Chương 10: Phản

Doãn Lệ Ngân nàng ngồi thụp xuống, hai mắt nàng đờ đẫn. Nàng không tin, một mực không tin Hạo Cơ của nàng đã chết. Có thể tên đó chỉ lừa nàng mắc bẫy, phải có thể. Nàng tự nhủ như vậy nhưng không hiểu sao chân nàng lại chẳng đứng lên nổi, một chút sức lực cũng không có. Nước mắt của nàng cũng dần tuôn. Nhưng nhỡ đó là sự thật, không hề có cái bẫy nào thì sao? Nhỡ như, chàng thật sự không còn thì sao? Ai sẽ cùng nàng thưởng nguyệt ở rừng đào? Ai sẽ ngày ngày để ý xem nàng thích gì, ghét gì?
Doãn Lệ Ngân chỉ hận bây giờ nàng không thể giết từng người từng người một. Nàng vẫn không gào, không thét, chỉ lặng lặng nhìn vào vô định. Cơ mặt nàng hằn lên gân xanh vì chịu đựng, mắt nàng chằng chịt tơ máu. Hốc mắt lại tuôn lệ liên hồi. Nàng mím chặt môi như muốn cắn đứt. Tay nàng với lấy tách trà trên bàn ban nãy đập vỡ. Mảnh giấy mà nam nhân đó ghi nàng xé nát vụn. Nàng nước mắt giàn dụa, vì nàng biết mình không làm việc gì có ích.
Doãn Lệ Ngân ngồi tĩnh lặng một lúc rồi lập tức, cầm lấy thanh bảo kiếm. Nàng bước vội ra khỏi lều trại thì đã bị tên nam nhân đeo mặt nạ ngăn lại. Vết thương trên người hắn dường như đã được băng bó lại nên máu tuôn ra không nhiều nữa. Doãn Lệ Ngân vừa thấy hắn thì cười giễu:
- Ta còn chưa tìm đến, ngươi đã muốn nộp mạng? Một kiếm của ta khi nãy xem ra không lấy được mạng của ngươi?
Nam nhân kia vẫn đứng lặng thinh như vậy. Nàng cầm kiếm toan chạy đến thì hắn đã dùng thân mình ngăn không cho nàng ra ngoài. Nàng bị hắn giữ chặt không tài nào ra ngoài được. Nam nhân đó lộn người vài vòng, ôm nàng trong lòng cùng hắn vào trong lều.
Doãn Lệ Ngân dùng thanh kiếm trên tay chém hắn một nhát ngay chân. Hắn đang lộn vòng thì cơ thể ngã nhào xuống. Nam nhân này nhanh người xoay người lại, dùng thân mình làm bệ đỡ. Cho dù có ngã thì không mệnh hệ gì. Chỉ là, trên sàn đầy mảnh vỡ của tách trà, cứ thế trực tiếp đâm vào lưng hắn. Doãn Lệ Ngân thấy hắn ngã xong người hơi cứng đờ thì lập tức trở mình. Lưỡi kiếm nàng không biết từ bao giờ đã kề ngang cổ hắn. Vết thương khi nãy bỗng chốc rỉ máu. Máu cũ của hắn trên kiếm nàng chưa kịp khô bây giờ lại có dịp tuôn trào.
Ánh mắt nàng dần hiện lên tia căm phẫn. Nàng ngồi lên người hắn, tay ấn kiếm sâu hơn một chút, lạnh giọng:
- Xem như ngươi biết hối cải, tự mình dùng mạng đổi với mạng của chàng. Đáng tiếc, cho dù là mạng của tên cẩu hoàng đế Đại Quốc cũng không thể khiến ta hả giận! Mạng của ngươi xứng sao?
Nam nhân kia nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, không hề cựa quậy. Doãn Lệ Ngân chợt nhớ hắn không nói được thì di chuyển thanh kiếm đầy máu của hắn lên trên lớp mặt nạ, nói:
- Ngươi có thấy rõ trên kiếm của ta là máu của mình không? Sau này, toàn bộ người Đại Quốc cũng sẽ như ngươi, phải dùng máu của mình để đền mạng cho chàng!
Nam nhân kia thấy nàng đang không chút phòng bị liền đánh lên gáy nàng. Người Doãn Lệ Ngân cứng đờ, gục lên người hắn.
Nam nhân này khó khăn lắm mới ngồi dậy được mà không làm nàng bị mảnh vỡ chạm trúng. Hắn bế nàng đặt lên giường rồi bước ra ngoài lều trại. Nam nhân đó ngồi ở ngoài cửa lều trại. Mà bên ngoài trời đang mưa, nước mưa tạt vào người hắn. Vết thương lúc nãy vì gặp nước lạnh nên có chút đau nhức. Cả lưng hắn truyền đến cảm giác đau thấu xương nhưng hắn vẫn ngồi lặng yên, mặc cho nước mưa xối xả trút xuống.
Nửa đêm, mưa ngớt hẳn. Nam nhân đeo mặt nạ mới vào trong lều, đến gần giường nàng. Hắn dùng khăn tay lau khoé mi vương vài giọt nước của nữ tử nằm đấy. Mi tâm nàng nhíu chặt lại. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, dùng tay vuốt nơi mi tâm nhíu chặt đó.
Sáng hôm sau, Doãn Lệ Ngân vừa mở mắt thì đã thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa của tên mặc áo giáp vàng. Tuyệt nhiên không thấy nam nhân đeo mặt nạ kia đâu, nàng liền đảo mắt tìm.
Cao Thái Hộ nhìn nàng, nói:
- Thân là nữ nhân ngồi không yên được à?
Doãn Lệ Ngân không phục:
- Thân là nam nhân mà như ngươi, trông hệt đàn bà!
Cao Thái Hộ tức giận nhưng không làm được gì nàng. Hắn vội vã thúc ngựa. Doãn Lệ Ngân bị trói hai tay chỉ biết ngồi như lưng ngựa như vậy.
Trước mặt nàng nhanh chóng hiện lên hình ảnh hàng vạn binh mã của Nhị Quốc. Dẫn đầu là Đỗ Tướng Quân và Triệu Thừa Tướng. Lá cờ của Nhị Quốc phấp phới bay làm nàng có chút tự trách. Đỗ Tướng Quân bên kia lớn giọng nói:
- Cao Thái Hộ, ngươi mau giao người!
Cao Thái Hộ bên đây cười đểu, nói:
- Lão già, ông nghĩ có thể ra lệnh cho ta hay sao? Con tin trong tay ta, người ra lệnh phải là ta!
Doãn Lệ Ngân thấy thái độ hống hách của hắn quá chướng mắt nên dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người hắn. Cao Thái Hộ nhất thời không đề phòng nên ngã ngựa. Doãn Lệ Ngân lúc này cười lớn, thúc ngựa của hắn chạy ra xa:
- Không cần biết Đỗ Tướng Quân già đến mức nào, chỉ biết nam nhân là bậc đế vương như ngươi ngay cả lưng ngựa ngồi cũng không vững. Há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ à?
Cao Thái Hộ bò dậy, nhìn nàng hai mắt long sòng sọc. Doãn Lệ Ngân ngược lại có chút hả dạ, cười nói:
- Ngay cả khi ngươi không cho phép thì ngươi cũng chẳng còn con tin nào!
Doãn Lệ Ngân tự đắc cưỡi ngựa về phía binh lính của nàng. Khoé miệng Cao Thái Hộ khẽ nhếch lên, hắn nói:
- Trò hay vẫn còn, Nữ đế Nhị Quốc không cần nóng lòng!
Đỗ Tướng Quân ném một thanh kiếm về phía nàng. Doãn Lệ Ngân lộn nhào chộp lấy, tiện thể chặt đứt dây thừng. Nàng thúc ngựa đối diện với binh lính Đại Quốc, nói:
- Toàn quân Nhị Quốc nghe lệnh! Quyết tắm máu Đại Quốc!
Lời nàng vừa thốt ra so với nữ nhân khác thì có phần nhẫn tâm. Nhưng so với quả phụ báo thù thì không có gì là lạ.
Doãn Lệ Ngân cầm kiếm dẫn đầu. Nàng tiến về phía trước như mãnh hổ. Ánh mắt biết bao tia căm hờn. Ngựa nàng chỉ cách Đại Quốc một quãng thì có tiếng nói vang lên:
- Khoan đã!
Nàng giật mình ghìm cương ngựa. Từ phía Đại Quốc một nam nhân xuất hiện, thúc ngựa đến gần nàng.
Hai mắt Doãn Lệ Ngân mở to. Nước mắt chực trào ra nhưng nhanh chóng điều tiết. Cơ mặt nàng dường như giấu rất nhiều niềm vui. Miệng nàng mấp máy gọi:
- Hạo Cơ!
Nam nhân vận giáp bạc kia dừng ngựa lại, ngước mắt nhìn nàng. Doãn Lệ Ngân tưởng như mình hoa mắt. Nam nhân kia vẫn không có ý thúc ngựa đến gần nàng, mà đứng cạnh Cao Thái Hộ.
Cao Thái Hộ lúc này phủi bụi trên người xong thì đã nhanh chóng trèo lên con ngựa khác. Hắn nhìn vẻ mặt của Doãn Lệ Ngân thì có một tia oán hận trong lòng sinh sôi. Hắn độc miệng:
- Nữ đế à nữ đế, ngươi có phải hoa mắt rồi không? Sủng nam của ngươi là Vưu Hạo Cơ nhỉ?
Hỏi tới đây hắn hướng ánh nhìn tới nàng. Doãn Lệ Ngân căm phẫn nhìn hắn. Cao Thái Hộ cười ha hả hướng mắt sang nam nhân bên cạnh, nói:
- Có điều, Bát hoàng đệ của ta, Dư Tại Vương không thể là sủng nam của ngươi!
Cao Thái Hộ cười khẩy nói tiếp:
- Việc hoan lạc như sủng vật như vậy, đệ đệ ta sao có thể cùng nữ nhân như ngươi? Thân thể đệ ấy cao quý, không dám sánh cùng nam nhân nơi phòng the của ngươi!
Một lời này của hắn chính thức sỉ nhục vào mặt nàng. Doãn Lệ Ngân lại không màng thanh danh, hướng mắt nhìn nam nhân kia. Nam nhân đó cũng giương mắt nhìn nàng, nói:
- Hoàng huynh nói phải! Ta vốn xuất thân quý tộc, sao có thể hoan lạc cùng nữ nhân như ả! Hóa ra, Nữ đế của Nhị Quốc thấy sắc không buông dẫn đến hoa mắt như vậy!
Lời nói của nam nhân vừa dứt, Doãn Lệ Ngân đã ngoảnh ngựa. Gió nổi lên, cuốn theo bụi làm tóc nàng bay trông yểu điệu. Thanh danh của nàng, tự tôn của nàng cũng bị cơn gió cuốn bay. Tim nàng, tâm nàng bị lời nói đó giày xé. Doãn Lệ Ngân vẫn quay lưng như vậy nhưng đột nhiên nàng quay người đối diện với nam nhân đó và Cao thái Hộ, nói:
- Ngươi nói phải! Cao Lâm Trường không phải sủng nam của ta! Sủng nam của ta vốn dĩ không còn nữa!
Cao Thái Hộ nhìn nàng, ánh mắt có chút thương xót. Cao Lâm Trường bên cạnh không nói gì, tay nắm chặt cương ngựa. Nàng có thể nói rõ ba từ "Cao Lâm Trường" như vậy, có nghĩa nàng đã biết từ lâu. Vưu Hạo Cơ đã phụ nàng, Cao Lâm Trường lại nợ nàng một Vưu Hạo Cơ.
Doãn Lệ Ngân ngước mặt lên trời để nén nước mắt, nói:
- Gió cuốn đi rồi, cuốn tất thảy đi rồi!
Giọng nàng nhỏ, rất nhỏ. Thanh âm trong cơn gió gào lại như không phát ra âm thanh. Doãn Lệ Ngân bỗng chốc lấy trong người một chiếc túi đỏ thẫm, ngát hương hoa đào. Nàng từ từ mở chiếc túi, bên trong là chiếc vòng đỏ quen thuộc. Ánh mắt Cao Lâm Trường không rời từng cử chỉ của nàng. Doãn Lệ Ngân ném chiếc vòng đỏ xuống đất, vỡ tan, nàng dõng dạc nói:
- Ngọc nát, người cũng tan! Người tan, tình cũng chẳng còn!
Cao Lâm Trường ánh mắt nhìn nàng vô cảm. Có trời mới biết hắn muốn chạy đến ôm nàng như thế nào. Hắn muốn làm lá chắn bảo vệ nàng, để nàng có thể thỏa sức khóc gào như bao người khác, không cần phải kiềm nén như trước. Nhưng tất cả những gì hắn muốn đều phải nén lại, trên mặt vẫn lanh tanh vô tình.
Doãn Lệ Ngân từng nói, trước mặt nàng có thể là bất kỳ ai nhưng người sau lưng nàng nhất định phải là Vưu Hạo Cơ. Sự đời nực cười ở chỗ người đứng trước mặt nàng lại là hắn. Người phía sau nàng không có ai cả, chỉ có Nhị Quốc. Lúc ấy nàng chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải bảo vệ Nhị Quốc cho bằng được. Vì ở Nhị Quốc có nụ cười Vưu Hạo Cơ, có một nam nhân tặng nàng vòng ngọc, có một nam nhân vì nàng trồng cây đào, có một nam nhân vì nàng mà đến chiến trường này. Còn ở Đại Quốc lại có Cao Lâm Trường, nam nhân đã chà đạp thanh danh của nàng, chà đạp tình cảm của nàng.
Doãn Lệ Ngân tiện tay vứt luôn chiếc túi đỏ thẫm. Nàng quay về với vẻ mặt cương nghị, kiên quyết nói:
- Đoạt Đại Quốc! Chiến!
Nàng vừa nói xong thì hàng vạn binh mã phía sau lưng nàng thúc ngựa với khí thế hung hãn. Âm thanh đao kiếm vang lên như tiếng gọi tử thần, máu người túa ra trước mặt nàng như suối. Y phục đỏ của nàng chẳng mấy chốc ửng lên vài chỗ nhớt nhớt ươn ướt, máu người tanh nồng xộc vào mũi nàng. Doãn Lệ Ngân mặt không chút cảm xúc, vung kiếm giết người liên hồi. Trận chiến đang quyết liệt thì Cao Thái Hộ huýt một hơi dài. Mọi hàng động tự nhiên ngưng bặt.
Doãn Lệ Ngân đưa mắt nhìn binh lính Nhị Quốc có điểm rất lạ. Hàng loạt binh lính bỗng nhiên đi đến vây quanh hắn. Binh lính của nàng chẳng mấy chốc chỉ còn vài ngàn người.
Cao Thái Hộ cười lớn, nói:
- Nữ đế, sủng nam của ngươi trước khi chết đã làm những việc rất có ích! Nói thế nào nhỉ, sủng nam của ngươi đã tiện tay đổi mấy vạn binh của nàng thành người Đại Quốc. Ban nãy nàng lại kêu bọn họ đoạt Đại Quốc thì có phần tức cười!
Doãn Lệ Ngân không nói gì chỉ giương mắt nhìn Cao Lâm Trường. Doãn Lệ Ngân nàng một đời chỉ tin một người, người đó lại phản nàng. Đau! Thật sự rất đau! So với vạn tiễn xuyên tim thì việc này đau gấp bội.
Thế cục thay đổi, bên nàng như kê bại ít ỏi nhân lực. Bên địch lại đông hơn nhiều lần. Mặc dù vậy nhưng vẻ mặt nàng vẫn như quỷ Satan dọa người. Gương mặt hệt như ngày nàng giết Tứ ca. Máu bắn lên mặt nàng chưa khô, nhỏ giọt xuống tay nàng đang cầm kiếm tựa hồ như nước mắt nàng đang rơi.
Cao Thái Hộ giễu cợt hỏi nàng:
- Nếu đầu hàng, ta vẫn cho nàng một con đường sống! Nàng muốn hàng không?
Doãn Lệ Ngân không đáp lời hắn mà thúc ngựa, tiếp tục trận đánh. Xác người chất đống, nằm đè lên nhau. Lưỡi kiếm của nàng như con hổ đói, liên tục tắm máu người. Cao Thái Hộ cùng Cao Lâm Trường ngồi trên ngựa, trông theo sự ngoan cố của nàng. Binh lính Nhị Quốc từ hàng vạn người giờ chỉ còn lại không quá ba mươi người, trong đó có nàng, Đỗ Tướng Quân và Triệu Thừa Tướng. Trên người Doãn Lệ Ngân bị thương cũng không ít. Vết máu của địch và máu từ vết thương của nàng túa ra, không thể phân biệt được.
Cao Thái Hộ lại cho thêm người tiến lên. Tiếng người chết chóc lại không ngừng vang lên. Doãn Lệ Ngân dưới ánh nắng chói chang đã kiệt sức. Nàng khuỵu nửa người xuống. Phải có thanh kiếm làm bệ đỡ nàng mới có thể gắng gượng được như vậy. Cao Thái Hộ trông thấy bộ dạng của nàng thì liếc sang Cao Lâm Trường, nói:
- Dư Tại Vương tài giỏi ai ai cũng biết. Nếu Bát đệ giết được Nữ đế này thì tiếng tăm càng vang dội!
Lời nói như khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại là ra lệnh. Cao Lâm Trường thúc ngựa lên đối diện với nàng. Nàng bây giờ như cành cây héo khô, tóc tai rũ rượi. Cao Lâm Trường dùng đầu thanh kiếm nâng cằm nàng lên đối mặt với hắn. Vẻ mặt hắn tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn nàng lại không rời. Hắn thấy rõ vẻ oán hận sâu trong đôi mắt nàng. Ánh mắt nàng chính là ăn tươi nuốt sống hắn. Thanh kiếm lạnh ngắt chạm vào da thịt nàng lại có cảm giác như bàn tay ai đó muốn hỏi han nàng.
Doãn Lệ Ngân nắm chặt thanh kiếm, từ từ đứng dậy. Nam nhân ngồi trên ngựa trắng trông thật tao nhã, trông như một hoàng tử. Nhưng người tao nhã như vậy lại giẫm đạp tình cảm của nàng. Cũng phải, hoàng tử là dành cho công chúa, còn nàng lại là nữ hoàng. Rốt cuộc là nàng hay hắn, ai không xứng?
Cao Lâm Trường nhìn nàng, nói:
- Nàng hàng đi!
Doãn Lệ Ngân cười lớn, nói:
- Dư Tại Vương lấy tư cách gì đề nghị ta?
Cao Lâm Trường lập tức đáp lời:
- Lấy tư cách là người đứng sau nàng!
Doãn Lệ Ngân nhìn hắn căm hờn, nói:
- Người đứng sau ta chỉ có sủng nam của ta! Chẳng phải Dư Tại Vương thân phận cao quý, sao lại một mực giành lấy? Vả lại, ngươi đứng trước ta là kẻ địch, không phải phía sau ta!
Tư cách. Tư cách của hắn là đối nghịch với nàng. Tư cách của Vưu Hạo Cơ mới là đứng sau nàng, bảo vệ nàng.
Cao Thái Hộ thấy hắn chần chừ mãi nên dùng ám khí phóng về phía bụng nàng. Cao Lâm Trường nghe thấy âm thanh thì lập tức nhảy xuống ngựa. Chân của Cao Lâm Trường làm lá chắn cho nàng, phi tiêu cứ thế phóng đến. Vết thương cũ ngày hôm qua lại túa máu. Doãn Lệ Ngân tinh mắt thấy thì nhận ra hắn là nam nhân đeo mặt nạ. Vì hôm qua chính nàng đã chém hắn.
Cao Lâm Trường gắng gượng đứng dậy, đứng trước nàng. Tầm nhìn của Cao Thái Hộ bị khuất nên không thể làm được gì. Doãn Lệ Ngân lúc này nhìn hắn hoài nghi hỏi:
- Ngươi là tên đeo mặt nạ đó?
Cao Lâm Trường không đáp lời nàng, nói:
- Nàng hàng đi!
Doãn Lệ Ngân kiên quyết đáp trả:
- Có chết ta cũng không hàng!
Vẻ mặt Cao Lâm Trường bỗng biến thành vẻ lạnh tanh:
- Đó là do nàng muốn?
Một giây sau, thanh kiếm của hắn đã cắm vào ngực nàng. Hai mắt nàng mở to rồi di chuyển đến bàn tay đang nắm chặt kiếm của hắn. Hắn nhẫn tâm đâm nàng? Nói cho cùng, nàng vẫn không vô tình bằng hắn.
Cao Thái Hộ quan sát không rõ, chỉ thấy người nàng gục xuống. Vì bị thân hình của Cao Lâm Trường che khuất nên hắn không biết được phải sâu thêm hai tấc nữa Doãn Lệ Ngân mới chết. Vết đâm cũng không phải chỗ hiểm.
Doãn Lệ Ngân ngã xuống vòng tay Cao Lâm Trường. Nàng oán giận muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng Cao Lâm Trường lại ôm chặt lấy nàng. Tay hắn điểm một huyệt gần vết thương nàng rồi mới rút kiếm. Máu không tuôn nhiều như nàng tưởng tượng. Nhưng vì cơ thể nàng mệt mỏi nên ánh mắt có chút mơ hồ. Nàng dường như nghe thấy tiếng vó ngựa.
Quả thật, phía xa xa là một toán binh. Người dẫn đầu là Từ Thiến đang thúc ngựa gào thét gọi tên nàng:
- Doãn Lệ Ngân!
Doãn Lệ Ngân chỉ hận bây giờ nàng không thể giết từng người từng người một. Nàng vẫn không gào, không thét, chỉ lặng lặng nhìn vào vô định. Cơ mặt nàng hằn lên gân xanh vì chịu đựng, mắt nàng chằng chịt tơ máu. Hốc mắt lại tuôn lệ liên hồi. Nàng mím chặt môi như muốn cắn đứt. Tay nàng với lấy tách trà trên bàn ban nãy đập vỡ. Mảnh giấy mà nam nhân đó ghi nàng xé nát vụn. Nàng nước mắt giàn dụa, vì nàng biết mình không làm việc gì có ích.
Doãn Lệ Ngân ngồi tĩnh lặng một lúc rồi lập tức, cầm lấy thanh bảo kiếm. Nàng bước vội ra khỏi lều trại thì đã bị tên nam nhân đeo mặt nạ ngăn lại. Vết thương trên người hắn dường như đã được băng bó lại nên máu tuôn ra không nhiều nữa. Doãn Lệ Ngân vừa thấy hắn thì cười giễu:
- Ta còn chưa tìm đến, ngươi đã muốn nộp mạng? Một kiếm của ta khi nãy xem ra không lấy được mạng của ngươi?
Nam nhân kia vẫn đứng lặng thinh như vậy. Nàng cầm kiếm toan chạy đến thì hắn đã dùng thân mình ngăn không cho nàng ra ngoài. Nàng bị hắn giữ chặt không tài nào ra ngoài được. Nam nhân đó lộn người vài vòng, ôm nàng trong lòng cùng hắn vào trong lều.
Doãn Lệ Ngân dùng thanh kiếm trên tay chém hắn một nhát ngay chân. Hắn đang lộn vòng thì cơ thể ngã nhào xuống. Nam nhân này nhanh người xoay người lại, dùng thân mình làm bệ đỡ. Cho dù có ngã thì không mệnh hệ gì. Chỉ là, trên sàn đầy mảnh vỡ của tách trà, cứ thế trực tiếp đâm vào lưng hắn. Doãn Lệ Ngân thấy hắn ngã xong người hơi cứng đờ thì lập tức trở mình. Lưỡi kiếm nàng không biết từ bao giờ đã kề ngang cổ hắn. Vết thương khi nãy bỗng chốc rỉ máu. Máu cũ của hắn trên kiếm nàng chưa kịp khô bây giờ lại có dịp tuôn trào.
Ánh mắt nàng dần hiện lên tia căm phẫn. Nàng ngồi lên người hắn, tay ấn kiếm sâu hơn một chút, lạnh giọng:
- Xem như ngươi biết hối cải, tự mình dùng mạng đổi với mạng của chàng. Đáng tiếc, cho dù là mạng của tên cẩu hoàng đế Đại Quốc cũng không thể khiến ta hả giận! Mạng của ngươi xứng sao?
Nam nhân kia nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, không hề cựa quậy. Doãn Lệ Ngân chợt nhớ hắn không nói được thì di chuyển thanh kiếm đầy máu của hắn lên trên lớp mặt nạ, nói:
- Ngươi có thấy rõ trên kiếm của ta là máu của mình không? Sau này, toàn bộ người Đại Quốc cũng sẽ như ngươi, phải dùng máu của mình để đền mạng cho chàng!
Nam nhân kia thấy nàng đang không chút phòng bị liền đánh lên gáy nàng. Người Doãn Lệ Ngân cứng đờ, gục lên người hắn.
Nam nhân này khó khăn lắm mới ngồi dậy được mà không làm nàng bị mảnh vỡ chạm trúng. Hắn bế nàng đặt lên giường rồi bước ra ngoài lều trại. Nam nhân đó ngồi ở ngoài cửa lều trại. Mà bên ngoài trời đang mưa, nước mưa tạt vào người hắn. Vết thương lúc nãy vì gặp nước lạnh nên có chút đau nhức. Cả lưng hắn truyền đến cảm giác đau thấu xương nhưng hắn vẫn ngồi lặng yên, mặc cho nước mưa xối xả trút xuống.
Nửa đêm, mưa ngớt hẳn. Nam nhân đeo mặt nạ mới vào trong lều, đến gần giường nàng. Hắn dùng khăn tay lau khoé mi vương vài giọt nước của nữ tử nằm đấy. Mi tâm nàng nhíu chặt lại. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, dùng tay vuốt nơi mi tâm nhíu chặt đó.
Sáng hôm sau, Doãn Lệ Ngân vừa mở mắt thì đã thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa của tên mặc áo giáp vàng. Tuyệt nhiên không thấy nam nhân đeo mặt nạ kia đâu, nàng liền đảo mắt tìm.
Cao Thái Hộ nhìn nàng, nói:
- Thân là nữ nhân ngồi không yên được à?
Doãn Lệ Ngân không phục:
- Thân là nam nhân mà như ngươi, trông hệt đàn bà!
Cao Thái Hộ tức giận nhưng không làm được gì nàng. Hắn vội vã thúc ngựa. Doãn Lệ Ngân bị trói hai tay chỉ biết ngồi như lưng ngựa như vậy.
Trước mặt nàng nhanh chóng hiện lên hình ảnh hàng vạn binh mã của Nhị Quốc. Dẫn đầu là Đỗ Tướng Quân và Triệu Thừa Tướng. Lá cờ của Nhị Quốc phấp phới bay làm nàng có chút tự trách. Đỗ Tướng Quân bên kia lớn giọng nói:
- Cao Thái Hộ, ngươi mau giao người!
Cao Thái Hộ bên đây cười đểu, nói:
- Lão già, ông nghĩ có thể ra lệnh cho ta hay sao? Con tin trong tay ta, người ra lệnh phải là ta!
Doãn Lệ Ngân thấy thái độ hống hách của hắn quá chướng mắt nên dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người hắn. Cao Thái Hộ nhất thời không đề phòng nên ngã ngựa. Doãn Lệ Ngân lúc này cười lớn, thúc ngựa của hắn chạy ra xa:
- Không cần biết Đỗ Tướng Quân già đến mức nào, chỉ biết nam nhân là bậc đế vương như ngươi ngay cả lưng ngựa ngồi cũng không vững. Há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ à?
Cao Thái Hộ bò dậy, nhìn nàng hai mắt long sòng sọc. Doãn Lệ Ngân ngược lại có chút hả dạ, cười nói:
- Ngay cả khi ngươi không cho phép thì ngươi cũng chẳng còn con tin nào!
Doãn Lệ Ngân tự đắc cưỡi ngựa về phía binh lính của nàng. Khoé miệng Cao Thái Hộ khẽ nhếch lên, hắn nói:
- Trò hay vẫn còn, Nữ đế Nhị Quốc không cần nóng lòng!
Đỗ Tướng Quân ném một thanh kiếm về phía nàng. Doãn Lệ Ngân lộn nhào chộp lấy, tiện thể chặt đứt dây thừng. Nàng thúc ngựa đối diện với binh lính Đại Quốc, nói:
- Toàn quân Nhị Quốc nghe lệnh! Quyết tắm máu Đại Quốc!
Lời nàng vừa thốt ra so với nữ nhân khác thì có phần nhẫn tâm. Nhưng so với quả phụ báo thù thì không có gì là lạ.
Doãn Lệ Ngân cầm kiếm dẫn đầu. Nàng tiến về phía trước như mãnh hổ. Ánh mắt biết bao tia căm hờn. Ngựa nàng chỉ cách Đại Quốc một quãng thì có tiếng nói vang lên:
- Khoan đã!
Nàng giật mình ghìm cương ngựa. Từ phía Đại Quốc một nam nhân xuất hiện, thúc ngựa đến gần nàng.
Hai mắt Doãn Lệ Ngân mở to. Nước mắt chực trào ra nhưng nhanh chóng điều tiết. Cơ mặt nàng dường như giấu rất nhiều niềm vui. Miệng nàng mấp máy gọi:
- Hạo Cơ!
Nam nhân vận giáp bạc kia dừng ngựa lại, ngước mắt nhìn nàng. Doãn Lệ Ngân tưởng như mình hoa mắt. Nam nhân kia vẫn không có ý thúc ngựa đến gần nàng, mà đứng cạnh Cao Thái Hộ.
Cao Thái Hộ lúc này phủi bụi trên người xong thì đã nhanh chóng trèo lên con ngựa khác. Hắn nhìn vẻ mặt của Doãn Lệ Ngân thì có một tia oán hận trong lòng sinh sôi. Hắn độc miệng:
- Nữ đế à nữ đế, ngươi có phải hoa mắt rồi không? Sủng nam của ngươi là Vưu Hạo Cơ nhỉ?
Hỏi tới đây hắn hướng ánh nhìn tới nàng. Doãn Lệ Ngân căm phẫn nhìn hắn. Cao Thái Hộ cười ha hả hướng mắt sang nam nhân bên cạnh, nói:
- Có điều, Bát hoàng đệ của ta, Dư Tại Vương không thể là sủng nam của ngươi!
Cao Thái Hộ cười khẩy nói tiếp:
- Việc hoan lạc như sủng vật như vậy, đệ đệ ta sao có thể cùng nữ nhân như ngươi? Thân thể đệ ấy cao quý, không dám sánh cùng nam nhân nơi phòng the của ngươi!
Một lời này của hắn chính thức sỉ nhục vào mặt nàng. Doãn Lệ Ngân lại không màng thanh danh, hướng mắt nhìn nam nhân kia. Nam nhân đó cũng giương mắt nhìn nàng, nói:
- Hoàng huynh nói phải! Ta vốn xuất thân quý tộc, sao có thể hoan lạc cùng nữ nhân như ả! Hóa ra, Nữ đế của Nhị Quốc thấy sắc không buông dẫn đến hoa mắt như vậy!
Lời nói của nam nhân vừa dứt, Doãn Lệ Ngân đã ngoảnh ngựa. Gió nổi lên, cuốn theo bụi làm tóc nàng bay trông yểu điệu. Thanh danh của nàng, tự tôn của nàng cũng bị cơn gió cuốn bay. Tim nàng, tâm nàng bị lời nói đó giày xé. Doãn Lệ Ngân vẫn quay lưng như vậy nhưng đột nhiên nàng quay người đối diện với nam nhân đó và Cao thái Hộ, nói:
- Ngươi nói phải! Cao Lâm Trường không phải sủng nam của ta! Sủng nam của ta vốn dĩ không còn nữa!
Cao Thái Hộ nhìn nàng, ánh mắt có chút thương xót. Cao Lâm Trường bên cạnh không nói gì, tay nắm chặt cương ngựa. Nàng có thể nói rõ ba từ "Cao Lâm Trường" như vậy, có nghĩa nàng đã biết từ lâu. Vưu Hạo Cơ đã phụ nàng, Cao Lâm Trường lại nợ nàng một Vưu Hạo Cơ.
Doãn Lệ Ngân ngước mặt lên trời để nén nước mắt, nói:
- Gió cuốn đi rồi, cuốn tất thảy đi rồi!
Giọng nàng nhỏ, rất nhỏ. Thanh âm trong cơn gió gào lại như không phát ra âm thanh. Doãn Lệ Ngân bỗng chốc lấy trong người một chiếc túi đỏ thẫm, ngát hương hoa đào. Nàng từ từ mở chiếc túi, bên trong là chiếc vòng đỏ quen thuộc. Ánh mắt Cao Lâm Trường không rời từng cử chỉ của nàng. Doãn Lệ Ngân ném chiếc vòng đỏ xuống đất, vỡ tan, nàng dõng dạc nói:
- Ngọc nát, người cũng tan! Người tan, tình cũng chẳng còn!
Cao Lâm Trường ánh mắt nhìn nàng vô cảm. Có trời mới biết hắn muốn chạy đến ôm nàng như thế nào. Hắn muốn làm lá chắn bảo vệ nàng, để nàng có thể thỏa sức khóc gào như bao người khác, không cần phải kiềm nén như trước. Nhưng tất cả những gì hắn muốn đều phải nén lại, trên mặt vẫn lanh tanh vô tình.
Doãn Lệ Ngân từng nói, trước mặt nàng có thể là bất kỳ ai nhưng người sau lưng nàng nhất định phải là Vưu Hạo Cơ. Sự đời nực cười ở chỗ người đứng trước mặt nàng lại là hắn. Người phía sau nàng không có ai cả, chỉ có Nhị Quốc. Lúc ấy nàng chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải bảo vệ Nhị Quốc cho bằng được. Vì ở Nhị Quốc có nụ cười Vưu Hạo Cơ, có một nam nhân tặng nàng vòng ngọc, có một nam nhân vì nàng trồng cây đào, có một nam nhân vì nàng mà đến chiến trường này. Còn ở Đại Quốc lại có Cao Lâm Trường, nam nhân đã chà đạp thanh danh của nàng, chà đạp tình cảm của nàng.
Doãn Lệ Ngân tiện tay vứt luôn chiếc túi đỏ thẫm. Nàng quay về với vẻ mặt cương nghị, kiên quyết nói:
- Đoạt Đại Quốc! Chiến!
Nàng vừa nói xong thì hàng vạn binh mã phía sau lưng nàng thúc ngựa với khí thế hung hãn. Âm thanh đao kiếm vang lên như tiếng gọi tử thần, máu người túa ra trước mặt nàng như suối. Y phục đỏ của nàng chẳng mấy chốc ửng lên vài chỗ nhớt nhớt ươn ướt, máu người tanh nồng xộc vào mũi nàng. Doãn Lệ Ngân mặt không chút cảm xúc, vung kiếm giết người liên hồi. Trận chiến đang quyết liệt thì Cao Thái Hộ huýt một hơi dài. Mọi hàng động tự nhiên ngưng bặt.
Doãn Lệ Ngân đưa mắt nhìn binh lính Nhị Quốc có điểm rất lạ. Hàng loạt binh lính bỗng nhiên đi đến vây quanh hắn. Binh lính của nàng chẳng mấy chốc chỉ còn vài ngàn người.
Cao Thái Hộ cười lớn, nói:
- Nữ đế, sủng nam của ngươi trước khi chết đã làm những việc rất có ích! Nói thế nào nhỉ, sủng nam của ngươi đã tiện tay đổi mấy vạn binh của nàng thành người Đại Quốc. Ban nãy nàng lại kêu bọn họ đoạt Đại Quốc thì có phần tức cười!
Doãn Lệ Ngân không nói gì chỉ giương mắt nhìn Cao Lâm Trường. Doãn Lệ Ngân nàng một đời chỉ tin một người, người đó lại phản nàng. Đau! Thật sự rất đau! So với vạn tiễn xuyên tim thì việc này đau gấp bội.
Thế cục thay đổi, bên nàng như kê bại ít ỏi nhân lực. Bên địch lại đông hơn nhiều lần. Mặc dù vậy nhưng vẻ mặt nàng vẫn như quỷ Satan dọa người. Gương mặt hệt như ngày nàng giết Tứ ca. Máu bắn lên mặt nàng chưa khô, nhỏ giọt xuống tay nàng đang cầm kiếm tựa hồ như nước mắt nàng đang rơi.
Cao Thái Hộ giễu cợt hỏi nàng:
- Nếu đầu hàng, ta vẫn cho nàng một con đường sống! Nàng muốn hàng không?
Doãn Lệ Ngân không đáp lời hắn mà thúc ngựa, tiếp tục trận đánh. Xác người chất đống, nằm đè lên nhau. Lưỡi kiếm của nàng như con hổ đói, liên tục tắm máu người. Cao Thái Hộ cùng Cao Lâm Trường ngồi trên ngựa, trông theo sự ngoan cố của nàng. Binh lính Nhị Quốc từ hàng vạn người giờ chỉ còn lại không quá ba mươi người, trong đó có nàng, Đỗ Tướng Quân và Triệu Thừa Tướng. Trên người Doãn Lệ Ngân bị thương cũng không ít. Vết máu của địch và máu từ vết thương của nàng túa ra, không thể phân biệt được.
Cao Thái Hộ lại cho thêm người tiến lên. Tiếng người chết chóc lại không ngừng vang lên. Doãn Lệ Ngân dưới ánh nắng chói chang đã kiệt sức. Nàng khuỵu nửa người xuống. Phải có thanh kiếm làm bệ đỡ nàng mới có thể gắng gượng được như vậy. Cao Thái Hộ trông thấy bộ dạng của nàng thì liếc sang Cao Lâm Trường, nói:
- Dư Tại Vương tài giỏi ai ai cũng biết. Nếu Bát đệ giết được Nữ đế này thì tiếng tăm càng vang dội!
Lời nói như khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại là ra lệnh. Cao Lâm Trường thúc ngựa lên đối diện với nàng. Nàng bây giờ như cành cây héo khô, tóc tai rũ rượi. Cao Lâm Trường dùng đầu thanh kiếm nâng cằm nàng lên đối mặt với hắn. Vẻ mặt hắn tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn nàng lại không rời. Hắn thấy rõ vẻ oán hận sâu trong đôi mắt nàng. Ánh mắt nàng chính là ăn tươi nuốt sống hắn. Thanh kiếm lạnh ngắt chạm vào da thịt nàng lại có cảm giác như bàn tay ai đó muốn hỏi han nàng.
Doãn Lệ Ngân nắm chặt thanh kiếm, từ từ đứng dậy. Nam nhân ngồi trên ngựa trắng trông thật tao nhã, trông như một hoàng tử. Nhưng người tao nhã như vậy lại giẫm đạp tình cảm của nàng. Cũng phải, hoàng tử là dành cho công chúa, còn nàng lại là nữ hoàng. Rốt cuộc là nàng hay hắn, ai không xứng?
Cao Lâm Trường nhìn nàng, nói:
- Nàng hàng đi!
Doãn Lệ Ngân cười lớn, nói:
- Dư Tại Vương lấy tư cách gì đề nghị ta?
Cao Lâm Trường lập tức đáp lời:
- Lấy tư cách là người đứng sau nàng!
Doãn Lệ Ngân nhìn hắn căm hờn, nói:
- Người đứng sau ta chỉ có sủng nam của ta! Chẳng phải Dư Tại Vương thân phận cao quý, sao lại một mực giành lấy? Vả lại, ngươi đứng trước ta là kẻ địch, không phải phía sau ta!
Tư cách. Tư cách của hắn là đối nghịch với nàng. Tư cách của Vưu Hạo Cơ mới là đứng sau nàng, bảo vệ nàng.
Cao Thái Hộ thấy hắn chần chừ mãi nên dùng ám khí phóng về phía bụng nàng. Cao Lâm Trường nghe thấy âm thanh thì lập tức nhảy xuống ngựa. Chân của Cao Lâm Trường làm lá chắn cho nàng, phi tiêu cứ thế phóng đến. Vết thương cũ ngày hôm qua lại túa máu. Doãn Lệ Ngân tinh mắt thấy thì nhận ra hắn là nam nhân đeo mặt nạ. Vì hôm qua chính nàng đã chém hắn.
Cao Lâm Trường gắng gượng đứng dậy, đứng trước nàng. Tầm nhìn của Cao Thái Hộ bị khuất nên không thể làm được gì. Doãn Lệ Ngân lúc này nhìn hắn hoài nghi hỏi:
- Ngươi là tên đeo mặt nạ đó?
Cao Lâm Trường không đáp lời nàng, nói:
- Nàng hàng đi!
Doãn Lệ Ngân kiên quyết đáp trả:
- Có chết ta cũng không hàng!
Vẻ mặt Cao Lâm Trường bỗng biến thành vẻ lạnh tanh:
- Đó là do nàng muốn?
Một giây sau, thanh kiếm của hắn đã cắm vào ngực nàng. Hai mắt nàng mở to rồi di chuyển đến bàn tay đang nắm chặt kiếm của hắn. Hắn nhẫn tâm đâm nàng? Nói cho cùng, nàng vẫn không vô tình bằng hắn.
Cao Thái Hộ quan sát không rõ, chỉ thấy người nàng gục xuống. Vì bị thân hình của Cao Lâm Trường che khuất nên hắn không biết được phải sâu thêm hai tấc nữa Doãn Lệ Ngân mới chết. Vết đâm cũng không phải chỗ hiểm.
Doãn Lệ Ngân ngã xuống vòng tay Cao Lâm Trường. Nàng oán giận muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng Cao Lâm Trường lại ôm chặt lấy nàng. Tay hắn điểm một huyệt gần vết thương nàng rồi mới rút kiếm. Máu không tuôn nhiều như nàng tưởng tượng. Nhưng vì cơ thể nàng mệt mỏi nên ánh mắt có chút mơ hồ. Nàng dường như nghe thấy tiếng vó ngựa.
Quả thật, phía xa xa là một toán binh. Người dẫn đầu là Từ Thiến đang thúc ngựa gào thét gọi tên nàng:
- Doãn Lệ Ngân!
Chỉnh sửa cuối: