Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 21: Gặp lại đều là duyên

[HIDE-THANKS]
Edit - Beta: Tiểu Đậu Đậu

Sau khi gà bay chó sủa, rốt cuộc thanh máu được Kirito thật cẩn thận đánh thành màu đỏ, Sahayaha tâm tình vui vẻ đi qua Kirito đang đứng trước mặt BOSS giả.

"Như vậy thì tốt rồi~~~Thật vất vả nha~~~Chờ sau khi xong sẽ bồi thường cho cậu~"

"Bồi thường gì đó vẫn là thôi đi.." Kirito xấu hổ thu hồi trang bị cùi trong tay, chuẩn bị đổi hồi trang bị của mình.

"Ngao!"

Đột nhiên một tiếng gầm giận dữ làm Kirito giật mình ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mặt làm cho khóe mắt hắn muốn nứt ra.

Thân hình nháy mắt cao to lớn lên, móng vuốt màu đen thật to duỗi đến Sahayaha không hề phòng bị ở khoảng cách gần nó nhất.

Như thế nào sẽ vậy? Từ sau khi phát hiện ở nơi này, người chơi cấp bậc khác nhau tới nơi này tra xét cũng không ít, trước nay cũng không nghe nói Boss giả sẽ cuồng hóa, nhưng mà hiện tại cũng không có thời gian hối hận --

"Sahayaha! Mau tránh ra!"

"Sao cơ?"

Kirito dùng tốc độ nhanh nhất nháy mắt đổi lại trang bị vũ khí của mình, sau đó rút kiếm ra nhằm về phía thân hình nho nhỏ kia dần dần bao phủ dưới móng vuốt của hắc miêu*.

*Nguyên văn hắc báo mà đầu văn hắc miêu cuối văn cũng là hắc miêu, chả lẽ cuồng hóa xong trở thành hắc báo :V

Một chút một chút nữa, móng vuốt Boss hạ xuống, tốc độ vượt qua xa số liệu phỏng đoán trước đó, trong lòng lo lắng càng thêm mãnh liệt: Đại khái hiện tại BOSS tiền tuyến độ nhanh nhẹn chính là tiêu chuẩn này, như thế nào sẽ ở tầng cấp thấp này sẽ xuất hiện quái vật cao mẫn như vậy..

Thân ảnh màu đen nhanh chóng như một trận gió mạnh, gào thét lao xuống.

Chỗ Sahayaha ở phía trước không xa giống như đột nhiên xa xôi không thể với tới, thấy vậy, một dòng khí lạnh băng ở bên trong thân thể lan tràn, trái tim đang nhảy lên hình như cũng muốn ngừng lại, toàn bộ đại não trống rỗng, chỉ có đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm.

"Nhất định phải đuổi kịp a a a a a!"

Dây thần kinh trong đầu giống như đã tự đồng trình diễn thử cảnh tượng thảm thiết kế tiếp, có một thân hình mảnh mai bị đánh thật mạnh bay ra, cùng với máu tươi văng khắp nơi, không thể tránh khỏi, thành băng vỡ vô số mảnh nhỏ loé sáng.

Mộng ảo cảnh tượng mỹ lệ, hết sức xa hoa lãng phí.

Lại suy nghĩ một chút liền làm cho người ta cảm thấy khó có thể chịu đựng!

Dùng sức lực bài trừ tạp niệm trong lòng, lại có vô số dây đằng từ khe hở bò ra triền triền miên miên, nở rộ ra nhiều đóa hoa mỹ lệ động lòng người.

Trong đầu giống như một cuốn phim nhựa chậm rãi chiếu lại.

Từ khi mới gặp xa lạ lạnh nhạt, đến khi ôn hòa, tín nhiệm và ỷ lại, vô số ký ức quay cuồng đi ra, hồi ức mang theo hương vị thời gian bắt đầu tràn đầy.

Những ngày kết bạn cùng đi sống nương tựa lẫn nhau, hai người bôn tẩu trên con đường tử vong gắt gao nâng đỡ lẫn nhau.

Ở bên nhau, từ miệng nhận lấy nghĩa vụ chậm rãi hình thành một thói quen trong lòng, sau khi quên đi liền cảm giác cắn ngứa trong xương, thế cho nên sau khi đi, cách xa nhau không gian vô tận, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện cũ, cũng sẽ bóp cổ tay thở dài.

Tâm, nhảy càng thêm kịch liệt.

Kirito không biết bản thân như vậy là bị làm sao, nhưng biết một điều: Tại trong thời không mênh mang này, có thể chịu đựng quyết biệt chia lìa, có thể chịu đựng không còn ấm áp nữa, cũng có thể chịu đựng lạnh nhạt khi gặp lại, nhưng, duy nhất không thể tiếp nhận là --

Ở trong thế giới hắn vẫn như cũ, cái xác không hồn, đã không có em.

Có lẽ không phải hứa hẹn tình yêu cả đời gì, cũng không phải quá mức bá đạo độc dục vọng chiếm gì, chỉ là, chỉ như vậy đem em đặt ở đáy lòng, có thể nào mà nhìn em như vậy rời khỏi.

*Rốt cuộc Kirito cũng biết mình yêu rồi *tung hoa* chuẩn bị cách mạng truy thê.

Cho nên, chỉ còn lại một chút khoảng cách.. Nhất định phải đuổi kịp!..

Sahayaha, chờ anh!

"A a a a a!"

"Hoa La Y!" Sahayaha lo kéo kho của mình ra, nhanh chóng lấy ra một đóa hoa màu bạc, giờ phút này, đỉnh đầu đã sắp bị hoàn toàn bao trùm, còn kém một chút mới có thể tới, Kirito cũng phát ra rống giận tuyệt vọng..

"Sahayaha.. A?"

Ánh sáng màu vàng nhanh chóng bao phủ trên người Sahayaha và quái vật, ở trong tầm mắt Kirito, thân hình thật lớn kia đột nhiên biến mất, một lát sau, lại xuất hiện chính là một màu xanh lục bám trên người Sahayaha.

*Chắc là con mèo phát ra ánh sáng xanh lục, chứ từ đầu tới cuối đều là hắc miêu chứ không phải xanh lục miêu :V

"Ai? Ai! Ai!" Kirito ở giữa không trung không thu được thế kiếm liền dùng sức dịch quỹ đạo kiếm lại bị lực dư đưa đến trên tường, đầu choáng váng mắt nở hoa mà ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn thân hình nho nhỏ bình yên đứng ở trước mặt mình, trong lòng ngực ôm một con mèo đen ngoan ngoãn.

Hơi thở như nhau thường lui tới, nhưng --

"Nó tên Quỳ nga ~"

~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này Kirito rất khó chịu.

Nhìn Sahayaha và mèo đen ở một bên đùa giỡn vô cùng vui vẻ, lại lần nữa vô cùng suy sút mà che mặt thở dài.

"Như thế nào, Kirito?" Tâm tình Sahayaha vô cùng vui vẻ thái độ với Kirito cũng tốt theo, theo đạo lý mà nói, Kirito hẳn là thụ sủng nhược kinh mà mượn cơ hội chữa trị quan hệ với Sahayaha, nhưng mà..

Nhìn chằm chằm..

Nhìn mèo đen trong lòng ngực Sahayaha nhìn về phía hắn trợn trắng mắt và châm chọc, sau đó đôi mắt đổi đổi tiếp tục ngoan ngoãn liếm ngón tay Sahayaha.

Uy uy! Đó là xem thường, là xem thường phải không! Làm một chiến sĩ độc hành thực lực cường đại tổ tiền tuyến công lược, hắn cư nhiên bị một con mèo xem thường có hay không! Lại đến xem thường a! Còn có không có người vì hắn làm chủ!

Kirito không khỏi nhìn lại con sử ma vừa mới bắt được này..

"Này, Sahayaha.."

"Ừ?"

"Cậu.. Kế tiếp muốn đi đâu.."

Kirito thật cẩn thận hỏi Sahayaha.

Đương nhiên, nói thật, Kirito vẫn là hy vọng Sahayaha có thể cùng mình cùng đi tiền tuyến, cấp bậc bản thân Sahayaha đã đạt tới trung đẳng tổ công lược, hơn nữa ở phía sau, hiệu suất đánh quái thăng cấp thấp hơn một chút, có thể thấy được thực lực bản thân Sahayaha đã không tồi.

Tuy rằng tiền tuyến sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng bởi vì trước mắt, tổ công lược càng ngày phối hợp có tổ chức, xác suất thương vong đã giảm rất thấp, mà Sahayaha ngốc ở bên người càng dễ dàng chiếu cố cũng sẽ càng thêm yên tâm..

【 thiếu niên, cậu cho rằng thiếu nữ Sahayaha vật phẩm sở hữu riêng hả! 】

"A.. Đại khái tớ sẽ tiếp tục ngốc ở phía sau, vị trí cụ thể không chừng đi.."

Rầm, tượng đá Kirito xuất hiện.

"Nhìn chằm chằm - xem thường!"

"Ai!" Kirito nhảy sau một bước.

"Ừ? Như thế nào?" Sahayaha khó hiểu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Kirito.

"Mèo.. Mèo.. Cư nhiên xem thường!"

"Ha?"

"Tớ nhìn thấy!"

"Kirito."

Kirito nhìn biểu tình thương xót của Sahayaha, một loại dự cảm xấu ập vào trong lòng.

"Tớ biết tớ không có nói trước cho cậu biết tình báo hại cậu lo lắng, nhưng cũng không cần phải tìm lý do như vậy phát tiết, kỳ thật Quỳ rất ngoan, tin chắc cậu ở chung lâu rồi sẽ rất thích nó.." Thuận tiện đem mèo đen "Ngoan ngoãn" đưa tới trước mắt Kirito.

"Phốc!"

Tượng đá Kirito ngã xuống đất không dậy nổi.

~~~~~~~hồi ức bi kịch kết thúc ~~~~~~~

"Ai.."

Kirito nhìn cặp mắt đối diện kia đắc ý dào dạt, thế đạo không còn nữa cả súc sinh đều ức hiếp trên người mình.. Nhưng lại có biện pháp nào đâu, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, chính mình cũng sẽ không khuất phục như vậy dưới dâm uy đối phương có được không!

Chính là âm thầm thở dài nhìn hai người Sahayaha và mèo đen cùng uống sữa bò 【 là một người một mèo đi =. =】 hài hòa vô cùng mà Kirito ở bê bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu.

"Kirito!"

Vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy vài người từ cửa đi vào phía trước, cầm đầu chính là Keita cùng một thanh niên tóc màu vàng khác.

"Kirito, anh cũng ở chỗ này nha." Dáng người Hạnh nhỏ xinh cao hứng đi lên phía trước, giữ chặt góc áo Kirito, ngay sau đó nửa là khoe khoang nửa là thị uy hướng về một đám người ở bê khác, le lưỡi nói: "Hừ, người đứng sau chúng ta ở chỗ này!"

Lời nói mang khí thế áp bức người rất là rõ ràng.

Kirito vẻ mặt vô thố nhìn Hạnh tràn đầy địch ý, nhìn lại công hội đều là một bộ dáng bất mãn, sau đó chuyển hướng về hội trưởng ơt một bên: "Đây là.."

"Này, thật đúng là nói ra rất dài.." Nhưng bộ dáng Keita rất bất đắc dĩ.

"Này này, mỹ nữ nha, lời nói cũng không thể nói quá không đúng nha, cẩn thận một chút coi chừng té ngã liền không tốt đâu." Một nam sinh tóc màu lam khác bộ dáng cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh Hạnh tràn đầy trêu chọc mà khoác ở trên vai Hạnh, lời nói ngả ngớn.

"Xin lỗi, mong cậu đối với bạn bè của ta nên tôn trọng một ít." Tuy rằng Kirito vẫn là không rõ nội tình nhưng vẫn quyết đoán đứng lên đẩy tay thanh niên tóc lam đem Hạnh bảo hộ bên người, một cái tay khác đã cầm chuôi kiếm trên lưng.

Không khí nháy mắt ngưng trọng lên, người hai bên đều có cảnh giác chuẩn bị.

Lúc này, một cái thân ảnh nho nhỏ không lên tiếng cũng từ phía sau đám người chậm rãi đi ra, vóc người nho nhỏ hấp dẫn tầm mắt mọi người, chỉ thấy cô không nói một tiếng mà đi đến bên người Sahayaha đang chơi vui vẻ, kéo áo choàng Sahayaha một chút.

"Tiểu bảo bối Liliane, em xem này mèo này đáng yêu không?" Sahayaha ghiêng người vuốt đầu cô bé, sau đó như suy nghĩ gì mà nhìn vóc người Liliane nho nhỏ: "Thích thì nói liền tặng cho em~vừa vặn nó còn chưa có chủ nhân đâu~"

Cô bé gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Làm sao vậy, Liliane? Con mèo này em không thích sao?" Sahayaha nhìn con mèo lười biếng đang đưa mông với Sahayaha, ngữ khí tức khắc âm trầm lên.

Vì thế, mèo đen ngoan ngoãn cảm giác nguy hiểm nháy mắt xù lông lên, từ bên cạnh mâm sữa bò thối lui vài bước.

"Mèo con rất đáng yêu." Cô bé dùng âm thanh mềm mại giải oan đáng thương cho mèo đen, nhưng ngay sau đó đôi mắt to bay về phía Kirito ở đối diện.

Đột nhiên trên lưng Kirito có chút lạnh cả người.

Một ngón tay mảnh khảnh không chút do dự mà chỉ hắn.

"Nhưng mà cái người xấu kia muốn ăn hiếp anh trai!"

Vì thế, Kirito không hy vọng thấy cảnh tượng này nhất liền như vậy trình diễn ở trước mắt hắn, Sahayaha đã giống như ác ma chậm rãi ngẩng đầu, cùng với một trận tiếng cười tà ác, khuôn mặt ở mũ áo choàng không nhìn thấy rõ xoày về phía về phía hắn.

【 Chàng trai, đến tột cùng cậu đối với Sahayaha bóng ma có bao nhiêu lớn 囧 】

"Kirito kun~cậu nghĩ cùng tôi làm nóng người sao~~~"

Ai?

* * *&-----

Sau một lúc lâu giới thiệu với nhau và nói nguyên do đi qua, rốt cuộc Kirito kun biết sự thật.

Vừa rồi hai đội ngũ ở bên nhau xoát quái, kết quả cách nhau một mảnh đất lại cố tình cùng công kích vào một quái vật mà quái vật cây hai đầu này lại cố tình rớt đạo cụ trân quý, tiết mục ác liệt xảy ra!

Nhưng mà tiết mục ác liệt này lại cố tình là đội ngũ hai bên đều kiên trì chính mình có một thành viên cường đại đứng sau nên cố tình cũng không chịu thoái nhượng, cuối cùng hai bên chỉ có thể đi tìm từng người đứng sau của minh làm trọng tài. (Đậu: Đều 'cố tình' nha)

Nhìn Sahayaha đối diện không hề cố kỵ mà hoạt động ngón tay, ý ganh đua cao thấp bộc lộ ra ngoài, Kirito lại lần nữa xấu hổ thật sâu.

Cấp bậc Sahayaha cường đại mà càng thêm hóa thành ác ma thiệt tình làm người ta chống đỡ không được biết hay không!
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 22: Cho nên, vẫn là bán đi đi

[HIDE-THANKS]Edit - Beta: Tiểu Đậu Đậu

Đang lúc Kirito quẫn bách, Roda ở một bên không lên tiếng cũng nói chuyện.

"Hình như Kirito kun và Sayahaya là người quen cũ, cũng coi là duyên phận, mọi người không nhất định làm cho quan hệ trở lên phiền toái." Roda mỉm cười khuyên giải: "Tuy nói chỉ rớt một đạo cụ, nhưng không có giám định trước, ai cũng khó mà nói, không bằng, xem đây là cái gì trước rồi lại phân chia."

Nhìn mọi người phản ứng, tuy rằng bất mãn nhưng thật ra cũng không có quá nhiều dị nghị, trong lòng cũng dần dần yên ổn xuống dưới.

Ở thời điểm xấu hổ này Roda lên tiếng tự nhiên cũng có suy tính của hắn.

Dựa theo Sayahaya giới thiệu, Sayahaya là luôn ở tiền tuyến, gần đây mới rời khỏi tổ công lược, tại nơi đó sẽ không quen biết được nhiều bằng hữu, cho nên người này có thể quen biết với cô tất nhiên sẽ không phải là hạng người hời hợt gì, vô cùng có khả năng đến từ tổ công lượt tiền tuyến, mà khí thế trên người Kirito khi gặp biến cố mà vẫn trầm ổn càng là xác định suy đoán của Roda.

Đều là người (có thực lực) cường đại, lại là người quen, hiện tại vì một đạo cụ không rõ mà khiến bọn họ trở mặt thành thù, tuy không hiện thực nhưng cũng là cử chỉ gây thù chuốc oán không sáng suốt cho mình, nhưng thật ra không bằng ngồi xuống thương lượng phân chia như thế nào cho tốt, dù sao Sayahaya và đối phương cũng có tầng quan hệ thân thiết, như thế nào cũng sẽ không gây hại quá mức.

Suy nghĩ như thế, Roda nhìn Keita đối diện khẽ gật đầu khi nghe đề nghị của mình, cũng hữu hảo gật gật đầu.

Sayahaya nghe được nhà mình hội trưởng lên tiếng không cấm than tiếc, không hổ là tuổi hơi trường đã sớm bước vào xã hội tên giảo hoạt, lấy lui vì tiến này nhất chiêu thật sự là không tồi, so sánh với dưới đối phương những cái đó còn hơi hiện non nớt các thiếu niên cũng chỉ có thể đi theo Roda ý nghĩ đi rồi.

Cùng ánh mắt trao đổi với hội trưởng tà ác nhà mình, lại nhìn Keita ở đối diện Keita ý bảo các đồng bạn đồng ý, Sayahaya hơi gợi lên khóe miệng.

Roda nhìn thấy mọi người cơ bản đã đạt thành nhận thức chung, liền lưu loát kéo thanh đạo cụ ra lấy một hộp màu bạc, đặt trên bàn ở giữa.

Bởi vì hộp nhỏ chưa được giám định nên vẫn là màu xám, nhìn không ra bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng mà, không biết là vật phẩm gì mà đám người đều mang hơi thở khẩn trương.

Kirito nhìn Sayahaya trước mặt vẫn như cũ lo chơi một mình (mèo đen nữa ấy ạ), do dự một chút, vẫn lấy hợp trên bàn, cẩn thận lại đoan trang.

Bề ngoài cứng rắn, có màu xám, nhưng thật ra trước sau như một mang tiêu chí đặc thù của đạo cụ.

"Thế nào, Kirito." Thiếu niên đạo tặc Dạ Nguyệt Hắc Miêu Đoàn mang vẻ mặt khẩn trương chằm chằm động tác Kirito, hầu kết hung hăng lên xuống một chút, tựa hồ lo lắng bị người nghe trộm giống nhau đè thấp thanh âm.

"Hẳn là giám định một chút được.." Kirito kéo màn hình điều khiển của mình ra, do dự một chút, ngay sau đó lựa chọn kỹ năng giám định.

Một ánh sáng màu xanh lục chậm rãi bao phụ hộp nhỏ màu xám, ngắn ngủn vài giây lại như đã qua một năm.

Ở trong ánh mắt mọi người tràn đầy khẩn trương chờ mong, một hộp trong suốt màu lam nhạt trong suốt chậm rãi xuất hiện ở giữa tầm nhìn mọi người.

Ánh sáng nhợt nhạt, hình thể quy tắc, bởi vì ánh sánh chiếu từ cửa số vào, toàn bộ hộp cũng dần hiện ra ánh sáng mê người.

"Là thủy tinh?" Thiếu niên đạo tặc gắt gao ghé trên người Kirito khó nén khao khát cùng mong đợi nhìn chăm chú vào hộp trong tay đồng bạn.

Mọi người cũng là một trận vui mừng.

Ở thế giới không sống lại bày, một khi thanh HP về 0 liền sẽ chết trong thế giới (game và thực), không có vú em hay mục sư, cũng không có địch nhân có chú ngữ sát thương phạm vi vô cùng lớn, duy nhất có thể coi là ma pháp đó là thủy tinh trong sáng xinh đẹp kia.

Thường gặp nhất là thủy tinh trở về thành, tuy rằng giá cả không tính quá thấp, nhưng là suy xét đến thời khắc khẩn cấp nhanh chóng trở về khu an toàn và tiện tính, tình hình phổ cập cực cao ().

Mà thủy tinh khác càng thêm trân quý hi hữu, tỷ như thủy tinh hồi phục, có thể cho một người đang hấp hối nhanh chóng làm thanh HP đầy lại, mà trước mắt, là thủy tinh hồi sinh trong truyền thuyết, thủy tinh hành lang gấp khúc (bẻ đôi không gian) càng là trân quý, trước mắt, không có địa điểm nào người ta chỉ định biết có thủy tinh hành lang gấp khúc nên giá cả rất cao.

Như vậy một viên thủy tinh này là gì?

Kirito vừa định giám định công hiệu thủy tinh luôn, liền nghe âm thanh được đối diện truyền tới.

"Khụ khụ!"

"Ngạch.."

Âm thanh quen thuộc thanh âm, Kirito có chút đau đầu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy thủ thế Sayahaya ở đối diện ý tứ rõ ràng - đưa thủy tinh cho cô.

Bất đắc dĩ thở dài, cấp bậc Sayahaya càng ngày càng cao, tính tình quỷ dị cũng càng ngày càng cao, bất quá, có lẽ xuất phát từ xin lỗi hay áy náy sâu trong nội tâm, hoặc là có một ít ý tứ khác Kirito chưa từng hoài nghi hành động của Sayahaya.

Làm lơ ánh mắt có chút nôn nóng của đám đồng bạn bên cạnh, Kirito duỗi tay đem thủy tinh đưa cho Sayahaya.

Sayahaya đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay hơi xoa đỉnh đầu, thủy tinh liền vẽ ra một đường cong ưu nhã, một đường ánh sáng lục mênh mông chợt lóe qua.

"Cô!" Đạo tặc mang vẻ mặt kinh hãi nhìn động tác của Sayahaya nhịn không được kinh hô một tiếng.

Cánh tay nhẹ hồi, ngón tay mảnh khảnh giống như có ma thuật nắm chặt thủy tinh đang rơi xuống.

Đám người vây xem đều âm thầm thở ra một hơi, nhìn Sayahaya trở nên nghiêm túc.

"Tôi đề nghị, bán đi chia đều."

Âm thanh bình bình đạm đạm, làm trong lòng mọi người có chút thả lỏng, không có chút tiếc nuối chua xót.

"Làm gì nhất định phải bán đi." Một bên kia có người lầu bầu một câu, Sayahaya ngẩng đầu vừa thấy, vẫn là thiếu niên đạo tặc mang vẻ mặt căm giận như cũ.

"Chỉ có một viên, có thể cho nhiều người như vậy dùng sao."

Nhìn thấy mọi người nghẹn lời, Sayahaya mới đem tầm mắt thu hồi, nhìn về Kirito đang nhìn chằm chằm mình nhẹ đưa ngón trỏ xuống, liền nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.

"Roda?" Sayahaya nhìn qua hội trưởng nghiêm túc ở một bên ngưng thần suy nghĩ.

"Xem ra đồ này.. Sayahaya cô cũng không thể.." Roda do dự một chút hỏi.

Sayahaya lắc lắc đầu.

"Như vậy, tôi đại biểu công hội Solomon đề nghị đem vật phẩm này bán đi, lấy tiền chia đều." Roda nhìn phản ứng Sayahaya, không chút do dự tuyên bố, cũng cho mọi người bên cạnh một ánh mắt an ủi.

"Hội trưởng!" Bọn Taan nghe Roda tuyên bố có chút kinh ngạc và nghi ngờ, cả Liliane cũng mở to đôi mắt mông lung.

"An tâm đi, cũng không phải vật phẩm hi hữu quý hiếm, có thể đánh ra một lần, lần sau lại đi đánh một viên là được rồi." Roda vuốt ve đầu Liliane: "Đến lúc đó lấy tiền này liền có thể đổi cho các cậu một ít trang bị, rốt cuộc trong khoảng thời gian này cấp bậc mọi người đều tăng lên rất nhanh."

Nhìn Roda kiên định không có ánh mắt mê mang, thành viên Solomon đều dần yên ổn lại, yên lặng tán thành quyết định của Roda.

Đối với đám người Roda dứt khoát lưu loát, đám người Keita liền có vẻ có chút chần chờ không chừng.

"Xin lỗi, có thể chờ một lát được không?" Keita nhìn chung quanh một chút chung quanh đồng bạn, do dự một chút hỏi.

"Xin cứ tự nhiên." Nhìn rõ là muốn thương lượng một chút với thành viên Hắc Miêu, vẫn như Roda một bộ dáng dễ nói chuyện, hiền lành nhưng không ngu xuẩn.

Sahayaha âm thầm gật đầu, tại thế giới này phóng đại dục vọng con người, có thể có hội trưởng như vậy, thật là một chuyện may mắn.

Rốt cuộc có thể ở thời điểm mấu chốt mà lợi dụng điều kiện ít ỏi nhanh chóng phán đoán ra phương hướng và hiệu lực ước thúc hành vi đồng bạn xung quanh không chỉnh thể mang đến nguy hại, đây mới là yêu cầu người lãnh đạo một đoàn đội ở thời loạn thế.

Mà đối với quy tắc dân chủ không thể tránh khỏi tranh chấp cũng không thẻ tránh né dẫn đến trễ thời cơ quyết đoán tốt nhất.

Tỷ như hiện tại.

Hai mắt giấu ở dưới vành nón lơ đãng nhìn quét xung quanh, một nhóm mới ở bên ngoài khu an toàn trở về vây quanh một chỗ là một ám chỉ lại không phải hành vi sáng suốt, mà vừa rồi thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô đã dẫn đến chú ý của một số người, cũng có suy đoán nhất định.

Đại khái đêm nay sẽ gặp mấy cái cái đuôi nho nhỏ.

Nhìn mọi người đối diện tranh chấp không chút để ý ngược lại Kirito yên lặng nhìn bốn phía chung quanh, so sánh với hắn cũng có người giống hắn âm thầm lo lắng.

Mà so với công hội Solomon kỷ luật rõ ràng chỉnh thể thực lực phối hợp thỏa đáng từ trước đến nay có chút danh tiếng mà nói, nhóm Dạ Nguyệt Hắc Miêu non nớt xác suất bị lựa chọn cao hơn rất nhiều. (Ý trở thành mục tiêu của đám người chú ý)

Đảo qua thấy hội trưởng thấp giọng tranh chấp với thiếu niên đạo tặc, ánh mắt Sahayaha hơi tối.

Thời điểm tách khỏi Kirito, thực lực hắn đã gần như ít nhất trước mười vị trí toàn bộ thế giới SAO, không chút khách khí mà nói, thực lực Kirito đặt ở bất cứ nơi nào đều trở thành đối tượng mọi người cực lực mượn sức.

Bất quá, ngắn ngủn ở chung, nhưng thật ra Sayahaya phát hiện, bản thân Kirito ở trong hiệp hội hình như lời nói cũng không cao.

Nói trắng ra, Kirito ở trong công hội có lẽ tồn tại như một thanh lợi kiếm, nhưng tuyệt đối không có ý thứ một thanh lợi kiếm của mình.

Chẳng lẽ những người đó căn bản không rõ giá trị của Kirito sao?

Hơi sửng sốt, nhưng trong lòng Sayahaya thật ra nhảy ra một cảm giác không quá thoải mái, tựa hồ ngây người ở huyết minh lâu như vậy, đã thành thói quen đem tất cả đồ vật có giá trị thành của mình, nhưng mà ở trong thế giới tàn khốc như vậy, nếu không nắm bắt kỳ ngộ không có cái gì có thể lợi dụng, làm sao có thể..

Sống sót?

Sayahaya cười khổ một chút, đem tạp niệm trong đầu vứt bỏ một bên.

Lúc này đại khái nhóm Hắc Miêu đã thương lướng quyết định của mình, có lẽ là Kirito kiên trì, và một cô bé khác tín nhiệm đối với Kirito không hề nghi ngờ, hơn nữa vừa rồi lời nói của Roda ảnh hưởng tới Keita, cuối cùng, nội bộ Dạ Nguyệt Hắc Miêu biểu quyết vẫn là quyết định đem viên thủy tinh này bán đi, đổi lấy tiền chia đều.

Đơn giản thương lượng một chút, cuối cùng vẫn là quyết định vào buổi sáng ngày mai đem thủy tinh đưa đến bên trong bán đấu giá, mà ở phía trước, viên thủy tinh nay do Solomon có thực lực mạnh hơn bảo quản.

"Như vậy, ngày mai gặp!" Cửa quán bar, hai đội người mỉm cười tạm biệt.

"Cũng không nên quên rời giường sớm một chút, bằng không sẽ không chia cho các người!" Taan vẫn luôn không có hảo cảm với nhóm Dạ Nguyệt Hắc Miêu rốt cuộc tìm được cơ hội để biểu đạt khinh thường của mình đối với đối phương.

"Hừ, các người không nên nuốt riêng mới tốt, đặc biệt là mày, bằng không bị tao bắt được sẽ không có trái cây ngon!" Một bên thiếu niên đạo tặc vẫn luôn bất mãn cũng khinh thường trả lời.

"Ai." Bất đắc dĩ với Taan, sau khi tạp âm biến mất, Roda thong thả ung dung cùng Keita bắt tay tạm biệt: "Như vậy, ngày mai gặp ở quảng trường."

"Ừ, vất vả các cậu." Keita cũng gật đầu, ngay sau đó mang đồng bạn của mình rời đi.

"Cắt, có cái gì mà hay." Taan thấp giọng lầu bầu nói.

"Vậy cậu lại có cái gì mà hay." Một bên, anh ba Liliane cũng không vui xem thường nói: "Tuy rằng đối với tôi, mấy người kia cũng không có hảo cảm gì."

"Nhưng cô gái kia thật đúng là đúng lúc nha!"

Vài tiếng không hẹn cùng cười quái dị, làm cho Sahayaha đứng cuối cùng cũng âm thầm phun tào.

Rõ ràng cùng là chật vật, chỉ là không có thua mà thôi.

Một hàng nam nhân thúi!

Nhợt nhạt ánh sáng, quy tắc hình thể, bởi vì tinh tinh điểm điểm từ cửa sổ trung thấu tiến vào quang mang, toàn bộ vật thể cũng dần hiện ra mê người ánh sáng.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 23: Âm mưu và âm mưu, hợp

[HIDE-THANKS]Edit - Beta: Tiểu Đậu Đậu

Trong bóng đêm rộng lớn, cống thoát nước tĩnh mịch và an tĩnh mùi tanh tưởi hỗn nồng đậm, vật thể đen sì ướt sũng treo trên vách tường hình cung.

"Bang!"

Một cái túi ném thật mạnh trên mặt đất, phát ra âm thanh kim loại thanh thúy.

"Thật là, nói cái gì nhất định phải có hàng mới giao dịch.. Loại địa phương quỷ quái này.." Một giọng nói mềm mại của con gái vang lên trong ống thoát nước yên tĩnh này.

"Cách."

Một tiếng giòn vang đánh gãy lời nói của cô gái, ánh lửa trước mắt lúc sáng lúc tối.

Một lúc lâu sai, cô gái mới hé miệng lần nữa.

"Này, tiền tôi đã đưa đến.." Lúc này, giọng nói mềm mại của cô gái đã mang theo sợ hãi nồng đậm.

Lại trầm mặc một lúc.

"Roda? Solomon sao, xuy!" Một tiếng cười nhạo ngắn ngủn của đàn ông, ánh lửa lúc sáng lúc tối bị ném ở một bên ở trong nước thải dòng chảy xuôi, không người chú ý phát ra tiếng vang "xì xì".

"Không.. Không sai, chính là hắn ta! Tôi muốn mạng của hắn!"

"Hừ, hiện tại phụ nữ không động mà động lên liền lấy mạng của đàn ông, thật làm người nhịn không được cảm xúc mênh mông nha!" Một giọng nói tràn đầy điên cuồng vang lên ở một bên.

Người đàn ông nói chuyện đầu tiên không có lên tiếng.

Ban đầu cô gái mang khí thế áp bức người đột cảm giác được nguy cơ, một cánh tay lạnh băng đã choàng lên cái cổ mảnh khảnh của cô.

"A - ngô.."

Trong không khí truyền đến âm thanh giãy giụa mỏng manh, cùng với tiếng nước miếng.

"Hương vị thật không tồi.."

"Dừng.. Tay.."

"Đủ rồi." Đợi một chút, một giọng nam khàn khàn lại vang lên lần nữa, mà trong bóng đêm người đàn ông cười gian cũng ngay sau đó đi tới bên người hắn: "Cút đi!"

Cô gái quần áo không chỉnh tề tê liệt ngã xuống ở một bên hơi sửng sốt, ý thức được đây là đang nói với cô, vội vàng nắm một bên áo chạy ra bên ngoài.

"Thật là lãnh đạm nha.. Rõ ràng vừa nãy vẫn còn rất thực nhiệt tình sao!" Người đàn ông vừa mới ra tay phảng phất đang ai thán cái gì, hướng sang bên cạnh phun thật mạnh một ngụm nước miếng.

"Đơn hàng này, cậu đi." Người đàn ông dẫn đầu cũng không dao động, xoay người rồi đi vài bước, cùng với một đường ánh sáng hiện lên rời khỏi, trong thông đạo chỉ dư người đàn ông yêu dị.

"Đội trưởng thật đúng là hào phóng, ha ha a!"

* * *&-----

Đón ánh sáng buổi chiều tà, Solomon thu hoạch nho nhỏ cười đùa đi đến khách sạn.

"Sanli, cậu thật đúng là một chút tiến bộ đều không có, thời điểm đổi vị trí không cần chắn đường tôi, mỗi lần đều thiếu chút nữa đụng vào vết đao của tôi." Taan tùy tiện khoác vai Sanli, bất mãn oán giận nói.

"Là cậu không dựa theo quy củ, rõ ràng vị trí bên kia đưa cho tôi, mà mỗi lần cậu thối lui đều đứng trước tôi." Sanli không chút lưu tình nào xem thường trở về, vạch trần sự thật.

"Này này, Sanli, cậu nói không tiếp nhận ý kiến trong tổ chức, nếu không phải cậu da dày máu nhiều, Taan tôi là người tài không cần cậu ở phía sau ảnh hưởng tôi!"

"Lực phòng ngự và lực công kích của cậu luôn có quan hệ trực tiếp, vẫn là thuận theo tự nhiên đi."

"Cậu! Cậu.. Cậu chờ! Ngày mai có thể lấy được tiền, xem tôi có đổi hay không một trang bị có công kích siêu mạnh, hừ hừ, đến lúc đó Sanli cậu vẫn ngoan ngoãn cầu xin bổn đại gia cho cậu một cơ hội cùng đi đánh BOSS, ha ha.."

* * *

Sahayaha ở một bên cùng đám người Roda không chịu ảnh hưởng chút nào từ hai gia hỏa nois luyên thuyên này, Liliane cũng ngoan ngoãn lôi kéo tay Sahayaha, bởi vì ngay từ đầu vô cùng an tĩnh mà Sahayaha chú ý tới chàng trai lẳng lặng đi bên cạnh.

Sahayaha nhớ rõ tên hắn là Tổng Nhất, mà trải qua thời gian ở chung này, Sahayaha biết, nhìn chàng trai đó như đi vào cõi thần tiên, kỳ thật đang tự hỏi.

Giỏi về quan sát chi tiết cũng chính mình phân tích, càng hiểu được suy nghĩ lại, Sahayaha biết rõ, có lẽ hiện tại hắn còn không phải rất xuất chúng, rốt cuộc tuổi và lịch duyệt hạn chế tư duy hắn, nhưng như vậy, thiếu niên này rất có tiềm lực.

Sahayaha thích tiềm lực, đặc biệt ở thời điểm nhàm chán.

"Tổng Nhất kun, đang suy nghĩ gì?" Sahayaha chủ động xoay đầu, cười tủm tỉm hỏi.

Hiển nhiên chàng trai chưa từng ý thức được Sahayaha sẽ chủ động nói chuyện cùng hắn, thoáng sửng sốt mờ mịt, hoàn hồn ngơ ngác nhìn Sahayaha.

"Tôi nhìn em giống như có chút chuyện khó, có chút tò mò." Sahayaha gia tăng tươi cười của mình.

Roda ở một bên nhìn hai người ở chung, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sahayaha này được tính người chơi thâm niên giỏi mưu lược, Tổng Nhất kun còn non nớt không phải kém chỉ một chút đâu, tuy nói nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng chỉ mong kết quả không cần quá thảm mới được.

Mà ở một bên, đôi mắt Tổng Nhất dần dần thanh tỉnh lạn, thoáng dừng một chút, nói trắng ra.

"Em đang suy nghĩ đạo cụ kia rốt cuộc là cái gì."

Tổng Nhất thật sự là một người thông minh, đặc biệt ở trước mặt thực lực tuyệt đối, Tổng Nhất so bất cứ kẻ nào đều lựa chọn quyết đoán sắc bén.

Mà đối mặt Tổng Nhất đang bắt đầu bất chấp tất cả trắng ra, trong mắt Sahayaha hiện lên ngoài ý muốn, đồng thời càng thêm hứng thú ngẩng cao lên hỏi.

"Như vậy em pnghĩ thế sao?"

"Ngay từ đầu hội trưởng có hỏi Sahayaha chan chẳng lẽ cô cũng không thể..', hẳn là đang hỏi chẳng lẽ dựa vào thực lực Sahayaha chan cũng không thể lấy đạo cụ đi, lúc ấy Sahayaha chan nhanh chóng trả lời phủ định, có thể thấy được thực lực cường đại Sahayaha chan cũng không thể có hoài bích trong người mà nắm chắc toàn thân thoát lui."

"Em phán đoán như thế nào." Sahayaha nhìn chằm chằm thật sâu vào Tổng Nhất trước mặt.

"Không chỉ thế." thản nhiên đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của Sahayaha: "Sahayaha chan và Kirito kun chắc là bạn bè quen biết lâu, loại ăn ý lẫn nhau không phải một lát liền có thể luyện thành, hơn nữa khí thế Kirito kun, cùng với bất luận hắn ở nơi nào đều cẩn thận bày tư thế phòng thủ và công kích tốt nhất, hiển nhiên Kirito kun cũng là một cường giả có kinh nghiệm phong phú."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 23: Âm mưu và âm mưu, hợp (2)

[HIDE-THANKS]Eidt - Beta: Tiểu Đậu Đậu

Sahayaha cười càng tươi: "Thì sao?"

"Vì cấp bậc chênh lệch nên người khác khó có thể nghĩ thực lực sẽ tuyệt đối chênh lệch, mà từ biểu hiện của Sahayaha chan có thể nhìn ra, mà Kirito kun cũng kiên trì đem đạo cụ bán đi, nếu hai người chơi Closed Beta tiền tuyến có thực lực mạnh đều kiên trì như vậy, tất nhiên đạo cụ là vật phẩm cực kỳ thưa thớt hiếm thấy, hơn nữa nếu người khác biết được, nguyên nhân vì mọi người đều biết nó là vật phẩm hi hữu hiếm thấy, cho nên càng không thể để đạo cụ như vậy đặt trong tay mình sử dụng."

"Nha~Như vậy kết luận cuối cùng của em?" Sahayaha kéo dài tiếng nói, sau đó thấp giọng nói mang chút cảm giác mị hoặc.

"Căn cứ phán đoán của em, rõ ràng như vậy đạo cụ thủy tinh đó tuyệt đối không phải đơn giản như vậy có thể chữa trị được, nếu phân tích ngược lại, như vậy, em thà rằng đem lực ảnh hưởng mở rộng ra, như vậy liền có 80% là có đạo cụ như vậy." Dường như Tổng Nhất càng nói càng nhập tâm, chân tướng thoáng hiện trong mắt, chậm rãi vạch trần trước mặt mình mà vô cùng hưng phấn.

"Như vậy?" Trong bất tri bất giác Sahayaha đã dán sát gần chàng trai này, nhìn biểu tình sống động trên mặt hắn, chờ mong nồng đậm nảy lên trong lòng.

Khóe miệng Tổng Nhất kéo thật sâu, giương mắt nhìn chăm chú vào Sahayaha ở trước mặt, bình tĩnh trên mặt từ trước đến nay không gợn sóng lần đầu tiên hiện ra ánh sáng vô cùng kiên định.

"Thủy tinh dịch chuyển không gian!"

Sahayaha nhìn chăm chú Tổng Nhất, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu.

"Roda, thật là có một cậu nhóc thông minh nha." Đứng thẳng thân mình, làm lơ ánh mắt Tổng Nhất hy vọng được xác nhận nhìn chằm chằm vào mình, giống như không người mà nhìn thẳng về phía Roda.

"Rõ ràng chính cô cũng là một cô bé.." Roda có chút đau đầu nhìn các chàng trai cô gái này, lần đầu tiên không biết nói gì.

"Như vậy, thật là.. Thật là.. Cái đó sao?" Sanli và Taan sớm đã bị tiếng dò hỏi của Tổng Nhất hấp dẫn lại gần, vẻ mặt đầy kinh ngạc và khao khát nhìn chăm chú vào Sahayaha.

Sahayaha nhìn xung quanh một vòng, thấy sắp tới trung tâm quảng trường, mọi người đã mệt nhọc cả ngày đều muốn đi nghĩ ngơi, dưới ánh chiếu rọi của hoàng hôn, ao phun nước hiện ra bảy sắc cầu vồng, phần lớn mọi người đều kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) nhìn chăm chú vào ao phun nước ở đầu đường, nên không có nhiều người chen chúc ở bên cạnh bọn họ.

Sao, cho dù có cũng không phải chuyện gì lắm.

Nghiêng đầu nhìn đám động vật nhỏ ngốc manh nhìn mình, khoé miệng Sahayaha cong lên..

"Thẳng thắn mà nói, rốt cuộc có được đạo cụ như vậy đều do mọi người cùng nhau đánh ra, hiển nhiên nên nói cho mọi người biết đó là đạo cụ gì." Sahayaha hơi ngừng một chút, không chờ có người oán giận, liền thấp giọng nói: "Xác thật là cái đó."

"Hô.."

Tuy mọi người tập trung lại một chỗ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm chứng thực suy đoán này, vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.

"Thẳng thắn mà nói, đây là cái thứ hai tôi thấy được, trong thế giới này cũng có ghi sẽ xuất hiện cái thứ hai." Trong mắt Sahayaha dần hiện ra chút hoài niệm.

"Cái thứ nhất hình như ở trong tay hội trưởng Huyết Minh kỵ sĩ đoàn.." Tổng Nhất ở một bên suy nghĩ.

"Đúng vậy." Sahayaha thản nhiên cười: "Lúc trước, thời điểm đánh ra thủy tinh, vừa lúc Heathcliff cũng ở đó, mới có thể đem nó mua lại vào tay mình, nhưng mà cũng tốn rất nhiều tiền mới từ trong tay Thánh Long hội cưỡng chế mua lại."

"Cưỡng chế sao?" Trong mắt nhóm người Sanli dần hiện ra kinh ngạc và khát khao.

Pháp tắc thế giới này là cá lớn nuốt cá bé vô cùng rõ ràng, trên thế giới tràn ngập nguy cơ này, con người nhỏ yếu bị phóng đại vô hạn, cường giả mới có quyền quyết định vận mệnh người khác. Nhưng mà, ở một trong một hiệp hội phải trả giá thật lớn còn cần vũ lực uy hiếp mới có thể được đạo cụ, cũng ước chừng có thể thấy được tính trân quý.

"Thủy tinh dịch chuyển không gian, ý nghĩa như tên, sau khi lưu lại tọa độ, có thể không bị hạn chế mà đem người và vật phẩm chuyển dời đến nơi đó, tọa độ cũng không bị hạn chế có thể sửa lại, thật sự là một thứ tốt khó được, đặc biệt đối với hiệp hội mà nói thì có tác dụng cực lớn."

"Nói cách khác, chỉ cần một buổi sáng ngồi ở trong phòng thảnh thơi ăn cơm nước xong, sau đó lấy tất cả vật phẩm thông qua thủy tinh liền có thể đi tới nơi khác ở rất xa đi xoát quái." Vẻ mặt Taan khát khao: "Là, bất kể bao nhiêu xa."

Sahayaha gật đầu.

"Cho dù là vượt tầng cũng có thể làm được.. Quả nhiên là Thần Khí gian lận." Taan hoàn toàn hưng phấn lên tiếng, trong nháy mắt đưa tới vô số ánh mắt xem thường.

"Bất quá, tuy rằng là đồ tốt, nhưng đối với số người ít ỏi như chúng ta mà nói tác dụng cũng không lớn cũng không thể giấu nó đi, còn mang nguy hiểm cho mọi người, cho nên vẫn đem đạo cụ này bán đi thì có lời hơn." Tổng Nhất vẫn như cũ sửa chữa lại ý nghĩ của mình, cảm khái.

"Không sai, hoài bích có tội, vì như thế nên không bằng kiếm ít tiền cho chúng ta mua một số vật phẩm chúng ta cần thiết." Sahayaha lần nữa nói nhẹ nhàng.

"Đúng rồi, Sanli, con sử ma này đưa cho Liliane." Sahayaha nhìn Liliane ôm mego đen yêu thích không buông tay, khẽ cười.

"A? Cái này quá trân quý! Không được!" Sanli biết rõ sử ma trong thế giới này đại biểu điều gì, kinh ngạc lên tiếng.

"Không sao.." Sahayaha sờ đầu Liliane đang ngẩng đầu lên nhìn mình: "Con sử ma không phải loại mà tôi muốn, nó chỉ am hiểu thuấn di trong một khoảng cách nhất định, đối với tôi trợ giúp cũng không lớn. Vừa lúc cho Liliane làm tấm thẻ bảo hộ."

"Phải.. Phải không.." Sanli nhìn Liliane vẻ mặt không tha ôm chặt mèo đen không muốn buông tay, ban đầu kiên định dần dần buông lỏng: "Vậy.. Được.. Liliane, mau cảm ơn chị đi!"

"Cảm ơn chị!" Liliane vui mừng đến khóc, cao hứng nói: "Em muốn gọi nó là mèo con!"

Sahayaha ôn hòa gật đầu, nhìn một đám người vui vẻ, đáy lòng cũng nổi lên một trận ấm áp.

Mặc kệ phía trước có khó khăn thế nào, thời gian đều như vậy làm cho người ta lưu luyến không ta.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 29: Không thể ngăn cản vận mệnh [ sáu]

Edit - Beta: Tiểu Đậu Đậu

Kéo đàn sơn nguy nga như trước, sao trung vĩnh hằng (nguyên văn), không chỉ làm mọi người nhớ lại, còn có một thế giới mộng ảo, Kayaba sáng chế tạo ra một kỹ thuật tiềm hành hoàn toàn đảo điên có chênh lệch rất lớn không như dĩ vãng và hiện thực, làm cho mọi người cảm nhận thống khổ trong thế giới nhưng cũng có tình yêu thương nhiệt tình, giờ phút này, chân thật trong cảm nhận của mình.

Mà cây cối ẩn nấp dưới chân núi, có vài người đang giằng co.

Máu tươi từng chút từng chút chảy ra, cô bé đã lâm vào trạng thái sắp hôn mê, tinh thần đặc biệt không ổn định, đại khái do vết thương này không trí mạng lại tra tấn thần kinh người.

"Hội trưởng.." Tổng Nhất nắm chặt thanh kiếm trong tay, cắn môi dưới, vô thố nhìn Sayahaya và Roda trước mặt.

Roda phẫn nộ nhìn hai người cách đó không xa, giống như muốn dùng ánh mắt để giết chết người đang đắc ý dào dạt trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Liliane dần tái nhợt vô cùng lo lắng bước lên.

"Nha nha, tiểu bảo bối mày như thế nào không nhìn người ta, người ta cố ý chọn đồ ăn khai vị cho mày nha, như thế là không được đâu nha, ha ha ha.." Người đàn ông yêu nghiệt vẫn nói giọng quái dị như trước, ánh sáng lóe lên của dao găm sắc bén cẩn thận di chuyên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liliane, bất chợt xuất hiện vết máu.

Sayahaya trầm mặc đứng tại chỗ, khuôn mặt hơi hơi nghiên đối diện với Roda đang kích động.

Roda dùng sức trợn tròn mắt, nắm chặt vũ khí trong tay phập phồng rất nhỏ, gân xanh trên tay như ẩn như hiện được ống tay áo che đi. Sayahaya biết, nội tâm Roda đang kịch liệt dao động.

Lúc này, anh ta, táo bạo và chật vật, phong thái cường giả tự tin hòa nhã dĩ vãng của hội trưởng Solomon sớm đã không còn nữa, lần này mạc danh kỳ diệu bị người thực lực cao đuổi giết, hoàn toàn triệt để đánh đổ bức tường anh ta che giấu nội tâm yếu ớt, cũng nghiền nát kính ý và cảm xúc phức tạp trong lòng Sayahaya đối với anh ta.

Hờ hững quay đi, ánh mắt Sayahaya rõ ràng như đuốc.

Cái gọi là trò chơi này gần như là cái bẫy người chơi bị người chơi biến thái giết chết, Sayahaya hiểu được, rất rõ ràng, nhưng cũng không thể nào phá giải.

Quyền lựa chọn ở trong tay Roda. Sayahaya không biết hắn sẽ lựa chọn thế nào, một chút hy vọng trong cạm bẫy ở trước mặt, như vậy, hội trưởng Solomon, những người bình thường mới vừa đi vào nguy cơ của SAO, phản ứng có hai loại.

Hoảng loạn, mê mang, cùng với nguy cơ trước điên cuồng.

Một khi trước mắt mất đi đường sống, sẽ trở lên không còn lý trí.

Sayahaya hạ mắt xuống, âm thầm tăng đề phòng lên.

Không chỉ có uy hiếp trước mặt, mà cả uy hiếp ở bên cạnh.

"Tiểu bảo bối đáng thương, mày nhìn xem, những người này căn bản không muốn quan tâm mày, làm sao có thể như vậy, rõ ràng ngày thường chiếu cố mày cỡ nào, anh mày như thế nào chết đi, bọn họ quan tâm nhiêu đó thôi, không gì nữa? Có thể thấy được, tất cả đều là lừa gạt mày nha, ha ha ha.." Người đàn ông yêu nghiệt ngồi xổm trước mặt Liliane cười ha ha, trong miệng phun ra lời ác độc.

"Câm miệng!" Roda khởi động tư thế, muốn phát động kỹ năng liều chết nhất lần.

Nhưng mà đối phương hình như không có tính toán cứng đối cứng.

"Mày phải hiểu được, đến cùng là kiếm của mày mau, hay là dao găm của chúng tao mau." Người đàn ông mắt đỏ luôn trầm mặt ở một không chút nào để ý gõ vũ khí của mình lên thân cây, khóe miệng hiện ra nụ cười vặn vẹo.

"Đáng giận.." Roda cắn chặt khớp răng, rống lên một câu phẫn nộ, ánh mắt bi thương nhìn Liliane trên đất.

Hình như thời gian trôi nhanh đi, nhưng lại không có gì biến hóa, mặt Liliane sớm đã trở nên trắng xanh, lại thủy chung không có nói một câu.

Chỉ là một hàng nước mắt thanh triệt lại cậy mạnh trên mặt của cô bé chậm rãi chảy xuống.

"Nga nha, bảo bối đáng thương rơi lệ, bộ dáng đáng yêu thật làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.. Thật ngọt nga, ha ha ha.." Người đàn ông yêu nghiệt cười rung trời lan ra ngoài, làm cho Sayahaya cùng Roda vẫn duy trì trạng thái khẩn trương nãy giờ có chút không thể chịu được.

Roda quét nhìn đồng đội còn sót lại của mình, Tổng Nhất, thời điểm Tổng Nhất thấy Roda nhìn về phía mình có chút sợ hãi hơi lui người lại, mà Sayhaya chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

"Sayahaya.. Anh.."

"Anh không giết được tôi." Sayahaya có chút thương hại nhìn Roda khẩn trương đổi mồ hôi, sau đó nhìn qua Tổng Nhất đang sợ hãi, hơi lay động.

"Anh biết, nhưng mà.. Liliane.." Trên mặt Roda hiện lên do dự và rối rắm.

"Ha ha ha.. Đây là lòng người nha, ha ha ha.. Làm gì rối rắm như vậy, tụi mày không phải tự xưng là người chính phái sao, không phải luôn cường điệu đường đường chính chính làm người sao~Vì sao lại để dã tâm của mình làm mặt nạ đâu, ha ha ha.. Mau, quyền lựa chọn trong tay tụi bây nha, nhanh chút chém giết đi nha, ha ha.." Người đàn ông yêu nghiệt hưng phấn nhìn một màn trước mắt, giống như đã thấy được kết quả mà mình chờ mong: "Nhanh, đến cùng là ai giết chết ai đây.."

Mà Sayahaya và Roda nhìn lẫn nhau thật sâu như trước.

"Anh.. Sẽ chết."

"Anh biết."

"..."

"Thật xin lỗi."

"Nếu anh nghĩ nói.. Tôi sẽ thành toàn cho anh."

"Keng!"

Kim loại và vỏ kiếm ma sát trên vòng sắt ma sát phát ra tiếng vang chói tai, hai người đều yên lặng bước về phía sau nửa bước, giơ cao thanh kiếm trong tay.

Sayahaya hạ mắt, nhìn khuôn mặt trắng bệch lại kiêng cường chống đỡ.

"Chúng ta đều biết, lựa chọn hoặc không lựa chọn, hai vấn đề đối lập này sẽ bức chính mình tới ngõ hẹp, nhưng rất nhiều chuyện, xác thật cần dùng phương pháp trực tiếp nhanh chóng kết thúc, duy nhất là chúng ta không hối hận khi đã làm. Roda, từ đầu tới cuối anh lựa chọn không có đường lui, cho nên, không cần phải do dự." Sayahaya như thấy được ngày đầu tiên gia nhập Solomon, Roda mỉm cười ấm áp nhìn mình có chút u buồn vừa mới gia nhập.

Khi đó, bầu trời vẫn thật xanh.

"A! Anh đương nhiên biết." Trên mặt Roda cũng hiện ra một chút tươi cười kiên quyết, sau đó chậm rãi nâng lên hai tay cầm kiếm, nhanh chóng hướng về phía Sayahaya vung kiếm: "..."

Đồng tử Sayahaya co rụt lại, lập tức thanh kiếm trong tay cũng nhanh chóng đánh về phía trước, tia chớp văng ra.

"Phanh!"

Một thanh kiếm và một thanh kiếm khác kịch liệt va chạm nhau, trong nháy mắt sức giật sức nặng nhanh chóng truyền vào trong tay Sayahaya, làm hổ khẩu bắt đầu chậm rãi nhũn ra.

Trong trí nhớ, thời gian bình thản nhất ở Solomon là cảnh tượng mỗi ngày đi xoát BOSS, quấy rối xung quanh là các thiếu niên có chút thiên phú chạy vội khắp nơi để tăng thực lực của mình, mỗi ngày đều gà bay chó sủa.

Thời điểm kia, chính cô cũng thói quen mỗi ngày nhìn mọi người cùng nhau phối hợp, nhẫn nại chỉ huy huấn luyện bọn họ, thậm chí là tổ chức mọi người cùng nỗ lực hoàn thành những nhiệm vụ nhìn như đơn giản đó.

"Anh tới trước." Sayahaya thấp giọng nói.

"A.. A!" Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Roda bay nhanh về phía Sayahaya, mang theo hơi thở nhè nhẹ lạnh như băng nhanh chóng xâm nhập đến.

Sayahaya nhanh chóng rút tay xuống, sau đó thanh kiếm trong tay lóe sáng ở không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, lập tức dứt khoát lưu loát chắn phía trước chuôi kiếm của Roda.

Hình như Roda sớm đoán được cái gì, khi mũi kiếm chạm vào vũ khí của đối phương ngón tay hơi chuyển động, sau đó không thể tưởng tượng được trọng kiếm trong tay liền nhanh hơn cao hơn tốc độ ngay từ đầu từ giữa lưng Sayhaya nhanh chóng chuyển hướng về phía cổ cô.

Sayahaya nhanh chóng bay về sau một vòng, sau đó chặn không ít động tác gia tăng tốc độ của Roda.

Lúc này, Roda như một cái máy gia tốc thật lớn, mang công suất cao, động tác nhanh chóng nhằm về các bộ vị Sayahaya không ngừng lộ ra, thế công rào rạc làm cho Sayahaya không biết làm sao (nguyên văn: Có chút bị nhục)

"Ai nha~Đây gọi là thương vương cũng chỉ như vậy, ha ha ha, cho nên lần này thắng bại đã định rồi sao, ha ha ha~"

Sayhaya vẫn như cũ, thỉnh thoảng ra tay cản trở một chút, nhưng vẫn luôn không có phản kháng thật, mà từ đầu đến cuối đang không ngừng lui về phía sau trốn tránh, rõ ràng co đầu rút cổ như vậy làm cho người đàn ông yêu nghiệt bất mãn oán giận.

"Cô vì sao không phản kháng! Vì sao? Cô đang tội nghiệp tôi sao!" Roda rốt cục liên tiếp không ngừng công kích cũng trở nên oán giận, liều mạng huy động vũ khí.

Sayahaya trầm mặc đón đỡ.

"Cô không phải rất lợi hại sao! Cô không phải ở tổ tiến công chiếm đóng sao? Cô không phải rất cường đại sao! Vì sao lùi bước xuống như vậy? Cô muốn chết

Dưới kiếm của tôi, ha ha ha.."

"Ha ha ha~Chính là như vậy, chém xuống đi ha ha ha~nhanh chút giết chết cô ta, ha ha ha~"

Mãnh liệt mà điên cuồng, tiếng cười vang vọng bên trong rừng cây yên tĩnh, Sayahaya dường như không bị quấy nhiễu một chút nào, vẫn như cũ tự lo chiến đấu.

"Anh ơi.." Liliane ngơ ngác nhìn hai người trước mắt đang động kiếm, trong ánh mắt có chút mê mang thoáng qua một tia kinh ngạc.

"Tiểu bảo bối~thấy được chưa~đây là cái gọi lòng người~nga ha ha a~"

Một chút, đánh trên sườn núi chậm rãi đánh xuống dưới, bởi vì độ dốc mà Sayahaya vài lần thiếu chút nữa bị trúng chiêu của Roda đang điên cuồng đánh, miễn cưỡng tránh thoát.

Đột nhiên, Roda dùng sức về phía đầu Sayahaya, Sayahaya nhanh chóng né đi, kiếm quang sắc bén thẳng tắp xuyên qua tóc Sayahaya, sau đó tốc độ càng mãnh liệt nhằm về phía sau Sayahaya.

Mắt Sayahaya gợn sóng không sợ hãi hiện lên một tia sững sờ, thân thể thẳng tắp nghiên qua bên cạnh theo lộ tuyến đã dự định.

Lúc này, cự kiếm mãnh liệt, mang theo sức mạnh đập nồi dìm thuyền của chủ nhân nhằm phía người kia còn đang cười to.

Gió phong sắc bén, nổi lên.

Bởi vì ở trên vị trí khá cao nhảy lên bay đi, toàn thân Roda hoàn toàn bại lộ trong không khí không lá chắn bay lên.

Hẳn phải chết cũng muốn giết chết đối phương, lập tức quyết đoán mờ mịt.

Roda..

Mí mắt bất an nhảy lên vài cái.

Roda!

Gần! Gần! Thời điểm đối phương còn không có phản ứng..

"Xuy.."

Một đoàn khói trắng từ hai ngón tay nhỏ dài của đối phương bốc lên, mũi kiếm thật lớn ở giữa run run ngừng lại.

"A, đây là lễ vật cho tao sao? Hình như cũng không phải hợp khẩu vị của tao đâu, làm sao đây.."

"Vẫn là đáp lễ một cách ưu nhã đi, ha ha a!"

Cái gì? Làm sao có thể?

Chẳng lẽ là..

Đạo cụ cấp ma thần -- bao tay ma vương sao!

Hỏng bét!

Thời điểm Roda công kích đã cúi người né tránh còn chưa có thể hoàn toàn đứng lên, lần đầu tiên Sayahaya hoảng sợ mở to hai mắt, nỗ lực muốn ngăn cản Roda lúc này không thể bảo hộ bản thân, ý đồ lấy tay bám chặt thân thể anh ta theo quán tính hướng về phía trước, mà không phòng bị bên cạnh có uy hiếp.

"Phốc.."

Mặt Sayahaya cứng ngắc.

Thế giới điên đảo, Sayahaya nhìn đến áo choàng á ma cũ nát bị gió thổi bay lên. (Vẫn còn mặc nha các bác chứ chưa rớt ra đâu)

Đồng thời, phía trên góc trái màn hình điều khiển, nút màu vàng nho nhỏ chớp động.

- - gây tê.[/CHARGE]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back