Ngôn Tình [Dịch] Toàn Mạng Đều Là Fan CP Của Ta Và Ảnh Đế - Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Purine, 7 Tháng mười 2020.

  1. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 10: Hẳn là một con lươn điện có bộ dạng không tệ lắm

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Phù Dư đã xem lại hai lần, không có phản đối gì liền ký tên.

    Khi trả lại tài liệu cho người đàn ông, cô hỏi: "Nếu tôi vô tình vi phạm điều lệ trên thì sao?

    Lận Châu cười nhẹ:" Làm chết cô. "

    Diệp Phù Dư:"... "

    Vẻ mặt nghẹn ngào không nói nên lời của cô gái nhỏ dường như khơi dậy hứng thú của vị Lận ảnh đế này, lúc đứng lên anh vô thức vỗ đầu đối phương. Nhưng ngay giây tiếp theo, Diệp Phù Dư lại trừng mắt nhìn anh:" Anh vi phạm quy định. "

    Lận Châu không chút nào hoảng sợ:" Ngày mai ta đi ra ngoài sẽ đem gà rán trở về cho cô. "

    Diệp Phù Dư đại khái sẽ không ngờ Lận Châu lại nói ra một câu như vậy, trong lúc nhất thời nuốt hết lời định nói vào bụng.

    Vì món gà rán, vậy coi như không có chuyện gì xảy ra.

    *

    Lận Châu quả thật nói được làm được, ngay ngày hôm sau liền mang về một con gà rán cho tiểu hồ ly đang kêu than sau khi ăn ba món salad hoa quả. Gà rán đến từ cửa hàng gà rán nổi tiếng nhất Lâm Thành, gà rán giòn bên ngoài, mềm bên trong, quả thật có thể nói là tuyệt thế mỹ vị.

    Diệp Phù Dư mắt sáng lên.

    " Gọi tiếng ca ca (1), anh liền cho ăn. "

    Diệp Phù Dư không chút nghĩ ngợi:" Ca. "

    Lận Châu:"... "

    Ba giây sau, Diệp Phù Dư vui vẻ trở lại phòng ngủ với túi giấy đựng gà rán, đặt gà rán sang một bên, cô tiếp tục giải quyết công việc đột xuất.

    Ngoài thân phận là một diễn viên, Diệp Phù Dư còn đăng ký một Weibo (2), chuyên dùng để trừ tà ma.

    Mặc dù cô là một con hồ ly tinh, từ thời xa xưa đến nay, con người và thậm chí cả yêu quái đều không đánh giá tốt về chủng tộc của cô, nhưng cô có một chút khác biệt với một con hồ ly tinh khác, cô lớn lên bên cạnh Bạch Trạch.

    Bạch Trạch được đồn đại là thông tình cảm vạn vật, hiểu hình dáng vạn vật thiên hạ. Từ xa xưa, nó đã được tôn thờ như một con thần thú đuổi quỷ thần và mang đến những điều tốt lành. Diệp Phù Dư đã ở bên Bạch Trạch từ khi sinh ra, trên người đã nhiễm không khí tốt lành của Bạch Trạch.

    Hơn nữa, bảo bối trừ tà của cô vẫn là lông Bạch Trạch.

    Thông báo Alipay (3) của cô cho thấy ai đó đã chuyển cho cô 10.000 nhân dân tệ, đó là tiền đặt cọc cho công việc làm ăn này. Diệp Phù Dư nhấp vào hộp thoại với bên kia và gõ một vài từ:

    " Sau khi nhận cọc, ngày mai mình sẽ gửi hàng cho bạn, nếu được thì bạn vui lòng thanh toán 90.000 còn lại đúng hạn."

    Người đối diện nhanh chóng gửi nhãn dán 'OK' qua.

    Sau khi làm ăn xong, Diệp Phù Dư mãn nguyện đóng trang Weibo của mình, mở một bộ phim kinh dị và ăn gà rán.

    Nhưng hoàn toàn không ngời tới, đây lại là bộ phim ma duy nhất có sự tham gia của Lận Châu. Bộ phim ma này có tên《 Oán khí hằng sinh 》, nghe nói năm đó thời điểm quay phim đã dọa cho bốn nhân viên hôn mê, và ít nhất 40.000 người xem đã bị dọa hôn mê khi nó được công chiếu.

    Lận Châu cũng trở nên nổi tiếng nhờ bộ phim này.

    Ánh mắt Diệp Thiếu Du đều ở trên mặt Lận Châu, mặc dù tính tình của Lận Châu không tốt lắm, nhưng cô phải thừa nhận rằng khuôn mặt này thực sự rất ưa nhìn. Trước đây cô đã từng nhìn thấy một vài yêu tinh nam biến thành người, nhưng so ra đều kém hơn Lận Châu.

    Đột nhiên, cô lại bắt đầu tò mò rốt cuộc bản thể của Lận Châu là gì.

    Cô nhớ khi Hồng Nguyệt tức giận, cô ấy đã nói những câu như trở về biển.

    Ở biển có cái gì?

    Diệp Phù Dư một tay chống cằm, một tay gõ lên bàn phím, tìm kiếm trên Baidu (4) : Có gì ở biển?

    Cư dân mạng nhiệt tình trả lời: Rùa biển, sứa, hải quỳ, lươn điện, mực, sao biển, v. V.

    Lươn điện?

    Tính tình cục cằn như vậy thực sự có vẻ hơi giống một con lươn điện.

    Diệp Phù Dư sờ sờ cằm, thầm nghĩ nếu Lận Châu thật sự là một con lươn điện, hẳn là một con lươn điện có bộ dạng không tệ lắm.

    Chú thích:

    (1) Ca: Anh, anh hai

    (2) Weibo: Trang mạng xã hội của Trung Quốc

    (3) Alipay: Ví điện tử

    (4) Baidu: Trang tìm kiếm ở Trung Quốc
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  2. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 11: Trang bức a~

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đêm đó, trong những giấc mơ của Diệp Phù Dư đều là lươn điện.

    Mà những con lươn điện này, không thể nghi ngờ, chúng đều có khuôn mặt của Lận Châu.

    Bị ánh nắng ban mai đánh thức, vẻ mặt Diệp Phù Dư tràn đầy bức bách. Cô thay quần áo rồi đi xuống phòng ăn, Lận Châu đang ngồi trên ghế đọc một tờ báo giải trí, trên tay cầm ly cà phê đen. Anh chú ý đến cô gái nhỏ đi tới, bày ra vẻ không để ý liếc mắt xem xét cô một cái.

    Vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy của Diệp Phù Dư, anh nhướng mày: "Làm sao vậy, tối hôm qua ngủ không ngon à?"

    Diệp Phù Dư nâng ánh mắt lên, bộ dáng uể oải ỉu xìu: "Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi."

    "Trong phòng cô, ở tủ đầu giường ngăn thứ hai có cây cỏ an thần, buổi tối khi ngủ thì đốt nó là được." Người đàn ông cười nhẹ, đôi môi mỏng cong lên thành một đường vòng cung hoàn mỹ "Nghe nói cô cũng phải về quay phim? Khi nào thì trở lại đoàn phim?"

    "Ngày mốt. Thế còn anh, tôi đọc trên Weibo thấy rằng gần đây anh có lịch trình."

    Thực ra, Diệp Phù Dư chỉ thuận miệng hỏi một câu, cái gọi là hành trình cũng là biết đến từ Hồ Ngọc Thiến. Nhưng Lận Châu hiển nhiên không nghĩ như vậy. Ngay khi người đàn ông nghe thấy câu nói đó, nét mặt của anh ta đột nhiên trở nên có chút ý tứ hàm xúc.

    Ngón tay thon dài có chút hơi tái nhợt của anh cầm lấy chiếc thìa vàng khuấy nhẹ ly cà phê đen, anh cười nói: "Tiểu hồ ly, em biết anh khá rõ đấy chứ? Em là fan của anh à?"

    Diệp Phi ánh mắt hoàn toàn không tự chủ được dừng lại trên tay Lận Châu.

    Đôi tay này thật sự rất là mẹ nó đẹp!

    Cảm nhận được tầm mắt của tiểu hồ ly đang lơ đi, Lận Châu nhướng mày, chậm rãi đưa xuống trước mặt cô, búng tay. Thanh âm đột ngột cuối cùng cũng mang được một con tiểu hồ ly nào đó đang phân tâm trở về, Lận Châu lặp lại: "Tiểu hồ ly, cô là fans của tôi sao?"

    Diệp Phù Dư im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật: "Không."

    Ngay khi vừa nói xong, cô mắt sắc nhìn đến người đàn ông cứng đơ nụ cười trên mặt, ngay lập tức, Lận Châu thở dài: "Thật sao? Thật đáng tiếc, tôi thường đối xử tốt hơn một chút với fans hâm mộ của mình. Nếu cô là fans của tôi, chắc tôi có thể cho cô ăn thịt ở nhà."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Ta phi! Sao anh không nói sớm hơn!

    Chỉ do dự vài giây, Diệp Phù Dư chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên hiện tại tôi nói tôi là fans của anh còn kịp không? Thực ra vừa rồi tôi chỉ là ngượng ngùng thôi."

    Lâm Chu trong lòng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất thản nhiên lười biếng chống cằm: "Thật sự là fans của ta sao?"

    Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa.

    "Vậy thì, cô có biết tôi bình thường thích làm gì không?"

    Trang bức a~.

    Đây là câu trả lời đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Phù Dư. Đây thực sự không phải là ý kiến của Diệp Phù Dư đối với Lận Châu, trang bức là sự thật.

    Trong số 100 bài đăng trên Weibo về Lận Châu, ít nhất 80 bài là ảnh chính anh chụp. Mà trong các bức ảnh, nhiều nhất là cảnh Lận Châu lười biếng dựa vào ghế dựa, trên đầu gối bày sách vở.

    Đây được gọi là tạo dáng.

    Diệp Phù Dư vẫn còn nhớ rõ một lần khi antifan của Lận Châu phát hiện Lận Châu để trên đầu gối là sách ngược, được một phen cười nhạo. Sau đó, khi các phương tiện truyền thông phỏng vấn anh về vấn đề này, người đàn ông rất phi thường trả lời:

    "Bạn không thể đọc ngược cuốn sách, nhưng tôi có thể."

    Sau đó, anh đem chỉnh ngược nội dung cuốn sách, và ghi nhớ nó trong năm giờ đồng hồ tại địa điểm phỏng vấn.

    Antifan anh bội phục sát đất, từ anti chuyển thành fans không nói, hiện tại đã muốn là đại lão trong "Lận Châu hậu viện hội".

    Trang bức: Nói chung ý của mình là Trang bức, nghĩa là giả dạng kém cỏi, nhưng lại giả dạng giống như đóng chèo vậy, giả dạng mà làm cho người khác có cảm giác, hoặc biết mình giả dạng, nói chung là làm cho tụi thù địch với mình có cảm giác ghét mình, nhưng lại khinh thường mình, mất cảm giác cảnh giác đối với mình..

    (Tàng Thư Viện..

    Trang Bức Nghĩa Là Gì? )
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  3. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 12: Lại đây, cho ta ôm một cái.

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên thực tế, phần lớn yêu tinh đều có trí nhớ khá tốt, còn có một số yêu tinh trời sinh trí nhớ rất tốt, đọc qua bài báo một lần có thể nhớ không sót chữ nào.

    Lận Châu cũng chỉ có thể lừa người bình thường.

    Diệp Phù Dư thầm than trong lòng một hồi mới dịu dàng cười nói: "Đọc sách sao."

    Lận Châu cũng cười nhẹ: "Thực xin lỗi, trả lời sai rồi."

    Nói xong, anh bỗng nhiên búng tay, Diệp Phù Dư chỉ nhận thấy một cảm giác kỳ quái truyền đến, ngay sau đó thân mình bỗng dưng nhẹ đi, liền biến thành một cục lông xù xù rơi xuống trên ghế.

    "Chi chi?"

    Lận Châu giật giật lỗ tai, tuy rằng anh nghe không hiểu được ngôn ngữ hồ ly, nhưng vẫn có thể nghe ra tiểu hồ ly đang mắng người.

    Tiểu hồ ly dường như thực sự bị kinh động đến phát bực, giơ hai chân trước nhỏ nhỏ của mình đặt lên bàn ăn, thân hình nhỏ bé nhảy lên bàn, chiếc đuôi lông xù xù to đùng vẫy vẫy một chút ở trên bàn, liên tục kệu chi chi chi không ngừng.

    Lận Châu không chút hoảng hốt, vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, hơi nghiêng người, một tay chống cằm, trên mặt mày tinh xảo lộ ra ý cười, ngoắc ngón tay về phía tiểu hồ ly, cười khẽ: "Đây là hình phạt cho câu trả lời sai. Lại đây, cho tôi sờ nó một lát."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Tôi có phải là mèo đâu, lại còn sờ một lát.

    Đôi tai của con hồ ly nhỏ dựng lên vì tức giận, nín thở nghĩ biến trở lại, nhưng cơ thể giống như bị thứ gì đó đè chặt, khiến cho nghẹt hơi lại, rốt cuộc đành thở ra.

    Tức chết hồ ly!

    Thân hình hồ ly nho nhỏ chuyển mình, Diệp Phù Dư trực tiếp chĩa đuôi về phía nam nhân.

    Thấy thế, ý đồ của Lận Châu còn chưa dừng lại, ngược lại còn dạt dào hứng thú đi đến bên cạnh tiểu hồ ly, thừa dịp tiểu hồ ly không chú ý ôm vào trong lòng ngực.

    Những ngón tay thon dài lạnh lẽo lướt qua cái bụng nhỏ mềm mại của tiểu hồ ly, Lận Châu thở dài: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao hồ ly tinh các cô lại dễ dàng mê hoặc lòng người như vậy." Cái bụng nhỏ này vuốt thật là thoải mái.

    Tiểu hồ ly: "..."

    Tiểu hồ ly bị đùa giỡn bắt đầu giãy dụa điên cuồng, hướng về mặt Lận Châu bắt đầu nhe răng giương vuốt. Nhưng hành động còn chưa kịp thực hiện thì đã bị người đàn ông đã túm lấy sau cổ, đem con vật nhỏ nhấc bổng lên.

    "Đừng nhúc nhích a, nếu không lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Lận Châu mỉm cười, mang theo tiểu hồ ly đi vào phòng làm việc.

    Lận ảnh đế tựa như muốn làm gì đó, vừa mới đặt tiểu hồ ly lên bàn, tiểu hồ ly đã dang ra bốn chân muốn lủi xuống đất, nhưng bàn tay kia đã kịp thời tóm lấy đuôi cô.

    Đem tiểu hồ ly mang vẻ mặt không tình nguyện miễn cưỡng kéo vào lòng, anh thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, cho tôi chụp một tấm, tí tôi làm thịt bò kho cho em."

    Tiểu hồ ly sửng sốt một lúc, nghi ngờ nghiêng đầu, dùng đôi mắt to đen láy nhìn anh.

    Lận Châu khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, xoa xoa tiểu hồ ly, gật đầu: "Thật. Ta nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món bò kho, cam đoan em sẽ thích."

    Con hồ ly nhỏ suy nghĩ một lúc, giơ chân lên.

    Ba bữa.

    "Không thành vấn đề." Lận Châu gật đầu, dùng ngón tay nhéo nhéo móng vuốt kia.

    Diệp Phù Dư thu hồi móng vuốt của mình đi, chỉ để lại đệm nhỏ nhỏ mềm mại, nắm lấy sự mềm mại này khiến tâm trạng Lận Châu vô cùng tốt.

    Liên quan tới liền cảm thấy văn phòng hôn nhân lần này có vẻ đáng tin cậy một chút.

    Có được chỗ tốt con tiểu hồ ly run run nhòn nhọn lỗ tai nhỏ của mình, ngoan ngoãn nằm lên chân người đàn ông, cái đuôi lớn đung đưa, bị người đàn ông vô thức tóm lấy.

    Trong lúc nhất thời, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, vành tai bé bỏng của cô đều đỏ bừng.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  4. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 13: Tiểu hồ ly của ta

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lận ảnh đế hoàn toàn không ý thức được mình đã vô tình chạm vào bộ phận mẫn cảm của tiểu hồ ly, anh thỏa mãn xoa nhẹ hai lần, cầm lấy điện thoại, chụp một bức ảnh.

    Vài phút sau, có một cập nhật trên Weibo của Lận Châu.

    Lận Châu V: Tiểu hồ ly của tôi [hình ảnh] .

    Trong bức ảnh, người đàn ông thản nhiên dựa vào ghế, con hồ ly nhỏ lông trắng nằm cuộn tròn trên đùi anh, một bàn chân nhỏ bị người đàn ông cầm trên tay, đầu hồ ly có chút mê man hơi ngẩng lên, bộ dạng ngây thơ dại khờ trông rất đáng yêu.

    Người đàn ông híp mắt cười, trong mắt dường như có ánh sao nhàn nhạt, lọt vào trong tầm mắt đều là vẻ dịu dàng.

    Ngay khi Weibo được đăng tải, người hâm mộ của Lận Châu đã phát cuồng.

    - "Mẹ nó!"

    - "A a a, ca ca, ta có thể!"

    - "Con hồ ly này sao lại đáng yêu như vậy chứ! Tôi tuyên bố rằng tôi chính là con hồ ly đó!"

    - "Ờ!"

    - "Con hồ ly này là giống gì vậy? Ta cũng muốn nuôi! Ta muốn nuôi một con hồ ly giống như ca ca của ta!"

    Diệp Phù Dư lui về trong phòng mình, không có Lận Châu áp chế, cô đã có thể biến trở lại hình người. Tuy nhiên, hiện tại cô một chút suy nghĩ biến trở về cũng không muốn.

    Dù sao thì tiểu hồ ly đỏ mặt không thể nhìn ra được, nhưng người đỏ mặt thì nhất định có thể nhìn ra.

    Cô lấy điện thoại di động ra, lên Weibo lướt vào Weibo của Lận Châu, thấy chính mình mang dáng vẻ ngốc nghếch thu mình trên đùi ai đó, đôi tai hồ ly của cô bất giác rung lên.

    Thực mẹ nó.. xấu hổ.

    Bàn chân nhỏ xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của hồ ly, trong lòng thầm than rằng Lận ảnh đế đúng là giả bộ thật giỏi, nhưng ngón tay lại không kiểm soát được mà phóng to bức ảnh lên.

    Đừng nói, vẻ mặt đó của Lận Châu thật sự rất tuyệt.

    Làm thế nào để họ nhà lươn điện có thể đẹp so với hồ ly? Điều này thật không khoa học a.

    Diệp Phù Dư hạ miệng, đem tải ảnh xuống, động tác rất lưu loát. Sau đó, cô nhấp vào bình luận dưới Weibo.

    Chợt vừa thấy, thật sự là sợ ngây người.

    Mặc dù Lận Châu là một diễn viên dựa vào thực lực để kiếm miếng ăn, nhưng lượng fan này hoàn toàn không kém so với lưu lượng tiểu sinh (Lưu Lượng Tiểu Sinh, Lưu Lượng Tiểu Hoa Đán Là Gì? ). Thậm chí ngay cả lưu lượng của các tiểu thịt tươi hiện tại cũng chưa khoa trương như thế.

    Vừa định đóng giao diện, cô mắt sắc liếc tới bình luận trả lời của Lận Châu.

    Lận Châu V: Có lẽ là giống loài tiểu khả ái?

    Teng--

    Một cơn xấu hổ từ tử nổi lên trên mặt cô, tiểu hồ ly vứt điện thoại xuống, vùi đầu vào chăn bông, lăn hai vòng. Ahhhh, Lận Châu có phải hay không có tật xấu a, có phải hay không cảm thấy cô không nhìn tới Weibo này a!

    *

    Diệp Phù Dư lăn trên giường gần hai tiếng đồng hồ, suốt một buổi chiều cũng chưa trông thấy bóng dáng.

    Tuy nhiên, điều cô không biết chính là trong nhà bếp ở tầng dưới, có một người đàn ông đã bật camera, rảnh tới không có việc gì muốn làm cái phát sóng trực tiếp.

    Người nổi tiếng phát sóng trực tiếp là một hiện tượng bình thường, chẳng qua khác với người phát sóng bình thường, thời gian phát sóng trực tiếp không dài như vậy. Thời điểm Lận Châu bắt đầu phát sóng trực tiếp, anh ấy đã kết nối với Weibo, vì vậy Weibo tự động chuyển tiếp đường dẫn đến địa điểm phát sóng trực tiếp.

    Khi Lận Châu xuất hiện trên máy quay một lần nữa, khán giả đã hò hét.

    Thậm chí, có một số fan bị đẩy ra ngoài, bị kẹt cứng không vào được nữa.

    "Chồng à! Sao hôm nay đột nhiên phát sóng trực tiếp vậy! Ô ô ô, đã lâu không thấy, vì cái gì anh vẫn đẹp trai như vậy chứ!"

    Lận Châu nhìn thấy này chợt lóe mắt qua làn đạn, động tác trên tay dừng một chút, chậm rãi nói: "Đừng gọi là chồng, xúc phạm người."

    Làn đạn: "?" Không phải chứ, thời điểm anh mắng chửi người trước ống kính truyền thông lúc trước sao không nghĩ tới xúc phạm người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  5. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 14: Thật đáng yêu a~

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cho gọi là chồng, thế chúng tôi phải gọi là gì! Anh có phải không yêu chúng tôi nữa hay không!"

    Lận Châu cảm thấy bản thân luôn không có nhiều nhiệt tình với fans, bất quá, thỉnh thoảng cũng sẽ cho fans một chút phúc lợi. Nhưng vào lúc này, như thế nào mà nhóm người này lại chuẩn bị trèo lên đầu hắn rồi.

    Đuôi mắt híp lại hơi nhếch lên thành một đường vòng cung, khóe môi hơi mím lại, người hâm mộ trước phát sóng trực tiếp lại một phen đứng lên gào khóc.

    Lận Châu không thèm để ý, giọng điệu thản nhiên nói: "Cứ gọi ba ba là được."

    Làn đạn ước chừng yên lặng khoảng hai giây sau, màn hình đã hoàn toàn bị spam hai chữ 'ba ba'.

    "Đồ cặn bã, chúng tôi tưởng anh muốn làm chồng chúng tôi. Lại không ngờ rằng anh chỉ nghĩ làm ba ba của chúng tôi!"

    Lận Châu bị một màn hình 'ba ba' làm cho lóa mắt, nhưng tâm tình lại tốt lên không ít. Anh cầm miếng thịt bò đã chuẩn bị sẵn, tẩm ướp gia vị và trả lời câu hỏi lúc đầu của fans: "Làm món bò kho cho tiểu hồ ly của tôi".

    "Hồ ly ăn thịt bò kho có lạ không? Có thể là nhà chúng tôi so ra tự phụ một chút, anh không thấy cô ấy lớn lên thật đáng yêu sao, cho cô ấy ăn thịt bò kho mà thôi, cô ấy muốn cái gì tôi đều có thể cấp."

    "Ta nói là giống loài tiểu khả ái, các ngươi không tin."

    "Sẽ không có thiết đãi giống nhau đâu, các ngươi hãy chết tâm đi."

    Lận Châu nói lảm nhảm trong khi nấu món bò kho. Anh nói với Diệp Phù Dư rằng mình ăn chay, nhưng mà bất quá chỉ là lừa dối tiểu hồ ly mà thôi.

    Chuẩn bị tốt bò kho cũng đã được nửa tiếng rồi, Lận Châu liếc nhìn thịt bò trong bát, lại quay đầu nhìn phòng khách có phần yên tĩnh, liền không chút do dự tắt phát sóng trực tiếp.

    Làn đạn: "?"

    Cái quái gì vậy, cái này là tắt rồi?

    Có nghệ sĩ nào kết thúc buổi phát sóng trực tiếp ngay cả lời tạm biệt cũng không nói!

    Các fan vừa tức vừa buồn cười.

    Lận Châu tắt chương trình phát sóng trực tiếp, đi thẳng đến phòng của Diệp Phù Dư. Đứng ở cửa gõ ba lần, đợi thêm chừng một phút đồng hồ cũng không nghe thấy trong phòng có tiếng gì, Lận Châu nhướng mày, trực tiếp xoay nắm cửa.

    Xoạch một tiếng, mở cửa.

    Nhìn thoáng qua, căn phòng dường như không có nhiều thay đổi. Đây là biệt thự của Lận Châu, anh ghi nhớ kỹ cách bài trí của mỗi phòng. Tiểu hồ ly dường như không hứng thú lắm đến việc trang hoàng lại căn phòng của mình, hoặc là cô không định coi đây như một ngôi nhà nên mới sống theo kiểu sao cũng được.

    Lận Châu không nghĩ nhiều, ánh mắt tìm kiếm tiểu hồ ly trong phòng.

    Sau khi xem xét vài lần, người đàn ông cuối cùng cũng nhìn thấy một cái gì đó, đột nhiên cười khúc khích. Trên giường đệm trắng như tuyết, một bóng nhỏ nhỏ màu trắng cuộn tròn, hai chân ôm lấy đuôi, gần như thu mình lại thành một quả bóng. Màu sắc lông và đệm gần giống nhau, cho nên lúc đầu Lận Châu cũng không nhận ra.

    Khi Lận Châu bước tới, cái mũi của con hồ ly nhỏ giật giật một chút, sau đó lập tức vùi trong chăn bông.

    Gee.

    Thật đáng yêu a.

    Người đàn ông đứng một bên cảm khái.

    Anh suy nghĩ một hồi cũng không làm phiền tiểu hồ ly, lấy ngón tay chọc chọc nhẹ lên người tiểu hồ ly, người đàn ông cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đặt đĩa thịt bò lên bàn bên cạnh, rồi mới xoay người đi ra ngoài.

    Đứng ở cửa, người đàn ông dựa lưng cào cửa phòng, vẻ mặt có chút mờ mịt.

    Khi Diệp Phù Dư tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy mùi thịt bò xộc vào mũi. Thực ra ở trong mơ cũng đều là hương vị của thịt bò.

    Cô ngồi dậy, dùng bàn chân nhỏ xoa xoa mũi, đảo mắt lơ đãng nhìn xung quanh, ánh mắt chạm đến miếng thịt bò kho trên bàn, cả người hồ ly đều sững sờ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  6. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 15: Hái hoa tặc

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịt bò này từ đâu ra?

    Những nghi hoặc này chỉ dạo qua một vòng trong đầu, sau Diệp Phù Dư đã nhớ ra tất cả.

    Lận Châu nói rằng cho anh ấy ôm chụp bức ảnh thì sẽ được ăn ba bữa thịt bò. Cho nên đây là bữa ăn đầu tiên?

    Móng vuốt của tiểu hồ ly sờ sờ chiếc cằm nhỏ, đôi mắt híp lộ ra ý vừa lòng. Không nghĩ tới, nhìn qua 'ba ba' hung dữ cực kỳ không tốt để ở chung - Lận ảnh đế - đã thực hiện lời hứa, ở phương diện này đúng là biểu hiện không tồi.

    Diệp Phù Dư cũng lười đổi lại thành hình người, móng vuốt nhỏ cầm lấy miếng thịt bò mà cắn, vừa ăn vừa nheo nheo lại đôi mắt dài, mặt mày lộ rõ vẻ đang hưởng thụ.

    Tay nghề của Lận ảnh đế khá tốt a.

    Tuy thời gian om không lâu nhưng đã rất ngon miệng, hơn nữa thịt bò còn dai nhai rất ngon.

    Nếu ngày nào đó Lận ảnh đế bởi vì rất độc miệng cho nên không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa, anh còn có thể dựa vào bán thịt bò kho mà kiếm sống. Đến lúc đó, cô nhất định chú ý tới hằng ngày, tranh thủ trở thành khách hàng đệ nhất của thịt bò kho Lận gia.

    Tiểu hồ ly trong đầu đã bổ não một đống thứ, ăn xong thịt bò kho cảm thấy mãn nguyện, liền rửa sạch móng vuốt, mở cửa nhảy ra ngoài.

    Toàn bộ biệt thự đều yên lặng, phòng khách cũng im lặng, chỉ có gió thổi từ một bên cửa sổ mở làm lay động hai lần chậu cây trên chiếc bàn dài, lắc lắc lắc lắc rơi một chiếc lá cây.

    Tiểu hồ ly quay một vòng không thấy bóng dáng ai, cuối cùng cũng chậm rãi di chuyển bốn chân bước đi ra ngoài. Khi đi ngang qua phía sau cửa, cô nhìn thấy một cái bình hoa sứ Thanh Hoa.

    Rốt cuộc Lận Châu đâu ra nhiều tiền sưu tầm nhiều đồ cổ như vậy?

    Trong lòng khó chịu, cô trực tiếp đi ra ngoài qua cửa sổ.

    Phía sau biệt thự có một vườn hoa, bên trong trông một ít loại hoa cỏ mà cô không biết, cô đã quan sát những loài hoa và cây cỏ này rất lâu, luôn cảm thấy được đây không phải do người thường gieo trồng. Ngoài ra còn có một cái ao nhỏ ở bên trái của khu vườn.

    Nói là một cái ao nhỏ, trên thực tế khu biệt thự như vậy cho dù là một cái hồ nước, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.

    Tiểu hồ ly lười biếng nằm ở thành ao, ánh nắng không quá nóng chiếu vào thân thể ấm áp dễ chịu, cô theo bản năng lắc lắc cái đuôi vươn ra cái móng vuốt nhỏ ra khuấy nước. Mặt hồ phẳng lặng giống như một tấm gương đột nhiên bị đánh vỡ, vỡ ra một mảnh lớn. Nhưng mà loáng thoáng bên trong, Diệp Phù Dư dường như nhìn thấy một tia màu vàng bên dưới những gợn sóng.

    Cô sững người một lúc rồi lại đưa móng vuốt ra khuấy đảo.

    Tuy nhiên, tia màu vàng kia lại biến mất không dấu vết, như thể nó đã không có từ đầu.

    Tiểu hồ ly chậm rãi cau mày, cái đuôi lông to vẫy xuống đất hai lần, cuối cùng bỏ đi chui vào trong bụi hoa.

    Hai mươi phút sau, tiểu hồ ly lại biến trở về hình người, bất quá thiếu nữ hai mươi tuổi ôm một đống lớn cánh hoa đi chậm rãi hướng về phía biệt thự, đôi môi đỏ sẫm trên khóe môi nhiễm chút đỏ tươi, phảng phất còn mang theo hương thơm hoa hồng.

    Diệp Phù Dư thè đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi, nếm trải vị ngọt còn sót lại, thỏa mãn nheo mắt lại, bước nhanh hơn.

    Không biết, ngay sau khi cô rẽ vào phòng khách của biệt thự, hồ bơi vốn đang yên tĩnh bỗng từ phía dưới nổi lên một vòng xoáy nước nhỏ, sau đó vòng xoáy nước đột nhiên lớn hơn, gợn sóng lắc lư theo dòng nước, một bóng người theo đáy nước giẫm chân vào bậc thềm mà lên.

    Lận Châu uể oải ngáp một cái, trong đôi mắt dài mang theo dấu vết buồn ngủ, như là đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức.

    Anh xoa trán, nghĩ thầm, tiểu hồ ly hái nhiều hoa của anh như vậy là muốn làm gì?
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  7. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 16: Làm nũng là muốn thế nào?

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa viên phía sau biệt thự vẫn là hoa viên đó, nhưng hoa bên trong lại không phải là hoa ban đầu.

    Liếc mắt nhìn một cái, không quá đáng chút nào khi nói là nó bị tàn phá.

    Hầu hết các cánh của hoa đều bị tuốt, chỉ để lại một ít phần nhụy hoa. Khi Lận Châu tới gần mới phát hiện tiểu hồ ly coi như còn có lương tâm, trên dầu nhụy còn lưu lại một tia linh khí, là tiểu hồ ly lưu lại. Có tia linh khí này chỉ cần qua một đêm là hoa lại nở,

    Khi Lận Châu đến gần, nhận ra tiểu hồ ly vẫn có phần lãnh ý, trên cốt tủy còn có một tia linh khí, là do tiểu hồ ly để lại. Với linh khí này, chỉ cần một đêm là hoa lại nở, đó là một loại phong tình.

    Lận Châu trong lòng cảm thấy buồn cười, phất tay, cây dâu trước mắt đón gió lay động.

    *

    Đêm đó, Lận Châu nhìn thấy trên bàn có hai đĩa bánh hoa. Anh nhướng mày: "Sau khi hái nhiều hoa của ta như vậy, em liền làm hai món?"

    Con hồ ly nhỏ đung đưa cái đuôi của mình, cũng không ngẩng đầu lên, giống như một chút cũng không muốn nhìn đến anh, chỉ lo vùi đầu ăn bánh hoa.

    Nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, Lận Châu cảm thấy trên tay có chút ngứa. Ngón tay lượn qua một vòng lông, Lận Châu chọc một chút, giây tiếp theo đã bị cái đuôi lớn vẫy trên tay anh.

    Không tính là đau, nhưng đỏ một mảng.

    Tiểu hồ ly xuống tay.. ôi không, hạ cái đuôi này xuống động tác cũng thật nặng a.

    Không biết tiểu hồ ly này là hồ ly bình thường hay là hồ ly chín đuôi, nếu là cửu vĩ, chín cái đuôi sẽ cũng nhau vẫy.. Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

    Lâm Chu không tin tà lại chọc một chút, xem ra tiểu hồ ly rốt cuộc khó chịu, đột ngột quay đầu lại, trong mắt hồ ly mang theo lửa giận: "Đuôi hồ ly chúng tôi không thể tùy tiện sờ, bằng không anh muốn gả cho tôi."

    Lận Châu nghe xong, khóe miệng cong lên, nắm lấy đuôi hồ ly giấu không nổi, cười cười hỏi: "Không phải tôi đã gả cho cô rồi sao?"

    Diệp Phù Dư: "..."

    Đúng a.

    Diệp Phù Dư như thế liền bối rối trong phút chốc. Cô quả nhiên vẫn không thể thay đổi thân phận của chính mình. Quan hệ của cô với Lận Châu, gọi là vợ chồng nhưng kỳ thật càng giống bạn cùng phòng hơn.

    Tiểu hồ ly hạ miệng, đẩy một đĩa bánh hoa khác về phía Lận Châu: "Anh ăn cái này."

    "Nghĩ so với ăn cái này, tôi càng thích chơi với cái đuôi cô, Cô có thể mọc chín cái đuôi không?"

    "Xem cơ duyên." Diệp Phù Dư chậm rãi nói.

    Giống của cô chính là cửu vĩ hồ, tuy rằng cô tu luyện đến bây giờ cũng chỉ có một cái đuôi. Nhưng huyết mạch vẫn ở đó, lại rác rưởi cũng rác rưởi không đến nơi đó đi.

    Bất quá--

    Con ngươi của tiểu hồ ly xoay quanh, đột nhiên dời thân hình nhỏ bé đi về trước mặt Lận Châu. Ngay khi người đàn ông nhận thấy động tác của tiểu hồ ly, bàn tay của anh đã ôm tiểu hồ ly lại đây.

    Diệp Phù Dư bị anh cường đạo kinh ngạc đến mức hai mắt đều trừng lớn, móng vuốt run rẩy chĩa vào mũi anh, mở miệng nói: "Anh vi phạm hiệp nghị, đụng vào tôi!"

    Vậy mà Lận Châu chỉ nhàn nhạt nhướng mày: "Không phải chính mình nhảy lên sao? Nói đi, làm nũng là muốn thế nào?"

    Làm nũng?

    Tát em gái ngươi!

    Diệp Phù Dư tức giận đến mức đuôi sắp nổ tung, nhưng rất nhanh lại bị người đàn ông một tay đè xuống. Khi ngón tay chạm vào đầu đuôi, cơn tức giận trong bụng tiểu hồ ly trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

    Diệp Phù Dư: "..."

    Mẹ nó. Tức giận.

    "Nói đi."

    Tiểu hồ ly trở mình xem thường: "Không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút anh là cái chủng loại gì."

    Đã ba hay bốn ngày kể từ khi lấy được giấy chứng nhận, cuối cùng vợ anh cũng nhớ ra muốn hỏi chủng loại của anh.

    Bất quá--

    Người đàn ông cười nhẹ vỗ về đầu hồ ly của cô: "Cô cảm thấy có thể ăn chay là cái loài gì?"

    Đúng a. Còn ăn chay.

    Loại sinh vật như lươn điện hẳn là không ăn chay đi?

    Khuôn mặt của con hồ ly nhỏ bỗng trở nên ngây ra.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  8. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 17: Có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho tôi.

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lận Châu vui vẻ khi thấy điệu bộ bối rối của cô, cũng không có một chút ý định giải thích nghi hoặc này.

    Anh vẫn ôm tiểu hồ ly như cũ, suy nghĩ một hồi nói: "Đến lúc đó tôi đưa cô ra sân bay? Bắt taxi ở đây không dễ."

    Sau khi nghe như vậy, Diệp Phù Dư mới nhớ rằng mình sẽ phải trở lại đoàn phim. Đừng nói, trong lòng cảm thấy hơi cáu kỉnh. Đương nhiên là chuyện này không liên quan gì đến Lận Châu. Đơn thuần chỉ là cô không thích đoàn làm phim mà thôi.

    Ngay khi tâm trạng của tiểu hồ ly bị ảnh hưởng, đuôi hồ ly phía sau bắt đầu quẫy nhẹ, thỉnh thoảng đập vào cánh tay Lận Châu, dáng vẻ nóng nảy khiến Lận Châu liếc mắt nhìn cô. Xoa xoa đầu tiểu hồ ly, trong mắt hiện lên một tia sâu thẳm, lập tức nhẹ giọng hỏi: "Tôi còn chưa hỏi qua, cô đang quay phim gì thế?"

    Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, thực tế tìm kiếm trên mạng cũng có thể tìm ra được, nên Diệp Phù Dư cũng ăn ngay nói thật.

    Cô ấy dùng bàn chân nhỏ xoa xoa chiếc cằm nhọn của mình, bĩu môi nói: "Một bộ phim học đường tên là《 Cố nhân lai 》.

    Vừa nghe đến tên này, Lận Châu còn có chút nghi hoặc. Nhưng dường như Diệp Phù Dư thấy bộ dáng của anh, lại giải thích cho anh về đạo diễn và đội hình diễn viên, anh liền rõ ràng mọi thứ.

    Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lận Châu biểu cảm có chút kỳ quái, cảm thấy lẫn lộn giữa sự khó hiểu và có một chút không tin.

    " Nhân phẩm của Ngô Quán Quân ở trong vòng này luôn luôn không tốt, tôi nghĩ mọi người ai cũng biết điều này. "Ngô Quán Quân chính là đạo diễn của 《 Cố nhân lai 》, bởi vì tên này vẫn bị người diễn xưng đời này luôn không bắt gặp được có liên quan đến giải thưởng.

    Mà Ngô Quán Quân thực sự nổi danh là ở trong một bữa tối từ thiện cách đây không lâu, hắn ta khoác tay ôm bạn gái mới, ở buổi đấu giá hóa trang thành người giàu có. Hắn ta đã lấy ngàn vạn thứ nhỏ, nhưng lại không trả tiền.

    Nếu đổi là một hội đấu giá khác, phỏng chừng Ngô Quán Quân ngay cả cửa của hội đấu giá cũng không thể đi ra được. Nhưng suy cho cùng, đó là một bữa tiệc từ thiện, còn có cả truyền thông trực tiếp. Nếu ngay cả mặt mũi của mình Ngô Quán Quân cũng không quan tâm đến, bọn họ cũng không có gì để nói. Nhiều nhất chỉ là mất đi vật phẩm bán đấu giá mà thôi.

    Trừ bỏ những việc này, Ngô Quán Quân đam mê nữ sắc cũng là một việc mà mọi người trong vòng đều biết.

    Nghe nói, nữ chính mỗi một bộ phim của Ngô Quán Quân đều từng cùng hắn có quan hệ.

    Nhưng thật ra Lận Châu không lo lắng cho Diệp Phù Dư, anh đã từng gặp Ngô Quán Quân ở một lễ trao giải, biết được rằng hắn ta chỉ là một người bình thường, dựa theo bản lĩnh của Diệp Phù Dư có thể đùa giỡn Ngô Quán Quân xoay vòng vòng.

    Tuy nhiên, có một đạo diễn như vậy, cuộc sống bình thường của đoàn phim chắc chắn không khá hơn là bao.

    Diệp Phù Dư không biết rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi Lận Châu đã suy nghĩ nhiều như vậy, cô bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm," Đó là ngoài ý muốn, lúc ấy người đại diện của tôi chưa phải là Hồ Ngọc Thiến, hắn ta hẵm hại tôi. "

    Khi Diệp Phù Dư lần đầu tiên đến thành phố lớn, cô không biết gì về cuộc sống hiện đại. Cô cũng từng tự hỏi Bạch Trạch thúc thúc nhà mình rốt cuộc cảm thấy cô lợi hại chỗ nào mới có thể thúc dục cô đi ra.

    Bạch Trạch thật sự rất là coi trọng cô, cũng có lẽ bởi vì quá yêu cô, nên đối với cô có một loại tin tưởng mù quáng.

    Diệp Phù Dư chính lúc ấy được mấy người dò tìm minh tinh phát hiện, sau đó là bị hãm hại.

    Bất quá cũng không phải là chuyện gì quan trọng, dù sao mặc kệ xui xẻo như thế nào, rốt cuộc bên người vẫn mang theo một đống lông Bạch Trạch cùng với phúc khí, cho nên cuộc sống dù có gặp phải vận hạn như thế nào cũng sẽ không tệ đi.

    Nghe được câu trả lời của Diệp Phù Dư, Lận Châu nháy mắt bổ não một vở kịch lớn.

    Một tia lãnh ý nhuốm lên đôi lông mày thanh tú của người đàn ông, nhưng rất nhanh lại biến mất như không có. Xoa xoa đầu tiểu hồ ly một cách thân thiết, anh nói với giọng trấn an:" Không sao đâu, đến lúc đó có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho tôi".
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  9. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 18: Sau này đừng có không biết xấu hổ nha

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Phù Dư không biết là từ khi nào cô và Lận Châu, một cặp đôi vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn nhưng hoàn toàn không có cơ sở tình cảm vợ chồng lại có thể nói những lời thân mật như vậy.

    Cô có chút mờ mịt, nhưng trên mặt lại dùng biểu tình một lời khó mà nói hết nhìn chằm chằm người đàn ông.

    Lận Châu đã ở Nhân giới phóng đãng nhiều năm như vậy sớm đã là cáo già đương nhiên có thể hiểu được biểu tình của tiều hồ ly, nhưng mà anh không có chút hoảng hốt nào. Chỉ cong miệng cười như không cười nói: "Nói như thế nào thì cô cũng là vợ của tôi, nếu như cô chịu ức hiếp thì tôi cũng sẽ rất mất mặt, có phải hay không?"

    Diệp Phù Dư: "..."

    Dường như cũng có chút hợp lý.

    *

    Ngày hôm sau, Diệp Phù Dư thu dọn hành lý và trở về thành phố W. Vốn dĩ Vu Lam làm trợ lý đã tính toán sẽ đến đón cô, nhưng ý tốt của Lận Châu cũng không thể từ chối, vì thế Diệp Phù Dư đã hẹn cô ấy gặp mặt ở sân bay.

    Lận Châu ngẫu nhiên chọn một chiếc xe nhìn qua không có vẻ gì là khoa trương trong ga ra rồi đưa Diệp Phù Dư đến sân bay.

    Cả hai người đều là diễn viên, Lận Châu vẫn là một ảnh đế với vô số người hâm mộ, tự nhiên xuất hiện ở nơi công cộng như sân bay sẽ không tốt, vậy nên Diệp Phù Dư xuống xe sau khi xách hành lý chỉ nói một tiếng cảm ơn liền đi. Người đàn ông Dựa người trên ghế, từ từ hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú khó giấu nổi đằng sau lớp khẩu trang đen.

    Đôi mắt anh lay động nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ, cuối cùng trơ mắt nhìn Diệp Phù Dư hòa mình vào trong đám đông, anh thấp giọng cười cười.

    Đây là lần đầu tiên anh có đủ kiên nhẫn để ứng phó với một cô gái nhỏ.

    Còn đặc biệt lái xe tiễn đưa người đến sân bay.

    Chuyện này mà nói ra thì anh sẽ bị hai đại gia kia ở nhà cười chết mất.

    Lận Châu không ở sân bay lâu hơn, liền lái xe rời đi. Bên kia, sau khi Diệp Phù Dư và Vu Lam gặp mặt nhau, Vu Lam vội vàng đưa điện thoại di động cho Diệp Phù Dư, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Diệp Phù Dư, cô ấy nói: "Biết là chị mấy này nay ở bên cạnh Lận ảnh đế vui đến quên cả trời đất, nhất định là chưa xem tin tức, đây, nhìn xem đi."

    Vui đến quên cả trời đất là cái quái gì.

    Diệp Phù Dư đảo mắt xem thường, tiếp nhận di động liền thấy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

    Hotsearh Weibo thứ ba-

    # Ngô Quán Quân, Bối Ni tình ái bị đưa ra ánh sáng #

    Ngô Quán Quân là đạo diễn của 《 Cố nhân lai 》 mà Bối Ni hiện đang là diễn viễn nữ tuyến một của 《 Cố nhân lai 》

    Hai người này.. kết hợp cùng với nhau là điều mà tất cả mọi người trong đoàn phim đều biết, nhưng Diệp Phù Dư không ngờ tới rằng với thái độ lưu luyến nữ sắc của Ngô Quán Quân, thế mà anh ta nguyện ý công khai tình cảm.

    Chỉ có thể nói rằng vẫn là Bối Ni có thủ đoạn.

    Vu Lam nhìn vẻ mặt của Diệp Phù Dư, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Bối Ni đối với chị luôn không hợp, hiện tại quan hệ cô ta với giám đốc công khai, sau này đối xử với chị như thế nào cũng không chắc đâu."

    "Trước kia đối phó với chị cô ta còn thu liễm, nhưng hiện tại cô ta đã nắm chắc, cho nên không cần che giấu." Diệp Phù Dư tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng hoàn toàn không sợ hãi chút nào.

    Dù sao cô cũng là hồ ly tinh a.

    Hơn ba tiếng sau hai người mới đến khách sạn Studio City ở thành phố W. Sau ba tiếng bay, trên mặt Diệp Phù Dư lộ ra một chút mệt mỏi. Nhưng mà khi vừa bước vào khách sạn, cô đã bị người chặn lại.

    Mấy tiếng trước miệng còn nhắc tới cái tên ấy thì bây giờ chủ nhân nó đã đứng trước mặt Diệp Phù Dư và Vu Lam

    Bối Ni trước kia xuất thân từ người mẫu, cô ta cao 175cm, so với Diệp Phù Dư 165cm thì cao hơn không ít, lúc này đứng trước mặt Diệp Phù Dư còn phải cúi đầu.

    Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ gợi lên một vòng cung tà mị, mang theo vẻ châm chọc: "Đã trở lại? Cô hẳn là đã thấy được tin tức trên mạng đi. Sau này đừng có không biết xấu hổ mà đi câu dẫn người đàn ông của ta a."
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  10. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 19: Nhìn xem là cô lạnh nhanh hay là tôi xấu nhanh.

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Phù Dư trầm mặc nhìn người phụ nữ trước mặt.

    Cô thực sự không biết là ai đã cho Bối Ni dũng khí, khiến cho cô ta cảm thấy loại người như Ngô Quán Quân cũng có phụ nữ tranh đoạt cùng cô ta.

    Người như Ngô Quán Quân trừ bỏ thân phận là một đạo diễn cũng có thu hút một số nữ diễn viên mà nói, thì muốn giá trị nhan sắc không có nhan sắc, muốn dáng người không có dáng người.

    Cho nên, cô vì cái gì mà bày đặt người chồng hợp pháp của chính mình Lận đại ảnh đế Lận Châu lại không cần, ngược lại đi tìm một đống phân?

    Nhưng dù trong đó có nguyên do, Diệp Phù Dư cũng lười nhiều lời cùng Bối Ni, vẻ mặt lười biếng ném cho người phụ nữ đang đắc ý kia một ánh mắt không nói gì, Diệp Phù Dư mang theo Vu Lam hướng vào trong mà đi. Hiện tại việc cô muốn làm nhất là trở lại khách sạn nằm đơ ra ngủ.

    Nhưng, thật hiển nhiên, Bối Ni không hài lòng với phản ứng của Diệp Phù Dư chút nào. Cô ta tốn nhiều tâm tư như vậy thật vất vả năn nỉ Ngô Quán Quân đồng ý cùng cô ta công khai, chẳng phải chính là muốn nhìn một chút ánh mắt hâm mộ ghen tị của Diệp Phù Dư sao? Nhưng mà bây giờ cô gái nhỏ lười biếng thoáng nhìn, bộ dạng giống như cái gì cũng không thấy, thật sự là làm cho người ta tức giận.

    Bối Ni ỷ vào chiều cao của mình, di chuyển bước chân đi đến trước mặt Diệp Phù Dư đầy oán giận, đem đường đi phía trước của cô gái nhỏ chắn lại.

    Diệp Phù Dư không nói nên lời, ngẩng đầu mặt vô cảm nói: "Bối Ni tiểu thư, cô có phải hay không quá đề cao Ngô tiên sinh nhà cô? Chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi nhan sắc như vậy xứng với người đàn ông như anh ta, rất thiệt sao?

    Những lời trào phúng mà Bối Ni định thốt ra tức khắc dừng lại, cổ họng nghẹn lại mắt ngây ngẩn cả người.

    Diệp Phù Dư vừa nói cái gì vậy?

    Cô chướng mắt Ngô Quán Quân? Thế nhưng còn ở trước mặt cô ta hạ thấp Ngô Quán Quân?

    Bối Ni cảm thấy có chút không tưởng tượng được.

    Đây là lần đầu tiên cô ta hợp tác với Diệp Phù Dư, trước đó tiếng tăm của Diệp Phù Dư cũng không lớn. Bởi vì cô gái này không có tài nguyên nào tốt cả, hiện tại fan hâm mộ trên Weibo cũng đều nhìn vào gương mặt mà hâm mộ. Nói cách khác, cũng chính là Diệp Phù Dư không hồng.

    Và cô ta cũng đã điều tra cụ thể, Diệp Phù Dư căn bản không có quan hệ gì có thể đi cửa sau. Bởi vậy cô ta thật sự không hiểu, một cô gái nhỏ 20 tuổi không có cả hậu trường hay bối cảnh, rốt cuộc ở đâu ra tự tin là có thể ghét bỏ Ngô Quán Quân?

    Đương nhiên, cô ta phải thừa nhận rằng Ngô Quán Quân trông thực sự rất bình thường, nhưng thân phận đạo diễn này đủ để người ta đuổi theo.

    Sau cảm giác khó tin của Bối Ni qua đi, bây giờ cô ta muốn cười một chút. Đuôi mắt được kẻ viền mí tinh xảo hơi thu lên, lộ ra vẻ hèn mọn cùng khinh thường, cô ta khoanh hai tay chế nhạo:" Cô cũng quá coi trọng chính mình, cô chỉ có khuôn mặt. Nhưng Diệp Phù Dư à, để tôi nhắc nhở cô một câu, giới giải trí, điều không thiếu nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp. Huống chi mười năm sau, cô ngay cả khuôn mặt cũng đều không có. "

    Diệp Phù Dư nghe vậy thì bật cười.

    Vị Bối Ni tiểu thư này có phải hay không rất coi thường hồ ly tinh bọn họ? Tuy rằng cô không đi theo con đường như Đát Kỉ, nhưng loại sinh vật như hồ ly tinh này là chuyện đùa sao?

    Diệp Phù Dư khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh từ từ vươn ra đặt lên vai người phụ nữ, thu nhẹ giọng nói:" Phải không? Tôi đây chờ mong mười năm sau cô cùng ta thưởng thức kỳ tích, nhìn xem là cô lạnh nhanh hay là tôi xấu nhanh."

    Sau khi nói xong, đầu ngón tay ấn một chút lực, thế nhưng lại làm một cô gái cao 1m7 chao đảo.

    Đôi giày cao năm phân dưới chân của Bối Ni bị cỗ lực này đẩy đến xoay một chút, gót giày 'ba' một tiếng gãy vang vọng vào tai, Bối Ni nhanh chóng tựa mình vào một cây cột bên cạnh để khỏi ngã xuống.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...