Chương 10. Sự dịu dàng có mục đích của Mạnh Trường Lăng.
Người ta thường hay nói rằng:
"Có duyên nghìn dặm xa còn gặp, không duyên trước mặt vẫn cách lòng". Khi Tiếu Tiếu vừa được đưa vào phòng cấp cứu thì Trương Huân Lạc cũng vừa rời đi, hai người mặt đối mặt lướt qua mà không nhận ra nhau cứ như định mệnh vốn đã an bài hai người không thuộc về nhau.
Không biết trời xuôi đất khiến thế nào mà Tiếu Tiếu lại được sắp xếp ở chung phòng với Tiêu Thủy Ngưng.
Trong khi Tiêu Thủy Ngưng đã tỉnh lại, có thể ăn uống và được kẻ hầu người hạ chăm sóc tỉ mỉ cung phụng như thần thánh, thì Tiếu Tiếu lại chưa tỉnh lại bởi vết thương trên người cô không chỉ có trên mặt mà còn ở bụng, cộng với việc bị kiệt sức, dù không có gì nguy hiểm đến tính mạng và đã được bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vài ngày sau.
Tiêu Thủy Ngưng được xuất viện về nhà, tận dụng khoảng thời gian hiếm có này cô đã ở lì lại nhà của Mạnh Trường Lăng quyết không đi. Cô còn thuê thêm ba người giúp việc để dễ dàng sai khiến, những người giúp việc này do cô bỏ tiền mua chuộc về làm việc cho mình.
- Các người nghe đây, tôi chính là nữ chủ nhân tương lai của cái nhà này, từ nay về sau các người tuyệt đối phải nghe lời một mình tôi, tôi đảm bảo tương lai sẽ không để các người chịu thiệt.
Tiêu Thủy Ngưng đi qua đi lại, giọng đanh thép thị uy, ra vẻ ta đây mới chính là chủ nhân ở nơi này.
- Vâng. Chúng tôi hiểu rồi.
Ba người xếp thành một hàng ngang, đồng thanh cất giọng, bọn họ được Tiêu Thủy Ngưng trả lương hậu hĩnh, được ông chủ Tiêu đối đãi như người nhà tất nhiên trong thời gian này họ sẽ nghe theo lời Tiêu Thủy Ngưng nhưng ông chủ đích thực của họ chính là Tiêu Kính Minh - ba của Tiêu Thủy Ngưng.
Nhân lúc Mạnh Trường Lăng không có ở nhà, Tiêu Thủy Ngưng dạy dỗ ba người này, giao cho nhiều nhiệm vụ, mà cái quan trọng nhất chính là phải làm sao cho Mạc Tiếu Tiếu biết khó mà rút lui.
Cả ba người nhìn nhau rồi lại quay mặt đối diện với Tiêu Thủy Ngưng mỉm cười tỏ ra mình đã hiểu ý.
Rồi cho đến buổi chiều.
Triệu Ban - quản lý của Tiêu Thủy Ngưng gọi điện thoại tới, báo một tin vui.
Tiêu Thủy Ngưng mặc một bộ váy màu trà ngồi ở mép giường, tay cầm điện thoại, gương mặt dù trang điểm nhẹ nhàng vẫn toát lên thần thái sang chảnh của một ngôi sao lớn.
- Có chuyện gì vậy? Có phim mới nữa à?
- Ừm. Đây là một mối lớn, xong vụ này cậu thành tỉ phú cho xem.
Triệu Ban hớn hở nói với Thủy Ngưng qua điện thoại.
- Nói qua điện thoại không tiện. Giờ mình qua chỗ cậu.
Nói xong Triệu Ban lái xe như bay đến nhà Mạnh Trường Lăng, nếu bắt mối thành công Triệu Ban cũng sẽ có một số tiền lớn, nghĩ đến thôi cô cũng sung sướng trong lòng.
- Có một đoàn làm phim điện ảnh holywook sắp đến đây, nghe nói là sẽ lựa chọn một nữ diễn viên ở nước mình vào một vai chính.
Triệu Ban vừa lái xe đến thì đã hớt hải chạy thẳng lên lầu nói một hơi dài.
- Thế cậu có biết thù lao bao nhiêu không?
Tiêu Thủy Ngưng liền hỏi ngay, nghe đến holywook thì vẻ mặt hưng phấn hẳn lên.
- 3 triệu USD và có thể hơn nếu như..
Triệu Ban trả lời ngập ngừng, dù đã quen với việc đổi tình lấy vai diễn của Tiêu Thủy Ngưng nhưng cô vẫn là không dám nói thẳng ra, đối với một nữ diễn viên như Tiêu Thủy Ngưng thì đây vẫn là vấn đề nhạy cảm, nếu để lộ ra thì coi như sự nghiệp đặt dấu chấm hết.
Tiêu Thủy Ngưng phấn khởi vì sắp có thêm một món tiền béo bở, nếu xuất hiện ở trong bộ phim này, thì danh tiếng của cô sẽ lan rộng toàn thế giới và vị trí ở trong nước nhất định sẽ vươn cao, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai dám đắc tội với cô nữa. Nghĩ là làm, Tiêu Thủy Ngưng lập tức quay sang Triệu Ban:
- Cậu có cách nào để mình diễn vai đó được không?
- Cách thì có, nhưng cậu phải đánh đổi vài thứ.
Triệu Ban suy đi tính lại một hồi mới dám khẳng định lời mình vừa nói, cô ngồi xuống bên Tiêu Thủy Ngưng thì thầm to nhỏ.
- Được, nhờ cậu hết.
Cả hai bắt đầu ôm nhau thắm thiết nhưng mỗi người lại có những suy tính sâu xa, nếu Tiêu Thủy Ngưng chỉ muốn lợi dụng Triệu Ban để tiến thân trong showbiz thì Triệu Ban lợi dụng lại nhan sắc và tài năng của Tiêu Thủy Ngưng để biến cô ta thành mỏ vàng lớn mà cô ta có thể tùy ý khai thác suốt đời.
Khi Triệu Ban rời khỏi biệt thự thì Tiêu Thủy Ngưng cũng bắt đầu chuẩn bị hành trang cho mình từ làn da, mái tóc đến cái vóc dáng sao cho xinh đẹp và khí chất hơn trước, cô cũng bắt đầu kế hoạch để Tiếu Tiếu rời khỏi Mạnh Trường Lăng trước khi cô lên đường casting cho vai diễn vào hai tháng sau.
Ở bệnh viện Tiếu Tiếu khẽ cử động đôi mi dài cong vút, đôi mắt từ từ hé mở, đập vào mắt cô là một màu trắng xóa, một căn phòng trống trơn lâu lâu lại thoang thoảng mùi thuốc sát trùng làm cô khó chịu.
Theo quán tính cô đưa tay sờ lên mặt, không còn cảm giác đau, làn da cũng trở lại mịn màng trắng mịn như xưa.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Mạnh Trường Lăng:
- Trường Lăng có đến thăm mình không?
Đang suy nghĩ miên man về một câu hỏi không có lời giải thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ bên ngoài, Tiếu Tiếu mở to đôi mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Tiếu Tiếu rất bất ngờ, trong lòng cũng có vài phần phấn khích, cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang từ từ tiến về phía mình, anh có đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh như những vì sao trên trời, gương mặt với ngũ quan xuất sắc có thể mê hoặc thiên sứ, Tiếu Tiếu nhìn anh đến say mê, trong lòng trào dâng một cảm xúc một niềm hãnh diện không thể nào diễn tả bằng lời.
"Người đàn ông đẹp trai tài giỏi, lạnh lùng này chính là chồng của mình" một cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng làm Tiếu Tiếu không thể rời mắt khỏi anh.
Tiếu Tiếu nhìn anh đến ngây dại, cô cười nhẹ nhàng e thẹn như một bông hoa mới chớm nở tỏa sáng như ánh bình minh dịu dàng.
- Mặt anh có dính cái gì sao?
Mạnh Trường Lăng hướng ánh mắt ôn hòa đến Tiếu Tiếu, trong khoảng cách gần như thế này anh mới có thể nhìn kĩ và khẳng định một điều rằng Tiếu Tiếu rất đẹp, một vẻ đẹp không lẫn với bất kì cô gái nào khác, cô có đôi mắt linh động, ngũ quan hài hòa hợp chuẩn, cô xinh đẹp làm anh nhìn chẳng muốn rời mắt.
- Không. Không có gì cả.
Cô bối rối, bỏ xuống ánh mắt say mê của mình đang mãi ngắm ảnh.
Tiếu Tiếu cúi đầu xấu hổ, tuy không phải lần đầu tiếp xúc nhưng ánh mắt dịu dàng đó của anh làm Tiếu Tiếu vẫn không thể tự nhiên mà tiếp thu được, cô đã quen với việc bị anh lạnh nhạt nên biểu hiện của anh bây giờ làm cô rất vui nhưng cũng rất bất ngờ, tâm tư của anh thật giả lẫn lộn làm cô không biết phân biệt như thế nào.
Mạnh Trường Lăng ngồi xuống ngay bên cạnh cô, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc động tác dịu dàng, ánh mắt ôn nhu khiến người đối diện khó lòng từ chối mà càng lún sâu càng mù quáng.
- Em thấy chỗ nào không khỏe thì nói với anh.
Nói xong câu này, anh mới đột ngột nhận ra dù biết bản thân đang giả vờ, nhưng sao lòng anh lại có cảm giác chân thực đến lạ, đặc biệt là mỗi lúc cô nhìn anh, ánh mắt ấy nụ cười ấy khiến anh nhiều lúc bị trầm luân, nhiều lúc anh tự chấn chỉnh bản thân mình rằng cô vợ đang ở nhà chỉ là một cô vợ hờ, chỉ là một món đồ anh tạm giữ, sau này không cần sẽ vứt đi, "Mạnh Trường Lăng mày không được mềm lòng, không được nương tay dù đó chỉ là con gái của kẻ thù".
Đối với sự dịu dàng bất ngờ này của Mạnh Trường Lăng cô có cảm giác như mình mất đi vẻ tự nhiên như thường ngày.
- Em.. em thấy..
Vừa dứt lời, bụng của cô nó kêu lên như đánh trống, Tiếu Tiếu ngượng ngùng cụp mi mắt, cô đưa tay sờ cái bụng.
- Chắc là em đói bụng.
Mạnh Trường Lăng đưa tay sờ mái tóc mây của cô âu yếm:
- Đợi anh một chút.
Anh đứng dậy bước đi thật nhanh, dáng người cao lớn khuất dần sau cánh cửa.
Tiếu Tiếu ngồi dậy nhìn theo bóng anh đến khi khuất hẳn, rồi cô lấy tay để lên đầu chỗ mà tay vừa để xuống, Tiếu Tiếu cảm nhận hơi ấm vẫn còn đọng lại, nơi trái tim cũng cũng đập rộn ràng. Nhưng khi đối mặt với cảm xúc thất thường cùng với sự ôn nhu dịu dàng của anh, Tiếu Tiếu lấy làm khó hiểu dù cô rất thích anh của hiện tại.
Đôi mắt cô long lanh lóng lánh nước mắt, cô rất muốn mở miệng hỏi anh rằng tại sao nói ghét bỏ cô giờ lại đối với cô dịu dàng như vậy, nhưng cô lại không dám hỏi, Tiếu Tiếu sợ phải nghe được câu trả lời khiến bản thân đau lòng.
Khi Mạnh Trường Lăng tiến vào phòng thấy Tiếu Tiếu nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt, anh đứng lặng một hồi lâu, một cái không nỡ nó lại xuất hiện, nhưng rồi sau đó cũng theo thù hận trong lòng anh biến mất.
- Anh mua cháo tổ yến cho em này, ăn xong anh dẫn em đi kiểm tra lại một chút, nếu không có gì thì hôm nay xuất viện luôn.
Mạnh Trường Lăng cẩn thận đặt cháo lên bàn.
- Há miệng..
- Không.. không cần đâu.. em tự ăn được.
- Không nghe lời?
Giọng nói anh vẫn trầm ấm nhưng ánh mắt lạnh băng tạo cho người ta cảm giác sợ hãi không muốn đến gần.
- Em.. em ăn.
Tiếu Tiếu thấy anh có vẻ tức giận thì lập tức phát sợ, đôi tay run rẩy, miệng ngập ngừng không thốt nên lời. Mạnh Trường Lăng nhíu chặt chân mày, nếu anh không nhầm thì trong mắt cô có khiếp sợ, có một chút ngượng ngùng còn có chút không quen nên không biết phải làm thế nào.
Sau khi ăn xong và kiểm tra tổng quát toàn diện không có gì nghiêm trọng, Mạnh Trường Lăng đề nghị cho xuất viện, liền được bác sĩ đồng ý. Sau đó anh đích thân chở Tiếu Tiếu về nhà.
Tiếu Tiếu thật không ngờ tới sau ngày hôm đó, thái độ của Mạnh Trường Lăng đối với cô khác hẳn trước đây làm Tiếu Tiếu cũng thấy nghi hoặc không biết đâu mới là Mạnh Trường Lăng thật sự, thật giả lẫn lộn làm Tiếu Tiếu thật sự bối rối.
Từ ngày xuất viện đến nay, Mạnh Trường Lăng không cho Tiếu Tiếu ở nhà sau nữa. Anh buộc cô phải sống cùng anh trong một căn phòng rộng rãi kế bên phòng tân hôn, căn phòng này trước đây cô từng ở, anh còn bảo ba cô giúp việc chăm sóc cho mình, cứ mỗi ngày nghe họ gọi phu nhân này phu nhân nọ làm Tiếu Tiếu cảm thấy ngại bởi cô không phải đại tiểu thư, không quen khi được người ta cung kính.
Đến buổi tối.
Khi Mạnh Trường Lăng trở về nhà đã là nửa đêm, muốn nhanh chống đi lên phòng để nghỉ ngơi, nhưng khi đi qua cầu thang vô tình phát hiện Tiếu Tiếu đang loay hoay trong bếp, anh đứng lặng nhìn một lúc, muốn đi xuống, muốn ôm cô vào lòng nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị não xua tan đi mất, một giây sau liền lạnh lùng bước đi.
Tiếu Tiếu ở phòng bếp làm một bữa ăn khuya giàu dinh dưỡng cho anh, có cá hấp chua ngọt, canh sườn bò bí đỏ, còn có một ly sữa nóng.
Tiếu Tiếu là người hướng nội, cô ít khi ăn nhà hàng hay những món ăn xa xỉ, quần áo cô mặc cũng thuộc dạng đơn sơ, mỗi lúc rảnh rỗi hay tâm tình vui vẻ cô thường lăn vào bếp, tâm tư tình cảm đều dành hết vào những món ăn mình làm ra.
Làm xong Tiếu Tiếu đem lên phòng, vốn nghĩ Mạnh Trường Lăng chưa về và muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng nào ngờ khi mở cửa bước vào, Mạnh Trường Lăng làm tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Mạnh Trường Lăng bán khỏa thân, mái tóc ướt từng giọt nước rơi xuống đọng lại trên làn da màu đồng săn chắc, cơ bụng sáu múi gợi cảm, thân dưới được che đậy bằng một chiếc khăn tắm quấn ngang, chiều cao mét tám lăm khiến anh bỗng chốc trở thành người khổng lồ trước mặt Tiếu Tiếu, Mạnh Trường Lăng quả thật đẹp hoàn mỹ như một vị thần hào quang tỏa sáng khiến người đối diện lu mờ, làm các cô gái say mê quên lối về.
Tiếu Tiếu vội vàng buông đi ánh mắt kinh ngạc cứ dán chặt vào cơ thể quyến rũ chết người của Mạnh Trường Lăng, cô xấu hổ cúi mặt, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, gương mặt cô ửng hồng bước vội vàng đi về phía trước, cô nhẹ nhàng để khay thức ăn trên bàn.
- Em có làm thức ăn khuya cho anh, còn nóng anh mau ăn nhanh.
Nói xong Tiếu Tiếu ngoảnh mặt đi một mạch ra khỏi phòng cũng chẳng dám nhìn Mạnh Trường Lăng lấy một cái.
Mạnh Trường Lăng nhíu mày lòng chợt thấy khó hiểu, anh nhoẻn miệng cười, rồi anh nhận ra ánh mắt kinh ngạc pha chút ngượng ngùng của cô khi nhìn ngực trần của anh.
Thế kỉ 21 rồi phụ nữ nào mà chẳng nhìn thấy cơ thể đàn ông, anh cũng là một người đàn ông bình thường mà có cần phải tỏ ra kinh hãi như vậy không, Mạnh Trường Lăng cũng không muốn nghĩ nhiều đến Mạc Tiếu Tiếu anh trực tiếp rút khăn tắm ngang lưng rồi đi đến cái tủ tìm một bộ quần áo thoải mái mặc vào.
Một mùi thức ăn thơm phức sộc vào mũi làm anh chú ý, theo phản xạ Mạnh Trường Lăng quay đầu, bước đến chiếc bàn vuông nhỏ gọn, anh kéo ghế ngồi xuống.
Anh cầm đũa gấp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, cảm giác như vị giác từ lâu đã ngủ yên bỗng chốc tỉnh lại, thức ăn rất vừa miệng làm Mạnh Trường Lăng không muốn rời đũa, ăn một mạch sạch sành sanh hai món ăn và một chén cơm.
Anh ăn mà không để ý bên cạnh còn có một ly sữa nóng, mùi sữa bốc lên, hương sữa sộc vào mũi và rồi một cảm giác buồn nôn cứ thế xuất hiện, dù cố gắng áp chế xuống cơn cồn cào, cuồn cuộn trong bụng nhưng nó vẫn tuôn trào.
Tất cả mọi thứ trong bụng cùng lúc tuôn trào ra hết, lúc vô ý ly sữa ngã lăn trên bàn rồi rơi xuống đất, Mạnh Trường Lăng áp chế cơn nóng giận trong lòng, tiếng ối ụa vang lên khắp phòng.
Tiếng ly thủy tinh đổ bể tạo thành tiếng vang thật lớn, phía dưới nhà Tiếu Tiếu đang bận rộn dọn dẹp lại phòng khách cũng phải giật mình, cô lập tức bỏ lại tất cả vội vã chạy lên lầu.
Vừa mở cửa ra, Tiếu Tiếu được một phen kinh ngạc khi chỉ thấy phía trước là một mớ hỗn độn, chưa kịp định thần thì phát hiện ánh mắt Mạnh Trường Lăng đằng đằng sát khí nhìn cô chằm chằm.
Tiếu Tiếu không khỏi sợ hãi, trái tim như đang nhảy múa trong ngực, cả người run rẩy không dám nói lời nào, cô đứng chết trân tại chỗ và đôi mắt đã đong đầy nước mắt từ khi nào.
"Có duyên nghìn dặm xa còn gặp, không duyên trước mặt vẫn cách lòng". Khi Tiếu Tiếu vừa được đưa vào phòng cấp cứu thì Trương Huân Lạc cũng vừa rời đi, hai người mặt đối mặt lướt qua mà không nhận ra nhau cứ như định mệnh vốn đã an bài hai người không thuộc về nhau.
Không biết trời xuôi đất khiến thế nào mà Tiếu Tiếu lại được sắp xếp ở chung phòng với Tiêu Thủy Ngưng.
Trong khi Tiêu Thủy Ngưng đã tỉnh lại, có thể ăn uống và được kẻ hầu người hạ chăm sóc tỉ mỉ cung phụng như thần thánh, thì Tiếu Tiếu lại chưa tỉnh lại bởi vết thương trên người cô không chỉ có trên mặt mà còn ở bụng, cộng với việc bị kiệt sức, dù không có gì nguy hiểm đến tính mạng và đã được bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vài ngày sau.
Tiêu Thủy Ngưng được xuất viện về nhà, tận dụng khoảng thời gian hiếm có này cô đã ở lì lại nhà của Mạnh Trường Lăng quyết không đi. Cô còn thuê thêm ba người giúp việc để dễ dàng sai khiến, những người giúp việc này do cô bỏ tiền mua chuộc về làm việc cho mình.
- Các người nghe đây, tôi chính là nữ chủ nhân tương lai của cái nhà này, từ nay về sau các người tuyệt đối phải nghe lời một mình tôi, tôi đảm bảo tương lai sẽ không để các người chịu thiệt.
Tiêu Thủy Ngưng đi qua đi lại, giọng đanh thép thị uy, ra vẻ ta đây mới chính là chủ nhân ở nơi này.
- Vâng. Chúng tôi hiểu rồi.
Ba người xếp thành một hàng ngang, đồng thanh cất giọng, bọn họ được Tiêu Thủy Ngưng trả lương hậu hĩnh, được ông chủ Tiêu đối đãi như người nhà tất nhiên trong thời gian này họ sẽ nghe theo lời Tiêu Thủy Ngưng nhưng ông chủ đích thực của họ chính là Tiêu Kính Minh - ba của Tiêu Thủy Ngưng.
Nhân lúc Mạnh Trường Lăng không có ở nhà, Tiêu Thủy Ngưng dạy dỗ ba người này, giao cho nhiều nhiệm vụ, mà cái quan trọng nhất chính là phải làm sao cho Mạc Tiếu Tiếu biết khó mà rút lui.
Cả ba người nhìn nhau rồi lại quay mặt đối diện với Tiêu Thủy Ngưng mỉm cười tỏ ra mình đã hiểu ý.
Rồi cho đến buổi chiều.
Triệu Ban - quản lý của Tiêu Thủy Ngưng gọi điện thoại tới, báo một tin vui.
Tiêu Thủy Ngưng mặc một bộ váy màu trà ngồi ở mép giường, tay cầm điện thoại, gương mặt dù trang điểm nhẹ nhàng vẫn toát lên thần thái sang chảnh của một ngôi sao lớn.
- Có chuyện gì vậy? Có phim mới nữa à?
- Ừm. Đây là một mối lớn, xong vụ này cậu thành tỉ phú cho xem.
Triệu Ban hớn hở nói với Thủy Ngưng qua điện thoại.
- Nói qua điện thoại không tiện. Giờ mình qua chỗ cậu.
Nói xong Triệu Ban lái xe như bay đến nhà Mạnh Trường Lăng, nếu bắt mối thành công Triệu Ban cũng sẽ có một số tiền lớn, nghĩ đến thôi cô cũng sung sướng trong lòng.
- Có một đoàn làm phim điện ảnh holywook sắp đến đây, nghe nói là sẽ lựa chọn một nữ diễn viên ở nước mình vào một vai chính.
Triệu Ban vừa lái xe đến thì đã hớt hải chạy thẳng lên lầu nói một hơi dài.
- Thế cậu có biết thù lao bao nhiêu không?
Tiêu Thủy Ngưng liền hỏi ngay, nghe đến holywook thì vẻ mặt hưng phấn hẳn lên.
- 3 triệu USD và có thể hơn nếu như..
Triệu Ban trả lời ngập ngừng, dù đã quen với việc đổi tình lấy vai diễn của Tiêu Thủy Ngưng nhưng cô vẫn là không dám nói thẳng ra, đối với một nữ diễn viên như Tiêu Thủy Ngưng thì đây vẫn là vấn đề nhạy cảm, nếu để lộ ra thì coi như sự nghiệp đặt dấu chấm hết.
Tiêu Thủy Ngưng phấn khởi vì sắp có thêm một món tiền béo bở, nếu xuất hiện ở trong bộ phim này, thì danh tiếng của cô sẽ lan rộng toàn thế giới và vị trí ở trong nước nhất định sẽ vươn cao, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai dám đắc tội với cô nữa. Nghĩ là làm, Tiêu Thủy Ngưng lập tức quay sang Triệu Ban:
- Cậu có cách nào để mình diễn vai đó được không?
- Cách thì có, nhưng cậu phải đánh đổi vài thứ.
Triệu Ban suy đi tính lại một hồi mới dám khẳng định lời mình vừa nói, cô ngồi xuống bên Tiêu Thủy Ngưng thì thầm to nhỏ.
- Được, nhờ cậu hết.
Cả hai bắt đầu ôm nhau thắm thiết nhưng mỗi người lại có những suy tính sâu xa, nếu Tiêu Thủy Ngưng chỉ muốn lợi dụng Triệu Ban để tiến thân trong showbiz thì Triệu Ban lợi dụng lại nhan sắc và tài năng của Tiêu Thủy Ngưng để biến cô ta thành mỏ vàng lớn mà cô ta có thể tùy ý khai thác suốt đời.
Khi Triệu Ban rời khỏi biệt thự thì Tiêu Thủy Ngưng cũng bắt đầu chuẩn bị hành trang cho mình từ làn da, mái tóc đến cái vóc dáng sao cho xinh đẹp và khí chất hơn trước, cô cũng bắt đầu kế hoạch để Tiếu Tiếu rời khỏi Mạnh Trường Lăng trước khi cô lên đường casting cho vai diễn vào hai tháng sau.
Ở bệnh viện Tiếu Tiếu khẽ cử động đôi mi dài cong vút, đôi mắt từ từ hé mở, đập vào mắt cô là một màu trắng xóa, một căn phòng trống trơn lâu lâu lại thoang thoảng mùi thuốc sát trùng làm cô khó chịu.
Theo quán tính cô đưa tay sờ lên mặt, không còn cảm giác đau, làn da cũng trở lại mịn màng trắng mịn như xưa.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Mạnh Trường Lăng:
- Trường Lăng có đến thăm mình không?
Đang suy nghĩ miên man về một câu hỏi không có lời giải thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ bên ngoài, Tiếu Tiếu mở to đôi mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Tiếu Tiếu rất bất ngờ, trong lòng cũng có vài phần phấn khích, cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang từ từ tiến về phía mình, anh có đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh như những vì sao trên trời, gương mặt với ngũ quan xuất sắc có thể mê hoặc thiên sứ, Tiếu Tiếu nhìn anh đến say mê, trong lòng trào dâng một cảm xúc một niềm hãnh diện không thể nào diễn tả bằng lời.
"Người đàn ông đẹp trai tài giỏi, lạnh lùng này chính là chồng của mình" một cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng làm Tiếu Tiếu không thể rời mắt khỏi anh.
Tiếu Tiếu nhìn anh đến ngây dại, cô cười nhẹ nhàng e thẹn như một bông hoa mới chớm nở tỏa sáng như ánh bình minh dịu dàng.
- Mặt anh có dính cái gì sao?
Mạnh Trường Lăng hướng ánh mắt ôn hòa đến Tiếu Tiếu, trong khoảng cách gần như thế này anh mới có thể nhìn kĩ và khẳng định một điều rằng Tiếu Tiếu rất đẹp, một vẻ đẹp không lẫn với bất kì cô gái nào khác, cô có đôi mắt linh động, ngũ quan hài hòa hợp chuẩn, cô xinh đẹp làm anh nhìn chẳng muốn rời mắt.
- Không. Không có gì cả.
Cô bối rối, bỏ xuống ánh mắt say mê của mình đang mãi ngắm ảnh.
Tiếu Tiếu cúi đầu xấu hổ, tuy không phải lần đầu tiếp xúc nhưng ánh mắt dịu dàng đó của anh làm Tiếu Tiếu vẫn không thể tự nhiên mà tiếp thu được, cô đã quen với việc bị anh lạnh nhạt nên biểu hiện của anh bây giờ làm cô rất vui nhưng cũng rất bất ngờ, tâm tư của anh thật giả lẫn lộn làm cô không biết phân biệt như thế nào.
Mạnh Trường Lăng ngồi xuống ngay bên cạnh cô, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc động tác dịu dàng, ánh mắt ôn nhu khiến người đối diện khó lòng từ chối mà càng lún sâu càng mù quáng.
- Em thấy chỗ nào không khỏe thì nói với anh.
Nói xong câu này, anh mới đột ngột nhận ra dù biết bản thân đang giả vờ, nhưng sao lòng anh lại có cảm giác chân thực đến lạ, đặc biệt là mỗi lúc cô nhìn anh, ánh mắt ấy nụ cười ấy khiến anh nhiều lúc bị trầm luân, nhiều lúc anh tự chấn chỉnh bản thân mình rằng cô vợ đang ở nhà chỉ là một cô vợ hờ, chỉ là một món đồ anh tạm giữ, sau này không cần sẽ vứt đi, "Mạnh Trường Lăng mày không được mềm lòng, không được nương tay dù đó chỉ là con gái của kẻ thù".
Đối với sự dịu dàng bất ngờ này của Mạnh Trường Lăng cô có cảm giác như mình mất đi vẻ tự nhiên như thường ngày.
- Em.. em thấy..
Vừa dứt lời, bụng của cô nó kêu lên như đánh trống, Tiếu Tiếu ngượng ngùng cụp mi mắt, cô đưa tay sờ cái bụng.
- Chắc là em đói bụng.
Mạnh Trường Lăng đưa tay sờ mái tóc mây của cô âu yếm:
- Đợi anh một chút.
Anh đứng dậy bước đi thật nhanh, dáng người cao lớn khuất dần sau cánh cửa.
Tiếu Tiếu ngồi dậy nhìn theo bóng anh đến khi khuất hẳn, rồi cô lấy tay để lên đầu chỗ mà tay vừa để xuống, Tiếu Tiếu cảm nhận hơi ấm vẫn còn đọng lại, nơi trái tim cũng cũng đập rộn ràng. Nhưng khi đối mặt với cảm xúc thất thường cùng với sự ôn nhu dịu dàng của anh, Tiếu Tiếu lấy làm khó hiểu dù cô rất thích anh của hiện tại.
Đôi mắt cô long lanh lóng lánh nước mắt, cô rất muốn mở miệng hỏi anh rằng tại sao nói ghét bỏ cô giờ lại đối với cô dịu dàng như vậy, nhưng cô lại không dám hỏi, Tiếu Tiếu sợ phải nghe được câu trả lời khiến bản thân đau lòng.
Khi Mạnh Trường Lăng tiến vào phòng thấy Tiếu Tiếu nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt, anh đứng lặng một hồi lâu, một cái không nỡ nó lại xuất hiện, nhưng rồi sau đó cũng theo thù hận trong lòng anh biến mất.
- Anh mua cháo tổ yến cho em này, ăn xong anh dẫn em đi kiểm tra lại một chút, nếu không có gì thì hôm nay xuất viện luôn.
Mạnh Trường Lăng cẩn thận đặt cháo lên bàn.
- Há miệng..
- Không.. không cần đâu.. em tự ăn được.
- Không nghe lời?
Giọng nói anh vẫn trầm ấm nhưng ánh mắt lạnh băng tạo cho người ta cảm giác sợ hãi không muốn đến gần.
- Em.. em ăn.
Tiếu Tiếu thấy anh có vẻ tức giận thì lập tức phát sợ, đôi tay run rẩy, miệng ngập ngừng không thốt nên lời. Mạnh Trường Lăng nhíu chặt chân mày, nếu anh không nhầm thì trong mắt cô có khiếp sợ, có một chút ngượng ngùng còn có chút không quen nên không biết phải làm thế nào.
Sau khi ăn xong và kiểm tra tổng quát toàn diện không có gì nghiêm trọng, Mạnh Trường Lăng đề nghị cho xuất viện, liền được bác sĩ đồng ý. Sau đó anh đích thân chở Tiếu Tiếu về nhà.
Tiếu Tiếu thật không ngờ tới sau ngày hôm đó, thái độ của Mạnh Trường Lăng đối với cô khác hẳn trước đây làm Tiếu Tiếu cũng thấy nghi hoặc không biết đâu mới là Mạnh Trường Lăng thật sự, thật giả lẫn lộn làm Tiếu Tiếu thật sự bối rối.
Từ ngày xuất viện đến nay, Mạnh Trường Lăng không cho Tiếu Tiếu ở nhà sau nữa. Anh buộc cô phải sống cùng anh trong một căn phòng rộng rãi kế bên phòng tân hôn, căn phòng này trước đây cô từng ở, anh còn bảo ba cô giúp việc chăm sóc cho mình, cứ mỗi ngày nghe họ gọi phu nhân này phu nhân nọ làm Tiếu Tiếu cảm thấy ngại bởi cô không phải đại tiểu thư, không quen khi được người ta cung kính.
Đến buổi tối.
Khi Mạnh Trường Lăng trở về nhà đã là nửa đêm, muốn nhanh chống đi lên phòng để nghỉ ngơi, nhưng khi đi qua cầu thang vô tình phát hiện Tiếu Tiếu đang loay hoay trong bếp, anh đứng lặng nhìn một lúc, muốn đi xuống, muốn ôm cô vào lòng nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị não xua tan đi mất, một giây sau liền lạnh lùng bước đi.
Tiếu Tiếu ở phòng bếp làm một bữa ăn khuya giàu dinh dưỡng cho anh, có cá hấp chua ngọt, canh sườn bò bí đỏ, còn có một ly sữa nóng.
Tiếu Tiếu là người hướng nội, cô ít khi ăn nhà hàng hay những món ăn xa xỉ, quần áo cô mặc cũng thuộc dạng đơn sơ, mỗi lúc rảnh rỗi hay tâm tình vui vẻ cô thường lăn vào bếp, tâm tư tình cảm đều dành hết vào những món ăn mình làm ra.
Làm xong Tiếu Tiếu đem lên phòng, vốn nghĩ Mạnh Trường Lăng chưa về và muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng nào ngờ khi mở cửa bước vào, Mạnh Trường Lăng làm tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Mạnh Trường Lăng bán khỏa thân, mái tóc ướt từng giọt nước rơi xuống đọng lại trên làn da màu đồng săn chắc, cơ bụng sáu múi gợi cảm, thân dưới được che đậy bằng một chiếc khăn tắm quấn ngang, chiều cao mét tám lăm khiến anh bỗng chốc trở thành người khổng lồ trước mặt Tiếu Tiếu, Mạnh Trường Lăng quả thật đẹp hoàn mỹ như một vị thần hào quang tỏa sáng khiến người đối diện lu mờ, làm các cô gái say mê quên lối về.
Tiếu Tiếu vội vàng buông đi ánh mắt kinh ngạc cứ dán chặt vào cơ thể quyến rũ chết người của Mạnh Trường Lăng, cô xấu hổ cúi mặt, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, gương mặt cô ửng hồng bước vội vàng đi về phía trước, cô nhẹ nhàng để khay thức ăn trên bàn.
- Em có làm thức ăn khuya cho anh, còn nóng anh mau ăn nhanh.
Nói xong Tiếu Tiếu ngoảnh mặt đi một mạch ra khỏi phòng cũng chẳng dám nhìn Mạnh Trường Lăng lấy một cái.
Mạnh Trường Lăng nhíu mày lòng chợt thấy khó hiểu, anh nhoẻn miệng cười, rồi anh nhận ra ánh mắt kinh ngạc pha chút ngượng ngùng của cô khi nhìn ngực trần của anh.
Thế kỉ 21 rồi phụ nữ nào mà chẳng nhìn thấy cơ thể đàn ông, anh cũng là một người đàn ông bình thường mà có cần phải tỏ ra kinh hãi như vậy không, Mạnh Trường Lăng cũng không muốn nghĩ nhiều đến Mạc Tiếu Tiếu anh trực tiếp rút khăn tắm ngang lưng rồi đi đến cái tủ tìm một bộ quần áo thoải mái mặc vào.
Một mùi thức ăn thơm phức sộc vào mũi làm anh chú ý, theo phản xạ Mạnh Trường Lăng quay đầu, bước đến chiếc bàn vuông nhỏ gọn, anh kéo ghế ngồi xuống.
Anh cầm đũa gấp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, cảm giác như vị giác từ lâu đã ngủ yên bỗng chốc tỉnh lại, thức ăn rất vừa miệng làm Mạnh Trường Lăng không muốn rời đũa, ăn một mạch sạch sành sanh hai món ăn và một chén cơm.
Anh ăn mà không để ý bên cạnh còn có một ly sữa nóng, mùi sữa bốc lên, hương sữa sộc vào mũi và rồi một cảm giác buồn nôn cứ thế xuất hiện, dù cố gắng áp chế xuống cơn cồn cào, cuồn cuộn trong bụng nhưng nó vẫn tuôn trào.
Tất cả mọi thứ trong bụng cùng lúc tuôn trào ra hết, lúc vô ý ly sữa ngã lăn trên bàn rồi rơi xuống đất, Mạnh Trường Lăng áp chế cơn nóng giận trong lòng, tiếng ối ụa vang lên khắp phòng.
Tiếng ly thủy tinh đổ bể tạo thành tiếng vang thật lớn, phía dưới nhà Tiếu Tiếu đang bận rộn dọn dẹp lại phòng khách cũng phải giật mình, cô lập tức bỏ lại tất cả vội vã chạy lên lầu.
Vừa mở cửa ra, Tiếu Tiếu được một phen kinh ngạc khi chỉ thấy phía trước là một mớ hỗn độn, chưa kịp định thần thì phát hiện ánh mắt Mạnh Trường Lăng đằng đằng sát khí nhìn cô chằm chằm.
Tiếu Tiếu không khỏi sợ hãi, trái tim như đang nhảy múa trong ngực, cả người run rẩy không dám nói lời nào, cô đứng chết trân tại chỗ và đôi mắt đã đong đầy nước mắt từ khi nào.
Last edited by a moderator: