Chương 20: Tán Đồng
Editor: Jenny Thảo
Sau khi ông cụ Mạc ra khỏi phòng của Ôn Hinh Nhã, liền dạo trong vườn sau nhà.
Nhìn thấy một gốc hoa Quỳnh rực rỡ, ông ta không nhịn được nghĩ đến lúc nhỏ Dao nhi đã cùng ông trồng gốc cây hoa Quỳnh này xuống, ông không còn nhớ rõ lúc đó là ngày nào, nhưng ông nhớ Dao nhi mặc chiếc váy màu trắng, bên hông thắt nơ bướm màu hồng, ký ức về con gái vẫn rõ ràng như thế.
Ông ta còn nhớ kỹ, cô gái nhỏ chống cằm ngồi dưới tàn cây hỏi ông ta không ngừng: "Ba, ba, khi nào hoa Quỳnh mới có thể cao lớn?"
"Ba, ba, trên sách nói hoa Quỳnh sẽ nở hoa, hoa to như nắm tay, trắng như bạch ngọc, sáng long lanh, ở trong năm cánh ở ngoài tám cánh nhỏ, bao quanh ở giữa là một đóa hoa nhỏ như viên trân châu, giống như bươm bướm, nên còn được gọi là hoa Hồ Điệp, lại như bát tiên khởi vũ, tiên tư yểu điệu, cho nên cũng được gọi là tụ bát tiên, thơ văn có câu: Phương Đông mọc vạn hoa, nhưng Quỳnh hoa lại là thiên hạ vô song! Cũng không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy?"
Thoáng một cái đã hơn ba mươi năm, gốc hoa Quỳnh này đã nở ra bông hoa thuần khiết, rực rỡ nhất thế gian, giống như cô bé nở nụ cười vây quanh gốc hoa năm đó, vô cùng thuần khiết rực rỡ.
Xa xa liền nghe được người hầu tụ tập lại nói chuyện.
"Cô chủ nhỏ thật sự rất giống tiểu thư, khí chất cũng giống, không như Ôn Như Nhã kia, lần đầu tiên đến Mạc gia, nhìn như ngoan ngoãn, lanh lợi đáng yêu, nhưng cặp mắt lóe sáng kia làm người ta rất không thoải mái, nhìn liền biết không phải là người an phận."
"Nói đúng lắm, mỗi lần cô ta đến Mạc gia, cặp mắt luôn nhìn chằm chằm vào đồ cổ bằng ngọc trong nhà, nhìn là biết không phải người tốt lành gì."
"Chuyện không ưa nhất, là rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại luôn bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng, trên người không có chỗ nào giống tiểu thư (Mạc Vân Dao, mẹ Ôn Hinh Nhã), tôi nhìn liền biết đó không phải là con của tiểu thư sinh ra."
"Đừng nói bậy, cô ta làm sao có thể đánh đồng với tiểu thư (Mạc Vân Dao), dòng dõi nho học xem nặng cốt cách nhất, ông chủ và bà chủ đã qua đời, đều xuất thân từ gia tộc nho học, từ nhỏ tiểu thư đã bị mưa dầm thấm đất, loại cốt cách tài hoa được dưỡng từ nhỏ này, đã ăn sâu vào xương máu, loại chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng như người kia làm sao có thể sánh bằng."
"Có thể không chỉ là một con chim sẻ bình thường."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều tỏ ra khinh thường, cũng không muốn nhắc đến người này nữa.
"Ông Trương, ông có biết cô chủ nhỏ thích ăn gì không, chúng ta chuẩn bị tốt một chút, vốn tiểu thư có thói quen ăn canh ngọt, cũng không biết cô chủ nhỏ có như vậy hay không, không được.. Người trẻ bây giờ đều thích dáng gầy, tối uống canh ngọt sẽ dễ bị mập.."
"Tôi lại thấy cô chủ nhỏ quá gầy, cô chủ nhỏ lưu lạc bên ngoài chắc chắn ăn không ít khổ, lát nữa chúng ta hầm một nồi canh gà táo đỏ, bồi bổ cho cô chủ nhỏ."
"Lần trước có một học sinh của ông chủ tặng một hộp nhân sâm núi đến, nghe nói hái từ núi Trường Bạch, có nên bỏ thêm vào canh không? Vật này rất bổ."
"Vẫn không nên! Cô chủ nhỏ còn nhỏ tuổi, tu bổ ít thôi, đừng làm quá, ngày thường uống nhiều canh dinh dưỡng một chút, từ từ cơ thể sẽ tốt hơn."
Ông Trương nhìn mọi người vui vẻ như vậy, mới còn sớm đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, ông ta liền nói: "Để lát nữa tôi đi hỏi cô chủ nhỏ thích ăn cái gì, mấy người chuẩn bị trước đi, cứ làm thong thả, làm một ít thức ăn ông chủ thích nữa, hôm nay cô chủ nhỏ trở về, ông chủ rất vui vẻ, cố gắng có thể ăn nhiều cơm hơn."
"Cũng đúng, từ khi tiểu thư ra đi, tôi chưa từng thấy ông chủ vui vẻ như vậy, thật hy vọng cô chủ nhỏ có thể ở mãi ở Mạc gia."
"Nói không chừng cô chủ nhỏ thật sự ở lại Mạc gia, có người nhà như Ôn gia, làm sao ông chủ có thể để cô chủ nhỏ chịu tủi thân được."
Ông cụ Mạc không nghĩ đến, Mạc gia luôn âm u yên tĩnh, lại vì Hinh Nhã đến, liền như căng tràn sức sống, trở nên náo nhiệt không ít.
Lúc này ông Trương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ông cụ Mạc đứng cách đó không xa, vội vàng đi đến tiếp đón.
Ông cụ Mạc thản nhiên nói: "Ông Trương, đi theo giúp tôi một chút!"
Đương nhiên ông Trương không có ý kiến, gọi một nửa người hầu đi theo ông ta.
Đột nhiên ông cụ Mạc nói: "Con bé là một đứa bé tốt."
Ông Trương cười nói: "Đương nhiên cô chủ nhỏ tốt, mặc dù không có tài hoa như tiểu thư năm đó, nhưng lại là một viên ngọc thô, chỉ cần cẩn thận mài dũa liền trở thành một viên ngọc tuyệt mỹ."
Ông cụ Mạc cũng cười nói: "Ông nói không sai, nhưng tôi còn thấy đứa bé này còn mạnh mẽ hơn Dao nhi nhiều, tuy Dao nhi khí chất dịu dàng, nhưng tính tình quá ôn hòa, cũng rất kiêu kỳ, là một loại kiêu kỳ đã ăn sâu vào trong sương máu không thể xâm phạm, khinh thường tranh đoạt, khinh thường mưu kế, cuối cùng không giữ được chồng của mình, nhưng Hinh Nhã lại khác, từ khi nghe ông cụ Ôn nói là con bé chủ động yêu cầu đến Mạc gia, tôi liền biết đứa bé này không đơn giản!"
Hiểu được lấy lui làm tiến, lại làm đến khéo léo như vậy, không phải ai cũng làm được.
"Cô chủ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ, đã trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên sẽ có tính toán, còn tiểu thư, đã được ngài che chở từ nhỏ, không trải qua mưa gió, cách đối nhân xử thế cũng bị ảnh hưởng."
Ông cụ Mạc thở dài: "Ông cũng hiểu mà."
Ông Trương cười không đáp.
Ông cụ Mạc cảm khái: "Lúc tôi còn nhỏ, mẹ của tôi đã từng bấm mệnh cho tôi, nói tôi chính là chuyển thế của sao Văn Khúc, thành tựu cả đời cũng không cực thịnh, tình duyên không sâu nặng, cả đời cô đơn, khi đó tôi còn trẻ, làm gì tin tưởng những chuyện bói toán ấy, cho đến khi Dao nhi khó sinh mà chết, cháu gái quy nhất mất tích, tôi mới tin rằng đây là số mệnh, nhưng khi tôi nhìn thấy Hinh Nhã dùng ánh mắt tin cậy nhìn tôi, tôi liền biết đây chính là thứ mà tôi mong đợi, tuy không có nhiều con cháu, nhưng ít nhất cũng có cháu gái làm bạn, như vậy là tôi thỏa mãn rồi."
Ông cụ Mạc không biết rằng, cả cuộc đời của ông thật sự cô đơn mà chết.
Ông Trương nhìn sắc mặt thỏa mãn của ông ta: "Tôi không tin số mệnh, nhưng tôi tin tưởng người hiền sẽ gặp lành, cả đời ngài đức cao vọng trọng, tất nhiên sẽ gặp điều tốt."
"Thật ra, vì có Ôn Như Nhã làm ví dụ, nên tôi thật sự không có ôm hi vọng nhiều với đứa cháu gái thật sự này, nhưng lúc đứa bé này quay về Ôn gia, tôi luôn chú ý đến con bé, nhưng cuối cùng vẫn mờ nhạt, để đứa bé này chịu khổ không ít." Ông cụ Mạc nghĩ đến cô gần như bị ép rời khỏi Ôn gia, trong lòng liền tự trách nhiều hơn.
Ông Trương nhíu mày: "Ôn gia tìm được cô chủ nhỏ, lại chưa từng đối xử tử tế, vừa nãy tôi chỉ huy người hầu sắp xếp đồ đạc cho cô chủ nhỏ, liền nhìn thấy mấy thứ đồ này, trong lòng rất tủi thân thay cô chủ nhỏ."
Trên mặt ông cụ Mạc nổi lên ý lạnh: "Ôn gia đều lấy lợi làm đầu, Hinh Nhã có thể đến đây, cho dù thế nào đều không có vẻ vang, Ôn gia làm gì có chỗ cho con bé dung thân, cộng thêm người mẹ kế và em gái kia, tâm tư bất chính, tham lam, còn không thừa dịp Ôn Hinh Nhã chưa có nền móng ở Ôn gia, làm cho người nhà Ôn gia chán ghét Hinh Nhã, biến Hinh Nhã thành con rơi, nếu như vậy, không phải gia tài của Ôn gia đều sẽ rơi vào tay của bọn họ hết sao!"
Ông Trương thở dài: "Cô chủ nhỏ thật đáng thương, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, thật vất vả mới quay lại được Ôn gia, lại sa vào đầm rồng hang hổ, không cẩn thận liền rơi vào vạn kiếp bất phục."
Ông cụ Mạc lạnh nhạt nói: "Xem Hinh Nhã muốn thế nào."
~Hết Chương 20~
Sau khi ông cụ Mạc ra khỏi phòng của Ôn Hinh Nhã, liền dạo trong vườn sau nhà.
Nhìn thấy một gốc hoa Quỳnh rực rỡ, ông ta không nhịn được nghĩ đến lúc nhỏ Dao nhi đã cùng ông trồng gốc cây hoa Quỳnh này xuống, ông không còn nhớ rõ lúc đó là ngày nào, nhưng ông nhớ Dao nhi mặc chiếc váy màu trắng, bên hông thắt nơ bướm màu hồng, ký ức về con gái vẫn rõ ràng như thế.
Ông ta còn nhớ kỹ, cô gái nhỏ chống cằm ngồi dưới tàn cây hỏi ông ta không ngừng: "Ba, ba, khi nào hoa Quỳnh mới có thể cao lớn?"
"Ba, ba, trên sách nói hoa Quỳnh sẽ nở hoa, hoa to như nắm tay, trắng như bạch ngọc, sáng long lanh, ở trong năm cánh ở ngoài tám cánh nhỏ, bao quanh ở giữa là một đóa hoa nhỏ như viên trân châu, giống như bươm bướm, nên còn được gọi là hoa Hồ Điệp, lại như bát tiên khởi vũ, tiên tư yểu điệu, cho nên cũng được gọi là tụ bát tiên, thơ văn có câu: Phương Đông mọc vạn hoa, nhưng Quỳnh hoa lại là thiên hạ vô song! Cũng không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy?"
Thoáng một cái đã hơn ba mươi năm, gốc hoa Quỳnh này đã nở ra bông hoa thuần khiết, rực rỡ nhất thế gian, giống như cô bé nở nụ cười vây quanh gốc hoa năm đó, vô cùng thuần khiết rực rỡ.
Xa xa liền nghe được người hầu tụ tập lại nói chuyện.
"Cô chủ nhỏ thật sự rất giống tiểu thư, khí chất cũng giống, không như Ôn Như Nhã kia, lần đầu tiên đến Mạc gia, nhìn như ngoan ngoãn, lanh lợi đáng yêu, nhưng cặp mắt lóe sáng kia làm người ta rất không thoải mái, nhìn liền biết không phải là người an phận."
"Nói đúng lắm, mỗi lần cô ta đến Mạc gia, cặp mắt luôn nhìn chằm chằm vào đồ cổ bằng ngọc trong nhà, nhìn là biết không phải người tốt lành gì."
"Chuyện không ưa nhất, là rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại luôn bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng, trên người không có chỗ nào giống tiểu thư (Mạc Vân Dao, mẹ Ôn Hinh Nhã), tôi nhìn liền biết đó không phải là con của tiểu thư sinh ra."
"Đừng nói bậy, cô ta làm sao có thể đánh đồng với tiểu thư (Mạc Vân Dao), dòng dõi nho học xem nặng cốt cách nhất, ông chủ và bà chủ đã qua đời, đều xuất thân từ gia tộc nho học, từ nhỏ tiểu thư đã bị mưa dầm thấm đất, loại cốt cách tài hoa được dưỡng từ nhỏ này, đã ăn sâu vào xương máu, loại chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng như người kia làm sao có thể sánh bằng."
"Có thể không chỉ là một con chim sẻ bình thường."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều tỏ ra khinh thường, cũng không muốn nhắc đến người này nữa.
"Ông Trương, ông có biết cô chủ nhỏ thích ăn gì không, chúng ta chuẩn bị tốt một chút, vốn tiểu thư có thói quen ăn canh ngọt, cũng không biết cô chủ nhỏ có như vậy hay không, không được.. Người trẻ bây giờ đều thích dáng gầy, tối uống canh ngọt sẽ dễ bị mập.."
"Tôi lại thấy cô chủ nhỏ quá gầy, cô chủ nhỏ lưu lạc bên ngoài chắc chắn ăn không ít khổ, lát nữa chúng ta hầm một nồi canh gà táo đỏ, bồi bổ cho cô chủ nhỏ."
"Lần trước có một học sinh của ông chủ tặng một hộp nhân sâm núi đến, nghe nói hái từ núi Trường Bạch, có nên bỏ thêm vào canh không? Vật này rất bổ."
"Vẫn không nên! Cô chủ nhỏ còn nhỏ tuổi, tu bổ ít thôi, đừng làm quá, ngày thường uống nhiều canh dinh dưỡng một chút, từ từ cơ thể sẽ tốt hơn."
Ông Trương nhìn mọi người vui vẻ như vậy, mới còn sớm đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, ông ta liền nói: "Để lát nữa tôi đi hỏi cô chủ nhỏ thích ăn cái gì, mấy người chuẩn bị trước đi, cứ làm thong thả, làm một ít thức ăn ông chủ thích nữa, hôm nay cô chủ nhỏ trở về, ông chủ rất vui vẻ, cố gắng có thể ăn nhiều cơm hơn."
"Cũng đúng, từ khi tiểu thư ra đi, tôi chưa từng thấy ông chủ vui vẻ như vậy, thật hy vọng cô chủ nhỏ có thể ở mãi ở Mạc gia."
"Nói không chừng cô chủ nhỏ thật sự ở lại Mạc gia, có người nhà như Ôn gia, làm sao ông chủ có thể để cô chủ nhỏ chịu tủi thân được."
Ông cụ Mạc không nghĩ đến, Mạc gia luôn âm u yên tĩnh, lại vì Hinh Nhã đến, liền như căng tràn sức sống, trở nên náo nhiệt không ít.
Lúc này ông Trương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ông cụ Mạc đứng cách đó không xa, vội vàng đi đến tiếp đón.
Ông cụ Mạc thản nhiên nói: "Ông Trương, đi theo giúp tôi một chút!"
Đương nhiên ông Trương không có ý kiến, gọi một nửa người hầu đi theo ông ta.
Đột nhiên ông cụ Mạc nói: "Con bé là một đứa bé tốt."
Ông Trương cười nói: "Đương nhiên cô chủ nhỏ tốt, mặc dù không có tài hoa như tiểu thư năm đó, nhưng lại là một viên ngọc thô, chỉ cần cẩn thận mài dũa liền trở thành một viên ngọc tuyệt mỹ."
Ông cụ Mạc cũng cười nói: "Ông nói không sai, nhưng tôi còn thấy đứa bé này còn mạnh mẽ hơn Dao nhi nhiều, tuy Dao nhi khí chất dịu dàng, nhưng tính tình quá ôn hòa, cũng rất kiêu kỳ, là một loại kiêu kỳ đã ăn sâu vào trong sương máu không thể xâm phạm, khinh thường tranh đoạt, khinh thường mưu kế, cuối cùng không giữ được chồng của mình, nhưng Hinh Nhã lại khác, từ khi nghe ông cụ Ôn nói là con bé chủ động yêu cầu đến Mạc gia, tôi liền biết đứa bé này không đơn giản!"
Hiểu được lấy lui làm tiến, lại làm đến khéo léo như vậy, không phải ai cũng làm được.
"Cô chủ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ, đã trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên sẽ có tính toán, còn tiểu thư, đã được ngài che chở từ nhỏ, không trải qua mưa gió, cách đối nhân xử thế cũng bị ảnh hưởng."
Ông cụ Mạc thở dài: "Ông cũng hiểu mà."
Ông Trương cười không đáp.
Ông cụ Mạc cảm khái: "Lúc tôi còn nhỏ, mẹ của tôi đã từng bấm mệnh cho tôi, nói tôi chính là chuyển thế của sao Văn Khúc, thành tựu cả đời cũng không cực thịnh, tình duyên không sâu nặng, cả đời cô đơn, khi đó tôi còn trẻ, làm gì tin tưởng những chuyện bói toán ấy, cho đến khi Dao nhi khó sinh mà chết, cháu gái quy nhất mất tích, tôi mới tin rằng đây là số mệnh, nhưng khi tôi nhìn thấy Hinh Nhã dùng ánh mắt tin cậy nhìn tôi, tôi liền biết đây chính là thứ mà tôi mong đợi, tuy không có nhiều con cháu, nhưng ít nhất cũng có cháu gái làm bạn, như vậy là tôi thỏa mãn rồi."
Ông cụ Mạc không biết rằng, cả cuộc đời của ông thật sự cô đơn mà chết.
Ông Trương nhìn sắc mặt thỏa mãn của ông ta: "Tôi không tin số mệnh, nhưng tôi tin tưởng người hiền sẽ gặp lành, cả đời ngài đức cao vọng trọng, tất nhiên sẽ gặp điều tốt."
"Thật ra, vì có Ôn Như Nhã làm ví dụ, nên tôi thật sự không có ôm hi vọng nhiều với đứa cháu gái thật sự này, nhưng lúc đứa bé này quay về Ôn gia, tôi luôn chú ý đến con bé, nhưng cuối cùng vẫn mờ nhạt, để đứa bé này chịu khổ không ít." Ông cụ Mạc nghĩ đến cô gần như bị ép rời khỏi Ôn gia, trong lòng liền tự trách nhiều hơn.
Ông Trương nhíu mày: "Ôn gia tìm được cô chủ nhỏ, lại chưa từng đối xử tử tế, vừa nãy tôi chỉ huy người hầu sắp xếp đồ đạc cho cô chủ nhỏ, liền nhìn thấy mấy thứ đồ này, trong lòng rất tủi thân thay cô chủ nhỏ."
Trên mặt ông cụ Mạc nổi lên ý lạnh: "Ôn gia đều lấy lợi làm đầu, Hinh Nhã có thể đến đây, cho dù thế nào đều không có vẻ vang, Ôn gia làm gì có chỗ cho con bé dung thân, cộng thêm người mẹ kế và em gái kia, tâm tư bất chính, tham lam, còn không thừa dịp Ôn Hinh Nhã chưa có nền móng ở Ôn gia, làm cho người nhà Ôn gia chán ghét Hinh Nhã, biến Hinh Nhã thành con rơi, nếu như vậy, không phải gia tài của Ôn gia đều sẽ rơi vào tay của bọn họ hết sao!"
Ông Trương thở dài: "Cô chủ nhỏ thật đáng thương, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, thật vất vả mới quay lại được Ôn gia, lại sa vào đầm rồng hang hổ, không cẩn thận liền rơi vào vạn kiếp bất phục."
Ông cụ Mạc lạnh nhạt nói: "Xem Hinh Nhã muốn thế nào."
~Hết Chương 20~