16: 37
Khi ta quyết định dừng lại tất cả với người ta, lại chính là lúc mọi chuyện quay trở lại đúng như những gì ta đã mong muốn. Cuộc đời khó hiểu quá nhóc ạ.
Người ta lại trở lại như xưa. Rảnh rỗi là sẽ nhắn tin cho ta, trò chuyện cùng ta, và tỏ ra quan tâm mỗi khi ta làm cái gì đó.
Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Như thể câu chuyện của một tháng trước chỉ có trong tưởng tượng của ta.
"Bây giờ anh về đây"
"Anh đi ngủ đây"
Cách đây 3 tháng, sau mỗi tin nhắn của ta là một khoảng trống thời gian ta chờ đợi. 22: 00, 23: 02 cũng không thấy có tin nhắn trả lời. Tất cả lag một khoảng không im lặng đáng sợ.
"Morning" - Người ta nhắn tin mỗi buổi sáng khi ngủ dậy. Đó là khi còn ngọt ngào.
"Em ăn gì chưa" - Đó là tin nhắn ta nhận được sau 2 ngày cái tin nhắn cuối cùng của ta gửi đi. Khi ta hỏi tại sao không trả lời ta. Người ta nói người ta ngủ, bận, quên..
3 ngày không nhắn tin với người yêu, và quên?
Người ta nói cần một khoảng thời gian để nhìn lại tình cảm của mình. Nói rằng đã phai nhạt rồi. Muốn suy nghĩ thêm một chút.
Nhưng bên cạnh đó là cô bé đó, họ có ngày ngày nhắn tin, đi chơi không, ta không biết.
Ta đau đến cùng cực.
Nhưng ta ghét nhất là sự không dứt khoát.
Sao không nói chia tay đi, để ta mạnh mẽ bước đi, bỏ lại tất cả?
Sao không thừa nhận, để ta chấp nhận mà quên đi đoạn tình cảm này?
Mà lại mông lung, muốn giữ, muốn buông.
Nói nhớ ta, muốn ta ở lại, nhưng lại không sẵn lòng buông bỏ tình cảm với cô bé đó.
Để rồi một ngày, khi ta vẫn nuôi ảo tưởng và hi vọng, thì người ta nói:
"Chúng ta là tri kỉ"
Chia tay rồi vẫn muốn làm bạn sao anh? Anh làm bạn được, còn em thì sao? Em sẽ ngồi đó và chúc phúc cho bạn tri kỉ của mình à anh?
Khi ta ngồi bơ vơ giữa công viên lạnh lẽo, người ta cũng mặc kệ.
Khi ta lang thang vô định trong đêm tối, người ta cũng mặc kệ.
"Em cần gì, cứ bảo anh"
"Giờ anh không đi cùng em được. Chúng ta chia tay rồi em à."
Ta khóc như mưa. Ta bỏ cả buổi hẹn phỏng vấn. Ta như rơi xuống vực sâu. Lúc đo người ở đâu?
Để rồi hôm nay người lại quay lại như lúc ban đầu.
Ta dứt khoát quay đi sau một khoảng thời gian chấp nhận quay lại. Người ta trách ta.
"Sao không cho anh cơ hội sửa sai chứ"?
"Em không còn tình cảm"
"Anh sẽ không bỏ cuộc đâu"
"Bỏ đi anh. Em muốn dừng rồi".
Một người từng thương, từng yêu nhiều thế, giờ chỉ còn là những kỉ niệm gắn với ba chữ NYC.
Nhóc coi ta là gì nhỉ? Là một mục tiêu để đưa lên giường?
Ừ thôi nhóc cứ tệ vậy đi. Ta thích vậy đó. Ta thích chờ tin nhắn của nhóc tới lúc khuya muộn. Hoặc có khi không bao giờ nữa.
Ta cứ ngóng nhóc vậy. Để có người làm ta quên đi cái ta đang nhớ đến cồn cào.
Bao giờ nhóc lại xuất hiện nhỉ?
Ta không còn lí do gì để bắt đầu câu chuyện cả. Js ta chưa có gì để hỏi.
Có lẽ ta cũng cảm thấy sai sai khi nhóc đã có người yêu rồi mà. Sao ta lại tiếp tay cho nhóc, để nhóc khinh thường ta nhỉ? Nhưng rồi ta tự nhủ, không có ta, cũng có người khác. Nhóc là kẻ chủ mưu đấy chứ. Bad boy khi yêu là vậy mà.
Ta vẫn chưa biết nhóc tên gì nữa.