Ngôn Tình [Edit] Dưỡng Thú Vi Phi - Cổ Lăng Phong

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi -Jenny-, 31 Tháng năm 2020.

  1. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 20: Mời Vương gia qua đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  2. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 21: Vương gia tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: -Jenny-

    Sở Uyển Nhược thay y phục và trang điểm, búi tóc đã được thay thế bằng một cây trâm rực rỡ lóa mắt, vừa tinh tế lại ma mị, thoa lên gương mặt một chút son phấn, trong gương đồng liền xuất hiện gương mặt xinh đẹp ma mị của ả.

    Sở Uyển Nhược mắt hơi chuyển bỗng lóe sáng lên, ả nhớ tới trước khi gả vào vương phủ ả có mang theo một món đồ. Sâu trong ngăn tủ Sở Uyển Nhược ôm ra một bảo tráp bằng vàng gọi là khổng tước mẫu đơn, khẩn trương mở ra một mùi hương thơm mê người tỏa ra, ả lại nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, ả vừa hít vào linh hồn giống như muốn bay lên, cực kỳ thoải mái, ả ta vô cùng yêu thích mùi hương làm say mê lòng người này.

    Sở Uyển Nhược nâng túi thơm lên, làn khói giống như hoa đào nhuộm đầy sắc xuân, lẩm bẩm tự nói: "Nương nói, nếu có một ngày Vương gia chán ghét ta, ngươi có thể giúp ta được Vương gia sủng ái, ngươi thật sự thần kỳ như vậy sao?"

    Bùi Thủy chân trước che mũi lại, dường như làm như vậy sẽ dễ chịu hơn.

    Nàng chuyển động thú nhãn, quan sát hết tất cả nhất cử nhất động của Sở Uyển Nhược vào trong mắt, nội tâm nghi hoặc, cái túi thơm kia thật sự thần kỳ như vậy sao? Không phải là mê hồn dược đi!

    Xong rồi!

    Lần này Phượng Cửu Mộc tới đây chắc chắn sẽ bị nữ nhân này mê hoặc sau đó "ăn tươi nuốt sống" hắn.

    (*) chính văn là "làm", nhưng mình thấy như vậy hợp hơn ^. ^

    Nói đi cũng phải nói lại, Phượng Cửu Mộc muốn tới đây thật sự cũng là vì nó, tại sao trong lòng nó không có gì gọi là hổ thẹn, còn xúc động đến nỗi muốn cười to ba tiếng?

    Nàng thực sự mong chờ a! Rất muốn nhìn thấy biểu cảm Phượng Cửu Mộc sau khi bị "ăn"!

    Nhất định sẽ cực kỳ xuất sắc.

    Sở Uyển Nhược khẽ nhếch cổ lên, lấy túi thơm nhẹ nhàng ấn lên trên vài cái, sau đó lại kéo ra xiêm y ấn xuống vài cái, ngay cả nơi bị cắn cũng không buông tha.

    "Phu nhân, Vương gia tới."

    Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thập Mai.

    Sở Uyển Nhược hết hồn, tay run lên một cái, thiếu chút nữa đã làm túi thơm rơi xuống, ả vội vàng đem túi thơm ném vào trong tráp, luống cuống tay chân mang tráp nhét vào ngăn tủ.

    Tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần.

    Trái tim Sở Uyển Nhược giống như bị kích thích mạnh, bang bang nhảy.

    Bùi Thủy nhìn thấy ả ta giống như bị dọa mất hết hồn vía, chạy đến mép giường đem xiêm y cởi ra, chui vào trong chăn nhưng cảm thấy không ổn, lại đem chăn kéo thấp xuống, lộ ra cái cổ mảnh khảnh.

    Đúng lúc này, cửa bị mở ra.

    Phượng Cửu Mộc đi vào, triều phục chưa đổi, trước ngực hắn là ngũ trảo thần long được thêu bằng vàng, ngay cả hai vai cũng có hành long, đây sự cao quý thiên gia, sinh ra đã có sẵn.

    Mộc Vương chiến công hiển hách, một thân kim long triều phục này do chính tay Hoàng Thượng ban cho.

    Sở Uyển Nhược nghe được tiếng bước chân, trái tim không chịu khống chế kịch liệt run rẩy, hơi nghiêng sườn mặt, khóe mắt mang theo ánh sáng nhìn Phượng Cửu Mộc đi vào, hô hấp ả ta dần cứng lại.

    Phượng Cửu Mộc dung sắc tuyệt thế, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam tử của thiên lân quốc, cả người giống như toát ra tiên khí, lại là Mộc Vương quyền cao chức trọng.

    Thế gian này, không có bất kỳ nam nhân nào có thể so với Phượng Cửu Mộc.

    Hôm nay, không biết đã có bao nhiêu phương hoa khuê nữ muốn gả cho Phượng Cửu Mộc.

    Sở Uyển Nhược này từ lúc sinh ra cho đến nay, kiêu ngạo nhất chính là được gả cho Phượng Cửu Mộc, tuy rằng ả không phải từ cửa chính tiến vào vương phủ, Phượng Cửu Mộc cũng không bái đường với ả, nhưng như vậy thì có làm sao?

    Ả không phải cũng đã vào Phượng phủ? Còn không phải đã thành phu nhân của Phượng Cửu Mộc sao?

    Những tiểu tiện nhân ngoài kia cho dù đầu thai cũng không có cơ hội vào được Phượng phủ.

    "Vương gia."

    Sở Uyển Nhược giọng nói mang theo vẻ ủy khuất, hơi đổi lưu sóng chứa đầy tình yêu dành cho hắn.

    Bùi Thủy nhìn cảnh này ghê tởm suýt nữa đã ói ra, nàng không hề lên tiếng, không kêu Phượng Cửu Mộc mà là lẳng lặng nhìn hắn đi đến giường của nữ nhân kia.

    Kiếp trước nàng không thấy qua cảnh lộ liễu như vậy, dù sao hiện tại không có ai xem nó là người, nó sẽ rất nguyện ý xem "Cự vô bá" đại chiến Phượng Cửu Mộc trên giường.

    Bùi Thủy nhìn dáng người thẳng tắp của Phượng Cửu Mộc, bụng phẳng như vậy, nhưng nào ngờ bên trong là vơ bụng săn chắc tinh tráng hữu lực, loại này điển hình cho thân thể tràn ngập năng lượng, phương diện nào đó cũng rất hung mãnh.

    Với lại, tướng mạo của Phượng Cửu Mộc ăn đứt mấy nam nhân kia, "Cự vô bá" cũng đẹp như thiên tiên, hiện trường phát sóng trực tiếp như này, hình ảnh thực sự quá mỹ.

    Bùi Thủy trong ánh mắt xuất hiện gợn sóng, bên miệng xuất hiện "nước miếng".
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  3. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 22: Muốn được sủng hạnh, muốn điên rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  4. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 23: Làm hỏng chuyện tốt của bổn phu nhân rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  5. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 24: Có thù tất báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  6. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 25: Sắc thú khinh bạc Vương gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    Để bảo vệ sức khỏe, nhớ đeo khẩu trang khi ra đường nhaaaa. Moah moah
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  7. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 26: Cảm giác kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: -Jenny-

    Mắt Phượng Cửu Mộc đen sâu giống như hàn băng ngàn năm, âm trầm đầy gió tuyết, đến quỷ cũng phải ai oán mà kêu, bão tuyết dồn nén một lúc làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

    Lúc này.

    Môi mỏng hắn hé mở, phảng phất giống như đang phán sổ sinh tử, chỉ một câu thôi cũng có thể đưa nó xuống địa ngục.

    "Lăn." Âm thanh mang theo vẻ âm lãnh.

    Hả?

    Thanh Dật ngơ ngác, chủ tử kêu tiểu thú lăn? Không giết nó, chỉ là kêu nó lăn?

    Thanh Dật bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt không có độ ấm của Phượng Cửu Mộc thế quái nào lại nhìn về phía cậu?

    Còn có tiểu thú kia, giống như đã ăn phải xuân dược, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

    Ánh mắt Phượng Cửu Mộc càng thêm lạnh lẽo: "Đừng để bổn vương nói lại lần thứ hai."

    Thanh Dật ý thức được chủ tử chính là đang nói với cậu, cả người run lên: "Thuộc hạ lập tức lăn."

    Cậu lăn nhanh ra ngoài, trái tim đập kịch liệt giống như bị bóp nghẹn, vừa hoảng loạn vừa bất an. Ánh mắt khi nãy của chủ tử không mang theo một tia ấm nào thật sự vô cùng đáng sợ, nếu chậm một bước cậu sợ rằng mình phải "đầu lìa khỏi cổ"?

    Kỳ lạ.

    Sắc thú đại nghịch bất đạo, dám khinh bạc chủ tử, nó còn có thể bình yên vô sự?

    Cũng vào lúc này, trong phòng.

    Bùi Thủy rất bất mãn nhìn mỹ nam.

    Lớn lên cao đẹp, tiểu tỷ tỷ hôn có hai cái cũng không cho?

    Quỷ hẹp hòi!

    Bùi Thủy thèm nhỏ dãi dưới sắc đẹp của Phượng Cửu Mộc, nhưng phiền là người ta quá cường tráng, nàng bị hắn ấn vào trong lòng, không thể động thủ a!

    Mỹ nam chính là thích làm ra vẻ.

    Đã ôm nàng chặt như vậy, còn e lệ cái rắm!

    Phượng Cửu Mộc khuôn mặt âm trầm nhìn tiểu thú trong lòng ngực đột nhiên bộc phát thú tính. Mắt đen trầm như huyền thiết, ánh mắt của nó không hề mang theo vẻ đứng đắn, giống như ánh mắt của những người trong thanh lâu, nhìn thấy người xinh đẹp liền muốn ngay lập tức nuốt vào bụng.

    Phượng Cửu Mộc nghĩ đến ánh mắt tiểu thú nhìn chằm chằm vào Thanh Dật, cũng là kiểu gấp đến không chờ nỗi nữa muốn thương thương, hạ lưu đến cực điểm.

    Gương mặt tiên khí của Phượng Cửu Mộc giống như được kết một tầng băng sương, lạnh lẽo đến nỗi làm cho người khác phải sợ hãi.

    Hắn không thích ánh mắt háo sắc của tiểu thú khi nhìn Thanh Dật. (kaka có được xem là ghen hem ta :)) .

    Mỗ thú giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo của Phượng Cửu Mộc, nó đành từ bỏ xoay đầu lại, nhìn thấy bàn tay trắng như ngọc đang ấn tren lưng nó, trong mắt một trận nhộn nhạo, không kiềm chế được vươn đầu lưỡi, liếm liếm.

    Lúc này, nàng đột nhiên lại nhớ đến một ca khúc thiếu nhi: Chúng ta hãy chèo thuyền cùng nhau..

    Đầu lưỡi mềm mại ướt át, lông xù xù và miệng vô cùng bất đồng, khác nhau rất lớn, đầu lưỡi hoạt động càng giống người.

    Phượng Cửu Mộc tay run run, bỏ qua cảm giác kỳ lạ kia, hắn nhìn nó với ánh mắt lạnh, thả nó vào lồng sắt.

    Đường đường là Vương gia, bị một con sắc thú ăn hết đậu hủ, còn ra thể thống gì?

    Nhưng sắc thú đâu chịu?

    Nó không chịu về lồng, bốn chân nó sử dụng cùng lúc ôm chặt lấy tay của Phượng Cửu Mộc.

    Mỹ nam không được vứt bỏ tiểu tỷ tỷ.

    Phượng Cửu Mộc thoát khỏi sắc thú, đem nó khóa vào trong lồng sắt, ngón tay và mu bàn tay đều đã dính đầy nước miếng của nó.

    Không nỡ nhìn!

    Hắn nên sinh khí, nên đem sắc thú chết tiệt này thiên đao vạn quả.

    Sắc thú lại dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, giống như hắn là người rất tàn nhẫn, lãnh khốc lại vô tình.

    Gương mặt Phượng Cửu Mộc giống như tiên nhân, đối với sắc thú hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.

    Sắc thú dùng chân trước đặt lên ổ khóa lồng sắt, nhìn bóng dáng mỹ nam tiên khí phiêu phiêu rời đi, nó đột nhiên kêu lớn.

    Mỹ nam không được đi, tiểu tỷ tỷ sẽ thương ngươi a!

    Nhưng trong miệng âm thanh phát ra từ miệng lại biến thành: "Chi chi chi.."

    Đây là cái quỷ gì?

    Tiểu thú nâng chân nhỏ lên, nhìn thấy tiểu trải hoa mai lông xù xù, nó trong gió hỗn độn.

    Cái gì!

    Tiểu tỷ tỷ biến thành thú..

    Ngày thứ hai tỉnh lại, tiểu thú nằm bò ra cái gì cũng không muốn ăn, đôi mắt ửng đỏ chứa nước mắt, giống như bệnh nặng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

    Đùi gà ngày thường nó yêu thích nhất, đưa đến trước mặt nó, tiểu thú cũng chỏ hờ hững nhìn nó rồi thôi, không có ý định ra ăn.

    "Tiểu gia, thú là sắt cơm là thép, ngươi chắc là đói rồi mau ra ăn chút đi!" Thanh Dật có ý tốt khuyên nó, thấy nó bất động, còn cố ý đem đùi gà đưa đến bên miệng nó, phục vụ tốt như vậy, cũng coi như là phá lệ lần đầu.

    Bùi Thủy ngửi được mùi thức ăn vô cùng nồng, dạ dày liền bài xích có cảm giác muốn nôn, vươn một chân nhỏ mềm mềm đẩy đùi gà bên miệng đẩy ra. Thời điểm thu hồi chân nhỏ còn thuận tiện khép cửa lồng sắt lại.

    Nàng nhắm hai mắt lại, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào.

    Thanh Dật khó hiểu nhìn nó, không phải hôm qua nó mới bộc phát thú tính khinh bạc chủ tử, tự nhiên hôm nay lại héo úa như này? Chẳng lẽ bị chủ tử giáo huấn một trận?

    Thanh Dật đồng tình nhìn mỗ thú, ai một tiếng, nói: "Vương gia phong thần tuấn lãng, thiên nhân chi tư (*), thiếu nữ ái mộ Vương gia ở thiên lân quốc nhiều vô số kể. Ngươi cùng Vương gia sớm chiều ở chung, cũng khó trách ngươi sẽ nổi lên tám tư không nên có với Vương gia. Nhưng tiểu gia, ta cũng phải cho người biết, người và thú vốn khác nhau, ngươi yêu Vương gia cũng sẽ không có kết quả. Hiện tại ngươi còn hữu dụng với Vương gia, ngươi nghe ta khuyên một câu, về sau ngươi đừng làm những chuyện ngu ngốc như tối hôm qua nữa."

    (*) Tư đây muốn chỉ tư sắc: Ý nói dáng vẻ ông vương gia như thiên nhân

    Lỗ tai gục xuống của Bùi Thủy bỗng nhiên dựng thẳng lên, đôi mắt cũng mở to ra, ai đối với Phượng Cửu Mộc có tâm tư không nên có? Ai yêu Phượng Cửu Mộc? Thái giám chết bầm mắt ngươi bị mù hả?

    Đêm qua?

    Đêm qua nó làm cái gì?

    Đà nàng nặng muốn mệnh, tứ chi vô lực, giống như đã trải qua bệnh nặng, có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì?

    Bùi Thủy không thể nhịn được nữa giơ chân nhỏ về phía Thanh Dật, chỉ chỉ ngoài cửa.

    Thanh Dật xem xét nhìn chân nhỏ của nó, không rõ nó muốn làm gì?

    Một lúc sau, cậu dường như đã hiểu, mở lồng sắt ra, cầm chân nhỏ nó, vui mừng nói: "Ngươi cũng không cần quá cảm kích ta, ngươi có nghĩa khí với ta, ta cũng sẽ có nghĩa khí với ngươi, chúng ta cùng ở trong vương phủ, giúp đỡ với nhau cũng là đương nhiên."

    Tiểu thú này tối qua không cáo trạng cậu trước mặt Vương gia, trong lòng Thanh Dật trong rất cảm động, mặc kệ nói như thế nào, Vương gia đem tiểu thú giao cho hắn, thân thể tiểu thú xuất hiện vết thương, cậu cũng không thể khoái thác được trách nhiệm.

    Huống chi, ngày hôm qua cậu còn vô ý đem nó đang bị thương ấn vào trong nước..

    Ai mẹ nó, thật cảm kích ngươi?

    Bùi Thủy thở phì phì, rút chân ra khỏi bàn tay cậu, lại chỉ chỉ ra cửa, đại ca, ta thỉnh ngươi đi ra ngoài a!

    Thanh Dật lại cầm móng vuốt nó, nhẹ nhàng vuốt ve, kỳ quái nói: "Bàn chân ngươi sao lại mập như vậy?" (thiệt, đập trán với lối suy nghĩ của Dật ca)

    Bùi Thủy: "..."

    Chân ngươi mới mập, chân cả nhà ngươi đều mập.

    Bùi Thủy mở hàm răng lộ ra răng nanh nhọn nhọn, a ô cắn một miếng, Thanh Dật bị dọa rút tay về.

    "Tiểu gia, chúng ta không phải đã hóa thù thành bạn, hòa hảo như lúc ban đầu sao? Ngươi làm gì vậy nha!"

    Ai cùng ngươi hòa hảo như lúc ban đầu?

    Ngươi mẹ nó mới gặp lão tử, liền đem lão tử nhốt vào lồng sắt, dùng bồi bổ cho Phượng Cửu Mộc, còn không biết xấu hổ nói với lão tử hóa thù thành bạn?

    Bùi Thủy trong lòng rít gào, nó hiện tại không muốn nghe cậu nói chuyện, nó muốn cậu lăn xa một chút, thái giám chết bầm chỉ số thông minh kém Phượng Cửu Mộc cũng quá xa.

    Nàng cùng Phượng Cửu Mộc ở chung mấy ngày, hắn đã có thể hiểu được nàng muốn nói gì.

    Nàng biểu đạt cho Thanh Dật rõ ràng như vâyh, nhưng Thanh Dật vẫn không hiểu.

    Phượng Cửu Mộc a! Phượng Cửu Mộc! Ngươi làm sao lại có cấp dưới ngu như vậy?

    "Nó kêu ngươi đi ra ngoài." Ngoài cửa truyền đến giọng nói.

    Thanh Dật quay đầu lại, nhìn thấy người đi vào ánh mắt sáng lên, sung sướng cười nói: "Loan muội muội."

    Thanh Loan lập tức đi đến trước lồng sắt, liếc mắt nhìn Thanh Dật một cái, nói: "Ngươi có thể đi rồi, về sau tiểu thú này sẽ do ta chăm sóc."

    ***​

    Chương dài lém á! Đọc đã luôn, kaka
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  8. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 27: Khám bệnh cho tiểu thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: -Jenny-

    Nụ cười trên mặt Thanh Dật đột nhiên cứng đờ: "Hả? Ta chăm sóc nó khá tốt.."

    Bùi Thủy trong lòng hừ hừ, tốt cái lông.

    Thanh Loan không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu: "Đây là mệnh lệnh của Vương gia."

    Thanh Dật: "..."

    Thanh Dật rời khỏi, trong phòng liền khôi phục an tĩnh, tiểu thú lại tiếp tục ghé vào lồng sắt mí mắt dần dần rũ xuống.

    Thanh Loan nhìn thấy tiểu thú uể oải ỉu xìu khẽ nhíu mày lại, vừa rồi không phải còn tốt sao, mới chớp mắt sao lại héo nữa rồi? Chẳng lẽ nó bị bệnh?

    Tiểu thú nhắm mắt lại, ngón tay mãnh khảnh của cô chạm vào chớp mũi nó, ở mũi có hơi ngứa tiểu thú liền hắt xì một cái, thú nhãn chứa đầy sương mù nhắm lại, Thanh Loan đáy mắt trầm trầm.

    Quả nhiên là bị bệnh, cũng là trách Thanh Dật.

    Thanh Loan gọi người đi mời đại phu, đại phu này trong thành cũng có chút danh khí, nhưng vừa nhìn thấy "người bệnh" khám cũng không khám liền phất tay áo mà đi. Thanh Loan dưới tình thế cấp bách tăng tiền khám bệnh lên tới ngàn lượng, lão đại phu thẳng thừng nói đây là ở vũ nhục ông ta, xém chút Thanh Loan đã bị hòm thuốc đập vào đầu.

    Đành phải mời người khác.

    Lần này là một đại phu tuổi trẻ, không có ngoan cố như lão đại phu danh khí, người này bị tiền khám bệnh ngàn lượng mê hoặc chịu xem bệnh cho tiểu thú, nhưng mạch của thú khác với mạch của người, đại phu tuổi trẻ cũng không khám ra tiểu thú bị bệnh gì.

    Lại phải mời người khác.

    Lăn qua lộn lại, lăn lộn đến khi Phượng Cửu Mộc hồi phủ.

    Phượng Cửu Mộc đứng ở ngoài cửa liền thấy tiểu thú ghé vào trong lòng ngực nam nhân xa lạ, nam nhân xa lạ kia còn động tay động chân với tiểu thú của hắn.

    "Vương gia." Thanh Loan nhanh chóng nhận ra Phượng Cửu Mộc đứng ngoài cửa, muốn nói việc tiểu thú bị bệnh là cô tự làm chủ mời đại phu to khám, lời còn chưa nói, Thanh Loan đã bị khí lạnh trên người Phượng Cửu Mộc tỏa ra dọa sợ.

    Nam nhân vừa nghe "Vương gia" trong lòng kinh hỉ không thôi, chính chủ vương phủ đã trở lại, gả nào có tâm tư tiếp tục khám cho súc sinh này? Đầu óc gả đang nghĩ nên làm sao có thể bâm vào quý chủ quyền thế.

    Nhưng ai cũng không ngờ tới, lúc Phượng Cửu Mộc đi đến trước mặt nam nhân trước mặt, bàn tay tôn quý vươn ra dễ dàng ôm lấy tiểu thú trong ngực gả. Không đợi nam nhân kích động đứng dậy hành lễ, chớp nhoáng một cái, nam nhân ngạc nhiên kinh hô, cả người gả và ghế dựa đều bị vứt ra khỏi phòng. (Ta nói cả lu giấm chua chứ chả ít :))

    Ghế dựa chia năm xẻ bảy, nam nhân kia bị ngã mạnh xuống đất, đau đớn kêu la thất thanh.

    Khuôn mặt Thanh Loan dần mất đi huyết sắc, máu trong thân thể đều đọng lại thành băng lòng bàn chân và tay từng đợt phát lạnh, là cô làm sai, cô không nên mang đại phu vào phòng Vương gia.

    Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú, ngón tay thuận thuận xoa xoa lông trên lưng nó, lúc xoa xuyên qua lông chợt nhớ đến trên người nó đang bị thương, động tác trên tay vô cùng nhẹ nhàng, lòng bàn tay cố gắng tránh không đụng vào da nó.

    Tiểu thú mềm mại ghé trong lòng ngực hắn, không hề ngẩng đầu giống như còn chưa tỉnh ngủ, đem mặt cắm vào khuỷu tay hắn.

    Phượng Cửu Mộc nhìn biểu hiện khác thường của tiểu thú, ánh mắt thảnh lãnh khác thường. Đột nhiên nghiêng mặt qua nhìn vào Thanh Loan.

    Thanh Loan lạnh run cả người, không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Cửu Mộc quỳ xuống nhận tội: "Là Thanh Loan tự làm chủ mời đại phu tới xem bệnh cho tiểu thú, Thanh Loan nguyện ý chịu phạt."

    Xem bệnh?

    Nam nhân kia tới xem bệnh cho nó?

    Sắc mặt lạnh băng của Phượng Cửu Mộc hòa hoãn một chút, mi đen nhíu lại, tiểu gia hỏa này đúng là ốm yếu bệnh tật.

    "Mời Khổng thái y tới đây."

    Bộ dáng Thanh Loan dại ra, Vương gia không phạt cô, còn lệnh cô đi mời Khổng thái y?

    Thanh Loan đột nhiên hoàn hồn, bò dậy nói: "Vâng, nô tỳ lập tức đi."

    Thanh Dật dùng ngân phiếu hai ngàn lượng chặn đại phu miệng kêu ngao ngao, phân phó hạ nhân đại phu bị quăng ngã nâng lên đi ra ngoài, đi theo xe ngựa cùng Thanh Loan đi vào hoàng cung.

    "Loan muội muội, Khổng thái y không dễ mời đâu! Lần trước ông ta đã nói qua, không bao giờ đến phượng vương phủ."

    "Ta có biện pháp."

    Thanh Loan giọng nói đều đều, cô không lo việc Khổng thái y không đi phượng vương phủ, cô lo lắng nhất là Khổng thái y giống với những đại phu mà cô mời đến, không khám ra bệnh của tiểu thú.

    Người nuôi thú rất nhiều, nhưng trên đời này không có thú y.

    Khổng thái y đi vào vương phủ, một lần nữa nhìn thấy tiểu thú kia. Ông ta mặt già xanh mét bắt mạch cho tiểu thú, ông tựa như đã chịu khuất nhục nào đó, ngón tay bắt mạch hơi run run.

    "Nó không có bệnh." Buông chân nhỏ tiểu thú ra, Khổng thái y ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời với Phượng Cửu Mộc, cõng hòm thuốc lên liền đi.

    Lời này nói với Phượng Cửu Mộc vào nửa canh giờ trước không chừng hắn sẽ tin. Khổng thái y là đệ nhất thái y đức xao vọng trọng trong cung, ông nói không có bệnh, đó chính là không có bệnh.

    Nhưng hiện tại, tiểu thú vẫn nằm im trong lòng Phượng Cửu Mộc, giống như bị sương đánh cà tím, hắn mở mí mắt tiểu thú ra, đôi mắt đều mất đi ánh sáng nên có, biến thành ảm đạm không chút ánh sáng. Phượng Cửu Mộc không chút nghi ngờ, lần này nó không có giở trò, là thật sự bị bệnh.

    Phượng Cửu Mộc khinh phiêu phiêu nói: "Y thuật của Khổng thái y bất quá cũng chỉ như thế."

    Khổng thái y vừa đi tới cửa liền dừng chân, nắm chặt hòm thuốc tay già một trận run rẩy, ngay cả Hoàng Thượng còn chưa từng nghi ngờ y thuật của ông, đây là điều ông lấy làm tự hào, bản lĩnh thần thánh không thể xâm phạm.

    Khổng thái y xoay người, sắc mặt đặc biệt khó coi: "Mộc Vương ngươi đừng khinh người quá đáng, y thuật của lão phu là tiên phụ cùng tổ tiên trăm năm truyền lại, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện lần nào khám sai."

    Phượng Cửu Mộc cười khẽ: "Phải không?"

    Khổng thái y tức muốn chết, ánh mắt trào phúng của Phượng Cửu Mộc, phảng phất giống như đang đang chê cười hắn khẩu xuất cuồng ngôn (*).

    (*) đại khái là nói điều không chính xác

    Khổng thái y một khắc cũng không muốn ở đây, chính xác hơn là ông không nên tới.

    Chân trước Khổng thái y bước ra cửa phòng, giọng nói thanh lãnh của Phượng Cửu Mộc lại vang lên.

    "Thanh Loan, Thanh Dật, các ngươi đều đã nghe được, Khổng thái y nói ông ấy chưa bao giờ khám bệnh xuất hiện sai lầm. Nếu tiểu thú bệnh không dậy nổi hoặc là bị bệnh chết, các ngươi liền đem lời của hắn truyền ra ngoài cho bổn vương.

    Thiên lân quốc thành mấy năm nay quá yên bình, tiên sinh thuyết thư (*) cũng thiếu chuyện xưa mới mẽ, về sau nếu bọn họ biết được sẽ rất nguyện ý thêm mắm thêm muối thuật lại đoạn chuyện xưa này." (ông vương gia quá nham hiểm)

    (*) người kể chuyện

    Khổng thái y xém chút trợt chân lảo đảo đi ra ngoài, tốt là còn Thanh Dật ở ngoài cửa đỡ ông, bằng không gương mặt già này sẽ không giữ được trọn vẹn.

    Thanh Loan và Thanh Dật nhịn cười, đáp: "Vâng, Vương gia, thuộc hạ nhất định sẽ truyền ra."

    Thanh Dật lại bồi thêm một câu: "Ta biết trong thành này có tới mười ba tiên sinh thuyết thư, trong đó năm người đã thuyết thư ở thanh lâu nổi danh nhất, còn lại phân bố ở quán trà. Ta còn biết có mấy người thư sinh không bảng nghèo túng nhàn nhã tới xem không có việc gì liền viết dã sử, bọn họ thích nhất đi quán trà nghe chuyện xưa.. Khổng thái y, ngài còn ổn không?"

    Khổng thái y tức đến sắp hộc máu, có thể ổn sao? Hắn dùng sức ném ra tay Thanh Dật run rẩy chỉ vào Thanh Dật và Phượng Cửu Mộc, thanh âm cũng già nua vài tuổi: "Các ngươi.. Các ngươi chính là chủ tử và nô tài vô sỉ, dùng loại thủ đoạn đê tiện khi dễ một lão nhân gia như ta, ta phải bị các ngươi làm cho tức chết rồi."

    Thanh Dật khẩn trương nói: "Khổng thái y, ngài cũng không thể tức chết, ngài bị tức chết rồi, tiên phụ và tổ tiên hai đời anh minh của ngài toàn bộ sẽ bị hủy trong tay ngài a! Ai, ngài đừng kích động, đừng kích động. Ngài xin bớt giận, thay Vương gia ta khám lần nữa cho tiểu thú, Vương gia nhà ta chỉ hiếm lạ tiểu thú kia, nếu ngài khám tốt nó, chúng ta đều sẽ rất cảm kích ngài."
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  9. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 28: Hương thơm mê người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  10. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 29: Phượng Cửu Mộc, ngươi thật đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...