Chương 10
Không trách Văn Phi Hàng và Phương Liên cảm thấy không thể tin tưởng, những lời Mục Túc Tinh nói, đối bọn họ mà nói, thật sự là thiên phương dạ đàm.
Đây chính là hoạt động thu thập phía do chính phủ hướng về toàn bộ thành phố Tinh Ninh tổ chức đó!
Không nói cái khác, bản thân thành phố Tinh Ninh đã là thành phố lớn đứng đầu cả nước, loại ngành sản xuất thế giới giả tưởng như anime, game này càng là trọng điểm, đơn thuần được lựa chọn, trở thành một trong bảy danh ngạch, đã là khó khăn trong khó khăn, còn muốn nhận thầu toàn bộ tuyến đường tàu điện ngầm thành phố Tinh Ninh?
Quả thực là phó bản địa ngục!
"Này.."
Văn Phi Hàng cùng Phương Liên hai mắt nhìn nhau, nét mặt Mục Túc Tinh thấy thế nào đều không giống nói giỡn, hai người cũng không muốn thời điểm này đả kích đối phương -- rốt cuộc anh em nhà mình mấy ngày hôm còn bị châm chọc trên diễn đàn trường đâu, không phải là bảy phần anime ngắn thôi sao? Mục Túc Tinh nếu muốn làm, hai bọn họ cùng giúp là được.
Nếu không được, coi như là bọn họ trước tiên tích lũy kinh nghiệm công tác cho tương lai.
"Được! Mấy anh em ta liền nỗ lực hơn, tranh thủ nhận thầu toàn bộ tuyến đường tàu điện ngầm cho bọn họ nhìn xem!" Văn Phi Hàng quyết đoán nói.
Phương Liên sờ sờ cằm: "Các cậu nói tớ có tính là leo lên thổ hào không? Chế tác bảy bộ anime ngắn, chậc chậc chậc, ai có đãi ngộ giống tớ, trước khi vào nghề còn có nhiều cơ hội luyện tập như vậy."
Anime dù sao cũng là ngành sản xuất thiêu tiền, đại đa số học sinh trước khi vào nghề, nhiều lắm làm hai bộ anime ngắn, giống Mục Túc Tinh có thể tùy ý đốt tiền tích lũy kinh nghiệm, thật đúng là lông phượng sừng lân.
Mục Túc Tinh biết hai người kỳ thật không tin tưởng lời cậu nói, chẳng qua cũng khó trách, với trình độ trước kia của cậu, đừng nói bắt lấy bảy cái danh ngạch, chỉ là trúng cử trở thành một trong số đó, cũng rất khó khăn. Đối với hai người hoài nghi, cậu cười cười, không nói thêm gì nữa.
Hiện tại nói cái gì đều không có ý nghĩa, chờ đến lúc ra kết quả, hết thảy đều rõ ràng.
Bọn họ ngoài miệng chạy xe lửa, tám chuyện luyên thuyên, tay áo cũng đã vén lên, chuẩn bị khởi công. Cách thời hạn cuối cùng của hoạt động còn chín tháng, nhưng rốt cuộc bọn hắn sẽ làm bảy bộ anime ngắn, tự nhiên phải nắm chặt thời gian.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa chính bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa --
Cùng lúc đó, diễn đàn trường Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, một bài post mới xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn, đem bài post nguyên bản đánh dấu [ HOT] "Nhìn xem một phú nhị đại hệ anime bị Lý đạo mắng đến máu chó phun đầu" đè ép xuống.
Tiêu đề: Hôm nay mặt trời có phải mọc từ phía Tây không? Lý đạo vậy mà cho mượn 305?
Nội dung: Đạo sư chủ lầu gần nhất bận một kế hoạch, thường thường làm chủ lầu chạy chân, đánh tay gì đó, phòng làm việc đạo sư chủ lầu ở tầng bốn, hôm nay lúc đi lên lầu vô tình nhìn hướng tầng ba, kết quả mọi người đoán tôi thấy cái gì?
Tôi! Tận mắt nhìn thấy! Ba học sinh đi vào 305!
Nima lúc đó chủ lầu liền ngốc, ai không biết Lý đạo luôn luôn quy mao, bởi vì sợ người khác làm lung tung rối loạn các cục cưng bảo bối của ổng, trước nay 305 đều là không đối ngoại mở ra, lần trước ta cùng mấy người anh em của ta theo đạo sư đi 305 tìm Lý đạo, lại bị chặn ngoài cửa, nói muốn nói gì thì nói ở bên ngoài, giống như chúng ta đi vào nói lời nói đều sẽ làm loạn vậy, tình cảnh lúc đó, chậc.
Hiện tại mọi người hẳn là minh bạch ngay lúc đó chủ lầu khiếp sợ như thế nào đi? Nếu không phải tôi đuổi thời gian, rất muốn chạy qua nhìn xem là thần thánh phương nào.
Liền Lý đạo loại đạo sư như chủ nhiệm lớp này đều có thể thuyết phục, trâu bò!
Lầu 1: ? Thiệt hay giả, chủ lầu cậu không nhìn lầm đi?
Lầu 2: Cùng hệ anime tỏ vẻ.. Chủ lầu cậu nói cái gì không được, một hai phải nói giảng sư Lý? Ổng mà cho mượn 305? Nói chuyện cười thế giới đâu?
Lầu 3: Trên lầu +1, hệ anime chúng ta ai không biết tính tình giáo sư Lý? Còn cho mượn, đồng ý cho người đi vào quan sát một chút đã là ông trời ban ân.
Lầu 4: Không biết cậu nói cái gì, mở đầu một câu, kế tiếp đều chém?
Phía dưới vô cùng náo nhiệt xoát vài lầu, khó khăn lắm xuất hiện bóng dáng chủ lầu.
Lầu 11: Không phải, loại chuyện này, tôi khoác lác thì được gì? Mượn được 305 lại không phải tôi. Nói nữa, 305 liền ở đó, mọi người nếu không tin, thì chính mình đi chứng thực, ai sẽ nói lời nói dối dễ dàng bị vạch trần như vậy, cũng không phải thiểu năng trí tuệ.
Lầu 12: Đừng đùa, tôi cũng không dám đi gõ cửa lớn 305, nếu là bản thân giáo sư Lý, tôi không phải sẽ bị mắng chết sao? Vị phú nhị đại nào đó chính là vết xe đổ kìa!
Lầu 13: Tôi nói các cậu có phải hay không quá dễ dàng tự mình não bổ? Mục Túc Tinh thất hồn lạc phách đi ra từ văn phòng giáo sư Lý là do bị mắng? Nói không chừng Mục Túc Tinh mượn được phòng làm việc của giáo sư Lý, cao hứng đến choáng váng đầu thì sao?
Lầu 14: Nói thật, chúng ta ở chỗ này ồn ào cũng không có ý nghĩa gì, giống như chủ lầu nói, đi 305 nhìn xem chẳng phải sẽ biết?
Lầu 15: Tuy nói như vậy, nhưng các cậu ai dám đi?
* * *
Mục Túc Tinh mở cửa phòng làm việc.
Ngoài hành lang một nam một nữ đứng đó, nam sinh có một gương mặt ôn tồn lễ độ, khóe môi treo một tia mỉm cười tự nhiên, có vài phần giống nam thần trường học trong manga thiếu nữ, nữ sinh bên người hắn cũng là mi thanh mục tú, trang điểm nhẹ tinh xảo, váy liền áo thuần trắng giúp cô càng trở nên xinh đẹp.
Lúc này người hai bên đối diện nhau, đều là ngẩn ra.
Mục Túc Tinh không biết nam sinh trước mắt-- có lẽ trước kia cậu còn biết, chẳng qua sau khi cậu trở về, đối với đồng học quan hệ bình thường trong trường, cậu tất nhiên đã sớm không nhớ.
Nhưng nam sinh đối diện hiển nhiên biết cậu.
Khi ánh mắt nam sinh nhìn đến Mục Túc Tinh, ý cười nho nhã lễ độ trên mặt lập tức cứng đờ, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, biểu tình nữ sinh càng lộ liễu hơn, thấy người tới là Mục Túc Tinh, khuôn mặt nhỏ tô đầy phấn son kia lập tức liền suy sụp xuống, muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi, hận ý trong mắt không chút nào che dấu.
Mục Túc Tinh nhướng mày: "Các người là ai?"
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt một nam một nữ tức khắc càng thêm khó coi, nữ sinh kia càng là hung tợn trừng mắt cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mục Túc Tinh, cậu đừng tưởng rằng cậu nhận được danh ngạch nâng đỡ là có thể thuận buồm xuôi gió, tôi nói cho cậu, giống loại người dựa vào trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn như cậu, liền cho rằng chính mình có thể muốn làm gì thì làm, sớm hay muộn sẽ --"
Nam sinh nhíu nhíu mày, hô một tiếng: "Tư Hàm!"
Đợi nữ sinh không tình nguyện nhắm miệng lại, nam sinh mới quay đầu, đối với Mục Túc Tinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Ngượng ngùng, bạn gái tôi bị tôi chiều hư, cô ấy, chỉ là tính cách tiểu nữ sinh, hy vọng cậu đừng để trong lòng."
Chỉ là thời gian hắn ngăn lại, thấy thế nào đều giống cố ý, chờ nữ sinh muốn mắng đều mắng xong rồi, lại bước ra diễn vai chính nghĩa, lời trong lời ngoài đều là bạn gái không hiểu chuyện, hy vọng Mục Túc Tinh không so đo với con gái, giống như nếu Mục Túc Tinh lại dây dưa, chính là lòng dạ cậu hẹp hòi.
Kỳ thật Mục Túc Tinh lớn lên rất đẹp.
Chỉ là loại đẹp này, càng như là tùng trúc đứng lặng trên nền tuyết, kiêu ngạo nhưng lãnh đạm. Đặc biệt nếu cậu thu lại ý cười, đôi mắt đen nhánh không mang chút nào cảm xúc nhìn chằm chằm vào người, khoảng cách lạnh băng thanh lãnh kia liền càng rõ ràng.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng dừng trong mắt người có thành kiến với cậu, chính là không coi ai ra gì, ngạo mạn vô lễ.
Mục Túc Tinh luôn luôn là người rất có kiên nhẫn.
Cậu không chút để ý chờ hai người trước mắt diễn xong rồi, lúc này mới hài hước nhướng mày, từ trên xuống dưới, không nhanh không chậm đánh giá hai người, ánh mắt kia rõ ràng không có một chút khinh miệt nào, nhưng phối hợp khuôn mặt lãnh đạm lại tinh xảo kia, đặc biệt Mục Túc Tinh một câu cũng không nói, không mặn không nhạt nhìn chằm chằm bọn họ, phảng phất như đang xem xiếc khỉ vậy.
Đây chính là hoạt động thu thập phía do chính phủ hướng về toàn bộ thành phố Tinh Ninh tổ chức đó!
Không nói cái khác, bản thân thành phố Tinh Ninh đã là thành phố lớn đứng đầu cả nước, loại ngành sản xuất thế giới giả tưởng như anime, game này càng là trọng điểm, đơn thuần được lựa chọn, trở thành một trong bảy danh ngạch, đã là khó khăn trong khó khăn, còn muốn nhận thầu toàn bộ tuyến đường tàu điện ngầm thành phố Tinh Ninh?
Quả thực là phó bản địa ngục!
"Này.."
Văn Phi Hàng cùng Phương Liên hai mắt nhìn nhau, nét mặt Mục Túc Tinh thấy thế nào đều không giống nói giỡn, hai người cũng không muốn thời điểm này đả kích đối phương -- rốt cuộc anh em nhà mình mấy ngày hôm còn bị châm chọc trên diễn đàn trường đâu, không phải là bảy phần anime ngắn thôi sao? Mục Túc Tinh nếu muốn làm, hai bọn họ cùng giúp là được.
Nếu không được, coi như là bọn họ trước tiên tích lũy kinh nghiệm công tác cho tương lai.
"Được! Mấy anh em ta liền nỗ lực hơn, tranh thủ nhận thầu toàn bộ tuyến đường tàu điện ngầm cho bọn họ nhìn xem!" Văn Phi Hàng quyết đoán nói.
Phương Liên sờ sờ cằm: "Các cậu nói tớ có tính là leo lên thổ hào không? Chế tác bảy bộ anime ngắn, chậc chậc chậc, ai có đãi ngộ giống tớ, trước khi vào nghề còn có nhiều cơ hội luyện tập như vậy."
Anime dù sao cũng là ngành sản xuất thiêu tiền, đại đa số học sinh trước khi vào nghề, nhiều lắm làm hai bộ anime ngắn, giống Mục Túc Tinh có thể tùy ý đốt tiền tích lũy kinh nghiệm, thật đúng là lông phượng sừng lân.
Mục Túc Tinh biết hai người kỳ thật không tin tưởng lời cậu nói, chẳng qua cũng khó trách, với trình độ trước kia của cậu, đừng nói bắt lấy bảy cái danh ngạch, chỉ là trúng cử trở thành một trong số đó, cũng rất khó khăn. Đối với hai người hoài nghi, cậu cười cười, không nói thêm gì nữa.
Hiện tại nói cái gì đều không có ý nghĩa, chờ đến lúc ra kết quả, hết thảy đều rõ ràng.
Bọn họ ngoài miệng chạy xe lửa, tám chuyện luyên thuyên, tay áo cũng đã vén lên, chuẩn bị khởi công. Cách thời hạn cuối cùng của hoạt động còn chín tháng, nhưng rốt cuộc bọn hắn sẽ làm bảy bộ anime ngắn, tự nhiên phải nắm chặt thời gian.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa chính bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa --
Cùng lúc đó, diễn đàn trường Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, một bài post mới xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn, đem bài post nguyên bản đánh dấu [ HOT] "Nhìn xem một phú nhị đại hệ anime bị Lý đạo mắng đến máu chó phun đầu" đè ép xuống.
Tiêu đề: Hôm nay mặt trời có phải mọc từ phía Tây không? Lý đạo vậy mà cho mượn 305?
Nội dung: Đạo sư chủ lầu gần nhất bận một kế hoạch, thường thường làm chủ lầu chạy chân, đánh tay gì đó, phòng làm việc đạo sư chủ lầu ở tầng bốn, hôm nay lúc đi lên lầu vô tình nhìn hướng tầng ba, kết quả mọi người đoán tôi thấy cái gì?
Tôi! Tận mắt nhìn thấy! Ba học sinh đi vào 305!
Nima lúc đó chủ lầu liền ngốc, ai không biết Lý đạo luôn luôn quy mao, bởi vì sợ người khác làm lung tung rối loạn các cục cưng bảo bối của ổng, trước nay 305 đều là không đối ngoại mở ra, lần trước ta cùng mấy người anh em của ta theo đạo sư đi 305 tìm Lý đạo, lại bị chặn ngoài cửa, nói muốn nói gì thì nói ở bên ngoài, giống như chúng ta đi vào nói lời nói đều sẽ làm loạn vậy, tình cảnh lúc đó, chậc.
Hiện tại mọi người hẳn là minh bạch ngay lúc đó chủ lầu khiếp sợ như thế nào đi? Nếu không phải tôi đuổi thời gian, rất muốn chạy qua nhìn xem là thần thánh phương nào.
Liền Lý đạo loại đạo sư như chủ nhiệm lớp này đều có thể thuyết phục, trâu bò!
Lầu 1: ? Thiệt hay giả, chủ lầu cậu không nhìn lầm đi?
Lầu 2: Cùng hệ anime tỏ vẻ.. Chủ lầu cậu nói cái gì không được, một hai phải nói giảng sư Lý? Ổng mà cho mượn 305? Nói chuyện cười thế giới đâu?
Lầu 3: Trên lầu +1, hệ anime chúng ta ai không biết tính tình giáo sư Lý? Còn cho mượn, đồng ý cho người đi vào quan sát một chút đã là ông trời ban ân.
Lầu 4: Không biết cậu nói cái gì, mở đầu một câu, kế tiếp đều chém?
Phía dưới vô cùng náo nhiệt xoát vài lầu, khó khăn lắm xuất hiện bóng dáng chủ lầu.
Lầu 11: Không phải, loại chuyện này, tôi khoác lác thì được gì? Mượn được 305 lại không phải tôi. Nói nữa, 305 liền ở đó, mọi người nếu không tin, thì chính mình đi chứng thực, ai sẽ nói lời nói dối dễ dàng bị vạch trần như vậy, cũng không phải thiểu năng trí tuệ.
Lầu 12: Đừng đùa, tôi cũng không dám đi gõ cửa lớn 305, nếu là bản thân giáo sư Lý, tôi không phải sẽ bị mắng chết sao? Vị phú nhị đại nào đó chính là vết xe đổ kìa!
Lầu 13: Tôi nói các cậu có phải hay không quá dễ dàng tự mình não bổ? Mục Túc Tinh thất hồn lạc phách đi ra từ văn phòng giáo sư Lý là do bị mắng? Nói không chừng Mục Túc Tinh mượn được phòng làm việc của giáo sư Lý, cao hứng đến choáng váng đầu thì sao?
Lầu 14: Nói thật, chúng ta ở chỗ này ồn ào cũng không có ý nghĩa gì, giống như chủ lầu nói, đi 305 nhìn xem chẳng phải sẽ biết?
Lầu 15: Tuy nói như vậy, nhưng các cậu ai dám đi?
* * *
Mục Túc Tinh mở cửa phòng làm việc.
Ngoài hành lang một nam một nữ đứng đó, nam sinh có một gương mặt ôn tồn lễ độ, khóe môi treo một tia mỉm cười tự nhiên, có vài phần giống nam thần trường học trong manga thiếu nữ, nữ sinh bên người hắn cũng là mi thanh mục tú, trang điểm nhẹ tinh xảo, váy liền áo thuần trắng giúp cô càng trở nên xinh đẹp.
Lúc này người hai bên đối diện nhau, đều là ngẩn ra.
Mục Túc Tinh không biết nam sinh trước mắt-- có lẽ trước kia cậu còn biết, chẳng qua sau khi cậu trở về, đối với đồng học quan hệ bình thường trong trường, cậu tất nhiên đã sớm không nhớ.
Nhưng nam sinh đối diện hiển nhiên biết cậu.
Khi ánh mắt nam sinh nhìn đến Mục Túc Tinh, ý cười nho nhã lễ độ trên mặt lập tức cứng đờ, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, biểu tình nữ sinh càng lộ liễu hơn, thấy người tới là Mục Túc Tinh, khuôn mặt nhỏ tô đầy phấn son kia lập tức liền suy sụp xuống, muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi, hận ý trong mắt không chút nào che dấu.
Mục Túc Tinh nhướng mày: "Các người là ai?"
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt một nam một nữ tức khắc càng thêm khó coi, nữ sinh kia càng là hung tợn trừng mắt cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mục Túc Tinh, cậu đừng tưởng rằng cậu nhận được danh ngạch nâng đỡ là có thể thuận buồm xuôi gió, tôi nói cho cậu, giống loại người dựa vào trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn như cậu, liền cho rằng chính mình có thể muốn làm gì thì làm, sớm hay muộn sẽ --"
Nam sinh nhíu nhíu mày, hô một tiếng: "Tư Hàm!"
Đợi nữ sinh không tình nguyện nhắm miệng lại, nam sinh mới quay đầu, đối với Mục Túc Tinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Ngượng ngùng, bạn gái tôi bị tôi chiều hư, cô ấy, chỉ là tính cách tiểu nữ sinh, hy vọng cậu đừng để trong lòng."
Chỉ là thời gian hắn ngăn lại, thấy thế nào đều giống cố ý, chờ nữ sinh muốn mắng đều mắng xong rồi, lại bước ra diễn vai chính nghĩa, lời trong lời ngoài đều là bạn gái không hiểu chuyện, hy vọng Mục Túc Tinh không so đo với con gái, giống như nếu Mục Túc Tinh lại dây dưa, chính là lòng dạ cậu hẹp hòi.
Kỳ thật Mục Túc Tinh lớn lên rất đẹp.
Chỉ là loại đẹp này, càng như là tùng trúc đứng lặng trên nền tuyết, kiêu ngạo nhưng lãnh đạm. Đặc biệt nếu cậu thu lại ý cười, đôi mắt đen nhánh không mang chút nào cảm xúc nhìn chằm chằm vào người, khoảng cách lạnh băng thanh lãnh kia liền càng rõ ràng.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng dừng trong mắt người có thành kiến với cậu, chính là không coi ai ra gì, ngạo mạn vô lễ.
Mục Túc Tinh luôn luôn là người rất có kiên nhẫn.
Cậu không chút để ý chờ hai người trước mắt diễn xong rồi, lúc này mới hài hước nhướng mày, từ trên xuống dưới, không nhanh không chậm đánh giá hai người, ánh mắt kia rõ ràng không có một chút khinh miệt nào, nhưng phối hợp khuôn mặt lãnh đạm lại tinh xảo kia, đặc biệt Mục Túc Tinh một câu cũng không nói, không mặn không nhạt nhìn chằm chằm bọn họ, phảng phất như đang xem xiếc khỉ vậy.
Chỉnh sửa cuối: