Tên Truyện: Nhóc Hư em muốn liệt giường à Thể loại: Đam mỹ, sủng thụ, phúc hắc cuồng chiếm hữu công, ngây thơ quậy phá thụ Tác giả: Pé Mèo GTNV Trần Tiêu Anh [ thụ] 19 tuổi cha mẹ mất sớm chỉ còn lại một mình bị bệnh tim bẩm sinh Lý Nam Phong [ công] 23 tuổi nhà giàu là con út hiện đang làm giám phó giám đốc của công ty CEO Lý Thanh Nam [ công] 25 tuổi nhà giàu là con cả hiện đag làm giám đốc của công ty CEO Đam Mỹ - Nhóc Hư Em Muốn Liệt Giường À
Chap 1: Bị mất đời trai Bấm để xem Trong một căn phòng có hai người đàn ông và một thanh niên đang nằm trên giường khóc nức nở Huhu.. Hức.. Không.. Không muốn.. Huhu.. Đau.. Hức - và người đang kho khóc đó chính là Trần Tiêu Anh đang bị Nam Phong và Thanh Nam đè Lúc đó Thanh Nam đang phía dưới thân cậu nhẹ nhàng đẩy vào nói: Ngoan nào bảo bối lát nữa là hết đau. Nói xog anh nắm lấy vật nhỏ của cậu đang cương lên chà xát làm cho cậu rên rỉ không nguôi Nam Phong đang ngậm lấy vành tai cậu mà liếm cắn rồi thổi hơi vào tai cậu nói: Bé con đừng khóc bọn anh đau lòng lắm đó. Hức.. hức.. Huhu.. Đau.. Đau.. Không.. không muốn đâu.. Ư.. Ah huhu.. Um. Cậu vừa khóc vừa rên * * *@---------------------- tia chớp ngăn cách Sáng hôm sau cậu tỉnh lại thấy người mình đau nhức người thì đầy dấu hôn đặc biệt là thân dưới trở nên sưng tấy Cậu nhìn hai bên thì thấy hai người đàn ông đang nằm ngủ đặc biệt là không quần áo cậu hốt hoảng nhẹ nhàng xuống giường tránh làm cho hai tên kia thức cậu vội vàng mặc quần áo chạy đi Vừa đi vừa nghĩ cậu chợt nhớ ra đêm qua vì: Say quá làm bừa vào phòng người ta nói: Làm tình với tôi, tôi bao các người. Tới đó cậu không dám nghĩ nữa cậu vội điện thoại với người bạn thân nhất của cậu nói: Mày tới quán bar KL đón tao có chuyện lớn rồi. Trong phòng khi Nam Phong và Thanh Nam tỉnh dậy Nam Phong nói: Anh bé con chạy rồi. Cậu đầy hắc tuyến nói Anh đáp lại lời cậu nói: Xem ra bảo bối sức lực còn rất tốt, lần sau nhất định sẽ làm cho em ấy liệt giường. Nói xog hai người rời đi Lúc này cậu đang hốt hoảng nói vs người bn của mình: Tao mất zin rồi Bn của đó chính là Lâm Khanh Minh đó là người bn thân nhất của cậu nói: Vãi.. zin mày.. Mất zin á. Cậu nói: Tao ngủ vs người ta mà đặc biệt là. Đặc biệt là gì? Có tới hai người.. Vl mày ngủ vs người.. thế cảm giác thế nào.. Tao nằm dưới.. Vãi ngủ vs gái mà cũng nằm dưới được á. Ko phải gái. Thế bê bê à. Bê bê là gì. Là bê đê đó.. Tao tự hỏi đứa như mày mà ngủ vs gái cũng được tao bất ngờ đấy. Tao.. Tao ngủ.. Ngủ vs con zai mà còn nằm dưới. Cậu cuối mặt xuống ủ rũ nói * con zai á.. tao không còn gì để nói nữa.. Thôi để tao đưa mày về.. Ờ.. * * * hé lô là tia chớp tui đây --------- Chiều hôm đó có hai người đàn ông đang ngồi trong căn phòng đang mặt tối sầm Nam Phong nói: Anh, tao anh nói có phải là nên đổi trợ lý không sát suất làm việc quá thấp kèm theo động tác quá chậm. Anh nói: Tùy em thôi Lúc này có một cô gái đi vào và không ai khác đó chính là trợ lý của anh và nói: Thưa boss đây là tài liệu mà tôi tra được ạ Nam Phong cầm lấy và nói: Cô bị đuổi Cô gái tính nói gì đó nhưng không dám liền chạy ra ngoài Lúc này Nam Phong cầm tài liệu xem và nói: Anh bé con Tên Trần Tiêu Anh đấy tên thật dễ thương Anh nói: Ừ ngay mai đi bắt bảo bối về nuôi hôm qua thấy bé con rất ốm không có chút thịt Nam Phong "ờ" một cái rồi ra khỏi phòng Đam Mỹ - Nhóc Hư Em Muốn Liệt Giường À
Chap 2: Sống chung Bấm để xem Ngày hôm sau 9h Tiêu Anh vẫn đang nằm trong phòng ngủ. Còn bên Anh em Thanh Nam và Nam Phong đang chuẩn bị đến nhà cậu Thanh Nam nói: Đem theo chìa khóa nhà bảo bối theo phòng khi bảo bối không chịu mở cửa. Nam Phong: Bé con không chịu mở cửa thì em sẽ làm cho bé con liệt giường đó Nói xog hai cậu và anh đi đến nhà của Tiêu Nam Khi đến trước cửa anh và cậu bấm chuông 5, 6 lần mà không thấy ai ra thì mặt đầy hắc tuyến Nam Phong nói: Anh lời anh nói thành thật rồi kìa Nói xog cậu lấy chìa khóa tính mở cửa thì Khanh Minh đi tới và nói: Hai anh tìm ai. Thanh Nam mặt đen nói: Tiêu Nam. Khanh Minh im lặng một hồi rồi nói chuyện: Vậy để tôi mở cửa. Cậu mở cửa xong rồi nói: Hai anh ngồi đi. Khi anh và cậu tính ngồi xuống thì nghe một cái rầm "Rầm" Nam Phong nói: Gì vậy. Khanh Minh vội chạy lên lầu nói nói: Thôi chết Tiêu Anh. Khi nghe đến Tiêu Anh thì anh và cậu hốt hoảng chạy lên lầu xem khi vừa mở cửa ra thì có một thân hình gầy gò đang nằm dưới đất đó chính là Tiêu Nam cậu nói: Hu.. Hức.. Đau.. Đau quá.. Hức Lúc này thì Thanh Nam và Nam Phong chạy đến đỡ cậu Nam Phong nói: Em có sao không Lúc này Khanh Minh mới lên tiếng nói: Mày lại té nữa à Cậu đang nằm trong vòng tay của Thanh Nam vừa khóc vừa nói: Ừ đau quá.. Hức hức.. Huhu Thanh Nam ôm cậu lên giường hôn lên ánh mắt đầy nước khóc vì đau của cậu nói: Nín đi ngoan không đau Nam Phong cũng hôn bên còn lại của cậu và nói: Bé con ngoan đừng khóc Lúc này Khanh Minh há hốc mồm vì nhìn thấy cảnh tượng này Còn Tiêu Nam thì ngây ngốc vì được hai người hôn cậu nói: Không khóc nữa tôi muốn đi vệ sinh hai anh đi phòng khách đi Nói xong cậu chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi suy nghĩ cậu chợt nhận ra đó chính là hai người đàn ông cậu ngủ cùng hôm qua, tao cậu nói: Thôi chết rồi lần này chết thiệt rồi. Xuống lầu Khanh Minh lại gần cậu nói nhỏ: Đó chính là người ngủ chung vs mày hôm qua à Cậu nói: Đúng rồi, mày là bạn tốt của tao, tao giúp tao đi. Khanh Minh nói: Không được đâu bạn ơi đây là chuyện tình cảm của mày tao không xen vào được đi trước đây, à quên tao mua bữa sáng cho mày rồi để trên bàn ấy đi đây Nói xong cậu quay qua nói vs Thanh Nam và Nam Phong: Tiểu Anh nhà tôi là một con mèo xù lông đấy. Nói xong cậu chạy ra ngoài Tiêu Anh còn đang khùng với những câu nói của Khanh Minh cậu qua qua nói vs hai anh: Hai anh tìm tôi có việc gì Nam Phong nói: Ngủ cùng rồi thì tìm em có chuyện gì đây.. Thanh Nam tiếp lời: Em chịu trách nhiệm. Nghe câu này Tiêu Anh ngồi xuống sofa đập bàn nói: Trách nhiệm cái gì người nằm dưới là tôi, người đau là tôi, người bị thao là tôi, tôi lỡ anh lời, anh nói xem tôi chịu trách nhiệm cái gì. Nghe cậu nói xong hai anh phì cười Thanh Nam nói: Thế chúng tôi lời cái gì. Còn Nam Phong thì nghĩ cậu chính là con mèo xù lông a Tiêu Nam tiếp lời nói: Được tôi nói anh nghe thứ nhất anh nằm trên, thứ hai sướng hơn tôi trong khi tôi vừa đau vừa sướng, còn khi tôi thức dậy người thì đau nhức không đi nổi anh nói xem tôi lời cái gì Thanh Nam và Nam Phong nghe cậu nói mà khoé môi cong lên Nam Phong nói: Thế chúng tôi chịu trách nhiệm được không. Tiêu Anh nói: Không thích không cần không muốn Thanh Nam nói: Em không chịu trách nhiệm vs chúng tôi thì chúng tôi chịu trách nhiệm vs em, em chọn cái nào Tiêu Anh nói: Mắc gì tôi phải chọn Nam Phong nói: Thế em muốn sao Tiêu Anh: Muốn cái đầu hai anh tùy, tôi đói rồi không nói nữa Nói xong cậu lấy ra cháo mà Khanh Minh mua cho mình ngồi ăn mặc kệ hai người đang nhìn cậu mà phì cười. Ăn xong cậu nói: Nhìn đủ chưa tôi đẹp lắm à Hai anh đồng thanh đáp lại lời cậu: Đúng em đẹp lắm. Cậu cạn lời trước hai con người đang nhìn mình chằm chằm kia suy nghĩ một hồi lâu rồi cậu nói: Hai anh không về sao Thanh Nam nhìn cậu mà nói: Chúng tôi tới chờ em về. "Không đi, không thích, không muốn không phải tôi nói là không ai chịu trách nhiệm rồi à" Nói xong cậu chạy ra ngoài Nam Phong bắt được cậu khiêng cậu lên vai mặc cậu giãy giụa nói: Nhưng chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nói xog anh liền khiêng cậu ra ngoài. Thanh Nam nhìn cậu giãy giụa nói: Bảo bối ngoan về nhà anh nuôi em. "Không muốn, không thích". Cậu giãy giụa dữ hơn mà nói "Bốp" đó chính là Nam Phong đánh vào mông cậu nói: Bé con làm anh bực rồi đó Cậu ngừng giãy giụa mà úp mặt xuống uất ức khóc nhỏ: Hức hức Đứng trước chiếc xe màu đen tuyền anh đặt nhẹ cậu vào đi ra ghế trước lái xe Thanh Nam lên ngồi bên cạnh cậu ôm cậu nói: Đừng khóc nữa anh đau lòng đấy Nam Phong lên tiếng nói: Xin lỗi là do lúc nãy anh chỉ muốn em nằm yên thôi sợ em té nên mới đánh em, đừng khóc. Tiêu Anh khóc lớn: Huuhu.. Không.. Khong.. Không muốn đi huhu.. Hức.. Không thích.. Huhu "Sao lại không thích" Thanh Nam mặt đen hỏi cậu "Nhà của hai người rất lớn tôi ở không quen với lại tôi cũng không quen chỗ ở.. hức.. Huu.. Tôi muốn về" cậu nức nở nói "Lớn" Thanh Nam bất ngờ nhìn cậu Nam Phong: Vừa lái xe vừa nói: Vậy để anh mua căn nhà vừa ở với ba chúng ta chỗ em ở quá nhỏ chúng tôi không ở được. Thanh Nam nói: Em đừng khóc nữa ở tạm biệt thự chúng tôi đang ở đi kiếm được nhà thì chúng ta dọn đi. Anh dỗ cậu Cậu nói nhỏ "tôi ở là được rồi vừa các anh làm gì" Nhưng cậu nói hai anh vẫn nghe được nên mặt đầy hắc tuyến Đam Mỹ - Nhóc Hư Em Muốn Liệt Giường À - Pé Mèo