Bài 1: Hạt nắng của mẹ Có một giọt nắng Lại đây Một giọt tràn đầy Trên tay của bé Bé bắt lấy nắng Khoe mẹ Mẹ bảo Bé cũng là tia nắng lung linh Sưởi ấm gia đình Bé cười Khúc khích "A ha! A ha" Bé là tia nắng Xinh xinh Nhảy nhót.
Bài 2: Nắng Nắng ở lại đây, nắng rất trong Thu giang in dát lát mây hồng Thuyền neo bến sớm, tràn hoa nắng Hai bên đồng vắng, lúa trổ bông.
Bài 3: Anh biết không! Hồn tôi là sỏi đá Cằn cỗi từ trong ra, vô vị, vô tình Như một buổi bình minh mùa đông sương trắng mù rét buốt. Bóng mây xám u chẳng chút ánh sáng nào Lòng tôi chả hơn cái sa mạc là bao Cỏ cây hoa lá cũng khó mọc trên đó Chỉ những cột xương rồng đầy gai nhọn nhỏ Và côn trùng vùi mình trong cát bỏng dưới chân Làm sao đây! Khi cực nhọc tấm thân Bởi chỉ biết lao mình vào guồng quay gay gắt Tôi đã biến mình thành cỗ máy đơn độc Mặc thời gian trôi đi dần hóa mình tàn mục Đôi mắt vết chân chim, hồn già cỗi sâu trong.
Bài 4: Cảm xúc ơi! Mi có nghe ta gọi không. Mi ở tận đâu trong góc. Ta lạc lối, bơ vơ Giữa ngách ngang ngách dọc Của tâm hồn. Ta lặng nhìn Buổi hoàng hôn Nhuộm chiều muôn ráng đỏ Rất đẹp và nên thơ. Vậy mà ta Chỉ là một cỗ máy ơ thờ. Thời gian Như đóng băng cả lại Cùng với lòng ta. Ta đi qua. Thời gian hóa thành cứng ngắc Rồi vùi mình trong im lìm, vắng lặng. Và không gian Bỗng hóa những điểm nhòa Trong nước mắt. Ta Ngày hôm nay Chỉ là Một cái xác không hồn. Đương ngày tàn buổi hoàng hôn Cố lê mình trên bóng tối Đi qua sự lặng lẽ rợn người Sự chết. Nó. Thẩm thấu lòng ta. Như mảnh đất vàng thấm chìm mọi hoa rã. Như con tàu chôn xác mình trong biển cả. Như ánh nắng ngày dài lìm lịm vào màn đêm. Phải chăng? Cái chết đến nhẹ và êm. Một cái chết buồn Của cảm xúc. Ta Còn lại thân ta Mục rục.