Huyền Ảo Tôi Là Một Vị Thần - Đoàn Quốc Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi doanbaokt, 20 Tháng chín 2020.

  1. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đây chỉ là một viên sa thạch bình thường thôi cháu, chú có rất nhiều mẫu đá thạch anh đẹp. – Ông thợ kim hoàng sau khi nhìn viên đá tôi đưa đến nói vậy.

    - Chú cứ làm dùm cháu đi, đây là kỷ vật của cháu. – Tôi trả lời.

    Tôi cảm thấy thích mảnh đá màu trắng vỡ ra từ viên đá sơn thần, nên tôi quyết định đem cho thợ kim hoàn làm thành một mặt dây chuyền khắc hình rồng lên mảnh đá. Hình rồng là vì tôi nghĩ rồng xanh là linh vật bảo hộ cho tôi.

    Những ngày sau tôi đi làm bình thường thì có một hôm giám đốc gọi tôi lên phòng riêng nói chuyện.

    - Anh có công trình chuẩn bị thi công ở Sông Cầu, em có thể làm giám sát ở đó được không?

    Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi ở bộ phận thiết kế chứ không phải bộ phận thi công.

    - Em không có kinh nghiệm làm giám sát làm sao giám sát được hả anh? Chưa kể Sông Cầu cách thành phố tới tận tám mươi kilomet, di chuyển ăn ở cũng là cả một vấn đề đối với em. – Tôi trả lời thành thật.

    - Không sao! Việc ăn ở cho cán bộ công ty anh lo cả, cậu Huynh rất muốn đi nhưng vì cậu ấy còn vợ con không thể ở xa được, trong công ty chỉ có mỗi em là phù hợp. Bên nhân sự thi công đang dồn tổng lực ở cánh huyện Sông Hinh để kịp tiến độ nên anh đang thiếu người quá, tuyển mới thì không ổn.

    Thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút thì giám đốc Hạ nói ngay.

    - Lương của em sẽ được tăng lên mười lăm triệu cho đến hết công trình, sau khi quay trở lại vị trí thiết kế thì sẽ được tăng ba triệu mỗi tháng so với mức lương hiện tại, nghĩa là mười triệu mỗi tháng. Nhiệm vụ chính của em ở công trình là chụp hình thi công, báo cáo tiến độ và tiếp nhận vật tư hàng ngày. Mỗi tuần vào thứ bảy em sẽ về lại công ty để báo cáo tổng hợp. Anh Đại lo đội thi công sẽ cùng em túc trực tại công trình. Em thấy sao.

    Đây đúng là một cơ hội, ít nhất thì tôi sẽ được trau dồi kinh nghiệm thực tế so với việc suốt ngày cắm đầu vào máy tính để vẽ, cộng với mức lương cao gấp đôi thì chẳng lý nào tôi từ chối được.

    - Vâng thưa anh! Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mới này. Công trình khi nào triển khai vậy ạ?

    - Hai tuần nữa! Em nói cậu Huynh chuyển bản vẽ thi công cho em để em nghiên cứu trước đi. Anh rất vui vì em nhận lời, thật sự anh đang khá đau đầu việc nhân sự thi công. – Giám đốc Hạ cười tươi mãn nguyện.

    Thời gian tiếp theo tôi luôn cố gắng với công việc của mình ở vị trí mới. Việc trở thành giám sát viên công trình hóa ra lại không hề cực như tôi nghĩ, chỉ đơn giản là nắm rõ tiêu chuẩn xây dựng và điều chỉnh công việc của thợ cho đúng thôi. Mỗi sáng tôi nhận và kiểm kê vật liệu xây dựng được đưa tới công trình, số lượng nhân công rồi tôi ra uống cafe, buổi trưa và chiều thì tôi đi kiểm tra lại những công việc đã làm trong ngày, chụp hình, báo cáo khối lượng. Tuy rất nhàn nhưng trách nhiệm lại cao nên tôi không dám lơ là chút nào cả, nhất là với người thiếu kinh nghiệm như tôi.

    Một buổi sáng nọ sau khi tôi sắp xếp công việc rồi tôi ra quán cóc trước công trình nhâm nhi cafe. Bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt một người nhìn tôi chằm chằm làm tôi thoáng giật mình. Ông ấy là một người trung niên, có gương mặt rất quen mà tạm thời tôi không nhớ là đã gặp ở đâu. Ông ta ngồi bàn khác nhìn tôi cười. Tôi cười lại xã giao mà thật sự không nhớ được là ai. Tôi lục lại trí nhớ một chút vì tôi cho rằng đó là những người ở gần công trình hoặc là người trong công trình thôi vì tôi mới chuyển ra ở đây chưa quen ai cả.

    Qua hôm sau tôi lại gặp người đó, cũng ngồi vị trí đó, vẫn cái nhìn chằm chằm và nụ cười đó. Lần này tôi thấy hơi khó chịu vì trí nhớ tôi không thể nhớ được người này là ai. Tôi đánh liều cầm ly cafe bước lại bàn người đó bắt chuyện.

    - Chào anh! Em thấy anh quen lắm mà không biết gặp ở đâu rồi!

    Người trung niên ấy lắc đầu cười.

    - Chưa gặp bao giờ!

    Tôi cảm thấy nổi điên, lão này bị thần kinh à? Chưa bao giờ gặp mà cứ nhìn người ta chằm chằm rồi cười. Tôi nghệch mặt ra một lúc rồi nói.

    - Thế sao anh cứ nhìn em vậy? – Tôi nhíu mày.

    - Thích thì nhìn thôi! – Lão ấy lại cười.

    Ô chết! Mình gặp thằng thần kinh thật rồi. Nhưng lạ cái là cái thằng thần kinh này nhìn rất quen. Tôi hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố điềm đạm, biết đâu nó đang khiêu khích mình vì mục đích gì khác.

    - Vậy em xin lỗi chắc em nhận nhầm! – Tôi tắt hẳn nụ cười, định quay mặt bỏ đi.

    - Cậu tên gì? – Lão ấy bắt chuyện miệng vẫn cười.

    - Dạ em tên Hưng..

    - Làm gì? – Lão ấy hỏi ngắt lời tôi cứ như tra khảo.

    - Làm xây dựng..

    - Bao nhiêu tuổi? – Lão ấy cứ ngắt lời.

    Lần này tôi nghệch ra một chút, thái độ này là sao. Không thân thiện, không hề có chút gì thân thiện mà cứ cười cười, tôi chưa biết ứng xử thế nào thì lão ấy nói.

    - Hay thật! Hay thật! – Rồi lại cười.

    Lần này tôi hết chịu nổi rồi.

    - Gì vậy ông anh? Tôi có vấn đề gì với ông anh à?

    - Thế cậu có vấn đề gì với tôi à? – Ông ấy hỏi ngược lại.

    Tôi muốn đập cho thằng này một phát quá, tướng tá ốm nhom nhỏ thó như nó mà cứ khiêu khích tôi một thằng cao một mét tám nặng hơn tám mươi kilo. Nhưng mà đây là vùng đất xa nhà, tôi xác định đi làm chứ không muốn gây sự với ai ở đây cả.

    - Không! – Tôi xin lỗi.

    - Được đấy! – Ông ta lại cười, mà hàm nghĩa nó là sao tôi không hiểu được, rồi ông ta nói tiếp. – Tôi tên Triệu Vương.

    - Triệu Vương? – Tôi cố nhớ cái tên này đã nghe ở đâu rồi.

    - Hay thật! Hay thật! – Ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, đưa ra những bình luận không đầu không đuôi như vậy mà cứ cười.

    Bất giác tôi nhớ ra mà sửng sốt muốn té ngửa ra sau.

    - Ông là Triệu Vương! – Tôi tròn mắt.

    - Đúng! Tôi là Triệu Vương. – Rồi ông ấy cười rất to làm ai trong quán cũng nhìn. Hai thằng này nói chuyện cứ như hai thằng điên. – Cái tên này có làm cậu liên tưởng đến ai không?

    - Tôi biết ông! Ông là một pháp sư.

    Ông ấy gật đầu, rồi nói.

    - Sư phụ ta lại chính là đệ tử của ta! Hay thật! – Ông ấy cười lớn.

    Tôi cũng cười lớn, cái người mà tôi nằm mơ thấy lại đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt thế này. Tôi ngồi xuống ghế mà mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ông ấy.

    Ông ấy nói đầy thắc mắc.

    - Chuyện này là sao đây, tôi vẫn chưa hiểu được!

    - Tôi cũng không hiểu, chuyện này là sao? – Tôi lòng đầy thắc mắc.

    - Tôi điểm quẻ hôm nay sẽ gặp đệ tử của mình, nhưng tôi nhìn thần thức cậu thì cậu lại chính là sư phụ đã mất của tôi. Tôi chưa biết phải giải thích thế nào nên hai ngày nay cứ nhìn cậu mãi để xác nhận. – Ông ấy cười.

    - Thôi không cần giải thích! Tôi đã biết ông rồi.

    - Cậu chấp nhận làm đệ tử tôi không? – Triệu Vương nói.

    Bất giác tôi nhớ về câu nói của già, "cậu sẽ có một sư phụ bằng xương bằng thịt ở thế giới của cậu".

    - Tôi chưa sẵn sàng! – Tôi thành thật.

    - Được thôi, khi nào sẵn sàng thì nói với tôi. Tôi sẽ để lại số điện thoại cho cậu.

    Ông ấy hỏi chuyện sơ sơ rồi bỏ đi mà cứ cười như người điên. Tôi cũng điên không kém, cứ ngồi cười mà suy nghĩ "mình là sư phụ ông ta hay là đệ tử ông ta?"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười 2020
  2. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài hôm sau, tại công trình thợ bắt đầu đào móng cho trụ thứ bốn mươi chín và năm mươi của tòa nhà thì một sự cố xảy ra.

    - Hưng! Em đang ở đâu, về công trình gấp đi, có chuyện rồi. – Anh Đại trưởng đội thi công gọi cho tôi với vẻ gấp rút.

    Thợ đã đào phải một chiếc hòm người chết mục nát khiến ai cũng kinh sợ không dám đào tiếp.

    - Tạm dừng thi công, để em báo cáo về công ty, kiểu này chắc phải tìm đội bốc mộ, hốt lên hết mới làm tiếp được. Chiều nay anh cho đội chuyển sang đóng ván khuôn ở hạng mục số hai đi, hạng mục này để em xử lý xong đã. – Tôi nói với anh Đại.

    - Đào phải quan tài lâu năm, tinh thần anh em hơi bấn loạn. Cố xử lý êm đẹp đây là công trình nhà nước em không được phép cúng kiếng từ tà trừ ma gì đâu nha. – Anh Đại nhẹ nhàng nhắc nhở.

    Tôi báo cáo về công ty xong được công ty gọi cho đội bốc mộ ra xử lý hoàn toàn chỉ trong buổi chiều hôm đó. Nhưng kể từ đó những sự việc lạ thường liên tục xảy ra trong công trình. Máy móc thì liên tục gặp trục trặc, bảo vệ đêm thì thường xuyên nghe thấy âm thanh và bóng người lởn vởn trong công trình. Những anh em thợ thì liên tục gặp tai nạn lao động, người đứt tay, người té giàn giáo, người thì bị bệnh, khiến tinh thần mọi người rất bất an.

    Buổi chiều thứ bảy tôi về công ty để họp báo cáo tiến độ, tôi đề xuất với giám đốc Hạ.

    - Việc này nếu không xử lý triệt để thì các anh em thi công sẽ bỏ việc hết, không ai dám làm việc ở khu vực số một. Mình phải làm một lễ cầu siêu trong công trình thôi anh. Trước là để duy trì tinh thần anh em, hai là để an lòng người khuất mặt.

    Giám đốc Hạ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.

    - Đây là việc không đơn giản, công trình ủy ban là một công trình trọng điểm của huyện. Anh không thể tự quyết định việc này được, cần báo cáo cho chủ đầu tư, nhưng không biết họ có đồng ý không.

    - Tất nhiên là họ sẽ không đồng ý rồi, không ai trong nhà nước cho phép diễn ra việc được cho là mê tín dị đoan trên công trình trọng điểm được. – Anh Tâm phó giám đốc lên tiếng. – Có cách nào khác không? – Anh ấy hỏi tôi.

    - Làm gì còn nào cách khác hả anh! – Tôi lắc đầu ngay. – Đây không phải là vấn đề về kỹ thuật, đây là vấn đề tâm linh. Hiện tại thì anh em trong công trình đã nghỉ ngang hết bốn người rồi, tình hình này còn tiếp diễn thì có khi chỉ sau hai tuần là không còn ai dám đi làm nữa. Ngày hôm qua anh Hùng bảo vệ cũng có ý định xin nghỉ, anh ấy liên tục bị ma nhát mấy ngày nay tinh thần hơi bấn loạn.

    Cả ban họp gồm có giám đốc, phó giám đốc, các anh kỹ sư trưởng, giám sát trưởng và giám sát viên tổng cộng mười người đều không ai nghĩ ra một đề xuất nào khả thi.

    - Bên chủ đầu tư họ có nói gì không? – Anh Tâm hỏi.

    - Dạ không! Họ chỉ cho rằng mình quản lý nhân sự yếu kém, và họ liên tục nhắc về tiến độ giai đoạn một. – Tôi thành thật trả lời.

    Giám đốc Hạ im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi nói.

    - Thế có phải là do cậu năng lực yếu kém không? – Lặng một chút rồi ông ấy nói tiếp. – Đây chỉ là việc rất nhỏ, đào móng công trình gặp những thứ không mong đợi là điều bình thường, nhưng chưa bao giờ công ty lại phải lo lắng vì điều đó cả.

    - Em! – Tôi nghệch mặt ra, không ngờ đây lại hoàn toàn là trách nhiệm của mình.

    Tôi nhìn sang anh Tín giám sát trưởng mong chờ một câu bào chữa. Anh ấy tuy là giám sát trưởng nhưng thật ra rất hiếm khi xuất hiện tại công trình, tôi là người túc trực và báo cáo mọi việc cho anh ấy. Anh ấy không chỉ giám sát một công trình mà hiện đang cùng lúc đứng tên giám sát cho bốn công trình của công ty, nên việc chính của anh ấy là nhận báo cáo và xác nhận giấy tờ thôi.

    Anh ấy trầm ngâm một chút rồi nói.

    - Ngày mai a sẽ ra công trình với em, anh với em sẽ cùng giải quyết việc này. – Nói xong anh ấy nhìn sang giám đốc. – Anh Hạ và anh Tâm không cần bận tâm, để em giải quyết được rồi.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng có người thực sự đủ quyền hạn và kinh nghiệm cùng tôi giải quyết việc này.

    Họp xong anh Tín kéo tôi ra nói nhỏ.

    - Tìm một thầy đủ uy tín, mời họ ra công trình để xem thế nào, cố gắng tranh thủ tìm sớm rồi mai anh chở cả em và người đó ra công trình. - Anh ấy nói tiếp. – Làm trong im lặng thôi, không cần cho ai biết cả.

    Tôi chợt nghĩ đến chị Hoa chị của em nuôi tôi ngày trước từng đến nhà tôi để xem xét, nên tôi gật đầu đồng ý ngay.

    - Có oan hồn! – Bà chị ấy chỉ vừa nhìn lướt qua công trình đã phán ngay không suy nghĩ.

    - Chị giúp em mời họ đi được không? – Tôi thành khẩn.

    - Khó lắm! Đây là một linh hồn rất mạnh đã ở đây trăm năm rồi. Linh hồn này gần như đã thành một bà chúa đất, cậu động đến mồ mả của họ thì họ sẽ phá hoài không yên đâu.

    Anh Tín thành khẩn nói.

    - Công trình bọn em đang xây dang dở, nhờ chị ra sức giúp dùm chứ bọn em không biết phải nhờ ai cả.

    Chị ấy trầm ngâm rất lâu, bắt đầu đi vòng vòng công trình để xem xét thế cục của công trình rồi nói.

    - Phải lập đàn cầu siêu cho họ, mời họ về chùa. Sức riêng tôi không làm được. – Với lại hướng chính công trình đang phạm vào ngũ quỷ, công trình này sẽ không thuận lợi đâu, họ sẽ phá đến khi dỡ bỏ công trình thì thôi.

    Cả tôi và anh Tín đều thoáng hoảng hốt khi nghe điều đó. Công trình mà làm không xong thì cả hai chúng tôi đều khó mà ổn được. Càng không thể mời thầy về lập đàn tụng kinh rùm beng được, chúng tôi nhìn nhau bất lực.

    - Có cách nào khác im lặng hơn không chị? – Tôi hỏi.

    Chị ấy nhướng mắt nhìn tôi cả giận nói.

    - Người ta là một bà chúa đất, muốn người ta đi thì phải đưa tiễn long trọng, thầy chùa đạo hạnh cao đưa rước, đâu thể im lặng mà đuổi người ta đi được, người ta hành cho sống không bằng chết. Khả năng tôi có hạn, cậu muốn đuổi người ta đi trong im lặng thì phải tìm thầy cao tay hơn tôi. – Chị ấy nói rồi ra vẻ giận bỏ đi ra ngoài.

    Tôi vội vàng níu chị ấy lại cười xòa.

    - Xin lỗi chị! Do em không biết thôi mà, em có biết ai ngoài chị đâu.

    Bất giác tôi thoáng nghĩ rằng tôi biết một người khác, chỉ là không biết người đó đạo hạnh cao như thế nào. Ông ấy là Triệu Vương.

    Anh Tín nói.

    - Kiểu này chắc phải báo lên chủ đầu tư để chờ họ cho phép thôi, mình không tùy tiện được.

    Suy nghĩ một chút rồi anh ấy nói tiếp với chị Hoa.

    - Để em xin phép xong chắc sau này nhờ chị ra giúp một lần nữa nhé.

    Chị ấy trước khi về cho tôi một lá bùa vàng, bảo tôi dán vào cửa phòng bảo vệ và một lá bùa xanh dán vào cây cột thứ hai mươi mốt phía bắc công trình, hòng làm yên lòng người đã khuất trong một thời gian bớt quấy phá công việc mọi người.

    Chiều hôm đó sau khi mọi người nghỉ hết chỉ còn tôi và anh Hùng bảo vệ ở công trình, tôi gọi cho Triệu Vương.

    - Alo! Sư phụ gọi cho đệ tử đấy à! – Ông ấy nói đùa với tâm thái rất vui vẻ.

    - Dạ không! Là đệ tử gọi cho sư phụ đấy chứ. Sư phụ giúp đệ tử một việc được không? – Tôi vào thẳng vấn đề, vẫn giữ sự vui vẻ đùa giỡn.

    - Có việc gì à?

    Nửa tiếng sau thì ông ấy đi xe đạp đến công trình. Tôi trình bày mọi việc cho ông ấy nghe, kể cả những lời phán của chị Hoa để xem ông ấy suy nghĩ thế nào.

    Sau một hồi đi vòng vòng xem xét cả công trình, trời cũng đã sập tối rồi ông ấy cùng tôi vào phòng bảo vệ nói chuyện.

    - Bà ấy nói đúng đấy! Bà chúa đất này là một cô gái mất từ lúc mười tám tuổi là con của một phú hộ. Công trình cậu đang xây lại nằm trên vùng đất nhà bà ấy ngày xưa, khi xây lại không hề cúng kiếng xin phép gì cả nên bà ấy rất giận. Không dễ gì để mời bà ấy đi được đâu.

    - Công trình nhà nước mà, cứ thế mà làm thôi chứ đâu cúng kiếng gì đâu anh. Thế anh đuổi nó đi được không?

    Triệu Vương trầm ngâm một chút rồi nói.

    - Thỉnh nó đi thì dễ, đuổi nó đi mới khó. Nhà của cậu người ta muốn chiếm lấy đuổi cậu đi cậu có chịu không? – Ông ấy lắc đầu nói tiếp. – Ma cũng như người, là một linh hồn biết suy nghĩ. Phải lấy lòng từ bi đối đã với nó chứ đừng gây oán thù với nó thì tốt hơn. Tối nay tôi sẽ thử nói chuyện với nó xem.

    Mười hai giờ đêm, tôi và Triệu Vương đến vị trí cột số bốn mươi chín để làm lễ. Triệu Vương nói với tôi.

    - Cậu muốn thấy nó không?

    Lòng tò mò tôi dâng cao nhưng lại cảm thấy sợ nên ngập ngừng một chút. Thấy thế Triệu Vương nói.

    - Đừng lo có tôi ở đây không sao đâu.

    Triệu Vương đưa cho tôi một lọ nước bảo tôi bôi lên mắt, sau đó lấy một nhúm bột đen vẽ vòng tròn lên hai mắt tôi cứ như bi ai đánh bầm đen mắt vậy. Anh ta cứ cười. Sau này tôi mới biết đó là nước mắt bò và nhọ nồi, nước mắt bò tạm thời để đôi mắt tôi trở thành đôi mắt âm dương có thể thấy được cõi âm, còn nhọ nồi chỉ đơn giản là hắn bôi lên chọc tôi thôi, thế nên hắn cứ cười cười mà lúc đó tôi không hiểu được. Triệu Vương thật sự là người có tính hài hước nghịch ngợm dù anh ta đã gần năm mươi tuổi rồi.

    Triệu Vương thắp ba cây nhang, trải một đạo bùa màu trắng bằng vải to bằng bốn bàn tay người xuống đất rồi khấn.

    - Là người khuất mặt, là cô hồn dạ quỷ, là âm binh âm tướng nơi nào đang cư ngụ nơi đây. Ta pháp sư Hàn binh đời thứ mười xin thỉnh lên để hỏi chuyện. Thỉnh!

    Một phút, hai phút sau thậm chí năm phút sau vẫn không có điều gì xảy ra cả. Triệu Vương thấy lạ không hiểu tại sao thỉnh không được. Anh ta lặp lại một lần nữa lần này bắt thêm ấn triệu hồi để gia cường pháp lực buộc người đó phải hiện lên. Lần này đúng là có hiện lên thật, một hình bóng mờ mờ màu trắng, tôi và anh Vương đều nghe được một âm thanh nghe giống như "Thần" rồi bóng người đó biến mất.

    Triệu Vương hết sức thắc mắc, loay hoay không biết mình đã làm sai điểm nào. Anh ta triệu hồi ma quỷ hoài có bao giờ gặp sự việc thế này đâu. Anh ta quay về phía tôi gãi đầu.

    - Tôi làm sao chỗ nào nhỉ?

    Tôi nghệch mặt ra một chút rồi nói.

    - Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai?

    - Cậu là sư phụ của tôi mà, tôi hỏi cậu chứ giờ biết hỏi ai? – Ông ấy vừa cười vừa cãi.

    Bất chợt anh ấy nhận ra thứ tôi đang đeo trên cổ.

    - Viên đá này của ai?

    - Của tôi chứ của ai? – Tôi ngạc nhiên.

    - Cất nó vào túi đi, viên đá có thần lực, ma quỷ không dám xuất hiện.

    Tôi không ngạc nhiên vì điều đó, vốn dĩ viên đá này là một phần của viên đá sơn thần. Lần này anh ấy thỉnh lên thành công, tôi thấy rõ ràng trước mắt mình là một người con gái mặc áo dài trắng tóc xõa dài, nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy mặt được dù bóng hình đó đứng trước mặt tôi khá gần.

    - Tại sao cô cứ phá mọi người ở đây vậy? – Triệu Vương hỏi.

    Một âm thanh kéo dài ghê rợn cứ như được nghe từ cõi u minh vọng về.

    - Chúng.. nó.. phá.. tao!

    - Họ chỉ làm công việc của họ, không cố ý xúc phạm đến cô, liệu cô có thể bỏ qua cho họ để họ làm tốt công việc của trần gian không? – Triệu Vương nói.

    Lại giọng điệu âm thanh đó nghe rất đáng sợ.

    - Là.. nhà.. của.. tao!

    Triệu Vương cau mày giải thích.

    - Cô đã chết lâu rồi, tại sao chưa chịu đi siêu sinh mà còn bám víu vào mảnh đất này làm gì.

    - Tao.. bị.. lạc! - Cô ấy trả lời.

    - Lạc sao? Tôi có thể đưa linh hồn cô lên chùa nghe kinh cầu siêu để giải thoát kiếp này kiếp sau làm người tốt hơn được không?

    - Tao không muốn.. tao là chúa đất..

    Triệu Vương nói với tôi.

    - Con ma này oán khí nặng quá, sẽ khó mà thỉnh đó đi được, nhưng tôi không muốn hại nó, dù sao nó cũng từng là một con người chắc đã phải chịu chết oan nên mới còn ở nơi đây.

    - Nếu ông có khả năng giết nó thì ông phải giết nó đi chứ? Nó là một con quỷ hại mọi người cơ mà?

    Triệu Vương nở một nụ cười lắc đầu nói.

    - Sư phụ luôn dạy con về lòng từ bi! Chuyển qua một kiếp mà sư phụ quên hết rồi. – Vương tặc lưỡi. – Luân hồi đúng là oan nghiệt thật.

    Nói xong Vương nhìn con ma ấy nói.

    - Ngươi biết ta có khả năng thu phục ngươi chứ?

    - Biết..

    - Thế tại sao ngươi không nghe theo lời ta?

    - Ta sẽ giết hết.. giết hết..

    Con ma này nó nói chuyện không rõ ràng, tôi nghe được nhưng lại chẳng hiểu ý nói nói cái gì cả. Nó đã thừa nhận nó thua thầy, nhưng nó lại không chịu nghe, đòi giết thầy? Tôi thoáng nghĩ: "Con ma này chắc bị thần kinh".

    - Giải!

    Triệu Vương dường như đã hỏi đủ những điều cần hỏi. Con ma trước mặt tôi từ từ biến mất. Vương thu dọn mọi thứ xong vứt mấy cây nhang đang cháy dở đi, vừa đi vừa nói với tôi.

    - Nó bị người ta giết khi còn trẻ, nên oán khí nó nhiều, từ từ tôi sẽ hỏi thành hoàng thổ địa nơi đây để tìm cách giải oan cho nó. Nhưng thật sự không dễ đâu.

    - Sao anh không đánh nó đi? – Tôi lại thắc mắc về điều đó. – Dường như anh đủ khả năng làm việc đó.

    Triệu Vương nhìn tôi một lúc rồi tặc lưỡi nói lẩm bẩm.

    - Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nghiệp chồng nghiệp thì bao giờ mới được siêu sinh. Nếu nó hại người thì tôi sẽ phải làm việc đó, nhưng bản thân tôi sẽ mang nghiệp. Đằng này nó chỉ muốn đuổi mọi người đi chứ nó chưa hề hại ai cả.

    Tôi vẫn hết sức thắc mắc, nhưng có lẽ không nên thúc ép Triệu Vương việc này nếu anh ấy không muốn làm.

    - Cậu nên theo tôi học đạo! – Triệu Vương nói. – Đạo hạnh tôi chưa cao, nhưng tôi sẽ cố dạy cậu những điều tôi biết, căn cơ cậu rất lớn, cậu chính là sư phụ của tôi đấy. Một người thầy tôi cực kỳ kính trọng không màn đến thân mình vì mọi người. Thấy cậu u mê thế này tôi buồn quá.

    Triệu Vương lặng lẽ bỏ tôi ở đó không chào từ biệt mà lấy xe đạp đi thẳng.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  3. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con lên tàu trước đi, cha tìm em con rồi quay lại ngay.

    - Không cha ơi! Nước tràn vào nhanh quá, cha phải lên tàu ngay không là không kịp. Họ thông báo ba mươi khắc nữa sẽ đóng cửa tàu rồi.

    - Cha không thể bỏ em con ở lại được.

    - Con không thể bỏ cha ở lại được.

    - Vào đi con, để cha đi tìm em, nó chỉ lạc trong đám đông gần đây thôi, cha sẽ tìm kịp và quay về tàu.

    - Không mẹ ơi, không kịp nữa.

    Cha tôi về không kịp, chiếc tàu rất lớn này đang từ từ đóng cửa lại trong nỗi tuyệt vọng của tôi. Hàng nghìn tiếng kêu gào tiếng khóc ai oán đang dần khuất sau cánh cửa nặng cả tấn vì họ không kịp lên chuyến tàu, thay vào đó là tiếng rên rỉ, bi ai, khóc thút thít đằng sau lưng tôi.

    Chiếc tàu bị sóng đánh nghiêng hẳn sang một bên làm mọi người mất thăng bằng dồn tất cả mọi người trong tàu về một phía. Kèm theo là một tiếng thông báo bên trong tàu.

    - Tàu sẽ phóng sau mười khắc nữa, đề nghị mọi người ổn định vị trí.

    Tôi và mẹ gạt nước mắt tìm đến vị trí kén. Hàng nghìn chiếc kén như những chiếc túi ngủ bằng bông mở sẵn, cứ có người nằm vào là chiếc kén tự úp giữ chặt người đó lại. Chiếc tàu phóng lên không trung bay thẳng hướng trái đất, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với tôi, nhưng nơi đó sẽ là nơi tôi sinh sống suốt quãng đời còn lại.

    Tôi là một người thuộc tộc Draconis, một giống loài rất cổ trong vũ trụ này. Sinh loài của chúng tôi đã tồn tại hàng tỷ năm nay, đã sống ở rất nhiều hành tinh khác nhau và các chi loài của chúng tôi cũng rất nhiều mà không ai có thể thống kê được, ngay cả trong bản thân bạn cũng có một phần hệ gien từ chúng tôi. Tôi tên Agico, là tổ tiên của các bạn, các bạn được biết đến tôi qua cái tên Lạc Long Quân vì tôi là một người rồng đi lạc. Cái tên của tôi đã được các bạn biến thể thành Agriculture (nông nghiệp) vì tôi là người dạy các bạn trồng lúa, trồng cây hoa màu, các bạn là con cháu của giống loài chúng tôi.

    Sau khi hành tinh chúng tôi đang sống bị tàn phá, chúng tôi đã có công nghệ đưa một số người sinh sống trên hành tinh đó đi khắp vũ trụ. Hàng triệu chiếc tàu mỗi chiếc chứa hàng chục nghìn người đều được định sẵn những tuyến khác nhau đi tìm vùng đất mới. Sau hàng tỷ khắc mà tôi còn không biết là thời gian bao lâu, tôi đã ngủ trong kén suốt khoảng thời gian đó cho đến khi tôi đến trái đất. Thuyền chúng tôi đã gặp trục trặc khi đáp xuống bề mặt trái đất, nơi có trọng lượng quá lớn so với hành tinh cũ nên tất cả mọi người đều đã chết. Vâng hàng chục nghìn người Draconis đã chết trước khi thấy được bề mặt địa cầu, chỉ có tôi là người duy nhất còn sống sót. Nhưng lực hút trên bề mặt trái đất quá lớn tôi không thể di chuyển bình thường được, tôi phải bò bằng cả hai tay và hai chân trong đau đớn. Tôi là sinh hoài hít khí oxy để thở, uống nướcn H20 để sống ăn thực vật và động vật có protein, ngoài điều kiện lực hút thì mọi điều kiện khác đều phù hợp để tôi sống sót được, không những thế khí oxy ở trái đất rất trong lành không như sự ô nhiễm ở hành tinh cũ tôi sống. Tôi đã cố bò đến một nguồn nước để uống và ngất xỉu ở đó rất lâu.

    - Nó là con gì vậy?

    - Con này nhìn cứ như con cá sấu mà lại có tay, chân đầu như người vậy?

    Tôi mở mắt ra thì thấy có nhiều người xung quanh mình, ngôn ngữ họ nói tôi có thể hiểu được phần nào. Tôi là một sinh loài cổ đại khả năng ngôn ngữ của chúng tôi đã vượt qua nhiều so với các giống loài mới nên tôi gần như có thể hiểu được mọi ngôn ngữ dù chỉ mới nghe qua lần đầu. Giống như các bạn bây giờ có thể hiểu được phần nào ngôn ngữ thân thể của loài chó vậy.

    Tất cả mọi người đều nhường đường cho một người phụ nữ bước đến. Tôi chỉ có thể đưa mắt nhìn, nhưng tôi nhận ra ngay đây là một người loài Pleiadian, một giống loài tiến hóa rất cao trong vũ trụ. Nơi này sao lại có người này chứ? Theo như hiểu biết của tôi về trái đất trước khi đến đây thì nơi này có loài bản địa sinh sống. Loài bản địa này là loài lai giữa vượn người bản địa và một chủng người thuộc hành tinh Annunaki. Việc gặp được một người Pleiadian ở đây tôi thật sự ngạc nhiên.

    Cô ấy như một vị thiên thần vậy, rất dẹp, làn da tươi sáng, mái tóc trắng dài và đôi mắt xanh dương. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi vuốt ve làn da sần sùi của tôi và kiểm tra các vết thương tôi có. Người Pleiadian là người ở cấp độ thăng tiến linh hồn rất cao không thể có chuyện một người loài đó đang sống ở đây được.

    Tôi được mọi người đưa về theo lệnh cô ấy, những ngày sau cô ấy tự tay chăm sóc cho tôi. Tôi khỏe lên rất nhanh, nhưng thực tình tôi vẫn không thể đi được, thân thể tôi cứ như bị đeo rất nhiều kim loại nặng, tôi luôn phải bò bằng bốn chi để di chuyển. Khi tôi khỏe lên tôi mới biết rằng mình đã trải qua thời gian rất dài, tuổi thọ chúng tôi là vài trăm tuổi, từ một đứa trẻ giờ này tôi đã là một người thanh niên rồi.

    Một thời gian sau tôi cũng quen dần với lực hút của trái đất, tôi cố gắng rất nhiều để có thể đi đứng bằng hai chân. Tôi rất thích tắm vì khi tắm ở dưới nước trọng lực giảm đi đáng kể cùng với cái đuôi của tôi tôi bơi không kém gì những loài cá bơi nhanh nhất dưới nước. Ở hành tinh của tôi không có nhiều nước như nơi này, nhất là nước biển, độ mặn của nước biển rất phù hợp với khẩu vị của tôi nên tôi dành thời gian rất nhiều trong ngày chỉ để đi bơi bắt cá về cho dân làng. Họ là ân nhân của tôi!

    Việc người Pleiadian kia dành nhiều thời gian chăm sóc cho tôi khiến tôi cảm thấy yêu quý cô ấy, chúng tôi đã nảy sinh tình cảm dù rằng chúng tôi là hai giống loài khác nhau rất nhiều, cả về sinh lý và tình cảm. Đôi lúc tôi cho rằng mình không khác gì một loài thú cưng của cô ấy vậy nên tôi cảm thấy rất tự ti với tình cảm đó, chưa bao giờ tôi dám nói ra.

    Cô ấy là một người bảo hộ cho dân vùng này, cô ấy dạy họ những đức tính tốt đẹp, dạy họ sinh sống theo đôi theo cặp vợ chồng chứ không được loạn dâm. Cô dạy họ cách đan lát, thêu thùa để làm quần áo để mặc, cách bào chế thuốc khi ốm đau bệnh tật. Do đó cô ấy rất được mọi người kính trọng. Nhưng với một người như tôi thì tôi hiểu rằng, cô ấy chỉ là một giống loài cao cấp hơn đang thí nghiệm quần thể loài người ở nơi đây. Còn lý do tại sao thì tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi giúp cô ấy trong những công việc nặng nhọc và dạy cho người dân nơi đây cách trồng trọt.

    Chúng tôi đã có mối quan hệ như thế trong một khoản thời gian dài cho đến khi chiến tranh xảy ra. Tôi đã liên tục phải lãnh đạo mọi người đứng lên chống lại các cuộc chiến triền miên bằng giáo mác, bằng gậy gộc, tôi sáng tạo ra các loại vũ khí như cung, kiếm để mọi người có thể chiến thắng dễ dàng hơn trong các cuộc chiến. Ở hành tinh tôi sống chiến tranh triền miên, họ chiến tranh bằng những thứ có sức phá hoại khủng khiếp như năng lượng hạt nhân, nhiệt hạch, năng lượng vũ trụ, thế nên những cuộc chiến nơi đây đối với tôi không khác gì những trò chơi cả. Nhưng trò chơi này có người chết.

    Người Pleiadian kia rất không vừa lòng với những điều đó, cô ấy là một dạng linh hồn thuần khiết không chấp nhận chiến tranh bằng bất cứ hình thức nào, bất cứ lý do nào nên cô ấy đã bỏ đi đâu tôi không hề biết trong một thời gian dài.

    Vài năm sau tôi trở thành một vị đại vương hùng bá một vùng đất rộng lớn. Tôi đặt tên vùng đất này là Bách Việt với hàng trăm dân tộc Việt khác nhau nhưng chỉ có một đại vương duy nhất. Đại vương rồng xanh, Thanh Long Vương. Tôi thích biển, thích nước có màu xanh của trời và tôi tự thấy ngoại hình mình giống loài rồng trong truyền thuyết người dân nơi đây nên tôi tự đặt cho mình cái tên Thanh Long.

    (những cái tên mình đề cập gồm có người Draconis, người Anunnaki, người Pleiadian đều có thật nha các bạn, các bạn có thể search google để tìm hiểu thêm về các giống loài ngoài hành tinh đó)
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  4. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tỉnh dậy với những suy nghĩ mơ hồ. Đây lại là một giấc mơ kỳ lạ sau gần cả tháng tôi ngủ ngon không mộng mị gì cả. Giấc mơ này khác với những giấc mơ trước, hơi huyền ảo, các cảnh chuyển trong mơ cứ ngắt quãng làm trí nhớ tôi rất mơ hồ khi cố nhớ về những gì đã trải qua trong mơ. Đúng hơn là các cảnh trong mơ đều chỉ là những trạng thái suy nghĩ của người rồng đó. Anh ta là Lạc Long Quân, và hình như người nữ kia là Âu Cơ, tôi cố gắng sắp xếp lại toàn bộ giấc mơ vì cho rằng nó có một thông điệp gì đó. Câu chuyện Lạc Long Quân - Âu Cơ chỉ là một truyện truyền thuyết dành cho trẻ con, sao tôi lại mơ đến nó một cách kỳ lạ như vậy nhỉ.

    Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi là tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi của anh Đại.

    - Đi ăn sáng không Hưng?

    Công ty thuê cho chúng tôi một căn nhà nhỏ có ba phòng ngủ gần công trình để tiện việc ăn ở và làm việc. Phòng khách dùng làm phòng họp và lưu trữ hồ sơ công trình, tôi ở một phòng, anh Đại ở một phòng, phòng còn lại khá rộng thì dành cho bốn thợ chính của công ty đã theo chúng tôi từ thành phố Tuy Hòa ra công trình. Thành phần nhân lực còn lại đa số là chúng tôi dùng nhân công địa phương và liên kết với các nhà thầu phụ.

    - Hôm qua, mày dẫn một thầy bùa qua công trình giữa đêm.. Có kết quả gì không? – Anh Đại hỏi chuyện khi chúng tôi đang ăn phở gần nhà.

    - Chưa biết! Ông ấy nói y như bà cô đồng kia, nhưng có vẻ ông ấy không muốn giúp.

    - Đây đáng lý không phải việc tao nên quản, nhưng mà tao có quen một thầy pháp rất giỏi, mày có cần tao mời ổng thử không?

    Tôi vội nói.

    - Được chứ! Biết đâu ông ấy trị được.

    Trầm ngâm một chút rồi anh Đại nói.

    - Nhưng tính ông này rất cổ quái. Ông ta thường không đòi hỏi tiền bạc, ông ấy lại đòi hỏi những thứ còn khó giải quyết hơn nhiều.

    Tôi nói không cần suy nghĩ.

    - Anh cứ liên hệ thử đi nhé, việc gì khó có sếp lo. Em cũng đã cố làm hết bổn phận của mình rồi.

    Hai hôm sau, anh Đại hẹn được người thầy pháp đó và anh Tín giám sát trưởng là người trực tiếp gặp mặt nói chuyện. Sáng hôm đó tôi đi đến các cửa hàng vật liệu xây dựng để kiểm kê các đơn hàng nên tôi về công trình hơi muộn.

    - Về rồi đấy à em. – Anh Tín thấy mặt tôi cười nói.

    Tôi chào mọi người và lại một lần nữa muốn té ngửa khi thấy mặt người thầy pháp ấy, tôi tròn mắt hết sức kinh ngạc pha lẫn sự sợ hãi.

    - Cậu đây là.. - Người thầy pháp ấy nhìn tôi cười.

    - Là em Huynh, giám sát viên ở công trình. – anh Tín nói.

    Tôi không thể chào ông ấy được, ông ấy là Quốc Lâm, gương mặt tôi nhớ rất kỹ trong các giấc mơ của mình. Tôi đã sững sờ trong chốc lát, nhưng vì phép lịch sự tôi cũng chào ông ấy nhưng đầy sự đề phòng.

    - Tình hình tôi đã trình bày cho thầy biết hết rồi, liệu thầy có thể âm thầm giải "nó" đi được không? – Anh Tín nói.

    Quốc Lâm cười khà khà nói.

    - Chuyện nhỏ thôi! Nhưng tôi có điều kiện.

    - Thầy cứ nói ạ! – Anh Tín nói đầy sự khiêm nhường.

    Suy nghĩ một chút lão ấy chỉ tay về phía tôi nói.

    - Tôi muốn đổi viên đá cậu này đang đeo trên cổ.

    Tôi giật mình vì hắn hướng sự chú ý đến tôi, tôi ấp úng một chút rồi nói.

    - Viên đá này là hộ mạng của tôi, tài sản cá nhân.

    - Không thì thôi, tôi về. – Quốc Lâm nói ngay.

    Anh Tín giật mình kéo tôi qua một bên nói nhỏ.

    - Ông thầy này giỏi lắm, anh Đại thỉnh từ cao nguyên Vân Hòa xuống đấy. Anh nghĩ ông ấy có thể giải quyết được việc này. Viên đá cậu đang đeo mua với giá bao nhiêu, công ty sẽ mua lại với giá gấp đôi, miễn sao giải quyết cho xong việc này chứ anh đau đầu quá.

    - Chuyện này! – Tôi ấp úng.

    - Cố gắng giúp anh, mà cũng là giúp em. Giải quyết chuyện kỹ thuật, chuyện công trường thì anh còn giải quyết được, chứ chuyện tâm linh, ma cỏ thế này anh thật chẳng biết phải làm thế nào cho đúng.

    Tôi xuôi lòng, nhưng lại nhìn về hướng Quốc Lâm đầy thắc mắc. Tại sao hắn ở đây chứ? Tại sao lại đòi viên đá này? Theo tôi biết qua giấc mơ của mình thì hắn là một pháp sư thuộc hàng Thần đẳng, một pháp sư như thế thì không thể đi trừ tà ma vớ vẩn mà không có mục đích khác được. Tôi không thể nói những suy nghĩ đó ra cho anh Tín biết được.

    Như đọc được suy nghĩ của tôi, Quốc Lâm cười nói với tôi.

    - Tôi không có mục đích xấu đâu? – Suy nghĩ một chút hắn nói tiếp. – Thiên lôi đang nhòm ngó tôi. – Câu này hắn nói đầy ẩn ý mà chỉ có tôi hiểu được. Dường như hắn biết tất cả mọi chuyện về tôi thì phải?

    Sau một lúc suy nghĩ tôi quyết định chấp nhận đề nghị của hắn, dù sao đây cũng chỉ là một viên đá tôi nhặt được, có gì to tát đâu chứ. Có lẽ hắn không có mục đích xấu thật, hắn phải rút kinh nghiệm từ việc thiên lôi đã cho hắn một con đường sống mà cải tà quy chánh chứ.

    Quốc Lâm đến vị trí cây cột thứ bốn mươi chín hiện tại chỉ mới là một cái lỗ đang được đào dang dở. Hắn lầm bầm đọc chú rồi thả một đồng tiền cổ xuống dưới lỗ.

    - Xong rồi đấy. – Quốc Lâm cười.

    - Cái gì? Xong rồi đấy hả? Chỉ vậy thôi à? – Anh Tín ngạc nhiên đầy sự nghi hoặc.

    - Nó không phá ai nữa đâu, miễn là các người đừng có lấy cái đồng tiền đó lên, đào gì thì đào cũng phải để đồng tiền đó ngay vị trí đó dưới lòng đất. – Quốc Lâm dặn dò.

    Tôi thấy sắc mặt anh Tín rõ ràng là không tin mọi việc đã được giải quyết. Nhưng tôi thì tin, tôi chứng kiến pháp lực của hắn rồi, chuyện một con quỷ nho nhỏ này thật sự không là vấn đề gì với hắn cả.

    Tôi tháo mặt dây chuyền đưa cho hắn và nói với anh Tín.

    - Em nghĩ là xong rồi đấy, anh đừng lo.

    Anh Tín im lặng. Quốc Lâm cầm mặt dây chuyền nói với tôi.

    - Không có viên đá này, năng lực của cậu mới phát huy được, cậu phụ thuộc vào nó nhiều quá. Mấy tuần nay đáng lẽ khả năng cậu phải tăng trưởng mạnh hơn nữa chứ không chỉ luẩn quẩn với những công việc thế tục này. Tôi sẽ trả lại cậu khi cậu đủ khả năng dùng đến nó.

    Tôi kinh ngạc trước những gì hắn nói. Anh Tín cảm giác mình cứ như người thừa, không hiểu lão Pháp sư này đang nói đến điều gì. Cùng lúc đó Triệu Vương cũng đi xe đạp đến công trường, anh ấy ngạc nhiên khi thấy Quốc Lâm đang đứng đây với tôi.

    Lão Quốc Lâm cười ngạo nghễ khi thấy gương mặt thất thần của Triệu Vương. Lão ấy nói nhỏ với tôi.

    - Con quỷ bala mat ta cử đến thật ra là để giúp cậu chứ không hề có ý hại cậu. Thế mà thần lực của viên đá này lại đuổi nó đi mất

    Triệu Vương chạy nhanh đến chỗ bọn tôi nói lớn.

    - Quốc Lâm, ông làm gì ở đây?

    Quốc Lâm không trả lời mà chỉ cười rồi bỏ đi. Ngoài cổng chiếc xe hơi màu đen đang đứng đợi ông ấy. Tôi nhìn vào ghế lái thì người đang lái xe chính là Minh Tâm, sư huynh của Triệu Vương.

    - Lão ấy gặp cậu làm gì? – Rồi Triệu Vương để ý đến dây chuyền của tôi hỏi. – Viên đá của cậu đâu?

    - Tôi đưa cho ông ấy rồi. – Tôi trả lời.

    - Ngu dốt! – Triệu Vương hét lên.

    Lúc này anh Tín mới thấy mình chẳng hiểu tình hình gì đang diễn ra ở đây cả nên lên tiếng.

    - Anh này là ai? Ra khỏi công trường đi.

    Triệu Vương không quan tâm đến anh Tín, vội bước đến cây cột số bốn mươi chín để xem Quốc Lâm đã làm gì.

    Trầm ngâm một chút Triệu Vương nói lẩn thẩn.

    - Đúng là cao tay! Đúng là cao tay!

    Tôi hỏi:

    - Ông ấy đã làm gì vậy?

    Triệu Vương nhìn tôi và anh Tín rồi nói.

    - Ông ấy đã siêu sinh cho nó rồi, chỉ với một đồng tiền ông ấy đã tiễn nó đi đầu thai. Thật sự là tốt cho nó.

    - Ông ấy có thể sao? Nó chịu đi à? – Tôi ngạc nhiên.

    - Ông ấy có thể điều khiển âm thần, là những vị thần cõi âm đấy. Chỉ với một đồng tiền nó đã bị giải đi. Pháp lực của ông ta người như tôi đúng là không thể luận bàn được.

    Nhìn sang anh Tín, Triệu Vương nói.

    - Các người lột lá bùa ở cửa phòng bảo vệ và cây cột số hai mươi mốt rồi đốt bỏ đi. Mọi việc xong rồi đó.

    Tôi xin phép anh Tín đi ra ngoài quán cafe cóc trước công trình nói chuyện riêng với Triệu Vương. Tôi kể cho Triệu Vương nghe tất cả những gì tôi đã trải qua, cả những giấc mơ tôi thấy được, cả về ông già. Triệu Vương lắng nghe rồi nói.

    - Bởi thế tôi mới nói cậu là sư phụ tôi. Nhưng thật sự tôi chưa hiểu mục đích của lão Quốc Lâm là gì? Hắn có dụng ý gì khi lấy đi viên đá của cậu chứ? Nhưng theo cậu nói có vẻ lão không có ý xấu.

    Tôi hỏi về các đẳng cấp của pháp sư.

    - Tôi nghe thấy trong mơ các người hay nói về pháp sư thần đẳng. Nó là gì vậy? Trong giới pháp sư cũng chia ra cấp bậc à?

    Triệu Vương từ từ giải thích.

    - Có chứ! Pháp sư tu luyện có rất nhiều pháp môn, pháp môn tôi tu luyện là pháp môn Hàn Binh, một pháp môn rất ít người biết vì tu theo pháp mật tông. Những pháp môn người đời biết rộng rãi hơn tôi có thể kể đến là Xiêm, Côn Luân, Nga Mi. Trong các pháp môn có tà đạo và chính đạo. Các pháp môn Bắc tông thì khó luyện nhưng thành quả đạt được thì rất cao, ngược lại những pháp môn Nam tông thì dễ luyện nhưng khó đạt đạo hạnh cao được. Nhưng ta có câu, vạn pháp quy tông.

    Dù là pháp môn nào thì cũng được chia ra các cấp bậc dựa vào đạo hạnh và khả năng liên kết với các cõi giới.

    Nói rồi Triệu Vương đưa ra một hình xăm trên cổ bàn tay trái của ông ấy cho tôi xem. Một hình xăm bao gồm những ký tự kỳ lạ được sắp xếp theo vòng tròn.

    - Đây là hình xăm của pháp sư bậc Nhân đẳng, tôi tu luyện cao hơn sẽ được người đạo hạnh cao hơn ứng chứng và xăm thêm vào để các pháp sư khác có thể nhận ra cấp bậc của tôi. – Ông nói tiếp. – Tôi tu luyện xong nhân đẳng phải tu luyện thêm địa đẳng, có người thì tu luyện địa đẳng trước rồi tu luyện nhân đẳng sau. Sau khi xong có cả hai mới có thể tu luyện Âm đẳng, lúc đó có thể ra vào địa ngục nói chuyện với ma quỷ địa ngục. Người bậc Âm đẳng ở đất Việt mình rất hiếm, nhưng ở đất Xiêm La thì nhiều vô kể. Sư huynh Minh Tâm tôi là pháp sư bậc Âm đẳng thế nên ông ấy có thể triệu hồi ma quỷ địa ngục được. Trên bậc Âm đẳng là Trung đẳng. Trung đẳng là một cấp bậc rất cao ở Việt Nam chỉ khoảng mười người đạt được cấp bậc này. Trên Trung đẳng là Thiên đẳng. Ở cấp bậc này tôi không biết gì cả, sư phụ tôi phải mất đến ba trăm năm tu luyện mới lên được bậc Thiên đẳng. Ông ấy chỉ mới đạt được bậc Thần đẳng gần đây thôi thì đã mất rồi. Bậc này chắc chỉ có mỗi Quốc Lâm đạt được thôi.

    Tôi kinh ngạc vì biết đến những cấp độ trong giới pháp sư. Tôi hỏi.

    - Sư phụ ông mất đến ba trăm năm mới đạt được cấp độ Thiên đẳng, vậy còn Quốc Lâm? Ông ấy chắc phải vài trăm tuổi rồi mới đạt được cấp độ đó?

    Triệu Vương lắc đầu.

    - Tôi không biết chính xác tuổi ông ấy. Nhưng theo phiến đá ghi lại tên tất cả đồ tôn trong đền thờ tổ sư thì tuổi ông ấy phải hơn sư phụ tôi đến cả trăm tuổi.

    Tôi ngạc nhiên hết mức.

    - Tôi nhìn ông ấy cứ như người năm mươi, sáu mươi tuổi. Thậm chí nhìn ông còn già hơn ông ấy nữa.

    - Tôi không biết tại sao, những người tu luyện được cấp độ đó tôi không đủ khả năng luận bàn. Tôi chỉ mới theo thầy tôi học đạo được tám năm thôi.

    Suy nghĩ một lúc Triệu Vương nói.

    - Tôi suy nghĩ kỹ rồi! Tư chất cậu rất lớn, cậu có thể tự tu luyện chứ không cần phải theo tôi bái sư học đạo. Có thể chỉ trong một thời gian ngắn là cậu sẽ vượt qua tôi nên việc tôi nhận cậu làm đệ tử là không cần thiết.

    - Tôi chưa sẵn sàng! – Tôi nói thẳng.

    Triệu Vương cười.

    - Cậu chẳng cần phải sẵn sàng, tự nó sẽ đến với cậu. Mất mười năm để linh khí sư phụ tôi chuyển kiếp hết vào cậu. Cơ duyên sẽ tự dẫn cậu đi, sau thời gian đó pháp lực của cậu chẳng kém sư phụ tôi trước lúc viên tịch là bao. Tôi chỉ mong là cậu đừng rơi vào tà đạo.

    - Thế hiện giờ ông ấy đang ở đâu?

    - Hiện giờ linh khí ông ấy tạm thời ở trong mảnh đá sơn thần mà Quốc Lâm nắm giữ.

    Tôi tròn mắt, liên kết lại mọi thông tin tôi có từ trước đến giờ. Quốc Lâm nói tiếp.

    - Sư phụ của sư phụ tôi đã đưa linh khí ông ấy vào tảng đá sơn thần, nhờ Sơn thần giữ dùm cho đến khi ông ấy chuyển kiếp hết vào cậu. Tôi không hiểu tại sao viên đá đó lại vỡ. Và việc Quốc Lâm xuống núi để lấy mảnh đá từ tay cậu thật làm tôi bối rối hết sức. Tôi rất lo sợ việc ông ấy phong bế mảnh đá làm cho linh khí sư phụ tôi không thể chuyển kiếp được nữa nên tôi rất giận khi cậu đưa viên đá cho ông ấy.

    - Tôi! – Tôi không biết phải nói gì.

    - Thôi dù sao việc cũng đã rồi! Vạn sự tùy duyên vậy.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  5. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian sau đó tôi thường xuyên liên hệ với Triệu Vương. Ông ấy dạy cho tôi cách ngồi thiền, nhập định cách liên hệ một số cõi giới gần với hạ giới nhưng tuyệt nhiên ông ấy không hề dạy thôi pháp sự của một pháp sư. Ông ấy nói rằng tôi không hẳn là đệ tử ông ấy nên ông ấy không thể dạy các huyền thuật của môn phái Hàn Binh cho người ngoài được.

    Cái quan trọng ông ấy muốn nhắm đến là khai mở thiên nhãn của tôi để tôi có thể tự ngộ đạo chứ bản thân ông ấy không thể dạy tôi nhiều hơn những gì ông ấy biết được. Ông ấy bảo rằng ông ấy chỉ là một pháp sư cấp thấp mở được mắt âm dương, chứ để đạt được thiên nhãn thì tôi phải tự nỗ lực không nên trông chờ vào ông ấy.

    - Con người ta có sáu giác quan, giác quan thứ bảy chính là thần thông. – Triệu Vương nói.

    - Thần thông? – Tôi nhắc lại.

    - Con đường cậu đi ngược với người khác, cậu phải đắc thần thông trước để biết được mình là ai sau đó mới học pháp lúc đó sẽ nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Thần thông có sáu loại gồm có.

    Một thiên nhãn thông

    Hai thiên nhĩ thông

    Ba tha tâm thông

    Bốn túc mệnh thông

    Năm lậu tận thông

    Sáu thần túc thông

    Thật ra sáu loại thần thông này thật ra chỉ là một, giống như khi cậu có một cơ thể con người thì cậu có đủ cả sáu giác quan, tuy sáu giác quan khác nhau nhưng thật ra vẫn chỉ là một cơ thể cậu.

    Khi cậu đạt được thần túc thông cậu có thể nhớ tất cả những tiền kiếp của cậu, tiền kiếp gần nhất của cậu là một pháp sư thần đẳng, lúc đó không cần tôi dạy cậu vẫn có thể dùng pháp sự của một pháp sư thần đẳng.

    Tuy nhiên để đạt được thần thông không hề đơn giản, cậu phải kiên trì tập thiền theo những gì tôi đã dạy, sẽ đến lúc cậu ngộ đạo.

    Trong một năm tiếp theo ngoài công việc tôi đi làm hàng ngày, tôi thường xuyên dành thời gian để thực tập thiền định. Ban đầu tôi thấy không thoải mái với việc ngồi yên một chỗ trong thời gian dài, nhưng càng về sau tôi càng thấy thích thú với điều đó. Đối với tôi mà nói ngồi thiền chỉ đơn giản là xả stress trong công việc thôi chứ tôi không hoàn toàn tin vào việc đạt được thần thông nhờ vào việc ngồi một chỗ thế này. Thời gian đó tôi bắt đầu có thể điều khiển các giấc mơ của mình, khi tôi mơ tôi biết tôi đang mơ và tôi có thể dẫn chính mình đi theo kiểu giấc mơ mình muốn.

    Cho đến một hôm, tôi phát hiện được rằng: Trong quá trình ngồi thiền, tôi có thể thấy tiền kiếp của mình và đi đến các cõi giới khác. Đây là tôi đã đạt được thiên nhãn của một pháp sư Thiên đẳng mà tôi không hề hay biết.

    Tôi phải nói tuy rằng Triệu Vương không phải là một pháp sư cao tay nhưng lại là một người thầy rất giỏi, ông ấy biết cách để tôi phát huy khả năng của chính mình chứ không hề dạy một cách rập khuôn máy móc.

    Sau một năm công trình Ủy ban huyện Sông Cầu cũng xong, tôi từ biệt Triệu Vương và trở về Tuy Hòa. Tôi được công ty cho nghỉ một tuần có lương trước khi đi làm lại ở vị trí thiết kế. Tôi dành thời gian để gặp lại bạn bè và thực hành thiền định bất cứ khi nào tôi rảnh rỗi. Một lần nọ tôi quyết định hành thiền để bước về quá khứ, việc tôi thiền và có những ký ức mơ hồ thường xuyên xảy ra nhưng để đến được quá khứ của một người khác thì có vẻ như chỉ là duyên dẫn tôi đi. Quá khứ của Lạc Long Quân.

    * * *

    Tôi thấy tôi ngồi trên một chiếc ghế bằng đá lớn và nhìn về vị trưởng làng.

    - Âu Cơ đã đi đâu ông biết không?

    - Tôi không biết thưa đại vương, bà ấy cứ như biến mất vậy.

    - Bằng mọi cách các người phải tìm cho bằng được Âu Cơ trở về. – Tôi giận dữ hét lớn.

    Tôi không còn là một kẻ lang thang chờ sự cưu mang của người khác nữa. Bây giờ tôi là một Đại Vương quyền uy bốn bể, tôi đã có thể đối diện với Âu Cơ để tỏ rõ tình cảm của tôi với cô ấy, bất kể cô ấy có là một con người, một vị tiên nhân hay là gì đi nữa.

    - Long Quân vương! Âu Cơ vốn là một vị tiên nhân hạ phàm, việc ngài muốn mọi người tìm cô ấy thật không khác gì bắt mọi người lên trời để tìm..

    Tôi nóng giận cắt ngang câu nói.

    - Có lên trời tìm cũng phải đi. Nội trong ba tháng nếu tìm không ra Âu Cơ ta sẽ giết sạch các người. Nhân lực, tiền bạc cho việc tìm kiếm ta sẽ cung cấp đủ, có lật tung cái đất Việt này lên cũng phải tìm cho ra Âu Cơ.

    Vì tìm cô ấy mà tôi trở thành một bạo chúa, tôi điên cuồng đánh tan tất cả các bộ tộc, tra khảo bất cứ ai từng nhìn thấy cô ấy. Việc ấy vô tình khiến đất nước tôi ngày càng rộng lớn, đế chế Bách Việt lớn chưa từng thấy. Chỉ còn phía Bắc sông Dương Tử là tôi chưa tìm kiếm vì bên đó tồn tại những bộ tộc hùng mạnh không kém gì Bách Việt cả. Người Hoa Hạ gồm rất nhiều bộ tộc du mục lớn, họ thường xuyên di chuyển chứ không có ở những vị trí cố định nên việc tập kích đánh những cứ điểm của họ gần như là bất khả thi.

    - Thưa Long Quân. Có người báo rằng đã thấy Âu Cơ sinh sống ở Hoa Hạ.

    Tôi vui mừng vì đã lâu rồi chưa nghe tin nào về cô ấy cả, tôi rất muốn biết tại sao cô ấy lại bỏ đi, nhưng chợt buồn rầu khi biết rằng tiến về phía Bắc sông Dương Tử tìm cô ấy là một việc không hề đơn giản. Việc này sẽ kích động đến tất cả các bộ lạc Hoa Hạ nếu họ cùng nhau đứng lên chiến đấu với Bách Việt thì thật sự tôi không tin rằng mình có thể thắng được. Đây là một cuộc chiến tranh rất lớn, lớn hơn rất nhiều những cuộc chiến tôi đã trải qua.

    - Tộc trưởng! Ông nghĩ rằng ta có bao nhiêu phần chiến thắng nếu tiến quân về Hoa Hạ.

    - Không thể thắng được! Ngài không thể chiến thắng họ bằng một trận chiến, mà sẽ kéo theo hàng trăm trận chiến triền miên. Lúc đó những thế lực như Mân Việt, Dương Việt, Cán Việt sẽ tuyên bố tách khỏi Bách Việt, đó là họa mất nước.

    Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

    - Ta không cần đất nước này, thứ ta cần là Âu Cơ. Tại sao cô ấy lại ra đi cơ chứ, ta đã làm gì sai hay sao tộc trưởng? – Tôi chua xót than vãn.

    - Ngài là một thủ lĩnh xuất chúng, nhưng ngài vẫn là một người của trần tục, ngài không thể níu kéo được một vị tiên nhân, nếu bà ấy muốn bà ấy sẽ tự trở về.

    Tôi liếc nhìn giận dữ về phía tộc trưởng khiến ông ấy im bặt.

    - Ngươi nói ta là ai?

    - Dạ thưa! – Ông ấy không dám nhắc lại.

    - Ta không phải là giống loài của ông, ta là loài rồng, loài vật hùng mạnh nhất vũ trụ này. Ông nói ta không xứng với một tiên nhân sao? – Tôi quát lớn. – Loài người các ngươi thật hèn kém, đáng lý ra giống loài của ta phải tiếp quản trái đất này chứ không phải là các ông. Thật buồn chán làm sao! Thật cô độc làm sao!

    Tôi buồn phiền phất tay bảo ông ấy ra ngoài. Chỉ có người Pleiadian kia mới biết được nguồn gốc thật sự của tôi, mới hiểu được tộc người Draconis hùng mạnh đến nhường nào. Chỉ có cô ấy hiểu được. Xung quanh tôi có hàng nghìn người cung phụng tôi, tôn thờ tôi nhưng đó đều là những đám người ngu muội, những con vật hèn kém trong mắt tôi.

    Sau đó tôi đã ra một quyết định ngu ngốc nhất đời mình. Tiến quân về phương Bắc, vượt sông Dương Tử.

    Trận chiến ấy không hoàn toàn là một trận chiến mà chỉ là những trận chiến nhỏ lẻ với các bộ lạc du mục, tôi không thể chiếm lấy Hoa Hạ. Tất cả đều diễn ra giống như lời tộc trưởng nói. Cứ như tôi đang cầm một con dao lớn để đi chém những con ruồi vậy, càng điên cuồng chém thì lại càng không trúng con nào vậy, và chúng rất đông. Người Hoa Hạ rất đông nhưng lại sống theo từng nhóm du mục nhỏ, có những nhóm quân đội riêng nên việc chiến tranh kéo dài mà không thể ngã ngũ làm đất nước tôi ngày càng suy kiệt.

    Tôi chiến đấu vì điều gì chứ? Suốt mười năm trời gây chiến với người phương Bắc tôi bị cuốn theo những trận chiến triền miên mà lại không hề nghe thấy một tin tức nhỏ nào từ Âu Cơ cả, người Mân Việt phía đông lại đang nổi loạn muốn tách ra khỏi Bách Việt mà tạo lập nhà nước riêng.

    Đất nước tôi ngày càng rệu rã và tôi đã phải đưa sứ giả sang cầu hòa đình chiến với người Hoa Hạ. Chúng tôi chiến đấu bằng những đạo quân lớn với lương thực thực phẩm được mang theo, còn họ là những nhóm du mục vừa săn bắt vừa chiến đấu nên đối với họ mà nói, cuộc chiến lại là một phần cuộc sống của họ. Trong khi Bách Việt ngày càng suy yếu thì Hoa Hạ lại ngày càng trở nên kiên cường, thống nhất và mạnh mẽ hơn. Họ ngoài mặt thì đồng ý đình chiến với tôi nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị binh lực để có một trận chiến cuối cùng mà tôi không hề hay biết.

    Một buổi chiều, tôi nhớ rõ chiều hôm ấy trời đầy nắng, một bóng dáng quen thuộc tiến về phía tôi. Người con gái tôi đi tìm mười mấy năm qua, cô ấy ra đi không lời từ biệt, đến không hề có một thông báo. Tôi đã đánh rơi ly rượu trên tay và cho rằng mình đã uống quá nhiều cho đến khi cô ấy cất lời.

    - Tiểu Long, anh đã không còn là Tiểu Long tôi biết nữa rồi.

    Tiểu Long, chỉ có một người duy nhất dám gọi tôi với cái tên đó. Trong chếnh choáng hơi men tôi mơ hồ hỏi.

    - Âu Cơ, tại sao nàng bỏ tôi ra đi?

    Cô ấy tiến về phía tôi ngồi lên ghế đá đối diện tôi rồi nói.

    - Anh cũng biết tôi không phải người nơi đây, tôi đến đây với một nhiệm vụ, khi nhiệm vụ thất bại thì tôi không còn việc gì ở đây nữa cả.

    Tôi giận dữ hét lớn.

    - Thế tại sao nàng lại trở về. – Có vẻ tôi quá say nên mới có lời lẽ như thế. Những lời lẽ không thích hợp với tâm trạng của một người chờ đợi cô ấy mười mấy năm trời. Những lời lẽ đầy sự oán trách.

    Âu Cơ không buồn vì điều đó, nàng im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng cười nói.

    - Tôi không can tâm thấy anh thế này. Tôi nhớ anh và người dân nơi đây, dù sao tôi cũng gắn bó với mọi người một thời gian dài. Tôi quay về không phải vì nhiệm vụ mà là vì trách nhiệm của mình.

    - Tôi không hiểu! Nhiệm vụ của nàng là gì? – Tôi thắc mắc.

    Âu Cơ nhìn tôi dường như có vẻ khó giải thích. Tôi nói tiếp.

    - Âu Cơ! Ta nhớ nàng lắm, nơi đây ta quá cô độc, ta không thuộc về nơi này. – Tôi rất muốn ôm cô ấy để thỏa nỗi nhớ nhung bao năm nhưng điều này là không thể, tôi vẫn còn cảm giác tự ti với bản thân mình trước cô ấy.

    - Anh cũng biết! Tôi là một giống loài rất khác so với anh. Để đến được nơi này tôi phải trải qua rất nhiều thứ chứ không như anh chỉ cần ngồi lên phi thuyền là bay đến được.

    - Tôi chưa hiểu! – Thật sự tôi không thể hiểu, tôi không hiểu nhiều về giống loài Pleiadian.

    Âu cơ cười nhẹ nhàng, thướt tha đứng dậy. Từng cử chỉ của cô ấy cứ như hớp hồn tôi vậy, tôi quan sát đầy sự si mê. Cô ấy nói.

    - Thật khó để giải thích cho anh hiểu. Tôi là một linh hồn ở một tầng thứ cao hơn nhiều so với cõi giới này. Cõi này là tầng rung động vật chất, còn nơi tôi thực sự sống ở tầng rung động vi tế hơn, tôi không hề có một thân thể con người. Đối với tôi thân xác giống như là một chiếc áo để tôi có thể tồn tại ở tầng rung động thấp này. Trước khi đến đây tôi đã phải khoác chiếc áo này lên với muôn vàn nỗi đau mà anh khó có thể hiểu được.

    - Mục đích nàng đến đây là để làm gì? – Tôi hỏi.

    - Tôi dạy loài người bản địa nơi đây đạo đức, truyền đạt cho họ nhiều thứ để họ có thể nâng cao tầng rung động của họ. Mỗi sinh linh trong vũ trụ này, dù là cỏ cây vô tri hay sinh mệnh con người đều phải trải qua sự phát triển tâm linh, mục đích là nâng cao tầng rung động lên cõi giới cao hơn.

    Điều này tôi thật sự không hiểu được. Loài Draconis là một giống loài hiếu chiến thân thể vật chất thô kệch với công nghệ kỹ thuật rất cao, chúng tôi chưa bao giờ biết đến thứ gì được gọi là tâm linh cả. Cả cái gì mà tầng rung động cao thấp, cõi giới cao thấp, điều cô ấy nói làm tôi không kiên nhẫn được.

    - Thế tại sao nàng lại bỏ đi. – Tôi hỏi lòng đầy oán trách.

    Cô ấy nhìn tôi cười nhẹ nhàng nói.

    - Vì tôi thất bại rồi. Anh đã gây chiến khắp nơi, tiếng ai oán khắp nơi, lòng thù hận khắp nơi. Tôi đã từng khuyên nhủ anh nhưng anh không nghe, cái tôi của anh quá lớn, anh muốn chứng minh điều gì với tôi phải không?

    Tôi giận dữ nói với cô ấy.

    - Tôi bây giờ là một đại vương của toàn bộ bách tính Bách Việt. Tôi là giống loài hùng mạnh nhất trên trái đất này, ai nghe đến thanh danh Thanh Long Vương của tôi đều phải run rẩy sợ hãi. Nàng thấy rồi đấy, tôi không còn là Tiểu Long ngày xưa nữa, tôi không phải bò bằng bốn chân trước mặt nàng, tôi không phải là một kẻ thất bại.

    Cô ấy lắc đầu cười rồi nói.

    - Anh và tôi đúng là có những suy nghĩ khác nhau quá.

    Nói rồi cố ấy quay lưng về phía tôi, định bước ra ngoài. Thấy thế tôi vội vàng bước đến níu kéo.

    - Nàng đi đâu, đừng đi, xin hãy ở lại đây với tôi

    Cô ấy cười nhẹ rồi nói.

    - Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây với anh cơ mà. Chỉ là tôi ra ngoài thăm lại mọi người thôi, tôi nhớ tất cả mọi người.

    Tôi mừng rỡ.

    - Nàng sẽ ở lại đây?

    Cô ấy cười.

    - Tôi sẽ ở lại để cùng anh giải quyết hết cái đống lộn xộn anh gây ra.

    Sau mười mấy năm tôi đã gặp lại cô ấy. Cô ấy là một vị tiên nhân mà tôi tôn kính, tôi yêu.. Tôi cảm thấy mình vẫn là Tiểu Long của ngày xưa trước cô ấy, không phải là một Thanh Long Vương uy quyền.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  6. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi rất sợ Âu Cơ sẽ bỏ đi một lần nữa nên tôi luôn nghe theo bất cứ điều gì nàng khuyên giải, dần dần nước Việt dưới sự cai trị của tôi ngày càng yên ổn, dân chúng thái bình. Cả tôi và Âu Cơ đều có những tình cảm đặc biệt với nhau nhưng cả hai đều biết rằng chúng tôi là hai giống loài khác nhau không thể tương hợp, điều đó làm tôi vẫn còn rất buồn phiền.

    - Âu Cơ! Ta yêu nàng mất rồi.

    Cô ấy cười.

    - Anh biết điều đó là không thể! Đừng tự dày vò mình với suy nghĩ đó nữa. Anh đã nói điều đó rất nhiều lần rồi.

    Cô ấy luôn tránh né điều đó, nhưng tôi biết cô ấy cũng không cảm thấy thoải mái với điều đó.

    - Tôi muốn cùng cô có những đứa con của riêng mình.

    Cô ấy ngạc nhiên rồi cười trừ.

    - Anh đừng đùa kiểu đó. Đó là điều không thể, tôi không phủ nhận tình cảm của mình đối với anh rất đặc biệt, nhưng chúng ta là hai giống loài khác nhau. Anh biết rõ điều đó như tôi cơ mà.

    - Có thể, nếu như tôi có thể tái kích hoạt con tàu tôi đã từng đến đây. – Tôi hi vọng.

    Âu Cơ ngạc nhiên. Tôi nói tiếp.

    - Tôi đã sống trong một cái kén trên con tàu rất lâu mà không bị chết trước khi đến trái đất. Cái kén đó cung cấp dưỡng chất phù hợp cho mọi sinh thể phát triển bằng Protein. Nếu tôi có thể dùng công nghệ trên con tàu ấy cấy gien của tôi, của nàng và của người bản địa được nuôi dưỡng trong chiếc kén đó thì nó sẽ sống được.

    Âu Cơ cười.

    - Anh không phải là một nhà khoa học, công nghệ loài các anh rất cao tôi biết, nhưng để thực hiện điều đó trên một con tàu đã hỏng hai mươi năm là điều không thể. Thôi tốt hơn hết anh đừng phí thời gian vào suy nghĩ đó thì hơn.

    Tôi im lặng vì biết cô ấy nói đúng. Nhưng mong muốn có những đứa con với cô ấy đã khiến tôi bỏ qua tất cả mà thực sự nghiên cứu về con tàu cũ đó. Tôi đã dùng mọi kiến thức hạn hẹp của mình, mọi nguồn lực tôi có để nghiên cứu trên con tàu đưa tôi đến với trái đất. Tôi đã dùng năng năng lượng mặt trời để tạo ra dòng điện đưa vào con tàu để tái kích hoạt kho kiến thức loài Draconis. Đấy là một bộ lưu trữ thông tin ba chiều bằng quang học một công nghệ rất cao nên việc tìm hiểu và sử dụng nó thật quá sức khó khăn đối với tôi. Tuy nhiên thật sự may mắn khi bộ lưu trữ ấy không hề hỏng sau hai mươi năm, đấy là kho kiến thức rất lớn của một giống loài có mức dộ phát triển công nghệ rất cao.

    Ngoài thời gian tôi đưa ra những quyết sách của đất nước thì tôi dành hết thời gian để nghiên cứu khoa học trên tàu. Tôi biết tuy rằng Âu Cơ luôn bác bỏ suy nghĩ của tôi, nhưng cô ấy cũng muốn cùng tôi có những đứa con. Cô ấy không ủng hộ, nhưng cũng không hề ngăn cản.

    Sau một năm tôi đã vận hành được phòng di truyền tự động trong chiếc tàu. Tôi đã mừng rỡ đến mức hét lên rất to bằng ngôn ngữ của mình.

    - Người Draconis thật sự vĩ đại!

    Đây là lần đầu tiên tôi nói bằng ngôn ngữ của mình sau bao nhiêu năm tôi đến trái đất. Tôi đã khoe thành quả của mình cho Âu Cơ và thấy được niềm vui dâng trào trong mắt cô ấy.

    Thời gian sau tôi đã có thể trích xuất gien của mình và của cô ấy để đưa vào một bào thai một người nữ bản địa tình nguyện và nuôi dưỡng bào thai ấy trong một chiếc kén còn nguyên vẹn nhất. Đấy là một quá trình rất gian nan, nhưng công nghệ tự động của phòng di truyền trong chiếc tàu đã giúp tôi rất nhiều mà thậm chí tôi còn không biết các chế độ tự động ấy hoạt động như thế nào. Cả tôi và cô ấy đều rất hạnh phúc và mong chờ đứa con của cả hai sẽ ra đời.

    Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì tôi nhận được tin báo rằng người Hoa Hạ đang chuẩn bị cho cuộc xâm lăng đất Việt.

    - Đại Vương! Một năm qua Hoa Hạ không hề tôn trọng hiệp ước đình chiến, họ đã chuẩn bị lực lượng rất mạnh, trong thời gian sắp tới ta phải chuẩn bị nghênh chiến thôi.

    Tôi ngồi trên ghế suy nghĩ rồi nói.

    - Ta không muốn chiến tranh! Có cách nào cầu hòa với họ không tộc trưởng?

    - Tôi e rằng rất khó, nhưng tôi sẽ cử sứ giả sang cầu hòa với họ.

    - Ngươi làm đi!

    Đêm đó tôi ngồi một mình suy tư trên ghế đá ngoài vườn. Nhìn lên bầu trời đầy sao tôi có rất nhiều suy nghĩ, người Draconis ta đã làm điều gì để đến nông nỗi thế này? Những nhóm Draconis khác họ đã đến đâu, có ai cô đơn như ta hay không?

    Âu Cơ bước đến.

    - Anh đang suy tư vì điều gì?

    - Anh không muốn chiến tranh nữa! – Tôi thật lòng nói.

    - Anh là người khơi mào cuộc chiến, bây giờ họ đã đủ lực lượng để đáp trả những gì anh gây ra cho họ những năm trước. Đây là em điều em luôn muốn nói với anh, chỉ có đem tình thương đi ban phát ta mới nhận lại được tình thương, nếu chỉ đem đau khổ đi gieo rắc thì thứ anh nhận lại chỉ có đau khổ thôi. – Cô ấy nói.

    - Anh phải làm gì bây giờ? – Tôi buồn bã.

    - Đầu hàng. – Âu Cơ nói.

    Tôi thoáng giật mình.

    - Đầu hàng sao? Không bao giờ.

    - Chỉ có đầu hàng chấp nhận làm chư hầu của họ mới có thể chấm dứt cuộc chiến này thôi.

    - Em không hiểu sao. Bách Việt chúng ta là một đất nước rất mạnh, Hoa Hạ ngày nay đã lớn mạnh nhưng vẫn chưa thể so sánh được với chúng ta, không thể vì sự yên bình mà chưa chiến đã hàng. – Tôi nói.

    - Tại sao các anh luôn phải chọn chiến tranh để phân định với nhau, đây là điều em chưa bao giờ hiểu ở cõi giới này. Em đã rất cố gắng để tất cả mọi người hiểu được lòng yêu thương, lòng từ bi và muốn mọi người ban phát với nhau những điều đó. Anh đến chỉ mang lại đau khổ thôi. – Âu Cơ buồn phiền trách móc.

    Tôi giận dữ vì những gì Âu Cơ nói.

    - Em nói sao cơ! Anh chỉ mang lại sự đau khổ?

    Âu Cơ biết rằng mình đã lỡ lời, nên cô ấy im lặng bỏ đi.

    Tôi đã rất tức giận nhưng tôi không thể làm gì cô ấy cả. Đêm đó tôi đã đến chiếc tàu và đập nát tất cả công sức của mình một năm qua. Giống loài chúng tôi là một giống loài nóng tính và rất bốc đồng, đây lại là một điều ngu ngốc tệ hại mà tôi đã làm sau một cơn nóng giận không đáng có. Tôi đốt sạch mọi thứ, đốt sạch chiếc tàu ấy. Đấy là một con tàu rất rất lớn, ngọn lửa của nó không khác gì một ngọn núi đang rực cháy như sự giận dữ của tôi cả.

    Tôi mang lại sự đau khổ cho hành tinh này thì con cháu tôi sinh ra sẽ mang lại thứ gì trên hành tinh này chứ. Tôi sẽ sống ở đây một mình và chết ở đây một mình như chưa bao giờ tồn tại.

    Sau khi phát hiện ra ngọn lửa, Âu Cơ và rất nhiều người dân trong thành đều đến.

    - Anh đã làm gì vậy? – Âu Cơ hét lên, lần đầu tiên tôi nghe thấy sự giận dữ từ cô ấy.

    Tôi như bừng tỉnh! Tôi đã làm gì vậy? Tất cả mọi người đều cùng nhau cố gắng dập lửa còn tôi đứng chết lặng vì sự ngu ngốc của mình. Nhưng làm sao mà dập được chứ, ngọn lửa quá lớn.

    - Buồng kén! Phải lấy được cái kén. – Tôi như điên dại lao vào ngọn lửa để đến buồng kén với sự giúp đỡ của nhiều người.

    Âu Cơ cũng kêu gào muốn lao vào nhưng mọi người cố gắng cản cô ấy lại.

    - Long Quân, con tôi có mệnh hệ nào tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.

    Tôi lao vào ngọn lửa mà vẫn nghe văng vẳng lời kêu gào than khóc của cô ấy mà lòng tôi như thắt lại. "Âu Cơ anh xin lỗi, anh quá ngu ngốc".

    Ngày hôm sau khi tôi còn nằm trên giường với thân thể đầy những vết bỏng và vết thương thì lại nghe tin cấp báo.

    - Thưa Long Vương Quân, quân Hoa Hạ đã tiến đánh Hồ Việt rồi, thành Hồ Việt có lẽ sẽ không trụ nổi trong ba ngày. – Tộc trưởng đích thân đến giường bệnh để báo cáo với tôi.

    Tôi hốt hoảng.

    - Tại sao? Sứ giả cầu hòa còn chưa kịp đi chúng đã tiến đánh rồi.

    - Bên địch chuẩn bị rất kỹ và muốn tốc chiến tốc thắng, trong khi thành Hồ chưa có sự chuẩn bị gì cả, ta phải cử quân viện trợ ngay thưa đại vương.

    - Mau kêu gọi viện trợ từ Âu Việt phía tây qua giúp đồng thời Nam Việt chúng ra cử tướng An Tư cùng hai mươi nghìn binh sĩ cấp tốc xuất binh trợ chiến.

    - Vâng tôi làm ngay! Mong đại vương mau chóng bình phục để lãnh đạo quân dân tiếp chiến kẻ địch.

    Tộc trưởng đi khuất tôi suy nghĩ rồi cố gắng bò ra khỏi giường. Nhưng vết thương không nhẹ như tôi nghĩ, tôi đau đớn cứ như cơ thể đang bị xé ra nhiều mảnh vậy. Tôi đã bò bằng bốn chi để cố gắng đứng dậy.

    - Anh đang giống như ngày đầu em gặp.

    Tôi ngạc nhiên vì không phát hiện ra Âu Cơ đang đi từ cửa sau bước vào.

    - Con chúng ta sao rồi? – Tôi hỏi.

    - Em không biết, nhưng có vẻ không bình an đâu. – Âu Cơ tuy rất điềm tĩnh nhưng lại không giấu được sự giận dữ trong câu nói.

    - Anh xin lỗi! – Tôi cố gắng ngồi dậy chứ không muốn mình ở tư thế bò bằng bốn chân trước mặt cô ấy.

    - Anh cứ nghỉ đi, việc nước đang rối ren anh phải nhanh chóng khỏe mạnh. Còn con thì tùy vào số trời vậy, nó vẫn nằm trong kén bây giờ không biết sống chết thế nào cả. – Âu Cơ thờ ơ nói.

    Sau chín tháng đất nước chúng tôi gần như đã bị quân Hoa Hạ chiếm đóng, tất cả những thành trì kiên cố nhất mà tôi có đều bị thua tan tác. Đầu tiền là Hồ Việt, Đông Việt, U Việt, rồi sau lại đến Mân Việt, Âu Việt, Điền Việt những vùng lớn nhất đều bị chiếm đóng hết cả, rồi những tộc Việt nhỏ phải chấp nhận đầu hàng, chỉ còn mỗi Nam Việt tôi nơi tôi đang ở. Nhưng tôi biết sẽ không thể trụ lâu trước thế quân mạnh mẽ của Hoa Hạ.

    - Con chúng ta sẽ sống. – Âu cơ nói với tôi.

    - Nhưng chúng ta sẽ chết. – Tôi buồn bã nói về thời cục.

    Chiếc kén được mang về từ tàu dường như bắt đầu không chịu nổi với sự phát triển của đứa con trong bọc.

    - Nó rất lớn! Chẳng có loài vật nào lớn đến thế này cả. – Tôi nhận xét khi thấy sự phát triển về kích thước của chiếc kén.

    - Em cảm nhận được sinh lực từ trong kén, sinh lực rất thuần khiết và mạnh mẽ. Thật sự em không mong muốn nó là một quái thai đâu. – Âu Cơ hơi lo lắng. – Liệu quy trình cấy ghép gien của anh có chính xác không vậy?

    - Anh không nghĩ là có vấn đề gì. Anh lại nghĩ rằng chúng ta không chỉ có một đứa con đâu. – Tôi cười.

    - Sao cơ. – Âu Cơ ngạc nhiên.

    - Anh là loài Draconis, loài của anh phát triển trong trứng, và một lần người nữ Draconis đẻ sẽ có rất nhiều trứng. Tuy không chắc chắn nhưng anh nghĩ rằng chúng ta sẽ có rất nhiều con đấy.

    Âu Cơ ngạc nhiên.

    - Sinh loài của em chỉ mang thai và sinh nở một đứa con duy nhất, người dân ở đây cũng vậy. Tuy rằng anh đã đưa gien của anh và em vào thai nhi bản địa nhưng nó vẫn là một người trái đất, sao lại có việc đó được?

    - Có thể là do cái kén, cái kén ấy cung cấp protein phù hợp với một loài Draconis thuần chủng hơn là cho một người trái đất.

    Và như tôi dự đoán, chỉ vài ngày sau chiếc bọc ấy đã vỡ vì không chịu được sự phát triển của tất cả trứng. Những quả trứng màu trắng vỏ khá mỏng lại bắt đầu tách vỡ ra hàng trăm đứa trẻ trong sự vui mừng của tất cả mọi người. Những người trong thành tất bật chăm sóc hàng trăm đứa trẻ được sinh ra, tôi rất hạnh phúc khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Âu Cơ khi nàng ngắm nhìn những đứa con của mình. Nàng hơi vụng về trong việc chăm sóc trẻ con, nhất là khi đứa nào nàng cũng muốn tự tay chăm sóc cả. Đứa này khóc là nàng lập tức dỗ dành, đứa khác khóc là nàng lo lắng không yên. Bấc giác tôi cười, tôi đã cười rất hạnh phúc.

    Bề ngoài của những đứa trẻ này không khác gì người bản địa, thật ra thì chúng chẳng có nét nào giống tôi cả. May mắn làm sao tôi là một ông bố có nước da sần sùi, thân thể cục mịch với cái đuôi to lớn quái dị. Bọn chúng sẽ lớn lên và hòa nhập với tất cả mọi người ở trái đất này mà không hề bị phân biệt đối xử vì bề ngoài của chúng, nhưng bên trong mỗi đứa đều mang dòng máu của tôi, một người rồng và dòng máu của mẹ chúng một tiên nhân.

    Niềm vui chưa được bao lâu tôi đã thấy tộc trưởng bước vào với vẻ mặt hốt hoảng.

    - Không xong rồi đại vương ơi, ngài phải tạm thời lánh nạn đi. Quân địch chỉ còn cách thành chúng ta không đến nửa ngày trời nữa. Chúng ta không còn khả năng chống trả đâu. Quân chặn đầu của đại tướng Đông Sơn đã thua trận tan tác rồi, đó là đại quân cuối cùng chúng ta có.

    Tôi giật mình kinh hãi, đại tướng Đông Sơn là tướng quân thiện chiến nhất của tôi cùng với đại quân trăm nghìn người mà chỉ trong một ngày đã bị đánh thua tan tác sao.

    - Ông đùa đấy à tộc trưởng. – Tôi lộ rõ vẻ hốt hoảng.

    - Làm sao tôi dám đùa việc trọng đại này với ngài được chứ. Ngài phải mau mau trốn chạy không thì không kịp nữa.

    Tôi nhìn tất cả những đứa con của mình rồi tặc lưỡi.

    - Làm sao tôi có thể trốn chạy được chứ, đây là đất nước của tôi, đây là những đứa con của tôi.

    Âu Cơ thấy sắc mặt tôi liền tiến đến.

    - Long Quân, có việc gì không ổn sao?

    Tộc trưởng nói hết cho Âu Cơ nghe. Nàng trầm ngâm một chút rồi nói với tôi.

    - Chúng ta phải đưa con và bách tính đi ngay bây giờ thôi anh.

    - Anh không thể! Anh là một vị Vương, khi quân dân của mình vì anh mà chết làm sao anh có thể trốn chạy được chứ. – Tôi suy nghĩ rồi nói với Âu Cơ. – Em dẫn con cùng tất cả mọi người đi về phương Nam xin sự giúp đỡ của nhà nước Lạc Việt. Nơi đó núi non hiểm trở, quân phương bắc vốn quen với địa hình thảo nguyên sẽ không thể tiến đánh được đâu.

    - Còn anh thì sao? – Âu Cơ lo lắng nhìn tôi.

    - Anh sẽ ở lại cùng mọi người tử thủ thành trì kéo dài thời gian cho em.

    Tộc trưởng chen vào hối thúc

    - Xin tiên nhân hãy nghe theo lời đại vương, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.

    Tôi suy nghĩ kỹ thêm một chút rồi nói.

    - Chúng ta sẽ chia con ra làm hai nhóm, một nhóm sẽ cùng em về Lạc Việt, một nhóm xin nhờ tộc trưởng cố gắng bảo vệ đưa chúng vượt biển mà ra đảo Chiêm Việt (là đảo Hải Nam bây giờ). – Tôi giải thích. – Vạn nhất quân địch đuổi kịp một nhóm rút chạy thì vẫn còn một nhóm sống sót.

    Âu Cơ rưng rưng nước mắt nói.

    - Chúng ta vừa mới có những đứa con, còn chưa kịp có những tháng ngày hạnh phúc với chúng đã phải chia xa rồi.

    Tôi bước ra ngoài để chuẩn bị quân lực, quay lại nói với Âu Cơ.

    - Tất cả việc này đều do anh ngu ngốc không chịu nghe theo lời của em. Anh sẽ phải đón nhận nó như một người đàn ông Draconis. Em hãy cố gắng nuôi dạy con trở thành những người thiện lành như em.

    Tộc trưởng cũng nói nhỏ với tôi.

    - Tôi cũng sẽ cố gắng dạy bọn trẻ trở thành những người mạnh mẽ, kiên cường như ngài thưa Long Vương.

    Mọi việc được chuẩn bị rất gấp rút, tôi đưa tiễn hai người đi ra khỏi cổng thành trước khi dặn dò kỹ lưỡng.

    - Chúng đều là con của ta, ra biển là rất thích hợp ta tin rằng ông sẽ nuôi dạy được chúng. Trăm sự nhờ ông, tộc trưởng.

    - Xin đại vương yên tâm, tôi rất may mắn khi cả đời này được phụng sự ngài. – Tộc trưởng nói rồi quất ngựa bước đi dẫn theo đoàn người chạy giặc cùng con chúng tôi hướng về phương Đông để ra biển.

    Tôi quay về hướng Âu Cơ.

    - Nàng đừng khóc nữa, hãy mạnh mẽ lên. Sau này không có ta nàng phải cố gắng nuôi dạy chúng.

    - Tiểu Quân! – Âu Cơ đã khóc rất lớn.

    Tôi ôm nàng vào lòng, ngập tràn nỗi đắng cay buồn bã.

    - Em yêu chàng! – Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Âu Cơ nói lời yêu với tôi.

    Tiễn nàng đi về phương Nam hướng về vùng núi Lạc Việt, tôi nhìn bóng nàng đi khuất hẳn rồi quay sang với các tướng lĩnh của mình rút gươm ra chỉ thẳng lên trời hô lớn.

    - Bách Việt trường tồn.

    Toàn bộ tướng lĩnh và quân sỹ còn lại trong thành đều hô vang.

    - BÁCH VIỆT TRƯỜNG TỒN.

    - Chúng ta phải tử chiến ở pháo đài cuối cùng này với đám người Hoa Hạ, không chiến thắng thì cũng phải kéo dài thời gian lâu nhất và gây cho chúng nhiều sự tổn thất nhất để tất cả người thân của ta bình an ở vùng đất mới. – Tôi cố đẩy cao sĩ khí của toàn quân.

    Tất cả người trẻ, người già, đàn bà con gái trong thành đều được di chuyển rút chạy, những tướng sỹ còn lại đã quyết tâm tử chiến rồi. Chúng tôi không còn gì để mất cả. Một vị tướng quân đứng lên hô lớn.

    - Thanh long đại vương.

    Tất cả đều tô to.

    - THANH LONG ĐẠI VƯƠNG.

    - Bách Việt trường tồn.

    - BÁCH VIỆT TRƯỜNG TỒN.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười 2020
  7. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi trở về với thực tại, xả thiền và mở mắt ra nhưng trong lòng vẫn còn lâng lâng điều gì đó ở quá khứ. Bất giác một câu hát vang lên trong suy nghĩ của mình.

    - Xưa mẹ Âu Cơ sinh được trăm con, năm mươi xuống biển năm mươi lên non..

    Hóa ra câu chuyện đó không chỉ là truyền thuyết. Tôi bắt đầu mơ hồ nhận thấy sự rộng lớn của vũ trụ này, và những gì mình thấy mình biết và những gì mình cho là mình đã biết lâu nay chỉ như hạt cát trong sa mạc. Cõi hạ giới này có rất nhiều giống loài ngoài vũ trụ mà con người chưa biết đến, rồi có rất nhiều cõi hạ giới khác nhau, rồi cõi trung giới, âm giới cũng cực kỳ rộng lớn, và còn thượng giới như thế nào? Ngoài thượng giới có còn cõi nào khác cao hơn nữa hay không? Tôi miên man với hàng loạt suy nghĩ và thầm mỉm cười vì biết rằng: Mình có khả năng khám phá tất cả chỉ cần thông qua thiền định, và hành thiền đúng cách.

    Chợt nhớ ra rằng trong ngôi nhà mình đang ở còn có hai linh hồn khác đang ở đây. Tôi uống một ngụm nước rồi bắt đầu thiền định một lần nữa, mong muốn kết nối được với họ.

    Một hình bóng mờ ảo xuất hiện trong phòng khách khi tôi đang ngồi thiền. Tôi cố chú tâm hơn thì hình bóng ấy hiện ra rõ ràng hơn, đây là trạng thái nhất tâm khi thiền, chỉ khi đó tôi mới có thể đến được nơi tôi muốn, thấy được cái tôi cần thấy mà không dùng nhục nhãn của người thường.

    Tôi hơi ngạc nhiên khi nhận ra người ngồi đó là ông lão ngày trước.

    - Sao ông lại ở đây. – Tôi hỏi.

    - Tôi không ở đây thì ở đâu? – Ông lão ấy cười.

    - Tôi có định gặp ông đâu? – Tôi thắc mắc.

    - Tôi là cậu cơ mà, cậu ở đâu thì tôi ở đó, chỉ là tôi có muốn xuất hiện không hoặc cậu có muốn tôi xuất hiện không thôi. – Ông ấy vẫn cười.

    - Tại sao ông cứ luôn phải nói năng lòng vòng thế nhỉ? – Tôi hơi nhíu mày.

    Ông ấy ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nhà tôi rồi điềm tĩnh nói.

    - Cậu có trà không, nhà cậu toàn bia rượu với nước lọc không vậy.

    - Tôi không có! – Rồi tôi chợt nghĩ. – Ông cũng uống nước như người thường à? Tôi đang ở chiều không gian khác rồi cơ mà, sao ông vẫn dùng những thứ bình thường trong nhà tôi được chứ?

    - Có chứ, tôi không ăn uống vật chất như mọi người, nhưng tôi vẫn ăn uống theo sở thích của tôi, dù nó chẳng mang lại gì cho tôi cả. – Ông ấy nói hơi khó hiểu.

    - Là sao ông già?

    - Người thường thì ăn uống theo kiểu đoản thực, là ăn từng miếng uống từng ngụm. Còn tôi thì ăn uống bằng cách thụ hưởng mùi vị của nó thôi. Chỉ là vì sở thích chứ không phải để sống. – Ông ấy giải thích.

    - Thôi được rồi, ông xuất hiện ở đây hẳn là có việc gì đó.

    Ông ấy trầm ngâm một chút, bóc một lon bia trên bàn uống, xong nhăn mặt nói.

    - Cái thứ này dở quá!

    - Được rồi ông già, lần sau trước khi đến nói cho tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị trà cho ông. - Tôi cười.

    Xong tôi suy nghĩ một chút rồi nói.

    - Hiện tại ông là sơn thần hay là ông già tôi gặp lúc sau?

    - Tôi là cậu! – Ông ấy cười ha hả.

    Tôi bực tức nói.

    - Tôi không đùa nha, ông cứ nói chuyện vòng vòng tôi không thích đâu. Khả năng thiền định của tôi có hạn, đừng làm mất thời gian, ông có việc gì đúng không?

    Ông ấy nhìn tôi rồi nói.

    - Khả năng thiền định của cậu là vô hạn, cậu có thể trải qua thời gian ở đây hàng trăm năm trong khi ở thế giới cậu chỉ là vài phút.

    Tôi ngẩn người ra một chút rồi suy nghĩ. Đúng là thế, tôi đã ở trong thế giới của Lạc Long Quân một thời gian rất dài nhưng đối với tôi mà nói chỉ trải qua khoảng một tiếng đồng hồ.

    Ông lão nói với tôi.

    - Lạc Long Quân chính là tiền kiếp của Thanh Long núi tu di. Tạm thời thì cậu chỉ có thể thấy được các kiếp của những người cậu quen biết trong nhiều đời nhiều kiếp chứ cậu chưa thể thấy được những thứ rộng lớn hơn. Đôi lúc là như một người quan sát, đôi lúc là như chính người đó, tùy vào khả năng của cậu.

    - Thế à! Vậy việc tôi muốn thấy biết nhiều hơn có vẻ hơi ngoài tầm của mình.

    - Đúng rồi, nhưng cậu sẽ biết được nhiều hơn theo thời gian không cần quá bận tâm. Điều cậu cần biết hiện giờ chính là Thanh Long. Ông ấy sắp chết rồi!

    - Chết? – Tôi ngạc nhiên.

    - Thanh Long không chỉ là vị thần bảo hộ cho cậu, ông ấy còn là vị thần bảo hộ cho Nam Thiện Bội Châu, bất cứ điều gì xảy ra cho ông ấy đều ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới của cậu.

    - Nam Thiện Bội Châu là gì? – Tôi thắc mắc

    - À! Cái này tôi phải giải thích cho cậu hiểu một chút. Cõi giới của cậu là một phần nhỏ trong Tiểu Thiên thế giới. Trong Tiểu Thiên thế giới có một tiểu thế giới. Trong một tiểu thế giới có bốn vùng đất gồm có Bắc Câu Lôi Châu, Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hóa Châu và thế giới cậu sống là Nam Thiện Bội Châu. Ở giữa bốn vùng đất đó là Núi Tu Di là nơi Thanh Long đang sống. Núi Tu Di có rất nhiều tầng và có rất nhiều sinh loài rất hùng mạnh, cậu đã từng cảm nhận được ma lực của Quỷ Dạ Xoa ở vùng đất đó rồi. Trên đỉnh Tu Di là một vùng trời, trời Đao Lợi, vị thần Sấm cậu từng gặp là một vị thần của trời Đao Lợi. Trên trời Đao Lợi còn có ba mươi hai tầng trời khác nữa. Hiện tại người dân cậu hay gọi ông trời là hàm ý chỉ đến ông Vua cõi trời Đao Lợi thôi.

    - Vậy thì các tầng trời là những tầng giới cao thấp của người tu luyện? – Tôi hỏi.

    - Chính xác! – Ông ấy cười.

    Suy nghĩ một chút tôi hỏi.

    - Bà Âu Cơ kia được gọi là tiên nhân, bà ấy thuộc cõi nào?

    Ông ấy có vẻ hơi do dự để tìm câu trả lời.

    - Âu Cơ không phải là người cõi trời. Bà ấy chỉ là một sinh loài tiến hóa tâm linh cao hơn loài người. Bà ấy là một người ngoài hành tinh trong cõi giới của cậu, nhưng lại có mức độ thăng tiến linh hồn cao hơn.. - Ông ấy có vẻ khó giải thích. – Thân xác của cậu là bằng vật chất, còn thân xác của chủng người đó là một thể khác ở mức rung động thể đó vi tế hơn mắt thường không thể thấy được.

    - Ơ! Thế sao tôi vẫn thấy, bà ấy còn có con như một người bình thường nữa. – Tôi thắc mắc.

    - Bà ấy là người Pleiadian ở chòm sao khác, bà ấy đến hệ mặt trời của cậu ở hành tinh sao Kim. Ở sao Kim cũng có những người bản địa mức rung động cao và họ có công nghệ hạ thấp tầng rung động để đi đến hành tinh cậu. Bà ấy đã phải trải qua cổng hạ thấp mức rung động để có một thân thể vật chất như cậu thấy trước khi đến trái đất.

    - Thật kỳ lạ! – Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

    - Đúng là không dễ dùng từ ngữ con người để giải thích cho cậu hiểu. Nhưng cậu phải tin vào nó, vì những biến động sắp đến của trái đất sẽ sàn lọc tất cả sinh mệnh hiện đang sống trên trái đất. Bản thân cậu phải nâng cao khả năng tâm linh của mình để cảm nhận mọi thứ đúng nghĩa như nó đang là.

    Tôi cười.

    - Gì vậy ông già! Tôi không tin thì sao?

    - Cậu sẽ tin, đó là số mệnh của cậu. Không phải tự dưng cậu có thể chu du thiên hạ, nhìn về tiền kiếp và sau này là khả năng biết trước tương lai chỉ bằng việc thiền định. Cậu sẽ là người giác ngộ.

    - Trái đất sẽ phải trải qua điều gì?

    - Tôi sẽ không nói trước điều đó. Quay lại vấn đề tôi định nói cho cậu biết, ở núi Tu Di, Thanh Long đang có những trận chiến rất lớn với Dạ Xoa. Thể hiện điều đó trên trái đất là long mạch của Châu Á đang bị chặn đứng.

    - Long mạch gì? – Tôi thắc mắc.

    - Con sông lớn nhất châu Á đang có rất nhiều đập lớn nhỏ chặn đứng dòng chảy, đó đều là những cái còng giữ chặt không cho Thanh Long vùng vẫy. Tôi đã nói rồi, vạn vật đồng nhất thể, những gì diễn ra ở cõi giới cao hơn sẽ được thể hiện ở cõi giới thấp hơn bằng những hình thức của cõi giới đó, và ngược lại những gì người ở cõi giới thấp làm đều ảnh hưởng trực tiếp đến những cõi cao. Thanh Long đang bị bóp nghẹt, thiên tai nhân họa sẽ diễn ra với những quy mô cậu không tưởng tượng được.

    - Không phải ông ấy đã được Hồng Vương trợ giúp sao? Ông ấy vẫn thua đám Dạ Xoa à?

    Đăm chiêu một lúc ông lão nói.

    - Hồng Vương là một con rồng lửa đỏ có mối thù truyền kiếp với Thanh Vương. Ngoài mặt thì ông ấy giúp, nhưng bên trong thì ông ấy lại hại mà Thanh Vương không hề hay biết. Cái ông ấy muốn là toàn quyền chiếm lấy vùng đất của Thanh Vương. Trong đám dạ xoa có một con âm thầm bắt tay với Hồng Vương. Mười hai con quỷ đó đều là những kẻ tráo trở mưu mô, cậu nghĩ rằng nội bộ của chúng không có vấn đề gì sao? Con quỷ đang âm thầm bắt tay với Hồng Vương để mưu tính lật đổ mười một con quỷ kia tên là Cộng Công, đó là một con quỷ có ghi trong sách cổ người Trung Hoa. Phương tây được biết nó với cái tên Saturn.

    - Ý ông là quỷ satan? – Tôi ngờ ngợ.

    - Không! Tôi nói Saturn. Đó là thần chết, vũ khí của hắn chính là cây liềm đã từng kết liễu cha của hắn, một vị thần thống trị thiên giới.

    - Cha của hắn là ai cơ?

    - Một người dùng búa, cậu nghĩ đến ai?

    - Thần sấm? – Tôi trả lời không suy nghĩ.

    - Đúng rồi đó, chính là thần sấm, và hiện tại Saturn đang giữ cây búa của cha hắn. Cậu nghĩ xem búa và liềm làm cậu liên tưởng đến cái gì. – Ông ấy nheo mắt.

    - Không lẽ là một biểu tượng..

    Ông ấy ngắt lời.

    - Đúng rồi đó.

    - Không thể nào, tôi đã gặp thần sấm, chết là chết thế nào chứ? – Tôi cười. – Đó là một vị thần thiên thượng, một búa là dẹp tan cả nghìn loài yêu ma kể cả Dạ Xoa cũng phải run sợ khi gặp ông ấy.

    Ông lão ngẩn mặt nhìn lên trần nhà một chút rồi nói.

    - Cái cậu thấy là những gì diễn ra ở cõi Trung Giới, cái cậu chưa thấy được là những gì diễn ra ở cõi Thượng Giới. Ở thượng giới cũng có những trận chiến của họ và thần ác mạnh mẽ không kém những vị thiện thần là bao đâu. Dạ Xoa Cộng Công chỉ là một hình tướng của thần chết ở cõi trung giới thôi. Còn chính thể của thần chết Saturn ở thượng giới đến những đại tướng quân ở cõi thiên thượng cũng phải dè chừng đấy.

    - Nhưng tôi thấy Thiên Lôi, ông ấy vẫn còn sống cơ mà. – Tôi ngắt lời.

    - Thiên Lôi chỉ là một chức vị. Chức vị đó sẽ có nhiều vị từng trải qua. Từ xa xưa đã từng có một vị Thiên Lôi bại trận trước chính con ông ấy và bị con ông ấy cướp mất búa chiến.

    Tôi ngạc nhiên trước những gì ông già đang nói cho tôi biết và cố mường tượng các cõi giới theo suy nghĩ của mình. Tôi đứng dậy hỏi.

    - Nhưng việc ấy thì có liên quan gì đến tôi chứ?

    - Có đấy. Hiện tại việc cậu có thể làm là trợ giúp Thanh Long, ông ấy đang thân cô thế cô, nếu không có trợ giúp chắc chắn sẽ thảm bại. Hậu quả cho hành tinh cậu đang sống chắc chắn là sự diệt vong.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  8. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi sao? Giúp bằng cách nào chứ?

    - Cậu phải nhanh chóng đạt được thần đẳng và tìm đến sự trợ giúp của thần Venus. – Ông ấy nói.

    Tôi trầm ngâm.

    - Ông nói cứ như ngày mai tôi trở thành pháp sư thần đẳng ngay vậy. Tôi của kiếp trước đã phải mất đến ba trăm năm để trở thành pháp sư Thiên Đẳng và ba mươi ba năm nữa mới đạt được Thần Đẳng. Dù cho là tôi có đạt được cũng chưa chắc thỉnh được thần vi nút gì đó. Ông đặt quá nhiều hi vọng vào tôi rồi đó. – Tôi cười.

    Ông ấy cười.

    - Là Venus, cái tên Venus là Sao Kim. Người đến từ Sao Kim mà cậu biết chính là Âu Cơ. Bà ấy là một mảnh linh hồn của thần Venus, sự liên hệ trong nhiều đời nhiều kiếp giữa thần Venus và Thanh Long có rất nhiều duyên thiện lành, nên nếu ông ấy cần giúp đỡ tôi nghĩ Venus sẽ không từ chối.

    - Bà ấy là ai? – Tôi thắc mắc.

    - Thần Vệ nữ, trong thần thoại Hi Lạp thì bà ấy có cái tên là thần Aprodite, thần tình yêu và sắc đẹp.

    - Ôi trời! Đông Tây lẫn lộn. – Tôi tặc lưỡi nhận xét.

    Ông ấy cười lớn, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn sự im lặng.

    Tôi nói:

    - Thôi tôi chịu! Vạn sự tùy duyên đi. Ông đang nhờ tôi một việc mà tôi còn chẳng biết mình phải làm bằng cách nào. Những gì ông nói nãy giờ làm đầu óc tôi hơi bấn loạn, thật tình là tôi chẳng hiểu gì cả.

    - Tôi chỉ nhắc cái tên đó cho cậu nhớ, sẽ đến lúc cậu cần đến sự giúp đỡ của bà ấy.

    Tôi muốn đổi chủ đề, tôi không quan tâm lắm đến thế giới của thần thánh.

    - Ông già, hai con ma trong nhà tôi đâu rồi, tôi đang định gặp họ..

    - Họ đi rồi, không còn ở đây đâu. – Ông ấy nói.

    - Đi đâu cơ chứ? – Tôi thắc mắc.

    - Họ đã nương theo thần lực của Sơn Thần ngày trước cậu triệu hồi để đi chuyển kiếp rồi, nói dễ hiểu hơn thì Sơn Thần đã dẫn họ đi đầu thai. Họ đã bị kẹt ở đây khá lâu.

    Tôi đăm chiêu một lúc rồi hỏi.

    - Mẹ tôi và ba tôi đã đi đầu thai chưa?

    - Họ đã đi rồi, tốt cho họ. – Ông cười hiền từ.

    - Tôi muốn gặp lại mẹ mình, tôi nhớ bà ấy lắm. – Tôi thở dài.

    Ông ấy trầm ngâm một chút rồi giải thích.

    - Chỉ là thân xác cõi người, chỉ là duyên nợ của những linh hồn, cậu không nên bấu víu làm gì.

    - Nhưng tôi là một con người. – Tôi buồn phiền.

    - Rồi cậu sẽ thấy, cái con người mà cậu nói nó mơ hồ lắm. Những gì cậu cho là của mình thì nó sẽ biến mất, chỉ có cái cậu không thấy được mới là chính cậu, linh hồn cậu mới là thứ trường tồn.

    Tôi nhìn ông ấy một lúc lâu rồi tặc lưỡi, thờ ơ nói.

    - Thôi ông đi đi, tôi vẫn là một con người, đáng lẽ ra tôi nên sống như một con người. Những thứ tôi đã trải qua thật sự tôi có chút tò mò nhưng không dễ chấp nhận tí nào, nó đang dần làm xáo trộn cuộc sống của tôi.

    Ông ấy cười.

    - Không phải cậu từng nói rằng cậu muốn có thần thông như tôi sao, cậu đã có rồi đấy.

    Nói xong ông ấy biến mất. Tôi xả thiền trở lại với thực tại của mình, tôi nói một mình.

    - Đây không phải điều tôi muốn.

    Chiều hôm ấy tôi đã rủ Minh đi nhậu với tôi, tôi muốn tâm sự những điều tôi đã trải qua với nó, dù sao nó cũng là đứa bạn thân duy nhất của tôi.

    - Mày có tin vào ma quỷ thần thánh không? – Tôi hỏi nó

    - Tao tin, không chỉ tin mà tao hiện tại đang trải qua nó đây này. – Minh tỏ vẻ bối rối xa xăm.

    - Chuyện gì vậy? – Tôi thắc mắc.

    - Con tao mới được một tuổi, khó nuôi. Nó hay khóc đêm, có một ông thầy bảo rằng nó bị ma phá. Thật sự thì tao không tin tưởng mấy đâu, nhưng ông ấy bảo tao nên lên chùa xin đặt pháp danh cho nó để nó trở thành đệ tử phật. Tao thấy cũng không có gì quá đáng nên tao định ngày mai tao sẽ chở nó đi chùa này.

    Minh nó đã lấy vợ được hơn một năm. Chuyện trẻ con khóc quấy là điều bình thường nên khi nó liên hệ với việc ma quỷ làm tôi không vui cho lắm. Tôi nói.

    - Tao định kể mày chuyện này.

    Tôi đã tâm sự với nó rất lâu, tôi kể tất cả những gì tôi đã trải qua trong hơn một năm vừa rồi. Nó rất chịu khó lắng nghe và ít bình luận những điều tôi kể, chúng tôi hai thằng đã uống rất nhiều cho đến đêm thì nó có cuộc gọi từ gia đình.

    - Vợ tao gọi! Mày đợi xíu.

    Minh đi ra ngoài nghe điện thoại với vẻ mặt không mấy vui vẻ. Bước vào nó nói.

    - Không hiểu sao đêm nay thằng bé cứ ho, thôi chắc bọn mình nghỉ đi nhé. Có gì hôm sau tao gọi điện cafe.

    Tôi với nó đi hai chiếc xe máy nhưng cũng thuận đường với nhau, trên đường về tôi phải đi ngang qua nhà nó. Tôi dừng lại khi đến nhà nó định chỉ tiễn nó vào nhà rồi đi tiếp, nhưng cảm giác của tôi hơi bất an khi nhìn vào căn nhà cấp bốn. Tôi hỏi khi nó đang mở cổng bước vào.

    - Hai vợ chồng mày ra ở riêng nhà này lâu chưa?

    - Hai tháng trước thôi, mẹ của Thư (vợ nó) cũng đang ở đây để chăm cháu và con gái, thôi mày về đi. – Nó không muốn tôi vào nhà, chắc là vì đã khuya cùng với con nhỏ khóc quấy trong nhà.

    Nhưng tôi cứ có cảm giác căn nhà này có vấn đề, thế nên tôi dựng chân chống xe bước xuống trước vẻ mặt ngạc nhiên của nó.

    - Để tao vào nhà một chút xem nào, nhà mới mà cứ giấu. – Tôi cười.

    Bất lực, nó đành cười trừ mời tôi vào nhà. Khi vừa bước vào cổng tôi đã cảm thấy bị dội bởi một sức mạnh siêu nhiên nào đó từ bên trong, một sức mạnh đáng sợ khiến chân tôi cảm thấy run rẩy.

    Tôi bước chậm cố cảm nhận để hiểu được cảm giác này là gì. Tất nhiên tôi đã không tỏ ra thái độ nào khác thường cho thằng Minh biết cả. Nhà nó là một căn nhà cấp bốn có một khoản sân nhỏ và một hàng hiên trước khi bước vào phòng khách. Căn nhà hơi tối nên tôi nhận xét.

    - Sao không lắp bóng điện trước sân cho sáng nhà hả mày.

    Nó cười nói.

    - Nhà cũ tao mua lại, đường dây điện dẫn ra hàng hiên có vấn đề, tao lắp bóng vào hai lần bị cháy cả hai nên tao lười chưa gọi thợ sửa. – Xong nó nói. – Mày ngồi phòng khách chơi, tao vào với con tao xíu. – Kèm theo là tiếng khóc quấy của đứa bé ở phòng phía sau.

    Tôi thoáng thấy mẹ vợ cậu ấy nên đứng dậy chào, bà ấy chỉ cười hiền từ rồi đi ra nhà sau. Tôi ngồi một mình ở phòng khách quan sát hết căn nhà, thật sự thì nhà tuy nhỏ nhưng rất khang trang gọn gàng. Nhưng vẫn có một cảm giác rất khó chịu bức bí mà tôi tạm thời chưa biết là do điều gì.

    Tôi nghe tiếng ho từ phòng trong của một đứa bé, nhưng cùng lúc nghe một tiếng ho như một người già đi kèm, tiếng ho này làm tôi sởn gai ốc. Tiếng này của ai? Tôi vô cùng thắc mắc, vì mẹ của Thư (vợ Minh) đã đi ra nhà sau, bên trong phòng tôi đoán chỉ có Minh, Thư và con họ. Vì lịch sự tôi không thể nhòm ngó vào bên trong được.

    Một lúc sau Minh ẵm con nó ra ngoài vừa dỗ dành vừa khoe với tôi. Tôi đang nở nụ cười với nó thì chợt giật mình kinh hãi khi nhìn thấy đứa bé, ôi không, nó đang bế một con quỷ, một con quỷ với nước da màu xanh cùng với đôi mắt màu đỏ. Tôi đã thoáng ú ớ và phản ứng lùi nép người vào ghế như để tránh né con quỷ đó. Diễn biến chỉ một thoáng chốc, tôi nhắm mắt và mở ra thì lại nhìn thấy đấy là một đứa bé bụ bẫm dễ thương đang mếu máo khóc.

    Thấy thái độ kỳ lạ của tôi Minh hỏi.

    - Gì thế mày, cứ như người mất hồn vậy.

    Tôi ậm ừ trả lời.

    - Không, cháu nó dễ thương quá.

    - Có con khổ lắm mày ơi, đi nhậu với mày cũng không thể yên được, tranh thủ về giúp vợ chăm con. Trẻ con hay bệnh vặt mà cháu nhà tao lại là đứa hay quấy nữa.

    Tôi trầm ngâm nói.

    - Nhà mày không khí hơi bí, mở cửa cho gió lùa vào thường xuyên hơn nha.

    Nó cười.

    - Nhà có người mới sinh mà mày, cháu nhà tao mới có một tuổi, phải đóng kín cửa để không bị gió lùa chứ.

    Tôi như hiểu ra, có thể đây là lý do mình cảm thấy không khí ngột ngạt ở đây. Tôi nói chuyện với nó một chút rồi chào cả nhà đi về. Nó tiễn tôi ra cửa, nhưng tôi đợi nó đóng cửa xong tôi không về ngay mà chạy xe qua phía bên kia đường bắt đầu tập trung nhìn về nhà nó. Tôi cảm thấy nhà nó rất bất thường nên tôi thử kiểm tra xem mình có thấy cái gì không nhưng có thể vì tôi uống hơi nhiều nên khả năng tập trung của tôi rất tệ. Sau một hồi không thiền định được tôi đành về nhà. Thật ra thì tôi chỉ có thể thiền định để thấy mọi thứ, chứ tôi chưa hề được mở mắt âm dương nên tôi không thể tùy ý thấy điều mình muốn.

    Đêm đó vì có hơi men nên tôi đã ngủ rất sâu và tôi đã gặp một thứ tôi không bao giờ muốn gặp trong giấc mơ của mình. Vua của loài quỷ, QUỶ VƯƠNG.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi thấy mình đang đứng ở giữa một cây cầu rất dài không thấy điểm đầu và điểm cuối. Bầu trời xám đen vần vũ những gợn mây đen kịt, bên dưới cầu, nước là một màu đỏ như máu. Nhìn kỹ hơn tôi có thể thấy hàng nghìn con người đang ngụp lặn dưới đó với vẻ mặt hoảng sợ van xin. Bất chợt tôi cảm thấy có gì ở đằng sau lưng mình, tôi quay lại thì thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, tôi đang đứng ở một vùng đất rất rộng, màu của đất hòa với màu của trời xám đen ánh những vầng mây đỏ. Đằng xa có một bóng người bước đến phía tôi, tôi cảm nhận rõ mình đang hoảng sợ khi bóng người đó ngày một tiến gần lại mình nhưng tôi không thể nhúc nhích được.

    - Cậu Đa. – Người đó nói, dù đã đến rất gần nhưng tôi không nhận ra gương mặt người đó mà chỉ là một màu đen sâu hoắm.

    - Ngươi là ai! – Tôi hỏi trong sợ hãi.

    - Tôi là cậu. – Kèm theo là một nụ cười ghê rợn, nụ cười ấy làm tôi muốn thót tim ra ngoài tay chân run lẩy bẩy.

    Lấy bình tĩnh tôi trả lời.

    - Ngươi nhầm người rồi, tôi là Hưng, không phải là Đa gì đó.

    Cái bóng đen ấy ngoác miệng cười, cả gương mặt hắn chỉ có cái miệng đỏ như máu làm tôi khiếp đảm chỉ muốn thoát khỏi hắn.

    - Đa Kỷ Tỳ Mệnh Vương Gia Bảo, từ khi nào mà cậu lại nghĩ rằng mình là một con người tên Hưng tầm thường cơ chứ.

    Tôi lặng người vì cái tên dài ngoằng đó làm tôi cảm thấy rất quen. Hắn nói tiếp.

    - Cậu là vua của địa ngục Đạt Sơn, vùng địa ngục Đông Thắng Châu. Đến bao giờ cậu mới tìm thấy bản nguyên của mình, cứ trôi nổi hoài thế này tôi không tìm gặp cậu thì cậu đã thành thứ gì rồi.

    - Ngươi là ai! – Tôi nói.

    - Tôi nói rồi, tôi là cậu! – Hắn lại cười nói tiếp. – Chính xác hơn tôi chính là Nhị Nguyên Ma Thần cậu đã để lại trước khi đi về Hạ giới

    Tôi hoảng hốt thoái thác.

    - Không không! Có gì đó sai rồi, tôi tên là Hưng đang là một kỹ sư của công ty Thiên Việt. Tôi chẳng là vua của ai cả, ông tìm sai người rồi.

    Hắn im lặng không nói gì tiến đến nắm lấy tay tôi, bàn tay hắn lạnh buốt như cắt da cắt thịt, lạnh đến mức tôi cảm thấy mình chẳng còn sức sống nữa. Đầu óc tôi quay cuồng trong những tiếng cười, tiếng khóc, tiếng ai oán từ đâu vọng về, tôi đã chết trong giấc mơ của chính mình.

    Tôi đang thấy chính mình đứng giữa một vùng đất khác màu đỏ như máu, mà không đó là máu thật sự, máu thấm lên từng hạt cát từng viên đá dưới chân tôi. Đầu tôi như phát điên bởi những tiếng kêu la xung quanh mình, rồi bất giác tôi lại nhận ra xung quanh mình là hàng triệu con người đang bò, đang kêu, đang la hét. Một người đàn ông tóc tai rũ rượi bò đến nắm lấy chân tôi, đôi mắt ông ấy đã không còn sức sống nhưng vẫn có cái gì đó u uất van xin, ông ấy nói.

    - Xin hãy tha cho tôi!

    Ngay sau câu nói đó, mọi cảnh vật lại thay đổi, các cảnh vật thay đổi liên tục mơ hồ. Tôi đang đứng trên một ngọn núi, cao, rất cao, sau lưng tôi là hai người to cao với gương mặt quỷ dị. Tôi đang đứng đợi cái gì đó.

    - Nó đến rồi. – Câu nói ấy là chính tôi nói ra nhưng tôi cảm nhận sự sợ hãi của chính mình với câu nói ấy.

    Một cột sóng cao khủng khiếp đang từ từ tiến vào, tôi đang đứng trước ngọn núi cao nhưng cột sóng biển màu đen ấy còn cao hơn cả ngọn núi, đang tiến vào phía tôi. Tôi chỉ như một dấu chấm nhỏ giữa không gian hùng vỹ rộng lớn ấy, còn ngọn sóng ấy như một ngọn núi cực lớn.

    Tôi đã nhảy xuống ngọn núi, tôi thấy mình bơi trong vùng nước biển đen ngòm, những con thủy quái lớn đang bơi xung quanh mình. Chúng nó đã cố cắn tôi nhưng tôi như một con lươn trơn tuột, không một chiếc răng nào của chúng có thể chạm vào tôi, dường như tôi đang thích thú với việc đó.

    Mọi vật lại biến chuyển. Đầu óc tôi quay cuồng trong những chuyển biến không đầu không cuối ấy. Hàng trăm hình ảnh kỳ lạ cứ xuất hiện rồi biến mất. Tôi lại đứng trước mặt hắn, con quỷ kỳ lạ với gương mặt màu đen tự xưng là tôi.

    - Ngươi là ai? – Hắn hỏi với nụ cười ma quái.

    Tôi như người mê nói sảng, tôi trả lời không suy nghĩ.

    - Ta là Quỷ Vương.

    Tôi chợt nhớ lại tiền kiếp xa xưa của mình, đúng thật tôi chính là Quỷ Vương. Hàng triệu ma quỷ đều phải khép mình khi thấy tôi, đều phải run sợ trước tôi. Tôi đã chuyển kiếp, chuyển rất nhiều kiếp để trải nghiệm những thứ không bao giờ xuất hiện ở Quỷ giới. Tôi đã muốn trở thành một con người, nhưng tôi không muốn mất đi những thứ mình có ở Quỷ giới. Và cái tên màu đen trước mặt tôi chính là tôi. Tôi đang sợ hãi chính mình.

    Hắn nói.

    - Đứa bé ấy mang linh hồn của một Quỷ thần, nó chính là do ngươi sắp đặt.

    - Đứa bé nào? – Tôi hỏi.

    Hắn cười im lặng.

    - Là con của Minh sao?

    Hắn lại cười và trả lời.

    - Tên nó là Demi, tên một loài hoa ngươi rất thích ở quỷ giới được nuôi bởi máu và sự sợ hãi của muôn loài.

    Tôi không nhớ gì cả, hoàn toàn không biết những gì hắn đang nói.

    - Thời gian của ngươi sắp hết rồi, ngươi phải trở về quỷ giới, ta chỉ có thể ở đây một thời gian ngắn nữa thôi.

    Tôi rất sợ hắn, nhưng hắn lại chính là tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ của chính mình khi ở đây, trong giấc mơ. Nơi đây tôi là vua, không phải hắn.

    Tôi đã hét lên tỉnh giấc, mồ hôi tuôn ra như tắm, tôi đang sốt. Nhưng giấc mơ kỳ lạ quá, tôi sợ hãi suy nghĩ: "Vậy cuối cùng tôi là ai?". Tôi là một vị thần như lời ông già ấy nói hay là một con quỷ, một vua quỷ của Đông Thắng Châu. Tôi lại cố nhớ thử Đông Thắng Châu là ở đâu, tôi đã từng nghe rồi.

    - Là Đông Thắng Thần Châu một trong tứ đại bội châu bao quanh núi Tu Di. – Giọng ông già ấy cất lên làm tôi giật bắn người.

    - Tại sao ông ở đây? – Tôi hét lên giận dữ.

    Ông ấy nhìn tôi gương mặt bình thản.

    - Cậu đã nhớ về tiền kiếp xa xưa của mình.

    Tôi suy nghĩ rồi hỏi ông ấy.

    - Tôi là ai? – Tôi thật sự hoang mang.

    - Cậu là cậu! Cậu là ai do chính cậu quyết định, không phải tôi hay bất cứ ai. – Ông ấy nói.

    - Thật sự tôi là ai? – Tôi hét lên với chính mình. – Tôi là một con quỷ, một con quỷ.

    Ông ấy lắc đầu im lặng.

    - Ông già, điều này nghĩa là sao? Chỉ có ông giải thích được cho tôi thôi.

    Ông ấy trầm ngâm một chút rồi nói.

    - Khởi thủy của vũ trụ này là một khối ý thức, khi vũ trụ bắt đầu là khi khối ý thức đó quyết định tạo ra mọi thứ. Muốn tạo ra mọi thứ nó phải tự phân tách bản thể nó ra trong nhiều chiều không gian thời gian, trong cách kích cao thấp khác nhau, cứ như một cái cây lớn lên tự nó phân ra nhiều nhánh lớn nhỏ vậy.

    Ông ấy ngừng một chút để tôi hiểu rồi nói tiếp.

    - Khi phân tách đến mức độ thấp thì bắt đầu các nhị nguyên bị phân tách. Ở mức độ thế giới cậu đang sống nó có sự phân chia nhị nguyên, nóng, lạnh, tối, sáng, ma, thần.. Đó là tính thống nhất của hai mặt đối lập, cậu không thể hiểu được ánh sáng là thế nào nếu cậu không có bóng tối. Và bản thể của cậu từ xa xưa cũng đã bị phân tách như thế. Bên cạnh phật tâm của cậu là tôi vẫn luôn tồn tại ma tánh, chính là con quỷ cậu đã gặp.

    Tôi cắt lời.

    - Vậy còn tôi đang nằm đây là ai?

    Ông ấy lắc đầu tặc lưỡi ra chiều khó giải thích.

    - Cậu là một mảnh linh hồn trong hàng tỷ mảnh bị phân tách. Cậu chỉ là một phần rất nhỏ trong hàng tỷ linh hồn tồn tại cả hai nhị nguyên đó trong một bản thể. Nhưng cậu khác người khác ở chỗ, cậu có khả năng biết được điều đó, con các mảnh khác của cậu thì không.

    Tôi lại bất chợt trực giấc một lần nữa. Ông già ấy đã biến mất, đây chính là thực tại phải không? Tôi tự nhéo vào mặt mình để xem tôi còn mơ hay đã tỉnh. Tôi cảm thấy mơ hồ với bản thân, mơ hồ với những gì mình tự cho là đã biết. Tôi còn không phải là chính tôi, tôi hoang mang với điều đó.

    Trời đã sáng rồi, việc đầu tiên trong ngày tôi muốn làm là qua nhà Minh. Tôi muốn xác nhận lại những gì mình thấy trong thoáng chốc đêm qua, đứa bé ấy, con của Minh là ai?

    Tôi cảm thấy cuộc sống và cả suy nghĩ mình đang bị rối loạn. Tôi bước ra đường với một suy nghĩ mơ hồ mông lung, nhìn mọi vật như thể nó không hề tồn tại, tôi nhìn những người đang nói chuyện với nhau như thể họ là những người u mê không biết mình đang làm gì. Thật sự tôi muốn chấm dứt điều này, nhưng lại không hề biết mình nên làm gì.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  10. doanbaokt

    Bài viết:
    27
    CHƯƠNG 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi qua nhà Minh ngỏ ý muốn cùng gia đình nó lên chùa để đặt pháp danh cho con nó. Tôi lấy lý do đi cùng là lên chùa cho khuây khỏa sau một thời gian dài áp lực công việc.

    - Cháu nó tên gì mày. – Tôi hỏi về đứa nhỏ.

    - Diễm, ở nhà em sẽ gọi là Mi. Diễm Mi. – Thư, vợ của Minh vui vẻ trả lời.

    Tôi nhớ ra cái tên loài hoa mà trong mơ tôi đã nghe. Demi, nếu tráo lại thì sẽ ra thành Diễm, đồng thời cái tên Mi cũng giống như De – Mi. Nhìn đứa bé khá bụ bẫm dễ thương, tôi không còn cảm giác sợ hãi như đêm qua, chợt nghĩ: Có phải vì đêm qua tôi đã say quá hay không? Đây là một đứa bé rất đáng yêu, là con của Minh, đứa bạn thân nhất của mình, tôi đang nghĩ gì vậy.

    Ngày hôm ấy tôi chỉ thơ thẩn trong vườn ở chùa đợi nó gặp thầy xin cho con nó làm đệ tử phật. Thật sự tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì, thôi thì cứ tranh thủ mấy ngày nghỉ đi chơi cho khuây khỏa.

    Khi chuẩn bị về thì thầy trụ trì chùa mời chúng tôi ngồi chơi uống trà một xíu. Tôi đã hỏi thầy ấy:

    - Thầy tu phật để làm gì ạ?

    Có vẻ câu hỏi của tôi rất ngớ ngẩn hay sao mà mọi người đều nhìn tôi ánh mắt lạ lẫm. Thầy ấy mỉm cười nói.

    - Tu để giải thoát con ạ.

    Tôi lại càng thắc mắc trước câu trả lời đó.

    - Giải thoát khỏi cái gì hả thầy.

    Minh có vẻ không vui trước câu hỏi như tra khảo của tôi, nó thúc nhẹ tay tôi một chút. Nhưng thầy vẫn điềm tĩnh trả lời.

    - Thoát khỏi luân hồi con ạ. – Trầm ngâm một chút rồi thầy ấy nói tiếp. – Có vẻ con thắc mắc, ta sẽ giải thích cho con nghe. Phật dạy, trong luân hồi có sáu cõi gồm có địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, người, atula và trời. Dù có là một ông trời thì vẫn nằm trong lục đạo luân hồi. Cái thầy đang tu là thoát khỏi vòng luân hồi đó.

    - Thầy đã thoát ra chưa ạ? – Tôi thắc mắc thật lòng.

    Nhưng mà Minh có vẻ khó chịu trước câu hỏi của tôi.

    - Sao mày cứ như đánh đố thầy vậy? – Nó nói.

    Thầy cười khà khà nói.

    - Không sao, không sao có duyên với phật pháp nên mới hỏi như vậy. – Xong ông ấy nhìn tôi mà nói. – Tôi không biết đâu, tôi chỉ thực hành những gì phật dạy, còn như thế nào thì chắc đến lúc chết tôi mới biết thôi.

    Tôi hỏi thêm.

    - Phật dạy điều gì thưa thầy, và ra khỏi luân hồi thì mình đi đâu vậy?

    Ông ấy cười, suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.

    - Kinh phật thì nhiều lắm, lời phật dạy thì nhiều lắm. Nhưng mà tựu chung lại chỉ có bốn thứ thôi: Khổ, Tập, Diệt, Đạo. – Ông ấy nhìn tôi một chút rồi nói tiếp. – Khổ đế là nhận ra khổ, Tập đế là tập quen với nó, nhận ra nó, Diệt là diệt cái khổ ấy, Đạo đế là con đường để diệt khổ. Tôi nói luôn về đạo đế thì có bát chánh đạo gồm có: Chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm và chánh định. Nói về những cái này thì hơi dài nên nếu có duyên thì hôm nào cậu lên chùa gặp tôi tôi nói thêm cho nhé.

    Ông ấy hớp một ly trà rồi nói tiếp.

    - Còn chuyện cậu hỏi ra khỏi luân hồi sẽ đi đâu thì đi về cõi giải thoát cậu ạ. Gồm có bốn đường, thanh văn, duyên giác, bồ tát và phật. – Ông ấy cười và nói rào trước khi tôi hỏi. – Cậu đừng hỏi tôi đi vào con đường đó có gì, tôi không biết đâu nhé, tôi chỉ là một người tu học thôi.

    Tôi cười và ngầm thừa nhận rằng đúng là mình định hỏi điều đó. Chúng tôi ngồi nói chuyện khá lâu, thầy ấy mời chúng tôi ăn cơm trưa ở chùa nhưng chúng tôi từ chối. Trước khi tôi về tôi đã hỏi thầy ấy một câu.

    - Thưa thầy, một thầy pháp thì họ tu cái gì, có khác với phật pháp không?

    Ông ấy trầm ngâm một chút trước câu hỏi của tôi rồi trả lời.

    - Điều này cậu nên hỏi một thầy pháp thì đúng hơn chứ. Nhưng mà theo tôi biết thì tu hành có rất nhiều con đường tu hành, nhưng nó chỉ là những phương tiện thôi. Tất cả đều hướng về một mục đích, người đi xe máy, người đi xe đạp, người đi máy bay, nhưng đều có chung một cái đích cả. Pháp sư tu luyện thành nhân hoặc thành tiên, còn đạo phật thì tu để giải thoát.

    Tôi cảm ơn vì câu trả lời của ông ấy. Tuy nó chỉ gây cho tôi thêm tò mò chứ chưa hẳn đã giải quyết những thắc mắc của tôi, nhưng dù sao ở đây tôi cũng cảm thấy bình yên trong khung cảnh chùa chiền. Tôi nhìn bé Mi ngủ yên trong tay Minh và nghĩ rằng: "Ma là do tâm mà ra, không phải do một sự định đoạt".

    Tôi trở về cùng gia đình Minh, tôi đã gởi xe máy ở nhà nó để theo xe bảy chỗ lên chùa. Lúc tôi vào dắt xe trong nhà nó, một lần nữa cảm giác khó chịu ấy lại xuất hiện, bất giác tôi quay sang nhìn đứa bé như một phản ứng tự vệ. Lại là nó, đứa bé ấy trong thoáng chốc tôi lại thấy trở thành một con quỷ nhỏ da xanh mắt đỏ khóc oe oe trên tay Minh. Lần này tôi có sự bình tĩnh hơn, bàn tay trái tôi trong vô thức bắt ấn như một vị bồ tát, tiến về đứa nhỏ. Tôi nói với Minh.

    - Mày đưa bé Mi tao dỗ nó tý xem sao.

    Minh cười trao đứa bé cho tôi, dù có một chút khó hiểu. Và gần như ngay lập tức khi tôi nhận đứa bé trên tay, không gian xung quanh tôi đã thay đổi. Tôi không cảm thấy sợ, tôi biết mình đang tiến vào chiều không gian khác, một sự việc khá quen thuộc với tôi. Đứa bé ấy là một cô gái đang đứng trước mặt tôi trong một không gian xám đen lạnh lẽo.

    - Cậu Đa! – Cô gái ấy chào tôi.

    Tôi nhìn kỹ, là một cô gái có gương mặt rất đẹp trong bộ váy màu xanh nhưng lại mang một luồng ma lực rất mạnh.

    - Cô là bé Diễm phải không? – Tôi hỏi để xác nhận.

    - Vâng đúng rồi! Trong kiếp này em là Diễm, cậu còn nhớ gì về em không?

    - Không! Tôi không nhớ gì cả. – Tôi lắc đầu.

    Cô gái ấy tiến lại gần tôi hơn một chút rồi nói.

    - Đã quá lâu rồi, ngài đã luân hồi hàng nghìn kiếp sống ở trần gian. Em đến để đưa ngài về như sự sắp xếp của ngài.

    Tôi bấc giác lui ra không muốn ở quá gần cô gái ấy.

    - Tôi không nhớ gì cả, tôi đã sắp xếp cô ở đây sao? Trong hình hài một đứa bé?

    Cô ấy cười nhẹ nhàng một cách ma mị.

    - Em sẽ kể để ngài nhớ lại vậy.

    <ký ức>

    - Ta đã ở nơi đây quá lâu, ta thật sự muốn chu du ở cõi trần một lần. – Tôi nói.

    Demi nói.

    - Không thể được thưa Đại Vương, ngài sẽ rất khó trở về.

    Tôi giận dữ cắt ngang.

    - Ngươi nói không khác gì lũ chúng nó cả, ta cứ tưởng ngươi phải hiểu ta hơn thế chứ. Hàng triệu năm nơi đây, hả hê với những tiếng khóc than, vui vẻ với những nhục dục, tận hưởng những quyền lực vô hạn, ngươi nghĩ xem có chán không? Ta muốn nhiều hơn nữa, ở cõi trần ấy có gì mà bao nhiêu loài yêu ma, bao nhiêu linh hồn tội lỗi đều muốn đến một lần.

    Demi buồn bã nói.

    - Em là được ngài sinh ra từ huyết nhục một loài hoa được nuôi từ máu và sự sợ hãi của muôn loài. Em đã ở bên người từ rất lâu rồi, chỉ cần ngài thở em cũng biết ngài cần điều gì, chỉ cần ngài liếc mắt em cũng biết ngài muốn nói điều gì. Em rất lo cho ngài, nếu ngài đi có thể ngài sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa, có thể những gì ngài có nơi đây sẽ mất đi vĩnh viễn.

    Tôi bước xuống bậc tam cấp trong căn phòng rồi nói.

    - Ta sẽ có tính toán chu toàn của mình, trước khi đi ta sẽ để lại một bản thể Nhị Nguyên của ta ở lại. Nó sẽ thay ta kiểm soát nơi đây mà không một thế lực nào có thể lay chuyển được vị trí của ta.

    - Nhưng nếu ngài để lại một nhị nguyên mạnh mẽ như vậy thì ma lực của ngài khi đầu thai sẽ giảm đi rất nhiều, ngài sẽ quên sạch mình là ai, ngài sẽ bị cuốn theo vòng luân hồi ở cõi người và mãi mãi ngài không trở về được. – Demi nói trong lo lắng.

    - Ta còn có nàng! – Sau vạn kiếp nếu ta chưa trở về được, nàng sẽ phải đi tìm ta.

    - Em luôn sẵn sàng làm mọi thứ vì ngài thưa đại vương nhưng mà sau vạn kiếp liệu ngài có còn nhớ những gì ngày hôm nay ngài nói không cơ chứ. Đó là một khoản thời gian rất dài.

    Tôi cười lớn.

    - Ta sẽ đưa cho nàng một ấn tín Entral, nó mang hết thông tin của ta trong đó. Nếu ta có thể gặp được ấn tín của mình thì toàn bộ ký ức của ta sẽ trở lại.

    Demi hốt hoảng thoái thác.

    - Không thể được! Một ấn tín entral sao? Ngài nghĩ gì vậy, nếu ấn tín đó rơi vào tay kẻ khác thì thế lực của ngài được gầy dựng nơi đây hàng triệu năm qua sẽ sụp đổ. Ngài sẵn sàng đánh đổi lớn đến vậy chỉ để trở thành một con người tầm thường hay sao?

    Tôi quắc mắt.

    - Ngươi nghĩ ta sẽ trở thành một con người tầm thường? – Tôi gằng giọng. – Ta là vua của loài quỷ, chỉ là đi chơi một chút, chẳng nơi nào có thể ngăn cản được ma lực của ta cả, kể cả đó là trần gian.

    Demi nhỏ giọng nói.

    - Ngài giao cho tôi một thứ mạnh mẽ như vậy, làm sao tôi có thể đảm bảo là sẽ giữ được nó nguyên vẹn cho đến khi gặp lại ngài chứ.

    Tôi ngoắc tay cho Demi, nàng ấy hiểu liền trút hết xiêm y trên người tiến đến lại gần tôi. Làn da trắng ánh xanh cùng thân hình nóng bỏng gợi dục làm tôi cười mãn nguyện, dù tôi đã ngắm nàng ấy rất nhiều lần rồi. Hơi thở nàng ấy hòa cùng hơi thở của tôi.

    - Nàng rất đẹp! – Tôi nói.

    - Cảm ơn ngài, tôi..

    Chưa nói hết câu tôi đã nắm lấy tóc nàng ấy kéo giật ngược đầu ra sau một cách thô bạo rồi nói.

    - Ngươi phải giữ cho bằng được dù có phải mất cả tính mạng của ngươi đi chăng nữa, hiểu không?

    Nói xong tôi cắn ngập chiếc răng nanh dài vào cổ cô ấy đang lộ ra trước mắt mình. Cô ấy kêu gào tuyệt vọng, đau đớn vì hàng nghìn loại chất độc trộn lẫn vào đó thấm sâu vào từng tế bào khiến cơ thể cô ấy run lên bần bật.

    Tôi quăng cô ấy ra xa như ném một đồ vật, quay lưng lạnh lùng nói.

    - Sinh mệnh của ngươi đã liên kết với thể entral của ta. Ta chết thì ngươi cũng không sống được, thể entral của ta mất thì linh hồn ngươi tiêu tán.

    Cô gái ấy nằm như một con thú sắp chết lên cơn co giật mạnh, mắt trợn ngược tay chân tự động bẻ cong thành những hình thù kỳ quái.

    - Cả quỷ giới này ta chỉ có thể tin mỗi nàng thôi Demi.

    <hết ký ức>

    Tôi trân người trước những gì con quỷ trước mặt mình nói ra. Trong cô ấy có một chút gì u uất đau khổ.

    - Tôi đã đến như lời ngài dặn thưa Quỷ Vương. – Demi nói.

    Tôi lập tức thoái thác.

    - Không thể có chuyện đó được.

    - Đây là định mệnh của ngài đã tự sắp đặt cho mình. Trong hàng nghìn phân mảnh của ngài chỉ có ngài bây giờ là Hưng mới đủ điều kiện để tôi có thể gặp lại, các phân mảnh linh hồn khác đều không đạt được.

    - Phân mảnh là sao? – Tôi thắc mắc.

    Demi nhìn tôi nói.

    - Ngài quên sạch rồi! Ngài là một quỷ vương, một linh thể rất lớn, ngài muốn đến trần gian ngài phải tự phân mảnh mình ra thành nhiều linh thể nhỏ hơn, cùng một lúc ngài trải nghiệm rất nhiều thân xác của loài người. Nhưng đến nay chỉ có linh thể này của ngài vừa đủ sự nham hiểm, ma lực và đủ cả khả năng kết nối cõi giới để tôi có thể gặp ngài.

    - Thế còn cái nhị nguyên ma thần gì kia thì sao? Nó chẳng phải nó đang là quỷ vương hay sao, cứ để nó làm quỷ vương đi, tôi vẫn muốn làm người. – Tôi lắc đầu từ chối.

    - Đó chỉ là một bản sao của ngài thôi, và bản sao ấy có kỳ hạn, kỳ hạn đó đã sắp hết rồi. Nếu ngài không trở về quỷ giới Đạt Sơn của địa ngục Đông Thắng Châu sẽ bị các thế lực khác chiếm mất.

    - Tôi không về! – Tôi nói chắc nịch.

    Demi nhìn tôi cười ma mị rồi nói lớn.

    - Ngài không về không được đâu. Khi nào tôi còn duy trì được ma lực ở dương giới thì ngài sẽ phải về, thể entral của ngài tôi đang tập hợp lại, khi nào thành hình tôi sẽ trao lại cho ngài. Ngài không về thì tôi sẽ chết theo ngài à, không có chuyện đó đâu.

    - Ngươi ép ta? – Tôi hét lên, bất chợt tiếng hét của tôi có uy lực khủng khiếp, rền vang toàn bộ vùng đất này.

    Demi hốt hoảng sụp quỳ xuống phân trần.

    - Dạ không! Không đâu! Tôi chỉ làm theo những gì ngài đã căn dặn.

    * * *

    Bất giác tôi bừng tỉnh về thực tại. Mọi diễn biến ấy chỉ là một khoảnh khắc nhưng nó rất thực. Đứa bé trên tay tôi không khóc nữa, nó cười với tôi, một nụ cười thánh thiện.

    Minh ngạc nhiên nói:

    - Ô hay! Mày hay vậy, mày ẵm bé Mi là nó hết khóc này.

    Thư thấy thế cũng cười nói.

    - Anh Hưng cũng nên có vợ rồi làm bố đi, chăm cháu thế này thì vợ nhờ phải biết!

    Minh đùa phụ họa:

    - Thế anh không chăm con tốt à, anh chăm tốt hơn em đấy vợ à!

    Hai người cười đùa chí chóe trong nhà, tôi cười theo, tuy nhiên trong lòng biết rõ, những gì tôi vừa trải qua là một thực tại khác. Một thực tại khó có thể chấp nhận, đứa bé này chính là người vợ thứ tư của tôi ở một tiền kiếp cổ xưa có sự ràng buộc rất chặt chẽ với tôi. Tôi chưa hiểu thể entral là cái gì, khi tôi nhận nó tôi sẽ thay đổi thế nào, tôi sẽ trở thành một con quỷ sao.

    Demi, có vẻ như tôi nhớ ra người này rồi, tuy mơ hồ nhưng tôi nhớ rằng tôi rất yêu cô ấy. Một tình yêu của loài quỷ, đầy nhục dục, đầy cám dỗ, đầy sự sở hữu, đầy ma mị..
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...