Trọng Sinh Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thuýmama, 3 Tháng sáu 2020.

  1. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 40: Một cái tát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm, ánh trăng sáng tỏ, lấp lánh ánh bạc, xung quanh yên tĩnh.

    Tô Mặc chậm rãi trở lại bến tàu, mắt nhìn về phía chiếc thuyền lớn đang được chỉnh sửa, tính đại khái một chút thì còn hơn hai ngày nữa mới có thể làm xong.

    Bởi vì tiến triển nhanh nên Tô Mặc chưa bao giờ thúc mọi người đẩy nhanh tiến độ. Từ trước đến nay đều là làm từng bước, lúc này trên thuyền cũng yên tĩnh, không người.

    Nàng ngồi một mình trên thuyền, đánh bóng một kiện pháp khí vừa luyện xong gần đây.

    Pháp khí nàng chế tạo ra này thuộc loại cơ quan thuật, thân kiếm đã là thành phẩm cho nên cũng không cần phải rèn qua lửa.

    Cái được gọi là phương pháp luyện khí có rất nhiều loại, quá trình đúc cũng có nhiều lựa chọn khác nhau, thứ mà nàng đang làm chính là loại đơn giản, bình thường nhất. Nhưng đa số quá trình luyện khí đều cần dùng lửa để thao tác, hơn nữa bản thân nhất định phải khống chế được linh lực, để linh lực xuyên thấu trong và ngoài khuôn. Dùng thần thức khống chế linh lực khắc hoa văn trận đồ, nghe nói chỉ riêng văn trận đồ đã có hơn một ngàn loại, có thể sử dụng vào luyện khí cũng có rất nhiều loại, nhưng một luyện khí sư nếu nắm vững được một hai loại đã là hiếm thấy rồi.

    Sau khi luyện chế thành công, văn trận đồ trên pháp khí còn cần phải có linh lực và thần thức để điều khiển.

    Mặc dù thần thức của Tô Mặc cũng đủ cường đại, có thể sử dụng cả bộ pháp khí, nhưng pháp khí giá trị xa xỉ lại hiếm có, vì vậy nàng chỉ có thể thừa dịp nhàn rỗi tự chế tạo trước cho mình hai kiện.

    So với chế phù và luyện đan thì luyện khí lại phức tạp hơn. Thiên phú, thần thức, ngộ tính, thể lực, thực lực dù chỉ thiếu một thứ cũng không được, nếu không sẽ gặp thất bại trong gang tấc.

    Lúc này, nàng đã khắc ra hoa văn trận đồ cuối cùng, chỉ một thoáng trong tay đã có hai thanh kiếm nhỏ có sinh mệnh giống nhau, phát sáng lóng lánh động lòng người.

    Đây là song kiếm Thư Hùng, lúc bình thường có thể hợp hai thành một, là một thanh lợi khí công thủ vẹn toàn.

    Sau khi hoàn thành, Tô Mặc hạ mi xuống, đôi môi đỏ mọng mê người nở ra một nụ cười vừa lòng, rồi thu vào trong Thiên Thư.

    Rảnh rỗi không có gì làm, nàng lại đứng ở mũi thuyền, khép mắt, quay đầu về phía mặt trăng long lanh, trong đầu nhớ lại từng bước vũ đạo của Ngu Nhiễm.

    Một lúc sau nàng mở mắt ra, ống tay áo vung lên, mở rộng hai tay, nhanh nhẹn múa.

    Lúc này, Tô Mặc thay một thân nam trang thật có chút phong thái nam nhi, đổi y phục làm nàng càng lộ ra vẻ cao gầy, lạnh nhạt.

    So với kỹ thuật múa của Ngu Nhiễm thì nàng lại hơn ba phần xinh đẹp, ba phần mị hoặc, đúng là cơn gió mát quyến rũ lòng người.

    Y phục nàng phấp phới như mây, thân thể lồng vào ánh trăng như tiên tử, trong nhanh nhẹn lại có vẻ tao nhã vô song.

    Đầu ngón tay nàng hơi chuyển, lần lượt bắt chước động tác của hắn, nàng muốn tìm kiếm một số quy luật, đáng tiếc đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn không có kết quả.

    Ngay sau đó, Tô Mặc bay lên không, xoay tròn vòng eo mềm mại rồi hạ eo xuống, ngửa đầu ra sau, vòng eo cong như cầu vồng lộ ra một độ cong mê người. Ngay lúc tầm mắt đang đảo ngược, nàng lại nhìn thấy một nam tử đang dựa vào mạn thuyền, vẻ mặt biếng nhác, ánh mắt thản nhiên, không biết đã nhìn nàng bao lâu.

    Nàng chớp mắt nhìn hắn, trước mắt rõ ràng là Ngu Nhiễm bị Văn Nhân Dịch đánh ngất lúc sáng. Tô Mặc không ngờ người này thật sự là âm hồn không tan, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

    "Tô tiểu thư." Nam tử áo xanh nhìn nàng, tay áo bềnh bồng, thiên chất phong lưu như tẩm gió xuân.

    "Nhiễm công tử sao lại đến đây?" Tô Mặc đứng thẳng dậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn.

    "Ban ngày ta ngủ nhiều quá nên ban đêm muốn ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác đi đến nơi đây." Ngu Nhiễm duỗi lưng, cái mà hắn gọi là ngủ quá nhiều Tô Mặc đương nhiên biết ý hắn là chỉ chuyện hôn mê lúc sáng.

    "Các hạ không mời mà tới, chỗ này của ta không có gì có thể chiêu đãi ngươi." Nàng mân mê môi, khuôn mặt lúc này bình tĩnh, tự nhiên.

    "Tô tiểu thư thật khách khí." Ngu Nhiễm đứng thẳng dậy, gương mặt trong suốt như quân tử, chậm rãi nói: "Ta với nàng không phải người dưng, hơn nữa ban đêm được thấy mỹ nhân khiêu vũ cũng là một loại hưởng thụ lớn lao."

    "Công tử quá khen!" Tô Mặc nhìn hắn, cười nhạt, xem như tiếp nhận lời khen của hắn.

    "Nhưng mà vũ đạo của nàng có rất nhiều chi tiết không đúng." Hắn không nhanh không chậm tiến đến, dùng tay đè cổ tay của nàng xuống.

    "Chỗ này.. Động tác vừa rồi.. Cổ tay cao lên một chút.. Lại một lần nữa."

    Đôi mắt đẹp của Tô Mặt lưu chuyển nhìn hắn, thân mình lại xoay tròn, nâng cổ tay trắng ngần lên, liên tiếp, mạch lạc xoay ra sau, múa ra một góc độ rất khó.

    Nàng xoay tròn như du long, như phi phượng, nhanh nhẹn như tiên tử, khi thì quay, khi thì cúi đầu.

    Ngu Nhiễm cẩn thận nhìn nàng, không để sai bất cứ một động tác một chi tiết nào, nếu như hắn thấy chỗ nào không đúng thì sẽ lập tức chỉ ra.

    "Tô tiểu thư, đầu nâng cao, hơi nghiêng sang bên phải một chút."

    "Tô tiểu thư, lưng hơi thẳng quá, nghiêng về trước một chút."

    "Tô tiểu thư, tay phải nâng ngang, mũi chân thẳng."

    Bộ vũ đạo này không hề có cảm giác là đang múa ra trận văn, nhưng thực tế là không được phép sai lệch một chút nào. Ngu Nhiễm đứng sau lưng nàng, tùy theo dáng múa của nàng mà cử động.

    Hắn mơn trớn cánh tay nàng, hơi thở phả bên tai nàng. Tay hắn như có lửa, từng tấc từng tấc thiêu đốt thân thể nàng.

    Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, giữa hai người vẫn cách nhau ba tấc. Lúc nam nhân nghiêm túc thật sự là lúc đẹp nhất, mỗi một động tác của hắn đều mang theo cảm giác khiến người ta mềm lòng, lan ra da thịt nàng, thậm chí ngứa vào tận trong tim. Hai người kết hợp vô cùng ăn ý.

    Dưới ánh trăng, hai bóng người linh hoạt múa, cứ như đang dựa sát vào nhau.

    Ngón tay hắn chạm vào lưng nàng, đầu ngón tay mát rượi từ từ vạch đến eo Tô Mặc, "Thả chậm động tác một chút."

    Eo nàng lập tức chậm lại, đầu ngón tay hắn tiếp tục vẽ xuống, chạm nhẹ vào mông nàng: "Nâng cao lên thêm nữa."

    Tô Mặc múa theo lời hắn, bỗng nhiên dưới mông cảm thấy nóng bỏng khác thường, nàng đã biết hắn không mang kiếm tùy thân, cũng biết đại khái quan hệ giữa Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch, vật này đương nhiên là thứ kia của hắn. Khi hỏa nhiệt chạm vào mông nàng, nàng cảm thấy nơi đó như bắt lửa, trong đầu "Ong" một tiếng, gần như trống rỗng.

    Tô Mặc vô thức trở tay tung một chưởng lên mặt hắn, nàng quay lại trừng mắt nhìn, gương mặt và sau gáy ửng hồng, môi đỏ như nhiễm máu.

    Ngu Nhiễm nhìn nàng, mi mục như họa, ánh mắt băng lãnh long lanh, trong mắt không còn vẻ trêu tức như ngày thường.

    Sau đó, đồng tử hắn co lại, ánh mắt rét lạnh, chưởng ấn trên mặt đỏ lên.

    Trên đời này, bất luận nam nhân nào cũng không bằng lòng bị nữ nhân đánh vào mặt, nhất là loại nam nhân cao cao tại thượng này.

    Huống chi, vừa rồi hắn cũng không suy nghĩ lung tung cái gì, tuy có hưng phấn, nhưng tuyệt không có ý nghĩ dâm loạn.

    Ánh mắt Ngu Nhiễm trầm xuống, hơi thở bất ổn, đối mắt nhìn nàng. Hắn nhướng mày kiếm, vẻ mặt băng lạnh khiến người ta sợ hãi, bỗng hắn nâng tay giữ chặt tay nàng, đáy mắt dường như bừng lên một ngọn lửa.

    Không đợi Tô Mặc phục hồi tinh thần, Ngu Nhiễm đã cúi đầu giữ lấy môi đối phương.

    Nụ hôn này có chút đột ngột, khác với nụ hôn lướt qua lần trước, vừa ôn nhu vừa khí thế rào rạt.

    Tô Mặc cảm nhận được hơi thở thanh nhã nóng bỏng của nam tử, như trúc như tùng, như cúc như lan, nhiệt độ trên môi nam tử cực nóng. Đối phương đặt tay sau đầu giữ chặt búi tóc nàng, dùng sức lực nam nhân ôm lấy nàng. Sau đó hắn lăn một vòng trên đất, Tô Mặc bị hắn áp dưới thân.

    Môi hắn dán trên môi nàng, hôn sâu.

    Đột kích như một cơn mưa xuân, hơi thở nam tử từng chút từng chút tràn vào môi nàng.

    Vừa dịu dàng, vừa bá đạo, không để nàng kháng cự.
     
  2. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 41: Đỗ thị vô sỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên mặt biển, một con thuyền cực lớn dừng lại, ánh trăng nhàn nhạt khiến con thuyền càng thêm vẻ xa hoa.

    Nụ hôn bất ngờ kia khiến Tô Mặc ngẩn ngơ trong một thoáng, nàng vừa hoảng hốt vừa chần chờ, đầu óc cũng không kìm được mà trở nên trống rỗng.

    Diện dung tuấn mỹ của nam tử gần sát, đôi mắt đen tuyền mê ly, trong con ngươi không ngừng tuôn trào tia sáng khiến nó sáng lấp lánh như bảo thạch, khiến người ta phải sa vào. Bất giác, trong lòng nàng tràn ra cảm giác thân mật quỷ dị, nhưng nàng lại nhớ rõ những lời của người gọi là sư phụ trên Thiên giới đã từng nói qua.

    Làm sao biết được đối phương là chân mệnh thiên tử của mình?

    Giữa hai người càng thân mật, càng có thể cảm giác được sự khác biệt của đối phương.

    Nghĩ đến chuyện này, nàng lập tức cảm thấy cả người không tự nhiên, trong lòng vô cùng phiền muộn, vẻ mặt khó tin cũng khó đoán.

    Một lúc sau, nàng rủa thầm, thật đáng giận! Bảy vị chân mệnh thiên tử kia không phải là thật chứ?

    Nếu đó là sự thật.. Nhất thời nàng buồn nôn trong lòng, đôi mắt hiện lên tia sắc bén.

    Từ trước đến nay, nàng vẫn cảm thấy "Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều*", nhất thế nhất song nhân**, chỉ yêu một người là đủ.

    (*) Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước. Ý nói sự lựa chọn rất nhiều nhưng chỉ có thể chọn một người làm bạn đời.

    (**) Nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi mình.

    Ví như người trước mắt, thân phận của hắn rất tôn quý, là thiếu gia cao cao tại thượng, mà nam nhân thân phận càng bất phàm thì càng thích theo đuổi kích thích mới mẻ.

    Kết quả là, nàng vẫn thanh tỉnh cho rằng, đối phương chỉ xem nàng là một mục tiêu săn đuổi mà thôi.

    Hàn ý trong mắt nàng càng thêm lạnh lùng sắc bén, nụ hôn của hắn lại như lửa cháy lan đồng cỏ, một cơn gió phất qua, băng lửa đối lập.

    Tô Mặc chìm trong suy nghĩ sâu xa, gió biển ập về từng cơn lướt qua tóc mai của hai người, người thương trong lòng, hơi thở thanh nhã như U Lan, khoảng cách gần như vậy, không có chút cách biệt nào. Mặc dù gió đêm trên biển mát rượi nhưng cũng thổi không tắt tình cảm mãnh liệt như lửa của nam tử. Nhưng mà, sắc mặt Tô Mặc hờ hững, môi nở nụ cười lạnh lùng, nàng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, chống tay lên ngực hắn, vận nội lực đẩy đối phương ra.

    Nào ngờ ánh mắt của nam tử lại càng thêm tà mị, vòng tay ôm nàng siết chặt hơn, Tô Mặc công kích xuống thân dưới của hắn.

    Nàng nâng đùi lên, ngửa người ra sau thành một độ cong như cầu vồng, xuất quỷ nhập thần đá vào gương mặt của đối phương từ phía sau.

    Cảm nhận được kình phong đánh úp lại, đôi mắt khép hờ của Ngu Nhiễm lập tức mở ra, vẻ tà mị mông lung nhanh chóng biến mất không còn chút gì.

    Mũi chân của nàng sượt qua sườn mặt hắn, kình phong tiêu thất, hư hư thực thực, thực thực hư hư. Nàng nhân lúc bất ngờ mà cắn mạnh lên người hắn một ngụm, xem như ăn miếng trả miếng. Nam tử bị đau kêu lên một tiếng.

    Sau đó, Tô Mặc nhếch môi, động thần thức, tay áo giương lên, phi châm trong ống tay phóng ra đâm về phía hắn.

    Ngu Nhiễm vừa rồi ngã một lần, lòng đã sớm có phòng bị.

    Hắn vươn người nhảy lên, ba thanh phi châm bị hắn nghiêng người tránh được, sau đó hắn vọt lên lượn một vòng, dáng người uyển chuyển như thiên ngoại phi tiên. (*Thiên ngoại phi tiên là tên một chiêu thức, còn có nghĩa là "tiên bay ngoài không gian")

    Tô Mặc tiếp tục vung chưởng đánh về phía Ngu Nhiễm, nàng tuy tinh thông đao pháp, nhưng lúc này đánh quyền cước với hắn cũng không kém gì.

    Ánh mắt Ngu Nhiễm chớp động, không ngờ thuật đấu cận chiến của đối phương cũng rất cao siêu. Hắn né trái né phải một lát, tay chụp lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trên tay như một nhạc sĩ vuốt ve dây đàn yêu thích nhất, hắn cười nói: "Khanh khanh muốn mưu sát phu quân hay sao? Chẳng lẽ.. vừa rồi khanh khanh vẫn thấy chưa đủ? Nhìn không giống lắm!"

    Tên hỗn đản này, vừa rồi nàng thiếu không khí, đương nhiên phải thở dốc một lúc lâu, hắn ta lại còn trêu tức nàng. Nàng híp mắt, giọng nói đầy vẻ khinh thường: "Đáng tiếc các hạ miệng cọp gan thỏ, ta cực kỳ không thích!"

    Ngu Nhiễm nghe nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, thân thể bỗng xoay tròn quấn đến sau lưng nàng, cúi người nói bên tai nàng, đôi mắt lộ ra ý cười chế nhạo: "Khanh khanh, có câu trước lạ sau quen, ngày sau ta không ngại hôn nàng nhiều một chút, dần dần nàng cũng sẽ thích thôi."

    "Câm miệng, có người đến." Thần thức Tô Mặc cảm nhận được cách đó không xa có mấy người đến gần, Ngu Nhiễm lập tức nghiêng đầu qua một bên.

    Bỗng nhiên khuỷu tay nàng gập lại, đánh mạnh xuống dưới sườn của hắn ta một cái.

    Ngu Nhiễm không đề phòng, hít vào một hơi khí lạnh.

    Ngu Nhiễm che chỗ đau lui ra sau vài bước, hắn xoa nhẹ, sau đó chậm rãi sửa sang lại y phục, cười nói: "Cổ nhân thường nói một câu, đánh là thương mắng là yêu, lời ấy không sai, khanh khanh quả nhiên là thích ta."

    "Vô sỉ." Tô Mặc phủi bụi trên người, không nhanh không chậm chỉnh trang lại dung nhan của mình, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

    Cách đó không xa, có mấy người dần dần đến gần, đi đầu là hai nam tử tuấn mỹ cao lớn.

    Một người là nhị ca của Tô Mặc, Tô Quyên.

    Còn người kia Tô Mặc chưa từng gặp qua lần nào.

    Nam tử đó trẻ tuổi tuấn mỹ, tóc ngắn thả tự nhiên thoải mái, bên trong mặc trường bào màu tím đỏ, bên ngoài choàng lưới đánh cá ngang hông, vai rộng mông hẹp, dáng người cao lớn, thân hình hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là người tinh thông võ đạo. Bên tai phải có một chiếc hoa tai làm bằng đá thiên tinh, hắn khoanh tay, ánh mắt tà tà nghi hoặc nhìn Tô Mặc và Ngu Nhiễm, có vẻ nghiêm cứu tìm tòi. Hắn nhìn thoáng qua Tô Mặc, lại nhìn qua môi Ngu Nhiễm, ánh mắt như cười như không.

    Môi Ngu Nhiễm bị cắn rách da một chút, có một dấu răng sâu.

    Tô Mặc liếc hắn, trong lòng lộp bộp một cái, đã đoán ra nam nhân này nhất định là có thần thức cường đại dị thường.

    Cảnh tượng vừa rồi của nàng và Ngu Nhiễm nhất định đã bị hắn thấy được hoàn toàn rồi. Nàng nhíu mi, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

    Ngược lại, Ngu Nhiễm còn nhìn hắn một lúc lâu, hai nam tử nhếch môi cười, không nói lời nào, trong mắt mỗi người đều có ý tứ sâu xa.

    "Tô Mặc, muội rốt cuộc cũng trở lại?" Tô Quyên đi tới, vô cùng lo lắng nhìn Tô Mặc.

    "Nhị ca, trễ vậy rồi sao huynh còn không nghỉ ngơi?" Tô Mặc cũng cảm thấy lo lắng cho Tô Quyên.

    "Ta vẫn đang chờ muội, đêm qua muội không về, ta rất lo cho muội."

    "Nhị ca, muội hay ra ngoài làm nhiệm vụ cho Mặc Môn, không có chuyện gì, huynh yên tâm đi."

    "Ta tuy là yên tâm, nhưng mà.."

    Bỗng một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời hắn: "Nhị lang, nữ tử đêm không về ngủ cho tới giờ không phải là chuyện tốt gì, tuy Tô gia là người làm ăn nhưng cũng có thân phận, nữ tử càng phải biết tam tòng tứ đức, chàng thật sự là không quản giáo tốt nàng!"

    Tô Mặc nâng mắt nhìn về phía nữ tử vừa nói chuyện, trong mắt lóe vẻ băng hàn. Đối phương là một thiếu phụ khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp bình thường, nhìn qua có vẻ hoa lệ quý khí. Nàng là thứ tiểu thư của một gia đình quý tộc, cũng là nhị tẩu hiện tại của nàng, Đỗ thị.

    Nghe ra ý châm chọc trong lời nàng ta, Tô Mặc dần nhớ lại tình cảnh kiếp trước, Đỗ thị cũng rất không hợp với tỷ muội Tô gia.

    Năm đó, lúc Tô gia đại phòng vẫn chưa xuống dốc, nhị ca đã đính hôn trước cùng Đỗ thị.

    Về sau Đỗ thị phong quang gả vào Tô gia, lão gia Tô gia không lâu sau lại qua đời, sau đó chuyện buôn bán của Tô gia cũng không gượng dậy nổi.

    Nào ngờ Đỗ gia lại dần dần phát đạt lên, Đỗ thị có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ánh mắt nhìn huynh đệ tỷ muội Tô gia đầy vẻ bễ nghễ ngạo khí, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng.

    Tô Mặc nhớ rõ, sau khi thân thuần âm của nàng bại lộ, lúc đang chuẩn bị bỏ trốn, nhị ca vì bảo hộ nàng và xuất tất cả vốn riêng, nhưng Đỗ thị lại không thuận theo, thậm chí còn trộm mật báo sau lưng để được tiền thưởng, khiến nàng cuối cùng cũng rơi vào tay quyền quý.

    Nghe đồn, về sau Đỗ thị chướng mắt Tô Quyên nhát gan vô dụng, lúc Tô Quyên sinh bệnh, nàng ta chưa từng mời đại phu đến, thậm chí còn cuốn hết tiền của còn lại của Tô gia.

    Không tiền tài, không nô không tì, không canh không thuốc, Tô Quyên giận dữ không thôi, lao lực quá độ, không lâu sau bệnh tình tăng thêm, uất ức đột quỵ mà chết.

    Đỗ thị này là kẻ đầu cơ khắc nghiệt, vô tình vô nghĩa, bỏ đá xuống giếng, một lòng muốn tái giá, nhưng không ngờ sau đó cũng chết oan chết uổng.

    Tô Mặc thậm chí còn không được gặp Tô Quyên lần cuối cùng.

    Trùng sinh lại một đời, Tô Mặc dù không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng đối với nữ nhân đê tiện vô sỉ này, nàng cũng không có tâm tư dung túng. Nghĩ đến kết cục bi thương thê thảm của nhị ca kiếp trước, nàng lạnh lùng nhìn Đỗ thị.

    Đỗ thị cũng đảo mắt qua nhìn Tô Mặc, thấy đối phương vận nam trang thanh lãnh, y phục phiêu đãng nhẹ nhàng theo gió, đôi mắt phượng mê hoặc sâu rộng như hầm băng mang theo hơi thở lạnh lùng nói không nên lời, mỗi một tư thái, mỗi một ánh mắt đều có phong thái tao nhã quý khí. Mặc dù để lộ gương mặt thật, nhưng tính tình tựa hồ khác một tháng trước rất lớn.

    Thoáng chốc, Đỗ thị dường như còn nhìn thấy sự thống hận, căm ghét không dễ nhận ra trong mắt đối phương.

    Nàng lập tức thấy bất an sâu sắc, cảm giác như khí lạnh thấm vào da thịt, không thể nhìn gần.

    Vì thế, nàng lo lắng không yên lùi một bước, nhưng nhớ tới mục đích của mình, nàng lại hừ khẽ, bắt bẻ nói: "Ngũ muội quả nhiên cũng có chút tư sắc, không phải nhị tẩu đả kích ngươi, nhưng nữ nhân có diện mạo thì cũng vậy thôi, đừng tưởng xinh đẹp một chút thì có thể thấy người sang bắt quàng làm họ. Ngươi là một nữ tử bất cứ lúc nào cũng có thể bị từ hôn, vẫn còn cho rằng thanh danh mình tốt lắm sao? Nam phân đa phần chỉ thích tiểu thư khuê các gia thế trong sạch, ngươi chỉ là một nữ tử giang hồ, có thể gả được cho ai tốt chứ?"

    Lời nàng nói không tốt, nhấn mạnh đối phương là một nữ tử chưa gả, từng câu đâm vào tim.

    "Ồ?" Tô Mặc cong môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn nàng.

    "Nói bậy cái gì đó? Rõ ràng là ngũ muội không cần Mộc Vô Ngân, sao lại là người bị từ hôn?" Tô Quyên quát lớn.

    "Có gì khác nhau đâu? Dù sao cũng là giải trừ hôn ước với người ta." Đỗ thị khinh thường hừ một tiếng.

    Ánh mắt Tô Quyên trầm xuống, vội vàng nhìn Tô Mặc nói: "Ngũ muội chớ trách, nhị tậu muội không phải có ý đó, là ta để nhị tẩu muội lưu ý vài gia đình quý tộc, muội và Mộc gia sớm muộn gì cũng sẽ từ hôn, dù sao, nữ tử lập gia đình mới là nơi quy túc cuối cùng."

    "Không sai, nữ tử lập gia đình mới đúng chính đạo." Đỗ thị cao cao tại thượng nhìn Tô Mặc, sau đó nhìn thoáng qua nam tử tóc ngắn bên cạnh, vẻ mặt đắc ý nói: "Vị này là bà con xa của Hạ gia, Hạ Phong công tử, miễn cưỡng cũng là người nhà họ Hạ. Hạ gia kia không phải nhà bình thường, nói ra sẽ hù chết ngươi. Đỗ gia ta gần đây có hợp tác một chút chuyện làm ăn với Hạ gia, người này cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất. Ta đã hỏi thăm qua, dưới tay hắn có rất nhiều người chưa có thê thiếp, không bằng để Tô Mặc gả cho một thị vệ làm thiếp cũng không tệ."
     
  3. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 42: Phá vỡ hậu trường của ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, đồng tử Tô Quyên co rút lại, lạnh lùng nhìn Đỗ thị, vẻ mặt lạnh như băng.

    Không ngờ ác phụ này ngu xuẩn như vậy, đều là người một nhà mà lại không hiểu đại lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

    Muội muội Tô Mặc của hắn vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, từ năm ba tuổi đã có mỹ mạo tuyệt luân, chi tư họa quốc, khuynh thành động lòng người, Tô phụ đương nhiên là phải cẩn thận che giấu mỹ mạo của con bé. Nói tóm lại, Tô Mặc không cần phải làm thị thiếp cho thị vệ gì cả, Đỗ thị này xem thường trên dưới Tô gia cũng không sao, nhưng ngay cả Tô Mặc nàng ta cũng không đặt vào mắt. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có xúc động muốn viết một phong hưu thư, ngón trỏ hắn giật giật, vẫn cố nhịn xuống, dù sao thế lực của Đỗ gia hiện tại hắn không thể tùy tiện đắc tội được. (*hưu thư: Thư bỏ vợ)

    Đỗ gia vốn là quý tộc xuống dốc, hiện giờ có vài mối buôn bán ở thủ đô, sau lưng lại có đại môn phái Thanh Vân tông làm chỗ dựa.

    Thực lực của Mặc Môn nếu so với Thanh Vân tông mà nói, thật sự là kém xa.

    Thân là nam nhi, có khi hắn cũng thầm hận mình vô dụng, không thể chấn hưng lại gia tộc.

    Thật đúng như câu "người là dao thớt, ta là thịt cá", ngay cả một ác phụ cũng có thể khi dễ lên đầu hắn, thật sự là không thể chịu được nữa.

    Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng cười, lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt mà quyến rũ.

    Nàng nhìn lướt qua Đỗ thị, đột nhiên hỏi: "Thế nhân vô tri, không biết nhị tẩu có hiểu được đạo phụ thiếp hay không?"

    "Ngươi nói cái gì?" Đỗ thị khó hiểu.

    "Ta nói, nhị tẩu quan tâm đến hôn sự của ta mà sao không để ý đến mình đi, ba năm không con, chẳng phải phạm vào thất xuất rồi sao?"

    "Ngươi.." Đỗ thị không ngờ đối phương lại châm chọc lại mình, sau lưng nàng có Đỗ gia làm bối cảnh, đương nhiên không sợ bị Tô gia hưu thê. Nộ khí nàng ta nhanh chóng dâng lên, vừa muốn phát tát, nhưng nhìn ánh mắt Tô Mặc lại không cách nào nói ra lời được.

    Ánh mắt Tô Mặc rất lạnh lùng, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy, khiến Đỗ thị nhớ đến ánh mắt mà một vài người đẳng cấp cao mới có.

    Tô Mặc cong cong khóe miệng, tự nhiên xoay người đi ra ngoài, không hề để ý đến sắc mặt âm trầm của Đỗ thị.

    Bước chân Tô Mặc khẽ khàng nhẹ nhàng, nếu đã trọng sinh, nàng sẽ tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, sau khi trọng sinh nàng cũng không định buông tha cho Đỗ thị này, nữ nhân này kiếp trước đã hại thảm Tô Quyên và nàng.

    Tuy mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng bản tính đối phương vẫn còn đó, đương nhiên phải đề phòng trước khi rắc rối xuất hiện. Đời này nàng sẽ không để người ngoài lợi dụng, càng không để người ngoài ức hiếp bán đứng, tùy ý bài bố.

    Tối nay nếu nàng ta đã xung đột với nàng, vậy nàng sẽ hủy diệt hết hậu trường của đối phương, để đối phương vĩnh viễn không lật chuyển được nữa.

    Tô Mặc biết Đỗ gia đều có thế lực ở Yến quốc và Tề quốc, nhà ngoại Đỗ thị lại ở đây, còn làm ăn bất chính, cho nên nàng cũng không ngại cho Đỗ gia xem chút lợi hại, đồng thời cũng lập uy trong giới hắc đạo giang hồ, để Đỗ gia trở thành một trong những hòn đá kê chân của Tô gia.

    Y phục nàng trắng như nước, gót sen nhẹ bước, dáng người ưu mị, từ từ biến mất trong bóng đêm.

    Đỗ thị bị Tô Mặc khinh thường triệt để, nàng cả giận nói: "Nhìn nó xem, đây là cái thái độ gì? Thật không có giáo dưỡng!"

    Giọng nàng ta rất lớn, cố ý nói cho nam tử bên cạnh nghe để hủy hoại thanh danh của Tô Mặc.

    Tô Quyên nhíu chặt mày, giọng điệu cứng nhắc: "Xuẩn phụ, câm mồm."

    Đỗ thị lần đầu tiên bị Tô Quyên răn dạy, bên cạnh còn có quý nhân, nàng ta biến sắc: "Tô Mặc rõ ràng chỉ là một tiểu tiện nhân bị người từ hôn, phối với thị vệ chẳng lẽ không đúng? Các ngươi quá coi trọng mình rồi. Các ngươi đã đối đãi ta như vậy, ta sẽ về nhà mẹ đẻ, ta sẽ để huynh trưởng Đỗ gia chèn ép chuyện làm ăn của các ngươi, tương lai ta sẽ khiến cho Tô gia các ngươi quỳ tới cầu ta."

    Dứt lời, nàng nhấc váy, chà chà chân, mặt trầm xuống, hùng hổ chạy ra ngoài.

    Tô Quyên lắc đầu thở dài: "Hạ công tử, để ngươi chê cười rồi, ta phải đuổi theo chuyết kinh." (*chuyết kinh: Người vợ vụng về, cách gọi vợ khiêm nhường trước mặt người khác thời xưa)

    Nhìn trò hề trước mắt, nam tử tóc ngắn híp mắt, cong khóe môi: "Không sao, đi đi."

    Sau khi ba người rời đi, Hạ Phong mới thong thả bước đến bên cạnh Nhiễm công tử, khẽ cười một tiếng, cung kính thi lễ: "Hạ Phong.. bái kiến Nhiễm công tử."

    Ngu Nhiễm gật gật đầu, nâng mắt nói: "Trở lại rồi?"

    Hạ Phong cười nói: "Ta vừa trở về không lâu, đi trước Hạ gia hai canh giờ. Sau biết được Kim Ngu Đường đang làm thuyền ở đây nên cố ý đến xem, nhưng mà lại nhìn thấy.. Khụ.. Hiếm khi thấy người để tâm với một nữ nhân như vậy."

    Ngu Nhiễm liếc xéo hắn một cái, đồng tử lóe lên ánh sáng mênh mông, tao nhã mở quạt ra.

    Hắn hơi nhếch miệng, ý cười bên môi nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Đáng tiếc nữ tử này lại là cây tường vi có gai, cầu mà không được."

    Hạ Phong ngầm oán thầm: Xem ra Tô tiểu thư này cũng có chút thủ đoạn, ngay cả nam nhân như Nhiễm công tử cũng động tình vì nàng. Nhưng phụ nhân Đỗ Thị kia không ngờ lại để tiểu thư Tô gia gả cho thị vệ làm thiếp, chẳng lẽ là châm chọc Nhiễm công tử ngay cả một thị vệ cũng không bằng? Thật đúng là vô cùng hoang đường, bất quá hắn rất hiểu bản tính của Nhiễm công tử, người này tuyệt đối là có thù tất báo.

    Sở dĩ hắn quen thuộc Ngu Nhiễm, bởi vì hắn là Hữu hộ pháp của Kim Ngu Đường, có chức vị tương đương với Tả hộ pháp Chu tiên sinh.

    Một người theo văn, một người theo võ.

    Hạ Phong giật giật khóe miệng, tàn khốc nói: "Nữ nhân đúng là nữ nhân, nếu như muốn, chỉ cần chiếm đoạt là được."

    Ngu Nhiễm khẽ hừ, cười nhạt, tỏ vẻ không đồng ý.

    Hạ Phong vừa nói vừa nhìn dấu răng trên môi Ngu Nhiễm, mặc dù không ảnh hưởng gì nhiều nhưng vẫn có chút bắt mắt, trong mắt hắn hiện ý cười nồng đậm: "Công tử, ta cảm thấy nữ nhân không có gì khác biệt. Trên đời này, nam nhân chinh phục thiên hạ, chinh phục nữ nhân, còn nữ nhân chỉ cần nằm trên giường, thay nam nhân chúng ta sinh con dưỡng cái là được."

    Ngu Nhiễm cười nhẹ, trầm giọng đáp: "Ta không thích nữ nhân chỉ biết nằm trên giường"

    Hắn cảm thấy nữ nhân như một cuốn sách, mỗi ngày đều có thể đọc được nội dung khác nhau. Nữ nhân cũng như rượu, phải tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nếm ra mùi vị tốt đẹp.

    Tô Mặc kia chẳng những như thi như họa, như thư như rượu, mà còn cảnh đẹp ý vui, khiến hắn yêu thích không thôi.

    Tuy lúc ban đầu là bởi vì liên quan đến Văn Nhân Dịch nên mới chú ý đến nàng. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy ánh mắt mình hình như đã quen dừng trên thân thể nàng.

    Nữ nhân kia luôn có một loại sức quyến rũ, chậm rãi hấp dẫn hắn.

    Nhưng mà, Hạ Phong chớp chớp mắt với hắn, cố ý bóp méo lời hắn nói, miệng không có điểm dừng: "Chậc chậc, Nhiễm công tử quả nhiên là khẩu vị không tầm thường. Còn có thể ở trong thư phòng, ở trên bàn viết, trong vườn lộ thiên, ngồi đu dây lắc lư dưới tàng cây, trong bể ôn tuyền, mỗi một nơi đều.. cảm thụ quả nhiên khác biệt mà."

    Nhiễm công tử nghe vậy thì lười biếng duỗi lưng, tay nhẹ nhàng chống cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

    Sau một lúc lâu, hắn khép quạt lại, thì thầm nói: "Hạ Phong, đi theo vị cô nương kia, bảo hộ nàng chu toàn."

    "Bảo hộ nàng? Nữ nhân đó rất quan trọng sao?" Hạ Phong kinh ngạc nhìn hắn.

    "Đương nhiên là quan trọng, nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường."

    "Yêu Cơ?" Công tử giờ lại muốn ở cùng đào kép?

    Lâm Hải Tề quốc có một phố hoa, ban đêm là lúc náo nhiệt nhất, xung quanh đều là nghê thường và đèn sáng rực rỡ, cảnh đêm phồn hoa, trai thanh gái lịch. Nữ giả nam trang Tô Mặc chân không ngừng bước, đi về phía sâu nhất âm u nhất. (*nghê thường: Vũ khúc, điệu múa)

    "Nữ nhân kia không ngờ lại một mình đến sòng bạc chợ đêm, quả nhiên là nữ nhân không phải chỉ biết lên giường!" Hạ Phong đi theo phía sau, nhẹ nhàng cười rộ lên.

    Ngu Nhiễm mị mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, dấu răng trên môi tăng thêm cho hắn ba phần mị hoặc.

    Trong sòng bạc của Đỗ gia, mùi rượu trộn lẫn mới mùi mồ hôi nam nhân, xúc xắc phát ra từng tiếng vang nhỏ thâm thúy.

    Tên hầu bàn trong sòng bạc lúc này lại gặp một chuyện kỳ quái, tất cả các nam nhân vốn đang hưng trí bừng bừng đánh bạc lại trừng mắt nhìn ra ngoài cửa.

    Vì ngoài cửa có một thiếu niên cực đẹp, diện dung hắn ta cao nhã thanh lệ, toàn thân không chỗ nào không đẹp, thậm chí nữ nhân đứng trước mặt hắn cũng phải ảm đạm thất sắc.

    Mọi người cơ hồ bị mỹ mạo của hắn làm hoa cả mắt, một thiếu niên tuyệt sắc như vậy, đứng giữa đám nam nhân như sói như hổ đương nhiên là rất nguy hiểm, huống chi còn là một mỹ thiếu niên phong hoa tuyệt đại. Phải biết rằng, nơi này có rất nhiều người yêu thích nam sắc.

    Khóe miệng thiếu niên ẩn hiện ý cười, da thịt như tuyết, tao nhã ôn nhu, ánh mắt mê ly, gương mặt nồng đậm vẻ yêu mị.

    Không thể không nói, đây là thiếu niên lang đẹp nhất tên hầu bàn nhìn thấy trong đời, mà nam nhân chung quanh dường như cũng bị mỹ mạo của thiếu niên làm kinh sợ rồi.

    Bốn phía dần dần an tĩnh lại, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở của nữ nhân, tên hầu bàn biết rõ, sòng bạc đêm chẳng những bài bạc điên cuồng, mà nếu thua tiền còn có thể thế chấp thê tử và nữ nhi. Vận mệnh của những nữ nhân này rất thê thảm, trở thành kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người gối. Đương nhiên nơi này cũng không thiếu vài thiếu niên mỹ mạo bị các bà cô bán đến, cho nên lúc thấy được mỹ thiếu niên này, trong lòng hắn vừa kinh diễm vừa lo lắng.

    Nghe thấy tiếng khóc, ánh mắt thiếu niên đảo qua đám nữ áo rách quần manh, điềm đạm đáng yêu trong lồng.

    Biểu tình hắn không ngờ lại không có bất kỳ biến hóa gì, cứ như không có tâm đồng tình, không thấy thẹn cũng không thấy sợ hãi.

    Không sai, thiếu niên này chính là Tô Mặc, nơi đây là đại bản doanh sòng bạc của Đỗ gia. Một nam nhân cơ bắp đầy người nhanh chóng nhảy ra khỏi bàn đứng trước mặt nàng, tầm mắt nóng bỏng, bỉ ổi nhìn chằm chằm nàng, trong tay còn nắm một cây roi da xương gai. Hắn lè lưỡi liếm liếm roi: "Vị tiểu công tử này, muốn tới chơi bài trong sòng bạc Đỗ gia chúng ta sao?"
     
  4. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 43: Phá hang ổ của ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xa, Ngu Nhiễm và Hạ Phong tung người nhảy lên nóc nhà đối phương, tầm nhìn chung quanh mở rộng.

    Thân hình hai nam tử dưới ánh trăng càng lộ vẻ thon dài cao thẳng.

    Hạ Phong sờ sờ cằm, nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Nhiễm công tử, loại chuyện đánh bạc này là đổ mười thua chín, người thông minh tuyệt đối sẽ không đến đây, tuy không ai thắng, nhưng cũng không thể an toàn rời đi. Sòng bạc từ trước đến nay đều là có vào không có ra, Yêu Cơ này rốt cuộc là có ý đồ gì?"

    "Ai biết được!" Ngu Nhiễm đặt cây quạt lên môi, cười yếu ớt.

    "Thôi thôi, yên lặng xem vậy." Hạ Phong khoanh tay, than nhẹ một tiếng.

    Gương mặt tuyệt mỹ của Tô Mặc được quang ảnh bao phủ, khiến người ta có cảm giác trong trẻo lạnh lùng, nàng nói: "Nơi này một ngày có thể thắng được bao nhiêu?"

    Y phục nam tử Đỗ gia mở rộng, lộ cơ ngực ra nói: "Sòng bạc này một ngày tối đa có thể thắng được ba trăm lượng, nếu có bản lĩnh thì còn nhiều hơn."

    Tô Mặc liếc hắn ta, chế giễu cười: "Ba trăm lượng, quá ít."

    Nam tử liếm liếm môi: "Tiểu công tử, nếu không ngươi cược với ta đi, nếu thắng ta cho ngươi một ngàn lượng, thua thì ngươi phải làm luyến đồng cho ta một tháng, thế nào?"

    "Được! Không bằng cược điểm đi?" Tô Mặc chuyển mắt, ý cười càng sâu, trong mắt có chút mỉa mai.

    "Điểm? Đoán làm sao?" Nam nhân kia vốn đang kích động không thôi, lại lập tức khó tin hỏi.

    "Nếu ta đoán đúng thì ta thắng. Nếu ta đoán không được, vậy ngươi thắng." Tô Mặc nở một nụ cười thần bí.

    "Rất tốt." Nam tử dâm tà nhìn Tô Mặc, hắn đoán có lẽ thần thức của thiếu niên này rất cao, đáng tiếc sòng bạc đã sớm bố trí pháp khí ngăn trở thần thức rồi.

    Ngoài chiếu bạc, đám người vây quanh chật kín một giọt nước cũng không lọt, đứng trước là một "thiếu niên" mỹ mạo, nàng vươn ngón tay thon dài ra gõ nhẹ lên bàn, da thịt như tuyết như ngọc. Lúc này trước mặt nàng đang đặt một chồng kim phiếu và ngân phiếu lớn, tiến hành màn cược với nam tử.

    Nàng nheo mắt, nhanh chóng nói ra vài con số.

    Chiếc hộp mở ra, con số trên xúc xắc đúng chính xác không sai chút nào.

    Kim phiếu trước mặt càng ngày càng nhiều, mà sắc mặt nam tử Đỗ gia đối diện cũng càng ngày càng khó coi.

    Dần dần, dân cờ bạc bốn phía đều nghẹn họng nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt mọi người ngày càng kinh dị, ngày càng khó tin. Chồng kim phiếu kia một tấm là một ngàn lượng hoàng kim, cũng là một vạn lượng bạc. Chồng trên trăm tấm chẳng phải ít nhất là một triệu lượng bạc trắng sao?

    Thật đúng là cảnh ngộ trăm năm hiếm thấy, trên trăm vạn lượng bạc, chỉ một thoáng đã bị thiếu niên thắng hết.

    Đây là con số vô cùng lớn, tất cả sản nghiệp mười năm tới của Đỗ gia bất quá cũng chỉ đến đây thôi.

    Nam tử Đỗ gia y phục ướt đẫm mồ hôi, hắn chưa bao giờ gặp tình huống này, bất luận thế nào cũng không thể tưởng được đối phương làm cách nào biết được số điểm, nhưng trước mắt bao người, hắn đâm lao đành phải theo lao. Vì thế hắn hung tợn trừng mắt nhìn Tô Mặc, ánh mắt âm trầm: "Tiểu tử, ngươi nhất định là gian lận có phải không?"

    "Thua liền kiếm cớ, người Đỗ gia thật đúng là thua không nổi." Tô Mặc chậm rãi nâng mắt nhìn lại.

    "Tiểu tử chớ nói láo, nhổ kim phiếu ra đây, ngươi nhất định là đến phá đám, lão tử phải trừng trị ngươi." Nam tử Đỗ gia nhấc roi lên, hung thần ác sát chỉ vào nàng.

    "Nếu các hạ muốn nói như vậy, ta đúng là đến phá đám đấy."

    Nàng mỉm cười tuyệt mỹ, mọi người bị nụ cười mị hoặc của nàng khuynh đảo, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngay tức khắc nàng cầm một trăm tấm kim phiếu vào tay, vận nội lực nghiền nát chúng, một trăm tấm kim phiếu hóa thành từng mảnh nhỏ.

    Nam tử run lên, tim nhỏ máu, hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn quát một tiếng, vung roi về phía yếu huyệt Tô Mặc.

    Tô Mặc linh hoạt nhảy lên, một con dao đánh về cổ hắn nhanh như tia chớp.

    Nàng trở tay thành quyền đánh vào quai hàm hắn, hắn hộc máu, phun răng cửa ra.

    Nàng túm chặt roi của đối phương, vặn người, "rắc" một tiếng, các đốt ngón tay của hắn đã vặn vẹo biến hình.

    Nam tử bị đau kêu thảm thiết, hắn trợn trắng mắt, quay cuồng trên đất.

    Tô Mặc nâng chân lên, nhắm vào háng, đá bay nam tử ra ngoài, hắn rơi vào chiếu bạc lớn nhất, cái bàn ầm ầm sụp đổ.

    Ban đêm, tiếng côn trùng kêu loáng thoáng, chúng đập cách phành phạch, tiếng thét chói tai nhao nhao vang lên chung quanh, sòng bạc đại loạn, đám tay chân biến sắc, lập tức cầm gậy gộc, đao kiếm sắc bén bên người, xông tới như hung thần đổ bộ. Tất cả nữ tử trong lồng đều nhắm chặt mắt cúi đầu, e sợ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm máu chảy thành sông,

    Tô Mặc vẫn cười quyến rũ như cũ: "Ai dám qua đây, ta sẽ đánh lệch mũi hắn."

    Ánh đao loang loáng, bóng đen trên tường di động không ngừng.

    Ngoài sòng bạc, gió nhẹ thổi, ánh trăng thanh lạnh, mây mù nhàn nhạt.

    Trên nóc nhà, Hạ Phong đã hoàn toàn sợ ngây người, không ngờ thân thủ của nữ tử này lại nhanh như vậy, quá ngoan độc, tàn nhẫn đến mức người ta phải sợ hãi.

    Trong sòng bạc, chúng nam tử toàn bộ bị đánh lệch mũi, nằm úp sấp trên sàn nhà, máu tươi chảy đầy đất, vẻ mặt vô cùng thê thảm.

    Ngu Nhiễm sờ sờ dấu răng trên môi, nhớ tới một cước vào háng nam tử của Tô Mặc vừa rồi, hắn cảm thấy vết thương thế này quả thực không đáng nói.

    Tô Mặc cười càng tươi, nàng đá đá nam tử Đỗ gia chết ngất trên đất, eo hắn có quấn một cái xích vàng, ngón tay lại đeo năm chiếc nhẫn bạch kim cực lớn. Nàng cười lạnh, lột hết đống trang sức xuống chậm rãi thưởng thức, đầu ngón tay hơi bóp nghiến, xích vàng nhẫn vàng từ từ biến hình, bị nàng bóp thành một khối, mọi người nheo mắt, sợ hãi nhìn.

    Một tên người Đỗ gia lặng lẽ thì thầm vào tai gã sai vặt bên cạnh vài câu.

    "Thiếu niên" cười quyến rũ, đôi mắt mê người của nàng tỏa sáng, nàng đảo qua một vòng: "Quản sự ở đây đâu?"

    "Chúng ta không biết, thiếu hiệp tha mạng.." Mọi người cuống quít dập đầu.

    Trên lầu các đột nhiên xuất hiện một đám người, thực lực những người này không kém đám côn đồ lúc đầu, bọn chúng vây thành một vòng ngăn nắp, mỗi người cầm một cung tiễn trong tay, mũi tên nhắm ngay vào Tô Mặc.

    Tô Mặc nhìn cung tiễn thủ trên lầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh, môi vẫn mỉm cười.

    Hạ Phong kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Những người này đều là cao thủ Tiên Thiên của Thanh Vân tông, Thanh Vân tông là đại tông phái rất có danh tiếng, không ngờ Đỗ gia lại có thể mời tới nhiều người như vậy."

    Ngu Nhiễm nhàn nhạt nói: "Thanh Vân tông vốn là chỗ dựa của Đỗ gia, bọn chúng xuất thủ cũng hợp lý thôi."

    Hạ Phong hít sâu một hơi: "Nhiễm công tử, chúng ta ra tay đi, những cung tiễn thủ này đều dùng Phá Thần tiễn của Hạ gia, cũng chỉ có ta mới có thể thu phục. Xem ra vị Yêu Cơ này thật biết gây rắc rối, có vài người không phải nàng có thể đắc tội được."

    Ngu Nhiễm chớp mắt, thản nhiên đáp: "Trước không vội, cứ từ từ xem."

    Hạ Phong nhíu nhíu mày rậm: "Công tử không đi cứu nàng sao?"

    Ngu Nhiễm cong môi, sóng mắt nhẹ nhàng rung động: "Ngàn vạn đừng xem thường nữ nhân này."

    Tô Mặc cười nhạt, nụ cười thanh nhã như gió nhưng lại khiến người ta không rét mà run: "Các ngươi cho rằng bao vây ta, ta sẽ bó tay chịu trói? Các ngươi không phải là đối thủ của ta!"

    Mọi người tức giận, cảm thấy thiếu niên này hoàn toàn không biết trời cao đất rộng, lập tức kéo căng dây cung nhắm vào thiếu niên, vận sức chờ phát động.

    Tô Mặc nhẹ nhàng nâng hai tay, hai mươi con bướm bay ra khỏi tay áo, quẩn quanh trên đầu ngón tay nàng. Nàng vung tay lên..

    Một phu canh* đúng lúc đi ngang qua sòng bạc, vừa mới đi đến trước biển hiệu thì đột nhiên "ầm" một tiếng, vách tường sòng bạc rạn nứt đổ xuống, sau đó từng tiếng nổ mạnh "ầm ầm" không ngừng vang lên trên lầu, đinh tai nhức óc, mây khói mù mị. Phu canh hoảng sợ quỳ rạp trên đất, ôm đầu lạnh run.

    (*) Phu canh: Người gõ mõ tuần tra ban đêm, một loại báo giờ của dân gian cổ đại, có nơi phu canh còn nhắc nhở mọi người phòng cháy, phòng trộm.

    "Không tốt, không tốt rồi."

    Vẻ mặt Đỗ lão đại kinh hoàng té trên đất, nơm nớp lo sợ quỳ nói: "Chư vị đại nhân Thanh Vân tông, phía dưới hơn hai mươi võ giả Tiên Thiên lại không đối phó được tiểu nhi kia, ngay cả Phá Thần tiễn của Hạ gia cũng không phát huy được uy lực, có thể cho võ giả lợi hại hơn đi đối phó hắn hay không?"

    Có mấy người đứng trong bóng đêm, tất cả đều là người luyện công, đứng đầu là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Mắt ông ta sáng như đuốc, không giận tự uy, vẻ mặt như cương thi vô cùng đáng sợ.

    Bên cạnh là một nam tử khoác áo choàng đen, mũ che khuôn mặt, ngoài áo lộ ra một lọn tóc bạc. Ánh sáng chiếu vào chiếc cằm trơn bóng của hắn, thần bí tuấn mỹ.
     
  5. Thuýmama Hoa Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    1
    Chương 44: Vũ khí phòng sói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhân trung niên khoanh tay đứng, khẽ nhíu mày. Ánh mắt ông ta lóe lên vẻ cơ trí, không ngờ ông vừa tới nơi này không lâu đã gặp người phá đám rồi.

    Từ đầu đến cuối, ông đứng trên lầu thấy rõ ràng tất cả, ngoái đầu lại nhìn Đỗ lão đại hỏi: "Ngươi đắc tội tiểu nhi kia?"

    Đỗ lão đại cắn răng đáp: "Tại hạ cũng không biết, nhưng hắn nhất định là đối thủ cạnh tranh đến phá chuyện làm ăn của sòng bạc."

    Nam nhân trung niên bước hai bước lên trước, nghiêm nghị: "Trong vùng này, việc kinh doanh của Đỗ gia các ngươi một nhà độc đại, theo lý thì không có đối thủ cạnh tranh. Không những thế còn có Thanh Vân tông ta che chở, căn bản không ai dám đến phá đám. Thôi, ta tự mình đi gặp tiểu nhi kia một lần vậy."

    Dứt lời, ông ta bước xuống thang lầu, vẻ mặt chúng võ giả nghiêm nghị, cũng đi theo ra ngoài.

    Nam tử áo đen tóc bạc đứng trong bóng đêm như một bức tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

    Lúc Đỗ lão đại rời đi cũng không nhịn được liếc nhìn nam tử đó, lần đầu tiên gặp ông đã cảm thấy vô cùng tò mò, người này trầm mặc ít lời, nhưng nam nhân trung niên kia hết sức kính trọng với hắn. Hắn ta có một đôi mắt rất đẹp, đáy mắt dường như có một dòng chảy màu bạc bí ẩn, trên người như có tầng tầng sương mù bao vây, âm thầm ẩn đi vẻ đẹp ngàn năm. Quanh thân hắn tản ra hơi thở lạnh lùng, thậm chí còn có một loại cảm giác như tiên giáng trần.

    Nhưng lọn tóc bạc vô ý lộ ra kia khiến ông hoàn toàn không đoán được tuổi tác của đối phương.

    Khí chất của người này cơ hồ có thể hút linh hồn ông ta vào, thần bí, thật là thần bí.

    Trên nóc nhà, đêm lạnh như nước, sao sáng lấp lánh.

    Hạ Phong nheo mắt nói: "Công tử, đại sự không ổn, hiện tại có thể ra ngoài làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng chỉ còn công tử thôi."

    Mắt phượng của Ngu Nhiễm đảo qua, rũ xuống lười biếng cười nói: "Vì sao?"

    Hạ Phong thở dài: "Lần này phó tông chủ của Thanh Vân tông tự thân xuất mã, thực lực của người này hẳn là Tôi Thể kỳ đỉnh phong, còn có một pháp khí cường hãn. Người thế này rất khó giải quyết, Yêu Cơ kia làm sao có tư cách đối chiêu cùng hắn?"

    Ngu Nhiễm nhếch môi: "Không cần lo lắng, người như thế cũng tuyệt đối không tùy ý ra tay."

    Hạ Phong cảm thấy Nhiễm công tử thật sự rất kỳ quái, Nhiễm công tử dường như rất lo lắng cho Yêu Cơ, nhưng vẫn cực kì tự tin, đúng là mâu thuẫn.

    Nghĩ đến đây, Hạ Phong lẩm bẩm nói: "Ta chỉ cảm thấy nàng lành ít dữ nhiều!"

    Mọi người đi xuống lầu, "thiếu niên" kia vẫn bình thản ung dung ngồi đó, chân mày khóe mắt nhạt như gió xuân, thậm chí còn đổi tư thế ngồi thoải mái tao nhã. Nàng nhìn về phía nam nhân trung niên: "Các hạ là chủ sự?"

    Hành động này khiến ông ta nhướng mi: "Tiểu nhi, vì sao lại tới đây phá đám?"

    Tô Mặc cười lạnh, mở miệng đáp: "Bởi vì nên phá, Đỗ gia làm bá chủ nơi này, kinh doanh bất chính, miệng thương gia, bức bách cưỡng đoạt là bất nhân, bán thuốc phiện, buôn lậu hàng cấm là bất nghĩa. Bản công tử cảm thấy Đỗ gia thật sự không xứng đứng đầu thương nghiệp, càng không đáng được Thanh Vân tông coi trọng."

    Nam nhân trung niên biết đối phương có tìm hiểu mà đến, vẫn mặt không chút thay đổi nói: "Tiểu nhi muốn thay trời hành đạo? Trên đời này tuy là có người thay trời hành đạo, nhưng không có bản lĩnh thì không được, nếu không sẽ phải chết sớm. Chẳng lẽ đây là mục đích chuyến này của ngươi?"

    Ông ta trừng mắt nhìn Tô Mặc, biết đối phương hẳn không phải vì mục đích không thực tế này.

    Tô Mặc đáp: "Đương nhiên không phải."

    "Vậy là cái gì?"

    "Tại hạ cảm thấy, gia tộc của ta hoàn toàn có thể thay thế Đỗ gia hợp tác cùng Thanh Vân tông."

    Nghe vậy, vẻ mặt nam nhân trung niên trầm xuống, thiếu niên này quá không biết trên dưới. Đây không phải chuyện nhỏ, không có nhân vật lớn ra mặt mà tự mình chạy đến đây phá đám, xem ra hành động lần này chỉ là một tiểu nhi ngu dốt mà thôi. Thanh Vân tông là đại phái ẩn môn, quý tộc thế gian đổ xô vào tông môn như vịt, người xung quanh không phú cũng quý, há có thể tùy tiện hợp tác cùng người được?

    Gia tộc thiếu niên này đại khái là đố kỵ chuyện làm ăn của Đỗ gia, kiếm tẩu thiên phong*, nhưng lại không biết mình còn lâu mới đủ tư cách.

    (*) Kiếm tẩu thiên phong: Một loại thuật ngữ kiếm pháp. Ý nói người không theo lệ thường mà làm cách mới, dùng biện pháp khác giải quyết vấn đề, đánh bất ngờ cầu thắng. Câu này thường mang nghĩa xấu.

    Uổng cho ông lúc trước vẫn cảm thấy thiếu niên này can đảm hiểu biết, thực lực trác tuyệt, chẳng qua cũng chỉ là một tên ngốc không có đầu óc thôi.

    Ông ta mắng thầm một tiếng ngu xuẩn, ánh mắt khinh thường nói: "Hóa ra ngươi vì loại chuyện này mà chạy đến đây phá hoại? Chẳng lẽ gia tộc ngươi có gì hơn người? Đáng tiếc Thanh Vân tông ta hợp tác với Đỗ gia rất tốt, việc kinh doanh của Đỗ gia hưng thịnh như thế này cũng không thể không kể công. Gia tộc ngươi có làm được sao?"

    Tô Mặc cười khẽ.

    Nam nhân trung niên nhíu mi hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

    Tô Mặc thản nhiên đáp: "Ta đang cười có người tầm nhìn thiển cận, nông cạn, không biết đạo buôn bán. Ngươi cho rằng sòng bạc, kỹ viện, độc vật, buôn lậu, bán người là nguyên nhân để nơi đây hưng thịnh?"

    Bất luận kinh doanh ở đâu, trọng tâm cũng phải là từ nhu cầu ăn mặc ngủ nghỉ của dân chúng, nếu như dùng sòng bạc kỹ viện làm kế lâu dài, đúng là vớ vẩn cực điểm.

    Nghe vậy, ánh mắt nam nhân trung niên trầm xuống, giận quá hóa cười: "Tiểu nhi, ta hỏi ngươi, vừa rồi làm thế nào ngươi biết được số điểm của xúc xắc?"

    Tô Mặc chậm rãi đáp: "Có hai cách, thứ nhất là dùng tai nghe, thứ hai, luyện khí sư biết cách tách khỏi bố cục của trận pháp, tìm ra lỗ hổng sau đó xâm nhập vào để xem điểm xúc xắc bên trong."

    "Vậy, ngươi thuộc loại một hai loại hai?" Nam nhân trung niên hỏi.

    "Cả hai đều có thể." Tô Mặc tự tin nói.

    Thiếu niên này còn nói mình là luyện khí sư? Nam nhân trung niên liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh dần: "Lá gan của ngươi rất lớn."

    Lời nói của hắn không tán thưởng gì, mà là uy hiếp, là khinh thường.

    Đỗ lão đại bên cạnh lạnh lùng cười, thiếu niên này thật ngu ngốc, cho rằng mình là luyện khí sư thì rất có bản lĩnh hay sao?

    Nếu thiếu niên đi thuyết phục một môn phái nhỏ thì còn có thể, nhưng đại tông môn có thực lực nào cũng đã hợp tác với luyện khí sư từ lâu rồi.

    Luyện khí sư tuy rất hiếm thấy, nhưng cũng chia theo đẳng cấp, đương nhiên, loại đại tông phái cường thế như Thanh Vân tông đã có hai luyện khí sư cấp ba, Hạ gia tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ thỉnh thoảng hợp tác với Thanh Vân tông. Nói chung, tầm mắt của Thanh Vân tông tuyệt đối không phải môn phái tầm thường có thể so sánh, luyện khí sư dưới cấp ba họ sẽ không liếc mắt đến cái thứ hai, những luyện khí sư tự đề cử khác càng không nhập vào được mắt họ!

    Ánh mắt nam nhân trung niên chợt lóe, sau cùng nói: "Được được, ngươi có thâm niên làm luyện khí sư không?"

    Tô Mặc tà tà dựa vào một bên, ý cười như hoa anh túc: "Trước mắt còn chưa có."

    Vẻ mặt nam nhân trung niên trở nên tàn khốc, lạnh lùng nói: "Tiểu nhi, luyện khí sư chân chính tuyệt đối sẽ không tự đề cử mình, ngay cả luyện khí sư cấp một cũng đã có rất nhiều môn phái mời chào. Ta thấy ngươi đại khái chỉ là học chút chiêu số linh tinh đâu đó mà thôi! Ngươi đã có chuẩn bị mà đến, lại tự xưng là luyện khí sư, như thế ngươi liền đánh vài chiêu với ta, để xem ngươi có pháp khí gì khó lường hay không?"

    Đương nhiên, Tô Mặc nếu đã dám đến, thì cũng đã có chuẩn bị.

    Nàng rũ mắt xuống, nhếch môi cười: "Không sai, đúng là ta đã tự tay luyện chế ra pháp khí đặc biệt, còn mời các hạ giám định xem xét cho!"

    "Ngu xuẩn." Nam nhân trung niên cười lạnh, những người xung quanh lập tức lui lại nhường chỗ. Ông ta lấy một chiếc hộp màu vàng từ trong ngực áo ra.

    Lúc này ông sẽ không thủ hạ lưu tình, tiểu nhi kia một khi đã to gan như thế, vậy ông sẽ khiến đối phương biết hậu quả đến đây phá rối là gì.

    Ánh mắt của các võ giả xung quanh đều lộ vẻ hâm mộ và ngưng trọng, họ nhìn Tô Mặc như nhìn một người sắp chết.

    Nắp hộp mở ra, màu vàng chói mắt lập tức lóe lên, từng tia sáng vàng chậm rãi dựng lên giữa không trung, quay quanh nam nhân trung niên, tức khắc hóa thành những thanh đoản kiếm màu vàng, thoạt nhìn có khoảng hơn hai mươi thanh.

    Phi kiếm! Pháp khí đồng bộ!

    Nam nhân trung niên đang ra oai phủ đầu với Tô Mặc, từ khi bắt đầu đã lấy bảo vật dưới đáy hòm ra, chứng minh Thanh Vân tông hoàn toàn chướng mắt với những luyện khí sư tầm thường.

    Ngu Nhiễm hơi động dung, hắn từ không khí linh động phát hiện, mỗi một chuôi đoản kiếm màu vàng đều là một loại kiếm thuật, lúc thi triển sẽ tương đương với thực lực của võ giả Tôi Thể trung kỳ, hai mươi thanh phi kiếm này tương đương với hai mươi võ giả đồng thời thi triển thuật phi kiếm.

    Uy lực không dám tưởng tượng, khó có thể ngăn cản, cường đại tuyệt đối!

    Hạ Phong mím môi thành một đường thẳng, nhìn không chuyển mắt: "Người Thanh Vân tông quả nhiên lợi hại, thật sự rất lợi hại."

    Đồng tử Ngu Nhiễm tụ lại, thu hồi quạt, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

    Ông ta hét lớn một tiếng, hàn quang chớp lóe, dưới sự chỉ huy thần thức của ông ta, tám chuôi đoản kiếm phóng tới từ bốn phương tám hướng, thế như chẻ tre vọt về phía Tô Mặc.

    Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nâng lên.

    Trong tay áo nàng xuất hiện hơn mười thanh phi châm, phi châm sáng loáng quay xung quanh nàng, thần tốc đan thành một tấm lưới màu bạc.

    Tia sáng bạc chớp lóe, hóa thành từng con rắn nhỏ tinh mịn, nhanh chóng nghênh đón đoản kiếm vàng.

    Cái gì? Phi châm? Cũng là pháp khí đồng bộ?

    Thấy phi châm xuất hiện, vẻ mặt nam nhân trung niên kinh ngạc, các loại truyền văn về phi châm cũng hiện lên trong đầu.

    Phi châm nhìn rất tầm thường, nhưng dễ ẩn giấu, tốc độ cũng cực nhanh, lại còn là ám khí trong pháp khí, là pháp khí âm độc trong truyền thuyết.

    Tuy lực công kích của phi châm không bằng phi kiếm, vì thể tích nhỏ nên không thể khắc linh trận đồ phức tạp bên trên, nếu là phi châm đồng bộ thì khi khắc họa pháp trận phải làm liền mạch lưu loát, không thể sai lệch, nếu không khó có thể thi triển nhất trí được. Luyện chế nó cũng rất khó khăn, trước mắt còn chưa có luyện khí sư nào có thể dễ dàng luyện ra cả.

    Nếu thần thức không đủ cường đại, linh trận đồ không thể khắc một cách hoàn hảo, khó có thể phối hợp, cho nên độ khó luyện chế cao hơn những pháp khí khác gấp trăm lần. Loại pháp khí này rất hiếm thấy trong phường thị, có tiền cũng không mua được.

    Nghe nói, người có được pháp khí phi châm đều sẽ xem nó là sát chiêu, tuyệt đối không mang ra mua bán.

    Người như ông ta, có một kiện pháp khí tứ phẩm đã được hâm mộ không thôi rồi, huống chi là phi châm trong truyền thuyết này.

    Ngay lúc ông ta đang cảm khái ngàn vạn, thì lại không biết Tô Mặc luyện chế phi châm là dùng để phòng "sói".

    Mà con "sói" kia, hiện đang ở trên nóc nhà đối diện.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...