Ngôn Tình Ký Ức Hoa Đào Phiên Bản Đặc Biệt - Ma Nữ Mary

Discussion in 'Truyện Drop' started by Ma nữ Mary, Mar 5, 2020.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 50: Hẹn Hò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ, tôi ít vận động nên đi khá nhiều khiến tôi hơi mệt nhưng rất vui.

    Tôi thích hoa lá, thích những chú chim mới nở. Thích khu vườn trái cây. Tôi thích thiên nhiên trải dài một màu xanh thăm thẳm.

    Anh để tôi nghỉ ngơi dưới gốc cây mận. Anh hỏi:

    "Em có ổn không?"

    Tôi phất tay với anh làm dấu:

    "Em không sao."

    Sau một ngày khá dài, anh đưa tôi về đến tận nhà luôn.

    Đặt lưng xuống giường, tôi liền thiếp đi.

    * * *

    Từ đó, tôi bắt đầu có một sở thích mới đó là ngày ngày đến nhà anh chơi. Đi dạo trong khu vườn mát mẻ, nhìn ngắm vườn hoa nở. Nhìn anh lúc đang làm việc. Mồ hôi ướt cả áo. Giữa trưa nắng mà anh làm không ngừng nghỉ, tôi lấy một chiếc khăn nhỏ xíu lau mồ hôi cho anh. Không biết từ lúc nào, giữa tôi và anh khoảng cách không còn xa nữa cứ gần thêm.

    Nhìn anh làm việc còn tôi ngồi trong bóng mát, anh sợ tôi sẽ bị say nắng. Không cho tôi đi ra chỗ anh làm việc. Tôi vẫn cứ lẽo đẽo đi theo anh. Mặc cho anh la, anh mắng yêu:

    "Băng Băng em ngồi yên đi, ngoài này nắng lắm."

    Anh phải chạy đi lấy một chiếc áo khoát, bảo tôi khoát vào vì sợ da tôi sẽ cháy nắng và đen thui như anh.

    Anh thật biết cách quan tâm người khác.

    Anh sợ tôi buồn chán nên ra vườn hái trái cây cho tôi ăn, sợ tôi khát lấy nước cho tôi uống.

    Vừa làm việc anh vừa để ý và chăm lo cho tôi.

    Anh luôn nhìn xem tôi làm gì. Có khi, anh mở những bài hát nhẹ nhàng cho tôi nghe.

    Giữa thành phố xa lạ, tôi không cảm thấy cô đơn nữa. Vì mỗi ngày được ở bên cạnh anh. Mỗi ngày đều rất vui vẻ. Về đến phòng, tôi vẫn cười vui vẻ.

    Bạn tôi nói dạo này tôi rất yêu đời, không còn than chán mãi nữa.

    Nhiều hôm phải đi học không được vào vườn cây chơi, tôi nhớ nó.

    Anh bảo:

    "Vậy em có nhớ chủ vườn cây không?"

    Biết anh hay trêu tôi. Tôi liếc mắt nhìn anh:

    "Em không nhớ. Tôi cười thầm trong bụng khi thấy anh xị mặt xuống."

    Chạy theo anh, tôi cười bảo:

    "Em nhớ Ba của anh làm gì?"

    Anh lại bảo:

    "Vậy em có nhớ cậu chủ nhỏ không?"

    Đôi lúc, tôi thấy anh thật trẻ con.

    Tôi không nói đâu. Để cho anh biết không nên trêu đùa tôi. Haha.

    Trưa nắng, ngày ngày anh vẫn phải làm việc. Có đôi lúc quá nắng mồ hôi ướt đầm cả áo anh.

    Anh ngại có sự mặt của tôi nên không dám cởi áo ra.

    Nhìn tôi cười típ mắt lại. Anh bảo:

    "Nhà em đặt sai tên rồi?"

    Tôi thắc mắc anh liền nói:

    "Em tên Băng Băng nhưng phải đặt em là Mặt trời nhỏ."

    Anh nói vậy bởi vì em hay cười, mỗi khi cười đều đẹp rực rỡ như ông mặt trời. Dù làm việc mệt mỏi chỉ cần nhìn thấy em ngồi đó cười với anh thôi. Anh thấy ngày thật là ngắn. Công việc không mệt mỏi gì nữa. Anh chẳng muốn đưa em về nhà. Muốn bắt em ở lại luôn. Cứ nhìn anh tiếc nuối mỗi khi tôi đi về.

    Lòng tôi ngọt như được ăn mật.

    Hôm nay, tôi không báo trước với anh.

    Tôi len lén đến nhà anh chơi tạo cho anh một bất ngờ nhỏ. Đến nơi, tôi thấy anh vừa làm vừa hát. Giọng anh hát rất hay. Anh như một chú ong. Ngày ngày chăm chỉ làm việc.

    Điều bất ngờ dành cho tôi là anh không mặc áo. Bởi thời tiết quá nắng nóng. Tôi nhìn thấy làm da bánh mật của anh, cơ bụng chuẩn 6 múi luôn. (woa, chảy nước miếng nuốt xuống).

    Bởi vì hàng ngày anh đều làm việc nên dáng người rất rắn chắc. Tôi nhìn đến ngẩn ngơ. Đến khi anh phát hiện trong sân có một người thì đã quá muộn. Anh bảo:

    "Nuốt nước miếng của em lại đi."

    Rồi mặc áo vào, nếu như mắt tôi không nhìn nhầm thì dưới làm da nâu của anh. Anh đang đỏ mặt.

    Anh ngượng ngùng. Haha. Thật thú vị.

    Anh giả vờ giận nói:

    "Sao hôm nay, em không nói trước mà đến rồi."

    Hại anh mất mặt. Huhu.

    Tôi suy nghĩ trong lòng. Báo trước làm sao có thể thấy được cảnh tượng đẹp như thế chứ. Còn lâu, anh mới để cho tôi thấy dáng người của anh. Bởi anh rất là bảo thủ. Hehe. (T/g: Ta bảo thật người đúng là sắc nữ)

    "Anh không nói là em không được đến nha."

    "Anh nói là em phải báo trước. Để anh còn đi đón em nữa. Đi xe bus chen lấn rất vất vả."

    Ôi ngọt trong quá! (T/ g: Ta ói).

    Tôi giả vờ nghiêm giọng:

    "Vậy không báo là em không được đến sao?"

    Anh xuống nước:

    "Không, ý anh không phải vậy."

    Anh sợ tôi giận anh.

    Tôi được nước lấn tới:

    "Bữa sau, em không xuống nữa."

    Anh hoảng lên năn nỉ:

    "Thôi mà anh biết sai rồi. Em đừng giận. Em thích lúc nào tới thì tới."

    Yêu quá đi! Meo meo.

    Thích anh nhất luôn.

    Mỗi khi, cô không đến anh hay làm việc không tập trung. Anh không biết từ khi nào sự có mặt của em là động lực để anh có thể làm việc. Chỉ cần em ngồi đó nhìn anh là đủ. Một ngày, anh không gặp em. Anh sẽ nhớ.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  2. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 51: Mộng Đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa tôi và em không được gọi là người yêu. Bởi vì tôi biết trong trái tim của em. Còn có một người khác. Một người đến trước tôi.

    Tôi ngay ở vạch xuất phát đã thua. Thế nhưng tôi vẫn không cam lòng.

    Em từng bảo:

    "Em rất thương người đó! Bởi vì trước khi gặp anh. Em rất cô đơn. Rất thương tâm. Người đó vẫn ở đó. Người đó biết trong lòng em có một người. Nhưng người đó vẫn không bỏ cuộc. Người đó đã từng ở bên cạnh chăm sóc và thương yêu em. Lúc đó, nếu không có người đó. Em thật sự gục ngã."

    Tôi không hiểu em muốn nói gì. Nhưng tôi cũng hiểu được trong lòng em người đó đã có một vị trí nhất định. Mà tôi lại không đủ tự tin vào mình. Tôi không dám nói với em:

    "Tôi cũng thích em. Tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em. Tôi không dám nói. Tôi sợ em sẽ không để ý đến tôi nữa."

    Mỗi khi nhắc đến người đó, trong mắt em luôn ngấn nước. Tôi biết em yêu người đó rất nhiều. Em nhìn rất buồn. Tôi có thể cảm nhận sự đau lòng khi yêu một người mà người đó đã không chọn mình.

    Em bảo:

    "Không phải lỗi tại người đó. Tại vì em. Em đã không biết thế nào là yêu."

    Em nói:

    "Em và người đó không thể ở cạnh nhau. Em bảo người đó có người một người khác rồi."

    Sự cô đơn và đau thương bao chùm lấy em. Em không còn cười nữa.

    Em luôn nhắc về người đó. Để cảnh báo cho tôi biết. Tôi đừng yêu em.

    Em không thể dành cho tôi một tình yêu mà tôi muốn.

    Nhưng em không biết. Từ khi biết em. Tôi đã dành sẵn trong tim một vị trí độc nhất.

    Tôi cũng biết em sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của tôi. Tôi lấy gì cạnh tranh với một người. Khi em không mở lòng ra với tôi.

    Dù tôi cố gắng mỗi ngày đều làm em vui. Nhưng tôi biết mỗi khi đêm về. Em lại không ngủ. Em ngồi suy nghĩ về quá khứ. Em nghĩ về người đó. Em cô đơn giữa thành phố đông người này.

    Tôi rất ghen tị với người đó.

    Tôi biết tất cả nhưng tôi đã không ngăn lại trái tim mình yêu em. Tôi yêu ánh mắt và nụ cười của em. Đối với người xa lạ, em luôn đề phòng và cảnh giác.

    Bởi vì em đã từng bị phản bội. Đã từng bị tổn thương. Nếu tôi là một người lạ. Em sẽ rất lạnh lùng nhìn tôi. Luôn giữ khoảng cách với tôi.

    Điều tôi có thể làm cho em là động viên em bước tới. Và quên đi quá khứ.

    Em cười khổ:

    "Quá khứ là em. Em không thể quên được. Em đã cố gắng quên rồi. Nhưng vết thương đó quá sâu."

    Có đôi khi, em cố gắng cười nhưng đôi mắt đỏ khoe. Tôi biết em muốn khóc nhưng không dám khóc.

    Không, em không thể khóc được. Bởi vì em muốn mình phải là một cô gái mạnh mẽ.

    Tôi muốn che chở cho em. Tôi muốn bảo vệ cho em. Muốn là một bờ vai cho em dựa vào. Muốn để cho em có thể khóc. Em sẽ chẳng bao giờ khóc trước mặt ai.

    Em bảo em ngại. Nhưng tôi biết. Em vẫn chưa dám tin tưởng vào tôi.

    Mỗi ban ngày, em có thể giả vờ cười.

    Ban đêm lại ôm gối khóc thầm.

    Một ngày, tôi nhắn tin cho em:

    "Anh thích em."

    Em trả lời:

    "Em chỉ xem anh là bạn."

    Tôi có một chút đau lòng thôi. Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ là bạn của em.

    * * *

    Nhận được tin nhắn của anh.

    Tôi không biết mình có thích anh hay không. Bởi vì trong lòng tôi luôn vướng mắc với quá khứ.

    Tôi sợ mình làm tổn thương đến anh. Tôi không dám yêu.

    Tôi sợ cho anh hy vọng rồi lại làm anh thất vọng.

    Tôi biết anh sẽ buồn. Tôi có thể chắc chắn. Vì mỗi khi nhìn vào mắt anh. Trong đó, tràn ngập yêu thương.

    Tôi khi tôi không biết anh ngốc thật hay giả vờ ngốc. Bởi vì anh biết tôi trong lòng yêu người khác mà vẫn cứ yêu thương tôi. Bảo vệ cho tôi.

    Tôi luôn dựa dẫm vào anh. Dựa vào sự sủng đến vô bờ của anh mà hư lắm. Tôi nghĩ nếu một cô gái được anh yêu thương có lẽ sẽ là một người con gái hạnh phúc lắm.

    * * *

    Tôi biết anh từ giữa năm 2 đại học. Từ khi quen biết anh. Ngày không còn dài dăng dẵn nữa. Đêm không còn tiếng khóc nức nở. Tôi cũng không biết từ khi nào mà trong trái tim của tôi có một người bạn thật đặc biệt.

    Một người có thể lắng nghe tôi nói chuyện. Có thể nghe tôi tâm sự. Có thể hát cho tôi nghe khi tôi không ngủ được.

    Tôi biết anh đang ngồi trên ban công. Giữa đêm khuya anh cứ hát. Mọi người bảo anh không được bình thường. Giữa đêm hát cho ma nghe à. Tôi chính là con ma đó. Một con ma ngang bướng.

    Phải bắt anh hát mỗi ngày.

    * * *

    Mỗi ngày, anh đều phải đi nuôi những con muỗi. Nhiều người bảo anh rãnh quá. Tối lại hát nghêu ngao. Nhưng không sao, chỉ cần làm cho em vui, anh không sợ người ta nói. Nói mặc kệ họ. Chỉ cần em vui là anh hạnh phúc lắm rồi.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 52: Chướng Ngại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không thể thoát khỏi những ký ức. Cũng không thể chạy trốn quá khứ. Tôi chỉ có thể đối diện với nó.

    * * *

    Ở cái tuổi vẫn còn trên ghế nhà thường, mọi người thường khuyên con của mình không nên yêu sớm. Cũng có ba mẹ cho con cái yêu đương. Nhưng cũng có ba mẹ cấm đoán. Đời trước, họ quá bảo thủ. Họ chỉ dạy con cái mình né tránh tình cảm. Lại chẳng dạy con cái mình cách yêu đúng cách. Hoặc là một quan điểm tình yêu đúng nghĩa. Đôi khi, họ định hướng cho con cái là yêu sẽ ảnh hưởng đến học tập.

    Họ lo sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến học tập của anh.

    Sau khi nghe anh nói giữa tôi và chỉ là bạn thì ba mẹ anh mới yên tâm.

    Dù là thế giữa nam và nữ cũng có khác biệt. Mà con trai và con gái ở cạnh nhau cũng là một vấn đề khiến mọi người bàn tán.

    Riêng tôi và anh thì có một chút khác. Anh thường xuyên chỉ dạy tiếng anh cho tôi. Tôi cũng giúp anh ôn lại kiến thức đã học.

    Nhưng người ngoài họ lại nhìn khác. Họ nói chúng tôi yêu nhau. Họ nghĩ một người con gái ra ra vào một nhà người con trai là không tốt. Là một người con gái không có người dạy bảo. Một người con gái mặt dày mày dạn. Không biết ngượng ngùng. Một người con gái hư hỏng.

    Mọi người nói đến chính là tôi. Tôi cũng không thể thay đổi quan điểm của họ. Nếu tôi chưa từng nghe thấy thì không sao nhưng khi những lời nói đó đến được tai của tôi thì mọi chuyện không còn là chuyện nhỏ nữa.

    Anh bảo:

    "Em ít đến nhà anh thôi. Mọi người sẽ bàn tán không hay về em. Anh không thích họ nói xấu về em. Sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em."

    Tôi thẳng thắng trả lời anh:

    "Vậy anh có nghĩ như vậy không?"

    "Không. Anh cũng trả lời dứt khoát. Tôi hài lòng với câu trả lời đó của anh."

    "Em không sợ họ nói về em. Nhưng nếu anh muốn thì em sẽ không đến nữa."

    Anh rất buồn. Tôi biết. Người ta không nói thẳng với tôi. Nhưng họ nói với gia đình anh.

    Tôi biết anh đã cãi nhau với họ. Anh lên tiếng bảo vệ cho tôi. Và tôi cũng muốn bảo vệ anh. Tôi không muốn anh gặp khó xử.

    Chúng tôi không gặp nhau thường xuyên nữa.

    Ban đầu, tôi và anh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Nhắn tin với nhau mỗi ngày. Nhưng rồi lịch học khác nhau. Hai chúng tôi dần liên lạc ít hơn.

    Không biết có phải có duyên với nhau hay không. Mà tôi và anh thường online luôn gặp nhau.

    Anh kể về một ngày của anh. Tôi kể về một ngày của tôi.

    Có đôi khi, tình cờ anh và tôi gặp nhau trên hành lang của trường. Tình cờ lớp tôi học đối diện với lớp anh.

    Anh vẫn như ngày nào. Vẫn với làn da nâu và nụ cười thân thiện. Luôn khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.

    Tôi thấy anh nói sai rồi. Anh mới là mặt trời. Mặt trời lên cao sưởi ấm trái tim của tôi.

    * * *

    Lần đầu, tôi đi chơi với nhóm bạn của anh. Anh chở tôi đi trên chiếc xe mà anh thích nhất. Anh gọi nó là người yêu bé nhỏ.

    Dù không phải là một chiếc xe đắt tiền nhưng mỗi ngày anh đều tắm cho nó. Nhìn nó như một chiếc xe mới. Anh bảo:

    "Em là người con gái đầu tiên được ngồi trên nó."

    Trời rất lạnh. Anh khoát cho tôi một chiếc áo dày của anh. Tôi biết anh rất thích chiếc áo này.

    Anh nói:

    "Da thịt anh dày, anh không sợ lạnh."

    Thế nhưng khi bạn anh nói thích tôi. Anh lại do dự.

    Anh sợ tôi không thích anh.

    Anh sợ tôi thích người bạn thân của anh.

    * * *

    Anh nghĩ nếu cô ấy thích ai đó. Anh sẽ chúc phúc cho cô ấy.

    * * *

    Đúng là tôi có thiện cảm ngay từ đầu với bạn anh trước.

    Nhưng người mà tôi ở bên cạnh nhiều nhất và thường xuyên nhất là anh.

    Người cùng tôi nói chuyện là anh.

    Anh đã từng nghe nói tôi và bạn anh cùng đi chơi. Nhưng anh lại không biết lúc đó cũng có bạn của tôi. Chúng tôi cùng nhau đi chơi.

    Anh luôn do dự. Anh không dám bước tới nữa. Anh sợ hãi.

    Và tôi là người đã không cho anh được niềm tin đó. Tôi không cho anh hy vọng. Thì anh sẽ không dám bước đến. Anh đứng đó yên lặng nhìn tôi.

    Yên lặng quan tâm đến tôi. Yên lặng hỏi thăm tin tức của tôi.

    Tôi biết anh vẫn đứng đó.

    * * *

    Có người bảo, anh đã có người khác.

    Có người nói, anh đã yêu người khác.

    Anh cũng nói anh để ý một người. Tôi có chút ghen tị với người con gái đó.

    Được anh yêu chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao tôi luôn khẳng định như vậy nữa.

    Tôi nghĩ nếu như anh đã tìm được hạnh phúc rồi thì tôi không nên làm phiền anh nữa. Từ đó, khoảng cách giữa anh và tôi càng ngày càng xa.

    Tôi biết anh online nhưng tôi không muốn nói chuyện.

    Anh biết cố ấy online nhưng anh sợ cô ấy lại nhắc đến một người khác. Anh lại đau lòng.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 29, 2020
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 53: Tỉnh Mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không nhớ từ lúc nào tôi không còn nghe anh gọi tên tôi nữa. Anh gọi tên tôi chỉ đơn giản là:

    "Băng Băng, em đang làm gì vậy?"

    "Băng Băng, em đã ăn cơm chưa?"

    "Băng Băng, hôm nay em có đi học không?"

    "Băng Băng, em có chuyện gì vậy?"

    * * *

    Nhưng có ai biết đằng sau đó là sự quan tâm tôi mỗi ngày. Anh sợ tôi không chịu ăn cơm. Anh sợ tôi buồn vu vơ.. mỗi điều gì đó có liên quan đến tôi anh sẽ đều để trong lòng.

    Anh đã có một thói quen là gọi em. Có lúc, nghe ai đó gọi:

    "Băng Băng.."

    Anh sẽ quay đầu lại xem có phải em hay không?

    Anh nhớ em.

    Không biết giờ này, em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Buổi tối, có ngủ được hay không?

    Anh muốn nghe giọng nói ngọt ngào của em.

    Anh không biết mình nên làm gì lúc này nữa.

    * * *

    Người ta bảo khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách địa lý. Mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim.

    Bởi vì những kỷ niệm của tôi và anh quá đẹp. Mà thời gian trôi đi tôi vẫn luôn nhớ về những tháng ngày vui vẻ bên anh. Tôi vẫn cảm thấy anh đang ở rất gần. Rất gần bên tôi. Tôi luôn có cảm giác anh luôn bên cạnh tôi.

    Em nhớ đến anh, người không bao giờ khiến em đợi chờ. Em lại nhớ anh từng chăm sóc em. Em nhớ những trưa nắng anh hái những trái ổi chín ngọt ngon lành. Em nhớ tới chiếc võng dưới cây mận em thường hay nằm. Anh ngồi bên quạt mát cho em. Em nhớ mỗi buổi tối anh thường hát ru cho em ngủ. Và cả những lúc anh mua kem cho em ăn.

    Anh biết em thường xuyên quên ăn cơm. Anh luôn nhắc nhở em phải ăn cơm đúng giờ.

    Lúc em bị bệnh, anh là người đã mua cháo và thuốc đợi trước phòng em. Anh biết em rất ghét uống thuốc. Em sợ thuốc quá đắng.

    Anh luôn bảo vệ em. Em nhớ anh lắm. Nhưng anh có cả một tương lai, có trách nhiệm, có bạn bè, có gia đình và nhiều thứ. Em chưa từng nghĩ sẽ hỏi anh:

    "Em có quan trọng với anh hay không?"

    Vì em đã biết câu trả lời. Em không muốn anh phải chọn lựa. Giữa gia đình và người anh rất thương.

    Mỗi ngày, em luôn nói với mình phải tốt hơn. Em luôn cố gắng làm những thứ mình không thích và không muốn. Để phù hợp với yêu cầu của gia đình anh. Em chưa từng nghĩ sẽ làm gì khi không thể khống chế được tinh thần của mình. Em cũng chưa từng tập thói quen hy vọng vào ai đó. Chính anh lại cho em hy vọng.

    Đôi khi, em đặt cho mình rất nhiều mục tiêu và nguyên tắc sống. Luôn hướng mình vào một khuôn mẫu nào đó. Nó khiến em nghẹt thở.

    Em chưa từng hy vọng ai đó sẽ yêu em hơn gia đình họ. Vì em yêu gia đình của mình. Không muốn ai đó phải vì em làm thứ gì đó. Những thứ em không muốn thì cũng chẳng ai ép em phải làm được. Càng ép thì càng phản tác dụng.

    Chính vậy, em không hy vọng anh sẽ hiểu và thông cảm cho em. Bởi vì suy nghĩ của em không bị ràng buộc theo một định nghĩa nào cả. Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian. Khi mọi người luôn nghĩ con gái phải như thế này như thế kia thì em lại nghĩ khác đi. Em luôn nhìn mọi thứ theo nhiều hướng và nhiều góc độ khác người. Đôi khi, em cũng hỏi tại sao suy nghĩ của em lại không giống người khác?

    Em không thích hợp với anh. Cám ơn anh đã yêu em!

    Nếu có một ngày anh không còn thấy em đứng đó. Nếu có một ngày anh không còn thấy những tin nhắn của em. Thì anh cũng hãy cứ yên tâm.

    Chắc có lẽ, em đang vui vẻ ở một nơi thật xa, hay đang ngồi khóc vu vơ thôi. Em luôn dành cho những người em yêu thương những điều tốt đẹp nhất. Em sẽ bảo vệ họ theo cách riêng của mình. Em sẽ sống thật tốt.

    Chỉ có 3 năm, em đã quên đi rất nhiều người thân yêu. Nếu tiếp tục ba năm nữa em không biết sẽ quên đi thứ gì nữa. Ít nhất, trong suốt ba năm qua em không ngừng nhớ đến một cảm giác. Cảm giác "ấm áp" trong cô đơn. Cảm giác "vui vẻ" trong đau khổ. Cảm giác "giận hờn" trong ghen tuông. Cảm giác "nhớ" trong yêu thương. Có lẽ, em có một chút tiếc nuối trong quá khứ. Nhưng em lại nhận lại rất nhiều điều tốt đẹp. Ngày 10/5 trong một lần sinh nhật. Em đã rất sợ hãi. Anh đã đến bên em để bảo vệ em cùng em đối mặt với quá khứ đau thương. Có lẽ, ngày hôm đó em đã quên đi nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời. Quên đi một người đã từng làm em đau. Và nhớ về một người khác trong tim. Người đó chính là anh.

    Có phải quá muộn không anh?

    Trên con đường ta đã chọn, đôi khi lắm chông gai, có lúc sẽ vấp ngã, có lúc sẽ mệt mỏi. Có lúc sẽ thấy cô đơn và lạnh lẽo. Dù biết phía trước mịt mờ. Em vẫn bước đi. Không thể dừng lại hay quay đầu lại. Chỉ có vững bước đi tiếp ta mới có hy vọng tìm thấy tương lai. Tình yêu cũng thế không có hai từ "hối hận" bởi khi hai ta lựa chọn rời xa nhau thì chắc chắn chúng ta không thể tiếp tục. Khi đó hai trái tim đã cách rất xa nhau. Đến không thể cảm nhận được cùng chung nhịp đập. Không thể cùng bước đi về tương lai.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 54: Quá Khứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tình cảm cũng có một cảm xúc đó chính là áy náy vì chưa có thể yêu hết mình cho người trước nên muốn bù đắp cho người đến sau. "Yêu người đến sau nhiều hơn yêu người đến trước". Nếu duyên phận không cho ta sớm gặp nhau thì chắc cũng có lý do. Để ta hiểu nhau hơn. Dễ dàng tha thứ cho nhau hơn. Có thể, ta sẽ quan tâm và chăm sóc nhau nhiều hơn.

    Có người đó hỏi em:

    "Em có biết em đã thay đổi không?"

    "Em không biết."

    "Vậy tại sao em không còn yêu anh nữa?"

    Em tự tin trả lời:

    "Lúc em cần anh chưa từng xuất hiện."

    Vài năm sau, người đó lại hỏi:

    "Em ơi, anh Nam đó có tốt với em không?"

    Em chắc chắn trả lời:

    "Anh ấy rất tốt, bởi vì khi em cần anh ấy luôn xuất hiện. Không chỉ vậy, anh ấy luôn để ý đến cảm nhận của em. Mỗi khi làm điều gì đó, anh hỏi ý của em. Hỏi em xem, em nghĩ như thế nào? Cả thế giới biết rằng anh ấy yêu em. Anh ấy sẵn sàng chạy đến bên em khi nghe tiếng em khóc."

    Đôi khi, anh ấy sẽ luôn bảo:

    "Khóc nhìn em xấu lắm. Em đừng khóc nữa. Nhìn em như một con gấu ấy. (Nữ chính: Cẩn thận vì không biết lúc nào em sẽ ăn thịt anh đó)"

    Lúc đó, anh sẽ chọc cho tôi cười đến quên cả khóc.

    Con gái đơn giản lắm. Không cần một người nói yêu họ. Chỉ cần một người khi họ cần người ấy có thể ở bên cạnh. Khi họ nhấc máy lên ở đầu dây bên kia luôn có một người nói: Anh ở đây. Thế là đủ. Dù cho có sống gió cuộc đời to lớn như thế nào. Em vẫn luôn có thể bước tiếp.

    Anh không phải người đầu tiên em yêu! Nhưng anh là người cuối cùng mà em nhớ! Tuy không phải "nhớ" trong yêu. Những ký ức ấy em lại không thể quên.

    Có thể, cuộc đời em như một cuốn phim dài tập không biết khi nào sẽ kết thúc. Trang giấy trắng cũng không đủ để em viết về những chuyện vui vẻ khi ở bên anh, không đủ để kể những chuyện cực kỳ buồn suốt cuộc đời của em. Không đủ để nói hết chuyện em đã nghe, đã thấy và biết. Không đủ để nói em đau lắm. Thế là em cứ mãi trôi theo dòng nước chảy của cuộc đời. Một ngày em quá mệt mỏi. Muốn dừng lại. Em muốn nắm lấy tay anh. Nhưng em cảm thấy dù anh có yêu thương em nhiều như thế nào đi nữa trái tim em cũng không thể dành trọn vẹn cho một người. Trái tim em có nhiều ngăn. Ngăn chứa ký ức vui vẻ, ngăn chứa ký ức buồn. Ngăn muốn lãng quên, ngăn muốn nhớ.. ngăn chứa người khiến em cảm thấy dịu dàng, ngăn chứa người khiến em đau khổ, vòng tay ấm ám, nụ cười mãn nguyện.. thôi thì dù cuốn phim có thật dài hay có kịch tính thì nó cũng là một cuốn phim mà thôi. Em chỉ cần một người nắm lấy tay em cả cuộc đời dù khó khăn, dù bệnh tật, dù em xấu xí hay xấu xa, dù em vụn về hay đanh đá. Dù em bướng bỉnh hay đáng ghét. Chỉ cần cầm tay em thật chặt đừng buông ra. Đừng để em cô đơn. Đừng để em lặng lẽ khóc một mình giữa đêm khuya giữa nơi lạ và phố đông người.

    Anh từng nói:

    "Em hãy cho thêm thời gian. Để anh có thể chăm lo cho em."

    "Em không thể."

    Em không muốn vì sự ích kỷ của mình làm chậm trễ tương lai của anh. Và em cũng không thể chờ đợi anh.

    Em phải đứng giữa lựa chọn:

    "Một là gia đình."

    "'Hai là anh."

    Em nghĩ đây là sự lựa chọn khó khăn nhất mà em phải đưa ra quyết định.

    Ở lại, em có anh bên cạnh. Xa anh em biết mình sẽ rất nhớ anh.

    Em như là một gánh nặng mà anh phải mang trên vai suốt đời. Rồi sẽ có lúc anh cũng sẽ thấy mệt mỏi. Và em cũng có lúc sẽ chán nản.

    Có lẽ, ngay từ đâu em nên tránh xa anh. Nhưng ai bảo anh quá ấm áp. Để cho em dựa vào.

    Em và anh đã gặp muôn ngàn thử thách. Ai có thể biết được sụ hy sinh của anh nhiều như thế nào. Nhưng em biết.

    Em cũng chưa từng có một cuộc tình nào bi thương như vậy. Bởi vì em không bao giờ do dự như bây giờ.

    Em biết quyết định em đưa ra. Là dấu chấm hết.

    Nếu em ở lại em sợ một ngày anh sẽ thấy hối hận vì đã hết lòng yêu em.

    Bởi anh hay cười nên mấy ai thấy được những gánh nặng trên đôi vai của anh. Anh cũng có những khó khăn, những lo toan cuộc sống. Anh cũng có áp lực lớn. Mọi người đều kỳ vọng nơi anh.

    Từ khi anh sinh ra đã có quá nhiều trách nhiệm phải làm. Nếu em cứ vô tư như trước đây thì tốt biết bao.

    Anh đã dạy cho em hiểu thế nào là trách nhiệm. Anh dạy cho em thế nào là đặt mình vào vị trí của người khác.

    Ngày hôm nay, em đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ. Em chắc chắn quyết định này là đúng.

    Em phải rời xa anh. Em cũng không muốn đâu. Em chắc chắc sẽ nhớ anh thật nhiều.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 29, 2020
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 55: Trở Lại Làm Bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gửi cho anh!

    Hôm nay, có lẽ là một ngày tồi tệ của em. Em rất buồn! Em không thể thường xuyên nói chuyện với anh. Nhưng em biết anh sẽ luôn quan tâm đến em. Thế nên em cũng muốn nói với anh.

    Em cũng rất quan tâm đến anh. Nên anh phải chăm sóc tốt cho mình nhé! Hihi. Bạn của em.

    * * *

    Em của ngày hôm nay, sống mỗi ngày thật dài, dài như cả năm! Em của ngày hôm nay sợ anh thấy chán ghét! Em của ngày hôm nay lo sợ em sẽ khiến anh đau lòng! Em cũng cố gắng mĩn cười nghĩ mình thật hạnh phúc! Em của quá khứ muốn mỗi ngày được ở cạnh anh và được anh quan tâm! Mỗi một ngày trôi qua quá nhanh! Luôn cảm thấy không đủ! Em của tương lai chỉ hy vọng có thể đứng đằng xa xem anh thế nào? Xem anh có thật vui vẻ hay không? Xem anh có ổn không? Chỉ cần thế thôi! Đó cũng là một niềm vui nhỏ!

    Năm nay, em 25 tuổi. Đã đi 1/4 của cuộc đời người. Em có những người thương yêu. Được thương yêu và chăm sóc cho em. Những mục tiêu em đề ra đã hoàn thành. Em rất hạnh phúc. Hạnh phúc của em cũng chỉ đơn giản vậy thôi! Năm nay của đã đánh dấu một cột mốc của cuộc đời em! Sau nhiều thất bại thảm hại. Em quyết định nghỉ ngơi, mục tiêu làm sâu gạo. Khi nào có thật nhiều tiền đi vòng quanh thế giới! (sau 50 tuổi). Mục tiêu đó còn lâu và xa quá! Phải công nhân con bạn bói bài chuẩn và chính xác! 25 tuổi không phải lo nghĩ gì hết!

    Có lẽ, em nên kết thúc ký ức này. Bởi vì em không biết đến khi nào em mới có thể tìm lại cảm giác "yêu". Ba năm không dài không ngắn. Ba năm có thể làm thay đổi một con người.

    10 năm cũng không thể xóa đi cảm giác không an toàn. Em thà tin vào tình bạn. Tuy không phải bạn bè sống chết có nhau. Em sống không cần quá nhiều bạn. Chỉ cần 1 người bạn đặc biệt là anh thôi.

    Ai đó có thể dùng cả cuộc đời để nhớ thương một người! Em chắc mình không phải là người như vậy. Nó giống những ảo tưởng mình muốn nắm lấy. Những cảm giác ngọt ngào và ký ức đẹp sẽ giữ lại như tình đầu đẹp vậy! Tình đầu tuy đẹp nhưng thường tan vỡ. Em đã từng nghĩ hãy giữ những thứ tốt đẹp đó lại. Và quên đi những nỗi đau. Nhưng em lại quên đi những người làm em đau và giữ lại bóng hình tốt đẹp ấy để nhắc nhơ em. Em đã sai nhưng không được tiếp tục sai. Em không còn cảm giác cô đơn khi không có ai bên cạnh nữa. Nó như một thói quen. Thôi thì cứ tiếp tục hành trình tìm lại ký ức đẹp bây giờ em sẽ đi tiếp hành trình quên đi những nỗi đau. Tương lai lại tiếp tục hành trình đi tìm giấc mơ.

    Em muốn đến nơi mà em chắc có thể tìm lại giấc mơ, em muốn đến sapa ngắm tuyết rơi, em muốn đến nơi có hoa anh đào nở. Em muốn đến một nơi thật xa quên đi tất cả và làm lại từ đầu. Có lẽ yêu anh, em không dám yêu.

    Nếu có một ngày, em nói em rất hối hận vì ra đi. Chắc có lẽ, anh sẽ không tin. Thời gian em dành để lãng quên quá khứ nhưng sao mãi vẫn làm không được. Em xin lỗi vì đã hứa sẽ vượt qua quá khứ nhưng không có anh. Em lại làm không được.

    Bởi vì anh từng là giấc mơ của em. Anh là một phần của ký ức trong em.

    Ngày cuối cùng, anh người bên em. Không biết trái tim anh đã đau như thế nào.

    Anh hát tặng em một bài hát:

    "999 đóa hồng"

    Ngày đó, em không hiểu ý nghĩa của nó.

    Bây giờ, khi em đã trưởng thành. Em hiểu được khi đó anh muốn nói với em điều gì rồi.

    "Cám ơn anh đã đến và yêu em!"

    Em hy vọng anh có thể quên được em. Và tìm cho mình một hạnh sự phúc mới.

    Em cũng sẽ cố gắng đi tìm một nửa trái tim của mình.

    Nếu bảo rằng cuộc đời em nuối tiếc điều gì nhất.

    "Em tiếc vì không được ở cạnh anh nhiều hơn."

    * * *

    Bài hát: 999 đóa hồng

    Vắng em chiều nay, áng mây nhẹ theo gió bay.

    Vương vấn đâu đây, điệu buồn nhung nhớ giăng đầy.

    Nắng đã nhạt phai, trên con đường in bóng nghiên dài.

    Anh mãi yêu em trong kỷ niệm..

    * * *

    T/g: Chưa có kinh nghiệm nhiều trong viết BE nên mong mọi người thông cảm.

    Nếu ai yêu thích tác phẩm của tôi có thể tham khảo các tác phẩm sau đây:

    - Chàng hoàng tử dâu tây - mối tình đầu của nữ chính.

    - Nữ chính muốn làm nữ phụ - mối tình thứ hai của nữ chính - mối tình mà nữ chính vừa yêu vừa hận.

    - Ký ức của hoa đào - mối tình thứ ba của nữ chính - mối tình mà nữ chính nhớ mãi không quên.

    - Tổng tài là sói - mối tình thứ 4 của nữ chính. (sắp ra)

    - Chồng trước của nữ chính.

    Nói trước là sẽ có một chút đan xen và khác nhau nhằm để mọi người không thấy nhàm chán. Không hiểu có thể bình luận cho tác giả. Hehe.

    Yêu các bạn!

    Cám ơn đã theo dõi các truyện của Ma nữ Ma Ry.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 56: Em Nhận Lại Trái Tim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau tất cả, em nghĩ mình khá ổn. Nhưng khi gặp anh thì em mới biết em thật không ổn tí nào hết.

    Em chỉ muốn nói với anh:

    "Em mệt lắm rồi! Anh có thể cho em dựa vào vai anh được không?"

    Anh vẫn vậy, anh cười và nói:

    "Vai của anh nè, mệt thì dựa vào đi."

    * * *

    Hôm đó, Khi nhìn thấy người ấy tay trong tay với một người con gái khác. Tim em đau lắm. Đau đến mất em thấy không thể thở được. Nó riết chặt lấy như bị ai đó bóp chặt. Muốn nát vụn ra.

    Em nhớ nụ cười của anh.

    Một lần cuối, em muốn sống vì chính mình. Muốn ích kỷ một lần thôi anh.

    Em nhấc điện thoại lên và bấm từ số điện thoại của anh:

    "Xxxxxxxxxxxx.."

    Bên đầu dây, anh đã bắt máy:

    "Alo, em hả?"

    Anh không nghe ai trả lời liền hỏi:

    "Có chuyện gì không vậy em?"

    Em lại tiếp tục im lặng, em không biết phải nói với anh làm sao để anh hiểu. Em chỉ muốn khóc.

    "Em đang buồn sao? Em nói gì đi?"

    Giọng em khàn khàn:

    "Em không sao?"

    "Em khóc sao?"

    "Em đâu có khóc."

    Em chối. Em sợ anh đang thương hại cho em. Em không muốn để anh biết là em bị phản bội. Em không muốn nói gì cả. Em chỉ muốn có một người bạn để tâm sự và nói chuyện bình thương thôi.

    "Không, em đừng nói dối. Anh biết em đang ngồi khóc một mình."

    Em mà buồn thì anh cũng buồn lắm.

    "Em đang ở đâu? Anh sẽ chạy đến. Em cứ ở yên đó nhé!"

    "Em đang ở công viên abc.."

    "Được, đợi anh tí."

    Sau đó khoảng 15 phút, anh chạy vội đến áo ướt cả mồ hôi. Giương mặt anh cực kỳ lo lắng.

    Em cười nhìn anh:

    "Em thật không sao đâu anh?"

    Anh lắc đầu:

    "Em cười còn xấu hơn cả khóc nữa. Hai mắt thì sưng lên như con gấu trúc. Tính lừa anh hả?"

    "Được, em không cười."

    "Em muốn khóc thì khóc đi. Nhưng hứa với anh đây là lần cuối anh nhìn thấy em khóc nha."

    Em ôm anh thật chặt rồi khóc như chưa từng được khóc. Nước mắt như mưa rơi không chịu ngừng lại. Khóc đến khi cảm giác dễ chịu hơn.

    Anh chọc cho em cười:

    "Khóc y như một đứa con nít vậy."

    "Em có thể dựa vào anh không?"

    "Nếu em muốn, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu chỉ cần em muốn thì anh sẽ đến làm bờ vai cho em dựa."

    T/g: Ngọt chết mất thôi.

    "Anh có đồng ý làm người yêu của em không?"

    "Anh không muốn làm thế thân của người đó đâu."

    "Ai bảo anh sẽ làm thế thân của người đó."

    "Anh không muốn em buồn rồi tìm một người giải buồn. Anh chỉ muốn làm bạn với em."

    "Anh ngốc hả? Em đã buồn vì người đó quá nhiều rồi. Em không muốn nghĩ về người đó nữa."

    "Em nói thật sao?"

    "Thật 100% luôn."

    "Để anh suy nghĩ nữa chứ."

    Em đánh anh mấy cái. Cái chàng ngốc này. Người ta đã mặt dày rồi mà sao cứ ngây ngô thế không biết.

    T/g: Ta ngại ngùng thay cô nha!

    "Anh suy nghĩ nữa thì em đi về đây."

    Em giỏi nhất là bắt nạt anh mà. Đây có tính là lừa người ta thành người yêu của mình không ta. Haha. Không cho anh thời gian để anh suy nghĩ. Em bước đi. Anh kéo em vào lòng:

    "Em biết không? Anh đợi ngày này đã rất lâu rồi. Anh vui lắm. Anh không dâm tin đây là sự thật. Anh không dám tin sẽ có một ngày em đồng ý làm người yêu của anh."

    "Vậy anh hãy tỉnh táo lại đi vì đây là sự thật. Em bây giờ là của anh. Hihi."

    Em cười rất tươi. Như một bông hoa khoe sắc.

    Anh bảo:

    "Nghe em gọi anh đang bận việc với mấy người bạn. Anh bỏ bọn nó lại rồi chạy đi. Không biết về phải làm sao với bọn nó."

    Em lại trêu chọc anh:

    "Anh không thích có thể về với bạn của anh mà. Em cũng không bắt anh ở lại nha!"

    Em rất là xấu tinh nha.

    Anh lại cười:

    "Không anh muốn ở đây với em. Người yêu của anh."

    Em dí tay lên đầu anh:

    "Mê gái bỏ bạn là không được nha."

    Nhưng trong lòng vui lắm luôn. Cám ơn anh, cám ơn anh đã đến và chờ đợi em. Em bây giờ rất hạnh phúc. Em đã tìm thấy tình yêu ngay bên cạnh mình mà em không hề hay biết.

    Anh chở em về phòng trọ. Anh bảo:

    "Ngoan không được buồn nữa. Từ nay, em chỉ có thể đến anh mà thôi."

    Em gật đầu.

    Anh hôn lên trán của em.

    Anh cười và nói:

    "Mai em có thể đến nhà anh chơi."

    "Được không anh? Em sợ mọi người nói ra nói vào."

    "Không có em, nơi đó như không có niềm vui. Bây giờ, em không có một mình nữa. Em có anh. Anh sẽ bảo vệ cho em."

    Em biết anh cùng đã thay đổi. Anh dứt khoát hơn rất nhiều. Và anh cũng rất bá đạo nha. Anh không có hiền đâu. Anh chỉ hiền lành với một người duy nhất đó là em.

    Chào tạm biệt quá khứ đau thương. Hôm nay, em sẽ quên đi người mà em rất yêu và cũng rất hận. Em tha thứ cho anh đã làm tổn thương đến em. Cũng buông tha cho đoạn tình cảm này. Em không muốn giữ thứ không thuộc về mình.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 57: Sinh Nhật Của Anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như thông lệ mọi năm, ngày x tháng y. Những năm trước, anh đều tổ chức sinh nhật giữa gia đình và bạn bè. Nhưng năm nay, là một năm đặc biệt vì có em bên cạnh.

    Lần đầu tiên, em làm sinh nhật cho anh. Em đi chợ mua đồ ăn về nhà nấu. Bởi vì anh nên em mới xuống bếp. Em muốn anh có một sinh nhật khó quên.

    Anh cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật anh. Chỉ là khi anh nước vào nhà với một mùi thơm của thức ăn bay đến. Anh đi vào sau bếp thấy em đang chăm chỉ làm bếp. Anh nói thật anh rất vui. Bởi vì anh biết em không thích vào bếp. Anh biết là em thương anh. Không phải xem anh là một thế thân nha. Anh ôm lấy vòng eo tròn tròn của em. Em mềm như một cục bông gòn xinh xắn. Nhìn em đang cắt rau, anh mới trêu:

    "Em có làm được không đó?"

    Em liếc xéo anh:

    "Anh đi ra ngoài đi, không quần áo bị ám mùi dầu và thức ăn nha."

    "Không cần anh phụ sao?"

    "Không em làm được. Em giận hờn nha."

    Anh xoắn tay áo lên. Thuần thục cắt các loại thức ăn ra. Anh rất giỏi nấu nướng nha. Eo kinh thiệt chứ.

    Anh bảo:

    "Để anh cắt cho, em nấu tiếp đồ ăn đi. Anh sợ em vụng về quá cắt vào tay."

    Thương anh quá đi!

    Nấu xong đồ ăn, em dọn ra bàn. Có anh phụ nên mọi việc được làm nhanh hơn. Bạn bè anh đến rất đông. Ai cũng bất ngờ với sự có mặt của em.

    Mọi người cùng nhau trêu anh. Khiến anh đỏ cả mặt nha. Bởi vì anh thương em nhiều đến nổi ai cũng biết. Anh dễ thương quá đi! Muốn béo má anh nha.

    Khi đông đủ tất cả, anh mới nói vài lời tâm sự với bạn bè:

    "Cám ơn tất cả bạn bè đã đến bữa tiệc hôm nay. Và đặc biệt, cám ơn một người đã đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc này cho anh. Hôm nay, là một sinh nhật khó quên nhất của anh."

    Anh kéo em vào sát bên cạnh anh. Anh nói lớn:

    "Và đây xin giới thiệu với mọi người. Người yêu của anh."

    Mọi người cùng hoan hô và cho một chàn pháo tay, cùng tiếng hút sáo của đám bạn anh.

    * * *

    Ngày Valentino, anh mời em đến nhà. Hôm nay, anh đã đi chợ thật sớm để lựa chọn nhưng miếng bò nóng tươi ngon. Anh biết em thích nhất món bò bít tết. Anh tự tay chuẩn bị tất cả. Cùng rượu vang nữa. Trang trí xong tất cả. Anh đi đón em.

    Em rất ngạc nhiên với bàn anh xinh đẹp như thế! Dưới ánh nến, anh và em cùng trò chuyện:

    "Anh làm sao?"

    "Anh làm, đừng nhìn đơn giản nha."

    "Không em rất thích. Thịt bò rất mềm, ngọt và thơm nữa. Em đưa ngón tay cái lên thể hiện rất ngon."

    Anh nhớ em từng bảo không thích nhà hành sang trọng. Không thích mùa lễ vì đi đâu cũng đông người. Phố sá tấp nập. Muốn ở nhà hàng rất đông người. Em không thích. Em thích thế giới của riêng hai người. Em không thích những nơi quá đông.

    Anh còn chuẩn bị một phần quà nhỏ. Một cây kẹo mút hình trái tim rất to. To hơn cả lòng bàn tay luôn. Anh biết em không thích những đồ có giá trị. Một cây kẹo mút nhỏ, cũng khiến em cười típ cả mắt. Nhưng hôm nay là ngày lễ tình nhân. Anh đã cố ý tìm mua một cây kẹo thật là to.

    Nhìn em ôm cây kẹo vào lòng anh vừa vui vừa buồn cười. Thậm chí, anh còn đi ghen tị cả với cây kẹo được em ôm vào lòng.

    Anh và em ăn xong cùng đi dạo dưới ánh đèn đêm và hàng cây gió lay rất mát mẻ.

    Em bảo anh dừng lại.

    Anh hỏi:

    "Sao thế em?"

    Không để anh nói tiếp. Em hôn lên môi của anh.

    "Quà tặng cho anh đó."

    Em định chạy thoát thì bị anh giữ lại. Đâu có dễ vậy.

    Anh ôm em và hôn lên đôi môi ngọt ngào như kẹo mút của em.

    Dưới ánh trăng sáng, có hai người dựa vào nhau.

    Em bảo:

    "Giá như thời gian dừng lại lúc này thì tốt biết mấy?"

    "Tại sao em lại nghĩ như thế hả?"

    "Mỗi năm chúng ta cùng đón Valentino với nhau mà."

    Em không trả lời cùng anh ngắm trăng sáng! Bởi vì em biết có một ngày em phải xa anh. Em trân trọng từ giây từ phút ở cạnh anh.

    Em hy vọng có nhiều thật nhiều kỷ niệm đẹp về anh.

    * * *

    Nằm trong căn phòng trắng, em biết trước thời gian của em không còn nhiều. Em biết em rất tham lam. Biết để lại anh trên thế gian này. Anh sẽ rất đau khổ. Nhưng em vẫn ích kỷ một lần để được anh yêu thương. Em muốn nói với anh rất nhiều:

    "Em yêu anh."

    Hãy quên em và tìm cho mình một hạnh phúc mới. Được ở bên cạnh anh, mỗi ngày em đều rất vui. Rất rất hạnh phúc. Cám ơn ông trời đã cho em gặp anh. Dù hơn muộn một chút. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để em thỏa mãn.

    Anh nắm lấy tay của em và khóc:

    "Anh xin lỗi!"

    Lần đầu tiên trong đời, anh đang rơi nước mắt. Em muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy. Nhưng em cũng không có sức lực có thể làm được điều đó.

    Em muốn nói:

    "Không phải lỗi tại anh. Làm em cố tình giấu anh."

    Em chỉ có thể cười với anh lần cuối! Tạm biệt anh yêu! Sống vui vẻ và hạnh phúc nhé.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 58: Lý Do Chia Tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chia tay có nhiều lý do:

    "Người Thứ 3."

    "Khoảng cách địa lý."

    "Gia đình ngăn cấm."

    Có thể là những lý do lớn nhất khiến em dừng bước lại.

    Tại sao lại là người thứ 3?

    Một khi có người thứ 3 xuất hiện. Đủ đến nói lên tình cảm anh dành cho em không trọn vẹn. Không phải em thua người đó. Hay cảm thấy tự ti mà rút lui. Em chán ghét tranh giành tình cảm. Và em không thích chia sẻ tình cảm với 1 người khác. Yêu em anh không được nhìn 1 cô gái khác. Không được nói chuyện thân thiết với họ. Em ghen.

    Em cảm thấy anh không yêu em.

    Khoảng cách địa lý khiến em cô đơn. Càng nhớ anh hơn. Lại càng tuyệt vọng hơn. Khi người ta có người yêu bên cạnh thì em chỉ có 1 mình. Khi họ tay trong tay hẹn hò em lại chỉ có thể thầm tủi thân. Em cũng có người yêu. Lúc em cần, anh ở đâu.

    Gia đình ngăn cấm nói thì đơn giản nhưng nó là 1 lý do khiến em chán ghét anh. Vì nó khiến em tổn thương. Em có thể hỏi anh: Anh yêu em hơn hay gia đình anh hơn? Em là cái gì của anh? Em lấy anh hay gia đình anh?

    Nhưng anh biết tại sao em không bao giờ hỏi không? Vì em biết chắc câu trả lời.

    Anh không phải một người em có thể dựa vào. Có thể an tâm ở cạnh suốt đời. Chỉ 1 sóng gió nhỏ tình cảm anh đã lung lay. Thì liệu sóng to hơn. Chắc anh sẽ vứt bỏ em.

    Em cảm thấy em không quan trọng với anh. Nếu em đã không quan trọng. Thì thiếu em anh vẫn sống tốt. Đúng không?

    Thật sự, anh vẫn sống tốt đó. Sống rất hạnh phúc.

    Tình yêu có thể sinh ra và có thể mất đi. Nên chẳng ai có lỗi với ai hết.

    Em cần đơn giản lắm. Một người đủ yêu em. Một người dám vì em đấu tranh. Một người dám vì em vứt bỏ tất cả. Một người không có em không thể sống tốt. Một người ở bên cạnh em.

    Anh có thể có những ước mơ và khát khao. Có gia đình và sự nghiệp.

    Em chỉ có 1 người thôi. Một người nắm lấy tay em đi suốt cuộc đời.

    Nên đừng bao giờ nói: Gia đình anh không chấp nhận em?

    Nếu em không đủ tốt thì em có thể tốt hơn. Anh yêu em nếu em là một người khác sao? Nếu vậy anh thật sự không yêu em như anh đã nghĩ đâu. Yêu không phải muốn so sánh em với những cô gái khác. Càng không muốn em phải thay đổi để phù hợp với yêu cầu của người khác.

    Em không yêu cầu anh bất cứ điều gì. Gia đình em cũng thế. Nếu em đem anh so sánh với người khác? Nếu em nói anh không phù hợp với yêu cầu gia đình em thì sao?

    Liệu anh có buồn không anh?

    Em đang chấp vấn anh. Bởi vì em có quyền đó.

    Tổn thương không phải lần đầu nên em quen rồi. Người ta bảo yêu một người con gái từng bị tổn thương thì sẽ khổ lắm. Em không muốn vì sự ích kỷ của mình khiến anh phải hối hận.

    Yêu em càng nhiều thì anh sẽ càng đau.

    Em chúc cho người sau được anh yêu nhiều hơn. Bởi vì anh xứng đáng được yêu một người phụ nữ tốt hơn em. Và cô gái đó chắc sẽ không giống em.

    Người ta bảo yêu người sau hơn người trước. Vì muốn bù đắp. Vậy hãy yêu cô gái đó nhiều hơn em. Coi như bù đắp cho em đi. Dù là anh không nợ em nhưng em thích vậy.

    Em thích ăn hiếp và bắt nạt anh. Ai bảo anh làm em buồn?

    Em sinh ra không phải để là thiên thần. Em vốn là ác quỷ. Trong tim em luôn chảy 1 dòng máu lạnh. Anh là mặt trời to lớn.

    Hôm nay em buồn mưa cũng buồn. Mưa ướt mi như không bằng mưa như lũ lụt càn quét mọi cảm xúc trong em.

    Ông trời muốn bảo em rằng:

    "Khóc đi, khóc thêm 1 lần nữa thôi nhé!"

    Con đường em và anh đi mãi mãi là hai đường thẳng song song.

    Em lướt qua anh như hai người xa lạ.

    Bởi từ nay, anh không thuộc về em nữa. Anh đã là mặt trời của một người khác.

    Mưa con đường em đi. Nước mưa thấm lạnh vào lòng. Cũng không lạnh bằng trái tim của em.

    Không biết đâu là mưa. Đâu là nước mắt.

    Đêm nay cô đơn vây quanh. Cũng không cô đơn bằng sau này thế giới của em không có anh.

    Em gào thét trong bóng tối.

    "Anh đi đi."

    Bởi vì em biết hai bàn tay em không đủ sức giữ lấy anh nữa.

    Một mai anh quay đầu lại. Em vẫn đứng đó là bạn anh.

    Giả vờ không quan tâm đến anh nữa.

    Giả vờ xem anh như người vô hình.

    Giả vờ em đang hạnh phúc lắm.

    Giả vờ làm bạn của anh nhé!

    Em biết anh sẽ mắng em.

    "Sao em ngốc thế hả?"

    Đúng em rất ngốc. Nhưng chỉ ngốc với anh thôi. Chứ đường đời em đi mệt lắm rồi! Muốn ngủ một lát. Muốn chợp mắt một tí.

    Em muốn nói:

    "Anh ơi! Có chỗ nào cho em dựa vào nữa không anh?"

    Em muốn nghỉ một xíu thôi.
     
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Messages:
    307
    Chương 59: Duyên Số

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tưởng như trái tim đã chết lặng. Cô buông xuôi tất cả cho số phận. Cô được phẫu thuật tim thành công. Trở về quê an dưỡng. Cô bất ngờ gặp lại một người mà cả đời này cô chưa từng nghĩ và cũng không dám nghĩ đến.

    Anh xuất hiện ban đầu chỉ là người anh. Rồi không biết từ lúc nào cô và anh lại đến với nhau.

    Ở thành phố lớn nhưng cô đơn cô lựa chọn về với gia đình thân yêu. Và người anh trai kết nghĩa quen qua mạng đã giúp đỡ cô khi cô khó khăn nhất. Anh luôn ở bên cạnh cô. Chăm sóc cho cô từng li từng tí.

    Chuẩn bị rời khỏi thành phố đi thực tập và kết thúc chương trình học. Thỉnh thoảng cô thường mang theo laptop ra quán cà phê "Waiting" một quán cà phê yên tĩnh giữa phố xa nhộn nhịp.

    Cô không nhớ bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào? Cô và anh đơn giản chào hỏi nhau. Hỏi thăm sức khoẻ. Trùng hợp là mỗi khi cô online đều gặp anh. Chỉ vài ba câu nói rồi thôi.

    Vô tình cô nói ra sự cố cô đang gặp phải anh từ thành phố D chạy lên thành phố B đón cô. Anh luôn nhiệt tình như thế. Luôn tốt bụng như vậy. Đơn giản vì cô là bạn của người yêu cũ của anh.

    Có lẽ, cô không còn một chút nào hy vọng về tình yêu. Về một người nào đó nữa. Anh và cô hai người cô đơn lại vô tình gặp nhau. Vô tình bước lên chiếc xe của tình yêu. Có thể anh cũng không nghĩ tới nó. Hai người 2 thế giới và 2 quan điểm trái ngược nhau lại như nam châm hút chặt vào nhau.

    "Em có khỏe không?"

    "Dạ, em khoẻ."

    Hai người dường như không biết nói gì ngoài hai câu chào hỏi nhau mỗi ngày như một thói quen.

    "Em đang làm gì?"

    "Em đang làm báo cáo, còn anh?"

    "Anh đang làm việc!"

    "Vậy anh làm tiếp đi."

    Cuộc hội thoại vô vị tẻ nhạt ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện. Đôi khi, cô cũng quên đi nó.

    Hai người ở hai phương xa nhau. Nếu không có sự cố đó. Có lẽ, em và anh mãi là 2 đường thẳng song song.

    Xe cô bị hư và các bạn cô đều đã về quê. Sáng mai cô phải đi thực tập mà xe bus chỉ chở cô được một đoạn. Khoảng cách từ đường vào công ty còn rất xa. Trời đã tối khuya cô thật muốn khóc giữa phố. Mang theo laptop bước vào quán cà phê thân quen với tâm trạng nặng nề.

    Đèn lại sáng, anh xuất hiện. Cô thật phiền muộn. Lấy hết can đảm mặt dày nhắn cho anh.

    "Mai a có đi làm không?"

    "Có"

    "Dạ"

    "Em có việc gì sao?"

    "Anh có thể chở em đi làm được không?"

    "Chở làm sao?"

    Tôi không biết anh nghĩ là tôi mặt có quá dày hay không? Nhưng lúc này tôi cũng không biết làm sao mai có thể đúng giờ đến công ty được. Tôi cũng không hy vọng nhiều. Vì khoảng cách rất xa. Anh và tôi đều không thân quen cho lắm.

    "Anh lên đây đón em đi làm nhé! Nếu anh bận thì thôi! Không sao. Em sẽ nghĩ cách khác!"

    Thật lâu sau đó, tôi chuẩn bị tắt laptop quay về phòng trọ thì tin nhắn vang lên.

    "Mấy giờ em đi làm?"

    "7h"

    "6h30 anh đón em! Cho anh số điện thoại. Đến anh gọi."

    Đồng hồ điểm 10h quán đóng cửa. Tôi nhanh chóng để lại số điện thoại.

    Cả đêm tôi đều không thể ngủ ngon. Tôi sợ anh chỉ nói vậy thôi. Và tôi đã chuẩn bị tâm lý là đi làm trễ.

    Đồng hồ reo điểm 6h30, tôi ngồi trước phòng trọ ngơ ngác như con nai vàng bị lạc đường. 6h45 số điện thoại lạ gọi tới.

    "Em đang ở đâu?"

    "Em đang trước phòng trọ, anh tới qua cà phê waiting nhìn thẳng vào hẻm nhỏ sẽ thấy em đứng đó"

    "Được, anh tới rồi nà!"

    Ngồi trên chiếc xe lăn bánh nhanh như gió mà tôi cứ nghĩ thời gian đang trôi rất chậm. Cảm giác rất lạ. Hai người xa lạ lại đi chung trên 1 chiếc xe thật ngại ngùng. Anh và tôi im lặng đến khi tới cổng công ty. Vừa kịp lúc mấy bạn tôi dưới quê lên tới. Chúng tôi chào hỏi nhau. Anh bảo:

    "Khi nào về gọi anh đón!"

    Tôi nghĩ anh thật tốt. Chắc có lẽ không ai xa lạ lại tốt với tôi như vậy.

    Đối diện với anh tôi không biết nói gì? Sợ nói sai sẽ bị anh chỉnh. Tôi lại hay ngại ngùng. Anh khá ít nói và trầm lặng.

    Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh. Có lẽ, anh không nhớ hay nhận ra tôi đâu. Vì ngày đó, anh cầm một bó hoa tươi đẹp trước mặt tôi tặng cho cô bạn thân của tôi. Lúc ấy, tôi từng ước ao tương lai sẽ có một người cũng tặng hoa cho tôi. Cuối lớp 12, tôi bắt đầu học trên thành phố B. Tôi nghĩ chắc chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt anh nữa.

    Tôi nghĩ người đàn ông đó quá lãng mạn. Cô bạn tôi chắc rất vui. Tôi bận rộn thi đại học rồi chuyển lên thành phố sau khi nhận được giấy trúng tuyển.

    Lần thứ 2 tôi gặp anh thì anh là người yêu của bạn thân của tôi.
     
    chiqudoll likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 27, 2020
Trả lời qua Facebook
Loading...