Huyền Ảo Atula biệt mộng - Viết Nam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi DiệuHuyềnVk, 12 Tháng sáu 2020.

  1. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 20

    Bảo vật bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngần ấy năm trôi qua, Thạch Nam đã trở thành trợ thủ đắc lực của Tầm Ma. Gọi là trợ thủ vậy thôi chứ thật ra phải gọi là sát thủ mới đúng. Đã được nhận nhiều nhiệm vụ, Thạch Nam thầm hiểu Tầm Ma là kẻ có dã tâm rất lớn, sẵn sàng thanh trừ những kẻ không thuận đường. Nhưng chịu ơn cứu mạng sâu nặng, đã tự gắn hai mươi năm bán mạng rồi, Thạch Nam không phán xét. Vả lại, Thạch Nam tuy thi lệnh tàn sát nhưng lại không hề làm điều trái lương tâm. Đáng lẽ phải giết, nhưng Thạch Nam lại cứu. Chiếc nhẫn Phong ấn và Vong bản dược chính là phương thức cứu người âm thầm của chàng.

    Nhẫn Phong ấn với uy lực phi thường, chỉ cần đánh với một lực vừa phải và để điểm nhọn của chiếc nhẫn chạm trực tiếp vào một huyệt đạo quan trọng nào đó trên cơ thể Atula thì thần tính của Atula đó sẽ bị hút hết vào trong chiếc nhẫn này ngay lập tức, biến hắn trở thành một con người yếu đuối tầm thường, mất hết thần khí, không còn thần chất, thần lực gì nữa. Nhưng chính kẻ đi phong ấn cũng sẽ bị chiếc nhẫn rút mất một phần thần lực trong hắn để làm thành sức mạnh phong ấn thần lực vừa bị hút vào. Nếu không phong ấn thần lực bị hút vào đó, chiếc nhẫn sẽ bị phá hủy vì không thể chứa chịu nổi thần lực vừa tiếp nhận. Thế nên nếu cứ bừa bãi đi phong ấn thì kẻ phong ấn sớm muộn gì cũng bị hao tổn hết thần lực mà hóa thành kẻ tầm thường.

    Nhưng Thạch Nam sử dụng nhẫn Phong ấn bấy lâu nay mà không hề gì. Bởi có một bí mật sử dụng giúp chàng không bị nhẫn lấy đi sức mạnh, đó là ngay sau khi điểm nhẫn lấy hết thần lực của đối thủ, Thạch Nam sẽ lại dùng chính nhẫn đó đánh tiếp một đòn vào chính huyệt vừa bị điểm nhẫn để trả lại thần lực cho hắn, giúp chiếc nhẫn được giải phóng, không phải chứa đựng thần lực vừa mới hút vào nên cũng không cần phải rút sức mạnh của người phong ấn làm gì. Thế nhưng khi một Atula được giải huyệt đạo để hoàn thần, sự trở về đột ngột của thần lực khiến thân thể đang yếu đuối như con người sẽ không thể chịu đựng nổi, sẽ gây ra một chấn động cho kẻ bị điểm nhẫn, khiến hắn hộc máu đen ra miệng rồi lịm đi, rơi vào trạng thái bất tỉnh ít lâu. Tuy không gây hại gì, tỉnh lại sẽ lại là Atula như thường, nhưng lại dễ gây ra hiểu lầm bị gặp độc tính.

    Nhưng khi không muốn trả lại thần lực cho đối thủ mà cũng không muốn bị rút mất thần lực của bản thân thì sau khi điểm nhẫn đối thủ, Thạch Nam sẽ tự dùng nhẫn đánh vào chính huyệt đạo của mình để giải phóng thần lực chiếc nhẫn vừa hút được vào chính cơ thể của mình, đẩy nội lực của chàng gia tăng đáng kể. Khi muốn trả lại thần lực cho kẻ đó thì chỉ cần đánh vào huyệt đạo của kẻ đó là thần lực lưu trú trong chàng sẽ lại trở về với chủ cũ ngay. Thạch Nam không mấy khi sử dụng cách này, vì chàng không có dụng tâm ăn cắp thần lực của kẻ khác, trừ khi không còn sự lựa chọn nào khác.

    Kể cả với loài Yêu hay đến cả Thiên nhân, nhẫn Phong ấn cũng có tác động y như thế. Thế nên nếu nhẫn Phong ấn rơi vào tay kẻ có dã tâm và biết sử dụng nhẫn thì thực sự sẽ là đại họa khôn lường. Vì thế, Thạch Nam rất cẩn thận, chỉ khi thực sự cần thiết chàng mới sử dụng đến nhẫn Phong ấn và luôn sử dụng nhẫn trong bí mật và thật chớp nhoáng mà thôi.

    Tuy nhiên, từ ngày trở thành sát thủ, chàng luôn phải sử dụng nhẫn để cứu đối thủ của mình. Vì nhận lệnh giết nhưng lại muốn cứu, Thạch Nam phải dùng nhẫn Phong ấn để lấy đi thần tính, biến kẻ đó thành con người, rồi cho hắn uống Vong bản dược để hắn quên mất bản thân mình là ai, quên đi cuộc sống hắn đã có, sau đó đưa hắn đến sống trong thế giới loài người, gây niềm tin cho hắn về một cuộc sống mới và thu xếp một cuộc sống ổn thỏa, tránh xa hiểm họa diệt thân nơi cõi thần.

    Trước khi hành động, Thạch Nam luôn kiểm soát xem có bị theo dõi không, sau đó về báo đã hoàn thành nhiệm vụ. Tầm Ma ngạc nhiên vì Thạch Nam mà ra tay thì không bao giờ còn lại xác kẻ địch. Ban đầu hắn hoài nghi, sợ Thạch Nam không ra tay giết người. Biết Tầm Ma đa nghi, sợ hắn sai người canh chừng, theo dõi, Thạch Nam bịa chuyện rằng để mọi sự gọn gàng, chàng đã dùng độc dược hạ thủ làm thân xác đối thủ sau một khoảng thời gian ngắn sẽ tự tan rã thành nước, không để lại một chút dấu tích nào. Tầm Ma chưa từng nghe điều gì kỳ lạ đến thế, vẫn hoài nghi lắm. Nhưng sau khi thấy địch thủ thực sự biến mất hoàn toàn thì hắn cũng thôi nghi ngờ, càng thêm trọng dụng Thạch Nam hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  2. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 21

    Kiếm khách thành nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này Thạch Nam phải diệt trừ một kiếm khách lang bạt không rõ nguồn gốc. Người truyền lệnh không có thông tin gì về hắn nên đã cho Thạch Nam biết lý do vì sao hắn phải chết. Kiếm khách đó không có sự thù địch với Tầm Ma từ trước mà chỉ đơn thuần vì ông ta đã buông lời xui xẻo khi gặp Tầm Ma. Ông ta nói Tầm Ma là kẻ mưu đồ việc lớn nhưng không bao giờ thành.

    Thạch Nam đã theo dõi kiếm khách, thấy thần lực không thể coi thường, đã cùng dừng chân với ông ta tại một thực quán nhỏ. Khi người bưng đồ đi đến, Thạch Nam vờ sơ ý đứng dậy, tạo va chạm với người bưng đồ khiến khay đồ ăn bị nghiêng, rơi bầu rượu nhỏ xuống. Thạch Nam đỡ ngay lấy, nhưng cố tình bật nút để rượu đổ ra ngoài mất non nửa. Thạch Nam vội lấy ngay bầu rượu của mình đền vào. Chàng cũng vừa mới gọi đồ, chưa thưởng thức gì hết nên người bưng đồ cười và nhận sự đổi chác. Trong bầu rượu của Thạch Nam đã pha sẵn Vong bản dược, chỉ chờ kiếm khách uống mà thôi. Kiếm khách đó không ai khác chính là người đã từng đoán vận mệnh cho Hồng Quân năm xưa. Trong lần gặp Tầm Ma thường phục trên đường, ông ta đã không ngần ngại đưa ra lời phán định khiến Tầm Ma tái mặt tức giận, rồi cứ thế thản nhiên rời đi. Ông ta thấy được sơ sài số mệnh người khác mà không đoán được biến đổi phận mình, nên không hề biết mà cảnh giác về điều sắp xảy ra với bản thân.

    Sau khi ăn uống xong, kiếm khách rời đi. Thạch Nam theo sau với một khoảng cách đủ để không bị phát hiện. Nhận định hướng đi của kiếm khách rồi, Thạch Nam lững thững chẳng vội vàng, đợi kỳ dược ngấm rồi sẽ mang người đi.

    Rời khỏi thực quán không bao xa, kiếm khách bắt đầu cảm thấy mất tỉnh táo. Đi thêm chẳng bao xa nữa thì ngã xuống bất tỉnh. Thạch Nam đến bên, cúi xuống, quàng tay kiếm khách qua vai mình mà kéo người cõng đi, vút nhanh thân không, hướng nơi hoang vắng, dần xa cõi thần.

    Đi quãng đường xa đã thấm mệt, Thạch Nam đặt kiếm khách nằm đó, còn mình ngồi nghỉ nơi đây. Nơi đây đã thuộc cõi người, lòng Thạch Nam bâng khuâng nhớ.. Gần đây, có ngôi nhà nhỏ của nữ tử ấy.. Nhiều năm trôi qua, mải mê tu rèn và thừa lệnh, Thạch Nam dù qua lại cõi người nhiều lần nhưng chưa từng có dịp ghé lại. Hay là, nhân đây.. Dù sao kiếm khách cũng chưa tỉnh lại.. Trong lúc nghỉ, ta có thể ghé qua chăng? Nghĩ vậy, Thạch Nam nhắc nhỏm trong lòng; rồi đứng dậy, đi về phía kiếm khách, dùng nhẫn Phong ấn đánh vào huyệt giữa trán để hóa nhân kẻ ấy, rồi tự xòe bàn tay kia của mình ra mà đánh nhẫn vào huyệt, nhận lấy sức mạnh quả là không thường từ nam nhân cũng đã nhiều tuổi đời. Sở dĩ đến cõi người rồi chàng mới biến đối thủ thành nhân là vì chàng sợ chưa qua cõi thần thì chưa hết sự biến khó lường nên cứ giữ lại thần tính cho kẻ đó, để phòng nhỡ khi không trót lọt, hắn vẫn còn thần tính để tồn tại được ở cõi thần; bằng không, hóa nhân rồi mà chưa vượt qua thần cõi, phải vương vất ở lại cõi thần với thân thể con người thì chẳng thể sinh tồn.

    Điểm nhẫn xong xuôi, Thạch Nam lại cõng kiếm khách vào một nơi khuất, chờ chàng về sẽ đưa hắn đến nơi ở mới.

    Thạch Nam từ xa đã thấy căn nhà của Hồng Quân. Nhưng sao nghe vắng lặng, quạnh quẽ, nhà như vẻ hoang, cỏ mọc xanh lối.. Nhưng mà sao cũng lại cảm giác như không hẳn là hoang, không hẳn là bị bỏ bẵng, bởi đám cỏ dại mọc quanh nhà có vẻ như vẫn thi thoảng được dọn dẹp, chứ không được tự do thoải mái mọc hoang dại. Thạch Nam tiến đến. Cửa cài then ngoài, khóa cài cẩn thận, không gian thì hoang lạnh.. Họ không còn ở đây nữa ư? Lòng Thạch Nam bồi hồi. Chẳng hiểu người ra đi vì đâu, có an lành hay không..

    Bất ngờ nghe nhiều bước chân, nhẹ nhàng như nhân nữ. Thạch Nam quay lại nhìn, thấy ba thanh nữ: Một mảnh mai, khuê các; một mạnh mẽ, cao cường; một hiền nhu, cúi nhường.. Theo sau đó là cả một đám người hộ tống, nhưng không theo sát, có vẻ như muốn thật lặng lẽ, bí mật, không muốn tạo sự rầm rộ, chú ý. Chàng ngỡ ngàng nhìn, nhận ra ngay Hồng Quân là người ở giữa, dung nhan kiều nữ đôi mươi xinh đẹp vô ngần, trang phục vải quý cao sang, khác hẳn hoàn cảnh xưa. Chàng lặng yên nhìn không chỉ vì lạ lùng vẻ bề ngoài thay đổi, mà còn vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến mọi sự biến đổi khó ngờ đến thế. Giang nhìn nam nhân xa lạ, chĩa kiếm mà gằn giọng:

    - Ngươi là ai? Đến đây làm gì?

    Thạch Nam chỉ thoáng nhìn qua cô gái vừa hỏi mình nhưng không trả lời mà tiếp tục nhìn lại Hồng Quân. Hồng Quân ngờ ngợ nhìn, chợt nhận ra, quá đỗi vui mừng định chạy lại hỏi han thì Giang thấy thế vội kéo lại, ngăn:

    - Nữ chủ, xin hãy cẩn thận! Để thần đuổi nam nhân này đi đã rồi người hãy vào nhà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  3. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 22

    Gặp lại người xưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Quân nhìn Giang nhẹ nhàng:

    - Đó là ân nhân của ta. Ngươi không cần lo lắng.

    Nói rồi Hồng Quân đến gần Thạch Nam, cười rạng rỡ hỏi:

    - Thạch Nam.. Có phải là anh không?

    Thạch Nam mỉm cười, khẽ gật. Hồng Quân ngoái lại sau ra lệnh:

    - Mau mở cửa ra, để ta mời ân nhân vào nhà.

    Nữ hầu vội cầm chìa khóa đi mở cửa.

    Cửa mở ra, thấy nhà không hơi ấm, lạnh vắng và trống trải. Hầu nữ lau sạch bàn ghế để Thạch Nam và nữ chủ ngồi. Hai người họ trò chuyện rất lâu. Giang đứng canh gần nữ chủ, theo thói quen luôn quan sát mọi sự xung quanh nữ chủ của mình. Nhìn Hồng Quân mở đầu câu chuyện với Thạch Nam bằng nụ cười rạng rỡ, Giang cảm thấy đột ngột và ngạc nhiên vô cùng. Nữ chủ vui khi gặp người này sao? Từ ngày theo hầu Hồng Quân đến giờ, nàng chưa từng được thấy nụ cười đích thực ấy. Ngay cả khi đứng trước tộc chủ, vị hôn phu của mình, nữ chủ cũng chưa bao giờ tỏ ra vui đến thế. Kẻ này, sao có thể làm được điều đó? Giang đôi chút hoang mang trong lòng, cảm thấy sự xuất hiện của nam nhân này dễ nảy sinh điều gì bất trắc.

    Thạch Nam nghe chuyện của Hồng Quân, hiểu rõ căn nguyên từ đầu và cảm thấy thương thay cho sự ra đi đột ngột của cha mẹ Hồng Quân. Thạch Nam cũng nghe lòng xa xôi hẫng hụt, bởi người con gái chàng mong gặp lại giờ đã có thân thế địa vị cách biệt quá chừng. Thạch Nam gượng cười, chúc mừng cho thân phận mới tốt đẹp của Hồng Quân. Vậy nhưng Hồng Quân lại cười rất nhạt nhòa, lời nhẹ tênh nói, như lòng nhiều sâu lắng và luyến tiếc:

    - Đó là nơi ta sinh ra. Nhưng không phải là nơi ta thuộc về..

    Câu nói trùng lắng theo đôi mắt xa xăm buồn man mác khiến Thạch Nam chạnh lòng, còn Giang thì ngỡ ngàng vô cùng. Bao năm qua nàng ấy vẫn chưa hòa nhập được với cảnh giới cõi thần ư? Tâm tính nàng ấy ôn hòa, thần thể mong manh yếu đuối, và rồi có hay chăng vì vương vấn cuộc sống an lành êm đềm nơi cõi người mà nàng ấy còn hoài mơ mà khó chấp nhận với thực tại? Nàng ấy như một đọt hoa bé bỏng, thích dòng đời êm ái nhẹ nhàng trôi, mà phận ấy sinh ra đã nghịch cảnh, ngày trở về cũng về trong mất mát đau thương.. Sinh ra trong danh giá mà chẳng vui bằng thường nhân bé mọn hay sao? Chẳng thể rũ bỏ thân thế, cũng chẳng thể hòa thân nhập thần.. Giang nhìn nữ chủ mà nén thở dài. Nàng ấy là nương chủ Atula tương lai, tại sao lại vương tình nơi cõi khác? Nàng ấy dành tình cảm cho nơi đây nhiều quá. Từ con người, đến cảnh vật.. Mọi thứ thuộc về nơi xưa dường như luôn chiếm trọn tâm trí nàng ấy. Nặng tình một nơi, thân thuộc về một chốn. Nàng ấy, trong nhung lụa, lại có nỗi khổ tâm đáng sợ này ư?

    Hồng Quân ngỏ ý mời Thạch Nam cùng về phủ gia để nàng được báo đáp ơn xưa. Nhưng Thạch Nam chối từ, và cũng xin từ biệt tại đây. Hồng Quân nài giữ không được, đành buồn bã mà nhìn người đi. Một lát sau thì Cẩm Chỉ xuất hiện. Chờ sau khi lau dọn, sắp xếp lại các vật dụng trong nhà xong xuôi, chàng đưa Hồng Quân về lại Atula cõi.

    Thạch Nam về đến chỗ kiếm khách, hiểu rằng hắn sắp đến thời gian tỉnh mà chàng lại lỡ trò chuyện với Hồng Quân lâu quá nên giờ không còn đủ thời gian để kịp đưa hắn đi nên chàng đành phải lấy thêm một viên Vong bản dược nữa nhét vào miệng hắn để hắn bất tỉnh lâu thêm. Vong bản dược uống nhiều hay ít cũng chỉ một tác dụng, chỉ khác nhau về thời gian tỉnh lại mà thôi. Mỗi một viên ứng với một thời gian bất tỉnh nhất định nên uống nhiều thì thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn.

    Đây không phải nơi chàng sắp xếp cuộc sống mới cho hắn, chỉ là nơi tạm dừng chân nghỉ mà thôi. Cho uống kỳ dược xong, Thạch Nam đưa kiếm khách đến một nơi xa khác. Đến khi trời xẩm tối, chàng dừng chân nghỉ lại tại một miếu hoang mà chàng hay lui tới.

    Đây là một ngôi miếu nhỏ hoang tàn, được con người dựng lên để thờ thần, nhưng từ lâu đã bị bỏ phế vì đây là nơi giáp ranh với chốn quỷ thần, con người khó sống, dù chăm thờ phụng vẫn hay bị các Atula bạo ngược quấy phá. Atula luôn coi con người là loại tầm thường kém cỏi. Tuy không lạm thần quyền tàn sát nhưng cũng có nhiều phần nhũng nhiễu. Loài người sợ thần, thường hay lễ lạy cúng tế. Nhưng không phải lúc nào họ cũng được bình yên. Bởi loài Atula phân chia thiện - ác rất rõ ràng. Các thiện thần thì thường tử tế tốt lành, hay gia hộ, chở che cho con người. Còn các ác thần thì thường tự cao, hung hãn, tính khí nóng nảy, hiếu chiến, không coi trọng nhân nghĩa, bất phân định phải - trái, đúng - sai. Vì thế, chốn nào có nhiều ác thần thì chốn đó con người khó cầu được bình an, dần dần cũng tự bỏ đi hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  4. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 23

    Thân nhân bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi đây, hoang phế đã từ lâu. Không còn ai để quấy phá, cũng không còn được nhận sự thờ phụng, dần dà các Atula cũng chẳng thiết lai vãng đến, thành ra chốn này khá an toàn, là nơi Thạch Nam hay dừng nghỉ khi đưa các Atula hóa nhân đến cõi người. Thạch Nam tính nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ dẫn kiếm khách đi sâu vào cõi người và sắp xếp một nơi ở yên ổn cho hắn.

    Đêm sáng trăng, không gian phủ đầy ánh sáng trắng mờ ảo lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo đơn thuần bỗng càng thêm lạnh lẽo hơn vì sự hoang phế nơi đây. Thạch Nam không ngủ, bước ra ngoài, cho ánh sáng trăng phủ đầy. Chàng ngẩng mặt lên nhìn mặt trăng tròn trịa đẹp lạ lùng mà chợt thấy như đang được nhìn thẳng vào gương mặt của người con gái ấy..

    Bỗng trong miếu bật ra vài tiếng ho rồi bị chặn lại như có người bịt miệng. Thạch Nam chột dạ. Chàng đã chủ quan không kiểm soát miếu hoang trước khi tá túc. Đã có ai đó ở sẵn trong miếu hoang từ trước. Chàng sộc vào, kiểm tra kiếm khách trước, thấy hắn không hề gì, lúc đấy chàng mới ra lấy ngọn đuốc gài ở góc miếu, lừ lừ cảnh giác tiến đến từng ngóc ngách.

    Không thấy thần khí mạnh mẽ nào bộc lộ quanh đây, nhưng chắc chắn chúng không chỉ có một người.

    Trong một góc tối ngổn ngang nhiều vật dựng che chắn dễ ẩn, Thạch Nam nghi ngờ là đó. Thận trọng tiến đến đủ gần, chàng vung kiếm gạt đổ chúng, để lộ ra hai con người đang co rúm lại với nhau, run rẩy và sợ hãi. Chỉ là một thiếu phụ và một thằng bé con tầm thường.

    Người phụ nữ bật ra, quỳ lạy và dập đầu tới tấp van xin chàng tha mạng, vì dám chắc chàng là một Atula. Đứa con nhoài ra giữ thân mẹ gầy. Mẹ nó vồ lấy vai nó giúi xuống cùng lễ lạy Thạch Nam. Nó thuận theo sụp xuống, không hẳn vì sợ hãi, cũng cất tiếng cầu xin tha mạng như mẹ nó. Thằng bé không chỉ cúi mặt cầu xin mà còn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Thạch Nam. Thằng bé mới mươi, mười hai tuổi nhưng đã có khí chất cứng cỏi hơn người. Ở nó toát ra thần tính Atula yếu ớt, làm Thạch Nam rất ngạc nhiên. Người mẹ thì rõ ràng là con người rồi. Còn đứa trẻ thì xen lẫn trong nó là cả thần tính Atula nữa. Đứa trẻ bình tĩnh, nắm chặt lấy tay mẹ nó như muốn truyền sức mạnh cho người mẹ bớt run rẩy. Thạch Nam vẫn tỏ ra lạnh lùng hỏi:

    - Hai người là mẹ con ư?

    - Dạ..

    - Sao các ngươi lại trú thân ở nơi hoang phế này? Chỉ là một con người với đứa con bán nhân bán thần mà lại dám đến ở đây sao? Các ngươi không sợ chết ư?

    Thiếu phụ khóc lóc kể rằng Bình Bát là con của bà và một thiện thần Atula. Bà ấy xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã làm kẻ hầu trong một gia đình giàu có, bị đối xử rất tệ. Trong một lần cùng nhiều người hầu khác lên núi tìm sản vật cho chủ thì bị bọn cướp chặn đường. Tất cả đều bỏ chạy hết, còn bà thì bị bọn chúng bắt được. May sao lúc đó vị thần chủ ấy xuất hiện và kịp thời cứu giúp. Mang ơn khó trả, lại không muốn về lại nhà chủ nên bà đã tình nguyện theo hầu ngài ấy, không đòi hỏi điều gì. Ban đầu thần chủ ấy thương tình cho theo, về sau thì cảm thấy con người yếu ớt quá đâm vướng víu, khó lòng ngao du khắp chốn, tự do tự tại như trước kia nên ngài ấy đã đưa bà đến một ngôi làng nhỏ, dựng nhà cho bà và để lại chút tiền vàng cho bà sinh sống. Bà không dám đòi hỏi gì ở ngài ấy, chấp nhận mọi sự sắp xếp, không ngờ sau đó mới biết mình có mang. Dân làng ở đó nghĩ thần chủ ấy là người chồng bội bạc, ra đi bỏ lại vợ con nên cũng thương tình che chở suốt nhiều năm. Thế rồi cách đây chẳng mấy ngày, có một vị thầy pháp được mời đến để làm lễ cầu an, trừ tà cho ngôi làng. Vị đó trông thấy Bình Bát liền nói cho mọi người biết nó là kẻ bán nhân bán thần; đã thế lại còn phán định rằng chính nó là điềm xấu báo hại cả làng khiến hai mẹ con bị cả làng chửi rủa, đuổi đánh. Hai mẹ con ra đi cũng không yên, vì có những kẻ cuồng tín truy theo quyết đòi giết khiến hai mẹ con bị dồn đến bước đường cùng, đành liều mình chạy tới đây tạm trú. Vì nơi đây thờ thần, lại sát với ranh giới thần - người, xưa kia từng có lắm Atula hung bạo ghé đến nên bọn họ mới e sợ không dám đuổi tới nữa..

    Thạch Nam nghe chuyện liền trùng lắng, cảm thương. Thiếu phụ khóc lóc không ngừng, ôm đầu đứa con nhỏ và xoay đầu sang bên, chợt thấy kiếm khách đang nằm ngủ say. Mắt thiếu phụ ngỡ ngàng nhìn, không dám tin sao lại có người giống thế.. Ánh đuốc lập lòe không rõ càng làm lòng người thêm nóng ruột. Thiếu phụ đột ngột bật dậy, chạy đến và sà xuống gần nam nhân, xin phép Thạch Nam rồi giục Bình Bát lấy ngọn đuốc lại gần đây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  5. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 24

    Tình cha nơi đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi ánh đuốc sáng tỏ, người phụ nữ vồ lấy vai nam nhân mà gọi tên ông ta là Bình Linh chủ. Thạch Nam thảnh thốt vì bà ta quen biết hắn. Hỏi ra mới biết hắn chính là cha của Bình Bát, là vị thần chủ mà thiếu phụ vừa nhắc đến.

    Thạch Nam không tin nổi sự tình cờ, tự dưng cảm thấy kiếm khách thật may mắn khi hóa nhân lại nhận được gia đình. Chàng tin tưởng, kể qua về tình hình kiếm khách hiện giờ. Chàng chỉ nói sơ qua rằng hắn gặp nguy hiểm khi ở cõi thần nên bị hóa nhân và được mang đến cõi người để giữ mạng. Nếu hai mẹ con sợ liên lụy thì coi như chưa gặp lại, còn nếu họ muốn sống với hắn thì Thạch Nam sẽ thu xếp một nơi ở an toàn cho cả gia đình. Thiếu phụ và Bình Bát dập đầu cảm tạ liên hồi, mong được nhận người. Thạch Nam nói cho hai mẹ con biết Bình Linh đã bị hóa nhân và làm cho mất trí, tỉnh lại mà thấy thiếu phụ thì chỉ nhớ những điều về thiếu phụ thôi còn tất cả những chuyện khác đều không còn nhớ nữa nên hai mẹ con đừng tiết lộ gì về thân thế Atula của hắn, cứ như thế này mà sống thôi. Hai mẹ con họ vâng dạ, ghi nhớ lời dặn dò. Thạch Nam vui thay. Những tưởng kiếm khách sẽ phải sống cô độc, phải bắt nhập với một cuộc sống xa lạ nơi cõi người như bao nhiêu Atula hóa người khác, không ngờ hắn lại có cả một gia đình nhỏ đang ngóng tìm. Hắn thật may mắn làm sao.

    Nhìn hai mẹ con họ rưng rưng trong niềm hạnh phúc, rồi nhìn bàn tay Bình Bát nắm chặt lấy bàn tay Bình Linh, Thạch Nam bỗng xúc động mạnh, vì lòng chợt bồi hồi nhớ. Có hình ảnh từ quá khứ ập về..

    Năm Thạch Nam tầm trạc tuổi Bình Bát bây giờ.. Tay Thạch Nam cũng nắm chặt tay cha như Bình Bát đang nắm chặt tay Bình Linh lúc này..

    Không gian tối tăm, lập lòe đốm lửa nhỏ, bóng tối hun hút.. là mật cung nơi cha con Thạch Nam đã sống những tháng ngày cô độc, ẩn giật. Cha Thạch Nam là Thạch Vỹ, một Atula có quá khứ đầy những bí ẩn đối với Thạch Nam. Ông có một người em gái họ mồ côi, được ông chăm nuôi từ nhỏ tên là Phượng Vỹ. Mẹ Thạch Nam mất từ khi Thạch Nam còn nhỏ, nên đối với Thạch Nam, cô Phượng như một người mẹ thứ hai của mình. Tuổi thơ Thạch Nam luôn một mình chạy chơi bên ngoài. Thi thoảng cô Phượng cũng ra ngoài chơi cùng với Thạch Nam, còn cha thì không bao giờ bước ra khỏi mật cung một bước. Chàng có hỏi tại sao cha cũng không nói. Chỉ đến khi sắp nhắm mắt xuôi tay, nằm phó mặc trên giường, tay Thạch Nam siết chặt tay cha, khóc lặng lẽ không thành tiếng, ông mới ôn tồn kể cho Thạch Nam hay:

    - Thuở trẻ cha là một kẻ bạo tàn, gây vô vàn tội lỗi. Kẻ thù của cha nhiều không thể lường hết, nên khi đến với nhau, cha mẹ đã cùng nhau xây dựng mật cung này để yên ổn sống. Thế nhưng cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài thật tẻ nhạt, tù túng và chẳng hề dễ chịu với cha chút nào. Chỉ vài năm sống ở nơi đây, cha đã mong ngóng được trở lại cuộc sống bao la rộng lớn trước kia. Thế là cha bất chấp lo lắng và khuyên ngăn của mẹ con, nhất quyết trở lại với cuộc sống trước, thi thoảng mới về thăm. Mẹ con đã phải sống những tháng ngày cô độc đầy lo lắng ở đây cùng với Phượng Vỹ. Mẹ con là một nữ nhân thông minh, thần trí và thần lực đều xuất thần và am hiểu độc tính. Vì không ngăn được cha làm điều ác, sợ cha bước chân ra khỏi mật cung thì không còn ngày trở về nên bà ấy đã luyện ra một chiếc nhẫn từ một thứ kim loại rất kỵ Atula. Chỉ cần dùng chiếc nhẫn đánh trúng trực tiếp vào một huyệt đạo quan trọng thì lập tức linh lực của Atula đó sẽ bị chiếc nhẫn hút sạch, trở thành kẻ yếu đuối như loài người tầm thường, không còn gây nguy hiểm cho cha được nữa. Trên huyệt đạo bị đánh vào sẽ có một vết tím nhỏ, nhiều ngày sau mới tan ra.. Muốn trừ phong ấn, chỉ cần đánh trúng vào huyệt đạo đó, làm sao để kẻ đó bật ra được máu đen và ngất đi thì sau khi tỉnh lại, hắn sẽ trở lại là một Atula sức mạnh như thường.. Ý mẹ con chỉ đơn thuần là nhân lúc kẻ đó ngất đi, cha sẽ thoát lui an toàn..

    Giọng cha hơi ngưng lại, rồi lại tiếp nối:

    - Mẹ con tặng nhẫn cho cha để cha có thể dễ dàng thoát thân trước kẻ thù quá mạnh.. Thế nhưng cha lại lạm dụng nó vào việc tàn sát, dựa vào chiếc nhẫn để hút thần lực của kẻ khác về cho bản thân, chẳng còn biết sợ hãi kẻ nào trên đời.. Khi nhiều Atula cao cường phải bỏ mạng trong tay cha, tiếng tăm cha trở lên đáng sợ khắp toàn cõi. Họ càng không hiểu vì sao cha lại hạ gục được những kẻ mạnh như thế thì lại càng thêm phần kiêng sợ cha. Cha lấy đó làm hãnh diện, tiến tới, sinh lòng tham mơ mộng bá quyền..
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  6. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 25

    Lời cha căn dặn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt cha nheo lại, nước mắt rơi. Ngưng lời chốc lát, cha nói tiếp:

    - Mẹ con đã sai lầm khi giao chiếc nhẫn ấy cho cha với ý nghĩ đơn thuần chỉ là muốn bảo vệ cha thôi. Chiếc nhẫn không những không giúp cha vơi dần ác tính mà lại còn khiến cha gia tăng ác nghiệp. Mẹ con ân hận, xót xa nhìn cha ngày càng lún sâu vào tội lỗi, kết oán gây thù chất chồng cao hơn núi.. Lúc đó con mới lên hai. Cha ham mải tranh đấu hơn thua, chẳng quan tâm chăm sóc hai mẹ con.. Rồi bỗng một ngày, lòng cha cộn cạo, tâm can như có lửa đốt, chẳng hiểu vì sao mà trong lòng lại có cảm giác lo lắng, mất mát xa xôi. Cha lập tức trở về mật cung thì thấy mẹ con đã sắp trút hơi thở cuối cùng. Phượng Vỹ gục khóc bên cạnh, trên tay ôm con đang nằm ngủ say. Mẹ con lúc ấy chỉ có thể giương đôi mắt yếu ớt nhìn cha mà thôi. Rồi sau đó mẹ con ra đi, chẳng nói được với cha lời nào. Cha hối hận vô cùng. Và lại càng hối hận hơn khi biết được rằng, chính vì cha mà mẹ con phải từ bỏ sinh mạng của mình, phải đành lòng từ bỏ con trai yêu..

    Nói đến đây cha bật khóc thành tiếng khẽ. Thạch Nam càng siết chặt tay cha hơn, nước mắt cũng lã chã rơi. Cha kiềm lòng nói tiếp:

    - Phượng Vỹ kể cho cha mọi chuyện và đưa cho cha một bình thuốc lớn. Đó là Vong bản dược, loại thuốc chỉ có một, là duy nhất trên đời.. Mẹ con đã phải dùng nhiều nguồn thảo, độc dược và phải dùng đến toàn bộ linh lực của mình để điều chế thành. Mẹ con muốn cha dùng Vong bản dược để xóa đi quá khứ tội lỗi của cha trong lòng kẻ thù, để cha bị lãng quên và trở về là một kẻ vô danh, bé nhỏ trong cõi thần.. Mẹ con đã lấy cái chết để đổi lấy một cuộc sống yên bình cho cha..

    Giọng cha lại gián đoạn, và cảm xúc trong Thạch Nam thì lẫn lộn. Đã biết về cái chết của mẹ, nhưng không đành lòng oán hận cha. Chàng gục mặt vào tay cha mà khóc bật thành từng tiếng nghẹn. Cha cố gượng tay, đặt lên đầu Thạch Nam và vuốt khẽ. Những ân hận trong lòng cha chảy dài theo dòng nước mắt cuối cùng. Cha tiếp tục nói, nếu không, sẽ giống như vợ mình, ra đi mà chẳng nói nổi câu giã từ, chẳng nói ra được lời nhắn nhủ thiết tha.

    - Cha đã làm theo ý nguyện của mẹ con, dùng Vong bản dược để rút chân an toàn ra khỏi quãng đời oan nghiệt, trở về sống ẩn giật trong mật cung.. Cha không muốn để ai thấy cha tồn tại trên đời này nữa..

    Cha trượt dần tay xuống, nâng cằm Thạch Nam lên, nhìn thẳng vào mắt con:

    - Chính cha đã hại chết mẹ con.. Là cha đã bắt con phải chịu chung nỗi khổ sở đọa đày này.. Đáng lý ra con đã có mẹ; đáng lý con phải được sống ở những nơi rộng lớn đông vui.. Nhưng chỉ vì cha mà con mất mẹ, vì cha mà con phải chôn vùi tuổi thơ ở nơi quạnh quẽ này.. Thạch Nam! Tất cả những điều đó.. Con có hận cha không?

    Ánh mắt cha chan chứa. Đôi mắt Thạch Nam cũng nhạt nhòa. Thạch Nam lắc đầu:

    - Không!

    Giọng Thạch Nam nhỏ nghẹn, nói chưa dứt tiếng đã vùi mặt vào bàn tay cha mà mình đang nắm. Nước mắt Thạch Nam loang ướt hết bàn tay khô chai sần của cha. Cha xúc động mãi mới thành lời khuyên răn:

    - Thạch Nam, tuổi trẻ con còn dài, sau khi cha mất, con đừng ép mình ở lại nơi đây. Cuộc sống ngoài kia tươi đẹp lắm.. Con hãy đi để tận hưởng và rộng mở tầm mắt. Nhưng cuộc sống không chỉ đơn thuần tươi đẹp mà còn có muôn vàn những thử thách và cạm bẫy. Con phải mạnh mẽ lên để có thể tự bảo vệ được mình và phải thật kiên cường và sáng suốt để không bao giờ vấp phải những sai lầm như cha!

    Cha rút tay khỏi tay Thạch Nam, nặng nhọc tháo chiếc nhẫn ra, trao cho Thạch Nam và dặn Thạch Nam bảo cô Phượng đưa cho Thạch Nam Vong bản dược để phòng thân. Ông dặn dò Thạch Nam hãy thật cẩn thận khi sử dụng nhẫn vì nó có những tác hại khác lên chính người dùng, phải luôn nhớ để xử lý kẻo hại thân và tuyệt đối không được để ai chiếm được nhẫn và hiểu được cách dùng nhẫn kẻo gây ra tai họa khôn lường. Còn Vong bản dược, Thạch Nam phải cân nhắc trước khi dùng, bởi thuốc giải của Vong bản dược thì chỉ có duy nhất một viên, vì thế không nên tùy tiện sử dụng, bởi không ai có quyền lấy đi ký ức của một người khác.. Và điều Thạch Nam cần phải ghi nhớ nhất là, hãy sống tử tế, đừng làm gì để rồi sau này phải hối hận..

    Lời cha hôm nào văng vẳng lại bên tai. Thạch Nam mơ hồ chìm trong những tháng ngày cũ. Bất chợt Thạch Nam như người tỉnh mộng khi nghe Bình Bát hỏi mẹ:

    - Mẹ ơi, con có cha rồi, nhưng sau này chúng ta biết sống ở đâu?
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  7. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 26

    Gây cuộc sống mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Các người cứ ngủ đi; sáng sớm mai theo ta, ta sẽ sắp xếp mọi sự ổn thỏa.

    Thiếu phụ và Bình Bát lòng ngập tràn biết ơn, lại dập đầu tạ tỏ lòng thành kính vô cùng. Khi hai mẹ con đã ngủ say, Thạch Nam lại lấy thêm một viên Vong bản dược nữa đặt vào miệng Bình Linh. Vì muốn đưa hai mẹ con Bình Bát tránh thật xa ngôi làng cũ nên Thạch Nam đành phải đổi địa điểm dự tính ban đầu để tìm một chỗ khác cách biệt hơn, vì thế Bình Linh cần uống thêm một viên Vong bản dược nữa.

    Sớm hôm sau, mẹ con Bình Bát tỉnh lại đã không thấy Thạch Nam đâu. Ra ngóng vào trông đợi ân nhân một lát thì Thạch Nam trở về. Chàng cõng kiếm khách đi trước, chẳng lâu sau đã về đón hai mẹ con Bình Bát đi sau. Phía sau cõng thiếu phụ, phía trước ôm đứa trẻ mà Thạch Nam vẫn vượt qua một quãng đường rất xa một cách thật nhanh chóng, dễ dàng. Chỉ khi đến gần địa bàn con người sinh sống, Thạch Nam mới thả họ xuống để đi bộ về ngôi nhà mà Thạch Nam vừa thương thảo mua lại được. Số tiền còn lại trong túi, chàng đưa cho mẹ con Bình Bát trang trải dần cho cuộc sống chưa quen này. Mẹ con Bình Bát quỳ cả xuống tạ ơn. Đúng lúc này, Bình Linh tỉnh lại, nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh như một kẻ ngớ ngẩn.

    - Cha!

    Bình Bát phát hiện ra, gọi rồi chạy lại. Bình Linh nhìn đứa trẻ gọi mình mà thất thần không hiểu. Thiếu phụ cũng chạy lại mừng vui nắm tay ông ta. Ông ta nhìn trân trân rồi ngờ ngợ thốt lên:

    - Xoan.. Xoan Đào..

    Đã được Thạch Nam hẹn trước, thiếu phụ đã dựa vào ký ức duy nhất mà Bình Linh còn nhớ được về mình để thêu dệt nên lý do họ có mặt ở đây. Bà nói rằng sau khi rời nhà đi, ông đã bị bọn cướp trả thù, đẩy xuống núi khiến ông bị thương nặng ở đầu, hôn mê suốt nhiều năm. Cách đây không lâu, bọn chúng lại biết được nơi ở của họ nên đã đến tấn công. May được ân nhân giải cứu kịp thời, đưa cả nhà an toàn đến nơi khác, thu xếp cho chỗ ở đàng hoàng là đây..

    Bình Linh bị kéo vào câu chuyện thuyết phục, thấy trong đầu chỉ có những chuyện xưa cũ về Xoan Đào chứ không còn bất kỳ ký ức gì khác nữa nên đã cho rằng việc mình bị hôn mê nhiều năm và mất trí là thật. Hắn nhìn Thạch Nam, luôn miệng cảm tạ.

    Khi Thạch Nam từ biệt, bỗng Bình Bát quỳ xuống xin được theo hầu vài năm để đền đáp ơn chàng cứu sinh Bình Linh và giúp cả nhà nó được đoàn tụ. Bình Linh bỗng trợn khi thấy con trai đòi theo hầu ân nhân. Nhưng ông không ngăn cản. Bình Bát còn nhỏ mà đã biết suy nghĩ tín nghĩa như vậy thì thật đáng mừng. Ân nhân cũng là người tử tế. Bình Bát theo hầu chắc sẽ sớm thành nhân. Xoan Đào nhìn Bình Bát, cũng xót xa lắm, song cũng đồng tình:

    - Thưa ân nhân, chúng con phận hèn, chẳng có gì đối đãi được người; nhưng chúng con có ơn nhất định sẽ trả. Xin người hãy nhận nó! Nó tuy còn nhỏ nhưng thứ gì cũng biết làm.. Nếu không báo đáp được chút gì cho người, lòng chúng con nặng nợ ân tình lắm! Xin người hãy nhận nó, chỉ vài năm thôi, cho lòng chúng con được nguôi ngoai!

    Thạch Nam nhất quyết từ chối thành ý, đôi lời giã biệt rồi bước đi. Bình Bát từ biệt cha mẹ, hẹn ngày sau sẽ về rồi nhanh chân đuổi theo Thạch Nam. Thạch Nam thấy Bình Bát đuổi theo liền quát đuổi nó mà không được.

    Giữa chốn nhân gian, ban ngày sáng tỏ, Thạch Nam không thể dùng thần không lướt đi như gió, sợ làm nhân sinh hoảng sợ, gây sự đồn đoán, thị phi. Rất nhiều người đã trông thấy Thạch Nam đi cùng gia đình Bình Linh tới đây. Nếu Thạch Nam để lộ thần tính thì con người nơi đây sẽ không để cho Bình Linh có được một cuộc sống yên ổn ở chốn này. Thạch Nam chỉ đi thật nhanh.

    Trong Bình Bát cũng có dòng máu Atula chảy, cố gắng đi nhanh theo Thạch Nam cũng không phải là một điều quá là không thể. Nhưng đến khi ra khỏi cõi người thì đã mất dấu Thạch Nam. Tưởng rằng Bình Bát sẽ sợ hãi mà bỏ về, không ngờ dù không còn biết đi theo đường hướng nào nữa nhưng nó vẫn bất chấp đi tìm. Thạch Nam muốn nó nản chí mà trở về cõi người, thế mà nó vẫn liều lĩnh dấn thân vào Atula cõi. Thạch Nam buộc lòng phải hiện thân trước mặt nó, mắng:

    - Ngươi cứng đầu thật đấy. Nhưng đây không phải chốn dành cho ngươi. Atula tranh đấu mưu toan, hỗn loạn khôn lường. Kẻ mang nửa dòng máu như ngươi không tồn tại được ở thần cõi đâu. Mau về đi! Sống kiếp người yên ổn có phải dễ dàng hơn không? Ta không cần người phải trả ơn. Mà ngươi theo ta cũng chỉ làm vướng chân ta mà thôi. Mau về với cha mẹ ngươi đi! Không lẽ ngươi nhẫn tâm để mặc họ sống mà không có ngươi sao?
     
  8. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 27

    Mật cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con sẽ về với cha mẹ sau khi báo đáp được ơn người. Con không cầu ở bên người lâu làm vướng víu, chỉ xin chút tháng ngày ngắn ngủi cho toại lòng mình thôi. Xin ân nhân đừng ruồng đuổi con nữa!

    Bình Bát quỳ xuống dập đầu. Thạch Nam thấy không lay chuyển được thằng bé, thoáng thở dài. Chàng hiểu, nợ ân tình khắc khoải và day dứt trong lòng lắm. Cuối cùng chàng đành xuôi:

    - Thôi được rồi, ta sẽ cho ngươi theo ta ít ngày. Nhưng hết chừng đó ngày, ta sẽ không tiếp nhận ngươi nữa, ngươi sẽ phải lập tức trở về cõi người, không được lai vãng tới Atula cõi này nữa. Ngươi có thuận thì hãy theo.

    Bình Bát cúi đầu sâu thêm và đồng ý.

    Thạch Nam vốn chỉ định cho nó theo mình đi lại trong Atula cõi ít ngày. Nhưng trên đường đi, chàng bỗng có suy nghĩ khác.. Chàng không phải chỉ có một mình trên đời. Chàng còn có cô Phượng phải chăm lo, phụng dưỡng; trong khi chàng đã chấp thân bán mạng chịu làm sát thủ những hai mươi năm liền, có muôn ngàn hiểm họa không ngờ luôn chờ trực phía trước, liệu chàng có còn mạng để trở về sau hai mươi năm đó không? Nếu chàng không thể trở về thì cô Phượng biết trông cậy vào ai? Tuy Bình Bát chỉ là kẻ bán nhân bán thần, nhưng ý chí và nhân nghĩa thì vô cùng đáng trọng. Chàng có thể tin tưởng, nhờ cậy nó chăng?

    Vậy là, thay vì dẫn Bình Bát lang thang trong Atula cõi ít ngày, chàng lại dẫn nó về mật cung của mình. Từ trước tới giờ, chàng chưa bao giờ cho ai biết về sự tồn tại của mật cung này. Nhưng với Bình Bát, chẳng hiểu sao chàng lại thấy tin tưởng như tin chính bản thân mình.

    Bình Bát vô cùng ngạc nhiên khi bước vào mật cung. Giữa vùng hoang vu vắng lặng này, chỉ có núi đá và rừng cây thưa thớt hoang sơ, vậy mà lại có cả một mật cung đang ẩn mình. Lối vào mật cung cũng thật khó lường. Trèo lên vách đá thấp, giữa vùng đá tảng bao quanh, có khe đá nứt, dùng con dao lạ lùng của Thạch Nam đâm mạnh vào một chỗ nhất định đúng bảy lần thì bỗng thấy khe đá nứt rộng ra, đủ vừa cho người len vào; sau đó nó lại tự khắc khép lại như cũ. Bình Bát chưa quen, khi mới bước vào, thấy không gian tối mập mờ, lập lòe đôi ánh lửa nhỏ nhoi. Đi theo Thạch Nam xuống hết bậc thang mới thấy mật cung sáng rõ hơn với nhiều đuốc lửa gài trên vách. Mật cung khá rộng và sâu. Bỗng nghe có bước chân nhẹ nhàng bước ra. Là một người phụ nữ đứng tuổi, dáng dấp gầy nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi. Trên môi bà ấy nở một nụ cười rạng rỡ. Thạch Nam cười, giọng trìu mến:

    - Cô Phượng!

    Bỗng nhận ra sự có mặt của Bình Bát, Phượng Vỹ ngạc nhiên ra mặt, nhìn sang Thạch Nam ý không hiểu. Sao lại có người được Thạch Nam cho phép vào trong mật cung như thế này? Thạch Nam nói rõ về Bình Bát và tỏ ra tin tưởng cậu bé ấy vô cùng. Ban đầu Phượng Vỹ thoáng lo ngại, sau rồi bà tin vào trực giác của Thạch Nam. Bà để hai người ngồi nghỉ, còn mình thì vội vào sửa soạn bữa cơm. Thạch Nam nhìn dáng cô hoan hỉ bước đi mà lòng thầm biết ơn cô Phượng nhiều lắm. Vì thương Thạch Nam mà cô không lỡ rời bỏ nơi đây, nguyện gắn bó cả đời, chăm sóc Thạch Nam thay cho cha mẹ Thạch Nam. Thế mà khi Thạch Nam vừa lớn lên đã vội bay xa, ngao du khắp chốn, để lại mình cô cô độc trong mật cung lạnh lẽo, thi thoảng mới về thăm, khiến cô Phượng lúc nào cũng mong ngóng, đợi chờ.

    Thế nhưng, kể từ khi trở thành sát thủ, Thạch Nam không còn ham mải cuộc sống ngoài kia nữa. Ngoài đó giờ với chàng chỉ còn là những mưu toan tranh đoạt vô vị. Chàng không nói cho cô Phượng biết những gì mình đang đối diện. Nếu cô biết, ắt sẽ đau lòng lắm. Chàng trân trọng những điều quý giá trong cuộc sống của mình hơn nên hay về mật cung hơn, những khi Tầm Ma không sai khiến việc gì.

    Khi cô Phượng khuất dạng hẳn, Thạch Nam mới hẹn Bình Bát:

    - Nơi đây là bí mật của ta. Ngươi nhất định không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết những điều ngươi đã thấy và những gì mà ta sắp nói ra đây!

    - Dạ..

    Bình Bát hơi ngạc nhiên trước những lời có vẻ căng thẳng và nghiêm trọng của Thạch Nam. Nó rất chú tâm. Tiếng Thạch Nam đủ nghe:

    - Ta là một sát thủ. Việc ta không sát hại cha ngươi thật ra cũng là điều mà ta đã làm với rất nhiều kẻ khác. Người đứng đằng sau sai khiến ta rất đáng sợ. Vì ông ta có ơn cứu mạng ta mà ta không thể từ chối việc thực hiện những dã tâm ấy. Nếu như để ông ta phát hiện ra ta không lấy mạng kẻ nào hết mà lại còn lo cho họ một cuộc sống nơi cõi khác thì e rằng bọn họ sẽ bị truy tìm và sát hại không tha, ngay cả mạng ta cũng khó bảo toàn..
     
  9. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 28

    Chọn mặt gửi vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình Bát ngỡ ngàng nghe, nhất thời không thốt được nên lời. Thạch Nam nói tiếp:

    - Sự sống chết với ta không quan trọng. Nhưng cuộc đời cô Phượng chỉ trông đợi vào ta. Nếu chẳng may có một ngày ta không còn mạng để quay về nữa thì xin ngươi hãy đón cô Phượng về gia cảnh của ngươi, thay ta chăm sóc chu đáo cho bà ấy! Trong mật cung của ta không thiếu tiền của, vàng bạc mà cha ta để lại. Ngươi hãy lấy chúng để lo cho gia đình và lo cho cô Phượng của ta!

    Lời Thạch Nam buồn lo da diết. Bình Bát cúi đầu khâm phục:

    - Thì ra ân nhân bất chấp tính mạng để lo cho những người như cha con.. Người thật tử tế và cao thượng biết bao! Người an tâm! Dù chẳng có tiền bạc gì, con cũng sẽ lo cho cô Phượng của người chu toàn như đối với cha mẹ con vậy!

    Rồi bỗng Bình Bát ngẩng lên:

    - Nhưng.. Người có thể dừng lại mà.. Nơi đây bí mật như vậy, ai có thể tìm ra người được chứ? Người có thể dễ dàng từ bỏ điều ác mà..

    Thạch Nam lắc đầu:

    - Ta đã hứa trả ơn cứu mạng của ông ta bằng hai mươi năm phục tùng. Mọi chuyện không đơn giản như suy nghĩ của trẻ con đâu.

    Thạch Nam thở dài, đứng dậy, bước vài bước khẽ rồi dừng lại. Rồi quay bước về gần Bình Bát, tay chàng đặt lên đầu nó một cách thân ái, xoa nhẹ, giọng chàng nhỏ nhẹ ân cần nói:

    - Ta muốn nhận con làm học trò. Con có đồng ý không?

    Bình Bát ngỡ ngàng tưởng nghe nhầm:

    - Người nói sao ạ?

    - Hãy gọi ta là thầy, nếu con đồng ý!

    Bình Bát xoay người lại, quỳ dưới đất, cúi đầu kính cẩn đáp:

    - Xin thầy nhận lễ lạy này của con!

    Bình Bát lạy sát đất ba cái thành lễ. Thạch Nam cúi xuống đỡ Bình Bát đứng dậy, nói:

    - Con là kẻ bán nhân bán thần, thần tính chỉ bằng một nửa kẻ khác. Nhưng ta sẽ dạy con luyện thần lực vững mạnh. Tuy nhiên, con không thể nào đạt được thần lực cao cường như một Atula toàn diện khác. Trong Atula giới, thần lực Atula luôn có kẻ mạnh người yếu. Khi thần lực của con đủ mạnh, các Atula khác sẽ nhầm tưởng con là một Atula sức mạnh thường thường bậc trung không có gì đáng nể mà khó nhận ra được con mang nửa phần người..

    Bình Bát nhìn lên Thạch Nam với ánh mắt rưng rưng niềm cảm kích. Thạch Nam cười khẽ, nhắc:

    - Đừng quá kỳ vọng vào sức mạnh của mình mà hãy dùng nó để phòng thân thôi chứ đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tranh đấu, so tính thiệt hơn. Con cũng phải học cách cúi nhường, bớt bất chấp đi thì mới mong được an toàn trong Atula cõi. Có thể con sẽ phải thường xuyên qua lại giữa hai cõi thần - người để lo cho cả cha mẹ con lẫn cô Phượng của ta, vì có thể cô Phượng sẽ không bao giờ chịu rời bỏ nơi đây đâu. Lúc đó thì sẽ rất vất vả và an nguy khó lường cho con lắm.. Giá mà có thể thuyết phục được cô Phượng đi theo con thì thực sự tốt quá!

    Thạch Nam lại thở dài. Nỗi lòng lo lắng cho cô Phượng chiếm quá nhiều tâm trí. Nhìn Bình Bát, Thạch Nam lại nói:

    - Con sẽ phải cố gắng nhiều lắm đấy! Nếu con nản chí, thần tính trong con sẽ không bao giờ che giấu được phần người trong con đâu!

    - Vâng, thưa thầy, con nhất định cố gắng!

    - Ta tin tưởng con, nên cũng sẽ nói cho con biết một bí mật này nữa..

    Thạch Nam lấy ra lọ Vong bản dược cho Bình Bát xem và nói cho Bình Bát biết rõ về Vong bản dược và việc Thạch Nam đã cho cha cậu uống nó để xóa đi ký ức về quãng đời là Atula của ông ấy. Chàng nghĩ sẽ có lúc Bình Bát cần dùng đến nên đã san ra cho Bình Bát một lọ và dặn dò Bình Bát không được dùng Vong bản dược một cách bừa bãi. Bỗng Bình Bát thấy có ý hay:

    - Sao thầy không dùng Vong bản dược với kẻ sai khiến thầy để ông ta quên đi tất cả? Không có kẻ chủ mưu thì sẽ chẳng có âm mưu nào hết. Chỉ cần làm thế với một mình hắn thôi thì thầy sẽ không phải làm thế với biết bao nhiêu người khác nữa. Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Hoặc nếu như vì không thể mang hắn đi một nơi xa lạ khác để đoạn tuyệt ký ức và dã tâm của hắn thì chí ít cũng sẽ làm hắn quên đi thầy và thầy sẽ được tự do mà. Sao thầy không làm thế?

    Thạch Nam cười. Bình Bát còn nhỏ nhưng thực sự là một đứa trẻ rất thông minh, hiểu biết và lễ nghĩa. Thật đúng là một đứa trẻ có thể trông đợi. Thạch Nam trả lời:

    - Con nghĩ việc đó dễ lắm sao? Hắn là kẻ vô cùng đa nghi. Hắn thận trọng trong từng việc nhỏ. Dù ta có được trọng dụng thì cũng chỉ là một kẻ hạ nhân, đến gần ông ta đã là một điều khó, sao có thể nói đến cơ hội thực hiện đây? Ta chẳng qua cũng chỉ là được tin dùng chứ không phải là được tin tưởng. Trong mắt ông ta, ta cũng chỉ là một công cụ mà thôi. Chỉ cần thái độ ta có chút bất thường là đã đủ làm ông ta nghi ngờ rồi, nói chi đến cơ hội manh động? Ta không chạm nổi vào ông ta..
     
  10. DiệuHuyềnVk Viết Nam

    Bài viết:
    31
    Chương 29

    Sốt ruột đợi chờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình Bát lặng im nghĩ. Không gian trở nên tĩnh lặng vì sự im ắng của cả hai người.

    Chợt nhớ đến cha đang từ một Atula lại hóa người, Bình Bát thắc mắc lắm, tò mò hỏi:

    - Thầy à, làm sao có thể khiến một Atula hóa người? Có khi nào họ trở lại là một Atula như cũ không?

    Thạch Nam bất ngờ nhìn Bình Bát, cái nhìn đột ngột; trong đầu đang suy nghĩ là không biết có nên nói ra nốt bí mật về nhẫn Phong ấn cho Bình Bát biết không. Nếu có tâm thiện thì sẽ không dùng chiếc nhẫn vào việc ác. Còn nếu có dã tâm thì tai họa sẽ được gieo từ bàn tay kẻ có chiếc nhẫn này. Thạch Nam tin tưởng Bình Bát. Nhưng có dám chắc sau này Bình Bát sẽ không biến tính không? Chàng cần cân nhắc kỹ, vì chiếc nhẫn có thể khơi dậy thiện - ác khó lường. Hôm nay là như vậy, chưa biết ngày mai sẽ ra sao. Nếu lỡ bị xô đẩy vào nghiệt cảnh, thần trí không tỉnh thì tâm tính khó bền..

    Cuối cùng chàng quyết định chưa phải lúc tiết lộ cho Bình Bát, hay bất kỳ ai khác biết về bí mật này. Chàng nói:

    - Atula hóa người, có thể hoàn thần hay không còn tùy vào hoàn cảnh. Việc này không thể nói trước được.

    Bình Bát biết đủ, không tò mò thêm, cúi đầu hiểu chuyện.

    Hôm sau, Thạch Nam và Bình Bát đã ra bên ngoài mật cung từ sớm. Cả hai ngồi lặng yên như tượng, mắt nhắm như không, ngồi sau bóng núi đá thấp. Thi thoảng cô Phượng cũng ra ngoài xem hai thầy trò luyện tập với nhau những gì. Có Bình Bát đến, mật cung có thêm tiếng người, cảm giác ấm áp, đông vui hơn. Bình Bát là đứa trẻ đáng mến. Cả Thạch Nam và cô Phượng đều hài lòng về nó. Nó rất chí thú luyện tập, không hề nề khó mà bỏ ngang hay phàn nàn kể khổ. Thạch Nam dạy nó, nó tiếp thu rất nhanh. Chẳng mấy thời gian, đã thấy thần lực của Bình Bát thay đổi rõ rệt.

    * * *​

    Thạch Nam biến mất khá lâu khỏi tầm kiểm soát của Tầm Ma. Chiếc khăn màu đỏ buộc ở cửa sổ bao ngày qua chưa được gỡ xuống. Tầm Gửi nhiều lần sai người đi tìm và cũng trực tiếp đi tìm mấy lần mà không thấy tung tích Thạch Nam đâu, đành thất vọng về thông báo cho cha. Tầm Ma chưa tìm được Thạch Nam thì trong lòng như có lửa đốt. Hôn lễ của tộc chủ và Hồng Quân đã được định ngày rồi. Nếu không tranh thủ ra tay trước khi Hồng Quân nhập cung thì e rằng về sau không còn cơ hội nữa. Nhìn cha sốt ruột, Tầm Gửi hỏi:

    - Sao cha lại cứ trông đợi vào hắn? Cha có biết bao nhiêu là sát thủ, mà Thạch Nam cũng đâu phải là loại bậc nhất. Sao cha không thử dùng người khác?

    Tầm Ma trầm giọng:

    - Con không biết sự việc lần này quan trọng đến thế nào sao? Việc mưu sát Hồng Quân chỉ có thể xảy ra một lần và nhất định phải thành công. Nếu thất bại, Hồng Quân sẽ được bảo vệ kỹ càng tới mức không ai có thể lại gần được. Ta làm sao có thể chọn người tùy tiện được? Thạch Nam là sát thủ chưa bao giờ thất bại. Biết bao nhiêu Atula thân thủ cao cường đã phải gục dưới tay hắn. Hắn lại luôn hành động rất cẩn thận, chưa từng sơ suất để lộ dấu vết nào. Vì thế, việc trọng này ta phải giao cho hắn mới yên tâm!

    Tầm Ma bỗng thở dài, tay chắp sau lưng, đi lại nóng ruột:

    - Nhưng giờ này hắn vẫn còn chưa về. Không hiểu việc hạ sát tên kiếm khách độc miệng kia có trắc trở nào không? Hôn lễ của tộc chủ thì sắp đến ngày cử hành rồi. Nếu Hồng Quân nhập cung thì làm gì còn cơ hội cho ta ra tay nữa. Thực tình.. Không lẽ vì hắn mà để lỡ mất việc trọng của ta hay sao?

    - Ngoài nơi mà cha thu xếp cho hắn, còn nơi nào mà hắn hay lui tới không ạ? Con sẽ cố gắng lục tung từng ngõ ngách tìm hắn về cho cha!

    Tầm Ma lắc đầu:

    - Thường khi làm xong việc, hắn đều về nơi cha đã định. Khi cha giao cho hắn việc khác, hắn mới lại rời khỏi đó, xong xuôi lại về. Chỉ là không biết hắn làm xong việc nhanh hay trễ. Nếu xong việc sớm mà hắn đi đâu đó thì ta không kiểm soát được. Chỉ biết hắn về là nhiệm vụ đã xong. Ta đã nhiều lần cử người theo dõi xem cách hắn hành động như thế nào, nhưng bọn chúng đều bị đánh ngất, mất dấu hắn khi mới bắt đầu. Vài lần như vậy, ta không theo dõi hắn nữa, sợ hắn biết do ta sai khiến sẽ sinh nỗi e ngại về phần ta mà không theo ta nữa.. Dù sao hắn cũng rất nặng nợ ơn ta cứu mạng. Nếu ta tử tế với hắn, người như hắn sẽ không có chuyện bỏ trốn hay phản lại ta đâu.. Chỉ là sao lúc ta cần dùng hắn nhất thì hắn lại biến đâu mất chứ?

    - Vậy nếu đến tận hôn lễ mà hắn vẫn chưa về thì cha tính sao?

    Tầm Ma thở dài, cay mũi. Có vẻ là sống còn.

    - Đến lúc đó, ta đành phải dùng kẻ khác thôi. Có hắn, ta dám chắc chắn hơn, nhưng nếu chỉ vì hắn mà để lỡ mất việc lớn thì không thể được!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...