Một người tiến lại gần, vẻ mặt chừng quen Thanh phu nhân - cô ấy là Thẩm Dao - người làm cũ của Tôn gia, chẳng biết vì sao lại bị đuổi việc, chỉ biết là Thanh Huyền Nhược đối xử với cô rất tệ bạc.
Cô đang đi đến hoàng cung để làm nhạc sư theo yêu cầu của Mạn Đế: Sắp đến ngày mừng thọ của thái hậu.
Thẩm Dao đến và nhìn lên trời, cười:
- Đáng đời bà ta lắm, ác lắm rồi bị quả báo!
Mọi người đồng tình, cho là cái kết này xứng đáng cho Thanh Huyền Nhược, tất cả ai cũng vui mừng vì bà ta đã có ngày nhận báo ứng.
- Ê ê, giải tán thôi, giải tán thôi, có gì mà xem cơ chứ?
Mọi người lại trở về làm những công việc thường ngày, chẳng ai để ý Thanh phu nhân ngoài một người.
"Bà ta có bị thật không nhỉ? Hay là bà ta cố tình giả vờ chăng?" - Thẩm Dao nghĩ.
Cô tiến lại gần, dò xét bà ta thật kỹ: Những vết xước, vết máu này không thể nào là giả được, đột nhiên..
- Để..
Giọng nói của Thẩm Dao đột ngột dừng lại, mọi vật dừng lại, sự việc, hiện tượng cũng vậy, tất cả nhìn chung như một khu đường của những tượng đá: Không ai làm bất cứ việc gì cả.
Màn sương mù dày đặc ôm trọn nơi này.
- Hãy dừng lại.. trước khi quá muộn, bi ai trên thế gian này không phải là một việc gì hiếm có, chủ yếu là cách nhìn nhận của bản thân về sự việc này thôi. Ôi! Thế gian này..
Gió bay làm nơi này xao động như chào đón một người con gái xinh đẹp ghé thăm nơi này, mặc dù người con gái này không biết là có ý tốt hay xấu đi chăng nữa.
Màn sương dần mờ đi, để lộ bóng hình của một người con gái với ánh mắt đen tối, lạnh lùng mà nó có thể giết chết ai đó trong chớp mắt, cô đeo trên mặt một màn che mặt màu đỏ.
Có thể thấy cô gái này rất thích Bỉ ngạn hoa: Trang phục màu đỏ chói lóa, cầm theo một chiếc quạt nhỏ có hình Bỉ ngạn hoa.
Cô nhìn mọi người, mọi vật thật lâu, thật lâu.
"Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn
Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương
" Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương"
Cô cất tiếng hát giữa bầu không khí ảm đạm, u uất của con đường, dường như cô chỉ hát cho riêng cô nghe thôi vì không có ai cử động được ngoài cô ngoại trừ một người..
- Nếu đã đến, cớ gì không ra chạm mặt, trốn ở đó có lợi gì cho ngươi chăng?
Cô gái đưa tay về phía trước, trong chớp mắt đã biến thành một cơn lốc xoáy về hướng Đông như cố tình giết chết một ai đó vậy.
Một tia sáng le lói trong cuối con đường, bóng hình này hình như rất quen thuộc, bóng hình bước lại gần, lại gần, từ từ, chậm rãi: Đó là A Ly.
A Ly nhảy lên không trung, thoắt biến thoắt hiện, nhanh như chớp, cô né tránh cơn lốc xoáy đó và trả lại cho cô gái kia, cô vẫn không sợ nó một chút gì cả.
Cô gái kia mỉm cười và nói:
- Thật đúng là con gái của Diêm Vương, cô dù gặp nguy hiểm cũng không sợ điều gì.
A Ly đã biết trước sẽ gặp cô gái này, cô đều đã chuẩn bị trước cả rồi, A Ly tự tin nói:
- Còn cô thì không hổ danh làm Bỉ ngạn Vương.
Đôi mắt cô gai kia thật nảy lửa, cô biết A Ly không có ý tốt gì cả, chỉ là cô ấy muốn chế giễu cô thôi, mượn lời ngọt để châm biếm cô đằng sau.
Cô gái vẫn đang cười và cười, mái tóc đen tuyền tung bay trên gió, đu đưa theo nhịp gió thổi, mái tóc dài là niềm kiêu hãnh của cô khi khoe với người khác.
Trong lòng cô khi nghe những câu nói đó như muốn nuốt chửng A Ly, muốn giết chết cô ngay lập tức, muốn cô không được siêu thoát.
Dù rất tức giận nhưng cô không thể làm được gì cả bởi nếu tức giận là thừa nhận mình làm, càng cho A Ly có cơ hội chèn ép cô hơn nữa.
Cô gái đã thề sẽ mạnh mẽ và không được lùi bước dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa.
Cô nói trong nụ cười giả tạo:
- Bỉ ngạn Vương có gì vui? Ta không cần làm Vương cũng được, sống ngày tháng ung dung tự tại sướng hơn!
Lời nói bây giờ đối với hai người họ thật là vô dụng, không có nghĩa gì cả, họ không cần nói mà dùng ngôn ngữ riêng chỉ hai người họ mới biết.
Lời nói bắt đầu không còn tồn tại ngay lúc này nữa.
Bắt đầu.
- Ngươi muốn nói gì đây?
- Không có gì.
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi đa nghi quá!
Một con quỷ và một bông hoa bỉ ngạn như muốn đấu đá lẫn nhau, dù ai không nói một nửa lời, đến một chữ cũng không nói nhưng cả hai đều có chung một suy nghĩ ngay lúc này, ngay tại thời điểm này: Cho cô ta chết!
Một tiếng sáo véo von từ xa vọng lại, mang âm nhạc đến với nơi đây.
Tiếng sáo vang vọng, bay bổng như có ngàn lời nói đang thì thầm khe khẽ, nói chuyện với nhau.
Vừa nghe thấy tiếng sáo đó, Bỉ ngạn Vương như đã hiểu được điều gì liền quay người đi và nói:
- Hẹn gặp ngươi trong ngày không xa, con gái của Diêm Vương!