Tên truyện: Sơn hải bí tàng Tác giả: Đạo Môn Lão Cửu Editor: Youngtakeshi Số chương: 896 chương Tình trạng: Hoàn thành Lịch đăng: Không ổn định, rảnh có thể 1 ngày 1-2 chương, bận sẽ ra 2 chương/tuần Thể loại: Nguyên sang, Nam sinh, Hiện đại, HE, OE, Tiên hiệp, Kinh dị, Trinh thám, Huyền huyễn, Tu chân, Thần tiên yêu quái, Phong thủy, Trộm mộ, Thần thoại, Huyền học, Lịch sử, Sảng văn, Linh dị thần quái Link góp ý: Văn án:
Chương 1: Tướng quân lĩnh hạ tướng quân mộ Bấm để xem Trung Quốc từ xưa đến nay đều có truyền thống hậu táng, từ vương hầu vương tướng cho tới dân thường có chí hướng, tất thảy đều thích đem theo bên mình những đồ vật hung hiểm lạ thường, tuỳ ý cùng mình an táng nơi cửu tuyền. Bởi vậy phàm là những vật có biến hóa kì bí, tất thảy đều được chôn sâu dưới chín tầng đất. Điển như Tần Thuỷ Hoàng có một chiếc kính chiếu tâm, chẳng những có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng, mà còn có thể phân biệt được đâu là trung thần, đâu là gian nhân. Hoặc như vua nhà Tống có một cái kèn âm binh, khi đánh giặc chỉ cần thổi lên, tức khắc có thể mời được âm binh đến trợ chiến. Lại nói đến hoàng đế Minh Vũ Tông có một chiếc mỹ nữ tửu ly, chỉ cần vào đêm trăng tròn uống rượu, nửa ly liền xuất hiện một tuyệt đại giai nhân chân dài, trên người khoác một chiếc áo mỏng, mặc mà tựa hồ như không mặc. Mấy thứ này, định tính là quốc bảo, tự nhiên ở chợ đen liền có giá trên trăm triệu. Nguyên nhân chính là vì như thế, mà trải qua trăm ngàn năm nay đã không biết xuất hiện bao nhiêu trộm cổ mộ tặc hoành hành, truy tầm bảo vật, nhưng chung quy lại xuất hiện một đám người hộ bảo, ra tay hạ sát không thương tiếc. Chuyện của ta nguyên cũng là vì nhóm người hộ bảo đó mà bắt đầu! Ta tên Lưu Trường An, sống tại một thời đại đặc thù, thời đại này vì hưởng ứng lời kêu gọi 10 năm đuổi kịp và vượt qua Anh Mỹ, mà làm cho 10 thôn hết 9 thôn hoang, dân chúng đều khó có được bữa ăn no. Nhưng nhà ta ngày ngày đều là cơm rau xanh, thậm chí cả tháng còn có thể ăn được 1 lần thức ăn mặn a! Lâu dài liền có lời ra tiếng vào, người trong thôn đều nói cha ta không làm nghề nông, lại không buôn bán, cả ngày ở nhà lại có thể đổi được phiếu gạo lớn, khẳng định là làm cái gì đó mờ ám đến nỗi không ai phát hiện được. Trong lòng ta cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lại không thể đáp trả, bởi vì cha ta đích thực là có điểm quái dị a! Ta nhiều lần cẩn thận quan sát, phát hiện ra cha ta có 3 vấn đề, thứ nhất, cha ta ban ngày ngủ ban đêm lại lén đi ra ngoài; thứ hai, trước mỗi lần ra ngoài, trong phòng đều sẽ truyền đến âm thanh nhai nuốt kẽo kẹt; thứ ba, mỗi lần sau khi trở về nhà, cha ta đều mang theo một cái giỏ nặng trĩu. Những chuyện này hết thảy cha ta đều lặng lẽ tiến hành, sợ bị người ngoài phát hiện, thậm chí là đứa con ruột như ta đây cũng không là ngoại lệ. Có một lần ta thật sự tò mò, liền thừa dịp ban ngày vào thời điểm cha ta đi ngủ, ở cửa phòng cha ta, đục ra một cái lỗ nhỏ như ngón tay út, lén ở đó theo dõi động tĩnh. Bóng đêm dần dần buông xuống, nháy mắt đồng hồ đã điểm 12h, cha ta từ từ mở mắt, thoạt nhìn giống như thi thể người chết từ đầu giường bỗng nhiên bật dậy Một cảnh trước mắt diễn ra quá đột ngột, khiến ta sợ tới mức cầm lòng không đặng, khẽ run lên một chút. Trong bóng đêm, cha ta thắp đèn dầu, khom lưng lấy từ dưới giường ra một cái lu nát tráng men cũ kỹ. Tuy rằng cha ta đưa lưng về phía ta, nhưng ta biết hẳn là cái lu đó toát ra mùi hương thơm của thịt, bởi vì ta thấy cha ta vớt ra một khối thịt bỏ vào trong miệng nhai nuốt mạnh mẽ, ta thậm chí còn có thể nghe được tiếng răng cắn đứt sương sụn cùng thịt gân. Điều này làm ta cảm thấy cực kì không thoải mái, cha ta mỗi ngày đều nửa đêm rời giường, là lén ta ăn vụn thịt một mình? Ta cũng không dám tìm cha ta để đối chất, chỉ có thể mỗi ngày lén nhìn trộm ở bên ngoài, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đã thèm. Liền như vậy qua 3 4 ngày trời, ta lặng lẽ ở bên ngoài thông qua cái lỗ nhỏ mà rình coi. Lần này cha ta lại đổi sang cái chậu đồng rửa mặt, có đôi thịt đều nhau, nhìn thấy cảnh đó ta cầm lòng nuốt nước miếng cái ực, thật sự không nhịn được muốn đi vào đòi ăn. Nhưng tay ta còn chưa đẩy cửa, cha ta bởi vì khát nước, trong lúc vô thức liền đem thân thể đối hướng về phía ta. Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt ta ngồi bệt xuống đất, ngã lộn nhào vào lại trong phòng mình, cả người phát run trốn trong chăn. Ta thấy rõ ràng, thứ trong tay cha ta cầm phát ra hương thơm ngào ngạt, vật đó chẳng phải là bàn tay của người chết? Bàn tay chỉ còn 1 nửa lớn nhỏ, bên trên còn dính máu, mà cha ta liền như vậy nhét vào trong miệng cả tảng nhai rau ráu.. Thời này mùa màng không tốt, ta cũng có nghe kể qua vài vụ người ăn thịt người, nhưng ta cảm thấy đó đều là dùng để dọa trẻ con. Ai ngờ được hiện tại không những ta thấy được, mà người làm chuyện đáng sợ như vậy lại chính là cha ta. (Còn 1 câu mà em không hiểu nên không dám dịch, mạnh dạn đoán là bàn tay của người nữ - "mà hắn ăn rõ ràng là những cái đó bị vứt bỏ ở loạn phần cương nữ anh.") Đại khái là phải qua 10 phút hơn, cha ta rốt cuộc cũng lau miệng dính đầy mỡ bước ra cửa, khóa cửa cách một tiếng khiến tim ta đập bịch bịch, ta lại không giữ nổi sự hiếu kỳ, lồm cồm bò dậy lặng lẽ đi theo sau. Cha ta khiêng cái cuốc, vác một cái rỗ, trong tay cầm một cái đèn dầu hỏa đen, lén lút trực tiếp ra thôn, lâu lâu lại quay đầu, rất nhiều lần khiến ta chút nữa là bị phát hiện. Cũng may vóc người ta không cao, núp ở một bên kênh rạch nên mới không bị phát giác. Nhìn thấy cha ta đi đến ngọn núi bên ngoài thôn gọi là tướng quân lĩnh, lòng ta không khỏi thủng thẳng bồn chồn. Tướng quân lĩnh là nơi giao nhau giữa các thôn xóm, nhưng mỗi ngày cứ đến lúc chiều tối, người dân trong thôn thà đi môt vòng lớn chứ không trực tiếp đi thẳng lên ngọn nùi này, bởi vì ở đỉnh ngọn núi này quả thật là quá tà.. Nguyên phía trên ngọn núi này có một tòa cổ mộ được xây từ triều đại Tây Chu, an táng bên trong chính là vị tướng quân họ Cơ, cùng dòng dõi với Cơ Phát, Cơ Đán, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vì triều đại Tây Chu mà đã cống hiến không ít sức lực. Chỉ là theo như truyền thuyết ghi chép, hắn trời sinh tính tình bạo ngược, sinh thời vì lương thưởng, nhiều lần tổ chức một nhóm binh lính gọi là đội quân hắc linh để chống trả triều đình, khai quật mộ phần, gây ra nhiều tiếng kêu than khiếu kiện khắp nơi. Vị tướng quân họ Cơ nà chết rất kỳ quặc, tục truyền là do hắn công lao hiển hách, triều đình vì đề phòng vạn nhất hắn đảo chính, nên trong một lần hắn đại thắng trở về, bị buộc tội mà chôn sống trong quan tài. Những thuộc hạ trung thành của hắn bí mật trộm quan tài, xây nên cổ mộ, chính là tòa cổ mộ tọa lạc trên tướng quân lĩnh hiện nay. Nguyên là vì tướng quân họ Cơ này có danh vọng, uy quyền rất cao, binh lính cũng là mặc kệ quân lương như thế nào, chỉ biết rằng đi theo hắn là có thể ăn no, có thể đánh thắng trận, cho nên sau khi hắn chết có hơn một ngàn quân hắc linh tự nguyện được chôn sống cùng hắn trong lăng mộ. Ngày nay trên đỉnh tướng quân lĩnh, trùng trùng những nấm mộ người chết, đó là những hố chôn tập thể của đội quân hắc linh, mơ hồ như đem mộ phần tướng quân họ Cơ vây vào trung tâm, tựa như những ngôi sao vòm vây quanh mặt trăng vậy. Vào thời điểm thôn dân đói khổ, không phải là không từng nghĩ đến việc cướp mộ, nhưng phàm là những ai bén mảng đến mộ phần trên tướng quân lĩnh đều có kết cục không toàn vẹn, không phải hóa điên thì cũng thân tàn ma dại, thậm chí là có kẻ đến cả xác còn không tìm ra.. Ngực ta không khỏi đánh một hồi trống lớn, muốn thoái lui nhưng mắt lại thấy cha ta vác cuốc lên vai, ta miễn cưỡng căng da đầu mà đuổi theo cho kịp. Trên đỉnh tướng quân lĩnh quỷ khí dày đặc, ở phía dưới còn nghe được tiếng côn trùng kêu vang, nhưng vừa lên tới thì lại giống như bước vào một thế giới khác, xung quanh vắng lặng đến mức nghe được rõ ràng âm thanh thở dốc của bản thân, ngay cả đất ở dứoi chân cũng bắt đầu mềm đi không ít. Cha ta vốn đã quen thuộc địa hình nơi đây liền bỏ giỏ và đèn xuống đất, tiến về một trong những cái hố chôn, cuốc liền mấy cái, đào ra được bộ xương trắng. Tiếp đó cha ta từ trong giỏ lấy ra 1 đĩa thức ăn đặt trước hố, lại đốt ba nén hương, cung kính dập đầu bái lạy ba cái. Sau đó mới lấy một ít tiền da xanh rải rác xung quanh bộ xương bỏ vào trong giỏ, ôm thật chặt trước ngước, cẩn thận quan sát trái phải rồi mới vội vã rời đi. Ta vỗ đầu một cái, cha ta rõ ràng là đang đổi đồ ăn với ma! Tủ sách của nhà chúng ta chứa đầy những quyển sách cổ được đóng chỉ, tất cả đều liên quan đến Phong thủy và Long mạch, làm thế nào những quyển sách này lại rơi vào tay một người nông dân lương thiện như cha ta? Ta mơ hồ cũng không biết. Ta chỉ biết trong dân gian có tục ăn gian lấy ma vào thời Nam Bắc triều, nếu phải cướp mộ để nuôi gia đình, muốn xác chết không tỉnh lại thì trước đó phải ăn một cân thịt người chết để trấn áp dương khí bản thân, làm cho xác chết cảm thấy ngươi cùng nó là đồng loại, sau đó chuẩn bị ba củ bách hợp, hai lạng nhân bánh đậu xanh để đổi lấy vật làm phúc, mỗi lần tuyệt đối không được lấy nhiều, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Đây là kế sách lấy thức ăn từ trong miệng hổ, đi sai một bước liền mất mạng như chơi. Ta nháy mắt đã hiểu ra cơm gạo trong nhà ta là từ đâu mà đến.. Mẹ ta mất sớm, nghĩ đến sự hy sinh của cha ta vì gia đình này, ta không khỏi rơm rớm nước mắt, hạ quyết tâm phải giúp cha ta một phen. Ít nhất không thể để cha ta mỗi ngày đều phải ăn thịt người chết, công việc kinh dị này hẳn là ta nên thay cha ta đảm trách. Nói là làm, ngày hôm sau ta chuẩn bị một số thứ, liền trong ngày gọi hảo huynh đệ Nhị Cẩu Tử cùng ta lên tướng quân lĩnh một phen. Cha ta hôm qua đã động đến một lần, nhất định hôm nay khẳng định là sẽ không lên tướng quân lĩnh để đổi vật nữa. Ta căn bản không để ý đến những đồng tiền xanh nằm trong những hố chôn tập thể, cảm thấy cha ta có mấy phần ngốc nghếch, muốn làm thì phải làm lớn, như vậy là có thể mấy năm ăn uống không cần phải bàn đến. Chính vì thế ta dán mắt vào ngôi mộ chính nằm sâu trên đỉnh tướng quân lĩnh. Xung quanh ngôi mộ chính có tổng cộng chín hố chôn, là Cửu Trùng Đài, ta cau mày suy nghĩ. Cửu Trùng Đài này chẳng qua là hy vọng chủ nhân của ngôi mộ có thể tái sinh, nhưng nhìn chung sẽ không sử dụng người sống để hiến tế. Để an táng thì chỉ cần sử dụng một số đồ dùng đặc thù, còn nếu dùng người sống.. chỉ e là chủ nhân của ngôi mộ đã có khuynh hướng thi biến nên mới dùng những nô lệ tự sát để trấn áp, có thể nói đây là cách lấy độc trị độc. Bất quá như vậy lại có phần thuận tiện cho ta hành sự. Cửa chính của Lăng Cửu Tử cũng không khó tìm, chỉ cần nhìn thấy cái nào trong chín cái hố chôn tập thể nhỏ nhất đích xác chính là cửa chính, đó chính là sợ phong thủy ở cửa mộ phạm phải phòng chôn cất chính. Ta quan sát bốn phía xung quanh, nhanh chóng xác định vị trí, cùng Nhị Cẩu Tử mau chóng bàn kế hoạch. Ban đầu ta và Nhị Cẩu Tử đào đất rất khó nhọc, càng về sau đất càng lỏng lẽo nên chừng hai ba canh giờ, tiếng cuốc chạm phải tường mộ kêu lên xoảng một tiếng. "Tới rồi!" ta phấn khích giơ tay, nhanh chóng đào thêm vài cuốc, trong tầm mắt đã xuất hiện một cánh cổng đá xanh rộng chừng một mét.
Chương 2: Hồng y nữ thi Bấm để xem Ta nhẹ nhàng thở ra một cái, vừa may đó lại là cánh cổng bằng đá xanh, nếu chẳng may gặp phải cánh cổng bằng sắt, hoặc giả dụ như được đúc đồng thì há chẳng phải hôm nay hai người bọn ta đành bất lực mà tay không quay trở về? Còn nhớ lúc xưa Tôn Điện Anh trộm mộ Từ Hy thái hậu, chẳng phải là vì gặp phải cửa mộ được đổ sắt đúc đồng kiên cố, nên chỉ có cách dùng pháo phá cửa mà tiến vào? Hai người bọn ta tiếp tục đào dọc theo đáy của cánh công xanh khoảng mười phân, sau đó trực tiếp thò tay vào cạy mạnh, lập tức cánh cổng đá xanh có động, từ từ di chuyển lên trên. Lúc sớm ta đã chuẩn bị sẵn 1 con chim, dùng dây thừng trói lại, trực tiếp ném thẳng vào bên trong mộ, đợi ba bốn phút vẫn thấy nó tung tăng nhảy nhót, liền cảm thấy nhẹ nhõm, điều này cho thấy không khí bên trong cổ mộ không có độc, ta liếc nhìn Nhị Cẩu Tử ra hiệu, cả hai liền tiến vào bên trong. Dù sao đây cũng là lần đầu ta đi trộm mộ, nhưng không những không có cảm giác sợ hãi, mà ngược lại còn mang đến chút cảm giác hưng phấn. Sau môt hồi đi dọc theo mộ đạo hơn mười mấy mét không gặp phải bất cứ cơ quan nào, đầu ta chợt nghĩ đến mấy cuốn sách ghi chép cơ quan mật thực chất là đã quá phô trương rồi. Cả hai tiếp tục đi được khoảng 20m thì thấy trước mặt chia ra làm hai ngã, ta cầm đèn dầu trên tay bắt đầu cảm thấy có chút run run. Ta chỉ biết dựa theo quy tắc từng trải, bên trái hẳn là phòng để vật bồi táng, bên phải là nơi an táng của chủ mộ. Ta căn bản là không cần nghĩ ngợi, hướng phía bên trái mà trực tiếp đi tới. Tuy nói rằng vật mang theo bên người chủ mộ có khả năng giá trị gấp nhiều lần vật bồi táng, nhưng không biết hà cớ gì mà trong thâm tâm ta lại dấy lên một nỗi sợ hãi khi nhìn về phía phòng an táng chính. Trong bóng tối, ta mơ hồ nhìn thấy gian phòng bên trái cũng được đóng kín bằng một cánh cửa màu xanh lam. Cùng một cách trước đó mấy khắc ta nhanh chóng mở được cánh cửa, đối diện là một chiếc quan tài hình tam giác màu đỏ, được trang trí sặc sỡ điểm chút quái dị. Ta trộm nghĩ không phải là không được phép đặt quan tài trong phòng, chỉ là bình thường không ai mai táng lại đặt quan tài trước cửa mộ, như vậy dễ làm cho xác chết bị thi biến. Ta cảm thấy trong lòng bất an, cẩn thận quan sát bốn phía, không phát hiện được gì dị thường mới bắt đầu thở ra nhẹ nhàng. Bên trái gian phòng đặt một bộ đồ cúng bằng đồng thau, trên đất vương vãi rất nhiều hạt trân châu, nhìn dáng vẻ như thể là bị vứt bỏ, ta khẽ cảm thán trong lòng một câu "Đúng là mộ tướng quân có khác, thật là cường đại a" Bất quá ta chỉ nhìn thoáng qua, sau đó toàn bộ lại tập trung về phía quan tài trước mắt, ngay lập tức hai mắt ta phát ra một tia điên cuồng mãnh liệt. Phải nói rằng tất cả những thứ có giá trị đều tập trung hết vào bên trong quan tài, nếu đã cất công đến đây trộm mộ rồi thì nào có đạo lý ta phải trở về tay không? Theo như trong sách ta từng đọc, ta lấy ra một ngon nến từ trong lồng ngực, trực tiếp thắp lên và đặt ở góc Đông Nam quan tài, miệng lẩm nhẩm cầu khấn ba lần. Sau ba lần cầu khấn ngon nến vẫn không tắt, ta mới an tâm tìm cách mở nắp quan tài. Sau khi quan tài từ từ mở ra, khi nhìn thấy thứ trong quan tài, ta nhịn không được phải hít một hơi sâ. Chỉ thấy bên trong quan tài có một thi thể phụ nữ mặc quần áo bình thường chưa phân hủy, tóc búi cao, đôi mắt khép hờ tựa như có thể mở ra bất cứ lúc nào, hai tay kết lại đặt trên bụng, thoạt nhìn cũng không khác người thường là mấy. Rốt cuộc người này cùng tướng quân họ Cơ có quan hệ gì, sao lại phải mặc áo cưới hạ táng ở nơi này? Chỉ là trước mắt ta cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cầm đèn dầu trực tiếp tìm từ trên mặt thi thể tìm xuống, tìm đến cổ tay thì mừng rỡ: "Trên tay nàng đeo một đôi vòng ngọc" Ta vội vàng tháo vòng ngọc ra, dưới ánh đèn bắt đầu kiểm định là đồ xịn, liền nhanh tay nhét vào ngực áo, tiếp đó lại từ bàn chân thi thể lấy ra vài viên ngọc bích. Mắt thấy ánh nến vẫn bừng cháy, không có dấu hiệu quái lạ sau một lần tìm kiếm, ta liền quan sát lại thi thể một lần nữa, quan sát đến bàn tay ta bất chợt ngẩn người: "Vừa rồi móng tay của nàng ấy cũng giống như người bình thường, sao đột nhiên lại dài ra mấy phân?" Lòng ta bất chợt nổi sóng, nghĩ đến những thứ vừa lấy được trước mắt đã đủ để sống thoải mái cả năm trời, nên kéo tay Nhị Cẩu Tử ra hiệu rút lui. Ngay lúc chuẩn bị rời đi, mắt ta liêc qua phát hiện miệng thi thể hơi hơi phồng lên, giống như bên trong đang ngậm một vật gì đó. Ta xoa xoa hai tay chợt nghĩ, phong tục an táng của người xưa thường hay dùng ngọc thạch nhét vào miệng xác chết, lẽ nào cái xác này cũng có? Không kịp nghĩ nhiều, ta trực tiếp cạy miệng thi thể, đưa tay vào miệng xác chết tìm kiếm. Đúng lúc này, ánh nến chợt bùng lên ánh sáng màu xanh cao hơn nửa thước, không khí trong gian phòng bỗng trở nên quỷ dị cực độ. Ngực ta đánh trống liên hồi, phàm là vật không được chủ nhân quan tài cho phép lấy thì chỉ cần tắt nến là được, hiện tại phát ra ngọn lửa màu xanh là có ý gì? Ta còn chưa kịp suy nghĩ, một cơn đau thấu tim đột nhiên từ mu bàn tay truyền đến khiến ta mặt cắt không còn giọt máu! Một màn quỷ dị trước mắt diễn ra quá đột ngột, chỉ thấy miệng của xác chết hung hăn cắn chặt tay ta, đôi mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào ta như đang cười một cách ghê rợn.. Sắc mặt ta tái nhợt, hét lên một tiếng rồi rút mạnh tay, kéo lấy Nhị Cẩu Tử mà chạy bán sống bán chết, một mạch liền về đến chân núi Tướng Quân Lĩnh mới dám dừng lại thở gấp. Sau đó ta lén lút vào nhà bằng cửa sau, mang những thứ vừa trộm được nhét dưới gầm giường. Ta lên giường ngả lưng, lăn qua lăn lại mãi cũng không tài nào ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu ta liền hiện lên đôi mắt trắng dã của xác chết đang nhìn ta cười quái dị, khiến ta mãi cho đến gần sáng mới có thể chợp mắt được chút ít.. Sáng hôm sau khi thức dậy, ta phát hiện có điều gì đó không ổn, trên mu bàn tay phải của ta xuất hiện một cục đen to bằng quả trứng ở chỗ bị cắn, trên đó có những mảnh giống như vảy cá, gỡ cả nữa ngày cũng không ra, ta mơ hồ cảm thấy trong lòng bất an. Sợ bị cha ta phát hiện, ta liền lấy một chiếc găng tay trong tủ đeo vào, vừa định ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết. Nhíu chân mày, ta chợt nghĩ thanh âm kêu khóc là xuất phát từ nhà nào? Đứng trước cửa, ta tò mò nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ở hướng đó, tiền vàng mã bay kín trời đất. Vừa đúng lúc gặp được người hàng xóm, ta thất kinh biết được rạng sáng nay Nhị Cẩu Tử đã chết, cái chết giống như là gặp dã thú trong nhà, trong lúc ngủ bị moi ruột, máu đổ ra khắp nơi. Đầu ta đánh oang một tiếng, chẳng phải là do ta lấy vòng ngọc mà nữ cương thi đó đến nhà đòi mạng chăng? Ta cảm thấy tay phải càng lúc càng ngứa hơn, không kịp nghe hàng xóm nói hết câu, vội vàng đi thẳng vào nhà, nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài, một lát sau lại mơ hồ nghe thấy thanh âm nước chảy bên ngoài. Là trời đang mưa a? Ta tiến đến cửa sổ ngó qua Bên ngoài đang là giữa trưa nắng nóng, không khí còn có chút vặn vẹo, tuyệt đối không thể nào có mưa. Nhưng trên mái nhà trước sau lại có tiếng nước chảy rả rít, khiến ta cảm thấy rất buồn bực. Ta đinh ninh cha ta đang rửa mái ngói phía trên, liền hét lên một tiếng: "Đừng đổ nước lên nóc nhà nữa" Ai ngờ cha ta lại từ phòng đi qua, hỏi ta là đổ cái gì nước? Bất giác, cha ta nhìn thấy có nước từ mái nhà rơi xuống, sắc mặc cũng thay đổi theo, bèn hai ba bước bước ra tới cửa nhìn trực tiếp lên nóc nhà. Ta vội vàng chạy theo, nhìn lên mái nhà một vòng nhưng tuyêt nhiên không thấy ai, vậy nước này là từ đâu mà tới? "Trời mưa trời nắng loang loáng buồn, tất có người sắp chết.." Cha tôi lẩm bẩm, thanh âm thực sự đáng sợ. Đây là câu nói thường nghe trong dân gian, ý chỉ rằng ngày nắng lại có mưa, cho thấy là sắp có người chết. "Nhà ta sắp có người phải chết a?" Ta sờ sờ tay phải, chỉ cảm thấy cơn ngứa lại kéo đến, liền không quan tâm xung quanh, xoay người về phòng rút mình vào chăn bông. Tối hôm đó, cha ta sơ ta xảy ra chuyện nên ở cùng phòng với ta, mỗi một giờ cha ta đều nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ măt nghiêm nghị như thể sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Phanh phanh phanh phanh! Giờ này đang là nửa đêm, lai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt, thần kinh cha con ta nhảy dựng: "Có quỷ, có quỷ a!" Đây rõ ràng là "người tam, quỷ bốn!", ám chỉ nếu là người thường thì chỉ gõ cửa ba lần, nhưng quỷ thì lại gõ bốn lần, liệu có phải nữ cương thi đó lại đến tìm ta? Cha ta cẩn thận tiến đến cửa, liếc mắt nhìn qua khe hở, lập tức sắc mặc trở nên khó coi, nhanh chóng xông tới che miệng ta lại, không để cho ta phát ra tiếng động. Ta run rẩy cuộn trong người cha ta, trong đầu nghĩ đến đôi mắt trắng dã của nữ cương thi kia mà ngực không khỏi đánh trống liên hồi. Nhất định là con mụ cương thi kia, sau khi giết Nhị Cẩu Tử, giờ lại tới tìm ta tính sổ a! Phanh phanh phanh phanh, phanh phanh phanh phanh! Tiếng đập cửa ngày càng gấp gáp, xen lẫn tiếng cười thì thầm và tiếng đinh cào trên tấm cửa càng khiến cho người ta rùng mình. Cha ta kéo ta tiến lại bên cạnh cánh cửa, tay không ngừng nắm chặt tay ta giúp ta có thêm chút ít bình tĩnh. Ầm ầm ầm.. Ngay khi tiếng gõ cửa ngày càng trở nên gấp gáp, một tiếng sấm từ xa truyền đến, tim ta đập loạn xạ, theo sau đó là tiếng mưa bắt đầu rơi nặng hạt trên mái nhà. Tiếng mưa dần dần lấn át tiếng gõ cửa, tiếng cười nói thầm thì càng ngày càng đi xa, nhưng dường như còn quay cuồng bên tai ta, cuối cùng cha ta cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tay, dựa vào tường thở ra từng hơi hổn hển. Ta nắm lấy tay cha ta run rẩy hỏi: "Có.. Có phải kia là đôi mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm?" "Cái gì trắng dã?" Cha ta túm lấy cổ áo ta, trên mặt biểu thị nét hoảng sợ cực độ.
Chương 3: Thủ mộ gia tộc Bấm để xem Ta trong lòng sợ hãi, từ dưới gầm giường lấy ra đôi vòng ngọc, đem câu chuyện trộm mộ kia một hơi kể hết cho người. Chỉ thấy trước mắt tối om, hai cái bạt tay đau điếng không chút lưu tình, thẳng mặt ta giáng xuống. "Dòng họ Lưu của chúng ta canh giữ lăng mộ qua nhiều thế hệ, chính là ngôi mộ cổ Tây Chu kia. Hiện tại cuộc sống khổ cực, chúng ta chỉ có thể lấy ra mấy đồng tiền cổ dựa vào công lao giữ mộ của các tổ phụ khuất bóng. Các ngươi thì tốt rồi, trực tiếp lấy cả vào trong mộ lão tổ a!" Nói xong câu đó, cha ta ai thán một tiếng, bộ dạng thiểu não, tinh thần suy sụp. Ta liền ngây ra, người giữ mộ? Không đợi ta nói tiếp câu nào, cha ta liền hỏi "Chờ đã, tiểu tử nhà ngươi là như thế nào tìm ra được cửa mộ?" Ta lẩm bẩm nói cách thức mở cửa mộ chính là từ trong sách mà học, đánh bậy đánh bạ lại có thể may mắn mở được cơ quan. Vẻ mặt cha ta lại càng thêm cổ quái, từ dưới ngăn tủ tùy tiện rút ra một quyển sách ố vàng, trực tiếp hỏi thẳng "Như thế nào là nơi tứ tuyệt?" Ta lại lần nữa sửng sốt, biết rằng đây là cha ta đang khảo thí, liền một mạch trả lời "Sinh khí không tụ, lệ khí không ra, quỷ khí ngưng kết, hàn khí nghiệt sinh" Sau đó cha ta lại hỏi tiếp vài vấn đề được nhắc đến trong sách, tất thảy đều bị ta trả lời đúng, từ trong mắt ông càng ngày càng hiện ra nét phức tạp. Thật lâu sau cha ta mới cười khổ lắc đầu nói, rốt cuộc đây là số mệnh của Lưu gia, không thể tránh khỏi. Ta cũng chính là vì vậy mà bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, vội hỏi ông hết thảy mọi chuyên là như thế nào? Cha ta lấy ra một ít lá trà từ trong bình tráng men, rồi chậm rãi nói. Hóa ra tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ vị tướng quân kia, người được chôn trong ngôi mộ đúng là vị tướng họ Cơ, tên là Cơ Thành, là thúc thúc có quan hệ bà con xa với Cơ Phát, nói là thúc thúc chứ kỳ thật so với Cơ Phát cùng lắm chỉ hơn hai tuổi. Sinh thời vị tướng họ Cơ này đã có duyên đối với lăng mộ, sau khi vào trong quân ngũ, vì quân đội mà kiếm đến không ít quân lương, từ đó mà giúp ích rất nhiều cho các trận đánh lớn nhỏ. Đối vơi công lao này mà nói thì có ảnh hưởng không ít đến thời cục khó khăn lúc bấy giờ, tuy nhiên khi thời cục đã ổn định hắn liền trực tiếp bị xem là cái gai trong mắt. Cũng bởi tính tình cổ quái, cho dù là đối với Cơ Phát cũng không có mấy phần cung kính, thế nên hắn mới rước lấy kết cục bị chôn sống! Chỉ là những người chôn sống hắn ngàn vạn lần không nên vào ngày đại hôn của hắn mà ra tay, ngay đến cả vị thê tử kia còn chưa kịp mặc áo tân hôn cũng vì hắn mà liên lụy, bị mang đi cùng chôn sống. Nếu không phải là vì nhóm Hắc Linh binh lính trung thành cướp mộ, hai người bọn họ có khả năng là đã bị mất xác rồi a. Mà quan tài ta trộm rất trùng hợp lại chính là của vị thê tử kia! Tổ tiên Lưu gia ta ngày đó chính là một trong ngàn binh lính Hắc Linh, lúc còn chưa thành niên đã đi theo Cơ Thành. Lúc đó tổ tiên nhà họ Lưu ta sắp chết đói, nếu không có Cơ Thành thì nhà họ Lưu ta thực tế mà nói đã không còn tồn tại đến bây giờ. Cũng vì biết ơn công đức Cơ Thành, tổ tiên Lưu gia ta sau khi chôn cất tập thể Hắc Linh binh lính, liền một mình ở lại canh giữ lăng mộ tướng quân, trải qua nhiều thế hệ mà lưu truyền đến đời cha ta ngày nay. Ta càng nghe càng bị ám ảnh, chỉ là lúc này từ bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó tả, thật sự không nhịn được mà đưa lên gãi. Ai ngờ đột nhiên cha ta nắm lấy, trực tiếp kéo bao tay ra, nhìn thấy mu bàn tay mọc đầy bọc mủ, cả khuôn mặt ông trắng bệt, ngay lập tức run rẩy hỏi: "Xú tiểu tử, ngươi là do bị nữ cương thi kia cắn?" Dưới ánh mắt của ông, ta đành phải gật đầu. Chiếc bình tráng men trong tay rớt xuống đất kêu lên một cái ầm, ông điên cuồng chạy tới tủ sách, luống cuống tay chân như là tìm thứ gì đó, đến cả ngăn tủ đồ cũng vì sự điên cuồng này mà rơi ra. Sau đó đến cả cái bàn cũng bị ông đụng trúng, đồ vật trên bàn cũng bị văng tứ tung, về phần ngăn kéo cũng bị kéo ra, rơi ầm xuống đất. Ta chưa bao giờ gặp qua ông như vậy trước đây, chỉ thấy hốc mắt ông đỏ bừng, tóc tai cùng ổ gà giống như nhau, dọa ta đến nói chuyện cũng không dám. Cuối cùng, ông lôi ra một chiếc hộp đựng giày đầy bụi từ gầm giường, ngồi bệt trên đống hỗn độn đó, từ trong hộp lấy ra vài cuốn danh bạ điện thoại ố vàng. Ông dùng ngón tay nhúng nước bọt, run rẩy lật từng trang một, chuyển động rất nhanh nhưng nhẹ nhàng, mỗi lần lật một trang là mắt đỏ hoe, miệng không ngừng lẩm nhẩm: "Tứ cô nương, tứ cô nương" Sau khi lật xem một lúc lâu, cha ta cuối cùng cũng đã tìm thấy thứ mình muốn trong cuốn danh bạ, ông đứng dậy, ghi lại số bằng giấy bút rồi bỏ vào túi trước khi cầm ô tiếng ra ngoài cửa. "Cha.." Ta hô lên một tiếng, ông quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe nhìn ta, sau một lúc lâu giọng khàn khàn mới nói: "Oa, tiểu tử ngươi trúng thi độc, chỉ có người kia mới có thể cứu được! Ta hiện tại đi huyện thành gọi điện thoại nhờ hắn, ngươi ở nhà nghỉ ngơi, mặc kệ là bất luận nghe được động tĩnh gì đều không được lên tiếng, chờ ta trở về, có biết chưa?" Cha ta nói với thanh âm nghẹn ngào trước khi bước đi, mặc dù ta muốn nói ra gì đó nhưng lại bị nghẹn ở họng, chỉ biết trợn mắt nhìn ông gật đầu. Cửa phòng bị ông khóa từ bên ngoài, ta quay vào phòng nằm co ro trên giường nhìn ra, bên ngoài trời vẫn còn tối, mưa rơi lộp độp bên cửa sổ, ta càng nghe càng thấy bàng hoàng. Tay phải của ta càng ngày càng ngứa, ta không kìm được mà tuyệt vọng gãi, chỉ thấy vảy lan ra toàn bộ cánh tay với tốc độ rất nhanh, màu sắc lại càng ngày càng đậm, cho đến khi tất cả đều bị biến thành một màu đen. Phanh phanh phanh phanh! Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng đập cửa lại lần nữa truyền đến, ta hoảng hốt giơ tay lên che miệng. Ta đoán tám phần là nữ cương thi kia, rồi lại nuôi hy vọng trong lòng rằng tiếng gõ cửa kia là người trong thôn, bởi vậy mới chậm rãi dịch đến bên cửa sổ nhìn trộm bên ngoài. Ta thấy một người phụ nữ đầu tóc bù xù đứng ở cửa, nàng lấy móng tay cào vào cửa, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười trầm thấp. Thoạt nhìn, ta còn tưởng nàng ta là một kẻ mất trí, nhưng bộ quần áo màu đỏ tươi trên người nàng khiến ta chú ý, đầu óc ngây ra, vô tình tức giận hét lên thành tiếng. Ngay lập tức, nàng liền chú ý đến chuyển động bên cửa sổ, quay đầu một trăm tám mươi độ như một cái máy, mắt khép hờ nhìn vế phía ta, sau đó mỉm cười và di chuyển qua từng chút một.. Ta sợ hãi té một cái bịch xuống đất, dùng hai tay che miệng và mũi, chui vào gầm giường. Cương thi phân biệt người sống bằng hơi thở, chỉ cần ta không thở, nhất định nàng sẽ bị mất phương hướng. Lạch cạch! Âm thanh của một vật nặng rớt trên mặt đất khiến tim ta đập loạn xạ, lẽ nào nàng đã vào trong.. Tiếng bước chân lạch cạch vang lên khắp phòng, dường như là đang tìm ta khắp nơi, đột nhiên tiếng bước chân dừng lại trước giường, ta căng da mặt, nín thở chịu trận không dám nhúc nhích. Sau đó, cộp một tiếng, tấm ván giường phía trên đầu ta rung chuyển dữ dội làm cho bụi rơi xuống đầu tứ tung. Ta co người càng chặt hơn, chỉ nghe thấy tiếng ván giường lắc lư một hồi, hình như có vật gì đang bò trên đó, càng nghe càng khiến cho người nghe hoảng sợ cực độ! Không khí trong phổi ta càng ngày càng ít đi, ta nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng chỉ cảm thấy giây tiếp theo cần phải hít thở, trong lòng không ngừng cầu nguyện nàng hãy mau nhanh đi chỗ khác. Một lúc sau, trên giường cũng không có động tĩnh gì, ta liền lén cúi người ra ngoài xem nàng đã đi chưa? Kết quả là trong tích tắc, máu toàn thân ta trở nên đông đặc - nàng đang cúi người nhìn xuống gầm giường với tư thế quái dị, một đôi mắt trắng dã nhợt nhạt chỉ cách ta chưa đầy năm cm.. Lần này ta hoàn toàn không nhịn được, định bỏ hai bàn tay đang siết chặt xuống thì nghe thấy tiếng gà trống gáy, trời đã sáng, đôi mắt trắng dã nhợt nhạt lộ vẻ không cam lòng chậm rãi bỏ đi. Hô! Ta thở dài ra một hơi, lúc này mới phát giác quần áo toàn thân đều ướt đẫm. Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động, ta hốt hoảng định trốn vào tủ thì nghe thấy tiếng mở khóa giòn giã. Ta biết là cha ta đã trở lại, tức khắc xông ra ngoài. Ngoài cửa quả nhiên là cha ta, chưa kịp nói gì thì từ sau lưng ông chậm rãi bước ra một nam tử trẻ tuổi, ánh mắt như lưỡi đao liếc liếc mắt một cái nhìn lên tay của ta nói: "Chén, đèn dầu."