Chap 10 Như cơn gió thoảng Bấm để xem Cuộc sống vốn là một cuộc đua. Và khi là cuộc đua thì bên cạnh những người chiến thắng sẽ có những kẻ thất bại. Có kẻ vì vội vàng mà thất bại, có kẻ vì vô tri mà thất bại, có kẻ lại quá chần chừ để thất bại.. Còn tôi, tôi đã đánh giá sai cục diện, tình hình "chiến sự", dẫn đến đưa ra phương án hành động thiếu chính xác rồi hứng lấy thất bại não nề. Quả thực tôi chưa hề hiểu gì về em cả. Chỉ biết thích là làm. Làm mà không hề suy nghĩ về kết cục cũng như hậu quả.. Đây là điều mà mãi về sau này, khi là một chàng sinh viên đại học đầy mơ mộng tôi mới nhận ra, rất nhiều người yêu đơn phương gần như cả tuổi thanh xuân của mình nhưng không dám ngỏ vì sợ rằng, khi lời tỏ tình đã thốt ra, nếu không đúng lúc, không đúng thời điểm, sẽ khiến ta mất luôn tình bạn vốn có với người kia. Còn về chuyện tôi với em, suốt buổi học hôm đó đầu tôi cứ não nề với bộn bề suy nghĩ. Em đã là gì của tôi đâu cơ chứ. Chưa đầy hai tháng gặp mặt, chưa một lần thực sự nói chuyện cùng nhau, chưa hiểu gì về nhau cả, đâu phải như Đàm Vĩnh Hưng – chưa nắm tay nhau, chưa ngồi sát lại, mà sao năm tháng như là của nhau . Mà nếu có yêu thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên thì em cũng chưa hoàn toàn sẵn sàng đón nhận những thứ kiểu như thế. Vậy mà tôi đã quá vội tin rằng em đã cho tôi một cơ hội, cho tôi một chỗ đứng trong lòng em. Tôi đã một lần làm em phải khó xử trong lớp Hóa. Em không những không đem tôi ra xử lại còn bỏ qua, coi như chưa có gì xảy ra và vẫn cho tôi quá giang đến nhà cô. Vậy mà tôi cứ vin vào đó để tin rằng em đã xiêu tôi rồi đấy.. Nếu có xiêu thì xiêu vì cái gì? Tôi có cái đếch gì để người ta xiêu cơ chứ.. Nhưng mà, cũng tại em: Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ: "Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều" Em bằng lòng cho anh được phép yêu; Anh sung sướng với chút tình vụn ấy. Em đáp lại: "Nói gì đau đớn vậy!" Vừa gặp anh em cũng đã mến rồi "Em phải đâu là ngọn nước trôi xuôi Chưa hy vọng sao anh liền thất vọng?" Lời nói ấy về sau đem gió sóng Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi Anh tưởng em là của của anh rồi Em mắc nợ, anh đòi em cho được Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước! Lúc đầu tiên anh có mộng gì đâu! Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau, Em ác quá! Lòng anh như tự xé.. Suốt nguyên cả đêm hôm đó những câu thơ trong bài Hẹn Hò của Xuân Diệu cứ bám riết lấy tôi. Phải chăng chính tác giả ngày xưa cũng bị một cô bé dễ thương cá tính nào đấy vùi dập cho tơi bời, để rồi - em ác quá, lòng anh như tự xé.. Tâm trạng tôi đi qua đi lại nhiều cung bậc của xúc cảm. Buồn chán có, bực bội có, tiếc nuối có, rồi lại buồn chán, rồi lại bực bội, và cuối cùng là tiếc nuối.. Tiếc nuối một cơ hội đã bị đánh mất, tiếc nuối sự vội vàng đến ngu ngốc, tiếc nuối đóa hồng nhung trao vội, cánh hoa chưa tàn mà lòng người đã rơi rụng.. Nhưng quan trọng nhất tôi bỗng lớn hơn một chút trong suy nghĩ. Những gì các bạn nhìn thấy, nếu không suy xét thật kỹ, đôi khi nó sẽ trở thành những điều hại chính các bạn đấy!
Chap 11 Gió Lặng Bấm để xem Sáng hôm sau, lúc cả nhà đang ăn sáng, tôi đề nghị luôn là phải mua cho tôi 1 chiếc xe để tự đi học, không có đưa đón tới lui nữa. Lớn sồng ra rồi chứ còn nhỏ nhoi gì. Và tôi được ba mẹ đồng ý. Cũng từ hôm đó tôi thôi đợi em ở cổng trường. Phần vì ngán cái miệng của lũ bạn, tai tiếng thì tùm lum mà chả có miếng nào nên tôi đâm nản. Phần vì bản thân tôi, đôi lúc tự cảm thấy mình có lỗi gì đó ghê gớm lắm với em nó, đôi lúc lại cảm thấy em nó mới chính là người đã làm tôi ngộ nhận mà thành ra như thế, để cuối cùng, đến cả việc nhìn mặt nhau còn thấy ngại huống hồ là điều gì đó khác. Hết năm lớp 8, tôi chẳng dám lân la kề cận em thêm lần nào nữa, đôi khi vu vơ cũng nhìn ngắm em một cách chăm chú để rồi khi em đột ngột quay lại, 2 ánh mặt chạm vào nhau tôi liền vội quay đi. Và phần cũng vì tôi chợt nhận ra lớp tôi cũng khá vui, giờ ra chơi lũ bạn thì chạy nhảy bày ra đủ trò quậy phá, tất nhiên tôi cũng là thành viên không thể thiếu trong đó. Rồi công cuộc làm con chim xanh của tôi cũng tiến triển tốt đẹp, bé Diễm 1 tuần cũng nhận vài lá thư, giáng sinh hay tết cũng thiệp với quà tùm lum, tôi cũng vậy, đôi khi cũng nhận được vài tấm thiệp chúc mừng giáng sinh hay chúc tết của mấy đứa con gái. Thời của bọn tôi lúc đó, thiệp chúc mừng là một món quà vô cùng đặc biệt. Không phải kiểu như vài tin nhắn zalo, facebook bây giờ với những icon hay hình động có sẵn. Công cuộc tặng thiệp cũng phải qua nhiều giai đoạn. Đầu tiên là để dành tiền ăn sáng với tiêu vặt. Sau đó lên danh sách "người đặc biệt". Vì khá tốn kém nên người đó phải thật đặc biệt thì mới được nhận thiệp. Rồi đi lựa thiệp sao cho thật phù hợp để tránh hiểu lầm tình cảm hoặc hình ảnh thiệp có thể minh họa được phần nào những gì chủ nhân nó muốn gửi gắm. Sau đó về suy nghĩ nội dung và nắn nót viết ra thật đẹp.. Và đặc biệt là năm đó, lớp tôi có một sự kiện khá khôi hài. Có lẽ nhờ sự kiện này mà sau đó tôi gần như bỏ được tính hay tự ti, ngại ngùng. Thay vào đó là một thằng V tự tin có thừa và ngại ngùng cũng giảm hẳn. Chuyện là vào ngày 8/3 năm ấy, đáng ra bọn con trai lớp tôi phải tổ chức một cái gì đó cho tụi con gái. Nhưng hình như đứa nào cũng nghĩ đến cái riêng mà quên mất cái chung cho các bà các cô nên thằng nào thằng nấy cứ im ru bà rù. Cái nữa cũng vì cán bộ lớp chẳng có mống nam nào ngoài lớp phó kỷ luật nên chẳng có ông nào bạo gan đứng lên tổ chức. Khi tưởng như ngày 8/3 hôm đó sẽ trôi qua một cách bình thường như bao ngày khác thì bé Diễm lên thông báo tiết cuối sẽ được nghỉ sớm 20ph để tổ chức ngày 8/3 cho.. anh em.. Ôi. Tôi có tin vào tai mình được không ta? Và buổi chiều hôm đó thật là một buổi chiều đáng nhớ với mấy đứa con trai lớp tôi. Cánh chị em chuẩn bị sẵn cho ngày này gần một tuần rồi. Có một tờ giấy với nhiều tiêu chí như học giỏi, đẹp trai, ga lăng, tốt bụng, mạnh mẽ.. Mỗi đứa con gái trong lớp sẽ nhận được một tờ giấy giống vậy. Trong suốt tuần đó, bọn nó quan sát, thấy ấn tượng với ai về điểm nào thì ghi tên vào bên dưới, rồi tổng hợp lại và chọn ra người được bình chọn nhiều nhất, đó là những giải "Lá Hậu" của lớp – vâng, là Lá Hậu, và "cúp lưu niệm" của năm đó đến giờ tôi vẫn để riêng một ngăn cùng với những thứ tôi trân trọng về tuổi thơ dữ dội trên giá sách. Hôm đó, một mình tôi ẳm luôn hai giải mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới là Handsome và Gallant, nhận được hai bó hoa dại, quê quê nhưng phê lòi.. Kết thúc lớp 8. Tôi học hành thì vẫn ổn nhưng chỉ được học sinh khá. Cấp 2 mà học sinh khá đối với ba tôi là một cái gì đó ghê gớm lắm, học hành bê bết quá mới phải như vậy. Mà tôi thì có bê bết gì đâu, phẩy vẫn cao chót vót, toán lý vẫn trên 9.5, có hóa là hơi tệ chỉ có 8.0, nhưng tiếng Anh thì 6.2, thành ra bị khống chế, mất hs giỏi. Vậy nên hè năm đó tôi phải đi học thêm 1 môn nữa là Anh Văn. Cô dạy anh tôi lúc đó cũng gần nhà, đi bộ tầm 5ph là tới, cô dạy rất giỏi, sau này lên làm hiệu trưởng của trường NVL. Cô vốn hiểu tâm lý của học trò nên nhiều thế hệ học sinh khi được cô dạy dỗ đều tỏ ra rất yêu mến. Tôi cũng yêu mến lắm, nhưng yêu mến không làm môn anh của tôi giỏi lên được. Ráng lắm và sợ ba tôi quá nên mới cố mà up cho điểm lên cao cao một tí, và đặc biệt, còn nhờ một điều nữa, đó là cái tôi vẫn hay nói ở trên – "động lực học tập." Vâng, ở lớp học anh tôi có một "động lực học tập" khá ghê gớm mà về sau này, cuối năm lớp 9, tôi vì chỗ "động lực học tập" này cũng một phen khốn đốn.
Chap 12 Cuối cấp Bấm để xem Hôm đó, buổi đầu tiên tôi bước vào lớp học anh, vẫn bàn cuối quen thuộc, tôi lại ngồi xuống và bắt đầu quan sát như mọi khi. Chẳng có gì đặc biệt, ráng mà học thôi. Cho đến buổi đầu tiên của tuần sau, trong lớp tôi xuất hiện một nhân vật mới. Em này thì tôi biết vì lớp em kế bên lớp tôi (8/2 và 8/3). Em khá nổi tiếng ở trường vì làm chi đội trưởng, học giỏi, lại xinh đẹp có tiếng nên trong những buổi căn tin với tụi bạn hoặc ngồi uống nước sau trận banh với lớp có vài đứa hay nhắc đến. Đặc biệt là thằng Hoàng. Nó mê em này cực, cứ gọi là đứ đừ, lúc nào cũng khen lấy khen để. Nhiều khi ngồi căntin thấy em ấy đi ngang thì nó lại hồn vía lên mây, mặt ngu đần cả ra. Tôi cũng công nhận em này đẹp thật! Đẹp từ tên cho đến người. Khánh Ly - Nụ cười hiền hiền, đôi mắt cứ long lanh như biết nói, dáng cao thon vừa phải, cứ gọi là chuẩn. Nếu không bị dính cái vụ với em Trâm tôi chắc cũng nghía nhỏ này. Nhưng kể từ sau vụ em Trâm, phần thì bị ẻm lạnh lùng cho de, phần lại bị giang hồ đồn thổi, nổi tiếng cả khối, áp lực dư luận lớn quá, tôi đâm ra sợ luôn, chả dám nhòm ngó em nào. Nhưng như tôi đã từng nói, cái sự đời nó không như mình tưởng, cây muốn lặng mà gió đâu phải lúc nào cũng ngừng. Vào lớp hơi trễ, hết chỗ ngồi, nhỏ đặt cặp luôn bên cạnh tôi rồi nói "cho Ly ngồi với nha." Ôi cuộc đời, giọng nói của em ấy là giọng nói mà thiên hạ có lẽ vẫn hay đồn đại "mật ngọt chết ruồi", mà tôi lúc đó thì lại là ruồi mới đau chứ. Với bản tính galang được huấn luyện từ nhỏ, tôi từ tốn dịch vào trong một tí. Vì bàn cuối chỉ có mình tôi ngồi nên dù bàn có hai chỗ tôi vẫn hay phê pha ngồi ngay chính giữa và để sách vở cặp táp tràn ra hai bên. Bây giờ thêm một chỗ, lại là một đại mỹ nhân của trường nên tôi không thể nào không sửa lại vẻ chỉn chu đôi phần. Buổi học đầu tiên bên cạnh em nó trôi qua cũng thật nhẹ nhàng. Chỉ có tôi là cố ra vẻ ta đây phong độ chứ còn em thì đúng kiểu "bé ngoan chăm học". Suốt buổi chỉ ngồi chăm chú nghe cô giảng và nhìn lên bảng. Đôi khi để ý thấy em nó cũng liếc liếc tôi nhưng rất nhanh sau đó trở lại là học trò ngoan chính hiệu. Cho đến buổi thứ hai, tôi đang đi bộ đến nhà cô, vì nghĩ gần nhà nên cứ hay thong thả, đến khi nhìn lại đồng hồ mới quắn mông lên mà phóng, đang đi vội vã thì thấy em cũng lướt xe thật nhanh qua, bỗng em dừng lại và quay lưng hỏi tôi "lên Ly chở vô cho nhanh". Ôi đệch, gì đây trời, lịch sử tái diễn à. Tôi thoáng lo lắng rồi trả lời "chưa trễ đâu, Ly cứ đi đi." Em thoáng ngần ngừ rồi đạp xe đi. Tôi thì vừa đi vừa thầm nghĩ"con gái có vẻ thích cho con trai quá giang nhỉ, hay đứa nào cũng muốn giúp đỡ bạn bè kiểu vậy ta? Íu biết. Mà kệ nó đi. Ám ảnh một lần rồi. Bữa nay vô lớp thấy Ly không ngồi gần tôi nữa mà may mắn chiếm được một chỗ trống phía trước. Chắc cũng không muốn ngồi cạnh một tên con trai nên xin mấy đứa dịch vô để lấy chỗ chứ cũng chừng đó thành viên, có thiếu ai đâu. Vậy là tôi lại bá chủ một bàn, rộng rãi tha hồ. Ngồi sau lưng đại mỹ nhân nên cũng có phần thú vị hơn, vừa học vừa lâu lâu chăm chú ngắm người đẹp là sở thích mà từ nhỏ đến lớn tôi không thể nào bỏ được. Gái càng đẹp, tôi học càng giỏi. Càng nhiều gái đẹp, tôi học bá ahihi đạo luôn. Chắc có lẽ vì điều này mà năm lớp 9, phẩy Anh của tôi lên xấp xỉ 8 chấm. Ấy là của năm đó, năm lớp 9. Chứ sau này vẫn trở lại là thằng V cù lần khoản ngoại ngữ như cũ
Chap 13 Khởi đầu mới Bấm để xem Học lớp học anh ba tháng hè, sau vài lần được cô dẫn đi ăn chè hay liên hoan thì tôi cũng thân với lớp hơn. Mặc dù gần 25 mem mà chỉ có 3 thằng con trai, bọn tôi vẫn chơi một cách vui vẻ và cũng chẳng có gì là bị bọn con gái áp đảo. Ở lớp Hóa của tôi thì vẫn vậy, chỉ là có thêm vài thành viên mới. Có vài thằng mới vào cũng học đòi tán tỉnh Trâm mà đều bị cho de hết. Còn mối quan hệ giữa tôi và Trâm thì có phần tạm ổn hơn vì sự xuất hiện của thằng Giang. Thằng này học lớp tôi, tôi tổ 1 còn nó tổ 2, ngồi cách nhau chỉ một lối đi nên cũng coi như bên cạnh. Nó thì thích bé Diễm đứ đừ thành ra hay nhờ vả tôi này nọ. Không biết tình yêu nó cho con người năng lượng mãnh liệt tới đâu mà năm lớp 9, làm thế nào đó nó cũng được chọn vào lớp chuyên Văn cùng bé Diễm, vậy là nó nhờ tôi hỗ trợ bạo hơn. Và tôi cũng chẳng bao giờ từ chối những đề nghị kiểu như thế. Hơn nữa, vì nhà nó đối diện cổng sau của trường, cứ học xong muốn ở lại trưa thì vào nhà nó ăn cơm, ăn dưa, phê lòi. Mãi cho đến khi nó xin vào học thêm lớp Hóa với tôi, qua vài lần thấy nó chở Trâm đi học tôi mới biết nó là bạn thân của Trâm. Đệch. Biết sớm hơn thì có khi tôi đã không não nề như vậy. Khoảng thời gian hè lớp 8 lên lớp 9 thì tôi mới bắt đầu nhổ giò mà cao lớn hẳn ra. Cứ tạm gọi là dậy thì thành công. Cao 1m73, da trắng bóc, lại hay đi bơi ở dưới Quân Khu V nên tay chân nhìn cũng được. Giọng nói trầm và rõ hơn. Tôi có sở thích đọc truyện dài như dạng tiểu thuyết nên vốn từ cũng tạm, nói chuyện ép-phê hơn. Bước vào buổi đầu của năm lớp 9 trường tôi có vài sự thay đổi với khối tôi. Hồi đó khối tôi là khối thí điểm giáo dục theo chương trình mới nên sách năm nào là phải mua năm nấy, không mượn sách cũ được. Mà chương trình cũng thay đổi nhiều thứ nên thi thố toàn đề của sở đưa về chứ không phải đề trường. Trường tôi năm đó có lẽ được đầu tư nhiều hơn nên cũng bắt đầu phấn đấu mục tiêu trường điểm, trường tiên tiến gì gì đó, vậy ra lớp tôi từ 8/2 nhảy lên 9/7, còn tụi 8/7 thì lại về 9/2. Rồi còn phân ra chẵn với lẻ học khác buổi, thành ra lớp tôi với lớp Trâm trái buổi, nhưng lớp tôi với lớp Ly lại cùng buổi. Điều này còn dẫn tới lịch học thêm cũng thay đổi sao cho cả 2 khối sáng chiều đều có thể tham gia. Nên thời đó, có buổi tôi học xong ra học thêm 2 môn nữa đến tận 9h mới về tới nhà. Lớp Anh thì cô Thoa chỉ dạy có một suất 5h30 vào các thứ 2 4 6 nên không đổi được. Vậy là tôi chuyển qua lớp toán học lúc 5h30 3 5 7 rồi sau đó ở lại nghỉ ngơi tí đến 7h học Hóa luôn. Và cũng kể từ năm đó, tôi vô tình học thêm với Trâm đến tận 3 môn. Toán và hóa thì học tại nhà cô Ngọc và thầy Nguyện. Còn Anh thì cơ bản nghe thằng Giang nói Trâm học cũng ổn nhưng không hiểu sao năm đó lại lên học thêm Anh cô Thoa với tôi và Ly.. À, không, với lớp anh của tôi. Và điều này lại dẫn ra một biên niên sử bá đạo mà tôi sắp viết ra sau đây. Chuyện là bây giờ tôi gần như hội tụ đủ 3 điều kiện. Đầu tiên đó là thiên thời. Vâng, thời của tôi đã đến, với sự phong độ có thừa và ăn nói dần chững chạc hơn, tôi bắt đầu có những bước đi vững vàng hơn. Thứ 2 đó là địa lợi, học thêm với em tận 3 môn, còn gì bằng cơ chứ. Thứ 3 là nhân hòa, có thằng Giang trợ giúp, tôi như được tiếp thêm 100% công lực, cái này người ta vẫn hay gọi là double damage. Và tôi lại bắt đầu lên kế hoạch tán tỉnh lại em nó. Chuyện tôi được bình chọn handsome và ga-lăng nhất lớp làm tôi dần nhận ra, mình cũng éo phải dạng vừa. Việc gì cứ tự ti ngại ngùng mà lo lắng đủ thứ.
Chap 14 Ca dao em và tôi Bấm để xem Khi biết mình cũng "không phải dạng vừa đâu" thì tôi lại nhiễm một thói xấu. Đó là ngông nghênh và bắt đầu trở nên kênh kiệu một cách hơi thái quá. Kiểu như tôi luôn mặc định trong đầu rằng, trong lớp tôi lúc đó, xét về tổng thể ngoại hình, học hành, ăn chơi, thể thao, game chat.. tôi là thằng bá đạo nhất. Điều này, vào lúc đó, đối với tôi cũng không hẳn là một cái gì đó bất lợi mà còn là một lợi thế khá lớn. Vì khi có sự tự tin tràn ngập từng ngóc ngách trong cơ thể, bạn sẽ trở nên sáng suốt và lì đòn đến bất ngờ. Điển hình trong cái sáng suốt và lì đòn là tôi lại lao vào cuộc chiến dang dở khi xưa. Tán Trâm.. Như đã nói, với thiên thời, địa lợi và nhân hòa, tôi nhanh chóng đưa ra kế hoạch vô cùng táo bạo, quyết đoán và cũng hết sức tiếp thu tinh hoa văn hóa cha ông, đó là "đẹp trai cũng không bằng chai mặt", còn đã chai mặt mà lại đẹp trai thì cứ gọi là "gấp đôi thành tích". Và tôi quyết định, chai mặt tới cùng. Việc đầu tiên là trong giờ học thêm toán và hóa tôi quyết định nhảy lên ngồi ngay sau lưng em. Điều mà trước tới giờ chưa từng có tiền lệ khi tôi luôn ngồi bàn chót, bỏ mặc đứa nào xì xào bàn tán, anh đây không quan tâm. Thứ hai là trong những giờ rảnh rỗi tôi lân la tìm mọi cách trò chuyện cùng em nó. Từ chuyện Mỹ oánh I rắc cho đến cây thước sợi chun. Đụng gì tôi chém đó, gió cứ gọi là phần phật. Và thứ ba là bắt đầu rủ em nó đi chơi. Thật sự thì tôi cũng chẳng dạn dĩ tới mức dám rủ em nó đi chơi riêng, hoặc nếu tôi đủ bản lĩnh rủ thì chắc gì em nó đã đồng ý. Vậy nên những buổi đi chơi ở đây hầu hết là đi ăn chè, ăn bánh kẹp, có thêm thằng Giang bạn tôi và bé Như bạn em trong những buổi cúp điện được nghỉ học hay những ngày chủ nhật đẹp trời. Những việc làm của tôi có lẽ đã bắt đầu mang lại những tín hiệu tích cực. Kiểu như tôi cảm thấy em gần gũi với tôi hơn, hay trò chuyện với tôi hơn. Lúc đi ăn chè thì hay huyên thuyên với nhau đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Thời gian đó đối với tôi cũng giống như một bác nông dân sau những ngày cố công chăm bẵm kèm với thời tiết thuận lợi thì mùa màng bội thu, gặt hái phê pha, tâm trạng vô cũng nhẹ nhàng, thoải mái và thanh thoát. Tôi lâng lâng trong tâm trạng gọi là "thanh thoát" đó được hơn một học kỳ. Cho đến khi qua tết.. Tết năm đó là một cái tết rất vui với riêng cá nhân tôi. Ngày 28 tết, ngày học cuối cùng trước khi toàn thể học sinh được nghỉ. Giờ ra chơi, bé Phương Thanh lớp em đi trực trường thấy tôi đang đá cầu thì gọi tôi ra rồi đưa cho tôi tấm thiệp. Nhìn thoáng qua thấy From: Thùy Trâm, suy nghĩ trong tôi chợt bay bổng một cách lạ lùng. Tôi cứ tưởng như thứ tôi vừa cầm không chỉ đơn giản là một tấm thiệp mà đó là một tấm vé đưa tôi cập bến của tình yêu thật sự, tấm vé mà cách đây đúng một năm tôi đã vội vàng đánh rơi nó khi chưa nhìn thật rõ hình hài. Còn bây giờ, tấm vé đó là đây, nó đang nằm trên tay tôi. Là một tấm thiệp em gửi. Sự háo hức, hồi hộp, tò mò và rạo rực như ngọn lửa đốt cháy lồng ngực. Nó khiến tôi phải bằng cách nào đó ngay lập tức, đọc bằng được nội dung bên trong. Tấm thiệp ngày đó. Màu hồng phấn với những hoa văn lá cây được cách điệu đan xen vào nhau như những bàn tay đang nắm nhau thật chặt. Cầm nó trên tay, mùi hương nhè nhẹ dịu dàng tỏa ra đi sâu và từng ngóc ngách của khứu giác. Một mùa hương sâu thẳm của hiện tại lúc đó và ký ức tôi bây giờ. Dòng chữ nhỏ nhắn xinh xinh được em viết nắn nót bằng màu mực tím thơ mộng. Nét chữ nghiêng nghiêng tinh nghịch chạy nhảy trên trang giấy nhỏ như vui đùa, như hớn hở: "Chúc V cùng gia đình năm mới thật nhiều bình an, tràn đầy sức khỏe. Chúc cho tình bạn của hai đứa mình mãi mãi bền lâu và thật nhiều kỷ niệm đẹp. Bạn của V! Nhớ là thân nhất đấy nhé! "..
Chap 15 Kết thúc ngỡ ngàng Bấm để xem Vâng! Tôi luôn nhớ vì tôi luôn muốn nhớ em là người bạn gái mà tôi "thân" nhất. Người bạn gái mà tôi "đặc biệt" dành nhiều tình cảm nhất. Em chúc tôi và gia đình bình an. Tôi cảm ơn em! Em gọi tôi và em là "hai đứa mình" chứ không phải là "chúng ta". Tôi quý điều đó biết bao. Vì 3 chữ "hai đứa mình" mà tôi bao đêm liền sau đó nằm thao thức. Vì 3 chữ đó mà năm mới đến mang cho tôi rất nhiều sự tươi vui, rất nhiều sự chờ đợi. Chờ đợi đến ngày gặp lại. Chờ đợi được nhìn thấy thôi dáng hình người con gái mà tôi luôn nghĩ về. Chờ đợi ánh mắt đó, nụ cười đó, lọn tóc đuôi gà tinh nghịch đó.. Nhưng.. Thật sự mà nói đến tận bây giờ, đôi khi tôi vẫn suy nghĩ về cái kết thúc của mối tình này. Và bao nhiêu lần suy nghĩ thì cũng chừng đó lần tôi đi vào bế tắc. Cuộc đời thật lắm éo le. Và những éo le đó đã khiến bao nhiêu thế hệ ông bà đi trước của chúng ta đúc kết thành những kinh nghiệm vô cùng xương máu mà đến tận bây giờ, hơn ngàn năm trôi qua thì giá trị của nó cũng gần như chưa hề thay đổi. "Đang thắng phòng khi bại, gặt hái phòng mất mùa." Khi cuộc tình của con quá tuyệt vời, hãy thật cẩn thận! Đau thật đau là khi tôi nhận ra tôi phải "thật cẩn thận" thì tất cả đã trở nên quá muộn màng.. Hôm đó, ngày đầu tiên đi học lại, như mọi khi, tôi đeo cặp vào lớp với nụ cười gần như ngày nào cũng thường trực trên môi. Chưa kịp đặt cặp xuống, thằng Giang đã khều áo tôi nói nhỏ "ra căn-tin với tao". "Gì thế?" tôi hơi ngạc nhiên khi mới vô lớp thằng này đã muốn "đàm đạo" một cách khá bí mật. Thoáng nghĩ, tết nhất xong có gì mới chăng? Hay lại có kế hoạch mới để tán tỉnh em Diễm. Nghĩ đoạn tôi ừ luôn rồi theo sau nó. Đến căn-tin, nó ra vẻ mặt thiểu não và hỏi tôi "Mi thích bé Trâm cỡ nào?" Tôi giật mình đánh thót (bây giờ tâm lý tôi còn yếu nên cứ nghe những chuyện có vẻ trật đường ray hay ra khỏi dự đoán của tôi một tí là tôi hay bị giật mình ngay), mày hỏi tao chi vậy? - Mày cứ trả lời đi, cỡ nào? - Nhảm, bạn bè thôi, thích đó, nhưng cũng là bạn thôi. Mà có chuyện gì? - Thằng Giang nghe nhưng chẳng tin vì nó vốn biết tình cảm tôi dành cho Trâm đến mức nào. Có vẻ rụt rè, nó nói tiếp: Tao nói cái này mày bình tĩnh nghe. Thật sự tao cũng không hiểu nổi nhưng chính nó nói với tao thì tao phải nói lại mày để mày khỏi "ngu" nữa. Đến đây thì tôi dần nhận ra câu chuyện đang hướng về Trâm, tôi hối hả: Mày nói đi ku! - Trâm nó thích, à không, nó yêu thằng Hùng mày ạ.. - "Đệch! Cái nồi gì nữa đây, thằng Hùng nào, trước giờ tao có nghe ai nói gì về chuyện nó quen một ai khác đâu?" Tôi nói mà nghe trời đất bỗng nhiên tối sầm lại, không khí trở nên đặc quánh, ngực tôi bắt đầu thấy khó thở và tim thì tạo thì tiếng trống trận binh binh trong lồng ngực. - Mới đây thôi, tết này đó. Nó lên nhà thằng Tuấn chuẩn bị đi chơi tết với lớp nó, tụi nó gặp nhau, rồi đi chơi với nhau, rồi.. - *, sao mày biết? Sao mày kể như mày là người trong cuộc vậy. Đứa nào đồn ác vậy? - Tao nói rồi, Trâm nó kể tao nghe. Nó nói cảm giác của nó với thằng Hùng như một tia sét đánh trúng người nó. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó yêu tới mức một ngày không gặp là nó thấy nhớ khủng khiếp, nó nói chỉ cần thấy thằng Hùng cười nói với nó là nó hạnh phúc cả một ngày.. * * * có lẽ thấy mặt mũi tôi bắt đầu đỏ lên kiểu như thằng Hùng mà ở đây tôi sẵn sàng nhào vô "xin tí huyết", thằng Giang không muốn kể nữa. Nó đặt nhẹ tay lên vai tôi như đồng cảm và chia sẻ nỗi đau tôi đang gánh chịu. Mà thật sự tôi có đau không? Tôi cũng không biết. Chỉ biết cái cảm giác của lúc đó nó nghèn nghẹn trong cổ họng, nó gấp gáp trong hơi thở, nó bế tắc trong đầu óc, và.. nó cay đắng trong con tim.. Như cố vớt vát những hi vọng, tôi định hình lại mọi thứ sau vài phút và bắt đầu hỏi, câu hỏi vừa để đánh giá sự thật của câu chuyện trên một lần nữa mặc dù nó đã quá thật, cũng vừa để định hình thử thằng Hùng nào đó mà lại có thể qua mặt tôi dễ dàng đến vậy khi tôi đã gần 2 năm trời cố gắng "thằng Hùng nào vậy mày?" – giọng tôi khàn đặc. Lóp mình đó – M Hùng..
Chap 16 Và như thế em đi.. Bấm để xem Có chăng là sự trêu ngươi của ông Trời, 2 đứa tôi, duyên thì rất nhiều mà nợ thì chả có. Sự trêu ngươi mang đến sầu não cho tôi biết bao nhiêu và mang đến đau khổ cho em về sau này cũng chả kém.. Khi tôi nghe đến 2 chữ M. Hùng tôi như ngớ người ra. Hình như tất cả những kẻ bị phản bội hay bị phụ tình, khi biết được "tình địch" của mình một cách cụ thể đều đưa ra sự đánh giá thật chi tiết về họ rồi đem mình ra so sánh. Một lời khuyên cho các bác sẽ và đang yêu, khi gặp những trường hợp giống tôi, đừng phí hoài công sức của mình vào chuyện đó rồi đau đớn tự nghĩ "mình thua gì người ta?" Tình yêu là loại tình cảm vô cùng kỳ diệu và phi thường. Nó kỳ diệu và phi thường đến mức vượt lên trên mọi luân thường của xã hội, lên trên mọi định luật của học thuật, và lên trên mọi tư duy của tâm lý. Chính điều này đã làm cho không một ai công nhận một định nghĩa cụ thể về tình yêu. Nó có thể thế này vào lúc này nhưng cũng sẵn sàng thế khác vào lúc khác. Họ có thể đã sắp là của bạn vào lúc này nhưng cũng sẵn sàng của người khác vào lúc khác. Bạn có thể đi cả ngàn bước vẫn chỉ là sắp đến còn người ta chỉ quay lưng thì nó lại bám vào. Tôi học giỏi hơn, thể thao giỏi hơn, chuẩn men hơn, ăn nói "ép-phê" hơn.. nói ra thì kiểu như "bần tăng chưa ngán ai bao giờ". Nhưng tất cả chẳng là cái nghĩa địa gì khi trong cuộc tình này, nó – một đứa học sinh kém, ăn chơi đập lộn suốt ngày lại là main chính. Thế đấy! Đây là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cảm giác thất tình. Dù sau này có thêm vài lần nữa với liều mạnh hơn nhưng tôi vẫn công nhận cảm giác lúc đó thật sự mang đến cho con người tôi những phút giây nằm bên dưới hố sâu của sự tuyệt vọng. Những buổi đi học sau đó tôi trở nên lầm lì và chán nản gần như mọi thứ trên đời. Cô bạn ngồi bên thấy tôi không chép bài vào vở, sau nhiều lần nhắc nhở thì lấy luôn quyển vở của tôi mà chép giúp. (viết đến đây tôi chợt nhớ hình như tôi đã quên mất lời cảm ơn mà tôi cần phải gửi đến cô bé này. Nếu cô đọc được những dòng này, hãy cười với con của mình và nói chúng nghe rằng, có người đang gửi đến mẹ lời cảm ơn muộn màng đằng kia) Bé Diễm thì cứ luôn miệng "năm ni thi chuyển cấp đó nghe V". Thằng Giang thì chẳng nói gì, chỉ đôi khi nhìn tôi với ánh mắt chia sẻ. Mà thật sự, lúc đó tôi cũng chỉ cần có vậy, quá đủ cho đoạn kết của một cuộc tình. Ở lớp học thêm Toán, Hóa và Anh, ban đầu tôi không thể dấu được sự đau buồn trong ánh mắt dù cố dặn lòng phải vui vẻ. Tôi cảm thấy cuộc đời như quá tàn nhẫn với tôi khi bắt tôi hàng ngày phải gặp người mà mình dành cho họ một tình cảm quá lớn để rồi họ vui vẻ đi bên một người khác. Và tàn nhẫn hơn nữa khi Trâm nhận ra sự thay đổi của tôi nhưng lại phớt lờ điều đó và vẫn tỏ ra vui vẻ đúng như kiểu tìm ra một tình yêu ở đời. Có lẽ những kỷ niệm đã không để lại trong em một nỗi nhớ, những niềm vui khi trước đã không để lại trong em những nỗi buồn, những con đường, lớp học, hàng cây.. đã chẳng để lại trong em một dấu ấn. Và trên tất cả, những cảm xúc chân thành của một thằng con trai mới lớn dành cho em đã.. không để lại trong em một.. mối tình.. Những nỗi nhớ, nỗi buồn, những dấu ấn khó phai về một cuộc tình đó thì lại đang hành hạ tôi ngày này qua ngày khác. Tôi không tìm ra một lý do nào để trách em cả. Cũng có thể là tôi đang cố gắng không tìm lý do gì để trách em cả. Vì đơn giản em chưa bao giờ công nhận thuộc về tôi hay đối với tôi, sau tất cả vẫn không một lần nữa bày tỏ đến em một điều gì. "Hai đứa mình", "bạn thân nhất đấy nhé", tất cả chỉ là sự phỏng đoán mơ hồ của riêng tôi mà thôi. Tôi cũng chẳng trách mình được. Tôi đã trưởng thành hơn, đã lớn hơn rất nhiều nhưng so với phần còn lại của thế giới tôi vẫn rất nhỏ bé. Tôi đã đặt ra kế hoạch, đã cố gắng thực hiện và đưa nó sắp đến đích. Nhưng mưu sự tại nhân, còn thành sự thì tại Thiên. Đúng rồi, tôi phải trách ông Trời. Trách ông khéo trêu ngươi để bây giờ tôi ở một trạng thái lơ lửng thế này đây. Và tôi cứ lơ lững, lơ lững như thế đến tuần thứ 2, tại lớp học anh..
Chap 17 Ăn hết nỗi buồn Bấm để xem - V tỉnh lại được chưa? Giọng nói vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, vừa thánh thót lại vừa nhẹ nhàng, tôi nghe đó, nhưng lại mải suy nghĩ mà quên bén đi việc trả lời. - Ly hỏi V tỉnh lại được chưa? Mấy tuần nay V bị sao vậy. Ghi ghi chép chép, gật gật lắc lắc như người mất hồn. Nhìn người ta vui vẻ cười đùa ở phía trên kìa! Nhìn lên thấy Ly đang xoay xuống hỏi tôi thật khẽ nhưng ánh mắt lại vô cùng cương nghị. "Ai? Ai đang cười đùa ở phía trên?" Tôi bâng quơ. - Còn ai nữa? Vẫn chưa tỉnh ra à? Và thấy tôi vẫn chẳng có vẻ gì là muốn trả lời câu hỏi ấy, em tiếp: - Lát học xong đi ăn bánh kẹp với Ly không? Tôi lại đơ ra.. Trong đầu lại quay mòng mòng "Ly à? Khánh Ly?" – "Ừ, đi." Tôi đồng ý vu vơ nhưng vẫn nghe thấy tiếng lòng như dịu lại. Hình như trong tất cả mọi sự đau khổ của một thằng con trai, nó sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều nếu có một người con gái bước vào và cố gắng xoa dịu nó. Hôm đó, lần đầu tiên tôi đi chơi với riêng một người con gái. Và là một người con gái tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có lúc như thế này. Cuộc đời thật vi diệu. Vi diệu đến mức nếu bạn cần đưa ra dự đoán cho tương lai, bạn sẽ có cả ngàn trường hợp khác nhau để dự đoán. Và sự thật xảy ra thì rất nhiều khi nó nằm ngoài cả ngàn cái dự đoán đó. - V ăn đi. Đẩy dĩa bánh đã cắt ra từng miếng nhỏ sắp thật gọn gàng, em đẩy nó về phía trước mặt tôi. Trong tất cả mọi tình huống, mình luôn phải ăn. Chỉ cần ăn no, mọi thứ sẽ được giải quyết – em vừa nói vừa khúc khích cười. Nụ cười của em có lẽ là rất đẹp, có lẽ vậy. Nhưng với tâm trạng đang đong đầy sầu thảm, tôi dường như chả quan tâm mấy đến nụ cười đầy mê hoặc kia. Ừ Ly cũng ăn đi – tôi buồn bã trả lời. - V có biết tại sao ăn sẽ làm tâm trạng nhẹ nhàng hơn không? - Tại sao? - Vì khi ăn, mình cũng sẽ ăn luôn nỗi buồn và nuốt thật sâu vào dạ dày, dạ dày sẽ tiêu hóa nó. Buồn nhiều thì ăn nhiều, buồn ít thì ăn ít, hết ngay à. - Nhưng nếu nỗi buồn vô tận, ăn quá, no căng bụng, chết mất thì sao? - Bởi vậy mình mới không được để nỗi buồn trong lòng, kiểu như đi ăn phải đi ít nhất 2 người, để chia sẻ nỗi buồn ra. Hai người ăn, ăn dần sẽ hết. Hôm nay chưa hết, hôm sau mình ăn nữa, ăn hết thì thôi. Tôi ngớ người ra. Em thật tỏ rõ khí chất của chi đội trưởng một lớp, ăn nói đối đáp đâu ra đó. Tôi chẳng buồn vặn vẹo nữa, chỉ uể oải đáp "uhm. Hi vọng ăn tầm.. một tháng sẽ hết." Không tới một tháng đâu. Em đáp như điều em vừa nói vô cùng chắc chắn vậy. - Tại sao? Tôi lại hỏi bâng quơ. - V thấy người ta xứng đáng với V hở? Phớt lờ câu hỏi của tôi, em hỏi vặn lại. Bị bất ngờ, tôi ấp úng "ờ.. thì.." - Chuyện V thích Trâm ai cũng biết, chắc chắn, hơn ai hết, Trâm cũng biết điều đó. Nhưng Trâm đã đáp lại V những gì? Suốt 2 tuần qua, thấy V buồn bã, V lơ lửng như vậy, Trâm có đến chia sẽ gì với V không, có an ủi V một lời nào không? Có.. - Trâm có lỗi gì đâu mà phải đến xin lỗi.. Tôi yếu đuối ngắt lời.. - Sao lại không? V nghĩ Trâm và V chưa là gì của nhau nên Trâm không có lỗi? V ơi là V, có những điều đâu cần thế giới phải công nhận thì nó mới là chính nó. Đó là chưa nói, chắc V không biết, chứ với tụi bạn thân của Trâm, lúc nào Trâm cũng coi V là một cái gì đó thuộc về bạn ấy và luôn thể hiện nó ra. Vậy mà bây giờ, đùng một cái.. Thấy tôi cắn dở miếng bánh chẳng buồn nhai, em như chợt nhận ra những điều em vừa nói, có thể với mục đích muốn an ủi tôi, nhưng thật ra nó đang phản tác dụng, em ấp úng dừng lại. Không gian chợt trở nên trầm lắng. Chỉ còn tiếng bếp than nướng bánh của bác chủ quán vang lên những tiếng kêu tí tách, nhẹ nhàng, dồn dập.. Cô gái ơi! Tôi thật biết ơn cô lắm! Vì khi tôi cần một nơi để chia sẻ, để khuây khỏa, cô đã đến, ẩn sau ánh mắt cương nghị, ẩn sau giọng nói quả quyết là một tâm hồn thật ấm áp. Vì vậy, cô không cần phải luôn đúng. Bởi vì chỉ riêng sự hiện diện của cô ở đây thôi, với tôi, nó đã là quá đủ rồi.
Chap 18 Lối cũ xa dần Bấm để xem Tối hôm đó, hai đứa chúng tôi đi song song với nhau trên con đường về. Tôi vẫn muốn thể hiện dù trong trường hợp nào đi nữa, tôi vẫn là một thằng con trai đầy lịch sự và ga-lăng nên cùng đạp xe đưa Ly về tới cổng. Con đường về nhà Ly là con đường mà tôi đã đi cả ngàn lần có lẻ.. Con đường đó, hàng cây đó.. vô cùng quen thuộc. Tôi cứ ngỡ Ly dẫn tôi đến nhà Trâm để làm điều gì đó mong muốn tìm lại sự công bằng cho tôi nhưng hóa ra lo xa quá. Nhà Ly cách nhà Trâm tầm 5ph đi bộ. Mà cũng có lẽ vì điều này nên Ly biết hết mọi chuyện của Trâm, tôi và ai kia. Tiễn Ly rồi, quay đầu nhìn lại, ánh đèn, hàng cây, con phố.. Lạ tự nhiên quen, quen rồi xa lạ.. Tất cả mỏng manh như đom đóm trong đêm dài dằng dặc, làm sao lấy ngọn đèn nhỏ nhoi mong muốn thắp sáng cả thế giới, dù chỉ là thế giới của một người.. Tôi nhẹ nhàng nhấn bàn đạp. Tất cả cứ lui dần về phía sau.. Em có vui khi về qua lối ấy Góc phố buồn lặng lẽ những hàng cây Không có anh đôi vai gầy đỡ mỏi Em nhẹ nhàng sánh bước cùng ai Anh hiểu rồi, như vậy, ngày mai Trái tim em không còn tên anh nữa Mộng ước xưa chỉ còn một nửa Cơ hội nào cho khát vọng màu xanh Cảm ơn người đã đến sau anh Đưa em đến bến bờ vui hạnh phúc Tận lòng mình người ơi anh chúc Suối ngọt ngào chảy mãi suốt trăm năm.. * * * Không biết khi chúng ta buồn, ăn thật nhiều có làm vơi đi nỗi buồn như lời Ly nói không, chỉ biết tối hôm đó tôi đã có một giấc ngủ ngon đầu tiên kể từ ngày nói chuyện với thằng Giang. Tính tôi vốn thoải mái. Vào thời điểm đó, trong đầu tôi chưa bao giờ xuất hiện suy nghĩ kiểu như ghét một ai. Chỉ đơn giản chơi được thì chơi, không chơi được thì thôi, chả ghét gì. Và đặc biệt đối với một người con gái thì tôi lại càng không để chữ "ghét" đó nó len lỏi vào tâm trí làm tôi bận tâm. Vậy nên tình cảm của tôi dành cho Trâm chỉ đơn giản tụt lại mức bạn bè chứ cũng không đến mức tồi tệ gì cho lắm. Hôm sau đến lớp, nụ cười dần xuất hiện lại trên môi, tôi bắt đầu tập phớt lờ đi ai đó ở tất cả những buổi học thêm. Cũng từ hôm đó, tôi và Ly bắt đầu thân hơn. Đúng như lời Ly nói, em cùng tôi đi ăn cho đến khi nào tôi xác nhận là hết buồn mới thôi. Nhưng cũng không đúng như lời em nói, khi tôi đã xác nhận là nỗi buồn không còn, chúng tôi vẫn có những buổi đi ăn chung đầy vui vẻ. Tôi nhận ra ở Ly một sự tinh tế trong tâm hồn, sự nhạy bén trong cách giải quyết những vấn đề xung quanh, một bầu nhiệt huyết, yêu đời luôn căng tràn trong lồng ngực. Và bên cạnh đó là sự phớt lờ đến mức dửng dưng với miệng lưỡi của thế gian. Dường như khi tiếp xúc với Ly một cách sâu sắc hơn, con người tôi cũng dần thay đổi. Tôi bắt đầu yêu những hoạt động đoàn đội hơn, bắt đầu năng nổ và nhiệt tình hơn trong các hoạt động của lớp, của trường. Đôi khi tôi cũng thoáng hỏi mình rằng tôi thay đổi như vậy vì con người tôi vốn hướng ngoại, yêu thích những hoạt động cộng đồng hay chỉ đơn giản vì nơi đó có một người đã đến và.. "ăn" giúp tôi một nửa nỗi buồn to lớn kia? Tôi còn nhớ, năm đó, vì nhận lời thách đấu của em mà lần đầu tiên trong đời tôi bước lên sân khấu ở một cuộc thi thanh lịch. Với hơn 18 cặp đôi dự thi đến từ khối 8 và khối 9, tôi chỉ tiến đến vòng loại cuối cùng khi còn 5 cặp đôi rồi nhận được giải khuyến khích an ủi. Còn em thì xuất sắc giành lấy giải nhì của trường. (Tấm ảnh năm đó đến bây giờ tôi vẫn giữ. Nhiều khi mở ra xem lại, lắm lúc bật cười với chính mình khi một thằng không biết gì về võ vẻ như tôi lại đăng ký thi tiết mục tài năng múa võ trên nền bài Dòng Máu Lạc Hồng do bạn nữ thể hiện.. Value). Kết quả - tôi là người thua trong cuộc đấu "bé khỏe, bé đẹp, bé duyên dáng" đó. Kẻ thua cuộc thì phải chịu người thắng cuộc một điều kiện. Và điều kiện mà em đưa ra thật khiến tôi giật nảy: - V về xin ba mẹ đi, học thêm môn Lý với Ly.
Chap 19 Vầng trăng khóc Bấm để xem Ôi! Cái này mà em cũng gọi nó là điều kiện được sao? Học thêm một môn nữa, và chung với em. Mà lý thì tôi thiếu điều đi dạy người khác chứ có tệ gì đâu mà phải đi học thêm? Nhưng đã giao kèo thì phải thực hiện. Hơn nữa điều kiện này với tôi thật ra cũng không khó là mấy, bởi ba tôi vốn vô cùng thoải mái nếu tôi xin gì đó liên quan đến việc học. Năm nay lại cuối cấp nên sau khi tôi bóng gió nói "có khi năm nay thi tốt nghiệp có môn lý, không biết có nên đi học thêm không ba ơi?" Vậy là tôi được hưởng thêm một suất học bổng 100k/1 tháng cho môn lý "theo điều kiện" này. Từ đó, tôi và em bắt đầu gần gũi nhau nhiều hơn, thân một cách trên bạn bình thường. Không hiểu lúc đó có phải do cú sốc về cuộc tình của tôi và Trâm còn dư âm hay không mà khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình dường như bị đơ về cảm xúc. Vì thật sự mà nói, dù thân như vậy nhưng trong tận sâu tâm khảm của tôi vẫn chỉ xem em là một người bạn thân, em đã đến để giúp tôi chia sẻ đi những buồn chán của mối tình dang dở kia, và khi mối tình kia không còn gây ra trong lòng tôi những vướng bận nữa thì tôi và em lại nhờ nó mà trở nên thân thiết đến lạ thường. Tôi muốn nhấn mạnh hai chữ "thân thiết" này, vì cái sự "thân" nó đến mức, có lúc, trong giờ học anh, ngồi rảnh rỗi, tôi thấy mái tóc của em trước mắt vô cùng óng ả và mềm mượt, bất chợt tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đó mà quên mất điều này vô cùng đặc biệt đối với các bạn gái. Ấy vậy mà em cũng chẳng trách móc gì tôi, chỉ quay lại cười và nói nhỏ "Ly mới dập tóc đó, V thấy đẹp không?" Còn tôi thì lại vô tư "Uh, tóc Ly mượt thật. Thấy là cứ muốn vuốt à." - Thì có ai không cho đâu. V cứ vuốt đi. Được nước làm tới, cứ một lát, rảnh tay là tôi vuốt nhẹ vài cái. Em thì cứ lắc lắc như trêu tôi, rồi dựa hẳn vào bàn như để tôi dễ vuốt hơn. Và điều này lọt vào mắt cô Thoa. Chẳng thà cô la hay phạt gì đó cũng được, đằng này cô lại cà khịa thêm vô "tóc bé Ly mượt không mà em vuốt hoài vậy V?" Tôi nghe xong quê muốn độn thổ và cạch luôn, không dám vuốt mái tóc ấy thêm một lần nào nữa. Còn em thì chẳng tỏ vè gì ngại ngùng. Lẽ nào khí chất của một chi đội trưởng nó đến như vậy sao ta? Cho đến bây giờ, khi có thời gian ngồi tơ tưởng lại những câu chuyện của ngày xưa, tôi thật cũng chẳng thể định nghĩa được tình cảm giữa tôi và em vào thời điểm ấy, ở cả vị trí của em lẫn tôi, đã xem nó là gì? Chỉ nhớ trong buổi liên hoan chia tay lớp học lý năm đó, tôi với em đã cùng nhau hát song ca bài "Vầng Trăng Khóc" của Nhật Tinh Anh và Khánh Ngọc. Với riêng tôi, chỉ đơn giản là góp một giọng ca khi em rủ hát chung chứ thật ra về khoản ca hát tôi dở tệ. Nhưng dường như lời bài hát cũng chính là lời mà em muốn nhắn nhủ đến tôi, điều mà lúc đó tôi đã không hề nhận ra. Mãi sau này, khi đã học đại học, tôi tình cờ ngồi cafe với một người bạn gần nhà Ly mới biết được rằng, năm ấy, ba Ly vì cờ bạc, gia đình đã phải bán nhà đến một nơi khác. Và sau khi kết thúc năm lớp 9, cho đến tận gần 10 năm sau, nghĩa là khi tôi đã tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, tôi vẫn không một lần nào gặp lại em dù đã nhiều lần cố gắng đi ngang qua căn nhà đó để trông chờ một điều gì.. Tất cả chỉ còn lại là những tấm ảnh của buổi liên hoan lớp học lý năm đó, trong đó, có 1 tấm, đầu em khẽ tựa vào đầu tôi, tay em khẽ chạm lấy tay tôi, như nhắn nhủ, như thì thầm "thì thôi anh, đừng mong nhớ, đừng thương tiếc chi thêm đau buồn.." "tiếc cho tôi, tiếc cho người.. và cho bao yêu thương đã trao.." Hình ảnh của em trong tôi như một đoạn ký ức lung linh và màu nhiệm. Em đến, mang lại cho tôi thật nhiều những niềm vui, những kỷ niệm đẹp, những trong sáng hồn nhiên đầy tinh nghịch của tuổi học trò. Cho tôi yêu hơn công việc đoàn đội, cho tôi biết phớt lờ đi dư luận mà tin vào chính mình. Và từ hôm ấy, một kẻ đội trời đạp đất ra đời. Bản lĩnh, mạnh mẽ, đầy toan tính, đầy sáng suốt và cực kỳ quyết đoán chính thức xuất hiện!