Ngày nắng vàng chẳng còn trên phố Từng hàng cây có lá thu rơi xào xạc Bầu trời ảm đạm và tiếng chim thì đi đâu mất Cơn gió nào khẽ lướt qua, vô tình chợt tới rồi chợt đi Cả khoảng không chợt lặng, bóng hình ai thân quen Một âm thanh, một giai điệu, từng tiếng bước chân Một cơn gió, một cơn mưa, ào ào đổ xuống Bóng người mờ nhạt, khẽ lặng, khẽ động rồi lại khẽ tan Người chợt lặng, khẽ nhìn, mỉm cười rồi bật khóc Giờ là hiện tại, cũng không còn là quá khứ Người chợt tới và rồi vội đi Như cơn gió, như nụ hoa Khẽ nở rồi lại khẽ tàn Người hứa rồi lại vội quên Từ giờ chẳng thể nào nhìn thấy Người là quá khứ, là thời khắc và chẳng thể quên Một chớp mắt, vạn vật đổi thay Chỉ còn một ánh mắt làm ta say cả đời Chỉ còn một nụ cười đọng lại nhói trong tim Biết là xa là đau là bất lực Vậy mà sao vẫn chẳng thể nào quên?
Nhưng nếu tình yêu ấy đúng lúc và đúng người, nồng nhiệt như vũ bão, cháy bỏng đến tâm can cũng dịu dàng như rượu ngọt, say lòng người. Hi vọng cậu cũng sẽ có một tình yêu như vậy