Chương 40: Tuần Trăng Mật. Bấm để xem Đang trong phòng đọc sách, tôi cảm thấy đau bụng nhẹ. Rồi cơn đau càng dữ dội hơn. Tôi cố gắng bước ra khỏi phòng gọi mọi người. Anh liền chạy vào nhờ ba mẹ anh đỡ tôi ra cửa còn anh đi lấy xe. Tôi được đưa vào bệnh viện. Nằm trên giường đẩy vào phòng trước khi cánh cửa đóng lại nhìn thấy giương mặt anh đầy lo lắng. Tôi biết anh rất thích bảo bảo. Bởi vì mỗi khi đi làm về anh đều dành thời gian nói chuyện với nó. Sau vài tiếng quằn quại trong đau đớn. Đau quá tôi hét lên: "Đau quá má ơi!" "Không đẻ nữa.. Đồ tồi.. đau quá.. anh đi mà đẻ.. tôi tiếp tục dùng sức đẩy bảo bảo ra." Cuối cùng một tiếng khóc vang lên: "Oe.. oe" Tôi thấy mình vừa trải qua một ngày thật dài, đau như chết đi rồi sống lại. Anh đứng ngoài nhìn người con gái anh yêu được đưa vào phòng. Khoảnh khắc ấy, anh thấy như mình sắp mất đi điều gì đó thật quan trọng. Nghe tiếng la hét của em mà lòng anh như thắt lại. Anh chưa từng thấy mình bất lực như vậy. Đến khi, tiếng khóc đầu tiên của bảo bảo cất lên anh mới hoàn hồn được. Cửa phòng vừa mở ra, y tá trao cho anh bảo bảo đang bọc trong một chiếc khăn. Da nhăn nheo, thật xấu xí. Nếu bảo bảo nghe được tiếng lòng anh chắc sẽ tức điên lên mất. Anh đưa con trai cho ba và mẹ anh bế. Còn anh bước vào phòng sinh nhìn gương mặt tái bệch và trắng ngắt của Linh. Cảm giác xót xa cuộn tròn trong lòng anh. Bảo bảo lại được nằm bế cạnh em. Nhìn hai mẹ con ngủ yên anh cảm thấy anh là một người hạnh phúc nhất trên đời. Đây là vợ anh và con trai yêu dấu của anh. Đau đớn, khiến tôi tỉnh giấc. Không phải tôi chết rồi sao? Nhìn căn phòng trắng toát và đường ống dẫn nước biển đến.. bảo bảo của tôi. Không, tôi đã sống lại và giờ con tôi đâu? Y tá đẩy một chiếc xe nhỏ vào. Đặt con nằm bên cạnh tôi nó thật đáng yêu làm sao. Anh cũng bước vào nhìn tôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy anh im lặng như vậy. Anh nâng người tôi để tôi dựa vào thành giường, dùng một chiếc gối nhỏ để sau lưng tôi. Được anh chăm sóc tôi cảm thấy mình quá may mắn. Vì được sống lại. Được anh yêu. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này. Tôi sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi. Khi xuất viện về nhà, tôi được nghỉ ngơi và ngủ bù. Bởi vì trong bệnh viện dù có điều kiện tốt cũng không bằng ở nhà. Bảo bảo được anh chăm sóc cẩn thận. Buổi tối, nó khóc đòi bú anh lại mang vào cho tôi đút cho con ăn. Tôi bị anh nhìn đến đỏ cả mặt. Cho con ăn no, tôi đưa bảo bảo cho anh bế đặt lên giường nhỏ dành riêng cho nó. Tưởng được nghỉ ngơi, tôi vừa nằm xuống anh cũng nằm xuống. Anh ôm tôi vào lòng thì thầm: "Em đã đút cho con ăn no, giờ cũng nên đút cho anh ăn no. Anh mặt dày trêu đùa tôi. Anh nói những lời mờ ám." Tôi ngượng chín cả mặt. Phải nói đến sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh giờ này sắp bùng nổ. Một cuộc mây mưa diễn ra cả phòng tràn ngập sắc tình. Nếu có ai nhìn thấy.. phun máu mũi.. * * * Khi bảo bảo tròn một tuổi, anh bắt đầu bận rộn đi đi về về liên tục. Vừa làm việc vừa chăm con. Còn tôi cũng tiếp tục đi học. Hai người cùng thay phiên nhau chăm sóc cho con. Sắp đến kỷ niệm ngày cưới, tôi tưởng anh sẽ quên mất. Nhưng tối đó, anh đưa cho tôi hai tấm vé du lịch. Có lần, tôi từng nhắc với anh tôi thích đi Pari. Tôi không nghĩ anh sẽ nhớ những gì tôi đã nói. Anh bảo: "Bởi vì có bảo bảo nên chúng ta chưa đi hưởng tuần trăng mật. Giờ anh bù lại cho em." Tôi cười tít cả mắt. Pari ơi! Đợi ta. Ta sắp tới với mi đây. Mỗi ngày đều được nhìn Linh cười, em vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ. * * * Vừa đặt chân xuống thành phố Pari tráng lệ, quả không sai. Tôi vui như con thỏ nhỏ nhảy tới rồi nhảy lui. Mọi người đều nhìn tôi như sinh vật lạ. Anh nhăn mày lấy tay che mặt lại. Ôi! Mất mặt quá đi. Nhưng mà cũng bởi vì tôi quá vui mà thôi. Anh đã đặt phòng ở khách sạn lớn. Chỉ cần mở cửa ra đứng từ nơi này có thể thấy được Pari thật đẹp! Nằm trên chiếc giương big size mềm mại lăn lộn thật thoải mái. Cô ấy cứ lăn lộn tới lui làm chiếc áo bưng cả cúc áo mà không biết! Lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Làn da mềm mịn làm tôi nuốt nước miếng. Từ khi có bảo bảo anh phải nhịn rồi nhịn. Anh bước đến hôn lên đôi môi ướt át ấy! Cả người đè lên em ấy.. hôn tới tấp. Cả căn phòng lớn vang lên tiếng thở dốc.. Hậu quả là ngày hôm sau, tôi không thể xuống giường. Tôi tức giận nằm trên giường trừng mắt nhìn anh. Mãi đến khi xuống được giường, tôi cùng anh đi khắp Pari. Ngồi trên chiếc thuyền thon dài chèo trên con sông nhỏ chảy dọc theo thành phố. Cùng ăn tối dưới ánh nến lung linh.. phải nói thật Pari đúng như một thiên đường lãng mạn.
Chương 41: Anh trở về. Bấm để xem Anh nằm mơ một giấc mơ. Không phải là giấc mơ mà là một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh nói: "Anh yêu cô ấy." Mà người anh nhắc tới lại không phải là vợ của anh. Anh lại thấy mình bước vào lễ đường cùng anh không phải là Linh. Đó là cô bạn thân của anh. Không chỉ như vậy, anh thấy mình bay lơ lửng giữa không trung. Anh mơ thấy mình đã dửng dưng khi nhìn thấy chiếc quan tài đặt người anh yêu trong đó. Không, anh không phải là người như thế. Anh giật mình tỉnh dậy. Nhìn bên cạnh anh là em và bảo bảo. Anh mới nhẹ nhàng thở ra. Anh lại tiếp tục nằm xuống ôm lấy em thật chặt. Anh sợ em sẽ biến mất. Anh sợ em không phải là của anh. Anh sợ sẽ nhìn thấy em nằm im lặng trong chiếc quan tài lạnh lẽo. Rồi anh lại thiếp đi. Giấc mơ ấy cứ lặp lại nhiều lần. Anh cũng không dám tin nó là sự thật. Nhưng tại sao nó lại sống động như vậy. Trong sương mù, anh lại thấy cô bạn thân của anh đã lấy anh còn đi ngoại tình. Anh tức giận ly hôn. Anh ngày ngày chìm đắm trong men rượu. Anh không đau khổ vì bị phản bội. Mà anh đang đau khổ vì một người con gái khác. Người đó giờ đã ngủ yên trong lòng đất. Anh cười cợt. Em yêu anh nhưng anh lại phản bội em. Làm em tổn thương. Giờ anh lại bị cắm sừng. Có phải, nó là cái giá cho sự không chung thủy. Anh lê bước trên con đường dài trống vắng. Anh cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng. Anh nhớ đến nụ cười của em. Linh à. Em rất dễ thỏa mãn chỉ những chuyện nhỏ anh làm thôi cũng đủ để em cười tít mắt. Chỉ vì được tặng những món quà nhỏ không đáng giá trị thôi mà em có thể cười tận mấy ngày. Em nâng niu chúng còn hơn nhưng thứ có giá trị gấp ngàn lần của nó. "Em đang ở đâu?" Đứng trước bia mộ của em. Nhìn thấy em vẫn cười thật tươi. Anh không biết từ khi nào nước mắt anh lại rơi xuống. Anh biết giờ hối hận cũng đã muộn màng. Anh chỉ ước nếu như có kiếp sau. Anh sẽ một lòng một dạ yêu em, trân trọng em. Anh sẽ không làm em tổn thương hay rơi nước mắt dù chỉ một lần. Anh nhớ rất rõ cảm giác khi con dao cắm thẳng vào tim anh nó đau như thế nào. Có lẽ, em cũng từng đau như thế. Anh xin lỗi.. Đêm đen mãi không có ánh sáng đến khi anh nghe có tiếng của em. Em đang gọi anh: "Quang anh nhanh dậy đi, con đang khóc kia. Anh chăm con cho em, em còn phải đi làm việc." Anh mở mắt ra. Nhìn người con gái trước mắt. Chỉ khoảng 20 tuổi thôi. Em còn quá trẻ. Mà khoan không phải em đã chết 3 năm rồi sao? Anh không kìm được nước mắt ôm em vào lòng. Linh của anh. Có phải anh đang nằm mơ không? Anh nằm ngủ mà lại la hét chắc anh mơ thấy ác mộng thôi. Khi mở mắt ra lại rơi nước mắt. Tiếp đó lại nhìn tôi chăm chú, rồi ôm tôi bất ngờ. Anh siết chặt làm tôi đau. Tôi đẩy ra thì anh lại thẫn thờ. Tôi dùng hai tay vỗ vào má của anh và hỏi: "Anh làm sao thế?" Tôi chưa từng thấy bộ dạng bết bát của anh như lúc này. Mà câu trả lời càng làm cho tôi giật bắn cả mình: "Tại sao em chưa chết?" Từ khi sống lại đến bây giờ, tôi cũng chưa từng nhắc lại chuyện mình đã từng chết. Khi có người nói như vậy. Khiến da gà tôi nổi hết lên. Chẳng lẽ, anh biết.. Cắt đứt suy nghĩ của tôi, anh hôn lên môi tôi làm đầu tôi choáng váng. Anh đã định nói ra hết nhưng anh sợ cô ấy không chịu tha thứ cho anh. Nên anh quyết định giả vờ như không có chuyện gì. Và anh nuốt những lời mình sắp nói lại: "Anh nằm mơ. Một cơn ác mộng. Anh mơ thấy anh đã phản bội em và em chết. Sau đó, anh cũng chết theo em." Anh cũng không biết cô ấy có giống anh trọng sinh hay không? Nếu cô ấy nhớ được tất cả có hận anh hay không? Kết thúc nụ hôn mà anh nhớ muốn điên lên. Anh nhẹ đẩy em ấy ra vì anh còn phải đi coi con của anh. Anh muốn xem đứa con mà em sinh ra. Bảo bảo của anh và em. Hôm nay, anh rất lạ nhưng thôi quên đi vì tôi còn phải làm một đống việc. Lại thấy anh chạy đi coi bảo bảo nên tôi cũng yên tâm tiếp tục những chuyện chưa xong của mình. Khi nhìn thấy đứa con nằm trong giường nhỏ. Anh mới dám tin tất cả là sự thật. Ông trời đã cho anh cơ hội sống lại để sửa sai anh phải nắm thật chắc. Những ký ức khác nhau xen lẫn vào nhau khiến anh hơi rối rắm. Anh sợ em ấy phát hiện anh không phải Lưu Quang 25 tuổi. Mà là người đã phản bội. Người từng máu lạnh, vô tình khiến em ấy phải chết. Khắp căn nhà ấm cúng làm anh thấy may mắn! Anh lại được bên em thêm một lần nữa.
Chương 42: Lại được yêu em. Bấm để xem May mắn nhất là Lưu Quang 25 tuổi không phải bội em. Chẳng những thế, còn được bên cạnh em. Hai người còn có bảo bảo nữa chứ! Ghen tị quá. Bực mình quá. Mà tại sao anh phải ghen tị với chính mình chứ. Dù sao Lưu Quang 25 tuổi cũng là anh. Tối nay, anh nhất định sẽ lấy lại những gì đã mất. Không, không phải lấy lại những gì đã mất mà hưởng thụ những gì là của mình. Đêm đó, trong phòng lại có một màn kịch liệt. Anh bảo: "Cho anh đi." "Cho anh cái gì? Tôi giả vờ không biết." Nhìn anh rối rắm tôi cũng mắc cười! Anh làm như lúc còn mới lấy ấy. Mà không lúc ấy, anh rất chi là lưu manh. Bá đạo đòi hỏi chứ không xin phép như bây giờ. Em nhìn tôi cười làm tôi cuống hết cả chân với tay. Liều ăn nhiều vậy! Một đêm diễn ra kịch liệt. Đến sáng hôm sau, anh vẫn còn nằm trên giường ôm Linh ngủ. Bảo bảo hôm nay không thấy mẹ ôm ôm nên bò qua phòng leo lên giường chui vào chăn. Sao ba ba và mẹ lại không mặc đồ? Bảo bảo không ngoan nhích tới nhích lui. Cảm thấy nhột anh mở mắt ra thì thấy một cục tròn to giữa đống chăn. Gỡ ra mới phát hiện bảo bảo leo lên giường của hai người từ lúc nào không biết? Anh định bế bảo bảo về phòng thì nó khóc ré lên. Tay chân vùng vẫy làm cho ai kia thức dậy! Anh nhanh chóng bế con đi. Biết trước anh không muốn có bảo bảo đâu. (Huhu. Bảo bảo bị ba ba ghét bỏ). * * * Anh nghĩ mình có thể giấu được việc anh trọng sinh trở về nhưng chính anh lại là người vô tình nói ra. Phải nói đến hôm anh cùng các đồng nghiệp đi ăn nhậu. Bởi vì vui vẻ nên anh đã lỡ uống quá chén. Lê lết thân về đến nhà cũng đã khuya lại nghĩ chắc vợ yêu đã ngủ say. Ngắm nhìn gương mặt vẫn con non nớt và căng mịn của em ấy. Anh nhẹ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Anh không muốn làm cô thức dậy. Anh lầu bầu: "Băng ơi! Được gặp lại em đối với anh thật hạnh phúc." "Mỗi ngày nhìn em vui vẻ và ngủ ngon như vậy anh thấy vui. Anh vẫn còn sợ khi nghĩ đến cảnh em nằm trong ngôi mộ lạnh lẽo.." Người nằm trên giường không biết mở mắt từ khi nào. Linh vẫn tiếp tục nằm yên nghe anh kể lại chuyện từ sau khi cô chết, nghe anh kể về sự hối hận của mình như thế nào. Không biết từ khi nào nước mắt tôi đã chảy ướt cái gối đầu. Anh vẫn ngồi kể về chuyện của anh.. đến khi anh kể về cái chết của anh. Một con dao đâm xuyên qua tim anh. Tôi không biết là nên vui hay buồn. Nên cười hay nên khóc. Đến khi anh mơ màng nhìn thấy đôi mắt của em mở to nhìn anh. Anh sợ hãi. Sự sợ hãi đó làm anh tỉnh táo. Anh không biết từ khi anh hôn lên má tôi thì tôi đã tỉnh dây. Có lẽ, tôi đã quen khi có anh bên cạnh. Không có anh ngủ kế bên, tôi ngủ không được ngon giấc mới dễ dàng bị đánh thức. Đôi mắt anh loé lên sự sợ hãi. Nhìn thấy sự sợ hãi đó tôi cảm thấy vui mừng. Anh cũng biết sợ hãi sao? Đời trước, tôi sợ mất anh. Đời này, anh sợ mất tôi. Ông trời cũng quá công bằng phải không. Anh cầm tay tôi thật chặt. Anh sợ chỉ cầm anh buông tay ra mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Anh sợ em sẽ rời xa anh một lần nữa. Ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến tôi mềm lòng. Tôi giả vờ hất tay anh ra. Anh lại một lần nữa nắm lấy tay tôi. Anh kéo cả người tôi vào trong lòng. Anh run rẩy. Đến khi tôi bị anh siết đau cố gắng thoát ra anh lại nói: "Băng à, anh biết sai rồi. Em tha lỗi cho anh đi." Đối diện với Lưu Quang không còn là Lưu Quang nữa. Tôi cũng rối rắm. Không đợi tôi mở miệng anh lại vội vàng tiếp tục nói: "Em là người anh yêu. Anh chỉ yêu mình em thôi." Nếu là Lưu Quang của trước đây tôi sẽ tin. Nhưng anh tôi không dám tin. Bởi vì có ai bị dao cắt chảy máu lại không sợ lần tiếp theo bị thương tiếp. Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất sợ lại một lần bị phản bội. Thấy tôi định bước đi, anh cúi xuống ôm lấy chân tôi. Tôi cũng chưa từng thấy anh hèn mọn như thế! Bảo tôi tha thứ cho anh thì lúc này tôi làm không được. Tôi nghĩ đến bây giờ, tôi và anh cũng đã có bảo bảo. Liệu rằng tôi có dám đặt cược một lần nữa yêu anh không? Tôi thật sự mâu thuẫn lắm luôn. Tôi chỉ muốn Lưu Quang 25 tuổi thôi. Còn anh không phải. Tôi đang suy nghĩ thì tiếng khóc bảo bảo vang lên. Anh vẫn cùi gối nơi đó. Tôi vội vàng đi dỗ cho bảo bảo nín khóc rồi quay lại đó. Anh như già đi vài tuổi. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. Anh cố lết đến chân tôi lần nữa, ánh mắt đó như cầu xin tôi hãy tha thứ đi. Tôi vẫn im lặng.
Chương 43: Ôsin ấm giường. Bấm để xem Từ khi phát hiện anh trọng sinh giống như em thì mọi tức giận trong em bộc phát. Đầu tiên, chia giường ngủ vì tôi ngại anh bẩn mắt. Mọi công việc nhà đều do anh làm. Chưa kể, anh còn phải chăm sóc bảo bảo. Anh không biết khi nào bảo bối nhà anh mới cho anh về phòng làm ấm giường. Sau 3 tháng siêng năng làm việc nhà, chăm bảo bảo nên cuối cùng anh cũng được miễn xá cấm túc và được tiếp tục làm ấm giường. Để làm mềm lòng vợ, anh phải mua chuộc bảo bảo nhà anh bằng một đống đồ chơi. Hết gần một tháng lương của anh. Anh sắp hút không khí mà sống. Đúng là có bảo bảo dụ dỗ nên vợ anh mới nhanh chóng mềm lòng chứ với cái tính thù dai của em ấy thì chắc anh phải cô đơn lẻ bóng vài năm rồi. Tôi mặt dày đi tìm bảo bảo: "Con trai giúp ba lần này đi." Bảo bảo lắc đầu "Con trai ngoan khuyên mẹ cho ba vào phòng. Ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới ra super car nhé!" Bảo bảo vẫn không thèm để ý tới người ba ba tội nghiệp này. "Con thích đồ chơi ba ba mua hết." Lúc này, bảo bảo mới gật đầu. Chạy nhanh đi tìm mẹ xin cho ba ba. "Mẹ cho ba ba vào phòng đi. Con thấy ba ba tội nghiệp lắm. Mùa này ngủ ngoài sô pha lạnh lắm.." Sau một hồi năn nỉ gãy cả lưỡi, mẹ mới chịu cho ba ba vào phòng. Còn có bị đá ra ngoài hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của ba ba thôi. * * * Tuyết Băng: Anh nói ai thù dai? Lưu Quang: . Tuyết Băng: Bảo bảo qua phòng mẹ ngủ. Lưu quang: Khóc không ra nước mắt Tác giả đã cố gắng hết sức. * * * Không chỉ thế, em còn đưa cả bảo bảo về nhà ba mẹ mình. Để trốn anh. * * * Anh còn nhớ cú đấm như trời giáng của thằng bạn thân khi biết anh đã ăn sạch em. Chưa kể, khi phát hiện em có thai mọi người đều oán trách anh. May mắn với sự mặt dày mày dạn chịu trách nhiệm của anh mọi người đều phải bó tay. Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hoa và nến cho màn tỏ tình hoành tráng thì bị nguyên cáo nước lạnh tạt vào mặt. Vẫn câu nói đó em lạnh lùng nói: "Lưu Quang, anh đi chết đi." * * * Lần thứ n anh bị đuổi ra khỏi phòng. Thằng con trai anh vẫn đứng đó cười cợt anh. Thật mất mặt nhưng vì vợ yêu anh lại tiếp tục mặt dày tìm cách chui vào phòng làm ấm giường. Sau n lần bị đuổi ra khỏi phòng anh quyết tâm lần này sẽ không bị đuổi ra nữa. Dùng mỹ nam kế, xin lỗi cách này không hiệu quả. Dùng ôn nhu kế, cái này không hợp với anh đâu. Dùng khổ nhục kế, càng không có hiệu quả. Bằng chứng là cả 3 tháng nay anh vẫn chưa vào được tới giường. Cách cuối cùng. Các bạn tò mò. Xin lỗi, anh không thể nói. Anh còn phải đi dụ dỗ vợ yêu đây. Nhưng thôi bí mật sẽ được bật mí ngay đây thôi. * * * Lần này sao lâu rồi vẫn chưa thấy ba ba bị đá ra khỏi cửa ta? Bảo bảo đi tới trước cửa phòng. Ghé tai vào nghe thì chỉ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc không ngừng. (ngại ngùng) * * * Anh leo cửa sổ vào phòng ngủ. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm. Chắc em ấy đang tắm. Bấm cửa phòng lại đề phòng thằng con trai làm hư chuyện. Cởi áo quần bò lên giường. Em đi từ phòng tắm ra đã bị anh ôm quăng lên giường. Chiếc khăn tắm bị vứt đi. Cả phòng ngập trong sắc cấm. Lưu manh kế! (thành công) * * * Một tiếng hét chói tai từ phòng tắm phát ra: "Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi không đẻ nữa!" * * * Lần đầu được làm ba ba, à không, lần thứ 2 được làm ba ba. * * * Khi bảo bảo có em gái là bối bối. Bế em trên tay bảo bảo nói với mẹ: "Mẹ ơi! Sao bối bối không đẹp trai giống con vậy mẹ?" Cả nhà đang ăn cơm phun hết ra. Ba ba mới nghiêm túc dạy bảo: "Em gái thì phải đẹp gái chứ sao con lại nói em con không đẹp trai." Bảo bảo vẫn không phục. Cậu muốn có em trai. Cậu chạy tới lắc tay mẹ. Cậu nũng nịu nói: "Mẹ con muốn có em trai." Tuyết Băng đang chuẩn bị nói thì anh xen vào: "Con muốn có em trai cầu xin mẹ chi bằng xin ta." Bảo bảo lại chạy tới ba ba lắc lắc: "Ba ba có thể sinh em trai cho con hả? Vậy ba ba sinh cho con một em trai đẹp trai như con được không? Đi mà ba ba." Anh liếc nhìn Băng. Em ấy trừng mắt nhìn anh. Cả hai người mặt đều hắc tuyết với mất độ tự kỷ của cậu con trai. "Được." Anh hùng hồn tuyên bố "Ồ yeah! Ba ba muôn năm." Kết quả hôm đó, anh đứng nhìn cánh cửa đóng sầm lại không nhúc nhích. Bảo bảo đứng cười tinh ranh. Đáng đời ba ba không chịu mua đồ chơi cho con. Haha. Tội nghiệp anh kêu trời trời không thấu. Kêu đất không thưa. Anh lại làm bạn với ghế sô pha nữa rồi.
Chương 44: Tự Kỷ Bấm để xem Kể đến đời trước anh họ tôi là người mai mối cho tôi và anh thì đời này tôi quyết định làm bà mai giúp anh tìm bạn đời sớm hơn. Không ai ngờ, tôi lại làm bà mai cho anh họ và người ấy. Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao? Cô ấy không bám theo anh nữa lại đi yêu anh họ tôi. Khi anh biết Linh có ý định làm mai cho anh và cô bạn thân. Sẵn có thằng bạn thân anh quyết tâm đẩy nó ra làm bia đỡ đạn. Thuận lý thành chương. Dù có một chút áy náy nhưng hố sâu đó anh không ham. Còn về tại sao hai người họ thành đôi nhanh như thế bởi một lần nhóm bạn anh đi vào Bar Waiting chơi ly rượu anh chuẩn bị uống bị bỏ thuốc nhưng may người uống không phải anh mà là thằng bạn thân của anh chịu thay. Cũng lúc đó, anh gặp em đang say. Anh đưa em về còn thằng bạn thân anh được cô bạn anh đưa về. Rồi kết quả như em biết đó. * * * Độc thoại nội tâm của nữ chính: Đôi khi, em tự hỏi chính bản thân mình: "Tại sao em không muốn yêu nhưng anh cứ bám riết không tha, khi em yêu anh thì anh lại nhẫn tâm vứt bỏ em?" "Tình cảm của em giống như một trò chơi thôi sao? - Tại sao lại đùa giỡn em như vậy?" "Thế nên đừng nói yêu em." Em chỉ muốn nói với anh: "Hãy buông tha cho em. Em không muốn yêu ai hết. Cho đến hết cuộc đời em cũng không yêu ai nữa. Thà là bạn không thì là người dân. Ai muốn yêu thì yêu? Ai muốn hận thì hận. Em muốn vô tư vô lo. Muốn sống một lần yêu chính mình." * * * Hận anh. Trong trái tim em có một người là anh. Người mang đến cho em nụ cười! Người đã yêu em rất thật lòng. Song người cũng mang đến cho em đầy nước mắt. Trong đêm tối, anh lặng lẽ nhìn. Xin em đừng rơi thêm nước mắt. Anh lúc nào cũng mang nụ cười. Anh nhớ không ngày anh nói yêu em. Khi ánh nắng ban mai anh buồn. Có lẽ, anh sẽ phải xa em. Đừng buồn nhé em yêu của anh. Em là mặt trời trong lòng anh. Em muốn hét lên anh đừng đi. Mà cứ lặng yên đứng nhìn em. Đi đi anh đừng quay đầu lại. Em vẫn sẽ là người anh yêu nhất. Trong nước mắt em lại nhìn anh. Mang trái tim em đến nơi xa. Anh có thể một ngày không em. Nhưng em lại yêu anh mất rồi. Có lẽ, em không nên yêu anh. Xin anh hãy buông tha cho em. Anh lại lặng lẽ đứng yên nhìn. Em nói em sẽ chờ anh. Anh có thể yêu một người khác. Bởi vì trong lòng em hận anh. Vì anh cũng mang nỗi đau đến. Yêu anh, làm cho em đau. Có lẽ, em sẽ quên được anh. * * * Buông tay: Có lẽ, mọi người dành cả thanh xuân cho tình yêu. Có lẽ, ở cái tuổi đầy nhiệt huyết người ta sẽ đi khám phá những vùng đất mới. Em cũng có một thanh xuân. Nhưng em chẳng đi tìm những vùng đất mới. Em cũng không dành thời gian cho bạn bè. Em dành thời gian để dưỡng thương. Để xóa bớt những nỗi đau trong lòng. Em có thể đi đến rất nhiều nơi nhưng lại chưa có một người bạn đồng hành. Em muốn nắm tay một người đi đến những nơi mình thích. Khi họ không muốn đi với mình. Nó sẽ rất nhàm chán. Em cũng muốn cho mình những ảo tưởng ai đó có thể yêu thích mình. Em tuy cô đơn nhưng không chấp nhận sự thương hại. Em yếu đuối nhưng không cần sự bố thí tình cảm. Em đủ khả năng đi tìm một hạnh phúc mới. Em cũng chỉ tạm thời cho mình thêm vài năm bên gia đình để tiếp tục con đường nhiệt huyết đó. Em không cần những rào cản của xã hội. Nó chẳng là gì cả. Em sống cho mình chứ chẳng phải sống cho người ta nhìn và noi theo. Em đã từng muốn chết và đã từng chết. Em không sợ chết nữa. Giống như đã từng đau nên không sợ đau. Đã từng cô đơn chờ đợi nên có thêm vài lần cô đơn chẳng là gì. Đã từng mất đi những người em đã yêu và rất yêu. Vào những ngày người ta cho là hạnh phúc thì em lại cảm thấy đau khổ. Em biết chắc đó không phải hạnh phúc dành cho mình. Bởi vì anh yêu cô ấy không phải em. * * * Phỏng vấn lần 2: Ai là người yêu đối phương trước? - Tuyết Băng: Là tôi. - Lưu Quang: Là tôi. Mùi vị của nụ hôn đầu là gì? - Tuyết Băng: Mùi bạc hà. - Lưu Quang: Mùi kẹo dâu. Dùng 2 từ để hình dung đối phương? - Tuyết Băng: Lưu manh. - Lưu Quang: Mèo con. Cảm giác khi làm nữ chính - nam chính của hai người? - Tuyết Băng: Chết thê thảm. - Lưu Quang: Bị ngược đãi. Cảm giác khi được làm Baba - mẹ của hai vị là gì? - Tuyết Băng: Hạnh phúc. - Lưu Quang: Bất hạnh. Lần đầu làm chuyện ấy hai người có cảm giác gì? - Tuyết Băng: Không nhớ rõ. - Lưu Quang: Để anh làm lại cho em nhớ. Tuyết Băng: Anh đi chết đi. - Lưu Quang: Em không còn câu khác sao? Tuyết Băng: Cấm vào phòng 3 tháng. - Lưu Quang: . Mới đầu, Ma nữ chỉ định viết 4 chương thôi. Nhưng theo yêu cầu phải viết 10 chương. Rất đau đầu vì tính tác giả rất muốn hoàn thành tác phẩm một cách hiểu quả nhất. Nhưng lý do đánh chữ nhiều quá nên tay đau. Mắt thâm quầng. Tác giả ghét nhất đang viết tự nhiên mất linh cảm. Eo. Mất cả ngày mới tìm lại được linh cảm thì phải đi làm. Các bạn có thể tưởng tượng cảnh vừa bán hàng vừa dừng lại viết tiểu thuyết không? Vì sợ lại mất linh cảm nên có hứng là phải viết liên tục liên tục. Còn không được H. Thật sự muốn điên luôn. Nghĩ phải cắt đi vài đoạn luôn. Tụt cảm hứng nên có phần không được trôi chảy. Cuối cùng là cám ơn các bạn đã theo dõi hết truyện của mình! Nếu thấy thích thì like cho mình. Thấy không hay bình luận cho mình để mình xem xét lại. Chào mọi người! Tự kỷ: Vì bế tắc nên tác giả không vui. Đã không vui thì thích ngược. Mà ngược vui thì viết tiếp.
Chương 45: Nhạc Lưu Quang Bấm để xem Nhớ lại quá khứ! Ghen tập 1: Một tiếng hét như sư tử Hà Đông: "Nhạc Lưu Quanggggggggg, anh đang cầm tay ai thế?" Anh giật mình vội bỏ tay của cô gái ra: "Đâu có đâu. Gương mặt vô tội." Tôi quay lưng bỏ đi. Anh chạy theo: "Cô ta té, anh chỉ đỡ thôi mà." Gương mặt ngây thơ vô số tội. Một cái đuôi bám theo. Anh năn nỉ: "Thật mà, tin anh đi." Tôi vẫn ngó lơ: "Tôi không biết anh, anh đi ra đi." Cái đuôi vẫn đi theo: "Lần sau, anh thề thấy ai té cũng không đỡ." * * * Ghen tập 2: Tại hồ bơi ngoài trời: Em ấy đằng đằng sát khí: "Em sao thế?" "Anh mới vừa ôm ai?" "Anh không biết cô ta nha." Gương mặt anh ta đắc ý. "Được, anh giỏi lắm." Tôi nhấc điện thoại lên: "Alo, tối nay đi chơi không anh? Hôm trước anh mời em đi chơi mà em bận quá! Xin lỗi anh nha. Giờ em rảnh rồi nè! Mình đi chơi nha." Ai kia đang tức ói máu. Tôi tắt điện thoại, chiến thắng chào anh đi. "Em ơi, cô ta không biết bơi. Anh chỉ dạy cô ta bơi thôi! Em ơiiiiiiii.. đừng đi mà." * * * Ghen tập 3: Nhìn tấm hình cô bạn thân vừa đưa. Tôi chỉ muốn cầm dao chém hắn: "Anh có ba phút giải thích!" Anh đưa tay lên trời thề thốt: "Anh thề với trời. Cô ấy chỉ là bạn cũ cùng lớp." Tôi chỉ tiếp tấm thứ hai: "Còn cô này nữa!" Anh cười tươi như hoa: "Người này thích anh họ của em nha. Không phải thích anh nha." Thằng anh họ của em xông ra: "Oan quá nha, rõ ràng nó nói với tao nói thích mày nha." "Giỏi cho anh Nhạc Lưu Quang, từ nay tôi không bao giờ tin một lời nào của anh nói nữa. Anh đi chết đi." "Anh thề với trời, nếu anh nói dối, em ra đường xe tông chết." "Tại sao anh nói dối mà tôi ra đường xe tông chết? Anh ăn gì mà khôn dữ vậy hả?" "Anh sợ anh chết nhiều người chết theo. Haha." Dao bay đến. "Anh im đi." * * * Hôm đó, anh và tôi cãi nhau. Tôi giận đỗ bỏ đi. Tôi không tập trung nhìn đường. Dù có một chiếc xe đang lao tới. Tôi chỉ thấy ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng vào mắt mình: "Chẳng lẽ, tôi phải chết lần hai sao trời?" Một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, theo quán tính anh và tôi lăn lộn dưới lề đường. Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Xém tí là chết rồi." Anh giận dữ hét lên: "Em điên rồi sao? Qua đường phải nhìn đường chứ!" Lần đầu tiên, tôi thấy anh tức giận như thế. Tôi vừa vui vừa buồn. Nếu trước đây cũng có anh thì tôi đâu phải chết. Nước mắt tôi ướt khoé mi. Nhỏ giọt trên chiếc áo đã xây xát của anh. Anh ôm tôi vào lòng: "Không sao? Ổn rồi. Anh không có la em nha. Là lỗi tại anh. Tất cả tại anh. Em đừng có khóc nữa. Anh muốn khóc theo rồi." Anh nhìn thấy em qua đường. Em đi như người vô hồn. Ngay cả xe đang tới gần em cũng không biết. Nhịp tim anh như ngừng đập. Anh biết nếu mất em lần nữa. Anh cũng không thể sống nổi. Tim anh đau đớn. Anh lao nhanh đến. Anh yêu em! Đừng bỏ anh lại thế gian này. Anh cũng cô đơn lắm. Khi nhìn thấy em còn đang thở nhẹ trong lòng anh, anh nghĩ ông trời thật vẫn còn thương yêu anh lắm. Em vốn hay mít ướt. Nhưng chưa bao giờ, em ngồi giữa lề đường khóc thảm thương như thế. Có một lần anh hỏi: "Tại sao em muốn khóc lại không chịu khóc? Khóc ra cho thoải mái đi." Em bảo: "Em sợ mất hình tượng đẹp nha." Anh thật không hiểu được em. Người khác có thể vô tư khóc. Chỉ có em, đêm về ôm gối khóc thầm. Anh chỉ muốn ôm em mãi thôi. Không muốn em rời xa anh một tí nào hết. Em nhìn thấy áo anh dính máu. Máu ngày càng lan rộng ra. Các vết thương xây xát bắt đầu chảy máu. Anh không nghe thấy tiếng em khóc nữa. Anh ngước lên thấy đôi mắt đỏ hoe của em đang mở to. Anh biết anh rất sợ máu. Em từng bảo: "Em thấy máu là xỉu." Em không nói tiếng nào hết. Như một khúc gỗ bất động. Anh không hề rên rỉ hay nói: "Anh rất đau." Anh cố gắng cười. Bởi anh biết em sẽ lo lắng lắm. Anh bảo: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Da thịt anh dày lắm. Chút vết thương này có là gì." "Em đưa anh đi bệnh viện." "Không cần đâu, anh về nhà băng bó là được rồi." Em nắm lấy tay của anh kéo anh đi về đến nhà em. Bởi em là cô gái rất vụng về và hậu đậu thường xuyên bị thương nên lúc nào cũng có các đồ sơ cứu. Nhìn em xử lý các vết thương nhanh chóng và gọn lẹ. Anh cảm thấy trái tim đập rộn ràng. Anh muốn hôn em. Anh rất muốn em thuộc về anh. Chỉ riêng mình anh mà thôi. Anh sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ và yêu thương em. Anh không bao giờ làm em tổn thương hay khóc thêm lần nào nữa. Anh không muốn tự dối lòng nữa. Anh yêu em nhất trên đời này. Anh muốn em biết. Không ai có thể so sánh với em. Em là em mà thôi. Tình yêu của anh. Tất cả chỉ là cô tưởng tượng ra mà thôi. Anh và cô điều tham lam và ích kỷ. Cả hai đều không hiểu yêu là gì? Cứ như những con thiêu thân lao vào đống lửa. Biết là yêu nhưng lại lùi bước. Muốn bên nhau nhưng cả hai lại lựa chọn xa nhau. Cố tha thứ cho nhau rồi lại càng tổn thương nhau nhiều hơn. Hàn gắn tình yêu như một chiếc ly thủy tinh đã vỡ mãi mãi vẫn có vết nứt. Thôi vậy nếu anh đã không thể dứt khoát thì để em. Em sẽ kết thúc nó. Chúng ta phải đối diện với cuộc sống là chúng ta đã chia tay. Anh và em đều không thể quay đầu. Em sẽ mãi mãi không bao giờ yêu anh nữa. Thậm chí, một ngày nào đó em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh nhưng không phải bây giờ. Tất cả đều là tự tôi đa tình. Tự cho là anh yêu tôi. Tự vạch ra cuộc sống tương lai tốt đẹp giữa chúng tôi. Tôi không chấp nhận được sự thật mình bị phản bội. Cái tôi kiêu ngại của mình không chấp nhận sự thật là anh đã bỏ rơi tôi để đến bên một người con gái khác. Tôi sống như một người bệnh tâm thân luôn ảo tưởng anh và tôi vẫn còn hạnh phúc. Trên đời này làm gì có người đàn ông lăng nhăng nào mà lại chung tình đâu? Bản chất của họ là lăng nhăng thì mãi mãi họ lăng nhăng. Họ chỉ yêu duy nhất 1m một người chính là Bản thân họ. Thế nên thấy phụ nữ khóc, thay đổi và là đủ mọi cách để người đó quay lại tôi mới phát hiện ra. Mình cũng có một lần điên nhất trong đời. Yêu một cách mù quáng không có lý trí. Cảm thấy lãng phí thanh Xuân vì một thằng tồi. Thật ra trên đời này vẫn có đàn ông tốt. Chỉ là tôi chưa gặp được người đó mà thôi. Và người đó chắc chắn không phải anh. Đàn ông họ chỉ hứa và làm nó khi còn yêu. Hết yêu thì đi chỉ là lời gió thoảng mây bay thế nên phụ nữ à. Đừng có dại mà tin 100% là họ yêu bạn. Họ sẽ mãi mãi yêu thương bạn. Vì nó chỉ là những lời mật ngọt khi yêu. Mà mật ngọt thì chết ruồi. Đừng dại đâm đầu vào nó. Lỡ như có đâm đầu vào thì hãy tỉnh táo lại đi không phải lỗi của bạn. Chỉ là bạn xui xẻo gặp một thằng tồi mà thôi. Yêu điên cuồng. Yêu mù quáng. Chắc hẳn ai trong đời cũng sẽ có 1 lần yêu bất chấp tất cả. Sau đó, tự nói với mình: Tại sao mình lại ngu như vậy? Hoặc tại sao lúc đó mình điên như vậy? Phụ nữ yêu hết lòng và hy sinh hết mình. Trả cái giá rất đắt. Rồi khi tỉnh lại. Họ mới phát hiện ra mình rất ngu ngốc. Không. Bạn không hề ngu ngốc. Bạn chỉ quá tin người mà thôi. Bạn cũng đừng cảm thấy hối hận. Vì bạn đã yêu rất thật lòng. Chỉ là hơn không xứng đáng để được bạn yêu. Ngoài kia hơn 8 tỉ người, chẳng lẽ không có 1 người tốt hơn người đó. Thậm chí, vài năm sau đó, bạn sẽ thấy người đến sau đôi khi còn tốt hơn người hiện tại gấp trăm lần. Chỉ vì bạn chưa tìm được người yêu bạn thật lòng mà thôi. Cả đời này, người em không muốn gặp nhất là anh. Bởi vì anh là người đã lôi em ra khỏi bóng tối. Nhưng lại đẩy em vào vực thẳm không lối thoát. Cũng chính anh cho em biết: Đàn ông trên đời này đa số đều tham lam! Cái kiểu hết yêu rồi im lặng đến khiến người ta điên máu xoay quanh anh như một đứa ngốc. Anh rất chi là cặn bã. Tra nam. Anh có thể phản bội em yêu một cô gái khác thì em cũng có thể rời xa anh để tìm một người đàn ông khác. Em có thể tìm một hạnh phúc mới. Em tin rằng trên đời này sẽ có một người đàn ông yêu em nhiều hơn anh. Người ấy sẽ không nói dối em. "Lăng nhăng không phải bản năng mà là bản chất." Vốn dĩ anh là người như vậy! Bản năng chỉ dành cho con vật còn anh là người. Chẳng lẽ, anh không có não. Không lẽ anh lại so sánh anh với con vật. Đàn ông đa số đều tự cho mình là thông minh và giỏi giang nên có thể đùa giỡn tình cảm của người khác. Tương lai có thể anh sẽ nhận ra người mà anh chọn rất khờ dai còn thông minh hơn cả anh. Anh nghĩ họ yêu anh nhưng lúc anh cần họ sẵn sàng vứt bỏ anh mà đi chọn lựa một người tài giỏi hơn anh chỉ đơn giản vì họ giàu.
Phần 5 trích Ký ức hoa đào Chương 46: Hồi Ức Bấm để xem Cuộc sống của em là một cuốn sách. Viết về tình yêu. Lúc thì nhẹ nhàng lại có lúc cuồng nhiệt. Đôi khi, yên ắng như mặt hồ. Và có khi cuồn cuộn như sóng biển. Em dùng cả thành xuân để yêu. Mà tình yêu thì ai cũng muốn thử yêu ít nhất một lần trong đời. Có người hạnh phúc rồi có người lại đau khổ. Từ khi 14 tuổi có nhận thức rất ít về tình yêu, tình bạn và tình thân. Những người em yêu thương viết không quá 21 dòng của một quyển vở. Bởi vì em luôn sống khép kín. Em có thể nhớ hết tất cả mặt của mỗi người em đã gặp qua, nhớ ngày sinh và cả sở thích của họ. Thậm chí, họ cũng không biết em là ai. Em có thể gọi tên chính xác của một người cách đây 20 năm. Em có thể nhớ đến tên của rất nhiều người bạn của bạn em hay một người lạ mà em nghe thấy tên của họ. Nhưng trong trái tim của em chỉ nhớ đến không quá 20 người kể cả người thân, bạn bè và người yêu. Ngoại trừ 20 người đó thì không ai có thể khiến em khóc hay đau lòng. Những người làm em buồn thuộc về một danh sách đen. Trong danh sách đen đó có anh. Trang mở đầu nói về tuổi thơ của em: - Trước năm 14 tuổi, em là một cô gái hoang dã, gầy gòm và xấu xí. Đi đến đâu cũng bị cười chê. Tại sao lại nói em hoang dại vì em sống trong rừng nhiều hơn bên ngoài thành phố nên bạn bè rất ít. Bước sang một trang mới về tình cảm: - Năm 14, em được một người bạn tỏ tình. Em từ chối suốt 3 năm cuối cùng bạn ấy mới chịu từ bỏ. Em rất là thiếu hiểu biết nên lời nói và hành động rất khắc khe và tàn nhẫn. Vô tình làm tổn thương người ta. Đến bây giờ nhớ lại em vẫn thấy áy náy. - 15 tuổi, em lại được tỏ tình và em cũng lại tổn thương một người. Em không biết thế nào là yêu. Chỉ đơn giản không thích nên không muốn người ta hy vọng. - 16 tuổi, em mới biết thế nào là thích. Em có một người bạn gái thân từ mẫu giáo đến bây giờ. Em chủ động tỏ tình lần đầu tiên. Người đó đồng ý. Nhưng bạn gái của em lại thích người đó. Gia đình khuyên em nên chú tâm vào học tập. Khi bị phản bội thì em được bài học là không nên quá tin vào người khác. Em buông tay. Năm 17 tuổi, có lẽ là cái tuổi mà người ta nói đẹp nhất. Em cũng chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện mà thôi! Vẫn với cá tính kiêu ngại và lạnh lùng. Em thẳng thắng từ chối tất cả những lời tỏ tình. Mọi người luôn nói em độc ác. Sau đó, em đã hoàn toàn thay đổi trở nên xinh hơn, nữ tính hơn. Người ta bảo "chạy tình thì tình theo". Có lẽ, là đúng với em. Lần đầu tiên, em hiểu thế nào là yêu. Dù thế, em vẫn luôn dùng lý trí quyết định tất cả. Em sẵn sàng làm tổn thương bất cứ người nào. Dứt khoát cắt đứt hy vọng của ai yêu thích em. Lần này, em sai rồi. Em làm tổn thương người ta mà tim em đau. Em phải mất 3 năm đến không yêu người đó nữa. Bạn em bảo em có số đào hoa. Trong 3 năm cố gắng hết yêu một người đều nhờ vào một người. Người đó là một người bạn. Từ bạn mới sang yêu. Nhờ có người đó bên cạnh, yêu thương và động viên nên em mới vượt qua được gian đoạn khó khăn đó. Em cũng không hề nghĩ sẽ yêu người đó. Người đó đã hứa bảo vệ em. Nhưng không thể làm được. Em cứ mãi đi tìm cái gọi là tình yêu. Em tìm không thấy. Bởi không có sự rung động. Lần cuối, em hứa mình sẽ không được khóc nữa. Đến khi gặp được anh. Ở trong vòng tay của anh. Em mới hiểu được cái cảm giác được yêu thương và chăm sóc. Bạn của em nói chuyện tình của em như một cuốn phim dài tập. Em thì nghĩ bộ phim này có vẻ giống tình cảm Hàn quốc. Không có thật. Nếu là một cuốn sách em muốn một cái kết đẹp. Rất đáng buồn, tình cảm không phải như mình mong muốn. Để có một cái kết đẹp em phải thay đổi bản thân nhưng em chắc chắn em làm không được. Em muốn về với gia đình. Em muốn có nhiều thời gian bên cạnh ba mẹ của em hơn. Em lựa chọn ra đi. Em từng nghĩ quá tam ba bận. Em muốn một cái kết. Em muốn dừng lại. Em không nghĩ mình yêu ai nữa. Em chỉ cần một người anh trai thôi. Sóng gió lại đến với cuộc sống của em. Năm 21, từ bỏ giấc mơ "tự do" của mình em trở về tìm lại gia đình của mình. Có lẽ, năm đó là quyết định khó khăn nhất mà em phải đưa ra. Em sợ yêu xa. Em sợ lòng người sẽ thay đổi. Cả cuộc đời em trải dài những tháng ngày chờ đợi. Nên đối với em chờ đợi là đau khổ. Em sống trong bối rối. Rất nhiều sự do dự khiến nhiều người cùng tổn thương. Bởi vì em nên người đó mới bị thương. Em lựa chọn ở bên người mà em cũng chưa từng dám nghĩ đến. Thật sự, em chưa từng nghỉ ngơi. Rồi người ấy muốn đi. Em để cho đi. Trước đây, em muốn ra nước ngoài nhưng mẹ em không đồng ý. Lần đầu tiên trong đời, mẹ em bảo em hãy đi đi. Em cũng đã mệt lắm rồi. Em thấy mình chẳng hiểu được cái gì là tình yêu nữa rồi. Thậm chí, có người vì em mà muốn chết. Em thấy mình không xứng đáng để được đồng cảm. Em chọn một cái kết thúc. Dù cho mọi người ngăn cản. Không ủng hộ và không tán thành. Em sống không muốn có lỗi với ai. Không muốn tổn thương ai. Nhưng những gì em nói và làm đã và đang tổn thương đến nhiều người. Và chính em cũng đau khổ. Một lần yêu chính bản thân em. Vì mọi người cũng như vì chính em. Cuốn sách mang tên tình yêu cũng có cái kết thúc. Dù không hẳn là kết đẹp. Mọi thứ em nói em phải làm được. Em không oán trách ai và cũng không hận ai. Em sống mỗi ngày đều quên đi một vài chuyện một vài người. Em không biết tương lai như thế nào. Em chỉ mong mọi người đều vui vẻ! T/ g: Viết chương này trước để các bạn có thể hiểu được xuyên suốt ký ức của nữ chính và cũng có thể chuẩn bị tâm lý, kết thúc BE. Nếu muốn tìm hiểu các mối tình của nữ chính mình sẽ để lại link cho các bạn trong 4 bài viết khác. Kể về các mối tình của nữ chính. Mình thấy nữ chính khá lăng nhăng - ai đồng ý với mình thì like hoặc bình luận cho mình nha.
chương 47: Thanh Xuân Bấm để xem Em có thể hoạt bát, vui vẻ, bướng bỉnh. Có thể buồn, khóc, đau. Đặc biệt là rất chi lười. Có thể nói là một con người không có tính cách xác định chăng. Em yêu thích màu trắng nhưng luôn chọn màu đen. Có thể tự đày đọa trong im lặng. Em không cần tiền không có nghĩa em sẽ không sợ hãi cảm giác khi đói trong túi không có 1 xu nào. Em đã từng nghĩ tình cảm là vô giá, là Vĩnh cửu, là duy nhất, là sinh tử có nhau. Đôi khi, em rất vô tư nghĩ rằng ai đó yêu mình có thể vì mình mà làm được tất cả mọi thứ. Nhưng khi một người dạy em hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ. Liệu mình có làm được điều đó hay không? "Câu trả lời là không." Thế em có quyền gì hỏi họ phải như thế này như thế kia. Em có thể viết một bài văn 0 điểm và cũng có thể viết bài văn 10 điểm. Em có thể chấp nhận tính xấu của mọi người nhưng chẳng dám chấp nhận người ta nói mình không tốt. Có vô số mâu thuẫn luôn trong não của em. Nó hoạt động không ngừng. Em chỉ sợ mình có những suy nghĩ không giống mọi người. Ba năm trước, Em nằm nghĩ: "Mục tiêu của cuộc đời của mình là gì?" Một nơi xa lạ, trong căn phòng đó em lại nghĩ: "Em cần điều gì?" Em vừa phân vân có nên ở lại hay quay về nhà. Ở lại em có tự do, có người em thương. Quay về em có một nơi an toàn và ấm áp. Giữa phố đông người, em cảm thấy cô đơn. Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ lấp đầy khoảng trống. Em có vấn vương, có tiếc nuối. Nhưng em vẫn chọn gia đình. Em muốn gần ba mẹ. Muốn khi em bệnh mở mắt ra đó là nhà. Bấy nhiêu thôi. Bởi vì em nhận mình đã thất bại và thua cuộc rồi. Không thể mang trên mặt gương mặt vui vẻ được nữa. Em có nhiều người thương. Nhưng liệu rằng ai đó đủ khả năng đáp ứng đòi hỏi vô lý của em. Cũng như ai đó từng nói. Không ai thể bên cạnh mọi lúc khi bạn cần. Đúng là vậy, ai sẽ bên cạnh em lúc em cần? Lúc em cần họ đang đi kiếm tiền mu toàn cho cuộc sống và trên bàn nhậu với bạn bè. Còn em sao? Em có một núi tiền với sự cô đơn. Nhiều khi em muốn hỏi: "Anh ơi có thể bán một ngày làm việc để chỉ ngồi bên em hay không?" Nhưng em không dám hỏi bởi ai cũng có trách nhiệm của họ. Có sở thích riêng của họ. Còn em không là gì cả. Em đã chờ đợi thanh xuân qua đi. Nên em chỉ muốn được sống một lần để không phải chờ đợi ai nữa. * * * Bắt đầu từ ngày, tôi đi học anh văn. Bước vào lớp nhìn cả lớp đều nhìn tôi. Bởi vì chỉ có duy nhất tôi là con gái. (trời, bước vào là muốn xỉu luôn) Cũng tại vì muốn học nhanh hơn nên tôi mới đăng ký khác lớp với các bạn của mình. Giờ nhìn của lớp toàn con trai. Tôi có hơi hối hận vì đã đăng ký lớp này. Nhưng giờ hối hận thật quá muộn màng vì nếu đợi lớp khác mở ra sẽ rất lâu. Tôi muốn hoàn thành xong chương trình một cách nhanh nhất. Tôi lấy hết dũng khí bước vào. Trong lòng cầu nguyện hôm nay sẽ không có chuyện bất ngờ gì nữa. (tim muốn bay ra khỏi lòng ngực). Thật may là tôi không bị bệnh tim. Vì có thể tôi phải vào phòng y tế rồi. Sau khi giới thiệu về bản thân, tôi nhìn quanh lớp hy vọng vẫn còn một chỗ cho tôi. Bởi mắt tôi bị cận nên tôi không thể ngồi cuối lớp. Vì có thể tôi sẽ không nhìn thấy chữ được chạy trên máy tính. Lại một hồi phong ba khi các bạn trai đang thảo luận về tôi. Cuối cùng, tôi mới phát hiện một chỗ trống. Tôi đi tới và định ngồi xuống. Người đó nói: "Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi." Nói thật, lần đầu tiên tôi cũng không có ấn tượng gì về anh. Tôi chỉ lo kiếm chỗ ngồi xuống để không phải làm tâm điểm của mọi người nữa. Thấy tôi cứ đứng mãi. Anh mới lịch sự mời tôi ngồi: "Bạn ngồi đi, tí nữa để bạn mình ngồi chỗ khác cũng được." Tôi nghe xong mừng muốn chết luôn. Tôi vội vàng ngồi xuống. Lúc đó, tôi không quá để ý đến người ngồi bên cạnh. Lớp rất đông nên vô tình tay tôi hay va chạm vào người của anh. Nhìn cô bạn kế bên đang loay hoay lấy sách vở từ chiếc cặp màu hồng phấn. Anh cũng không muốn biết thêm gì nữa. Nhưng làn da mềm mại của cánh tay cô ấy cứ như cố ý khiêu khích anh. Làm anh không thể rời đôi mắt khỏi người của em. Tiếng chuông báo hiệu đến giờ học vang lên, thằng bạn anh chạy vội vào húc vào tay của anh: "Tao đã bảo mày để chỗ cho tao rồi mà. Sao mày không chịu để vậy?" Anh vội nói: "Bạn đó không có chỗ ngồi, thôi hôm nay mày chịu khó ngồi sau đi."
Chương 48: Ấn Tượng Đầu Tiên Bấm để xem Tôi cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ. Tôi nghĩ ngày mai tôi lại phải đi khiếm chỗ ngồi rồi. * * * Em mệt mỏi quá! Chẳng thể dựa vào ai? * * * Tôi lại tiếp tục nghe thấy họ nói chuyện vì tôi ngồi sát bên họ mà. Một người bên cạnh, một người sau lưng thiệt nhức cả đầu. Nghe người bạn anh trêu anh: "À, thì ra mày dại gái nha. Được lắm." Giờ ra chơi, tôi thấy nhột nhột vì có ai đó đang dùng cái gì đó chọt chọt vào lưng của tôi. Tôi quay đầu lại thì một bạn hỏi tôi: "Bạn tên gì ấy?" "Không có tên. Tôi ghét nhất người khác chạm vào người của tôi." "Bạn gì đó ở bạn học lớp nào thế?" Tôi im lặng. "Đồng phục này chắc bên lớp thiết kế đúng không?" Tôi vẫn không muốn trả lời. Người ta bảo con gái thường hay làm giá. Không phải nha. Tôi chỉ không muốn nói chuyện với người lạ thôi. * * * Hôm sau, tôi quên mất mình có lớp học. Khi chạy vội vào lớp thì trễ mất rồi. Cả lớp ngồi đầy luôn. Tôi một bạn nhít sang bên cạnh để lại một chỗ trong nhỏ xíu. May là tôi gầy gầy. Vừa có thể ngồi vừa. Với thân hình của các bạn nam lớp này, tôi e là nó không vừa. Tôi quay sang bên cạnh thì thấy bạn ấy đang cười rất thân thiện, tôi mới nói: "Cám ơn bạn nha!" Tôi đang học lại có một bạn chọc chọc sau lưng của tôi. Tôi bực mình quay người lại định chửi thì thấy đúng là cái người ngày hôm qua đã chọt tôi. Đi học đúng là tra tấn khi có một người ngồi sau lưng lãi nhãi hỏi đủ thứ. Phiền muốn chết được. Đến ngày thứ ba thật sự tôi không muốn đi học tí nào hết. Những học lại phải đăng ký lại chưa kể phải đóng tiền lần 2 và đợi mở lớp mới. Với một người khá lười biếng như tôi thì đương nhiên sẽ chọn phương án đơn giản và tiết kiệm nhất. Thế là tôi lê lết cái thân đi đến lớp. Do cứ đắn đo có nên đi hay không và hậu quả là tôi lại đi trễ. Những ai đi trễ bị cô giáo điểm danh sẽ bị phạt lau bảng. Eo ôi. Cả lớp toàn con trai mà phải đứng quay lưng đưa cái mông lắc qua lắc lại. Nghĩ thôi tôi cũng muốn độn thổ xuống đất rồi. Đang đau đầu vì phải đi lau bảng thì hai người chạy vào lớp một trước một sau. Thế là người cuối cùng phải lâu bảng thay tôi. Thật là may mắn quá đi. Mãi về sau tôi mới biết là vì nhà anh rất xa nên anh cũng hay đi học trễ. Chưa kể, anh phải đi rước thằng bạn thân chí cốt của mình. Anh vào sau cùng là do anh phải đi gửi xe nữa. Đúng là số đen như than. Lúc đó, tôi còn cảm thán mấy câu. Cám ơn trời! Không thì tôi xấu hổ chết mất. Tôi bước xuống chỗ mà 2 ngày nay đã bị tôi chiếm. Yên lặng ngồi thầm cầu nguyện đừng ai để ý đến tôi. Lần thứ 3, tôi bị chọt chọt. Nói thiệt, máu tôi muốn sôi lên muốn lột da cái người mặt dày như tấm thớt ấy. Thiện tai thiên tai. Con tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy. Tôi bực mình, trừng cặp mắt quay lại nhìn và hỏi: "Muốn cái gì?" "Vô danh, bạn tên gì vậy?" "Tên Băng Băng đã được chưa, bạn đừng làm phiền nữa để tôi còn phải tập trung học. Thế là một ngày tôi được yêu tĩnh lỗ tai. Phải thắp nhanh cảm ơn trời đất đã phù hộ cho tôi không nổi xùn lên đánh người." Thấy tôi sắp nổi điên người bên cạnh tôi mới nhắc nhở người sau lưng tôi im lặng. Trước khi về, một người nhét vào tay tôi một mảng giấy. Tôi liền vứt vào trong cái cặp hồng phấn xinh xinh của mình. Về đến phòng, khi soạn sách vở tôi thấy một tờ giấy rơi xuống đất. Mở ra đọc: "Xin chào, mình tên Đình Khanh. Đây là số điện thoại xxxxxxxx của mình. Thật xin lỗi vì đã làm bạn giận. Mình có thể làm bạn được không?" Tôi gấp tờ giấy lại và vứt vào ngăn kéo. Thật là phiền phức. * * * Một hôm tôi bị cô giáo hỏi bài. Mà môn này là môn mà tôi dở tệ luôn. Đang không biết làm sao thì một mảnh giấy nhỏ được đưa tới. Nó có câu trả lời. Không biết đúng hay sai, tôi cũng nhắm mắt đọc đại thôi. May mà cô giáo cho qua cửa. Nhìn nét chữ xiu vẹo này thì tôi liền biết là ai liền. * * * Lần thứ 2 qua cửa này, tôi nghĩ kết bạn với Nam cũng không có chuyện gì xấu xảy ra. Ác cảm liền biến thành thiện cảm khi chúng tôi nói đến những bộ phim. Những sở thích chúng tôi hoàn toàn giống nhau. Lúc này, tôi mới để ý đến người bạn của Nam. Người đó có gương mặt bình thường. Nhưng lại có đôi mắt biết cười. Nụ cười thân thiện trên môi. Người ấy tự giới thiệu: "Mình là tên Dương Cảnh Nam, hân hạnh được làm quen." "Mình tên Băng Băng, mình cũng rất vui được làm quen." "Bạn có thể cho mình số điện thoại hay không?" "Không được." Nhìn anh lúc đó rất thất vọng. Lúc đó, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh.
Chương 49: Cuộc Gọi Lạ Bấm để xem Nhờ có hai người bạn mới nên tôi cảm thấy đến lớp không còn khó khăn như tôi đã nghĩ. Các bạn đều giúp đỡ tôi trong học tập. Mọi người dần quen biết với nhau. Nên không khí không còn quá khô khan như lúc đầu. Có lúc, mọi người đều trêu chọc nhau. * * * Tôi nghĩ anh sẽ bỏ cuộc vì tôi đã vạch sẵn ranh giới của mình và anh. Tôi và bạn anh thường xuyên nói chuyện điện thoại mỗi khi tan học. Có hôm anh và bạn anh cùng ghé qua đưa tôi đi học chung. Khi ấy, anh thường tỏ ra vui vẻ nhưng tôi biết anh không vui. Có lẽ, đó là trực giác của con gái. (T/g: Cảm thấy có vị chua chua) Trong lớp các bạn nam bắt nạt tôi hai người sẽ đứng ra bảo vệ tôi. Tính của tôi thấy gì không vừa mắt thì sẽ nói. Nhìn thấy đám con trai cùng ăn hiếp một bạn nam có vẻ nhút nhát trong lớp. Tôi liên xen vào: "Có ngon thì đi bắt nạt mấy người hung dữ ấy. Làm thế chẳng đáng mặt con trai." Mấy người đó mới chịu buông bạn nam đó ra. Một tên cầm đầu mới tiến lại chỗ tôi và hét: "Mày ngon, dám xen vào việc của ông mày." Anh nháy mắt bảo tôi im lặng bởi anh biết mấy người này cũng không phải dạng vừa. Tôi lúc đó không suy nghĩ nhiều nổi máu bao đồng lên. Đã lỡ thì cho loét luôn. Coi họ dám làm gì tôi. Chuông báo vào lớp. Tên cầm đầu chỉ mặt tôi: "Mày hên đó, mày cứ chờ đó." Anh mới lên tiếng: "Bọn mày cũng vừa vừa thôi đừng quá đáng." Tưởng sẽ xong chuyện nhưng ra về thì anh bảo tôi đi đi sau lưng anh. Đằng trước đã bị bọn nó chặn lại. Anh dẹp đường cho tôi đi qua. Đợi tôi bước xuống cầu thang. Anh bảo: "Em cứ về trước. Mọi chuyện ở đây có anh lo." Lúc đó, người rất đông họ bao vây lấy tôi. Tôi khá sợ hãi. Chỉ có anh và bạn anh dám đứng ra giúp tôi. Hôm sau, tôi có nghe mọi người nói. Khi tôi về anh và bạn anh đã đánh nhau với đám người đó. Cảnh cáo họ không được bắt nạt tôi nữa. Cuộc sống của tôi trở lại thật bình thường. Tôi nghĩ tốt nhất sau này tôi không nên xen vào chuyện của người khác vì nếu không có anh và bạn anh thì không biết tôi sẽ gặp chuyện gì. Nhưng chắc chắn sẽ rất thảm. * * * Tôi nhận được một số lạ gọi đến. Bắt máy tôi mới biết là anh. Anh hỏi: "Em không sao chứ?" "Em không sao đâu. Thật ra là có sao đó. Bị vây đánh mà sao không sợ cho được." Tôi hỏi anh: "Làm sao anh có số của em?" "Anh xin của Khanh. Tại vì em không chịu cho anh. Anh oán trách." Tôi nghĩ bên đầu dây kia có khi nào anh đang tức giận. Có một hôm anh bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, câu hỏi này rất khó. Anh lại khá giỏi trong môn này. Anh không trả lời được thì cả lớp cũng bó tay. Anh nhìn xung quanh tìm sự trợ giúp nhưng đều vô vọng. Anh nhìn tôi. Tôi khóc không ra nước mắt. Xin anh đó, tôi bị ngu môn này nha. Ánh mắt anh đầy oán trách. Cuối buổi học anh bị phạt phải lau bảng. Đúng là có số từ khi gặp em ngày nào cũng phải lau bảng. Anh cũng thường xuyên nói truyện điện thoại với tôi. Ở thành phố đông người, tôi cảm thấy cô đơn. Muốn đi tìm một nửa tình yêu của mình. Hôm nay, lần đầu tiên anh hẹn tôi đến nhà anh chơi. Bởi vì không có xe nên tôi phải bắt xe bus đi. Đứng dưới hàng bằng lăng nỡ rực rỡ một màu tim tím. Gió lay những cánh hoa nhỏ rơi xuống mặt đất. Anh không để tôi đợi lâu. Anh xuất hiện rất đúng giờ. Tôi tự cho anh một điểm cộng. Nhà anh khác hẳn những ngôi nhà ở thành phố. Anh đưa tôi đi tham quan khắp nơi. Đi lên sân thượng là nơi anh thường xuyên ngồi đến nói chuyện điện thoại với tôi. Trước nhà là một vườn hoa lan, hoa giấy.. đủ màu sắc. Có cả cây lưu, cây na và hàng dừa trước cửa. Xa xa có một cây mận trái xum xê. Không khí ở đây rất trong lành và mát mẻ. Anh dẫn tôi đến một cái sân nơi anh làm việc. Anh rất giỏi nha. Vừa đi học vừa làm thêm chưa kể anh con chăm sóc cho một đàn gà con, vịt con. Chưa, vẫn còn những chú chim bồ câu Pháp trắng tinh xinh đẹp nữa, ngoài ra còn có chim bồ câu to như một con gà, những chú nhím nhỏ xíu xinh xinh, một đàn heo múp míp sạch sẽ. Tôi không nghĩ đến giữa thành phố mà nhà anh có thể nuôi quá trời động vật như vậy. Ngạc nhiên thật. Không chỉ như vậy, anh còn dẫn tôi đi xem hồ cá ba anh mới làm. Chúng tôi đi đến cuối khu vườn ở đó có nguyên một vườn ổi rộng bao la. Nhà anh còn trồng cả rau xanh ngát. Phải nói thật đứng giữa vườn cây bao la như thế tôi sợ không có anh, tôi sẽ đi lạc mất thôi. Tôi không dám đi ra xa vì tôi sợ những con sâu nhỏ. Tôi đi theo sau lưng anh đến mỏi cả chân luôn.