Chương 100: Lý do Thịnh gia tìm đến

Vu Hi nhìn thấy Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng đều đang vào bếp, anh cho rằng tình hình hiện tại có phần hơi tế nhị.

Vì vậy, anh nói với những người khác ở đây, "Cháu rất xin lỗi, cháu không biết chú Giản có đến không, chúng cháu chỉ mua đồ cho năm người.."

Hoạt động nướng ngoài trời dành cho năm người bỗng chốc trở thành mười một người.

Hà Yến vội vàng nói, "Nếu Tiểu Hi không phiền chúng ta ăn thịt nướng với cháu, tôi sẽ sắp xếp các nguyên liệu còn lại."

Hà Yến sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội hiếm có được dùng bữa với Thịnh gia.

Vu Hi cười, "Nhị thẩm nói đùa, đây là Giản gia, sao chúng cháu lại để ý chứ. Vậy thì những nguyên liệu khác phiền nhị thẩm, cháu vào bếp giúp trước."

Nói xong, Vu Hi đem nguyên liệu đi vào bếp.

Vừa bước vào bếp, Vu Hi đã thấy Giản Nhất Lăng đang dùng dao làm bếp cắt thịt.

Cắt tất cả các loại thịt anh mua thành từng lát mỏng và đều nhau.

Ngoại trừ bít tết và các loại tương tự cần cắt dày, các loại khác được cắt rất mỏng.

Giản Vũ Tiệp ở đó mở vỏ sò, trông hơi vụng về.

Và Địch Quân Thịnh đứng bên cạnh, nhìn Giản Nhất Lăng và Giản Vũ Tiệp đang bận rộn.

Vu Hi bước tới, thấy Giản Nhất Lăng đang cầm một con dao làm bếp lớn.

Con dao nhà bếp lớn để chặt thịt trông còn to hơn tay Giản Nhất Lăng.

Nhìn thấy tình hình này, Vu Hi đã muốn lấy con dao ra và đổi cho cô ấy một con nhỏ hơn.

Nhưng nghĩ đến cảnh được Lăng Thần dẫn đi mấy ngày nay, anh cảm thấy thôi quên đi, bên cạnh hô to cổ vũ càng thích hợp hơn.

Lăng Thần là tên mà Vu Hi vừa đặt cho Giản Nhất Lăng những ngày này.

Lần đầu bị mang phi (*) Vu Hi vẫn còn mông lung, lần thứ hai thì đã quen và bắt đầu vỗ mông ngựa nịnh hót Giản Nhất Lăng.

(*) bị mang phi: Trong chơi game, nghĩa như được người khác kèm cặp, dẫn dắt chơi qua màn

Thời điểm chơi trò chơi, Vu Hi lúc thì nói "Thịnh gia ngưu X", lúc thì nói "Lăng Thần siêu soái", vỗ mông ngựa đến thập phần đúng chỗ.

Bị mang phi phải có bị mang phi bộ dáng.

Nhìn những miếng thịt mà Giản Nhất Lăng cắt ra, quả nhiên anh lo lắng là thừa, Giản Nhất Lăng cắt thịt có bao nhiêu vững vàng.

Kỹ thuật cắt rau tốt như thế nào Vu Hi không biết, dù sao cũng ném anh ra mấy con phố.

Nếu anh ta cắt nó, nó có thể có hình dạng như bị chó gặm.

Vu Hi lại bắt đầu lo lắng về một vấn đề khác, anh và Thịnh gia đều đã biết về chuyện giữa Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo.

Bây giờ Giản Duẫn Náo đang ở bên ngoài, không biết bây giờ Lăng Thần nghĩ như thế nào, có hay không sẽ không thoải mái.

Nghĩ đến việc này, Vu Hi gợi ý, "Cái kia, Lăng.. khụ, Nhất Lăng muội muội, nếu em không thấy thoải mái, anh sẽ đưa em ra ngoài ăn, lý do là Thịnh gia tìm em."

Anh nói xong liền nhận được ánh mắt sắc bén từ Thịnh gia.

Vu Hi chột dạ, nhưng cũng không có biện pháp, anh không có lý do nhưng Thịnh gia thì được.

Rốt cuộc thì Thịnh gia nổi tiếng là tùy hứng..

Còn anh nổi danh là ngoan ngoãn, làm sao một cậu bé ngoan như anh lại có thể bắt cóc em gái hàng xóm của mình rồi bỏ trốn.

Giản Vũ Tiệp cũng khựng lại khi nghe lời của Vu Hi.

Cậu không biết rõ ràng tình huống, nhưng cũng có nghe nói qua một chút, vừa rồi cậu cảm giác được bầu không khí kỳ quái.

Lần này Giản Vũ Tiệp đồng ý với suy nghĩ của Vu Hi, "Ừ, Vu Hi nói đúng, chúng ta đi ra ngoài ăn đi."

"Không sao đâu." Giản Nhất Lăng lắc đầu, Giản Nhất Lăng biết rằng hôm nay cha Giản và mẹ Giản đã đưa Giản Duẫn Náo đến với hy vọng rằng cô và Giản Duẫn Náo sẽ cố gắng hòa thuận với nhau trong hòa bình, nếu hôm nay cô và Giản Duẫn Náo xảy ra xung đột, mọi người kể cả ông bà cô sẽ rất buồn.

Sau khi bị Giản Nhất Lăng từ chối, Vu Hi quay đầu lại nhìn Địch Quân Thịnh, tìm kiếm lời khuyên từ anh ta, chờ anh ta thuyết phục Giản Nhất Lăng vài lời.

Trước đây, Thịnh gia khá quan tâm đến vấn đề của Lăng Thần.

"Đừng nhìn gia, gia là tới đây ăn cơm." Địch Quân Thịnh dựa lưng vào bồn rửa mặt, một bộ dáng lười biếng.
 
Chương 101: Đối thoại giữa Giản lão gia và Giản Thư Hình

Thừa dịp mọi người đang thu dọn thức ăn, Giản Thư Hình đã đến phòng trồng lan để gặp lão gia tử.

"Nói đi, có chuyện gì."

Lão gia tử nhìn thấy con mình nhíu mày, liền đoán được ông có chuyện gì cần nói.

"Con có một chuyện muốn nhờ ba."

"Người trong nhà, đừng nói nhờ vả gì mà nhờ vả. Cứ nói đi. Dù tuổi đã về hưu nhưng lão nhân gia ta cũng không đến nỗi mặc kệ chuyện trong nhà."

"Là chuyện này, chúng con đã tìm được người có thể phẫu thuật cho Tiểu Náo, nhưng bên kia nói rằng hãy đợi. Chúng con sợ rằng đây chỉ là cái cớ của bên kia, vì vậy.."

Họ đã nhận được thư trả lời từ bên kia vào ngày hôm kia.

Bên kia không từ chối hoặc đồng ý trực tiếp, nói rằng hãy đợi một thời gian.

Đợi một thời gian là đợi đến bao giờ?

Tay của Tiểu Náo được phẫu thuật càng sớm thì cơ hội hồi phục càng lớn.

Lão gia tử gật đầu, "Ta hiểu rồi, ta sẽ nhờ bạn ta giúp đỡ."

Bản thân lão gia tử cũng quan tâm đến vấn đề này.

Nó liên quan đến sự hòa thuận của gia đình.

"Cám ơn ba!"

"Loại chuyện này còn đừng nói lời cảm ơn. Đúng rồi, con gần đây phải người đi ra ngoài tỉnh. Hình như là muốn tra tìm cái gì sao?"

Tuy rằng lão gia tử đã về hưu, nhưng nhiều chuyện vẫn không qua được mắt lão gia tử.

"Dạ, điều tra một chút sự tình."

"Có nghiêm trọng không?"

Giản Thư Hình đem chuyện Giản Duẫn Thừa đã nói với ông hai ngày trước nói với lão gia tử.

"Ý con là, Duẫn Thừa nghi ngờ rằng có người giúp việc trong gia đình con đã gây ra vụ tai nạn giữa Tiểu Lăng và Tiểu Náo?"

"Chỉ là nghi ngờ thôi. Hiện tại con không tìm được bằng chứng xác thực nào."

Đội giám sát chỉ chụp được ảnh Mạc tẩu nhìn trộm cách đó không xa khi Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng nếu hỏi chuyện này, Mạc tẩu hoàn toàn có thể giải thích rằng bà ấy có chuyện muốn đến nói với Giản Nhất Lăng hoặc Giản Duẫn Náo, và bà ấy thấy bọn họ đang cãi vã nên không dám bước tới.

Trên thực tế, họ không thu được bất kỳ kết quả nào sau khi truy tìm video.

Lão gia tử nghiêm nghị nói, "Thư Hình, con phải biết rằng mấu chốt của vấn đề này là Tiểu Náo đã đích thân xác định là Tiểu Lăng đã đẩy thằng bé."

Mấu chốt của vấn đề nằm ở Giản Duẫn Náo.

Bây giờ Giản Duẫn Náo chỉ ra và xác định Giản Nhất Lăng chứ không phải người giúp việc chỉ ra và xác định.

"Con biết."

Lông mày của Giản Thư Hình không thể giãn ra, giọng điệu nặng nề, "Con và Duẫn Thừa không biết chuyện này tra tiếp thì có thể giải quyết vấn đề gì, nhưng hiện tại xuất hiện vấn đề, cho dù là khả năng rất nhỏ, con cũng không muốn bỏ sót."

"Cũng tốt. Điều tra rõ cũng tốt. Dù việc đó không giúp ích được gì chuyện của Tiểu Náo và Tiểu Lăng, nhưng người trong nhà thì cũng nên kiểm tra. Những người không rõ ràng hoặc có ý đồ xấu thì nên thanh tẩy sớm. Nếu thật sự làm chuyện có hại cho gia đình, liền không cần nương tay."

Đừng nhìn lão nhân gia cả ngày trồng hoa nuôi chim, khi độc ác tàn nhẫn thời điểm đó có thể khiến đối phương đau khổ muốn chết.

Giản Thư Hình nói, "Đúng rồi ba, làm sao Địch Quân Thịnh và Tiểu Lăng lại ở chung một chỗ?"

Mọi người đều biết Vu Hi.

Cậu là một cậu bé tốt.

Cậu và Tiểu Lăng chơi cùng nhau, Giản Thư Hình cảm thấy không có vấn đề gì.

Nhưng Địch Quân Thịnh đó khiến Giản Thư Hình không khỏi lo lắng.

Ông sợ rằng Nhất Lăng đi theo học cái xấu, cũng sợ Địch Quân Thịnh âm mưu gây rối.

"Ta đã cùng nói chuyện với anh Địch tiểu tiên sinh. Tuy tính tình của cậu ta có hơi kỳ quái nhưng chắc cũng không tệ như lời đồn. Tiểu Lăng chơi với Vu Hi nên có tiếp xúc với anh Địch tiểu tiên sinh. Đừng lo, Vu Hi là một đứa hiểu chuyện."

Nếu có chuyện gì xảy ra với Giản Nhất Lăng, Vu Hi phải cho Giản gia một cái công đạo.
 
Chương 102: BBQ sân vườn (1)

Giản lão gia đã nói như vậy, Giản Thư Hình không thể nói bất cứ điều gì nữa.

Bây giờ Tiểu Lăng đang ở trong nhà cũ, lão gia và lão phu nhân quản lý, họ nói không sao, thì ông không thể xen vào nữa.

Mặc dù trong lòng, ông vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Dù Vu Hi có đáng tin cậy đến đâu thì cậu ta cũng là nam hài tử.

Nhất Lăng nhà bọn họ là nữ hài tử.

Tuy rằng sau này hai nhà kết hôn cũng không phải là không thể, nhưng dù sao Tiểu Lăng vẫn còn quá nhỏ, còn phải lớn hơn nữa mới có thể nói đến loại chuyện này.

###

Lúc mười giờ, Vu Hi và những người khác bắt đầu đặt nguyên liệu do Giản Nhất Lăng chuẩn bị trên bãi cỏ.

Có một số ô che nắng và một số lò nướng thịt nướng trên bãi cỏ.

Một số thức ăn và đồ uống đã nấu chín đã được chất trên bàn bên cạnh.

Những thứ này được chuẩn bị bởi Hà Yến.

Bà ấy đã bận rộn từ lúc nói chuyện với Vu Hi cho đến bây giờ.

Dù là đồ uống hay các nguyên liệu khác, bà đều chuẩn bị cẩn thận để đảm bảo rằng mọi thứ đều tốt nhất.

Đây là một bữa tiệc nướng đơn giản trong sân, nhưng theo quan điểm của Hà Yến, đây là một cơ hội hiếm hoi để gặp gỡ Thịnh gia.

Hiện giờ, không biết có bao nhiêu người ở thành phố Hằng Viễn muốn gặp Thịnh gia mà đều không có biện pháp.

Vu Hi nhìn những chiếc bàn đã chất đống, liền yêu cầu người giúp việc đưa cái bàn khác đến đây.

Các nguyên liệu mà họ muốn nấu phải được đặt trên một bàn riêng.

Tất nhiên, không nên nhầm lẫn nguyên liệu mà Hà Yến đem đến và nguyên liệu họ đi mua sáng sớm nay do chính Nhất Lăng muội muội xử lý.

Ngay cả khi Nhất Lăng muội muội làm không ngon, nó vẫn khác với người thường.

Miễn là nó không quá khó chịu, anh sẽ tận lực ăn phần của Nhất Lăng muội muội chuẩn bị.

Mặt mũi của Lăng Thần vẫn cần phải cho, và lòng tự trọng của Lăng Thần vẫn cần được gìn giữ.

Vu Hi chưa ăn bất cứ thứ gì Giản Nhất Lăng làm, vì vậy anh ấy không có nhiều hy vọng vào nguyên liệu gia vị của Giản Nhất Lăng.

Chỉ cần đánh giá sự quyết đoán của Giản Nhất Lăng trong việc đổ gia vị vừa rồi, anh cảm thấy nó rất đáng để thử.

Sau khi dọn mọi thứ ra ngoài, Giản Nhất Lăng và những người khác cũng bước ra.

Giản Nhất Lăng đeo một chiếc tạp dề nhỏ có in hình hoạt hình.

Nó có phần nền màu hồng nhạt, mặt trên thêu hình chú thỏ trắng tinh, đôi mắt thỏ to tròn mềm mại rất dễ thương.

Đây là khi ba người họ đi mua sắm vào buổi sáng, Địch Quân Thịnh đã tự tay mua nó.

Vừa rồi khi ở trong bếp, Giản Nhất Lăng đã mặc nó vào vì cần thiết.

Chỉ có một chiếc tạp dề phù hợp với kích thước cơ thể của cô, cô không có lựa chọn nào khác.

Giản Nhất Lăng đi phía sau còn đi theo là Giản Vũ Tiệp, với nụ cười rõ ràng trên khuôn mặt, như thể anh ấy vẫn đang nói chuyện với Giản Nhất Lăng trên đường đi.

Địch Quân Thịnh cũng cùng với hai người họ đi tới, chỉ cách họ một chút.

Hà Yến rất vui khi thấy Địch Quân Thịnh và Giản Vũ Tiệp đi cùng với nhau, đối với bà đây là một chuyện rất tốt.

Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn nhìn con gái của họ, trong lòng khẽ động, rồi lại nhìn Giản Duẫn Náo đang cúi đầu nghịch điện thoại, trong lòng vừa đau khổ vừa mong đợi.

Lông mày của Giản Duẫn Thừa lại nhíu lại, ánh mắt anh rơi vào Địch Quân Thịnh, người đang ở phía sau bên phải của Giản Nhất Lăng chưa đầy hai mét.

Người đàn ông này thật nguy hiểm.

Em gái anh không nên thân thiết với một người như vậy.

Khi bữa tiệc nướng hôm nay kết thúc, anh ấy cần nói chuyện với Vu Hi.

Giản lão gia và Giản lão phu nhân đã ngồi vào chỗ rồi, hai ông bà cứ như hai đứa trẻ lặng lẽ chờ thức ăn.

Ngay khi Giản Nhất Lăng đến, lão phu nhân đã mỉm cười và nói với Giản Nhất Lăng, "Hôm nay hãy làm đầu bếp nhé bé ngoan! Bà nội sẽ đợi bé ngoan nướng cho bà nội ăn nhé?"
 
Chương 103: BBQ sân vườn (2)

"Vâng." Giản Nhất Lăng đồng ý, sau đó quay người đi đến lò nướng thịt nướng, và bắt đầu nướng thứ gì đó.

Giản Vũ Tiệp và Vu Hi đứng cạnh Giản Nhất Lăng từ trái sang phải, đây là kết quả của cuộc thảo luận giữa hai người họ vừa rồi.

Để tránh bất kỳ tai nạn nào, họ phải theo sát Giản Nhất Lăng hôm nay.

"Muốn ăn cái gì trước?" Giản Nhất Lăng ngẩng đầu hỏi Giản Vũ Tiệp.

"Ăn sò điệp trước đi!" Lúc nãy chính anh mở vỏ sò, sau đó Giản Nhất Lăng đặt tỏi băm lên sò điệp và chuẩn bị nêm gia vị.

Giản Nhất Lăng gật đầu.

Sau đó, cô ấy quay đầu lại và hỏi Vu Hi, "Anh muốn ăn gì?"

Vu Hi nghĩ một lúc, "Hãy lấy mười xiên thịt cừu!"

Bởi vì Giản Nhất Lăng vừa mới cắt thịt cừu, chính anh là người dùng xiên để xiên thịt vào.

Sau đó, Giản Nhất Lăng bắt đầu nướng sò điệp với thịt cừu xiên, tôm nướng và ngô nướng cùng một lúc.

Tôm nướng là dành cho Giản lão phu nhân.

Ngô nướng là dành cho Giản lão gia.

Cùng lúc nướng nhiều thứ, Giản Nhất Lăng vẫn làm một cách bài bản, trông thành thạo và chuyên nghiệp.

Địch Quân Thịnh, người đang ngồi trên chiếc ghế cách đó chưa đầy hai mét, có vẻ không vui.

"Của gia đâu?"

Tại sao không hỏi anh ta?

Giản Vũ Tiệp và Vu Hi đều hỏi, nhưng bỏ qua Địch Quân Thịnh.

Đúng vậy, Vu Hi nghi ngờ nhìn Giản Nhất Lăng đang bận rộn trước lò nướng thịt.

Mặc dù vừa rồi Thịnh gia không giúp trong bếp, nhưng ít nhất anh ấy đã đi mua đồ ăn hôm nay.

Tự mình giúp Giản Nhất Lăng xách đồ! Không để cho vệ sĩ làm giúp! "

" Anh ăn rau. "Giản Nhất Lăng trả lời với một giọng chắc chắn.

" Tại sao? "Địch Quân Thịnh đột ngột đứng lên và đi đến bên cạnh Giản Nhất Lăng.

Vu Hi ngạc nhiên trước Địch Quân Thịnh.

Ồ, không xong, thỏ nhỏ có vẻ chọc Thịnh gia sinh khí!

Vu Hi có chút lo lắng về Giản Nhất Lăng.

Trong lòng Giản Vũ Tiệp vang lên báo động, anh cảnh giác nhìn chằm chằm Địch Quân Thịnh.

Vu Hi đang muốn khuyên hai câu thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Giản Nhất Lăng bình tĩnh và rõ ràng nói," Tránh chất béo, cholesterol, tránh đồ ăn cay, tránh chất đạm cao calo. "

Giản Nhất Lăng nói xong quay đầu nhìn Địch Quân Thịnh, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không sợ hãi.

Trái tim của Địch Quân Thịnh không tốt, cho dù anh ấy thường cư xử bình thường như thế nào, cho dù trái tim anh ấy mạnh mẽ đến đâu, anh ấy cũng không thể che giấu sự thật rằng thể chất của anh ấy rất mỏng manh.

Vu Hi vội vàng nói," Nhất Lăng muội muội, em không biết Thịnh gia không thích ăn chay, nhiều ít gì cũng phải có thức ăn mặn. "

Việc này, Địch gia thật sự luôn đau đầu.

Họ muốn Địch Quân Thịnh ăn thanh đạm, nhưng Địch Quân Thịnh tính tình này, làm sao có thể bạc đãi chính mình.

Địch gia sợ rằng anh nếu ăn quá nhiều những thực phẩm giàu calo và cholesterol cao sẽ nguy hiểm, nhưng mà cũng sợ tính khí nóng nảy của anh ta hơn.

Cuối cùng cân nhắc lại, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp rằng giảm thiểu các loại thực phẩm giàu calo và cholesterol cao trong chế độ ăn hàng ngày của anh.

Giản Nhất Lăng tiếp tục nói với Địch Quân Thịnh," Tôi sẽ làm cho anh món nấm nướng, được không? Tôi sẽ nướng nó và nó sẽ rất ngon. "

Một số loại nấm hiếm có vị ngon như thịt, và ngon hơn cả hải sản.

Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên, nhìn Địch Quân Thịnh với đôi mắt trong như gương, hướng anh dò hỏi.

Kỳ thật cũng không phải thảm như vậy, không cho anh ăn ngon.

Vẫn có những sự chuẩn bị đặc biệt cho anh ấy.

Sáng nay khi ra ngoài mua đồ ăn, Giản Nhất Lăng đã đặc biệt yêu cầu đi đến một nơi có thể mua các loại nấm quý hiếm.

Khi đó, Vu Hi và Địch Quân Thịnh nghĩ rằng Giản Nhất Lăng chỉ muốn ăn nấm.

" Tốt."Địch Quân Thịnh đồng ý.

Rồi anh ta vui vẻ ngồi lại, khóe miệng không khống chế được nhếch lên.
 
Chương 104: BBQ sân vườn (3)

Hả? Thịnh gia cứ như vậy thỏa hiệp?

Vu Xi cảm thấy hôm nay Địch Quân Thịnh dễ nói chuyện quá sức.

Giản Vũ Tiệp khịt mũi bất mãn, nhưng không nói gì, bởi vì anh cũng đã nghe nói về tình hình sức khỏe không tốt của vị gia này, việc em gái chuẩn bị đồ ăn cho anh ta một mình cũng có lý.

Những người khác nhìn Giản Nhất Lăng, có chút không thể xen vào, và có chút xấu hổ không thể giải thích được.

Ôn Noãn nhìn Địch Quân Thịnh thỉnh thoảng nói gì đó với con gái, bà rất lo lắng.

Bà thậm chí còn nhìn lão phu nhân để cầu cứu.

Giản lão phu nhân ngồi bình thản, không có ý can ngăn.

Lão phu nhân đã từng nghe lão gia tử của mình kể rằng Địch Quân Thịnh là một thiếu gia ăn chơi không giả, nhưng anh ta đối với nữ nhân, không có đối xử không tốt.

Nghe nói, Địch gia không biết đã nghĩ ra bao nhiêu cách, bao nhiêu nữ nhân đã được giới thiệu với cậu ấy theo nhiều cách khác nhau, nhưng cậu đều từ chối.

Và theo đánh giá của lão gia tử, người này tuy có thói hư tật xấu, nhưng cũng giống như bé ngoan của bà, trong nội tâm không có xấu.

Giản lão phu nhân tin vào con mắt nhìn người của chồng mình.

Hơn nữa, trước mặt nhiều người, mấy đứa trẻ nói chuyện và pha trò, người làm gia trưởng lại muốn xen vào, có phải là không có đạo lý quá không?

Giản lão phu nhân là người không nói đạo lý như vậy sao?

Hà Yến bên này cũng vội vàng để cho đầu bếp lão gia tử bắt đầu nướng ở một bếp nướng khác.

Chỉ chờ Giản Nhất Lăng nướng ở đó chắc chắn là không đủ cho mười một người họ ăn.

Chỉ có một vài đứa trẻ ở đó vui chơi.

Nếu thực sự muốn làm nhiều món ăn, phải để đầu bếp nấu mới được.

Đặc biệt là Địch Quân Thịnh, vị khách quý này, phải được đối xử tốt, không nên để mọi người nghĩ rằng Giản gia của bọn họ không phục vụ tốt.

Sò điệp và thịt cừu xiên của Giản Nhất Lăng nhanh chóng được nướng chín.

Giản Vũ Tiệp và Vu Hi là những người đầu tiên thưởng thức sự khéo léo của Giản Nhất Lăng.

Sò điệp không cay, nhưng xiên cừu tương đối cay nhiều.

Vu Hi không biết Giản Nhất Lăng phát hiện ra mình nghiện đồ cay từ khi nào.

"Em nướng ngon quá!" Giản Vũ Tiệp không hề giữ kẽ mà khen trù nghệ của Giản Nhất Lăng, vẻ mặt vui sướng.

Vu Hi trong lòng lẩm bẩm, cho dù em gái ngươi đưa cho một đóa hoàng liên, chắc ngươi cũng có thể nói là ngọt.

Sau đó Vu Hi cắn đứt xiên thịt cừu trong miệng.

"Ta đi! Sao món thịt cừu xiên này ngon hơn món nướng ở nhà hàng thịt nướng bên ngoài vậy?"

"Tất nhiên rồi! Thân thủ em gái tôi nướng sao lại giống nhau?" Giản Vũ Tiệp coi đó là điều hiển nhiên.

"Không, tôi nói thật đấy! Món này ngon hơn nhiều so với món tôi ăn ở tiệm thịt nướng bên ngoài!" Vu Hi thực sự không ngờ món thịt nướng của Giản Nhất Lăng lại ngon như vậy.

Thịt nướng của Giản Nhất Lăng ngon hơn so với thịt nướng ở tiệm nướng thông thường, nhưng thực tế không có gì đáng ngạc nhiên.

Đầu tiên là nguyên liệu khác nhau, hôm nay đều dùng thịt tươi ngon nhất, nhà hàng thịt nướng bình thường cũng sẽ không dùng nguyên liệu tốt như vậy, huống chi là quán thịt nướng ven đường.

Hơn nữa, khi cắt thịt, Giản Nhất Lăng luôn cắt theo thớ thịt, gia vị được điều chỉnh cẩn thận, khi nướng, nhiệt độ và thời gian đều được kiểm soát hợp lý.

Tôm và ngô cũng đã sẵn sàng, và chúng được để riêng một bên, Giản Vũ Tiệp mang chúng cho lão gia tử và lão phu nhân.

Tiếp theo, Giản Nhất Lăng mang ra một cái nồi đã chuẩn bị sẵn từ trong bếp ra, đặt nó lên giá nướng sau khi thêm nước sạch và đun nóng cái nồi bằng lửa than.

Có vẻ như muốn hầm súp.

Sau đó Giản Nhất Lăng bắt đầu nướng nấm sữa và nấm đầu xanh.

Hai loại nấm này có thể nướng trực tiếp mà không cần đổ dầu, chỉ cần rắc một chút muối khi vừa chín tới là có thể thưởng thức hương vị của nấm theo đúng hương vị ban đầu.
 
Chương 105: BBQ sân vườn (4)

Cắt nấm cục thành từng lát mỏng, cắt thịt bò đã chọn thành từng lát mỏng, xiên chúng lại với nhau và nướng trên giá.

Địch Quân Thịnh không ăn được quá nhiều đồ dầu mỡ, nhưng không phải là không ăn thịt, bổ sung một ít thịt nạc một cách hợp lý là được.

Tiếp theo, Giản Nhất Lăng đặt giấy bạc lên trên vỉ nướng, đặt các viên tôm hùm và tôm đã cắt, thêm nước sốt XO, tỏi và các gia vị khác, bọc giấy bạc để giữ nhiệt và mùi thơm.

Khi nó được mở ra một lần nữa, mùi thức ăn tuyệt vời bay tới.

Giản Nhất Lăng thêm cải xoăn và bắp cải tím vào trước khi bắc nồi ra khỏi.

Sau khi mọi thứ đã hoàn tất, Giản Nhất Lăng đem cho Địch Quân Thịnh một đĩa, một đĩa kiểu phương Tây với si rô sữa quay, nấm đầu xanh nướng, thịt bò nướng nấm cục và thêm tôm hùm.

Cuối cùng, cô cắt vài quả cà chua nhỏ để trang trí.

Tinh tế và quyến rũ, hương thơm tràn ngập.

Vu Hi xem đến thèm, chợt cảm thấy xiên thịt cừu trong tay không thơm ngon nữa.

Địch Quân Thịnh lấy đĩa thức ăn mà Giản Nhất Lăng đưa cho anh, và chậm rãi nếm thử.

Cả Vu Hi và Giản Vũ Tiệp nhìn chằm chặp anh ta, nhưng Địch Quân Thịnh xem như không thấy điều đó.

Giản Nhất Lăng tiếp tục chăm chú nướng các nguyên liệu khác, lúc này điện thoại trong túi cô bắt đầu đổ chuông không ngừng.

Lúc đầu, Giản Nhất Lăng không định nghe máy, nhưng nó vẫn tiếp tục đổ chuông sau một thời gian.

Giản Nhất Lăng tạm thời phải dừng lại và lấy điện thoại di động ra.

Cô xem tất cả tin nhắn của người trong viện nghiên cứu gửi cho cô, bên kia gọi điện cho cô mấy lần, do cô không bắt máy nên họ đã gửi tin nhắn cho cô.

Thoạt nhìn có vẻ có chuyện.

Giản Nhất Lăng gửi lại một tin nhắn cho bên kia: [? ]

[Ông trời ơi, cô nãi nãi ngươi cuối cùng cũng trả lời rồi!]

[? ]

[Có việc gấp tìm cô. Đối với trường hợp tôi đã nói với cô trước đó, Cừu lão tiên sinh, một người kì cựu trong giới y học vừa liên hệ với phó giám đốc của chúng ta, hy vọng rằng chúng ta có thể xử lý vụ việc này. Bà cô ơi, nếu cô nắm chắc được vấn đề này và phẫu thuật thành công, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho danh tiếng của cô trong ngành.]

Cừu lão tiên sinh là nhân vật thái sơn bắc đẩu trong lĩnh vực y học, đặc biệt là liên quan đến khối u, là người có địa vị cao và sức ảnh hưởng lớn.

[Chờ một thời gian.]

[Cừu lão tiên sinh mong rằng cô sẽ trả lời chính xác, bởi vì vi phẫu càng được thực hiện sớm thì hiệu quả phục hồi chức năng càng tốt.]

Người liên lạc chuyển tiếp tình hình khách quan cho Giản Nhất Lăng.

[Không thúc giục, thúc giục sẽ không nhận lời.]

Giản Nhất Lăng có thái độ và phán đoán riêng về vấn đề công việc.

Cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự can thiệp từ bên ngoài và những người khác.

Sau khi Giản Nhất Lăng trả lại tin nhắn, cô cất điện thoại vào túi và quay lại lò nướng để nướng đồ.

Trong vòng hai phút, điện thoại di động của Giản lão gia đổ chuông.

Ít người biết số điện thoại di động của Giản lão gia, hầu hết mọi người chỉ có thể liên lạc với trợ lý của ông.

Không có nhiều người có thể trực tiếp gọi vào điện thoại di động của lão gia tử ngoại trừ người trong gia đình ông.

Khi điện thoại của Giản lão gia đổ chuông, Giản lão phu nhân, Giản Thư Hình, Ôn Noãn, và thậm chí cả Giản Duẫn Náo đều nhìn ông đầy lo lắng.

Giản lão gia tử bắt máy, có giọng nói của một ông lão ở đầu dây bên kia, "Ông già Giản, xin lỗi, tôi không thể làm những gì ông đã yêu cầu."

Giản lão gia tử lặng đi khi nghe thấy điều này.

Lão Cừu tên tuổi trong giới y học thập phần vang dội.

Chưa kể có bao nhiêu người muốn trở thành học trò của ông ấy, kể cả khi họ không liên quan gì đến khối u, ít nhiều họ cũng đã nghe đến tên của Cừu lão tiên sinh.

Hầu hết mọi người bán cho Cừu lão tiên sinh mấy phần thể diện.

Không nghĩ tới lần này lão Cừu tự thân xuất mã cũng không thể làm đối phương chấp nhận.
 
Chương 106: BBQ sân vườn (5)

Ông lão ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Người bên kia thái độ rất cứng rắn, chỉ nói chờ một thời gian, cũng không hoàn toàn là từ chối."

Khi nói lời này, giọng điệu của ông lão tràn đầy tiếc nuối.

"Tôi biết, đã vất vả cho ông rồi."

"Giản lão nhân ông đừng khách khí, tôi cũng không giúp ích được gì, tôi nghĩ bên ông vẫn nên cùng đối phương tiếp tục duy trì thông tin liên lạc sẽ tốt hơn."

"Tôi biết."

Nói xong Giản lão gia tử cúp máy.

Giản Thư Hình và những người khác trông có vẻ phiền muộn.

Họ đã biết được từ giọng điệu của Giản lão gia tử rằng mọi thứ đang diễn ra không tốt.

Giản Duẫn Náo gục đầu xuống, rõ ràng là cậu ta thất vọng.

Không ai quan tâm đến sự tiến triển của vấn đề này hơn cậu ta.

Không ai muốn thực hiện phẫu thuật này hơn cậu ta.

Nhưng giờ cậu ta lại nhận được một tin khiến cậu ta thất vọng.

Giản Thư Hình ở bên cạnh an ủi, "Không sao, cũng không phải là tin xấu, giống như trước đây, chờ một thời gian."

Bên kia không có từ chối bọn họ, vậy cũng không phải là tin tức xấu.

Chỉ là họ mong đối phương cho họ một câu trả lời rõ ràng và khẳng định hơn.

"Không thành vấn đề." Giản Duẫn Náo tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại di động, giả vờ như không quan tâm.

Dù sao thì cậu ta cũng thế này rồi, còn gì tệ hơn chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Giản Thư Hình và Ôn Noãn trong lòng cũng rất khó chịu.

Nhìn thấy vậy, Hà Yến vội vàng yêu cầu đầu bếp mang đồ nướng đến để làm dịu không khí.

"Nào, ăn chút gì trước đi, con tôm hùm Úc này rất ngon, thịt nhìn rất mềm."

Hà Yến đã chuẩn bị những nguyên liệu tốt nhất mà bà có thể mua được trong thời gian ngắn.

Tôm hùm Úc, thịt bò Nhật Bản, trứng cá muối, cua hoàng đế, v. V.

Giản lão phu nhân không thích Hà Yến làm như vậy, chất đống nguyên liệu đắt tiền có thể mua được trước mặt bà.

Lão phu nhân cảm thấy đồ ăn tốt ở tinh không ở quý, đạo đãi khách ở lễ không ở kim.

Nhưng lão phu nhân không nói gì với Hà Yến, chỉ là thói quen bất đồng, là một người mẹ chồng, bà tôn trọng con dâu của mình.

Để không khí bớt căng thẳng, mọi người cũng bắt đầu ăn.

Hà Yến cũng đặc biệt yêu cầu người giúp việc đưa một số cho Địch Quân Thịnh.

Lúc này Giản Vũ Tiệp dung khay bưng súp lên.

Đây là một món súp rau củ được Giản Nhất Lăng đun trong một cái nồi, trong đó có các nguyên liệu như tùng nhung và tiên măng, rồi đun trên lửa than.

Ăn ngon và đỡ ngấy, húp một bát khi thịt nướng có dầu mỡ là vừa.

Giản Vũ Tiệp đặt một cái bát trước mặt mọi người, rồi quay lại chỗ Giản Nhất Lăng lần nữa.

Nếu không quay lại sớm, vị trí của cậu sẽ bị người khác chiếm mất.

Lão gia tử và lão phu nhân đang vui vẻ nếm món súp do cháu gái của họ nấu.

Giản Thư Hình và Ôn Noãn cầm bát súp do con gái nấu trên tay, tâm tình rất phức tạp.

Ánh mắt của Giản Duẫn Thừa dịu đi một chút, rồi anh dùng thìa múc một miếng vào miệng.

Giản Duẫn Náo nhìn bát súp trước mặt, đột nhiên đưa tay trái hất đổ bát.

Bát súp bị lật úp trên bàn, nước súp bên trong làm ướt mặt bàn, chảy xuống đất.

Trong giây lát, tất cả mọi người im lặng, không khí đọng lại.

Mọi người nhìn cái bát bị lật úp bên cạnh Giản Duẫn Náo, vẻ mặt đanh lại.

Ôn Noãn trong lòng như có cái gì nhấc lên, nắm chặt lấy tay Giản Thư Hình bên cạnh.

Giản lão phu nhân cau mày, Giản Duẫn Náo là cố ý, ai cũng có thể thấy được.

Cậu ta đang nói với mọi người rằng cậu ta không thể nào tha thứ cho Giản Nhất Lăng, và cậu ta không thể ăn những gì Giản Nhất Lăng nấu.
 
Chương 107: Áo len là Tiểu Lăng đan (1)

Giản Vũ Tiệp tức giận, anh ta định cùng Giản Duẫn Náo hỏi lý lẽ.

Vừa định bước chân ra, một bàn tay nhỏ bé đã nắm lấy tay áo của anh, cô kéo mạnh góc áo.

Giản Vũ Tiệp nhìn lại Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng hướng Giản Vũ Tiệp và lắc đầu, "Không sao đâu."

Nếu Giản Vũ Tiệp chạy đến chỗ Giản Duẫn Náo để tranh luận, mọi người trong Giản gia sẽ xấu hổ, mặt mũi của Giản gia sẽ bị đánh mất, mọi người sẽ bị tổn thương.

"Nhưng.."

Giản Vũ Tiếp rất tức giận, nhưng Giản Duẫn Náo rõ ràng là cố ý!

"Không sao." Giản Nhất Lăng thì thầm với Giản Vũ Tiệp, với vẻ mặt kiên quyết, Giản Vũ Tiệp cau mày, trong nội tâm đấu tranh.

Cuối cùng, trước sự kiên quyết của Giản Nhất Lăng, anh đã bỏ cuộc.

Giản Duẫn Thừa đột nhiên quay đầu lại hỏi Giản lão phu nhân, "Bà nội, Tiểu Lăng có mất nhiều thời gian để đan chiếc áo này cho con không?"

Giản lão phu nhân dừng lại, "Con thích là được."

Giản lão phu nhân không muốn nhấn mạnh Giản Nhất Lăng đã dành bao nhiêu thời gian và tâm tư để đan chiếc áo này.

Bà không biết tại sao Giản Duẫn Thừa lại đột ngột đề cập đến chuyện này.

Vì vậy, bà nhìn Giản Duẫn Thừa và chờ đợi những lời nói sau đó của anh.

Giản Duẫn Náo lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Giản Duẫn Thừa, "Anh cả, anh đang nói cái gì vậy? Cái áo trên người anh là do Thi Vận đưa cho anh, là cô ấy tự đan."

Giản lão phu nhân cau mày, "Cái áo là chính Tiểu Lăng tự mình đan, bà thấy nó bằng chính mắt mình. Làm thế nào nó có thể được đan bởi người khác?"

"Không thể nào. Con đã ở đó khi Thi Vận đưa ra món quà cho anh trai, con cũng thấy nó bằng chính mắt mình!" Giản Duẫn Náo nói với sự tự tin.

Sau đó, anh quay sang hỏi Giản Thư Hình và Ôn Noãn, "Ba, mẹ, ba mẹ cũng ở đó, hai người hãy nói với bà nội rằng chiếc áo len là của Thi Vận đưa."

Đối mặt với câu nói của Giản Duẫn Náo, ba mẹ Giản nhíu mày chặt.

Giản Thư Hình trầm giọng giải thích, "Tiểu Náo, chúng ta xác nhận quần áo là do Tiểu Lăng gửi."

Lông mày của Giản Thư Hình ngưng lại, sắc mặt trầm trọng.

Trước khi đến đây, Giản Thư Hình đã thảo luận với Giản Duẫn Thừa, muốn đem chuyện món quà nói cho Giản Duẫn Náo biết.

Không cần biết kết quả cuối cùng của cuộc điều tra sự việc của Tiểu Lăng là gì, cô gái tên Mạc Thi Vận thực sự đã nói dối.

Là cha mẹ và anh trai, họ có trách nhiệm cho Giản Duẫn Náo biết rằng người bạn đáng tin cậy của mình đã lừa dối mình.

Giản Duẫn Náo không tin, cậu ta hỏi bọn họ, "Các người là vì muốn con và con bé làm hòa sao? Vậy thì cũng không cần tìm lý do như thế này? Cũng không cần vu oan giá họa Thi Vận!"

Giản Duẫn Náo cao giọng kích động, có sự tức giận trong đó.

Giọng nói của anh khiến Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, đôi mắt Ôn Noãn trào nước mắt, khi bị con trai chất vấn, tim bà như bị dao cắt.

"Thằng khốn!" Giản lão gia tử đập bàn nặng nề và hét lên, khiến tất cả mọi người bị sốc.

Ngay cả Hà Yến, người đang xem kịch, cũng bỏ lỡ một nhịp.

Sau khi gả vào Giản gia nhiều năm như vậy, sự sợ hãi của Hà Yến đối với lão nhân gia vẫn chưa hề giảm bớt, dáng vẻ hung dữ của lão gia tử thật sự rất đáng sợ.

Giản Duẫn Náo sững sờ và chết lặng nhìn ông mình.

Giản gia tử chất vấn Giản Duẫn Náo, "Con không tin em mình, phải không? Bởi vì tính tình con bé thường ngày không được tốt, con bé thường nóng tính, nhưng bây giờ con không tin những gì anh cả của con, ba mẹ của con và thậm chí cả bà của con nói? Trong mắt của con, các trưởng bối như chúng ta thật không thể ra gì đúng không?"

Giọng nói của lão gia tử vừa mạnh mẽ hữu lực, khi trợn mắt lại khiến người ta không rét mà run.

"Không phải.. con.." Giản Duẫn Náo thực sự sợ hãi trước Giản lão gia.
 
Chương 108: Áo len là Tiểu Lăng đan (2)

"Từ nhỏ đến lớn, chúng ta luôn yêu thương em gái của con là thật. Đồ tốt đều cho các con nhường con bé trước, chọn quà cũng để con bé chọn trước, nhưng thị phi đúng sai, chúng ta có để con chịu ủy khuất bao giờ chưa?"

Giản lão gia tử mắng Giản Duẫn Náo, không ai trong Giản gia dám lên tiếng phản đối.

Không ai nghĩ rằng lão gia tử lại vì sự việc này mà tức giận đến vậy.

Giản lão gia có những nguyên tắc riêng, là tộc trưởng của dòng họ Giản, ông chỉ cho phép con cháu mình làm ra những trò nghịch ngợm nhất định.

Nhưng những vấn đề quan trọng, ông sẽ không bao giờ cho phép.

Điều quan trọng nhất để dòng họ Giản có thể hưng thịnh hơn trăm năm chính là sự hòa thuận trong gia đình.

Thái độ của Giản Duẫn Náo đã vi phạm điều cấm kỵ của ông.

Giản Duẫn Náo hoàn toàn sợ hãi và bất động.

Giản lão phu nhân thấy không sai biệt lắm, liền bắt đầu hòa giải, "Được rồi, lão nhân gia, Tiểu Náo chỉ là nhất thời rối rắm, ông có thể nói rõ cho thằng bé biết, nó có thể hiểu được. Đừng nóng giận như vậy, cẩn thận cao huyết áp lại tái phát."

Người dám nói vào lúc này chỉ có duy nhất Giản lão phu nhân.

Sau đó Giản lão phu nhân nói với Giản Duẫn Náo, "Tiểu Náo, tuy lời nói của ông con có hơi dữ dội, nhưng đạo lý là không tồi. Con nhìn chiếc áo trên người Vũ Tiệp đi, có giống hệt của Duẫn Thừa không? Con nói đó là do người bạn của con tặng, vậy tại sao cô ấy lại tặng cho Vũ Tiệp? Nếu con không tin thì để Vũ Tiệp nói ai đã gửi chiếc áo cho thằng bé."

Giản Duẫn Náo giật mình.

Cậu ta đã nghi ngờ khi nhìn thấy chiếc áo của Giản Vũ Tiệp vào buổi sáng.

Bây giờ bà nội nói vậy, dường như anh ta cũng nhận ra.

Giản Duẫn Náo lại nhìn bố mẹ và anh trai.

Cậu ta chợt nhận ra rằng thái độ của mình đối với họ thực sự rất tệ.

Cậu ta ghét Giản Nhất Lăng nhưng không nên chọc giận họ.

Giản Duẫn Náo lúng túng quay đi.

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với cậu ta, "Thôi được rồi, mẹ biết con dạo này tâm trạng không tốt. Mẹ không trách con hung dữ với mẹ. Mẹ chỉ mong con hiểu cho mẹ, bố và anh trai của con."

Giản Duẫn Náo gật đầu.

Trong lòng không thể nói lên tư vị gì, tóm lại là cậu ta không còn muốn ăn nữa.

Nhìn thấy Giản Duẫn Náo chấp nhận lý lẽ của mọi người, Giản Thư Hình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giản lão phu nhân lại hỏi lão gia tử, "Lão nhân gia, ông còn muốn ăn gì nữa không?"

Giản lão phu nhân cấp một bậc thang cho lão gia tử đi xuống, "Lại cho tôi một bát canh."

Giản lão gia tử hỏa khí tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

Lúc này bầu không khí đọng lại coi như dịu đi.

Giản lão phu nhân gọi Giản Duẫn Thừa đến lấy, "Duẫn Thừa, đi lấy cho ông nội một bát canh lại đây."

"Được." Giản Duẫn Thừa đồng ý, đứng dậy đi tới Giản Nhất Lăng lấy canh cho ông cụ.

Vu Hi nhìn thấy Giản Duẫn Thừa đi tới, "Hóa ra áo len của Thừa ca và Vũ Tiệp đều là do Nhất Lăng đan. Nhìn nó thật mềm mại và ấm áp, kiểu dáng này rất đẹp, thể hiện ra dáng người thật tốt."

Giản Vũ Tiệp vẻ mặt tự mãn, "Đó là muội muội của tôi tự đan cho."

Trong gia đình không có anh em nào có, chỉ có anh và Duẫn Thừa có.

Duẫn Thừa đã có nó vì sinh nhật của mình.

Vu Hi mỉm cười và nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, khi nào em rảnh, hãy đan cho anh và Thịnh gia một chiếc."

Chủ yếu là thái độ đắc ý của Giản Vũ Tiệp khiến Vu Hi muốn làm một cái để kích thích cậu ấy.

"Tôi cảm thấy có thể." Chính là Địch Quân Thịnh đang nếm thức ăn đột nhiên lên tiếng.

Còn tưởng rằng anh ấy đang tập trung vào việc ăn uống và không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng anh ấy thậm chí còn nghe thấy nó.

"Không được." Trước khi Giản Nhất Lăng nói, Giản Vũ Tiệp đã từ chối.

"Không nghe thấy bà nội nói sao? Em ấy đan áo len rất vất vả. Nếu hai người muốn có áo len, hãy tự mua chúng đi!"

Giản Vũ Tiệp nhanh chóng nói với Giản Nhất Lăng, "Em gái, em đừng nghe lời nói bậy của Vu Hi. Cậu ta là người muốn cái gì là có cái đó, nên cậu ta không hề thiếu áo len!"

"Tôi là người muốn cái gì là có cái đó từ khi nào vậy?" Vu Hi cảm thấy chính mình bị oan uổng đến lợi hại.

Giản Vũ Tiệp phớt lờ cậu ta.

Giản Duẫn Thừa đổ đầy súp, trước khi rời đi, nói với Giản Nhất Lăng, "Súp rất ngon."

"Vâng." Giản Nhất Lăng trả lời, mắt tập trung vào giá thịt nướng, không nhìn lên Giản Duẫn Thừa.
 
Chương 109: Giằng co (1)

Giản Thư Hình và những người khác ở lại nhà cũ cho đến chiều trước khi rời đi.

Trở về biệt thự của Giản gia từ nhà cũ, Giản Duẫn Náo nóng lòng muốn tìm Mạc Thi Vận khi cậu ta ra khỏi xe.

Cậu muốn hỏi cô rõ ràng, tại sao lại làm ra loại chuyện này, tại sao lại lừa dối cậu!

Mạc Thi Vận thời điểm cuối tuần thường ở trong phòng của mình bận rộn học tập.

Để năm sau có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, cô càng phải nỗ lực hơn nữa.

Trong khi đang ôn tập, cô nhận được một cuộc gọi từ Giản Duẫn Náo.

Mạc Thi Vận có dự cảm không lành khi nghe Giản Duẫn Náo nói cô ấy hay đi ra ngoài và hỏi cô ấy điều gì đó.

Mạc Thi Vận siết chặt điện thoại, các đầu ngón tay trắng bệch.

Cô thầm cảnh cáo trong lòng: Nếu là quà sinh nhật của đại thiếu gia thì cô nên trả lời như cô nghĩ ban đầu, không được tỏ ra rụt rè, chuyện này liên quan đến công việc của mẹ cô, dù sao cô cũng không thể làm hỏng. Đó là cuộc sống và hy vọng của mẹ cô!

Sau khi hạ quyết tâm, Mạc Thi Vận bước ra ngoài.

Cô nhìn thấy Giản Duẫn Náo vội vàng chạy tới, đôi mắt đen huyền của Giản Duẫn Náo lộ rõ vẻ tức giận.

Mạc Thi Vận chắc rằng Giản Duẫn Náo đã biết điều gì đó, cô bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.

"Quà tặng của anh cả, rốt cuộc có phải là do cậu tặng không?" Giản Duẫn Náo hỏi thẳng Mạc Thi Vận.

"Có chuyện gì vậy?" Mạc Thi Vận nhẹ giọng, có chút kinh ngạc.

"Bây giờ mình hỏi cậu, món quà của anh mình có phải cậu tặng không! Mình muốn cậu trả lời mình một cách trung thực!"

"Là mình tặng.. Hôm đó mình đã để nó ở cửa.."

"Cậu còn gạt mình?"

Giản Duẫn Náo nghiến răng, "Người tặng quà đã tìm được rồi! Không hiểu sao cậu lại nói dối mình!"

Giản Duẫn Náo cho rằng cậu ta thật nực cười, điều cậu ta quan tâm, những người cậu ta thân thiết, đều phản bội cậu ta từng chút một!

Đầu tiền là Giản Nhất Lăng, bây giờ là Mạc Thi Vận!

"Mình không có.." Giọng Mạc Thi Vận khẽ run, hai tay siết chặt.

"Còn nói không có?"

Mạc Thi Vận nói, "Không, có thể nào.. là có sai sót ở đâu không? Mình không cần phải làm như vậy đúng không? Nếu món quà không phải do mình tặng, mà mình vẫn một hai nói rằng do mình tặng, sự dối trá này quá dễ bị vạch trần."

Mạc Thi Vận tiếp tục giải thích cho Giản Duẫn Náo, "Ngay khi người thực sự tặng quà xuất hiện, mình sẽ bị phát hiện ra rằng mình đã nói dối, mình không có lý do gì để cố tình nói dối như vậy.."

Ngày hôm đó, xác thực là Mạc Thi Vận và Mạc tẩu không cố ý nói dối như vậy, nói dối như vậy quá dễ bị lộ, chẳng khác nào tự bắn vào chân mình.

Giản Duẫn Náo nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của Mạc Thi Vận, sự tự tin để hỏi Mạc Thi Vận vừa rồi đã giảm đi một nửa.

Quả thực, lời nói dối này quá khập khiễng.

Mạc Thi Vận nói, "Tặng quà là một phần tâm ý, đồ vật cũng không quá quý trọng, mình thực sự không có lý do để làm điều đó."

"Vậy tại sao anh cả mình nhận quà tặng lại là của người khác, không phải của cậu?"

"Cái này.. cái này thì mình không biết. Mình cho đồ vào túi giấy và để ở cửa, khi nhìn thấy An tẩu mang vào trong bữa tối, mình thực sự nghĩ nó là của mình."

Mạc Thi Vận giải thích lại..

Trong lòng của Mạc Thi Vận rất hồi hộp khi cô ấy đang nói, lòng bàn tay cô ấy đổ rất nhiều mồ hôi.

Cô không giỏi nói dối, nhưng lần này vì mẹ cô, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng cho tròn vai.

Giản Duẫn Náo cau mày, anh cảm thấy Mạc Thi Vận nói đúng, nhưng bố mẹ và anh trai anh không nói dối anh.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back