Bạn được luuthi mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Chương 130: Vạch trần thân thế (3)

Vừa rồi chỉ có ảnh chụp không có âm thanh, nội dung cũng chỉ có thể đoán được, hiện tại hình ảnh âm thanh đều có.

Nội dung cuộc đối thoại khá rõ ràng, người đàn ông đó không phải là người khác mà là cha của Mạc Thi Vận.

Hà Kiến Quân thậm chí còn lấy bức hình gia đình và sổ hộ khẩu của mình ra để chứng minh danh tính khi tranh cãi trong văn phòng trưởng khoa.

Phần nội dung này đã được quay lại và đưa lên diễn đàn.

Thậm chí, trong video còn có nội dung Mạc Thi Vận thừa nhận rằng cha cô là Hà Kiến Quân.

Những học sinh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn Mạc Thi Vận hoàn toàn thay đổi.

Vừa rồi bọn họ còn hoài nghi, hiện tại có thể nói là có bằng chứng chắc chắn.

Quan trọng hơn, so với thái độ của chính Mạc Thi Vận vừa rồi, nội dung đoạn video này có thể nói là một tràng vả mặt.

Khoảnh khắc Mạc Thi Vận nhìn thấy đoạn video, huyết sắc trên mặt cô ấy đã biến mất hoàn toàn.

Chu Toa, người vừa xin lỗi Mạc Thi Vận, mở to mắt.

Chu Toa không kìm lòng được, tức giận hỏi Mạc Thi Vận, "Làm sao vậy? Đây là cha của cậu sao? Nếu là cha của cậu, vậy vừa rồi lời cậu nói với mình là thái độ gì?"

"Mình.." Mạc Thi Vận thân thể khẽ run rẩy, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, toàn thân lạnh lẽo từ đầu đến chân, "Mình không có.. Mình chỉ nói là không giận cậu.."

"Cậu nói rằng cậu không phải là tức giận với mình? Vậy không phải tương đương với việc cậu cho rằng mình đã hiểu lầm rằng người trên trang web là cha của cậu sao? Đây không phải là biến tướng cách nói người trong hình trên diễn đàn không phải là cha của cậu sao?"

Chu Toa cũng không ngốc, vừa rồi Mạc Thi Vận không nói gì, nhưng cô ấy nói như vậy không phải tương đương với việc rằng suy đoán trước đây của cô ấy là sai sao?

"Mình thực sự không có ý đó, cậu đã nghĩ quá nhiều." Mạc Thi Vận giải thích.

"Đúng, đúng, mình nghĩ nhiều quá! Thật sự là dạng cha nào thì có dạng con gái đó. Cha cậu là loại người tồi tệ, và cậu thực sự cũng không khá hơn là bao!"

Chu Toa tức giận vì vừa rồi Mạc Thi Vận thái độ không rõ rang, càng là vì trước đây cô cho rằng gia đình của Mạc Thi Vận có quan hệ với Giản gia.

Chu Toa cảm thấy mình bị Mạc Thi Vận lừa gạt.

Lúc này đang là lớp tự học, các bạn học đều ở đó, cuộc cãi vã giữa Chu Toa và Mạc Thi Vận được cả lớp lắng nghe.

Mạc Thi Vận cảm thấy lạnh cả người khi mọi người nhìn cô, cô tràn ngập cảm giác nhục nhã mà cô chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Niềm tự hào của cô đã tan tành vào lúc này.

Cô thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy khỏi phòng học này.

###

Nhà hàng phương Tây cao cấp ở trung tâm Hằng Viễn.

Giản Duẫn Thừa cau mày khi nhìn thấy Địch Quân Thịnh đang ngồi đối diện.

Hôm nay anh ấy kêu Vu Hi đi ra, mà người đến lại là Địch Quân Thịnh.

Mặc dù mục đích của cuộc hẹn với Vu Hi là có liên quan đến Địch Quân Thịnh, nhưng anh không ngờ Địch Quân Thịnh lại một mình đến gặp anh.

Khác với vẻ mặt nghiêm túc của Giản Duẫn Thừa, Địch Quân Thịnh khóe miệng mỉm cười với ánh mắt vui tươi.

"Địch tiên sinh tìm tôi có việc gì?" Khí thế của Giản Duẫn Thừa không yếu hơn Địch Quân Thịnh.

Xét về tuổi tác, Giản Duẫn Thừa hơn Địch Quân Thịnh chín tuổi.

Khi Giản Duẫn Thừa được gọi là cậu bé đẹp trai, Địch Quân Thịnh vẫn chưa được sinh ra.

"Nghe nói Giản gia là một trong hai đại gia tộc ở thành phố Hằng Viễn. Tôi còn tưởng Giản gia làm việc sạch sẽ lưu loát, ít nhất sẽ không để người ngoài chế giễu."

"Địch tiên sinh muốn nói gì, cậu cứ nói đi."

"Bang.." Địch Quân Thịnh ném một túi văn kiện đến trước mặt Giản Duẫn Thừa.

Giản Duẫn Thừa cau mày, cầm túi văn kiện lên, sau khi mở túi ra và nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt của Giản Duẫn Thừa lập tức trở nên u ám.
 
Chương 132: Cậu và Thừa thiếu có xảy ra chuyện gì không?

Trong bãi đậu xe, Vu Hi đang lo lắng chờ đợi.

Lòng anh lo lắng.

Một bên là Địch Quân Thịnh, một bên là Giản Duẫn Thừa, Vu Hi không muốn đắc tội với bên nào.

Ngay khi biết Giản Duẫn Thừa tìm mình có việc, Thịnh gia đã nói rằng cậu muốn gặp anh ta.

Vu Hi có thể có biện pháp nào?

Anh không có việc gì phải làm ngoại trừ ngoan ngoãn chờ đợi ở bãi đậu xe.

Vu Hi không thể ngồi yên trong xe nên đã đứng dậy đi đi lại lại trong bãi đậu xe, đếm hàng nghìn bước trên WeChat.

Cuối cùng, khi Địch Quân Thịnh quay lại, Vu Hi vội vàng chạy đến chào anh, "Thịnh gia, hai người có chuyện gì không?

" Không có gì. "Địch Quân Thịnh nói.

Địch Quân Thịnh noi" Không có gì. "Nhưng Vu Hi không thể tin là thực sự không có gì.

" Thịnh gia, cậu thật sự không Thừa thiếu gia có chuyện gì chứ? "Vu Hi vẫn có chút lo lắng.

Tất nhiên Giản Duẫn Thừa không thể làm gì Địch Quân Thịnh.

Nhưng Vu Hi vẫn có chút lúng túng.

" Tôi làm gì anh ta? "

Vu Hi nghĩ thầm, anh làm sao biết được!

Anh thậm chí không biết tại sao hôm nay Thịnh gia lại đến gặp Giản Duẫn Thừa!

Ngừng một chút, Vu Hi lại hỏi," Vậy thì.. Thừa thiếu tìm có chuyện gì vậy? "

" Không biết, có thể là động kinh đi. "

Động kinh.. động kinh sao.

Miệng Vu Hi co giật vài cái.

" Đúng rồi, Thịnh gia, tôi vừa thấy cách đây nửa tiếng, Thừa thiếu đã đăng trên diễn đàn khuôn viên trường cao trung Thịnh Hoa, về thân thế của con gái của người giúp việc tron nhà anh ta. "

Vu Hi thở dài xúc động.

Anh ta vẫn quyết liệt như mọi khi, anh không mềm lòng dù với một cô gái nhỏ.

Đem lão ba ăn chơi cờ bạc đến trường tìm con gái thì chắc cô gái sẽ mất hết thể diện.

Tôi không biết cô gái đó đã chọc Thừa thiếu không cao hứng chỗ nào.

" Sao cậu biết anh ta là người tạo bài đăng đó? "

" Tôi biết tài khoản đăng bài đó là bạn học cũ của Thừa thiếu, Hoắc Ngọc, một thiên tài máy tính, hồi đó cậu ấy rất nổi tiếng. Hoắc Ngọc đi theo Thừa thiếu sau khi tốt nghiệp. Tôi nghĩ để biết một người đang kinh doanh ở nước ngoài có thể ngang nhiên sử dụng tài khoản của mình để đăng bài là không khó. "

Loại này không yêu cầu thay đổi tài khoản đặc biệt.

" Ồ, xem ra là đồ gia đưa cho anh ta có chút muộn. "

Những thứ trong tay Địch Quân Thịnh chưa đưa đến tay Giản Duẫn Thừa, mà Giản Duẫn Thừa cũng đã ra tay không lưu tình.

####

Giản lão phu nhân đến đón Giản Nhất Lăng đi học về như thường lệ.

Giản Nhất Lăng vừa lên xe, bà cười nói" tin vui "với Giản Nhất Lăng," Bé ngoan, mấy ngày nay anh họ của con sẽ tới ở nhà cũ mấy ngày, nhà cũ chúng ta sẽ rất náo nhiệt đây. "

Lão phu nhân nghe tới tâm tình rất là không tồi.

Lão phu nhân tuy đông con cháu nhung ngày thường ít gặp, tự nhiên bà thấy vui vì có thế hệ trẻ đến ở trong nhà cũ.

Lão phu nhân tiếp tục nói với Giản Nhất Lăng," Anh họ con có lẽ khó chịu với thím hai của con nên mới đến ở đây tránh bị quấy rầy. Thím hai của cậu quá cố chấp, quá chấp nhất việc bắt mấy đứa con thừa kế công ty, Vũ Mân gia nhập làng giải trí đã làm thím con tức giận trong nhiều năm, bây giờ hai mẹ con vẫn không chịu hòa giải."

Giản Nhất Lăng biết chuyện.

Điều mà Giản Nhất Lăng không biết là Giản Vũ Mân sẽ đến sống ở nhà cũ trong khoảng thời gian này, vừa vặn cùng cô đụng phải nhau.

Sau khi trở về nhà, Giản Nhất Lăng lên lầu, phòng của Giản Vũ Mân được bố trí bên cạnh phòng cô.

Khi đi ngang qua phòng của Giản Vũ Mân, Giản Nhất Lăng nghe thấy tiếng guitar phát ra từ đó, có thể đang tập nhạc hoặc sáng tác.

Giai điệu rất hay, Giản Nhất Lăng dừng lại một lúc.

Tuy nhiên, sau một lúc, tiếng nhạc trong phòng ngừng lại, cánh cửa phòng mở ra.
 
Chương 133: Anh họ Giản Vũ Mân (1)

Nam nhân xuất hiện ở cửa phòng có dáng người cao gầy, chân dài, tóc nhuộm màu trắng xám, một bên tai đeo một chiếc bông tai đính kim cương.

Nam nhân có làn da trắng, khuôn mặt đẹp, đôi lông mày và đôi mắt biết cười, đôi môi mỏng như được vẽ lên, gợi cảm và quyến rũ.

Cũng giống như trên tấm áp phích, là gương mặt tiểu thịt tươi cực dụ hoặc.

Giản Vũ Mân tựa vào khung cửa gọi Giản Nhất Lăng, "Tiểu ốc sên."

Giọng của Giản Vũ Mân cũng rất hay, đại khái như trên mạng thường nói "nghe giọng nói cũng mai thai được".

Giản Nhất Lăng nhìn Giản Vũ Mân, tự hỏi tại sao anh ta lại gọi mình như vậy.

"Ôm em một chút liền khóc, trêu chọc em một chút liền khóc, em nói xem em có phải là tiểu ốc sên không?" Giản Vũ Mân nói.

Giản Vũ Mân và Giản Nhất Lăng đã lâu không gặp nhau.

Giản Vũ Mân hơn Giản Nhất Lăng 11 tuổi, khi Giản Nhất Lăng còn nhỏ, cô đã khóc khi anh ôm cô, cô khóc khi anh trêu chọc cô.

Tiểu tử thúi Vũ Tiệp đối với cô bé thế nào cô bé cũng cười.

Vì vậy, Giản Vũ Mân đã có một ấn tượng sâu sắc với sinh vật là "em gái" của mình khóc đó là: Thích khóc.

"Khi còn nhỏ, anh chưa từng khóc sao?" Giản Nhất Lăng nhỏ giọng phản bác.

"Em có thấy chưa." Giản Vũ Mân dựa vào việc mình hơn Giản Nhất Lăng mười một tuổi, kiên quyết không thừa nhận mình đã khóc khi còn nhỏ.

Sau khi nghe những lời của Giản Vũ Mân, Giản Nhất Lăng quay người bỏ đi.

Bởi vì không có gì phải lý luận.

Ngay khi Giản Nhất Lăng rời đi, Giản Vũ Mân khẽ cau mày trước khi quay trở lại phòng.

"Vũ ca, vừa rồi làm gì vậy, tại sao đang tập nửa chừng lại bỏ ra ngoài?"

Trong phòng, Giản Vũ Mân mở một video nhóm và đang thảo luận về bài hát mới với các thành viên của mình.

"Không có gì." Giản Vũ Mân trả lời xong liền không nhịn được hỏi các thành viên khác một câu, "Các cậu có em gái không?"

"Em gái thì không có, chỉ có một em trai ngốc."

"Em là con một."

"Tôi có chị gái."

Các thành viên lần lượt trả lời.

"Vũ ca sao vậy, đột nhiên hỏi câu như vậy."

Mọi người tò mò hỏi.

"Tôi có một cô em gái từ nhỏ đã mềm mại, dễ thương, nhưng mỗi lần đến gần cô ấy luôn khóc thét, miệng bẹp, mắt đỏ hoe, hạt đậu vàng rơi ra như tiền. Tôi mới nói chuyện với cô ấy. Cứ tưởng rằng lớn lên một chút lá gan sẽ không còn nhỏ như lúc nhỏ, cuối cùng nói vài câu cũng liền chạy đi."

Giản Vũ Mân thật không hiểu sinh vật như "em gái" này.

Nhưng đứa em gái của anh, trông vẫn còn như xưa trắng nõn dịu dàng, khiến anh làm một người ca ca cũng thấy hiếm lạ.

Lần này khi anh quay về đây, Vũ Tiệp, tiểu tử thúi này liên tục khoe với anh những món quà mà em gái đã tặng, những việc trò chơi họ đã chơi.

Dù Giản Vũ Mân tuy bề ngoài không thừa nhận nhưng khi anh trở về liền đến ở nhà cũ.

Dù sao ở nhà cũng sẽ bị mẹ anh quở trách, nên đổi chỗ khác cho yên tĩnh.

"Vũ ca, anh có thể thể hiện khả năng dỗ dành fan nữ của mình, còn sợ không dỗ dành được em gái anh sao?"

"Đúng vậy, fan của anh không phải từ bé gái 8 tuổi đến cụ già 80 tuổi hay sao? Em gái anh cũng trong phạm vi này, sẽ không trốn thoát được đâu."

Các thành viên trong nhóm quan hệ rất tốt, cho nên không kiêng nể gì mà trêu chọc lẫn nhau.

"Các cậu có thể nghiêm túc hơn được không? Tôi dỗ dành fan nữ từ bao giờ? Tôi liền không có kỹ năng này, OK?"

Giản Vũ Mân trước nay chưa bao giờ cảm thấy anh ấy sẽ đi dỗ dành các fan nữ, việc anh ấy nên làm là hát và biểu diễn.
 
Chương 134: Anh họ Giản Vũ Mân (2)

Dỗ dành người khác sao? Không tồn tại.

Dỗ dành người hâm mộ? Càng không tồn tại hơn.

Nhưng dỗ dành em gái..

Giản Vũ Mân tưởng tượng ra cảnh em gái làm nũng, nghĩ cũng muốn thử một chút.

Các thành viên khác trong video tiếp tục ồn ào, "Anh có kỹ năng này không quan trọng, anh có thể dỗ dành được em gái mình hay không mới là chìa khóa. Nhưng bất quá, em gái của Vũ ca trông có đẹp không? Nhan sắc của Vũ ca như vậy, nhan sắc em gái anh chắc không kém đâu!"

"Bằng không, Vũ ca, hôm nào anh cho chúng em đến nhà anh chơi đi, để chúng em có thể gặp em gái của anh?"

"Đúng, em đồng ý với đề nghị này, chúng em cùng nhau đến nhà Vũ ca đi."

Giản Vũ Mân dứt khoát từ chối mà không thèm suy nghĩ, "Đi đi đi, mấy chỗ mát mẻ đang đợi mấy cậu! Còn ồn ào nữa là không có bài mới đâu?

" Chúng em đến nhà anh, cùng nhau sáng tác bài hát mới, không phải tốt hơn sao? "

Giản Vũ Mân nhìn những gương mặt tuấn tú trên màn hình, cảm thấy họ đã sắp biến thành sói.

Giản Vũ Mân kiên quyết từ chối lời đề nghị của họ," Nhà của tôi không lớn đến mức có thể chứa được các cậu! "

###

Vào bữa tối, Giản Vũ Mân và Giản Nhất Lăng đã ăn tối cùng một bàn.

Thời gian ăn cơm khá là yên tĩnh, bốn người cùng ngồi uống trà sau bữa ăn tối và trò chuyện trên ghế sofa.

Lão phu nhân bắt đầu hỏi Giản Vũ Mân," Vũ Mân, con nhiều năm ở bên ngoài, đã có bạn gái chưa? "

" Trong hợp đồng đã ký không cho phép chúng con yêu đương. "

Giản Vũ Mân dứt khoát lấy hợp đồng của mình làm cái cớ để ngăn bà nội thúc giục chuyện kết hôn.

Giản lão phu nhân hít một hơi dài," Quả nhiên, các tiểu tứ thúi các người đều thật là đáng ghét. Một đám không đáng yêu còn chưa tính, cháu dâu cũng tìm không được.

Muốn bọn họ có lợi ích gì?

Giản lão gia tử nhịn không được cũng xé toạc lời của Giản lão phu nhân, "Bà ghét mấy đứa cháu trai không tìm được cháu dâu, vậy cháu gái thân yêu của tôi cũng không tìm được đâu."

"Ông đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Bé ngoan của chúng ta mới bao lớn? Làm sao con bé có thể tìm bạn trai được?"

Thái độ của Giản lão phu nhân lập tức thay đổi.

Cháu trai tôi có thể ra ngoài và bắt cóc cháu gái của người khác nhưng cháu gái của tôi mà bị cháu trai của người khác bắt cóc thì điều này thật không tốt chút nào.

Giản lão phu nhân không khỏi lắc đầu, "Ai, tôi nghĩ như thế này. Bé ngoan sau này không cần phải kết hôn. Nếu có kết hôn, chỉ có thể gả cho Vu Hi bên cạnh, không phải đi xa."

Giản lão phu nhân còn nghiêm túc nói, "Gả cho Vu Hi không phải không được. Tôi thấy đứa nhỏ này lớn lên cũng đáng tin cậy, cha mẹ Vu Hi dù có thế nào cũng sẽ không làm gì nặng lời với con dâu, tôi rất yên tâm. Đặc biệt gần nhà, ngày nào tôi cũng có thể gặp mặt."

Giản Nhất Lăng cũng không biết như thế nào, rõ ràng đang bàn đến vấn đề Giản Vũ Mân không tìm được bạn gái, trò chuyện như thế nào, liền trở thành vấn đề của cô.

Mặc dù đang nói chuyện về cô, nhưng Giản Nhất Lăng chỉ lặng lẽ bên cạnh ngồi nghe.

Giản Vũ Mân nhìn Giản Nhất Lăng, thấy cô đang cầm cốc trà ngoan ngoãn uống, liền nói với cô, "Em bớt uống trà, uống trà rất lợi tiểu. Hồi còn nhỏ đã làm ướt một cái quần của anh rồi."

Giản Vũ Mân nhớ rất rõ ràng, có một lần anh bế Tiểu Nhất Lăng, sau đó cô gái nhỏ không khách khí cho anh một núi nước vàng, rồi bắt đầu khóc.

Kỳ thực, tiểu nha đầu này khóc lên cũng khá đáng yêu, nhưng là chỉ cần cô bé khóc, nhất định sẽ bị ôm đi.

"Khụ.."

Giản Nhất Lăng đang uống trà liền bị sặc khi nghe những lời này của Giản Vũ Mân.
 
Chương 136: Đồng ý phẫu thuật

Giản Nhất Lăng vừa xem video vừa gửi lại một tin nhắn cho phía bên kia: [Tôi đồng ý với các điều kiện, thời gian hẹn thì xác định sau.]

[Được rồi, không vấn đề gì, Dr. FS trước tiên giải quyết công việc của riêng mình, nhưng hy vọng rằng Dr. FS có thể cho chúng tôi thời gian vào tuần tới.]

Đối phương không ép quá mạnh, vẫn là cho Giản Nhất Lăng một chút thời gian.

[Tốt.]

Giản Nhất Lăng đã đồng ý với họ, cô ấy sẽ không thất tín.

Sau khi Giản Nhất Lăng kết thúc liên lạc với bên kia, cô bắt đầu xem qua danh sách liên lạc.

Cô không biết gửi cho ai đoạn video này để có thể chứng minh mình vô tội.

Ánh mắt của Giản Nhất Lăng nhìn vào tên của Giản Duẫn Thừa trong danh sách liên lạc, thật lâu không bấm vào.

Giản Nhất Lăng biết rằng cô cần tìm ra bằng chứng và cũng biết phải làm gì để giải quyết vấn đề một cách hiệu quả nhất.

Nhưng cô không biết phải nói thế nào với Giản Duẫn Thừa và những người khác về vấn đề này.

Giản Nhất Lăng không biết nhiều về các mối quan hệ trong gia đình.

Điều cô có thể nghĩ đến là người của Giản gia, bao gồm cả lão phu nhân, sẽ không cảm thấy tốt khi họ xem video này.

Giản Nhất Lăng vẫn nhớ những gì Giản Duẫn Thừa đã nói với cô, anh nói rằng họ không muốn Giản Nhất Lăng trở thành kẻ tổn thương anh trai cô, cũng không hy vọng rằng Giản Duẫn Náo là kẻ đã vu oan em gái anh.

Có lẽ đối với họ, dù là sự thật thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đau lòng.

Sau khi im lặng một lúc, Giản Nhất Lăng chuyển sang một phần mềm trò chuyện.

Đây là ứng dụng nội bộ của viện nghiên cứu trong việc giao tiếp với mọi người trong viện nghiên cứu và không có phần mềm trò chuyện thương mại nào khác được sử dụng.

Giản Nhất Lăng gửi tin nhắn đến người liên hệ: [Ca phẫu thuật dây thần kinh tay cuối cùng, tôi nhận.]

Có lẽ nên chữa cho tay Giản Duẫn Náo tốt lên trước khi công bố video, điều này có thể làm giảm bớt tác động của chân tướng đối với Giản gia ở một mức độ nhất định.

Người liên hệ nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Giản Nhất Lăng: [Chúng tôi đã hy vọng rằng cô có thể giải quyết trường hợp này, nhưng bây giờ cô có những việc khác phải làm. Chúng tôi không muốn cô quá vất vả và bận rộn.]

Giản Nhất Lăng và Trình Dịch đã nhận bệnh án người mẹ mắc bệnh máu hiếm của Tần Xuyên, nếu khoảng thời gian này lại theo dõi thêm bệnh án khác, thật sự có chút căng thẳng.

Hơn nữa, Giản Nhất Lăng không dung toàn bộ thời gian ở trong viện nghiên cứu.

Khối lượng công việc hiện tại của Giản Nhất Lăng đã vượt quá sức của cô ấy.

Viện nghiên cứu không làm những việc như mổ gà lấy trứng, nên người liên hệ hy vọng Giản Nhất Lăng có thể sắp xếp khối lượng công việc một cách hợp lý.

Điều mà người liên hệ không biết là ngoài hồ sơ bệnh án của mẹ Tần Xuyên mà Giản Nhất Lăng và Trình Dịch nhận, còn có một trường hợp cô vừa đồng ý trao đổi.

Giản Nhất Lăng dừng lại, nhưng vẫn gõ một dòng trên màn hình: [Đã trả lời.]

Người liên lạc cũng bất lực, Giản Nhất Lăng không đổi ý cho dù anh có nói cho rách miệng.

Khi Giản Nhất Lăng đã muốn nhận nó, người liên hệ có nói gì cũng không khiến cô trì hoãn.

Sau khi người liên hệ xác nhận với Giản Nhất Lăng, anh làm thủ tục thông báo cho người nhà bệnh nhân.

Người nhận cuộc gọi là Giản Duẫn Thừa, Hồng Bách Chương giúp nộp hồ sơ, người liên hệ điền là Giản Duẫn Thừa.

"Giản tiên sinh, chúng tôi thông báo với anh rằng hồ sơ bệnh án của em trai anh gửi cho viện chúng tôi đã có người tiếp nhận.."

Viện nghiên cứu cần người nhà bệnh nhân làm các thủ tục liên quan.

Sau khi trả lời điện thoại, Giản Duẫn Thừa đã báo tin này cho gia đình ngay lập tức.

Đây là một tin tuyệt vời với họ.

Ngay cả Giản Thư Hình cũng không khỏi đỏ mắt.

Nếu bàn tay của con trai ông được cứu, mọi thứ sẽ ổn.

Giản Duẫn Náo chắc chắn là người phản ứng lớn nhất.
 
Chương 137: Nhất Lăng sinh bệnh (1)

Cuộc sống của Giản Duẫn Náo những ngày này không hề dễ dàng, một số việc đã gần như phá hủy tất cả niềm tin của cậu.

Cậu đi theo anh trai mình như một một cái xác không hồn, cậu không thể cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.

Nếu không phải vì biết rằng bàn tay của mình có thể được chữa lành, thì có lẽ cậu ta sẽ không còn can đảm để sống.

Và bây giờ, với một tin vui sắp đến, ca phẫu thuật của cậu ấy đã được xác nhận.

Giản Duẫn Náo mỉm cười, cười rồi lại khóc.

Cha Giản, mẹ Giản và Giản Duẫn Thừa nhìn cậu ta, biểu tình ngưng trọng nhưng có một chút an tâm.

Một lúc sau, sau khi tâm trạng của Giản Duẫn Náo bình tĩnh trở lại, Giản Thư Hình nói với Giản Duẫn Thừa, "Lần này, chúng ta phải làm thật tốt. Nếu ca phẫu thuật thực sự thành công, chúng ta thực sự phải cảm ơn vị bác sĩ phẫu thuật hàng đầu kia."

"Con biết." Không cần Giản Thư Hình nhắc nhở thêm, Giản Duẫn Thừa cũng biết mình phải làm gì.

Sau khi phẫu thuật xong, thù lao cho vị bác sĩ phẫu thuật kia chắc chắn sẽ không ít.

###

Sáng sớm hôm sau, Giản Nhất Lăng không dậy đúng giờ như mọi ngày.

Giản lão phu nhân đến phòng Giản Nhất Lăng gõ cửa và không ai trả lời.

"Bé ngoan, con ngủ quên rồi à?"

"Bé ngoan, bà nội có chút lo lắng, bà nội vào được không."

Thấy không có ai trả lời, Giản lão phu nhân ra mở cửa.

Trong căn phòng màu hồng, một cái giường công chúa, một thân ảnh nhỏ bé cuộn mình trên giường, một đoàn chăn bông nhỏ phồng lên.

Lão phu nhân vội vàng bước tới, vén tấm mền lên, sờ trán Giản Nhất Lăng, sửng sốt, "Sao lại nóng như vậy?"

Lão phu nhân vội la lên, "Vũ Mân! Lão gia! Vũ Mân! Lại đây!"

Giản Vũ Mân đang ở phòng bên cạnh, lúc này đang ngủ muộn nghe thấy tiếng kêu lo lắng của lão phu nhân, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, vội chạy tới mà thậm chí không có thời gian để đi dép.

"Vũ Mân, Bé ngoan bị sốt! Người đều sốt đến mơ hồ!"

Phát sốt?

Giản Vũ Mân bước nhanh tới và đưa Giản Nhất Lăng ra khỏi chăn bông.

Anh vội vàng lấy một tấm thảm lông quấn quanh người Giản Nhất Lăng.

"Để tài xế lái xe đi." Giản Vũ Mân vừa nói vừa ôm Giản Nhất Lăng xuống lầu.

"Ưm.."

Cảm thấy có ai đó đang ôm mình, Giản Nhất Lăng bắt đầu chống cự trong khi cô đang ngủ mê man, cơ thể cô giãy giụa không ngừng.

"Này, là anh, em đang bị sốt, anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, anh sẽ không bắt nạt em đâu."

Giản Vũ Mân nghĩ anh có ấn tượng quá kém đối với Giản Nhất Lăng, nên khi anh ôm cô, cô liền bắt đầu giãy giụa.

Giản Vũ Mân an ủi Giản Nhất Lăng trong khi bế Giản Nhất Lăng vào xe.

Lão phu nhân vội chạy theo, bà vội kêu tài xế chở đi bệnh viện thì ông cụ mới đến.

Trên đường, lão phu nhân bảo tài xế cứ lái xe nhanh đi, có bị phạt cũng không thành vấn đề.

Giản Vũ Mân nhìn Giản Nhất Lăng vẫn không an phận trong vòng tay mình, không biết tại sao lông mày lại cau vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trọng lượng của cô em gái nhẹ hơn anh nghĩ một chút, cơ thể nhỏ bé được anh ôm vào trong lòng, như thể anh có thể làm tổn thương cô bằng một lực rất nhỏ.

Đây là lần đầu tiên cô không khóc khi anh ôm cô, nhưng trong trường hợp này, tốt hơn là nên khóc.

Khi đến bệnh viện khám bác sĩ, cô bị cảm và sốt, thân nhiệt là 39 độ rưỡi, đồng thời bị viêm dạ dày.

Bác sĩ nhanh chóng kê đơn thuốc cho Giản Nhất Lăng và truyền thuốc.

Một lúc sau, đôi mày nhíu chặt của Giản Nhất Lăng dần dần buông lỏng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay vẫn tái nhợt không còn chút máu.
 
Chương 138: Nhất Lăng sinh bệnh (2)

"Tại sao cơn sốt vẫn không giảm?"

Lâu lâu Giản Vũ Mân lại sờ trán Giản Nhất Lăng, nước truyền đã quá nửa bình, tại sao nhiệt độ vẫn cao như vậy.

Lão phu nhân cũng lo lắng, nhưng lo lắng cũng không làm được gì, vừa truyền thuốc thì không thể chữa khỏi ngay được, cần phải có một quá trình để hạ sốt.

Giản Nhất Lăng cảm thấy đầu rất nặng nề và choáng váng gặp ác mộng.

Trong mơ, cô ấy chính là Giản Nhất Lăng, lúc ốm nặng nằm trên giường bệnh, mở danh bạ điện thoại ra, nhưng không có ai liên lạc.

Trong giấc mơ, cô biết mình sắp chết nhưng không biết nói với ai những lời cuối cùng.

Trong cơn choáng váng, Giản Nhất Lăng tỉnh dậy và nhìn thấy khu nhà y như trong mơ.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng Giản Vũ Mân bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng quay lại nhìn anh.

Giản Vũ Mân vẫn đang mặc đồ ngủ và lo lắng nhìn cô.

Lão phu nhân ngồi trên ghế sô pha trong phòng cũng đứng dậy.

"Sao rồi bé ngoan?"

Lão phu nhân đi tới.

Giản Nhất Lăng nhận ra rằng mình bị bệnh.

Cô quên rằng sức đề kháng của cơ thể này rất kém, không thể chịu đựng được việc mình lặn lộn khắp nơi.

"Không sao đâu." Giản Nhất Lăng nói, giọng cô nhẹ hơn bình thường, đọc từng chữ gian nan.

"Không sao, rõ ràng là có chuyện!"

Lão phu nhân vừa đau lòng, lại khó chịu, "Bác sĩ nói con sốt rất lâu rồi thì người mới bị mơ hồ như vậy."

Lão phu nhân đoán đúng, Giản Nhất Lăng cảm thấy không thoải mái khi cô ấy đang làm việc vào tối hôm qua.

Cô ấy không muốn làm phiền người khác nên trực tiếp đi ngủ.

Giản Nhất Lăng không trả lời, lão phu nhân biết rằng bà đoán đúng.

Nhìn cục cưng nhỏ trên giường bệnh, nước mắt bà cụ chực rơi, "Con làm tức chết bà! Con bệnh, khó chịu sao không nói! Bà còn trẻ đâu! Còn sợ con nửa đêm làm phiền sao? Nhìn con bây giờ, để bị sốt bao lâu, đếnviêm dạ dày phát ra rồi! Bây giờ thì tốt rồi, con chỉ có thể ăn cháo! Cái gì ngon đều không cho con ăn!"

Lão phu nhân đi tới cửa phòng bệnh, người quản gia đang đợi trên hành lang mang cho bà một thứ gì đó ngọt ngào, như kẹo trái cây, đường, và một số đồ ăn nhẹ, liền đưa cho bà một giỏ.

Sau khi lão phu nhân đi ra ngoài, Giản Nhất Lăng quay đầu nhìn Giản Vũ Mân.

Giản Vũ Mân nói, "Anh không biết em ăn uống như thế nào. Đã lớn như vậy mà người nhẹ tênh. Ô mem cũng không tốn bao nhiêu sức lực."

Ánh mắt Giản Nhất Lăng nhìn vào bộ đồ ngủ, dép đi trong nhà và kiểu tóc của Giản Vũ Mân.

Mái tóc nhuộm thành màu trắng xám của Giản Vũ Mân lúc này rối tung, chẳng khác gì chuồng gà.

Nhìn anh thế này chắc anh cũng lo lắng quá khi ra ngoài, quần áo chưa kịp thay, kiểu tóc không tỉa tót, mặt mũi nhếch nhác.

Anh ấy là một ngôi sao thần tượng, nếu anh ấy bị chụp ảnh khi anh ấy ra ngoài, sẽ có tin xấu lan truyền trên mạng.

"Cảm ơn, cảm ơn.."

Giản Nhất Lăng với cổ họng khô khốc khó nói.

Giản Vũ Mân nở một nụ cười với Giản Nhất Lăng, "Cảm ơn anh trai của em. Nếu muốn cảm ơn, thì em mau chóng khỏe lại đi. Nhìn khuôn mặt hiện tại của em, thật là xấu!"

Giản Vũ Mân nói xong lại giống như ý thức được chính mình lời này khả năng không đúng lắm.

Vì vậy, anh nói thêm một câu, "Ý anh là em trông xinh đẹp hơn khi mặt em hồng hào, hiện tại, cũng không xấu lắm đâu."

Giản Vũ Mân biết mình thực sự không có tài dỗ dành con gái, nên đã lấy ra bản lĩnh mà mình giỏi nhất, "Đây, nếu quá nhàm chán thì anh trai hát cho em nghe được không? Anh hát cho người khác nghe đều lấy tiền đấy."
 
Chương 139: Nhất Lăng sinh bệnh (3)

Nói xong Giản Vũ Mân liền ngâm nga một bài hát cho Giản Nhất Lăng nghe.

Giọng nói của Giản Vũ Mân rất hay và hát còn hay hơn.

Anh chọn vài ca khúc trữ tình nghe nhẹ nhàng, tình cảm.

Giản Nhất Lăng không có bất kỳ tế bào âm nhạc nào, nhưng cô biết rằng bài hát này rất hay, như một dòng nước ấm áp chảy vào lòng người.

Sau khi hát một bài, Giản Vũ Mân cười nói với Giản Nhất Lăng, "Nghe hay không? Có đủ tư cách thu phí không?"

Giản Nhất Lăng gật đầu hỏi, "Bao nhiêu tiền?"

Giản Vũ Mân sửng sốt một hồi, anh thuận miệng hỏi, kết quả em gái nhỏ lại hỏi bao nhiêu tiền.

Thực sự muốn bao nhiêu tiền, Giản Vũ Mân hát trên sân khấu thu phí là mấy chục vạn.

Giản Vũ Mân mim cười, "Em gái, giảm giá cho em, tám phẩy tám mươi tám đồng, con số tốt, giá cả hợp lý, em nghĩ sao?"

Giản Nhất Lăng đầu, rồi đưa tay hướng Giản Vũ Mân muốn lấy chiếc điện thoại di động của mình.

"Đừng nghịch điện thoại khi đang nằm. Điện thoại di động sẽ đập vào mặt của em đó." Giản Vũ Mân nói.

Sau khi Giản Vũ Mân nói xong, anh lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nhất Lăng, vẫn là thỏa hiệp.

Những đồ dùng khác của Giản Nhất Lăng được người quản gia đem đến sau khi Giản Nhất Lăng đến bệnh viện, bao gồm cả điện thoại di động.

Sau đó, Giản Nhất Lăng thêm Giản Vũ Mân vào bạn tốt và gửi cho anh ta một phong bì đỏ.

Giản Vũ Mân nhấp vào phong bì màu đỏ và nó hóa ra là 8, 88, không nhiều hơn cũng không ít hơn một xu.

Giản Vũ Mân nhìn chiếc phong bì đỏ mỉm cười hạnh phúc, "Vậy thì, anh trai sẽ hát vài bài nữa cho em nghe để anh có thể kiếm được nhiều tiền ha."

"Vâng." Giản Nhất Lăng đồng ý với lời đề nghị, Giản Vũ Mân tiếp tục hát cho Giản Nhất Lăng nghe.

Cứ hát một bài hát và Giản Nhất Lăng gửi cho anh một phong bì đỏ 8, 88 đồng.

Khi lão phu nhân và quản gia trở lại, Giản Vũ Mân đã nhận được năm phong bao đỏ của Giản Nhất Lăng.

Tổng thu nhập là 44, 4 đồng.

Lão phu nhân và quản gia mang đến rất nhiều thức ăn, cháo trắng cũng có, nhưng cũng có rất nhiều thứ khác.

"Em thích cháo trắng hay cháo kê?" Giản Vũ Mân hỏi Giản Nhất Lăng.

Bây giờ cô chỉ có thể cho con ăn một ít cháo, lựa chọn duy nhất của cô là lựa chọn giữa cháo trắng và cháo kê, những món còn lại cô chỉ có thể nhìn mà thôi, cô phải đợi khỏe lại rồi mới được ăn những món khác.

"Cháo kê." Sau khi Giản Nhất Lăng chọn xong, Giản Vũ Mân nâng giường của Giản Nhất Lăng lên một chút, rồi lấy muỗng múc cháo đưa vào miệng Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng có chút khó xử, "Em tự ăn."

Giản Nhất Lăng chưa bao giờ được ai đút cho ăn trước đây.

"Nếu em không cầm chắc được thì sao? Làm đổ sẽ rất phiền phức, để anh đút cho em ăn sẽ ổn hơn." Giản Vũ Mân kiên quyết muốn đút cháo cho Giản Nhất Lăng ăn.

Giản Nhất Lăng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận, ăn một miếng chảo kê mà Giản Vũ Mân đưa lên miệng.

Lúc này, Giản Thư Hình, Ôn Noãn, Giản Duẫn Thừa và Giản Duẫn Náo đi tới đây.

Lão phu nhân đã thông báo cho họ.

Ôn Noãn bước nhanh đến bên giường, nhìn Giản Nhất Lăng khuôn mặt tái nhợt trên giường bệnh, trong lòng Ôn Noãn buồn bực, "Tiểu Lăng, con đã khá hơn chưa?"

Giọng nói Ôn Noãn khẽ run, nước mắt trong vô thức trào ra.

Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa đứng ở cửa, lông mày cau lại.

Giản Duẫn Náo không vào, đã bị Giản Duẫn Thừa bảo đợi ở ngoài cửa.

Đứng ngoài cửa, Giản Duẫn Náo từ xa liếc nhìn tình hình trong phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Vài lời của anh trai Giản Duẫn Thừa vang lên bên tai.

Nước mắt của mẹ, sự u sầu của cha..

Còn có, ánh mắt của Giản Duẫn Náo quét qua Giản Nhất Lăng, không có ngừng lại, nhưng cậu vẫn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back