Hồng Lâu Mộng Bấm để xem Khả thán đinh cơ đức Kham liên vịnh như tài Ngọc đới lâm trung quải Kim trâm tuyết lý mai. (Than ôi có đức mà phải dừng khung cửi giữa chừng, đáng tiếc cái tài ngâm thơ vịnh hoa, Đại Ngọc treo giữa rừng, trâm vàng vùi trong tuyết) Hồng Lâu mộng là tiểu thuyết kinh điển của Tào Tuyết Cần, và hãy đọc nó một lần trong đời.
Động phòng Hoa chúc cách vách Bấm để xem Diệp Lạc Vô Tâm Nếu em tin tưởng lời anh nói: "Anh yêu em".. Nếu em tin tưởng, những tổn thương liên tiếp anh mang đến cho em, đều không phải thực tâm anh muốn lừa dối.. Nếu em tin tưởng, nỗi đau anh không thể nói thành lời, lại tựa như tế bào bệnh độc lẫn tràn toàn thân.. Chúng ta liệu có bỏ lỡ ba năm cuộc đời?
Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em Bấm để xem Đêm trước hôm đi đăng ký, hắn dịu dàng nắm tay tôi: "Anh không biết tình yêu là gì nhưng anh biết, chỉ cần nghĩ có thể sống cùng em suốt phần đời còn lại, anh đã tràn ngập chờ mong vào tương lai". Mười sáu tuổi, chúng tôi ngồi cùng bàn, hai cánh tay cách nhau không quá mười centimet, liếc mắt sang bên cạnh tôi chỉ nhìn thấy hắn. Hai mươi sáu tuổi, sáng sớm tôi thức giấc, quay sang nhìn thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, muốn cứ ở bên hắn như vậy đến già. Có lẽ đây chính là tình yêu! Kiều Nhất.
Đại mạc hoang nhan Thương Nguyệt Bấm để xem Tướng quân cười nói giương cung. Tần Vương tức giận gõ vò. Trong thiên hạ biết lấy ai gửi gắm ngô câu? Khắp chốn quần hùng đều thúc thủ. Xưa là cướp nước nay là vương hầu, dây treo tên đứt, cầu chi nữa? Thiết mã thu phong, người ra đi, thư kiếm lẽ loi, ánh mắt ngóng trông theo. Ngày xưa lầu cao vang tiếng đàn ca sớm tối, vũ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Hiệp khách Yên Triệu, dọc ngang uống cạn chén rượu vàng. Rượu cạn quên sầu! Quên nỗi sầu, khúc ca mới xin đừng hát tiếng biệt ly. Gia nữ ngày xưa ấy, trông ngóng liệu có dịp tương phùng? Nỗi niềm lưu luyến, lầu son cách mấy muôn trùng. Mười bước giết một người, khảng khái tại Tần cung, thấp thoáng bóng chim hồng sợ hãi. Chẳng ngại giang sơn khốn cùng, tử sinh tri kỷ chênh vênh. Bảo đao ca khóc về ảo mộng, mây gió tung hoành phủ tay không. Tựa lan can không nói, thăng trầm buông phím đàn: Hỏi anh hùng đâu hỡi anh hùng?
Phế hậu tướng quân Bấm để xem Hồng nhan vì quân mà vũ khúc Sương khói vay quanh nữ nhân Đợi một cái liếc mắt của chàng Thanh xuân trôi qua như mưa Bi thương kéo dài vô tận. * * * Quân nào thấy, thiếp nhẹ nhàng cất bước nhảy. Quân nào hay, thiếp da giết kéo đàn. Quân nào biết, lúc thiếp cười say động lòng người. Quân không thấy, thiếp xuân sắc hao gầy. Quân nào hay, thiếp khóc cạn nước mắt. Quân không thấy, một sợi tóc đen cả đời sầu. Thanh ti - Đẳng Thập Yêu Quân * * * Rượu lạnh thân tàn, trái tim hóa đá, sao giám cầu chút tình cảm của bậc đế vương?
Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ Bấm để xem Một cô nàng mắt nhỏ mày rậm, lưng ngắn eo chuột, ham tiền háo sắc, tham sống sợ chết, chính là Kim Kiền, một cô nàng chẳng được cái nết gì hết. Bạn cho rằng cô ấy sẽ chẳng được tích sự gì, sẽ chẳng ai thèm ngó ngàng đến? No, no, no, nhầm rồi. Ngược lại cô ấy rất được "tích sự", cô ấy còn được một chàng trai siêu cấp điển trai để mắt đến. Chàng trai này phải nói là tài giỏi vô cùng, võ công cái thế, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, đó chính là Triển Chiêu, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Ngự Miêu đi theo phò tá Bao đại nhân. Ngạc nhiên chưa? Rốt cuộc thì truyện là như thế nào?
Thời gian tươi đẹp Đinh Mặc Bấm để xem Xưa nay giang sơn mỹ nhân, mấy ai được cả. Lệ Trí Thành vị thiếu tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử với sự nghiệp đang lên như diều gặp gió đã làm được điều ấy. Có điều "giang sơn" của anh là tập đoàn Ái Đạt đang trên bờ phá sản còn "mỹ nhân" lại là cô trợ lý thông minh xinh đẹp, người con gái mang trong mình nhiệt thành, với trái tim nhân ái đã thực sự chạm vào lòng anh. Phải anh là người đàn ông thâm trầm kín kẽ, anh đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay; anh muốn "giang sơn", vực lại đế chế mà người anh trai trước khi ra đi nhắn nhủ, anh còn muốn, "người đẹp" Cùng cô gái duy nhất anh có ham muốn chiếm hữu sánh bước bên nhau..
Trúc mã là sói Bấm để xem Năm tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiến, để xảy ra một nổi hận ngàn năm, trong lúc tranh giành để chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: "Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không." Nhan Tiến tức lắm, liền gầm lại nói: "tức cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu được chứ gì." Hai mươi năm sau bi kịch sảy ra.. Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt tóc mái nũng nịu: "Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!" Nhan Tiến: "Em nhớ hồi đó không để lại sẹo mà." Văn Dịch: "Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!" Nhan Tiến:.
Hôn nhân không tình yêu Diệp Lạc Vô Tâm Bấm để xem "Có những tình yêu lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu. Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào, cũng nhói buốt trong lòng." "Anh từng nói với tôi, nếu em thật sự yêu một người, dù anh ta không yêu em, em cũng phải tìm mọi cách giành được anh ta, bằng không cả đời này em sẽ không hạnh phúc." "Tôi tin vào lời khuyên đó, vì vậy tôi đã sử dụng mọi cách có thể. Cuối cùng tôi cũng có được anh, nhưng rồi tôi lại rời xa anh."