Xuyên Không Tuyết Đế Trùng Sinh Hai Kiếp - Nhã Tuyết Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TieuTuyetAnh, 10 Tháng chín 2020.

  1. TieuTuyetAnh

    Bài viết:
    12
    Chương 10: Thần y

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi được trăm mét, xác định không bị đuổi theo, Tuyết Anh hạ xuống, lại tiếp tục đi bộ. Nàng thích cảm giác thong thả đi như thế này, có thể nhìn thấy cảnh vật tươi đẹp nơi đây, nếu có điện thoại chụp lại thì tốt biết mấy, ở hiện đại, có thể tùy ý lưu lại những cảnh sắc thiên nhiên, nhưng ở đây lại không được a. Thôi thì khi rảnh phát họa lưu lại cũng là điểm hay. Đi được một đoạn, nhìn thấy phía trước có một ông lão đang cặm cụi nhặt củi khô, bên cạnh đã chất một bó củi lớn. Có lẽ là mang ra chợ bán lấy ít đồng sống qua ngày. Tuy nhìn có vẻ lớn tuổi, nhưng tay chân rắn chắc khỏe mạnh, động tác nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết người tập qua võ. Nơi vùng núi này gặp một lão nhân như vậy cũng không dễ gì, có lẽ ông ấy sẽ biết phía trước dẫn đến thôn xã gì. Đi đến gần lão nhân cung kính chào hỏi:

    "Đại thúc, tiểu nữ muốn xin chỉ đường, người có thể giúp được không?"

    "Ồ. Cô nương nghe giọng hình như không phải người vùng này, là muốn đến đâu sao?"

    Giọng nói ôn tồn, có chút khàn khàn, nhưng chung quy lại khiến người nghe thấy dễ chịu và ấm áp. Thật là một lão nhân tốt bụng.

    "Tiểu nữ mới xuống núi, muốn đến Kinh Thành An Lang thì đi thế nào?"

    Tuyết Anh theo trí nhớ của nguyên chủ biết được nàng ở thành An Lang, có vẻ từ đây đến đó còn rất xa, cứ hỏi trước xem sao đã.

    "Tiểu cô nương ngươi muốn đến kinh thành sao? Rất xa đó. Qua khỏi khu rừng này là đến thôn Như Lang, đi về phía Nam cưỡi ngựa chừng năm ngày đường sẽ đến rừng Nguyên Lang, xuyên qua nó mới đến được kinh thành. Một tiểu cô nương như ngươi lại đi một mình sao. Vậy thì rất nguy hiểm đó, trên đường đến rừng Nguyên Lang hay có cướp, phải cẩn thận, trong rừng cũng nhiều thú dữ. Hay cô nương trước hết nghỉ ngơi ở thôn Như Lang đi, sau đó thuê một đội Lính đánh thuê đưa cô đến kinh thành?"

    "Cảm ơn ý tốt của đại thúc, tiểu nữ sẽ cẩn thận. Người hình như biết rất rõ huyện Như Lang này?"

    "Haha, ta tuy sống trong núi, nhưng ngày nào cũng lên núi nhặt củi xuống thị trấn bán, ở chợ thì rất nhiều chuyện để nói, nghe lâu cũng biết được ít nhiều. Cô nương muốn hỏi gì sao?"

    "À, tiểu nữ lần đầu xuống núi, muốn đi tìm một vị bằng hữu, nhưng lại lạ đất người, cũng may gặp tiền bối, không biết người gần đây có nghe nói gì về nhà họ Liễu ở kinh thành không?"

    "Nhà họ Liễu a. Ta cũng không nghe nói gì nhiều, chỉ biết dạo này nhà đó đang tìm kiếm ai đó, nghe nói rất gấp gáp, cả đứa con thứ hai quanh năm lăn lộn trên chốn giang hồ cũng quay về nhờ bằng hữu gần xa tìm kiếm. Nhưng lại không biết tìm ai. Tiểu cô nương hỏi vậy chắc cũng đang tìm kiếm người đó sao?"

    "Ta có bằng hữu nhờ giúp đỡ, vì không biết tình hình hiện tại nên mới hỏi. Cảm ơn thúc đã nói cho ta biết. Vậy tiểu nữ không làm phiền nữa."

    Nói rồi nàng gật đầu cảm tạ vị lão nhân nọ, xoay người đi thẳng về hướng Thôn Như Lang. Chuyện mình mất tích có lẽ làm cha mẹ và các vị ca ca rất lo lắng, nên mau chóng trở về a. Nhưng trước hết nên vào thôn nghỉ chân trước đã, sắp xếp một chút sẵn tiện nghe ngóng tình hình rồi lên đường cũng không muộn. Theo lời vị đại thúc đó thì nếu đi bộ phải mất hơn mười ngày, đến lúc đó vận khinh công có lẽ sẽ đến sớm hơn dự đoán. Sắc trời đã về chiều, đang đi chợt nghe cách đó không xa có người kêu cứu, bước nhanh về phía vách núi phát ra tiếng cầu cứu, bên dưới là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, một tay bám lấy vách núi, tay còn lại nắm chặt lấy một cành cây mỏng manh, sắc mặt trắng bệt, có chút tuyệt vọng khàn giọng cầu cứu, vì hái cây thuốc này mà hắn trượt chân ngã xuống, biết sẽ có chuyện như vậy nhưng thảo dược này rất quan trọng đối với hắn, rất khó tìm kiếm, đã đi mấy ngày rồi mới tìm ra nó, hắn không thể không hái. Hắn biết nơi này rất ít người qua lại, nên việc có ai phát hiện ra hắn là điều rất xa vời, nhưng vì chút hi vọng nhỏ nhoi mà cố gắng kêu cứu, mong gặp được người cứu giúp. Hắn còn phải quay trở về đưa thảo dược cho y sư cứu chữa phụ thân hắn a. Thân thể mệt mỏi, tay chân mất sức, gần như không thể bám giữ được nữa, trong giây phút buông tay, có một bàn tay nhỏ nhắn chụp lấy, như bắt được cọng rơm, hắn nhìn về phía người đang nắm lấy tay hắn nói:

    "Vị bằng hữu này cảm ơn đã giúp ta, ân này ta xin ghi nhớ, dù có chết cũng sẽ báo đáp."

    Tuyết Anh dở khóc dở cười, sao hôm qua giờ chỉ tiện tay cứu người hai lần mà ai cũng muốn có chết cũng phải báo đáp vậy.. Nàng không nói gì, vận lực kéo người đàn ông này lên.

    "Ta chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, không cần phải báo đáp. Đã không có gì thì ta đi đây."

    Vừa định quay đi lại nhìn thấy ngọn cỏ trong tay người đàn ông này. "Là Ngọc Nữ thảo. Ngài bị trúng độc sao? Không phải, nhìn vẫn khỏe mạnh bình thường mà."

    Nghe tiểu cô nương này nói, hắn nhất thời hai mắt sáng lên, cô nương này biết loại thảo dược này sao, hắn được đưa cho bản vẽ chứ không biết tên gọi là gì, chỉ biết nó là nguyên liệu quan trọng để chế giải dược thôi.

    "Nghe vậy chắc cô nương cũng biết y thuật đúng không? Thật ra phụ thân của ta bị trúng loại độc rất kỳ lạ, hình như là Trầm hương độc gì đó, y sư bảo ta tìm loại dược này, có lẽ sẽ cứu được người. Y nói tuy không thể giải được hoàn toàn độc tố nhưng có thể kéo dài mạng sống. Nếu cô nương biết loại dược này có lẽ cũng biết cách giải, ta mạo muội cầu xin cô giúp ta cứu phụ thân ta có được không, ân này có chết cũng không bao giờ quên."

    Nói xong lại muốn quỳ xuống, Tuyết Anh bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy.

    "Đúng là ta biết cách giải độc, nhưng ta không cần báo đáp gì hết, ta chỉ cần biết chút tin tức. Trước tiên đưa ta về xem phụ thân ngài, độc này không thể để quá lâu."

    Tuyết Anh nàng giúp cứu chữa cũng có lý do, vì muốn tìm chút thông tin có lợi cho mình, việc trú lại một nhà nào đó nhờ họ tìm kiếm cái mình muốn cũng là một ý hay.

    "Được, mời cô nương theo ta."

    Hắn không hỏi tên tuổi, cũng không thắc mắc cô tuổi nhỏ mà biết y thuật như vậy, hắn chỉ suy nghĩ muốn mau chóng giúp phụ thân giải độc, ai cũng được, miễn có hy vọng hắn sẽ bất chấp tất cả.

    "Phụ thân ngài trúng độc bao lâu rồi."

    "Đã được ba ngày rồi."

    "Ba ngày thì không vấn đề gì, nếu không có chuyện ngoài ý muốn sẽ khỏi thôi."

    "À.. Ta tên Vương Ngũ, không biết cô nương xưng hô thế nào?"

    "Ta tên Tuyết Anh. Y sư đang chữa trị cho phụ thân ngài có vẻ cũng khá giỏi, người nhận ra loại độc này cũng không có mấy ai."

    "Thật không dám giấu, vị đó là một y sư trẻ tuổi, cũng được mệnh danh là thần y, tuổi trẻ tài cao, thường hay đi đây đó cứu chữa cho những người khó khăn, nhưng để gặp được y cũng không phải dễ, y không ở một nơi cố định, nên được y biết và cứu chữa cũng là may mắn của chúng tôi."

    "Vậy phải cảm tạ vị thần y trẻ tuổi đó rồi, độc mà gia phụ trúng phải nếu không có thuốc dẫn ngăn trở độc phát, có lẽ đã chết hai ngày trước rồi. Có lẽ hắn chưa tường tận được loại độc này nên mới không biết cách giải, nhưng cố gắng giúp người như vậy cũng là người tốt a."

    Vương Ngũ cũng cho là vậy. Hai người rất nhanh đã đến đầu thôn, không ngừng lại, vội vàng chạy nhanh về phía nhà Vương Ngũ. Phía trước có một đoàn người ngựa đang hướng nơi này chạy tới, nhìn qua rất giống lính đánh thuê. Người dân hai bên đường tản ra, có lẽ đã quen việc này nên không ai nói gì cả. Nhưng bất ngờ có một cậu nhóc chạy qua con đường của đoàn người, vì hoảng sợ nên đã vấp ngã, người cầm đầu không dừng lại kịp vội la lên: "Mau tránh ra!" Một cơn gió lướt qua. Đoàn người vội vã dừng lại, đứa bé đã không thấy đâu, quay qua lại thấy nó được một người y phục trắng ôm trong lòng. Vương Ngũ quay qua không thấy Tuyết Anh cô nương đâu, ngạc nhiên tự hỏi vị cô nương này cứu đứa nhóc đó lúc nào vậy. Đi nhanh đến bên cạnh. Tuyết Anh ngẩng đầu nhìn đoàn người nọ, vị nữ cường dẫn đội gật đầu với nàng ý bảo cảm ơn, sau đó lại vội vã dắt đoàn người phi ngựa chạy đi. Đứa bé trong ngực bây giờ mới được buông ra, cậu nhóc mặt tái nhợt vì sợ hãi, nhưng lại không khóc, phụ thân nó nói nam nhi đại trượng phu không được rơi lệ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kìm nén không khóc, nhìn vị tỷ tỷ báo trắng đã cứu mình, cuối đầu cảm ơn. Nó ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người nàng, có chút yêu thích không muốn buông, vừa định hỏi tên lại nghe thấy âm thanh lo lắng cùng giận dữ truyền đến:

    "Ngôn Ngôn, phụ thân bảo con phải ở trong nhà, sao lại chạy ra đây, suýt chút nữa là bị tông rồi, con có biết như vậy rất nguy hiểm không hả, lát về nhà phạt con chép một trăm lần bản gia giáo."

    Đây là con trai hắn Vương Ngôn, năm tuổi, không biết gia nhân trong nhà chăm nom thế nào lại để nó ra ngoài như vậy. Nếu không được Tuyết Anh cô nương cứu kịp thời đã mất mạng rồi. Có chút tức giận nhìn đứa con đang nép sau lưng Tuyết Anh.

    "Phụ thân, con xin lỗi người, tại vì đã mấy ngày không thấy người quay về, con lo lắng nên muốn ra ngoài tìm, lúc nãy con bị xô ngã ra giữa đường, con thật sự không phải trốn nhà đi chơi."

    Nó mếu máo nhìn phụ thân đang lửa giận bừng bừng, nắm chặt tay áo vị tỷ tỷ này, có chút không biết làm sao. Nó không cố ý thật mà. Tuyết Anh thấy vậy cũng nói:

    "Chuyện này để sau đi, nó cũng không có việc gì, cứu người quan trọng hơn."

    Nghe vậy Vương Ngũ cũng không nói nữa, vội đưa cả hai về nhà. Ngôn Ngôn đi sau vẫn nắm lấy tay áo của nàng, ánh mắt cảm kích nhìn bạch y tỷ tỷ, cũng không biết phụ thân ở đâu tìm ra mà mang về, hình như là đến chữa trị cho gia gia. Vừa nghĩ vừa đi theo phụ thân về.
     
    Thạch Lam thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười 2020
  2. TieuTuyetAnh

    Bài viết:
    12
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa tiến vào cửa, từ trong chạy ra một nữ phụ xinh đẹp, trên mặt hiện lên nét lo lắng, vừa nhìn thấy phu quân cùng hài tử, nét lo lắng đã giảm đi phần nào. Vừa rồi được gia nhân thông báo lão gia về, vội vã ra đón, mấy ngày này chờ đợi khiến tâm trạng bà có hơi hốt hoảng, thêm việc con trai vừa trốn nhà bỏ đi tìm phụ thân nó, nhiều việc xảy ra khiến bà gần như sụp đổ. May mà phụ tử bọn họ đã trở về, coi như cũng trút được một ít gánh nặng. Chạy nhanh đến ôm lấy người chồng có chút tiều tụy vì bôn ba bên ngoài mấy ngày, cố gắng đè ép nước mắt không rơi.

    "A Ngũ, chàng quay về là tốt rồi, chàng có biết thiếp lo lắng thế nào không."

    "Xin lỗi Ngọc Nhi, là ta đã quá xúc động, để nàng cực khổ rồi."

    "Mẫu thân, xin lỗi người, con không nên ra ngoài để người phải lo lắng."

    Cậu nhóc vẫn nép sau lưng Tuyết Anh đã đi đến trước mặt mẹ mình lúc nào, nó biết lỗi, dù rất sợ bị mắng nhưng phụ thân đã từng nói con trai phải mạnh mẽ, nên nó quyết định đối diện với mẹ, nhận lỗi của mình. Bà biết con trai mình chỉ là muốn đi tìm phụ thân nó, bà cũng không trách, cười nhu hòa, xoa đầu cậu nhóc.

    "Ngôn Ngôn, lần sau đừng để mẫu thân buồn nữa có được không. Ta rất cần con bây giờ, con ngoan đừng như vậy nữa nhé."

    Ngôn Ngôn gật đầu, nhào vào lòng mẹ khóc. Nó thề với lòng sẽ mạnh mẽ để bảo vệ mẫu thân, phụ thân. Tuyết Anh đứng bên cạng cười nhẹ, nhìn gia đình người ta như vậy nàng cũng vui lây. Nếu như gặp lại phụ thân, mẫu thân cùng mấy vị ca ca thì chắc cũng thế này nhỉ. Họ cũng yêu thương mình - nguyên chủ như vậy khổng? Nếu có thể, nàng cũng muốn báo đáp ơn dưỡng dục mà kiếp trước vẫn chưa kịp thực hiện.

    "Vương đại ca, cứu người quan trọng a."

    Những ngày đi chung này, bọn họ đã thay đổi cách xưng hô, vì Tuyết Anh nàng muốn mở rộng mối quan hệ càng nhiều càng tốt. Như vậy sau này cần sự giúp đỡ cũng không cần phải tìm kiếm. Nghe lời nàng nói, Vương Ngũ mới phục hồi tinh thần, Vương phu nhân lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của vị cô nương thần bí này.

    "Vị này là?"

    "À, đây là Tuyết Anh cô nương, lúc ta hái thuốc không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống vách núi, may mà có Nàng cứu giúp, nếu không ta cũng không biết có thể trở về hay không."

    "Thì ra là ân nhân cứu mạng phu quân. Ta thay mặt chàng ấy cảm ơn cô nương, mong cô nương ở lại mấy ngày để chúng ta có thể tiếp đãi chu đáo hơn. Ân cứu mạng này chúng ta thật sự muốn báo đáp, xin cô đừng từ chối. Cứ xem như người nhà đi."

    "Ngọc Nhi, thật ra Tuyết Anh cũng biết y thuật, nàng ấy biết độc mà phụ thân trúng phải và cũng có cách giải, vì thế ta mới mang người về đây, thêm một người là thêm một hy vọng a."

    "Vậy thì thật tốt quá, mời Tuyết Anh cô nương vào, chúng ta nên bàn về việc cứu chữa."

    Tuy không biết tại sao phu quân mình tin tưởng một tiểu cô nương như thế này có thể cứu phụ thân, nhưng bà vẫn rất tin tưởng chồng mình, thà tin lầm còn hơn bỏ sót, bà cũng rất thương phụ thân, ông ấy đã chiếu cố cho bà rất nhiều từ khi được gả về đây, mẫu thân cũng vậy, tuy bà ấy đã mất tích nửa năm trước, không ai biết bà đi đâu nhưng vẫn luôn tin tưởng bà ấy vẫn còn sống, và cũng là nguyên nhân bọn họ nhất định phải cứu sống phụ thân, người chờ đợi cũng đã rất khổ rồi.

    Tuyết Anh gật đầu, cũng không khách sáo thêm nữa, theo phu phụ Vương Ngũ vào nhà. Nàng cũng muốn nhìn xem vị thần y trẻ tuổi kia, kết giao thêm một bằng hữu như thế cũng không tệ. Vừa bước vào cửa, làm Tuyết Anh có chút sững sờ. Chỉ thấy một thiếu niên y phục xanh, mái tóc được buộc hờ, tay chân mảnh khảnh nhưng lại tràn đầy hữu lực, khuôn mặt y là một nét đẹp không thể diễn tả, có thể nói đó là một loại ý đẹp thấm vào ruột gan, thần thái xuất chúng, mọi hành động cử chỉ đều nhã nhặn. Hắn đang ngồi viết gì đó, nhập tâm như hòa vào một thể với cảnh vật, như một pho tượng được tạc công phu đầy sức sống. Thiếu niên có lẽ cảm nhận được có người, tay đình chỉ viết, ngước nhìn ba người đang tiến vào. Thấy là Vương Ngũ cùng phu nhân nên đặt bút đứng lên, hắn lướt qua vị cô nương bạch y có vẻ thần bí kia, cũng không tò mò, hắn biết trước sau gì cũng sẽ biết được danh tính cô nương mà thôi.

    "Vương huynh, huynh trở về rồi, huynh không nói lời nào mà đi như vậy khiến Ngọc tỷ và ta rất lo lắng, đã bảo để hạ nhân đi nhưng.." Nói đến đấy hắn thở dài, vì cứu phụ thân mà Vương huynh này cương quyết như vậy, hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.

    "Haha." Vương Ngũ gưỡng cười nói:

    "Không phải ta về rồi sao, đã làm Dương thần y lo lắng rồi, đây là thuốc ta hái được, hy vọng có ích cho ngươi."

    Nhận lấy Ngọc Nữ thảo, lại có chút oán trách:

    "Ta nói cứ gọi tên ta đi, đừng mãi thần y như vậy, ta không quen cách xưng hô như thế, với lại ta cũng không nhận mình là thần y gì cả, kinh nghiệm vẫn còn rất kém, vẫn là không xứng với chức danh này."

    Tuyết Anh đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, có chút thưởng thức thiếu niên này, không kiêu không phụ, ôn hòa lễ độ, nàng thích người như vậy, nếu có thể làm bằng hữu thì tốt quá. Bây giờ vị Dương thần y này mới nhìn sang Tuyết Anh.

    "Vị này là?"

    "À, đây Tuyết Anh cô nương, là ân nhân cứu mạng của ta, vì nàng có biết loại độc mà phụ thân ta trúng phải, cũng biết cách giải, nên ta mới đưa nàng về đây. Không nói lời nào đã mang người về, thật sự rất có lỗi, nhưng cũng vì ta quá gấp, nên thêm một người cũng bớt đi phần nào lo lắng."

    Nghe nói vị cô nương này biết cách giải đọc, mât hắn nhất thời sáng lên. Vội bước đến gần, nhưng cô nương này lại lùi một bước, khẽ gật đầu với hắn, bây giờ mới thấy mình hơi thất lễ, vội lùi ra sau nửa bước, khom người nói.

    "Tại hạ Dương Thanh, vừa rồi đã thất lễ rồi, vì tại hạ có chút xúc động đã làm cô nương sợ. Ta thật không có ý gì khác, nghe nói cô nương biết cách giải độc sao? Ta đã nghiên cứu loại độc này lâu rồi nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải được. Có thể hay không mong cô nương chỉ giáo?"

    Hắn biết bản thân không có khả năng giải loại độc này, nay có người có thể giúp hắn giải quyết vấn đề này, hắn sao có thể chỉ biết mình cơ chứ, nhân cơ hội này học tập cũng là một điều tốt a.

    "Ta tên Tuyết Anh, chỉ là may mắn biết được phương pháp giải dược. Trước tiên chúng ta nên xem tình hình bệnh nhân rồi hẵng bàn về nó cũng không muộn."

    Dương Thanh biết hắn đã nóng vội rồi, nên cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi cùng mọi người vào trong. Trên chiếc giường gỗ được lót một tấm đệm da thú, một người đàn ông ngoài sáu mươi nằm nơi đó, hốc hác xanh xao, cho người nhìn cảm giác cô liêu tịch mịch. Ông nằm ở đấy, giống như đang ngủ say, không hề có một biểu hiện nào là trúng độc, nhưng tổng thể lại như một người gần đất xa trời a. Tuyết Anh đi đến bên giường, lúc nãy nàng đã nhìn ra tình trạng của lão nhân này, nhìn bề ngoài, người trúng phải độc này giống như bị bệnh tuổi già, nếu không biết rõ chắc chắn sẽ không nhận ra, nếu như môi trở tím, có nghĩa là đã không thể cứu vãn được nữa, vì vậy nàng có chút thở dài nhẹ nhõm, cũng khâm phục người tên Dương Thanh này, cầm cự đến bây giờ đã là rất tốt rồi. Thật là một nhân tài hiếm gặp. Nàng thầm khen ngợi, nhưng vẫn ngồi xuống bắt mạch để dễ điều chỉnh quá trình giải độc cho phù hợp.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...