Ngôn Tình [Edit] Dưỡng Thú Vi Phi - Cổ Lăng Phong

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by -Jenny-, May 31, 2020.

  1. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 30: Tiểu thú xuất kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
  2. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 31: Bị đuổi ra vương phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
  3. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 32: Nam nhân sợ nhất nữ nhân khóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
  4. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 33: Tiểu gia hỏa này là con cái?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: -Jenny-

    Sở Uyển Nhược nghĩ đến ánh mắt làm cho người khác sợ hãi của Phượng Cửu Mộc với những lời nói lạnh như băng kia, ả ủy khuất khóc lớn, oán giận nói: "Còn không phải bởi vì túi thơm mà mẫu thân đã cho con, nó không có giúp con được sự sủng ái của Mộc Vương, ngược lại còn đem con đẩy vào còn vạn kiếp bất phục. Hắn phát hiện ta túi thơm sau đó cầm túi thơm đi, nếu như hắn phát hiện ra bí mật của túi thơm, con thật sự không còn cơ hội nào bước chân vào Phượng phủ."

    Nghĩ đến việc mình không thể trở về Phượng phủ sẽ bị tất cả mọi người chế giễu, Sở Uyển Nhược bỗng nhiên cảm thấy hận Sở phu nhân đã cho ả túi thơm, nếu không có túi thơm kia, ả vẫn là nữ chủ nhân Phượng phủ.

    Làm sao lại lưu lạc ra nông nỗi như bây giờ?

    Sở phu nhân thấy Sở Uyển Nhược mất đi lý trí, giơ lên tay tán mạnh vào mặt ả, tức giận nói: "Con câm miệng cho ta."

    Sở Uyển Nhược bị đánh đến ngốc, mẫu thân chưa từng có đánh ả, càng không nói đến đánh nhẫn tâm như vậy.

    Sở Uyển Nhược không dám khóc.

    Sau khi Sở phu nhân đánh xong liền hối hận, hài tử dù sao cũng là miếng thịt rớt ra trên người bà, bà ta đối với nó có rất nhiều rất hy vọng, đứa nhỏ này cũng không phụ hu vọng của bà, vào được Phượng phủ.

    Phượng Cửu Mộc tay cầm binh quyền, ở trong triều lại có thế lực rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám đắc tội Mộc Vương. Sở phu nhân trông cậy vào Sở Uyển Nhược sau khi được Phượng Cửu Mộc sủng ái có thể giúp đỡ hai ca ca của nó đứng vững trong triều.

    Sở Uyển Nhược có hai người ca ca giỏi võ nhưng lại không có công huân chỉ có thể dựa vào quan hệ, một người làm chức thủ lĩnh trong cấm vệ quân, một người khác cơ trí hơn làm Binh Bộ Thị Lang.

    Hai chức quan này nhìn vào tuy không nhỏ, nhưng hai người ca ca của Sở Uyển Nhược lại không thể phục chúng, một bước khó đi. Ngày thường luôn trở về càu nhàu, nói mình chỉ là thủ lĩnh rỗng, thị lang rỗng, còn không bằng một phó thủ lĩnh, Binh Bộ quyền thế đều bị Binh Bộ Thượng Thư khống chế, làm nghẹn khuất một kẻ Binh Bộ Thị Lang.

    Sở phu nhân nghĩ đến hai người nhi tử của mình, quyết tâm nói với Sở Uyển Nhược: "Ta đã nói với con, cho dù gặp chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh, con không giống những người đàn bà đanh đá ngoài kia, chỉ biết trách oán làm mọi chuyện càng thêm tồi tệ."

    Sở Uyển Nhược cắn môi, nước mắt rơi xuống.

    Sở phu nhân trách Sở Uyển Nhược không khôn khéo, tiến Phượng phủ lâu như vậy cũng không đem Phượng Cửu Mộc "bắt lấy", còn bởi vì một cái túi thơm bị đuổi ra Phượng phủ.

    Nhìn Sở Uyển Nhược không ngừng rơi nước mắt, bà lại không đành lòng ôn nhu nói: "Đừng khóc, trước tiên con đem ngọn nguồn nói cho mẫu thân, mẫu thân giúp con nghĩ cách."

    Phượng phủ.

    Bùi Thủy vượt qua một đêm trên chiếc giường mềm mại. Thời điểm nàng tỉnh dậy tứ chi duỗi thẳng, eo lười hoạt động. Không gian trên giường rất lớn so với lồng sắt, vô cùng thoải mái.

    Bùi Thủy mở to mắt ra không nhìn thấy Phượng Cửu Mộc, mà lại nhìn thấy một "lão già", nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt kì quái khó hiểu.

    Bùi Thủy bị dọa sợ, lão già này từ đâu đến vậy?

    "Tiểu gia hỏa ngươi đừng sợ, ta tới để xem bệnh cho ngươi." Khổng thái y lộ ra nụ cười hiền từ, hắn từ Thanh Dật chỗ biết được, tiểu gia hỏa này có thể nghe hiểu tiếng người.

    Khổng thái y cảm thấy Thanh Dật đang phóng đại, ông tin động vật có linh tính, chẳng hạn như con chó có thể nghe hiểu mệnh lệnh đơn giản của von người, tiểu gia hỏa này nhiều nhất cũng giống như một con chó.

    Bùi Thủy không biết trong lòng Khổng thái y đã nghĩ nó là chó. Nếu nàng biết, khẳng định sẽ thăm hỏi cả nhà Khổng thái y.

    Bùi Thủy không thể để Khổng thái y xem bệnh, nếu lão già này trị hết bệnh cho nàng, làm sao có thể gây tai họa cho Phượng Cửu Mộc?

    Khổng thái y cười tủm tỉm vươn đôi tay khô gầy già đời về tiểu thú.

    Bùi Thủy nằm ngửa không nhúc nhích, thời điểm bàn tay Khổng thái y vươn tới, nàng bỗng nhiên nghiêng người móng vuốt bay nhanh cào lên mu bàn tay của Khổng thái y xuất hiện vết máu.

    "Gừ.. Gừ.."

    Lông tiểu thú dựng thẳng lên, giống như dã thú đang tức giận, trong miệng phát ra âm thanh quái dị cảnh cáo Khổng thái y.

    Nàng không có địch ý với Khổng thái y, nhưng Phượng Cửu Mộc tên tra nam kia thì lại có, còn nhiều là đằng khác, ai trở ngại nàng gây tai họa cho Phượng Cửu Mộc người đó chính là kẻ địch của nàng.

    Khổng thái y kinh ngạc rút tay về, máu trên miệng vết thương đã nhanh chóng chảy ra thấm vào cả lòng bàn tay.

    "Tiểu súc sinh này giống hệt với chủ nhân của nó, không phải là người lương thiện gì."

    Khổng thái y lấy dược và vải, băng bó lại vết thương của mình, miệng vết thương không sâu chỉ là có chút đau.

    Sau khi Phượng Cửu Mộc vào triều, Khổng thái y liền muốn đi gặp tiểu thú, Thanh Loan nói Phượng Cửu Mộc đã phân phó qua, phải đợi tiểu thú tỉnh lại mới có thể bắt mạch cho nó.

    Khổng thái y vẫn luôn ngồi chờ tiểu thú tỉnh lại, dùng gương mặt mặt hiền từ tươi cười chào đón nó.

    Tiểu súc sinh lại cho ông một móng vuốt.

    Thanh Loan bưng đồ ăn của tiểu thú tiến vào, nghe được lời Khổng thái y nói, mày cô nhíu lại: "Khổng thái y vẫn là không nên nói xấu sau lưng chủ tử nhà ta, ta sợ ta sẽ khống chế không được đưa ngài ra ngoài."

    Nói dễ nghe là đưa ra ngoài, nói khó nghe, chính là đuổi ra ngoài.

    Khổng thái y hừ hừ: "Ngươi không cần đưa lão phu cũng sẽ tự đi. Ngươi có đi cầu lão phu tới, lão phu cũng sẽ không tới."

    Khổng thái y thở phì phì rời khỏi, thuận tiện ông còn cầm theo túi thơm buổi sáng Phượng Cửu Mộc đã giao cho ông.

    Phượng Cửu Mộc hạ triều, hắn liền nhanh chóng trở lại Phượng phủ, Thanh Dật liền chạy tới bẩm báo có việc xảy ra.

    Buổi sáng liệp ưng đi bắt bồ câu, bắt được một con bồ câu cái, đè ở dưới thân không ngừng làm ra hành đọng không thể miêu tả thành lời. So với trước đây tính tình nó càng hung hơn.

    Liệp ưng không thích động vật chết.

    Bồ câu cái bị "làm" chết, nó liền đổi con khác, sáu con bồ câu cái đều bị nó "làm" chết, lúc này nó mới ngừng lại.

    Bồ câu bị bắt, bồ câu đực vô cùng phẫn nộ, bồ câu cái bị dọa, nhưng lại không dám cứu những con bồ câu được buông tha.

    Phượng Cửu Mộc nhíu mày, hôm qua Thanh Dật cho nó ngửi mùi hương trên người Sở Uyển Nhược. Hôm nay liền điên cuồng giết chết sáu con bồ câu cái, vậy còn tiểu thú không ngừng ngửi túi thơm..

    Phượng Cửu Mộc ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng hắn mím lại, đi nhanh về phòng.

    Tiểu thú ở trong phòng trông rất tốt, không có ốm yếu, nhìn thấy Phượng Cửu Mộc trở về còn vẫy đuôi với hắn.

    Tối hôm qua Phượng Cửu Mộc đem nó lên giường ngủ, nhìn thấy trên giường bị nó làm cho lộn xộn cả lên, hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không có trách tội nó. Đi đến ôm nó vào trong lòng, cẩn thận nhìn một vòng, khí sắc tiểu thú trông bình thường, mắt thú không mơ hồ, ngón tay hắn di chuyển qua cổ nó, tiểu gia hỏa này liền nâng lên chân trước mềm mụp lên ấn vào lòng bàn tay đem tay hắn đẩy ra

    Bùi Thủy tỏ vẻ không thích bị chạm vào cổ.

    Nàng sẽ có cảm giác nguy hiểm.

    Phượng Cửu Mộc không so đo với nó, ngón tay vuốt ve trên lưng nó, lẳng lặng nghe Thanh Loan bẩm báo những việc xảy ra trong phủ khi hắn vào triều.

    "Túi thơm đâu?" Phượng Cửu Mộc chờ Thanh Loan bẩm báo xong, hắn hỏi.

    Thanh Loan ngây ngẩn cả người, lúc Phượng Cửu Mộc vào triều rất sớm, không nói với cô về túi thơm, nhưng Thanh Dật có nói qua với cô, cô nghe xong cũng bỏ qua một bên không để ở trong lòng.

    Thanh Loan nghĩ tới, túi thơm kia ở trong tay Khổng thái y. Lúc ông đi còn thuận tay cầm đi, không có để lại.

    Sắc mặt Thanh Loan trở nên khó coi, khó trách Khổng thái y tàn nhẫn nói đi không sợ hãi. Túi thơm ở trên tay ông, Vương gia cũng sẽ chủ động đi tìm ông.

    "Túi thơm ở trong tay Khổng thái y, nô tỳ lập tức tiến cung đem túi thơm về."

    Thanh Loan muốn đi vào cung tìm Khổng thái y, Phượng Cửu Mộc lại lên tiếng ngăn cô.

    Nếu Khổng thái y thích, vậy tạm thời đặt ở lão ta chỗ đó đi! Có lẽ không lâu nữa, Khổng thái y có thể chế ra giải dược, Phượng Cửu Mộc không sợ Khổng thái y không cho hắn giải dược.

    Đều vì tiểu gia hỏa này.

    Phượng Cửu Mộc nhớ đến những miêu tả của Thanh Dật về liệp ưng, hắn lại đau đầu.

    Liệp ưng là con ưng đực do hắn nuôi ba năm, cũng là con ưng duy nhất ở Phượng phủ, không nuôi ưng cái bởi vì Phượng Cửu Mộc cảm thấy nuôi ưng cái rất phiền toái, có ưng đực ràng buộc, không thích hợp cùng hắn ra chiến trường.

    Ưng không phải người, vừa hung mãnh vừa có linh tính, cũng chỉ có thể nghe hiểu mệnh lệnh đơn gian là, nó không giống những người chiến sĩ trên chiến trường, chỉ có thắng lợi mới có thể trở về, chỉ có chiến thắng địch nhân mới có thể lập chiến công, mới có thể thêm công tiến tước, cho người nhà cùng hậu nhân có được cuộc sống được nhiều người tôn trọng.

    Súc sinh chính là súc sinh.

    Không hề nghĩ được nhiều như vậy, cũng không cảm thấy thẹn tâm, phát tình liền làm trò trước mặt người khác, có thể "làm" chết sáu con bồ câu cái.

    Phượng Cửu Mộc bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

    Thời điểm tiểu gia hỏa này phát tình cũng chỉ hôn hắn, si mê nhìn hắn, cho nên tiểu gia hỏa này là con cái sao?
     
    Last edited: Nov 24, 2020
  5. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 34: Nó là cái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
  6. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 35: Phượng Cửu Mộc không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
  7. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 36: Sắc thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: -Jenny-

    Tỉnh nha.

    Thanh Dật trừng lớn mắt, cậu không nghe lầm chứ?

    Tại sao cảm giác lời nói của chủ tử có ẩn ý? Còn có hơi ghen ghét?

    Nhất định Thanh Dật bị váng đầu, cậu mới xuất hiện ảo giác.

    Chủ tử nhà cậu sao phải ghen ghét? Đối tượng còn là một con tiểu súc sinh?

    Hiện tại, tình cảm Phượng Cửu Mộc đối với tiểu thú không khỏi có chút đặc biệt. Nó là địa linh, ở bên cạnh hắn, lại còn hôn hắn. Sự thân mật giữa nó và Phượng Cửu Mộc không thể so sánh với bất kỳ ai, đối với Phượng Cửu Mộc mà nói đây chính là loại tồn tại đặc biệt.

    Tính cách sạch sẽ của hắn, sẽ không cho phép "đồ vật" của mình bị người khác chạm vào.

    Tiểu thú cũng đâu phải vật vô tri vô giác, nó hương phấn như vậy cũng là bị Phượng Cửu Mộc làm hại a! Nếu hắn không đem nó ôm gần mụ yêu tinh Sở Uyển Nhược kia, nó sẽ hít hương thơm kia được chắc?

    Giờ phút này, tiểu thú không biết túi thơm của Sở Uyển Nhược lợi hại ra sao? Nó càng không biết, vào lúc phát tác nó còn không biết rằng nó hôn vào miệng Phượng Cửu Mộc.

    Đêm đến, mọi thứ chìm trong yên tĩnh.

    Tiểu thú ngủ bên cạnh Phượng Cửu Mộc xuất hiện khác thường, chân nó gãi lên lông trên người, hô hấp dồn dập. Dường như muốn tránh thoát những trói buộc trên người, để xua tan cái khô nóng đang bùng phát kia.

    Bùi Thủy còn đang trong giấc mộng, ý thức mơ hồ. Nàng không biết sao lại khó chịu như vậy, bản thân lại không biết mình muốn gì?

    Nàng liếm lên miệng khô khốc, yết hầu giống như bị lửa đốt, nóng đến nỗi sắp lan ra toàn thân.

    Bùi Thủy theo bản năng tới gần Phượng Cửu Mộc, ống tay áo hắn có hương thơm thanh thuần, tựa như gió lạnh trên hồ băng thổi tới, có thể xua đi khô nóng trong người nó. Bốn chân Bùi Thủy ôm lấy cánh tay Phượng Cửu Mộc, cái mũi nho nhỏ không ngừng ngửi mùi hương trên người hắn.

    Phượng Cửu Mộc ngủ không sâu, động tĩnh rất nhỏ cũng sẽ làm hắn tĩnh. Động tĩnh của tiểu thú lớn như vậy, từ sớm hắn đã tỉnh lại.

    Không có ánh nến chiếu sáng, trong phòng chỉ là một mảnh đen. Mắt đen Phượng Cửu Mộc lóe sáng như sao trời, đem bộ dạng tiểu thú, thu vào trong mắt không sót gì.

    Phượng Cửu Mộc vừa nhìn thấy liền ghét bỏ. Lúc tiểu thú vươn đầu lưỡi định liếm cánh tay hắn, Phượng Cửu Mộc không thể nhịn được nữa lung lay cánh tay, đem nó hắt sang một bên.

    Tiểu thú này coi hắn là gì? Đối tượng dùng để giải khát sao?

    Khi hắn không ở đây, Thanh Loan cũng có thể trở thành đối tượng giải khát, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành đối tượng giải khát của nó.

    Giường rất mềm, tiểu thú cho dù bị ném cũng không đau, lông nhung trên thân chạm vào giường nó từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn một mảnh đen thui, khô nóng trong cơ thể dần dần sôi trào, bên mũi là hương thơm lạnh lẽo dễ ngửi.

    Bùi Thủy lại tới gần Phượng Cửu Mộc.

    Cái mũi nho nhỏ hít lấy hít để, Phượng Cửu Mộc nhìn nhìn liền nhíu mày, Bùi Thủy lại giống như phát hiện ra thứ mới mẽ, sắc mị nhếch môi, miệng treo nước miếng vừa lòng cười.

    Bùi Thủy híp mắt ôm chặt lấy cánh tay Phượng Cửu Mộc. Phượng Cửu Mộc tránh như tránh dịch, lui ra phía ngoài, Bùi Thủy ôm không được, nàng bất mãn đứng lên nhe răng trợn mắt, lộ ra biểu tình hung hãn, lại đi tìm hương thơm lạnh lẽo của Phượng Cửu Mộc.

    Ngón tay bạch ngọc tinh tế duỗi ra, búng vào trán tiểu thú, làm nó bay ra. Dường như sợ chạm vào nhiều sẽ dính nước miếng và vi khuẩn của nó.

    Giường Phượng Cửu Mộc có màn lụa được làm từ tơ tằm thượng đẳng, thân thể tiểu thú bay ra đụng vào màn lụa, lại bị dội trở về, không hề có cơ hội đến bên cạnh Phượng Cửu Mộc, cách hắn không xa lại bị búng bay về giường.

    Bùi Thủy máu thú dâng trào đầy phấn khích, cái mũi ngửi ngửi xác định phương hướng, nàng đột nhiên nhào tới, Phượng Cửu Mộc đau đầu duỗi tay cản lại, đột nhiên nàng chui từ dưới cánh tay hắn bổ nhào vào ngực ôm chặt lấy cổ hắn, cái mũi nho nhỏ cham vào môi mỏng của hắn, đầu lưỡi ướt át liếm lên cằm hắn.

    Mũi Bùi Thủy có chút ngứa, không ngừng phun ra nhiệt khí vào môi hắn. Toàn bộ hơi nước trên mũi Bùi Thủy đều phả vào môi hắn.

    Phượng Cửu Mộc ngơ ngẩn, đòng tử đen như mực mất đi tiêu cự, có chút mờ mịt.

    Cằm bị liếm lần nữa liền đem Phượng Cửu Mộc kéo về thực tại. Hắn đột nhiên đẩy ra đè trên người tiểu thú, không biết có phải tức giận hay không, gương mặt đẹp đẽ đỏ lên bất thường.

    Bùi Thủy giống như đánh hăng không chịu lùi bước, một mực nhào tới, Phượng Cửu Mộc đành phải giơ bàn tay lên đẩy mặt tiểu thú đi.

    Hắn đường đường là chiến vương, lại bị một con tiểu thú cơ khát hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi, con thú này thật sự giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn.

    Hắn sao có thể chịu đựng được?

    Thời điểm bàn tay rơi xuống, lướt qua gương mặt tiểu thú, không có một chút thương xót hắn đem tiểu thú bắt lấy ấn ở trên giường, không cho nó lại gần hắn. Lăn lộn một hồi hắn dứt khoát điểm huyệt nó, nhìn nó ở đó không thể động đậy, mắt háo sắc quay tròn nhìn lộ ra ủy khuất nhìn hắn, lại chọc cho Phượng Cửu Mộc cười to.

    Xứng đáng.

    Phượng Cửu Mộc làm để nó nằm yên đó, đôi tay nhàn nhã gối lên cái ót, thoải mái nhắm mắt lại.

    Bùi Thủy lăn lộn đến bây giờ cũng đã mệt mỏi, hơn nữa nàng đã bị điểm huyệt, làm ầm ĩ cũng không thể động đây, khô nóng trong cơ thể dần dần biến mất, nàng buồn ngủ ngáp dài mơ màng muốn ngủ.

    Không lâu sau.

    Bùi Thủy đã ngủ, Phượng Cửu Mộc giải huyệt đạo cho nó, nhưng vì an toàn lúc sắp ngủ, Phượng Cửu Mộc lại điểm vao huyệt ngủ của nó.

    Ngày tiếp theo.

    Tiểu thú bị tiếng ồn ào đánh thức, ngoài cửa có người tự xưng "vi thần" rồi ngươi một lời ta một lời tranh chấp, âm thanh rất lớn hoàn toàn không màng đến nó đang ngủ.

    Bùi Thủy rất tức giận, nàng muốn đuổi mấy người cứ xưng "vi thần" kia đi.

    Nàng vừa mở cửa thú nhã vừa duỗi thẳng bốn chân, lại duỗi eo một cái, đầu lông xù từ trong "chăn" chui ra, vừa lộ đầu ra, nhìn thấy đau đầu tiên lại là một bàn tay tuyệt mỹ, nó xoay đầu, nhìn thoáng qua người ôm nó.

    Thịnh thế mỹ nhan.

    Chắn do Phượng Cửu Mộc ăn mặc triều phục, làm hắn có vẻ trang trọng lại phá lệ trắng tinh, độ cung trên môi hắn cũng rats đẹp nha!

    Bùi Thủy đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên bị tay hắn đè đầu đẩy mạnh vào trong tay áo.

    Bùi Thủy lắc lắc đầu, nàng không thích bị người khác ấn đầu, huống chi bàn tay hắn còn lớn như vậy, một chưởng là có thể đem đầu nó nắm ở lòng bàn tay, cảm giác bị người khống chế Bùi Thủy cảm thấy không tốt.

    Phượng Cửu Mộc cũng không ép nó nữa, lúc buông đầu nó ra, ngón tay viết hai chữ trước mắt nó.

    Ánh sáng không tốt, lúc hắn viết cũng không thông báo với nó, tiểu thú không biết hắn viết cái gì? Nó chỉ nhìn thấy một chữ cuối là.. Nháo.

    Bùi Thủy lại nghe được "vi thần" nói chuyện, còn có một người tự xưng "Trẫm".

    Bùi Thủy cả kinh, đã đoán ra Phượng Cửu Mộc đưa nó vào hoàng cung.

    Ngọa tào.

    Đây là hoàng cung!

    Phượng Cửu Mộc xác định muốn nó nháo sao?

    Đại náo hoàng cung a!

    Không, đây là đại náo triều hội, so với đại náo hoàng cung còn ác liệt hơn.

    Bùi Thủy tức khắc nhiệt huyết sôi trào.

    Phượng Cửu Mộc, ta kính nể ngươi là một hán tử, ta liền nghe theo ngươi, đại náo triều hội.

    Bùi Thủy lẳng lặng ghé vào cánh tay hắn, an phận bất động, Phượng Cửu Mộc cho rằng nó đã hiểu chữ hắn viết, trong mắt hiện lên kinh diễm. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu khen ngợi nó, lấy tay đỡ lấy nó, làm cho tiểu thú bò trong tay áo càng thoải mái hơn.
     
    Last edited: Nov 24, 2020
  8. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 37: Thú nháo triều hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: -Jenny-

    Phượng Cửu Mộc thích người thông minh, tất nhiên cũng thích thú thông minh. Ngoại trừ không thích nó háo sắc, hắn vẫn rất vừa lòng đối với nó.

    Nghĩ đến tiểu thú háo sắc, cũng không phải xuất phát từ chủ ý của nó, mà là do túi thơm của Sở Uyển Nhược, lạnh lẽo trong mắt Phượng Cửu Mộc cũng dịu đi một chút.

    Lần này hắn mang nó tới hoàng cung chính là muốn chữa khỏi cho nó.

    Khổng thái y không muốn tới Phượng phủ, hắn liền mang tiểu thú tiến cung.

    Nhưng Phượng Cửu Mộc nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiểu thú này hiểu lầm ý của hắn.

    Chút nữa hắn sẽ hối hận vì mang nó tiến cung.

    Bùi Thủy an phận không đến ba phút, đợi đến lúc Phượng Cửu Mộc không phòng bị, bỗng nhiên chui từ trong tay áo ra, chân sau dùng sức giẫm giống như mũi tên bắn lên trên người lão thừa tướng ở bên phải Phượng Cửu Mộc.

    "..."

    Lão Thừa tướng bị tiểu thú tập kích bắt ngờ dọa mất hồn, sắc mặt trắng bệch ra, đôi tay run rẩy không ngừng, hiển nhiên bị sợ hãi: "Đây.. Đây là thứ gì?"

    Ở tuổi này của lão Thừa tướng, động tác cũng không thể nhanh nhẹn như mấy người trẻ tuổi, tiểu thú rất thuận lợi mượn lực từ cánh tay leo lên bờ vai của lão, lại nhảy tới trên người đại thần phía sau.

    Đây là một đại thần trung niên, lúc ông ta cử động tay không cẩn đã đánh trúng đầu tiểu thú.

    Tiểu thú quay đầu cắn ông ta một cái, sau đó bỏ chạy.

    "A~tay của ta, tay của ta." Đại thần trung niên cầm lấy bàn tay đang chảy mấu, có thể thấy trên bàn tay kia bị mất một miếng thịt nhỏ. Ông ta là văn thần, một vết thương nhỏ thôi cũng đã đủ làm ông ta vô cùng kinh sợ.

    Phượng Cửu Mộc vẻ mặt âm u nhìn Bùi Thủy làm loạn triều hội. Bùi Thủy cũng cảm nhạn được ánh mắt sắc bén ở phía sau, nâng chân lên chạy, nàng chạy có kỹ xảo nha. Cố ý từ vai đại thần này nhảy đến đỉnh đầu đại thần kia, lại từ đỉnh đầu đại thần kia nhảy đến cánh tay của đại thần khác.

    Triều hội ở triều đình, các đại thần thường sẽ đứng rất gần nhau, khoảng cách cũng không quá một bước. Trong đó một người loạn tất nhiên sẽ kéo theo những người còn lại, có mấy đại thần tới giúp đỡ bắt nó, nhưng không giúp được gì trái lại còn tạo cơ hội đào tẩu trước mắt Phượng Cửu Mộc.

    Bùi Thủy thuận lợi chạy ra ngoài, cấm vệ quân canh giữ ngoài cửa không được tham gia triều hội, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng và các đại thần. Bên trong động tĩnh quá lớn, cấm vệ quân cho rằng có thích khách, bỏ qua tiểu thú đào tẩu, chạy nhanh vào, chính vì vậy cũng thành công cản Phượng Cửu Mộc đang đuổi theo.

    "Hộ giá, hộ giá, bảo vệ Hoàng Thượng." Thủ lĩnh cấm vệ quân cao giọng quát một tiếng, tất cả cấm vệ quân đều đi lên vây quanh.

    Phượng Cửu Mộc ánh mắt lạnh lẽo nhìn tiểu thú biến mất, phẫn nộ vung tay áo, thủ lĩnh cấm vệ quân liền bị khí lực đẩy lùi.

    "Không có thích khách, tất cả cút hết."

    Phượng Cửu Mộc rất ít tức giận, bởi vì hắn không cần giận chỉ cần thần sắc cũng làm cho mọi người sợ hãi.

    Thủ lĩnh cấm vệ quân cực kỳ hoảng sợ, trên mặt dần dần mất đi huyết sắc. Sau khi gã cúi thấp cơ thể cung kính lui ra ngoài, cả người đều không ngừng run rẩy.

    Vừa rồi Mộc Vương tức giận, gã cảm giác đầu đã không còn trên cổ, cái loại cảm giác này thật đáng sợ.

    Hoàng Thượng đối Phượng Cửu Mộc vô cùng kiêng kị, Mộc Vương tay cầm binh quyền thống soái tam quân, nếu hắn muốn mưu phản y cũng vô lực chống cự. May mắn Phượng Cửu Mộc không để ý đến ngôi vị hoàng đế, còn tận tâm tận lực giúp y mở rộng giang sơn.

    Hoàng Thượng cảm thấy chỉ cần không chạm vào nghịch lân (vảy ngược) của Phượng Cửu Mộc. Hắn vĩnh viễn sẽ giúp sức cho y, là một thanh kiếm sắc bén trong tay để giết địch, ổn định đất nước, mở rộng lãnh thổ, Phượng Cửu Mộc không gì không làm được.

    Hoàng Thượng bước xuống ngai vàng Cửu Long, quan tâm nhìn Phượng Cửu Mộc: "Mộc Vương, ngươi có sợ hãi không?"

    Các đại thần khác sợ hãi, Hoàng Thượng không an ủi, ngược lại quan tâm người mang mối họa đến, có sợ hãi hay không?

    Chúng thần cũng sôi nổi tỏ vẻ quan tâm Phượng Cửu Mộc, thức thời mà đi mới là cách thức làm quan.

    Phượng Cửu Mộc chắp tay về phía Hoàng Thượng, nói: "Thần có tội."

    Hoàng Thượng bị dọa lập tức duỗi tay ra đỡ lấy tay Phượng Cửu Mộc: "Mộc Vương là thần bảo vệ thiên lân quốc, sao lại có tội?"

    Phượng Cửu Mộc nói: "Tiểu thú kia là thần mang vào cung."

    Hoàng Thượng mặt rồng giãn ra nói: "Mộc Vương yên tâm, trẫm nhất định sẽ phái người giúp ngươi đi tìm tiểu thú. Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt nó sẽ không chạy khỏi."

    Chúng thần cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn giúp Mộc Vương tìm tiểu thú, gã đại thần trung niên bị cắn còn khen tiểu thú dũng mãnh, hàm răng sắc bén giống như đao, không hổ là tiểu thú do Mộc Vương huấn luyện ra.

    Hoàng Thượng không hề trách tội Phượng Cửu Mộc, còn muốn giúp Phượng Cửu Mộc tìm tiểu thú. Có thể thấy được địa vị Phượng Cửu Mộc trong lòng Hoàng Thượng, đây cũng chính là nguyên nhân Hoàng Thượng có thể đem tâm đổi tim, hoàn toàn lấy được sự trung thành của Phượng Cửu Mộc.

    Ai có được Mộc Vương người đó có được thiên hạ.

    Đạo lý này, Hoàng Thượng hiểu rõ hơn ai khác.

    Hoàng Thượng rất rõ, vị Thái tử cùng y trang ngôi vị hoàng đế kia, tuy rằng sau khi thất bại bị đuổi ra thành, nhưng vẫn như hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế của y.

    Bùi Thủy chạy ra ngoài, hít thở bầu không khí mới mẻ lập tứ thoải mái vui vẻ, trần đầy sức sống. Cuối cùng nàng cũng đã thoát khỏi đại ác ma Phượng Cửu Mộc kia.

    Không sai.

    Nàng là cố ý hiểu sai ý của Phượng Cửu Mộc, chỉ có như thế nàng mới có cơ hội thoát khỏi ma trải của Phượng Cửu Mộc.

    Tuy rằng nói làm thú kém hơn nhiều so với làm người. Nhưng tốt xấu gì nó vẫn còn sống, không thể tùy tùy tiện tiện chết được, còn đại ác ma như Phượng Cửu Mộc luôn rình rập muốn biến nó thành đồ ăn, tư thế chết kia cũng quá khó coi.

    Bùi Thủy chắc chắc chắn rằng nàng đã chạy xa Phượng Cửu Mộc rồi, mới đi chậm lại, hít vào từng luồn, từng luồn không khí mới mẻ.

    Điều chỉnh lại hơi thở, Bùi Thủy lại bắt đầu chạy, nàng nhất định phải rời khỏi hoàng cung nhanh một chút.

    Nếu không Phượng Cửu Mộc sẽ phái người tới bắt nàng.

    Bùi Thủy hưng phấn tưởng tượng về cảnh, Phượng Cửu Mộc quỳ gối trước Kim Loan Điện thỉnh tội, mặt rồng Hoàng Thượng giận dữ, vung tay gọi người đem Phượng Cửu Mộc kéo ra ngoài chém..

    Càng nghĩ càng vui, Bùi Thủy bỗng nhiên nhe răng cười, đôi mắt tròn xoe cười đến híp lại.

    Tưởng tượng thì tưởng tượng, nhưng nàng cũng biết Phượng Cửu Mộc dù sao cũng là Mộc Vương, là đại tướng giúp Hoàng Thượng giành thiên hạ. Nếu hắn quỳ xuống thỉnh tội, Hoàng Thượng cũng sẽ không trừng phạt hắn.

    Bùi Thủy rất hiểu đạo lý này. Vì vậy nàng phải nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, kia mới là tự do chân chính.

    Bùi Thủy yêu sâu sắc đối với lỗ chó, nàng cho rằng bộ dáng trước mắt của mình nên tìm lỗ chó thích hợp chút.

    Vậy nên, Bùi Thủy nơi nơi tìm lỗ chó.

    Vận khí của nàng không tồi, thật sự tìm được một cái.

    Nàng bất chấp tất cả chui vào, sau đó lại phát hiện vậy mà lại chui vào trong phòng một nữ tử, còn rất xa hoa.

    Ngọc bội phỉ thúy, tử ngọc san hô, viên dạ minh châu thì lại to bằng nắm tay, dễ thấy nhất chính là tượng Ngọc Quan Âm, trong tay không phải cầm lá liễu với tiên thủy, mà ôm một bức tượng ngọc oa oa, ngọc oa oa kia điêu khắc vô cùng sinh động với môi đỏ đáng yêu, đôi mắt rủ xuống mỉm cười với Ngọc Quan Âm, mặc một cái yếm hồng, nhưng yếm hồng không che khuất được tiểu kỉ kỉ của cậu.

    Bùi Thủy cười to lên, chỉ sợ đây chính là phi tử nào đó của Hoàng Thượng, muốn nhi tử đến phát điên, đem Tống Tử Quan Âm đặt vào trong phòng.

    Tiếng bước chân càng lúc càng gần đi tới.

    Lúc Bùi Thủy chuẩn bị rời khỏi lại vô tình nghe được âm thanh nức nở của nữ tử, lông nhung trên lỗ tai giật giật giật, âm thanh của nữ tử này sao lại quen thuộc ngu vậy?

    Đầu Bùi Thủy đã tiến vào lỗ chó, nhưng lòng hiếu kỳ lại muốn nàng ở lại xem đến cuối cùng.
     
    Last edited: Nov 24, 2020
  9. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 38: Quá yêu Mộc Vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
  10. -Jenny-

    Messages:
    405
    Chương 39: Nhục nhã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Oct 11, 2020
Trả lời qua Facebook
Loading...