Ngôn Tình [Edit] Một Thai Ba Bảo: Cha Tổng Tài Siêu Bá Đạo - Nam Cung Tử Yên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tô Phượng Vũ, 22 Tháng một 2021.

  1. Tô Phượng Vũ

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Cô là muốn báo thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Hân nhíu mày, môi đỏ hơi cong, không khách khí đấm vài cái lên ngực Cẩn Hi, "Cẩn Hi, ngươi nói cái gì đâu? Ngươi cũng biết rõ ràng, ta đến Lục thị đi làm, là có nguyên nhân khác."

    Đi làm ở Lục thị, cô sẽ có cơ hội mua được cổ phần của Khương gia, cô là muốn báo thù rửa hận.

    Khuôn mặt đẹp trai của Cẩn Hi hơi cứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

    Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia đau lòng không dễ phát hiện.

    "Bốp bốp.." Bỗng tiếng vỗ tay truyền đến, khiến cho ba người chú ý.

    Cẩn Nghiên cười nói: "Đi thôi, đi thôi, không nói những sự tình không vui này nữa, chúng ta đi phía trước nghe Nhiên Nhiên đàn dương cầm."

    Cẩn Hi mỗi tay kéo một người, hướng chỗ ngồi cách đó không xa đi tới.

    Tại nhà hàng.

    Nhạc nhẹ làm tâm tình dễ chịu, trong phòng ăn được trang trí xa hoa.

    Trên bàn là thức ăn phong phú, đầy đủ sắc hương vị, nhưng Lục Hạo Thành không có động đũa mà chỉ uống rượu, cứ một ly lại tiếp một ly.

    Ti vi trong phòng lúc này đang phát sóng trực tiếp cuộc thi đấu dương cầm của Lam Tử Nhiên, Mộc Tử Hành xem đến chăm chú.

    Nghe tiếng đàn du dương làm mê đắm tinh thần, anh đắm chìm ở trong đó, bưng chén trà nhàn nhã uống.

    Mà Lục Hạo Thành đối với chương trình này không có chút hứng thú nào.

    Mấy năm nay, anh đã tìm kiếm Lam Lam khắp mọi nơi.

    Anh không ngại phiền phức tìm kiếm từng cái thành thị này đến thành thị khác, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

    Trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy đôi mắt có chút quen thuộc đều sẽ làm đáy lòng anh nhớ nhung điên cuồng, nhưng như cũ anh vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Lam Lam.

    Đêm hôm đó, một trận mưa to tầm tã, đem hết thảy mọi dấu vết đều xóa đi sạch sẽ, ngay cả địa phương Lam Lam xảy ra chuyện, cũng là như vậy!

    Duy nhất còn lưu lại, chính là que kẹo vị dâu tây mà cô ấy đưa cho anh

    Thời điểm anh buồn khổ, không vui, Lam Lam luôn là làm bạn ở bên người anh, dù anh đuổi cô đi như thế nào, cô đều phải an ủi anh đến lúc anh vui vẻ mới thôi.

    "Hạo Thành ca ca, đây là kẹo que vị dâu tây, ăn rất ngọt, Hạo Thành ca ca ăn xong thì trong lòng sẽ không khổ sở nữa, chỉ có cảm giác hạnh phúc." Kia thanh âm mềm mại dễ nghe, sẽ thường xuyên quanh quẩn ở bên tai anh.

    Đôi mắt trong suốt sạch sẽ, linh động đến làm người khác không rời mắt được!

    Anh vốn chán ghét ăn đường, nhưng vẫn là thích ăn kẹo que vị dâu tây.

    Trong nhà, trên xe, cũng sẽ để một ít, ăn xong có cảm giác ngọt ngào, thật sự sẽ sinh ra một cổ cảm giác hạnh phúc!

    Lục Hạo Thành lười biếng ngồi trên ghế, ánh đèn rực rỡ làm đôi mắt anh càng thêm thâm thúy, anh lại ngửa đầu uống một chén rượu.

    Mỗi khi như vậy, đáy lòng anh liền khẩn cầu thượng đế đừng tàn nhẫn với anh như vậy, làm anh nhanh tìm được Lam Lam đi?

    Cũng làm anh tìm được mẹ của mình.

    Không có bọn họ, anh thật sự không sống nổi nữa.

    Lục Hạo Thành hoàn toàn trầm mặc ở thế giới riêng của mình.

    Âm thanh của Mộc Tử Hành cùng với âm thanh trong ti vi, hay tiếng chuông di động của anh vang lên, anh đều không hề hay biết, không có thứ gì bên ngoài có thể ảnh hưởng đến anh.

    Lúc này, trong ti vi truyền đến thanh âm kích động của người chủ trì.

    "Chúc mừng bạn nhỏ Lam Tử Nhiên, khúc《 Mẹ của con 》 đạt được giải quán quân toàn quốc."

    Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trên màn ảnh là khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của Lam Tử Nhiên đang tươi cười hạnh phúc.

    Mộc Tử Hành vừa thấy, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc!

    Anh nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, "Hạo Thành, ngươi nhìn xem cậu bé Lam Tử Nhiên này, có phải hay không gặp qua ở đâu?"

    Lúc trước anh không quá để ý, dù sao chỉ là ngôi sao nhí, con đường tương lai đều không thể đoán trước, đặc biệt là ở giới giải trí.

    Nhưng cậu bé này vậy mà đoạt giải nhất cuộc thi dương cầm toàn quốc, hơn nữa vẫn là dựa vào tác phẩm do chính mình sáng tác, đứa nhỏ này tương lai sáng lạn, nên lúc này anh mới chú ý đến Lam Tử Nhiên.
     
  2. Tô Phượng Vũ

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Tổ tông này thật khó hầu hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Hạo Thành theo phản xạ ngẩng đầu lên, đơn giản là vì anh nghe được chữ Lam kia.

    Nhưng chờ thời điểm anh ngẩng đầu lên, thì trong tivi đã chuyển tới hình ảnh người dẫn chương trình.

    Anh cũng không để ý, liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt.

    Anh chỉ nhìn đến bóng dáng của Lam Tử Nhiên, lại không có tiếp tục để ý.

    Anh đột nhiên nhớ tới sự tình ngày mai, liền hỏi: "Tổng giám thiết kế mà công ty chi nhánh điều qua sẽ tới vào ngày mai à?"

    Mộc Tử Hành cười nói: "Hạo Thành, đúng vậy, vị tổng giám thiết kế này ba năm trước vào công ty chi nhánh của Lục Thị tập đoàn, trong thời gian ba năm, dựa vào các thiết kế độc đáo của mình mà trở thành tổng giám thiết kế của công ty chi nhánh, thực lực không tồi, lần này tới công tác theo chỉ thị của công ty."

    Lục Hạo Thành gật gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia cảm xúc phập phồng.

    Lục Thị tập đoàn kinh doanh đa ngành nghề.

    Nhưng Lục Hạo Thành vẫn luôn duy trì mảng thiết kế trang phục này.

    Trong đầu anh đột nhiên xẹt qua một kí ức ấm áp.

    "Lam Lam, trưởng thành ngươi muốn làm cái gì?"

    "Hạo Thành ca ca nhìn Lam Lam mang váy công chúa có xinh đẹp hay không?" Cô bé đứng dậy, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào ở trước mắt anh xoay một vòng, váy công chúa bồng bềnh khiến cô bé càng thêm đáng yêu động lòng người.

    "Xinh đẹp!"

    "Vậy được rồi, Lam Lam về sau muốn học thiết kế trang phục, người có thể thiết kế ra quần áo xinh đẹp thật là lợi hại, Lam Lam về sau cũng muốn học để thiết kế cho mình càng nhiều váy công chúa." Ánh mắt cô bé tràn ngập mong đợi.

    Lúc ấy anh nhìn nụ cười đơn thuần của cô ấy, cảm thấy thật hạnh phúc thỏa mãn.

    Nhưng vừa nhớ tới cái đêm mưu to khủng khiếp đó, anh liền hối hận, tự trách đến mức muốn đem chính anh ra lăng trì xử tử.

    Anh nhanh chóng mà nâng lên chén rượu, đem rượu uống cạn sạch, cũng không xua đi được muộn phiền trong lòng.

    Anh thở dài một hơi, thân ảnh thon dài đột nhiên đứng dậy, đi ra hướng cửa.

    Bóng dáng cao lớn kia bao phủ nồng đậm bi thương.

    Mộc Tử Hành mới coi ti vi xong, bắt đầu ăn cơm, đang muốn khuyên Lục Hạo Thành uống rượu ít lại một chút.

    Miếng thịt gà còn chưa kịp cho vào miệng, nhìn Lục Hạo Thành rời đi. Anh liền cam chịu nhắm mắt lại, tổ tông này, thật là khó hầu hạ!

    Anh đem thịt gà nhét vào trong miệng, tốt xấu gì miếng thịt gà cũng giúp anh đỡ đói đôi chút.

    Nắm lấy chìa khóa xe đang đặt trên bàn, liền đi theo Lục Hạo Thành ra ngoài.

    Tại một nhà hàng sang trọng ở thành phố Giang.

    Trong phòng ăn, truyền đến tiếng cốc va chạm.

    "Cụng ly!" Cẩn Nghiên vui vẻ hô to một tiếng.

    Mọi người đều đem ly rượu vang đỏ một hơi uống cạn!

    Sau khi Lam Tử Nhiên thi đấu xong, ba người bọn họ mang theo Lam Tử Nhiên tới đây chúc mừng.

    Cẩn Nghiên cười tủm tỉm nhìn Lam Tử Nhiên, ánh mắt cưng chiều, giọng nói vui vẻ: "Chúc mừng Nhiên bảo bối của chúng ta đạt được giải nhất cuộc thi đấu dương cầm."

    "Cảm ơn mami! Nhiên Nhiên có ngày hôm nay, đều nhờ công của mami." Lam Tử Nhiên cười tủm tỉm nhìn Cẩn Nghiên.

    Cẩn Nghiên không thích cậu kêu cô mẹ nuôi, cậu cũng muốn cô vui nên liền gọi mami.

    "Ai da! Nhiên bảo bối của chúng ta đúng là nói chuyện ngọt ngào." Cẩn Nghiên cười tủm tỉm, cô vừa uống rượu xong, sắc mặt có chút ửng đỏ, nhìn càng thêm quyến rũ.

    Cô liền hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Tử Nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn của cậu liền để lại một dấu son môi đỏ tươi.

    Lam Tử Nhiên cũng không thèm để ý, nhìn mẹ của cậu cười cười.

    Hôm nay ca khúc cậu dùng để thi đấu là cậu viết về mẹ cậu.

    Là mẹ cùng với bà nuôi nấng ba anh em cậu, thực sự là vất vả!

    Lam Hân yêu thương xoa xoa đầu của cậu.

    Nhìn Cẩn Nghiên, hỏi: "Cẩn Nghiên, chừng nào hai người trở về thành phố Phàn?"
     
  3. Tô Phượng Vũ

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Không thể quên thống khổ của năm đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cẩn Nghiên nhìn Lam Hân cười nói: "Lam Lam, ngày mai chúng ta liền trở về, có đạo diễn phim chỉ đích danh muốn Nhiên Nhiên diễn một vai hài tử trong phim, ta mang Nhiên Nhiên trở về thành phố Phàn thử vai, dự tính là trước khi Nhiên Nhiên khai giảng, nhất định có thể hoàn thành quay chụp."

    Lam Hân đau lòng nhìn con trai, "Nhiên Nhiên, đừng để quá mệt mỏi, trở về ngoan ngoãn nghe lời bà, một tháng sau mẹ sẽ trở về."

    Lam Tử Nhiên mắt to trong suốt nhìn mẹ cậu, thanh âm non nớt êm tai: "Mẹ cứ yên tâm công tác, ba anh em tụi con đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

    Lam Hân yên tâm gật gật đầu.

    Cẩn Nghiên hơi hơi nhướng mày, do không được coi trọng mà bất mãn nhìn Lam Hân: "Lam Lam, ngươi không cần lo lắng, không phải còn có ta sao? Ta cũng là mami của Tuấn Tuấn, Nhiên Nhiên và Kỳ Kỳ, ta sẽ chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ, ngươi không cần lo lắng, chuyên tâm công tác, công ty của Khương gia mấy năm nay tình huống không tốt, đã ở tình trạng bán tháo cổ phần, ta cũng sẽ mua cổ phần của Khương gia, trợ ngươi giúp một tay."

    Bị vắng vẻ một hồi lâu, Cẩn Hi bất mãn mở miệng: "Lam Lam, ngươi đừng quên còn có ta, ta cũng sẽ chú ý động tĩnh của Khương gia, có cơ hội liền mua vào."

    Lam Hân cảm kích nhìn hai người.

    Người Lam Hân cô cả đời này thiếu nợ nhiều nhất chính là hai người bọn họ.

    "Cẩn Hi, cảm ơn ngươi!" Lam Hân cảm kích nhìn Cẩn Hi.

    "Ngươi nha! Chúng ta không phải người một nhà sao? Làm gì muốn nói cảm ơn, như thế thật xa lạ! Đi thôi! Ta đưa ngươi trở về chung cư."

    Cẩn Hi tự nguyện làm hộ hoa sứ giả của Lam Hân, một lần làm chính là bảy năm.

    Cẩn Nghiên cũng nói: "Ta đây mang Nhiên Nhiên trở về khách sạn trước, sáng mai sẽ bay, Lam Lam ngươi không cần ra sân bay tiễn."

    "Được! Vất vả ngươi!" Lam Hân ngồi xổm xuống, ở trên trán con trai hôn một cái, đáy lòng cực kỳ không muốn xa cậu.

    "Hẹn gặp lại mẹ!" Lam Tử Nhiên không muốn xa mẹ cậu, mẹ cậu đến đây công tác, cậu liền không an tâm.

    "Gặp lại!" Lam Hân hướng con trai cùng Cẩn Nghiên vẫy vẫy tay.

    Sau đó liền cùng Cẩn Hi cùng nhau rời đi.

    Công ty đã chuẩn bị cho Lam Hân một căn chung cư, nằm ở tiểu khu phía sau tòa nhà công ty.

    Cẩn Hi đưa Lam Hân tới dưới lầu, nhìn thấy chung cư sáng đèn, anh mới cười xoay người rời đi.

    Lam Lam muốn ở chỗ này công tác một tháng, mà ở thành phố Giang cũng chi nhánh công ty của Nhạc thị.

    Nên anh cũng ở lại nơi này công tác một tháng vậy!

    Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ lầu năm, có một bóng hình xinh đẹp hắc ở trên cửa sổ, môi anh hơi hơi cong lên, cười xoay người rời đi.

    Lam Hân ở tại chung cư lầu năm.

    Chung cư không lớn, nhưng phòng một mình cô ở, cũng khá rộng rãi, cô đem bức rèm vàng nhạt kéo ra một chút.

    Ngồi ở trên sô pha nhìn về phía cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh thành phố Giang rực rỡ ánh đèn.

    Cô đứng lên hướng về phía cửa sổ đi đến, khoanh tay trước ngực, cô ra đi bảy năm, giờ mới lại nhìn thấy thành phố quen thuộc.

    Cô liền nhịn không được nhớ tới sự tình phát sinh đêm hôm đó, một trận đau đớn không tưởng trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân cô.

    Cái đêm đó của bảy năm trước, mãi là cơn ác mộng không bao giờ biến mất của cô, từng màn từng màn cô đều nhớ rõ ràng.

    Đều nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.

    Nhưng đã qua đi bảy năm, đối với cô thống khổ của năm đó vẫn như mới xảy ra.

    Mỗi khi nhớ đến, cô sẽ phát hiện những đau đớn, tuyệt vọng của đêm đó đã sớm dung nhập vào thân thể cô, không thể nào lãng quên được.

    Đồng thời cô cũng ôm một tai hy vọng, trở lại thành phố này có thể tìm ra được cha mẹ ruột của cô.

    Cô cũng đã làm mẹ, cô biết đối với cha mẹ thì con cái trân quý như thế nào, cha mẹ cô phải chăng cũng đang ở khắp nơi tìm kiếm cô?
     
  4. Tô Phượng Vũ

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Hỏa khí thật lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Hân đứng ở cửa sổ một hồi lâu, thẳng đến lúc chân cô có chút tê dai.

    Cô mới xoay người hướng rương hành lý đi đến.

    Cô mở ra rương hành lý, cầm lấy quần áo từng cái treo lên tủ quần áo.

    Lam Hân thích nhất là váy liền áo!

    Hơn nữa toàn bộ do cô tự mình thiết kế.

    Toàn bộ đều là phong cách mà cô thích.

    Đem quần áo bỏ vào tủ quần áo xong, cô lại đem đồ dùng sinh hoạt để vào nhà vệ sinh.

    Làm xong hết thảy, cô chuẩn bị tốt quần áo ngày mai muốn mặc.

    Tắm gội, sấy khô tóc xong, cô bò lên chiếc giường lớn được phủ khăn trải giường màu hồng phấn, cô hơi hơi chu môi, thật là thích màu sắc này.

    Cô cầm lấy di động đặt ở đầu giường.

    Mở khóa xong, nhìn đến WeChat của Cẩn Hi, cô nhấn vào.

    Cẩn Hi đã phát giọng nói: "Lam Lam, ta sẽ lưu tại chi nhánh công ty ở thành phố Giang một tháng. Chiều mai tan tầm, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."

    Lam Hân cong môi cười nhẹ, ngón tay mảnh khảnh nhấn vào mở giọng nói.

    "Được, Cẩn Hi! Ta ở đây cũng không có bằng hữu, nhưng sao ngươi lại muốn ở nơi này một tháng? Gần nhất bên này ngươi cũng không có công việc gì.

    Tin tức rất nhanh hồi phục lại.

    " Lam Lam, nơi này tốt xấu gì cũng có công ty của ta, ta làm tổng tài, chẳng lẽ không thể tới sao? Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tan tầm ta đến đón ngươi, ngủ ngon! "

    Lam Hân cười cười, đánh một chữ" Được "gửi qua, lại đã phát một cái biểu tượng ngủ ngon.

    Lúc sau cô lại nhấn mở WeChat của tổng giám đốc công ty.

    Gửi một cái tin tức đi qua.

    Mộc tổng, ta đã đến thành phố Giang, sáng mai sẽ đến công ty đúng giờ.

    Mộc Tử Hành vừa mới dừng ở bãi đỗ xe ngầm, nghe được âm thanh nhắc nhở của WeChat, anh nhấn mở vừa thấy tin nanh liền cười nói:" Hạo Thành, thiết kế tổng giám của công ty chi nhánh đã tới thành phố Giang rồi, sáng mai sẽ tham gia hội nghị đúng giờ. "

    " Vậy thì tốt! "Lục Hạo Thành đôi môi mím chặt, biểu cảm nghiêm túc, anh đối công việc phi thường nghiêm túc.

    Anh đã cùng tập đoàn của gia tộc phân chia nhiều năm, mấy năm gần đây, dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ, quyết liệt trở thành lão đại của giới thương nghiệp.

    Triệt để khiến các thành viên hội đồng quản trị của công ty nhìn bằng con mắt khác.

    Hiện giờ đã thoát khỏi tập đoàn của gia tộc Lục thị, anh tự do hơn rất nhiều.

    Không cần trở về nhà cũ đối mặt với những con người dối trá ghê tởm kia..

    Anh cũng có thể dễ dàng buông công việc để đi tìm Lam Lam cùng mẹ anh.

    Ở thành phố Giang tấc đất tấc vàng này, các hạng mục đầu tư của anh, mỗi ngày đều hốt bạc.

    Ở cả nước, Lục Hạo Thành đã trở thành lão đại trong giới thương nghiệp.

    Từ minh tinh nổi tiếng đến tiểu thư các đại gia tộc đều mộng tưởng muốn gả cho anh.

    Trở lại biệt thự Thái Gia có vị trí đắc địa nhất thành phố Giang, đứng ở cửa, Lục Hạo Thành ánh mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộc Tử Hành.

    Mộc Tử Hành nhanh chóng tiến lên mở cửa.

    Anh nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo có thể đóng băng vạn vật kia, da đầu căng lên tiến đến ấn mật mã.

    Đay lại không phải nhà anh, nhưng mật mã anh còn nhớ rõ hơn so với chủ nhân của biệt thự này.

    Hôm nay, Lục Hạo Thành lại nhớ đến những kỉ niệm về Lam Lam, anh cũng chỉ có thể tuân mệnh để Hạo Thành tùy tiện uống rượu giải sầu thôi.

    Vừa vào cửa, Lục Hạo Thành liền ngã xuống ghế sô pha.

    Lúc này anh mới lấy di động ra nhìn.

    Nhìn đến bốn cuộc gọi nhỡ từ nhà cũ gọi tới, ánh mắt anh lạnh như băng.

    Anh ném điện thoại lên bàn, đứng dậy đi tắm.

    Mộc Tử Hành nhanh chóng nhắc nhở anh:" Hạo thành, ngươi cẩn thận một chút! Đừng để miệng vết thương dính nước."

    Lục Hạo Thành không để ý đến, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm.

    Mộc Tử Hành sợ tới mức rụt cổ lại, hỏa khí cũng thật lớn!

    Anh thật hy vọng sau khi Hạo Thành ngủ một giấc dậy, Lam Lam sẽ xuất hiện ở trước mặt anh, vậy thì ngày tháng sống khổ sở của anh được giải thoát rồi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...