Hôm sau, Tiểu Lộ vừa tới trường, thấy mấy người xung quang cứ chỉ trỏ, cô sợ sệt chỉ dám cúi mặt mà đi vào. Một người nói:
- Là cô ấy, là người mà được nam thần nhận khăn đó, ghen tị quá đi.
- Cô ta sắp bị Mã tỷ xử đẹp rồi.
Mã Yên Nhiên là hoa khôi của trường, cũng đem lòng yêu Vỹ Kỳ, nhưng không được hồi đáp. Cô gái xinh đẹp nhất trường nhưng lại rất khó tính, hơn thế, cô ta có thể xử đẹp một người nào đó nếu dám nhòm ngó tới Vỹ Kỳ, dù là đe dọa, hay thậm chí đánh để cảnh cáo.
Đúng lúc ấy, một đám người đi tới phía Tiểu Lộ, ánh mắt sát khí ấy khiên cô vô cùng sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
- Mày, là Lý Tiểu Lộ, đúng không?
- Dạ, đúng ạ.
- Nghe nói, hôm qua Vỹ Kỳ đã nhận khăn của mày, đúng không?
- Dạ, em, em cũng không có ý gì đâu, chỉ là tình cờ đi qua, nên em mới đưa cho anh ấy thôi.
- Vậy, tại sao anh ấy chỉ nhận của mày, mà không phải của ai khác?
- Chuyện này, em hoàn toàn không biết.
- Cứ cho là mày không biết, nhưng đây là lần đầu, cũng chính là lần cuối, nếu còn dám có ý định gì đó với Vỹ Kỳ, mày sẽ không yên với tao đâu.
Họ bỏ đi, Tiểu Lộ vẫn chưa hết hoảng, cô ấy vẫn vừa bước vừa nghĩ lại những câu nói của Yên Nhiên, sao mà sợ hãi quá!
Chợt Tiểu Lộ lại va đầu vào một người, cô ấy vội nhắm mắt lại, sợ nếu lại là Yên Nhiên, lần này sẽ không đơn thuần chỉ là cảnh cáo.
Nhưng không phải, có một mùi thơm quen thuộc, Tiểu Lộ đã từng gặp ở đâu đó, nhưng hoảng quá không nghĩ được:
- Sao mà cô bé vội nhắm mắt lại thế, sợ anh sao?
Lúc này, Tiểu Lộ còn hoảng hơn là lúc nói chuyện với Yên Nhiên, trước mặt cô lúc này, chính là Vỹ Kỳ.
- Không, không có ạ, em nghĩ, chúng ta nên giữ khoảng cách, nếu không sẽ gặp phiền phức lắm.
- Anh đâu có thích cô ta, là cô ta đơn phương mà, người anh thích, là một cô gái khác.
Tiểu Lộ chột dạ, nhưng cũng không dám hỏi:
- Em muốn biết không?
Tiểu Lộ cuống quá, không nói được gì, nhưng cũng lấy hết dũng cảm đáp lại Vỹ Kỳ:
- Biết cũng không phải xấu ạ!
- Cô gái ấy, chơi game rất giỏi, nghe nói học cũng không tồi. Đó là một cô gái, có mái tóc dài, nhìn cũng xinh xắn đó, chơi game thì luôn đứng top thôi, cũng từng chơi với anh rất nhiều lần.
Tim cô gái ấy sắp nhảy ra ngoài mất rồi, không dám cười, những cũng có chút sợ hãi, càng không dám nghĩ xa, nhưng biết đâu, đó lại là một cô gái khác thì sao?
- Em có đoán được không? Cô gái ấy, anh đã để ý được một năm rồi.
- Anh có thể, nói chữ cái đầu trong tên cô ấy không?
- T.
Lúc này, không có lý do gì để không tin nữa, là cô ấy, là Tiểu Lộ.
- Nếu em đoán ra rồi, thì lại đây.
Tiểu Lộ nhấc bước chân nặng chịch, không dám chạy tới, Vỹ Kỳ liền ôm trầm lấy cô, khiến Tiểu Lộ phản ứng không kịp:
- Cô gái ấy ngốc quá, đến giờ mới biết anh thích cô ấy, nhưng vẫn chưa phải là quá muộn.
- Vậy, nếu Yên Nhiên gây phiền phức thì sao?
- Em đã là người của anh, cô ta sẽ không dám làm gì đâu.
Tiểu Lộ liếc mắt qua, thấy Yên Nhiên đang đứng trên tầng hai nhìn xuống, Ánh mắt cô ta sắc như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Lộ, sợ quá, cô ấy chỉ cúi xuống đất.
Ra về, thấy đám Yên Nhiên đứng đợi ngoài cổng:
- Mày được lắm, hôm nay, tao phải cho mày biết tay.
Yên Nhiên dơ tay lên định đánh Tiểu Lộ, Vỹ Kỳ vội dơ tay ra đỡ:
- Bớt quá đáng lại đi, Mã Yên Nhiên.
- Cô ta có gì tốt đẹp hơn em chứ, cô ta vừa xấu, lại không có tài cán gì, cô ta có gì hơn em.
- Đừng đụng vào cô gái của tôi. Cô ấy không đẹp trong mắt cô, nhưng là nữ thần trong mắt tôi, biết điều thì tránh xa cô ấy ra, nếu không, cô sẽ không còn là hoa khôi trường này nữa đâu.
Vỹ Kỳ dắt Tiểu Lộ ra xe của anh, rồi đưa cô về, mẹ của anh tình cờ cũng đứng ở đó, liền chạy ra:
- Con thích cô gái này sao?
- Đúng, thưa mẹ.
- Cô ta không xứng với con đâu, nhìn bộ dạng này là biết nghèo hèn, muốn bám lấy con để đào mỏ đó thôi, Yên Nhiên không tồi, sao con không suy nghĩ lại.
- Con thích Tiểu Lộ là có lý do riêng của con, mẹ không cần can thiệp quá sâu như vậy.
- Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của con, bây giờ, vì con hồ ly này, con định cãi luôn cả mẹ của con sao?
- Con không có, nhưng mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con chứ.
- Anh à, anh hãy nghe lời bác gái đi, em xin phép đi trước.
Tiểu Lộ vừa khóc, vừa chạy đi, vì bị xúc phạm khi chưa biết nguyên do là gì, đã khiến cô ấy vô cùng tổn thương. Vỹ Kỳ cũng chạy theo Tiểu Lộ.
Gọi mãi nhưng Tiểu Lộ không quay lại, không may lúc ấy, có một chiếc xe chạy qua, Vỹ Kỳ không để ý nên bị xe đụng rất mạnh, anh lăn ra đường, lúc này, Tiểu Lộ mới quay lại, chạy về phía Vỹ Kỳ:
- Vỹ Kỳ, anh gắng gượng một chút, em gọi xe cấp cứu.
- Mau cút đi, đồ hồ ly tinh, vì mày mà con trai tao mới ra nông nỗi này, con trai, con cố lên, xe cứu thương sắp tới rồi.
- Không kịp nữa rồi, con xin lỗi, Tiểu Lộ, lại đây. Anh xin lỗi vì đã không bày tỏ tình cảm với em sớm hơn, anh hối hận quá, nhưng nghe anh này, đừng khóc, em có thể gặp được anh lần nữa, hãy đi tìm anh, em yêu.
Vỹ Kỳ nhắm mắt, anh đã ra đi vì vết thương nặng và mất máu quá nhiều.
Tiểu Lộ quay trở về, nhưng vừa ngồi xuống giường, nước mắt còn chưa khô, có một cái gì đó đưa cô vào giấc ngủ sâu, còn có tiếng ai đó gọi:
- Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, nghe thấy anh nói không?
Không thấy hồi đáp, người đó tiếp tục gọi, khi Tiểu Lộ vừa đáp lại, có một sức mạnh lớn đưa cô tới một nơi vô cùng lạ.
Tỉnh dậy, không thấy ai, chỉ thấy có một tờ giấy ghi:
- Tới hồ nước.
Cô đi tới, thấy một người ăn mặc rất lạ, như trong phim cổ trang mả Tiểu Lộ vẫn thường theo dõi, Tiểu Lộ lên tiếng gọi:
- Là anh đưa tôi tới chỗ này đúng không?
- Cô có một lời hứa vẫn chưa hoàn thành với một người, vậy mà cứ ngồi đó khóc lóc mãi, tôi thấy vậy, nên đành phải hành động thôi.
- Nhưng, cách ăn mặc với cách xưng hô của anh đối lập nhau quá.
- Không đâu, dù thế nào, thì cũng là một người cả thôi, đúng không, Tiểu Lộ.
- Là.. là Vỹ Kỳ.
Nam nhân ấy quay lại, đúng thật là Vỹ Kỳ, Tiểu Lộ chạy tới, ôm lấy Vỹ Kỳ, ôm chặt nhất có thể:
- Em sẽ không buông anh ra đâu, nếu không anh sẽ lại đi mất.
- Cô gái của anh ngốc quá, anh nói là đi tìm anh, nhưng em cứ ngồi đó đâu buồn thôi, anh làm sao chịu được. Thôi. Mọi chuyện đã ổn rồi, giờ em muốn quay về hay là ở lại bên anh?
- Anh hỏi kì quá, tất nhiên là em ở bên anh rồi, đồ ngốc.
Họ cuối cùng cũng được đoàn tụ. Mối tình vừa mới bắt đầu thôi đã gặp phải quá nhiều sóng gió, nhưng mọi thứ cản trở họ cũng đã biến mất. Hạnh phúc luôn mỉm cười nếu họ thật sự yêu thương và muốn ở bên nhau.