Kiếm Hiệp [edit] Kiếm Tiên Ở Đây - Loạn Thế Cuồng Đao

Discussion in 'Truyện Drop' started by taikhoanprofile, Jul 14, 2020.

  1. taikhoanprofile Đến từ nơi cần yêu thương

    Messages:
    9
    Chương 10: Bạn Lâm, có chuyện gì thì từ từ nói!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Khuynh Thần

    Beta: Tân Sinh

    Chết tiệt.

    Cái tên chó chết này.

    Ông ta còn dám tự nhận mình là người trung thành và tận tâm.

    Không phải trước đó hai người đã thương lượng hết rồi sao?

    Nếu có người gây rắc rối cho Lâm Bắc Thần thì ông ta phải sắm vai thành một tên cao thủ, sau đó hù dọa mấy cái đứa học sinh ngây thơ chưa bị xã hội dày vò này! Lúc đó ông ta còn vỗ ngực thề thốt, bảo là không những sẽ giả bộ làm cao thủ, nếu cậu có bị đánh thì ông ta sẽ hi sinh thân mình chặn lại giúp cậu ngay?

    Bây giờ kết quả như thế nào?

    Cái thứ chó chết đó đã chạy mất mà không để lại dấu vết nào!

    Không có tình nghĩa.

    Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

    Cái quái gì vậy?

    Không lẽ phải đánh con mẹ nó trả lại sao?

    Tuy rằng tối hôm qua, cậu đã dựa vào điện thoại di động để thành thạo "Cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên", nhưng ở kiếp trước, cậu chỉ là một người sống hướng nội, suốt ngày chỉ biết ở nhà chơi trò chơi, chưa bao giờ có kinh nghiệm đánh nhau. Cậu vốn dĩ sống trong một chế độ văn minh, được bảo vệ bởi luật pháp nên cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với ai.

    Xung quanh bỗng dưng vang lên tràng cười sảng khoái.

    "Ừm, nhanh chui qua háng tao đi."

    "Chui qua rồi thì liếm sạch bụi trên mấy đôi giày của tụi tao luôn."

    "Mẹ nó, mày nhìn cái gì? Mau chui qua đây."

    "Súc sinh, nhanh lên."

    "Mày nghĩ mày vẫn là tiểu hầu gia của Chiến thiên hầu phủ sao?"

    Mấy tên học viên đi theo Phùng Luân vốn dĩ đã được thông bảo trước, cho nên bọn họ vội vàng phối hợp la hét rồi chửi rủa cậu bằng những ngôn từ khiếm nhã.

    Phùng Luân thậm chí còn tự hào khi nhìn thấy điều này.

    Anh ta quyết định tiến thêm một bước nữa, vì vậy anh ta rút thanh trường kiếm ra khỏi thắt lưng của mình rồi chỉ vào Lâm Bắc Thần: "Thằng khốn, ba của mày là người đào ngũ, còn mày là đồ cặn bã. Nếu không phải kỷ luật nhà trường không cho phép giết người thì tao đã.."

    Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên có một chuyện gì đó xảy ra.

    "Xẹt!"

    Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên.

    "Keng!"

    Phùng Luân cảm thấy hoa mắt, cổ tay anh ta bị sức nặng từ thanh kiếm truyền đến khiến nửa cánh tay trở nên tê dại, thanh kiếm dài trong tay cũng bay ra ngoài.

    "Xẹt!"

    Thanh kiếm của của Lâm Bắc Thần lại vung lên.

    Anh ta cảm thấy phía trước ngực mình lạnh toát.

    Khi nhìn xuống thì thấy mũi kiếm màu bạc đã xuyên qua quần áo trên người và đâm sâu vào ngực anh ta, nơi đó xuất hiện màu đỏ mờ nhạt..

    Mà chuôi kiếm thì nằm trong..

    Tay của Lâm Bắc Thần?

    Vì vậy, vừa rồi..

    Chuyện gì đã xảy ra?

    Anh ta..

    Bị đánh bại sao?

    Bị Lâm Bắc Thần đánh bại?

    Cái tên ăn chơi trác táng này..

    Có một sức mạnh khủng khiếp như vậy? Trái tim Phùng Luân đột ngột run rẩy đến mức không thể kiểm soát được.

    Anh ta ngơ ngác nhìn Lâm Bắc Thần.

    Nhưng Lâm Bắc Thần còn choáng váng hơn cả Phùng Luân.

    Chết tiệt?

    Vừa rồi có chuyện gì vậy?

    Cậu cũng chết lặng.

    Tuy nhiên, vẻ mặt sững sờ của cậu rơi vào trong ánh mắt sợ hãi của Phùng Luân lại khiến anh ta có cảm giác khác.

    Vẻ mặt lạnh lùng không có một chút cảm xúc, giống như một kẻ giết người máu lạnh, đặc biệt là đôi mắt không có tiêu điểm nào, nó trống rỗng là thường. Dường như trong đôi mắt ấy, những người khác đều chỉ như một cái xác mà thôi.

    Thật đáng sợ!

    Khủng khiếp quá đi!

    Lâm Bắc Thần giống như một kẻ giết người máu lạnh, trông cậu giống đã giết chết vô số người.

    "Mình lại đối đầu với cái tên ghê gớm này sao? Mẹ kiếp!"

    "Bạn.. bạn Lâm, có gì.. thì từ từ nói.."

    Phùng Luân đột nhiên cảm thấy suy sụp tinh thần.

    Cái gì mà nữ thần, cái gì mà vì tình yêu sẽ hi sinh tất cả..

    Tất cả đều bị anh ta ném ra khỏi đầu.

    Sống sót mới là điều quan trọng nhất.

    Hai chân anh ta trở nên yếu ớt, anh ta muốn quỳ xuống cầu xin sự thương xót.

    Nhưng lại không dám cử động.

    Bởi vì có một thanh kiếm trong ngực anh ta.

    Phùng Luân sợ mình di chuyển khiến Lâm Bắc Thần hiểu lầm, tiếp đến khiến thanh kiếm trong tay cậu sẽ đâm xuyên tim và giết chết anh ta.

    Những người xung quanh cũng chết lặng.

    Đặc biệt là đám học sinh hả hê ban nãy.

    Tình huống gì vậy chứ?

    Phùng Luân là một võ sĩ cấp ba.

    Tuy chỉ là cấp ba năm nhất, nhưng cũng là cấp ba.

    Thế mà anh ta lại bị một tên học viên cấp hai đánh bại?

    Không ai có thể thấy rõ ràng Lâm Bắc Thần đã sử dụng kỹ thuật chiến đấu nào.

    Vì nó xảy ra quá nhanh.

    Lâm Bắc Thần ra tay quá mau lẹ.

    Nhanh như tia chớp.

    Tất cả các học viên đều cảm thấy hoa mắt, khi họ phản ứng lại thì thanh kiếm của Lâm Bắc Thần đã đâm vào ngực Phùng Luân.

    Sức mạnh gì đây?

    "Lâm.. Lâm Bắc Thần, đừng manh động.."

    "Học viện cấm giết người.."

    "Bạn Lâm, dừng lại đi, có gì thì từ từ nói."

    Bạn bè của Phùng Luân cũng sợ hãi, họ không dám đến gần nên chỉ lắp bắp trong hoảng loạn để cầu xin lòng thương xót. Họ sợ Lâm Bắc Thần sẽ giết Phùng Luân, chuyện này sẽ khiến học viện điều tra, họ cũng chạy không thoát.

    Cái gì?

    Mọi người nghĩ Lâm Bắc Thần không dám giết người sao?

    Thôi xin đi! Cái tên ăn chơi trác táng này có một bộ óc vô cùng ngu ngốc.

    Não có vấn đề thì làm gì chẳng được?

    Tất cả học viên đứng xem đều cảm thấy thót tim.

    Nhưng vào lúc này, người tạo ra tình huống kinh dị là Lâm Bắc Thần chậm rãi tỉnh táo lại.

    Trời ơi?

    Vừa rồi..

    Khi Phùng Luân rút kiếm chỉ vào Lâm Bắc Thần, cơ thể của cậu cảm nhận được một mối đe dọa nào đó rồi đột nhiên hoàn toàn mất kiểm soát, không đợi lệnh của đại não mà cơ thể của cậu đã trực tiếp đánh trả.

    Cậu rút kiếm ra để đánh trả.

    Đột phá, phá vỡ và tấn công..

    Đó dường như là..

    Kỹ thuật của "Cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên"?

    "Đột phá" có nghĩa là lao về phía đối phương với tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất.

    "Phá vỡ" là việc phá vỡ hàng phòng ngự của đối phương với góc độ và sức mạnh hợp lý nhất, hiệu quả nhất để tiết kiệm sức lực.

    "Tấn công" đề cập đến cách đơn giản và nhanh nhất để ám sát và hạ gục đối thủ.

    Đây là bí mật cốt lõi của "Cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên".

    Tưởng chừng đơn giản nhưng lại khó vô cùng.

    Thật ra, trong trận chiến, nếu cứ mù quáng bám vào hình thức thì sẽ không thể gây nguy hiểm cho đối phương

    Người xưa có câu "văn ôn võ luyện", cần phải luyện chiêu thức này hàng ngàn lần thì mới biến chúng thành bản năng của cơ thể được, sau đó vận dụng nó một cách linh hoạt trong trận chiến để đạt được hiệu quả lớn nhất.

    Lúc nãy, Lâm Bắc Thần đã đánh trả đối phương với tốc độ nhanh như chớp.

    Vậy là nó đã trở thành bản năng của cơ thể cậu.

    Khi vận dụng thì nó có sức mạnh khủng khiếp vô cùng.

    Vượt xa mong đợi của chính Lâm Bắc Thần.

    "Con mẹ nó, ứng dụng di động quá bá đạo rồi, không phải sao?" Trong lòng Lâm Bắc Thần vui sướng

    Đêm qua cậu mới chỉ làm quen với "Cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên", vậy mà hôm nay đã đạt đến mức này rồi.

    Sức mạnh của chiêu thức này vượt qua sức tưởng tượng của cậu.

    Ngay cả Phùng Luân, một võ sĩ cấp ba cũng trở thành một chú gà yếu ớt dễ bị tổn thương.

    Vậy là do cậu đã xem thường "Cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên" hay đã đánh giá thấp sức mạnh của ứng dụng di động?

    Mặc kệ như nào.. chuyện này là chuyện đáng mừng!

    "Có chuyện gì thì từ từ nói sao?"

    Lâm Bắc Thần cười: "Nhưng mà lúc nãy, tao đang muốn từ từ nói chuyện thì hình như có người không biết ơn thì phải! Bây giờ thanh kiếm của tao trở nên tức giận, mày lại cảm thấy biết ơn rồi sao?"

    "Vâng vâng vâng, tôi rất biết ơn anh, rất biết ơn.."

    Phùng Luân gượng cười nhưng trong lòng lại gào thét.

    "Đại ca, đừng có cười nữa. Mày mà cười thì thanh kiếm sẽ rung lên, biết đâu sẽ đâm sâu vào người tao."
     
  2. taikhoanprofile Đến từ nơi cần yêu thương

    Messages:
    9
    Chương 11: Hai mươi xu bạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Sesshou

    Beta: Mimi

    Nhưng tôi.. đau.

    Phùng Luân gào thét trong lòng.

    "Vô cùng cảm kích đúng không?" Lâm Bắc Thần trưng ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi nói: "Vậy thì tốt, nếu đã cảm kích thì cậu hãy nghĩ cách làm cho đại bảo kiếm của tôi nguôi giận đi."

    Chẳng ai có lý mà lại đi nhường nhịn người khác cả. Đây chính là châm ngôn của Lâm Bắc Thần. Vào lúc này thì phải cứng rắn. Nếu như bạn mềm mỏng một chút thì người khác sẽ còn cho rằng bạn yếu đuối và rồi lại tiếp tục bắt nạt bạn.

    Phùng Luân ngơ ngác.

    Làm cho thanh kiếm kia nguôi giận ư?

    Cái này nguôi giận kiểu mịa gì?

    Chẳng lẽ phải nói lời xin lỗi với thanh kiếm này à? Hay là bản thân mình chủ động chui qua háng của Lâm Bắc Thần nhỉ? Nhưng vậy thì sau này sao còn có thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người ở học viện thứ ba được chứ?

    Đầu óc cậu ta trở nên mù mịt.

    Lúc này, một giọng nói vô cùng hèn mọn bất chợt vang lên sau lưng Lâm Bắc Thần: "Cậu chủ, tôi phát hiện ra một chuyện rất kinh khủng, vừa nãy tôi mua đồ ăn sáng thì phát hiện trên người chúng ta đến một xu tiền đồng cũng không có. Chúng ta hết tiền rồi.."

    Là Vương Trung.

    Tên khốn này thế mà lại xuất hiện à. Mua đồ ăn sáng cái lòn ấy. Ông rõ ràng là muốn quỵt tiền rồi chuồn luôn chứ gì.

    Lâm Bắc Thần thầm chửi ầm lên trong lòng.

    Ánh mắt Phùng Luân lại sáng lên, lập tức nghĩ ra cách và nói: "Tôi đồng ý đền tiền, năm mươi xu đồng, cậu thấy thế nào.."

    "Ôi chao! Thế cơ à, tôi không phải một người quan tâm đến chuyện tiền ít hay nhiều, nhưng không hiểu vì sao dường như thanh kiếm của tôi vẫn còn đang tức giận đây này."

    "A, không đúng, là tám mươi xu đồng.. Không, một xu bạc, một xu bạc, cậu thấy thế nào?"

    "Kiếm ơi kiếm à, tại sao mi vẫn còn tức giận chứ?"

    "Hai mươi, hai mươi xu bạc, tôi chỉ có nhiêu đó thôi.."

    "Ể, thật kỳ lạ, kiếm của tôi bỗng nhiên không còn tức giận nữa rồi."

    "Xu bạc của cậu đây.. Bạn học Lâm à, cậu có thể rút thanh kiếm đó về được không?"

    "Ồ, thật ngại quá, suýt nữa quên mất. Phải rồi, chắc tôi làm như thế không được tính là đang ép buộc cậu đó chứ?"

    "Không tính, không tính."

    "Không cần phải quá miễn cưỡng đâu."

    "Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng." Phùng Luân sắp khóc mất.

    Cậu con mịa nó xuyên kiếm vào người tôi mà tôi dám nói tiếng miễn cưỡng hay sao?

    Lâm Bắc Thần rút trường kiếm ra khỏi ngực Phùng Luân.

    "Phụt!" Tiếng máu ồ ạt trào ra từ vết thương.

    Cũng may là kiếm cắm chưa sâu, cho nên đây chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

    Phùng Luân dùng một tay che kỹ vị trí của tim, có cảm giác dường như bản thân vừa sống sót sau tai nạn vậy.

    Đúng lúc này..

    "Reng reng reng!" Tiếng chuông vào học vang lên.

    Phùng Luân và cả đám đồng bọn như vừa được đại xá mà vắt chân lên cổ chạy nhanh như chớp. Bọn họ đều là học viên của lớp khác. Các học viên của lớp khác cũng đều vội vã chạy về lớp của từng người, cố gắng tiêu hóa một màn khiếp sợ vừa rồi. Chẳng qua trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng hiểu ra là.. cái tên bại hoại Lâm Bắc Thần này lại có chút cứng rắn hơn bọn họ dự đoán.

    Sau này, ai muốn tìm cậu để gây phiền phức hay báo thù thì tốt nhất là nên nghĩ xem sức của mình đến đâu trước đã. Nếu không, bọn họ sẽ chính là giẫm vào vết xe đổ của bạn học Phùng Luân, đã trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo.

    Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm. Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm, tạm thời qua ải. Nhắc mới nhớ, bây giờ mình có thể được coi là một cao thủ nho nhỏ rồi đúng không?

    Cậu quay đầu nhìn về phía Vương Trung và nói: "Cái đồ chó má nhà ông, khi nãy ông trốn ở đâu? Lại dám bán đứng tôi.."

    "Cậu chủ à, trước tiên xin đừng giận. Vừa nãy, tôi thật sự đi mua đồ ăn sáng cho cậu, nhưng nửa đường tôi có hơi buồn tiểu.."

    "Buồn tiểu ư? Ông có tin tôi sẽ làm cho ông vĩnh viễn không thể đi tiểu được nữa không?"

    "Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh."

    "Tôi không bình tĩnh được."

    "Cậu chủ, xin cậu đừng để ý đến những chi tiết rất quan trọng này. Mau đi học đi, không thì nếu cậu tới trễ, giáo viên sẽ gây phiền phức cho cậu. Hiện tại không giống lúc trước, cậu đã không còn chỗ dựa vững chắc nữa rồi. Thường ngày giáo viên này bị cậu làm cho tức đến mức muốn chết đi sống lại, đoán chừng người đó đã nghẹn muốn nổ phổi và muốn tìm lý do để xử lý cậu đấy."

    "Mịa, cái đồ chó má nhà ông, ông chờ đó cho tôi."

    Lâm Bắc Thần chợt thấy ông giáo viên Đinh Tam Thạch đang đi đến phòng học. Do đó, cậu đành phải tha cho cái tên quản gia hèn hạ chuẩn bị vào trận thì chạy mất dép này trước rồi vội vàng chạy đến phòng học. Hôm qua cậu đã chọc ông giáo viên đó giận điên tiết, vì thế hôm nay cậu phải ngoan ngoãn chút đã. Cậu chạy tán loạn vào phòng học như một con thỏ bị cháy đuôi vậy.

    * * *

    Tầng hai, tầng giáo vụ.

    Vẻ mặt tươi cười của Mộc Tâm Nguyệt dần cứng lại.

    Chuyện gì xảy ra thế này? Tên bại hoại đó lại có thể đánh bại Phùng Luân sao? Dường như tên đó đã dùng kiếm thuật. Nhưng từ lúc nào mà kiếm thuật của tên bại hoại đó lại trở nên mạnh như thế chứ? Gần như trong nháy mắt, tên đó đã có thể đánh bại một võ sĩ cấp ba như Phùng Luân.

    Đích thực là kết liễu trong nháy mắt!

    Để có thể làm được như thế này, chẳng phải cần tu vi của võ sĩ cấp ba tột đỉnh mới có thể làm được hay sao? Tên bại hoại này là võ sĩ cấp ba tột đỉnh ư? Người đạt được cảnh giới này có thể xem như nổi bật trong toàn bộ học sinh năm hai rồi. Làm sao mà tên đó lại làm được chứ? Không thể nào.

    Một loạt dấu chấm hỏi liên tiếp nhảy ra trong đầu Mộc Tâm Nguyệt, khiến cho tâm trạng của cô ta bỗng trở nên rất tệ, cực kỳ tệ là đằng khác.

    Cái tên rác rưởi này lại có bản lĩnh như thế hay sao? Sau khi bị mình ruồng bỏ, chẳng phải tên đó nên sa đọa hoàn toàn và chờ đợi cái chết hay sao? Tên đó thế mà lại muốn phản kháng à? Không thể tha thứ được.

    Trong lòng Mộc Tâm Nguyệt bỗng dấy lên một sự tức giận khó hiểu mà không có cách kìm nén.

    "Em Mộc, em không sao chứ?"

    Quan Phi Độ thấy vẻ mặt của cô ta không bình thường nên mở miệng hỏi.

    "..."

    Mộc Tâm Nguyệt lấy lại tinh thần, nhận thấy rằng thời gian và địa điểm không thích hợp, nên nhất thời cô ta đè nén tất cả các loại cảm xúc tiêu cực để trở lại hình tượng nữ thần hoàn hảo của công chúa thường dân. Cô ta quay đầu lại, mỉm cười và nói: "Dĩ nhiên là không sao rồi, chỉ là em không ngờ Lâm Bắc Thần lại giấu giếm thực lực cho đến tận bây giờ mà thôi. Việc này làm em cảm thấy hơi bất ngờ."

    Quan Phi Độ gật đầu nói: "Anh cũng rất kinh ngạc khi Lâm Bắc Thần có thể luyện tập" cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên "của thầy Đinh Tam Thạch. Có thể sử dụng thuần thục như vậy, chắc hẳn cậu ta đã âm thầm lặng lẽ luyện tập suốt mấy tháng rồi."

    "Sao? Anh nói cái mà Lâm Bắc Thần thi triển vừa rồi chính là" cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên "ư?"

    "Đúng vậy, ba chiêu thức nối tiếp này chính là kiếm thuật đặc trưng do thầy Đinh Tam Thạch truyền dạy. Mặc dù nó chưa ra đâu vào đâu, vẫn còn nằm trong phạm trù của kiếm thuật cơ bản nhưng lại có khả năng chiến đấu rất mạnh. Dù là võ sĩ cấp hai, chỉ cần nắm vững ba chiêu thức này thì trong nháy mắt đã có thể bộc phát ra lực chiến sánh ngang với võ sĩ cấp ba rồi."

    "Thì ra là như vậy."

    "Sao thế, hay là em Mộc chưa từng luyện qua" cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên "?"

    "Nói thật, lúc đó là do em quá ngạo mạn. Lúc đó khi nghe giảng, em cảm thấy ba chiêu thức kiếm pháp này quá đơn giản và thô kệch nên không để ý. Bây giờ nghĩ lại, em thật đúng là có mắt không tròng, đáng lẽ ra không nên như vậy."

    "Em Mộc có thể thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình như thế, thật sự khiến người khác phải kính nể. Tuy nhiên," cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên "này cũng không phải là quá khó giải. Chỗ anh có một quyển sách giải thích chi tiết, chẳng những ghi lại kiến thức và bí quyết tu luyện" cơ sở kiếm thuật Cận Thân Tam Liên "mà còn ghi cả thuật phá giải nữa. Nếu em Mộc có hứng thú, em có thể lấy mà tìm hiểu."

    "Hả? Ai mà lại xuất sắc thế, có thể biên soạn một quyển sách giải thích rõ ràng như vậy?"

    "Ha ha, em Mộc quá khen rồi, xuất sắc thì không dám nhận. Nó là do anh biên soạn lúc nhàm chán mà thôi."

    "A, thật sao? Anh Quan không hổ danh là thiên tài có thể tham gia" Kiêu Dương Tranh Bá Chiến "của năm ba, em thật sự rất bội phục anh đấy. Sau này nếu có chỗ nào tu luyện không hiểu, em có thể xin anh chỉ bảo không?"

    "Ha ha, vô cùng hoan nghênh."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...