Ngôn Tình [Edit] Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương - Tây Qua Ni Cô

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Trần Lệ Giang, 3 Tháng chín 2020.

  1. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương

    [​IMG]

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Giới giải trí, Sảng văn

    Tác giả: Tây Qua Ni Cô

    Editor: Trần Lệ Giang

    Số chương: 50

    Nguồn: Wikidich

    Ngày đăng: 3/9/2020

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Văn án:

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Lệ Giang
     
    LieuDuong, chiqudoll, Bughams30 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2022
  2. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

    Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh.

    Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo.

    Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!"

    Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích.

    Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi.

    Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời nào, giảm thiểu sự cảm giác tồn tại.

    Bỗng nhiên, lớp trưởng Phan Đông Châu gọi cô lại: "Hạ Thuần, cậu cảm thấy Lận duy ca ca thế nào?"

    Hạ Thuần bị điểm danh, ngốc ngốc ngẩng đầu, đôi mắt như nai con bị dọa sợ, trơn bóng lóe linh quang, lại không làm sao để trả lời.

    Hạ thuần siết chặt quai đeo cặp sách, nhấp nhấp khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cậu.. cậu ta khá tốt"

    Nữ sinh cùng lớp lôi kéo Phan Đông Châu xem các thực tập sinh pk với nhau ở mục tự lựa chọn trang phục, bĩu môi nói: "Cậu hỏi cô nàng ngốc này làm cái gì, cậu ấy không biết thưởng thức đâu".

    Phan Đông Châu tựa hồ là tán đồng lời nữ đồng học nói, cùng kéo tay các bạn học khác tiếp tục xem điện thoại.

    Hạ Thuần cúi đầu, cô không phải là không biết thưởng thức, chẳng qua trong lòng cô đã có thần tượng rồi, mà thần tượng đó vĩnh viễn cũng không cùng cô có quan hệ.

    3 năm trước đay, có một bộ phim điện ảnh mang tựa đề <<Đêm hành thiếu niên>>.

    Chuyện kể chính là cha mẹ thiếu niên ấy qua đời, liền từ cô nhi viện chuyển đến gia đình mới, nhưng cậu không hòa thuận được với gia đình đó, chàng thiếu niên lại bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, trải qua nhiều quá trình, chàng thiếu niên đó đã đạt được nhiều thành công sau này.

    Bộ điện ảnh này quay chụp với nhiều thủ pháp tinh tê, cốt truyện cao trào đều phát sinh vào ban đêm, trên phim hơn phân nửa là lấy màu đen làm chủ đạo thể hiện sự ủ dột, áp lực. Nam chính Phó Văn Thanh kỹ thuật diễn cao siêu, mỗi một cảnh biểu tình đều đáng giá cân nhắc, nghiền ngẫm. Phim điện ảnh đó thu hoạch được nhiều giải thưởng lớn, Phó Văn thanh cũng vậy, thời điểm 22 tuổi, liền trở thành ảnh đế.

    Một năm trước, cha mẹ Hạ Thuần cùng nhau qua đời ngoài ý muốn, cô không thể không sống nhờ vào cô chú.

    Bản thân mình cũng bị đồng cảm, chàng thiếu niên ấy đã hóa thành một nửa linh hồn của cô, Phó Văn Thanh chốc lát biến thành ngôi sao sáng nhất trong lòng cô.

    Từ đó về sau, Không có thứ ánh sáng nào lọt nổi vào mắt cô, cho dù là ánh nắng sặc sỡ lóa mắt nhất.

    Bất hạn h chính là, ngôi sao trong lòng Hạ Thuần, một năm trước ở thời điểm tỏa sáng nhất anh ấy ngã xuống.

    Phó Văn Thanh là nam chính tốt nhất, ở một bộ đại chế tác điện ảnh Hollywood anh không may té bị thương hai chân ngoài ý muốn, trở thành người tàn tật ngồi xe lăn suốt đời.

    Phòng làm việc bỗng nhiên tỏ thái độ, Phó văn thah quyết định rời khỏi giới giải trí, từ đây anh như biến mất khỏi thế giới này, không có nửa điểm tin tức.

    Không một người nào biết Phó Văn Thanh một mình ẩn cư tại biệt thự Lục Sâm tiểu Trúc ở ngoại ô.

    Hạ Thuần thấy giới giải trí lại dâng lên môt viên sao sang, fan Phó Văn Thanh dần dần tan hết, thời điểm mọi người đề cập tới anh, luôn là tiếc hận nói: "A, đó là ảnh đế tàn tật a!".

    Cô muốn đem viên sao sáng chặt chẽ dấu đi, mặc kê lời họ nói.

    Ngôi sao của cô, hoàn mỹ không tỳ vết, không cần mọi người đồng tình.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng chín 2020
  3. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đã khuya

    Hạ Thuần bước chân nhanh hơn trở về nhà.

    Cũng không cần cố tình ở lại cùng các bạn chào hỏi, dù sao cô ở hay không ở cũng sẽ không có ai chú ý đến.

    Quả nhiên, sau khi Hạ thuần đi mất, không một ai phát hiện cô đã không còn ở đây nữa.

    Hạ thuần về đến nhà, nhẹ nhàng mở cửa.

    Ngôi nhà bốn tầng này đã từng là của cha mẹ cô, về sau cô chú thành người giám hộ nơi đây liền biến thành nhà của cô chú.

    Cô cũng từ phòng ngủ to dọn sang căn phòng chỉ rộng bằng một nửa phòng cũ. Mà phòng của cô lại thành phòng của em họ Hạ Nguyệt. Một căn phòng khác thì thành thư phòng cho Hạ Nguyệt.

    Hạ Thuần đói bụng, cô đến phòng bếp tìm đồ ăn.

    Thời tiết lạnh lẽo, cô Liễu Tú Quyên cũng không có đem cơm thừa canh cặn bỏ vào tủ lạnh, mà cũng không rửa bát đũa, để xếp chồng lên kệ bếp.

    Đồ ăn thừa không nhiều lắm, mấy cây rau xanh cùng nửa củ khoai tây.

    Hạ Thuận từ từ ăn hết, thuận tay thu dọn bát đĩa.

    Lúc đổ rác, cô phát hiện trong túi đựng rác trong bếp có xương cốt xương sườn và xác mấy con cua.

    Hạ Thuần đem cầm túi rác trên tay, chú Hạ Đức từ phòng ngủ đi ra, ông ta ngủ một giấc tỉnh lại thấy khát nước, đi ra thì vừa lúc gặp Hạ Thuần cũng đang ra ngoài.

    Hạ Đức theo bản năng nhìn thoáng qua thùng rác, ngượng ngùng nói: "Thuần Thuần, con trở về quá muộn, cho nên không để lại được cho con cái gì. Vừa lúc ngày mai con nghỉ, con muộn ăn cái gì, chú bảo cô làm cho con ăn."

    Hạ thuần cúi đầu rửa tay nhẹ giọng nói: "Không cần, cảm ơn chú, con đi tắm rồi ngủ"

    Hạ Đức gật gật đầu uống cốc nước rồi trở về phòng.

    Hạ Thuần tắm rửa xong trở lại phòng ngủ chui vào ổ chăn.

    Phòng ngủ nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường cùng một bàn máy tính, quần áo cô không nhiều lắm toàn đồ rẻ tiền đều nằm trong chiếc rương góc phòng.

    Thế nhưng Hạ Thuần lại thực thích nơi yên bình như vậy, trong phòng treo ảnh ba mẹ cô, đầu giường là búp bê Tây Dương mà ba mẹ mua cho cô.

    Hạ Thuần mở đèn bàn lên, ghé vào giường, nhìn chăm chú búp bê Tây Dương Đậu Đậu.

    Đậu Đậu là một nhân vật trong truện cổ tích nước ngoài được sản xuất toàn quốc tê. Búp bê có keo dính thân thể mang mũ màu lam có rèm, mặc chiếc váy công chúa màu đỏ, đi ủng cao, mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ anh đào hơi chu lên, biểu tình đáng yêu lại vô tội.

    Quần áo búp bê Tây Dương làm chuyện nghiệp được hàng thêu tú ngương Tô Châu khâu vá thành đường may tinh mịn, sau lưng thêu chữ "Thuần'.

    Năm đó bởi vì số lượng có hạn, thời điểm ba mẹ Hạ Thuần tranh mua thật phí sức lực

    " Đậu Đậu, là chị quá keo kiệt sao? Chị cũng.. cũng muốn ăn xương sườn, ăn cua. Chị nhớ mỗi ngày trở về đều có người làm thật nhiều, thật nhiều món ăn ".

    Hạ Thuần nháy mắt, tiếng nói tinh tế nghe ảo não lại ủy khuất.

    Cô cũng từng giống như chú Hạ Đức nói vậy, muốn ăn cái gì thì chỉ cần nói nhưng vợ chú lại ra sức chối bỏ, hoặc là mua về sau đó liền chỉ cây dâu mắng cây hòe nói:" Trong nhà phí công nuôi dưỡng người rảnh rỗi, một phân tiền cũng không kiếm, chỉ biết ăn, về sau trưởng thành còn không biết có phải là bạch nhãn lang không nữa? "

    Hạ Thuần nhắc tới di sản ba mẹ để lại, Liễu Tú Quyên càng ra sức mắng lợi hại hơn, thậm chí họ hàng cùng hàng xóm đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập dị thường.

    Giống như cô là bạch nhãn lang không biết ơn dưỡng dục.

    Từ đó về sau, cô không dám nói bậy lần nào nữa.

    Hạ Thuận lải nhải nói rất nhiều với Đậu Đậu trước mặt, nói xong trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ ập đến, cô giúp Đậu Đậu đắp chăn đàng hoàng, nhẹ nhàng phủi bụi cho búp bê Tây Dương:" Đậu Đậu ngủ đi, ngủ đi, chị cũng muốn ngủ, ngủ ngon".

    Tắt đèn bàn, Hạ Thuần nằm trong ổ chăn nặng nề ngủ.
     
  4. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc ngoại ô, phòng ngủ trong biệt thự mở ra rồi tự động gắt gao khép lại, không một tia ánh sáng lọt qua.

    Phó Văn Thanh nằm trên giường rộng lớn, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, săc mặt nhợt nhạt, gương mặt gầy ốm, cằm lộ rõ, khó nhìn ra được biểu cảm lúc này.

    Vừa qua khỏi rạng sáng không lâu, bình thường Phó Văn thanh đều trắng đêm không ngủ, hôm nay khó có được cơn buồn ngủ.

    Loại tình huống này vô cùng dị thường, liên tục có một đoạn thời gian như vậy.

    Mỗi buổi tối, phó Văn Thanh sẽ bị một âm thanh gọi tới gọi đi, theo như anh phỏng đoán, anh xuyên vào một con búp bê Tây Dương tên Đậu Đậu.

    Chủ nhân búp bê Tây Dương nói gì anh đều có thể nghe được, cô ấy làm gì trên người búp bê Tây Dương, những điều đó đều phát sinh trên người của anh, càng ngày hiệu quả càng rõ.

    Ví như, chủ nhân Đậu Đậu đem búp bê đi ngủ, anh sẽ sinh ra cơn buồn ngủ.

    Phó Văn Thanh căn bản không ngủ được, anh nhắm mắt lại hoàn toàn, hưởng thụ cơn buồn ngủ suốt một đêm, đương nhiên liền suốt một đêm đó.

    Sang hôm sau, Phó Văn Thanh tỉnh lại, bình thường luôn cảm thấy người không ra người, ma không ra ma. Đột nhiên nay cảm thấy tự do tự tại mà đắm chìm trong ánh nắng ấm áp.

    Thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần đều thoải mái.

    "Đại thiếu gia, ngài muốn dùng cơm không ạ?"

    Bên ngoài phòng, quản gia chuyên trách chiếu cố Phó Văn Thanh cung kính hỏi

    "Muốn. Mười phút sau đem vào",

    Phó Văn Thanh vừa mới tỉnh ngủ giọng hơi khàn khàn, anh chống thân thể từ trên giường xuống, chính mình tự mặc quần áo.

    Mười phút sau, quản gia cùng trợ lý nam đẩy cửa vào, đỡ Phó Văn Thanh từ trên giường đi đến xe lăn, đẩy ra thang máy đi xuống phòng khách tầng một ăn cơm.

    Phòng khách to như vậy mang theo phong cách trang hoàng của Trung Quốc, nhà ăn cùng phòng khách đều được chạm khắc tinh tế.

    Phó Văn Thanh ngồi trên xe lăn, một mình dùng bữa sáng dinh dưỡng do sư tỉ tỉ mỉ soạn ra.

    Quản gia chờ phó văn Thanh ăn xong cơm sáng, hơi hơi khom lưng đưa giấy khăn sạch nói: "Đại thiếu gia, đêm nay lão gian ở bên sông công quán làm bữa tiệc mời ngài cùng nhau qua đó dùng cơm chiều"

    Phó Văn Thanh không chỉ là ảnh đế, mà còn là cháu trai chủ tịch tập đoàn Phó thị.

    Tập đoàn Phó thị mấy năm trước lập nghiệp tại đây, thông qua việc nhận biết địa ốc, đọc nhiều sách báo, có được nhiều lợi nhuận cao từ ngành sản xuất, thiên thời địa lợi, nhờ đó mà trở thành ngành sản xuất đầu sỏ được thành lập kiên cố không gì phá vỡ nổi đế quốc thương nghiệp Phó thị.

    Mẹ Phó Văn Thanh mất sớm, sau khi hai chân tàn tật một mình anh định cư ở Lục Sâm Tiểu Trúc, nhưng ba anh, mẹ kế cùng với em trai cùng cha khác mẹ và ông nội Phó Quang Tông cùng nhau sinh sống tại công quán ở biệt thự bên kia sông.

    Phó Văn Thanh xoa xoa tay, ngón tay thon dài trắng nõn mảnh khảnh, các khớp xương hơi động.

    "Lúc nào bắt đầu?"

    "Sáu giờ bắt đầu"

    "Năm giờ hai mươi kêu tôi"

    "Dạ"

    Năm giờ hai mươi lái xe qua đó ước chừng bốn mươi phút, vo cửa là có thể dùng cơm, dùng cơm xong có thể rời đi, không mất nhiều thời gian lắm.

    Dù vậy, quản gia có vẻ hớn hở hơn nhiều.

    Chỉ cần Phó Văn Thanh chịu đi là tốt rồi.

    Cơm nước xong Phó Văn Thanh liền lên thư phòng, ngồi ngốc trong phòng cả ngày không ra.

    Năm giờ hai mươi bắt đầu xuất phát đi công quán.

    Phó Văn Thanh ở tên xe ngủ gật.

    Đúng sáu giờ thì tới cửa.

    Phó Văn Thanh ngồi trên xe lăn, bị gười chậm rãi đẩy lên phía trước bàn ăn, ngồi vị trí gần ông nội nhất.

    Anh nhẹ nhàng gật đầu, thăm hỏi Phó Qaung Tông.

    Đến ba anh, mẹ kế, còn có con và vợ của em trai Phó Huy, Phó Văn Thanh đều trực tiếp xem nhẹ.

    Phó Quang Tông tuy đã nhiều tuổi nhưng vẵn rất khỏe, tinh thần phấn chấn, cười ha hả gật đầu, hỏi Phó Văn Thanh gần đây thế nào.

    Mẹ kế Phó Văn Thanh là Tiết Tuệ Văn, kéo kéo áo khoác da, cười nói: "Nghe tiếng khẳng định không tệ, nhàn hạ đến nỗi sơn cả móng tay".

    Mọi người đều nhìn móng tay Phó Văn Thanh, mười ngón sạch sẽ thì có tám đầu ngón tay đều tô màu đỏ.

    Không cần đoán cũng biết chuyện này do ai làm.
     
  5. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Văn Thanh ở bên sông công quán ăn xong cơm chiều, quả nhiên mười năm phút cũng không ở lại nhiều lắm, không đến bảy giờ anh liền rời đi.

    Ông nội Phó Quang Tông muốn anh ở lại, nhưng rốt cuộc cung không có mở miệng lên tiếng.

    Những nguời khác càng không có tư cách giữ người.

    Cho dù là cha Phó Văn Thanh.

    Phó Văn Thanh nhờ sự trợ giúp của quản gia lên chiếc Bentley màu đen.

    Không gian trong xe rộng rãi, trải qua cải tiến xe lăn Phó Văn Thanh có thể thuận lợi tiến vào.

    Quản gia phân phó tài xế đưa đại thiếu gia về biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc.

    Đi đường không nói lời nào, sau khi về nhà Phó Văn Thanh đem chính mình nhốt vào trong thư phòng.

    Lúc này, quản gia sẽ không quấy rầy.

    Phó Văn Thanh ngồi trước notebook, một trận choáng váng truyền đến trong đầu, anh nghe tiếng một cô gái gọi "Đậu Đậu", lại lần nữa xuyên vào thân thể búp bê Tây Dương.

    Anh luôn bị cưỡng chế nhập vào búp bê, mấy lần anh thử tránh thoát khỏi sự trói buộc đó, nỗ lực nhiều lần, căn bản là không có biện pháp thoát khỏi.

    Lần này, cô gái ấy tựa hồ như có việc vội vã muốn đi, nói một câu kết thúc một câu, kết kuận là Phó Văn Thanh bị cầm tù.

    Phó Văn Thanh tỉnh lại, anh nhéo nhéo giữa mày, từ thư phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ lấy bức thư trong phong bì.

    Quản gia đúng lúc đứng ở hành lang, ông vừa thấy Phó Văn Thanh liền m ở to hai mắt nhìn.

    Quản gia chỉ vào môi chính mình.

    Phó Văn thanh dùng ngón tay cái để lên môi, trên đầu ngón tay dính màu đỏ rực.

    Sắc mặt anh tái nhợt, lông mi đen rậm, bây giờ môi đỏ trên làn da trắng bạch làm hiện ra vài phần âm trầm, quỷ lệ.

    "..."

    Phó Văn Thanh nhíu mày một chút.

    Cô bé đó tựa như rất thích trang điểm cho búp bê.

    Phó Văn Thanh không nói gì, trực tiếp đi lấy thư trong phòng ngủ, lại lần nữa trở về thư phòng.

    Chỉ là sau khi tiến vào thư phòng, anh ở phía sau cửa nghe được ông quản gia đang cùng phó Quang Tông trò chuyện.

    Quản gia: "Lão gia, đại thiếu gia vẫn bình thường, không biểu hiện ra không cao hứng"

    Quản gia: "Nhưng là có điểm dị thường"

    Quản gia: "Ách.. Vừa rồi ở thư phòng thiếu gia thoa son môi đỏ rực'

    Quản gia:" Mặt khác dị thường? Không có, mỗi hôm nay dị thường"

    Phó Văn Thanh khóa cửa thư phòng lại, đem xe lăn đẩy đến, bàn sách, cơ thể lại lâm vào hôn mê.

    Cô bé đó lại gọi anh.
     
  6. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ gia

    Hạ Thuần ăn xong cơm chiều bị kêu đi rửa chén.

    Sau khi trở về phòng, Hạ Thuần từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp giấy.

    Trong hộp giấy là một thỏi son môi, đây là quà sinh nhật của ca ca hàng xóm tặng cô.

    Hạ Thuần không dám ở nhà thoa son, cho nên chỉ có thể lặng lẽ thoa cho búp bê Tây Dương.

    Hạ Thuần dùng bút lông sạch sẽ lúc trước lấy son môi, đang chuẩn bị thoa lên môi cho búp bê Tây Dương.

    Phó Văn Thanh trong cơ thể búp bê nghe được Hạ Thuần mở miệng nắp son, rốt cuộc nhịn không được nói chuyện: "Đừng son môi cho tôi"

    Thanh âm xuất hiện trong đầu Hạ Thuần.

    "Lạch cạch"

    Bút lông rơi trên mặt đất.

    Hạ Thuần mở to hai mắt, nhìn xung quanh một vòng.

    Nhưng trong phòng vẫn bình thường, không có gì cả, sao có người nói chuyện được, hơn nữa giọng nói đó lại là của idol cô!

    Cô nhất định là xuất hiện ảo giác rồi.

    Hạ Thuần nhặt bút lông lên tiếp tục hướng tới miệng Phó Văn Thanh, ngòi bút còn chưa kịp chạm tới, giọng búp bê Tây Dương truyền đến trầm thấp lại táo bạo lên tiếng: "Tiểu bằng hữu, tôi vừa mới nói, đừng son môi cho tôi"

    Ngay sau đó, tưởng như muốn hiện thân ra gây không ít phiền phức cho cô

    "Lạch cạch"

    Bút lông trong tay Hạ Thuần lần nữa rơi xuống.

    Cô xoa xoa lỗ tai, lắc lắc đầu, ảo giác sao lại càng trở nên nghiêm trọng!

    Giống như thật sự.. thật sự có một người trong đầu nói chuyện với cô.

    Phó văn Thanh nhàn nhạt nói: "Đừng hoài nghi, không phải ảo giác"

    Hạ Thuần: "..."

    Ngọa tào, búp b ê Tây Dương nói chuyện, mà đó còn là giọng idol cô!

    Trong căn phòng nhỏ im lặng mấy giây.

    Hạ Thuần run rẩy hỏi: "Anh.. anh ở trong búp bê Tây Dương?"

    Phó Văn Thanh lười nhác à nói: "Ừ"

    Hạ Thuần im lặng hồi lâu mới có thể tiếp thu chuyện này. Cô thử chọc chọc búp bê Tây Dương, nhưng Phó Văn Thanh không phản ứng.

    "Anh đi rồi sao?" Hạ Thuần cẩn thận hỏi lại

    "Không đi". Phó Văn Thanh không chút để ý đáp

    "..."

    "..."

    "Búp bê Tây Dương sao anh lại xuất hiện ở đây?'

    " Không biết. Tự nhiên xuất hiện "

    Phó Văn Thanh bỗng nhiên hỏi:" Tiểu bằng hữu, cô hình như không sợ tôi? "

    Anh chính là nam nhân xa lạ

    Hạ Thuần trong lòng căng thẳng nói:" Quả thực rất đáng sợ. Tôi còn cho rằng Đậu Đậu là bé gái, không nghĩ tới thế nhưng anh là bé trai! Anh.. anh đến tột cùng là ai? Sao.. sao lại từ bé gái biến thành bé trai? "

    Phó Văn Thanh:"..."

    Anh vốn dĩ là NAM
     
  7. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Văn Thanh không trả lời vấn đề ấu trĩ của cô bé, anh nói: "Không cần biết tôi là ai, cứ coi tôi như Đậu Đậu là được. Cô tên gì?"

    Hạ Thuần thành thành thật thật trả lời: "Hạ Thuần"

    Phó Văn Thanh: "Thuần trong thuần túy"

    Hạ Thuần: "Phải"

    Tim cô đập càng ngày càng nhanh, idol thế nhưng biết tên cô.

    Phó Văn Thanh không lui tới mấy vòng phía trước giữ mình trong sạch, cũng không lợi dụng thân phận thần tượng cùng fán tiếp xúc, cô hẳn là fan đầu tiên được hắn nhớ kỹ tên.

    Lại một trận trầm mặc.

    Hai người suy nghĩ thông một chút về việc xuyên qua búp bê, khả năng này không có kết quả.

    Hạ Thuần không có chỗ nào đặc biệt, Phó Văn Thanh xuyên qua không thể hiểu được, cũng không có dấu vết để tìm.

    "Tiểu bằng hữu, nghe giọng hình như cô vẫn là học sinh?"

    "Đúng vậy, tôi học lớp 12"

    "Lớp 12?"

    "Sao.. sao vậy? Có gì không tốt sao?"

    Hạ Thuần nhấp khóe miệng, chẳng lẽ Phó Văn Thanh không thích cùng nữ sinh vị thành niên giao lưu?

    "Không có gì, tôi cho rằng cô là học sinh tiểu học"

    "..."

    Hạ Thuần chính mình cãi lại một câu: "Nghỉ hè sang năm tôi sẽ thành niên a"

    Phó Văn Thanh cười khẽ nói: "Nga, thành niên, không nhỏ"

    Hạ Thuần: "Đúng, chính là vậy"

    Cô không nhỏ.

    Thanh âm Phó Văn Thanh bỗng nhiên phai nhạt, anh hỏi Hạ Thuần: "Là học sinh cấp ba, nói đến cô chú của cô, việc học này không lo lắng sao? Nhà này không phải là của cô sao?"

    Anh nhập vào thân thể búp bê tiếp cận cô được một tháng, về tâm sự của Hạ Thuần chỉ rải rác nghe một ít, cũng không biết toàn bộ.

    Hạ Thuần tay nắm chặt nệm chăn, chậm chạp không nói gì, nước mắt nóng đảo quanh hốc mắt.

    Người bình thường đều không thích oán phụ như vậy đi.

    Cũng sẽ không thích bạch nhãn lang là cô.

    Xong rồi, Phó Văn Thanh cái gì cũng đều đã biết.

    Cô là fan đầu tiên được hắn nhớ kỹ tên, khẳng định cũng là fan đầu tiên không chán ghét anh.

    Phó Văn Thanh hình như ý thức được chính mình nói sai.

    "Tiểu bằng hữu, cô làm sao vậy?"

    Hạ Thuần kìm nén khóc hỏi: "A.. anh.. anh chừng nào thì đi khỏi cơ thể búp bê Tây Dương?"

    Phó Văn Thanh vẫn nghe ra tiếng khóc nức nở, nghĩ đến chính mình đối mặt với cô bé vị thành niên chênh lệch tuổi tác khá nhiều, lại là fan trước đó thích anh, thanh âm không khỏi ôn hòa mấy phần: "Ba ngày mà thôi"

    Hạ Thuần nhẹ nhàng thở ra, may mắn chỉ có ba ngày.

    Cô nhớ lại mấy ngày qua nói nhiều lời với búp bê, còn tốt, hẳn là.. cũng không phải thật sự chán ghét lắm.

    Thanh âm Hạ Thuần nháy mắt để lộ ra sung sướng: "Không có việc gì, tôi còn tưởng rằng anh sẽ ở bên tôi thật lâu, làm tôi sợ muốn chết"

    Phó Văn Thanh nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ là ngẫu nhiên ở đây một chút, hơn nữa tôi chỉ nghe được mỗi giọng cô mà thôi, tôi không có thị giác, không có vị giác, không có khứu giác, không có xúc giác, cô có thể yên tâm rồi."

    Hạ Thuần yên tâm, đặc biệt yên tâm.

    Cô thu liễm cảm xúc, tiếng hít thở đều vững vàng.

    Phó Văn Thanh cảm nhận dược trong phòng an tĩnh nói: "Vừa mới nãy, tôi hình như nói cô không được nói"

    Hạ Thuần lắc đầu, tiếng nói nhu mì: "Không sao cả. Anh cũng không phải cố ý"

    Hạ Thuần nhìn về phía búp bê Tây Dương, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nói: "Việc học cấp 3 thật sự khẩn trương. Tôi đúng là ở nhà chính mình nhưng thời điểm tôi lớp 9 cha mẹ đều bị tai nạn xe cộ qua đừi, cho nên hiện tại tôi ở cùng cô chú và em họ trong chính căn nhà của chính mình".

    "Thời điểm cô học lớp 9.. cha mẹ cô đều qua đời?"

    "Phải"

    Phó Văn Thanh im lặng không tiếng động, mẹ anh cũng qua đời khi anh học lớp 9, nhưng ít nhất anh cũng không cần ở cùng mẹ kế mà chịu ủy khuất.

    Cô bé Hạ Thuần này còn chưa thành niên, chỉ có thể ở cùng cô chú bạc tình bạc nghĩa.

    Hạ Thuần nhớ tới tối hôm qua liền oán giận, vội vàng giải thích: "Tôi.. tôi không phải bạch nhãn lang! Mỗi buổi tối tan học tôi đều về nhà rửa chén, rửa sạch kệ bếp, lúc nghỉ còn về nhà quét rác, phết đất"

    Phó Văn Thanh nhíu mày

    Một học sinh cấp 3 mùa đông tan học về nhà lúc đêm tối, thế nhưng còn muốn thay tu hú chiếm tổ cô chú để làm việc nhà.

    Nói bạc tình bạc nghĩa là qua nhẹ, căn bản trong nhà này toàn súc sinh.
     
  8. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Thuần nhìn thấy thái độ Phó Văn Thanh không tốt lắm, cô sợ bị hiểu lầm, lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh.

    Phó Văn Thanh nhìn ra được Hạ Thuần nhát gan mà cô vẫn là học sinh cấp 3 sợ chậm trễ việc học của cô, anh cũng không cùng cô nói chuyện nữa, chỉ nói: "Cô nên học đi thôi"

    Hạ Thuần chờ mong hỏi: "Cái kia, vậy còn anh? Phải rời khỏi đây sao?"

    Phó Văn Thanh nói: "Tôi vẫn luôn cùng cô nói chuyện, cô không sợ người nhà cô bên ngoài nghe được sao?"

    "Không sao cả, dù sao giọng anh luôn ở trong đầu tôi. Nếu bị họ nghe được cùng lắm cũng chỉ cho rằng tôi lầm bầm lầu bầu"

    Hạ Thuần ngữ khí có điểm vui sướng, đây là bí mật nhỏ của cô và Phó Văn Thanh, bí mật chỉ thuộc về bọn họ.

    "Nga, ra là vậy"

    "Đúng"

    Phó Văn Thanh vẫn nói: "Mau đi học bài"

    Đọc sách là con đường học tập của rất nhiều người, hẳn cũng là con đường học tập duy nhất của Hạ Thuần.

    Hạ Thuần còn chưa có nói đủ với Phó Văn Thanh, cô theo bản năng bắt lấy tay búp bê, hoảng loạn hỏi: "Anh lần sau có còn đến đây không? Khi nào tới?"

    Kỳ thật Phó văn Thanh không nắm quyền chủ động đi vào thân thể búp bê. Bị Hạ Thuần nắm giữ trong tay nhưng anh không tính toán sẽ nói cho cô bí mật này.

    Phó Văn Thanh lên tiếng nhợt nhạt nói: "Ngẫu nhiên tôi sẽ tới, thời điểm thích hợp tôi sẽ nói cô nghe"

    Cách búp bê Tây Dương, Hạ Thuần tựa hồ có thể tưởng tượng ra anh mặt mày đạm bạc nhưng ngữ khí không lạnh băng giống trong tivi. Ở căn phòng nhỏ hẹp, tựa hồ có mấy phần đặc thù ấm áp.

    Có lẽ, bởi vì anh là người duy nhất có thể nghe cô kể chuyện, khoảng cách một khi kéo gần, chính mình đều cảm thấy đối phương trên người thực ấm.

    Hạ Thuần mỉm cười nói: "Tôi đi học đây"

    Nghe thanh âm, bước chân đều là nhảy nhót.

    Phó Văn Thanh không đáp lại l;ời

    Hạ Thuần cho rằng Phó Văn Thanh đi rồi.

    Cô dọn dẹp sách vở trên mặt bàn chuẩn bị làm một bộ đề thi toán học.

    Hạ Thuần trong căn phòng nhỏ không có điều hòa mà mùa đông qua lạnh, mới cầm bút vài phút liền lạnh đến hàm răng run lên.

    Cô muốn đi thư phòng ngồi điều hòa, nghĩ đến cảnh tượng ấm áp ôn thi, tranh thủ cuối kỳ có kỳ thi liền có thể qua khóa chính quy luôn.
     
  9. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Thuần mang theo sách vở cùng quyển toán học đẩy cửa thư phòng

    Đang xem sách Hạ Nguyệt nhìn thấy Hạ Thuần tiến vào phòng của cô, giận không thể át mà hét lớn: "Chị tới thư phòng em làm gì? Đi ra ngoài mau! Chị ở gần em không thể làm bài"

    Hạ Thuần bị dọa sửng sốt, xấu hổ lại vô thố mà đứng ở cửa thư phòng.

    Cô chỉ muốn dùng thư phòng một chút chẳng lẽ thật sự ảnh hưởng tới Hạ Nguyệt làm bài?

    Chính là, phòng cô không có điều hòa, không có thiết bị sưởi ấm, nếu chỉ có một chút ấm áp cô sẽ không tới thư phòng của Hạ Nguyệt.

    Liễu Tú Quyên nghe được động tĩnh, từ thư phòng đi tới, ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Hạ Thuần: "Em mày sắp thi cuối kì rồi, mày không thể nhường nó một chút sao?"

    Hạ Thuần gan to mở miệng giải thích: "Con.. Phòng con quá lạnh, căn bản không có biện pháp làm bài thi"

    Hạ Đức cũng đi ra, giọng điệu mềm dịu cùng Hạ thuần nói: "Thuần Thuần, em con lần trước thi không tốt. Kì thi cuối kì không thể thi rớt, nếu không hơn 3 điểm sx không đến được trường tốt. Con ngoan ngoãn nghe lời được không?"

    Vành mắt hạ THuần phiếm hồng, nắm chặt bài thi, cúi đầu trở về phòng

    Cô còn chưa đi đến phòng bên tai truyền đến một tiếng đóng sập cửa chói tai, Liễu Tú Quyên chỉ trích: "Đã lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện! Thật là con bạch nhãn lang! Mỗi ngày đều đem mình tức chết!"

    Hạ Thuần đi vào phòng, run run khóa trái của, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống nền nhà

    Cô đem búp bê gắt gao ôm chặt trong ngực, lẩm bẩm khóc: "Thực ra mình.. mình cũng muốn thi"

    Rốt cuộc thì khi nào mới có thể thoát khỏi cuộc sống như vậy

    Hạ Thuần khóc vài phút, hít hít cái mũi, rút ra khăn giấy lau sạch nước mắt

    Phó Văn Thanh bỗng nhiên lên tiếng: "Khóc?"

    Hạ Thuần hít lên một tiếng kinh ngạc hỏi: "Anh.. anh không phải đã đi rồi sao?"

    Chỉ có Hạ THuần mỗi laàn gọi Phó Văn Thanh nói một câu kết thúc anh mới có thể rời đi, nếu không sẽ luôn ở lại 12h lúc sau mới tự động trở về thân thể mình.

    Vừa rồi Hạ Thuần vẫn chưa nói "Hẹn gặp lại" cho nên Phó Văn thanh vẫn luôn ở đây.

    Chỉ là làm bộ rời đi

    Phó Văn Thanh lừa Hạ thuần: "Vốn dĩ muốn đi nhưng nghe được có người nói chuyện nên lưu lại"

    Hạ THuần thấp giọng "Nga" môt tiếng khổ sở lại ủy khuất mà lẩm bẩm: "Anh đều nghe được? Tôi.. tôi không phải cố ý quấy rầy em họ học tập, phòng tôi quá lạnh nếu không tôi cũng không qua dùng thư phòng"

    "Tiểu bằng hữu, cô không có làm sai, không cần giải thích, không cần áy náy, cũng không cần khổ sở"

    Phó Văn Thanh thanh âm ôn hòa ngoài ý mốn, thật gióng ánh nắng mùa xuân vậy, gãi đúng chỗ ngứa khiến người khác cảm thấy ôn nhu

    "A? Cái.. cái gì? Tôi không có làm sai sao?"

    Hạ Thuần khó có thể tin mà nhìn búp bê Tây Dương

    Cho tới nay, cô ở Hạ gia thời thời khắc khắc đều áy náy, xin lỗi, cô thường bởi vì bị cô chú chỉ trích, làm mình tự hoài nghi mình, cũng không nghĩ đến hành động cử chỉ để đính chính, không dám tin tưởng vuangx chắc ý tưởng và nhu cầu chính mình là đúng đắn

    Đây là lần đầu tiên có người cùng cô nói, không cần giải thích, không cần áy náy, không cần khổ sở

    Thật sự khẳng định nội tâm chân thật của cô

    Dường như trái tim đất của cô mọc lên một cây cột kiên cố vững chắc, chống đỡ mọi thứ yếu ớt và rách nát ở bên ngoài

    Phó Văn Thanh ngữ khí thập phần chắc chắn: "Tiểu bằng hữu, cô không có làm sai. Đây là nhà của cô, thư phòng là của cô, cô muốn dùng liền có thể dùng. Nếu nhất định có một người phải đi, hẳn là em họ cô mà không phải cô"

    Ngực Hạ Thùan nóng rực, cô không biết Phó Văn Thanh rót cho cô cái gì nhưng khắp người thực sự ấm áp

    "Đậu Đậu, tôi.. tôi biết rồi. Tôi có thể dùng thư phòng"

    "Muốn đi thư phòng làm bài tập sao?"

    "Có.. có thể chứ?"

    "Ừ. Đã nói là làm"

    Sau khi cảm thấy sợ hãi khi bị Liễu Tú Quyên nhục nhã mình như vậy cô cũng không dám cùng bọn họ vì một chuyện mà phát sinh cãi nhau lần thứ hai.
     
  10. Trần Lệ Giang

    Bài viết:
    30
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này đây, Hạ Thuần cầm lấy bài thi mang theo búp bê Tây Dương lần nữa trở lại thư phòng

    Hạ Nguyệt hiển nhiên không dự đoán được Hạ Thuần sẽ trở lại. Cô ta không kiên nhẫn mà ném bút trong tay xuống trừng mắt nhìn Hạ Thuần, liếc mắt một cái, hung tợn nói: "Hạ Thuần, chị lại đến quấy rầy em, chị chính là không muốn cho em thi có đúng không?"

    Hạ Thuần ôm chặt búp bê Tây Dương trong lồng ngực cùng quyển sách yên lặng nhìn Hạ Nguyệt

    "Nơi này là nhà của chị, thư phòng chị muốn dùng liền dùng"

    "Nếu em cảm thấy nhất định phải có một người rời đi mới được, nếu được vậy mời em rời đi"

    "Em chỉ là từ lớp 11 lên lớp 12, sang năm mới thi đại học giống như lửa sém lông mày. Tương lai của em là tương lai vậy tương lai của chị không phải là của chị?"

    "Phòng chị không có máy sưởi, nếu em cảm thấy hoàn cảnh như vậy cũng có thể học tốt vậy chị nhường phòng đó lại cho em, em hiên tại liền đi ra để chị học bài"

    Hạ Nguyệt hoàn toàn ngây người, đây là Hạ Thuần người mà lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ như người ngốc hay sao?

    Nghe thấy động tĩnh, Liễu Tú Quyên cùng Hạ đức cũng choáng váng

    Hạ Thuần khi nào lại có lá gan nói như vậy?

    Hạ Nguyệt giương mắt nhìn ba mẹ, bị Hạ Thuần làm bực bội, trong lòng ủy khuất không muốn làm bài nữa liền nháy mắt bùng nổ.

    Cô ta khóc đi đến bên người Liễu Tú Quyên, ôm bà ta khóc kêu: "Mẹ, chị khi dễ con, chị không muốn con thi!"

    Liễu Tú Quyên điên lên hướng Hạ Đức gào rống: "Họ Hạ, anh mù à? Anh không thấy cháu anh khi dễ con gái mình như thế nào sao?"

    Hạ Đức trách cứ nhìn Hạ Thuần nói: "Thuần Thuần, con xem con nháo thành chuyện gì này! Mau xin lỗi cô và em gái con mau"

    Hạ Thuần cả người đứng tại chỗ không động

    Phó Văn Thanh nhắc nhở cô: "Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông ta, đem hết mọi ủy khuất cùng oán hận trong đôi mắt ấy nói ra. Ông ta chắc chắn sẽ thừa nhận. Đây là tên súc sinh đó nợ cô. Cô đừng sợ bọn họ cô còn có tôi"

    Người mình sùng bái yêu thích đang cổ vũ cô, không có gì bằng cỗ lực này càng cường đại

    Trong lòng Hạ Thuần dâng lên dũng khí thật lớn, cô oán hận mà nhìn Hạ Đức, nói từng câu từng chữ: "Con không sai, con không xin lỗi"

    Hạ Đức đột nhiên không biết Hạ Thuần sẽ không nghe lời ông, ông ta không bíết nên làm cái gì bây giờ.

    Ông ta cũng không thể đánh nó

    Như vậy sẽ để lại thương tích, con bé sẽ đi ra ngoài nói bậy với bạn bè của nó, chủ nhiệm lớp còn có hàng xóm cùng khu quản lý viên, tất cả đều sẽ biết.

    Hạ Nguyệt khóc càng lúc càng lớn, Liễu Tú Quyên đau lòng mà ôm cô ta, hung hăng đẩy Hạ Đức một phen, cắn răng nói: "Anh là đồ không có lương tâm! Đêm nay anh tự ngủ một mình! Tôi cùng Nguyệt Nguyệt sẽ cùng nhau ngủ!"

    Nói xong, Liễu Tú Quyên ôm lấy Nguyệt Nguyệt trở về phòng ngủ chính

    Hạ Đức đứng ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Hạ Thuần, sắc mặt trầm lạnh hỏi: "Thuần Thuần, trong nhà nháo thành như vậy con vừa lòng chưa?"

    Hạ Thuần dị thường bình tĩnh nói: "Nháo thành như vậy là các người ích kỉ cùng bất công tạo nên. Nếu các người nhận thức được đây là nhà của tôi, tôi mới là chủ, tôi muốn thế nào liền thế ấy, vậy thì sẽ không phát sinh sự tình ngày hôm nay"

    Hạ Đức kinh ngạc nhìn Hạ Thuần chất vấn cô: "Thuần Thuần chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ cái gì cũng phải tính rành mạch sao? Con là chị, con nên suy xét, nhường nhịn Nguyệt Nguyệt một chút chứ"

    Hạ Thuần lãnh đạm hỏi: "Vậy các người có suy xét đến tôi sao? Về sau để nó đến ở phòng tôi thử xem?"

    Hạ Đức ngậm miệng không nói.

    Hạ Thuần lạnh lùng phân phó: "Đi ra ngoài, đem cửa thư phòng của tôi đóng lại"

    Hạ Đức theo bản năng ra ngoài khỏi phòng đóng cửa.

    Ông ta mờ mịt đi đến phòng ngủ phụ, vừa lo âu lại vừa chột dạ

    Sao lại thế này, Hạ Thuần trong nháy mắt lại thay đổi nhanh như vậy?

    Thật giống như muốn một chân dẫm chết một nhà ba người bọn họ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...