh sư, luyện đan sư lại càng hiếm hơn.

    Tiếp theo chính là luyện khí sư, luyện khí sư không phân chia cấp bậc, bởi vì bọn họ cần phải có nhiều linh lực cường đại để luyện khí, nếu không phải luyện ra được Linh khí tốt hoặc Thần khí, họ sẽ không bao giờ ra mặt. Trong thiên hạ có lời đồn rằng, đệ nhất luyện khí sư có thể chế tạo ra Thần khí..

    Sau khi chải chuốt gọn gàng, Lãnh Nguyệt Tâm có chút đau đầu.

    Nàng cũng biết một khi linh nguyên bị huỷ diệt, liền không có biện pháp tu luyện trở lại, xem ra nàng chỉ còn cách chậm rãi đi từ tu luyện vũ lực mới có thể hảo hảo bảo vệ bản thân.

    Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm liền mở tay phải ra, chỉ trong nháy mắt, bên trong tay phải nàng xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ.

    Nhìn ngọn lửa kia, Lãnh Nguyệt Tâm khoé miệng hơi cong lên, tốt lắm, ít nhất thì dị năng của mình vẫn còn.

    Hiện tại nàng đã có dị năng ở đây, nhưng vẫn phải tìm biện pháp khôi phục lại linh nguyên. Chắc chắn Lãnh Yên Nhiên và Lãnh Thiên Linh sẽ không chịu để yên cho nàng.

    Sáng sớm hôm sau, Lãnh Nguyệt Tâm liền rời giường sớm, bắt đầu luyện tập thân thể.

    Bởi vì dậy sớm hơn tất cả mọi người, cho nên sau khi nàng tập xong thì mấy người đó mới bắt đầu thức dậy và đến đây quét dọn.

    Thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm đang ngồi trong phòng đọc sách tìm hiểu biện pháp, một mama đang nhanh chóng chạy vào.

    Nhìn đối phương thần sắc có chút hoảng loạn, nàng hơi hơi nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì.

    Người này không phải ai khác mà là Lâm mama bên người chủ mẫu, lúc này nàng không ở bên cạnh chủ mẫu mà chạy tới đây làm gì?

    Thấy Lãnh Nguyệt Tâm vẫn không mở miệng hỏi, Lâm mama thấy sốt ruột, nói: "Tam tiểu thư, Thái Hậu phái người tới, truyền ngươi tiến cung một chuyến."

    Nhắc đến Thái Hậu, Lãnh Nguyệt Tâm nhăn nhăn mày, trầm mặc cả nửa ngày, mới đứng lên hướng tới bên ngoài sân bước ra.

    Nàng từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn Lâm mama dù chỉ một lần.

    Lâm mama thấy tam tiểu thư như thế, trong lòng có chút hoài nghi, trước kia tam tiểu thư thật ra kiêu ngạo như vậy là bởi vì nàng là thiên tài mọi người kính nể, sau đó nàng lại không thể tu luyện, mọi người lại chê cười nàng, sỉ nhục nàng, từ đó về sau nàng ngày càng tự ti, sống với người khác phải từng chút cẩn thận. Nhưng vừa rồi, bà thấy tam tiểu thư thần sắc có vẻ nhẹ nhàng, bình tĩnh, tự nhiên. Chẳng lẽ một hồi lửa lớn lại khiến cho tam tiểu thư thay đổi tính tình, trở thành con người khác?

    Lắc lắc đầu, Lâm mama không hề nghĩ nhiều, chạy theo Lãnh Nguyệt Tâm ra ngoài.

    Chờ tới khi đến phía trước phòng khách, Lãnh Nguyệt Tâm phát hiện tất cả mọi người trong phủ đều có mặt ở đó, vị nữ tử ngồi ở một bên kia không ai khác mà chính là cung nữ bên người Thái Hậu, Thu Nhi.

    Chỉ thấy Thu Nhi đứng dậy, đi về hướng Lãnh Nguyệt Tâm, thời điểm đến trước mặt nàng, Thu Nhi nhẹ nhàng nắm tay Lãnh Nguyệt Tâm, nói: "Tam tiểu thư, chuyện ngày hôm qua, Thái Hậu đã biết rõ. Hôm nay Thái Hậu bảo ta đặc biệt đến Lãnh phủ đón người vào cung, đợi đến lúc vào cung rồi, người có bao nhiêu uỷ khuất cứ việc nói với Thái Hậu, người sẽ chủ trì công đạo cho tam tiểu thư, đến lúc đó có một số người sẽ không được yên ổn, để xem còn ai có thể khinh thường tam tiểu thư nữa không."
     
  6. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 5: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Thu Nhi nói lời này, đôi mắt nàng hướng về phía Hứa Lan nhìn.

    Bị Thu Nhi nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Lan có chút chột dạ, theo bản năng nắm chặt chiếc khăn tay trong tay.

    Trận hỏa hoạn đêm qua, không cần nói thì ai cũng có thể hiểu rõ trong lòng.

    "Thu Nhi cô nương đây là đang muốn ám chỉ điều gì, Tâm Nhi là tam tiểu thư của Lãnh phủ chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ hảo hảo đối tốt với nàng." Hứa Lan cười cười, nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói: "Nguyệt Tâm, ngươi nói xem có phải hay không a?"

    Nhìn vào thì đây chỉ là một câu hỏi hết sức bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong ánh mắt bình tĩnh ấy của Hứa Lan mang theo một đạo tia uy hiếp.

    Lãnh Nguyệt Tâm cười như không cười nói: "Mẫu thân đối đãi với ta tự nhiên là rất tốt, nhưng còn đại tỷ đối với ta thế nào, ta cũng không rõ a.."

    Hứa Lan hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Lãnh Nguyệt Tâm sẽ nói như vậy, không khỏi sắc mặt trắng nhợt, bà nghiêng đầu nhìn qua nữ nhi của mình, Lãnh Yên Nhiên, cái gì cũng chưa nói.

    "Thôi, cũng không còn sớm, ta liền xin cáo lui trước, ta phải mang tam tiểu thư tiến cung nhanh, không thì Thái Hậu lại mong đến sốt ruột."

    Thu Nhi nói xong liền mang theo Lãnh Nguyệt Tâm đi ra ngoài, vừa đi bên cạnh vừa nói: "Tam tiểu thư, lần này tiến cung, người cứ ở trong cung chơi vài ngày đi."

    Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, có chút kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, trong trí nhớ của nàng, Thái Hậu thân thể vẫn luôn không tốt, những năm gần đây, càng là thêm nghiêm trọng. Nay Thái Hậu lại muốn Thu Nhi mang nàng tiến cung, rốt cuộc là có dụng ý gì?

    "Lão gia, ngươi xem Thu Nhi kiêu ngạo, đem Nguyệt Tâm nha đầu này mang đi ra ngoài, cũng không nói cho chúng ta biết khi nào đưa về tới!" Hứa Lan sắc mặt có chút khó coi, vừa rồi nhiều người như vậy, Thu Nhi có thể nói là đánh vào thể diện của nàng.

    Lãnh Lâm vỗ bàn một cái, lạnh giọng nói: "Kiêu ngạo, người ta có bản lĩnh để kiêu ngạo, ngươi cũng không nhìn xem người sau lưng nàng ta là ai, lo quản cho tốt nữ nhi của ngươi, đừng tưởng rằng nàng hiện tại là vị hôn thê của Thái Tử thì liền không coi ai ra gì, Thái Hậu đối với nàng một mực sủng ái, tin tưởng rằng các ngươi sẽ hiểu rõ đại cục."

    Lãnh Lâm nói xong, liền đứng lên đi ra đại sảnh.

    Xe ngựa một đường phóng đến cửa cung, vì đây là lệnh do Thái Hậu phân phó, cho nên xe ngựa không dừng lại trước cửa cung mà chạy thẳng một mạch vào hướng hoàng cung.

    Thời điểm Thu Nhi mang theo Lãnh Nguyệt Tâm đến Khôn Ninh Cung của Thái Hậu, đúng lúc bắt gặp Từ Quý Phi vừa đi từ bên trong ra.

    "Nha, này không phải là Lãnh gia tam tiểu thư hay sao?" Từ Quý Phi cười như không cười nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, trong ánh mắt lại không có một chút ý cười, thậm chí có sát ý.

    Lãnh Nguyệt Tâm nhấp môi, người trứic mặt này, chính là mẫu phi của nam nhân mà chủ nhân thân thể này thích trước đây.

    "Hồi Quý Phi nương nương, Thái Hậu nhớ nhung tam tiểu thư, liền sai ta đến Lãnh phủ đón tam tiểu thư tiến cung ở chơi với Thái Hậu vài ngày." Thu Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

    "Chỉ mong là Thái Hậu nhớ nhung nàng, chứ không phải là dụng tâm tư kín đáo." Từ Quý Phi cười lạnh một tiếng, liền đi ngang qua người các nàng.

    Thời điểm vừa đi được vài bước, Từ Quý Phi quay đầu lại, nhìn Lãnh Nguyệt Tâm và nói: "Tam tiểu thư, bổn cung không thể không thừa nhận ngươi trước kia là thiên tài, nhưng hiện tại tình cảnh của ngươi, bản thân ngươi cũng hiểu rõ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chuyện này vốn là chuyện không có khả năng, không cần phải suy nghĩ thêm, như vậy thì cả hai bên đều tốt không phải sao, nếu không sẽ phát sinh sự tình gì, bổn cung cũng không thể đoán trước."

    Lúc này đây, sau khi nói xong những lời đó, Từ Quý Phi nghênh ngang bỏ đi.

    Thu Nhi nhìn theo bóng dáng rời đi của Từ Quý Phi, liền khẽ lắc đầu, nàng cũng không thể tưởng tượng được, nếu lúc trước, không nhờ có tam tiểu thư cứu giúp, thì liệu rằng giờ đây con trai của nàng ta còn có thể sống sót hay không kia chứ?

    Hiện tại thì lại nói tam tiểu thư cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

    "Tam tiểu thư, chúng ta vào đi thôi." Thu Nhi nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói.
     
  7. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 6: Không thể cưỡng cầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lãnh Nguyệt Tâm gật đầu, thong dong đi theo Thu Nhi tiến vào Khôn Ninh Cung.

    Bên trong Khôn Ninh Cung, không biết Thái Hậu đang suy nghĩ cái gì, chờ cung nữ nói cho nàng Thu Nhi đã trở lại, nàng mới hồi phục tinh thần lại, thở dài một tiếng, tràn ngập bất đắc dĩ!

    Lãnh Nguyệt Tâm tiến vào trong Khôn Ninh Cung, đầu tiên là hướng Thái Hậu hành lễ.

    Nhìn hài tử trước mắt, Thái Hậu trong lòng vẫn là có chút vui mừng.

    "Nguyệt Nhi, lại đây ai gia nhìn xem cái nào." Thái Hậu dứt lời, hướng tới Lãnh Nguyệt Tâm vẫy vẫy tay.

    Lãnh Nguyệt Tâm hướng Thái Hậu đi đến.

    Mặc kệ như thế nào, trong trí nhớ của nàng, Thái Hậu luôn là người đối tốt với nàng, dù là thiên tài hay là phế vật, đều hảo hảo đối đãi như cũ.

    Chờ Lãnh Nguyệt Tâm đi đến bên người Thái Hậu, bà xoa đầu nàng, nhẹ nhàng bảo: "Trong nháy mắt, đã qua mười sáu năm, thời điểm ai gia ở phủ tướng quân nhìn thấy ngươi là khi ngươi còn đang được nha hoàn bế trên tay, vẫn chưa thể tự bước đi."

    Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, cười nói: "Thái Hậu có tâm, mấy năm nay cũng ít nhiều nhờ Thái Hậu chăm sóc, Nguyệt Nhi mới có thể kiên trì sống đến bây giờ."

    Lời này ngược lại không sai, nếu không phải Thái Hậu mỗi tháng đều phải phái người đi gặp nàng, chỉ sợ nàng đã sớm biến mất khỏi thế gian này.

    Nghe được Ninh An nói như vậy, Thái Hậu thương tâm lắc lắc đầu, nói, "Ai gia lại không thể vì ngươi an bài tốt hôn sự, Sở Thiên nó.."

    Lãnh Nguyệt Tâm biết, Sở Thiên trong miệng Thái Hậu đó chính là Tam hoàng tử của Lăng quốc -Lăng Sở Thiên, cũng là vị hôn phu của nàng.

    "Thái Hậu, Nguyệt Nhi biết tình cảnh của mình hiện tại, Tam hoàng tử không muốn cưới Nguyệt Nhi cũng là chuyện rất thường tình, Thái Hậu không cần ép buộc Tam hoàng tử, hôn sự này có thể huỷ cũng được." Lãnh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói.

    Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, Thái Hậu có chút kinh ngạc, theo bản năng nói, "Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải vẫn luôn thích Sở Thiên sao?"

    Nghe được Thái Hậu nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm hơi hơi mỉm cười, là nguyên chủ nhân thích, không phải nàng..

    "Thái Hậu, Nguyệt Nhi biết loại chuyện này không thể cưỡng cầu, huống chi mấy ngày này, Nguyệt Nhi cũng đã nhìn thấu mọi chuyện."

    Thấy Lãnh Nguyệt Tâm thần sắc không giống như là nói dối, Thái Hậu liền yên tâm, nàng đem đứa nhỏ này kêu tiến cung tới chính là vì muốn trấn an nàng một chút, sợ đến lúc đó thánh chỉ đến, nàng sẽ đau lòng đến không chịu nổi.

    Nàng biến thành như vậy, hoàn toàn là do cứu Sở Thiên, nhưng Sở Thiên hài tử này lại không biết quý trọng.

    "Nguyệt Nhi, lần này tới, liền ở trong cung nhiều ở vài ngày đi." Thái Hậu mỉm cười nói.

    Lãnh Nguyệt Tâm gật gật đầu, vẫn chưa nói thêm cái gì.

    Cũng tốt, nơi này so với Lãnh phủ còn tốt hơn, nàng vẫn còn nhiều việc chưa làm được.

    Trong hoàng cung có Tàng Thư Các, không biết nơi đó sẽ có sách ghi chép lại các biện pháp chữa trị giúp khôi phục linh nguyên hay không?

    Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn Thái Hậu liếc mắt một cái, mỉm cười nói, "Thái Hậu, Nguyệt Nhi muốn đi Tàng Thư Các nhìn xem, có thể chứ?"

    Thái Hậu cảm thấy có chút kỳ quái, trước khi Nguyệt Nhi bị huỷ linh nguyên, nàng đều rất thích đọc sách, chỉ là sau lại liền không thích, hiện tại như thế nào lại thích?

    Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, Thái Hậu vẫn là gật gật đầu, nói, "Được, chờ dùng bữa xong, ai gia liền bảo Thu Nhi mang ngươi đi xem."

    "Đa tạ Thái Hậu." Lãnh Nguyệt Tâm liễm liễm đôi mắt, cười nói.

    Thực mau đến bữa sáng, ăn xong, Thu Nhi liền mang theo Lãnh Nguyệt Tâm đi Tàng Thư Các, mà Tàng Thư Các này bởi vì bọn hoàng tử hay công tử thế gia đều không thích tới, cho nên phá lệ an tĩnh, mà bên ngoài Tàng Thư Các lại có thị vệ trông coi, người bình thường vào không được, đương nhiên là ngoại trừ các hoàng tử, công chúa hay các nương nương.
     
  8. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 7: Phế vật thêm sửu bát quái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nàng tiến vào Tàng Thư Các, Thu Nhi cùng thị vệ nói vài câu, liền rời đi.

    Nàng dù sao cũng là cung nữ bên người Thái Hậu, không có khả năng luôn ở bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm suốt được.

    Bên trong Tàng Thư Các, có rất nhiều loại sách, cũng may nguyên chủ cũ của thân thể này cũng là một người có kiến thức rộng rãi, đối với một ít thư tịch vẫn rất có ấn tượng, hơn nữa đã gặp qua là không quên được.

    Không đến một canh giờ, Lãnh Nguyệt Tâm đã xem qua được rất nhiều sách, đáng tiếc rằng bên trong những quyển sách đó đều không có ghi lại biện pháp chữa trị linh nguyên.

    Đem quyển sách trong tay để lại chỗ cũ, Lãnh Nguyệt Tâm liền đi ra khỏi Tàng Thư Các.

    Từ Tàng Thư Các đi qua chính là Ngự Hoa Viên, cũng là con đường mà Thu Nhi vừa rồi dẫn nàng đi. Con đường này quay trở về Khôn Ninh Cung tương đối gần.

    Chờ đến lúc Lãnh Nguyệt Tâm đi đến Ngự Hoa Viên, lại bị một đám người đến ngăn cản.

    Nữ tử cầm đầu dung mạo thanh tú, có vài phần ngạo khí, mỗi người bên cạnh nàng ai cũng đều diện mạo bất phàm, khí chất cao quý.

    "Ta tưởng đây là ai, hóa ra là phế vật kia?" Nữ tử cười khẽ nói, lời nói vừa dứt đã đưa đến một chuỗi tiếng cười.

    "Tứ tỷ, ngươi đừng nói như vậy, tốt xấu gì người ta cũng là vì cứu tam ca mới biến thành phế vật như vậy." Một nam tử cầm quạt xếp, ý cười đầy trên miệng.

    "Đáng tiếc tam ca không cần nàng a." Nữ tử nhìn Lãnh Nguyệt Tâm từ trên xuống dưới liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Chỉ sợ từ đầu đến chân của nàng, chỉ có gương mặt này là có thể nhìn được đi."

    Lãnh Nguyệt Tâm chỉ cười không nói, gương mặt này của nàng không phải là có thể nhìn được mà là phi thường nhìn được, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành cũng đúng, đây cũng là lý do vào thời điểm nàng là thiên tài, những công tử thế gia đã theo đuổi nàng, bởi vì nàng chẳng những là thiên tài tu luyện, dung mạo của nàng lại càng là khuynh quốc khuynh thành, còn cực kỳ thông minh!

    "Ngươi như thế nào lại không nói lời nào?" Nữ tử thấy Lãnh Nguyệt Tâm một câu cũng chưa nói, không khỏi có chút ảo não.

    Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn nàng một cái, đạm cười nói: "Tứ công chúa, không phải ta đang chăm chú nghe ngươi nói sao?"

    Những lời này nói rất đúng, cố tình Tứ công chúa liền cảm thấy những lời này là đang châm chọc nàng, lập tức liền có chút tức giận nói: "Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi cho rằng ngươi vẫn là thiên tài đệ nhất trong mắt mọi người ở đế đô này sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta liền phải hủy hoại dung mạo của nhà ngươi, khiến cho ngươi từ nay về sau biến thành một sửu bát quái, dù sao ngươi cũng đã là phế vật, lại thêm một cái danh hiệu sửu bát quái ở trên người, cũng chẳng sao cả đúng chứ?"

    Tứ công chúa nói xong, kiêu ngạo nở nụ cười.

    Lãnh Nguyệt Tâm trong mắt chợt lóe lên tia hàn khí, nếu không vì Thái Hậu, nàng sớm đã thiêu chết nữ tử này rồi.

    "Các ngươi đang làm cái gì?" Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, làm mọi người đều hướng về thanh âm nhìn lại.

    Ngay khi nhìn đến hai người vừa mới đến phía sau bọn họ, mọi người đều có chút sợ hãi nói: "Nhị ca, tam ca."

    Phải biết rằng nhị ca cùng tam ca của bọn họ chính là người lợi hại nhất trong đám bọn họ, đặc biệt là tam ca, thực lực đã là hóa linh cửu tinh, không lâu nữa sẽ tiến vào tuyệt linh.

    "Nguyên lai là tam tiểu thư a, khó trách lại náo nhiệt như vậy." Nhị hoàng tử Lăng Tiêu vung tay lên, quạt xếp trong tay liền mở ra, một đôi phượng nhãn hẹp dài, hơi hơi giơ lên, biết bao mị lực.

    Lãnh Nguyệt Tâm chỉ là lạnh lùng nhìn những người trước mắt này, nàng một câu cũng chưa nói.

    Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn, một Lãnh Nguyệt Tâm như vậy bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy, quá mức bình tĩnh, đặc biệt là cặp mắt kia, rất dọa người, tựa như hồ nước sâu thẳm không thể nhìn thấy đáy, vừa hấp dẫn người khác nhưng lại vừa đồng thời khiến người khác phải cảm thấy sợ hãi.

    Lăng Sở Thiên tự nhiên cũng phát hiện Lãnh Nguyệt Tâm có điểm không thích hợp, bất quá hắn lại không nghĩ nhiều.

    Trong lòng chỉ nhớ rằng Lãnh Nguyệt Tâm hiện tại đang ở trong cung, tất nhiên cũng biết tin hắn đã thỉnh phụ hoàng tuyên chỉ hủy bỏ hôn ước, bộ dáng này, chỉ sợ là bày ra cho hắn xem mà thôi.
     
  9. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 8: Cư nhiên lại muốn ta hướng một cái phế vật nhận lỗi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lãnh Nguyệt Tâm đạm bạc không nói, nâng bước liền từ bên người bọn họ đi qua, lập tức hướng tới phía trước bước đi.

    Sở dĩ nàng to gan như vậy là bởi vì Thái Hậu đã từng nói qua, nàng có thể ở trong cung đi lại tự nhiên, ngoại trừ hoàng đế, nàng không cần hướng bất luận hoàng tử, công chúa hay là phi tử nào hành lễ, bao gồm cả Hoàng Hậu cũng đều không cần.

    Bất quá Tứ công chúa Lăng Ngọc Linh lại không nhớ rõ điều này, nàng cảm giác chính mình giống như là một chú hề nhảy nhót lung tung, bị người ta đùa giỡn, mặc kệ nàng nói những lời khó nghe, đối phương cũng đều thờ ơ.

    Nghĩ đến đây, Lăng Ngọc Linh tiến lên vài bước, ngăn cản đường đi của Lãnh Nguyệt Tâm.

    Thấy Lăng Ngọc Linh chắn ở phía trước mặt mình, Lãnh Nguyệt Tâm hơi hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt rõ ràng có không kiên nhẫn.

    Nhẫn nại của nàng cũng có giới hạn.

    Bị Lãnh Nguyệt tâm nhìn như vậy, Lăng Ngọc Linh chỉ cảm thấy thân thể có chút sợ hãi.

    Bất quá nàng chỉ nghĩ là mình tưởng tượng sâu xa, nghĩ đến Lãnh Nguyệt tâm hiện tại chỉ là một cái phế vật, không có gì phải sợ, liền cả gan nói: "Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi nhìn thấy chúng ta cư nhiên lại không hành lễ, đây là không hiểu quy củ, hiện tại nếu ngươi quỳ xuống cầu xin bản công chúa tha cho ngươi, nói không chừng ta cao hứng, tự nhiên liền không truy cứu ngươi."

    Những người phía sau, không ai nói chuyện. Bao gồm Lăng Sở Thiên.

    Trong lòng cười lạnh một tiếng, nếu Lãnh Nguyệt Tâm chân chính còn sống, nhìn người mình thích lại bỏ mặc mình còn tùy ý muội muội khi dễ, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào?

    "Tứ công chúa, Thái Hậu từ nói qua, ngoại trừ Hoàng Thượng, ta không cần phải hành lễ trước bất kỳ ai cả." Lãnh Nguyệt Tâm lạnh lùng nói, "Hay là Tứ công chúa cảm thấy chính mình so với Hoàng Thượng còn cao quý hơn?"

    Những người ở đây nghe được lời Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, sắc mặt đều biến đổi, so với phụ hoàng còn muốn cao quý hơn?

    Chuyện này nếu là nháo đến tai phụ hoàng, chỉ sợ Ngọc Linh sẽ bị trách cứ.

    Lục hoàng tử tròng mắt vừa chuyển, cười nói: "Tam tiểu thư lời này có chút nghiêm trọng rồi, tứ tỷ là công chúa, tuy rằng so với phụ hoàng càng kém cao quý hơn nhưng nếu so với tam tiểu thư ngươi thì lại cao quý hơn nhiều, vậy nên ngươi hướng tứ tỷ hành lễ thì có chỗ nào sai?"

    Lời này của Lục hoàng tử nhìn như thật đơn giản, kỳ thật là nói Lãnh Nguyệt Tâm tự cho là bản thân có Thái Hậu chống lưng mà không coi ai ra gì.

    Xoa xoa giữa mày, Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy, sức chịu đựng của nàng đã hết.

    "Theo như lời Lục hoàng tử nói, vậy hôm nay Nguyệt Tâm đều phải hướng các ngươi hành lễ?" Lãnh Nguyệt Tâm xoay người, một đôi mắt lãnh đạm gắt gao nhìn Lục hoàng tử.

    Không biết vì sao, bị Lãnh Nguyệt Tâm nhìn như vậy, Lục hoàng tử chỉ cảm thấy trong lòng phát ljanh, còn có chút sợ hãi.

    Bởi vì từ trong ánh mắt ấy của nàng, hắn nhìn thấy được sát khí.

    Sao có thể được chứ, Lãnh Nguyệt Tâm cho dù bất mãn hắn thế nào cũng không dám làm gì hắn, phải biết rằng hắn chính là hoàng tử!

    "Tam tiểu thư tự mình có thể quyết định, chỉ là quyết định này của tam tiểu thư có ảnh hưởng đến việc ngươi có thể hay không bình an ra khỏi Ngự Hoa Viên." Lục hoàng tử có chút bất mãn, cư nhiên hắn lại sợ hãi ánh mắt của một các phế vật, cho nên lời nói ra cũng mang theo một tia uy hiếp.

    Nhìn những người trước mắt này, Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh một tiếng, "Một khi đã như vậy, các vị liền cùng ta ở chỗ này chờ xem, Thu Nhi cô nương không lâu nữa liền sẽ đến đây, nói không chừng Thái Hậu sẽ đi cùng, chúng ta cùng nhơ Thái Hậu công bằng phân xử, nhìn xem các ngươi uy hiếp ta có đúng hay không?"

    Lăng Tiêu hơi hơi nhướng mày, không nghĩ tới Lãnh Nguyệt Tâm sẽ đem lời như thế nói trắng ra.

    Nếu thật sự nháo đến Thái Hậu nơi đó, bằng vào việc Thái Hậu yêu thích Lãnh Nguyệt Tâm đến mức độ nào, người bị tổn thất đương nhiên là bọn họ.

    Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu thu hồi quạt xếp, nghiêm túc nói: "Lục đệ, còn không mau hướng tam tiểu thư nhận lỗi?"

    Lục hoàng tử hiển nhiên không nghĩ tới chính là nhị ca của mình sẽ nói như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc, sau một hồi mới phản ứng lại, chỉ vào Lãnh Nguyệt Tâm nói: "Nhị ca, ngươi cư nhiên muốn ta cùng một cái phế vật nhận lỗi?"
     
  10. thao01319

    Bài viết:
    11
    Chương 9: Huỷ bỏ hôn ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao có thể, hắn đường đường là một hoàng tử, nếu như bị những công tử thế gia kia biết tin hắn hướng một cái phế vật nhận lỗi, không biết sẽ cười hắn thánh bộ dạng gì.

    Như vậy thì thể diện của hắn còn có thể đặt ở đâu nữa?

    Nghĩ đến đây, Lục hoàng tử lắc đầu, nói: "Không, ta từ chối."

    Luôn mồm nói nàng phế vật, Ninh An cũng không có sinh khí, nàng chỉ là cảm thấy Lục hoàng tử này cùng Tứ công chúa có điểm ngu ngốc, thật sư cho rằng nàng vẫn còn là Lãnh Nguyệt Tâm dễ bắt nạt lúc trước sao?

    Hiện tại nàng chính là đặc công sở hữu dị năng của nước Z a!

    Liền ngay lúc Lăng Tiêu chuẩn bị nói chuyện, trên người Tứ công chúa cùng Lục hoàng tử đột nhiên bốc cháy, chỉ trong chốc lát liền đem quần áo hai người thiêu cháy rụi.

    Thấy tình huống như vậy, mọi người ai ai cũng đều sững sờ tại chỗ, sao tự nhiên lại bốc cháy kia chứ?

    Người vẫn luôn không nhúc nhích đó chính là Lăng Sở Thiên, thấy vậy liền liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tâm một cái, ngay sau đó dùng linh lực một tay che chở, một tay bắt lấy hai người nhảy tới hồ nước gần đó ném xuống.

    Lúc này mới dập tắt được lửa trên người bọn họ.

    Hai người sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi, nếu chậm một chút nữa thôi, hai người bọn họ phỏng chừng liền bị thiêu chết.

    Lăng Tiêu vừa nhìn thấy tình huống này, vội vàng cùng mọi người đi qua.

    Đám bọn họ vừa đi, hiển nhiên sẽ không còn ai chắn đường Lãnh Nguyệt Tâm nữa.

    Nàng xoay người, hướng An Bình cung đi đến, đầu cũng không quay lại dù chỉ một lần.

    Lần này chỉ là cho bọn họ một cái giáo huấn, nếu lại có lần sau, sẽ trực tiếp thiêu chết!

    Sau khi đạp tắt lửa, Lăng Sở Thiên lại mới đưa bọn họ từ dưới hồ lên, ngay sau đó không kiễn nhẫn nói: "Nhìn bộ dạng các ngươi xem, còn ra thể thống gì nữa, còn không mau trở về thay y phục sửa sang lại!"

    Tứ công chúa sắc mặt trắng bệch, không dám nói thêm cái gì, liền nhanh chóng rời đi, mặt khác Lục hoàng tử thấy vậy, cũng rời đi theo.

    Lúc này chỉ còn lại Lăng Sở Thiên và Lăng Tiêu.

    Chờ những người đó đi xa, Lăng Tiêu mới nhíu mày nói: "Đang yên đang lành sao đột nhiên lại cháy?"

    Lăng Sở Thiên nhấp môi, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Hơn nữa bị cháy chính là hai người bọn họ mà không phải ai khác."

    Lăng Tiêu là người thông minh, tự nhiên biết vì sao Lăng Sở Thiên lại nói như vậy. Hắn lắc đầu, nói: "Không có khả năng. Lúc ấy Lãnh Nguyệt Tâm đều ở dưới mí mắt của chúng ta, không thể nào nàng ta động thủ mà chúng ta không phát hiện được."

    Nếu là Lãnh Nguyệt Tâm trước đây, hắn có lẽ còn tin tưởng là do nàng, nhưng là hiện tại Lãnh Nguyệt Tâm chính là một cái phế vật, một chút linh lực đều không có, làm sao có thể khiến cho lửa đột nhiên vô cớ bốc cháy trên người khác.

    Lăng Sở Thiên cũng cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hoang đường, nhưng là mặc kệ thế nào, hắn cũng cảm thấy chuyện này cùng Lãnh Nguyệt Tâm có liên quan!

    Thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm trở lại Khôn Ninh Cung, vừa vặn gặp phải Từ Quý Phi cũng ở đó, mà lúc này đây, bên người Từ Quý Phi còn có một công công đang đứng đó, còn Thái Hậu lại là lo lắng sốt ruột.

    Nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm tiến vào, Từ Quý Phi trên mặt hiện lên một ý cười lạnh nhạt.

    "Tam tiểu thư, bệ hạ có chỉ, thỉnh tiếp chỉ đi." Vị công công kia cao giọng nói.

    Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thần sức Thái Hậu, lại nhìn nhìn thần sắc Từ Quý Phi, rất nhanh liền biết thánh chỉ kia là cái gi, cười lạnh một tiếng. Nàng lại không thích Lăng Sở Thiên, vừa hay lúc này bỏ được một cái phiền toái!

    Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm liền quỳ xuống, cung kính nói: "Dân nữ tiếp chỉ."

    Nàng không phải Quý Phi hay công chúa, càng không phải là quan thần trong triều, chỉ có thể xưng là dân nữ.

    Thái giám kia nhìn Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt một cái, liền thì thầm: "Diệp phủ tam tiểu thư, thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo khuynh thành, nay lại không thể tu luyện, thật là đáng tiếc, nhưng cũng không thể vì thế mà kéo chân Tam hoàng tử, đặc hạ thánh chỉ, hủy bỏ hôn ước lúc trước, từ đây nam cưới nữ gả, không liên quan lẫn nhau. Tiếp chỉ!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...